Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1475: Quay lại biển lớn

Mặt trời ngả về tây, Huyền Vũ Đảo yên tĩnh quạnh quẽ.
Trên bãi đất trống phía đông Huyền Vũ Đảo có thêm vài ngôi mộ. Xích Đan Mị và Nhị Nô táng Đảo chủ. Tề Ninh và Hoa Tưởng Dung táng Bắc Cung và Địa Tạng cùng một chỗ. Ách Nô đã sớm qua đời nhiều năm trước, hiện giờ cũng táng chung một chỗ với hai người.
Còn Bắc Đường Khánh, mặc dù trước khi chết Tề Ninh đáp ứng táng y và Liễu Tố Y chung một chỗ, nhưng trong lòng Tề Ninh vẫn có rất nhiều lo lắng, tạm thời cũng táng y ở nơi này, còn về sau có cải táng hay không, để sau rồi nghĩ.
Mấy ngôi mộ xếp thành một hàng, cực kỳ đơn sơ.
Người được táng trên đảo, khi còn sống ai cũng là nhân vật kinh thiên động địa, sau khi chết cũng chỉ làm bạn với một nhúm đất vàng.
Hoa Tưởng Dung quỳ gối trước mộ phần của Địa Tạng, vẫn không đứng dậy. Tề Ninh nhìn thoáng qua, rốt cuộc nói:
- Địa Tạng đã không còn, những người các ngươi tổ chức nhiều năm như vậy đã không còn bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào. Ngươi không giúp chúng ta, cuối cùng triều đình cũng sẽ quét sạch bọn họ.
Hoa Tưởng Dung trầm mặc chốc lát mới nói:
- Các ngươi có thể giết ta ngay bây giờ, nếu như không muốn giết ta, ba tháng sau, ta sẽ tới kinh thành tìm ngươi. Ngươi nói không sai, Địa Tạng mất rồi, những người lưu lại kia tồn tại cũng không còn tác dụng rồi.
Xích Đan Mị ở bên cau mày nói:
- Ba tháng? Ngươi sẽ không… ?
- Lo lắng ta sẽ thừa cơ chạy mất sao?
Hoa Tưởng Dung thản nhiên nói:
- Đương nhiên cũng có khả năng này. Nếu như các ngươi không tin, đại khái hiện giờ có thể ra tay.
Tề Ninh chỉ nói:
- Ba tháng sau, ta chờ ngươi ở kinh thành.
Hoa Tưởng Dung khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Tề Ninh lại đồng ý dễ dàng như thế. Nàng do dự một chút, hơi gật đầu, ừ nhẹ một tiếng.
Đúng lúc này lại nghe một tiếng trầm đục như sấm. Mấy người lập tức quay đầu nhìn lại, thấy thần quy giống như ngọn núi nhỏ kia đã bắt đầu động đậy.
- Nó còn sống sao?
Đôi mày thanh tú của Xích Đan Mị mở ra, môi nở nụ cười.
Thần thú Huyền Vũ vốn bị đá lớn đè phía dưới, biến thành một ngọn núi nhỏ. Tất cả mọi người cảm thấy Huyền Vũ Quy sợ rằng đã không còn mạng nữa. Lúc trước Trác Thanh Dương để Vong Sát Nhị Nô dọn dẹp đá tảng, lấy ra từng tảng đá lớn trên người Thần thú Huyền Vũ.
Đại Tông Sư dùng đá lớn chặn Thần thú Huyền Vũ chỉ là chuyện trong chốc lát. Vong Sát Nhị Nô dọn dẹp đống đá lại hao tổn thời gian một ngày.
Sau khi dọn xong đống đá, Thần thú Huyền Vũ cũng không động đậy ngay, giống như đã chết.
Lúc này nó bỗng nhiên phát ra tiếng động, mọi người không khỏi tiến tới.
- Huyền Vũ Đan kia là bảo bối, chúng ta lấy Huyền Vũ Đan ra… !
Xích Đan Mị có vẻ hưng phấn.
Tề Ninh lại lắc đầu nói:
- Con rùa lớn này ít nhất sống mấy trăm năm rồi, nếu như thực sự lấy nội đan của nó ra, chỉ sợ cũng không sống nổi. Chúng ta cũng không cần Huyền Vũ Đan, cần gì tổn thương tính mạng của nó?
Khi nói chuyện, hắn tới gần Huyền Vũ Quy. Trước đó Huyền Vũ Quy bị Đại Tông Sư trấn trụ, hiển nhiên hơi e ngại đám người tới gần. Nó vặn vẹo đầu, cũng không dám động đậy quá mức.
Trác Thanh Dương và Không Tàng đại sư lúc này cũng đứng gần đó, thấy Tề Ninh đi tới, Không Tàng đại sư chắp tay trước ngực nói:
- Quốc Công, sinh linh này sống trên thế gian mấy trăm năm, nếu như không cần thiết, thực sự không nên sát sinh.
- Đại sư yên tâm, không có người nào muốn hại tính mạng nó.
Tề Ninh mỉm cười, nhìn thấy thần quy kia chắc chắn hơi e ngại mọi người, hắn chậm rãi đi qua. Thần quy kia nhìn Tề Ninh, càng bất an, màng chân động đậy nhẹ nhàng. Tề Ninh đi tới phía trước. Xích Đan Mị thấy rùa lớn hình thể khổng lồ, chỉ sợ Tề Ninh sẽ tới gần chọc giận rùa lớn, vội vàng nói:
- Đừng tới quá gần, cẩn thận.
Tề Ninh đã tới gần trước người rùa lớn, mặt mỉm cười. Rùa lớn kia dường như có thể nhìn hiểu biểu lộ con người, hoặc cảm thấy Tề Ninh không có địch ý, cảm giác bất an rõ ràng giảm bớt không ít, màng chân cũng không động đậy nữa.
Chờ Tề Ninh đi tới bên cạnh rùa lớn, giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu rùa lớn, dán tới gần nói:
- Chớ có sợ, nơi này vẫn là chỗ của ngươi, ngươi muốn tới thì tới.
Hắn quay đầu nhìn về phía biển cả, lại nói:
- Trở về biển rộng đi thôi, đó mới là nhà của ngươi!
Giọng hắn ôn hòa, rùa lớn Huyền Vũ đã sống mấy trăm năm có lẽ nghe không hiểu Tề Ninh đang nói gì, nhưng hiển nhiên nó có thể cảm nhận được thiện ý của Tề Ninh.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Huyền Vũ Quy chậm rãi di chuyển thân thể cao lớn, xoay người lại. Sau đó nó tiến từng chút vào biển cả trong tầm mắt mọi người, cho tới khi hoàn toàn chìm xuống dưới biển.
Không ai biết nó đi nơi nào, cũng không biết nó còn trở lại hay không.
- Mấy người kia tới đây vì lấy nội đan của nó.
Xích Đan Mị khẽ thở dài:
- Thế nhưng cuối cùng thần quy bình yên vô sự, những người kia lại đều chết cả.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng nói:
- Bởi vì thần quy không có dã tâm, mà bọn họ… !
Hắn không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Hoàn Vũ Đồ ở trong tay ta, muốn làm cho tranh đấu trong thiên hạ sớm ngày kết thúc, nên đưa tấm bản đồ này tới tiền tuyến sớm một ngày.
Hắn lấy tấm Hoàn Vũ Đồ kia ra, đưa tới trước mặt Trác Thanh Dương, nói:
- Ta còn có một số chuyện cần xử lý, không có cách nào lập tức trở về kinh, cho nên khẩn cầu tiên sinh có thể dâng tấm bản đồ này cho Thánh thượng.
Trác Thanh Dương khẽ giật mình, hơi ngoài ý muốn.
- Ta là huyết mạch hoàng tộc Bắc Đường, lần bắc chinh này, không cách nào cuốn vào quá nhiều.
Tề Ninh thở dài:
- Dù Thánh thượng không nghi ngờ ta, nhưng vẫn tránh hiềm nghi thì thỏa đáng.
Hắn nói với Xích Đan Mị:
- Đại sư có thương tích trong người, đến lúc đó nàng hộ tống bọn họ về kinh. Ta làm xong chuyện của mình, sẽ nhanh chóng về kinh gặp nàng.
Bờ môi Xích Đan Mị khẽ động, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu.
Trác Thanh Dương suy nghĩ một chút, tiếp nhận Hoàn Vũ Đồ thu vào trong lòng, nhìn Tề Ninh nói:
- Lần này về kinh, thư viện Quỳnh Lâm sẽ mở cửa trở lại. Nếu như ngươi không chê, đến lúc đó cũng vào thư viện dạy học sinh.
Tề Ninh cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Mọi người cũng không tiếp tục chậm trễ trên đảo, lên chiếc thuyền của Đảo chủ, mặt trời chiều ngả về tây, thuyền biển rẽ mặt nước đi về phía tây bắc.
Thành Cổ Lận Đông Hải sau khi trải qua biến loạn thế gia, lại càng thêm phồn vinh.
Nói cho cùng, vẫn bởi vì rất nhiều thương nhân biết triều đình thiết lập Hải Bạc Ti. Sự tồn tại của Hải Bạc Ti chính là muốn khơi thông con đường mậu dịch với Nam Dương một lần nữa.
Trước khi thế gia Đông Hải bị tiêu diệt, mậu dịch trên biển với Nam Dương vẫn nằm trong tay thế gia Đông Hải, thương nhân bên ngoài có thể nói châm cắm không vào nước tát không lọt. Chính bời vì như thế, thương nhân kinh doanh ở Đông Hải chủ yếu là thương nhân bản địa. Thương nhân bản địa lấy thế gia Đông Hải làm chỗ dựa, cực lực xa lánh thương nhân bên ngoài, điều này dẫn tới thương nhân bên ngoài giống như lông phượng râu rồng.
Điều này tuy rằng duy trì và bảo đảm lợi ích của thương nhân bản địa, nhưng cũng hạn chế nghiêm trọng mậu dịch qua lại tại Đông Hải.
Nhưng sau khi thế gia Đông Hải bị tiêu diệt, thương mại Đông Hải cũng không bị thương nhân địa phương khống chế. Có vết xe đổ của thế gia Đông Hải, thương nhân bản thổ Đông Hải người nào cũng câm như hến.
Thứ Sử Đông Hải Trần Đình biết Hải Bạc Ti là Tề Ninh dâng tấu mới thiết lập, mà quan hệ của Đông Hải với Hải Bạc Ti cũng cùng một nhịp thở. Vì phối hợp Hải Bạc Ti vận hành, Trần Đình cũng tiến hành cải cách quyết đoán tại Đông Hải. Không có thế gia Đông Hải cản tay, Trần Đình thiết lập công việc xuôi gió xuôi nước.
Một hạng chức trách quan trọng nhất của Hải Bạc Ti chính là thiết lập đội thuyền do Hải Bạc Ti quản lý trực tiếp, vận chuyển hàng hóa Trung Nguyên tới Nam Dương giao dịch, lại mua hàng hóa Nam Dương trở về Trung Nguyên.
Hàng hóa đi từ Trung Nguyên tới Nam Dương, Hải Bạc Ti đã chỉ định nhiều thương nhân, cho nên ban đầu các thương nhân khác cũng không có cách nào cung cấp hàng hóa cho đội thuyền. Nhưng mọi người đều biết, một khi đội thuyền trở lại từ Nam Dương, chắc chắn sẽ mang tới rất nhiều hàng hóa Nam Dương. Hải Bạc Ti cũng sẽ không trực tiếp buôn bán hàng hóa Nam Dương. Dù sao Hải Bạc Ti mới bắt đầu thành lập, muốn thành lập một mạng lưới thương nghiệp bao trùm các nơi tại Trung Nguyên, thực sự là người si nói mộng. Vả lại triều đình quản lý kinh doanh hàng hoàng Nam Dương, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người cảm thấy tranh lợi cùng dân, là một loại tổn thất cực kỳ lớn đối với uy vọng của triều đình.
Lúc trước thế gia Đông Hải chở hàng hóa về, đều sẽ cộng thêm lợi ích chuyển bán cho thương nhân các nơi, sau đó để thương nhân các nơi bán. Thậm chí bản thân thế gia Đông Hải sẽ thiết lập cửa hàng ở một số nơi quan trọng, dùng cửa hàng danh nghĩa của mình bán hàng hóa. Cho nên ngoại trừ một số thương nhân có quan hệ cực sâu với thế gia Đông Hải, phần lớn thương nhân căn bản không có cách nào tham dự vào khoản lợi nhuận này.
Nhưng sau khi Hải Bạc Ti thiết lập, hết thảy đổi mới lần nữa.
Thương nhân các nơi đều nghĩ tới sau này hàng hóa Nam Dương chở về Đông Hải, như vậy lập tức thu mua, sau đó chuyên chở ra ngoài. Cho nên phàm là thương nhân có chút thực lực, đều là tuôn tới từ các nơi, thiết lập cửa hàng ở Đông Hải, chờ kiếm một chén canh.
Thương mại nhiều, người đương nhiên cũng nhiều hơn, nhiều người, đương nhiên cũng sẽ phồn hoa.
Hải Bạc Ti xây dựng đội thuyền, truyền miệng có mười mấy chiếc thuyền lớn, hiện giờ dừng ở bến cảng. Nhóm hàng hóa đầu tiên muốn vận chuyển tới Nam Dương cũng đã tấp nập đi tới thành Cổ Lận Đông Hải, chờ đợi thời gian ra biển đã ấn định, hàng hóa sẽ được đưa lên thuyền.
Trong số hàng hóa đầu tiên, cung ứng rất nhiều dược liệu là do hiệu dược Điền gia cung cấp.
Nghe nói tháng sau sẽ xuất phát, nhưng cụ thể ngày nào còn chưa định ra.
Hiệu dược Điền gia đưa số hàng hóa cuối cùng tới thành Cổ Lận. Trong thành Cổ Lận người đến xe đi, đội xe giống như hiệu dược Điền gia không phải số ít. Đội xe dừng trước cửa hiệu dược Điền gia, lập tức có mấy người trong hiệu dược ra đón. Hứa chưởng quỹ hiệu dược đã dắt họng hô:
- Người bên trong đều ra cả đây, nhanh tháo dỡ hàng hóa đưa vào kho hàng hậu viện.
Y nhìn thấy một người đi xuống trong chiếc xe ngựa phía sau, người kia đầu đội mũ rộng vành rủ lụa xuống, khoác áo ngoài màu tím, thân thể xinh đẹp động lòng người. Hứa chưởng quỹ vừa nhìn liền nhận ra chính là Điền đông gia. Y vội vàng nghênh đón, khom người nói:
- Đông gia, sao ngài đích thân tới đây?
- Đây là số hàng hóa cuối cùng, tháng sau đội thuyền sẽ xuất phát rồi, ban đầu ta không định tới, về sau nghĩ lại, vẫn tới xem một chút.
Điền Tuyết Dung vén lụa lên, để lộ gương mặt xinh đẹp, nở nụ cười yếu ớt:
- Hứa chưởng quỹ, những ngày qua vất vả các ngươi rồi.
- Đâu có đâu có, đông gia yên tâm, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng.
Hứa chưởng quỹ cười nói:
- Đông gia đi đường vất vả, nhanh vào phòng uống nước.
Y lại cười nói với đám tiểu nhị hộ tống đội xe:
- Mọi người khổ cực thêm chút nữa, sau khi tháo hàng hóa xuống, đều nghỉ ngơi một chút. Buổi tối bao hết một quán rượu, mọi người ăn uống thoải mái.
Tất cả mọi người hoan hô, cực kỳ nhiệt tình.
Điền Tuyết Dung nhìn chung quanh một chút, lúc này mới xích lại gần Hứa chưởng quỹ, nhỏ giọng hỏi:
- Hiện giờ Thanh phu nhân thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận