Cẩm Y Xuân Thu

Chương 902: Nhạc công

- Đoái công chuộc tội?
Long Thái cười nói:
- Lưu Quán, ngươi định đoái công chuộc tội như thế nào?
- Hồi bẩm hoàng thượng, lão nô đã tìm được mấy nhạc công.
Lưu Quán ngẩng lên, khuôn mặt lộ nét cười, nói:
- Tài nghệ của mấy nhạc công này rất cao, lão nô có thể lấy đầu ra đảm bảo, nếu để các nàng phối nhạc cho từ khúc của Hoàng hậu nương nương, chắc chắn sẽ hợp nhất từ khúc và nhạc làm một và không còn khiếm khuyết nữa.
- Ồ?
Long Thái hơi khom người tới trước:
- Ý ngươi muốn nói, nhạc công cung đình không bằng nhạc công mà ngươi tìm về?
- Hồi bẩm thánh thượng, tuy tài nghệ của nhạc công trong cung đình không kém, nhưng nhạc cung đình đều theo quy tắc có sẵn, khó mà vượt qua.
Lưu Quán giải thích:
- Nhiều năm nay, tài nghệ của những nhạc công này đã trở nên cứng nhắc, mà điệu múa của Hoàng hậu nương nương đến từ thiên giới, như ngựa thần lướt gió tung mây, nhạc cung đình thật sự không xứng đôi.
Tề Ninh tỏ vẻ thờ ơ, thầm nghĩ câu nói của Lưu Quán đúng là vỗ mông ngựa (nịnh hót), nhưng dường như Long Thái rất hài lòng với câu trả lời như vậy. - Lưu Quán, hiện giờ mấy nhạc công đã vào cung chưa?
Long Thái cười nói:
- Nếu đúng như lời ngươi nói, trẫm nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu cho ngươi.
- Lão nô đã đưa các nàng vào cung, nhưng không có ý chỉ của hoàng thượng, lão nô không dám cho các nàng tùy tiện biểu diễn.
Lưu Quán cung kính nói:
- Lão nô cho rằng, điệu múa của Hoàng hậu nương nương mang phong cách của ngư dân Tề quốc, như vậy rất có thể trong phối nhạc cũng hấp thu âm nhạc Tề quốc, vậy thì phối nhạc càng có thể xứng đôi với điệu múa.
- Hoàng hậu nghĩ như thế nào? Long Thái nhìn về phía hoàng hậu.
Hiển nhiên là rất thích thú, hoàng hậu nói:
- Nô tì khá quen thuộc đối với phong cách âm nhạc Tề quốc, nếu hoàng thượng cho phép, nô tì có thể đích thân huấn luyện vài nhạc công.
- Như thế đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều…như vậy thì…hoàng hậu quá vất vả.
Cũng không thèm để ý bên cạnh có người, Long Thái nắm tay hoàng hậu, dịu dàng nói:
- Hoàng hậu, nàng phải hứa với trẫm, không được làm việc quá sức.
- Có thể ra sức vì hoàng thượng, là phúc của nô tì.
Hoàng hậu cười ngọt ngào, nói:
- Nô tì nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.
Long Thái gật đầu, quay sang nói với Lưu Quán:
- Lưu Quán, ngươi đi gọi mấy nhạc công đó tới đây, để hoàng hậu xem tình trạng như thế nào, có thể huấn luyện được hay không.
Lưu Quán vội vàng đáp ứng, lui xuống đi gọi người.
Lúc này Tề Ninh mới bước tới, nói:
- Hoàng thượng công việc bận rộn, thần xin cáo lui trước!
- Ngươi nghĩ trẫm rất bận rộn? Long Thái như cười như không:
- Cẩm Y hầu, trẫm cảm thấy lời này của ngươi, dường như có chỗ không đúng!
Tề Ninh cười nói:
- Thần chỉ sợ mình ở chỗ này quấy rầy hoàng thượng và hoàng hậu mà thôi, cũng không có ý khác.
- Phía Hình bộ, tự ngươi xem mà làm được rồi.
Long Thái thản nhiên nói:
- Hôm nay trẫm truyền ngươi tới, để ngươi cùng trẫm thưởng thức điệu múa do hoàng hậu soạn ra, trẫm vốn tưởng rằng ngươi sẽ cảm nhận được hoàng ân to lớn mênh mông, nhưng dường như ngươi không vui.
- Thần nào dám to gan như vậy?
Tề Ninh nói:
- Chỉ là thần không thông thạo vũ nhạc mà thôi.
- Ngươi không thông thạo vũ nhạc?
Vẻ mặt lạnh lùng, Long Thái nói:
- Trẫm nghe nói lúc Kinh Hoa Thư Hội, ngươi có bản lĩnh rất cao, bất luận là cầm, kỳ, thi, họa đều là dẫn đầu, sao hôm nay lại không thông vũ nhạc?
Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước mặt Tề Ninh, nhìn chằm chằm vào mắt hắn;
- Từ lúc kế vị tới nay, trẫm luôn bận rộn việc nước, hôm nay vừa đại hôn, mới tạm nghỉ mấy ngày, ngươi đã không thông cảm cho sự vất vả của trẫm, giọng điệu còn tỏ ra bất kính với trẫm, có phải vì trẫm đối đãi với ngươi quá tốt rồi không?
Tề Ninh cũng nhìn vào mắt Long Thái, nhưng không nói gì.
- Cảm Y hầu, trẫm có thể coi người là bằng hữu, nhưng ngươi cũng đừng quên, ta và ngươi là quân thần!
Giọng Long Thái càng lạnh lùng nghiêm nghị:
- Ta muốn nói thẳng thắn không cần che giấu với ngươi, đừng vì trẫm đối xử tốt với ngươi, ngươi lại vì cảm thấy được sủng ái mà trở nên kiêu căng! Ngươi lập được công lao cho triều đình, trẫm không quên đâu, thứ nên cho ngươi, trẫm cũng đã cho ngươi, tuy nhiên ngươi nên nhớ, thứ mà trẫm cho ngươi, trẫm có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào!
Tề Ninh cười nhợt nhạt, nói:
- Thần đương nhiên nhớ kỹ, ngay cả tính mạng của thần cũng thuộc về hoàng thượng, nếu một ngày nào đó hoàng thượng muốn lấy đi, hoàng thượng chỉ cần ban một đạo ý chỉ.
- Tốt!
Long Thái gật đầu, xoay người trở lại giường ngồi xuống, liếc nhìn Tề Ninh, nói:
- Còn nữa, trẫm đã có hoàng hậu, hoàng hậu là người chí thân của trẫm, bởi vậy bất luận là ai dám khinh nhờn hoàng hậu, trẫm tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Phất tay, hoàng đế lại nói:
- Ngươi có thể lui xuống!
Tề Ninh chắp tay thi lễ, cũng không nói thêm lời nào, liền xoay người rời đi.
Ra khỏi sảnh, hắn thấy Phạm Đức Hải đã chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Tề Ninh, Phạm Đức Hải cung kính nói:
- Hầu gia, lão nô tiễn ngài xuất cung.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Phạm Đức Hải lập tức đi trước dẫn đường. Đi được một đoạn đường, liền thấy Lưu Quán đang đi từ phía ngược lại, theo sau là ba cô gái dáng người yểu điệu. Ba cô gái này đều mặc trang phục dành cho nữ nhạc công trong cung, nhưng điểm khác biệt là họ đều che mặt bằng khăn lụa mỏng, chiếc khăn lụa che quá nửa khuôn mặt, trông có vẻ hơi thần bí.
Tuy nhiên nhìn vào vóc dáng, có thể đoán được ba cô gái này đều rất xinh đẹp.
Tề Ninh biết ba cô gái này là nữ nhạc công do Lưu Quán tìm kiếm được, hiển nhiên ba nàng đã tới Phượng Nghi cung chờ đợi lâu rồi, chỉ chờ hoàng đế triệu kiến.
Lưu Quán nhìn thấy Tề Ninh, liền bước nhanh hơn, thi lễ nói:
- Hầu gia muốn xuất cung sao?
Phạm Đức Hải không nhịn được, ho khan một tiếng, nói:
- Lưu công công, Hầu gia muốn đi đâu, há là điều ngươi có thể hỏi tới?
- Là lão nô thất lễ.
Lưu Quán cũng không để tâm, cười nói:
- Phạm công công, ngươi thấy ba nhạc công này thế nào? Không biết hoàng thượng và hoàng hậu có thích không?
- Hoàng thượng cần kỹ năng chơi nhạc của các nàng, chứ không phải hình thức bên ngoài!
Phạm Đức Hải thản nhiên nói:
- Nếu tài đàn của họ rất cao, thì đương nhiên sẽ được hoàng thượng yêu thích rồi!
- Phạm công công nói rất đúng. Khuôn mặt Lưu Quán đầy vẻ đắc ý:
- Về dung mạo của ba người này, lão nô cũng không dám nói thêm điều gì, nhưng nếu xét về kỹ năng chơi nhạc của họ, đương nhiên là rất cao.
Ba nữ nhạc công nối đuôi nhau đi tới, đi ngang qua bên người Tề Ninh. Tề Ninh liếc mắt nhìn, đợi cho ba nữ nhạc công vừa đi ngang qua người mình, liền đột nhiên kêu lên:
- Khoan đã!
Lưu Quán và ba nữ nhạc công dừng chân lại, Lưu Quán quay đầu lại hỏi:
- Hầu gia có gì phân phó?
Tề Ninh cũng không nói gì, chậm rãi đi tới. Khi tới gần nữ nhạc công đi ở giữa, hắn nhìn nàng từ đến chân, mới nhíu mày hỏi:
- Vén khăn che mặt lên!
Nữ nhạc công kia quay đầu lại nhìn Tề Ninh, đôi mắt trong trẻo, nhưng không gỡ khăn che mặt xuống. Lưu Quán bước tới, nói:
- Hầu gia, họ tới diện kiến hoàng thượng, các nàng là từ Nam Cương tới, theo phong tục địa phương, họ đều phải che mặt…bởi vậy…
- Nơi này là hoàng cung, không phải là Nam Cương!
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Che mặt lại, chẳng lẽ là vì làm chuyện xấu xa không dám nhìn người?
Lưu Quán do dự một chút, rồi nhìn nữ nhạc công kia gật đầu. Nữ nhạc công đưa tay lên vén khăn che mặt, để lộ dung mạo. Đôi mắt như nước hồ thu, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nàng ta có một vẻ đẹp thanh lệ, thoát tục. Tề Ninh liếc nhìn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì, liền bước đi. Lưu Quán thấy hơi kỳ lạ, đợi Tề Ninh đi rồi, mới vẫy tay ra hiệu, bảo ba nữ nhạc công theo mình vào cung diện kiến hoàng đế.
Hành động của Tề Ninh cũng khiến Phạm Đức Hải hơi khó hiểu, liền rảo bước đuổi kịp Tề Ninh. Tề Ninh chạy khá nhanh, Phạm Đức Hải chỉ có thể chầm chậm chạy theo. Chạy tới cuối hành lang, Tề Ninh đi tới một chỗ rẽ, trước mặt chợt thấy một người nhào tới, Tề Ninh kêu lên “Ái chà!” một tiếng, lập tức lui về phía sau, nhưng một đám nước lạnh đã bay tới trước mặt, hắt tung tóe lên người hắn. Tề Ninh nhíu mày, lúc này Phạm Đức Hải đã theo kịp, thấy vậy mắng:
- Mù à? Dám dội nước vào Hầu gia!
Thì ra trong khoảnh khắc Tề Ninh vừa tới chỗ rẽ, đúng lúc một cung nữ cũng đi tới, tay bưng một chậu nước, giật mình vì đụng đầu đột ngột, cung nữ kia bị tuột tay, chậu nước lật úp, làm ướt quần áo của Tề Ninh.
Cung nữ vội vàng nói:
- Hầu gia thứ tội, Hầu gia thứ tội!
Lúc này Tề Ninh cũng đã nhìn thấy, cung nữ trước mặt mình rõ ràng là Xích Đan Mị. Lần trước hắn đã gặp Xích Đan Mị trong lúc nàng hóa trang, tuy rằng bây giờ Xích Đan Mị không để lộ mặt thật, nhưng Tề Ninh liếc mắt là có thể nhận ra. Hắn biết với thân thủ của Xích Đan Mị, nàng tuyệt đối không hấp tấp vụng về như vậy, cũng không có khả năng nàng xuất hiện ở đây một cách ngẫu nhiên, cách giải thích duy nhất là Xích Đan Mị cố ý chờ hắn ở chỗ này.
Phạm Đức Hải lại răn dạy vài câu, Tề Ninh khoát khoát tay, nói:
- Không sao, do nàng ta sơ xuất, không phải cố ý, không cần tính toán.
Phạm Đức Hải vội hỏi:
- Hầu gia đại nhân đại lượng, không tính toán với những nô tài này, là phúc của nàng.
Phạm Đức Hải nhìn Xích Đan Mị trầm giọng nói:
- Còn không mau tạ ơn Hầu gia!
Xích Đan Mị vờ sợ hãi:
- Tạ ơn Hầu gia!
Tề Ninh cố ý giơ hai tay ra, hỏi Xích Đan Mị:
- Quần áo ta ướt hết rồi, xuất cung với bộ dạng này không ra thể thống gì, ở đây có chỗ nào cho ta chỉnh đốn một chút không?. Xích Đan Mị vội nói:
- Dạ có! Hầu gia…mời Hầu gia theo nô tỳ!
Tề Ninh nhìn Phạm Đức Hải, nói:
- Phạm công công, đành phải làm phiền ngươi chờ chốc lát, ta xử lý một chút.
Phạm Đức Hải vội nói:
- Được được.
Lại nhìn Xích Đan Mị:
- Còn không dẫn Hầu gia đi sửa sang lại!
Xích Đan Mị đi trước dẫn đường, Tề Ninh theo sau, hai người tới một con đường, rẽ vào một hành lang, lúc này Phạm Đức Hải đã không thể nhìn thấy. Tề Ninh đi phía sau, ngắm nhìn vòng eo uốn éo của Xích Đan Mị, hận không thể lập tức bước ôm lấy nàng, nhưng đây là hậu cung, hắn không dám hành động lỗ mãng.
Tới trước một nhà, Xích Đan Mị nhìn quanh một lượt, rồi mới đẩy cửa đi vào, Tề Ninh lách mình theo sau. Xích Đan Mị gài chốt lại, còn chưa quay đầu lại, thân thể mềm mại chợt hẫng, đã bị Tề Ninh ôm eo từ phía sau. Xích Đan Mị khẽ kêu “Ôi” một tiếng, Tề Ninh lại ôm thân thể mềm mại của Xích Đan Mị đi vào trong.
Xích Đan Mị cũng không giãy dụa, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Tề Ninh, khẽ sẵng giọng:
- Ngươi định làm gì?
- Nàng không biết ta muốn làm gì?
Tề Ninh cười hì hì, ôm Xích Đan Mị đi tới một cái bàn dài ở góc phòng. Gian phòng này cũng không lớn, bày biện cũng rất đơn giản, bàn dài hết sức sạch sẽ. Tề Ninh đặt Xích Đan Mị lên bàn, nhẹ nhàng nhún chân một cái, đã nhảy lên bàn, nằm đè lên thân thể mềm mại và nở nang của Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị lại càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay chống vào ngực Tề Ninh, la lên:
- Khốn kiếp, đừng có làm liều, đây là hoàng cung!
- Còn muốn trách ta sao?
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy mê hoặc của Xích Đan Mị:
- Là nàng quyến rũ ta đến chứ ai?
Một ngày không gặp, như xa cách ba năm, chúng ta đã nhiều ngày không thân cận rồi, phải chăng nàng cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ?
Xích Đan Mị khẽ “xì” một tiếng, mới thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng không phải phu thê thật sự, vì sao ta phải làm tròn bổn phận? Coi cái bộ dạng đại sắc lang của ngươi kìa, không đứng đắn gì cả!
Tề Ninh đè lên thân thể mềm mại của Xích Đan Mị, tuy rằng khuôn mặt của tiểu mỹ nhân thay đổi, nhưng dáng vẻ gợi cảm nóng bỏng thì vẫn như trước. Tề Ninh cảm thấy như mình đè lên một đám bông vải, cúi đầu nhìn lướt qua, ánh mắt chạm tới bộ ngực đầy đặn nở nang của Xích Đan Mị, liền ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói:
- Mị cô cô, …của nàng to thật!

Xích Đan Mị mị nhãn như tơ (1), khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói:
- Xem cái bộ dạng sắc lang của ngươi kìa, nhìn chỗ nào vậy?
- Chỗ nào hấp dẫn thì nhìn chỗ đó!
Một tay ôm eo Xích Đan Mị, Tề Ninh nghe trên người nàng tỏa ra hương thơm quen thuộc, liền cúi xuống, định hôn lên môi nàng, nhưng Xích Đan Mị đã đưa tay chặn lại, thân thể mềm mại hơi xoay đi, nhẹ giọng nói:
- Tiểu bại hoại, ta tìm ngươi có việc.
Tề Ninh vẫn hôn ngấu nghiến lên môi nàng một lát, rồi mới mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:
- Đã tìm được vật đó chưa? - Đâu có dễ dàng như vậy!
Xích Đan Mị tức giận nói:
- Nơi ở của hoàng đế rộng lớn thế này, cung điện trùng điệp, khiến ta mất rất nhiều thời gian.
Tề Ninh đưa ngón tay cào nhẹ lên chiếc mũi đẹp của Xích Đan Mị, nhìn đăm đăm vào đôi mắt quyến rũ ấy, khẽ cười nói:
- Ta đã nói với nàng từ lâu rồi, cung điện lớn nhỏ trong hoàng cung có cả trăm tòa, ngay cả nàng quang minh chính đại đi lục soát từng tòa, thì phải mất nhiều năm.
Sao? Nàng muốn sống quãng đời còn lại trong cung sao? Xích Đan Mị lườm Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Nếu ta muốn sống quãng đời còn lại trong cung, cũng phải kéo ngươi theo ta.
Nàng chống tay vào ngực Tề Ninh đẩy ra, dịu dàng nói:
- Ngươi mau đứng lên, ngươi đè ta khó chịu.
- Lần đó ta đè ngươi cả đêm, cũng đâu có nghe ngươi nói khó chịu gì đâu?
Tề Ninh cười hì hì, Xích Đan Mị lại lườm hắn, gắng sức đẩy hắn ra.
Tề Ninh lật người lại, nằm nghiêng trên bàn, chống khuỷu tay xuống bàn, nâng đầu lên, Xích Đan Mị thấy vậy, cũng xoay người nằm nghiêng, cũng chống khuỷu tay, tựa đầu lên tay, mặt đối mặt với Tề Ninh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tề Ninh mang theo ý cười, ánh mắt Xích Đan Mị thì mềm mại như nước. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tề Ninh, mỉm cười hỏi:
- Hôm nay vào cung, có phải là xem hoàng đế của các ngươi tổ chức ca múa mừng cảnh thái bình?
Tề Ninh đáp:
- Cho dù có nhiều vũ cơ hơn nữa, so với Mị cô cô cũng chỉ là cỏ dại ven đường, một khi Mị cô cô phô bày sắc vóc, nhất định là thiên hạ ngả nghiêng, nghiêng ngả!
- Ngươi thật lắm lời!
Ánh mắt Xích Đan Mị hàm chứa nét cười, nhẹ giọng nói:
- Xem ra hoàng đế của các ngươi cũng không tốt như lời đồn, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ham mê tửu sắc mà thôi!
- Ham mê tửu sắc?
- Ngươi không ở trong cung, đương nhiên là không biết.
Xích Đan Mị nhẹ nhàng mỉm cười:
- Sau khi đại hôn, tiểu hoàng đế của các ngươi ở bên hoàng hậu như hình với bóng, dường như nửa khắc cũng không rời, nhất là ban đêm, bọn họ…
Nói tới đây, bỗng nàng ngừng lại, khóe môi như cười như không.
- Ban đêm thế nào?
Tề Ninh gặng hỏi.
Xích Đan Mị đưa ngón tay lướt qua môi Tề Ninh, mị nhãn như tơ:
- Đêm tân hôn, ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm cái gì?
Nàng đưa tay gõ nhẹ lên trán Tề Ninh:
- Thừa biết rồi mà còn hỏi.
- Chẳng lẽ mỗi ngày nàng đều vụng trộm xem họ thân mật?
Tề Ninh nắm bàn tay mềm mại của Xích Đan Mị:
- Nàng nói ta là đại sắc lăng, ta thấy nàng mới xứng với mấy chữ đó!
- Không thể trách ta được.
Xích nghiêm mặt lại, nói:
- Mỗi buổi tối ta đều phải mang nước tắm tới cho bọn họ, đương nhiên là ta nhìn thấy rồi!
Đôi mắt xoay chuyển, nàng thấp giọng nói:
- Chẳng qua là ta muốn nói cho ngươi biết, hoàng đế của các ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một hoàng đế đám chìm trong hưởng lạc mà thôi, tuổi chưa lớn mà đã bắt đầu lưu luyến không muốn rời xa hậu cung. Sau khi đại hôn ba ngày, chẳng phải hắn nên vào triều rồi hay sao? Bây giờ đã qua mấy ngày, ta không hề thấy hắn có ý định vào triều.
Tề Ninh hơi nhíu mày, Xích Đan Mị tiếp tục nói:
- Hiện giờ tên Lễ nhạc giam đại thái giam kia được hắn tin tưởng một cách mù quáng, một hoàng đế quá tin tưởng một thái giám như vậy, có thể là thứ gì tốt nào?
- Mị cô cô nói những chuyện này, là vì cái gì?
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, hoàng đế của các ngươi không thể tin được, cũng sẽ không làm được điều gì to tát, ngươi cũng không cần phải quá mức ra sức vì hắn.
Xích Đan Mị khẽ cười nói:
- Nếu thật sự không ổn, chờ cô cô tìm được vật kia, cô cô sẽ dẫn ngươi cao chạy xa bay, dứt khoát không cần cái danh hiệu Hầu gia này nữa!
- Cô cô dẫn ta cao chạy xa bay, đương nhiên là ta cam tâm tình nguyện rồi.
Tề Ninh nói:
- Hôm nay nàng dụ dỗ ta tới đây, là vì bàn bạc chuyện cao chạy xa bay?
Nhích lại gần, hắn lại muốn ôm Xích Đan Mị, Xích Đan Mị đã giữ tay hắn lại, sẵng giọng:
- Không được làm càn, hãy lắng nghe lời ta nói!
Tề Ninh thở dài, nói:
- Chỉ được nhìn, không được sờ, nàng đúng là nhẫn tâm! Xích Đan Mị cười quyến rũ, nhẹ giọng nói:
- Hoàng đế của các ngươi là hôn quân hay là minh quân, ta không quan tâm, ngày hôm nay ta gặp ngươi, là muốn nói với ngươi một chuyện.
- Là bảo ta giúp nàng tìm vật kia?
Tề Ninh nói:
- Lần trước ta đã nói rồi, nàng muốn tìm cái gì, cứ việc nói cho ta biết, dù sao nàng cũng là vợ của ta, có việc gì ta cũng sẽ giúp nàng.
- Ai là vợ ngươi chứ?
Xích Đan Mị hờn mát:
- Chúng ta chỉ giả làm vợ chồng.
- Giả làm vợ chồng?
Tề Ninh như cười như không, giơ tay chụp vào ngực Xích Đan Mị, Xích Đan Mị vội vàng đưa tay chặn lại:
- Làm cái gì?
- Chỗ nào trên thân thể nàng, ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng hết rồi, thật đến mức không thể thật hơn, vậy mà nàng còn bảo là giả làm vợ chồng?
Tề Ninh nhẹ giọng trêu đùa:
- Ngoại trừ ta, cũng không có ai biết trên mông nàng có một nốt ruồi son!
- Lưu manh!
Xích Đan Mị khẽ “xì” một tiếng:
- Ngươi không muốn nói chuyện, ta cũng sẽ không nói chuyện với ngươi!
- Được rồi, được rồi, đừng nóng giận! Mị cô cô, nàng nói đi, tìm ta có việc gì?
Xích Đan Mị suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói:
- Tiểu sắc lang, có phải là ngươi luyện nội công thuần âm không? - Hả?
Tề Ninh ngẩn người, không ngờ Xích Đan Mị đột nhiên đề cạp nội công, hắn nghi hoặc hỏi:
- Vì sao nàng lại hỏi việc này?
- Nếu ta không nhớ lầm, hẳn là đúng.
Xích Đan Mị khẽ cười nói.
Tề Ninh thấp giọng hỏi:
- Cô cô, sao nàng biết ta luyện nội công thuần âm? Chẳng lẽ nàng bắt mạch ta rồi?
Xích Đan Mị mỉm cười thần bí:
- Ta tự nhiên mà biết thôi.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, cười hì hì, nói:
- Ta biết rồi, chính là lần ở Quỷ Trúc lâm, thì ra…Ha ha ha!
- Ngươi cười cái gì?
Xích Đan Mị hơi cuống quít, đưa tay véo nhẹ bên hông Tề Ninh. Tề Ninh mỉm cười, thấp giọng nói:
- Tối hôm đó nàng không muốn ở trên, ta vận nội lực đè nàng xuống phía dưới, bởi vậy cho nên nàng đoán biết loại nội công mà ta tập luyện, đúng không nào?
Trong đầu Tề Ninh liền hiện ra cảnh tượng đêm đó mình và Xích Đan Mị giả thành thân, hai người một đêm điên đảo loan phụng, vô cùng ngọt ngào, lập tức hắn cảm thấy thân thể nóng lên.
Xích Đan Mị hết sức ngượng ngùng, dữ tợn véo mạnh bên hông Tề Ninh, Tề Ninh méo miệng, cầu xin tha thứ:
- Thôi được, thôi được, ta không nói lung tung nữa!
Xích Đan Mị khẽ hừ một tiếng, lúc này mới hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe nói tới Tuyết Long Nam Cương chưa?
- Tuyết Long Nam Cương? Tề Ninh ngạc nhiên:
- Đó là thứ gì?
- Đương nhiên là thứ tốt rồi.
Xích Đan Mị nói:
- Tuyết Long Nam Cương là một thứ báu vật cực lạnh, nếu người bình thường mắc bệnh sốt rét, chỉ cần một giọt máu của Tuyết Long là có thể hết bệnh. Người luyện võ, nếu tu luyện nội lực thuần âm, một khi có được máu của Tuyết Long Nam Cương, nội lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, hiệu nghiệm hơn bất cứ loại thuốc tăng nội lực nào khác.
Tề Ninh “Ồ” một tiếng, nghi ngờ hỏi:
- Vì sao cô cô lại đột nhiên đề cập tới Tuyết Long Nam Cương?
Trước đây ta chưa từng nghe nói.
- Người biết Tuyết Long Nam Cương vốn cũng không nhiều, giống như rùa khổng lồ Đông Hải, đều là thần thú thế gian khó gặp. Xích Đan Mị nhẹ giọng nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi có muốn nếm thử máu Tuyết Long Nam Cương không?
Tề Ninh ngẩn ra, giật mình nói:
- Nàng có máu của Tuyết Long Nam Cương? Nó…nó từ đâu mà có?
- Sau khi phá thể, phải cấp tốc uống máu của Tuyết Long Nam Cương vào, nếu kéo dài, sẽ không có hiệu quả.
Xích Đan Mị ghé sát tai Tề Ninh:
- Tuy cô cô không tìm được vật mình cần, nhưng lại phát hiện tung tích của Tuyết Long ở trong hoàng cung này.
- Tuyết Long Nam Cương ở trong hoàng cung?
Tề Ninh ngơ ngác, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng phải Tuyết Long Nam Cương phải ở Nam Cương sao? Xích Đan Mị nói:
- Trước đây rất lâu, ta từng nghe đảo chủ nói, Nam Cương có Ẩn Long đàm (đầm Ẩn Long), Tuyết Long Nam Cương ở trong đầm Ẩn Long, nhưng rất ít người biết rốt cuộc Ẩm Long đàm nằm ở chỗ nào. Nam Cương núi lớn nối nhau liên tiếp, theo truyền thuyết, Ẩn Long đàm ở sâu trong Đàn Sơn, từng có rất nhiều người tìm kiếm trong núi sâu, nhưng đều không tìm được.
- Vậy thì làm thế nào Tuyết Long lại ở trong hoàng cung?
Tề Ninh nghi hoặc hỏi.
Xích Đan Mị lắc đầu nói:
- Vì sao nó lại ở trong hoàng cung, ta cũng không biết. Tuy nhiên ta khẳng định nó chính là Tuyết Long trong truyền thuyết. Hoàng cung có một hoa viên vắng vẻ, bên trong có một cái đầm. Tối hôm đó, ta đột nhiên phát hiện địa điểm đó.
Hôm nay còn lâu mới tới mùa rét lạnh, nhưng nước trong đầm đã đóng băng, ngoại trừ Tuyết Long Nam Cương, ta nghĩ không có cái gì có thể làm được điều đó.
Tề Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
- Cô cô, trên đời này thật sự có rồng sao?
Xích Đan Mị dí tay và trán Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Ngươi đúng là đồ ngốc, làm gì có rồng thật sự? Tuyết Long Nam Cương, nói thẳng ra là một con mãng xà (trăn) khổng lồ!
- Cái gì?
Tề Ninh giật mình, ngồi bật dậy:
- Mãng xà khổng lồ?
Phản ứng mạnh của Tề Ninh khiến Xích Đan Mị hơi bất ngờ, nàng cũng ngồi dậy, nhíu mày nói:
- Làm sao vậy?
Lúc này trong lòng Tề Ninh tràn ngập cảm xúc, đầu óc đắm chìm trong những ký ức rất lâu trước kia.
Ban đầu khi Xích Đan Mị nói tới Tuyết Long Nam Cương, Tề Ninh cũng không có phản ứng, nhưng khi nghe nàng nói mấy tiếng “Mãng xà khổng lồ”, hắn lập tức nhớ tới con trăn màu trắng khổng lồ trong hoàng cung.
Trước đây, Tề Ninh tình cờ gặp được Bạch Y nhân (người áo trắng), một người dường như không nhiễm mùi trần tục, như thể bước ra từ một bức tranh, vì hắn dọc đường cho nàng đi nhờ xe một đoạn, mà kết thành dueyen phận, Bạch Y nhân kia còn tặng hắn một sợi dây chuyền để tạ ơn.
Nàng ta thoạt đến, thoạt đi không ai nhìn thấy hình bóng. Lúc nàng rời đi, Tề Ninh cũng không phát hiện, vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại, nào ngờ không bao lâu sau, nàng lại nửa đêm chạy tới Cẩm Y hầu phủ, dẫn Tề Ninh vào hoàng cung, hơn nữa nơi mà nàng dẫn hắn tới, chính là băng đàm (đầm băng) mà Xích Đan Mị vừa nhắc tới.
Tề Ninh biết nơi mình đến trước kia, chính là băng đàm mà Xích Đan Mị phát hiện, còn cái gọi là “Tuyết Long Nam Cương”, tất nhiên là con trăn màu trắng khổng lồ trong đầm băng rồi.
Từ đêm đó về sau, Tề Ninh vẫn nghĩa mãi mà không nghĩ ra, vì sao đêm đó Bach Y nhân muốn dẫn mình vào hoàng cung. Lúc đó trong tình huống không có sức phản kháng, hắn đã uống vào rất nhiều máu của con trăn trắng khổng lồ. Bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu rõ, máu của con trăn trắng khổng lồ kia là báu vật hiếm có.
Hiện giờ nhớ lại, sau khi uống máu con trăn trắng, dường như nội công của hắn càng ngày càng tăng, có đột phá rất lớn.
Đột nhiên hắn nghĩ, hàn băng chân khí kỳ lạ trong cơ thể hắn, luôn không tìm được nguồn gốc, chẳng lẽ là bắt đầu xuất hiện vào đêm đó?
Hắn vẫn nhớ rõ ràng, đêm đó sau khi hắn uống máu trăn, Bạch Y nhân đưa nội lực rót vào trong cơ thể hắn, lúc đó hắn trải qua sự thống khổ không thể chịu nổi, khiến hắn nhớ rõ như chuyện mới xảy ra hôm qua. Lúc đó Bạch Y nhân không nói nhiều, nhưng lại nói những câu rất kỳ lạ, khó hiểu.
Mấy câu nói đó, Tề Ninh cũng còn nhớ rõ, hình như là “Càn Nguyên Chân Kinh”, hơn nữa lúc đó Bạch Y nhân còn lặp đi lặp lại mấy lần.
Ký ức tràn về, Tề Ninh nhíu chặt mày, thân thể chấn động, lúc này hắn chợt tỉnh ngộ: đêm đó rõ ràng là Bạch Y nhân muốn giúp hắn tăng cường nội lực, chứ không có ác ý với hắn. Hơn nữa, nàng lặp đi lặp lại mấy câu nói kỳ lạ, chẳng qua là muốn hắn nhớ kỹ.
“Vân hành vũ thi, phẩm vật lưu hình, đại minh thủy chung, lục vị thì thành, thì thừa lục long dĩ ngự thiên. Càn đạo biến hóa, các chính tính mệnh, bảo hợp thái hòa, nãi lợi trinh thị vi Càn Nguyên Chân Kinh!”
Tề Ninh niệm đến đây, trong lòng hơi buồn phiền, tự trách mình chậm chạp, đến bây giờ mới ngộ ra. Nhớ tới Bạch Y nhân thoát tục kia, tới bây giờ hắn vẫn không biết nàng là ai, từ đâu đến, lại càng không biết nàng đã đi về đâu, cũng không biết cuộc đời này có thể gặp lại hay không.
(1) Mị nhãn như tơ: Đôi mắt long lanh, sóng mắt lưu chuyển không ngừng, nửa mở nửa khép, không nhìn thẳng mà liếc ngang, hàm chứa vẻ mơ màng, mê ly, khiến người nhìn như bị hút hồn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận