Cẩm Y Xuân Thu

Chương 46: Hôn ước


Cố Thanh Hạm rõ ràng không dành nhiều sự kính trọng cho Vũ Hương Hầu. Hai đầu lông mày của Vũ Hương Hầu nhúm lại vẻ tức giận, nói:
- Bản hầu tới gặp Thái phu nhân, chuẩn bị thương nghị hôn nước. Nếu Thái phu nhân đã không muốn gặp thì đành nhờ ngươi chuyển cho vài lời.
- Những lời nói vừa rồi của Hầu gia ta đã nghe thấy. Không biết ta có hiểu nhầm ý của Hầu gia hay không.
Cố Thanh Hạm cất giọng nhàn nhạt:
- Hôn ước giữa hai nhà chúng ta được lập từ khi lão hầu gia của hai phủ còn sống. Nếu không có gì thay đổi, đầu xuân sang năm hai nhà cần chuẩn bị cho hôn ước được định trước từ hơn mười năm nay này rồi.
- Thực hiện?
Vũ Hương Hầu cười gằn, nói:
- Giờ Tể Cảnh đã .... đã qua đời rồi. Tề Ninh sẽ để tang giữ tròn chữ hiếu ba năm. Muốn thành thân tất nhiên phải đợi sau ba năm.
- Chúng ta có thể đợi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Nếu đã là việc hôn sự do lão hầu gia định thì chúng ta đã coi Tử Huyên là phu nhân thế tử Cẩm Y Hầu phủ từ lâu rồi. Sau ba năm, hết kỳ mãn tang tự khắc chúng ta sẽ mang bát sĩ đại kiệu (kiệu lớn tám người khiêng) rước về.
Vũ Hương Hầu giơ tay lên, nói:
- Từ từ. Ngươi nói ba năm là ba năm à? Các ngươi có thể đợi nên cho rằng chúng ta cũng có thể đợi được sao?
- Hả?
Trên môi Cố Thanh Hạm ẩn giấu một nụ cười:
- Ý hầu gia là thời gian ba năm quá dài. Các ngươi không đợi được ư?
Vũ Hương Hầu đứng dậy, chắp tay sau lưng, nói:
- Đã nói tới đây, bản hầu cũng thẳng thắn luôn nhé. Hôn ước năm đó là do lão Hầu gia định, còn ta không tán đồng. Tuy nhiên, tình nghĩa của người già còn đó, bản hầu cũng không nỡ trực tiếp phản đối.
- Hóa ra Hầu gia cũng không đồng ý hôn sự này.
Cố Thanh Hạm cười nhạt, nói:
- Hai năm trước, Hầu gia nhiều lần đề cập với tướng quân về chuyện hôn sự này, nói muốn hai đứa trẻ sớm thành hôn. Chúng ta cứ cho rằng Hầu gia không phản đối hôn sự này.
Vẻ mặt của Vũ Hương Hầu có vẻ hơi ngại, nhưng vẫn nói:
- Thì vẫn hi vọng việc sẽ sớm xong, tránh việc suốt ngày càm nhàm về việc này, càng tăng phiền não.
Dừng một chút, y lại tiếp:
- Người biết bản hầu đều hiểu rằng, bản hầu là một người sợ phiền hà. Hiện giờ một phiền phức to đùng đang ở trước mắt bản hầu. Bản hầu không thể không mau chóng giải quyết.
- Thế cách giải quyết của Hầu gia là gì.
- Ngươi vừa nói rằng sẽ hóa giải hôn ước.
Vũ Hương Hầu nói:
- Nếu Tề Ninh đã phải chịu tang thì chỗ chúng tôi cũng không thể kiên nhẫn đợi thêm được nữa. Chi bằng hai bên hóa giải hôn ước. Như vậy bên nào cũng có lợi.
Y lườm sang Dương Ninh một cái rồi cất giọng nhàn nhạt:
- Nói thật là vị thế tử của nhà chúng ta cũng không thích hợp với Tử Huyên.
- Những lời này của Hầu gia thực ra chúng ta cũng không hiểu.
Khuôn mặt Cố Thanh Hàm trở nên nghiêm túc, nói:
- Hôn sự này được định bởi hai lão hầu gia khi còn sống. Cẩm Y Hầu phủ chúng ta chưa từng có ý khác từ trước tới giờ. Chúng ta cũng không dám vi phạm ý của lão hầu gia năm đó. Dù lão hầu gia hay là Vũ Hương lão hầu gia đều là những người nhất ngôn cửu đỉnh. Thực sự ta không hiểu một hôn ước vững chắc như vậy sao lại có biến cố như thế này?
- Trước khác nay khác. Dù là hôn ước do các lão hầu gia định thì cũng không phải là chuyện không thể thay đổi
Vũ Hương Hầu nhìn Dương Ninh một cái rồi cười lạnh, nói:
- Năm đó, khi lão gia nhà chúng ta định hôn ước này cũng không nghĩ tới việc Cẩm Y hầu phủ các ngươi lại nuôi một thứ đồ như thế này. Nếu lão gia nhà chúng ta biết cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.
Đôi mắt phượng của Cố Thanh Hạm giương lên, lạnh lùng nói:
- Hầu gia cũng là người có thân phận tôn quý. Những lời nói lỗ mãng như vậy có vẻ không hợp với một người có thân phận như ngài thì phải? Ninh Nhi đơn thuần, chất phác, không biết không vừa lòng Hầu gia ở chỗ nào?
Vũ Hương Hầu cất một tiếng cười kỳ lạ, nói:
- Đơn thuần chất phác à? Ngươi nghĩ bản hầu ta không biết gì ư?
Y giơ ngón tay chỉ vào Dương Ninh, lạnh lùng hỏi:
- Có người nói ngươi toàn chơi bời quên cả lối về với một đám công tử ở sông Tần Hoài, đúng không? Bản hầu còn nghe nói ngươi đã từng có chuyện làm trò cười cho thiên hạ, toàn kinh thành đều biết một kẻ ngu xuẩn chỉ biết mua vui cho người khác, không phải vậy ư?
Cố Thanh Hạm cả giận nói:
- Hầu gia xin tự trọng. Ninh Nhi chẳng qua chỉ là nhẹ dạ tin người. Bản tính của nó không xấu, ngài....
- Không cần phải giải thích.
Vũ Hương Hầu ngắt lời, tiếp:
- Kinh thành có nhiều người biết hôn ước hai nhà chúng ta, vì việc này, Vũ Hương Hầu phủ cũng bị người ta ...
Y đi lên phía trước đôi bước. Ngón tay trỏ như muốn đâm thẳng vào mũi Dương Ninh, tiếp:
- Cũng chính bởi thằng tiểu tử thối này hại cho thanh danh Vũ Hương Hầu phủ ta bị ô uế. Hiện giờ còn chưa thành thân đã liên lụy tới hầu phủ ta. Nếu thực sự đem Tử Huyên gả cho nó thì Vũ Hương Hầu phủ ta còn đất mà sống ở cái kinh thành này không?
Cố Thanh Hạm cười lạnh, nói:
- Vũ Hương hầu, năm đó khi lão hầu gia các ngươi gặp nạn, Cẩm Y lão hầu gia chúng ta bất kể chuyện liên lụy đã đứng ra giúp đỡ. Cũng chính vì lúc nguy nan không kể hiểm nguy không vứt bỏ nên hai nhà chúng ta mới có hôn ước này. Hiện giờ chẳng qua là một số kẻ bất lương gây điều tiếng thị phi sinh sự, Vũ Hương Hầu ngươi đã muốn hủy hôn ước. Nếu hai lão hầu gia ở dưới suối vàng biết được thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
- Ta cũng là vì tiền đồ của Tô gia chúng ta.
Vũ Hương Hầu thản nhiên:
- Bao nhiêu năm nay, ta còn chưa nghe nói có vị thế tử nào bị người khác bắt cóc đi. Giờ đến đời một kẻ vô dụng như vậy, nếu Tử Huyên vô phúc bị gả cho hắn, bản hầu còn thực sự lo lắng Tử Huyên không biết đến khi nào sẽ thành quả phụ ....
- Im đi.
Cố Thanh Hàm quát:
- Vũ Hương Hầu, ngươi quá đáng quá rồi đấy.
Vũ Hương Hầu lập tức cảm thấy hơi khó xử. Đương nhiên y cũng cảm thấy những lời nói vừa rồi của mình hơi quá đáng. Y hắng giọng đôi tiếng rồi nói:
- Dù sao Vũ Hương Hầu phủ cũng do bản hầu làm chủ. Tử Huyên là viên minh châu trong tay bản hầu. Hôn sự của nó phải do bản hầu quyết. Bản hầu không đồng ý, hôn sự này không thành.
Tử đầu tới cuối, Dương Ninh vẫn ngồi im bên cạnh nghe không nói lại câu nào. Hắn thấy Vũ Hương Hầu này tuy thân phận hầu gia cao quý, nhưng cách nói năng lại chẳng có chút quý tộc nào cả. Hơn thế, lời nói lại tùy tiện, lỗ mãng. Nếu thay một bộ quần áo bình thường thì chẳng khác gì một tên lưu manh đang giở trò.
Khâu tổng quản khoanh tay đứng bên giữ im lặng. Cố Thanh Hạm tuy vẫn cố gắng khống chế cảm xúc nhưng rõ ràng là đang rất giận dữ. Nàng thở dốc, bộ ngực căng tròn phập phồng theo hơi thở. Đôi lồng mày lá liễu của nàng dựng lên, cười gằn rồi nói:
- Vũ Hương Hầu, nếu ngươi đã nói đến nước này, ta cũng có câu nói thẳng muốn cho ngươi nghe.
Vũ Hương Hầu ngước đầu lên, nói:
- Hôm nay tới là để nói rõ ràng. Các ngươi có lời gì cứ nói ra.
- Được.
Cố Thanh Hạm vuốt cằm, nói:
- Vũ Hương Hầu, ngươi chắc cũng rõ. Năm đó hai vị lão hầu gia lập hôn ước không chỉ vì mối giao tình. Bọn họ nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra quyết định như vậy. Ta chỉ muốn thỉnh giáo Vũ Hương Hầu, ngươi chuẩn bị hủy hôn là đã suy tính kỹ chưa?
- Điều đó đương nhiên rồi.
Vẻ mặt của Cố Thanh Hạm đã bình tĩnh trở lại, nói:
- Nếu đã vậy ta cũng không nói thêm nhiều nữa. Có điều muốn hủy hôn ước phải hỏi ý Thái phu nhân. Nếu Thái phu nhân đồng ý, tất nhiên ta cũng chẳng ép hôn sự này làm gì.
Vũ Hương Hầu nói:
- Bản hầu có thể cho các ngươi vài ngày suy nghĩ. Thực ra ta thấy cũng không nhất thiết phải nghĩ ngợi gì. Bản hầu nếu đã quyết định hủy hôn thì các ngươi cũng không cần kiên trì làm gì, tránh cho sau này hai bên cùng khó xử.
- Vũ Hương Hầu yên tâm. Tề gia chúng ta từ trước tới nay chưa từng ép buộc ai cả.
Cố Thanh Hạm cất giọng nhàn nhạt:
- Khâu tổng quản. Tiễn khách.
Vũ Hương Hầu hơi ngạc nhiên. Chẳng kịp nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cố Thanh Hạm, y hừ một tiếng rồi phất áo đi thẳng ra ngoài.
Khâu tổng quản đi theo phía sau Vũ Hương Hầu, tiễn y ra cửa. Đợi Vũ Hương Hầu đi khỏi, Cố Thanh Hạm nhìn theo bóng lưng của Vũ Hương Hầu, cười gằn, nói:
- Ngu không ai bằng.
Dương Ninh đi đến bên cạnh Cố Thanh Hạm, nhẹ nhàng nói:
- Tam nương, chúng ta có hôn ước với nhà họ à?
- Ninh nhi, con không cần lo lắng. Con gái tốt đầy ra đấy. Không có con gái nhà Tô gia, tam nương cũng sẽ tìm cho con một đứa còn tốt hơn.
Cố Thanh Hàm đương nhiên vẫn còn chút giận, nói:
- Nghe nói tiểu thư Tô của gia đình họ cũng điêu ngoa xốc nổi, không dễ đối phó. Chẳng qua đây là hôn ước do lão hầu gia nhà ta định nên chúng ta không dám trái lời. Hôm nay Vũ Hương Hầu đã đến tận đây hủy hôn, chưa chắc đã phải là chuyện xấu.
- Vị Vũ Hương hầu đến đòi hủy hôn ngay khi còn chưa đưa tang phụ thân thì quả thực là quá đáng.
Dương Ninh chau mày nói:
- Y căn bản không coi Cẩm Y hầu phủ của chúng ta ra gì.
Cố Thanh Hạm quay người nhìn Dương Ninh, dịu dàng nói:
- Ninh Nhi, đừng để ý người khác nghĩ như thế nào. Chỉ cần mình không chịu khuất phục, tất sẽ có thể diện. Lão hầu gia và cha con khi còn sống đều là rường cột của Đại Sở. Không có người dám coi thường Cẩm Y phủ của chúng ta. Chỉ cần sau này con giữ được tác phong như họ, Cẩm Y hầu phủ nhất định sẽ không bị người khác coi thường.
Dương Ninh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ Cẩm Y hầu phủ các ngươi còn có thể diện nữa không thực không phải là việc ta suy nghĩ. Một thế tử giả mạo như ta còn chưa biết bao giờ bị âm thầm tống cổ đi ấy chứ.
Có điều trong lòng hắn cũng biết, Cẩm Y hầu phủ hiện này cũng có thể coi là trong loạn ngoài giặc nhòm ngó rồi.
Tề Cảnh vừa chết, cái cột nhà của Cẩm Y hầu phủ như bị đứt đôi. Tam lão thái gia Tề gia rõ ràng hướng về Tề Ngọc con vợ kế. Việc đấu tranh trong phủ là chuyện không thể tránh khỏi.
Việc hôm nay Vũ Hương Hầu tự mình đến đòi hủy hôn cũng không phải là chuyện tách biệt với chuỗi sự kiện đó.
Cố Thanh Hạm như đang suy nghĩ gì đó. Đúng lúc này, lại thấy hai người vội vàng đi tới. Người đi trước chính là Đoạn Thương Hải, thần sắc có vẻ rất nghiêm túc. Phía sau y là Tề Phong.
- Tam phu nhân, trong kinh có biến.
Đoàn Thương Hải còn chưa vào cửa đã trầm giọng nói.
Cố Thanh Hạm cau mày, nói:
- Sao?
Tề Phong tiến lên phía trước, chắp tay, nét mặt nghiêm trang:
- Tam phu nhân, thế tử gia, thành phòng đang thanh phòng, Hắc Đao dinh đóng ở Thạch Đầu thành hôm qua đột nhiên bị điều vào kinh thành. Lại thêm, chư môn hoàng thành thay đổi, Vũ Lâm doanh đóng ở trung tâm hoàng gia lại bị điều ra khỏi kinh thành. Hiện giờ họ đóng ở phía bắc thành mười lăm dặm.
- Cái gì?
Cố Thanh Hạm thất sắc.
- Hắc Đao doanh vào kinh thành à?
Đoạn Thương Hải vẻ vô cùng nghiêm túc.
- Hiện giờ hoàng thành đã bị phong tỏa. Không ai được ra vào cả. Tề Phong vừa nhìn thấy trên phố, sai nha của Kinh Đô phủ đã bắt đầu tuần thành. Dường như là họ đang dốc toàn lực. Các phố lớn ngõ nhỏ đều có bóng của sai nha. Tam phu nhân, xem ra, trong cung e rằng thực sự có chuyện rồi, ...


Đôi mi thanh tú của Cổ Thanh Hạm nhíu lên, suy nghĩ một lát mới hạ giọng nói:
-Thương Hải, từ giờ trở đi nghiêm lệnh người trong phủ không được tự ý ra ngoài. Nếu cần mua đồ gì, lúc ra cửa cũng phải chú ý cẩn thận.
Nàng lại nói với Tề Phong:
-Tề Phong, ngươi ở trong kinh đô phủ có người quen, hỏi thăm một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hai người chắp tay nhận lệnh, Tề Phong nói:
-Tam phu nhân, nếu thật là trong cung xảy ra chuyện, đám sai nha trong kinh đô phủ chỉ là phụng mệnh tuần phố, cuối cùng vì sao như thế chắc hẳn cũng sẽ không biết.
-Tề Phong nói không sai.
Đoạn Thương Hải nói:
-Hoàng thành điều động đến Hắc Đao doanh, hơn nữa thay quân hoàng thành, điều này cho thấy trong nội cung có ý muốn phong tỏa tin tức, hiện nay chúng ta rất khó thăm dò được trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cố Thanh Hạm hơi trầm ngâm mới hỏi:
-Kinh thành có thể bị phong tỏa sao?
-Tạm thời không có.
Tề Phong nói:
-Bất quá nhìn trận thế này, tối nay rất có thể sẽ bắt đầu giới nghiêm toàn thành, một khi trong thành giới nghiêm, phong tỏa kinh thành là chuyện không tránh được.
-Thế nhưng tướng quan lại muốn đưa tang trong hai ngày. Một khi kinh thành bắt đầu phong tỏa, chúng ta làm thế nào ra khỏi thành được?
Cố Thanh Hạ lo lắng thầm nghĩ:
-Ngày đưa tang là xử lý dựa theo cấp bậc nhưng có sai lệch, chẳng những phong thủy chịu ảnh hưởng lại còn vi phạm lễ chế, nói không chừng sẽ có người vin vào đó sinh sự.
Đoạn Thương Hải nói:
-Tam phu nhân yên tâm, cửa kinh vẫn còn trong tay Hổ Thần Doanh, thống lĩnh Hổ Thần Doanh là bộ hạ cũ của tướng quân. Ta trước sau phải tìm hắn, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bất luận như thế nào cũng phải đảm bảo đưa tang thuận lợi.
Cố Thanh Hạm vỗ nhẹ bộ ngực đầy đặn, lộ ra một nụ cười yếu ớt:
-Ngươi xem ta quýnh lên lại hồ đồ. Tiết thống lĩnh thống lĩnh Hổ Thần Doanh, có y ở đó, đưa tang tướng quân sẽ không có vấn đề.
Lập tức hai đầu lông mày nàng chứa vẻ sầu lo:
-Khó tránh trong cung chậm chạp chưa từng phái người qua, quả nhiên xảy ra nhiễu loạn…!
Dương Ninh ở bên cạnh không nói lời nào, nghe được mấy người nói chuyện với nhau đã tinh tường việc Kinh Thành như hôm nay cũng không yên ổn.
-Đúng rồi, Tam phu nhân, thời điểm chúng ta đến đây gặp Vũ Hương hầu vừa rời đi. Sắc mặc hắn không dễ nhìn lắm. Hơn nữa… hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm!
Đoạn Thương Hải muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ nói:
-Hắn tựa hồ có phần bất mãn với phu nhân, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không vậy?
Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Cố Thanh Hạm hiện ra vẻ xem thường, cười lạnh lùng nói:
-Ngươi thấy hắn đến có thể có chuyện gì tốt đẹp chứ? Người xưa nói hổ phụ vô khuyển tử. Lời này đặt trên người Vũ Hương hầu thật không linh nghiệm.
Nghĩ đến Dương Ninh ở bên cạnh, dường như không nên nói gì nhiều, nói với Dương Ninh:
-Ninh Nhi, con không cần quản việc khác, trước hết làm tốt tang sự của tướng quân, việc khác chờ nói sau.
Dương Ninh khẽ gật đầu, biết chuyện này cũng nên bỏ qua. Cố Thanh Hạm bây giờ chỉ sợ cũng tâm phiền ý loạn.
Trong kinh phát sinh biến cố, Cố Thanh Hạm phải đi bẩm báo với Thái phu nhân. Sau khi đợi cố Thanh Hạm rời khỏi, Đoạn Thương Hải phân phó Tề Phong vài câu. Tề Phong cũng nhanh chóng rời đi.
-Thế tử gia, nếu Vũ Hương hầu nói gì đó không lọt tai ngài cũng không cần để trong lòng.
Đoạn Thương Hải bắt gặp sắc mặt hơi khó coi của Dương Ninh chỉ cho là trước mặt Vũ Hương hầu chịu thiệt thòi, bèn khuyên giải:
-Vũ Hương hầu xưa nay không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện có đôi khi quá mức… Quá mức thẳng thắn.
Dương Ninh cười quái dị nói:
-Hắn hôm nay là đến gỡ bỏ hôn ước đấy.
-Đó cũng là…!
Đoạn Thương Hải đang muốn khuyên bảo trôi chảy mà thân hình bị chấn động mạnh, nói thất thanh:
-Cái gì? Gỡ bỏ hôn ước? Thế tử gia, ngài… ngài đang nói đùa phải không?
Dương Ninh nhún nhún vai noi:
-Ngươi thấy ta giống đang nói đùa à?
-Điều này sao có thể?
Đoạn Thương Hải kinh hãi nói:
-Cuộc hôn nhân này là hai vị lão Hầu gia khi còn tại thế chỉ định. Bất luận là Cẩm Y hầu hay là Vũ Hương hầu đều là người thừa kế Hầu tước của Đại Sở, dòng dõi tôn quý lập thành hôn ước. Đừng nói là chúng ta dòng dõi như vậy, cho dù… cho dù là người nhà bình thường, vậy cũng tuyệt đối không đến mức xóa bỏ dễ dàng.
Dương Ninh cười nói:
-Ngươi không phải nói vị Vũ Hương hầu kia không câu nệ tiểu tiết sao? Ngươi nói còn thật không có sai, hắn muốn xóa bỏ hôn ước giống như xé toang một tờ giấy lộn.
Mắt hổ của Đoạn Thương Hải hiện ra vẻ phẫn nộ, hai tay nắm tay, tức giận nói;
-Tướng quân chưa đưa tang. Hắn…hắn đã bội tín bội nghĩa, Cẩm Y Hầu phủ chúng ta xem là gì trong mắt hắn?
Dương Ninh gật đầu:
-Hắn nói Tề gia chúng ta không có một nam nhân nào gánh vác, còn nói một thằng ngốc như ta, ngu xuẩn vô năng, căn bản không xứng với thiên kim nhà bọn họ.
Đoạn Thương Hải hít sâu một hơi, âm thanh theo sau không che giấu được sự phẫn nộ:
-Tô Trinh đây là bỏ đá xuống giếng, hắn…!
Đúng là y tức giận đến mức toàn thân phát run, nhất thời không nói nên lời.
Dương Ninh đưa tay vỗ vỗ cánh tay y, cười nói:
-Kỳ thật cũng không có gì, có cha như vậy tất có con gái như vậy. Phụ thân không giữ lời chỉ sợ cũng không sinh ra cô con gái tốt đẹp gì.
Dừng một chút, hắn hạ giọng, cười như tên trộm nói:
-Đoạn nhị thúc, thúc có thể thấy qua vị thiên kim nhà kia trông như thế nào không?
Đoạn Thương Hải nói:
-Vị đó ta chưa từng gặp qua. Nhưng Vũ Hương hầu… Tô Trinh tướng mạo không kém. Phu nhân Vũ Hương hầu năm đó cũng là mỹ nhân nổi danh. Tướng mạo con gái của họ cũng sẽ không kém.
Y trầm giọng nói:
-Thế tử gia, hắn muốn xóa bỏ hôn ước, ngài đồng ý rồi hả?
-Tam nương nói còn muốn bẩm báo Tổ mẫu.
Dương Ninh mặc dù cực kỳ xem thường suy nghĩ hành động của Vũ Hương hầu, tuy nhiên, cũng không thèm để ý đến đến vụ hôn nhân này.
-Trước sau xem Tổ mẫu nói như thế nào.
Đoạn Thương Hải nộ khí chưa tan, cười lạnh nói:
-Tô Trinh tuy làm việc lỗ mãng lại thật không ngờ đại sự như vậy hắn cũng dám nói trở mặt là trở mặt, quả nhiên nhân tâm khó dò, nhớ năm đó…!
Nói đến đây, do dự một chút, cuối cùng cũng không nói tiếp.
Dương Ninh cười nói:
-Đoạn nhị thúc hiểu rất rõ Tô Trinh sao? Đối với bị nhạc phụ đại nhân này ta lại biết rất ít.
Đoạn Thương Hải biết rõ vị thế tử gia này lúc trước đần độn, tuy nhiên không đến mức ngu ngốc nhưng đầu óc quả thực cũng không nhanh nhạy lắm, hôm nay tựa hồ trí thông minh bị kích thích mà bắt đầu…, bắt đầu biết được đạo lý đối nhân xử thế. Y do dự một chút mới giải thích nói:
-Tô Trinh lúc còn trẻ là thiếu gia ăn chơi nổi danh Kinh Thành, suốt ngày lưu luyến bên trong chỗ trăng gió, sống mơ mơ màng màng. Vũ Hương hầu quanh năm tại ngoại, quản giáo thiếu nghiêm khắc…
Dương Ninh trong lòng nhịn không được mắng một câu, lúc trước Tô Trinh còn như một chánh nhân quân tử quở trách Tề Ninh lưu luyến trên sông Tần Hoài, hiện tại xem ra bản thân y lại là tiền bối trăng gió.
-Năm đó đại hôn Tam gia, Tô Trinh tới tham dự tiệc cưới, còn…!
Đoạn Thương Hải lên nắm đấm, lập tức lắc đầu nói:
-Đều là chuyện đã qua, nhắc đến làm gì cho qua đi.
Dương Ninh đã bị dẫn dắt lòng hiếu kỳ hỏi:
-Đoạn nhị thúc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Dù thế nào sẽ không phải thời điểm đại hôn Tam thúc, Tô Trinh còn có thể gây chuyện chứ?
Đoạn Thương Hải cười lạnh nói:
-Thế tử gia thật đã nói trúng rồi, lần đó đại hôn, Tô Trinh cùng vài tên thiếu gia ăn chơi vụng trộm mò tới động phòng, nói cái gì muốn khấy động động phòng, cử chỉ lỗ mãng, lúc đợi Tam gia dẫn người đến…!
Nói đến đây, trên mặt Đoạn Thương Hải hiện ra vẻ tươi cười quái dị:
-Thời điểm Tam gia chạy đến, Tô Trinh máu me khắp người, lúc ấy cũng đã hôn mê.
-À?
Dương Ninh càng hứng thú, nghe được Tô Trinh xui như vậy cảm thấy thấy có chút hưng phấn:
-Đến cuối cùng chuyện gì xảy ra?
Đoạn Thương Hải nhìn chung quanh một chút mới hạ giọng nói:
-Thế tử gia biết vậy là tốt rồi. Nhưng đừng đi nói khắp nơi, tuy không ít người biết nhưng hiện tại cũng không dám nói ra.
Dừng một chút mới cười nói:
-Mặc dù không chứng kiến nhưng chúng ta đều đoán được, đích thị tính trăng hoa của Tô Trinh không thay đổi, muốn mượn tiếng náo động phòng tân hôn đùa giỡn Tam phu nhân, lại bị Tam phu nhân dùng kéo đâm trúng bắp đùi của hắn. Tô Trinh mặc dù là trưởng tử của lão hầu gia nhưng đáng tiếc không có di truyền sự dũng mãnh của Tô lão hầu gia, bị dọa đến bất tỉnh tại chỗ.
Dương Ninh không nhịn được cười ha hả, lúc này mới hiểu rõ vì sao thời điểm lúc trước Vũ Hương Hầu Tô Trinh nhìn thấy Cố Thanh Hạm có vài phần kiêng kị thì ra năm đó có một sự việc như vậy.
Nghĩ đến tướng mạo xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, khi ra tay lại hung ác cực kỳ không khỏi thấy buồn cười.
-Tuy nói Tô Trinh làm việc hoang đường nhưng tự nhiên xóa bỏ hôn ước, ta tuyệt đối không nghĩ đến.
Đoạn Thương Hải cười lạnh nói:
-Người này chỉ vì lợi trước mắt, nhớ năm đó Tô lão hầu gia sao mà anh hùng, đó cũng là một người mà lời hứa nhất ngôn cửu đỉnh, lại không thể tưởng được…!
Y lắc đầu.
-Từ khi tước vị Vũ Hương Hầu bị Tô Trinh kế thừa về sau, uy danh sớm đã rớt xuống ngàn trượng. Khi mọi người đề cập đến Bốn đại Hầu tước, không ít kẻ thầm cười nhạo Vũ Vương Hầu căn bản không có cách nào đánh đồng với ba Đại Hầu tước kia. Nhưng tướng quân vẫn không ghét bỏ, vẫn tuân thủ hôn ước năm đó.
-Đoạn Nhị thúc, Tô Trinh đến thăm xóa bỏ hôn ước, đương nhiên là vì nguyên cớ cha qua đời.
Dương Ninh chậm rãi nói.
-Hắn chỉ cho là Cẩm Y Hầu phủ từ đó xuống dốc cho nên không muốn kết thân với chúng ta. Nghe thúc đề cập thành tựu của người này ngày xưa có hành động như vậy cũng không coi là chuyện lạ.
Dừng một chút hắn mới nói tiếp.
-Ta hiện tại chỉ thấy kỳ lạ. Hắn vì sao lại chọn đúng ngày này tới xóa bỏ hôn ước, phụ thân còn chưa đưa tang. Thời điểm lúc này tới nói, hắn tự biết rõ đây là trở mặt với Cẩm Y Hầu phủ chúng ta nhưng phàm là người có đầu óc cũng sẽ biết như thế là hồ đồ.
Đoạn Thương Hải cau mày nói:
-Thế tử gia nói như vậy…cũng quả thực kỳ quái. Tô Trinh mặc dù là người khinh lãng nhưng cũng không phải một kẻ ngu dốt. Theo lý mà nói dù cho muốn xóa bỏ hôn ước cũng nên chờ thêm một thời gian qua đi lại tới ngay trước giờ tướng quân đưa tang, thật là có chút kỳ quặc.
Dương Ninh tròng mắt đi lòng vòng, hạ giọng đi sát vào Đoạn Thương Hải hỏi:
-Đoạn nhị thúc, thúc có nói đằng sau còn có nguyên nhân nào khác không? Ta cảm thấy xóa bỏ hôn ước không phải là Tô Trinh nhất thời bị lòng tham mà quyết định.
Đoạn Thương Hải suy nghĩ một chút rồi mới nói:
-Loại chuyện này, chúng ta cũng không nên phỏng đoán.
Lập tức y cau mày nói.
-Nhưng nếu hôn ước thực sự bị xóa bỏ, danh dự của Cẩm Y Hầu phủ chúng ta sẽ bị quét sạch.
-Đây là bọn họ xóa bỏ hôn ước, danh sự bị quét sạch chỉ có thể là bọn họ.
Dương Ninh cười lạnh một tiếng.
-Nói không giữ lời, tấm chiêu bài này của Vũ Vương hầu ngày sau đã có thể rất xấu.
-Thế tử gia, ta không hiểu.
Đoạn Thương Hải cười khổ nói:
-Cẩm Y Hầu phủ chúng ta hiện nay ở trong hoàn cảnh khốn đốn, không ít người đang xem thế nào. Tô gia xóa bỏ hôn ước mặc dù danh dự của bọn hắn bị tổn thương lớn nhưng danh dự của Cẩm Y Hầu phủ chúng ta tất nhiên bị làm nhục. Người ngẫm lại xem, Tô gia chủ động gỡ bỏ hôn ước, ở đây không rõ ràng – thực – đối với người ngoài nhìn vào chỉ cho là Tô gia khinh thường chúng ta, đều sẽ cảm thấy Cẩm Y Hầu phủ chúng ta xuống dốc rồi. Kể từ đó chỉ sợ sẽ có nhiều người hơn bỏ đá xuống giếng.
Y thấp giọng nói.
-Hôn ước một khi xóa bỏ, ảnh hưởng danh dự Tô gia mà Cẩm Y Hầu phủ chúng ta cũng trở thành thứ bị người ta vứt bỏ đi rất nhanh.
-Thì ra là thế!
Dương Ninh nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận