Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1102: Không người thừa tự


Tề Ninh nói toạc tâm tư của đối phương, nhưng Sài Bá Trung vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên như không, mỉm cười nói:
- Hầu gia nói không sai. Tam hoàng tử muốn kế thừa ngội vị hoàng đế, cản trở lớn nhất chính là Chung Ly Ngạo. Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo chỉ như hai vai hề nhảy nhót, hiện nay sự tiêu hao thực lực của hai người cũng tương đương nhau, một khi Tây Bắc quân qua ải, hai người này hoàn toàn không chịu nổi một kích.
- Bây giờ Sài quân sư bắt đầu nói thật rồi.
Sài Bá Trung thở dài:
- Thật ra từ đầu kẻ hèn cũng không nói dối. Hầu gia, Tam hoàng tử kiêng kỵ Chung Ly Ngạo, chẳng lẽ Sở quốc các ngươi không kiêng kỵ Chung Ly Ngạo sao? Kẻ hèn nói lời mạo phạm, nếu có dồi dào lương thảo, hậu cần chi viện không ngừng, cho dù người Đông Tề và người Sở các ngươi liên thủ, quân Sở muốn qua sông Hoài, cũng rất khó khăn, tiền tuyến có Chung Ly Ngạo trấn thủ, chính là một cái rãnh trời!
- Xem ra Sài quân sư đánh gía rất cao Chung Ly Ngạo.
Sài Bá Trung mỉm cười:
- Nếu lệnh tôn còn sống, với năng lực của Tề tướng quân, đương nhiên Chung Ly Ngạo không phải đối thủ, đáng tiếc là hiện nay ở quý quốc, không có ai có được phong phạm của lệnh tôn năm xưa. Chung Ly Ngạo không đối phó được lệnh tôn, nhưng đối phó được Nhạc Hoàn Sơn, vậy là đủ rồi.
Nừng lại một chút, Sài Bá Trung lại nói:
- Thật ra quý quốc xuất binh đánh Từ Châu, đối với đôi bên đều có lợi, tất nhiên có thể cho Tam hoàng tử có thời gian đánh chiếm Lạc Dương, đồng dạng cũng để quý quốc có thể thuận lợi lấy được Từ Châu.
Tề Ninh nói:
- Hình như lời nói của ngươi cũng không giả.
- Hầu gia nói như vậy, là bằng lòng đạt thành hiệp nghị với Tam hoàng tử?
Khóe mắt Sài Bá Trung hơi nhướng lên.
Tề Ninh cười nói:
- Hẳn là Sài quân sư cũng biết, ta chỉ là một bề tôi của Đại Sở, chuyện đại sự như thế này, cũng không đến lượt ta làm chủ. Đúng như ngươi nói, Chung Ly Ngạo là tướng giỏi, tuy Đại Sở ta quả thực có nghĩ tới nhân lúc phương bắc các ngươi rối loạn mà đem quân Bắc Phạt, nhưng nước các ngươi có nhiều người tài, rất nhiều đại thần cũng không tán thành xuất binh lúc này. Nếu như chiến tranh xảy ra, cũng giống như đại chiến Tần Hoài năm xưa, đôi bên rơi vào cục diện bế tắc, tiếp đó trở thành cuộc chiến dây dưa tiêu hao sinh lực, đây cũng không phải là điều Đại Sở ta muốn thấy.
Sài Bá Trung nhíu mày:
- Ý Hầu gia muốn nói, quý quốc vẫn không muốn xuất binh?
- Vẫn đang trong vòng bàn bạc.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu như thật sự muốn xuất binh, Bắc Hán các ngươi nổ ra nội loạn, chính là thời cơ tốt, chúng ta lập tức có thể Bắc Phạt, nhưng vì sao lại chậm chạp chưa có động tĩnh, vốn là vẫn còn do dự.
Tề Ninh nhìn xung quanh, hơi khom người xuống, hạ giọng nói:
- Lần này Sài quân sư ngàn dặm xa xôi tới đây, lòng đầy thành ý, ta cũng không ngại nói với ngươi vài câu xuất phát từ đáy lòng, Đại Sở ta không kiêng kỵ Chung Ly Ngạo, chỉ là…
Nói tới đây, hắn dừng lại, vẻ muốn nói lại thôi, mỉm cười một cách sâu xa khó hiểu.
Dường như hiểu được, Sài Bá Trung hạ giọng nói:
- Ý Hầu gia muốn nói tới…Trường Lăng hầu?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Người đầu tiên mà Sài quân sư nghĩ tới là Trường Lăng hầu, xem ra ở trong lòng Sài quân sư, vị Trường Lăng hầu kia quả thật không thể xem thường.
Hắn vuốt cằm, thở dài:
- Sài quân sư, nếu ta chuyển tấu ý tứ của ngươi lên hoàng thượng, ngươi có thể đoán được hoàng thượng sẽ nghĩ gì không?
- Thánh tâm khó dò, kẻ hèn thật sự không dám đoán mò.
Sài Bá Trung nói:
- Xin Hầu gia chỉ giáo!
- Có lẽ hoàng thượng sẽ nghĩ, đây là cái bẫy của Bắc Hán các ngươi.
Tề Ninh thở dài:
- Khi Đại Sở ta Bắc thượng, tiến vào lãnh thổ Bắc Hán, vị Trường Lăng hầu kia của các ngươi sẽ ở sau lưng bày mưu tính kế, hắn là người hiểu rõ quân Sở nhất, đến lúc đó quân Sở ta đương nhiên sẽ chịu tổn thất không nhỏ.
Sài Bá Trung cười nói:
- Thì ra quý quốc chậm chạp không xuất binh, là bởi vì e ngại Trường Lăng hầu.
- Nếu là đối với người khác, ta không nên nói những lời này.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Nhưng lần này Sài quân sư đến đây thương thảo đại sự, ta cũng mở rộng cửa mà nói thẳng, quả thật hoàng thượng và mấy vị trọng thần trong triều kiêng kỵ Trường Lăng hầu. Sài quân sư cũng rõ, hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, theo lẽ thường, chính là lúc thuận theo lòng dân, để dân chúng được nghỉ ngơi. Vào lúc này, một khi xuất binh, nhất định phải đảm bảo giành được thắng lợi, bằng không, một khi thất lợi, uy tín của hoàng thượng sẽ bị lung lay, thậm chí dẫn tới nội bộ Đại Sở ta rối loạn, lúc đó thì cục diện sẽ khó mà chỉnh lý.
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Quý quốc suy nghĩ chu toàn.
Y hạ giọng nói tiếp:
- Hầu gia, không biết phải như thế nào mới thuyết phục được quý quốc xuất binh?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Sài quân sư chính là quân sư trưởng sử, đương nhiên là mưu trí hơn người, hẳn là hiểu rõ điểm mấu chốt.
- Như vậy, chỉ có xác định được Trường Lăng hầu còn sống hay đã chết, hoàng đế Sở quốc mới quyết định xuất binh.
Sài Bá Trung thở dài:
- Hầu gia, ngươi cũng muốn biết Trường Lăng hầu còn sống hay không?
Tề Ninh cười nói:
- Đúng là ta có ý này. Nhưng không biết Sài quân sư có biết tung tích của Trường Lăng hầu hay không?
Sài Bá Trung lắc đầu nói:
- Kẻ hèn thật sự không biết. Khi đại chiến Tần Hoài xảy ra, người thống lĩnh Sở quân là lệnh tôn, còn phía Đại Hán là Trường Lăng hầu. Trường Lăng hầu và lệnh tôn nhiều năm giao tranh, hai bên đều bị tổn thất, hai vị có thể nói là người tài gặp nhau, bên tám lạng người nửa cân, nếu không có hai vị, e rằng thiên hạ hôm nay đã có một cục diện khác rồi.
Hơi trầm ngâm một chút, Sài Bá Trung lại nói:
- Tuy tiên đế Đại Hán ta vẫn dùng Trường Lăng hầu làm chủ tướng, nhưng Trường Lăng hầu nắm lấy binh quyền, hơn nữa công lao quá lớn, đương nhiên khiến tiên đế kiêng kỵ.
- Công cao chấn chủ, xưa này đều là như vậy.
Tề Ninh nói:
- Trường Lăng hầu nắm quân đoàn Nam Phương, đó cũng là quân đoàn cực mạnh của Bắc Hán, đương nhiên sẽ bị người kiêng kỵ.
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Trường Lăng hầu có uy vọng rất cao trong quân, đừng nói là quân đoàn Nam Phương, cho dù là quân đoàn Bắc Phương, cũng có rất nhiều người kính trọng Trường Lăng hầu.
Thở dài, Sài Bá Trung nói tiếp:
- Trường Lăng hầu là người thẳng tính, hắn chú trọng nhất là thành thật với nhau, nếu thấy chướng mắt, thì sẽ không thèm liếc nhìn. Khắp Đại Hán ta, người có thể lọt vào mắt của Trường Lăng hầu, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy cho nên có thể nói, bằng hữu của Trường Lăng hầu ở trong triều cũng nhiều, nhưng kẻ thù cũng không ít.
Tề Ninh thầm nghĩ Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh là danh tướng đương thời, không chỉ là hoàng tộc Bắc Đường, mà còn lập được công lao to lớn, một nhân vật như vậy, có chút nóng nảy, thậm chí cao ngạo, cũng không phải là chuyện lạ.
- Vào thời gian đó, có lời đồn rằng, không ít tướng lĩnh quân đoàn Nam Phương muốn ủng hộ Trường Lăng hầu làm hoàng đế, quay về đánh lấy Lạc Dương, đoạt lấy ngai vàng.
Sài Bá Trung cảm khái nói:
- Tuy nhiên ta biết mặc dù Trường Lăng hầu tính tình khác người, nhưng thật sự không có lòng phản loạn đối với triều đình. Nếu như hắn mơ ước ngôi vị hoàng đế, năm đó ngôi vị thái tử đương nhiên là của hắn rồi. Chỉ có điều lời đồn truyền ra, có rất nhiều người tin là thật, nếu như lúc đó Trường Lăng hầu thật sự thống lĩnh quân đoàn Nam Phương đánh về Lạc Dương, cả Đại Hán không có binh mã nào đủ sức ngăn trở.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Sài quân sư hiểu rất tường tận tình hình Bắc Hán, nhưng sao không biết tung tích của Trường Lăng hầu?
- Theo ta được biết, đêm trước đại chiến Tần Hoài kết thúc, tiên đế ban một ý chỉ, triệu Trường Lăng hầu trở về Lạc Dương, mà lúc đó, Chung Ly Ngạo là phó tướng của Trường Lăng hầu. Sau khi Trường Lăng hầu rời đi, Chung Ly Ngạo liền tạm quản quân đoàn Nam Phương.
Sài Bá Trung nghiêm nghị nói:
- Hoàng đế truyền gọi, rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng Trường Lăng hầu đều nghĩ dữ nhiều lành ít, khuyên can Trường Lăng hầu đừng đi, nhưng Trường Lăng hầu không nghe lời khuyên của thuộc cấp, liền quay về kinh thành!
- Sau khi trở về kinh thành thì thế nào?
Tề Ninh liền hỏi.
Sài Bá Trung lắc đầu nói:
- Không ai biết sau đó thế nào. Khi Trường Lăng hầu trở về kinh thành, nghe nói rất nhiều người thấy, thế nhưng từ ngày tiến vào kinh thành, Trường Lăng hầu lại đột nhiên mai danh ẩn tích, hơn nữa mấy ngày sau, có một ý chỉ đưa tới tiền tuyến, thăng Chung Ly Ngạo là thống soái quân đoàn Nam Phương, việc này giống như tước đoạt binh quyền của Trường Lăng hầu.
- Lúc đó Trường Lăng hầu không có tin tức, vậy gia quyến của hắn thì sao?
Sài Bá Trung ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Hầu gia không biết, Trường Lăng hầu không có vợ con gì sao?
Tề Ninh hơi ngạc nhiên:
- Hắn không có gia quyến?
- Tuổi của Trường Lăng hầu xấp xỉ tuổi của lệnh tôn.
Sài Bá Trung nói:
- Từ lúc còn trẻ, Trường Lăng hầu đã say mê thao lược quân pháp, hơn nữa còn say mê võ học, không có hứng thú đối với sắc đẹp. Lúc đó cũng vì ngôi vị hoàng đế, mấy hoàng tử tranh đấu quyết liệt, mà khi đó Trường Lăng hầu được tiên đế Sùng Minh sủng ái nhất, có khả năng kế vị nhất, nhưng Trường Lăng hầu luôn không quan tâm tới ngôi vị hoàng đế, sau khi tiên đế Sùng Minh băng hà, tiên đế Bắc Đường Hoan liền kế vị.
Trước kia khi đi sứ Đông Tề, Tề Ninh có biết đại khái về bộ tộc Bắc Đường. Hoàng đế khai quốc của Bắc Hán là Bắc Đường Thiên Võ, sau khi Bắc Đường Thiên Võ qua đời, Sùng Minh đế lên nối ngôi, mà Mục Vân hầu Bắc Đường Huyễn Dạ là anh em. Sau khi Sùng Minh đế qua đời, Bắc Đường Hoan kế thừa ngai vàng, mà Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh, Dục Vương gia Bắc Đường Dục, đều là anh em của Bắc Đường Hoan.
Bộ tộc Bắc Đường rất thịnh vượng, nhưng chính vì như vậy, đấu tranh trong nội bộ hoàng tộc cũng hết sức nghiêm trọng.
- Nắm xưa có rất nhiều người muốn dựa vào Trường Lăng hầu, vàng bạc, mỹ nhân đều đưa tới phủ Trường Lăng hầu, thế nhưng tuyệt sắc mỹ nhân trong mắt người đời, lại chẳng khác nào cặn bã trong mắt Trường Lăng hầu.
Sài Bá Trung thở dài:
- Hễ có vàng bạc hoặc mỹ nhân đưa tới, đều bị từ chối ở ngoài cửa, nhưng ngược lại, nếu có tuấn mã, binh khí hiếm quý, Trường Lăng hầu đều vui vẻ nhận lấy.
Tề Ninh nghĩ thầm, Trường Lăng hầu là một đại nam nhân, nhưng lại không để ý tới mỹ nhân, không biết rốt cuộc vị Trường Lăng hầu này bị cái bệnh gì? Trong lòng hắn không khỏi có ý nghĩ tà ác, chẳng lẽ vị Trường Lăng hầu kia thích…đàn ông? Tề Ninh biết, người xưa cũng không không ít người là đồng tính luyến ái nam.
- Nói như vậy, coi như Trường Lăng hầu chỉ có một thân một mình, không người nối dõi?
Sài Bá Trung nói:
- Coi như là vậy rồi. Hoàng tộc Đại Hán dân cư đông đúc, hoàng đế có nhiều hoàng tử, Dục vương gia cũng có con trai lẫn gái, duy chỉ có Trường Lăng hầu là không có vợ, sau khi mất tích, cũng không người thừa tự.
- Sài quân sư, lần đó sau khi Trường Lăng hầu nhập kinh, lại không còn tin tức, chẳng lẽ triều đình không có lời giải thích với bên ngoài?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Trường Lăng hầu là danh tướng của các ngươi, một nhân vật như vậy, đột nhiên mất tích, dù sao cũng nên có người hỏi tới chứ?
Sài Bá Trung lắc đầu nói:
- Trên thực tế, không có bất cứ ai hỏi tới việc này. Lúc đó là lúc lời đồn nhảm về việc Trường Lăng hầu muốn soán ngôi lan truyền khắp nơi, vào thời gian đó, Trường Lăng hầu đột nhiên hồi kinh, hơn nữa lại đột nhiên mất tích, trong lòng mỗi người đều có thể đoán được vài phần, đối với những chuyện như thế này, không ai dám hỏi nhiều.
Y đưa tay vuốt râu, thở dài:
- Dù sao thì ai cũng chỉ có một cái đầu, nhiều lời là mất, không ai dám nói lung tung.


Trong ngự thư phòng hoàng cung Sở quốc, tuy Long Thái cố gắng kiềm chế, nhưng trên khuôn mặt vẫn không che giấu được sự hưng phấn.
- Bắc Đường Phong lại không đếm xỉa tới lợi ích của Bắc Hán, muốn ngầm kết minh với chúng ta?
Long Thái chăm chú nhìn Tề Ninh:
- Ngươi nghĩ có thể tin hay không?
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng, có thể tin hay không, chúng ta không cần quan tâm, bất kể Bắc Đường Phong nói gì, chúng ta cũng phải xuất binh Bắc Phạt.
Hắn hạ giọng nói:
- Mục đích sau cùng của việc chúng ta Bắc Phạt, là muốn chiếm Đông Tề, Bắc Đường Phong muốn chúng ta đem trọng binh đánh hai quận của Từ Châu, lại sẽ cung cấp tin tức về cách bố trí canh phòng chi tiết của hai quân đó, đây cũng chính là điều chúng ta cần.
Long Thái gật đầu nói:
- Không sai, trong chiến lược của Đạm Đài lão Hầu gia, đúng là muốn chiếm hai quận của Từ Châu, sau đó phái kỳ binh đánh thẳng sang Đông Tề!
Lúc này vị tiểu hoàng đế lại có vẻ rất điềm tĩnh:
- Trẫm biết Chung Ly Ngạo tất nhiên sẽ bố phòng trọng binh ở Từ Châu, nếu như Bắc Đường Phong thật sự báo cho chúng ta biết tình hình bố phòng của hai quận đó, chúng ta biết người biết ta, tất nhiên có thể đánh bại quân địch giành chiến thắng.
- Hoàng thượng nói rất đúng.
Tề Ninh nói:
- Sài Bá Trung tuyên bố, một khi Đại Sở ta xuất binh, Bắc Đường Phong lập tức tiến vào Đồng Quan, lao thẳng tới Lạc Dương. Đến lúc đó Bắc Đường Chiêu phải đối phó với quân Tây Bắc của Bắc Đường Phong, hoàn toàn không đủ sức để lo lắng cho tiền tuyến Tần Hoài, mà việc cung cấp hậu cần cho Chung Ly Ngạo nhất định cũng xảy ra vấn đề. Nếu như tất cả đều thuận lợi, chúng ta chiếm xong Từ Châu, lập tức hội hợp với thủy quân Đông Hải, hai đội quân thủy bộ đồng thời công kích Đông Tề, chủ lực của Đông Tề đang ở bên ngoài, hơn nữa Bắc Hán cũng không thể can thiệp, kế hoạch chiếm Đông Tề liền có thể thuận lợi thực hiện.
Long Thái mỉm cười nói:
- Không sai.
Vỗ nhẹ lên bàn, Long Thái suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
- Ngươi nghĩ Bắc Đường Phong có thực sự xuất binh đúng hẹn không?
- Hoàng thượng, nếu như chúng ta thực sự muốn đánh, tất cả cũng chỉ có thể trông cậy ở quân đội của chúng ta, không cần trông cậy vào Bắc Đường Phong.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Nếu hắn xuất binh, đương nhiên là không thể tốt hơn, nhưng nếu hắn không xuất binh, chúng ta cũng sẽ không vì hắn sai hẹn mà để chiến lược của mình bị ngăn trở.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói:
- Có điều theo ý của thần, Bắc Đường Phong chắc chắn sẽ xuất binh, hơn nữa, đối với việc xuất binh, hắn cấp thiết hơn chúng ta rất nhiều.
Long Thái gật đầu nói:
- Quân Tây Bắc của Bắc Hán có ba bốn vạn binh lính, nếu hắn chuẩn bị tiến vào quan ải, trong khoảng thời gian này tất nhiên vẫn đang tăng cường quân bị cho quân Tây Bắc. Theo đánh giá của trẫm, binh lực trong tay Bắc Đường Phong không dưới năm vạn người. Tuy Khuất Nguyên Cổ cũng không phải là tướng giỏi, nhưng người Tây Bắc cũng rất dũng mãnh, sức chiến đấu của quân Tây Bắc vẫn rất đáng kể, chính vì Bắc Đường Phong ỷ vào đội binh mã này, mới dám tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
- Lúc này lực lượng của Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo đều đã mệt mỏi, đương nhiên Bắc Đường Phong muốn lập tức tiến vào quan nội, đánh lấy Lạc Dương, chỉ là kiêng kỵ Chung Ly Ngạo, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Hắn phái Sài Bá Trung ngàn dặm xa xôi tới Kiến Nghiệp, cũng có thể thấy là hắn rất muốn mượn lực lượng của Đại Sở ta để giằng co với Chung Ly Ngạo. Chỉ cần chúng ta thực sự giằng co được với Chung Ly Ngạo, thì Bắc Đường Phong sẽ có thời gian đánh lấy Lạc Dương, đến lúc đó hắn sẽ lên ngôi ở Lạc Dương, Chung Ly Ngạo cũng không thể làm gì được.
Long Thái cũng cười lạnh nói:
- Thật ra Bắc Đường Phong có ý kiến hay, lại nghĩ tới lợi dụng Đại Sở chúng ta để mưu lợi cho hắn.
- Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, nếu quả thật Bắc Đường Phong leo lên ngôi vị hoàng đế, đối với Đại Sở chúng ta cũng không phải là chuyện xấu.
Tề Ninh cười nói:
- Hiện nay ba vị hoàng tử Bắc Hán tranh đoạt ngội vị hoàng đế, Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo đều có tài, chỉ có một mình Bắc Đường Phong là người không có tài cán gì, nếu hai người kia giành được ngôi vị hoàng đế, sẽ không dễ dàng đối phó. Ngược lại, Bắc Đường Phong không hề đếm xỉa tới lợi ích của đất nước, so với hoàng thượng, là cách biệt một trời một vực. Tên Bắc Đường Phong lên ngôi được vài năm, chắc chắn Bắc Hán sẽ bị hắn làm cho suy yếu.
Long Thái cười ha hả, nói:
- Ngươi đúng là biết tìm cơ hội để khen ngợi trẫm.
Ánh mắt lóe lên, Long Thái hạ giọng nói:
- Hiện giờ không phải trẫm đang nghĩ tới hai quận của Từ Châu, Bắc Đường Phong muốn lợi dụng Đại Sở chúng ta để mưu lợi cho mình, hắn đã phái người tâm phúc đến đây dâng tặng, chúng ta có thể giúp hắn hoàn thành ước vọng.
- Chỉ là thần cho rằng lễ vật này thực sự hơi ít.
Tề Ninh hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ hoàng thượng không nghĩ trong chuyện này ẩn chứa một cơ hội vô cùng lớn.
Dường như hiểu được điều gì, Long Thái hỏi:
- Ý ngươi muốn nói tới…Tây Bắc?
Tề Ninh cười nói:
- Đúng vậy! Hoàng thượng, Bắc Đường Phong muốn lấy Lạc Dương, tất nhiên sẽ điều động toàn bộ quân chủ lực Tây Bắc, cho dù có để lại quân coi giữ, nhưng tất nhiên số lượng sẽ không lớn, hơn nữa…sức chiến đấu nhất định cũng rất yếu.
Long Thái gật đầu nói:
- Tây Bắc là xứ nghèo nàn, đương nhiên Bắc Đường Phong sẽ không coi trọng, hắn chỉ chằm chằm nhìn vào Lạc Dương, nếu muốn đánh vào quan nội, nhất định phải chiếm Lạc Dương, bất cứ binh lính Tây Bắc nào có thể chiến đấu được, dù chỉ thêm một người, tuyệt đối hắn sẽ không bỏ sót.
Tề Ninh nói:
- Trước lúc lâm chung, Đạm Đài lão Hầu gia từng nói với thần, Bắc Hán là quốc gia không thể nhanh chóng lấy được, nếu muốn Bắc Phạt thành công, không nên nóng vội, cứ từ từ mà tiến hành theo kế hoạch. Trước hết, đánh lấy Đông Tề nếu có cơ hội, thậm chí lấy Tây Bắc, từ đó, Đại Sở ta sẽ tạo thành thế vây khốn đối với Bắc Hán, từng bước xâm chiếm, rốt cuộc có thể hoàn thành đại nghiệp.
- Tây Bắc…!
Long Thái đăm chiêu trong chốc lát, hai mắt lóe sáng, vỗ tay nói:
- Đúng vậy! Tề Ninh, người của Bắc Đường Phong đã tìm đến cửa, đây là cơ hội trời ban cho Đại Sở ta.
- Quân Đại Sở ta có thể chia binh làm hai lộ, một lộ vượt qua sông Hoài, tiến công chiếm đóng Từ Châu, mà một lộ còn lại bí mật chuẩn bị ở Tây Xuyên, điều động binh mã Tây Xuyên, nhân lúc Tây Bắc trống trải, đột nhiên tập kích, chiếm lấy Hàm Dương, khống chế Đồng Quan, chỉ cần hai lộ binh mã này thuận lợi đạt hành mục đích, việc Đại Sở ta nhất thống thiên hạ, sẽ là chuyện ngày một ngày hai.
Khuôn mặt Tề Ninh lộ vẻ hưng phấn.
Hiển nhiên Long Thái cũng hiểu đây là cơ hội rất lớn, nhưng vị tiểu hoàng đế này cũng hiểu cơ hội thường đi cùng với nguy hiểm, một khi kế hoạch này thành công, chắc chắn sẽ biến đổi thế cục thiên hạ.
Sau một hồi lâu, dường như hạ quyết tâm, Long Thái nói như đinh đóng cột:
- Tề Ninh, kế hoạch tập kích bất ngờ Hàm Dương, tuyệt đối không thể để nhiều người biết, cho dù là trọng thần trong triều, cũng càng ít người biết càng tốt.
Long Thái vẫy tay với Tề Ninh, Tề Ninh sáp lại gần, y mới thấp giọng nói:
- Ngươi nghĩ là ai có thể gánh vác trọng trách thực hiện kế hoạch tập kích bất ngờ Hàm Dương?
Tề Ninh đáp:
- Hoàng thượng, đối với năng lực của chư vị tướng quân trong triều, thần không rõ lắm, hơn nữa tập kích Hàm Dương, không những phải bảo mật, mà càng cần có kế hoạch chu toàn, chỉ cần để lộ phong thanh, hoặc kế hoạch xuất hiện sơ sẩy, cũng không thể đạt được mục đích, xin hoàng thượng cân nhắc chọn người.
Long Thái khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Để trẫm suy nghĩ kỹ một chút, cân nhắc chọn người. Ngươi đi nói với Sài Bá Trung, nếu Bắc Đường Phong muốn hai nước hòa mục, hắn phải có bản lĩnh đoạt được ngội vị hoàng đế, trẫm sẽ là người thứ nhất chúc mừng hắn.
Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng rộng lượng như vậy, Bắc Đường Phong nhất định cảm động đến rơi nước mắt.
- Bất quá đó chỉ là nói suông!
Long Thái cười lạnh nói:
- Ngươi bảo Sài Bá Trung để lại vật gì đó, nếu muốn cắt nhượng hai quận Từ Châu cho trẫm, thì để chứng từ lại, kẻo sau này lại dây dưa không rõ.
Đương nhiên Tề Ninh hiểu ý Long Thái.
Cho dù Sài Bá Trung mang tới thư tuyên thệ do Bắc Đường Phong tự tay viết, thì cũng là thứ vô dụng, đúng sai nằm ở thực lực, có thể lấy được hai quận Từ Châu hay không, mấu chốt đương nhiên không phải ở chỗ Bắc Đường Phong có thể cắt nhượng hay không, mà là Sở quốc có thể lấy được hay không.
Nếu như Sở quốc thực sự lấy được hai quận Từ Châu, sau khi Bắc Đường Phong ngồi vững trên ngội vị hoàng đế, sẽ phát binh giành lại hai quận Từ Châu, như vậy thì bức thư tuyên thệ kia cũng không thể ngăn trở Bắc Đường Phong nuốt lời.
Nhưng Long Thái muốn đối phương để lại thư tuyên thệ, tất nhiên là có thâm ý.
Tề Ninh rời cung, theo địa chỉ mà Sài Bá Trung để lại, tìm tới chỗ ở của vị quân sư trưởng sử kia.
Sài Bá Trung vẫn chờ hồi đáp của Tề Ninh, thấy hắn tới, y vội vàng mời vào. Chờ Tề Ninh ngồi xuống, Sài Bá Trung mới dè dặt hỏi:
- Hầu gia, kẻ hèn vừa biết được, hóa ra Hầu gia đã được tấn phong quốc công, hôm qua nói lỡ, xin quốc công chớ trách.
- Người không biết không có tội.
Tề Ninh cười nói:
- Để Sài quân sư đợi lâu rồi!
- Quốc công, không biết ý của hoàng đế…?
Tề Ninh thở dài nói:
- Sài quân sư, hoàng thượng biết Tam hoàng tử phái người tới đây, thật đúng như ta dự liệu, cũng không vui vẻ lắm, mà ngược lại còn hoài nghi. Người đã triệu kiến mấy trọng thần trong triều đến thương nghị, bọn họ đều nghĩ đây là mưu kế của Tam hoàng tử, có ý đồ dẫn dụ Sở quốc ta xuất binh. Sài quân sư, ngươi đã biết ta được tấn phong công tước, đương nhiên cũng biết Sở quốc ta vừa xảy ra hai chuyện lớn.
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Tư Mã Lam của quý quốc tạo phản, đã bị tiêu diệt, mà Đạm Đài lão Hầu gia cũng vừa bệnh mất, thật sự là khiến người ta thương tiếc.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Mấy đại thần đều nói, Tư Mã Lam vừa bị xử tử, triều cục chưa ổn định, lúc này tùy tiện phát binh, vốn là không thích hợp. Hơn nữa Đạm Đài lão Hầu gia đức cao vọng trọng của Đại Sở mất đi, ông là trụ cột của quân đội Đại Sở, không còn ông ấy, mọi người càng không nắm chắc lấy được Từ Châu. Hơn nữa, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, trước kia việc trù tính Bắc Phạt, đều do Tư Mã Lam chủ trì, hôm nay Tư Mã Lam đã chết, Bắc Phạt trở nên rất phiền phức.
Sài Bá Trung nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ quý quốc không chuẩn bị xuất binh?
Hơi khom người tới trước, y nói:
- Quốc công, thứ cho ta nói thẳng, cơ hội trời cho mà không nắm lấy, sau này muốn tìm kiếm cơ hội cũng không dễ dàng. Ta nói thật, cho dù Tam hoàng tử không lấy được Lạc Dương, thì vẫn có thể hùng bá một phương ở Tây Bắc, không làm được hoàng đế, thì làm Tây Bắc vương cũng không kém. Mà bất kể ai trong Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo giành thắng lợi và kế thừa ngội vị hoàng đế, kế tiếp tất nhiên sẽ toàn lực đối phó Sở quốc. Lúc đó, đừng nói tới Từ Châu hoặc Đông Tề, mà cho dù một tòa thành trì ở phía bắc Sông Hoải, quý quốc có muốn lấy được, cũng khó như lên trời!
Tề Ninh nói:
- Ta cũng đã nói với mấy trọng thần như vậy, nhưng bọn họ nói Tam hoàng tử tuyệt đối không thể có lòng tốt tặng hai quận Từ Châu cho chúng ta, trong chuyện này nhất định có âm mưu.
Sài Bá Trung cười lạnh nói:
- Tầm mắt của đám trọng thần của quý quốc thật là thiển cận, nếu lệnh tôn còn sinh thời, liệu có bỏ qua cơ hội này không?
Vẻ mặt y hơi khó coi:
- Vậy ý của hoàng đế Sở quốc là không định xuất binh?
- Hoàng thượng là người hùng tài đại lược, hơn nữa Tam hoàng tử mang tới thiện ý, mong muốn hai nước hòa thuận, đương nhiên hoàng thượng không muốn làm Tam hoàng tử mất thể diện.
Tề Ninh nói:
- Chỉ có điều, đây là chuyện đại sự, hoàng thượng cũng không thể hành động độc đoán, cho nên…
- Cho nên thế nào?
- Cho nên hoàng thượng muốn là, phía Sài quân sư phải đưa ra một bức thư tuyên thệ, đảm bảo sau khi chúng ta lấy hai quận Từ Châu, quý quốc tuyệt đối không thể phát binh thu hồi.
Tề Ninh nghiêm mặt nói:
- Ngoài ra, chờ sau khi Tam hoàng tử lên ngôi, hai nước chúng ta không thể tái xung đột vũ trang, nhất định phải chung sống hoà bình.
Sài Bá Trung ngẩn người, có phần bất ngờ nói:
- Nếu để lại thư tuyên thệ, vậy…vậy quý quốc nhất định xuất binh?
Tề Ninh nói:
- Có thư tuyên thệ, ta và hoàng thượng cũng có lý do thuyết phục mấy trọng thần khác tán thành xuất binh, không biết Sài quân sư có mang tới thư tuyên thệ của Tam hoàng tử hay không?


Sài Bá Trung cũng trầm ngâm không nói, Tề Ninh đoán được ý y, liền cười nói:
- Nếu Sài quân sư thành tâm cùng Đại Sở ta ký kết hiệp ước hòa thuận, đôi bên cũng nên biểu lộ thành ý. Chẳng lẽ Sài quân sư còn nghĩ chúng ta muốn có thư tuyên thệ là có ý đồ gì đó sao?
- Quốc công hiểu lầm rồi.
Sài Bá Trung đứng dậy nói:
- Quốc công chờ một lát!
Nói xong, y liền xoay người rời đi.
Tề Ninh chờ cũng không lâu lắm, Sài Bá Trung đã quay lại, tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đặt trên bàn, nói:
- Quốc công, trong hộp này là thư tuyên thệ do chính tay Tam hoàng tử viết.
Tề Ninh thầm nghĩ lần này đến, thật ra Sài Bá Trung đã có chuẩn bị chu đáo, hiển nhiên là trước đó bên phía Bắc Hán cũng đã đoán được phía Sở quốc sẽ yêu cầu đưa ra thư tuyên thệ. Hắn cười nói:
- Có vật này, hoàng thượng cũng dễ xử lý rồi.
Hắn đưa tay định nhận lấy, Sài Bá Trung đã đè lại, nghiêm mặt nói:
- Quốc công, ngay cả thư tuyên thệ, kẻ hèn cũng đã đem ra, cũng có thể thấy được thành ý của Tam hoàng tử, lại không biết quý quốc chuẩn bị bao giờ xuất binh?
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư, chuyện này không gấp gáp được. Ngươi nên biết, trước hết ta phải cùng hoàng thượng thuyết phục các trọng thần, sau đó mới có thể bắt đầu lên kế hoạch tác chiến đối với Từ Châu. À, hai ngày nữa là tới ngày thành hôn của ta, như vậy rốt cuộc đã phải chậm lại vài ngày rồi. Ta dự tính, nhanh nhất cũng phải sau một tháng nữa mới có thể xuất binh được. Đây là vì trước đó Tư Mã Lam đã chuẩn bị xong vật tư tác chiến, bằng không thời gian còn có thể lâu hơn.
- Một tháng?
Trán Sài Bá Trung hơi giãn ra:
- Nếu quốc công có thể khuyên bảo quý quốc xuất binh trong khoảng một tháng nữa, thì không còn gì tốt hơn rồi. Đương nhiên là Tam hoàng tử mong quý quốc xuất binh càng sớm càng tốt.
Tề Ninh cười nói:
- Sài quân sư lo lắng Bắc Đường Hạo đánh bại Bắc Đường Chiêu, Tam hoàng tử muốn xuất binh cũng không còn kịp chứ gì?
- Quốc công nhìn rõ mọi việc, Sài mỗ bội phục.
Sài Bá Trung cũng mỉm cười, vỗ tay vài cái, từ cửa hông có hai người xuất hiện, trong tay đều bưng hộp gấm, tới đặt trên bàn. Sài Bá Trung cười nói:
- Hầu gia, chỉ là lễ mọn, không tỏ được hết lòng kính trọng.
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư quá khách khí rồi. Nếu là lúc khác, Sài quân sư có tặng núi vàng, ta cũng xin vui lòng nhận lấy, nhưng lúc này, ta nghĩ không nên. Nếu như bị người khác biết ta nhận lễ vật của Sài quân sư, coi như là vì việc công, cũng thành vì tư tâm!
- Quốc công quá lo lắng rồi.
Sài Bá Trung vuốt râu nói:
- Cũng không phải là vật gì quá quý báu. Hộp này là một đóa tuyết liên, hộp còn lại chỉ là một bức thư họa mà thôi.
- Tuyết liên?
Tề Ninh hơi kinh ngạc.
Sài Bá Trung nói:
- Đây cũng không phải tuyết liên mới hái gần đây. Mấy năm trước, có mấy lạt ma đến Đại Hán ta bái kiến tiên đế, dâng tặng hai đóa tuyết liên, tiên đế đưa một đóa cho hoàng hậu, hoàng hậu lại ban cho Khuất tướng quân. Sau khi nhận được tuyết liên, Khuất tướng quân vẫn không dám sử dụng, mà cất kỹ trong hầm băng đến nay. Lần này đến, Khuất tướng quân đặc biệt sai kẻ hèn mang đến kính tặng cho quốc công.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh không kìm lòng được mở hộp ra, nhìn thấy bên trong quả là một đóa tuyết liên, nhưng rõ ràng là đã được hái rất lâu rồi, tình trạng của đóa tuyết liên vẫn còn được giữ khá tốt, nhưng màu không còn sáng tươi nữa.
Nhưng hắn biết, dù như vậy, đóa tuyết liên này cũng không dễ gì có được.
- Sài quân sư, lạt ma của vương quốc Cổ Tượng có đến Bắc Hán?
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Năm đó mấy tên lạt ma đi đường vòng tới Tây Bắc, đi qua Tây Bắc vào kinh, bởi vậy thật ra bên Khuất tướng quân đã từng tiếp đãi bọn họ.
- Sài quân sư, ta mạo muội hỏi một câu, mấy lạt ma kia tới Bắc Hán với mục đích gì?
Tề Ninh hỏi:
- Bọn họ là do vương quốc Cổ Tượng phái tới, hay là do Trục Nhật Pháp Vương phái tới?
Vẻ mặt Sài Bá Trung trở nên ngưng trọng, y thấp giọng nói:
- Thì ra quốc công cũng biết chuyện này. Đúng vậy, mấy lạt ma đó không phải do vương quốc Cổ Tượng phái tới, mà là môn đồ của Trục Nhật Pháp Vương, mục đích bọn họ vào kinh, dường như là để cầu kiến Mục Vân hầu.
- Cầu kiến Mục Vân hầu?
Tề Ninh càng vô cùng kinh ngạc.
Sài Bá Trung hơi trầm ngâm một chút, mới nói:
- Quốc công, lúc ngài ở Đông Tề, hẳn là đã từng gặp mấy lạt ma đó, người cầm đầu bọn họ là Cống Trát Tây!
Khóe mắt Tề Ninh hơi nhướng lên.
- Lúc Tam hoàng tử đi sứ Đông Tề, cũng đã gặp mặt mấy người đó.
Sài Bá Trung nhíu mày nói:
- Tam hoàng tử nói với Sài mỗ, mục đích mấy lạt ma đó tới Đông Tề, dường như là vì trai tuyết. Theo ta được biết, trong trai tuyết có U Hàn châu, mục đích của mấy lạt ma đó, đương nhiên là lấy U Hàn châu ở Đông Tề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Tuy nhiên tung tích của U Hàn châu không rõ, dường như đám lạt ma kia cho rằng U Hàn châu bị Tam hoàng tử đoạt lấy.
Sài Bá Trung nói:
- Tam hoàng tử cũng không lấy được U Hàn châu gì cả, rốt cuộc tung tích của viên U Hàn châu kia ra sao, cũng chỉ có quỷ mới biết.
Tề Ninh hơi buồn bực, thầm nghĩ U Hàn châu vào tay ta, cũng đã bị ta đây dung hợp vào máu rồi, ngươi nói chỉ có quỷ biết, chẳng khác nào nào nói ta là quỷ? Hắn biết, tất nhiên Bắc Đường Phong nghi ngờ mình đoạt được U Hàn châu, Sài Bá Trung không thể không biết vấn đề này.
- Cống Trát Tây trước hết đi Bắc Hán, sau đó đi Đông Tề, rốt cuộc bọn họ làm cái trò quỷ gì vậy?
Tề Ninh hỏi:
- Đám người này hành tung quỷ dị, mục đích thật sự, cũng khó mà đoán được.
- Là mục đích gì, chúng ta đều khó có thể biết được.
Sài Bá Trung thở dài, nói:
- Quốc công, hai lễ vật nhỏ này, coi như là chúc mừng lễ thành hôn của quốc công, xin hãy nhận lấy.
Tề Ninh nói:
- Sài quân sư khách khí như vậy, ta từ chối là bất kính.
Hắn mỉm cười nói tiếp:
- À, Sài quân sư, vừa rồi ngươi nhắc tới Mục Vân hầu, ta bỗng nhiên thấy lo lắng. Tam hoàng tử muốn vào quan nội kề thừa ngôi vị hoàng đế, thái độ của Mục Vân hầu thế nào? Ta nghe nói Mục Vân hầu của quý quốc là đại tông sư, võ công cao không thể lường được, nghe đâu người này còn nắm giữ Cửu Thiên Lâu, nếu như hắn ủng hộ hai người kia, vậy thì tam hoàng tử…
Sài Bá Trung lập tức xua tay nói cười nói:
- Quốc công yên tâm, bất luận như thế nào, Mục Vân hầu cũng sẽ không nhúng tay vào việc này.
- Hắn cũng là hoàng tộc Bắc Hán, Bắc Hán phát sinh chuyện lớn như vậy, lẽ nào hắn thờ ơ?
Tề Ninh thở dài:
- Ta thực sự khó mà tin được.
Sài Bá Trung rất tự tin cười nói:
- Nếu như Mục Vân hầu muốn nhúng tay, đương nhiên tiên đế sẽ không dễ dàng kế thừa ngội vị hoàng đế như vậy rồi. Quốc công, Mục Vân hầu thật sự được xem là thế ngoại cao nhân, tuy rằng xuất thân hoang tộc, nhưng đối với sự vụ của hoàng tộc, cho tới bây giờ đều không để ý tới. Sau khi tiên đế kế vị, từng nghĩ tới tấn phong tước vương cho Mục Vân hầu, nhưng Mục Vân hầu hoàn toàn không để ý tới. Tước vị hầu tước của hắn, là do lúc sinh thời Sùng Minh tiên đế phong thưởng, bằng không nếu như Mục Vân hầu bằng lòng, thì đã được phong vương từ lâu rồi.
- Mục Vân Hầu vậy mà không hỏi tới thế sự?
- Tuy Mục Vân hầu là hầu tước của Đại Hán, nhưng cũng không thấy hắn vào triều, mà hầu phủ của hắn, cũng chưa bao giờ có người dám bước vào.
Sài Bá Trung nói:
- Sùng Minh tiên đế thiết lập Cửu Thiên lâu, thật ra ban đầu là do Trường Lăng hầu chiêu hiền nạp sĩ, Ngũ Đại Thần Quân của Cửu Thiên Lâu cũng là do năm đó Trường Lăng hầu đích thân mời chào đi vào. Chỉ có điều, sau đó Trường Lăng hầu đi tiền tuyến trấn thủ biên giới, hoàng tộc Địa Hán cũng không dám giao Cửu Thiên Lâu cho người khác họ, cho nên mới hạ chỉ giao cho Mục Vân hầu phụ trách Cửu Thiên Lâu. Thế nhưng theo ta được biết, Mục Vân hầu chưa từng đặt chân tới Cửu Thiên Lâu nửa bước.
Sài Bá Trung nói, thật ra chuyện này cũng không ngoài dự liệu của Tề Ninh, cũng không khiến hắn ngạc nhiên.
Mục Vân hầu chính là một trong ngũ đại tông sư trong thiên hạ, một nhân vật đỉnh cao như vậy, đương nhiên không có khả năng bị việc nhỏ nhặt của thế tục ràng buộc. Tham gia Cửu Thiên Lâu đều là những kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, phần lớn đều làm những việc ám muội, Mục Vân hầu tự trọng thân phận, đương nhiên không muốn dính líu vào.
- Cửu Thiên Lâu giương cao tên tuổi của Mục Vân hầu, bất quá chỉ là để người khác kính sợ mà thôi.
Sài Bá Trung cười nói:
- Năm xưa Trường Lăng hầu thành lập Cửu Thiên Lâu, lúc thu hút nhân thủ, không hỏi xuất thân, cũng không hỏi nhân phẩm, hễ ai có sở trường, đều có thể gia nhập Cửu Thiên Lâu. Cho dù là hạng người trộm gà trộm chó, chỉ cần có chỗ hơn người, Trường Lăng hầu đều thu nhận. Võ công của Trường Lăng hầu vốn rất cao, hơn nữa cai quản người khác có phương pháp, cho nên đám giang hồ kia đương nhiên cúi đầu nghe lệnh. Đến lúc Trường Lăng hầu rời đi. Nhìn khắp triều đình, cũng chỉ có một mình Mục Vân hầu có thể làm đám người đó kính sợ.
Tề Ninh cười nói:
- Triều đình Bắc Hán lo lắng phân công người khác sẽ không khống chế được đám người kia, cho nên hạ chỉ để Mục Vân hầu quản lý Cửu Thiên Lâu. Kể từ đó, đám người của Cửu Thiên Lâu kiêng kỵ uy danh của Mục Vân hầu, đương nhiên là không dám làm càn.
Sài Bá Trung gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Có người từng lén nói, cho dù quân Sở quốc các ngươi đánh vào thành Lạc Dương, Mục Vân hầu cũng không sẽ không động một ngón tay, an nguy của Đại Hán, dường như không liên quan tới hắn.
Tề Ninh thầm than, xem ra Sài Bá Trung cũng không biết Ước định Long Sơn, năm xưa các đại tông sư đều đã ước định, tranh chấp thống trị của vua chúa trên thế gian, tự có người của thế gian xử lý, các đại tông sư không được tùy tiện nhúng tay vào.
- Vậy hiện nay Mục Vân hầu có ở Lạc Dương không?
Sài Bá Trung lắc đầu nói:
- Tung tích của Mục Vân hầu, kẻ hèn thực sự không biết. Kẻ hèn vẫn ở lại Tây Bắc, mặc dù hàng năm đều theo Khuất tướng quân vào kinh một chuyến, nhưng chưa từng gặp Mục Vân hầu. Nếu Mục Vân hầu không hỏi tới thế sự, đương nhiên cũng không tham gia tế lễ, yến tiệc, hơn nữa khắp triều đình Đại Hán, cũng rất ít người dám đề cập tới Mục Vân hầu. Có người nói, hắn vẫn ở Lạc Dương, cũng có người nói hắn nhàn vân dã hạc, quanh năm vân du tứ phương!
Y hạ giọng nói:
- Càng có người lén đồn đãi, Mục Vân hầu đã qua đời lâu rồi!
Tề Ninh thầm nghĩ sự sống chết của mấy đại tông sư, là điều rất bí ẩn đối với nhiều người
Trước kia Xích Đan Mị tới Sở quốc, là theo sự phân phó của Mạc Lan Thương, muốn biết Bắc Cung Liên Thành sống hay chết, ngay cả đại tông sư cũng không biết đối phương sống hay chết, đông đảo dân thường càng không biết.
- Sài quân sư, thư tuyên thệ này, ta mang đi trước nhé!
Tề Ninh đứng dậy:
- Ta đến đây quấy rầy, được trò chuyện hòa hợp với Sài quân sư một cách hứng thú. Ha ha ha, ngày khác chúng ta sẽ lại nói chuyện phiếm với nhau, lúc này đại sự làm trọng, ta phải về cung phục mệnh với hoàng thượng.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- À, mấy ngày nữa, ta sẽ thành hôn, nếu Sài quân sư…
Nới tới đây, chợt nghĩ tới điều gì, hắn mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lần này Sài quân sư tới đây rất bí mật, đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Xem ra ngày thành thân của ta, thật sự không thể mời Sài quân sư tới uống chung rượu nhạt rồi!
Sài Bá Trung chắp tay nói:
- Bên Tam hoàng tử cũng còn rất nhiều việc, kẻ hèn cũng phải tranh thủ trở về, bên này vừa nhận được tin tức xác thực của quốc công, sẽ lên đường trở về. Tuy không thể đến chúc mừng, nhưng cũng xin chúc mừng quốc công ở đây.
Tề Ninh cười ha hả, lúc này Sài Bá Trung mới tiễn Tề Ninh ra cửa.


Ngày hai mươi tháng mười Sở lịch, ngày được chọn sau nhiều lần thay đổi, rốt cuộc cũng tới, đối với mọi người ở kinh thành, kinh thành vẫn luôn bị bao phủ bởi bầu không khí lo lắng, cuối cùng cũng được nghênh đón một ngày vui trọng đại.
Hôn sự của Cẩm Y Tề gia đương nhiên là một đại sự, mà cô dâu chính là thiên kim tiểu thư của Thần Hầu của Thần Hầu phủ, điều này càng thu hút ánh mắt của mọi người. Từ sớm, rất nhiều dân chúng đã dò la được tuyến đường đoàn đón dâu sẽ đi qua và ra đứng chờ ở đó, nhằm cảm nhận một chút bầu không khí vui mừng, quan trọng hơn là, dọc đường lúc đón dâu, những nhà quyền quý như Cẩm Y Tề gia, nhất định sẽ phát một ít tiền lì xì, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ mua mấy cái bánh bao lớn nóng hổi.
Phủ Cẩm Y hầu đương nhiên là hết sức vui mừng.
Tuy nói Cố Thanh Hạm lo liệu sự vụ của phủ quốc công, nhưng chuyện đại sự như thế này, vẫn phải có một bậc trưởng thượng đứng ra, mà trong cuộc hôn nhân này, Tam lão thái gia luôn bận bịu lo liệu, coi như là bỏ ra không ít sức lực, người chủ hôn bên phía nhà trai, đương nhiên cũng là Tam lão thái gia.
Trước kia vì lợi ích riêng, tất nhiều người trong Tề tộc theo Tam lão thái gia ủng hộ Tề Ngọc kế thừa tước vị, vì thế Tề Ninh đoạn tuyệt quan hệ với Tề tộc trước mặt mọi người, rất nhiều người trong Tề tộc phản đối hắn. Thế nhưng sau khi Tề Ninh kế thừa tước vị hầu tước, vẫn luôn được hoàng đế coi trọng, hơn nữa lập được nhiều công lao, điều này làm cho rất nhiều người trong tộc bắt đầu nhích lại gần hơn, nhưng Tề Ninh cũng không nói sẽ quay lại Tề tộc, cho nên mọi người cũng không tiện dựa vào hắn quá gần.
Tư Mã gia một thời vô cùng nở mày nở mặt, hơn nữa ai cũng thấy rõ, sớm muộn gì Tư Mã Lam cũng tiêu diệt Cẩm Y Tề gia, bởi vậy có một số người trong Tề tộc lo lắng, nếu như quá thân cận với Cẩm Y hầu phủ, sẽ rước lấy tai họa. Sau khi Tư Mã Lam sụp đổ, mọi người trong Tề tộc không còn do dự, tuy không dám tìm tới Tề Ninh, cũng tìm tới Tam lão thái gia, mong có thể giúp một tay ở lễ thành hôn của Tề Ninh.
Bởi vậy ngày thành hôn của Tề Ninh, rất nhiều công việc không phải do người hầu của phủ quốc công làm, mà là con em Tề tộc tới giúp. Có thể tìm được một việc gì đó để trợ giúp, cho dù là dời bàn chuyển ghế, rất nhiều con em của Tề tộc cũng cảm thấy vinh quang vô hạn. Người nào không tìm được việc gì để giúp, đều buồn bực đi quanh tìm kiếm, chỉ sợ lần này không giúp được gì.
Có Tam lão thái gia chủ trì, Ngũ gia, Lục gia của Tề gia cũng đều tham gia, hơn nữa Cố Thanh Hạm và Hàn tổng quản phối hợp điều động, tất cả mọi việc cũng đều gọn gàng ngăn nắp.
Các quan viên lớn nhỏ ở kinh thành đều biết ngày kết hôn của Tề Ninh, từ ba ngày trước, bọn họ đã bắt đầu liên tục tới cửa tặng lễ vật, ai nấy đều biết, từ nay vị tiểu quốc công này chính là tâm phúc của hoàng đế, bởi vậy ai nấy đều đưa tới hậu lễ. Mỗi ngày phủ quốc công nhận vô số quà tặng, Cố Thanh Hạm sai người dọn ra hai gian phòng trống, dành để đặt lễ vật.
Đoàn Thương Hải và Triệu Vô Thương từ Hắc Lân doanh gấp rút trở về tham gia hôn lễ, dù sao cũng là ngày thành hôn của quốc công, không thể vắng mặt. Hơn nữa, Tề Ninh biết đây là ngày trọng đại nhất của Tây Môn Chiến Anh, cho nên hắn dặn bảo mọi người cố gắng tạo không khí tưng bừng náo nhiệt một chút. Tam lão thái gia đã mời một số gánh hát lớn ở kinh thành mang chiêng trống tới, thậm chí còn dặn, lúc đón dâu, gánh hát nào chơi nhạc to nhất, thì sẽ có tiền thưởng thêm.
Giăng đèn kết hoa, dán chữ song hỉ khắp nơi, đoàn đón dâu đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước, theo phong tục của Sở quốc, lúc chính Ngọ, đoàn đón dâu sẽ phải tới Nhàn Nhạc Cư đón tân nương, nhưng lộ trình lúc đi và về phải khác nhau, bằng không đó sẽ là đường rút lui, là điềm không tốt.
Phủ Hộ quốc công cách Nhàn Nhạc Cư cũng không xa, hơn nữa quốc công đón dâu, tuy sẽ có người vây xem, nhưng đường cũng vẫn rất thông. Tiết Linh Phong biết trước tuyến đường rước dâu của Tề Ninh, để an toàn, y đã phái người tới thông đường, để đảm bảo thời gian đón dâu sẽ không quá dài, mà lúc xuất phát đàng trai cũng canh chuẩn thời gian.
Trong lúc bận bịu trăm công ngàn việc, Cố Thanh Hạm vẫn chạy tới kiểm tra xem Tề Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa chưa.
Hai bà già được mời tới để sửa sang búi tóc và quan phục cho Tề Ninh, đây cũng là vì lo lắng nha hoàn không hiểu quy củ, nếu có điểm nào sai lầm, bị người nhìn ra, khó tránh khỏi bị chê cười. Hai bà già này hiểu rất rõ về trình tự hôn nhân của gia đình quan lại, hơn nữa còn rất kỹ càng, bởi vậy Cố Thanh Hạm cố ý sắp xếp hai bà hầu hạ Tề Ninh.
Tuy chưa mặc vào quan phục dành cho tân lang, nhưng búi tóc của Tề Ninh đã được thắt xong, lúc này hắn đang soi gương kiểm tra xem còn có chỗ nào không thích hợp. Cố Thanh Hạm bước vào, hai bà già lập tức hành lễ, một bà cười nói:
- Tam phu nhân, quốc công là tân lang anh tuấn nhất mà già này từng gặp, thật sự là không ai bì được.
Hôm nay Cố Thanh Hạm ăn mặc rất đoan trang, thanh nhã, thường ngày nàng chỉ trang điểm sơ sài, hôm nay nàng đặc biệt trang điểm đậm hơn, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ, nàng mỉm cười nói:
- Ngươi cũng biết nói chuyện lắm. Như thế này được rồi, lát nữa nhớ xin tiền thưởng của quốc công gia.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Đều sẽ có phần thưởng, đều sẽ có phần thưởng.
Bà già mừng khấp khởi nói:
- Tạ ơn quốc công gia, chúng ta mặc thử quan phục đi.
Tề Ninh xoay người, lắc đầu nói:
- Đừng sốt ruột, lúc này còn sớm, mặc bộ quan phục này vào cũng không thoải mái, để lát nữa đi. Các ngươi lui xuống tạm nghỉ một lát đi, ta có điều muốn nói với Tam phu nhân.
Hai bà già vội thi lễ rồi lui ra. Cố Thanh Hạm cười nói:
- Hôm nay đại hôn, ngày mai ngươi thật sự trưởng thành rồi, sau ngày đó, ngươi cũng sẽ không muốn ta quá quan tâm tới ngươi, về sau đã có Tây môn cô nương chăm sóc cho ngươi, ta cũng bớt lo lắng.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Tam nương sai rồi, cho dù ta có thành hôn hay không, rốt cuộc thì cả đời này, chuyện của ta, người vẫn phải quản.
Hắn chậm rãi đi về phía cửa phòng, đưa tay đóng cửa, Cố Thanh Hạm hơi căng thẳng, vội vàng đi tới, nói:
- Suýt nữa ta quên, phòng bếp còn có chút chuyện chưa xử lý xong, ta…
Không để nàng nói xong, Tề Ninh đã đóng cửa lại, Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Ngươi đóng cửa làm cái gì?
Tề Ninh cười nói:
- Ta sợ người chạy.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh nhìn mình đăm đăm, gương mặt nàng ửng đỏ, hôm nay nàng trang điểm đậm hơn một chút, khuôn mặt đỏ lên, tươi đẹp như hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Tề Ninh rất muốn ôm người thiếu phụ xinh đẹp này vào lòng, nhưng hắn biết hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mình thành hôn, nếu mình hành động cợt nhả như vậy, dù sao cũng có chút bỉ ổi, hắn thở dài, không nói gì.
Mắt chớp chớp, Cố Thanh Hạm nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
Tề Ninh do dự một chút, mới nhẹ giọng nói:
- Tam nương, hiện giờ trong lòng người rất thoải mái sao?
- Đương nhiên là…ta vui vẻ rồi.
Cố Thanh Hạm yếu ớt thở dài:
- Ngươi thành thân, chuyện lớn nhất đối với ta đã hoàn thành, sau này cũng không cần lo lắng cái gì nữa rồi.
- Thật ra, ta đang suy nghĩ, sau khi thành thân, người có càng ngày càng xa lánh ta hay không.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Ta vốn tưởng rằng rất nhiều việc đều ở trong tầm kiểm soát của mình, thế nhưng bây giờ ta mới phát hiện, có rất nhiều việc không phải như ta nghĩ.
Cố Thanh Hạm do dự một chút, đột nhiên đưa tay lên, vừa cẩn thận sửa sang vạt áo của Tề Ninh, vừa dịu dàng nói:
- Ngươi nghĩ như vậy, cho thấy là ngươi đã trưởng thành. Ninh nhi, sau khi thành hôn, là bắt đầu một cuộc đời mới, sau này ngươi phải đối xử tốt với vợ của mình, nếu như ngươi không đối xử tử tế, thì cưới nàng về làm gì? Thật ra thì nữ nhân rất dễ thỏa mãn, chỉ cần trượng phu đối xử tốt với mình, còn chuyện gì khác cũng không quan trọng.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Cố Thanh Hạm dịu dàng cười, nói:
- Biểu hiện của ngươi hôm nay, khiến Tam nương rất vui mừng. Ngươi đã trưởng thành, chuyện đại sự kia Tam nương sẽ xử lý ổn thỏa.
Nàng xoay người lại mở cửa ra, Tề Ninh nghĩ mình còn có rất nhiều điều muốn nói với Cố Thanh Hạm, nhưng cũng không ngăn nàng rời đi, mà mở to mắt nhìn theo bóng lưng của nàng. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bà già:
- Quốc công gia, Viên công tử cầu kiến!
Tề Ninh biết là Viên Vinh tới, hôm nay là ngày thành hôn của hắn, đương nhiên Viên Vinh không thể không đến. Một lúc sau, Viên Vinh người mặc cẩm y bước nhanh vào. Nhìn thấy Tề Ninh, Viên Vinh liền chắp tay cười nói:
- Chúc mừng quốc công gia, hôm nay ngài kết mối đồng tâm với Tấy Môn cô nương, khiến người ta hâm mộ!
Tề Ninh cười nói:
- Ta chỉ lo là ngươi tặng lễ quá ít.
- Ta nói thật lòng, ngài đừng trách.
Viên Vinh cười hì hì:
- Lần trước ngài căn dặn chuyển nhượng, ta phái người ra roi thúc ngựa đưa thư cho mấy nhà buôn lớn rồi, bọn họ cũng biết hôm nay là ngày đại hôn của quốc công, cho nên ngày đêm chạy gấp, tối hôm qua chạy tới kinh thành, mỗi người đều mua một phần hậu lễ, hơn nữa có mấy người còn hùn lại mua lễ vật nhờ ta tặng cho ngài, tất cả đều chuẩn bị xong rồi.
- Ồ?
Tề Ninh hỏi:
- Là những ai?
Viên Vinh nói:
- Ngươi đều quen biết, Trần Mục Khoan tiệm đồ sứ Ngụy Đường, Giang Thành tiệm trà Tùng Giang, Cu Vũ Thần tiệm vải Chu gia, hôm nay ba người bọn họ đều ở kinh thành.
Tề Ninh nói:
- Mấy người này đều là người quen. À, còn có một vị họ Khâu…
- Là Khâu Phưởng của Khâu gia Liêu Đông.
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Hắn ở Liêu đông, đường xá xa xôi, cũng không tiện báo tin, bởi vậy lần này cũng không tới. Tuy nhiên có ba nhà kia là đủ rồi. Tối hôm qua ta mời bọn họ đi ăn, nhắc tới việc thiết lập ty hải bạc, ba người biết đó là ý của quốc công, câu đều tiên bọn họ nói ra là “cần bao nhiêu bạc”! Ba nhà này đều là người có sản nghiệp lớn, tùy ý một nhà xuất ra hơn mười vạn lượng bạc mà không thành vấn đề.
Tề Ninh thầm nghĩ, có ba nhà này làm cổ đông, hơn nữa còn có Điền phu nhân, số ngân lượng cần thiết cho giai đoạn đầu thiết lập ty hải bạc đã không cần phải lo nữa rồi. Hôm nay là ngày hắn thành hôn, tâm trạng cũng vui vẻ, lúc này càng cảm thấy thoải mái, hắn vỗ vai Viên Vinh, nói:
- Đêm nay đông khách, ta cũng không thể tiếp hết được, ngươi tiếp bọn họ giúp ta, sau này ta lại mời riêng bọn họ đi ăn.
- Quốc công cho phép bọn họ tham gia tiệc hỉ?
Viên Vinh nhướng mày, cười nói:
- Quốc công không nói, ta còn không tiện nhắc tới. Ba người bọn họ biết quốc công thành hôn, ngày đêm gấp gáp chạy tới, là mong được tặng một phần lễ vật, cũng không nghĩ tới tham gia tiệc hỉ.
Tề Ninh sửng sốt, nhưng liền hiểu ra.
Hôm nay hắn là Hộ Quốc công của đế quốc, lại là sủng thần của hoàng đế, đừng nói là trong mắt người thường, cho dù là trong mắt đại quan nơi biên giới, cũng là nhân vật ở chót vót trên cao.
Ba người bọn Trần Mục Khoan tuy đều là thương nhân giàu có một phương, nhưng xét về địa vị, thậm chí còn không bằng một huyện lệnh nho nhỏ, ở trong mắt ba người, Tề Ninh là một nhân vật cao không thể với tới, có thể tặng một phần lễ vật cho hắn đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám hy vọng hão huyền sẽ được tham gia hỉ yến của hắn?
- Ngươi còn có thời gian, hỉ yến phải chở đến tối.
Tề Ninh nói:
- Ngươi cứ đi nói với bọn họ, đến nay đến phủ Hộ Quốc công dự hỉ yến, đường xa mà đến, nhất định phải uống nhiều thêm mấy chén.
Viên Vinh chắp tay nói:
- Quốc công lòng dạ rộng rãi, khiến người khâm phục, việc này giao cho ta là được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận