Cẩm Y Xuân Thu

Chương 166: Bắc Cung Liên Thành


Dương Ninh mơ mơ màng màng cảm thấy mình như thiên sứ mọc cánh bay giữa mây trời, miễn cưỡng mở mắt, lập tức nhìn thấy sàn nhà bằng gỗ lim.
Rất nhanh hắn nhận ra hai tay mình bị trói chặt, hai đùi cũng bị trói ở hông, hẳn là bị người ta treo ngược lên rồi.
Con mẹ nó, quá khó chịu.
Đầu óc vẫn hơi mơ hồ, hắn ngẩng đầu nhìn quanh. Vẫn là trong khoang thuyền của Trác Tiên Nhi, xung quanh u tĩnh dị thường, nến đỏ đèn dầu vẫn đang sáng lập lòe, một thợi dây thừng treo trên đỉnh khoang thuyền treo mình lên cách mặt đất một khoảng bằng chiều cao một người, hơi giãy dụa một cái dây sẽ hơi đu đưa, cả người cũng đu đưa bay bay.
Hắn hơi giật mình, ý niệm đầu tiên là đám người Đậu Liên Trung trả thù.
Chợt nghe có tiếng nữ nhân ôn nhu, mềm mại vang lên:
- Cẩm Y Hầu gia, người ta đã tới đúng hẹn rồi!
Dương Ninh giật mình, nhìn sang theo hướng tiếng nói, chỉ thấy trên một chiếc giường mềm cách đó không xa có một nữ tử đẹp như hoa nằm nghiêng nghiêng, một thân xiêm y đỏ rực, một tay nâng trán nhìn mình chằm chằm đầy hứng thú.
Nữ nhân này kiều mị tận xương, gợi cảm phi thường, hắn liếc một cái là nhận ra, chính là Xích Đan Mị đã gặp ở chùa Đại Quang Minh.
- Là….là ngươi?
Dương Ninh hơi biến sắc.
Hắn không ngờ người đánh lén mình lại là đệ tử của đảo chủ đảo Bạch Vân Đông Tề, Xích Đan Mị.
Cô ả cười khanh khách, núi non trước ngực rung rinh gợn sóng mỹ diệu, như thể có nhiệt lực vô tận đang tản ra từ cơ thể ả. Ả cất giọng làm nũng mê người khiến người ta không thể không rung động:
- Ơ, xem ra Hầu gia có chút không vừa ý ta? Ngươi không muốn gặp lại ta sao?
Dương Ninh không đoán ra mục đích của mỹ nữ này ngay lập tức được, nhưng hiển nhiên lá gan của ả cực kỳ lớn, đang ở Kinh thành nước Sở cũng dám ra tay với Cẩm Y Hầu chính là một việc lớn.
Nhưng hắn biết cô ả này giảo hoạt đa đoan, ăn cứng với ả sẽ không có tác dụng gì, lúc này lại bị ả khống chế, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cố ý thở dài đáp:
- Nàng nói gì vậy, đại mỹ nhân như nàng, nam nhân đã gặp một lần chỉ sợ nằm mộng cũng muốn cưới nàng, có ai không muốn gặp lại chứ?
- Ý ủa ngươi là, ngươi cũng muốn gặp lại người ta?
Xích Đan Mị cười ha hả:
- Người ta còn tưởng ngươi đã quên người ta lâu rồi cơ.
Dương Ninh thở dài:
- Xích cô nương, cô nương muốn tìm ta, lúc nào cũng được, nhưng….nhưng chúng ta gặp lại thế này, tựa hồ như có hơi thiếu lễ phép nhỉ?
- Ở chùa Đại Quang Minh chúng ta đã nói rồi mà, có cơ hội ta sẽ tới sông Tần Hoài, so tài với các cô nương khác một lần.
Cô ả đứng dậy khỏi giường, váy áo đỏ rực dưới ngọn đèn dầu như một tầng hỏa diễm bao quanh cơ thể ả, làm nổi bật lên làn da trắng nõn tới chói mắt, ngũ quan tinh mỹ cũng mị hoặc đến cực điểm:
- Tiểu nữ tử nói lời giữ lời, hôm nay tới là theo lời hẹn.
- Xích cô nương nói lời giữ lời, ta rất bội phục. Cô nương, nói chuyện thế này hơi mệt, không bằng ngươi thả ta xuống đi. Bây giờ mới nửa đêm, thời gian còn rất dài, thật sự ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.
Hắn mở trừng trừng hai mắt nhìn ả.
Ả cười khúc khích dịu dàng nói:
- Nam nhân các ngươi đó, gặp ai yêu nấy. Không phải lúc trước còn như keo như sơn với vị cô nương kia sao? Sao nào, giờ lại muốn nói chuyện yêu đương với ta rồi hả?
Lúc này hắn đã nhìn thấy Trác Tiên Nhi đang ngồi trên một cái ghế dựa trong góc, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Hắn cười ha ha đáp:
- Ta và nàng chỉ là gặp dịp thì chơi, còn thật sự nhớ thương chỉ có Xích cô nương. Xích cô nương, nàng vẫn còn không hiểu sao, tính tình ta rất đơn giản tinh thuần, cũng không có hoa tâm. Lần trước ở chùa Đại Quang Minh đã gặp nàng vẫn mong có thể gặp lại, nhưng khi đó ở chùa Đại Quang Minh đông người phức tạp, có mấy lời khó mà nói được. Nàng cũng không cho ta cơ hội ở một mình với nàng, hôm nay gặp lại nàng, trong thâm tâm ta rất kích động.
Cô ả lắc mông tiến lại gần, khi ả bước đi kéo theo một làn gió thơm ngát. Tới trước mặt hắn, ả đưa tay một ngón tay phải ra, nâng cằm hắn lên, bốn mắt đối thẳng, muốn để cho hắn càng xấu hổ hơn. Nhưng tới gần hắn càng nhận ra da thịt của nữ nhân này như làm bằng nước trắng nõn mịn màng, như trứng gà bóc, tựa như chỉ cần thổi một cái là có thể khiến cho làn da căng mọng mỏng manh kia vỡ tan.
Cặp mắt mê người của ả như cười như không, nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt ả chỉ thấy trong đó chỉ có mình, không muốn nhìn nữa, dời ánh mắt đi. Xích Đan Mị sâu kín thở dài:
- Muốn biết một người có nói dối không chỉ cần nhìn vào mắt là thấy. Ngay cả nhìn ta ngươi cũng không dám, làm sao người ta tin ngươi được?
Dương Ninh thầm nghĩ cô ả này nói lảm nhảm nhiều thật, lão tử bị treo tê rần hai tay rồi, nhưng lúc này lại không thể nổi giận, chỉ có thể dỗ ngọt:
- Xích cô nương, hôm nay nàng tới tìm ta không phải để chơi trò trói tay chứ? Thật ra ta cũng có nghiên cứu một chút trò này, hay nàng thả ta xuống, chúng ta cùng nghiên cứu?
- Ha ha ha, Cẩm Y Hầu, tính tình này của ngươi thật sự khiến cho người ta động tâm rồi đó.
Ả cười vũ mị, thân thể mềm mại đẫy đà uốn như một ngọn lửa, khuôn mặt hơi ửng lên, ánh mắt thêm vài phần mj ý, diễn hoàn toàn thành công bộ dáng thành thục quyến rũ một cách cực kỳ tinh tế.
Tâm Dương Ninh hơi nhảy lên một cái, nhưng hắn cũng hiểu được nữ nhân này đương nhiên sẽ không vừa ý mình một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí hắn còn nghi ngờ ánh mắt mị người kia có phải mị thuật trong truyền thuyết không. Theo lý mà nói, mình cũng coi như có ý chí cứng cỏi, chắc sẽ không dễ rung động tâm thần đâu.
- Đã động tâm thì phải nghe lời nha.
Thấy ả không có ý thả mình xuống, hắn cảm thấy hơi bực mình.
Thân thể thành thục của Xích Đan Mị rung lên theo tiếng cười, sẵng giọng hỏi:
- Người ta không nghe lời thì sao?
Dương Ninh thở dài:
- Ta cũng không thể làm gì, chỉ là, cứ nói chuyện thế này sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của hai chúng ta.
- Quan hệ?
Cô ả như cười như không hỏi lại:
- Hầu gia, ngươi và ta có quan hệ gì rồi sao?
- Đêm hôm khuya khoắt vì muốn tìm ta nàng vụng trộm lên thuyền này, nói không có vấn đề gì cũng không ai tin được. Xích cô nương, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ta cảm thấy nên thẳng thắn thành khẩn vẫn hơn. Ta biết, ngoại trừ muốn nhìn ta một chút, không chừng nàng vẫn còn có chuyện khác nên mới tìm ta. Nếu nàng đối đãi với ta như vậy…..ta mà không cao hứng, có phải sau này chúng ta rất khó hợp tác không?
Cô ả đảo mắt một vòng, nhìn quanh, khẽ cười nói:
- Xem ra đầu óc ngươi không đần độn đâu. Vậy thì được, người ta hỏi ngươi mấy vấn đè thôi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời, người ta không chỉ cởi dây trói cho ngươi, còn….còn có thể cho ngươi một tí lợi đó.
Ả cố ý cắn cặp môi đỏ mọng, hơi ưỡn bộ ngực cao vút lên.
Cha mẹ nó, thật sự coi thường ta chưa từng gặp mỹ nữ sao? Đừng tưởng ném ra mấy bộ ngực lớn là ta đã mất lý trí để mặc cho ngươi xoay vần. Ngươi nói tùy tiện hỏi mấy vấn đề, lừa quỷ à?
Hắn lại cố ý nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của ả mấy lần mới hỏi:
- Nàng muốn hỏi gì?
- Ngày đó ở chùa Đại Quang Minh Hầu gia đánh bại Bạch sư huynh, uy phong bát diện, người ta cực kỳ bội phục.
Ả đứng bên cạnh hắn, hơi thở như lan, trên người lại tản ra hương khí nhàn nhạt.
- Hầu gia có thể nói cho ta nghe, kiếm thuật của ngươi là do ai truyền thụ không?
Thật ra trong lòng Dương Ninh đã chuẩn bị từ trước, đoán được cô ả tới tìm mình rất có thể liên quan tới chuyện ở chùa Đại Quang Minh ngày đó. Quả nhiên đoán đúng. Đương nhiên hắn sẽ không nói chuyện sáo kiếm đồ ra, chỉ cười cười hỏi ngược lại:
- Sao nào? Xích cô nương cũng thích kiếm thuật sao? Là vị Bạch đại hiệp kia bảo nàng tới hỏi ta sao?
- Không có đâu.
Cô ả cười hì hì:
- Thật ra người ta có ý tốt đó, Hầu gia, người nói cho người ta đi, là ai truyền thụ kiếm thuật cho người?
Hắn nhớ rất rõ ràng, hình như ngày đó Bạch Vũ Hạc có suy đoán chút về kiếm thuật của mình, dường như họ nghi ngờ có một vị cao nhân âm thầm truyền thụ kiếm thuật cho mình. Mà Bạch Vũ Hạc kia lại rất kính sợ vị cao nhân đó.
- Không phải Xích cô nương biết rõ rồi sao, còn cố hỏi?
Hắn khẽ cười hỏi lại:
- Nàng đừng nói với ta nàng không biết ai truyền thụ kiếm thuật cho ta. Có thể Bạch đại hiệp cũng biết đó.
Đôi mắt Xích Đan Mị hơi sáng lên:
- Người nói là kiếm thuật của ngươi là do người đó truyền thụ sao?
Dương Ninh cười thần bí không nói gì.
- Ai nha, gấp chết người ta rồi.
Ả lại càng ghé sát lại, mùi hương hoa lan phả lên mặt Dương Ninh, ỏn ẻn giục :
- Ngươi nói mau đi nào.
Dương Ninh cố ý giả bộ cao thâm mạt trắc hỏi lại:
- Nàng muốn ta nói gì?
- Người nói xem, có phải kiếm thuật của ngươi là do người đó truyền thụ không?
Cô ả nhìn vào mắt hắn chằm chằm:
- Người ta muốn nghe ngươi nói thật.
Hắn chớp chớp mắt hỏi ngược lại:
- Lời này của nàng thật khó trả lời. Người đó mà nàng nói đến là ai?
Cô ả khẽ cười:
- Người xấu này, vẫn còn cố lộng huyền hư. Chẳng lẽ ngươi không biết người ta đang nói ai?
Hắn thở dài:
- Nàng không nói rõ, đương nhiên ta không biết.
Ả thở dài nói rõ:
- Ngoài Bắc Cung Liên Thành, người ta còn có thể nói tới ai nữa.
Khi nói tới bốn tiếng “Bắc Cung Liên Thành”, ánh mắt ả hơi kỳ lạ, hết sức phức tạp, tựa như sợ hãi, tựa như tôn kính lại như căm hận, tất cả pha trộn lại.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này, rất lạ lẫm, hơi cau mày hỏi ngược lại:
- Bắc Cung Liên Thành nàng nói là thần tiên ở đâu?
Xích Đan Mị khẽ giật mình, lại cười lên khanh khách, tựa như vừa nghe được câu chuyện cười thú vị nhất thế gian. Bộ ngực sữa loạn chiến, ả ôm hai tay trước ngực như thể lo sợ nó rung quá mức. Nữ nhân vừa xinh đẹp vừa khêu gợi này cười tới chảy nước mắt, vừa cười vừa chỉ vào hắn:
- Tề Ninh, ngươi nói không sai, lão là thần tiên, ai biết lão đều cảm thấy lão là thần tiên. Kiếm Thần, đương nhiên là thần tiên!
- Bắc Cung Liên Thành? Kiếm Thần? Bắc Cung Liên Thành là Kiếm Thần?
Dương Ninh hơi ngẩn ra:
- Nàng nói người truyền thụ kiếm thuật cho ta là….là Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành?



Xích Đan Mị cười quyến rũ nói:
- Ngoại trừ Bắc Cung Liên Thành, trên đời này còn tìm ra được người thứ hai có đồ đệ có thể đánh bại Bạch sư huynh trong vòng ba chiêu sao?
Dương Ninh chằm chằm nhìn Xích Đan Mị không chớp mắt, cực kỳ chăm chú hỏi:
- Xích cô nương, trước khi tiếp tục trao đổi, ta muốn hỏi máy câu.
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Nàng hãy thành thật nói cho ta biết…. ta trông thế nào?
Hắn nghiêm trang hỏi.
Hiển nhiên ả không tưởng nổi đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này. Là một nữ tử cực kỳ thông minh, ả biết hắn hỏi vậy là cố ý, chỉ cười quyến rũ đáp:
- Nếu ta nói ngươi là nam nhân anh tuấn nhất mà ta gặp ngươi sẽ không tin, nhưng ít nhất không khiến cho người ta chán ghét.
Hắn biết ả nói thật, nhưng trong lòng vẫn hơi hờn dỗi, lại hỏi:
- Vậy nàng cảm thấy ta có thông minh không?
- Cũng không đần, nếu không, lúc trước khi phát hiện bị ta bắt lại treo ngược lên đã chửi ầm lên rồi.
Ả cười ha hả đáp:
- Ngươi có thể nhịn được tức mà lá mặt lá trái với ta, coi như rất thông minh. Nhưng người thông minh hơn ngươi cũng không ít.
Nói chuyện quá thẳng luôn khiến cho người ta mất mặt.
Hắn thở dài:
- Vậy vì sao nàng lại nghĩ rằng Bắc Cung Liên Thành sẽ truyền thụ kiếm thuật cho ta? Nếu lão là Kiếm Thần, như ngươi nói, là nhân vật thần tiên, cách đây không lâu ta mới chỉ là Cẩm Y Thế tử, không nói gạt ngươi, Kinh thành nước Sở cái khác thì không nhiều lắm, nhưng Thế tử nhiều như lông trâu, tùy tiện ném một cục đá giữa đường đều có thể đập chết hai gã, cho nên thân phận như vậy cũng không hơn gì trâu bò. Nàng cũng đã nói ta không phải anh tuấn nhất, cũng không phải thông minh nhất, người ta là Kiếm Thần trâu bò như thế, vì sao phải vừa ý ta?
Trong lòng hắn cũng đã suy nghĩ, Xích Đan Mị đã nói đời này chỉ có đệ tử Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành là có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc trong vòng ba chiêu, chẳng lẽ bộ kiếm đồ tìm được ở khu nhà cũ của mình lại là đồ của Bắc Cung Liên Thành?
Xích Đan Mị nói lung tung một hồi đã khiến cho Dương Ninh cảm nhận được sự cường đại của Bắc Cung Liên Thành một cách mãnh liệt.
Mỗi người được gọi là thần đương nhiên không phải vì kẻ đó thật sự có thể thành tiên thành thần, mà là cho thấy kẻ đó đã đạt được tới trình độ không ai có thể vượt qua ở một lĩnh vực nào đó.
Bắc Cung Liên Thành đã được xưng là Kiếm Thần, nói rõ về kiếm thuật lão đã đạt tới siêu phàm thoát tục, tới mức thế nhân ngưỡng vọng.
Nhân vật như vậy, tại sao lại xuất hiện ở khu nhà cũ của Tề gia?
Xích Đan Mị sâu kín thở dài:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ không thành thật một chút, ai ngờ ngươi lại dám trợn mắt nói dối. Miệng ngươi đầy lời nói dối mà mặt không đổi sắc, nếu không phải ta đã hiểu rõ ngươi từng chi tiết cũng bị ngươi lừa rồi.
Tuy giọng nói của ả vẫn hết sức kiều mỵ nhưng đã có vài phần bất thiện.
Dương Ninh cau mày:
- Ta lừa nàng cái gì? Ta thấy dung mạo nàng cũng được, sao lại ăn nói bừa bãi vậy?
- Ngươi bảo ta nói chuyện bừa bãi sao?
Ả hơi giận, nắm lỗ tai hắn:
- Bắc Cung Liên Thành là người của Tề gia Cẩm Y Hầu các ngươi, kiếm thuật của ngươi là do lão truyền thụ, bây giờ lại giả bộ như cái gì cũng không biết. Không phải trợn mắt nói dối thì là cái gì?
Ả nhéo tai cũng không đau, nhưng bị một nữ nhân nhéo tai thật là mất mặt. Dương Ninh căm tức, dứt khoát nói:
- Được, ngươi cũng đã biết rồi, ta không gạt ngươi nữa. Không sai, kiếm thuật của ta là được Kiếm Thần truyền thụ, ngày đó đánh bại Bạch Vũ Hạc chỉ là chiêu đơn giản nhất. Xích Đan Mị, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, kiếm thuật Kiếm Thần Giáo ta có tổng cộng chín chín tám mốt chiêu mỗi chiêu đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngày đó ta chỉ cần dùng chiêu lợi hại hơn một chút, Bạch Vũ Hạc sẽ không chỉ bị thương đơn giản như vậy đâu.
Xích Đan Mị nghi ngờ hỏi lại:
- Lão dạy cho ngươi tám mươi mốt chiêu kiếm sao?
- Không tin à?
Hắn cười lạnh:
- Nếu ngươi không tin, trước hết thả ta xuống đã, ta sẽ múa từng chiêu một cho ngươi xem.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần thả lão tử xuống, lão tử thi triển Tiêu Dao Hành để tránh né, chỉ cần ra khỏi khoang thuyền này, kinh động tới những người khác, Xích Đan Mị sẽ không dám ra tay với Cẩm Y Hầu trước mặt mọi người.
Hắn biết rõ, tuy Xích Đan Mị gợi cảm mê người, là đại mỹ nhân khiến cho nam nhân tinh thần nhộn nhạo, nhưng mỹ nhân này lại là đệ tử của đảo chủ Bạch Vân tại Đông Hải. Hắn đã biết được từ chỗ tiểu hòa thượng Chân Minh, hiện nay có mấy quái vật không nên tồn tại ở thế gian, được người tôn xưng là Đại Tông Sư, những người này đều đã vượt qua giới hạn của con người, võ công đạt tới mức xuất thần nhập hóa, mà đảo chủ Bạch Vân Đông Hải là một trong số đó.
Nếu ả là đệ tử đảo chủ Bạch Vân, đương nhiên võ công sẽ không như người thường. Thậm chí ngày đó ở chùa Đại Quang Minh còn đánh bại cao tăng Tịnh Không đại sư, mặc dù có hiềm nghi dùng chiêu lừa người, nhưng rõ ràng võ công cũng rất cao minh. Võ công của mình và ả chênh lệch rất xa, đơn đả độc đấu chắc chắn sẽ chết rất khó coi, ưu thế duy nhất là bộ Tiêu Dao Hành huyền diệu kia.
Xích Đan Mị cười khanh khách:
- Chỉ cần biết ngươi thực sự học được kiếm thuật của lão, những điều khác không quan trọng nữa, ngươi cũng không cần múa tay múa chân vơi ta.
- Hắc hắc, không phải ngươi sợ kiếm thuật của ta quá cao minh, lo lắng không phải đối thủ của ta chứ?
Dương Ninh ra vẻ đắc ý cố tình muốn khích tướng.
Chỉ tiếc Xích Đan Mị không chỉ xinh đẹp mà còn cực kỳ giảo hoạt, yêu kiều đáp lại:
- Hàu gia, ngươi đừng có ra vẻ trước mặt ta. Mấy thủ đoạn kia của ngươi lừa gạt tiểu cô nương không rành thế sự có khi còn có tác dụng, dùng với ta lại không có tác dụng gì đâu.
Dương Ninh làm ra vẻ hung ác đe dọa:
- Xích Đan Mị, ta khuyên nàng nên rời đi sớm đi. Đừng trách ta không nhắc nàng, Kiếm Thần xuất quỷ nhập thần, không biết khi nào sẽ tới tìm ta đâu. Ông ấy đã dạy ta kiếm thuật, nàng nên biết ta có quan hệ rất mật thiết với ông, nếu ông ấy thấy nàng đối xử với ta thế này nàng nghĩ kết cục của nàng sẽ thế nào? Kiếm Thần…..chỉ một kiếm thôi là lấy được mạng nàng, nàng không sợ sao?
Tuy biết hắn chỉ đang phô trương thah thế nhưng ả vẫn nhìn quanh. Thấy ả chỉ nghe một cái tên đã kiêng kỵ như vậy, Dương Ninh cảm thấy càng tò mò về vị Kiếm Thần kia hơn.
Chợt nghe tiếng cười khanh khách, Xích Đan Mị uể oải nói:
- Bắc Cung Liên Thành đã tới cảnh giới Kiếm Thần, nếu dễ dàng xuất kiếm giết người như vậy thì thật có lỗi với danh xưng Kiếm Thần rồi. Tiểu Hầu gia, người nói bất cứ lúc này Bắc Cung Liên Thành cũng có thể tới, hẳn là bây giờ lão đang ở Kinh thành?
- Nàng nói sao?
Dương Ninh ra vẻ cao thâm.
Xích Đan Mị phủ tay lên mặt hắn:
- Vậy ngươi nói ta biết, hiện giờ lão đang ở đâu?
Bàn tay ả bóng loáng ôn nhuận, ùi u hương tản mát, hắn liếc ả một cái không thèm trả lời.
Trong thâm tâm hắn cực kỳ không hiểu, Đoạn Thương Hải cần phải trông coi bên ngoài khoang thuyền, với cảnh giác của y, trong khoang thuyền này đã náo loạn nửa ngày, thi thoảng mình còn cố tình nói to lên, lão không thể không phát giác. Nhưng từ đầu tới cuối lão không vào, không biết có xảy ra chuyện gì ròi không.
Có điều, hắn cũng biết tuy võ công của Đoạn Thương Hải coi như không tệ nhưng so với Xích Đan Mị vẫn có chênh lệch không nhỏ.
- Sao nào?
Thấy hắn không nói gì, Xích Đan Mị khẽ cười hỏi lại:
- Ngươi không muốn nói sao?
Hắn nhìn nàng, đáp:
- Ta nói nàng nghe, tính tình của ta rất kỳ quái, nếu muốn nói, người khác không hỏi ta cũng nói, ta không muốn nói, cho dù người khác có tìm mọi biện pháp tra tấn ta, một chữ ta cũng không nói. Ban đầu ta còn muốn khách khí với nàng, mọi người ngồi xuống tử tế mà nói chuyện, nàng lại không muốn có lễ có phép như vậy, ta thật sự không có gì để nói với nàng. Nàng muốn ra tay cứ ra đi, roi da nhỏ nến, cho dù có muốn mạng ta cũng mau tới đi!
Xích Đan Mị lại cười một tràng, nhan sắc xinh đẹp, phong tư yêu kiều:
- Vậy mới là nam nhân.
Mị nhãn xoay vòng, thân thể mềm mại bay lên như một ngọn lửa. Dương Ninh lập tức cảm thấy người mình rơi xuống, hẳn là dây thừng đã được cắt. Hắn bị trói cả hai tay hai chân, lại đang lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào mượn lực, hiển nhiên sẽ bị ngã xuống sàn nhà. Xích Đan Mị rơi ngang bên cạnh, vỗ một chưởng vào bên mình hắn, cả người hắn bay nhẹ nhàng lên giường lớn.
Một chưởng này, mạnh yếu vừa đủ, Dương Ninh vừa bay ra, thân ảnh mềm mại nóng bỏng của ả cũng phiêu đãng tới, chờ hắn xuống, ả đã nằm nghiêng trên giường, một tay nâng trán, như cười như không nhìn hắn.
Dương Ninh nằm vật thẳng lại, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Tiểu Hầu gia, thật ra người ta cũng không muốn giết người.
Xích Đan Mị duỗi một tay thăm dò trong vạt áo của hắn, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, sóng mắt lưu động, ỏn ẻn hỏi:
- Ngươi xem như vậy có tốt không?
Cảm thấy một bàn tay trơn láng như ngọc đang dán vào ngực mình, da thịt tiếp xúc, một đầu ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực, tuy động tác không lớn nhưng khiến cho toàn thân hắn căng thẳng.
Hơi thở hắn trở nên hơi dồn dập, quay đầu nhìn sang Xích Đan Mị, thì thấy khuôn mặt mị hoặc chúng sinh của ả ngay sát bên mặt, mị nhãn uyển chuyển, môi mềm căng mọng hơi nhếch lên một hình vòng cung, xinh đẹp đến cực điểm.
- Bắc Cung Liên Thành ở đâu?
Xích Đan Mị thổi một làn hương lan vào tai hắn, khẽ hỏi:
- Tiểu Hầu gia, nếu ngươi nói cho ta….ta còn có thể chiều ngươi chuyện khác.
Dương Ninh thở dài:
- Vì sao nàng muốn gặp ông ấy?
- Chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho người ta biết hiện giờ lão đang ở đâu, người ta cam đoan tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi, còn có thể…còn có thể cho ngươi thoải mái một chút.
Hàm răng ả trắng như tuyết cắn lên bờ môi đỏ mọng như muốn chảy ra máu.
Dương Ninh cười khổ:
- Ngươi đang muốn dùng mỹ nhân kế với ta sao?
Đầu ngón tay của ả xẹt qua ngực hắn, hắn run lên, ả kiều mị hỏi :
- Người ta dùng mỹ nhân kế đó, ngươi không vui sao?
- Xích Đan Mị, nàng muốn tìm Bắc Cung Liên Thành, có phải vì Đại Sở? Đầu tiên là tới chùa Đại Quang Minh muốn có được “Quang Minh thực kinh” chỉ là một trong số các mục đích của các ngươi. Các ngươi còn muốn dò xét Bắc Cung Liên Thành ở đâu, mà tất cả, nếu không lầm thì, đều là đảo chủ Bạch Vân phân công.
Dương Ninh cười nhạt:
- Ta không hiểu, mặc dù đảo chủ Bạch Vân là Quốc sư Đông Tề, nhưng đảo chủ Bạch Vân quanh năm chỉ ở trên đảo Bạch Vân, không hỏi quốc sự, sao vì Sở Đế băng hà mà phái hai đại đệ tử thủ hạ tới Đại Sở phúng viếng? Thì ra mục đích đằng sau là Bắc Cung Liên Thành.
Xích Đan Mị mị nhãn như tơ, khẽ cười:
- Tiểu Hầu gia còn thông minh hơn ta nghĩ. Nhưng đang ở cùng người ta lại nói mấy lời thiếu lãng mạn này, thật là không hiểu phong tình mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận