Cẩm Y Xuân Thu
Chương 379: Mây mù trong sương mờ
- Đan Đô Cốt!
Bạch Nha Lực nghẹn ngào kêu lên, lão đang định nhào lên thì Đan Đô Cốt lại giơ tay lên ý bảo Bạch Nha Lực không nên tới gần.
Lãng Sát Đô Lỗ thấy vậy thì lập tức lật người bật dậy hét lên rồi tiếp tục lao về phía Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt cũng gầm nhẹ xông lên phía trước, hai người dùng quyền cước để nói chuyện tựa như hai con thú đang phẫn nộ lao vào đấu đá nhau.
Lãng Sát Đô Lỗ vì muốn giành được một chút hy vọng sống mà liều mạng lao vào chém giết còn Đan Đô Cốt đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Lãng Sát Đô Lỗ, hai người đánh nhau hơn mười hiệp và cũng có mấy lần đánh trúng đối phương nhưng cả hai vẫn liều mình trụ vững đến cuối cùng.
Đột nhiên nghe thấy Đan Đô Cốt gào lên, trong tiếng gào vang dội, mọi người nhìn thấy Đan Đô Cốt dùng một tay nhấc bổng Lãng Sát Đô Lỗ lên sau đó hung hăng quật gã xuống đất, mặt đất là nham thạch cứng rắn, Lãng Sát Đô Lỗ bị quăng xuống thì hét lên, miệng phun ra một ngụm máu.
Mọi người nhìn thấy Đan Đô Cốt giành được thắng lợi thì đều ầm ầm hò reo. Vết thương trên cánh tay Đan Đô Cốt cũng vì dùng lực quá lớn khiến bị nứt ra, vì vậy mà lưng áo gã nhiễm đỏ máu tươi.
Thấy Lãng Sát Đô Lỗ trong nhất thời không thể đứng dậy gã mới lảo đảo bước đến gần, lạnh giọng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, người còn lời gì muốn nói không?
Lãng Sát Đô Lỗ miễn cưỡng vùng vẫy, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sắc mặc y trắng bệch, chán nản nói:
- Đan Đô Cốt, ngươi đã thắng rồi, ta không còn lời nào để nói hết.
- Nếu như ngươi đã nhận thua thì hãy nói cho bọn ta biết rốt cuộc ai mới là hung thủ thực sự đứng sau chuyện này?
Y Phù lập tức tiến lên nói.
Lãng Sát Đô Lỗ lườm Đan Đô Cốt một cái rồi cười lạnh nói:
- Ta sẽ không nói cho tất cả các ngươi biết, ta đồng ý sẽ chỉ nói cho một mình Đan Đô Cốt biết thôi.
Đan Đô Cốt gật đầu đồng ý:
- Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết.
Sau đó gã bước lên phía trước một bước.
Lãng Sát Đô Lỗ bước lên hai bước tiến lại gần Đan Đô Cốt nói:
- Người sai ta hại chết Đại Miêu Vương chính là…
Đúng lúc đó ánh mắt y đột nhiên ánh lên tia hung ác, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi chết đi!
Y hung tợn lao lên, lúc này chẳng biết ở đâu ra mà trong tay y lại xuất hiện một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén đâm về phía ngực Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt thật sự không ngờ Lãng Sát Đô Lỗ lại có thể hẹn hạ vô sỉ như vậy.
Người Miêu đánh nhau, trong lúc quyết đấu có thể sử dụng hết sức của mình nhưng một khi đã phân thắng bại thì sẽ vui vẻ nhận thua, tuyệt đối sẽ không dây dưa lằng nhằng, đây cũng chính là tôn nghiêm của một người đàn ông Miêu gia.
Thế nhưng giờ đây đến sự tôn nghiêm của cùng của Lãng Sát Đô Lỗ, y cũng đã vứt bỏ.
Vốn dĩ cơ thể Đan Đô Cốt cũng đã bị thương lại bởi vì không nghĩ tới chuyện Lãng Sát Đô Lỗ sẽ giở trò đâm chùy thủ vào mình, hơn nữa lúc đó khoảng cách của hai người lại quá gần, Lãng Sát Đô Lỗ đột nhiên lao lên Đan Đô Cốt làm sao có thể né tránh được?
Đám Bạch Nha Lực nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi muốn lao lên cứu viện nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc thanh chủy thủ sắp đâm vào ngực Đan Đô Cốt thì đột nhiên có một cục đá bay tới tựa như một ngôi sao băng chuẩn xác bắn vào cổ tay Lãng Sát Đô Lỗ. Lãng Sát Đô Lỗ hét lên một tiếng, mặc dù chỉ là một hòn đá nhưng cổ tay gã dường như bị cả hòn núi ngàn cân đánh vào, thanh chủy thủ trong tay bị rơi ra.
Đan Đô Cốt lúc này nhanh nhẹn phản ứng lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật quá hèn hạ!
Sau đó gã giơ chân lên đạp một cước thật mạnh vào bụng Lãng Sát Đô Lỗ.
Lãng Sát Đô Lỗ bị đạp vào bụng liền liên tục lùi về sau, cảm giác lục phủ ngũ tạng dường như bị đảo lộn, tựa như hoàn toàn nát bấy, mắt đột nhiên tối sầm.
Đám Bạch Nha Lực cùng các vị thủ lĩnh đều đồng thanh nói:
- Bắt lấy y!
Sau đó tất cả cùng nhau xông lên lao về phía Lãng Sát Đô Lỗ.
Lãng Sát Đô Lỗ lúc này đầu váng mắt hoa, cơ thể lảo đảo sắp ngã, y lờ mờ trông thấy đám Bạch Nha Lực đồng loạt rống lên rồi lao về phía mình thì trong lòng chợt hoảng loạn, liên tục lùi về phía sau. Sau đó chẳng biết là ai đã kêu lên một tiếng, thì ra trong lúc y lùi về sau thì đã lùi đến bên bờ khe vực, bước chân dẫm vào không trung rồi sau đó cả người y tựa như một viên đá rơi thẳng xuống dưới khe vực.
Đan Đô Cốt nhìn thấy Lãng Sát Đô Lỗ rơi xuống vực thì vô cùng kinh ngạc, gã vội chạy lên phía trước đưa tay ra, bên tay nghe thấy tiếng kêu thê lương của Lãng Sát Đô Lỗ từ bên dưới khe vực truyền tới, âm thanh kéo dài chẳng bao lâu sau thì biến mất, Đan Đô Cốt nhất thời ngẩn người quên cả buông tay xuống.
Chuyện xảy ra trong sơn trại Miêu gia lần này quả đúng là quá đột ngột, Lãng Sát Đô Lỗ trù mưu tính kế hại chết Đại Miêu Vương, suýt chút nữa thì cũng giết chết cả Đan Đô Cốt. Đan Đô Cốt lúc đó vô cùng oán hận y nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy huynh đệ mình rơi xuống vực thẳm ngay trước mắt mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Đám Bạch Nha Lực chạy đến bên vách núi, lúc đầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vách núi của Lãng Sát Đô Lỗ nhưng rất nhanh sau đó âm thanh dần biến mất, bên dưới vách đã hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến chết chóc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau trong lúc nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải.
Tề Ninh lắc đầu than nhẹ một tiếng, Y Phù thì nhíu mày.
Một lúc sau, Đan Đô Cốt mới chậm rãi bước đến bên vách núi cúi đầu nhìn về phía vực sâu không đáy, gã trầm mặc một lúc cuối cùng nói:
- Như vậy cũng tốt.
Bạch Nha Lực cau mày nói:
- Đan Đô Cốt, Lãng Sát Đô Lỗ chết rồi nhưng hung thủ thực sự đứng sau lưng gã là ai chúng ta là vẫn không biết.
- Cái đó thì chưa hắn là vậy.
Lúc này đột nhiên Tề Ninh lên tiếng:
- Các người cũng đã biết mục đích cuối cùng của Lãng Sát Đô Lỗ khi hại chết Đại Miêu Vương, mục đích này của gã có lợi nhất với ai?
Nếu như chúng ta điều tra theo hướng này, có lẽ sẽ tìm ra được đáp án cuối cùng.
Đan Đô Cốt xoay đầu lại nhìn Tề Ninh nói:
- Lúc nãy ngươi lại cứu ta một mạng, đây là lần thứ ba rồi.
Lúc ở bên bờ sông Đan Đô Cốt bị người của Ngũ Phẩm Đường vây đánh là Tề Ninh ra tay cứu giúp coi như là lần đầu tiên. Sau khi Đại Miêu Vương bị sát hại, Lãng Sát Đô Lỗ đem ba người nhốt ở nhà tù Bích Lang cũng là Tề Ninh tự thoát ra sau đó mang theo hai người trốn thoát khỏi nhà giam, đây cũng được tính là lần thứ hai.
Lúc nãy Lãng Sát Đô Lỗ ra tay định giết gã nhưng lại bị một hòn đá bắn trúng cổ tay nên chủy thủ trong tay mới rơi ra mà hòn đá đó lại chính là do Tề Ninh bắn ra.
Lúc Tề Ninh nghe thấy Lãng Sát Đô Lỗ nói chỉ nói cho một mình Đan Đô Cốt biết hung thủ thật sự là ai hơn thế nữa lại thấy gã tiến đến gần Đan Đô Cốt, huấn luyện đặc biệt của kiếp trước khiến cho hắn có khả năng quan sát cực kỳ nhạy cảm, trong lòng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm nên đã yên lặng nhặt một hòn đá nhỏ lên, lúc đó mọi người đều tập trung nhìn Lãng Sát Đô Lỗ cùng Đan Đô Cốt nên chẳng ai chú ý đến hành động này của hắn.
Tề Ninh có chút ngờ ngác sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn bước lên chắp tay nói:
- Người… Người chính là Đại Vu Miêu gia?
Nữ tử áo trắng phía đối diện tựa như một làn khó nhẹ, theo lý mà nói thì Đại Vu Miêu gia được người Miêu thờ cúng trong tưởng tượng của Tề Ninh nhất định là một lão già râu tóc bạc phơ hiểu rõ mọi thế sự. Nhưng chẳng hiểu tại sao giây phút nhìn thấy nữ nhân áo trắng này hắn lại đột nhiên có phản ứng khẳng định đây chính là Đại Vu.
- Tề Ninh…!
Một giọng nói sâu xa truyền đến:
- Cái tên này là cha người đặt cho ngươi sao?
Tề Ninh khẽ giật mình, thật ra đến chính hắn cũng chẳng biết cái tên này có nguồn gốc thế nào nên không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Đại Vu biết gia phụ sao?
- Tề Đại tướng quân tung hoành chiến trường, lập được vô số chiến công, người không biết tới Tướng quân không nhiều.
Nữ nhân áo trắng buồn bã nói.
Thật ra thì giọng của bà cũng không lớn lắm, thậm chí còn có chút nhỏ nhẹ thế nhưng từng lời từng chữ bà nói đều có thể chui vào tai Tề Ninh một cách rõ ràng.
Tề Ninh cười nói:
- Nói vậy xem ra quả đúng là Đại Vu có chút hiểu biết về gia phụ.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: mặc dù Đại Vu quanh năm ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc nhưng dẫu sao thì cũng không phải người phàm trần, rất nhiều tin tức trong thiên hạ có lẽ đều có người bẩm báo cho Đại Vu biết.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Đại Vu bỗng nhiên lên tiếng hỏi hắn.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì chắc ngươi cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi đúng không?
Tề Ninh nhíu này, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn nghi ngờ hỏi lại:
- Đại Vu biết tuổi của ta sao?
Đại Vu ở phía đối diện vẫn tựa như hư vô mờ mịt, bà ôn nhu nói:
- Võ công của ngươi rất khá, là phụ thân ngươi truyền thụ cho ngươi à?
Trong lòng Tề Ninh cũng hiểu có lẽ lúc nãy hắn dùng hòn đá đả thương Lãng Sát Đô Lỗ đã làm lộ khả năng của mình, chỉ e tất cả đều đã bị người đối diện nhìn thấy, hắn cười nói:
- Gia phụ quanh năm chinh chiến trên sa trường, ta rất ít khi được ở cùng người, vì vậy võ công này không phải là học được từ gia phụ.
- Thì ra là vậy.
Đại Vu như thể suy nghĩ điều gì đó tiếp tục hỏi hắn:
- Ngươi có gan đi lên cây cầu đá này không?
Tề Ninh có chút kinh ngạc không biết rốt cuộc thì Đại Vu muốn làm cái gì?
Chỉ có điều giọng điệu Đại Vu nhẹ nhàng, hiền hòa lại không có địch ý. Hắn đứng trên vách đá nhìn về phía cây cầu đá kia, cây cầu rất nhỏ mà bên dưới cây cầu là vực sâu không thấy đáy.
Tề Ninh có chút do dự, không phải là hắn sợ mà là nếu trong trường hợp bắt buộc thì cho dù có nguy hiểm hơn nữa hắn cũng sẽ đi qua mà không hề do dự, chẳng qua là trong trường hợp này không quá cần thiết mà lại phải mạo hiểm đi hết cây cầu đá này khiến hắn cảm thấy có chút do dự.
- Ngươi không cần lo.
Đại Vu nhẹ nhàng nói.
- Ta chỉ muốn biết gan ngươi to đến chừng nào thôi, ngươi là Cẩm Y Hầu, ta đương nhiên sẽ không để ngươi phải bỏ mạng ở đây.
Tề Ninh cảm thấy lời này nói cũng đúng, thân là Cẩm Y Hầu nếu như quả thật chết ở sơn trại Thương Khê Miêu gia thì người Miêu cũng sẽ khó ăn nói với Triều đình, hơn thế nữa bên cạnh Đại Vu đều là những cao thủ có tiếng, chỉ riêng võ công của Nguyệt Thần Ti thôi cũng đã không có mấy đối thủ rồi.
Nếu như bọn họ muốn hại hắn thì cũng chẳng cần thiết phải giờ nhiều trò thế.
- Sao vậy? Ngươi không dám sao?
Giọng nói của Đại Vu mang theo cả tiếng cười.
- Lá gan của phụ thân ngươi lớn hơn ngươi nhiều lắm.
Tề Ninh cười to, nói:
- Đại Vu không cần phải khích ta, nếu như ta có thể đi qua vậy người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?
- To gan!
Giọng nói đàn ông mà lúc trước hắn nghe thấy đột nhiên vang lên.
- Trước mặt Đại Vu không được phép làm càn.
Đại Vu lại nhẹ nhàng nói:
- Nhật Thần Ti, các ngươi không cần nhiều lời, ta lại muốn biết hắn muốn đưa ra điều kiện gì?
Tề Ninh nói:
- Đại Vu, nếu như… nếu như ta đi qua được thì người có thể cho ta nhìn thấy dung nhan thật của người không? Ta thật sự rất muốn biết Đại Vu của Miêu gia có dáng vẻ như thế nào!
- Ngươi muốn nhìn thấy ta?
Đại Vu nghẹn ngào cười nói:
- Tuổi ta đã qua cửu tuần, đã ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy một người như vậy sao?
- Không đúng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Nghe giọng nói của Đại Vu thì đoán được Đại Vu nhiều lắm là ba mươi tuổi. Ban đầu ta cứ nghĩ Đại Vu Miêu gia là một bị Trưởng lão nhưng thật không ngờ…!
Tề Ninh nói đến đây thì Đại Vu đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn:
- Thật không ngờ Đại Vu lại là một nữ nhân?
Đại Vu khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi dùng bản lĩnh của mình đi qua đây, ta sẽ để ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ta.
Thật ra thì Tề Ninh cũng chỉ có lòng hiếu kỳ mà thôi. Đại Vu của Miêu gia không ngờ lại là một người phụ nữ hơn thế nữa nghe giọng nói lại không phải là của một người già, điều này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không những vậy giọng nói của Đại Vu lại nhẹ nhàng thân thiết nên mời khiến Tề Ninh to gan đưa ra điều kiện là muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Đại Vu.
Thật ra trong lòng hắn cũng biết, Đại Vu Miêu gia được người Miêu tôn sùng như thần linh có địa vị siêu phàm không ai có thể sánh được, hơn thế nữa Đại Vu quanh năm sống trong núi Nhật Nguyệt, vì vậy mà ngay cả người Miêu gia có cơ hội được gặp bà cũng chẳng có mấy ai. Cũng chính vì thế mà càng khiến Tề Ninh hiếu kỳ hơn, vốn cứ nghĩ điều kiện mình đưa ra đối phương sẽ không đồng ý nhưng chẳng ngờ Đại Vu lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Lúc này Tề Ninh không còn do dự nữa, hắn hít một hơi thật sâu sau đó tựa như cánh bướm nhẹ nhàng tung mình rơi xuống đứng trên cầu đá. Cây cầu đá này rất nhỏ, lại bắc qua khe vực sâu hun hút khiến nó trông chẳng khác nào một sợi dây thừng, chẳng hiểu sao lúc này Tề Ninh lại có cảm giác mình như một diễn viên xiếc đi trên dây thừng. Hắn giang hai tay ra để cân đối cơ thể sau đó từng bước từng bước đi về phía vách đá đối diện.
Ở vách đá đối diện, Đại Vu yên lặng đứng nhìn tựa như một đóa hoa thủy tiên quật cường nở rộ trong hang đá, xuất trần thoát tục.
Lúc đầu Tề Ninh vẫn còn bình tĩnh, chỉ là lúc đi đến giữa cầu thì phát hiện mặt cầu gập ghềnh khó đi, có những lúc bước chân không định khiến cơ thể lung lay suýt rơi xuống vực.
Hắn biết cái này là có người cố ý tạo thành để đề phòng có người tùy tiện xông vào.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần đối diện có một người đứng trấn thủ thì cho dù người đột nhập vào có võ công cao đến mấy cũng tuyệt đối không thể đi qua được cây cầu đá này.
Cái này quả đúng là “Một người giữ cửa, vạn người khó qua”.
Đi đến chính giữa cầu thì đột nhiên có cảm giác lành lạnh, hình như là khí lạnh ở dưới đáy vựa sâu bốc lên.
Tề Ninh tập trung tư tưởng bước đi nhẹ nhàng, cứ như vậy tiến về phía trước được một đoạn ngắn thì đột nhiên bị trượt chân, cơ thể hắn lập tức mất cân bằng, đang hốt hoảng thì đúng lúc này có một dải lụa trắng bắn tới như một mũi tên quấn lấy cánh tay hắn khiến cơ thể hắn lấy lại cân bằng, sau đó dải lụa đó lập tức bị thu hồi.
Sau lưng Tề Ninh chảy mồ hôi lạnh thế nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục võ công của Đại Vu.
Một tấm lụa mỏng mà lại có thể cứng tựa như dây thừng, nếu như không có võ công tuyệt hảo thì khẳng định không thể nào làm được điều đó.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Đại Vu, Tề Ninh từng bước từng bước tiến về phía vách đá cuối cùng hắn vận công thi triển khinh công bay lên.
Từ sau khi nắm được phương pháp điều khí Tề Ninh cảm thấy cơ thể của mình không còn giống như lúc trước nữa, hiện giờ cơ thể hắn nhẹ tựa như chim yến.
Chỉ có điều trên đường qua đây hắn suýt nữa thì trượt chân nên Tề Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi hắn đững vững, Đại Vu liền nhẹ nhàng cất tiếng nói:
- Làm được như vậy đã rất khá rồi, ngươi không cần vì chút sơ suất nhỏ mà thấy xấu hổ.
Tề Ninh thầm nghĩ Đại Vu quả nhiên ghê gớm thật! Ngay cả trong lòng hắn nghĩ cái gì cũng đoán ra được.
Lúc này hắn nhìn Đại Vu đứng cách hắn mấy bước, Đại Vu mặc trên mình bộ đồ bằng lụa trắng, chỉ có điều kiểu dáng này không giống với trang phục của nhà Hán mà là trang phục của Miêu gia.
Chất liệu lụa của nhà Hán được thiết kế thành kiểu dáng của người Miêu, quả thật là có chút đặc biệt, thế nhưng khi được mặc trên người Đại Vu lại toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, tựa như tiên nữ giáng trần.
Trên mặt Đại Vu có một tấm lụa trắng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt, trên đầu đội chiếc khăn bằng lụa trắng quấn thành mũ kiểu mà các cô nương người Miêu hay đội.
Đứng phía sau bà là hai bóng dáng lựa như linh hồn đứng một trái một phải, trong đó một người là Nguyệt Thần Ti, người còn lại có vóc dáng cao to hơn Nguyệt Thần Ti rất nhiều. Người này mặc trang phục người Miêu, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, trên trái có một hình vẽ trông giống như mặt trời, Tề Ninh đoán đây chính là Nhật Thần Ti.
Đôi mắt Đại Vu vô cùng thâm thúy tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dáng người thướt tha, lúc này đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào Tề Ninh mà không nói câu nào.
Tề Ninh bị Đại Vu nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn chắp tay nói:
- Tề Ninh bái kiến Đại Vu!
- Giống… Quả thật rất giống…!
Đại Vu nhìn Tề Ninh, lẩm bẩm:
- Thì ra….Thì ra là thế….!
Tề Ninh thấy có chút kỳ quái, không biết lời Đại Vu nói có ý gì.
Dường như bà đang nói mình giống với một người nào đó nhưng trong lòng Tề Ninh biết ngoại hình của mình không hề giống với Tề Cảnh.
Hắn là Cẩm Y Thế tử giả mạo thế nhưng khuôn mặt của vị Cẩm Y Thế tử thật kia lại giống y như đúc với khuôn mặt này của hắn mà hắn cũng từng nghe người ngoài nói vẻ ngoài của Cẩm Y Thế tử không hề giống với Tề Cảnh.
Nghe nói Tề Cảnh có vẻ ngoài khôi ngô, vóc dáng to cao, rất có khí khái nam tử thế nhưng Cẩm Y Thế tử lại có khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài của phụ thân.
- Chẳng lẽ người này biết Cẩm Y Hầu phu nhân?
Tề Ninh chẳng hiểu sao cảm thấy rùng mình, đột nhiên liên tưởng người đang đứng trong sương mù bao phủ kia là Cẩm Y Hầu phu nhân Liễu Tố Y.
Thật ra thì hắn chưa từng gặp Liễu Tố Y bao giờ, hơn thế nữa Liễu Tố Y cũng đã không còn ở phủ Cẩm Y Hầu từ lâu lắm rồi, thậm chí Thái phu nhân của Tề gia còn muốn xóa sạch mọi dấu vết của Liễu Tố Y đệ lại trong phủ Cẩm Y Hầu, nhắc đến Liễu Tố Y chính là điều cấm kỵ lớn nhất trong Hầu phủ.
Mà Đại Vu này là có vẻ hết sức quen thuộc với Tề Cảnh, lúc này lại còn nói mình giống với ai đó, nếu như không phải là Tề Cảnh vậy thì người đó chỉ có thể Liễu Tố Y, chẳng lẽ Đại Vu quen biết Liễu Tố Y?
Thế nhưng thân là Đại Vu của Miêu gia, sống ở biên thùy phía Tây xa tít tắp, làm sao có thể có quen biết Liễu Tố Y được chứ?
Mà Liễu Tố Y cũng không thể trèo đèo lội suối tới Tây Xuyên để có kết giao với Đại Vu Miêu gia được.
Trong lòng Tề Ninh vô cùng nghi hoặc, hắn không nhịn được nữa bèn hỏi:
- Đại Vu, người… người nói ta giống ai?
Thế nhưng Đại Vu lại lắc đầu không trả lời câu hỏi này của hắn mà hỏi lại:
- Sau khi Tề đại tướng quân tạ thế, ngươi đã kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu thừa nhận, hắn không nhìn được bước lên trước một bước hỏi:
- Đại Vu, người… có phải người biết phụ mẫu ta đúng không?
Đại Vu sâu kín thở dài, hỏi lại:
- Vậy ngươi đã từng nhìn thấy mẫu thân của mình bao giờ chưa?
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Đại Vu, người hình như rất quen thuộc với Tề gia ta, chắc hẳn người cũng có quen biết với phụ mẫu ta. Vậy chắc người cũng biết chuyện xảy ra với Liễu…mẫu thân của ta đúng không?
Thật ra Liễu Tố Y vẫn luôn là bí ẩn trong lòng Tề Ninh, thế nhưng người biết được mọi chuyện lại chẳng có mấy, mặc dù Cố Thanh Hạm quản lý phủ Cẩm Y Hầu nhiều năm nhưng hiểu biết về Liễu Tố Y cũng chỉ có hạn. Tuy nhiên Trác Thanh Dương của Thư viện Quỳnh Lâm hình như lại biết không ít về chuyện này thế nhưng lão già đó lại không từ mà biệt, đến hôm nay vẫn không biết sống chết ra sao.
Tề Ninh thật sự không ngờ trên đỉnh núi Nhật Nguyệt ở sơn trại Thương Khê của Miêu gia, Đại Vu Miêu gia luôn ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc này hình như lại biết khá rõ về nội tình chuyện này.
- Ta không biết!
Ai ngờ Đại Vu lại dứt khoát lắc đầu, nói:
- Ta chỉ biết một điều duy nhất đó chính là mẫu thân của ngươi không phải là một nữ tử tầm thường.
Sau đó dừng lại một lát, Đại Vu lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ người trong Hầu phủ các ngươi chưa bao giờ nhắc đến mẫu thân của ngươi sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Mọi người hoặc là không biết hoặc là biết rõ nội tình nhưng lại khóa chặt miệng không nói một chữ nào. Ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc thì mẫu thân ta đang ở chỗ nào? Bà ấy… bà ấy hiện tại còn sống hay đã chết?
Đại Vu cười nhạt một tiếng, khẽ thở dài nói:
- Có một số việc ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi thì càng về sau sẽ càng sai. Ta vẫn luôn không hiểu được nguyên nhân thật sự trong đó nhưng đến hôm nay nhìn thấy ngươi thì ta mới biết thì ra… thì ra càng về sau sai lầm càng lớn, chẳng trách không thể quay đầu lại được.
Giọng điệu của bà có vẻ như nàng đang cảm thán, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ. Còn Tề Ninh nghe những lời này thì chẳng hiểu ra làm sao, không biết rốt cuộc thì bà đang muốn ám chỉ điều gì.
Tề Ninh do dự một lát rồi hỏi:
- Đại Vu, ta không hiểu ngài nói gì. Ngài nói sai lớn bằng trời là ý gì? Là ai đã tạo ra sai lầm này?
Chẳng lẽ là mẫu thân của ta?
Đại Vu lắc đầu cười nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, thật ra, đối với ngươi, không biết sẽ tốt hơn.
Dừng một chút, Đại Vu nhẹ nhàng nói:
- Điều kiện vừa rồi mà ngươi nói, ta đã đồng ý thì sẽ không đổi ý.
Đại Vu đưa tay tháo nút buộc khăn lụa che trên mặt. Lụa mỏng rủ xuống lộ ra một khuôn mặt… - Đường... Đường Nặc!
Tề Ninh la lên thất thanh.
Mặc dù ánh sáng lọt qua khe hở trên nóc nhà rọi xuống không quá sáng, nhưng Tề Ninh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Đại Vu.
Khuôn mặt Đại Vu quả thực cực kỳ giống Đường Nặc, nhưng chớp mắt hắn đã nhận ra mình nhận lầm.
Thoạt nhìn Đại Vu khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt như vẽ, làn da không hề có màu đồng như Miêu nữ, mà trắng nõn như ngọc.
Mặc dù ngũ quan nàng vô cùng giống với Đường Nặc nhưng vẫn hơi khác.
Mặc dù Đường Nặc thanh tú xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thậm chí khuôn mặt cũng vô cùng giống Đại Vu, nhưng rõ ràng khuôn mặt Đại Vu tròn trịa hơn một chút.
Đường Nặc thanh lệ, còn Đại Vu có vẻ nho hòa, thành thục nữ tính hơn.
Đôi mắt nàng mê người, hợp với khuôn mặt xinh đẹp, mị lực bắn ra tứ phía.
Hơn ba mươi tuổi, mị lực vô cùng, thành thục mà kín đáo, chẳng những Đại Vu có được những ưu điểm như nữ nhân cùng tuổi khác lại thêm khí chất điềm tĩnh mà thần bí, khuôn mặt xinh đẹp kia mỉm cười khiến người ta như tắm trong gió xuân. Chỉ cần bà cười, dường như vạn vật trong thiên hạ đều bị nụ cười nhu hòa của bà hòa tan.
- Đường Nặc?
Hàng mày thanh tú của Đại Vu hơi nhướn lên:
- Ngươi biết Đường Nặc?
Nghe vậy dường như nàng cũng biết Đường Nặc.
Tề Ninh nghĩ một lát mới nói:
- Ta với nàng có thể tính là bằng hữu, nàng đã cứu mạng ta.
- Thì ra vậy.
Đại Vu mỉm cười:
- Ngươi đã gặp Đường Nặc, nó rất giống ta sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ, nhìn dung mạo thì Đại Vu và Đường Nặc giống nhau tới bảy tám phần, chính mình mới lần đầu nhìn thấy khuôn mặt Đại Vu suýt nữa còn nhận nhầm thành Đường Nặc. Thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng nghe Đại Vu nói thì rõ ràng bà biết nàng, mà không quen, đâm ra bực bội, nghĩ thầm, rốt cuộc Đường Nặc và Đại Vu Miêu gia có quan hệ gì?
Đường Nặc và tiểu yêu nữ A Não có quan hệ sâu xa, hắn biết, đương nhiên nàng có quan hệ với Tây Xuyên. Lúc này nhìn thấy Đại Vu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Đường Nặc cũng là nữ tử Miêu gia?
Hắn định cởi bỏ thắc mắc từ Đại Vu, ai ngờ lần này lại càng thắc mắc nhiều hơn, khẽ thở dài:
- Ta vẫn cho rằng Đại Vu Miêu gia là lão nhân, không ngờ lại trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy.
Đột nhiên có tiếng ho khan bên cạnh, là từ Nhật Thần Ti. Hắn giật mình.
Đại Vu không phải nữ nhân bình thường, cho dù xinh đẹp nhất cũng không thể nói chuyện với bà như vậy, hắn vội chắp tay:
- Đại Vu, là vãn bối lỡ lời.
- Tính tình của ngươi giống hệt mẹ ngươi, vô cùng thẳng thắn.
Đại Vu cười nói:
- Ta nghe nói, trong chuyện ở Miêu trại ngươi cũng rất thông minh, ngươi đã kế tục được trí tuệ của mẹ ngươi.
- Đại Vu, chuyện của mẫu thân ta biết cực kỳ ít. Ngài có thể nói cho ta biết một chút không? Ta rất nhớ bà.
Đại Vu cảm khái, buồn bã nói:
- Ngươi biết Trác Thanh Dương Trác tiên sinh chứ?
- Đại Vu cũng biết?
Tề Ninh chấn động, không thể tưởng được Đại Vu lại biết nhiều như thế. Bà đã nhắc đến Trác Thanh Dương, tất biết nội tình.
Hắn bước lên hai bước, gần như quên mất thân phận Đại Vu nắm lấy tay bà, vội hỏi:
- Đại Vu, người nói cho ta đi, mẫu thân ta còn sống hay không? Hiện giờ bà đang ở đâu?
- Không thể khinh nhờn Đại Vu.
Nhật Thần Ti khẽ quát lên, bước lên một bước, dưới mặt nạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Ninh.
Hắn vội buông tay, nhưng có vẻ Đại Vu không để ý tới, hỏi khẽ:
- Hiện Trác tiên sinh khỏe chứ?
Tề Ninh do dự một chút, thầm nghĩ, nếu kể chuyện Trác Thanh Dương bị người ám sát mất tích sẽ liên lụy tới quyển trục kia. Nhưng nếu không nói, sau này Đại Vu biết được chân tướng cũng không tốt. Không hiểu tại sao, có một số việc, nếu là người khác, nhất định Tề Ninh sẽ không hé ra nửa lời, nhưng trước mặt Đại Vu hắn lại cảm thấy hơi bất an khi lừa bà.
Nghĩ một lát, hắn vẫn kể chuyện kia ra, nhưng quyển trục thì lược qua không nhắc tới.
Hiển nhiên Đại Vu hơi bất ngờ, nhưng rõ ràng bà đã luyện được tới cảnh giới không động dung, chỉ khẽ gật đầu:
- Những chuyện này ngươi không cần nói với ta.
- Thật ra ta cũng không muốn nói, nhưng không hiểu tại sao đối mặt với Đại Vu, ta không muốn nói dối.
Tề Ninh thấp giọng nói.
Đại Vu cười :
- Thì ra là thế. Ôi, ta biết ngươi muốn biết cái gì mà. Ngươi đã biết Trác tiên sinh mà Trác tiên sinh không nói với ngươi chuyện gì tất có thâm ý. Ta đã nói, có một số việc, ngươi không biết sẽ tốt hơn.
Tề Ninh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất phi thường, bất luận sống hay chết, nhất định bà cũng sẽ luôn nhớ mong ngươi.
Tề Ninh hơi thất vọng. Đại Vu nói vậy chẳng khác nào không nói gì.
Hắn hơi thắc mắc. Phủ Cẩm Y Hầu không được nhắc tới Liễu Tố Y, Trác Thanh Dương và Đại Vu rõ ràng cũng biết rõ một chút ẩn tình, nhưng đều thần thần bí bí không chịu lộ ra. Rốt cuộc Liễu Tố Y đã xảy ra chuyện gì mà người nào biết chân tướng cũng đều cẩn trọng như vậy.
Đại Vu lại bịt khăn lụa mỏng lên, ôn nhu nói:
- Lần này ngươi giúp trại Miêu, ta rất cảm tạ ngươi. Người Miêu chỉ hy vọng thái bình, nhưng luôn có kẻ không thích cảnh thiên hạ không loạn. Lần này ngươi đến Tây Xuyên là muốn cởi bỏ hiểu lầm trong đó, cũng cần cẩn thận nhiều hơn. Có một số việc, khi ngươi nên biết, không muốn biết cũng không được. Chuyện không nên biết thì không nên cưỡng cầu, không có hại cho ngươi đâu.
Tề Ninh biết Đại Vu nói vậy tương đương hạ lệnh đuổi khách, bèn khom người thi lễ thật sâu:
- Đa tạ Đại Vu chỉ điểm.
Hắn đứng dậy thì chợt phát hiện Đại Vu ngay trước mắt đã biến mất như một làn khói. Nguyệt Thần Ti cũng không thấy, chỉ có Nhật Thần Ti còn đứng đó một mình nhìn mình.
Tề Ninh đã không làm rõ được chuyện của Liễu Tố Y, ít nhất cũng phải biết được quan hệ giữa Đại Vu và Đường Nặc, nhưng còn chưa kịp hỏi ra thì bà đã biến mất, cũng khá tiếc nuối.
Nhật Thần Ti lướt tới vách đá, giơ tay mời. Tề Ninh biết mình không ở lại được, khẽ gật đầu, nhảy lên vách đá.
Lần này cực kỳ cẩn thận, Nhật Thần Ti nhìn theo chăm chú, tới khi Tề Ninh sang tới bên kia. Tới khi hắn quay đầu lại, Nhật Thần Ti đã biến mất.
Tề Ninh đứng ở vách đá nghĩ gì đó, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu cười khổ.
Đại Vu đã nói rằng mình không biết chân tướng sẽ càng tốt, hiển nhiên là không giả. Đã vậy, mình cũng không cần quá truy tìm.
Mặc dù hắn cực kỳ tò mò về Liễu Tố Y, nhưng cũng không cần thiết phải thật sự biết rõ chân tướng mới được.
Dẫu sao thì Thế tử Cẩm Y Hầu thật sự cũng đã chết rồi, mình chẳng có liên quan gì tới Liễu Tố Y.
Trong hang đá lạnh ngắt, vô cùng thương liêu, hắn cũng chẳng muốn ở lâu, bèn theo con đường đi vào mà đi ra cửa động thì thấy Y Phù đang ngồi chờ trên một tảng đá bên ngoài cửa động, hai chân xoay tròn khép lại, một tay chống má, tay kia cầm cành cây khô, đang suy nghĩ gì đó.
Tề Ninh nhẹ nhàng bước tới phía sau nàng. Nàng đang mải mê suy nghĩ không phát hiện ra.
- Nghĩ gì vậy?
Y Phù giật mình hoảng sợ, quay lại thấy Tề Ninh đang cười tủm tỉm nhìn mình, đâm hơi giận, trừng mắt với hắn, vứt bỏ cành khô đứng dậy hỏi:
- Sao lâu vậy mới ra ngoài?
- Đại Vu thấy ta tuổi trẻ anh tuấn cho nên nói với ta mấy câu.
Hắn cười cười đáp:
- Nàng vẫn chờ ta sao? Bọn họ đi đâu rồi?
Y Phù cau mày:
- Không được nói bậy nói bạ, càng không được khinh nhờ Đại Vu.
Nàng chỉ Miêu trại:
- Bọn họ đã về rồi. Đan Đô Cốt nói, chờ ngươi ra rồi chúng ta cùng tới Miêu trại tìm họ.
Sáng sớm vào hang đá, giờ mặt trời đã treo cao, hắn đã ở lại trong hang đá khá lâu.
- Hiện giờ Đan Đô Cốt làm chủ sự, cần phải xử lý khá nhiều chuyện. Chúng ta tới trại Miêu gặp gã, sau đó, để cho gã dùng thân phận Miêu Vương viết thư tín, nàng có thể mang đi gặp Vi Thư Đồng. Có thư của Đại Miêu Vương, hẳn Vi Thư Đồng cũng phải nể mặt vài phần. Chỉ cần Bạch Đường Linh thật sự không chết, ta cam đoan có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
- Ngươi cam đoan? Ngươi cam đoan bằng cái gì?
- Hắc hắc, ta không chỉ cam đoan chuyện của động Hắc Nham sẽ chuyển nguy thành an, còn tra ra rốt cuộc đằng sau có kẻ nào muốn hành thích Bạch Đường Linh giá họa cho động Hắc Nham các nàng.
- Ngươi thực sự có bản lĩnh này?
Thật ra nàng cũng không hẳn là không tin, mấy ngày nay ở chung, nàng đã biết hắn thâm tàng bất lộ, có điều không rõ lai lịch của hắn mà thôi. Nhưng thấy hắn rất tự tin, nàng cũng tin tưởng sáu bảy phần.
Tề Ninh ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói:
- Nếu ta có thể khiến cho động Hắc Nham chuyển nguy thành an, nang có chịu báo đáp ta cho tốt không?
Y Phù đã biết tính hắn, khi nghiêm chỉnh vô cùng đáng tin, nhưng khi không nghiêm chỉnh, mấy lời đùa bỡn kia nói ra khá là nóng mặt, nhưng vẫn nói:
- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh cứu được động Hắc Nham, đương nhiên ta sẽ đối tốt với ngươi.
- Một lời đã định. Ha ha. – Tề Ninh thò tay kéo nàng: – Tỷ tỷ tốt, lại đây, để tình lang tiểu đệ đệ nắm tay nàng cùng nhau đi qua mùa xuân.
Y Phù muốn tránh né tránh, Tề Ninh lại nói:
- Nàng còn nói sẽ rất tốt với ta. Có bộ dạng nào rất tốt như vậy sao?
Muốn cho ngựa chạy cũng phải cho nó ít cỏ chứ. Ta muốn giúp nàng bài ưu giải nạn, chẳng lẽ tay nàng cũng không thể nắm?
Thật ra nữ nhi Miêu gia không câu nệ tiểu tiết. Nếu là tình nhân, cũng không kiêng kỵ nắm tay trước mặt người khác.
Nàng trừng trắng mắt:
- Ngươi tự so mình với con ngựa sao? Ngươi hí hai tiếng ta nghe.
Nàng nói xong thì phì cười, xinh đẹp rạng ngời, mặc kệ cho Tề Ninh nắm tay, vai sóng vai đi xuống núi.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Lên núi khó khăn, xuống núi dễ.
Cước lực của hai người vốn vô cùng tốt, mặc dù đường núi gập ghềnh nhưng xuống núi lại không tốn công sức lắm.
Chẳng qua khoảng cách giữa đỉnh Nhật Nguyệt và Miêu trại khá xa, trên đường Tề Ninh vẫn suy nghĩ không biết Đường Nặc và Đại vu có quan hệ gì.
Đại vu nhìn chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng rốt cục tuổi thật là bao nhiêu thì Tề Ninh không đoán nổi. Tuy nhiên, hẳn là Đại vu không thể kết hôn, nên không thể sinh ra một người con gái như Đường Nặc được.
Tề Ninh cũng biết qua, Vu sư giao tiếp với thần linh. Đại vu cũng được người Miêu coi là thần linh, bình thường cô độc cả đời, cũng không kết hôn với người khác, càng sẽ không sinh con. Nghĩ tới Đại vu xinh đẹp như vậy mà phải sống cô độc cả đời, Tề Ninh cảm thấy thật sự hơi đáng thương.
Vốn người giống người trong thiên hạ cũng không phải không có. Nếu Đại vu đã không quen Đường Nặc thì có lẽ hai người chỉ giống nhau bề ngoài mà thôi.
Nhưng rõ ràng Đại vu lại biết Đường Nặc, như vậy hai người có bề ngoài giống nhau lại là chuyện không đơn giản rồi.
Chẳng lẽ Đường Nặc cũng là người trong Miêu trại Thương Khể, thậm chí có quan hệ bà con với Đại vu?
Tề Ninh thở dài. Hình như mỗi người trong thiên hạ đều có bí mật không muốn người biết tới. Giống như bản thân mình cũng có bí mật lớn không thể tưởng tượng nổi vậy.
Y Phù nghe thấy Tề Ninh thở dài, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Vì sao lại thở dài?
- Y Phù, có phải Đại vu không được kết hôn không?
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
- Bà có thể có con không?
Y Phù nhíu mày nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Đại vu phụng dưỡng Vu thần, đương nhiên sẽ không kết hôn, làm sao có con được? Ngươi không được nói luyên thuyên khinh nhờn Đại vu trước mặt người khác như thế.
- Đại vu không có con nối dõi vậy ai tới kế thừa vị trí Đại vu đây?
Tề Ninh nói:
- Đại vu không phải là Vu thần, dù sao cũng không thể trường sinh bất tử.
Y Phù giải thích:
- Đại vu xuất thân từ Thương Khê Miêu trại, mỗi đời đều được Đại vu đời trước chọn ra từ trong chủ trại Thương Khê. Chọn lựa ra sao thì ta không rõ nhưng sẽ hết sức cẩn thận, nghe nói còn phải sinh vào đúng một ngày nào đó mới có tư cách.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngươi có biết hiện tại Đại vu đã nhận ví trí được bao nhiêu năm không?
Y Phù suy nghĩ một chút mới nói:
- Hình như là mười lăm mười sáu năm rồi. Đại vu trước đây được Vu thần gọi về trời, Đại vu hiện tại mới vào Nhật Nguyệt phong. Ta nghe nói lúc đó Đại vu chưa tới hai mươi tuổi, hiện giờ hẳn không tới bốn mươi tuổi đâu.
Tề Ninh thầm nghĩ hóa ra tuổi Đại vu còn lớn hơn mình suy đoán một chút. Đại vu nhìn qua nhiều nhất chỉ ba mươi tuổi, không ngờ đã gần bốn mươi rồi.
Đột nhiên nhớ tới tuổi Tề Cảnh thật ra cũng đến bốn mươi, hình như ngang tuổi với Đại vu.
Suối trong khe núi chảy xuống, gió nhẹ trúc rung, sắp tới lúc hoàng hôn, đã tới gần Miêu trại.
Chợt nghe tiếng kèn dài thổi lên, một đám người đi tới đón. Người đi đầu không ngờ là Bạch Nha Lực. Ánh mắt nghiêm nghị, y đi tới thi lễ thật sâu nói:
- Đại Miêu vương phái Bạch Nha Lực tới đón bạn tốt, xin mời!
Lúc này Y Phù đã sớm giằng tay khỏi tay Tề Ninh, nghe thấy Bạch Nha Lực nói vậy, mặt hơi lộ vẻ vui mừng. Tề Ninh hoàn lễ nói:
- Bạch đầu nhân không cần khách sáo như vậy.
Bạch Nha Lực đi trước dẫn đường, Tề Ninh và Y Phù đi phía sau, nghe tiếng khèn dài và tiếng tiêu từ phương xa vọng lại. Tề Ninh nhìn tới, chỉ thấy trên mặt đất trống trải có mấy trăm nhóm tiêu đồng thời thổi tấu, tiếng tiêu du dương vui sướng, tràn ngập vẻ vui mừng đón khách. Những cô nương đeo trang sức bạc, mặc lễ phục cùng nam thanh niên vừa múa vừa hát đón chào. Cảnh tượng thật sự phi thường nhiệt liệt.
Tề Ninh cảm thấy bất ngờ. Lần trước Y Phù đi vào trại gặp Đại Miêu vương cũng từng có màn thổi khèn nhưng cảnh tượng lần này còn lớn hơn trước rất nhiều.
Tề Ninh không nhịn được mà nhìn về phía Y Phù, nghĩ thầm lần trước đã chào đón một lần, lần này chắc cũng không phải chào lại. Y Phù nhận ra vẻ hoang mang của Tề Ninh, đi sát vào nói nhỏ:
- Người bạn tốt mà Bạch Nha Lực vừa gọi là ngươi, ngươi không hiểu à?
Tề Ninh gật đầu, Y Phù cười khẽ nói:
- Đây không phải chỉ là bạn bè bình thường. Lần này bọn họ đón chào ngươi đó.
Hiển nhiên là vì vui mừng cho Tề Ninh, nên trên khuôn mặt xinh xắn của nàng mang theo vẻ tươi cười.
Mấy chàng trai cô gái thổi khèn tiến lên vái chào Tề Ninh, vẫy hoa rồi tránh ra thành một con đường.
Bạch Nha Lực mỉm cười nói:
- Bạn tốt, mời!
- Đây là lễ nghi đón khách cung kính nhất của người Miêu đấy.
Y Phù lại nói nhỏ.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười, ôm quyền chào lại mọi người Miêu. Mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng sau đó tiếng sáo nhạc lại càng thêm vui sướng.
Tề Ninh không biết rằng lễ đón khách như vậy người Miêu thường thường đón người có thân phận cực cao. Sứ giả triều đình tới đây, thậm chí là quan lớn địa phương tới, người Miêu vì tỏ vẻ hòa thuận thường cũng đều đón tiếp như thế.
Nhưng những khách được đón chào này thường đều hết sức ngạo mạn. Giờ phút này Tề Ninh bình dị gần gũi, thậm chí chủ động chắp tay chào hỏi mọi người, quả thực là rất hiếm thấy, cũng khó trách người Miêu cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia Tề Ninh lấy đao giúp bắt Lãng Sát Đô Lỗ, không ít người Miêu cũng nhận ra, hết sức giận dữ hắn. Nhưng hôm nay hiển nhiên bọn họ đã biết rõ sự thật, lại gặp anh chàng nhà Hán này bình thản thong dong, thân thiết gần gũi, không khỏi sinh thiện cảm với Tề Ninh, tiếng thổi tấu lại càng êm tai hơn.
Bạch Nha Lực dẫn đường tiến vào trong đại trại của người Miêu liền có cô nương người Miêu tiến tới vừa múa vừa hát, giống như sao vây quanh trăng sáng, còn đeo cho Tề Ninh vòng cổ đặc biệt của người Miêu. Liên tục bảy tám lần, trên cổ Tề Ninh đã đem tám chuỗi vòng cổ, có vẻ hơi nặng rồi. Tề Ninh chỉ cảm thấy cổ bị kéo đau nhưng không tiện gỡ xuống.
- Đây là bát lộ nghênh tân, cực kỳ hiếm thấy.
Y Phù cười nói:
- Xem ra Đan Đô Cốt, không phải, Đại Miêu vương rất nể trọng ngươi đấy.
Trong lúc đám người Bạch Nha Lực chờ lệnh trước mặt Đại vu, Đan Đô Cốt đã tiếp nhận Đại Miêu vương vị. Lúc ấy Y Phù ở đây, biết đã không thể gọi thẳng tên Đan Đô Cốt nữa.
Thấy chuẩn bị tới trại lớn, Đan Đô Cốt đã đứng ở phía trước, quần áo đã thay đổi, mặc trang phục Đại Miêu vương, trong lòng Tề Ninh biết quả thật Đan Đô Cốt đã trở thành Đại Miêu vương rồi. Hắn bước nhanh hơn, mà Đan Đô Cốt cũng bước nhanh lại.
- Đại Miêu vương!
Tề Ninh chắp tay thi lễ.
Đan Đô Cốt cũng tiến tới, giang hai cánh tay ôm lấy Tề Ninh. Trên người gã có thương tích, Tề Ninh sợ đụng chạm tới vết thương của gã nên hết sức cẩn thận. Đan Đô Cốt lập tức kéo tay Tề Ninh, cũng không nói gì mà mang hắn vào trong trại lớn.
Bên trong phòng đã chuẩn bị tiệc rượu, mấy vị đầu nhân và nhân vật quan trọng trong trại đều ở đây, thấy Tề Ninh tiến vào đều khom người hành lễ.
Tề Ninh thầm nghĩ hiệu suất làm việc của Đan Đô Cốt cũng thật nhanh, chỉ xuống núi sớm hơn mình có vài canh giờ mà đã chuẩn bị tốt mọi việc rồi.
Hắn cũng không biết rằng sau khi xuống núi, Đan Đô Cốt đã lập tức phái hai người tiến về trại chuẩn bị trước.
Đan Đô Cốt lôi kéo cánh tay Tề Ninh, kính mời hắn ngồi vào vị trí chủ tọa. Lúc trước hai bên Đại Miêu vương có hai bàn, Đan Đô Cốt mời Tề Ninh và Y Phù ngồi xuống hai bàn trái, phải. Hai người Tề Ninh chối từ, cuối cùng cũng không lay chuyển được Đan Đô Cốt.
Sau khi ngồi xuống, Đan Đô Cốt mới nói:
- Nếu không phải có ngươi hỗ trợ thì loạn tại Miêu trại tất nhiên sẽ khiến Lãng Sát Đô Lỗ và người phía sau lưng gã thực hiện được âm mưu. Ngươi có ơn cứu mạng Đan Đô Cốt ta ba lần, từ nay về sau ngươi chẳng những là khách nhân tôn quý nhất của Đan Đô Cốt ta mà cũng là bằng hữu tôn quý nhất của Thương Khê Miêu trại ta.
Gã lại nói:
- A cha bị hại, không thể uống rượu, còn xin bạn tốt thứ lỗi cho!
Tề Ninh lập tức đáp:
- Hẳn là vậy. Thật ra Đại Miêu vương cũng không cần khách sáo.
- Y Phù Hắc Nham động, hôm nay ta sẽ viết thư, phái người đi gặp Vi thứ sử.
Đan Đô Cốt quay đầu nhìn về phía Y Phù:
- Ta sẽ nói rõ ràng với y, hơn nữa còn cảnh cáo y nếu như tự tiện khai chiến với Hắc Nham lĩnh, chúng ta lập tức phái nàng vào kinh, hỏi triều đình xem đó có phải là ý của triều đình hay không.
A cha qua đời, hai ngày nay ta không thể rời đi được. Nhưng tang sự của a cha xong xuôi rồi, nếu chuyện này còn chưa được giải quyết tốt, ta sẽ tự mình đi gặp Vi thứ sử.
Y Phù biết hiện giờ trọng lượng lời nói của Đan Đô Cốt so với trước đó khác biệt hoàn toàn, đứng dậy hành lễ nói:
- Đa tạ Đại Miêu vương giữ công bằng cho.
Đại Miêu vương Đan Đô Cốt cũng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tề Ninh nói:
- Bạn tốt, ân tình của ngươi đối với ta, Đan Đô Cốt sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ta có một ý nghĩ, không biết ngươi có đồng ý hay không?
- Xin mời Đại Miêu vương nói!
- Người Miêu chúng ta có một tính tốt, một khi gặp bạn tốt ý hợp tâm đầu sẽ cắt máu ăn thề, kết làm huynh đệ, theo người Hán các ngươi nói chính là kết nghĩa kim lan.
Đan Đô Cốt cười nói:
- Không biết ngươi có bằng lòng cắt máu ăn thề với ta hay không?
Tề Ninh ngẩn ra, vạn lần không ngờ Đan Đô Cốt sẽ có đề nghị này.
Mọi người ở đây cũng đều quay lại nhìn nhau.
Có người cao tuổi trải đời thầm nghĩ,bọn họ biết mặc dù Đan Đô Cốt làm việc trầm ổn nhưng vẫn hào sảng. Nếu đổi lại là trước đây, Đan Đô Cốt muốn cùng người cắt máu ăn thề hiển nhiên không phải là chuyện gì lớn. Nhưng hôm nay Đan Đô Cốt là Đại Miêu vương, thân phận không tầm thường, dễ dàng cắt máu ăn thề với người khác cũng không phải đơn giản nữa.
Mà quan trọng nhất là mặc dù Tề Ninh đã lập công lớn, vạch trần lần loạn lạc này của Miêu trại, trong lòng mọi người cũng hết sức cảm kích nhưng tới hiện tại mọi người cũng chỉ biết hắn là người Hán mà thôi, lai lịch không rõ.
Trong lòng không ít người vẫn hơi lo lắng.
Chẳng qua Đại Miêu vương đã chủ động nói ra, nếu lúc này phản đối thì khó tránh khỏi làm mất mặt gã.
Tề Ninh rất bất ngờ nhưng thấy Đan Đô Cốt tràn đầy hy vọng nhìn mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười nói:
- Đại Miêu vương hào sảng nghĩa khí, có thể kết làm huynh đệ với ngài tất nhiên là chuyện tìm còn không được.
Trong lòng hắn nghĩ, lần này đã rõ ràng chân tướng sự kiến Hắc Nham động, bầu trời Tây Xuyên u ám, nhiều việc rất khó phân biệt, sau này nói không chừng còn nhiều địa phương còn cần Đại Miêu vương tương trợ. Hiện tại Đại Miêu vương chủ động đưa ra ý tưởng muốn cắt máu ăn thề, tất nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Đan Đô Cốt rất vui mừng khi thấy Tề Ninh đồng ý, lập tức cho người chuẩn bị hai chén nước sạch, đặt trên bàn. Gã cũng rất thống khoái, lấy đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào.
Tề Ninh thấy thế cũng chỉ có thể cắt tay lấy máu.
Đan Đô Cốt bưng bát của mình lên, đưa tới trước người Tề Ninh.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu phải đổi bát máu cho nhau, trong lòng hơi lo lắng, thầm nghĩ uống máu tươi của đối phương có phải là rất mất vệ sinh hay không. Chẳng qua đã tới lúc này rồi thì cũng không phải do hắn quyết nữa. Sau khi đổi bát xong, Đan Đô Cốt mới nói:
- Đây là nước Ánh Nguyệt hồ, sau khi uống ta và ngươi sẽ kết máu ăn thề, từ nay về sau là huynh đệ, vĩnh viễn không phụ nhau!
Sau đó gã uống cạn rất sảng khoái.
Tề Ninh cũng lập tức uống cạn chén máu. Đan Đô Cốt thấy Tề Ninh rất sảng khoái lại càng vui mừng, cười nói:
- Huynh đệ quả nhiên là người thống khoái.
Tề Ninh cười cười, nghĩ thầm may mà không phải nói cái gì cầu không sinh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, nếu không Đan Đô Cốt lớn hơn mình nhiều tuổi thế, thề vậy đúng là thiệt lớn.
- Lần trước ngươi nói ngươi tên là Lâm Kỳ.
Đan Đô Cốt nói:
- Về sau ta liền gọi ngươi là Lâm huynh đệ.
Tề Ninh nghe vậy liền biết Đan Đô Cốt nói lời hào hiệp, thật ra trong lời nói có ý khác.
Đối phương nếu chủ động kết bái huynh đệ với mình thì cũng hết sức chân thành thẳng thắn, thành khẩn. Gã nói như vậy có phải có dụng ý là hy vọng mình có thể chủ động nói rõ thân phận nhưng lại không nói thẳng, trên thực tế vẫn lưu lại một đường cho mình. Một khi quả không tiện nói ra thì mình cũng không cần nói rõ trước mặt mọi người.
Trong lòng Tề Ninh biết nếu như Đan Đô Cốt không phải là Đại Miêu vương thì mình có thể giấu diếm. Nhưng hôm nay đối phương đã là người đứng đầu bảy mươi hai động của người Miêu, hơn nữa vô cùng nhiệt tình kết bái huynh đệ với mình. Nếu mình còn muốn giấu diếm tiếp thì thật sự không nói nổi. Suy nghĩ một chút, hắn sờ tay vào ngực, muốn mang chuỗi răng sói mà Cố Thanh Hạm đưa cho mình ra.
Hắn biết lúc này nói mình là Cẩm Y hầu thì chưa chắc người Miêu đã tin tưởng. Nhưng một khi lấy chuỗi răng sói ra, rất có thể Y Phù sẽ nhận ra được. Mình lại tự nói rõ thân phận, tất nhiên là không có gì sai lầm.
Hành lý lần này đều đã giao cho đám người Tề Phong mang theo.
Trên người hắn ngoài ngân phiếu thì chỉ có Kim bài hoàng đế ban và chuỗi răng sói.
Cả đường đi hắn quên mất còn có hai thứ này trên người, đặc biệt là chuỗi răng sói, mãi tới lúc này mới nhớ mình có mang theo, đưa tay thò vào trong áo, sờ soạng một lúc, lông mày nhíu chặt. Mọi người đều khó hiểu. Tề Ninh lại sờ soạng vài cái, rốt cục mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Hỏng rồi!
Thank You to ThanhTùng For This Useful
Mọi người thấy đến Tề Ninh biến sắc, cũng tất cả giật mình, Đại Miêu Vương đã hỏi: "Lâm huynh đệ, xảy ra chuyện gì?"
Tề Ninh lúc này lại là cảm giác trên lưng lạnh cả người, hắn trong ngực giữa tìm kiếm, khối kia Kim Bài cũng còn ở trong đó, thế nhưng Cố Thanh Hạm đưa cho mình Lang Nha Liên lại không cánh mà bay.
Lang Nha Liên là năm đó Hắc Nham Lĩnh Miêu trại ban thưởng đưa cho Cẩm Y Lão Hầu Gia vật, lần này đến đây Tây Xuyên, Cố Thanh Hạm biết Tề Ninh muốn cùng Hắc Nham Động tiếp xúc, cho nên để hắn mang theo Lang Nha Liên.
Lang Nha Liên mặt trên có đặc biệt ký hiệu đồ án, Tề Ninh biết người khác xem không hiểu, thế nhưng Hắc Nham Động Miêu trại lại có thể thấy rõ ràng, có Lang Nha Liên nơi tay, cũng liền giống như có thể chứng minh là Cẩm Y Hầu Tề Gia người.
Tề Ninh vốn có nghĩ Lang Nha Liên tác dụng không quan trọng gì, đến rồi Tây Xuyên, cũng không cần Lang Nha Liên để chứng minh thân phận mình, bất quá nghĩ Hắc Nham Động cùng Cẩm Y Hầu Tề Gia sâu xa, mang theo Lang Nha Liên, cũng không phải chuyện gì xấu, nói không chừng thật đúng là có thể lên tác dụng gì, cho nên cũng vẫn mang ở trên người.
Bất quá một đường đi tới, đúng kia xuyến Lang Nha Liên, còn thật không có thế nào để ở trong lòng, đối với chống lại ban thưởng Kim Bài coi trọng, xa ở Lang Nha Liên trên, cũng đang nguyên nhân như vậy, vẫn luôn chưa từng phát hiện Lang Nha Liên không cánh mà bay.
Lúc này hắn vốn định xuất ra Lang Nha Liên, để Y Phù có thể nhận ra mình thân phận, lại vạn thật không ngờ lúc này cần trên thời gian, Lang Nha Liên đúng là biến mất không còn chút tung tích.
Tề Ninh trong lòng cũng không phải lo lắng một chuỗi dây chuyền thật lưu lạc.
Nếu như là ở trên đường vô ý, thậm chí là đêm hôm đó ở dòng chảy xiết trong lưu lạc, Tề Ninh cũng cũng sẽ không lo lắng quá mức.
Hắn nhất lo lắng, cũng Lang Nha Liên rơi vào kẻ gian tay.
Trong lòng hắn âm thầm tự trách, trái tim nghĩ tới Tây Xuyên, tự mình vốn là nên nơi chốn cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ sẩy, nhưng không nghĩ kết quả là tự mình vậy mà sẽ xuất hiện khổng lồ như vậy sơ hở.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ.
Nếu như Lang Nha Liên thất lạc ở hoang giao dã ngoại, hay hoặc là bị không quan hệ nhân sĩ thu được, đó cũng không phải là đại sự gì, sẽ không xảy ra xuất cái gì mầm tai vạ đến, thế nhưng nếu như Lang Nha Liên là hữu tâm nhân cố ý từ trên người tự mình lấy trộm đi, sự tình nhưng thì phiền toái.
Hắn kỳ thực phản ứng đầu tiên có phải hay không là Y Phù lấy đi, dù sao hai người gần như hình với bóng, hơn nữa hai lần da thịt thân cận, hết sức chân thành gặp lại, Y Phù có lẽ chỉ có cơ hội phát hiện Lang Nha Liên, thế nhưng ý niệm này chợt lóe lên, liền bị tự mình phủ định.
Y Phù nếu như nhìn thấy Lang Nha Liên, thì có thể biết mình thân phận, nhưng đến bây giờ mới thôi, Y Phù đúng thân phận mình hiển nhiên là mộng nhiên chẳng biết.
Y Phù thấy đến Tề Ninh thần tình ngưng trọng, cũng là nhíu lên đôi mi thanh tú.
"Đại Miêu Vương, ta không thể ở chỗ này ở lâu." Tề Ninh biết đã không thể lưu lại, một ngày Lang Nha Liên rơi vào dụng tâm kín đáo nhân thủ trong, đối phương thậm chí có thể lợi dụng Lang Nha Liên trang phục thành Cẩm Y Hầu Tề Gia người, lẫn vào đến Hắc Nham Lĩnh, "Ta có chuyện này tưởng xin ngươi giúp một tay."
Đại Miêu Vương Đan Đô Cốt tuy rằng cùng Tề Ninh tiếp xúc không tính là quá lâu thời gian, nhưng nhưng cũng biết người này cũng không phải một cái vui mừng giận dữ hiện ra sắc mặt cảm tình lộ ra ngoài người, thế nhưng lúc này Tề Ninh trước mặt mọi người hiện ra vẻ kinh hãi, đó nhất định là xảy ra khó lường đại sự, cũng không do dự, nói: "Ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm được, tự nhiên tận lực tương trợ."
"Đại Miêu Vương, ta mời ngươi cho ta mượn mấy thớt ngựa, bị một ít lương khô và nước." Tề Ninh thần tình ngưng trọng: "Ta và Y Phù phải lập tức xuất phát, ngày đêm kiêm trình cấp tốc chạy tới Hắc Nham Lĩnh."
Y Phù vội vàng đứng dậy, nói: "Đại Miêu Vương, chúng ta quả thực không thể lưu lại."
"Lâm huynh đệ, sự tình cũng sẽ không vội vả như vậy." Đan Đô Cốt chỉ vào bên ngoài: "Sắc trời sắp tối lại, không bằng chờ sáng sớm ngày mai, ta phái người hộ tống các ngươi đi trước?"
"Đại Miêu Vương hảo ý ta biết, thế nhưng thật sự nếu không khởi hành, chỉ sợ không còn kịp rồi." Tề Ninh nghiêm nghị nói: "Chúng ta muốn lập tức khởi hành."
Tề Ninh đúng Hắc Nham Lĩnh sự kiện có thể mau chóng giải quyết tự tin đến từ chính Bạch Đường Linh còn sống.
Song phương một mực giằng co, đơn giản là Vi Thư Đồng không phái người vào núi cùng Hắc Nham Lĩnh đàm phán, mà Hắc Nham Lĩnh cũng không chịu trước đem Bạch Đường Linh tống xuất sơn đi, nếu như Bạch Đường Linh sống, Tề Ninh tự tin lấy thân phận mình, hơn nữa trong tay có chống lại ban thưởng Kim Bài, lại có Hắc Nham Động Chủ Ba Da Lực muội muội bên người, muốn từ Hắc Nham Lĩnh mang ra khỏi Bạch Đường Linh cũng không phải gì đó việc khó.
Chỉ cần Bạch Đường Linh theo tự mình đi ra Hắc Nham Lĩnh, trước mắt bao người đem chuyện đã xảy ra thông cáo thiên hạ, như vậy Hắc Nham Lĩnh giết quan tạo phản tội danh cũng sẽ không tồn tại, Hắc Nham Lĩnh nguy cơ đương nhiên cũng liền giải quyết dễ dàng.
Thế nhưng một ngày Lang Nha Liên rơi vào địch nhân tay, đối phương nếu quả thật mượn dùng Lang Nha Liên lẻn vào đến Hắc Nham Lĩnh, lấy Cẩm Y Hầu danh nghĩa đem Bạch Đường Linh mang đi, hậu quả chắc chắn không thể lường được.
Tất cả trọng điểm ngay Bạch Đường Linh trên người, một ngày Bạch Đường Linh đã chết, như vậy sự tình cũng liền trở nên dị thường vướng tay chân.
Mới Đại Miêu Vương Đan Đô Cốt cũng không phải một cái lề mề người, thấy vậy tình trạng, chuyện quá khẩn cấp, bỗng nói: "Bạch Nha Lực!"
Bạch Nha Lực lập tức đứng dậy, hành lễ nói: "Đại Miêu Vương!"
"Ngươi lập tức chọn ba mươi tên dũng sĩ, mang theo cũng đủ thức ăn nước uống, cưỡi trại trong nhanh nhất ngựa, một đường hộ tống Lâm huynh đệ đi hướng Hắc Nham Lĩnh." Đan Đô Cốt trầm giọng nói: "Nếu có cơ gặp được Vi Thứ Sử, ngươi lợi dụng ta Đại Miêu Vương danh nghĩa nói cho hắn biết, Hắc Nham Động là bị oan khuất, hơn nữa chúng ta có chứng cứ, ta đem mau chóng cùng hắn gặp."
Bạch Nha Lực lập tức nói: "Bạch Nha Lực tuân lệnh!"
Tề Ninh và Y Phù thấy Đan Đô Cốt an bài chu đáo, rất là cảm kích, đều là hành lễ cám ơn.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, để sát vào đến Đan Đô Cốt bên tai, nói nhỏ hai câu, Đan Đô Cốt hơi biến sắc mặt, giật mình nói: "Ngươi ngươi là!"
"Đại Miêu Vương, đợi được Hắc Nham Lĩnh chuyện, chúng ta cho dù tốt được tụ họp một chút." Tề Ninh đã mỉm cười ngắt lời nói.
Đan Đô Cốt lập tức nói: "Được, nguyện các ngươi thuận buồm xuôi gió."
Đoàn người cũng không lưu lại, trước khi trời tối, đã xuống núi, Bạch Nha Lực đối với nơi này hoàn cảnh địa lý tự nhiên là vô cùng quen thuộc, dẫn theo ba mươi tên Miêu trại thân thể cường tráng thanh tráng dũng sĩ, bội đao phụ tiến, một đường hộ tống.
Bạch Nha Lực là Thương Khê Miêu trại lục đại thủ lĩnh một trong, làm người cũng là thập phần nhạy bén, hơn nữa không chỉ là ở Thương Khê Miêu trại, ở cái khác các động cũng là khá có danh tiếng, chuyến này Đan Đô Cốt phái Bạch Nha Lực hộ tống, cũng là suy nghĩ chu đáo.
Tề Ninh cũng không có từ chối Đan Đô Cốt hảo ý.
Lúc này đây muốn vội vã chạy về Hắc Nham Lĩnh, đương nhiên không thể lại để tránh né có người chặn mà quấn trên một cái vòng lớn, này không chỉ muốn lưu lại thời gian, hơn nữa lần trước đi đường vòng sau đó, lần này nếu như đối phương thật chặn lại, một con đường khác đường chỉ sợ cũng đã phái người.
Tề Ninh trong đầu kỳ thực cũng rõ ràng một điểm, đối phương hành động, lén lút, cũng không dám quang minh chính đại, dù sao triều đình đúng Hắc Nham Động sự kiện thập phần coi trọng, nếu như có thật không bị triều đình bên này người bắt được đối phương ý một cái người sống, chưa hẳn không thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được thủ phạm thật phía sau màn.
Miêu trại phái ra số ba mươi người, vừa nhìn đều là thuật cưỡi ngựa rất cao, hơn nữa bội đao phụ cung, nếu như đối phương không tụ tập một ít nhân thủ, muốn phải chặn lại cũng là người si nói mộng.
Đoàn người chọn lựa gần nhất đường, ngày đêm đi gấp, ngựa không dừng vó.
Thương Khê Miêu trại ở vào Đãng Cừ biên giới, mà Hắc Nham Lĩnh còn lại là ở Ba Đông Đan Ba huyện biên giới, kỳ thực cự ly cũng không coi là quá xa, chẳng qua là khi ban đầu Y Phù ven đường bị người chặn lại truy sát, cho nên trì hoãn không ít thời gian.
Đan Ba huyện chỗ ba đông lấy tây, biên giới sơn lĩnh đông đảo, Hắc Nham Lĩnh của mọi người nhiều sơn lĩnh trong, thuộc về chiếm diện tích so sánh một khối to, phương viên cũng có tứ năm mươi dặm đất, sơn lĩnh phập phồng, địa thế hiểm trở, sơn lĩnh rất nhiều địa phương đều là vách núi vách đá, căn bản không cách nào người đi đường.
Hắc Nham Lĩnh cùng sở hữu sáu trại, có năm sáu nghìn người, chuyện xảy ra sau đó, trại trong đàn ông ngoại trừ lưu lại một bộ phận ở chủ trại ở ngoài, còn lại là phân công đến rồi các nơi hiểm trở cửa ra vào quan trọng, Tây Xuyên ám sát điều động hai nghìn binh mã vây khốn Hắc Nham Lĩnh, phong tỏa Hắc Nham Lĩnh đi thông ngoại giới tất cả đường cửa ải, mà Hắc Nham Động Miêu trại đương nhiên cũng lo lắng quan binh tùy thời sẽ đánh đi vào, cho nên cũng ngăn chặn vào núi các nơi khó nói yếu đạo.
Quan binh binh lâm dưới chân núi, Miêu trại đương nhiên không cam lòng thúc thủ chịu trói, không chỉ các nam nhân bị phân công đến các nơi thủ vệ cửa ra vào quan trọng, các nữ nhân từ lâu trải qua hành động.
So với Tây Xuyên quan binh trang bị hoàn mỹ, Miêu trại vũ khí đương nhiên là thập phần lạc hậu.
Ngoại trừ chính mình chút ít dụng cụ cắt gọt ở ngoài, đúng Hắc Nham Lĩnh mà nói, tối trọng yếu vũ khí chính là cung tiễn.
Hắc Nham Lĩnh phương viên mười mấy dặm đất, đầy khắp núi đồi đều là cây rừng, hơn nữa trong đó sơn cốc không ít, có thật nhiều địa phương cấm người đi vào, đằng cho chim muông sống ở, cho nên Hắc Nham Lĩnh bên trong chim muông cũng là không ít, đúng là săn thú được nơi.
Các nữ nhân ở sau lưng phụ trách là nam nhân chế tác tên, hơn nữa theo Ba Da Lực mệnh lệnh, để phòng ngừa quan binh đoạt công đột nhập đến ngọn núi, cho nên ở trên núi khắp nơi đều là bày bẩy rập, này bẩy rập ký hiệu thập phần bí ẩn, ngoại trừ trại trong người, ngoại nhân căn bản không cách nào công nhận đi ra.
Hắc Nham Động không muốn đánh một trận, thế nhưng nếu như ngu dốt oan bị quan binh cường công, Hắc Nham Động trên dưới nhưng cũng không cam lòng bó tay chịu trói.
Hắc Nham Lĩnh chuẩn bị, Tề Ninh tự nhiên không biết, hắn hiện tại chỉ mong ngắm Lang Nha Liên lưu lạc ở không muốn người biết địa phương, ven đường hắn một đường suy nghĩ Lang Nha Liên lưu lạc ở địa phương nào có khả năng, nhớ kỹ ngoại trừ từ Kinh Thành xuất phát thời gian chuẩn bị một chút, gặp qua một lần cuối cùng, từ nay về sau vẫn luôn không có quá mức lưu ý, đến tột cùng là lưu lạc ở địa phương nào, lúc nào lưu lạc, một chút ấn tượng cũng không có.
Đồ vật lưu lạc, lúc nào cũng có có thể, cũng là địa phương nào cũng có thể.
Ven đường trong lòng hắn vẫn âm thầm tự trách, trong lòng biết tự mình đúng là vẫn còn có chút sơ sẩy khinh thường, có chút thoạt nhìn cũng không chớp mắt đồ vật, thường thường ở lúc mấu chốt, trái lại trở thành trái phải cục diện đồ vật.
Đan Đô Cốt phái người chuẩn bị ngựa thất, đúng là thượng đẳng lương câu, mặc dù là Tây Xuyên bản địa sinh ngựa, nhưng nguyên nhân chính là như vậy, thập phần thích hợp Tây Xuyên địa hình đường, rất nhiều khúc chiết quay quanh gập ghềnh đường, những thứ này ngựa chạy, ngược lại thì thập phần thông thuận.
Khi đem hoàng hôn, tròn chạy hai ngày lưỡng đêm, nhân hòa mã đều đã là uể oải không chịu nổi, cũng may trên đường đi còn thật không có đụng với trở ngại chặn lại, cũng coi như thuận lợi, mơ hồ thấy phương xa sơn lĩnh uốn lượn, phập phồng liên miên, Y Phù mang tay áo xóa đi cái trán mồ hôi, ngón tay hướng phương xa nói: "Đó chính là Hắc Nham Lĩnh!"
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Tới gần Hắc Nham Lĩnh, rốt cuộc Tề Ninh hiểu vì sao quan binh chậm chạp không phát động tấn công Hắc Nham Lĩnh. Bỏ qua chuyện nội tình, chỉ nhìn địa hình gần Hắc Nham Lĩnh, cũng có thể biết được một chút.
Con đường gập ghềnh hẹp hòi, không hề xây dựng quan đạo thông tới Hắc Nham Lĩnh, cho nên căn bản không tìm thấy con đường nào đủ lớn và thông suốt gần với sơn lĩnh.
Bụi và cỏ dại mọc um tùm, có rất nhiều chỗ nhìn như là cỏ dại bao trùm con đường, trên thực tế vừa bước vào, rất có thể là một hố sâu cực lớn.
Địa hình gần Hắc Nham Lĩnh đã khó đi thế này, có thể thấy địa hình trên núi khó khăn thế nào.
Không có đường lớn thông tới Hắc Nham Lĩnh, chắc chắn vận chuyển tới Hắc Nham Lĩnh không thông suốt, cuộc sống trong trại hơi vất vả, nhưng chính bởi như vậy, quan binh muốn đánh cũng không dễ dàng.
Cũng may Y Phù hết sức quen thuộc khu vực này. Nàng dẫn đường phía trước, đi theo một con đường cỏ dại nhỏ hẹp tiến lên một hồi, liền nghe được tiếng vút vút vút vang lên. Một trận mũi tên mất trật tự bắn tới từ bên cạnh. Sau khi mọi người tới gần Hắc Nham Lĩnh, đã sớm cẩn thận đề phòng, mũi tên đột nhiên phóng tới, tất cả mọi người rút đao trong tay, vung đao bổ tên.
Trận mưa tên này tuy rằng xuất hiện đột nhiên nhưng cũng may thời gian không kéo dài, cũng không quá sắc bén. Trong chốc lát, mũi tên dừng lại, lại nghe một hồi tiếng vang, trong rừng cây bên cạnh có một đội nhân mã xông ra, bên trong bụi cỏ dại kia đột nhiên có vài chục tên quan binh xuất hiện.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Tề Ninh trầm giọng nói.
Quan binh tổng cộng hơn năm mươi người, cùng xông tới, đủ để bao vây đám người Tề Ninh. Đám Miêu hán đều cầm đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Y Phù đi tới bên người Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Có muốn giết tới không? Người của chúng ta không ít hơn họ.
Tề Ninh khẽ lắc đầu, trầm giọng hỏi:
- Nơi này do ai phụ trách?
Trong đám người quan binh, có một người đi tới, tuổi khoảng ba mươi, cầm đại đao trong tay, nói lớn:
- Có phải đồng đảng phản tặc Hắc Nham Động hay không? Hãy thức thời, lập tức bỏ vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói, nếu không làm thịt tất cả.
Tề Ninh cười nói:
- Không hỏi trắng đen, các ngươi muốn giết người, xin hỏi có phải các ngươi là thổ phỉ trên ngọn núi này hay không?
- Ngươi nói cái gì?
Người nọ đột nhiên biến sắc, chỉ áo giáp trên người:
- Mắt ngươi mù à, không thấy đây là gì à? Chúng ta là quan binh Tây Xuyên, chuyên môn diệt phỉ.
- Hóa ra không phải thổ phỉ.
Tề Ninh cười:
- Vừa rồi các ngươi đột nhiên bắn tên, ta còn tưởng rằng là thổ phỉ cướp đường.
- Lớn mật.
Người nọ mặt mũi lạnh lùng, đánh giá Tề Ninh vài lần:
- Ngươi là người Miêu? Nói chuyện cũng lưu loát đấy, thành thật khai báo, các ngươi chạy tới đây làm gì? À, ta hiểu rồi, các ngươi là cứu binh, muốn tới cứu Hắc Nham Lĩnh?
Lúc người Miêu nói chuyện, ít nhiều vẫn mang chút âm Miêu gia, nhưng Tề Ninh rõ ràng không có âm Miêu gia.
- Lập tức tránh đường.
Tề Ninh cũng không muốn kéo dài ở đây:
- Ta có việc gấp muốn đi vào.
- Chê cười, ngươi muốn đi vào thì đi vào sao?
Người nọ cười lạnh nói:
- Đừng nói đi vào bên trong, hiện giờ các ngươi muốn lui về cũng không được.
Gã định phất tay ra hiệu đám thủ hạ nhào tới, chợt thấy Tề Ninh giơ tay lên, dưới ánh trời chiều, trong tay Tề Ninh ánh sáng lập lòe lóng lánh, lại thấy Tề Ninh đi về phía trước vài bước, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy rõ không?
Người nọ sững sờ, tiến tới gần, vươn tay muốn đón. Nhìn sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, người nọ cười nói:
- Được rồi, các ngươi còn dám hối lộ quan binh ở đây, cầm miếng vàng hối lộ lớn như vậy, thực sự là lớn mật.
Gã muốn cướp lấy kim bài:
- Ta muốn tịch thu nó, lưu làm chứng cứ đút lót của các ngươi.
Tề Ninh chợt hiểu, người này căn bản không biết kim bài ngự tứ.
Hắn cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết, có thể đụng vào một cái.
Người nọ khẽ giật mình, nhìn thấy dường như trên kim bài có điêu khắc chữ viết, lại thấy thái độ của Tề Ninh lạnh lùng, nên chột dạ hỏi:
- Trên này… viết cái gì đó?
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
Tề Ninh lạnh nhạt hỏi:
- Là ngươi? Hay là có người khác?
Người nọ nghe Tề Ninh nói dõng dạc, lại dẫn một đám người Miêu, nên càng cảm thấy cổ quái. Gã thoáng do dự một chút, quay người trở về, thấp giọng dặn dò một tên binh sĩ hai câu. Bbinh sĩ kia quay người nhanh chóng rời đi.
Tề Ninh biết có thể gã cử người đi thông báo thượng cấp. Trên đường đi ngựa không dừng vó, nhưng lúc này hắn biết rõ không thể hấp tấp.
Hắn ra hiệu mọi người nghỉ ngơi một chút. Đám quan binh vẫn vây xung quanh, không dám bất cẩn.
- Ngươi tới đây.
Tề Ninh vẫy tay với người nọ.
Người kia hơi căm tức trong lòng, nhưng vẫn gần vài bước, hỏi:
- Làm sao?
- Có phải các ngươi còn chưa đánh Hắc Nham Lĩnh?
Ngươi nọ lập tức nói:
- Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?
Nhưng gã vẫn trả lời:
- Bên trên không hạ quân lệnh, chúng ta chỉ có thể thủ ở nơi này.
Con mẹ nó, đã mấy tháng rồi, ở lại nơi khỉ ho cò gáy này, đánh cũng không đánh, lui lại không lui, cũng không biết bên trên nghĩ thế nào.
Lúc này Tề Ninh mới nhẹ nhõm hơn một chút. Không lâu lắm lại nghe tiếng bước chân vang lên, liền thấy một người trung niên mặc giáp xám mang theo bốn năm tên binh sĩ vội vàng đi đến. Y nhìn thấy quan binh vây quanh một đám người Miêu, liền nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi ở trại nào?
Tề Ninh cũng không nhiều lời, lại để lộ kim bài ngự tứ.
Người giáp xám nhíu mày, tiến lên hai bước, nhìn thấy kim bài trong tay hắn, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Đô Úy Nhạc Càn Lương dưới trướng Thứ Sử Tây Xuyên Vi đại nhân, bái kiến Hoàng thượng!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nổi da gà, biến sắc.
Y Phù và Bạch Nha Lực há to miệng, nhìn Tề Ninh, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.
Đám quan binh vây xung quanh ngây người một chút, lập tức quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Nhạc Đô uy.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta không phải Thánh thượng, nhưng kim bài này ngươi nhận ra là được rồi, quả thực là Hoàng thượng ngự ban.
- Hóa ra là Thượng sai.
Nhạc Càn Lương cung kính nói:
- Không biết Thượng sai đến tận đây có gì phân phó?
Bạch Nha Lực cùng Y Phù liếc nhìn nhau, mới biết là đã hiểu lầm.
Tề Ninh không phải Hoàng đế, nhưng ngay cả như vậy, miếng kim bài Hoàng đế ngự ban trong tay Tề Ninh cũng chứng tỏ rằng thân phận của hắn tuyệt đối không phải bình thường.
- Vi đại nhân có ở gần đây không?
Tề Ninh hỏi.
Nhạc Càn Lương lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, Thứ Sử đại nhân hiện giờ vẫn còn ở thành Thành Đô, ra lệnh Diêu Thống Lĩnh phụ trách vây khốn Hắc Nham Lĩnh.
- Diêu Thống Lĩnh?
- Đúng vậy.
Nhạc Càn Lương nói:
- Bắt đầu từ cuối năm trước quan binh đã tập trung hỏa lực dưới Hắc Nham Lĩnh, vây khốn Hắc Nham Lĩnh, ba mặt đông tây bắc đều có quan binh phong tỏa, phía nam là Cẩm Quan Vệ của Thục Vương vây khốn bốn phía, chặt như nêm cối, chỉ sợ không bao lâu, người Miêu trên Hắc Nham Lĩnh đều sẽ chết đói.
Y Phù tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Đương nhiên nàng hiểu được tình hình trong trại, tuy rằng trong trại đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đối với Hắc Nham Động mà nói, thiếu thốn nhất đúng là lương thực.
Trước kia Hắc Nham Động đều dùng dược liệu và da lông trao đổi lương thực và yếu phẩm sinh hoạt với bên ngoài, nhưng một khi Hắc Nham Lĩnh bị phong tỏa, thì đường lương thực sẽ bị cắt đứt.
Tuy rằng trên núi có một phần lương thực, thậm chí còn có thể phái người săn giết động vật trong núi, thế nhưng toàn Hắc Nham Lĩnh này, già trẻ lớn bé cũng có năm sáu ngàn người, lương thực tiêu hao mỗi ngày là một số lượng không nhỏ, hơn nữa từ năm trước tới giờ, đã qua mấy tháng, Hắc Nham Lĩnh không sợ quan binh đánh mà sợ nhất đúng là lương thực tiêu hao không còn, người trong trại sẽ bị chết đói.
Trước đây cũng vì ý thức được điểm này, cho nên Y Phù mới chủ động đề xuất dẫn người phá vòng vây cầu viện.
Rời đi đã gần mười ngày, khi đó lương thực đã không còn nhiều lắm, trong lòng Y Phù biết qua mười ngày, lương thực trên núi hiện giờ đã rơi vào cảnh giật gấu vá vai, không chống đỡ được bao lâu.
- Các ngươi không đánh Hắc Nham Lĩnh, là vì muốn Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực, khiến họ chết đói?
Tề Ninh nhíu mày hỏi.
Nhạc Càn Lương do dự một chút, cuối cùng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, ý của Thứ Sử đại nhân là Hắc Nham Lĩnh dễ thủ khó công, nếu tấn công, chỉ sợ thương vong không nhỏ. Cho nên trước tiên vây quanh chúng, chờ đến lúc lương thực của chúng cạn kiệt, nhất định chống đỡ không nổi, chắc chắn phá vòng vây đi ra, khi đó chúng ta canh giữ yếu đạo các nơi, nhất định có thể một mẻ hốt gọn chúng.
- Hèn hạ!
Y Phù mặt như băng thốt lên.
Nhạc Càn Lương liếc Y Phù, chẳng qua Y Phù đi cùng Tề Ninh nên Nhạc Càn Lương cũng không nói thêm gì cả.
Trong lòng Tề Ninh suy nghĩ, chẳng lẽ Vi Thư Đồng quả thực có tâm tư như vậy?
Nói từ sách lược, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh ngồi chờ Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực phá vòng vậy, quả thực có thể xem là một phương pháp vô cùng tốt. Dù sao quan binh lương thực đầy đủ, cung ứng hậu cần không ngừng, mà Miêu trại Hắc Nham Lĩnh mỗi khi tiêu hao một phần sẽ thiếu một phần, chờ đến lúc Hắc Nham Động hết lương phá vây, quan binh tất thắng không nghi ngờ.
Chỉ là nếu dùng cách này, thời giao hao phí chắc chắn rất dài.
Vi Thư Đồng lại không lường tới việc chẳng lẽ trong thời gian chờ đợi này, không xuất hiện những biến cố khác sao? Hoặc là nói, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh, chỉ là chờ biến cố xảy ra?
- Tại sao Thục Vương lại phái binh vây núi?
Tề Ninh cau mày nói:
- Cẩm Quan Vệ là thân binh chỉ phụ trách bảo vệ ông ta, sao có thể dùng để đánh Hắc Nham Lĩnh?
Nhạc Càn Lương cúi đầu nói:
- Ty chức chỉ biết phía nam Hắc Nham Lĩnh có một mảnh đất thuộc về đất phong của Thục Vương, sau khi Hắc Nham Lĩnh phản loạn, Thục Vương liền điều động sáu trăm binh mã, trợ giúp quan binh phong tỏa con đường phía nam Hắc Nham Lĩnh.
Tề Ninh suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Nhạc Đô Úy, ngươi lập tức phái người tới Thành Đô, bẩm báo với Vi Thứ Sử, để ông ta nhanh chóng tới Hắc Nham Lĩnh. Ta muốn vào núi, gặp gỡ Hắc Nham Động Chủ.
Nhạc Càn Lương bất ngờ ngẩng đầu, giật mình nói:
- Thượng sai, tuyệt đối không thể lên núi. Hắc Nham Động đã mưu phản, Huyện lệnh Đan Ba Bạch Đường Linh bị Hắc Nham Động giết chết, không lâu trước, Miêu tặc Hắc Nham Động còn thừa dịp ban đêm đánh lén một nơi trú quân phương Bắc, dường như muốn phái người phá vòng vây phía bắc, giết hơn mười tên huynh đệ, may mắn viện binh chạy tới kịp thời.
- Việc này cũng đã bẩm báo triều đình, ta hỏi ngươi, lúc ấy có thể bắt được người sống không?
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Nhân lúc ban đêm tập kích, giết hơn mười người, chẳng lẽ không bắt được một ai còn sống?
Nhạc Càn Lương hơi lúng túng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, thật ra… thật ra đêm đó chẳng những không bắt được một người sống, hơn nữa ngay cả một tên Miêu tặc cũng không giết được!
- Ngươi đừng có trái Miêu tặc phải Miêu tặc, rốt cuộc ai là tặc, hiện giờ còn chưa biết.
Y Phù cảm thấy tức giận, lạnh giọng trách mắng:
- Chết hơn mười người, đối phương lại không thương vong một người, hoặc là quan binh các ngươi quá mức vô năng, hoặc là võ công của hung thủ cao cường, các ngươi căn bản không đả thương được họ.
Nhạc Càn Lương nhíu mày, muốn nói lại thôi.
- Không cần tranh luận, Nhạc Đô Úy, hiện giờ chúng ta lên núi, ngươi dẫn đường phía trước.
Tề Ninh nói:
- Ta có chuyện muốn thương lượng với Hắc Nham Động Chủ, ngươi cũng tranh thủ thời gian phái người đi báo Vi Thứ Sử.
Nhạc Càn Lương thấy vẻ mặt Tề Ninh nghiêm túc, giọng điệu không thể thương lượng, gã do dự một chút, cuối cùng chắp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Bạch Nha Lực nghẹn ngào kêu lên, lão đang định nhào lên thì Đan Đô Cốt lại giơ tay lên ý bảo Bạch Nha Lực không nên tới gần.
Lãng Sát Đô Lỗ thấy vậy thì lập tức lật người bật dậy hét lên rồi tiếp tục lao về phía Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt cũng gầm nhẹ xông lên phía trước, hai người dùng quyền cước để nói chuyện tựa như hai con thú đang phẫn nộ lao vào đấu đá nhau.
Lãng Sát Đô Lỗ vì muốn giành được một chút hy vọng sống mà liều mạng lao vào chém giết còn Đan Đô Cốt đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Lãng Sát Đô Lỗ, hai người đánh nhau hơn mười hiệp và cũng có mấy lần đánh trúng đối phương nhưng cả hai vẫn liều mình trụ vững đến cuối cùng.
Đột nhiên nghe thấy Đan Đô Cốt gào lên, trong tiếng gào vang dội, mọi người nhìn thấy Đan Đô Cốt dùng một tay nhấc bổng Lãng Sát Đô Lỗ lên sau đó hung hăng quật gã xuống đất, mặt đất là nham thạch cứng rắn, Lãng Sát Đô Lỗ bị quăng xuống thì hét lên, miệng phun ra một ngụm máu.
Mọi người nhìn thấy Đan Đô Cốt giành được thắng lợi thì đều ầm ầm hò reo. Vết thương trên cánh tay Đan Đô Cốt cũng vì dùng lực quá lớn khiến bị nứt ra, vì vậy mà lưng áo gã nhiễm đỏ máu tươi.
Thấy Lãng Sát Đô Lỗ trong nhất thời không thể đứng dậy gã mới lảo đảo bước đến gần, lạnh giọng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, người còn lời gì muốn nói không?
Lãng Sát Đô Lỗ miễn cưỡng vùng vẫy, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sắc mặc y trắng bệch, chán nản nói:
- Đan Đô Cốt, ngươi đã thắng rồi, ta không còn lời nào để nói hết.
- Nếu như ngươi đã nhận thua thì hãy nói cho bọn ta biết rốt cuộc ai mới là hung thủ thực sự đứng sau chuyện này?
Y Phù lập tức tiến lên nói.
Lãng Sát Đô Lỗ lườm Đan Đô Cốt một cái rồi cười lạnh nói:
- Ta sẽ không nói cho tất cả các ngươi biết, ta đồng ý sẽ chỉ nói cho một mình Đan Đô Cốt biết thôi.
Đan Đô Cốt gật đầu đồng ý:
- Được, vậy ngươi hãy nói cho ta biết.
Sau đó gã bước lên phía trước một bước.
Lãng Sát Đô Lỗ bước lên hai bước tiến lại gần Đan Đô Cốt nói:
- Người sai ta hại chết Đại Miêu Vương chính là…
Đúng lúc đó ánh mắt y đột nhiên ánh lên tia hung ác, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi chết đi!
Y hung tợn lao lên, lúc này chẳng biết ở đâu ra mà trong tay y lại xuất hiện một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén đâm về phía ngực Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt thật sự không ngờ Lãng Sát Đô Lỗ lại có thể hẹn hạ vô sỉ như vậy.
Người Miêu đánh nhau, trong lúc quyết đấu có thể sử dụng hết sức của mình nhưng một khi đã phân thắng bại thì sẽ vui vẻ nhận thua, tuyệt đối sẽ không dây dưa lằng nhằng, đây cũng chính là tôn nghiêm của một người đàn ông Miêu gia.
Thế nhưng giờ đây đến sự tôn nghiêm của cùng của Lãng Sát Đô Lỗ, y cũng đã vứt bỏ.
Vốn dĩ cơ thể Đan Đô Cốt cũng đã bị thương lại bởi vì không nghĩ tới chuyện Lãng Sát Đô Lỗ sẽ giở trò đâm chùy thủ vào mình, hơn nữa lúc đó khoảng cách của hai người lại quá gần, Lãng Sát Đô Lỗ đột nhiên lao lên Đan Đô Cốt làm sao có thể né tránh được?
Đám Bạch Nha Lực nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi muốn lao lên cứu viện nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc thanh chủy thủ sắp đâm vào ngực Đan Đô Cốt thì đột nhiên có một cục đá bay tới tựa như một ngôi sao băng chuẩn xác bắn vào cổ tay Lãng Sát Đô Lỗ. Lãng Sát Đô Lỗ hét lên một tiếng, mặc dù chỉ là một hòn đá nhưng cổ tay gã dường như bị cả hòn núi ngàn cân đánh vào, thanh chủy thủ trong tay bị rơi ra.
Đan Đô Cốt lúc này nhanh nhẹn phản ứng lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật quá hèn hạ!
Sau đó gã giơ chân lên đạp một cước thật mạnh vào bụng Lãng Sát Đô Lỗ.
Lãng Sát Đô Lỗ bị đạp vào bụng liền liên tục lùi về sau, cảm giác lục phủ ngũ tạng dường như bị đảo lộn, tựa như hoàn toàn nát bấy, mắt đột nhiên tối sầm.
Đám Bạch Nha Lực cùng các vị thủ lĩnh đều đồng thanh nói:
- Bắt lấy y!
Sau đó tất cả cùng nhau xông lên lao về phía Lãng Sát Đô Lỗ.
Lãng Sát Đô Lỗ lúc này đầu váng mắt hoa, cơ thể lảo đảo sắp ngã, y lờ mờ trông thấy đám Bạch Nha Lực đồng loạt rống lên rồi lao về phía mình thì trong lòng chợt hoảng loạn, liên tục lùi về phía sau. Sau đó chẳng biết là ai đã kêu lên một tiếng, thì ra trong lúc y lùi về sau thì đã lùi đến bên bờ khe vực, bước chân dẫm vào không trung rồi sau đó cả người y tựa như một viên đá rơi thẳng xuống dưới khe vực.
Đan Đô Cốt nhìn thấy Lãng Sát Đô Lỗ rơi xuống vực thì vô cùng kinh ngạc, gã vội chạy lên phía trước đưa tay ra, bên tay nghe thấy tiếng kêu thê lương của Lãng Sát Đô Lỗ từ bên dưới khe vực truyền tới, âm thanh kéo dài chẳng bao lâu sau thì biến mất, Đan Đô Cốt nhất thời ngẩn người quên cả buông tay xuống.
Chuyện xảy ra trong sơn trại Miêu gia lần này quả đúng là quá đột ngột, Lãng Sát Đô Lỗ trù mưu tính kế hại chết Đại Miêu Vương, suýt chút nữa thì cũng giết chết cả Đan Đô Cốt. Đan Đô Cốt lúc đó vô cùng oán hận y nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy huynh đệ mình rơi xuống vực thẳm ngay trước mắt mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Đám Bạch Nha Lực chạy đến bên vách núi, lúc đầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vách núi của Lãng Sát Đô Lỗ nhưng rất nhanh sau đó âm thanh dần biến mất, bên dưới vách đã hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến chết chóc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau trong lúc nhất thời chẳng biết nói cái gì cho phải.
Tề Ninh lắc đầu than nhẹ một tiếng, Y Phù thì nhíu mày.
Một lúc sau, Đan Đô Cốt mới chậm rãi bước đến bên vách núi cúi đầu nhìn về phía vực sâu không đáy, gã trầm mặc một lúc cuối cùng nói:
- Như vậy cũng tốt.
Bạch Nha Lực cau mày nói:
- Đan Đô Cốt, Lãng Sát Đô Lỗ chết rồi nhưng hung thủ thực sự đứng sau lưng gã là ai chúng ta là vẫn không biết.
- Cái đó thì chưa hắn là vậy.
Lúc này đột nhiên Tề Ninh lên tiếng:
- Các người cũng đã biết mục đích cuối cùng của Lãng Sát Đô Lỗ khi hại chết Đại Miêu Vương, mục đích này của gã có lợi nhất với ai?
Nếu như chúng ta điều tra theo hướng này, có lẽ sẽ tìm ra được đáp án cuối cùng.
Đan Đô Cốt xoay đầu lại nhìn Tề Ninh nói:
- Lúc nãy ngươi lại cứu ta một mạng, đây là lần thứ ba rồi.
Lúc ở bên bờ sông Đan Đô Cốt bị người của Ngũ Phẩm Đường vây đánh là Tề Ninh ra tay cứu giúp coi như là lần đầu tiên. Sau khi Đại Miêu Vương bị sát hại, Lãng Sát Đô Lỗ đem ba người nhốt ở nhà tù Bích Lang cũng là Tề Ninh tự thoát ra sau đó mang theo hai người trốn thoát khỏi nhà giam, đây cũng được tính là lần thứ hai.
Lúc nãy Lãng Sát Đô Lỗ ra tay định giết gã nhưng lại bị một hòn đá bắn trúng cổ tay nên chủy thủ trong tay mới rơi ra mà hòn đá đó lại chính là do Tề Ninh bắn ra.
Lúc Tề Ninh nghe thấy Lãng Sát Đô Lỗ nói chỉ nói cho một mình Đan Đô Cốt biết hung thủ thật sự là ai hơn thế nữa lại thấy gã tiến đến gần Đan Đô Cốt, huấn luyện đặc biệt của kiếp trước khiến cho hắn có khả năng quan sát cực kỳ nhạy cảm, trong lòng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm nên đã yên lặng nhặt một hòn đá nhỏ lên, lúc đó mọi người đều tập trung nhìn Lãng Sát Đô Lỗ cùng Đan Đô Cốt nên chẳng ai chú ý đến hành động này của hắn.
Tề Ninh có chút ngờ ngác sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn bước lên chắp tay nói:
- Người… Người chính là Đại Vu Miêu gia?
Nữ tử áo trắng phía đối diện tựa như một làn khó nhẹ, theo lý mà nói thì Đại Vu Miêu gia được người Miêu thờ cúng trong tưởng tượng của Tề Ninh nhất định là một lão già râu tóc bạc phơ hiểu rõ mọi thế sự. Nhưng chẳng hiểu tại sao giây phút nhìn thấy nữ nhân áo trắng này hắn lại đột nhiên có phản ứng khẳng định đây chính là Đại Vu.
- Tề Ninh…!
Một giọng nói sâu xa truyền đến:
- Cái tên này là cha người đặt cho ngươi sao?
Tề Ninh khẽ giật mình, thật ra đến chính hắn cũng chẳng biết cái tên này có nguồn gốc thế nào nên không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Đại Vu biết gia phụ sao?
- Tề Đại tướng quân tung hoành chiến trường, lập được vô số chiến công, người không biết tới Tướng quân không nhiều.
Nữ nhân áo trắng buồn bã nói.
Thật ra thì giọng của bà cũng không lớn lắm, thậm chí còn có chút nhỏ nhẹ thế nhưng từng lời từng chữ bà nói đều có thể chui vào tai Tề Ninh một cách rõ ràng.
Tề Ninh cười nói:
- Nói vậy xem ra quả đúng là Đại Vu có chút hiểu biết về gia phụ.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: mặc dù Đại Vu quanh năm ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc nhưng dẫu sao thì cũng không phải người phàm trần, rất nhiều tin tức trong thiên hạ có lẽ đều có người bẩm báo cho Đại Vu biết.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Đại Vu bỗng nhiên lên tiếng hỏi hắn.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì chắc ngươi cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi đúng không?
Tề Ninh nhíu này, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn nghi ngờ hỏi lại:
- Đại Vu biết tuổi của ta sao?
Đại Vu ở phía đối diện vẫn tựa như hư vô mờ mịt, bà ôn nhu nói:
- Võ công của ngươi rất khá, là phụ thân ngươi truyền thụ cho ngươi à?
Trong lòng Tề Ninh cũng hiểu có lẽ lúc nãy hắn dùng hòn đá đả thương Lãng Sát Đô Lỗ đã làm lộ khả năng của mình, chỉ e tất cả đều đã bị người đối diện nhìn thấy, hắn cười nói:
- Gia phụ quanh năm chinh chiến trên sa trường, ta rất ít khi được ở cùng người, vì vậy võ công này không phải là học được từ gia phụ.
- Thì ra là vậy.
Đại Vu như thể suy nghĩ điều gì đó tiếp tục hỏi hắn:
- Ngươi có gan đi lên cây cầu đá này không?
Tề Ninh có chút kinh ngạc không biết rốt cuộc thì Đại Vu muốn làm cái gì?
Chỉ có điều giọng điệu Đại Vu nhẹ nhàng, hiền hòa lại không có địch ý. Hắn đứng trên vách đá nhìn về phía cây cầu đá kia, cây cầu rất nhỏ mà bên dưới cây cầu là vực sâu không thấy đáy.
Tề Ninh có chút do dự, không phải là hắn sợ mà là nếu trong trường hợp bắt buộc thì cho dù có nguy hiểm hơn nữa hắn cũng sẽ đi qua mà không hề do dự, chẳng qua là trong trường hợp này không quá cần thiết mà lại phải mạo hiểm đi hết cây cầu đá này khiến hắn cảm thấy có chút do dự.
- Ngươi không cần lo.
Đại Vu nhẹ nhàng nói.
- Ta chỉ muốn biết gan ngươi to đến chừng nào thôi, ngươi là Cẩm Y Hầu, ta đương nhiên sẽ không để ngươi phải bỏ mạng ở đây.
Tề Ninh cảm thấy lời này nói cũng đúng, thân là Cẩm Y Hầu nếu như quả thật chết ở sơn trại Thương Khê Miêu gia thì người Miêu cũng sẽ khó ăn nói với Triều đình, hơn thế nữa bên cạnh Đại Vu đều là những cao thủ có tiếng, chỉ riêng võ công của Nguyệt Thần Ti thôi cũng đã không có mấy đối thủ rồi.
Nếu như bọn họ muốn hại hắn thì cũng chẳng cần thiết phải giờ nhiều trò thế.
- Sao vậy? Ngươi không dám sao?
Giọng nói của Đại Vu mang theo cả tiếng cười.
- Lá gan của phụ thân ngươi lớn hơn ngươi nhiều lắm.
Tề Ninh cười to, nói:
- Đại Vu không cần phải khích ta, nếu như ta có thể đi qua vậy người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?
- To gan!
Giọng nói đàn ông mà lúc trước hắn nghe thấy đột nhiên vang lên.
- Trước mặt Đại Vu không được phép làm càn.
Đại Vu lại nhẹ nhàng nói:
- Nhật Thần Ti, các ngươi không cần nhiều lời, ta lại muốn biết hắn muốn đưa ra điều kiện gì?
Tề Ninh nói:
- Đại Vu, nếu như… nếu như ta đi qua được thì người có thể cho ta nhìn thấy dung nhan thật của người không? Ta thật sự rất muốn biết Đại Vu của Miêu gia có dáng vẻ như thế nào!
- Ngươi muốn nhìn thấy ta?
Đại Vu nghẹn ngào cười nói:
- Tuổi ta đã qua cửu tuần, đã ở cái tuổi gần đất xa trời rồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy một người như vậy sao?
- Không đúng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Nghe giọng nói của Đại Vu thì đoán được Đại Vu nhiều lắm là ba mươi tuổi. Ban đầu ta cứ nghĩ Đại Vu Miêu gia là một bị Trưởng lão nhưng thật không ngờ…!
Tề Ninh nói đến đây thì Đại Vu đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn:
- Thật không ngờ Đại Vu lại là một nữ nhân?
Đại Vu khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi dùng bản lĩnh của mình đi qua đây, ta sẽ để ngươi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ta.
Thật ra thì Tề Ninh cũng chỉ có lòng hiếu kỳ mà thôi. Đại Vu của Miêu gia không ngờ lại là một người phụ nữ hơn thế nữa nghe giọng nói lại không phải là của một người già, điều này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Không những vậy giọng nói của Đại Vu lại nhẹ nhàng thân thiết nên mời khiến Tề Ninh to gan đưa ra điều kiện là muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Đại Vu.
Thật ra trong lòng hắn cũng biết, Đại Vu Miêu gia được người Miêu tôn sùng như thần linh có địa vị siêu phàm không ai có thể sánh được, hơn thế nữa Đại Vu quanh năm sống trong núi Nhật Nguyệt, vì vậy mà ngay cả người Miêu gia có cơ hội được gặp bà cũng chẳng có mấy ai. Cũng chính vì thế mà càng khiến Tề Ninh hiếu kỳ hơn, vốn cứ nghĩ điều kiện mình đưa ra đối phương sẽ không đồng ý nhưng chẳng ngờ Đại Vu lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Lúc này Tề Ninh không còn do dự nữa, hắn hít một hơi thật sâu sau đó tựa như cánh bướm nhẹ nhàng tung mình rơi xuống đứng trên cầu đá. Cây cầu đá này rất nhỏ, lại bắc qua khe vực sâu hun hút khiến nó trông chẳng khác nào một sợi dây thừng, chẳng hiểu sao lúc này Tề Ninh lại có cảm giác mình như một diễn viên xiếc đi trên dây thừng. Hắn giang hai tay ra để cân đối cơ thể sau đó từng bước từng bước đi về phía vách đá đối diện.
Ở vách đá đối diện, Đại Vu yên lặng đứng nhìn tựa như một đóa hoa thủy tiên quật cường nở rộ trong hang đá, xuất trần thoát tục.
Lúc đầu Tề Ninh vẫn còn bình tĩnh, chỉ là lúc đi đến giữa cầu thì phát hiện mặt cầu gập ghềnh khó đi, có những lúc bước chân không định khiến cơ thể lung lay suýt rơi xuống vực.
Hắn biết cái này là có người cố ý tạo thành để đề phòng có người tùy tiện xông vào.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần đối diện có một người đứng trấn thủ thì cho dù người đột nhập vào có võ công cao đến mấy cũng tuyệt đối không thể đi qua được cây cầu đá này.
Cái này quả đúng là “Một người giữ cửa, vạn người khó qua”.
Đi đến chính giữa cầu thì đột nhiên có cảm giác lành lạnh, hình như là khí lạnh ở dưới đáy vựa sâu bốc lên.
Tề Ninh tập trung tư tưởng bước đi nhẹ nhàng, cứ như vậy tiến về phía trước được một đoạn ngắn thì đột nhiên bị trượt chân, cơ thể hắn lập tức mất cân bằng, đang hốt hoảng thì đúng lúc này có một dải lụa trắng bắn tới như một mũi tên quấn lấy cánh tay hắn khiến cơ thể hắn lấy lại cân bằng, sau đó dải lụa đó lập tức bị thu hồi.
Sau lưng Tề Ninh chảy mồ hôi lạnh thế nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục võ công của Đại Vu.
Một tấm lụa mỏng mà lại có thể cứng tựa như dây thừng, nếu như không có võ công tuyệt hảo thì khẳng định không thể nào làm được điều đó.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Đại Vu, Tề Ninh từng bước từng bước tiến về phía vách đá cuối cùng hắn vận công thi triển khinh công bay lên.
Từ sau khi nắm được phương pháp điều khí Tề Ninh cảm thấy cơ thể của mình không còn giống như lúc trước nữa, hiện giờ cơ thể hắn nhẹ tựa như chim yến.
Chỉ có điều trên đường qua đây hắn suýt nữa thì trượt chân nên Tề Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi hắn đững vững, Đại Vu liền nhẹ nhàng cất tiếng nói:
- Làm được như vậy đã rất khá rồi, ngươi không cần vì chút sơ suất nhỏ mà thấy xấu hổ.
Tề Ninh thầm nghĩ Đại Vu quả nhiên ghê gớm thật! Ngay cả trong lòng hắn nghĩ cái gì cũng đoán ra được.
Lúc này hắn nhìn Đại Vu đứng cách hắn mấy bước, Đại Vu mặc trên mình bộ đồ bằng lụa trắng, chỉ có điều kiểu dáng này không giống với trang phục của nhà Hán mà là trang phục của Miêu gia.
Chất liệu lụa của nhà Hán được thiết kế thành kiểu dáng của người Miêu, quả thật là có chút đặc biệt, thế nhưng khi được mặc trên người Đại Vu lại toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, tựa như tiên nữ giáng trần.
Trên mặt Đại Vu có một tấm lụa trắng che lại, chỉ lộ ra đôi mắt, trên đầu đội chiếc khăn bằng lụa trắng quấn thành mũ kiểu mà các cô nương người Miêu hay đội.
Đứng phía sau bà là hai bóng dáng lựa như linh hồn đứng một trái một phải, trong đó một người là Nguyệt Thần Ti, người còn lại có vóc dáng cao to hơn Nguyệt Thần Ti rất nhiều. Người này mặc trang phục người Miêu, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, trên trái có một hình vẽ trông giống như mặt trời, Tề Ninh đoán đây chính là Nhật Thần Ti.
Đôi mắt Đại Vu vô cùng thâm thúy tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dáng người thướt tha, lúc này đôi mắt xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào Tề Ninh mà không nói câu nào.
Tề Ninh bị Đại Vu nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy có chút không tự nhiên, hắn chắp tay nói:
- Tề Ninh bái kiến Đại Vu!
- Giống… Quả thật rất giống…!
Đại Vu nhìn Tề Ninh, lẩm bẩm:
- Thì ra….Thì ra là thế….!
Tề Ninh thấy có chút kỳ quái, không biết lời Đại Vu nói có ý gì.
Dường như bà đang nói mình giống với một người nào đó nhưng trong lòng Tề Ninh biết ngoại hình của mình không hề giống với Tề Cảnh.
Hắn là Cẩm Y Thế tử giả mạo thế nhưng khuôn mặt của vị Cẩm Y Thế tử thật kia lại giống y như đúc với khuôn mặt này của hắn mà hắn cũng từng nghe người ngoài nói vẻ ngoài của Cẩm Y Thế tử không hề giống với Tề Cảnh.
Nghe nói Tề Cảnh có vẻ ngoài khôi ngô, vóc dáng to cao, rất có khí khái nam tử thế nhưng Cẩm Y Thế tử lại có khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài của phụ thân.
- Chẳng lẽ người này biết Cẩm Y Hầu phu nhân?
Tề Ninh chẳng hiểu sao cảm thấy rùng mình, đột nhiên liên tưởng người đang đứng trong sương mù bao phủ kia là Cẩm Y Hầu phu nhân Liễu Tố Y.
Thật ra thì hắn chưa từng gặp Liễu Tố Y bao giờ, hơn thế nữa Liễu Tố Y cũng đã không còn ở phủ Cẩm Y Hầu từ lâu lắm rồi, thậm chí Thái phu nhân của Tề gia còn muốn xóa sạch mọi dấu vết của Liễu Tố Y đệ lại trong phủ Cẩm Y Hầu, nhắc đến Liễu Tố Y chính là điều cấm kỵ lớn nhất trong Hầu phủ.
Mà Đại Vu này là có vẻ hết sức quen thuộc với Tề Cảnh, lúc này lại còn nói mình giống với ai đó, nếu như không phải là Tề Cảnh vậy thì người đó chỉ có thể Liễu Tố Y, chẳng lẽ Đại Vu quen biết Liễu Tố Y?
Thế nhưng thân là Đại Vu của Miêu gia, sống ở biên thùy phía Tây xa tít tắp, làm sao có thể có quen biết Liễu Tố Y được chứ?
Mà Liễu Tố Y cũng không thể trèo đèo lội suối tới Tây Xuyên để có kết giao với Đại Vu Miêu gia được.
Trong lòng Tề Ninh vô cùng nghi hoặc, hắn không nhịn được nữa bèn hỏi:
- Đại Vu, người… người nói ta giống ai?
Thế nhưng Đại Vu lại lắc đầu không trả lời câu hỏi này của hắn mà hỏi lại:
- Sau khi Tề đại tướng quân tạ thế, ngươi đã kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu thừa nhận, hắn không nhìn được bước lên trước một bước hỏi:
- Đại Vu, người… có phải người biết phụ mẫu ta đúng không?
Đại Vu sâu kín thở dài, hỏi lại:
- Vậy ngươi đã từng nhìn thấy mẫu thân của mình bao giờ chưa?
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Đại Vu, người hình như rất quen thuộc với Tề gia ta, chắc hẳn người cũng có quen biết với phụ mẫu ta. Vậy chắc người cũng biết chuyện xảy ra với Liễu…mẫu thân của ta đúng không?
Thật ra Liễu Tố Y vẫn luôn là bí ẩn trong lòng Tề Ninh, thế nhưng người biết được mọi chuyện lại chẳng có mấy, mặc dù Cố Thanh Hạm quản lý phủ Cẩm Y Hầu nhiều năm nhưng hiểu biết về Liễu Tố Y cũng chỉ có hạn. Tuy nhiên Trác Thanh Dương của Thư viện Quỳnh Lâm hình như lại biết không ít về chuyện này thế nhưng lão già đó lại không từ mà biệt, đến hôm nay vẫn không biết sống chết ra sao.
Tề Ninh thật sự không ngờ trên đỉnh núi Nhật Nguyệt ở sơn trại Thương Khê của Miêu gia, Đại Vu Miêu gia luôn ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc này hình như lại biết khá rõ về nội tình chuyện này.
- Ta không biết!
Ai ngờ Đại Vu lại dứt khoát lắc đầu, nói:
- Ta chỉ biết một điều duy nhất đó chính là mẫu thân của ngươi không phải là một nữ tử tầm thường.
Sau đó dừng lại một lát, Đại Vu lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ người trong Hầu phủ các ngươi chưa bao giờ nhắc đến mẫu thân của ngươi sao?
- Đúng vậy.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Mọi người hoặc là không biết hoặc là biết rõ nội tình nhưng lại khóa chặt miệng không nói một chữ nào. Ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc thì mẫu thân ta đang ở chỗ nào? Bà ấy… bà ấy hiện tại còn sống hay đã chết?
Đại Vu cười nhạt một tiếng, khẽ thở dài nói:
- Có một số việc ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi thì càng về sau sẽ càng sai. Ta vẫn luôn không hiểu được nguyên nhân thật sự trong đó nhưng đến hôm nay nhìn thấy ngươi thì ta mới biết thì ra… thì ra càng về sau sai lầm càng lớn, chẳng trách không thể quay đầu lại được.
Giọng điệu của bà có vẻ như nàng đang cảm thán, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ. Còn Tề Ninh nghe những lời này thì chẳng hiểu ra làm sao, không biết rốt cuộc thì bà đang muốn ám chỉ điều gì.
Tề Ninh do dự một lát rồi hỏi:
- Đại Vu, ta không hiểu ngài nói gì. Ngài nói sai lớn bằng trời là ý gì? Là ai đã tạo ra sai lầm này?
Chẳng lẽ là mẫu thân của ta?
Đại Vu lắc đầu cười nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, thật ra, đối với ngươi, không biết sẽ tốt hơn.
Dừng một chút, Đại Vu nhẹ nhàng nói:
- Điều kiện vừa rồi mà ngươi nói, ta đã đồng ý thì sẽ không đổi ý.
Đại Vu đưa tay tháo nút buộc khăn lụa che trên mặt. Lụa mỏng rủ xuống lộ ra một khuôn mặt… - Đường... Đường Nặc!
Tề Ninh la lên thất thanh.
Mặc dù ánh sáng lọt qua khe hở trên nóc nhà rọi xuống không quá sáng, nhưng Tề Ninh vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt Đại Vu.
Khuôn mặt Đại Vu quả thực cực kỳ giống Đường Nặc, nhưng chớp mắt hắn đã nhận ra mình nhận lầm.
Thoạt nhìn Đại Vu khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt như vẽ, làn da không hề có màu đồng như Miêu nữ, mà trắng nõn như ngọc.
Mặc dù ngũ quan nàng vô cùng giống với Đường Nặc nhưng vẫn hơi khác.
Mặc dù Đường Nặc thanh tú xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thậm chí khuôn mặt cũng vô cùng giống Đại Vu, nhưng rõ ràng khuôn mặt Đại Vu tròn trịa hơn một chút.
Đường Nặc thanh lệ, còn Đại Vu có vẻ nho hòa, thành thục nữ tính hơn.
Đôi mắt nàng mê người, hợp với khuôn mặt xinh đẹp, mị lực bắn ra tứ phía.
Hơn ba mươi tuổi, mị lực vô cùng, thành thục mà kín đáo, chẳng những Đại Vu có được những ưu điểm như nữ nhân cùng tuổi khác lại thêm khí chất điềm tĩnh mà thần bí, khuôn mặt xinh đẹp kia mỉm cười khiến người ta như tắm trong gió xuân. Chỉ cần bà cười, dường như vạn vật trong thiên hạ đều bị nụ cười nhu hòa của bà hòa tan.
- Đường Nặc?
Hàng mày thanh tú của Đại Vu hơi nhướn lên:
- Ngươi biết Đường Nặc?
Nghe vậy dường như nàng cũng biết Đường Nặc.
Tề Ninh nghĩ một lát mới nói:
- Ta với nàng có thể tính là bằng hữu, nàng đã cứu mạng ta.
- Thì ra vậy.
Đại Vu mỉm cười:
- Ngươi đã gặp Đường Nặc, nó rất giống ta sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ, nhìn dung mạo thì Đại Vu và Đường Nặc giống nhau tới bảy tám phần, chính mình mới lần đầu nhìn thấy khuôn mặt Đại Vu suýt nữa còn nhận nhầm thành Đường Nặc. Thiên hạ này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng nghe Đại Vu nói thì rõ ràng bà biết nàng, mà không quen, đâm ra bực bội, nghĩ thầm, rốt cuộc Đường Nặc và Đại Vu Miêu gia có quan hệ gì?
Đường Nặc và tiểu yêu nữ A Não có quan hệ sâu xa, hắn biết, đương nhiên nàng có quan hệ với Tây Xuyên. Lúc này nhìn thấy Đại Vu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Đường Nặc cũng là nữ tử Miêu gia?
Hắn định cởi bỏ thắc mắc từ Đại Vu, ai ngờ lần này lại càng thắc mắc nhiều hơn, khẽ thở dài:
- Ta vẫn cho rằng Đại Vu Miêu gia là lão nhân, không ngờ lại trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy.
Đột nhiên có tiếng ho khan bên cạnh, là từ Nhật Thần Ti. Hắn giật mình.
Đại Vu không phải nữ nhân bình thường, cho dù xinh đẹp nhất cũng không thể nói chuyện với bà như vậy, hắn vội chắp tay:
- Đại Vu, là vãn bối lỡ lời.
- Tính tình của ngươi giống hệt mẹ ngươi, vô cùng thẳng thắn.
Đại Vu cười nói:
- Ta nghe nói, trong chuyện ở Miêu trại ngươi cũng rất thông minh, ngươi đã kế tục được trí tuệ của mẹ ngươi.
- Đại Vu, chuyện của mẫu thân ta biết cực kỳ ít. Ngài có thể nói cho ta biết một chút không? Ta rất nhớ bà.
Đại Vu cảm khái, buồn bã nói:
- Ngươi biết Trác Thanh Dương Trác tiên sinh chứ?
- Đại Vu cũng biết?
Tề Ninh chấn động, không thể tưởng được Đại Vu lại biết nhiều như thế. Bà đã nhắc đến Trác Thanh Dương, tất biết nội tình.
Hắn bước lên hai bước, gần như quên mất thân phận Đại Vu nắm lấy tay bà, vội hỏi:
- Đại Vu, người nói cho ta đi, mẫu thân ta còn sống hay không? Hiện giờ bà đang ở đâu?
- Không thể khinh nhờn Đại Vu.
Nhật Thần Ti khẽ quát lên, bước lên một bước, dưới mặt nạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Ninh.
Hắn vội buông tay, nhưng có vẻ Đại Vu không để ý tới, hỏi khẽ:
- Hiện Trác tiên sinh khỏe chứ?
Tề Ninh do dự một chút, thầm nghĩ, nếu kể chuyện Trác Thanh Dương bị người ám sát mất tích sẽ liên lụy tới quyển trục kia. Nhưng nếu không nói, sau này Đại Vu biết được chân tướng cũng không tốt. Không hiểu tại sao, có một số việc, nếu là người khác, nhất định Tề Ninh sẽ không hé ra nửa lời, nhưng trước mặt Đại Vu hắn lại cảm thấy hơi bất an khi lừa bà.
Nghĩ một lát, hắn vẫn kể chuyện kia ra, nhưng quyển trục thì lược qua không nhắc tới.
Hiển nhiên Đại Vu hơi bất ngờ, nhưng rõ ràng bà đã luyện được tới cảnh giới không động dung, chỉ khẽ gật đầu:
- Những chuyện này ngươi không cần nói với ta.
- Thật ra ta cũng không muốn nói, nhưng không hiểu tại sao đối mặt với Đại Vu, ta không muốn nói dối.
Tề Ninh thấp giọng nói.
Đại Vu cười :
- Thì ra là thế. Ôi, ta biết ngươi muốn biết cái gì mà. Ngươi đã biết Trác tiên sinh mà Trác tiên sinh không nói với ngươi chuyện gì tất có thâm ý. Ta đã nói, có một số việc, ngươi không biết sẽ tốt hơn.
Tề Ninh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mẫu thân ngươi là một nữ nhân rất phi thường, bất luận sống hay chết, nhất định bà cũng sẽ luôn nhớ mong ngươi.
Tề Ninh hơi thất vọng. Đại Vu nói vậy chẳng khác nào không nói gì.
Hắn hơi thắc mắc. Phủ Cẩm Y Hầu không được nhắc tới Liễu Tố Y, Trác Thanh Dương và Đại Vu rõ ràng cũng biết rõ một chút ẩn tình, nhưng đều thần thần bí bí không chịu lộ ra. Rốt cuộc Liễu Tố Y đã xảy ra chuyện gì mà người nào biết chân tướng cũng đều cẩn trọng như vậy.
Đại Vu lại bịt khăn lụa mỏng lên, ôn nhu nói:
- Lần này ngươi giúp trại Miêu, ta rất cảm tạ ngươi. Người Miêu chỉ hy vọng thái bình, nhưng luôn có kẻ không thích cảnh thiên hạ không loạn. Lần này ngươi đến Tây Xuyên là muốn cởi bỏ hiểu lầm trong đó, cũng cần cẩn thận nhiều hơn. Có một số việc, khi ngươi nên biết, không muốn biết cũng không được. Chuyện không nên biết thì không nên cưỡng cầu, không có hại cho ngươi đâu.
Tề Ninh biết Đại Vu nói vậy tương đương hạ lệnh đuổi khách, bèn khom người thi lễ thật sâu:
- Đa tạ Đại Vu chỉ điểm.
Hắn đứng dậy thì chợt phát hiện Đại Vu ngay trước mắt đã biến mất như một làn khói. Nguyệt Thần Ti cũng không thấy, chỉ có Nhật Thần Ti còn đứng đó một mình nhìn mình.
Tề Ninh đã không làm rõ được chuyện của Liễu Tố Y, ít nhất cũng phải biết được quan hệ giữa Đại Vu và Đường Nặc, nhưng còn chưa kịp hỏi ra thì bà đã biến mất, cũng khá tiếc nuối.
Nhật Thần Ti lướt tới vách đá, giơ tay mời. Tề Ninh biết mình không ở lại được, khẽ gật đầu, nhảy lên vách đá.
Lần này cực kỳ cẩn thận, Nhật Thần Ti nhìn theo chăm chú, tới khi Tề Ninh sang tới bên kia. Tới khi hắn quay đầu lại, Nhật Thần Ti đã biến mất.
Tề Ninh đứng ở vách đá nghĩ gì đó, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu cười khổ.
Đại Vu đã nói rằng mình không biết chân tướng sẽ càng tốt, hiển nhiên là không giả. Đã vậy, mình cũng không cần quá truy tìm.
Mặc dù hắn cực kỳ tò mò về Liễu Tố Y, nhưng cũng không cần thiết phải thật sự biết rõ chân tướng mới được.
Dẫu sao thì Thế tử Cẩm Y Hầu thật sự cũng đã chết rồi, mình chẳng có liên quan gì tới Liễu Tố Y.
Trong hang đá lạnh ngắt, vô cùng thương liêu, hắn cũng chẳng muốn ở lâu, bèn theo con đường đi vào mà đi ra cửa động thì thấy Y Phù đang ngồi chờ trên một tảng đá bên ngoài cửa động, hai chân xoay tròn khép lại, một tay chống má, tay kia cầm cành cây khô, đang suy nghĩ gì đó.
Tề Ninh nhẹ nhàng bước tới phía sau nàng. Nàng đang mải mê suy nghĩ không phát hiện ra.
- Nghĩ gì vậy?
Y Phù giật mình hoảng sợ, quay lại thấy Tề Ninh đang cười tủm tỉm nhìn mình, đâm hơi giận, trừng mắt với hắn, vứt bỏ cành khô đứng dậy hỏi:
- Sao lâu vậy mới ra ngoài?
- Đại Vu thấy ta tuổi trẻ anh tuấn cho nên nói với ta mấy câu.
Hắn cười cười đáp:
- Nàng vẫn chờ ta sao? Bọn họ đi đâu rồi?
Y Phù cau mày:
- Không được nói bậy nói bạ, càng không được khinh nhờ Đại Vu.
Nàng chỉ Miêu trại:
- Bọn họ đã về rồi. Đan Đô Cốt nói, chờ ngươi ra rồi chúng ta cùng tới Miêu trại tìm họ.
Sáng sớm vào hang đá, giờ mặt trời đã treo cao, hắn đã ở lại trong hang đá khá lâu.
- Hiện giờ Đan Đô Cốt làm chủ sự, cần phải xử lý khá nhiều chuyện. Chúng ta tới trại Miêu gặp gã, sau đó, để cho gã dùng thân phận Miêu Vương viết thư tín, nàng có thể mang đi gặp Vi Thư Đồng. Có thư của Đại Miêu Vương, hẳn Vi Thư Đồng cũng phải nể mặt vài phần. Chỉ cần Bạch Đường Linh thật sự không chết, ta cam đoan có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
- Ngươi cam đoan? Ngươi cam đoan bằng cái gì?
- Hắc hắc, ta không chỉ cam đoan chuyện của động Hắc Nham sẽ chuyển nguy thành an, còn tra ra rốt cuộc đằng sau có kẻ nào muốn hành thích Bạch Đường Linh giá họa cho động Hắc Nham các nàng.
- Ngươi thực sự có bản lĩnh này?
Thật ra nàng cũng không hẳn là không tin, mấy ngày nay ở chung, nàng đã biết hắn thâm tàng bất lộ, có điều không rõ lai lịch của hắn mà thôi. Nhưng thấy hắn rất tự tin, nàng cũng tin tưởng sáu bảy phần.
Tề Ninh ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói:
- Nếu ta có thể khiến cho động Hắc Nham chuyển nguy thành an, nang có chịu báo đáp ta cho tốt không?
Y Phù đã biết tính hắn, khi nghiêm chỉnh vô cùng đáng tin, nhưng khi không nghiêm chỉnh, mấy lời đùa bỡn kia nói ra khá là nóng mặt, nhưng vẫn nói:
- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh cứu được động Hắc Nham, đương nhiên ta sẽ đối tốt với ngươi.
- Một lời đã định. Ha ha. – Tề Ninh thò tay kéo nàng: – Tỷ tỷ tốt, lại đây, để tình lang tiểu đệ đệ nắm tay nàng cùng nhau đi qua mùa xuân.
Y Phù muốn tránh né tránh, Tề Ninh lại nói:
- Nàng còn nói sẽ rất tốt với ta. Có bộ dạng nào rất tốt như vậy sao?
Muốn cho ngựa chạy cũng phải cho nó ít cỏ chứ. Ta muốn giúp nàng bài ưu giải nạn, chẳng lẽ tay nàng cũng không thể nắm?
Thật ra nữ nhi Miêu gia không câu nệ tiểu tiết. Nếu là tình nhân, cũng không kiêng kỵ nắm tay trước mặt người khác.
Nàng trừng trắng mắt:
- Ngươi tự so mình với con ngựa sao? Ngươi hí hai tiếng ta nghe.
Nàng nói xong thì phì cười, xinh đẹp rạng ngời, mặc kệ cho Tề Ninh nắm tay, vai sóng vai đi xuống núi.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Lên núi khó khăn, xuống núi dễ.
Cước lực của hai người vốn vô cùng tốt, mặc dù đường núi gập ghềnh nhưng xuống núi lại không tốn công sức lắm.
Chẳng qua khoảng cách giữa đỉnh Nhật Nguyệt và Miêu trại khá xa, trên đường Tề Ninh vẫn suy nghĩ không biết Đường Nặc và Đại vu có quan hệ gì.
Đại vu nhìn chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng rốt cục tuổi thật là bao nhiêu thì Tề Ninh không đoán nổi. Tuy nhiên, hẳn là Đại vu không thể kết hôn, nên không thể sinh ra một người con gái như Đường Nặc được.
Tề Ninh cũng biết qua, Vu sư giao tiếp với thần linh. Đại vu cũng được người Miêu coi là thần linh, bình thường cô độc cả đời, cũng không kết hôn với người khác, càng sẽ không sinh con. Nghĩ tới Đại vu xinh đẹp như vậy mà phải sống cô độc cả đời, Tề Ninh cảm thấy thật sự hơi đáng thương.
Vốn người giống người trong thiên hạ cũng không phải không có. Nếu Đại vu đã không quen Đường Nặc thì có lẽ hai người chỉ giống nhau bề ngoài mà thôi.
Nhưng rõ ràng Đại vu lại biết Đường Nặc, như vậy hai người có bề ngoài giống nhau lại là chuyện không đơn giản rồi.
Chẳng lẽ Đường Nặc cũng là người trong Miêu trại Thương Khể, thậm chí có quan hệ bà con với Đại vu?
Tề Ninh thở dài. Hình như mỗi người trong thiên hạ đều có bí mật không muốn người biết tới. Giống như bản thân mình cũng có bí mật lớn không thể tưởng tượng nổi vậy.
Y Phù nghe thấy Tề Ninh thở dài, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ điều gì? Vì sao lại thở dài?
- Y Phù, có phải Đại vu không được kết hôn không?
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:
- Bà có thể có con không?
Y Phù nhíu mày nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Đại vu phụng dưỡng Vu thần, đương nhiên sẽ không kết hôn, làm sao có con được? Ngươi không được nói luyên thuyên khinh nhờn Đại vu trước mặt người khác như thế.
- Đại vu không có con nối dõi vậy ai tới kế thừa vị trí Đại vu đây?
Tề Ninh nói:
- Đại vu không phải là Vu thần, dù sao cũng không thể trường sinh bất tử.
Y Phù giải thích:
- Đại vu xuất thân từ Thương Khê Miêu trại, mỗi đời đều được Đại vu đời trước chọn ra từ trong chủ trại Thương Khê. Chọn lựa ra sao thì ta không rõ nhưng sẽ hết sức cẩn thận, nghe nói còn phải sinh vào đúng một ngày nào đó mới có tư cách.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Ngươi có biết hiện tại Đại vu đã nhận ví trí được bao nhiêu năm không?
Y Phù suy nghĩ một chút mới nói:
- Hình như là mười lăm mười sáu năm rồi. Đại vu trước đây được Vu thần gọi về trời, Đại vu hiện tại mới vào Nhật Nguyệt phong. Ta nghe nói lúc đó Đại vu chưa tới hai mươi tuổi, hiện giờ hẳn không tới bốn mươi tuổi đâu.
Tề Ninh thầm nghĩ hóa ra tuổi Đại vu còn lớn hơn mình suy đoán một chút. Đại vu nhìn qua nhiều nhất chỉ ba mươi tuổi, không ngờ đã gần bốn mươi rồi.
Đột nhiên nhớ tới tuổi Tề Cảnh thật ra cũng đến bốn mươi, hình như ngang tuổi với Đại vu.
Suối trong khe núi chảy xuống, gió nhẹ trúc rung, sắp tới lúc hoàng hôn, đã tới gần Miêu trại.
Chợt nghe tiếng kèn dài thổi lên, một đám người đi tới đón. Người đi đầu không ngờ là Bạch Nha Lực. Ánh mắt nghiêm nghị, y đi tới thi lễ thật sâu nói:
- Đại Miêu vương phái Bạch Nha Lực tới đón bạn tốt, xin mời!
Lúc này Y Phù đã sớm giằng tay khỏi tay Tề Ninh, nghe thấy Bạch Nha Lực nói vậy, mặt hơi lộ vẻ vui mừng. Tề Ninh hoàn lễ nói:
- Bạch đầu nhân không cần khách sáo như vậy.
Bạch Nha Lực đi trước dẫn đường, Tề Ninh và Y Phù đi phía sau, nghe tiếng khèn dài và tiếng tiêu từ phương xa vọng lại. Tề Ninh nhìn tới, chỉ thấy trên mặt đất trống trải có mấy trăm nhóm tiêu đồng thời thổi tấu, tiếng tiêu du dương vui sướng, tràn ngập vẻ vui mừng đón khách. Những cô nương đeo trang sức bạc, mặc lễ phục cùng nam thanh niên vừa múa vừa hát đón chào. Cảnh tượng thật sự phi thường nhiệt liệt.
Tề Ninh cảm thấy bất ngờ. Lần trước Y Phù đi vào trại gặp Đại Miêu vương cũng từng có màn thổi khèn nhưng cảnh tượng lần này còn lớn hơn trước rất nhiều.
Tề Ninh không nhịn được mà nhìn về phía Y Phù, nghĩ thầm lần trước đã chào đón một lần, lần này chắc cũng không phải chào lại. Y Phù nhận ra vẻ hoang mang của Tề Ninh, đi sát vào nói nhỏ:
- Người bạn tốt mà Bạch Nha Lực vừa gọi là ngươi, ngươi không hiểu à?
Tề Ninh gật đầu, Y Phù cười khẽ nói:
- Đây không phải chỉ là bạn bè bình thường. Lần này bọn họ đón chào ngươi đó.
Hiển nhiên là vì vui mừng cho Tề Ninh, nên trên khuôn mặt xinh xắn của nàng mang theo vẻ tươi cười.
Mấy chàng trai cô gái thổi khèn tiến lên vái chào Tề Ninh, vẫy hoa rồi tránh ra thành một con đường.
Bạch Nha Lực mỉm cười nói:
- Bạn tốt, mời!
- Đây là lễ nghi đón khách cung kính nhất của người Miêu đấy.
Y Phù lại nói nhỏ.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra, gật đầu mỉm cười, ôm quyền chào lại mọi người Miêu. Mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng sau đó tiếng sáo nhạc lại càng thêm vui sướng.
Tề Ninh không biết rằng lễ đón khách như vậy người Miêu thường thường đón người có thân phận cực cao. Sứ giả triều đình tới đây, thậm chí là quan lớn địa phương tới, người Miêu vì tỏ vẻ hòa thuận thường cũng đều đón tiếp như thế.
Nhưng những khách được đón chào này thường đều hết sức ngạo mạn. Giờ phút này Tề Ninh bình dị gần gũi, thậm chí chủ động chắp tay chào hỏi mọi người, quả thực là rất hiếm thấy, cũng khó trách người Miêu cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia Tề Ninh lấy đao giúp bắt Lãng Sát Đô Lỗ, không ít người Miêu cũng nhận ra, hết sức giận dữ hắn. Nhưng hôm nay hiển nhiên bọn họ đã biết rõ sự thật, lại gặp anh chàng nhà Hán này bình thản thong dong, thân thiết gần gũi, không khỏi sinh thiện cảm với Tề Ninh, tiếng thổi tấu lại càng êm tai hơn.
Bạch Nha Lực dẫn đường tiến vào trong đại trại của người Miêu liền có cô nương người Miêu tiến tới vừa múa vừa hát, giống như sao vây quanh trăng sáng, còn đeo cho Tề Ninh vòng cổ đặc biệt của người Miêu. Liên tục bảy tám lần, trên cổ Tề Ninh đã đem tám chuỗi vòng cổ, có vẻ hơi nặng rồi. Tề Ninh chỉ cảm thấy cổ bị kéo đau nhưng không tiện gỡ xuống.
- Đây là bát lộ nghênh tân, cực kỳ hiếm thấy.
Y Phù cười nói:
- Xem ra Đan Đô Cốt, không phải, Đại Miêu vương rất nể trọng ngươi đấy.
Trong lúc đám người Bạch Nha Lực chờ lệnh trước mặt Đại vu, Đan Đô Cốt đã tiếp nhận Đại Miêu vương vị. Lúc ấy Y Phù ở đây, biết đã không thể gọi thẳng tên Đan Đô Cốt nữa.
Thấy chuẩn bị tới trại lớn, Đan Đô Cốt đã đứng ở phía trước, quần áo đã thay đổi, mặc trang phục Đại Miêu vương, trong lòng Tề Ninh biết quả thật Đan Đô Cốt đã trở thành Đại Miêu vương rồi. Hắn bước nhanh hơn, mà Đan Đô Cốt cũng bước nhanh lại.
- Đại Miêu vương!
Tề Ninh chắp tay thi lễ.
Đan Đô Cốt cũng tiến tới, giang hai cánh tay ôm lấy Tề Ninh. Trên người gã có thương tích, Tề Ninh sợ đụng chạm tới vết thương của gã nên hết sức cẩn thận. Đan Đô Cốt lập tức kéo tay Tề Ninh, cũng không nói gì mà mang hắn vào trong trại lớn.
Bên trong phòng đã chuẩn bị tiệc rượu, mấy vị đầu nhân và nhân vật quan trọng trong trại đều ở đây, thấy Tề Ninh tiến vào đều khom người hành lễ.
Tề Ninh thầm nghĩ hiệu suất làm việc của Đan Đô Cốt cũng thật nhanh, chỉ xuống núi sớm hơn mình có vài canh giờ mà đã chuẩn bị tốt mọi việc rồi.
Hắn cũng không biết rằng sau khi xuống núi, Đan Đô Cốt đã lập tức phái hai người tiến về trại chuẩn bị trước.
Đan Đô Cốt lôi kéo cánh tay Tề Ninh, kính mời hắn ngồi vào vị trí chủ tọa. Lúc trước hai bên Đại Miêu vương có hai bàn, Đan Đô Cốt mời Tề Ninh và Y Phù ngồi xuống hai bàn trái, phải. Hai người Tề Ninh chối từ, cuối cùng cũng không lay chuyển được Đan Đô Cốt.
Sau khi ngồi xuống, Đan Đô Cốt mới nói:
- Nếu không phải có ngươi hỗ trợ thì loạn tại Miêu trại tất nhiên sẽ khiến Lãng Sát Đô Lỗ và người phía sau lưng gã thực hiện được âm mưu. Ngươi có ơn cứu mạng Đan Đô Cốt ta ba lần, từ nay về sau ngươi chẳng những là khách nhân tôn quý nhất của Đan Đô Cốt ta mà cũng là bằng hữu tôn quý nhất của Thương Khê Miêu trại ta.
Gã lại nói:
- A cha bị hại, không thể uống rượu, còn xin bạn tốt thứ lỗi cho!
Tề Ninh lập tức đáp:
- Hẳn là vậy. Thật ra Đại Miêu vương cũng không cần khách sáo.
- Y Phù Hắc Nham động, hôm nay ta sẽ viết thư, phái người đi gặp Vi thứ sử.
Đan Đô Cốt quay đầu nhìn về phía Y Phù:
- Ta sẽ nói rõ ràng với y, hơn nữa còn cảnh cáo y nếu như tự tiện khai chiến với Hắc Nham lĩnh, chúng ta lập tức phái nàng vào kinh, hỏi triều đình xem đó có phải là ý của triều đình hay không.
A cha qua đời, hai ngày nay ta không thể rời đi được. Nhưng tang sự của a cha xong xuôi rồi, nếu chuyện này còn chưa được giải quyết tốt, ta sẽ tự mình đi gặp Vi thứ sử.
Y Phù biết hiện giờ trọng lượng lời nói của Đan Đô Cốt so với trước đó khác biệt hoàn toàn, đứng dậy hành lễ nói:
- Đa tạ Đại Miêu vương giữ công bằng cho.
Đại Miêu vương Đan Đô Cốt cũng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tề Ninh nói:
- Bạn tốt, ân tình của ngươi đối với ta, Đan Đô Cốt sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ta có một ý nghĩ, không biết ngươi có đồng ý hay không?
- Xin mời Đại Miêu vương nói!
- Người Miêu chúng ta có một tính tốt, một khi gặp bạn tốt ý hợp tâm đầu sẽ cắt máu ăn thề, kết làm huynh đệ, theo người Hán các ngươi nói chính là kết nghĩa kim lan.
Đan Đô Cốt cười nói:
- Không biết ngươi có bằng lòng cắt máu ăn thề với ta hay không?
Tề Ninh ngẩn ra, vạn lần không ngờ Đan Đô Cốt sẽ có đề nghị này.
Mọi người ở đây cũng đều quay lại nhìn nhau.
Có người cao tuổi trải đời thầm nghĩ,bọn họ biết mặc dù Đan Đô Cốt làm việc trầm ổn nhưng vẫn hào sảng. Nếu đổi lại là trước đây, Đan Đô Cốt muốn cùng người cắt máu ăn thề hiển nhiên không phải là chuyện gì lớn. Nhưng hôm nay Đan Đô Cốt là Đại Miêu vương, thân phận không tầm thường, dễ dàng cắt máu ăn thề với người khác cũng không phải đơn giản nữa.
Mà quan trọng nhất là mặc dù Tề Ninh đã lập công lớn, vạch trần lần loạn lạc này của Miêu trại, trong lòng mọi người cũng hết sức cảm kích nhưng tới hiện tại mọi người cũng chỉ biết hắn là người Hán mà thôi, lai lịch không rõ.
Trong lòng không ít người vẫn hơi lo lắng.
Chẳng qua Đại Miêu vương đã chủ động nói ra, nếu lúc này phản đối thì khó tránh khỏi làm mất mặt gã.
Tề Ninh rất bất ngờ nhưng thấy Đan Đô Cốt tràn đầy hy vọng nhìn mình, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười nói:
- Đại Miêu vương hào sảng nghĩa khí, có thể kết làm huynh đệ với ngài tất nhiên là chuyện tìm còn không được.
Trong lòng hắn nghĩ, lần này đã rõ ràng chân tướng sự kiến Hắc Nham động, bầu trời Tây Xuyên u ám, nhiều việc rất khó phân biệt, sau này nói không chừng còn nhiều địa phương còn cần Đại Miêu vương tương trợ. Hiện tại Đại Miêu vương chủ động đưa ra ý tưởng muốn cắt máu ăn thề, tất nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Đan Đô Cốt rất vui mừng khi thấy Tề Ninh đồng ý, lập tức cho người chuẩn bị hai chén nước sạch, đặt trên bàn. Gã cũng rất thống khoái, lấy đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào.
Tề Ninh thấy thế cũng chỉ có thể cắt tay lấy máu.
Đan Đô Cốt bưng bát của mình lên, đưa tới trước người Tề Ninh.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu phải đổi bát máu cho nhau, trong lòng hơi lo lắng, thầm nghĩ uống máu tươi của đối phương có phải là rất mất vệ sinh hay không. Chẳng qua đã tới lúc này rồi thì cũng không phải do hắn quyết nữa. Sau khi đổi bát xong, Đan Đô Cốt mới nói:
- Đây là nước Ánh Nguyệt hồ, sau khi uống ta và ngươi sẽ kết máu ăn thề, từ nay về sau là huynh đệ, vĩnh viễn không phụ nhau!
Sau đó gã uống cạn rất sảng khoái.
Tề Ninh cũng lập tức uống cạn chén máu. Đan Đô Cốt thấy Tề Ninh rất sảng khoái lại càng vui mừng, cười nói:
- Huynh đệ quả nhiên là người thống khoái.
Tề Ninh cười cười, nghĩ thầm may mà không phải nói cái gì cầu không sinh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm, nếu không Đan Đô Cốt lớn hơn mình nhiều tuổi thế, thề vậy đúng là thiệt lớn.
- Lần trước ngươi nói ngươi tên là Lâm Kỳ.
Đan Đô Cốt nói:
- Về sau ta liền gọi ngươi là Lâm huynh đệ.
Tề Ninh nghe vậy liền biết Đan Đô Cốt nói lời hào hiệp, thật ra trong lời nói có ý khác.
Đối phương nếu chủ động kết bái huynh đệ với mình thì cũng hết sức chân thành thẳng thắn, thành khẩn. Gã nói như vậy có phải có dụng ý là hy vọng mình có thể chủ động nói rõ thân phận nhưng lại không nói thẳng, trên thực tế vẫn lưu lại một đường cho mình. Một khi quả không tiện nói ra thì mình cũng không cần nói rõ trước mặt mọi người.
Trong lòng Tề Ninh biết nếu như Đan Đô Cốt không phải là Đại Miêu vương thì mình có thể giấu diếm. Nhưng hôm nay đối phương đã là người đứng đầu bảy mươi hai động của người Miêu, hơn nữa vô cùng nhiệt tình kết bái huynh đệ với mình. Nếu mình còn muốn giấu diếm tiếp thì thật sự không nói nổi. Suy nghĩ một chút, hắn sờ tay vào ngực, muốn mang chuỗi răng sói mà Cố Thanh Hạm đưa cho mình ra.
Hắn biết lúc này nói mình là Cẩm Y hầu thì chưa chắc người Miêu đã tin tưởng. Nhưng một khi lấy chuỗi răng sói ra, rất có thể Y Phù sẽ nhận ra được. Mình lại tự nói rõ thân phận, tất nhiên là không có gì sai lầm.
Hành lý lần này đều đã giao cho đám người Tề Phong mang theo.
Trên người hắn ngoài ngân phiếu thì chỉ có Kim bài hoàng đế ban và chuỗi răng sói.
Cả đường đi hắn quên mất còn có hai thứ này trên người, đặc biệt là chuỗi răng sói, mãi tới lúc này mới nhớ mình có mang theo, đưa tay thò vào trong áo, sờ soạng một lúc, lông mày nhíu chặt. Mọi người đều khó hiểu. Tề Ninh lại sờ soạng vài cái, rốt cục mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Hỏng rồi!
Thank You to ThanhTùng For This Useful
Mọi người thấy đến Tề Ninh biến sắc, cũng tất cả giật mình, Đại Miêu Vương đã hỏi: "Lâm huynh đệ, xảy ra chuyện gì?"
Tề Ninh lúc này lại là cảm giác trên lưng lạnh cả người, hắn trong ngực giữa tìm kiếm, khối kia Kim Bài cũng còn ở trong đó, thế nhưng Cố Thanh Hạm đưa cho mình Lang Nha Liên lại không cánh mà bay.
Lang Nha Liên là năm đó Hắc Nham Lĩnh Miêu trại ban thưởng đưa cho Cẩm Y Lão Hầu Gia vật, lần này đến đây Tây Xuyên, Cố Thanh Hạm biết Tề Ninh muốn cùng Hắc Nham Động tiếp xúc, cho nên để hắn mang theo Lang Nha Liên.
Lang Nha Liên mặt trên có đặc biệt ký hiệu đồ án, Tề Ninh biết người khác xem không hiểu, thế nhưng Hắc Nham Động Miêu trại lại có thể thấy rõ ràng, có Lang Nha Liên nơi tay, cũng liền giống như có thể chứng minh là Cẩm Y Hầu Tề Gia người.
Tề Ninh vốn có nghĩ Lang Nha Liên tác dụng không quan trọng gì, đến rồi Tây Xuyên, cũng không cần Lang Nha Liên để chứng minh thân phận mình, bất quá nghĩ Hắc Nham Động cùng Cẩm Y Hầu Tề Gia sâu xa, mang theo Lang Nha Liên, cũng không phải chuyện gì xấu, nói không chừng thật đúng là có thể lên tác dụng gì, cho nên cũng vẫn mang ở trên người.
Bất quá một đường đi tới, đúng kia xuyến Lang Nha Liên, còn thật không có thế nào để ở trong lòng, đối với chống lại ban thưởng Kim Bài coi trọng, xa ở Lang Nha Liên trên, cũng đang nguyên nhân như vậy, vẫn luôn chưa từng phát hiện Lang Nha Liên không cánh mà bay.
Lúc này hắn vốn định xuất ra Lang Nha Liên, để Y Phù có thể nhận ra mình thân phận, lại vạn thật không ngờ lúc này cần trên thời gian, Lang Nha Liên đúng là biến mất không còn chút tung tích.
Tề Ninh trong lòng cũng không phải lo lắng một chuỗi dây chuyền thật lưu lạc.
Nếu như là ở trên đường vô ý, thậm chí là đêm hôm đó ở dòng chảy xiết trong lưu lạc, Tề Ninh cũng cũng sẽ không lo lắng quá mức.
Hắn nhất lo lắng, cũng Lang Nha Liên rơi vào kẻ gian tay.
Trong lòng hắn âm thầm tự trách, trái tim nghĩ tới Tây Xuyên, tự mình vốn là nên nơi chốn cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ sẩy, nhưng không nghĩ kết quả là tự mình vậy mà sẽ xuất hiện khổng lồ như vậy sơ hở.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ.
Nếu như Lang Nha Liên thất lạc ở hoang giao dã ngoại, hay hoặc là bị không quan hệ nhân sĩ thu được, đó cũng không phải là đại sự gì, sẽ không xảy ra xuất cái gì mầm tai vạ đến, thế nhưng nếu như Lang Nha Liên là hữu tâm nhân cố ý từ trên người tự mình lấy trộm đi, sự tình nhưng thì phiền toái.
Hắn kỳ thực phản ứng đầu tiên có phải hay không là Y Phù lấy đi, dù sao hai người gần như hình với bóng, hơn nữa hai lần da thịt thân cận, hết sức chân thành gặp lại, Y Phù có lẽ chỉ có cơ hội phát hiện Lang Nha Liên, thế nhưng ý niệm này chợt lóe lên, liền bị tự mình phủ định.
Y Phù nếu như nhìn thấy Lang Nha Liên, thì có thể biết mình thân phận, nhưng đến bây giờ mới thôi, Y Phù đúng thân phận mình hiển nhiên là mộng nhiên chẳng biết.
Y Phù thấy đến Tề Ninh thần tình ngưng trọng, cũng là nhíu lên đôi mi thanh tú.
"Đại Miêu Vương, ta không thể ở chỗ này ở lâu." Tề Ninh biết đã không thể lưu lại, một ngày Lang Nha Liên rơi vào dụng tâm kín đáo nhân thủ trong, đối phương thậm chí có thể lợi dụng Lang Nha Liên trang phục thành Cẩm Y Hầu Tề Gia người, lẫn vào đến Hắc Nham Lĩnh, "Ta có chuyện này tưởng xin ngươi giúp một tay."
Đại Miêu Vương Đan Đô Cốt tuy rằng cùng Tề Ninh tiếp xúc không tính là quá lâu thời gian, nhưng nhưng cũng biết người này cũng không phải một cái vui mừng giận dữ hiện ra sắc mặt cảm tình lộ ra ngoài người, thế nhưng lúc này Tề Ninh trước mặt mọi người hiện ra vẻ kinh hãi, đó nhất định là xảy ra khó lường đại sự, cũng không do dự, nói: "Ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm được, tự nhiên tận lực tương trợ."
"Đại Miêu Vương, ta mời ngươi cho ta mượn mấy thớt ngựa, bị một ít lương khô và nước." Tề Ninh thần tình ngưng trọng: "Ta và Y Phù phải lập tức xuất phát, ngày đêm kiêm trình cấp tốc chạy tới Hắc Nham Lĩnh."
Y Phù vội vàng đứng dậy, nói: "Đại Miêu Vương, chúng ta quả thực không thể lưu lại."
"Lâm huynh đệ, sự tình cũng sẽ không vội vả như vậy." Đan Đô Cốt chỉ vào bên ngoài: "Sắc trời sắp tối lại, không bằng chờ sáng sớm ngày mai, ta phái người hộ tống các ngươi đi trước?"
"Đại Miêu Vương hảo ý ta biết, thế nhưng thật sự nếu không khởi hành, chỉ sợ không còn kịp rồi." Tề Ninh nghiêm nghị nói: "Chúng ta muốn lập tức khởi hành."
Tề Ninh đúng Hắc Nham Lĩnh sự kiện có thể mau chóng giải quyết tự tin đến từ chính Bạch Đường Linh còn sống.
Song phương một mực giằng co, đơn giản là Vi Thư Đồng không phái người vào núi cùng Hắc Nham Lĩnh đàm phán, mà Hắc Nham Lĩnh cũng không chịu trước đem Bạch Đường Linh tống xuất sơn đi, nếu như Bạch Đường Linh sống, Tề Ninh tự tin lấy thân phận mình, hơn nữa trong tay có chống lại ban thưởng Kim Bài, lại có Hắc Nham Động Chủ Ba Da Lực muội muội bên người, muốn từ Hắc Nham Lĩnh mang ra khỏi Bạch Đường Linh cũng không phải gì đó việc khó.
Chỉ cần Bạch Đường Linh theo tự mình đi ra Hắc Nham Lĩnh, trước mắt bao người đem chuyện đã xảy ra thông cáo thiên hạ, như vậy Hắc Nham Lĩnh giết quan tạo phản tội danh cũng sẽ không tồn tại, Hắc Nham Lĩnh nguy cơ đương nhiên cũng liền giải quyết dễ dàng.
Thế nhưng một ngày Lang Nha Liên rơi vào địch nhân tay, đối phương nếu quả thật mượn dùng Lang Nha Liên lẻn vào đến Hắc Nham Lĩnh, lấy Cẩm Y Hầu danh nghĩa đem Bạch Đường Linh mang đi, hậu quả chắc chắn không thể lường được.
Tất cả trọng điểm ngay Bạch Đường Linh trên người, một ngày Bạch Đường Linh đã chết, như vậy sự tình cũng liền trở nên dị thường vướng tay chân.
Mới Đại Miêu Vương Đan Đô Cốt cũng không phải một cái lề mề người, thấy vậy tình trạng, chuyện quá khẩn cấp, bỗng nói: "Bạch Nha Lực!"
Bạch Nha Lực lập tức đứng dậy, hành lễ nói: "Đại Miêu Vương!"
"Ngươi lập tức chọn ba mươi tên dũng sĩ, mang theo cũng đủ thức ăn nước uống, cưỡi trại trong nhanh nhất ngựa, một đường hộ tống Lâm huynh đệ đi hướng Hắc Nham Lĩnh." Đan Đô Cốt trầm giọng nói: "Nếu có cơ gặp được Vi Thứ Sử, ngươi lợi dụng ta Đại Miêu Vương danh nghĩa nói cho hắn biết, Hắc Nham Động là bị oan khuất, hơn nữa chúng ta có chứng cứ, ta đem mau chóng cùng hắn gặp."
Bạch Nha Lực lập tức nói: "Bạch Nha Lực tuân lệnh!"
Tề Ninh và Y Phù thấy Đan Đô Cốt an bài chu đáo, rất là cảm kích, đều là hành lễ cám ơn.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, để sát vào đến Đan Đô Cốt bên tai, nói nhỏ hai câu, Đan Đô Cốt hơi biến sắc mặt, giật mình nói: "Ngươi ngươi là!"
"Đại Miêu Vương, đợi được Hắc Nham Lĩnh chuyện, chúng ta cho dù tốt được tụ họp một chút." Tề Ninh đã mỉm cười ngắt lời nói.
Đan Đô Cốt lập tức nói: "Được, nguyện các ngươi thuận buồm xuôi gió."
Đoàn người cũng không lưu lại, trước khi trời tối, đã xuống núi, Bạch Nha Lực đối với nơi này hoàn cảnh địa lý tự nhiên là vô cùng quen thuộc, dẫn theo ba mươi tên Miêu trại thân thể cường tráng thanh tráng dũng sĩ, bội đao phụ tiến, một đường hộ tống.
Bạch Nha Lực là Thương Khê Miêu trại lục đại thủ lĩnh một trong, làm người cũng là thập phần nhạy bén, hơn nữa không chỉ là ở Thương Khê Miêu trại, ở cái khác các động cũng là khá có danh tiếng, chuyến này Đan Đô Cốt phái Bạch Nha Lực hộ tống, cũng là suy nghĩ chu đáo.
Tề Ninh cũng không có từ chối Đan Đô Cốt hảo ý.
Lúc này đây muốn vội vã chạy về Hắc Nham Lĩnh, đương nhiên không thể lại để tránh né có người chặn mà quấn trên một cái vòng lớn, này không chỉ muốn lưu lại thời gian, hơn nữa lần trước đi đường vòng sau đó, lần này nếu như đối phương thật chặn lại, một con đường khác đường chỉ sợ cũng đã phái người.
Tề Ninh trong đầu kỳ thực cũng rõ ràng một điểm, đối phương hành động, lén lút, cũng không dám quang minh chính đại, dù sao triều đình đúng Hắc Nham Động sự kiện thập phần coi trọng, nếu như có thật không bị triều đình bên này người bắt được đối phương ý một cái người sống, chưa hẳn không thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được thủ phạm thật phía sau màn.
Miêu trại phái ra số ba mươi người, vừa nhìn đều là thuật cưỡi ngựa rất cao, hơn nữa bội đao phụ cung, nếu như đối phương không tụ tập một ít nhân thủ, muốn phải chặn lại cũng là người si nói mộng.
Đoàn người chọn lựa gần nhất đường, ngày đêm đi gấp, ngựa không dừng vó.
Thương Khê Miêu trại ở vào Đãng Cừ biên giới, mà Hắc Nham Lĩnh còn lại là ở Ba Đông Đan Ba huyện biên giới, kỳ thực cự ly cũng không coi là quá xa, chẳng qua là khi ban đầu Y Phù ven đường bị người chặn lại truy sát, cho nên trì hoãn không ít thời gian.
Đan Ba huyện chỗ ba đông lấy tây, biên giới sơn lĩnh đông đảo, Hắc Nham Lĩnh của mọi người nhiều sơn lĩnh trong, thuộc về chiếm diện tích so sánh một khối to, phương viên cũng có tứ năm mươi dặm đất, sơn lĩnh phập phồng, địa thế hiểm trở, sơn lĩnh rất nhiều địa phương đều là vách núi vách đá, căn bản không cách nào người đi đường.
Hắc Nham Lĩnh cùng sở hữu sáu trại, có năm sáu nghìn người, chuyện xảy ra sau đó, trại trong đàn ông ngoại trừ lưu lại một bộ phận ở chủ trại ở ngoài, còn lại là phân công đến rồi các nơi hiểm trở cửa ra vào quan trọng, Tây Xuyên ám sát điều động hai nghìn binh mã vây khốn Hắc Nham Lĩnh, phong tỏa Hắc Nham Lĩnh đi thông ngoại giới tất cả đường cửa ải, mà Hắc Nham Động Miêu trại đương nhiên cũng lo lắng quan binh tùy thời sẽ đánh đi vào, cho nên cũng ngăn chặn vào núi các nơi khó nói yếu đạo.
Quan binh binh lâm dưới chân núi, Miêu trại đương nhiên không cam lòng thúc thủ chịu trói, không chỉ các nam nhân bị phân công đến các nơi thủ vệ cửa ra vào quan trọng, các nữ nhân từ lâu trải qua hành động.
So với Tây Xuyên quan binh trang bị hoàn mỹ, Miêu trại vũ khí đương nhiên là thập phần lạc hậu.
Ngoại trừ chính mình chút ít dụng cụ cắt gọt ở ngoài, đúng Hắc Nham Lĩnh mà nói, tối trọng yếu vũ khí chính là cung tiễn.
Hắc Nham Lĩnh phương viên mười mấy dặm đất, đầy khắp núi đồi đều là cây rừng, hơn nữa trong đó sơn cốc không ít, có thật nhiều địa phương cấm người đi vào, đằng cho chim muông sống ở, cho nên Hắc Nham Lĩnh bên trong chim muông cũng là không ít, đúng là săn thú được nơi.
Các nữ nhân ở sau lưng phụ trách là nam nhân chế tác tên, hơn nữa theo Ba Da Lực mệnh lệnh, để phòng ngừa quan binh đoạt công đột nhập đến ngọn núi, cho nên ở trên núi khắp nơi đều là bày bẩy rập, này bẩy rập ký hiệu thập phần bí ẩn, ngoại trừ trại trong người, ngoại nhân căn bản không cách nào công nhận đi ra.
Hắc Nham Động không muốn đánh một trận, thế nhưng nếu như ngu dốt oan bị quan binh cường công, Hắc Nham Động trên dưới nhưng cũng không cam lòng bó tay chịu trói.
Hắc Nham Lĩnh chuẩn bị, Tề Ninh tự nhiên không biết, hắn hiện tại chỉ mong ngắm Lang Nha Liên lưu lạc ở không muốn người biết địa phương, ven đường hắn một đường suy nghĩ Lang Nha Liên lưu lạc ở địa phương nào có khả năng, nhớ kỹ ngoại trừ từ Kinh Thành xuất phát thời gian chuẩn bị một chút, gặp qua một lần cuối cùng, từ nay về sau vẫn luôn không có quá mức lưu ý, đến tột cùng là lưu lạc ở địa phương nào, lúc nào lưu lạc, một chút ấn tượng cũng không có.
Đồ vật lưu lạc, lúc nào cũng có có thể, cũng là địa phương nào cũng có thể.
Ven đường trong lòng hắn vẫn âm thầm tự trách, trong lòng biết tự mình đúng là vẫn còn có chút sơ sẩy khinh thường, có chút thoạt nhìn cũng không chớp mắt đồ vật, thường thường ở lúc mấu chốt, trái lại trở thành trái phải cục diện đồ vật.
Đan Đô Cốt phái người chuẩn bị ngựa thất, đúng là thượng đẳng lương câu, mặc dù là Tây Xuyên bản địa sinh ngựa, nhưng nguyên nhân chính là như vậy, thập phần thích hợp Tây Xuyên địa hình đường, rất nhiều khúc chiết quay quanh gập ghềnh đường, những thứ này ngựa chạy, ngược lại thì thập phần thông thuận.
Khi đem hoàng hôn, tròn chạy hai ngày lưỡng đêm, nhân hòa mã đều đã là uể oải không chịu nổi, cũng may trên đường đi còn thật không có đụng với trở ngại chặn lại, cũng coi như thuận lợi, mơ hồ thấy phương xa sơn lĩnh uốn lượn, phập phồng liên miên, Y Phù mang tay áo xóa đi cái trán mồ hôi, ngón tay hướng phương xa nói: "Đó chính là Hắc Nham Lĩnh!"
Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Tới gần Hắc Nham Lĩnh, rốt cuộc Tề Ninh hiểu vì sao quan binh chậm chạp không phát động tấn công Hắc Nham Lĩnh. Bỏ qua chuyện nội tình, chỉ nhìn địa hình gần Hắc Nham Lĩnh, cũng có thể biết được một chút.
Con đường gập ghềnh hẹp hòi, không hề xây dựng quan đạo thông tới Hắc Nham Lĩnh, cho nên căn bản không tìm thấy con đường nào đủ lớn và thông suốt gần với sơn lĩnh.
Bụi và cỏ dại mọc um tùm, có rất nhiều chỗ nhìn như là cỏ dại bao trùm con đường, trên thực tế vừa bước vào, rất có thể là một hố sâu cực lớn.
Địa hình gần Hắc Nham Lĩnh đã khó đi thế này, có thể thấy địa hình trên núi khó khăn thế nào.
Không có đường lớn thông tới Hắc Nham Lĩnh, chắc chắn vận chuyển tới Hắc Nham Lĩnh không thông suốt, cuộc sống trong trại hơi vất vả, nhưng chính bởi như vậy, quan binh muốn đánh cũng không dễ dàng.
Cũng may Y Phù hết sức quen thuộc khu vực này. Nàng dẫn đường phía trước, đi theo một con đường cỏ dại nhỏ hẹp tiến lên một hồi, liền nghe được tiếng vút vút vút vang lên. Một trận mũi tên mất trật tự bắn tới từ bên cạnh. Sau khi mọi người tới gần Hắc Nham Lĩnh, đã sớm cẩn thận đề phòng, mũi tên đột nhiên phóng tới, tất cả mọi người rút đao trong tay, vung đao bổ tên.
Trận mưa tên này tuy rằng xuất hiện đột nhiên nhưng cũng may thời gian không kéo dài, cũng không quá sắc bén. Trong chốc lát, mũi tên dừng lại, lại nghe một hồi tiếng vang, trong rừng cây bên cạnh có một đội nhân mã xông ra, bên trong bụi cỏ dại kia đột nhiên có vài chục tên quan binh xuất hiện.
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Tề Ninh trầm giọng nói.
Quan binh tổng cộng hơn năm mươi người, cùng xông tới, đủ để bao vây đám người Tề Ninh. Đám Miêu hán đều cầm đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Y Phù đi tới bên người Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Có muốn giết tới không? Người của chúng ta không ít hơn họ.
Tề Ninh khẽ lắc đầu, trầm giọng hỏi:
- Nơi này do ai phụ trách?
Trong đám người quan binh, có một người đi tới, tuổi khoảng ba mươi, cầm đại đao trong tay, nói lớn:
- Có phải đồng đảng phản tặc Hắc Nham Động hay không? Hãy thức thời, lập tức bỏ vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói, nếu không làm thịt tất cả.
Tề Ninh cười nói:
- Không hỏi trắng đen, các ngươi muốn giết người, xin hỏi có phải các ngươi là thổ phỉ trên ngọn núi này hay không?
- Ngươi nói cái gì?
Người nọ đột nhiên biến sắc, chỉ áo giáp trên người:
- Mắt ngươi mù à, không thấy đây là gì à? Chúng ta là quan binh Tây Xuyên, chuyên môn diệt phỉ.
- Hóa ra không phải thổ phỉ.
Tề Ninh cười:
- Vừa rồi các ngươi đột nhiên bắn tên, ta còn tưởng rằng là thổ phỉ cướp đường.
- Lớn mật.
Người nọ mặt mũi lạnh lùng, đánh giá Tề Ninh vài lần:
- Ngươi là người Miêu? Nói chuyện cũng lưu loát đấy, thành thật khai báo, các ngươi chạy tới đây làm gì? À, ta hiểu rồi, các ngươi là cứu binh, muốn tới cứu Hắc Nham Lĩnh?
Lúc người Miêu nói chuyện, ít nhiều vẫn mang chút âm Miêu gia, nhưng Tề Ninh rõ ràng không có âm Miêu gia.
- Lập tức tránh đường.
Tề Ninh cũng không muốn kéo dài ở đây:
- Ta có việc gấp muốn đi vào.
- Chê cười, ngươi muốn đi vào thì đi vào sao?
Người nọ cười lạnh nói:
- Đừng nói đi vào bên trong, hiện giờ các ngươi muốn lui về cũng không được.
Gã định phất tay ra hiệu đám thủ hạ nhào tới, chợt thấy Tề Ninh giơ tay lên, dưới ánh trời chiều, trong tay Tề Ninh ánh sáng lập lòe lóng lánh, lại thấy Tề Ninh đi về phía trước vài bước, trầm giọng hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy rõ không?
Người nọ sững sờ, tiến tới gần, vươn tay muốn đón. Nhìn sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, người nọ cười nói:
- Được rồi, các ngươi còn dám hối lộ quan binh ở đây, cầm miếng vàng hối lộ lớn như vậy, thực sự là lớn mật.
Gã muốn cướp lấy kim bài:
- Ta muốn tịch thu nó, lưu làm chứng cứ đút lót của các ngươi.
Tề Ninh chợt hiểu, người này căn bản không biết kim bài ngự tứ.
Hắn cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không muốn chết, có thể đụng vào một cái.
Người nọ khẽ giật mình, nhìn thấy dường như trên kim bài có điêu khắc chữ viết, lại thấy thái độ của Tề Ninh lạnh lùng, nên chột dạ hỏi:
- Trên này… viết cái gì đó?
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
Tề Ninh lạnh nhạt hỏi:
- Là ngươi? Hay là có người khác?
Người nọ nghe Tề Ninh nói dõng dạc, lại dẫn một đám người Miêu, nên càng cảm thấy cổ quái. Gã thoáng do dự một chút, quay người trở về, thấp giọng dặn dò một tên binh sĩ hai câu. Bbinh sĩ kia quay người nhanh chóng rời đi.
Tề Ninh biết có thể gã cử người đi thông báo thượng cấp. Trên đường đi ngựa không dừng vó, nhưng lúc này hắn biết rõ không thể hấp tấp.
Hắn ra hiệu mọi người nghỉ ngơi một chút. Đám quan binh vẫn vây xung quanh, không dám bất cẩn.
- Ngươi tới đây.
Tề Ninh vẫy tay với người nọ.
Người kia hơi căm tức trong lòng, nhưng vẫn gần vài bước, hỏi:
- Làm sao?
- Có phải các ngươi còn chưa đánh Hắc Nham Lĩnh?
Ngươi nọ lập tức nói:
- Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?
Nhưng gã vẫn trả lời:
- Bên trên không hạ quân lệnh, chúng ta chỉ có thể thủ ở nơi này.
Con mẹ nó, đã mấy tháng rồi, ở lại nơi khỉ ho cò gáy này, đánh cũng không đánh, lui lại không lui, cũng không biết bên trên nghĩ thế nào.
Lúc này Tề Ninh mới nhẹ nhõm hơn một chút. Không lâu lắm lại nghe tiếng bước chân vang lên, liền thấy một người trung niên mặc giáp xám mang theo bốn năm tên binh sĩ vội vàng đi đến. Y nhìn thấy quan binh vây quanh một đám người Miêu, liền nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi ở trại nào?
Tề Ninh cũng không nhiều lời, lại để lộ kim bài ngự tứ.
Người giáp xám nhíu mày, tiến lên hai bước, nhìn thấy kim bài trong tay hắn, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Đô Úy Nhạc Càn Lương dưới trướng Thứ Sử Tây Xuyên Vi đại nhân, bái kiến Hoàng thượng!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nổi da gà, biến sắc.
Y Phù và Bạch Nha Lực há to miệng, nhìn Tề Ninh, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.
Đám quan binh vây xung quanh ngây người một chút, lập tức quỳ rạp xuống đất, cùng kêu lên:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Nhạc Đô uy.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta không phải Thánh thượng, nhưng kim bài này ngươi nhận ra là được rồi, quả thực là Hoàng thượng ngự ban.
- Hóa ra là Thượng sai.
Nhạc Càn Lương cung kính nói:
- Không biết Thượng sai đến tận đây có gì phân phó?
Bạch Nha Lực cùng Y Phù liếc nhìn nhau, mới biết là đã hiểu lầm.
Tề Ninh không phải Hoàng đế, nhưng ngay cả như vậy, miếng kim bài Hoàng đế ngự ban trong tay Tề Ninh cũng chứng tỏ rằng thân phận của hắn tuyệt đối không phải bình thường.
- Vi đại nhân có ở gần đây không?
Tề Ninh hỏi.
Nhạc Càn Lương lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, Thứ Sử đại nhân hiện giờ vẫn còn ở thành Thành Đô, ra lệnh Diêu Thống Lĩnh phụ trách vây khốn Hắc Nham Lĩnh.
- Diêu Thống Lĩnh?
- Đúng vậy.
Nhạc Càn Lương nói:
- Bắt đầu từ cuối năm trước quan binh đã tập trung hỏa lực dưới Hắc Nham Lĩnh, vây khốn Hắc Nham Lĩnh, ba mặt đông tây bắc đều có quan binh phong tỏa, phía nam là Cẩm Quan Vệ của Thục Vương vây khốn bốn phía, chặt như nêm cối, chỉ sợ không bao lâu, người Miêu trên Hắc Nham Lĩnh đều sẽ chết đói.
Y Phù tiến lên một bước, vẻ mặt tức giận, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Đương nhiên nàng hiểu được tình hình trong trại, tuy rằng trong trại đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đối với Hắc Nham Động mà nói, thiếu thốn nhất đúng là lương thực.
Trước kia Hắc Nham Động đều dùng dược liệu và da lông trao đổi lương thực và yếu phẩm sinh hoạt với bên ngoài, nhưng một khi Hắc Nham Lĩnh bị phong tỏa, thì đường lương thực sẽ bị cắt đứt.
Tuy rằng trên núi có một phần lương thực, thậm chí còn có thể phái người săn giết động vật trong núi, thế nhưng toàn Hắc Nham Lĩnh này, già trẻ lớn bé cũng có năm sáu ngàn người, lương thực tiêu hao mỗi ngày là một số lượng không nhỏ, hơn nữa từ năm trước tới giờ, đã qua mấy tháng, Hắc Nham Lĩnh không sợ quan binh đánh mà sợ nhất đúng là lương thực tiêu hao không còn, người trong trại sẽ bị chết đói.
Trước đây cũng vì ý thức được điểm này, cho nên Y Phù mới chủ động đề xuất dẫn người phá vòng vây cầu viện.
Rời đi đã gần mười ngày, khi đó lương thực đã không còn nhiều lắm, trong lòng Y Phù biết qua mười ngày, lương thực trên núi hiện giờ đã rơi vào cảnh giật gấu vá vai, không chống đỡ được bao lâu.
- Các ngươi không đánh Hắc Nham Lĩnh, là vì muốn Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực, khiến họ chết đói?
Tề Ninh nhíu mày hỏi.
Nhạc Càn Lương do dự một chút, cuối cùng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, ý của Thứ Sử đại nhân là Hắc Nham Lĩnh dễ thủ khó công, nếu tấn công, chỉ sợ thương vong không nhỏ. Cho nên trước tiên vây quanh chúng, chờ đến lúc lương thực của chúng cạn kiệt, nhất định chống đỡ không nổi, chắc chắn phá vòng vây đi ra, khi đó chúng ta canh giữ yếu đạo các nơi, nhất định có thể một mẻ hốt gọn chúng.
- Hèn hạ!
Y Phù mặt như băng thốt lên.
Nhạc Càn Lương liếc Y Phù, chẳng qua Y Phù đi cùng Tề Ninh nên Nhạc Càn Lương cũng không nói thêm gì cả.
Trong lòng Tề Ninh suy nghĩ, chẳng lẽ Vi Thư Đồng quả thực có tâm tư như vậy?
Nói từ sách lược, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh ngồi chờ Hắc Nham Động cạn kiệt lương thực phá vòng vậy, quả thực có thể xem là một phương pháp vô cùng tốt. Dù sao quan binh lương thực đầy đủ, cung ứng hậu cần không ngừng, mà Miêu trại Hắc Nham Lĩnh mỗi khi tiêu hao một phần sẽ thiếu một phần, chờ đến lúc Hắc Nham Động hết lương phá vây, quan binh tất thắng không nghi ngờ.
Chỉ là nếu dùng cách này, thời giao hao phí chắc chắn rất dài.
Vi Thư Đồng lại không lường tới việc chẳng lẽ trong thời gian chờ đợi này, không xuất hiện những biến cố khác sao? Hoặc là nói, Vi Thư Đồng vây nhưng không đánh, chỉ là chờ biến cố xảy ra?
- Tại sao Thục Vương lại phái binh vây núi?
Tề Ninh cau mày nói:
- Cẩm Quan Vệ là thân binh chỉ phụ trách bảo vệ ông ta, sao có thể dùng để đánh Hắc Nham Lĩnh?
Nhạc Càn Lương cúi đầu nói:
- Ty chức chỉ biết phía nam Hắc Nham Lĩnh có một mảnh đất thuộc về đất phong của Thục Vương, sau khi Hắc Nham Lĩnh phản loạn, Thục Vương liền điều động sáu trăm binh mã, trợ giúp quan binh phong tỏa con đường phía nam Hắc Nham Lĩnh.
Tề Ninh suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Nhạc Đô Úy, ngươi lập tức phái người tới Thành Đô, bẩm báo với Vi Thứ Sử, để ông ta nhanh chóng tới Hắc Nham Lĩnh. Ta muốn vào núi, gặp gỡ Hắc Nham Động Chủ.
Nhạc Càn Lương bất ngờ ngẩng đầu, giật mình nói:
- Thượng sai, tuyệt đối không thể lên núi. Hắc Nham Động đã mưu phản, Huyện lệnh Đan Ba Bạch Đường Linh bị Hắc Nham Động giết chết, không lâu trước, Miêu tặc Hắc Nham Động còn thừa dịp ban đêm đánh lén một nơi trú quân phương Bắc, dường như muốn phái người phá vòng vây phía bắc, giết hơn mười tên huynh đệ, may mắn viện binh chạy tới kịp thời.
- Việc này cũng đã bẩm báo triều đình, ta hỏi ngươi, lúc ấy có thể bắt được người sống không?
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Nhân lúc ban đêm tập kích, giết hơn mười người, chẳng lẽ không bắt được một ai còn sống?
Nhạc Càn Lương hơi lúng túng nói:
- Hồi bẩm Thượng sai, thật ra… thật ra đêm đó chẳng những không bắt được một người sống, hơn nữa ngay cả một tên Miêu tặc cũng không giết được!
- Ngươi đừng có trái Miêu tặc phải Miêu tặc, rốt cuộc ai là tặc, hiện giờ còn chưa biết.
Y Phù cảm thấy tức giận, lạnh giọng trách mắng:
- Chết hơn mười người, đối phương lại không thương vong một người, hoặc là quan binh các ngươi quá mức vô năng, hoặc là võ công của hung thủ cao cường, các ngươi căn bản không đả thương được họ.
Nhạc Càn Lương nhíu mày, muốn nói lại thôi.
- Không cần tranh luận, Nhạc Đô Úy, hiện giờ chúng ta lên núi, ngươi dẫn đường phía trước.
Tề Ninh nói:
- Ta có chuyện muốn thương lượng với Hắc Nham Động Chủ, ngươi cũng tranh thủ thời gian phái người đi báo Vi Thứ Sử.
Nhạc Càn Lương thấy vẻ mặt Tề Ninh nghiêm túc, giọng điệu không thể thương lượng, gã do dự một chút, cuối cùng chắp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận