Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1295: Bích ngọc mai hoa trâm

A Não diệt trừ Lục Thương Hạc, đoàn người tiếp tục đi về phía đông.
Tề Ninh biết Hướng Bách Ảnh đã chịu đủ loại hành hạ, sức khỏe suy yếu, cũng không chịu được xóc nảy khi di chuyển trong thời gian dài, khi chạy tới một thôn trấn, hắn liền tìm một khách điếm nghỉ lại.
Tề Ninh sắp xếp xong cho Hướng Bách Ảnh, từ đầu đến cuối, Hướng Bách Ảnh cũng không nhắc tới Lục Thương Hạc một câu nào.
Hiên Viên Phá bảo khách điếm mang cơm nước tới phòng, Tề Ninh lại bảo Hiên Viên Phá ra phố mua mấy bộ quần áo, sau khi mua hai chiếc xe ngựa, ngân phiếu của Lục Thương Hạc vẫn còn dư dả, mua quần áo cũng đủ.
A Não và Tiểu Điệp đều mặc áo vải gai, mà những người khác đều bị giam lâu ngày, quần áo rách nát, đương nhiên phải có quần áo mới. Kkông tiện mặc quần áo rách ra khỏi khách điếm, trước tiên Hiên Viên Phá mua một bộ quần áo cũ trong khách điếm, rồi mới ra cửa.
A Não và Tiểu Điệp đều có phòng riêng, Tề Ninh chăm sóc Hướng Bách Ảnh, hai người cùng ở một gian, Hiên Viên Phá và Âm Vô Cực một gian.
Tề Ninh cho Hướng Bách Ảnh dùng cơm nước xong, thu dọn ổn thỏa, rồi mới tới phòng của Tiểu Điệp. Nhìn thấy Tiểu Điệp ngồi ở bên cạnh bàn, cơm nước cũng không động vào, dường như đang nghĩ ngợi cái gì, hắn đẩy cửa vào phòng, nàng cũng không phát hiện. Hắn đi tới bên cạnh, Tiểu Điệp mói phát hiện, lúng túng nói:
- Tiểu…Tiểu Điêu Nhi…!
Rồi nhận ra mình xưng hô sai, nàng cúi đầu.
Tề Ninh kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Sao nàng không ăn gì hết vậy? Thức ăn không hợp sao?
- Không…Không phải!
Tiểu Điệp vội nói:
- Chỉ là…chỉ là ta không thấy đói.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Đã lâu chúng ta không ăn gì, còn phải tiếp tục đi, không ăn là không được.
Hắn sờ bát cơm, nói:
- Nguội cả rồi, để ta bảo họ hâm nóng lại.
Tề Ninh đứng dậy, muốn đi gọi người, Tiểu Điệp đã nắm lấy chéo áo của hắn, nói:
- Đừng…Không cần!
Tề Ninh xoay người lại, thấy dáng vẻ gượng gạo của Tiểu Điệp, hắn nhíu mày, nhưng trong nháy mắt giãn ra, nói:
- Nàng có tâm sự gì cứ nói với ta, đừng giấu ở trong lòng.
- Không có, ngươi ăn cơm…ăn cơm xong chưa?
Tiểu Điệp hỏi, cả người có vẻ căng thẳng và rất gượng gạo.
Tề Ninh đưa tay ra, cầm lấy tay Tiểu Điệp, theo bản năng, Tiểu Điệp muốn rút ra, nhưng chỉ yếu ớt, càng cúi đầu xuống. Tề Ninh dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, nàng lo lắng chuyện sau này phải không?
Do dự một chút, cuối cùng Tiểu Điệp nói:
- Ngươi…Ngươi không giống như trước đây, ta…ta cũng không biết nên nói như thế nào.
- Nàng nghĩ ta hiện giờ ta là quốc công của triều đình, bởi vậy ở bên ta, nàng sẽ có áp lực?
Tề Ninh nắm bàn tay hơi thô ráp của Tiêu Điệp:
- Tiểu Điệp, lúc ở Dã Quỷ lĩnh, ta đã nói với nàng, từ nay về sau, sẽ chăm sóc chu đáo cho nàng, không để nàng bị người khác khi dễ nữa. Cho dù ta là quốc công, hay là sau này trở lại làm một tiểu khất cái, thì cả cuộc đời này, ta cũng không buông tay nàng, ngươi hiểu ý của ta chứ?
Vành mắt ửng đỏ, Tiểu Điệp nói:
- Nhưng mà…ta theo ngươi, có thể…có thể gây ra phiền phức cho ngươi không?
- Nha đầu ngốc, sao lại nghĩ như vậy?
Tề Ninh cười nói:
- Nàng theo ta, là chuyện hạnh phúc nhất của ta, sao lại có phiền phức gì chứ? Chúng ta về Thành Đô trước, sau đó sẽ quyết định để nàng về kinh thành hoặc theo ta đi Tây Bắc. Khí hậu ở Tây Bắc rất khắc nghiệt, nàng theo ta qua bên đó, sẽ rất khổ cực, tới kinh thành, phủ quốc công sẽ có người…
Tiểu Điệp không do dự nói:
- Nếu như ngươi…ngươi đồng ý, ngươi đi đâu, ta theo đó!
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Được, ta đi đâu, ngươi theo đó là tốt rồi, giống như thời gian trước kia chúng ta lưu lạc, không còn chia lìa nữa.
Trong mắt hiện ra vẻ vui sướng, Tiểu Điệp gật đầu thật mạnh, Tề Ninh cười nói:
- Được rồi, khoan hãy nói những chuyện này, còn nhiều thời gian, ta sẽ từ từ nói với nàng. Bây giờ chúng ta ăn cơm trước, ta cùng ăn với nàng.
Đôi mắt Tiểu Điệp cong lên như vầng trăng non, đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng A Não truyền vào:
- Tề Ninh, ngươi có ở trong đó không?
Tề Ninh nhíu mày, Tiểu Điệp vội nói:
- Nàng ta có việc tìm ngươi, ngươi đi đi.
- Ừ, vậy nàng mau ăn đi, lúc ta trở lại, nếu thấy nàng chưa ăn, ta sẽ không vui đâu.
Tề Ninh đứng dậy, mỉm cười, rồi mới đi tới mở cửa ra. A Não đứng trước cửa, nàng không nhìn Tề Ninh, mà nhìn vào phòng, cười tủm tỉm nói:
- Không quấy rối hai người chứ?
Tề Ninh ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, hỏi:
- Có việc sao?
- Ta không sao, người kia có chuyện.
A Não nói:
- Hắn bào ta đi tìm ngươi.
- Người kia?
Tề Ninh ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra, người kia mà nàng nói, hẳn là Âm Vô Cực, cũng không biết lúc này vì sao Âm Vô Cực muốn gặp mình. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng đi tới phòng Âm Vô Cực. A Não lùi lại mở cửa, cũng không đi vào, sau khi Tề Ninh vào phòng, nàng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Âm Vô Cực đang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ mở rộng, nhìn lên bầu trời. Nghe phía sau có tiếng bước chân, ông ta cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Nếu ngươi không giết ta, hôm nay chúng ta có thể chia tay.
Tề Ninh ngẩn ra, thở dài:
- Vì sao trưởng lão nghĩ ta muốn giết ngươi?
- Hắc Phục vì ta mà chết.
Âm Vô Cực nói:
- Ngươi và hắn cùng lên núi, đương nhiên là có giao tình không tệ, chẳng lẽ ngươi không báo thù cho hắn?
- Báo thù?
Tề Ninh đi tối, ngồi xuống một cái ghế khác, chăm chú nhìn vào bóng lưng Âm Vô Cực.
Trước kia Âm Vô Cực cưỡng bức A Vân, sau đó lại sắp đặt hại giáo chủ, thậm chí cuối cùng đem A Vân đang ngủ say hỏa táng, tất cả việc làm của ông ta, không được chính đáng, thậm chí hơi đê tiện. Đối với cái chết của giáo chủ, đương nhiên trong lòng Tề Ninh cũng có phần phẫn nộ, nhưng suy cho cùng, hắn không có thù hận với Âm Vô Cực.
Âm Vô Cực cũng không thỏa hiệp với Địa Tạng, cho dù đối mặt với giáo chủ trở về báo thù, ông ta cũng không tránh né, nói một cách công bằng, người này vẫn có chút khí phách.
Điều quan trọng nhất là, ân oán giữa Âm Vô Cực và giáo chủ, chỉ là ân oán riêng của họ, trên thực tế không liên quan gì nhiều với Tề Ninh, Tề Ninh cũng không hoàn toàn không thể nói rõ, giáo chủ và Âm Vô Cực, rốt cuộc là ai thiện, ai ác.
Tất nhiên, cách đối nhân xử thế của Âm Vô Cực khiến người khác xem thường, nhưng năm xưa giáo chủ cũng cướp đoạt A Vân từ tay Âm Vô Cực, hơn nữa cũng từng lạm sát người vô tội, trong tay dính đầy máu, nếu như trước kia hắn không gặp giáo chủ lúc ông ta sa cơ thất thế, không có chút tình nghĩa đó, Tề Ninh sẽ không có ấn tượng tốt gì với giáo chủ.
Thế nhưng, nếu không có giáo chủ, rất có thể bây giờ Tề Ninh còn bị giam lỏng ở Đại Tuyết sơn.
Tuy Âm Vô Cực không tự tay giết chết giáo chủ, nhưng ông ta có liên quan rất lớn đến cái chết của giáo chủ. Trong lòng Tề Ninh có phần oán giận Âm Vô Cực, nhưng hắn không quên, Đường Nặc là con gái của Âm Vô Cực, Đường Nặc đã nhiều phen giúp hắn, làm sao hắn có thể làm hại cha của nàng?
Thế gian này có rất nhiều gút mắt tình cảm, rất khó nhận định thị phi.
- Đường cô nương ở kinh thành.
Tề Ninh im lặng một lát, rồi nói:
- Võ công của ngươi đã bị phế, ta không biết Đường cô nương có thể giúp được ngươi khôi phục được hay không, nhưng gân chân của ngươi bị cắt, với y thuật của Đường cô nương, hẳn là có thể khôi phục.
Âm Vô Cực thở dài:
- Ta vẫn biết nó đang ở kinh thành, nó ổn cả chứ?
Tề Ninh ngạc nhiên, nhưng liền nghĩ ra, dù sao ông ta cũng là cha ruột của Đường Nặc, đương nhiên không thể không quan tâm tới Đường Nặc. Đường Nặc rời khỏi Hắc Liên giáo, đương nhiên Âm Vô Cực sẽ không mặc kệ nàng, đương nhiên mấy năm nay ông ta nắm rõ tình hình của nàng.
- Ngươi yên tâm, nàng vẫn ổn.
Tề Ninh nói:
- Đường cô nương không màng danh lợi, một lòng một dạ hướng về y thuật, y thuật của nàng càng ngày càng cao.
Âm Vô Cực nói:
- Vì muốn cứu chữa cho mẫu thân, từ nhỏ nó đã say mê y đạo, đây là chuyện tốt, tuy mẫu thân của nó đã mất, nhưng với trình độ y học đạt được, sau này nó có thể có thể tế thế cứu người.
- Trưởng lão tới kinh thành, có thể gặp được nàng.
Tề Ninh nói:
- Hẳn là đã nhiều năm không gặp.
Âm Vô Cực lắc đầu, im lặng một lát, rồi nói:
- Hắc Liên giáo không còn nữa, từ nay về sau, Hắc Liên giáo cũng sẽ không xuất hiện. Cả đời này, người mà ta có lỗi nhất, là mẫu thân của nó, nếu ta còn có thể sống tạm, những năm cuộc đời này dành cho mẫu thân của nó là được.
- Trưởng lão, ngươi…?
- Không ai biết nàng được chôn ở đâu.
Âm Vô Cực nói:
- Khi nàng còn sống, rất ít người trò chuyện với nàng, hôm nay ta đi, là đi trò chuyện với nàng, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy.
- Trưởng lão muốn về Triêu Vụ lĩnh?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Ta chỉ lo lắng Địa Tạng sẽ tiếp tục đi tìm ngươi.
- Nửa đời, nàng hầu như bị giam lỏng ở Triêu Vụ lĩnh, nhất định là không vui.
Âm Vô Cực lẩm bẩm nói:
- Năm đó ta hứa với nàng, sẽ đưa nàng đi khắp chân trời góc biển, để nàng được nhìn trời cao biển rộng, thế nhưng…ta không làm được.
Nhìn lên trời cao ngoài cửa sổ, ông ta nói tiếp:
- Hôm nay ta chỉ là một phế nhân, cũng không còn gì ràng buộc, có thể đưa nàng đi khắp chân trời góc biển, ta đi tới đâu, có thể đưa nàng tới đó.
Tề Ninh cảm khái, thầm nghĩ khi A Vân còn sống, ngươi không đối đãi tốt với nàng, hôm nay người đã mất, mới làm như vậy thì có ích gì? Thế nhưng hắn cũng hiểu, hiển nhiên Âm Vô Cực tự biết mình mắc nợ A Vân nhiều lắm, cho nên muốn mang tro cốt của nàng đi khắp khắp góc biển chân trời, đơn giản là muốn chuộc tội mà thôi.
Người cũng đã mất, Âm Vô Cực làm như vậy, cũng chỉ là mong muốn tìm được sự bình tĩnh cho tâm hồn của mình.
- Thật ra nàng rất nhớ kinh thành.
Âm Vô Cực bỗng nói:
- Tố Y…Mẫu thân của ngươi có phải là Liễu Tố Y không?
Tề Ninh ngẩn người, không kìm chế được, thân hình hơi cúi về phía trước, hỏi:
- Trưởng lão biết mẫu thân của ta?
- A Vân thường nhắc tới nàng.
Giọng của Âm Vô Cực hết sức bình thản:
- Mẫu thân ngươi giỏi vẽ tranh, năm đó A Vân đến kinh thành, ở cùng mẫu thân ngươi một thời gian, nàng nói mẫu thân ngươi thích nhất là tranh hoa mai. Hơn nữa là hoa mai mùa đông.
Ngừng lại một chút, ông ta lẩm bẩm:
- Tuyết đọng trắng xóa, trong mênh mông tuyết trắng, hoa mai đỏ sẫm một màu, hoa mai mùa đông mới chính là loại hoa đứng đầu muôn hoa.
- Hoa mai mùa đông?
Tề Ninh không kìm chế được, đi tới bên cạnh Âm Vô Cực.
Âm Vô Cực nói:
- Hoa mai chịu được giá lạnh, không trải qua cực khổ, thì không nhận thức được vẻ đẹp của hoa mai. Bởi vậy, năm đó ở kinh thành, A Vân học cách vẽ đông mai từ mẫu thân ngươi.
Khóe môi ông ta hiện ra một nụ cười héo hắt:
- Nàng còn nói, mẫu thân si mê hoa mai, trang sức nàng quý trọng nhất, là một cây trâm hoa mai bằng ngọc bích, mẫu thân ngươi luôn mang theo bên người, quý như mạng mình vậy!

“Bích ngọc mai hoa trâm?” Tề Ninh chợt nhớ tới ký hiệu hoa mai trên vai mình.
Trước kia, khi hắn ra vào phủ Cẩm Y hầu, vị thái phu nhân Tề gia cũng đã từng dò xét, thấy đúng là hắn có ký hiệu hoa mai kia, thì mới cho qua cửa. Mà trước lúc đó, Tề Ninh cũng không biết vai mình có ký hiệu đó, về sau, hắn mới biết, trên vai Thế tử Cẩm Y hầu chân chính, cũng có ký hiệu như vậy.
Lúc này, nghe Âm Vô Cực nhắc tới cây trâm hoa mai bằng ngọc bích mà Liễu Tố Y đặc biệt yêu thích, Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Điêu Nhi có liên quan tới Liễu Tố Y?
Âm Vô Cực nói:
- Lúc đó tuổi các nàng còn trẻ, chính là đang lúc thanh xuân.
Ông ta quay đầu lại nhìn Tề Ninh, nói:
- Cây trâm kia là do cha ngươi tặng cho nàng, đương nhiên nàng quý như mạng mình.
- Cha ta?
Tề Ninh nói:
- A Vân tiền bối nói với ngươi, là cha ta đưa cho mẹ ta?
Âm Vô Cực cười yếu ớt, nói:
- A Vân không nói như vậy. Lúc ở chung với mẫu thân của ngươi, A Vân phát hiện cây trâm hoa mai đó. Tuy mẫu thân ngươi là nữ giới, nhưng A Vân nói, tính tình nàng ta rộng rãi, hành động phóng khoáng, chỉ là đối với cây trâm hoa mai kia lại rất đặc biệt, A Vân muốn ngắm nghía kỹ một chút, cũng đều bị mẫu thân ngươi từ chối. Có thể thấy rằng, mẫu thân ngươi quý trọng cây trâm hoa mai kia đến mức nào. Mẫu thân ngươi nói với A Vân, cây trâm hoa mai kia là tặng vật của tình lang của nàng, A Vân mới hiểu ra.
- Tình lang?
- Là thế này.
Âm Vô Cực nói:
- Các cô nương người Miêu chúng ta gọi người con trai mà mình ngưỡng mộ, là tình lang, mẫu thân của ngươi là tiểu thư nhà quan, đương nhiên sẽ không xưng hô như vậy, chỉ nói là người đàn ông mình thích tặng cho, nhưng đương nhiên, như thế là tình lang rồi, người đó là phụ thân ngươi.
Tề Ninh thầm nghĩ, theo lẽ thường mà nó, tình lang của Liễu Tố Y, đương nhiên là Tề Cảnh.
Lúc A Vân và Đại Vu vào kinh, Liêu Tố Y chưa có chồng, theo lời Hướng Bách Ảnh nói, khi đó Tề Cảnh rất ái mộ Liễu Tố Y, nếu như ông ta tặng trâm hoa mai bằng ngọc bích cho Liễu Tố Y, cũng không có gì dáng ngạc nhiên.
- Trưởng lão, A Vân tiền bối có còn nhắc tới chuyện gì về mẫu thân ta không?
Tề Ninh hỏi.
Âm Vô Cực khẽ lắc đầu, Tề Ninh hơi thất vọng, đành nói:
- Trưởng lão muốn đi khắp thiên hạ, thế nhưng…ngươi có muốn khôi phục thương thế hơn nữa không? Trước hết đến kinh thành, để Đường cô nương trị vết thương trên chân, rồi hãy đi cũng không muộn.
- Những vết thương nhỏ này cũng không có gì đáng ngại.
Âm Vô Cực nói:
- Cho dù không thể khôi phục, ta vẫn còn một chân, chống gậy cũng có thể đi được.
- Nhưng trong thời buổi loạn lạc, hơn nữa có giặc cỏ hoành hành, võ công của trưởng lão…!
Tề Ninh ngập ngừng, nhưng không nói hết câu, chỉ nói:
- Có an toàn hay không?
Âm Vô Cực cười nói:
- Tuy võ công của ta đã bị phế, nhưng giặc cỏ tầm thường cũng không làm gì được ta.
Về điểm này, Tề Ninh cũng tin tưởng, tuy nội lực bị phế, nhưng Âm Vô Cực từng là cao thủ hàng đầu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thật sự là người bình thường cũng không có sự uy hiếp quá lớn đối với Âm Vô Cực.
Đúng vào lúc này, nghe cửa phòng kêu lên ken két, A Não ló đầu vào, rồi lập tức bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại.
Tề Ninh nhíu mày, A Não cũng đã đi tới, nhìn Âm Vô Cực, hỏi:
- Ngươi…muốn đi?
Nhìn A Não, ánh mắt thoáng hiện vẻ hổ thẹn, Âm Vô Cực thở dài:
- A Não, tuy ta đối với ngươi không tốt, nhưng Nặc nhi cũng là tỷ tỷ của ngươi.
Ông ta nhìn Tề Ninh, nói:
- Ngươi dẫn A Não tới kinh thành, giao cho Đường Nặc chăm sóc.
- Ta không đi.
A Não lắc đầu nói:
- Kinh thành giống như lao tù, nếu ta theo tỷ tỷ, nhất định nàng sẽ quản ta chặt chẽ, chẳng khác nào tù nhân.
Tề Ninh nói:
- Chẳng lẽ cứ làm càn như vậy mới được sao? Theo tỷ tỷ ngươi, nàng ấy còn có thể nêu gương tốt cho ngươi.
A Não vẫn lắc đầu, nói:
- Tới kinh thành rồi, ta sẽ ở với tỷ tỷ trong phủ của ngươi? Tuy rằng…ngươi đã từng cứu ta, nhưng ta sẽ không ăn nhờ ở đậu!
- Không đến kinh thành, vậy ngươi đi đâu?
Tề Ninh hỏi.
A Não ngẩn người, vẻ mặt buồn bã, cúi đầu.
Từ nhỏ nàng theo Thu Thiên Dịch hành tẩu giang hồ, sau lưng còn có Hắc Liên giáo làm hậu thuẫn, đương nhiên là vô lo, nhưng hiện nay Hắc Liên giáo đã sụp đổ, Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch đã qua đời, tuy thiên hạ rộng lớn, nhưng trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết phải đi về đâu.
- Nếu ngươi thực sự không muốn tới kinh thành, thì cùng đi với ta vậy.
Âm Vô Cực bỗng lên tiếng:
- Tuy ta đã là phế nhân, nhưng cũng có thể chỉ điểm võ công cho ngươi, khi nào ngươi muốn rời đi, thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
A Não thình lình ngẩng đầu lên, Tề Ninh cũng cảm thấy bất ngờ.
Đương nhiên hắn biết, với tu vi võ đạo trước kia của Âm Vô Cực, ông ta muốn dạy võ công cho A Não, thật sự là dư sức, với sự dạy dỗ của Âm Vô Cực, A Não muốn thành cao thủ hạng nhất trên giang hồ, cũng không phải là chuyện khó.
Chỉ có điều tính tình A Não hung dữ, Tề Ninh thực sự không thể dự liệu, không biết tiểu nha đầu này có thật sự trở thành cao thủ hàng đầu, hay sẽ trở thành kẻ đại gian ác trên giang hồ? Nhưng nếu nói A Não không phân biệt được phải trái, cũng là oan uổng cho nàng. Lúc ở Dã Quỷ lĩnh, dù bị Lục Thương Hạc bức hiếp, A Não cũng không vì sợ chết mà ra tay làm hại Âm Vô Cực, ít ra cũng cho thấy nàng vẫn chú ý tới tình cảm.
Sau này nàng sẽ trở thành người như thế nào, đành phải chờ xem Âm Vô Cực làm thế nào ảnh hưởng tới nàng ta.
Hơn nữa, Âm Vô Cực đề nghị dẫn A Não đi, nếu A Não đồng ý, thì mình cũng không thể ngăn cản.
- Để ta suy nghĩ một chút.
A Não trầm ngâm một hồi, mới nhẹ giọng nói. Âm Vô Cực khẽ gật đầu, nói;
- Khi trời tối, ta sẽ lên đường, nếu như ngươi nghĩ kỹ, đêm nay cùng ta rời đi.
A Não gật đầu, liếc nhìn Tề Ninh, rồi mới xoay người đi ra cửa.
- Tề Ninh, từ nay ta giao Nặc nhi cho ngươi.
Âm Vô Cực thở dài:
- Ta không phải là một người cha tốt, cũng không phải một người chồng tốt, thậm chí cũng không phải là một người tốt!
Đăm chiêu một hồi, ông ta mới nhẹ giọng nói:
- Ta cầu xin ngươi!
Tề Ninh thầm nghĩ, lúc lâm chung, Lê Tây Công đã dặn mình phải chăm sóc cho Đường Nặc, hôm nay cha của nàng cũng dặn dò như vậy, xem ra mình không thể trốn tránh gánh nặng này rồi.
Hiên Viên Phá mua quần áo trở về, phân phát cho mọi người. Ngoài ra, y còn đổi một số bạc vụn, chia cho mỗi người một phần.
Đã lâu ngày Tề Ninh chưa tắm và thay quần áo, lúc này nhìn thấy quần áo mới, hắn came thấy trong người bứt rứt, liền sai chủ khách điếm chuẩn bị nước tắm trong phòng của Hiên Viên Phá, tắm một trận thỏa thích, rồi thay quần áo. Mặc dù quần ảo bằng vải thô, kém xa gấm vóc hắn mặc trước kia, nhưng được mặc quần áo sạch sẽ, cả người cũng vô cùng thoải mái.
Sau khi thu dọn xong, Hiên Viên Phá vào phòng, nói:
- Quốc công, ta đã hỏi thăm một chút, với tốc độ của chúng ta, còn bốn ngày nữa, chúng ta mới đến nơi.
- Đến thị trấn bổ sung thức ăn nước uống, đêm nay chúng ta lên đường.
Tề Ninh nói:
- Chúng ta hoàn toàn không biết, quân đoàn Tần Hoài đã đánh tới nơi nào, tới Thành Đô gặp Vi Thư Đồng, hẳn là có thể biết rõ tình hình.
Hiên Viên Phá nói:
- Ta cũng phải nhanh chóng trở lại kinh thành, phục mệnh Thần hầu. Hiện nay, hẳn là Diễm Ma Sứ Giả và Đại Từ Thiên Nữ vẫn ẩn trốn ở kinh thành, suy nghĩ hồi kinh, nhất định phải nhanh chóng tìm ra bọn họ.
Nghe tới hai tiếng “Thần hầu”, Tề Ninh hơi nhíu mày, Hiên Viên Phá nhận thấy vẻ mặt Tề Ninh khác thường, liền hỏi:
- Quốc công có tâm sự gì sao?
Hơi trầm ngâm một chút, Tề Ninh mới nói:
- Có một việc, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết.
- Ồ?
Hiên Viên Phá ngạc nhiên, Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng nói:
- Thần hầu đã qua đời.
Toàn thân Hiên Viên Phá cứng đờ, không khí như ngưng đọng lại, một lúc sau, Hiên Viên Phá mới cười gượng, nói:
- Quốc công, loại chuyện này…không nên đem ra đùa giỡn.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta không đùa. Ngươi cũng biết, Thần hầu vốn có thương tích trong người?
Hiên Viên Phá nhíu mày, suy nghĩ một chút, mơi snois:
- Tuy Thần hầu không nói rõ, nhưng…ta cũng phát hiện thân thể Thần hầu có điểm khác thường. Chẳng lẽ…vết thương của Thần hầu phát tác?
- Nhiều năm trước, ông ấy tới Đại Tuyết sơn.
Tề Ninh nói:
- Hơn nữa, còn giao đấu với Trục Nhật Pháp Vương.
Cả người chấn động, Hiên Viên Phá nói:
- Trục Nhật Pháp Vương? Thần hầu…Thần hầu đã giao thủ với Trục Nhật Pháp Vương, chuyện này…sao có thể? Ta không biết.
- Thần hầu luôn giấu diếm chuyện này.
Tề Ninh thở dài:
- Ông ấy bị Trục Nhật Pháp Vương gây thương tích, trước đây không lâu, ông ấy lại tới Tây Bắc. Ta cùng ông ấy tới Đại Tuyết sơn, Thần hầu…rốt cuộc không phải là đối thủ của Trục Nhật Pháp Vương, bị Trục Nhật Pháp Vương đả thương, thương thế quá nặng, ông ấy…!
Tề Ninh cười khổ, lắc đầu:
- Ông ấy mất ở Đại Tuyết sơn.
Hiên Viên Phá siết chặt hai nắm tay, cả người rung động.
Tề Ninh cũng không nói ra chân tướng, cho biết Tây Môn Vô Ngân rốt cuộc chết trong tay giáo chủ.
Tây Môn Vô Ngân là Thần hầu của Thần Hầu phủ, cũng là hầu tước của đế quốc Đại Sở, bất cứ ai xúc phạm tới Tây Môn Vô Ngân, tất nhiên sẽ bị Thần Hầu phủ trả thù.
Tuy giáo chủ đã mất, nhưng tàn đảng của Hắc Liên giáo vẫn còn, quan trọng nhất là, Hắc Liên giáo thuộc vể thế lực của người miêu, một khi Thần Hầu phủ xem Hắc Liên giáo là cừu địch, tất nhiên cũng sẽ chĩa mũi dùi về phía người Miêu, không thể trả thù giáo chủ, chắc chắn Thần Hầu phủ sẽ vung đao tàn sát tàn đảng của Hắc Liên giáo, thậm chí là người Miêu.
Dù sao đường đường là Thần hầu của Thần Hầu phủ bị hại, nếu Thần Hầu phủ không có hành động gì, không những sẽ bị các môn phái trên giang hồ khinh thường, thậm chí bản thân Thần Hầu phủ cũng không ngẩng mặt lên được.
Một khi hắn nói ra chân tướng, đương nhiên sẽ khiến Thần Hầu phủ đối lập với người Miêu. Thần Hầu phủ vẫn là nha môn quản lý các địa môn phái trên giang hồ, để lấy lòng Thần Hầu phủ, không chừng các môn phái trên giang hồ cũng sẽ tấn công Hắc Liên giáo.
Bởi vậy, Tề Ninh không muốn nói rõ chân tướng.
Hắn chỉ có thể đổ hết chuyện này lên đầu Trục Nhật Pháp Vương, tuy nói Tây Môn Vô Ngân chết trong tay giáo chủ, nhưng trước đó ông ta đã bị Trục Nhật Pháp Vương đánh trọng thương, nói Trục Nhật Pháp Vương giết ông ta, cũng không oan.
Trục Nhật Pháp Vương đã chết, Thần Hầu phủ có trả thù Vương quốc Cổ Tượng hay không, đó là chuyện của Thần Hầu phủ, Thần Hầu phủ chĩa mũi dùi vào Vương quốc Cổ Tượng, dù sao cũng còn hơn là xem người Miêu là cừu địch.
Cũng may, tất cả mọi chuyện xảy ra trên Đại Tuyết sơn, cũng không có ai biết, ngoài hắn.
Giáo chủ và Trục Nhật Pháp Vương đều đã qua đời, mà Tây Môn Vô Ngân cũng đã bị giết, người có mặt ở hiện trường, chỉ có Tề Ninh sống sót, không ai có thể biết Tây Môn Vô Ngân chết trong tay giáo chủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận