Cẩm Y Xuân Thu

Chương 725: Hoàn vũ đồ

Từ trước cho đến nay, phủ Thần Hầu luôn do hoàng đế trực tiếp quản lý, Thần Hầu cũng chưa bao giờ chịu bất cứ sự kiềm chế nào từ nha môn, mà chỉ chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế.
Tuy nhiên Tề Ninh nghe tiểu hoàng đế nói như vậy, mới biết cho tới hôm nay tiểu hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn khống chế được phủ Thần Hầu.
Ngẫm nghĩ kỹ, thấy cũng dễ hiểu, phủ Thần Hầu bắt đầu được thiết lập từ thời Thái Tông Hoàng Đế, đến nay đã lần lượt có hai vị Thần Hầu. Khi tiên hoàng kế vị, Tây Môn Vô Ngân trở thành Thần Hầu, vua nào triều thần ấy, bây giờ tiểu hoàng đế đã kế vị, nhưng Tây Môn Vô Ngân vẫn ngồi ở vị trí Thần Hầu như cũ.
Tây Môn Vô Ngân cống hiến sức lực cho tiên hoàng là điều tự nhiên, không có gì phải dị nghị, nhưng ông ta có trung thành và tận tâm với tiểu hoàng đế hay không, e rằng ngay cả chính tiểu hoàng đế cũng không nắm rõ.
Quan trọng nhất, với tư cách là Thần Hầu do tiên hoàng đề bạt, cũng là người thân tín của tiên hoàng, đương nhiên tiên hoàng có thủ đoạn khống chế Tây Môn Vô Ngân, nhưng tiểu hoàng đế là vua mới lên ngôi, trong lúc tình thế triều đình hỗn loạn như thế, muốn khống chế được vị cựu thần này, không phải là chuyện dễ.
Đối với tiểu hoàng đế mà nói, biện pháp tốt nhất để khống chế phủ Thần Hầu, đương nhiên là đề bạt người thân tín của mình thay thế Tây Môn Vô Ngân, nhưng trong tình thế trước mắt, muốn làm được điều này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu đã không có cách nào thay đổi được vị trí của y, vậy thì chỉ còn một biện pháp, đó là lôi kéo y về phía mình.
Trong cả triều, đương nhiên bá quan văn võ cũng biết, sau khi tiểu hoàng đế kế vị, vô cùng coi trọng Cẩm y Tề gia, mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, Cẩm y Tề gia hoàn toàn đi chung một con đường với tiểu hoàng đế. Hoàng đế cho Tây Môn gia và Tề gia kết thông gia, đương nhiên là muốn kéo phủ Thần Hầu về phía mình.
Tề Ninh đang ngẫm nghĩ, hoàng đế vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đúng là trẫm đã thể hiện rõ ý tứ qua việc kết hôn, nhưng cũng không để bên ngoài biết sẽ chuẩn bị ban người nào cho ngươi, hơn nữa vẫn chưa ban chiếu chỉ xuống, vốn muốn đợi ngươi trở về thương lượng.
Thở dài một tiếng, tiểu hoàng đế thấp giọng nói:
- Trẫm biết rõ, một khi đã ban chỉ tứ hôn, dù có muốn thu hồi mệnh lệnh, cũng không được.
Tề Ninh vốn hơi khó chịu đối với việc hôn sự của mình bị người khác quyết định, tuy nhiên nghe tiểu hoàng đế nói ra sự cân nhắc của y như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Trẫm biết rõ, nếu để trẫm quyết định, trong lòng ngươi sẽ không thoải mái.
Tiểu hoàng đế cười khổ nói:
- Thái hậu luôn ép trẫm lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm hoàng hậu, trẫm cũng khó chịu, cho nên trẫm hiểu cái cảm giác đó.
Y nhìn Tề Ninh, lại nói:
- Trẫm coi ngươi là huynh đệ, cho nên có đồng ý hay không, là do người quyết định.
Tề Ninh lưỡng lự một chút, rồi nói:
- Hoàng thượng, trong triều chỉ cần có thể lôi kéo được thế lực, đương nhiên chúng ta không thể bỏ qua, chỉ có điều Tây Môn Chiến Anh có đồng ý chuyện hôn nhân này hay không thì cũng còn chưa biết. Nếu như chỉ vì lôi kéo Thần Hầu phủ, lại khiến Tây Môn Chiến Anh phải chịu ấm ức gả vào Tề gia, đối với nàng ấy cũng không công bình lắm.
Tiểu hoàng đế mỉm cười:
- Chuyện này thì ngươi quá lo rồi, ngươi là Cẩm Y hầu anh tuấn lỗi lạc, cho dù thế nào cũng là hầu tước của đế quốc, nếu ngay cả một nữ nhân cũng không có cách chinh phục, thì làm sao giúp trẫm chinh phục thiên hạ?
- Hoàng thượng, thần không thích nghe lời đó đâu! Tề Ninh khẽ đảo mắt:
- Ai nói thần không thể chinh phục một nữ nhân chứ? Nếu bệ hạ không tin, thần sẽ “hạ gục” tất cả nữ nhân ở kinh thành!
Tiểu hoàng đế cười ha hả, bèn nói:
- Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, sau ba ngày, ngươi tới nói cho trẫm biết ngươi có đồng ý với việc tứ hôn hay không, nếu không có câu trả lời thuyết phục, trẫm sẽ lập tức tuyên chỉ!
Ngay lúc đó, lại nghe bên ngoài có tiếng người hô lên:
- Thần là Viện sứ Phạm Trác ở Thái y viện khấu kiến hoàng thượng!
Long Thái nói:
- Bước vào nói chuyện.
Phạm Trác đi vào ngự thư phòng, Tề Ninh liếc nhìn liền nhận ra. Trước kia vì việc của Điền phu nhân, hắn có ghé qua Thái y viện một lần, đã từng bái kiến vị Phạm viện sứ này.
Phạm viện sứ bước tới chào, Tề Ninh nghĩ tới lần trước ông ta đối xử với mình cũng không tệ, liền cười nói:
- Hoàng thượng, Phạm viện sứ có y thuật cao minh, tính tình khoan hậu, lần trước may mà Phạm viện sứ xem bệnh cho thần.
Nghe Tề Ninh tán dương mình trước mặt hoàng đế, Phạm viện sứ rất cảm kích, vội chắp tay tỏ ý nhún nhường. Long Thái hỏi:
- Tình hình thế tử thế nào?
Phạm viện sứ liếc nhìn xung quanh, lại nhìn Temi, Long Thái nói:
- Cẩm Y hầu là cận thần của trẫm, không phải nghi kỵ.
Phạm viện sứ thầm nghĩ bên ngoài vẫn nói Cẩm Y hầu thân cận với hoàng đế, bây giờ xem ra là đúng. Ông ta bước tới một bước, khẽ nói:
- Hoàng thượng, căn bệnh này của thế tử...
Ông ta hơi ngập ngừng, Long Thái cau mày nói: - Ngươi có gì cứ nói, không cần kiêng kỵ.
- Dạ dạ!
Phậm Trác vội nói:
- Thế tử bệnh nguy kịch, kinh mạch hỗn loạn, nếu chẩn đoán của thần không sai thì không còn cách nào xoay chuyển, tối đa chỉ kéo dài được khoảng một năm nữa thôi.
- Thật sự là không có thuốc nào cứu được? - Thần không dám khẳng định.
Phạm Trác nghiêm mặt:
- Trong thiên hạ đông đảo kỳ nhân dị sĩ, có lẽ có phương pháp khởi tử hồi sinh cũng chưa biết chừng. Thần sẽ cho người đi khắp nơi dò la tìm kiếm linh đơn diệu dược, may ra có thể giúp thế tử trì hoãn bệnh trạng.
Ông ta còn chưa dứt lời, đã nghe sau lưng có tiếng nói: - Phạm viện sứ, không cần làm phiền ngươi nữa.
Mọi người nhìn lại, thấy Tiêu Thiệu Tông đã chạy tới trước cửa, đang bước vào thư phòng.
Long Thái cau mày nói:
- Thế tử, ngươi?
- Ơn hoàng thượng chiếu cố, thần vô cùng cảm kích. Tiêu Thiệu Tông cười yếu ớt nói:
- Tuy nhiên con người cũng không dễ chết, với căn bệnh cứng đầu này, thần có thể sống đến ngày hôm nay, đã là sự chiếu cố của trời cao, nếu còn có thể sống một năm, nửa năm nữa, cũng là ân huệ của trời đất. Thần tự biết tình trạng sức khỏe của mình, qua bao nhiêu năm phụ vương cũng đã tìm vô số danh y, nhưng đều bó tay chịu thua, còn có thể sống được bao lâu, là tùy ông trời ban ân thôi!
Y vừa nói xong, lại ho một tràng.
Phạm viện sứ vội hỏi:
- Thế tử, ta sẽ đi chế thuốc ngay cho ngài! - Không cần nhọc công như vậy.
Tiêu Thiệu Tông cười nói:
- Dược liệu trong Hài Nam vương phủ chất chồng như núi, những năm gần đây, ta chưa từng có ngày nào không uống thuốc, thật sự là cũng ngán lắm rồi.
Y chắp tay, lại nói:
- Phạm viện sứ, đã khiến ngươi tốn công nhọc sức, ngươi bận nhiều việc, không cần phải nấn ná ở chỗ này.
Phạm viện sứ nhìn về phía Long Thái. Long Thái ngưng trọng, khẽ gật đầu, lúc này Phạm viện sứ mới cáo lui.
- Thế tử, sức khỏe ngươi không tốt, hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Long Thái bước tới an ủi:
- Trẫm sẽ phái người tiếp tục tìm kiếm danh y, bất luận như thế nào cũng phải điều trị tốt cho ngươi.
Tiêu Thiệu Tông cười héo hắt, ngần ngừ một lát mới nói”
- Hoàng thượng, sau này, thần sẽ càng ngày càng ít tiến cung, cũng sẽ không có cách nào san sẻ bớt những ưu tư lo lắng cho hoàng thượng. Người vừa mới đăng cơ không lâu, mọi việc không cần nóng vội, đã có Cẩm Y hầu hỗ trợ, tất cả rồi sẽ ổn cả.
Ngừng lại một chút, y lại nói tiếp:
- Giang sơn Đại Sở này là do các bậc tiền nhân dùng mồ hôi xương máu xây dựng nên, hoàng thượng phải một mình gánh vác giang sơn của Tiêu gia trên vai, thì càng phải bảo trọng hơn nữa mới được.
Tề Ninh thấy Tiêu Thiệu Tông biết rõ mình mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa, những vẫn có thể giữ được vẻ ung dung như vậy, trong lòng thầm kính phục.
- Cẩm Y hầu, ta vốn hy vọng có thể cùng ngươi trợ giúp hoàng thượng nhất thống tứ hải, làm cho bách tính thiên hạ đều an cư lạc nghiệp...
Sắc mặt Tiêu Thiệu Tông tái nhợt, giọng nói có phần yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn hết sức điềm tĩnh:
- Tuy nhiên xem ra ta không thể theo hoàng thượng đi quá xa, hoàng thượng rất coi trọng ngươi, ta mong rằng ngươi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hoàng thượng.
Tề Ninh chắp tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Hoàng thượng, thần cáo lui trước.
Tiêu Thiệu Tông lại ho khan một hồi, Long Thái kêu lên:
- Phạm Đức Hải!
Nội công Thái giám Tổng quản Phạm Đức Hải vội vàng bước vào, Long Thái căn dặn:
- Ngươi dẫn người đưa thế tử hồi cung, trên đường đi phải chiếu cố nhiều hơn.
Quay sang Tiêu Thiệu Tông, Long Thái lại nói: - Hôm khác trẫm sẽ đi thăm ngươi.
Tiêu Thiệu Tông thi lễ rồi không nói gì thêm, liền cùng Phạm Đức Hải lui ra ngoài,
Đợi Tiêu Thiệu Tông rời khỏi, Long Thái mới thở dài. Tề Ninh thấy vẻ mặt tiểu hoàng đế không được tốt, biết rõ là y lo lắng cho bệnh tình của Tiêu Thiệu Tông, liền an ủi:
- Hoàng thượng, sống chết có số, cũng không thể cưỡng cầu được, người cũng không cần quá lo lắng.
Long Thái khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát, nói:
- Đúng rồi, ngươi đi sứ Đông Tề, đã từng quen biết Đường Dục, có biết hắn là người như thế nào?
- Cũng không tiếp xúc nhiều với hắn. Tề Ninh nói:
- Nghe nói hắn có địa vị rất cao ở Bắc Hán, nhưng trong tay cũng không có nhiều thực quyền.
Long Thái mỉm cười nói:
- Bắc Đường Dục rất thích văn chương chữ nghĩa, cũng có tài văn, phụ hoàng đã từng nhắc tới người này. Trong ba anh em Bắc Đường Hoan, Bắc Đường Hoan là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, hai huynh đệ của hắn là Bắc Đường Dục và Bắc Đường Khánh cũng đều là rồng trong loài người. Nhưng Bắc Đường Hoan đa nghi, sau khi lên ngôi, luôn tìm cách loại bỏ hai huynh đệ của mình. Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh là tướng tài nổi danh, năm đó hắn thống lĩnh quân đội ở tiền tuyến, đối chọi không khoan nhượng với Đại Sở ta, Bắc Đường Hoan không dám tùy tiện động chạm, nhưng vẫn chèn ép Bắc Đường Dục. Khiến cho tuy Bắc Đường Dục có địa vị tôn quý ở Bắc Hắn, nhưng trong tay vẫn không có thực quyền.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cũng có hiểu biết đôi chút về lịch sử Bắc Hán, nhưng mấy chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn nghe được.
- Bởi vì bị chèn ép, đương nhiên Bắc Đường Dục có phần oán hận cha con Bắc Đường Hoan.
Long Thái lại cười nói:
- Bắt được Bắc Đường Dục lúc này, đối với chúng ta có rất nhiều lợi ích.
- Hoàng thượng, Bắc Đường Dục không có thực quyền ở Bắc Hán, thì có thể biết được bao nhiêu chuyện cơ mật?
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Cho dù hắn nương nhờ vào Đại Sở ta, thì có được lợi ích gì? Long Thái nói:
- Mặc dù Bắc Đường Dục không có thực quyền ở Bắc Hắn, nhưng Bắc Đường Hoan lại để hắn làm một việc vô cùng quan trọng.
Dừng một chút, y lại nói: - Ngươi theo trẫm.
Y chắp tay sau lưng, lách qua một tấm bình phong bằng gỗ, Tề Ninh đi vào theo, chỉ thấy Long Thái đi thẳng tới một bên tường, chăm chú nhìn lên vách tường. Tề Ninh bước tới, mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra trên vách tường có treo một tấm bản đồ.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn, tấm bản đồ này chỉ mô tả khu vực phía Nam gần sông Hoài, bao gồm cả vùng Vân Quý Xuyên (Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên), trên đó vẽ cả núi non, sông ngòi, quan ải hiểm yếu, chỉ có điều là khu Vân Quý được vẽ rất sơ lược.
- Một tấm bản đồ này đã hao phí sức lực và tâm trí của vô số người.
Long Thái chậm rãi nói:
- Cho tới tận bây giờ, địa hình lãnh thổ của Đại Sở ta cũng không thể thể hiện rõ ràng trên tấm bản đồ này, thậm chí còn có một chút sai lầm.
Y xoay người lại:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn Bắc phạt thành công, ngoại trừ bản thân phải có thực lực, ngươi có biết còn cần một điều quan trọng gì nữa không?
- Ý hoàng thượng muốn nói, phải biết địa hình khái quát của đối phương?
Long Thái hơi gật đầu:
- Đúng vậy, dưới gầm trời này, muốn vẽ địa hình giang sơn muôn dặm lên bản đồ, biết bao gian nan vất vả. Theo trẫm biết, thời tiền triều, trong hoàng cung Lạc Dương thật ra cũng có một tấm hoàn vũ đồ (bản đồ thế giới), nhưng lúc Bắc Đường Thiên Vũ dẫn quân đánh vào Lạc Dương, trong cung có người phóng hỏa, nghe nói hoàn vũ đồ chìm trong ngọn lửa, tuy rằng chữa lửa kịp thời, nhưng hoàn vũ đồ đã bị cháy phân nửa.
Thật ra Tề Ninh hiểu rất rõ, muốn vẽ bản đồ, tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Đặc biệt là ở vào thời đại có điều kiện hạn chế này, muốn làm ra một bức bản đồ địa hình, cho dù có thời gian mười năm, hai mươi năm, cộng thêm rất nhiều sức người, sức của, căn bản là không có khả năng thực hiện. Có thể nói một tấm bản đồ thế giới, là vật báu vô giá.
- Bắc Đường Thiên Võ không lấy được hoàn vũ đồ nguyên vẹn, vẫn muốn phục hồi nó.
Long Thái chậm rãi nói:
- Nghe nói khi đến tay Bắc Đường Hoan, hoàn vũ đồ đã được phục hồi hơn phân nửa, hắn không muốn giao thực quyền cho Bắc Đường Dục, cho nên phái Bắc Đường Dục phụ trách khôi phục hoàn vũ đồ!
Ánh mắt lóe sáng, mang theo một chút hưng phấn, y nhìn chằm chằm Tề Ninh, nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ giá trị của Bắc Đường Dục rồi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận