Cẩm Y Xuân Thu

Chương 190: Tố Y


Giang Tùy Vân cười cười nói nói trong vòng vây của bảy tám thiếu nữ, bỗng nhiên thoáng thấy Trác Thanh Dương ở trong đình lục giác, liền nói gì đó với đám người Tô Tử Huyên, lúc này mới bước nhanh tới.
Tiến vào trong đình, Giang Tùy Vân đầu tiên gật đầu mỉm cười với Dương Ninh, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ ngờ vực, dường như đang nghi ngờ tại sao hai người này lại nói chuyện trong đình.
- Ân sư, thiển kiến của đệ tử hôm nay, đã khiến ân sư chê cười rồi.
Giang Tùy Vân làm lễ thật sâu với Trác Thanh Dương.
Trác Thanh Dương lại ngồi xuống, giọng điệu vẫn bình thản như trước, vuốt râu nói:
- Cũng không có thiển kiến thâm kiến gì, lão phu từng nói, trong thư viện Quỳnh Lâm này, có học thuyết gì, đều có thể thoải mái mà nói, trăm nhà đua tiếng mới là chuyện tốt.
- Đệ tử cẩn lĩnh ân sư dạy bảo.
- Tùy Vân, ngươi được cử hiền đức, mấy ngày nay Thánh thượng có thể triệu kiến ngươi bất cứ lúc nào, ngươi ở trong Hiền Đức Quán cũng đừng đi lại chung quanh, chờ ý chỉ của Thánh thượng.
Trác Thanh Dương chậm rãi nói:
- Lão phu tiến cử ngươi, là đúng hay sai, lão phu cũng không biết, dù triều đình phân công thế nào, ngươi tận tâm cống hiến cho đất nước là được.
Giang Tùy Vân nói:
- Đệ tử biết rõ, chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của ân sư và Thánh thượng.
Gã quay qua Dương Ninh, cười hỏi:
- Ngươi có muốn cùng về phủ hay không, ta ngồi xe đến, không bằng đi cùng.
Trác Thanh Dương lắc đầu nói:
- Nếu ngươi có chuyện, có thể về trước đi. Lão phu đã mời Cẩm Y hầu làm tiên sinh cho thư viện Quỳnh Lâm. Cẩm Y Hầu cũng không thèm để ý thân phận của mình, đồng ý vào viện giảng bài lúc rảnh rỗi, cho nên lão phu còn mấy lời cần dặn dò.
Giang Tùy Vân giật mình, có vẻ cực kỳ kinh ngạc, đương nhiên không nghĩ tới Trác Thanh Dương có một quyết định như thế.
Dương Ninh liền chắp hai tay sau lưng cười nói với Giang Tùy Vân:
- Giang công tử, ngươi tài học xuất chúng, xuất sư Trác tiên sinh, chịu ân dạy bảo của Trác tiên sinh, có nghĩ tới báo đáp tiên sinh?
- Ân tình của ân sư, suốt đời không quên, đương nhiên nghĩ tới báo đáp bất cứ lúc nào.
Giang Tùy Vân giao phong Dương Ninh hai lần, người khác có thể không biết được gì, tuy nhiên gã lại biết Cẩm Y Hầu này bề ngoài trông hơi hiền hòa, nhưng lại là người hết sức lợi hại, nhất định phải cẩn thận ứng phó.
- Thế thì tốt rồi.
Dương Ninh cười nói:
- Ngươi đã bụng đầy tài học, không bằng treo cái tên ở thư viện, lúc rảnh rỗi tới giảng bài một chút, ngươi thấy thế nào, ta tin tưởng ngươi sẽ không cự tuyệt.
Giang Tùy Vân vốn giật mình, lập tức liếc Trác Thanh Dương, thấy Trác Thanh Dương bình thản, khẽ vuốt râu dài, chỉ nhìn mình không nói lời nào.
Giang Tùy Vân phản ứng cực nhanh, cười nói:
- Nếu ân sư cho phép, đương nhiên sẽ cố gắng cống hiến.
- Giang công tử, lời này nói không đúng rồi.
Dương Ninh lập tức nói:
- Trác tiên sinh không phải triều đình, ngươi có thể cống hiến cho triều đình, nhưng Trác tiên sinh tuyệt đối sẽ không để ngươi cống hiến. Giảng bài dạy người, không phải cống hiến cho người nào, mà là phải có một trái tim trồng người, nếu như ngươi thực lòng muốn dạy các học sinh trong viện một thứ gì đó, tiên sinh chắc chắn sẽ cầu còn không được, nhưng nếu như ngươi chỉ vì cống hiến cho tiên sinh, ta nghĩ tiên sinh cũng sẽ không giữ ngươi lại.
Giang Tùy Vân cảm thấy tức giận, không nghĩ tới một câu đơn giản của mình lại bị Dương Ninh suy ra mưu đồ lớn, nhưng ngoài mặt gã vẫn cười nói:
- Đúng vậy, là ta nói sai.
Trác Thanh Dương nói:
- Nếu như ngươi rảnh rỗi, ngẫu nhiên tới giảng bài một chút, chỉ cần không chậm trễ công sự là được.
- Đệ tử đã biết.
Giang Tùy Vân nói:
- Tiên sinh yên tâm, mỗi tháng đệ tử nhất định sẽ rút mấy ngày đến đây, không khiến tiên sinh thất vọng.
Trác Thanh Dương khẽ vuốt cằm, giơ tay lên nói:
- Ngươi đi trước đi.
Giang Tùy Vân do dự một chút, cuối cùng thi lễ một cái, quay người rời khỏi đình. Đi được vài bước, dường như gã còn hoài nghi, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Dương Ninh đang chắp hai tay sau lưng đứng trong đình như cười như không nhìn mình. Gã nhíu mày một cái, bước nhanh rời đi.
Chờ Giang Tùy Vân rời đi, Trác Thanh Dương mới cười nói:
- Tề Ninh, ngươi có biết, tính tình của ngươi không giống phụ thân ngươi, trái lại giống y hệt mẫu thân ngươi.
Dương Ninh giật mình, lập tức quay người, nhìn chằm chằm Trác Thanh Dương hỏi:
- Tiên sinh biết mẫu thân ta?
Hắn đột nhiên nghĩ đến, lần trước Cố Thanh Hạm từng nhắc, sau khi thư viện Quỳnh Lâm sáng lập, ban đầu cũng không có người vào thư viện đọc sách, mẫu thân Tề ninh là người làm liều đầu tiên mà được lợi.
Thật ra đối với người phụ nữ kia, Dương Ninh vẫn nghi hoặc trong lòng.
Đó là chính thất phu nhân của Cẩm Y Hầu Tề Cảnh, địa vị ở phủ Cẩm Y Hầu đương nhiên không thấp, nhưng trong phủ hắn chẳng những không hề thấy bóng dáng vị phu nhân kia, thậm chí ngay cả người trong phủ cũng không ai nhắc tới bà, dường như người kia chưa từng tồn tại, chỉ có Cố Thanh Hạm ngẫu nhiên nhắc tới, nhưng đều nhắc đến thì ngừng, không nói sâu vào.
Vị phu nhân kia, dường như đã trở thành đề tài cấm kỵ của phủ Cẩm Y Hầu.
Tuy rằng Dương Ninh không có quan hệ trực tiếp với vị phu nhân kia, nhưng hắn vẫn muốn biết tại sao lại xuất hiện tình huống này, rất muốn biết rõ vì sao đường đường phu nhân Cẩm Y, sao lại trở thành nỗi cấm kỵ khiến mọi người trong Hầu phủ nói năng thận trọng, sau lưng chuyện này rốt cuộc có câu chuyện thế nào?
Lúc này đột nhiên nghe được tin tức về vị phu nhân kia từ miệng Trác Thanh Dương, Dương Ninh hơi giật mình, liền ngồi xuống trên ụ đá bên người Trác Thanh Dương.
Thần sắc Trác Thanh Dương hơi cảm khái, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhìn thoáng rừng trúc ngoài đình, như có suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Thêm hai tháng, ồ, hẳn là ba tháng nữa, ngươi sẽ tròn mười bảy tuổi.
Lão thở dài, tràn ngập thổn thức.
- Tiên sinh, mẫu thân của ta rốt cuộc là người thế nào?
Dương Ninh nhìn chằm chằm Trác Thanh Dương:
- Ta chưa từng gặp bà.
Trác Thanh Dương thở dài:
- Ngươi có biết, còn mấy ngày, thư viện Quỳnh Lâm đã được gây dựng tròn mười chín năm, vào mười chín năm trước, mẫu thân của ngươi là đứa trẻ đầu tiên tiến vào thư viện Quỳnh Lâm.
Dương Ninh nghĩ thầm Cố Thanh Hạm quả nhiên nói không sai.
- Mười chín năm rồi.
Trác Thanh Dương cười khổ một tiếng:
- Mấy đứa nhỏ cười cười nói nói, giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
- Tiên sinh, ngài nói mấy đứa trẻ kia là chỉ ai?
Trác Thanh Dương lắc đầu, trầm mặc một lát, mới nói:
- Năm đó phụ thân ngươi đã gặp mẫu thân ngươi ở thư viện Quỳnh Lâm.
Lão ho khan một hồi, nhanh chóng móc một chiếc khăn từ trong tay áo che miệng lại. Dương Ninh vội vàng đỡ Trác Thanh Dương dậy, vỗ nhẹ sau lưng, lo lắng nói:
- Tiên sinh, ngài không sao chứ?
Trác Thanh Dương ho khan một hồi, lau miệng một chút, lúc này mới thu khăn lại. Khăn vải màu vàng nhạt, trong giây phút thu lại, Dương Ninh nhìn thấy rõ ràng trên chiếc khăn kia có màu đỏ thẫm, lập tức hiểu được, vị lão tiên sinh này ho ra máu.
Hắn lại giật bắn mình. Trác Thanh Dương lại giống như người không có việc gì, cười nói:
- Không có việc gì, bệnh cũ mà thôi, không cần lo lắng.
Lão cười nói:
- Hôm nay ngươi đến thư viện, lão phu không khách khí cũng không nhiệt tình với ngươi, trong lòng ngươi có oán trách lão phu?
- Đương nhiên sẽ không.
Dương Ninh nói:
- Tiên sinh chẳng những là thầy của phụ thân, còn là thầy của mẫu thân, cha mẹ vãn bối trước mặt tiên sinh cũng chỉ là đệ tử, vãn bối xưng hô ngài là tiên sinh cũng không đúng, phải gọi ngài là sư tổ mới đúng, tiên sinh không khách khí với ta, đương nhiên là coi ta như đứa nhỏ của mình.
Trác Thanh Dương quay đầu nhìn Dương Ninh sau lưng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, gật đầu nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Ngươi tuổi không lớn lắm, nhưng học vấn lại không kém, hơn nữa có thể nhìn ra chân tướng nhiều chuyện. Ha ha ha, phụ thân ngươi không thông minh như vậy, sự thông minh tài trí này của ngươi, đều truyền thừa từ người mẫu thân ngươi.
Lão dừng một chút, hỏi:
- Ngươi có biết tên của mẫu thân ngươi?
Dương Ninh lắc đầu cười khổ nói:
- Trong phủ không ai nhắc tới mẫu thân.
Trác Thanh Dương lắc đầu, cười khổ một tiếng, mới nói:
- Ngươi đã từng đọc qua kinh thi chưa?
Dương Ninh nghĩ thầm nếu nói chưa đọc qua, chỉ sợ lão tiên sinh này lập tức đuổi mình ra khỏi cửa, lời mới vừa ban xuống cũng sẽ thu hồi, nhưng nếu nói đọc qua, một khi lão tiên sinh này muốn thảo luận kinh thi với mình, vậy thì phiền phức rồi.
Cũng may Trác Thanh Dương chậm rãi nói:
- Thi kinh đường phong dương chi thủy hữu vân, tố y chu bộc, tòng tử vu ốc. Ký kiến quân tử, vân hà bất nhạc tố y chu bộc, tòng tử vu hộc, ký kiến quân tử, vân hà kỳ ưu.
Lão chăm chú nhìn Dương Ninh nói:
- Mẫu thân ngươi tên là Liễu Tố Y.
‘Liễu Tố Y’ Dương Ninh không khỏi đọc lại một lần trong lòng.
- Tố Y thông minh lanh lợi, nghịch ngợm lại không điêu ngoa, thông minh tinh quái.
Trác Thanh Dương tươi cười:
- Lần đầu lão phu nhìn thấy nàng, liền quyết định nhất định phải thu nàng làm đồ đệ. Nàng quả thực không khiến lão phu thất vọng. Đời này của lão phu có vô số môn sinh, nhưng môn đồ thực sự thành công lại không nhiều. Nữ môn đồ được lão phu thích nhất, tính đi tính lại, cho tới giờ chỉ hai người mà thôi.
- Mẫu thân đương nhiên là một người trong đó.
Dương Ninh lại cười nói:
- Nhìn thái độ của tiên sinh có thể nhìn ra được.
Trác Thanh Dương vuốt cằm nói:
- Người từng gặp nàng, không ai không thích nàng, lão phu thích sự thông minh thẳng thắn của nàng. Hai nữ môn đồ mà lão phu thích, tính cách hoàn toàn khác biệt. Mẫu thân người ngoài cứng trong mềm, người kia lại ngoài mềm trong cứng. Lão phu vẫn nghĩ, nếu như năm đó hai cô nương này thực sự cùng một chỗ, cảnh tượng sẽ thế nào, cũng không biết ai sẽ chiếm thượng phong.
Nói tới đây, lão cười vui vẻ từ đáy lòng.
Dương Ninh chợt phát hiện, kỳ thực hôm nay Trác Thanh Dương cười không nhiều lắm, nhưng lúc nhắc tới Liễu Tố Y, rõ ràng tươi cười từ đáy lòng.
- Người còn lại mà tiên sinh nói là ai?
Dương Ninh hỏi.
Trác Thanh Dương cười nói:
- Ngươi không biết, cũng không có cơ hội biết. Lão phu thích du lịch thiên hạ, trước kia thường xuyên hành tẩu trong núi non, cho dù sau này gây dựng thư viện Quỳnh Lâm, hàng năm đều rút thời gian ra ngoài một chuyến. Chỉ là hiện giờ lớn tuổi rồi, không thể so với lúc trước, cho nên mới ít ra ngoài.
Lão dừng một chút, mới thở dài nói:
- Một nữ môn đồ khác, lão phu gặp ở Ba Thục, giống như mẫu thân của ngươi, chẳng những tướng mạo xinh đẹp, cũng thông minh tuyệt đỉnh.
Lão khoát tay nói:
- Thôi vậy, không nói nhiều, lão phu biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng có một số việc, không phải lão phu có thể nói cho ngươi biết ở đây, đó là chuyện nhà của các ngươi. Hầu phủ các ngươi đã không nói cho ngươi biết, đương nhiên có đạo lý trong đó, có lẽ sẽ có lúc để cho ngươi biết, ngươi không muốn biết cũng không được.
Dương Ninh biết rõ Trác Thanh Dương không có ý định nói, coi như mình hỏi cũng không có kết quả gì, trong lòng hắn càng nghi hoặc, tại sao tất cả mọi người nhắc tới Liễu Tố Y, đều tỏ ra thần bí, trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì?
Từ biệt Trác Thanh Dương, Dương Ninh theo đường cũ chuẩn bị rời khỏi thư viện. Lúc đến cái ao gặp được Tiểu Dao lúc trước, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua bên ao, trông thấy bên ao có hai ba cô nương đang nói cười, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Dao. Hắn hơi thất vọng, khẽ thở dài, liền nghe sau lưng truyền đến một giọng nói thanh thúy:
- Vì sao Thế tử thở dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận