Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1140: Chân thân


Tề Ninh đoán lúc này hẳn là nửa đêm rồi, hắn không biết hiện giờ Hướng Bách Ảnh ra sao, mà bản thân mình thì lại bị nhốt ở nơi này.
Nhìn thấy Túc Ảnh phu nhân như đang suy nghĩ, Tề Ninh đứng dậy, nói:
- Phu nhân, trước hết ta tìm kiếm xung quanh một chút, xem có lối ra nào khác hay không, phu nhân ở đây chờ ta.
Túc Ảnh phu nhân gật đầu nói:
- Được, tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, chỉ sợ ở đây còn có cơ quan cạm bẫy khác.
Tề Ninh mỉm cười, lúc này mới bước ra ngoài thạch thất, thầm nghĩ nếu không tìm được lói ra, Hướng Bách Ảnh cũng không thể tới cứu, chẳng lẽ mình và Túc Ảnh phu nhân sẽ phải táng thân ở chỗ này?
Hắn thổi hỏa chiết tử lên, theo thạch đạo đi về phía trước. Thật ra mật đạo này không phức tạp, đi khoảng nửa canh giờ, Tề Ninh đã đi khắp mọi chỗ trong mật đạo. Tất cả đầu cùng của mật đạo đều có tường đá ngăn chặn, Tề Ninh thử dùng hàn nhận phá tường đá, phía sau là vách đá dày, hoàn toàn không có đường ra.
Dường như mật đạo này không có lối ra khác.
Cảm thấy hơi chán nản, Tề Ninh quạy lại thạch thất, Túc Ảnh phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền đoán được kết quả, cũng hơi nhíu mày.
Tề Ninh ngồi xuống ghế, phu nhân tỏ vẻ quan tâm, liền rót một ly nước đưa qua. Tề Ninh nhận lấy, cười khổ nói:
- Ta nghĩ hẳn là mật đạo này được xây dựng đồng thời với lúc xây dựng Phong Kiếm sơn trang, ngoại trừ cửa ra vào kiam cũng không tìm được lối ra nào khác.
Phu nhân suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
- Lối vào mà Hầu gia vào đây, có bị lấp kín hết không?
Tề Ninh đáp:
- Ít nhất có một đoạn rất dài bị đá rơi lấp kín, ta ước tính, nếu dùng đao đào lối ra, ít nhất cũng phải mất bảy tám ngày.
Ngừng lại một chút, hắn nó tiếp:
- Tuy nhiên, Trì Bảo Đồng Tử đã sắp đặt bẫy rập, chỉ sợ muốn khơi thông cũng không hề dễ dàng.
- Trì Bảo Đồng Tử?
Khuôn mặt xinh đẹp của Túc Ảnh phu nhân hơi nghi hoặc.
Tề Ninh giải thích:
- Đó là vị Bảo tổng quản kia.
Túc Ảnh phu nhân hơi đăm chiêu, nói:
- Trước đây ta đọc kinh Phật, hình như…Trì Bảo Đồng Tử là sứ giả của Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Đúng là như vậy. Phu nhân cũng biết sáu sứ giả của Địa Tạng chứ?
- Không có việc gì làm, ta chỉ biết tụng kinh giết thời gian.
Túc Ảnh phu nhân ngạc nhiên nói:
- Vì sao Trì Bảo Đồng Tử lại có danh hiệu kỳ lạ như vậy? Địa Tạng là Bồ Tát ở cõi âm, Trì Bảo Đồng Tử cũng là sứ giả dưới âm ty…
- Trì Bảo Đồng Tử tất nhiên là một trong sáu sứ giả của Địa Tạng.
Tề Ninh nói:
- Ngoại trừ người này, còn có mấy sứ giả khác.
Dường như nghĩ ra điều gì, Túc Ảnh phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, hơi đăm chiêu, Tề Ninh thấy vậy, hỏi:
- Phu nhân đang nghĩ gì?
- Không…không có gì!
Vẻ mặt Túc Ảnh phu nhân hơi hoảng loạn, Tề Ninh biết nhất định Túc Ảnh phu nhân có điều muốn nói, nhưng không gặng hỏi, chỉ nói:
- Đám người này giết người phóng hỏa, làm rất nhiều chuyện thiên thương hại lý, nếu không diệt trừ bọn họ, sau này có thể còn có rất nhiều người gặp họa.
Túc Ảnh phu nhân im lặng một lát, rốt cuộc hỏi:
- Hầu gia, đây chỉ danh hiệu của những người này phải không?
- Đúng là như vậy, trên giang hồ có rất nhiều người đều có tên hiệu.
Tề Ninh nói:
- Đương nhiên bọn họ không phải là sứ giả của âm ty.
Túc Ảnh phu nhân trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Ngươi nói bọn họ làm điều thương thiên hại lý ở bên ngoài, thực sự là rất độc ác?
- Phu nhân, cách đây chưa lâu, mấy trăm người của Hắc Nham động và cả trại chủ Ba Da Lực cũng bị chém đầu.
Tề Ninh nói, vẻ mặt ngưng trọng:
- Những người Miêu này không tranh với đời, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì đi ngủ, không hơn thua với ai, nhưng vẫn gặp phải tai họa.
Hắn cười khổ nói tiếp:
- Mà mục đích giết người phóng hỏa của bọn người này, chỉ vì muốn dẫn dụ ta tới Tây Xuyên. Phu nhân, người nghĩ bọn người này là người lương thiện sao?
Túc Ảnh phu nhân hiểu ra, hỏi:
- Lần này Hầu gia tới Tây Xuyên, là muốn tìm bọn họ?
- Chủ mưu phía sau lưng bọn họ, hẳn là một người tên là Địa Tạng.
Tề Ninh nói:
- Bọn Trì Bảo Đồng Tử bất quá chỉ là những lâu la, nếu không tìm được Địa Tạng, thì thế lực kia trước sau cũng không bị trừ bỏ.
- Địa Tạng!
Túc Ảnh phu nhân thì thào.
Tề Ninh thấy vậy, nhận ra điều gì, liền hỏi:
- Chẳng lẽ phu nhân đã từng nghe cái tên này?
- Ta…
Túc Ảnh phu nhân hơi do dự, cuối cùng mới nói:
- Hầu gia, Địa Tạng thực sự hại người sao?
Tề Ninh suy nghĩ một chút, nói:
- Phu nhân, ta cũng không nhiều lời kể lại kỹ càng, nhưng nếu như không thể tìm được hắn, thì Tây Xuyên, thậm chí cả thiên hạ, cũng đều gặp phải rối loạn. Đến lúc đó, vô số bách tính phải rơi vào tai ương binh lửa. Đây cũng không phải là phúc cho thiên hạ, bởi vậy ta muốn trước khi tai họa xảy ra, phải tìm được người này.
Hơi khom người, hắn chắp tay nói:
- Nếu phu nhân có thể cung cấp một số tin tức, không những ta vô cùng cảm kích, mà đó cũng là tạo phúc cho người trong thiên hạ.
Túc ảnh phu nhân khẽ thở dài, im lặng không nói.
Tề Ninh nói:
- Nếu phu nhân cảm thấy khó xử, ta cũng không ép.
- Hầu gia hiểu lầm rồi.
Túc Ảnh phu nhân cười khổ, nói:
- Ta chỉ không ngờ, Địa Tạng lại…lại tàn nhẫn như vậy.
Nàng thở dài:
- Thật ra…thật ra Địa Tạng là một nữ nhân!
Hơi biến sắc, Tề Ninh kêu lên thất thanh:
- Nữ nhân?
Túc Ảnh phu nhân khẽ gật đầu, nói:
- Thật ra…nửa năm trước, ta đã gặp Địa Tạng, chỉ là…chỉ là không ngờ nàng ta lại là một người xấu.
- Nửa năm trước?
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Phu nhân gặp Địa Tạng ở đâu?
- Ở Ảnh Hạc sơn trang.
Túc Ảnh phu nhân nói:
- Ngày đó Lục Thương Hạc bảo ta chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi khác. Hắn có rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, giao thiệp rộng rãi, thường xuyên có người tới làm khách ở Ảnh Hạc sơn trang. Mỗi lần có khách, ta đều chuẩn bị tiệc rượu giúp hắn. Tối hôm đó, trưởng lão Cái Bang là Bạch Hổ tới sơn trang. Ta tưởng Bạch Hổ là khách, nhưng Lục Thương Hạc lại lén ta, bảo người chuẩn bị thêm một ít món ăn chay, tốt nhất là thích hợp với khẩu vị của người Miêu.
- Người Miêu?
Tề Ninh giật mình.
Túc Ảnh phu nhân nói:
- Hắn đã nói như vậy, ta cứ chuẩn bị theo sự phân phó của hắn. Sau khi ta chuẩn bị tiệc rượu xong, hắn lại lần lữa không không cho mang thức ăn lên ngay, vẫn trò chuyện với Bạch Hổ trong phòng khách, hơn nữa còn đóng cửa sổ, không cho ai tới gần.
Tề Ninh thầm nghĩ thời gian đó, hẳn là Lục Thương Hạc và Bạch Hổ bàn bạc biện pháp giết Hướng Bách Ảnh.
- Mãi đến lúc đêm khuya, Lục Thương Hạc mới bảo mang thức ăn ra, thế nhưng bọn nha hoàn vừa mang thức ăn tới bên ngoài phòng khách, Lục Thương Hạc không để họ vào cửa, mà đích thân nhận lấy rượu và thức ăn, mang vào trong phòng khách.
Túc Ảnh phu nhân nhớ lại:
- Ta hiếu kỳ, hỏi người ở nhà bếp, biết Lục Thương Hạc bảo chuẩn bị ba bộ chén đũa, mà lúc đó chỉ có một người khách là Bạch Hổ, vì sao lại thêm một người?
Tề Ninh chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Túc Ảnh phu nhân, lẳng lặng lắng nghe.
- Vốn là việc này không liên quan tới ta, nhưng…ngày đó ta thực sự quá hiếu kỳ.
Túc Ảnh phu nhân cười khổ nói:
- Khách tới sơn trang, Lục Thương Hạc chưa từng giấu diếm ta, nhưng hôm đó hắn lại tỏ ra rất bí mật, chỉ nói Bạch Hổ là khách, người còn lại là ai, hắn cũng không nhắc tới. Tối hôm đó cũng là ma xui quỷ khiến, ta lại chạy tới bên ngoài cửa sổ, muốn xem rốt cuộc người khách thần bí kia là ai.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu đổi lại là ta, ta cũng muốn biết, rốt cuộc là ai.
- Ở sau cửa sổ, ta chọc thủng giấy, nhìn vào trong, ngoại trừ Lục Thương Hạc và Bạch Hổ, còn có một người mặc áo khoác đen, đưa lưng về phía cửa sổ. Ta không nhìn thấy hình dạng của người đó, nhưng nhận ra đó là một nữ nhân.
Túc Ảnh phu nhân khẽ cười nói:
- Lúc đó ta còn nghĩ, rất hiếm khi có nữ nhân tới thăm Lục Thương Hạc, nhưng lần này hắn lén dẫn nữ nhân về nhà, không biết có phải…
Nới tới đây, Túc Ảnh phu nhân cười nhẹ, cũng không nói tiếp.
Tề Ninh hiểu ý của Túc Ảnh phu nhân.
Sau khi kết hôn, trong lòng Túc Ảnh phu nhân và Lục Thương Hạc đều có tâm bệnh, đương nhiên không thể nói là đằm thắm. Vừa rồi Túc Ảnh phu nhân cũng nói, thường ngày hai người rất ít nói chuyện, bởi vậy có thể thấy, quan hệ giữa hai vợ chồng họ rất hời hợt.
Lục Thương Hạc có danh vọng và địa vị ở Tây Xuyên, lại mời một nữ nhân về sơn trang, thậm chí còn giấu Túc Ảnh phu nhân, đương nhiên sẽ khiến người khác nghĩ lầm là Lục Thương Hạc có nữ nhân khác ở bên ngoài.
- Chẳng lẽ nữ nhân kia là Địa Tạng?
Tề Ninh hỏi.
Túc Ảnh phu nhân suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Ngay từ đầu ta cũng không biết rốt cuộc nàng ta là ai, bọn họ nói chuyện cũng rất khẽ, ta không nghe được rõ ràng, chỉ nghe Bạch Hổ nó cái gì mà “Đông Hải và Tây Xuyên cùng tiến cùng lui, có thể làm nên đại sự”. Hắn còn nói, đệ tử Cái Bang trải khắp thiên hạ, hắn có thể bố trí người ở nơi người khác không biết…
Ngừng lại một chút, Túc Ảnh phu nhân nói tiếp:
- Sau khi Bạch Hổ nói xong, liền gọi nữ nhân kia là Địa Tạng, lúc đó ta càng hiếu kỳ, thầm nghĩ vì sao một nữ nhân lại lấy một cái tên kỳ lạ như vậy.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Xem ra trước kia Lục Thương Hạc và Bạch Hổ bày mưu hại Hướng Bách Ảnh, người giật dây phía sau là Địa Tạng.
Túc Ảnh phu nhân nhíu mày nói:
- Hầu gia, ý ngươi là, Lục Thương Hạc nghe theo sự phân phó của Địa Tạng?
- Phu nhân từng nói, việc mưu hại bang chủ Cái Bang, có tính mạo hiểm rất lớn, một khi thất bại, danh vọng mà Lục Thương Hạc vất vả gầy dựng mấy chục năm, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Tuy hắn lo lắng phu nhân sẽ vì Hướng bang chủ mà rời bỏ hắn, nhưng nếu vì thế mà hãm hại Hướng Bách Ảnh, hắn nhất định phải nghĩ tới hậu quả, nếu không có kế sách đầy đủ, tuyệt đối hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dừng một chút, Tề Ninh lại nói:
- Bạch Hổ tính tình cẩn thận, cũng không phải là người hoàn toàn quyết đoán, nếu như không có ai làm chỗ dựa, hắn sẽ không dám vọng động, liên thủ với Bạch Hổ hãm hại Hướng bang chủ.
Túc Ảnh phu nhân khẽ ừ, Tề Ninh lại hỏi:
- Phu nhân có biết vị Địa Tạng kia là thần thánh phương nào không?
- Vốn là ta cũng không muốn nghe nhiều, bởi vì dù sao đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Túc Ảnh phu nhân khẽ thở dài:
- Lúc ta định rời đi, chợt nghe Địa Tạng nói, một khi đại sự thành công, Lục Thương Hạc và Bạch Hổ sẽ được báo đáp trọng hậu, lúc đó Lục Thương Hạc nói một câu, khiến ta…khiến nhớ mãi.
- Hắn nói cái gì?
- Hắn nói có đại vu (vu là thầy mo, thầy pháp) tương trợ, nhất định có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Túc Ảnh phu nhân nói:
- Lúc đó ta mới biết, Địa Tạng mà Lục Thương Hạc mời đến đêm đó, chính là một đại vu người Miêu!
- Đại vu người Miêu?
Tề Ninh chấn động cả người, kêu lên:
- Phu nhân, người nói, Địa Tạng là đại vu người Miêu?
Hắn cảm thấy điều này thực sự không sao tưởng tượng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận