Cẩm Y Xuân Thu

Chương 782: Ôm cây đợi thỏ

Trong phòng có mùi ẩm mốc nồng nặc nhưng Tề Ninh vẫn chịu đựng được.
Lúc mới đến thế giới này hắn chỉ là một tên ăn mày sống trong ngôi miếu hoang. Hiện tại mặc dù là Cẩm Y Hầu sống trong nhung lụa nhưng khả năng chịu khổ của hắn vẫn chưa biến mất.
Hắn ở đây ôm cây đợi thỏ.
Cái bang gửi tin tức của Ảnh Háo Tử đến cho Tề Ninh, hắn quyết định sẽ đích thân đi điều tra đám người này.
Ở khu vực lân cận Kinh thành đột nhiên xuất hiện Ảnh Háo Tử chắc chắn không phải trùng hợp.
Tề Ninh có cảm giác đám người này xuất hiện sẽ mang tới nguy hiểm cho Kinh thành. Sự xuất hiện của Ảnh Háo Tử khiến hắn chợt nhớ tới đợt dịch độc lây lan trong Kinh thành lần trước.
Mặc dù dịch độc đã được giải quyết nhưng cho đến nay vẫn chưa có đáp án chính xác về kẻ chủ mưu đứng sau và mục đích của kẻ đó.
Mặc dù Tề Ninh không có chứng cứ chứng minh sự xuất hiện của đám Ảnh Háo Tử này có liên quan đến dịch độc lần trước. Nhưng hắn dám chắc nếu hai chuyện này liên quan đến nhau, sắp tới Kinh thành sẽ phải hứng chịu một trận tai ương kinh khủng.
Lần trước dịch độc lan tràn trong Kinh thành đã cướp đi không biết bao nhiêu tính mạng người dân vô tội. Nếu lần này đám người đó lại có hành động, hậu quả nhất định sẽ càng đáng sợ hơn. Tề Ninh tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Đêm đã khuya, lúc này Tề Ninh đang ở trong căn phòng treo tấm biển.
Cái bang thông báo bọn họ phát hiện ra Ảnh Háo Tử xuất hiện ở nhà trọ Trường Khánh. Tề Ninh thực sự khâm phục khả năng thăm dò của Cái bang, đây đúng là cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Tề Ninh biết được chuyện Ảnh Háo Tử xuất hiện ở khu vực gần Kinh thành từ chỗ của Chung Gia.
Nghe giọng điệu của Chung Gia có thể thấy Cái bang hết sức cảnh giác với đám người này. Cái bang không muốn chọc vào Ảnh Háo Tử nên sau khi phát hiện tung tích của bọn chúng liền không theo dõi tiếp nữa.
Đây chính là điều Tề Ninh mong muốn.
Ảnh Háo Tử là một đám thích khách hoạt động trong bóng tối.
Vì đặc thù công việc nên bọn chúng không muốn để bất cứ ai phát hiện ra tung tích. Cũng chính vì thế bọn chúng nhạy bén hơn người khác, khả năng nhận biết nguy hiểm rất cao. Nếu đệ tử Cái bang theo dõi chặt quá rất có khả năng sẽ bị bọn chúng phát hiện. Vì vậy sau khi nắm được hành tung của Ảnh Háo Tử, người của Cái bang lập tức ngừng theo dõi do đó đám người này không hề phát hiện ra tung tích của mình đã bị lộ.
Ảnh Háo Tử ở không thấy người đi không thấy dấu. Tề Ninh nhận được tin tức Ảnh Háo Tử xuất hiện trong nhà trọ Trường Khánh nhưng hắn không thể xác định chắn chắn bọn chúng vẫn còn ở đây. Sau khi nhận được tin, Tề Ninh đã lập tức vạch ra kế hoạch hành động. Hắn đích thân đi tới nhà trọ Trường Khánh thuê phòng chờ đợi thời cơ.
Đương nhiên lần này hắn không thể để lộ mặt thật, hắn chọn ra một tấm mặt nạ da người mà Chung Gia đưa cho. Sau khi cải trang, hắn trông giống như một ông già hơn năm mươi tuổi. Khuôn mặt này của hắn rất phổ thông, đứng lẫn trong đám người chắn chắn không bị chú ý.
Người vừa dừng lại trước cửa phòng chắc chắn là Ảnh Háo Tử!
Việc Tề Ninh phải làm tiếp theo là kiên trì chờ đợi.
Nếu đối phương là Ảnh Háo Tử, sau khi nhìn thấy ký hiệu ngoài cửa chắc chắn sẽ chú ý. Tuy nhiên Tề Ninh biết đối phương sẽ không trực tiếp vào phòng gặp mình.
Ám hiệu ở bên ngoài chỉ là một con mồi dụ cá cắn câu!
Tuy nhiên con cá này không phải cá tấm thường, tính cảnh giác của tên này rất cao, nhìn thấy mồi cũng sẽ không đớp ngay.
Vì thế Tề Ninh cần phải nhẫn nại chờ.
Xung quanh chìm vào yên tĩnh, tới giờ Tý, Tề Ninh đứng lên thổi tắt đèn rồi lên giường nằm. Trong phòng không có một tiếng động nào, Tề Ninh điều chỉnh nhịp thở đều đều, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tề Ninh biết lần này là một cơ hội nhưng khả năng thành công không cao.
Hắn cần phải điều tra rõ mục đích của đám Ảnh Háo Tử này nhưng lại không được kinh động đến bọn chúng. Nếu không cẩn thận đánh rắn động cỏ, Tề Ninh sợ bọn chúng sẽ thay đổi kế hoạch, về sau nếu muốn tiếp tục điều tra e là càng khó hơn.
Hắn chỉ mong lần này thả mồi sẽ câu được cá. Nếu tên kia thực sự là Ảnh Háo Tử rất có khả năng sẽ mắc câu. Tuy nhiên cũng có thể đối phương dùng chiêu án binh bất động, nếu vậy tên này chắc chắn là một cao thủ, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh nằm ở trên giường một lúc lâu, ánh mắt hắn chưa lúc nào rời khỏi cánh cửa. Bên ngoài hành lang mờ tối bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lướt qua.
Ánh đèn dầu lờ mờ chiếu lên người tên kia, chiếc bóng của y in lên mặt giấy trên cánh cửa. Tề Ninh ở bên trong nhìn thấy cái bóng trước cửa thì mừng lắm. Tuy nhiên vào loại thời điểm này hắn phải giữ im lặng, không được phát ra tiếng động cũng không được nhúc nhích.
Thế nhưng tên kia chỉ dừng lại một lát rồi bỗng nhiên biến mất.
Tề Ninh nhíu mày, ý thức lập tức đề cao cảnh giác với tất cả xung quanh. Thực chất không phải hắn sợ một tên Ảnh Háo Tử, hắn chỉ lo lắng tên kia nhìn ra sơ hở dẫn đến đánh rắn động cỏ.
Mặc dù võ công của Ảnh Háo Tử rất khá nhưng cũng không được tính là cao thủ. Nếu bọn chúng có võ công trấn áp giang hồ thì đã lập bang dựng phái từ lâu rồi, đâu cần phải hành động một mình.
Đám Ảnh Háo Tử này chỉ giỏi hành động trong âm thầm, thực lực của bọn chúng không đủ để đối đầu chính diện.
Với võ công hiện tại của Tề Ninh, cho dù đụng phải cao thủ hàng đầu trong giang hồ cũng không sợ.
Một tên Ảnh Háo Tử chẳng là gì, chỉ cần hắn nâng cao tinh thần cảnh giác là được.
Sau khi cái bóng kia biến mất liền không có bất cứ động tĩnh nào.
Thời gian từ từ trôi qua, khoảng nửa canh giờ sau Tề Ninh lại nhìn thấy một chiếc bóng xuất hiện trước cửa.
Tề Ninh cười nhạt, xem ra tên này đang thử thăm dò hắn. Nếu vừa rồi hắn hành động thiếu suy nghĩ rất có khả năng sẽ khiến tên cảnh giác đồng thời biến mất khỏi nơi này.
Tề Ninh đang suy nghĩ không biết tên Ảnh Háo Tử này sẽ làm gì tiếp theo, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ thoảng qua. Mặc dù hắn đã dùng U Hàn Châu lọc máu, cơ thể không dễ dàng bị trúng độc nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tề Ninh ngừng thở để tránh hít phải mùi hương khả nghi kia.
Mùi hương tràn ngập khắp phòng, bóng đen ngoài cửa lại biến mất lần nữa. Tề Ninh đưa tay lên bịt chặt mũi và miệng, hắn đã hiểu ra rồi, tên Ảnh Háo Tử này thử hắn liên tiếp mấy lần chứng tỏ y đã mắc câu. Vào lúc này, hắn càng phải nhẫn nại chờ đợi đồng thời theo dõi hành động của y.
Một lúc sau, mùi hương trong phòng cuối cùng cũng biến mất.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa, nói:
- Khách quan, không biết sáng mai khách quan muốn ăn gì? Ngài có thể nói cho tiểu nhân biết để quán trọ chuẩn bị cho ngài.
Tề Ninh cười lạnh, mặc dù giọng nói của tiểu nhị không có gì khác lạ nhưng hắn biết chắc chắn là tên kia cố ý cho tiểu nhị lên thử thăm dò xem hắn đã bị trúng hương mê chưa. Nếu không nửa đêm khuya khoắt tiểu nhị sao dám tới quấy rầy khách chỉ vì bữa sáng được.
Tề Ninh không trả lời, tiểu nhị hỏi lại hai lần rồi bỏ đi. Một lát sau Tề Ninh lại nhìn thấy cái bóng của tên Ảnh Háo Tử kia xuất hiện trên cửa. Bỗng nhiên ‘cạch’ một tiếng, Tề Ninh nhìn thấy cánh cửa phía trước bị đẩy vào. Tề Ninh cười lạnh, xem ra tên này xác định hắn đã hôn mê rồi mới dám vào phòng.
Sau khi cửa bị đẩy ra, bóng đen lướt vào sau đó xoay người đóng cửa lại. Y cẩn thận quan sát xung quanh một lượt rồi mới nhìn về phía Tề Ninh đang nằm trên giường. Y chậm rãi bước tới chỗ hắn, khi còn cách giường một khoảng tầm bốn năm bước chân, cánh tay y bỗng nhiên giơ cao, ánh sáng sắc lạnh lóe lên. Một con dao găm nhắm thẳng vào người Tề Ninh.
Tề Ninh biết trên lưỡi dao có độc, cơ thể hắn bách độc bất xâm đương nhiên không sợ độc chỉ là bị đâm vào người không thoải mái chút nào. Cảm nhận được thời cơ đã tới, Tề Ninh nắm chặt tấm chăn vung lên vứt thẳng vào người tên Ảnh Háo Tử.
Ảnh Háo Tử biến sắc, thấy tấm chăn bay về phía mình liền biết sự tình không ổn. Y vội vã lùi về phía sau nhưng tấm chăn lao tới quá nhanh, y lập tức vung dao găm chém tấm chăn thành hai mảnh.
Ánh sáng từ con dao lóe lên, Ảnh Háo Tử nhìn thấy phía trước có bóng người lướt đi như hồn ma.
Tuy tình huống này xảy ra đột ngột như Ảnh Háo Tử vẫn hết sức bình tĩnh, y vung dao lên chém một đường ngang. Tề Ninh biết lưỡi dao này vô cùng sắc bén, hắn sử dụng Tiêu Dao Hành tránh né lưỡi dao đồng thời vọt tới bên cạnh tên kia.
Ảnh Háo Tử kinh ngạc khi thấy Tề Ninh rõ ràng đang ở trước mắt mình bỗng nhiên biến mất. Chợt cảm nhận được bên sườn có nguy hiểm, y lập tức xoay người liên tục mấy vòng kéo dãn khoảng cách với Tề Ninh. Nhưng sau đó lại thấy Tề Ninh như một bóng ma đuổi theo áp sát mình, Ảnh Háo Tử khẽ nói:
- Người một nhà!
Tề Ninh xoay người cách xa tên Ảnh Háo Tử, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
- Người một nhà?
Tề Ninh dùng giọng nói khàn khàn để nói chuyện:
- Lão tử trước nay hành động đơn thân độc mã, không có người nhà. Ảnh Háo Tử biết mình đã đụng phải nhân vật lợi hại nhưng y không hề tỏ ra sợ hãi. Ảnh Háo Tử cúi người xuống vẽ một kí hiệu dưới nền nhà, Tề Ninh nhìn thấy Ảnh Háo Tử vẽ một kí hiệu giống con giun.
Tề Ninh hừ lạnh rồi đi tới bên bàn ngồi xuống, hỏi:
- Ngươi cũng tới đây làm nhiệm vụ sao?
Ảnh Háo Tử thấy Tề Ninh ngồi xuống rồi mới cất dao vào trong người sau đó mặc áo choàng lên.
Nhìn bên ngoài sẽ không ai biết trên người y có giấu vũ khí.
- Các hạ treo ám hiệu ở ngoài cửa như vậy là có ý gì?
Ảnh Háo Tử hình như có chút bất mãn.
- Như vậy chẳng phải là quá khoa trương rồi sao?
- Lão tử muốn xem liệu có phải còn kẻ khác tới đây giật chén cơm của lão tử không.
Tề Ninh cố tình ra vẻ ngạo mạn.
- Lão tử hỏi ngươi, vì sao đêm hôm khuya khoắt lại hạ mê hương còn đột nhập vào phòng hành thích lão tử? Nếu ngươi không nói rõ ràng, lão tử đảm bảo ngươi sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa đó. Trong mắt lão tử trước nay chưa bao giờ tồn tại khái niệm người một nhà.
Ảnh Háo Tử lạnh lùng nói:
- Chỉ có chút chiêu trò vặt vãnh đó các hạ cũng không phòng được thì chết ở đây cũng đáng.
Y tới ngồi đối diện Tề Ninh, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:
- Số hiệu của các hạ là bao nhiêu?

Tề Ninh lập tức cảnh giác, đây liệu có phải là ám hiệu của bọn chúng không? Hắn không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Ảnh Háo Tử.
Ảnh Háo Tử thấy Tề Ninh nhìn mình, trong người cảm thấy không được tự nhiên, y nhăn mày hỏi:
- Sao lão huynh không nói gì?
- Ngươi hỏi nhiều quá rồi đó!
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Số hiệu là cái có thể tùy tiện nói ra sao?
Ảnh Háo Tử ngẩn ra một chút sau đó gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Y nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, hỏi:
- Vậy lão huynh hoạt động ở vùng nào?
Tề Ninh vươn tay ra cầm ấm trà lên lắc lắc hai cái thấy không có nước, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đặt ấm trà xuống.
- Lão huynh đừng hiểu lầm.
Ảnh Háo Tử nói:
- Lão huynh treo biển ở bên ngoài lộ liễu như vậy chắc hẳn đã biết hành động lần này không đơn giản vì thế mới muốn lập nhóm hành động. Cho nên nếu chúng ta không thẳng thắn với nhau chỉ sợ lúc hành động sẽ không thể phối hợp ăn ý.
Tề Ninh hỏi:
- Ở đây còn ai không?
Ảnh Háo Tử ngẩn ra một lúc rồi mới nói:
- Hôm qua không gặp lão huynh, chắc lão huynh vừa mới tới đây.
Ta đã ở đây liên tục ba đêm rồi, đến nay mới chỉ gặp một mình lão huynh, chưa gặp được những người khác.
Tề Ninh bình tĩnh hỏi:
- Làm sao ngươi biết hành động lần này không đơn giản?
Ảnh Háo Tử cười lạnh trả lời:
- Từ bảng giá có thể thấy vụ này rất đặc biệt. Ta đã làm nghề này mấy năm rồi, gặp đầu người đáng giá một ngàn lượng không nhiều.
Tính đến nay, ta mới chỉ nhận được năm vụ trên một ngàn lượng.
Thế nhưng lần này lại khác, chỉ cần chúng ta ra tay không cần biết có trúng mục tiêu hay không đều được ba ngàn lượng bạc. Người nào lấy được đầu người sẽ có hai vạn lượng, khà khà, lão huynh cảm thấy trên đời này cái đầu đáng giá hai vạn lượng có mấy người?
Tề Ninh hùa theo:
- Đúng là chẳng có mấy ai.
Ảnh Háo Tử mỉm cười, nói:
- Mấy năm trước nhận một vụ trị giá năm ngàn lượng, ta đã phải mất nửa năm thậm chí suýt chút nữa mất mạng mới thành công.
Lần này không cần biết có thành công hay không đã có ba ngàn lượng trong tay. Có thể thấy mục tiêu lần này không phải người bình thường.
Y đảo mắt một vòng rồi nói tiếp:
- Trên đời này không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả.
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Ngươi nói đúng, mặc dù có bạc thì tốt nhưng còn mạng để tiêu vẫn tốt hơn.
Ảnh Háo Tử hoàn toàn tin tưởng Tề Ninh cũng là Ảnh Háo Tử vì thế đã tiết lộ một chút thông tin ‘trong nghề’ cho hắn biết. Tề Ninh không tỏ thái độ gì quá lộ liễu, hắn luôn nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận trong từng lời nói, không được để đối phương phát hiện ra sơ hở. Đồng thời hắn phải dụ tên này nói ra nhiều thông tin hơn.
- Đúng vậy.
Ảnh Háo Tử nhướng mày, cười nói:
- Vụ này không phải ai cũng có năng lực tiếp nhận. Theo ta tính toán thì chỉ có khoảng hơn hai mươi người có khả năng này.
Tề Ninh cảm thấy nếu hắn chỉ nói hùa theo sẽ khiến đối phương nghi ngờ vì thế cũng nói ra một câu trong nghề:
- Trong số đó chắc chắn không thể thiếu phần của Hồng Hạt Tử với Mãng Sơn Tam Lang.
Quả nhiên sau khi nghe thấy Tề Ninh nhắc tới Hồng Hạt Tử và Mãng Sơn Tam Lang, vẻ đề phòng trên mặt Ảnh Háo Tử hoàn toàn biến mất. Y cười lạnh nói:
- Hai nhóm người này đã phá hủy quy tắc nhiều lần, bản tính lại tham lam. Mới gần đây còn dính vào một vụ án ở gần khu vực Kinh thành. Nếu để người của phủ Thần Hầu chú ý tới, chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng làm liên lụy.
Tề Ninh cười nhạt, hỏi:
- Bọn họ đã tới Kinh thành chưa?
- Còn bốn ngày nữa.
Ảnh Háo Tử nói:
- Trong vòng bốn ngày tới, bọn họ sẽ tới Kinh thành.
Tề Ninh rùng mình, Ảnh Háo Tử nói bốn ngày sau những người khác sẽ tới Kinh Thành. Lẽ nào bốn ngày sau bọn chúng sẽ hành động? Xem thời gian vô cùng gấp gáp. Hắn bình tĩnh nói:
- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta làm cái nghề này coi trọng nhất là chuẩn bị chu đáo, kế hoạch chu toàn, ngươi có biết mục tiêu của chúng ta rốt cuộc là ai không?
Ảnh Háo Tử lắc đầu, nói:
- Ta cũng muốn hỏi lão huynh mục tiêu của vụ này là ai đây?
Khà khà, giá cao như vậy, mục tiêu chắc chắn không phải người tầm thường. Tuy nhiên bên kia lại không tiết lộ mục tiêu trước vì sợ bị lộ ra ngoài.
- Cái giá này đúng là rất hấp dẫn.
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Thành công sẽ nhận được hai vạn lượng. Chỉ có điều nếu Hồng Hạt Tử với Mãng Sơn Tam Lang cũng tham gia e là chúng ta khó mà lấy được số bạc này.
Ảnh Háo Tử mỉm cười, nói:
- Nếu chúng ta hành động đơn độc, phần thắng đương nhiên không lớn nhưng nếu liên thủ lại chưa chắc đã không có cơ hội.
- Ngươi nghĩ vậy sao?
Ảnh Háo Tử giơ tay ra vứt tấm biển có ám hiệu hình con giun mà Tề Ninh treo ở ngoài cửa phòng lên bàn.
- Chẳng lẽ lão huynh không nghĩ thế sao? Nếu không có cùng suy nghĩ với ta, sao lão huynh lại treo nó ở bên ngoài.
Tề Ninh cười khì khì, nói:
- Ngươi nói rất đúng, hiện tại ta đang thiếu bạc nên đương nhiên không thể bỏ qua vụ làm ăn béo bở này. Hai vạn lượng bạc không phải con số nhỏ!
- Lão huynh nghĩ chỉ dựa vào một mình lão huynh mà có cơ hội nuốt trọn số bạc đó sao?
- Vì thế nên ta mới treo biển có ám hiệu để tìm đồng bọn hợp tác.
Tề Ninh nói:
- Ta vẫn luôn chờ người tới tìm mình, ngươi đã không làm ta thất vọng.
- Lão huynh cũng không làm ta thất vọng.
Ảnh Háo Tử nói:
- Nếu đêm nay lão huynh chết bởi Thất hồn hương của ta chứng tỏ lão huynh không đáng giá để ta liên thủ.
Tề Ninh cười khà khà, nói:
- Thân thủ của ngươi cũng khá lắm. Nếu không phải ngươi hợp ý ta thì hiện tại thi thể của ngươi đã nằm dưới đất rồi.
Hắn vuốt cằm, nói tiếp:
- Tuy nhiên vụ này nếu chỉ có ta với ngươi cũng chưa chắc đã thành công.
Ảnh Háo Tử gật đầu, hỏi:
- Vậy lão huynh có kế hoạch gì không?
Tề Ninh hỏi ngược lại:
- Ngươi có thể tìm được Hồng Hạt Tử với Mãng Sơn Tam Lang không?
Ảnh Háo Tử cau mày nói:
- Hai nhóm người này mặc dù rất có tiếng nhưng từ trước đến nay chưa có người nào nhìn thấy mặt thật của bọn họ. Nói bọn họ đi không thấy hình về không thấy bóng cũng không ngoa chút nào.
Tề Ninh thở dài, hỏi:
- Ngoài bọn họ ra, ngươi có tìm được những người khác không?
Ảnh Háo Tử siết chặt nắm đấm, ánh mắt hiện rõ vẻ cảnh giác.
Tề Ninh nhìn thấy vậy liền nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm.
Hắn ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói:
- Hai vạn lượng bạc là một con số rất hấp dẫn nhưng đúng như ngươi vừa nói miếng bánh lớn này có đến hơn hai mươi người tới tranh đoạt. Ngươi nghĩ nếu chỉ có hai chúng ta liên thủ với nhau, phần thắng là bao nhiêu?
- Ta không hiểu ý của lão huynh lắm.
Tề Ninh cười khà khà, nói:
- Số người tới tranh miếng bánh này càng ít càng tốt, nếu như có thể tìm được những người khác, chúng ta…
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Ảnh Háo Tử cười lạnh nói:
- Khẩu vị của lão huynh đúng là nặng thật! Lão huynh muốn giết chết những người khác đúng không? Đám người đó cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, lão huynh chưa giết được bọn họ đã chết dưới kiếm của người ta rồi cũng nên.
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Ngươi không tìm được Hồng Hạt Tử nhưng ta đã tìm được rồi. Hôm nay Hồng Hạt Tử vừa mới vào kinh, hiện tại đang ở gần đây.
Ảnh Háo Tử giật mình kinh ngạc sau đó nhíu mày hỏi:
- Lão huynh biết Hồng Hạt Tử là ai sao?
- Nhờ một sự kiện trùng hợp nên ta đã biết mặt thật Hồng Hạt Tử.
Tề Ninh vuốt râu nói:
- Làm cái nghề này của chúng ta không nên quá phô trương thanh thế đặc biệt càng không nên giết người còn để lại tên.
Hắn cười lạnh, kể:
- Lúc y gây án ở khu vực lân cận Kinh thành đúng lúc bị ta phát hiện. Hôm nay ta vào Kinh cũng là vì lần theo tung tích của y nên tới đây.
- Lão huynh theo dõi Hồng Hạt Tử?
Ảnh Háo Tử cau mày hỏi:
- Vậy y có phát hiện ra không?
- Nếu để y phát hiện ta đã không ngồi đây nói chuyện với ngươi.
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta đợi ở đây không phải để đợi người tới kết giao bằng hữu mà muốn tìm người liên thủ hành động cùng ta.
- Lão huynh muốn giết Hồng Hạt Tử?
Ảnh Háo Tử nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Giết chết Hồng Hạt Tử rồi, cơ hội giành phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn. Nếu ngươi đồng ý giúp ta một tay, đến khi lấy được hai vạn lượng bạc chúng ta sẽ chia đôi.
- Ý lão huynh là ta sẽ được một vạn lượng?
- Thực ra chỉ có tám ngàn lượng thôi.
Tề Ninh giải thích:
- Nếu chỉ có hai chúng ta rủi ro sẽ nhiều hơn vì thế chúng ta cần tìm thêm một người nữa bắt tay cùng động thủ. Ba người liên thủ, ta tin chúng ta nhất định sẽ lấy được mạng của Hồng Hạt Tử.
Hắn cười khà khà, nói:
- Đến lúc đó ngươi lấy tám ngàn, còn một vạn hai, ta với người còn lại chia đôi.
- Vậy chẳng phải hai người sẽ bị thiệt sao?
- Nếu ngươi có thể liên thủ cùng bọn ta, đêm nay nhất định sẽ giết được Hồng Hạt Tử. Còn nếu không ai sống ai chết cũng chưa biết. Đã như vậy, ta thà chịu thiệt một chút nhưng có bạc còn hơn.
Tề Ninh hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
- Giết Hồng Hạt Tử rồi, lão huynh không sợ sẽ gặp phiền phức sao?
Tề Ninh thở dài, nói:
- Chúng ta làm cái nghề này còn quan tâm đến chuyện sống chết sao?
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng.
- Ta đã nói cho ngươi biết bí mật này, nếu ngươi không đồng ý hợp tác chỉ khi giết chết ta thì ngươi mới có đường sống.
Khuôn mặt Ảnh Háo Tử cũng trở nên lạnh lùng, toàn thân phát động trạng thái đề phòng.
- Với võ công của ngươi, ngươi có ba phần cơ hội giết ta.
Tề Ninh nói:
- Còn ta có bảy phần cơ hội giết người!
Ảnh Háo Tử biết lời của Tề Ninh là thật.
Vừa rồi hai người mới chỉ đấu với nhau có hai chiêu nhưng đã đủ để biết thực lực của đối phương đến đâu.
- Hiện tại ngươi có quyền lựa chọn.
Tề Ninh đứng dậy, nói:
- Ra tay giết ta hoặc bắt tay với ta cùng nhau tiêu diệt Hồng Hạt Tử sau đó chia nhau số bạc hai vạn lượng.
Ảnh Háo Tử cười lạnh nói:
- Ta làm sao biết được sau khi tiêu diệt Hồng Hạt Tử lão huynh sẽ không quay lại thủ tiêu ta?
- Ta nói muốn giết Hồng Hạt Tử nhất định sẽ giết.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Ta nói chia bạc cho các ngươi nhất định sẽ chia. Nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Nói xong câu đó, hắn liếc mắt nhìn chằm chằm Ảnh Háo Tử, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao.
Ảnh Háo Tử đắn đo suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Hiện tại Hồng Hạt Tử đang ở đâu?
Tề Ninh không nói gì mà đi thẳng tới chỗ cửa sổ rồi đẩy cánh cửa ra.
Phóng mắt nhìn xuống phía dưới, chỗ này mặc dù là tầng hai nhưng cũng không cao lắm. Tề Ninh quay đầu lại nhìn tên Ảnh Háo Tử một cái sau đó nhảy lên bệ cửa sổ rồi tung người nhảy xuống dưới.
Tề Ninh như một con dơi liệng xuống mặt đất, sau lưng hắn là một con hẻm tối om. Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Ảnh Háo Tử đã đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Y do dự một lát cuối cùng quyết định nhảy qua cửa sổ hạ xuống bên cạnh Tề Ninh.
Tề Ninh mỉm cười, hắn không nói câu nào, đảo mắt nhìn trái ngó phải một lượt sau đó đi thẳng về phía trước. Ảnh Háo Tử đi theo sau lưng Tề Ninh, hai người giống như hai u hồn bước đi trong bóng đêm, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm u tối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận