Cẩm Y Xuân Thu

Chương 464: Khống Hạc cửu thức

Mười ngón tay Từ Trường Phong khẽ cong, chỉ hơi gật đầu đã bước lên phía trước. Tề Ninh biết trận chiến này khác hẳn với trận trước.
Long Các chủ hoàn toàn không biết gì về công phu của hắn, có lòng khinh địch, nên hắn mới có thể thừa cơ đắc thủ. Có vết xe đổ của Long Các chủ, Từ Trường Phong sẽ không mắc cùng một sai lầm.
Hắn hạ quyết tâm. Chiến đấu với cao thủ, liều mạng chiến đấu chính diện sẽ không thể thắng được, chỉ có thể đấu bằng Tiêu Dao Hành.
Mặc dù Tiêu Dao Hành huyền diệu, nhưng người trên giang hồ hiển nhiên không hề biết gì về môn công phu này.
Quỷ sứ Lạc Vô Ảnh chính là cao thủ khinh công hàng đầu, đắm chìm nghiên cứu khinh công nhiều năm, nhưng cũng không nhận ra Tiêu Dao Hành, vậy thì người khác tất nhiên cũng không thể biết được bộ pháp này.
Hai tay Từ Trường Phong biến ảo tự nhiên, khi thì quyền khi ra chưởng, chợt chỉ chợt trảo, chỉ trong một chốc đã biến ảo tầm mười loại chiêu số. Tề Ninh bị tấn công dồn dập, không có chút sức phản kháng, chỉ có thể nương theo Tiêu Dao Hành nỗ lực phòng thủ.
Thế nhưng Từ Trường Phong tấn công cực nhanh, thân pháp phiêu dật, trong nhất thời Tề Ninh khá là chật vật.
Tề Ninh biết mặc dù hắn có thần công trong người, nhưng trong những trường hợp thế này thần công không tiện thi triển ra.
Tám bang và mười sáu phái đều tự xưng là chính đạo trong giang hồ.
Thần công ấy tuy lợi hại, nhưng lại có mục đích là hấp thu nội lực của người khác, dù sao vẫn có vẻ hơi âm tà. Quần hào nơi đây nếu nhìn thấy hắn sử dụng thần công hấp thu nội lực của người khác, thì dù hắn có đánh bại được Từ Trường Phong cũng khó được quần hào chấp nhận.
Quan trọng nhất là thần công này vốn xem trọng yếu tố bất ngờ, là một môn công phu cực kỳ đặc biệt. Nay mấy trăm nhân vật giang hồ đều có mặt, một khi hắn thi triển thần công thì môn công phu này sẽ được truyền khắp thiên hạ ngay. Tất cả mọi người đều sẽ mang lòng đề phòng, sau này sức mạnh của thần công cũng phải giảm đi ít nhiều.
Trong mắt quần hào, họ chỉ thấy Tề Ninh chật vật né trái tránh phải, Từ Trường Phong đánh ra hơn mười chiêu, trong khi đó Tề Ninh chưa từng đánh ra một chiêu thức nào. Có người buột miệng kêu lên:
- Đây là luận võ đọ sức sao? Ta thấy Tiểu Hầu gia đang thi triển công phu chạy trốn mới đúng.
Mọi người xung quanh cười vang.
Trận trước Tề Ninh đánh bại Long Các chủ chỉ voới một chiêu, mặc dù có hơi khó hiểu, nhưng trong lòng quần hào đều rùng mình, họ ngĩ bụng chẳng lẽ bản thân đã nhìn nhầm, vị Tiểu Hầu gia này đang ẩn giấu thực lực?
Dẫu sao Long Các chủ cũng là nhân vật có tiếng trên giang hồ, dù có khinh địch nhưng Tề Ninh có thể chiến thắng với một chiêu, cũng không đơn giản.
Nhưng thấy cách Tề Ninh đối chiêu với Từ Trường Phong, mọi người cảm thấy chuyện lúc trước chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Mắt thấy Từ Trường Phong ra tay nhanh như gió, Tiểu Hầu gia hết né qua trái lại tránh sang phải, không hề có sức đánh trả, mọi người nghĩ bụng đây mới là tài nghệ thật sự của Tề Ninh, Long Các chủ thua dưới tay người này đúng là uất ức to.
Tề Ninh cũng muốn từ trong khoảnh khắc đó tìm ra cơ hội trả đòn, nhưng Từ Trường Phong đã có đề phòng, đương nhiên không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Từ Trường Phong rất nhanh, động tác nhẹ nhàng. Y liên tục ra chiêu, mặc dù trong khoảng thời gian này chưa thể đánh trúng Tề Ninh, nhưng Tề Ninh cũng không thể tới gần y. May mắn là sân đấu rộng rãi, Tề Ninh thuận lợi thi triển Tiêu Dao Hành khiến trong nhất thời Từ Trường Phong cũng không làm gì được hắn.
Sắc mặt của quần hào không ai giống ai. Có người thấy Tề Ninh không ngừng né tránh thì thấy hắn giống như một chú chuột đang bị mèo vờn quanh, không khỏi lắc đầu, nghĩ bụng đường đường là Cẩm Y Hầu, nhưng khi đụng trận đối địch lại chật vật như thế, đúng là làm hao tổn tên tuổi của Cẩm Y Hầu.
Có người một bộ dương dương đắc ý, nghĩ bụng đã biết vị Tiểu Hầu gia này nhất định sẽ xấu mặt trước mọi người mà, giờ quả nhiên là thế.
Chợt nghe Từ Trường Phong khẽ quát một tiếng, tay phải nghiêng trảo, một trảo này từ cổ tay đến các ngón tay, kéo dài thẳng tắp, sức lực to lớn và sắc bén tới cực điểm. Có người thở nhẹ một hơi, thốt lên:
-Khống Hạc cửu thức!
Nhiều người vốn thấy một trận tỷ thí có lực lượng cách nhau thật xa như thế chắc mẩm trăm phần trăm sẽ rất nhàm chán, không dậy nổi hứng thú, giờ đều tinh thần phấn chấn.
Động Đình quan có thể xếp vào tám bang mười sáu phái tất nhiên có nét độc đáo của riêng mình.
Khống Hạc cửu thức chính là tuyệt kỹ sở trường của Động Đình quan.
Trên giang hồ có lời đồn rằng xưa nay Khống Hạc cửu thức chỉ truyền cho một người, chỉ có Quan chủ của Động Đình quan mới có tư cách học tập. Các đời Quan chủ, sau khi chọn được người thừa kế rồi, mới truyền dạy Khống Hạc chín thức cho Quan chủ kế nhiệm. Tại Động Đình quan, trước khi truyền thụ Khống Hạc cửu thức phải cử hành một loạt nghi thức, trên danh nghĩa là “nghi thức thụ kỹ”, nhưng trên thực tế nghi thức đó tương đương với nghi thức xác định người thừa kế. Thường thì ngày đó sẽ mời các cao nhân tiền bối trên giang hồ tới tham dự và làm chứng.
Chỉ là sau khi ký kết Thiết Huyết Văn, từ nhiều năm nay trên giang hồ không xuất hiện rung chuyển lớn, tuyệt kỹ của các môn phái cũng không có cơ hội thể hiện.
Khống Hạc cửu thức của Động Đình quan nhiều năm qua cũng chưa có cơ hội xuất hiện trên giang hồ.
Từ Trường Phong tấn công liên tiếp mười chiêu nhưng không thể chạm tới Tề Ninh, trong lòng hơi xao động.
Nếu võ công của Tề Ninh tương đương với y, không chênh lệch quá nhiều, Từ Trường Phong tất nhiên có thể bình tĩnh ứng đối.
Nhưng vị Tiểu Hầu gia này mặc dù có tên tuổi Cẩm Y Hầu, nhưng trên giang hồ hắn ta thuộc hàng vô danh, Từ Trường Phong dù gì cũng là tông chủ của một phái, nếu cứ đánh mãi mà không thắng thì sẽ bị mất hết mặt mũi.
Ngoài ra những năm này Động Đình quan ở trong hàng tám bang mười sáu phái bị tụt hậu, không theo kịp đà khuếch trương thế lực mạnh mẽ của những bang phái khác nên uy danh của Động Đình quan cũng giảm bớt.
Lần này Từ Trường Phong xuất trận Thiên Vụ lĩnh, vốn có ý chấn chỉnh thanh danh cho bang phái của mình. Trước đây y không có cơ hội, giờ đánh lâu không xong, sau khi suy nghĩ y thi triển Khống Hạc cửu thức, cũng có ý hiển lộ thân thủ trước mặt mọi người.
Tề Ninh cảm giác gió mạnh sắc bén chợt đến, lại nghe được tiếng than thở của quần hào, biết Từ Quan chủ đã sử dụng đến công phu thật sự. Hắn hơi nghiêng người, nhanh chóng tránh ra, nào ngờ Khống Hạc cửu thức này chiêu thức nối liền, một chiêu không trúng, chiêu tiếp theo với thế tới hung mãnh mau lẹ hơn đã nối tiếp. Tề Ninh miễn cưỡng tránh thoát, lại cảm thấy hoa mắt, chiêu thứ ba đã gần ngay trước mắt, chiêu thứ tư, thứ năm nườm nượp nối đuôi nhau tới, đều đã gần trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc ấy, Từ Trường Phong dường như đã hóa thành một chiếc bóng xanh, gắt gao bám sát bên người Tề Ninh. Bóng xanh bay múa, trong một khoảng thời gian ngắn đúng là khiến Tề Ninh không còn chỗ tránh. Trong tiếng hô kinh ngạc vang dội của người xem, ngay cả Thu Thiên Dịch đang đứng trên đài cao cũng không nhịn được nhìn lại, vẻ tán thán chợt lóe qua trong mắt lão.
Tề Ninh không sao bước tới trước được, chỉ có thể lùi lại phía sau.
Mắt thấy Từ Trường Phong biến một tay thành trảo, bắt tới mặt mình với tốc độ khủng khiếp, tai hắn còn nghe được tiếng kinh hô của Tây Môn Chiến Anh:
- Hầu gia cẩn thận!
Tề Ninh điểm mũi chân, thân thể bay về sau. Từ Trường Phong thấy mình đã quấy rối được bước chân của Tề Ninh, bụng mừng rỡ, khẽ quát một tiếng, cơ thể như hóa thành một chiếc bóng, liên chiêu lại đến.
Tề Ninh chỉ thấy bóng trảo bay múa trước mặt, tựa như dù hắn làm thế nào cũng không thể tránh được vậy. Trong lòng hắn hiểu rõ công phu tay của Từ Trường Phong còn cao minh hơn tưởng tượng của hắn. Khống Hạc cửu thức cuồn cuộn mà tới, một chiêu tiếp một chiêu, nếu hắn còn né tránh nữa sẽ không thể kiên trì lâu thêm, rất có thể sẽ bị Từ Trường Phong gây thương tích.
Khống Hạc cửu thức, tên gọi đã nói lên ý nghĩa của nó, chính là khống chế tay của kẻ địch trong phạm vi tấn công của bản thân, chẳng những phải có khinh công cực kỳ cao minh phối hợp, mà chiêu thức cũng phải diễn biến theo bát quái.
Động Đình quan được xếp vào Đạo môn, nghiên cứu Bát quái học. Tổ sư khai tông đã ngộ ra môn công phu này dựa trên bát quái.
Nếu là công phu khác, Tiêu Dao Hành của Tề Ninh đủ sức né tránh, nhưng Khống Hạc cửu thức cùng loại với Tiêu Dao Hành của Tề Ninh, đều được ngộ ra từ trong bát quái, rất nhiều đường lối không bàn mà hợp với nhau.
Thường thường Tề Ninh vừa bước một bước đã phải đối mặt ngay với chiêu thức của Từ Quan chủ, thế mới thấy hắn đang trong tình trạng hung hiểm vạn phần.
Lúc này Tề Ninh cũng thầm kinh hãi, lúc hắn giao thủ với Thu Thiên Dịch trong Thánh Điện, ngay cả Thu Thiên Dịch cũng không làm gì được Tiêu Dao Hành. Giờ chiến đấu với Từ Quan chủ, lúc đầu hắn cũng có thể nhẹ nhàng né tránh, nhưng khi đối phương thi triển Khống Hạc cửu thức thì Tề Ninh có cảm giác phải cố hết sức mới tránh được, luôn cảm thấy Từ Quan chủ lúc nào cũng có thể chặn đánh mình.
May mắn là, tuy Tiêu Dao Hành chứa ý bát quái, nhưng người sáng lập bộ pháp này tính tình tiêu sái, có nhiều chỗ không theo khuôn phép cũ, nếu không Tề Ninh chỉ e đã sớm bị thương bởi Từ Trường Phong. Tuy là như thế, nhưng “trăm khoanh vẫn quanh một đốm”, Tiêu Dao Hành dù sao cũng được diễn biến từ bát quái, không cách nào dứt bỏ. Từ Trường Phong cũng đã hơi cảm nhận được bước đi của bộ pháp mà Tề Ninh sử dụng tương tự như bát quái. Y là tông chủ của một phái, ánh mắt nhạy bén, đã nhìn ra đầu mối, ra tay càng ác liệt hơn.
Lúc này vô số ánh mắt đều chăm chú vào cuộc chiến của hai người.
Không ít cao thủ đã nhìn ra mấu chốt trong đó, lờ mờ cảm giác được Tề Ninh đang ở tình thế hung hiểm, lúc nào cũng có nguy cơ thua dưới tay Từ Trường Phong.
Từ Trường Phong nhìn bộ pháp của Tề Ninh đã không còn cảm thấy quỷ dị như lúc ban đầu, biết rõ là do tác động của Khống Hạc cửu thức. Trong lòng y vui mừng, lại đánh ra thêm mười chiêu nữa, liên tục đẩy Tề Ninh lùi về phía sau. Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch nhìn rõ trong mắt, không khỏi khẽ lắc đầu. Y biết Tề Ninh chắc chắn không có cơ hội chiến thắng trận đấu này.
Chợt thấy hai tay Từ Trường Phong đều xuất hiện, quyền trái trảo phải, khi thế lăng lệ ác liệt đánh về phía Tề Ninh. Tề Ninh chuẩn bị lui ra sau, chợt chân hắn lảo đảo suýt ngã. Tây Môn Chiến Anh thở nhẹ một tiếng, Nghiêm Lăng vẫn đứng bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, thấy Tây Môn Chiến Anh từ đầu tới cuối đều chăm chú quan sát Tề Ninh, một đôi bàn tay phấn trắng nắm chặt. Hiển nhiên nàng đang lo lắng cho Tề Ninh.
Trong lòng gã không được thoải mái cho lắm, nhìn hướng Tề Ninh, thầm nghĩ Tề Ninh này thật không biết lượng sức. Hắn phải thua dưới tay Từ Trường Phong, thua trước mặt tất cả mọi người, vậy mới đã ghiền.
Tề Ninh dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, dù miễn cưỡng đứng vững nhưng thân hình trì trệ như vậy, trảo tay của Từ Trường Phong đã sắp đến trước ngực Tề Ninh, năm ngón tay biến thành móc câu, đã sắp chạm vào vạt áo trước ngực Tề Ninh. Tề Ninh biết nếu bị trúng một trảo này, hắn thua chắc rồi, giống như phản xạ có điều kiện, linh quang lóe qua trong óc hắn. Cánh tay phải đột nhiên thò ra, tay phải thành chưởng, đón lấy một trảo của Từ Trường Phong.
Từ Trường Phong thấy Tề Ninh vất vả lắm mới ra tay, xem bộ dáng giống như tùy ý ra chiêu khi bị dồn tới chân tường, y thấy buồn cười trong bụng, đầu ngón tay đã đáp trên lòng bàn tay Tề Ninh, chuẩn bị lướt qua khống chế cổ tay của Tề Ninh. Cổ tay chính là chỗ mạch quan trọng, tỷ thí trên giang hồ, phàm là bị đối phương bắt giữ cổ tay, tương đương với việc tính mạng đã nằm trong tay đối phương.
Từ Trường Phong biết Tề Ninh dù sao cũng là Hầu tước của nước Sở, nếu thật sự khiến hắn bị thương hay khiến hắn không thể xuống đài chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với Động Đình quan, nếu mình khống chế mạch tay của hắn, không cần nhiều lời, thắng thua đã rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận