Cẩm Y Xuân Thu

Chương 831: Được mùa

Tề Ninh cất mật hàm vào trong lòng, thấy bên dưới còn một phong thư, mở ra nhìn qua, đều là thư tuyên thệ trung thành với Hoài Nam Vương của một số quan viên. Tề Ninh biết trong thời gian ngắn không xem hết được những thứ này, nên gom lại hết, cất đi, thả cái hòm không về chỗ cũ.
Hắn lại kiểm tra bên trong một lần nữa, không phát hiện thêm gì, có chút thất vọng, nhưng có lượng lớn trân bảo lại còn có mật tín của Thục Vương Lý Hoằng, coi như là có thu hoạch.
Về theo lối cũ, tới cửa hang mới phát hiện trên vách tường lại được đặt bàn đạp, có thể thoải mái đi từ dưới lên. Đậu Quỳ vẫn canh giữ ở cửa hang, vội vàng kéo Tề Ninh ra, lúc này, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, có tiếng người nói:
- Cẩn thận tìm chỗ này, không được bỏ sót.
Tề Ninh lập tức liếc mắt nhìn Đậu Quỳ, Đậu Quỳ hiểu được, nhanh chóng tiến tới, mở cửa đi ra, đối diện còn có binh sĩ đang định đi lên mở cửa, nhìn thấy Đậu Quỳ, ngẩn ra, Đậu Quỳ chắp tay sau lưng, ho khan:
- Đây là Phật đường, bản quan kiểm tra rồi, không có gì đặc biệt.
Phật đường là nơi thanh tịnh, không nên mạo phạm.
Mọi người nghe vậy, vội chắp tay hành lễ, vội vàng lui xuống.
Lúc này Đậu Quỳ mới đóng cửa lại, thấp giọng nói:
- Hầu gia, bọn họ đều đi rồi, bên dưới…?
- Đậu đại nhân nói không sai.
Tề Ninh tất nhiên sẽ không nói ra chuyện mật hàm, hắn khẽ thở dài:
- Bảo bối chân chính của Hoài Nam Vương đều giấu ở dưới này.
Phía dưới có một mật thất, là nơi Hoài Nam Vương giấu trân bảo, số lượng không ít. Đậu Đại nhân có muốn xuống xem hay không?
Đậu Quỳ vội cười nói:
- Hầu gia xem qua là được rồi.
Rồi y hạ giọng:
- Hầu gia, nơi này không thể để người khác tới. Hạ quan lo lão gia hỏa Tư Mã Lam kia cũng nhòm ngó bảo bối của Hoài Nam Vương phủ, không chừng sẽ tiến vào đây, trân bảo trong này, cần phải dời đi.
- Đậu đại nhân có cách nào tốt không?
Tề Ninh mỉm cười hỏi, vừa nói vừa tiến tới bàn thờ Phật, tự tay vặn tòa sen, khôi phục hiện trạng như ban đầu, hai tảng đá kia lập tức khép lại, không nhìn ra chút sơ hở nào.
Đậu Quỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Hầu gia, trân bảo này không phải tầm thường, không thể để cho người khác nhìn thấy.
- Ta cũng có ý này.
Tề Ninh lại cười nói:
- Nếu quay ra cho người đến chuyển bảo vật trong Phật đường, nhiều người mắt lắm, tất nhiên là truyền ra bên ngoài, tốt nhất là âm thầm chuyển ra ngoài.
Hắn hơi trầm ngâm chút mới nói:
- Đậu đại nhân, ngài cách nào tốt hay không?
Đậu Quỳ hạ giọng nói:
- Tài vật bên ngoài có thể đóng gói cho lên xe chở đi, hạ quan có cách đưa đồ của Hầu gia đến tận tay ngài. Nhưng mà một khi đồ trong bảo thất này nhập vào bộ Hộ, ai cũng biết đây là trân phẩm tàng trữ nhiều năm của Hoài Nam Vương, muốn xử lý không hề dễ.
Nếu Tư Mã Lam phái người âm thầm chú ý, vậy thì không ổn.
Suy nghĩ một chút y mới nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, đống bảo vật này chỉ có thể lén chuyển ra ngoài.
- Chuyển lén?
Đậu Quỳ gật đầu, nói:
- Hôm nay soát hết Vương phủ, mang hết mọi thứ đi, làm cho người ta nghĩ Vương phủ đã bị lục soát sạch sẽ. Sau đó chúng ta bí mật chuyến số bảo vât này đến phủ Cẩm Y Hầu.
Tề Ninh hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ngài chắc chắn không?
- Hạ quan tự có tính toán.
Đậu Quỳ thấp giọng nói:
- Hầu gia, ngày mai chính là ngày đại hôn của Hoàng Thượng, bách quan trong triều tất nhiên phải đến trong cung ăn mừng, hơn nữa vị tiểu thư nhà Tư Mã kia cũng phải vào cung làm phi, phụ tử Tư Mã Lam tất nhiên coi trọng mười phần, ít nhất ngày mai sẽ không chú ý tới bên này. Dựa theo lệ thường, yến tiệc trong cung khuya mới tan, trước lúc đó hạ quan sẽ rời đi, thần không biết quỷ không hay, chuyển bảo vật đi, ý Hầu gia như thế nào ?
Tề Ninh cười nói:
- Thật là ý hay.
- Phiền toái nhất là binh sĩ Vũ Lâm Doanh.
Đậu Quỳ nhíu mày:
- Hạ quan lo lắng vì bảo hộ sự an nguy của thế tử, có thể Hoàng Thượng sẽ cho Trì Phượng Điển lưu một ít binh sĩ Vũ Lâm Doanh bên cạnh. Hạ quan không đoán được tâm tư của Trì Phượng Điển, nhưng hạ quan cảm thấy gã không đồng lòng với chúng ta, phải đề phòng người này.
Trong lòng Tề Ninh rõ ràng, trong loạn hoàng lăng, vai trò của Trì Phượng Điển là cực kỳ trọng yếu.
Hoài Nam Vương dám phát động biến loạn ở Hoàng Lăng, một trong những nguyên nhân chủ yếu đó là Trì Phượng Điền. Hoài Nam Vương hiển nhiên cho rằng, Trì Phượng Điển sẽ theo lệnh của y, chỉ đâu đánh đó. Lúc ấy chỉ cần Trì Phượng Điển đứng ở bên Hoài Nam Vương, thì biến Hoàng Lăng rất có khả năng đã thành công. Ít nhất lúc ấy có thể nhanh chóng khống chế được phụ tử Tư Mã Lam, sau đó cho dù Hắc Đao Doanh có đuổi tới, cũng đã không kịp.
Nhưng Trì Phượng Điển lại làm Hoài Nam Vương bất ngờ, ở thời điểm mấu chốt, lại không giúp Hoài Nam Vương, cũng vì như thế, kết cục của Hoài Nam Vương đã được định.
Hoài Nam Vương có thể tin tưởng Trì Phượng Điển, trước đó tất nhiên là có ước định. Hơn nữa vì dọn đường cho Trì Phượng Điển, Hoài Nam Vương còn phí tâm tư điều Ngô Đạt Lâm rời khỏi Vũ Lâm Doanh. Bởi vậy có thể thấy được y tin tưởng Trì Phượng Điển đến mức nào. Nhưng hiển nhiên, Trì Phượng Điển đã bội ước, mới làm cho Hoài Nam Vương thất bại trong gang tấc.
Đến bây giờ Tề Ninh vẫn không thể đoán Trì Phượng Điển không đứng cùng Hoài Nam Vương, đến cùng là do Trì Phượng Điển lòng dạ trung thành với Hoàng Thượng, hay là vì Tư Mã gia.
Nếu là điều trước cũng thôi, nhưng giả sử Trì Phượng Điển âm thầm cấu kết với Tư Mã gia, sự việc nghiêm trọng hơn nhiều.
Trì Phượng Điển phản bội Hoài Nam Vương, thủ hạ của Hoài Nam Vương đương nhiên thù hằn sâu tới xương tủy. Đậu Quỳ ghi hận Trì Phượng Điển, cũng là chuyện dễ hiểu.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, mới nói:
- Cái này ngươi không cần lo, ta sẽ cho người của ta thay cho Vũ Lâm Doanh, như vậy có thể tiện cho ngươi làm việc.
Đậu Quỳ vui mừng ra mặt, cười nói:
- Nếu quả như thế, như vậy thì tốt quá.
Tề Ninh chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào mắt Đậu Quỳ, hạ giọng nói:
- Đậu đại nhân, thứ ta nói thẳng, nếu như chỗ bảo vật này ngươi đưa cho Trấn Quốc Công, không biết Trấn Quốc Công có coi ngươi là thân tín hay không?
Đậu Quỳ sửng sốt, lập tức sợ hãi, quỳ rạp xuống đất:
- Hầu gia, hạ quan… Hạ quan sao lại làm như vậy được. Nếu… Ở Hoàng Lăng… nếu không được Hầu gia chiếu cố, chỉ sợ giờ hạ quan đã ở trong tù… Hạ quan vô cùng cảm kích ân tình của Hầu gia, đời này làm trâu ngựa sợ cũng không báo đáp được… Tuyệt không dám phản bội Hầu gia, thỉnh Hầu gia minh giám.
Tề Ninh tự tay nâng y dậy, cười nói:
- Đậu đại nhân, ngươi đừng căng thẳng vậy, ta không có ý này, ngươi đừng nghĩ nhiều.
Đậu Quỳ lúng túng :
- Hầu gia, hạ quan…Trước kia Hạ quan làm không ít việc không nên làm, nay rất hối hận. Nay hạ quan tuyệt không hai lòng với Hầu gia, chỉ cần Hầu gia ra lệnh, dù vượt lửa qua sông cũng không từ.
Mong Hầu gia tin tưởng hạ quan lần này.
Tề Ninh nhỏ hơn Đậu Quỳ vài chục tuổi, lại đập nhẹ lên vai Đậu Quỳ, hòa nhã nói:
- Đậu đại nhân, ngài đã nói vậy ta cũng yên tâm với lời của ngài.
Nếu ngài làm việc cho ta, ta cam đoan vị trí Thượng Thư bộ Hộ của ngài vững như núi. Nếu… Ta nói là nếu Đậu đại nhân cảm thấy không hợp thì chỉ cần nói trước với ta một tiếng, ta tuyệt không cản. Nhưng nếu ngươi lại giống như Tiền Nhiêu Thuận, ta không tiếp thu được.
Hắn cười nhẹ:
- Tiền Nhiêu Thuận hai mặt, kết cục là bãi quan miễn chức, nếu là Đậu đại nhân làm việc có lỗi với ta, kết cục sẽ không được như Tiền Nhiêu Thuận đâu.
Tuy hắn cười, nhưng ánh mắt lại sắc tựa đao. Đậu Quỳ nhìn vào mắt Tề Ninh, rùng mình, nói như chém đinh chặt sắt:
- Hầu gia, nếu Đậu mỗ làm việc có lỗi với Hầu gia, trời giáng thiên lôi, còn..!
Y cắn răng, nghiêm nghị nói:
- Đoạn tử tuyệt tôn.
Trong lòng Tề Ninh biết người thời đại này xem trọng lời thề, huống chi cả câu thề độc “đoạn tử tuyệt tôn” cũng đã nói ra, xem ra Đậu Quỳ này hiện nay không dám hai lòng với mình, hắn cười nói:
- Đậu đại nhân quá lời, quá lời.
Rồi hạ giọng:
- Trên đầu ta chỉ có một đám mây, là Hoàng Thượng!
- Trên đầu hạ quan cũng chỉ có một đám mây, là Hầu gia.
Đậu Quỳ lập tức nói.
Tề Ninh cười ha ha, không nhiều lời, đi thẳng ra cửa, Đậu Quỳ lập tức sát theo sau.
Phủ Hoài Nam Vương nhiều trạch viện, cho tới tận hoàng hôn vẫn còn nhiều nơi không tìm xong, tài vật tìm được, lên danh sách, cho người gói lại, cho lên xe ngựa của bộ Hộ, chở đi.
Dựa theo thường lệ, gia quyến trọng phạm phải đưa vào bộ Hình tiếp nhận xử trí, phải lưu đày thì lưu đày, sung quân phải sung quân. Đạt Hề Xung của bộ Hình sáng sớm đã phái người lại, nếu muốn dẫn gia quyến Vương phủ đi, cũng không có người ngăn trở.
Nhưng Đạt Hề Xung lại trực tiếp muốn mời thế tử Tiêu Thiệu Tông, Tề Ninh tự nhiên không đáp ứng.
Sau khi y bị đánh, hình như người của bộ Hình cũng quên luôn việc mang gia quyến phạm nhân đi.
Tề Ninh chỉ phụ trách khám xét Vương phủ, xử lý gia quyến thế nào, lại không thuộc phạm vi bổn phận của hắn. Trì Phượng Điển thật ra có qua xin chỉ đạo của Tề Ninh, Tề Ninh bảo theo quốc pháp rồi đá lại cho Trì Phượng Điển. Trì Phượng Điển đành phái người tới Kinh Đô Phủ tìm Thiết Tranh, bảo Thiết Tranh phái nhân thủ lại, áp giải phạm nhân tới nhà tù bộ Hình.
Vốn ở lại Vương phủ chỉ có Tiêu Thiệu Tông, nhưng lo lắng đến bệnh tình của Tiêu Thiệu Tông, vị đại phu tên Viên Mạch Ly cũng được giữ lại. Sức khỏe của Tiêu Thiệu Tông không tốt, cần Viên Mạch Ly chiếu cố bên người. Tề Ninh cùng Trì Phượng Điển thương lượng một lúc, quyết định để lại hai vú già chăm lo cho Tiêu Thiệu Tông.
Đây cũng không phải đại sự gì, Trì Phượng Điển hiển nhiên biết Hoàng Đế vẫn chiếu cố Tiêu Thiệu Tông, cho nên không phản đối.
Lúc trời tối, Vương phủ đã đốt đèn, tài vật gần như đã lục soát ra hết, còn vài việc, chỉ có thể ghi lại sau này giải quyết. Dù sao ngày mai chính là ngày đại hôn của hoàng đế, qua giờ tý tối nay, vì là ngày tốt giờ lành, tự nhiên là không thể tiếp tục xét nhà.
Tề Ninh ngồi uống trà trong phòng, Đậu Quỳ bận cả ngày cuối cùng mang tới một đống danh sách tiến vào, để sát cạnh Tề Ninh, thở dài:
- Hầu gia, của cải Hoài Nam Vương gom góp bao năm, thật đúng là không ít. Bước đầu tính ra, không dưới ba trăm vạn lượng bạc.
Kề sát tai hắn, y thấp giọng:
- Ngoài ra còn có trân bảo giấu bên ngoài, y còn có cửa hàng, không có trên giấy tờ, hạ quan sẽ nghĩ cách biến bọn chúng thành bạc, không có gì bất ngờ thì cũng khoảng ba năm mươi vạn lượng.
Tê Ninh giật mình, dù sao hắn cũng có chút hiểu biết với tài vụ của phủ Cầm Y Hầu, là chi thứ nhất trong bốn chi thừa kế Cẩm Y Tề gia, ở Sở quốc cũng là quan to lộc hậu, nhưng cả năm, tính cả thực ấp cũng chi mấy vạn lượng bạc. Hôm nay xét nhà Hoài Nam Vương ra mấy trăm vạn lượng, thật làm cho người ta giật mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận