Cẩm Y Xuân Thu

Chương 175: Tính sổ


Khúc Tiểu Thương quay người nhìn Dương Ninh cười nói:
- Nhà ngươi ở đâu? Nếu không tiện ta có thể phái người đưa ngươi về.
Y lại quay sang Trần Kỳ:
- Đi chuẩn bị ngựa, theo lời vị công tử này đưa người ta về.
- Không vội không vội. Khúc Giáo úy, có thể để cho ta gặp người phủ Cẩm Y Hầu phái tới không? Nói không chừng ta cũng quen.
Những người khác im lặng.
Những người của phủ Thần Hầu ở đây đều không phải kẻ ngu, có mấy người đã ẩn ẩn hiểu ra gì đó.
Tới lúc này Khúc Tiểu Dương chỉ có thể cứng đối cứng, vẫn nghiêm trang nói:
- Ngươi biết phủ Cẩm Y Hầu? Chẳng lẽ ngươi có giao tình với phủ Cẩm Y Hầu sao?
Dương Ninh cũng hùa theo gã diễn trò:
- Có chút giao tình. Ta cùng rất nhiều người của phủ Cẩm Y Hầu là bạn cũ, bọn họ cũng sẽ không quên ta.
Gã cười ha ha:
- Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu ngươi thực sự biết người phủ Cẩm Y Hầu thì cũng có thể gặp một chút.
Không bao lâu sau bên ngoài có tiếng bước chân, một người thấp thỏm đi vào trong nha môn, chân còn chưa bước vào tiếng đã vọng vào trước:
- Vị Giáo úy nào của phủ Thần Hầu vậy?
Khúc Tiểu Dương đã ra đón, chỉ thấy một bóng người tráng kiện bước vào, gã cười nói:
- Đây không phải Đoạn Nhị gia sao? Cơn gió nào thổi lão tới vậy?
Người tới là Đoạn Thương Hải.
Lão bắt lấy cánh tay gã, vội la lên:
- Khúc Giáo úy, nhanh lên, nhanh lên, phải phái người đuổi theo quái vật hút máu. Nó lại xuất hiện ròi. Còn nữa, chỉ sợ Tiểu Hầu gia nhà chúng ta đã rơi vào tay nó…
- Đừng gấp, đừng nóng! Đoạn Nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội, Tiểu Hầu gia xảy ra chuyện gì?
Hai mắt Đoạn Thương Hải nhìn chằm chằm sau lưng Khúc Tiểu Dương, rồi vội vàng đi vòng qua gã vài bước vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi:
- Tiểu Hầu gia, ngài… ngài ở đây sao? Vậy thì tốt quá rồi.
Trong đôi mắt y lấp lánh vui mừng không thể che giấu. Y thở dài một hơi:
- Người bình yên vô sự rồi thì tốt quá.
Thấy y có hơi chật vật, Dương Ninh bèn hỏi:
- Sao ngươi lại ra thế này?
- Không việc gì không việc gì.
Sắc mặt lo lắng căng thẳng của y đã giãn ra, nhìn quanh, thấy nha sai phủ Thần Hầu đều nhìn mình đầy kỳ quái mới ôm quyền thưa:
- Là chư vị huynh đệ phủ Thần Hầu đã cứu Tiểu Hầu gia nhà ta. Đoạn Thương Hải xin cảm tạ các vị.
Mấy người đều xấu hổ cúi đầu, ngay cả Tây Môn Chiến Anh cũng rũ xuống, không nói được gì.
Khúc Tiểu Thương cũng tới, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Đoạn Nhị gia, vị này…chẳng lẽ vị này là Cẩm Y Hầu gia?
Đoạn Thượng Hải cười đáp:
- Đúng vậy, đây là Tiểu Hầu gia nhà chúng ta. Khúc Giáo úy, phủ Thần Hầu của các ngươi quả nhiên thần thông quảng đại, đã cứu được Tiểu Hầu gia của chúng ta. Đúng rồi, có phải con quái vật hút máu kia bị các ngươi bắt rồi phải không? Ta đã thấy xác nó trong hẻm, vô cùng thê thảm, ở đó còn có vết chân của Tiểu Hầu gia nhà ta. Ta còn tưởng rằng Tiểu Hầu gia bị…..
- Ty chức Tham lang Giáo úy phủ Thần Hầu Khúc Tiểu Thương, bái kiến Hầu gia!
Khúc Tiểu Thương vội thay đổi thái độ, cực kỳ nghiêm túc và trang trọng cung kính khom người chào Dương Ninh.
Dương Ninh biết y đã đoán được thân phận của mình từ trước, cũng không bóc trần, cười nói:
- Khúc Giáo úy khách khí rồi, không cần đa lễ.
Khúc Tiểu Thương quay đầu lạnh giọng nói với mấy người khác:
- Các ngươi ngẩn ra đó làm cái gì? Đây là Cẩm Y Hầu gia. Còn không qua đây bái kiến?
Cẩm Y Hầu là một trong bốn đại Hầu tước được kế thừa của Đại Sở. Bốn đại Hầu tước đương nhiên có địa vị cao hơn Hầu tước. Bốn đại Hầu tước đều đã lập được công lao khai quốc hãn mã cho Đại Sở.
Mặc dù Hầu tước chỉ là một tước vị, nhưng ở Đại Sở bốn đại Hầu tước không chỉ là một tước vị đơn giản, mà đại diện cho vinh quang và uy nghiêm.
Tây Môn Thần Hầu Thần Hầu phủ tuy cũng được phong tước vị Hầu, nhưng không phải thế tập. Hơn nữa, bản thân tước Hầu cũng có chia cao thấp, tuy Thần Hầu được coi là cao đẳng ở Đại Sở, nhưng so với bốn đại Hầu tước vẫn hơi kém một chút.
Mà Khúc Tiểu Thương, tuy là một trong Thất Tinh Bắc Đẩu của phủ Thần Hầu, nhưng cũng chỉ là một Giáo úy, so về địa vị còn kém xa Dương Ninh, còn những người khác đương nhiên càng không thể so với hắn.
Vậy nên, có một nha sai trung niên khá cẩn thận bước lên, quỳ một gối xuống cung kính chào:
- Hình sự Hầu Quân Vũ phủ Thần Hầu bái kiến Hầu gia.
Trần Kỳ thấy vậy cũng vội vàng bước tới quỳ một gối:
- Hình sự phủ Thần Hầu Trần Kỳ bái kiến Hầu gia!
Dương Ninh cũng không nói gì, nhìn Tây Môn Chiến Anh, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh cắn cặp môi đỏ mọng, không lập tức tiến tới, còn Nghiêm Lăng Hiện hơi do dự một chút, rồi bước tới, quỳ một gối xuống:
- Phá Quân Giáo úy phủ Thần Hầu Nghiêm Lăng Hiện, bái kiến Hầu gia!
- Sao?
Dương Ninh cười hỏi:
- Thì ra ngươi là một trong Bắc Đẩu Giáo úy sao? Tên rất uy phong.
Nghiêm Lăng Hiện chấp nhận hôm nay ra đường dẫm phải cứt chó rồi, quá ư đen đủi. Làm sao gã ngờ nổi mình lại bắt trúng đường đường Cẩm Y Hầu về.
Lúc trước Dương Ninh báo tên mình ra, mấy người đều cảm thấy nó giống tên Cẩm Y Hầu, nhưng ai mà ngờ được vị này thật sự là chính chủ.
Vừa rồi thấy Khúc Tiểu Thương có thái độ khác thường, Nghiêm Lăng Hiện cũng cảm thấy rất lạ, nghĩ tới tên của đối phương trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Lúc này xác định được người này chính là Cẩm Y Hầu tim đã treo lên trời rồi, nghĩ lại lúc nãy mình đối xử với vị Tiểu Hầu gia này như hung thần ác sát, thật sự không biết được tiếp theo sẽ thế nào.
Nếu là Hầu tước bình thường Nghiêm Lăng Hiện sẽ không quá căng thẳng, nhưng bốn đại Hầu tước của Đại Sở không phải quan lại quyền quý thông thường.
Lúc này bị Dương Ninh trêu chọc, Nghiêm Lăng Hiện chỉ đành cúi đầu, nào dám nói gì.
Khúc Tiểu Dương thấy Tây Môn Chiến Anh không tỏ thái độ gì, cau mày nhắc:
- Tiểu sư muội, còn không qua đây bái kiến?
Tây Môn Chiến Anh cũng không thể làm gì khác, đành bước tới. Nàng không quỳ, chỉ hành lễ:
- Tây Môn Chiến Anh bái kiến Hầu gia!
- Chiến Anh, ngươi còn chưa báo thân phận của mình. Hay là nói nghe một chút đi.
Dương Ninh lại lấn tới cười ha hả:
- Ngươi cũng là Hình sự phủ Thần Hầu sao?
Tây Môn Chiến Anh cắn cắn môi, không nói gì.
Khúc Tiểu Thương cười nói hộ:
- Thưa Hầu gia, tiểu sư muội là nữ nhi của Thần Hầu, cũng là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ đã được nuôi trong phủ Thần Hầu. Tạm thời vẫn chỉ đang rèn luyện, coi như là trinh sự của phủ Thần Hầu.
- Trinh sự?
- Phủ Thần hầu có Tứ đại xử, Trinh sự xử, Hình sự xử, Vũ cấm xử và Đan khí xử. Trinh sự là thành viên của Trinh sự xử (trinh ở đây là trinh thám).
Dương Ninh khẽ gật đầu:
- Phải chăng Trinh sự đó phụ trách bắt người?
Khúc Tiểu Thương biết hắn đang muốn tính sổ, chỉ có thể nói thật:
- Trong tình huống bình thường, trinh sự chỉ phụ trách truy tìm và thu thập tin tình báo, không được trực tiếp tham gia bắt người. Nhưng trong tình huống đặc biệt, mỗi lại viên của tứ xử phủ Thần Hầu đều có chức trách trừ gian diệt ác.
- Nói vậy thì tối nay bắt ta tới cũng là tình huống đặc biệt?
Dương Ninh sờ lỗ mũi hỏi.
Thấy Dương Ninh bình yên vô sự, sắc mặt Đoạn Thương Hải đã rất nhẹ nhõm, lúc này nghe hắn nói vậy, đột nhiên biến sắc, cau chặt mày hỏi:
- Bắt lại? Hầu gia, rốt cuộc có chuyện gì?
- Nghiêm Lăng Hiện, ngươi nói một chút đi, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?
Dương Ninh ngả người dựa vào ghế:
- Miệng ta hơi khô, cuống họng hơi ngứa, không muốn nói nhiều.
Khúc Tiểu Thương lập tức ra lệnh:
- Trần Kỳ, còn không mau đi pha trà cho Hầu gia. Phải dùng lá trà ngon nhất. Nhanh đi!
Trần Kỳ lập tức bò dậy, chạy đi như bay.
Nghiêm Lăng Hiện toát mồ hôi trán, khóc không ra nước mắt, chỉ đành kể lại đại khái chuyện xảy ra buổi tối một lượt, đến cuối cùng thì nói năng đã hơi lộn xộn.
Đoạn Thương Hải nghe xong cười lạnh một tiếng hỏi:
- Nói vậy, là phủ Thần Hầu các ngươi tưởng Hầu gia là hung thủ giết người khát máu bèn bắt về?
Y siết nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Các ngươi thật to gan đấy.
Khúc Tiểu Thương bất đắc dĩ giải thích:
- Đoạn Nhị gia, bình tĩnh chớ nóng. Hai người bọn họ đã phạm phải sai lầm, nhất định phủ Thần Hầu sẽ trừng phạt thật nặng.
- Khúc Giáo úy, Đoạn Thương Hải ta vẫn luôn vô cùng kính sợ phủ Thần Hầu các ngươi, đơn giản là vì Tây Môn Thần Hầu luôn tinh tường mọi việc, từ xưa đến nay phủ Thần Hầu vẫn khôn khéo giỏi giang.
Giọng y lạnh đi:
- Lúc này Đoạn mỗ không nghĩ được, phủ Thần Hầu làm việc thế này hẳn là các ngươi không quan tâm tới danh dự phủ Thần Hầu nữa chứ? Vì phá án, có thể vu hãm người tốt sao?
Tây Môn Chiến Anh vẫn một mực cúi đầu, nghe Đoạn Thương Hải nói vậy chợt ngẩng lên:
- Hắn đúng là Cẩm Y Hầu, nhưng… nhưng chẳng lẽ vì là Cẩm Y Hầu mà không thể nghi ngờ hắn là tội phạm?
Nàng vừa dứt lời, trong phòng lập tức lặng ngắt, nhưng rất nhanh Khúc Tiểu Thương đã lạnh lùng quát:
- Chiến Anh, muội nói bậy bạ gì đó? Ai nói Hầu gia là tội phạm giết người?
- Nhị sư huynh, không phải vừa rồi huynh đã đoán được hắn là Cẩm Y Hầu nên mới khách khí với hắn vậy phải không? Huynh chỉ hỏi hắn một câu đã nói rằng thẩm vấn xong, còn nói hắn có thể đi. Trước kia huynh không phải người như vậy. Phủ Thần Hầu không phải chưa từng bắt quan viên, vì sao vừa biết hắn là Cẩm Y Hầu huynh đã không thẩm án cẩn thận? Chẳng lẽ… chẳng lẽ huynh sợ hãi quyền thế của hắn?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tỏ rõ thái độ cực kỳ không phục, thậm chí Dương Ninh còn thấy hai mắt nàng hơi hồng lên.
Tối nay xảy ra hiểu lầm như vậy, Khúc Tiểu Thương chỉ hy vọng có thể chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ thành không, tận hết khả năng dàn xếp ổn thỏa. Nhưng tiểu thiếu nữ này lại không giúp đỡ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Y hơi giận, trầm giọng mắng:
- Ngươi nói đủ chưa? Ở đây không cần ngươi. Ngươi lui xuống trước cho ta.
- Ta không lui!
Tây Môn Chiến Anh đứng thẳng lưng, hơi vươn cổ lên:
- Không thể vì hắn là Cẩm Y Hầu mà chúng ta không dám thẩm hắn. Cẩm Y Hầu thì sao? Chẳng lẽ sẽ không phạm pháp sao ? Hắn cũng là người, đã có hiềm nghi thì chúng ta đều phải điều tra. Không phải trước kia huynh đã nói trong mắt phủ Thần Hàu không có quan lại quyền quý, cũng không có tiểu thương gì, chỉ có tội phạm và người tốt sao ?
Dương Ninh khá hứng thú. Tuy tiểu ny tử này tính tình quật cường và kiên định, mặc dù có hơi ương bướng cố chấp, tra án cũng không cao minh, nhưng lại có khí khái không sợ quyền quý, ngược lại còn khiến người ta đồng tình tán thưởng.


Sắc mặt Khúc Tiểu Thương cũng cực kỳ giận dữ, Dương Ninh giơ tay lên cười nói:
- Khúc Giáo úy, không cần vội trách cứ nàng như vậy.
Hắn quay sang Tây Môn Chiến Anh:
- Chiến Anh, ta biết tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy, nói cho cùng, vẫn là có tư tâm.
- Ngươi!!!!!
Đôi mắt sáng ngời của Tây Môn Chiến Anh sáng lên giận dữ:
- Không cho ngươi gọi tên ta!
- Chiến Anh, lần này là ngươi không đúng.
Hắn cố ý trêu chọc:
- Không gọi tên ngươi, chẳng lẽ muốn ta gọi là Tây Môn Trinh sự hả? Nghe cách gọi này không biết ngươi có mất tự nhiên không?
Thấy hắn tươi cười, nàng càng buồn bực, nghiêng đầu đi, không để ý tới.
- Ngươi nói rất chính nghĩa rất cao cả, diệt trừ gian ác, đến ta nghe được cũng rất kích động. Nhưng trong lòng ngươi có tự hỏi, tối nay ngươi và Nghiêm Lăng Hiện bắt ta về đây rốt cuộc là vì mục đích gì không?
Nàng hơi nghiêm mặt, vẫn không thèm nhìn hắn, chỉ cười lạnh:
- Không có mục đích gì, chỉ là không muốn buông tha cho ác tặc thương thiên hại lý!
- Có lẽ đây là một trong số nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân chủ yếu, là vì trong lòng ngươi vẫn có tư tâm, hoàn toàn khác với lý do ngươi vừa nêu, ngươi chỉ muốn khẳng định bản thân mà thôi.
Thân thể mềm mại của Tây Môn Chiến Anh khẽ rung lên một cái, nghiêng đầu lại, hai mắt sáng hàn quang, cười lạnh hỏi;’
- Ngươi có ý gì?
- Nói chuyện với ta vẫn nên khách khí một chút.
Sắc mặt Dương Ninh cũng lạnh đi:
- Ngươi đừng quên thân phận của ngươi, cũng đừng quên thân phận của ta. Ở trước mặt ta còn chưa tới lượt ngươi thể hiện tính tình đại tiểu thư ra.
Tây Môn Chiến Anh cắn môi, không nói gì.
Lúc này Trần Kỳ đã bưng một cái khay lớn tới, cong người hành lễ, tới cạnh mấy người Dương Ninh đặt mấy món điểm tâm lên bàn, cười cười mời:
- Hầu gia, đêm khuya rồi, nhất định ngài rất đối bụng. Ty chức đã chuẩn bị chút điểm tâm, mời ngài nhấm nháp một chút.
Sau đó hai tay nâng chén trà lên, chén trà rất tinh mỹ, lại sạch sẽ, đưa tới trước mặt Dương Ninh, cười cười mời:
- Hầu gia, đây là lá trà mới hái, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không?
Dương Ninh nhận lấy, nhìn lá trà mỏng manh nhẹ nhàng, nước trà xanh xanh trong vắt màu ngọc bích, hương trà thơm nồng, nhất định là trà ngon thượng đẳng. Hắn cười cười:
- Trần Kỳ, ngươi rất hiểu chuyện.
Trần Kỳ nghe ra hắn khen ngợi, hơi thở ra, vội nói:
- Không dám!
- Đúng rồi, ta nhớ ra ngươi vừa mới nói, phủ Thần Hầu không có quy định châm trà cho phạm nhân, không thể chọn ba lấy bốn.
Dương Ninh thổi thổi trà vụn:
- Ta nhớ lúc nãy ngươi có nói gì nữa, “F** con bà nhà nó”, hình như là câu này thì phải?
Mặt mũi Trần Kỳ trắng bệch, gần như mềm nhũn ngã xuống.
- Ngươi nên nhớ bà nội của ta là Thái phu nhân Hầu phủ.
Hắn thở dài:
- Lão nhân gia người đã bảy tám chục tuổi, không biết có ân oán gì với ngươi, Trần đại Hình sự, ta có thể nói không? Ngươi nể mặt ta, sau này đừng tìm lão nhân gia làm khó….
Mồ hôi lạnh tứa ra trên trán Trần Kỳ, hoàn toàn hoảng sợ.
Thái phu nhân Cẩm Y Hầu được triều đình phong làm Cáo mệnh phu nhân, thân phận tôn quý. Tuy Dương Ninh cố ý bắt lấy câu nói của gã cưỡng từ đoạt lý, nhưng nếu muốn truy cứu tới nơi tới chốn, chỉ sợ đầu này khó giữ.
Khúc Tiểu Dương trừng mắt với Trần Kỳ, lạnh lùng nói:
- Ra sân sau quỳ, tự vả miệng. Khi nào Hầu gia cho ngừng mới được ngừng.
Trần Kỳ đành đi ra cửa, quỳ ngoài sân tự vả vào hai má mình.
- Chiến Anh, chúng ta còn chưa nói chuyện xong.
Dương Ninh khẽ nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống:
- Ta vừa nói tới chỗ nào nhỉ? Đúng rồi, đến chỗ ngươi muốn bắt ta về để tự khẳng định mình. E hèm, ngươi và vị Phá Quân Giáo úy này trước kia rất ít khi chấp hành nhiệm vụ, nên kinh nghiệm rất non, cũng chưa lập được nhiều công lao gì. Ngươi trẻ tuổi, tranh cường háo thắng, không biết bên ngoài nước sâu bao nhiêu, nhưng luôn tự cho mình là đúng, coi trời bằng vung, luôn cảm giác không có gì là không làm được. Nên ngươi muốn lập công rực rỡ, để cho tất cả mọi người đều phải rửa mắt mà nhìn.
Hắn vừa nói chuyện vừa làm bộ hoa trương, răng ngà của Tây Môn Chiến Anh cắn sâu vào bờ môi đỏ mọng, hai tay siết lại thành đấm.
- Một nữ hài tử không nên có vẻ như hung thần ác sát như thế, cứ như muốn ăn thịt người ấy. Ôi… Ta nói ngươi nghe, coi như giáo huấn ngươi một chút cho sau này. Không phải ngươi và Nghiêm Lăng Hiện muốn lập công lớn để cho trên dưới quý phủ Thần Hầu phải rửa mắt mà nhìn các ngươi sao? Ngươi là nữ nhi Thần Hầu, còn vị này, Phá Quân Giáo úy, nếu ta không đoán sai, Phá Quân Giáo úy ngươi tuổi còn trẻ đã trở thành một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, chỉ sợ cũng không phải được tất cả mọi người trong phủ Thần Hầu chịu phục. Cho nên, một người muốn khẳng định với cha mình, một người muốn được đồng môn tôn trọng, vừa vặn gần đây trong Kinh thành lại xảy ra sự lạ yêu quái hút máu, nên hai ngươi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, kết hợp bắt tay với nhau, muốn mượn việc này lập công lớn.
Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện đều có vẻ giật mình. Trong ánh mắt của Khúc Tiểu Thương cũng có thêm phần dị sắc.
- Các ngươi sốt ruột cầu công, tối nay vừa lúc gặp được cơ hội, lại phát hiện ta ở hiện trường vụ án. Khi ấy ta thấy nhất định các ngươi rất kích động.
Dương Ninh nâng chung trà, lại hớp nhẹ một ngụm mới tiếp tục nói:
- Các ngươi không hỏi trắng đỏ xanh đen gì, khi chuyện còn nhiều điểm đáng nghi chưa được làm sáng tỏ đã vội vã bắt ta lại. Nói cho cùng, các ngươi vì cầu công, đã không để ý tới những điểm đáng ngờ kia. Không biết ta nói có đúng không? Đương nhiên, nhất định các ngươi sẽ không thừa nhận.
Nghiêm Lăng Hiện ứa mồ hôi lạnh, môi hơi nhúc nhích.
Tây Môn Chiến Anh nhìn hắn chằm chằm, môi bị cắn gần chảy máu, nhưng vẫn quật cường chất vấn lại:
- Làm sao ngươi có thể chứng minh được người nọ không phải do ngươi giết chết?
- Ta nói rồi, các ngươi quá ít kinh nghiệm, nên rèn luyện thêm đi. Không được ba năm năm năm, các ngươi không thành tài được.
Dương Ninh nhìn Khúc Tiểu Thương, cười nói:
- Vừa rồi Khúc Giáo úy đã nói chứng cứ cho các ngươi nghe, nhưng đến bây giờ các ngươi vẫn không thể nghiệm và quan sát khổ tâm của Khúc Giáo úy, thật sự khiến cho người ta cảm thán.
Tây Môn Chiến Anh và Nghiêm Lăng Hiện liếc nhau, cùng nhìn sang Khúc Tiểu Thương, vẻ mặt có hơi mờ mịt.
Khúc Tiểu Thương mỉm cười hỏi:
- Hầu gia muốn ám chỉ chuyện gì?
- Đương nhiên là đôi tay của ta.
Dương Ninh rất thích ý dựa vào ghế, nhìn Tây Môn Chiến Anh hỏi:
- Ta hỏi ngươi, những người bị hút máu kia chết như thế nào?
Nàng do dự một chút rồi đáp:
- Ngực bị đánh mạnh, yết hầu bị xé nát.
- Được, ta lại hỏi ngươi, miệng vết thương ở yết hầu có dễ nhìn không?
Dương Ninh nhìn chằm chằm nàng:
- Bị binh khí nào gây thương tích?
Nàng cúi đầu, giọng nói không còn lạnh như băng như trước:
- Ta…ta cũng chưa từng thấy tận mắt. Bọn họ không cho ta xem. Nhưng… nhưng ta nghe nói là bị người ta dùng tay xé nát.
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã nhìn thấy.
Hắn thở dài:
- Ngươi cũng biết, là một Trinh sĩ, bản lĩnh quan trọng nhất là có thể đọc thi thể. Đối với các trinh sĩ, lời khai của người chết đôi khi còn kỹ lưỡng hơn, thật hơn là người sống. Ngay cả thi thể ngươi cũng chưa xem qua, làm sao có thể kết luận hung thủ giết người bằng thủ pháp nào? Ngay cả thủ pháp giết người của hung thủ ngươi cũng khôn biết, dựa vào cái gì để kết luận ai là hung thủ giết người?
Lúc này, không chỉ Khúc Tiểu Thương, ngay cả Đoạn Thương Hải bên cạnh Dương Ninh cũng kinh ngạc.
- Khúc Giáo úy bảo ta xòe hai tay ra là để xem hai tay ta có thể xé nát yếu hầu người khác không.
Hắn đặt chén trà xuống, nâng hai tay xòe năm ngón quơ quơ cười hỏi:
- Có lẽ các ngươi không nhìn ra cái gì, nhưng Khúc Giáo úy liếc mắt một cái là nhìn ra được, tay ta không có sức xé nát yếu hầu người ta. Cho nên y có thể lập tức kết luận người kia không phải do ta giết. Đây là chênh lệch giữa các ngươi và y.
Khúc Tiểu Thương thở dài một tiếng:
- Hầu gia nhìn là hiểu, trong lòng sáng như gương, ty chức thật sự khâm phục. Thứ cho ty chức cả gan nói một câu, Hầu gia trẻ tuổi như vậy, mà có ánh mắt phi phàm, tâm tư kín đáo như thế, quả thực hiếm thấy.
Y nhìn sang Đoạn Thương Hải:
- Đoạn Nhị gia, Cẩm Y Hầu cơ trí như vậy là phúc của Đại Sở ta!
Tây Môn Chiến Anh vẫn còn hơi nghi ngờ Dương Ninh, nhưng những lời hắn nói như mũi tên đâm thủng tâm tư của nàng, khẽ run giọng hỏi:
- Người nọ….người nọ thật sự không phải do ngươi giết?
- Tiểu sư muội, những thi thể bị hút máu này, theo như lời muội nói, đều là bị quái vật kia dùng tay không xé rách yết hầu, sau đó hút cạn máu từ chỗ đó.
Khúc Tiểu Thương nghiêm nghị giải thích:
- Có thể dùng tay không xé nát cổ họng, nhìn vào đó có thể thấy phần nào võ công của hung thủ. Tối nay các ngươi may mắn mới gặp Hầu gia, nếu quả thật các ngươi gặp hung thủ kia, ta chỉ sợ cả hai đều không thể còn sống quay về.
Tây Môn Chiến Anh hơi ngơ ngác, liếc sang Dương Ninh, thấy hắn đang nhàn nhã thưởng trà, cúi đầu, khóe mắt hơi đỏ lên.
- Phá Quân Giáo úy, nếu ngươi đã là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh của phủ Thần Hầu, cũng nên hiểu mình gánh vác trọng trách nặng cỡ nào. Ví như chuyện đã xảy ra tối nay, nói dễ nghe một chút thì là kinh nghiệm chưa đủ, nói khó nghe hơn, là ngu xuẩn cực độ.
Dương Ninh không khách khí nói thẳng:
- Ta khuyên ngươi, trước khi học thành bản lĩnh, cố hết sức đừng ra cửa, đừng khiến cho phủ Thần Hầu mất mặt.
Hắn đứng dậy:
- Trước hết đứng lên đi đã.
Nghiêm Lăng Hiện và Hầu Quân Võ đều đã quỳ một gối cả buổi, nghe hắn nói vậy đều đứng dậy. Nghiêm Lăng Hiện cúi đầu, cực kỳ ảo não, không dám nhìn Dương Ninh.
- Ta cũng không làm khó các ngươi. Tối nay hai người các ngươi đã phạm phải sai lầm, phủ Thần Hầu trừng phạt thế nào, ta không xen vào. Nhưng các ngươi phải xin lỗi ta. Ta sẽ dừng chuyện này ở đây.
Khúc Tiểu Thương lập tức lên tiếng:
- Hầu gia rộng lượng.
Y trầm giọng mắng hai người kia:
- Còn không xin lỗi Hầu gia.
Nghiêm Lăng Hiện do dự một chút, cuối cùng nhắm mắt xin lỗi:
- Hầu gia, ty chức…ty chức vô năng, thất lễ mạo phạm. Mong… mong Hầu gia thứ tội.
Dương Ninh cười nhẹ:
- Đừng chỉ vì cái trước mắt. Ngươi đã được Thần Hầu chọn vào Bắc Đẩu Thất Tinh chắc hẳn cũng có chỗ hơn người, chăm chỉ đi theo các sư huynh của ngươi học tập đi, thế nào cũng sẽ có thành tựu.
Sau đó hắn quay sang Tây Môn Chiến Anh.
Thấy hắn nhìn mình, nàng vội quay đi, do dự một chút mới ngập ngừng nói:
- Là… là ta không tốt!
Thật ra Dương Ninh hiểu rõ những người này có vẻ khá kính sợ mình là vì uy vọng của phủ Cẩm Y Hầu. Dù sao phủ Thần Hâu cũng không phải nơi bình thường, mình cũng không thể làm quá, được một tấc lại muốn một thước, dù sao kết oán với phủ Thần Hầu tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Lúc này Đoạn Thương Hải lên tiếng:
- Khúc Giáo úy, sau này ngươi nói lại với Tây Môn Thần Hầu một tiếng, phủ Thần Hầu này quả thực cũng cần chỉnh đốn một phen, tránh sau này lại gây ra án oan án sai.
Khúc Tiểu Thương nghiêm nghị đáp:
- Hầu gia và Đoạn Nhị gia yên tâm, đương nhiên việc này ta sẽ phải bẩm báo với Thần Hầu. Bên Hầu gia cũng cần xin lỗi.
Dương Ninh nghĩ nghĩ một chút mới lên tiếng:
- Ta từng thấy hung thủ giết người hút máu kia, tới hiện trường thì không thấy nữa, đã kinh động tới nó. Mấy huynh đệ thuộc hạ của ta cũng bị kẻ đó gây thương tích, nhưng gã cũng không dây dưa lắm, có thể là phát hiện có người tới gần nên đã bỏ đi.
- Hầu gia đã gặp sao?
Khúc Tiểu Thương rùng mình:
- Hầu gia có thể cung cấp một chút manh mối được không?
- Khinh công của kẻ đó rất cao, chạy trên mái ngói mà như chạy trên đất bằng, nhất định võ công rất lợi hại.
Nhớ lại tướng quân đồng xanh tựa như u linh kia, sắc mặt hắn đanh lại:
- Khi ta nhìn thấy gã thì gã đang hút máu, mặc một bộ trường bào màu đen. Đúng rồi, mặt nạ, gã đeo một mặt nạ đồng xanh, trên đó có gì đó như hai cái sừng trâu. Dáng người gã thon thon cao cao, khí chất có vẻ như… như một Tướng quân mang binh đánh giặc.
- Tướng quân?
Khúc Tiểu Thương nheo nheo mắt lại gần như không thấy lòng đen đâu:
- Tướng quân đeo mặt nạ đồng xanh?
Y hơi gật đầu:
- Hầu gia, những đầu mối này cực kỳ quan trọng với chúng ta, nhất định chúng ta sẽ dốc toàn lực bắt hung phạm.
Dương Ninh cũng không ở lại nữa, quay sang liếc Tây Môn Chiến Anh thì chỉ thấy lưng nàng. Nhìn từ đằng sau, nàng rất thon thả, dáng người rất đẹp.
Ra ngoài cửa thì thấy Trần Kỳ vẫn quỳ ngoài sân tự tát mình, hai má đã sưng vù lên, khóe miệng cũng chảy máu, thấy hắn đi ra ngoài, gã lại tát nhanh hơn.
Dương Ninh cười ha ha:
- Trần đại Hình sự, ngươi rất biết làm người, tát thêm năm mươi cái.
Hắn dẫn Đoạn Thương Hải, được Khúc Tiểu Thương tự mình đưa ra ngoài phủ Thần Hầu.


Khúc Tiểu Thương chuẩn bị xe ngựa, lại để cho người đưa hộ vệ kia ra đặt vào trong xe ngựa.
Hộ vệ kia vẫn đang hôn mê, nhưng một kích kia của tướng quân đồng xanh kia thật sự lợi hại. Đoạn Thương Hải kiểm tra một hồi, may mà có bị thương nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đối phương tấn công vào ngực hộ vệ này, nhưng gã cũng phản ứng nhanh, đưa đao chắn trước ngực, mới tránh được, nếu không nhất định đã gãy xương. Nhưng ngay cả như vậy, một đòn kia cũng khiến cho gã bị thương không nhẹ.
Đoạn Thương Hải hơi áy náy:
- Hầu gia, thuộc hạ… là thuộc hạ hộ vệ không chu toàn, mới khiến cho Hầu gia rơi vào hiểm cảnh. Xin Hầu gia trách phạt.
Hai người ngồi đối diện trong xe, chiếc xe ngựa phủ Thần Hầu chuẩn bị này rất rộng, không chật chội chút nào.
Dương Ninh cau mày:
- Ta biết là ngươi cẩn thận, trong tình huống đó ngươi bỏ đi tất có nguyên nhân. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đoạn Thương Hải nghĩ một lát mới đáp:
- Hầu gia, tối nay thuộc hạ đã nhìn thấy một bóng người, còn tưởng rằng là một thích khách đã từng gặp trước kia, nên mới đuổi theo.
- Thích khách?
Y cau mày đáp:
- Ba năm trước đây, trận Tần Hoài còn chưa đánh, Đại Tướng quân đang dưỡng thương trong phủ, thuộc hạ vẫn nhớ, một lần tới phủ Trung Nghĩa Hầu dự tiệc, trên đường về nhà đột nhiên gặp thích khách. Khi ấy thích khách từ trên trời sà xuống như một con dơi, khinh công cực kỳ cao minh. Lúc ấy Đại Tướng quân không khỏe, thích khách kia muốn thừa kịp ngài yếu nhất mà hành thích.
- Hành thích… hành thích phụ thân?
Đoạn Thương Hải gật đầu:
- Đúng vậy. Gã từ trên trời sà xuống đâm thẳng vào đỉnh xe ngựa. Mấy người thuộc hạ hộ vệ bên cạnh Đại Tướng quân đều không kịp phản ứng. Cũng may tuy Đại Tướng quân không khỏe nhưng vẫn tránh được một kích đó của thích khách. Thích khách kia một kích không trúng cũng dừng lại lập tức đào tẩu, bọn thuộc hạ đuổi theo, nhưng… thích khách kia như một con dơi bọn thuộc hạ đuổi không kịp.
Y cười khổ lắc đầu:
- Đều là vì bọn thuộc hạ vô năng.
- Ngươi nói rằng, bóng người ngươi nhìn thấy tối nay cũng giống như thích khách hành thích phụ thân năm đó?
Dương Ninh cau mày hỏi.
Sắc mặt Đoạn Thương Hải đanh lại:
- Thuộc hạ thấy tên đó bay dọc theo con phố dài, khinh công rất cao, hơn nữa cách ăn mặc cũng giống hệt thích khách năm đó. Cho nên… cho nên, tình thế cấp bách, bèn lập tức đuổi theo. Năm đó thích khách kia hành thích Tướng quân, sau đó phủ Thần Hầu cũng phái người điều tra, nhưng không tìm được tung tích gì, như thể gã chưa từng xuất hiện, từ đó về sau không có tin tức gì nữa.
- Chẳng lẽ con quỷ hút máu người kia và thích khách năm đó ám sát phụ thân là một người? Vì sao cách nhiều năm như vậy gã lại xuất hiện? Hơn nữa còn gây liền mấy án mạng, thủ pháp gây án lại không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Đoạn Thương Hải lắc đầu:
- Ban đầu thuộc hạ nghi ngờ kẻ xuất hiện tối nay là thích khách năm đó, nhưng nghe Hầu gia miêu tả ở phủ Thần Hầu, xem ra thuộc hạ đã đoán sai.
- Sao?
- Hầu gia thấy kẻ đó mặt nạ bằng đồng xanh kia có khí chất như một Tướng quân lãnh binh đánh giặc, nhưng thuộc hạ vẫn nhớ rõ, thích khách đã hành thích Tướng quân năm đó có thân hình khá thấp bé, tuy không nhìn rõ tướng mạo nhưng có vẻ giống như một hầu tử...
Nghĩ nghĩ một lát, y mới nói tiếp:
- Người thuộc hạ nhìn thấy đêm nay và Tướng quân đồng xanh mà Hầu gia nhìn thấy, chỉ có cách ăn mặc tương tự thích khách năm xưa mà thôi, không phải cùng một người.
Dương Ninh cau mày hỏi lại:
- Thân hình thấp bé, giống một hầu tử? Hơn nữa còn có khinh công cực cao?
Đoạn Thương Hải gật đầu:
- Đúng vậy, nếu có ngày bắt được thích khách kia, nhất định thuộc hạ phải chém gã thành muôn mảnh.
Y nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lạnh lùng.
- Phụ thân bị đâm bằng thương sao?
Đoạn Thương Hải thở dài:
- Chẳng những Đại Tướng quân, mà năm đó lão Hầu gia cũng đã bị hành thích hơn mười lần rồi, nhưng cả hai người đều là cát nhân thiên tướng, nên thích khách không làm được gì. Hầu gia, hai đời Cẩm Y Hầu đều là trụ cột Đế quốc, có Cẩm Y Hầu, nước địch sẽ không thể nào đánh vào Đại Sở chúng ta. Đối với người Bắc Hán, Cẩm Y Hầu như cái gai trong thịt, năm đó nghĩ hết biện pháp cũng muốn giết chết Cẩm Y Hầu.
Y cười lạnh, hạ giọng gằn:
- Không chỉ người Bắc Hán, còn có người Đông Tề, những kẻ đó cũng không phải không có tặc âm. Ngoài ra, cho dù là trong Đại Sở ta, Cẩm Y Hầu cũng đã cản đường không ít người, những kẻ đó đều có lòng dạ khó lường.
Dương Ninh khẽ gật đầu cũng hiểu được điều này, cũng hiểu thêm, vì sao Cố Thanh Hạm và Đoạn Thương Hải lại coi trọng an nguy của mình như vậy. Dù sao hai đời Cẩm Y Hầu trước đều lần lượt gặp chuyện, chỉ sợ Cẩm Y Hầu đời thứ ba cũng được hưởng thụ các đãi ngộ tương tự.
- Đoạn Nhị thúc, ngươi đã từng nghe Phi Thiền Mật Nhẫn?
Dương Ninh nghĩ một lát mới nhẹ giọng hỏi.
Đoạn Thương Hải khẽ giật mình, cau mày hỏi lại:
- Phi Thiền Mật Nhẫn?
- Diệp ẩn tàng nhập địa
Phi thiền minh thiên hưởng.
Giáp hạ huyễn vạn tượng.
Y hạ thủy hỏa dưỡng…”
Dương Ninh thấp giọng ngâm. Đây là bốn câu thơ hắn đã nghe được từ Hạt Bào Trưởng lão đi theo Tiêu Quang, cho tới bây giờ vẫn nhớ rất rõ.
- Ta nghe người ta nói ở Đông Doanh có rất nhều lưu phái, trong đó có Diệp Ẩn, Phi Thiền, Giáp Hạ, Y Hạ, bốn đại lưu phái thanh danh vang dội. Nhưng trong đó, Phi Thiền Mật Nhẫn bị các lưu phái khác tiễu sát, không thể tiếp tục lăn lộn ở Đông Doanh.
Tuy nhân mạch của Đoạn Thương Hải khá rộng, lại hiểu không ít chuyện trong giang hồ, nhưng dù sao cũng xuất thân quân nhân chứ không phải người giang hồ thuần túy. Dương Ninh thấy y hơi ngẩn ra, liền hiểu y không biết gì về Phi Thiền Mật Nhẫn, chỉ có thể giải thích:
- Nghe nói sau khi tàn quân Phi Thiền Mật Nhẫn đào thoát khỏi Đông Doanh đã tới một vài hòn đảo ở Đông Hải hoạt động. Bọn họ không biết cách mưu sinh nào khác, am hiểu nhất là ám sát.
Đoạn Thương Hải hơi giật mình:
- Hầu gia, vì sao người biết những điều này?
Đương nhiên Dương Ninh đã nghĩ trước câu trả lời:
- Khi ta ở chùa Đại Quang Minh, các hòa thượng ngẫu nhiên nhắc tới.
Tuy chùa Đại Quang Minh là chùa của Hoàng gia, nhưng cũng có yếu tố giang hồ trong đó, là Thiên hạ đệ nhất tự, đương nhiên nắm rõ chuyện thiên hạ như trong lòng bàn tay.
Hơn nữa, hắn cũng không lo y sẽ đi chứng thực. Dù sao không phải ai cũng có tư cách lên chùa Đại Quang Minh.
Hiển nhiên Đoạn Thương Hải tin tưởng hoàn toàn không chút nghi ngờ, bèn hỏi:
- Vì sao đột nhiên Hầu gia lại nhắc tới Phi… Phi Thiền Mật Nhẫn?
- Bởi vì trong Phi Thiền Mật Nhẫn có cao thủ khinh công hàng đầu. Hơn nữa, ngươi có nói thích khách kia thân hình thấp bé, nhìn giống con khỉ, mà Phi Thiên Mật Nhẫn vốn là người Đông Doanh, người Đông Doanh đều thấp bé, Phi Thiên Mật Nhẫn giỏi nhất là ám sát. Cho nên… ta nghĩ, liệu có phải thích khách hành thích phụ thân năm đó có quan hệ chặt chẽ với Phi Thiên Mật Nhẫn không?
Đoạn Thương Hải giật mình, cau mày nói:
- Hầu gia, người nói, thích khách hành thích phụ thân năm đó, có thẻ là… là do đảo chủ Bạch Vân phái tới?
- Tại sao ngươi lại nghi ngờ đảo chủ Bạch Vân?
- Không phải người nói Phi Thiên Mật Nhẫn lưu lạc trên đảo Đông Hải sao? Theo ta được biết, đảo chủ Bạch Vân quanh năm ở trên đảo Bạch Vân, mà đảo Bạch Vân cũng là một trong số các đảo ở Đông Hải. Nơi đảo chủ Bạch Vân ở đương nhiên thuộc phạm vi khống chế của lão, phải chăng đám Phi Thiên Mật Nhẫn kia là do đảo chủ Bạch Vân khống chế?
Dương Ninh nghe Đoạn Thương Hải hỏi vậy, tim siết lại, quả thật không thể không có khả năng này.
- Ngươi cảm thấy Đảo chủ Bạch Vân là vì Đông Tề nên phái thích khách tới ám sát phụ thân?
Hắn lại lắc đầu:
- Ta cảm thấy khả năng này không lớn.
- Vì sao Hầu gia nói vậy?
- Hiện giờ quốc sách của Đông Tề là cân bằng trái phải. Nó có thể sống sót không phải vì có thủy quân mạnh, nói thật là, cho dù là Bắc Hán hay Nam Sở, quốc gia nào muốn đối phó với Đông Tề, cũng có thể đánh Đông Tề tới cặn bã không còn.
Đoạn Thương Hải gật đầu:
- Hầu gia nói cực phải. Đông Tề đất nhỏ ít người, nếu thật sự đánh nhau… tối đa nửa năm, Đại Sở ta có thể thu hết đất Đông Tề.
- Vậy thì, vì sao Đại Sở chúng ta và Bắc Hán không ra tay với họ? Là vì Bắc Hán đối chọi gay gắt với chúng ta, có thể nói là thế lực ngang nhau, ai dám vô tư dốc binh lực đối phó với Đông Tề?
Dương Ninh cười nhạt:
- Trừ phi, một ngày kia, hoặc Bắc Hán hoặc Đại Sở có thể chiếm được đối phương, đến lúc đó, không cần đánh Đông Tề cũng sẽ ngoan ngoãn xưng thần. Nhưng hiển nhiên người Đông Tề sẽ không để chuyện này xảy ra. Theo bọn họ nghĩ, Bắc Hán và Đại Sở ta ngang nhau không ai ăn được ai mới là tình huống an toàn nhất cho bọn họ.
Đoạn Thương Hải khẽ gật đầu:
- Hầu gia nói giống hệt Đại Tướng quân. Lúc trước Đại Tướng quân cũng đã nói, nếu Đại Sở ta muốn cường thịnh, không thể tiêu diệt Bắc Hán trong thời gian ngắn. Bởi vì đến lúc đó nhất định Đông Tề sẽ ngả về bên Bắc Hán. Ngược lại cũng vậy. Tóm lại, Đông Tề chỉ cần xem ai yếu hơn sẽ giúp kẻ đó.
- Khi phụ thân còn tại thế, Đại Sở ta có thể đối kháng với Bắc Hán. Trận chiến Tần Hoài đã chứng minh thế lực hai nước ngang nhau. Chỉ trong tình thế bất đắc dĩ người Đông Tề mới chọn phe, nếu không có việc gì tuyệt đối sẽ không tiếp cận bừa bãi. Bọn họ biết rõ, phụ thân còn sống có ý nghĩa thế nào với ba nước. Một khi phụ thân mất đi, rất có thể thế cân bằng giữa hai nước sẽ bị phá vỡ, Đảo chủ đảo Bạch Vân Mạc Lan Thương không thể không nhìn ra điều này. Lão là Quốc sư Đông Tề, đương nhiên sẽ phải nhìn vào đại cục mà hành động, phái người hành thích phụ thân tuyệt đối không có nửa lợi ích nào với Đông Tề. Ngươi cảm thấy một nhân vật đạt tới cấp Đạ Tông Sư sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy sao?
Đoạn Thương Hải nghiêm túc suy nghĩ một lát mới đáp:
- Hầu gia, người nói không sai. Đảo chủ đảo Bạch Vân sẽ phải nhìn toàn cục, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.
- Cho nên, thích khách ám sát phụ thân năm đó đích thực là Phi Thiên Mật Nhẫn, nhưng đằng sau Phi Thiên Mật Nhẫn là một người khác.
Dương Ninh cười nhạt:
- Phi Thiên Mật Nhẫn và chúng ta không thù không hận, đơn giản là nghe lệnh người khác thôi. Kẻ thực sự muốn lấy mạng phụ thân là hung phạm đã thuê Phi Thiên Mật Nhẫn.
Đoạn Thương Hải vỗ đầu một cái, ảo não nói:
- Nếu không phải được Hầu gia nhắc nhở, tới giờ thuộc hạ vẫn không tìm ra được manh mối gì. Hầu gia cơ trí phi phàm, có thể nghĩ tới Phi Thiên Mật Nhẫn coi như đã tìm được manh mối quan trọng.
Y cười lạnh:
- Tuy thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, Đại Tướng quân không còn nữa, nhưng bất kỳ kẻ địch nào muốn thương tổn đến Đại Tướng quân chúng ta đều không thể bỏ qua.
- Ngươi có mạng lưới rộng, đại khái có thể âm thầm điều tra tình hình Phi Thiên Mật Nhẫn một chút.
Dương Ninh kéo rèm che, thấy bên ngoài trời đã sáng, bèn ngáp một cái:
- Tra được tin nhớ báo cho ta một tiếng. Ta cũng muốn biết kẻ đứng sau lưng đám con khỉ kia là ai.


Xe lộc cộc chạy tiếp qua một con đường rồi về tới hậu phủ. Đoạn Thương Hải thấy tên hộ vệ kia không tỉnh lại, hỏi:
-Hầu gia, cũng không thể cứ như vậy mà trở về. Tam phu nhân nhìn thấy, chỉ sợ lại thêm lo lắng hãi hùng thôi.
Lập tức, Dương Ninh tỉnh hẳn. Gần đây, phủ Cẩm Y Hầu phủ liên tục gặp chuyện không tốt. Cố Thanh Hạm cũng đã kiệt sức, những ngày qua đã phải sống trong cảnh thấp thỏm âu lo. Nếu như tối nay, chuyện này bị Cố Thanh Hạm biết được thì cho dù đã chuyển nguy thành an, Cố Thanh Hạm cũng sẽ càng sợ hãi. Vì thế, không thể để cho Cố Thanh Hạm biết được.
-Ngươi tìm một chỗ để hắn dưỡng thương.
Dương Ninh nói:
-Chuyện đêm nay, không nên để Tam nương biết.
Hắn nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:
-Đúng rồi, còn một huynh đệ nữa, đâu rồi? Còn con ngựa kia nữa. Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đoạn Thương Hải nắm tay nói:
-Hầu gia cũng biết thoạt nhìn Tướng quân thanh đồng/đồng xanh/mắt xanh (DG) có chút giảo hoạt. Ta cưỡi ngựa đuổi theo, hắn liền nhảy lên nóc nhà. Khinh công của hắn không yếu nên ta chỉ có thể bỏ ngựa mà đuổi theo. Nhưng, chỉ trong nháy mắt, tên kia đã biến mất. Ta nghe tiếng ngựa kêu vội quay lại thì thấy nó đã bị giết. Người nọ… võ công của hắn thật ác độc.
-Đoạn Nhị thúc, ngươi có kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra rốt cuộc là Thanh Đồng tướng quân dùng võ công gì không?
Dương Ninh cau mày nói:
-Người này mười phần là quỷ dị, ra tay hung tàn. Nếu như không nhanh chóng diệt trừ thì ngày càng hại nhiều người chết.
-Ta đã xem qua vết thương của con ngựa kia. Thi thể mà Hầu gia nhìn thấy, ta cũng đã kiểm tra.
Đoạn Thương Hải nói:
-Nếu ta nhìn không lầm thì người nọ ra quyền rất nặng. Trên cổ tay hắn, khí lực mười phần. Nếu nhìn qua sẽ khiến mọi người nghĩ hắn luyện công phu tinh khiết. Nhưng, cẩn thận kiểm tra lại thì có thể phát hiện cách hắn hút máu rất kỳ quái, chắc chắn là nội lực cực kỳ âm nhu.
-Nội lực âm nhu?
-Không sai.
Đoạn Thương Hải giải thích:
-Phương pháp tu luyện nội công không giống nhau. Cho nên nội lực tu luyện ra cũng khác nhau. Có nội lực cực kỳ cương mãnh, có nội lực cực kỳ âm nhu. Mà nội lực nhu cương hòa hợp là nội công mạnh nhất. Loại này, một khi dùng nội lực đánh ra ngoài thì chiêu thức cũng lợi hại nhất. Chẳng qua muốn khống chế được cả cương và nhu thì phải có biện pháp tu luyện. Nhưng, trong thiên hạ, không có nhiều người có thể kết hợp tu luyện nội lực cương và nhu lực. Nội công của Đại Quang Minh tự lại đúng là như thế.
Lập tức, Dương Ninh nghĩ, không biết Tứ Lão Thái gia Tịnh Thuần truyền thụ Thanh kinh cho mình - phải chăng có thể giúp kết hợp nội công cương nhu.
-Người nọ dùng một quyền, mà thực tế kinh mạch trong thân thể đối phương đều đứt gãy, mười phần ác độc.
Vẻ mặt Đoạn Thương Hải rất nghiêm trọng.
-Hơn nữa, nhìn thủ pháp mà hắn dùng để xé nát cổ đối phương, chắc chắn là đã luyện qua công phu thủ trảo. Võ công bình thường tuyệt đối không thể xé rách yết hầu đến mức như vậy.
Y nhíu mày lại:
-Hầu gia, quái vật hút máu này thật sự là lợi hại. Khúc Tiểu Thương nói không sai. May mà hai người trẻ tuổi của phủ Thần Hầu không gặp phải hắn, nếu không, hai người kia tuyệt đối không phải đối thủ của quỷ hút máu.
Dương Ninh nói:
-Ngươi không đoán được nguồn gốc công phu của hắn?
Đoạn Thương Hải thở dài:
-Hầu gia, thật ra đối với giới giang hồ ta có rất nhiều chuyện không nắm rõ hết. Người vừa nói tới Phi Thiền Mật Nhẫn, ta chưa từng nghe nói tới. Chẳng qua, phủ Thần Hầu chưởng quản các vụ án trên giang hồ nên công phu các môn, các phái, Thần Hầu phủ đều rất rõ ràng. Tây Môn Thần Hầu được người người xưng là Bách Sự Thông. Đối với giang hồ, mọi việc càng thuộc như lòng bàn tay. Quỷ hút máu đã giết luôn mấy người. Vết thương trên thi thể người rất rõ ràng. Hiện tại bọn họ còn chưa bắt được hung thủ, điều đó cho thấy bọn họ cũng không biết con quỷ kia dùng công phu gì để hút máu người. Nếu tìm được nguồn gốc thì rất dễ dàng bắt được hung phạm.
-Một con quỷ hút máu không rõ lai lịch.
Dương Ninh như có điều suy nghĩ:
-Đoạn Nhị thúc, nói là lạm sát kẻ vô tội thì đã rõ ràng mười mươi. Vì sao còn phải hút máu người?
-Ta cũng không biết.
Đoạn Thương Hải lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói:
-Những vụ án quỷ dị như này, đều nằm trong sự theo dõi của phủ Thần Hầu. Nhưng đến bây giờ, bọn họ cũng chưa điều tra ra, chỉ sợ chính Thần Hầu phải ra tay. Hầu gia, người cung cấp manh mối cho bọn họ, có tác dụng rất lớn. Đúng rồi, , khi ta cũng phát hiện ra dấu chân của Hầu gia bên cạnh thi thể, còn tưởng người bị quỷ hút máu bắt đi thì gặp một huynh đệ khác. Ta sợ Tam phu nhân lo lắng cho nên phái gã quay về phủ bẩm báo trước, nói là Hầu gia đối ẩm cùng Viên công tử, tối nay không về.
Lúc này, xe ngựa đã đi qua phố nhỏ gần đến phố Tỳ Bà. Đoạn Thương Hải ôm người đang mê man xuống xe, nói:
-Hầu gia, ta đưa hắn đi. Người hãy mau chóng về đi.
-Ừm.
Dương Ninh gật đầu. Lúc này, xe ngựa đã đến trước cửa Hầu phủ. Dương Ninh xuống xe ngựa đi vào phủ. Hắn cảm thấy có chút buồn ngủ. Rạng đông, sắc trời đã sáng lên. Dương Ninh đứng duỗi lưng, thấy trong phủ có vài tên người hầu đang quét dọn. Hắn mỉm cười lên tiếng chào rồi đi về phòng ngủ. Đi chưa được mấy bước, chợt hắn nghe sau lưng có tiếng của Cố Thanh Hạm:
-Đứng lại!
Dương Ninh dừng bước, quay đầu lại, thấy Cố Thanh Hạm đang từ phía sau đi tới.
Cố Thanh Hạm mặc áo gấm mây khói màu tím nhạt, búi tóc phù dung, khuôn mặt nàng được trang điểm nhẹ. Dưới ánh sáng của sớm mai, nàng xinh đẹp động lòng người. Nàng khẽ uốn éo vòng eo đi lên phía trước. Dương Ninh cười tủm tỉm, nói:
-Tam nương, sao hôm nay thức dậy sớm như vậy?
-Đúng là dậy rất sớm.
Cố Thanh Hạm nhìn Dương Ninh. Nàng đi vòng quanh Dương Ninh để dò xét rồi tiến sát vào bên người hắn. Nàng chun mũi ngửi ngửi, rồi nhíu đôi mi thanh tú, hỏi:
-Trên người của con có mùi lạ.
-Mùi gì?
Dương Ninh nâng ống tay áo lên ngửi:
-Không có mùi gì cả? Tam nương, nương ngửi thấy mùi gì ư?
Đêm qua, hắn có đụng vào thi thể. Trên tay hắn, đúng là có dính vết máu, nhưng ở trên xe đã lau chùi sạch sẽ rồi. Chỉ lo Cố Thanh Hạm phát hiện ra dấu vết.
-Tối hôm qua, con đi tới nơi nào?
Cố Thanh Hạm hỏi.
Dương Ninh cười nói:
-Không phải Đoạn Thương Hải phái người về bẩm báo rồi sao? Ngày hôm qua thì Viên Quang Vinh mời khách. Tiểu tử thối kia lôi kéo ta ép uống không say không về. Hắn bảo là muốn ăn mừng ta…!
Thấy Cố Thanh Hạm hơi nghiêng trán, đôi mắt dễ thương lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, chẳng biết tại sao, Dương Ninh tuy không ưa nói dối, nhưng lúc trước lời nói dối đã đến rồi, hắn gắng không đổi nét mặt. Nhưng, giờ phút này bị Cố Thanh Hạm nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy chột dạ, xấu hổ, cười cười sờ mặt mà nói:
-Về sau sẽ không uống rượu ở bên ngoài nữa.
Cố Thanh Hạm thản nhiên hỏi:
-Hôm qua, con đi ra ngoài, đương nhiên là ta biết rõ con uống rượu cùng Viên Quang Vinh. Nam nhân uống rượu, đó cũng là chuyện bình thường. Lão Hầu gia cùng Đại Tướng quân khi còn tại thế vẫn uống rượu cùng nhau. Ta chỉ muốn biết, các ngươi uống rượu ở đâu thôi.
-Cái này…!
Dương Ninh sờ lên đầu, nói:
-Ở một quán rượu. Ta không nhớ là ở đâu nữa.
Hắn cố ý ngáp một cái:
-Tam nương, ta đi nghỉ một chút.
-Chưa được đi.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm không hề có vẻ gì là tươi cười:
-Hôm qua, các ngươi uống rượu từ lúc hoàng hôn tới tận bây giờ sao?
-Cái này…uống đến giữa chừng, có chút say nên nằm nghỉ ngay tại quán.
Bị đôi mắt đẹp của Cố Thanh Hạm nhìn chằm chằm, Dương Ninh cảm thấy càng ngày lộ ra sự dối trá.
Cố Thanh Hạm hỏi:
-Không phải Đoạn Thương Hải đi cùng với con sao? Tại sao bây giờ không thấy hắn về?
-Hắn uống nhiều quá, nên muộn một chút sẽ về. Tam nương, thật sự ta rất mệt, nương xem …!
-Hắn là thân hộ vệ của con. Những người kia dựa vào cái gì mà để cho một tên hộ vệ cùng ngồi uống rượu?
Cố Thanh Hạm nói:
-Cho dù người khác cho hắn chút mặt mũi nên cho hắn uống vài chén. Chẳng lẽ hắn không biết nhiệm vụ của mình mà dám ngồi uống rượu? Ninh nhi, con cảm thấy hộ vệ này còn có thể lưu lại Hầu phủ nữa không?
Trước đây, nàng vốn là quản lý của phủ. Với Dương Ninh, tuy nàng có yêu mến, nhưng một khi đã lạnh lùng bắt tay vào việc nội vụ, lại cảm giác rất có uy.
Dương Ninh biết Cố Thanh Hạm thông minh, cơ trí, chỉ một chút kẽ hở đều bị nàng xuyên đeo. Mình nói dối lộ ra nên đã bị nhìn xuyên. Nhưng, đêm qua, chuyện đã xảy ra, hắn không muốn nàng thêm nặng gánh.
Dương Ninh lo sợ, chỉ có thể nhắm mắt nói:
-Tam nương, là ta cho phép hắn uống vài chén. Nương cũng đừng trách hắn nữa.
Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Dương Ninh. Nàng cắn môi một cái rồi nói:
-Con… bây giờ con dám lừa gạt cả ta.
Nói xong, nàng quay đầu bước đi.
Thấy Cố Thanh Hạm quay người bước đi, Dương Ninh sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy đuổi theo, nói:
-Tam nương, nương sao vậy? Sao đột nhiên lại giận thế?
Cố Thanh Hạm nhanh chân hơn, nàng không nhìn hắn mà đi vào đại đường ngồi xuống một cái ghế rồi thở dốc. Dương Ninh nhích tới gần thì nàng quay mặt đi chỗ khác.
-Tam nương, nương giận thật à?
Dương Ninh duỗi ra một tay rồi nhẹ nhàng giật giật tay áo Cố Thanh Hạm. Nàng tức giận nói:
-Đừng động vào ta.
Dương Ninh vội bỏ tay xuống.
Dương Ninh lắc đầu cười gượng rồi nhẹ nhàng nói:
-Tam nương, sáng sớm ra, nương đừng tức giận ta. Ta không khai thật uống ở đâu, nương cứ mắng ta là được. Nương xem, bên ngoài có nhìn thấy chúng ta đâu. Ta đi ra ngoài, sau đó trở về sớm là được mà.
Cố Thanh Hạm quay đầu lại, thở phì phò, nói:
-Vì con đi uống rượu mà ta trách sao? Vì con đi qua đêm không về mà ta trách sao? Con… con làm ta tức chết mất. Tiểu tử thối này, kế tục tước vị mới được vài ngày mà đã bắt đầu nói dối. Con, trước kia, con không như vậy.
-Tam nương, ta…
-Con hãy thành thật nói đi, có phải các ngươi ra ngoài không đứng đắn với nữ nhân, ở cùng một chỗ không?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
-Trên người con còn có mùi thơm son phấn của họ.
Bây giờ, Dương Ninh đã hiểu được. Cố Thanh Hạm ngửi thấy trên người mình có mùi thơm nên mới tức giận như vậy.
Đêm qua, hắn và Xích Đan Mỵ có đụng chạm thân thể. Qua mấy tiếng đồng hồ, hắn tưởng mùi thơm lưu lại trên người mình đã tan hết. Vậy mà, Cố Thanh Hạm có khứu giác tốt nên vẫn cảm nhận được mùi thơm trên người hắn.
-Tam nương, nương đã hiểu lầm ta rồi.
Dương Ninh đứng bật dậy:
-Ta thề với trời, tối qua, tuyệt đối ta không chơi bời cùng nữ nhân nào. Nếu ta nói dối, dạy ta…!
-Không được thề lung tung.
Dương Ninh còn chưa nói xong, Cố Thanh Hạm đã trách mắng:
-Ai cho con thề loạn lên thế?
Nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:
-Ngươi hôm nay là Cẩm Y Hầu. Nếu ở cùng với nữ nhân nào ta cũng không xen vào. Con yêu ai ta cũng mặc. Ta chỉ hận nhất là con lừa gạt ta thôi.
Dương Ninh ngồi xuống bên cạnh, nói:
-Tam nương, tối qua lúc uống rượu, nghe cô nương đánh đàn. Có thể khi đó, mùi thơm dính vào đấy. Tuyệt đối ta không đụng vào một sợi tóc của họ.
Đây cũng không phải lời nó dối của hắn. Tối qua, thực sự hắn không chạm vào Trác Tiên Nhi.
Cố Thanh Hạm hoài nghi nhìn Dương Ninh bán tín, bán nghi.
Đúng lúc này, một người vội vàng đến ngoài cửa nói:
-Hầu gia, có người muốn gặp ạ.
-Hả?
Dương Ninh đứng lên:
-Mới sáng sớm mà có ai đã muốn gặp ta?
-Hắn nói là người do Tiên Nhi cô nương phái tới. Nhắc tới người này, Hầu gia nhất định là biết rõ rồi.
Người hầu thành thật bẩm:
-Người kia nói Tiên Nhi cô nương sai hắn tới xin lỗi Hầu gia vì tối qua đã không hầu hạ Hầu gia thật tốt. Do đó, Tiên Nhi cô Nương thấy rất áy náy, giờ cho người tới xin lỗi Hầu gia…!
Dương Ninh không nghe hết câu nói kế tiếp. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Thanh Hạm giống như hai mũi tên đang bắn ở sau lưng mình. Hắn thấy ớn lạnh phía sau lưng. Lúc đó, hắn không dám quay lại nhìn nàng nữa.


Trong nội đường, Dương Ninh như chết lặng đi. Hắn vốn là to gan, lớn mật nhưng chẳng biết tại sao lúc này cảm thấy ra mồ hôi lạnh ở lưng.
Người hầu kia không hiểu, thấy Dương Ninh cả buổi không nói chuyện nên cẩn thận hỏi lại:
-Hầu gia, có cho người đó vào không ạ?
Dương Ninh đang định trả lời, chợt nghe Cố Thanh Hạm thản nhiên nói:
-Có khách đến nhà, hơn nữa người đó lại muốn tìm Hầu gia, lẽ nào lại để khách đứng ngoài cửa. Nhanh đi mời khách vào đi.
Người hầu kia biết ý liền lui ra.
Dương Ninh xoay người lại, thấy Cố Thanh Hạm đang cầm trên tay một chén trà. Nàng không thèm nhìn hắn mà lật qua lật lại chiếc chén. Chiếc chén thật tinh xảo còn có in hình tranh thủy mặc cổ kính. Cố Thanh Hạm như đang thưởng thức ly tranh thủy mặc.
Dương Ninh thấy xấu hổ, bèn thăm dò gọi một tiếng:
-Tam… Tam nương?
Cố Thanh Hạm không nhìn hắn mà thản nhiên nói:
-Hầu gia, đừng có vội. Có khách đến, ngươi tiếp khách cho chu đáo, đừng để gia nhân nói ngươi tiếp khách không nhiệt tình.
Rất nhanh, người hầu đưa vào một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Vừa tới cửa, người đó quỳ rạp xuống đất, nói:
-Tiểu nhân Vương Tường xin bái kiến Hầu gia!
Dương Ninh chỉ có thể nói:
-Đứng lên mà nói đi.
Rồi hỏi tiếp:
-Ngươi tới tìm bản hầu có việc gì?
Người nọ cúi xuống lấy từ trong lồng ngực ra một tấm danh thiếp cung kính nói:
-Hầu gia, đây là danh thiếp của Tiên nhi cô nương gửi ngài. Tiên Nhi cô nương nói tối qua, không để Hầu gia tận hứng. Tất cả đều là lỗi của nàng. Nay nàng muốn hạ chén rượu nhạt để nhận lỗi với Hầu gia. Kính xin hầu gia cho nàng hân hạnh được đón tiếp vào hai ngày tới.
Dương Ninh mở danh thiếp, một mùi thơm xông vào mũi. Khuôn mặt Trác Tiên Nhi xinh đẹp như đang ở trước mặt hắn. Tấm danh thiếp rất tinh xảo. Bên trên vẽ một đôi uyên ương, dưới có điểm xuyết một dòng chữ nhỏ: “Đêm qua thất lễ, nhẹ đãi Hầu gia, cam nguyện nhận tội. Nhớ tới! Nhớ tới! ”
Phía dưới ghi tên: Trác Tiên Nhi.
Chữ viết đẹp, rõ ràng, cho thấy bút tích của nàng. Đúng là người đẹp, chữ cũng đẹp.
Dương Ninh hắng giọng một cái ra vẻ nghiêm nghị nói:
-Bản hầu cùng Tiên Nhi cô nương chỉ là bèo, nước gặp nhau. Cái gọi là quân tử chi giao nhạt như nước… Việc kia, ngươi đi về trước đi.
Người nọ sững sờ. Hắn không biết Dương Ninh có đồng ý không nên cả gan hỏi:
-Không biết Hầu gia khi nào rảnh. Tiên Nhi cô nương bên kia có thể biết trước để chuẩn bị một chút.
Dương Ninh hận là không thể đuổi người này đi. Cố Thanh Hạm đứng ngay sau lưng. Người này cứ như vậy, không có khả năng phát hiện được thái độ của người khác.
-Ta sẽ nói chuyện sau.
Dương Ninh để một tay ở trước ngực, tránh Cố Thanh Hạm, con mắt hắn nháy nháy rồi mở trừng hai mắt ra ý bảo tên kia mau chóng về đi.
Người nọ cũng đã nhận ra, lúc này nhìn thấy Cố Thanh Hạm sau lưng Dương Ninh. Gã biết rõ sự tình không ổn nên gọn gàng chắp tay nói:
-Tiểu nhân cáo lui trước!
Gã khom người, không đợi Dương Ninh trả lời, vội vã đi ra.
Dương Ninh nhìn về phía Vương Tường đang đi ra rồi lẩm bẩm nói:
“Không hề quen biết. Đưa cái danh thiếp cứ như là đã quen thân lắm rồi. Không phải chỉ là nghe nàng dạo một khúc đàn sao? Cái gì mà không được tận hứng. Thật là nói hươu, nói vượn”.
Hắn có ý nói cho Cố Thanh Hạm đang ở phía sau nghe rồi điều chỉnh nét mặt, xoay người lại, cười:
-Tam nương. Đám người này nói chuyện không đầu không đuôi, thực sự là…
Cố Thanh Hạm đặt chén trà xuống, không đợi Dương Ninh nói xong, nàng bước ra ngoài, kêu lên:
- Hàn Thọ.
Rất nhanh, nghe bên ngoài có tiếng người trả lời. Một lão già hơn năm mươi tuổi tiến đến. Lão chắp tay trước mặt Dương Ninh rồi đi tới trước mặt Cố Thanh Hạm cung kính nói:
-Tam phu nhân có dặn dò gì ạ?
-Khâu Nghị đi rồi. Trong phủ cũng không có Tổng quản.
Ngữ điệu của Cố Thanh Hạm bình tĩnh:
-Ngươi ở trong Hầu phủ, làm việc cũng nhanh nhẹn. Những năm này, ngươi luôn trung thành, tận tâm, cẩn trọng với Hầu phủ. Từ hôm nay trở đi ngươi nhận trọng trách giúp đỡ Hầu gia xử lý tạp vụ.
Hàn Thọ khẽ giật mình, rất nhanh phản ứng nói:
-Tam phu nhân, ta …!
Lão đang muốn bái tạ, Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
-Ngươi đừng vội, hỏi Hầu gia xem người có đồng ý cho ngươi làm Tổng quản không. Thái phu nhân giao Hầu phủ cho tiểu Hầu gia, việc trong phủ, dù lớn dù nhỏ đều do Hầu gia quyết định.
Giọng nói của nàng mười phần bình tĩnh. Càng như thế, Dương Ninh càng có cảm giác thiếu phụ xinh đẹp này đang thực sự tức giận.
-Tam phu nhân đã nói ngươi có thể làm, vậy thì tự nhiên ngươi có thể rồi.
Dương Ninh nói:
-Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tổng quản của Hầu phủ.
Hắn gằn tiếng một chút, ý bảo Hàn Thọ nhanh chóng lui ra. Nhận ra thái độ của hắn, Hàn Thọ tạ ơn một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
-Thư viện bên kia hết tiền, ngày mai có thể đưa qua.
Cố Thanh Hạm nói:
-Phòng thu chi bên kia đã nói rồi, chỉ cần trực tiếp đi lấy tiền là được.
Nói xong, Cố Thanh Hạm muốn đi ngay ra ngoài. Dương Ninh vội vàng ngăn nàng lại, cười gượng nói:
-Tam nương, nương nghe ta giải thích đã.
-Tránh ra.
Cố Thanh Hạm nói lạnh như băng.
Dương Ninh còn muốn lên tiếng. Cố Thanh Hạm buồn bực nói:
-Ngươi không tránh ra, ta cũng không khách khí với ngươi nữa.
Nàng giơ tay lên đẩy vào ngực Dương Ninh. Dương Ninh biết rõ thực sự nàng rất tức giận. Lúc này, hắn chỉ biết né sang một bên. Cố Thanh Hạm không thèm nhìn mặt hắn mà lắc mông bước nhanh.
Dương Ninh nhìn bóng lưng nàng khuất dần rồi thở dài.
Hắn không dám nói mọi chuyện xảy ra tối hôm qua cho Cố Thanh Hạm nghe. Chỉ là sợ nàng lo lắng quá. Ai biết mọi chuyện lại xảy ra như thế này. Hắn cảm thấy rất khó xử.
Dương Ninh biết, lúc này, Cố Thanh Hạm đang rất giận. Bây giờ mà đi khuyên bảo, thanh minh thì chỉ có mất mặt vì đụng vào cái đinh. Hiện tại, hắn chỉ có thể chờ nàng bớt giận, sau đó lại tới dỗ dành.
Lúc này, hắn cũng thấy rất mệt mỏi. Hắn quay về phòng ngủ và ngã xuống giường ngủ một giấc, đến khi hoàng hôn buông xuống mới dậy tắm rửa, thay đổi trang phục rồi đi ra sân nhỏ. Hắn hi vọng sau một ngày, có lẽ Cố Thanh Hạm đã hạ hỏa. Hắn muốn tới thanh minh với nàng.
Theo đường đá đi một đoạn, tới vòm cổng đá hắn thấy một người đang đứng nghiêng dựa chân vào tường. Trời chiều tây, ánh mặt trời rơi vãi trên người đó toàn một màu đen.
-Sửu Hán, sao ngươi lại ở chỗ này?
Dương Ninh nhìn thấy người nọ, hắn đến ngồi xổm bên cạnh, nói:
-Thế nào, gần đây ăn có được no bụng không?
Người này là gã đàn ông mặc áo khoác đen đi theo Dương Ninh từ Giang Lăng.
Tại thời khắc nguy nan, y đã cứu Cố Thanh Hạm và nàng coi y là ân nhân cứu mạng. Trước khi hồi phủ, Dương Ninh có nhờ Cửu gia Cố Văn Chương điều tra thân nhân của Sửu Hán. Nếu có tin tức gì thì sẽ đưa y trở về.
Hầu phủ có mấy trăm nhân khẩu cũng không thiếu một chén cơm cho Sửu Hán.
Y đã tới Hầu phủ nên một ngày ba bữa hắn được ăn no.
Trong yhủ việc gì cần sức người thì có y. Cố Thanh Hạm đã dặn mọi người không được thấy người này có vấn đề về chỉ số thông minh mà bắt nạt hắn.
Người này, lúc rảnh rỗi tùy tiện tìm một chỗ phơi nắng rồi ngủ một giấc. Dù sao Hầu phủ cũng rất lớn, chỗ nào y cũng có thể tìm chỗ để ngủ. Hầu phủ cho hắn một chỗ ở, nhưng người này không thích ngủ trong phòng. Đêm khuya khoắt, y lại chơi với mèo ở một nơi nào đó trong phủ, rồi bất thình lình dọa người làm họ sợ đến nỗi nhảy dựng lên. Ban đầu, mọi người còn tưởng trong phủ có ma quái. Lâu rồi, mọi người trong phủ đã quen với việc như vậy.
Hầu phủ cũng cho quần áo bắt y mặc. Mùa đông cho y mặc quần áo vải bông. Nhưng, dù mặc quần áo gì thì y cũng khoác thêm chiếc áo da cừu màu đen.
Dương Ninh nhìn thấy y khoác áo da cừu, bên trong là áo bông vải. Gần đây phủ mới phát áo bông, y mặc liên tục nên trên áo dính đầy vết dầu mỡ.
Sửu Hán đang dựa vào chân tường phơi nắng, nghe tiếng Dương Ninh, y mở mắt ra nhìn rồi ngồi dậy nhếch miệng cười.
Trên gương mặt y có nhiều mụn cơm trông rất xấu xí. Khi y cười thoải mái thì nhìn càng khó coi hơn. Nhưng Dương Ninh có thể nhìn ra người đàn ông xấu xí này cười hết sức chất phác.
Chợt người đàn ông xấu xí kia nghĩ ra cái gì đó, y thò tay vào trong ngực. Rất nhanh, y cầm chiếc bánh bao trong tay đang đầy vết bẩn mà đưa tới. Tay y quơ quơ, tựa như bảo Dương Ninh nhận lấy.
Dương Ninh cười lắc đầu. Sửu Hán cất bánh bao vào trong ngực. Y lại lục lọi, từ lồng ngực, móc ra một chiếc đùi gà. Do trời lạnh nên nó được bọc một lớp dầu mỡ. Dương Ninh ngạc nhiên, Sửu Hán đưa chiếc đùi gà ra rồi cười ngây ngô nói:
-Ăn, ăn!
Dương Ninh nghĩ thầm, người này không bỏ chiếc áo khoác màu đen. Nó chính là nơi giữ đồ vật? Chiếc áo khoác này tựa như cái kho.
Cố Thanh Hạm biết rõ Sửu Hán có yêu cầu duy nhất là ăn. Nên nàng đã cho người đưa hắn đồ ăn. Lúc ăn cơm, Sửu Hán giấu chút đồ ăn trên người. Mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai nói gì cả.
Dương Ninh biết rõ, y luôn thèm đồ ăn, nhưng không phải do tham ăn. Đơn giản chỉ vì y đã bị những cơn đói khát tra tấn. Chỉ khi thân thể gặp đói khát dày vò thì nhu cầu của người đó với đồ ăn là vô cùng.
Đối với Sửu Hán thì bây giờ, vàng bạc, gái đẹp cũng không bằng một chiếc bánh bao. Đồ ăn trong mắt y, dĩ nhiên là đồ vật quý giá nhất.
Y có thể lấy những đồ ăn đã giấu đi đem cho mình. Việc này, cho thấy y coi mình là quý báu nhất nên mới chia sẻ đồ ăn.
-Ta biết ý của ngươi.
Dương Ninh giơ tay ra đẩy chiếc đùi gà lại rồi nói:
-Ta không đói, ngươi giữ lại mà ăn. Nếu nó lạnh rồi thì tìm người hâm nóng lại rồi hãy ăn. Ngươi không cần giấu đồ ăn trong người nữa vì có ta ở đây rồi, ngươi sẽ không bị đói đâu.
Dương Ninh bước tới vỗ nhẹ vào vai Sửu Hán :
-Ngươi có ơn tất báo, so với nhiều người, còn trượng nghĩa hơn nhiều. Việc ngươi làm, ta thấy có quá nhiều người không làm được.
Dương Ninh thở dài, nhìn về phía mặt trời đang lặn, lẩm bẩm nói :
-Thế nhưng rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?

Bạn cần đăng nhập để bình luận