Cẩm Y Xuân Thu
Chương 495: Ly Hỏa Liêu Thiên
Tề Ninh cảm thấy việc này đúng là quá khó nghĩ, bản thân hắn là Hầu tước của Đại Sở, cho dù đồng ý với Hướng Bách Ảnh đi đoạt lại vị chí Bang chủ Cái Bang nhưng một bên là Triều đình một bên là Cái Bang không thể đồng ý với cả hai bên được.
Năm xưa các bang phái giang hồ đã ký kết Thiết huyết văn với phủ Thần Hầu, nhìn thì có vẻ như Triều đình có thể nhúng tay vào giải quyết các sự vụ trong giang hồ nhưng thực chất các thế lực giang hồ lại không cam tâm tình nguyện để Triều đình can thiệp quá sâu.
Phủ Thần Hầu có quan hệ với các thế lực giang hồ, mặc dù là nha môn quan phủ nhưng trên thực tế từ trước đến giờ không hề lấy thân phận của quan phủ để xử lý các sự vụ trong giang hồ. Mà ngược lại phủ Thần Hầu làm việc dựa theo các quy tắc của giang hồ. Chính vì vậy mà ngoài phủ Thần Hầu ra, các thế lực triều đình khác không có quyền can thiệp vào chuyện của giang hồ.
Từ trước đến nay, các thế lực giang hồ đều rất phản cảm với chuyện Triều đình nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Cẩm Y Hầu là một trong tứ đại hầu tước của Đại Sở, vang danh thiên hạ, nhân vật như vậy lại đến cướp đoạt vị trí Bang chủ Cái Bang, đương nhiên Cái Bang sẽ khó có thể chấp nhận.
Dù thế nào thì cũng không thể để Tề Ninh dễ dàng đoạt vị được.
Mà Triều đình cũng không thể trơ mắt để mặc cho một Hầu gia đi cầm đầu một đám ăn mày. Mặc dù Cái Bang là bang phái đệ nhất thiên hạ nhưng đường đường là Hầu gia lại đi làm Bang chủ Cái Bang, chuyện này chẳng khác nào bôi tro chát trấu vào mặt Triều đình.
Nếu đổi lại là lúc trước khi vào kinh, có thể trở thành Bang chủ Cái Bang đứng trên hàng vạn người đương nhiên là điều Tề Ninh cầu còn không được. Nhưng hiện giờ hắn đã là Cẩm Y Hầu, vị trí Bang chủ Cái Bang này tuyệt đối không thể dính vào. Trừ khi hắn từ bỏ chức vị Hầu gia, từ bỏ phủ Cẩm Y Hầu, bước chân vào Cái Bang.
- Hướng thúc, ta biết thúc lo lắng điều gì.
Tề Ninh nói khẽ:
- Thúc lo lắng sau khi Bạch Hổ khống chế Cái Bang sẽ gây ra sóng gió. Các thế lực trên giang hồ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cái Bang, một khi Cái Bang có biến, giang hồ lập tức sẽ loạn, đồng thời thiên hạ cũng sẽ không được yên.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đúng vậy, giang hồ có biến, Triều đình bất ổn, người chịu khổ nhất chính là lê dân bách tính.
Tề Ninh nghiêm túc nói:
- Hướng thúc, phải ngăn cản Bạch Hổ thực hiện được âm mưu này.
Đây là việc chính nghĩa không thể chối từ nhưng cái chức Bang chủ đó, ta không thể ngồi được, vị trí đó không thích hợp với ta.
Hướng Bách Ảnh nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, sau một lát cúi đầu suy nghĩ gì đó, cuối cùng y thở dài nói:
- Vấn đề này quả đúng là đã làm khó cho ngươi rồi.
- Hướng thúc, thật ra thì sau khi thúc hồi phục vẫn nên kế thừa vị trí Bang chủ thì hơn.
Tề Ninh nói:
- Ta có một ý kiến, không biết có phù hợp hay không.
- Hử?
Hướng Bách Ảnh hỏi:
- Ý kiến gì vậy?
Tề Ninh ngồi xuống cạnh Hướng Bách Ảnh, hắn nhỏ giọng nói:
- Ta có làm Bang chủ hay không không quan trọng, chỉ cần chúng ta ngăn cản Bạch Hổ đạt được âm mưu, sau đó tìm một người tạm thời thay thế chức Bang chủ, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?
- Tạm thời thay thế chức Bang chủ?
Tề Ninh cười nói:
- Hướng thúc coi trọng Huyền Vũ Trưởng lão nhưng lại ngăn cản Huyền Vũ Trưởng lão leo lên chức Bang chủ, lý do là vì lý lịch của lão ta không thể so được với đám Bạch Hổ. Thế nhưng tài năng của lão ta lại được mọi người công nhận. Nếu đã như vậy, trong đại hội Thanh Mộc, chúng ta có thể cật lực tiến cử Huyền Vũ Trưởng lão lên tạm thời thay thế chức Bang chủ. Trong lúc Hướng thúc chữa trị vết thương, sự vụ trong Cái Bang sẽ tạm thời giao cho Huyền Vũ Trưởng lão xử lý. Đợi đến khi Hướng thúc hồi phục, Huyền Vũ Trưởng lão sẽ trao trả lại quyền hành cho thúc.
Hướng Bách Ảnh dường như suy nghĩ đến điều gì đó, y nói khẽ:
- Bang chủ tạm thời sẽ không phải là Bang chủ chính thức.
- Đúng vậy.
Tề Ninh nói tiếp:
- Chỉ cần không phải là Bang chủ chính thức thì những người khác sẽ không có lý do gì để phản đối, mà nếu như để Huyền Vũ Trưởng lão lên làm Bang chủ tạm thời, Hướng thúc cũng có thể nhân đây kiểm tra thử xem lão ta có thể đảm đương được chức trách lớn hay không. Sau này nếu như Hướng thúc muốn truyền lại chức Bang chủ, có thể truyền lại cho lão ta.
Hướng Bách Ảnh nghĩ nghĩ một lát rồi chợt nói:
- Con trai ngoan, hay dập đầu bái ta ba cái đi.
Tề Ninh sửng sốt, không hiểu tại sao Hướng Bách Ảnh lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy thế nhưng thấy vẻ mặt lão ta vô cùng nghiêm túc nên hắn chỉ do dự một lát sau đó vẫn quỳ xuống trước mặt Hướng Bách Ảnh dập đầu ba cái.
Hướng Bách Ảnh không thể động đậy nhưng trên mặt lại là nụ cười thỏa mãn, y nói:
- Tốt lắm, đứng dậy đi.
Sau đó lại nói:
- Mấy ngày tới ngươi hãy ở lại đây đi, ta có mấy chiêu muốn truyền lại cho ngươi, những chiêu thức này là do ta dày công nghiên cứu ra. Vốn muốn tìm một đồ đệ thích hợp để truyền lại nhưng bao lâu nay vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Nhưng nếu như không truyền lại thì những chiêu thức này chỉ e sẽ vĩnh viễn không có ai biết.
Lúc này Tề Ninh mới giật mình hiểu ra, Hướng Bách Ảnh bảo hắn dập đầu ba cái là để chính thức trở thành đồ đệ của y, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận truyền lại võ công cho hắn được.
Thật lòng mà nói, Tề Ninh vô cùng hâm mộ võ công của Hướng Bách Ảnh. Hắn biết người càng giỏi thì càng đỡ vất vả, mặc dù bản thân hắn cũng có một chút võ công nhưng chưa từng được ai chính thức chỉ dạy. Hiện giờ, mặc dù Hướng Bách Ảnh chỉ là một người tàn phế nhưng trước đây, trừ Ngũ đại tông sư, y cũng được coi là nhân vật số một, số hai. Có thể được y đích thân truyền thụ võ công, đây đúng là chuyện cầu còn không được.
Mặc dù đã hẹn với bọn Hiên Viên Phá của phủ Thần Hầu là sẽ gặp nhau ở phủ Thành Đô rồi nhưng hiện giờ, Hướng Bách Ảnh lại muốn truyền thụ võ công cho hắn, vì thế hắn chỉ còn cách để bọn họ chờ thêm mấy ngày.
Đến nửa đêm, Ba Da Lực mang chăn đệm cùng đồ ăn thức uống đến. Thân hình gã cao to cường tráng nên một lần có thể mang tới rất nhiều đồ.
Triết Qua Lão Đa lại nói với Ba Da Lực tên của một số vị thuốc, Ba Da Lực hứa lần sau sẽ mang tới.
Mấy ngày sau đó, ngoài việc thỉnh thoảng ở bên Y Phù ra thì ban ngày Tề Ninh đều đi ngủ, đợi đến đêm không có ai chú ý mới vụng trộm tới Tang Động.
Mặc dù chân tay của Hướng Bách Ảnh không thể động đậy nhưng vẫn có thể truyền thụ bằng lời nói.
Tề Ninh luyện tập chiêu thức dựa theo lời của Hướng Bách Ảnh, chỗ nào sai, Hướng Bách Ảnh lập tức chỉ ra cho hắn. Tề Ninh cảm thấy khẩu quyết của những chiêu thức này vô cùng huyền diệu, mà chiêu thức võ công cũng biến hóa khôn lường, trong lòng hiểu đây chắc chắn là loại võ công vô cùng cao thâm.
Trí nhớ của hắn rất tốt, cộng thêm trí thông minh cao, trong phương diện võ công có tính giác ngộ xuất chúng. Mỗi lần đi vào Tang Động, đến nửa khắc cũng không được dừng lại. Từ đầu đến cuối Hướng Bách Ảnh đều truyền lại hết sức tỉ mỉ, mỗi khi Tề Ninh phạm phải sai lầm thậm chí y còn lớn tiếng quát hắn. Mặc dù tính giác ngộ của Tề Ninh cao nhưng bộ võ công này vô cùng huyền diệu, biến ảo khó lường mà Hướng Bách Ảnh lại không thể tự mình làm mẫu chỉ truyền lại bằng lời nói nên có lúc một chiêu thức phải mất hơn nửa canh giờ mới luyện xong.
Y thuật của Triết Qua Lão Đa đương nhiên là kém xa Bất Tử Thánh Thủ Lê Công. Thế nhưng để vực tinh thần của Hướng Bách Ảnh dậy lại không phải là việc quá khó khăn. Mỗi lần Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công cho Tề Ninh, Triết Qua Lão Đa đều rời đi đến chỗ cửa hang động chờ.
Bộ võ công này đến cái tên cũng hết sức kỳ quái, cứ bảy chiêu lại hợp lại thành một thức. Bảy chiêu ngày đầu tiên học gọi là Ly Hỏa Liêu Thiên, ngày thứ hai gọi là Địa Thủy Phá Quân, đến ngày thứ ba gọi là Càn Khôn Tốn Phong, ngày thứ tư là Trạch Địa Quy Nguyên, đến ngày thứ năm là Địa Chuyển Tinh Di…
Mặc dù mỗi đêm chỉ học có bảy chiêu nhưng lại không dễ dàng chút nào. Không chỉ là bởi Hướng Bách Ảnh không thể đích thân làm mẫu mà còn là do những chiêu thức này vô cùng tinh diệu, cũng may là Tề Ninh có tính giác ngộ cao, trong vòng năm đêm liền cũng đã nắm được đại khái các chiêu thức.
Đến ngày thứ sáu, Tề Ninh lại tới Tang Động, vốn hắn còn tưởng đêm nay sẽ lại tiếp tục khổ công luyện tập như mấy hôm trước nhưng Hướng Bách Ảnh lại nói:
- Năm đêm liên tục, ngươi đại khái đã nắm được hết các chiêu thức trong bộ võ công này của ta rồi. Nhưng năm đêm này ta mới chỉ dạy cho ngươi về các chiêu thức mà chưa dạy cách vận khí, có chiêu thức nhưng không có khí lực thì chẳng khác nào cơ thể không có linh hồn. Bắt đầu từ tối nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi cách vận khí của bộ võ công này.
Bắt đầu từ đêm đó, Hướng Bách Ảnh truyền thụ kỹ càng cách thức vận khí của mỗi một chiêu thức cho Tề Ninh.
Mỗi một thức trong bộ võ công này lại có một cách vận khí khác nhau, thậm chí đến một một chiêu trong một thức cách vận khí cũng có sự khác biệt.
Tề Ninh vốn sẵn có nội lực thâm hậu, nền tảng tốt, Hướng Bách Ảnh cũng vẫn truyền thụ bằng miệng. Tề Ninh tu luyện dựa theo những lời Hướng Bách Ảnh nói, cứ như vậy phải mất ba đêm liên tục hắn mới lĩnh ngộ được đại khái.
- Bộ võ công này không hề đơn giản nhưng những gì ta truyền thụ lại cho ngươi.
Hướng Bách Ảnh dạy bảo, nói:
- Cùng là một quyền nhưng có người đánh ra có thể đánh nát đá tảng nhưng cũng có người chẳng có chút sức lực nào. Cùng một chiêu thức, người có tính giác ngộ cao có thể phát huy được hết uy lực của chiêu thức, nhưng người có tính giác ngộ thấp thì chẳng khác nào khua tay múa chân.
Hằng ngày, ngươi hãy thường xuyên luyện tập, những lúc rảnh rỗi chịu khó tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, như vậy sẽ rất có ích cho tu vi cùng võ công của ngươi.
Hướng Bách Ảnh bị trọng thương khắp người như lại không ngại cực khổ mấy đêm liên tục chỗng đỡ tinh thần truyền lại võ công cho Tề Ninh khiến hắn vô cùng cảm kích, lúc này hắn quỳ rạp xuống đất nói:
- Hướng thúc, con nhất định sẽ chịu khó nghiên cứu, sẽ không phụ ơn truyền thụ của người.
- Đừng nói đến chuyện ơn nghĩa gì ở đây.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Nếu như không nhờ có mẫu thân của con thì ta đã không còn trên đời này từ hai mươi năm trước rồi, lại đến lần này nếu như không phải con ra tay cứu thì ta cũng không thể sống được đến bây giờ.
Ta cũng là vì tiếc cho bộ võ công này sẽ bị đoạn tuyệt nên mới truyền lại cho con, có thể tăng được bao nhiêu tu vi thì còn phải xem năng lực của con đến đâu.
Tề Ninh cung kính gật đầu, lúc này Hướng Bách Ảnh lại nói:
- Con đã ở đây nhiều ngày rồi, cũng đã đến lúc nên rời khỏi đây.
- Hướng thúc!
- Con không cần phải lo cho ta.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Ta ở đây rất an toàn, con còn có việc phải làm không nên tiếp tục ở lại đây làm lỡ mất việc.
Y dựa người vào chăn rồi nhắm mắt lại nói:
- Bây giờ con hãy đi đi, ta thấy hơi mệt, cần phải ngủ một lát.
Tề Ninh biết lần này hắn đi rồi trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gặp lại Hướng Bách Ảnh. Những ngày qua ở cùng với y, trong lúc này hắn không nỡ bỏ đi, còn định nói thêm vài lời nhưng khi nghe thấy những lời lẩm bẩm của Hướng Bách Ảnh thì hắn hiểu y cố ý làm như vậy là không muốn nói quá nhiều lời từ biệt. Vì vậy hắn yên lặng dập đầu ba cái rồi đứng dậy bước lên đắp chăn cho Hướng Bách Ảnh, sau đó mới quay người bước đi.
Nhân lúc mọi người còn chưa dậy, Tề Ninh liền quay lại nhà sàn của Y Phù, đứng từ xa đã thấy Y Phù đang ngồi ở cầu thang dưới nhà sàn. Nàng ngồi cuộn hai chân, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên trời. Tề Ninh nhẹ bước đi đến, Y Phù nhìn Tề Ninh đang bước đến thì lập tức đứng dậy, cười nói:
- Chàng lại không ngủ cả đêm đúng không?
Y Phù vô cùng thông minh, hai ngày đầu tiên Tề Ninh đi học võ, nàng đã cảm thấy hắn có gì đó rất lạ, đến ngày thứ ba nàng quấn quýt làm nũng hỏi hắn nguyên nhân. Mặc dù Tề Ninh nói cho nàng biết hắn giấu một người trong Tang Động nhưng cũng không nói rõ thân phận của Hướng Bách Ảnh cho nàng biết. Khi Y Phù biết Tề Ninh giấu người trong Tang Động thì vô cùng ngạc nhiên nhưng nàng cũng biết chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng vì vậy Tề Ninh không muốn nói nhiều thì nàng cũng không hỏi nhiều.
Đêm nay, tinh thần của hắn rất mệt mỏi, cứ nghĩ đến chuyện rời đi bỏ lại Hướng Bách Ảnh ở đây là Tề Ninh lại thấy buồn lòng. Hắn kéo Y Phù cùng ngồi xuống bậc thang rồi nhẹ nhàng nói:
- Có phải nàng cũng không ngủ cả đêm đúng không? Như thế là không tốt, vết thương của nàng vừa mới khỏi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
- Chàng tưởng thiếp là mấy cô nàng thiên kim tiểu thư yếu ớt chắc?
Y Phù khẽ cười nói:
- Thiếp được sinh ra trong núi rừng, cũng không phải kiểu được nuông chiều từ bé, vết thương nhỏ này có đáng là gì!
Tề Ninh thở dài lắc đầu cười, hắn nắm tay Y Phù khẽ nói:
- Y Phù tỷ tỷ, ngày mai ta phải rời khỏi đây chuẩn bị trở về Kinh Thành!
Y Phù từ đầu vẫn mỉm cười cho đến khi nghe thấy lời Tề Ninh nói muốn đi thì cơ thể lập tức run lên, nụ cười xinh đẹp cũng không giữ nổi nữa.
-Chàng đã tới Tây Xuyên lâu lắm rồi. Chuyện ở đây đã xử lý xong, cũng đến lúc phải trở về rồi, người nhà ở Kinh Thành nhất định rất lo lắng cho chàng.
-Nhưng không phải chỉ có mình ta trở về.
Tề Ninh nắm chặt bàn tay Y Phù, dịu dàng nói:
-Ta tính hôm nay sẽ nói với a huynh nàng, bảo huynh ấy gả nàng cho ta. Nàng theo ta về kinh, bái kiến mọi người trong Hầu phủ, ta sẽ thưa chuyện với Thái phu nhân, sau đó chuẩn bị hôn sự, đợi bên kia chuẩn bị xong xuôi sẽ phái người đi mời a huynh nàng và các vị trưởng lão trong tộc tới đây. À phải rồi, còn cả Đại Miêu Vương nữa, lần này không có thời gian qua bái kiến ông ấy, chỉ có thể đợi tới đại hôn của chúng ta rồi mời ông tới làm người chủ trì hôn lễ cho chúng ta.
Y Phù ngẩn ra, đôi mắt lấp lánh nước mắt:
-Chàng... Chàng thật sự muốn cưới một đứa con gái sơn dã như ta ư?
-Sơn dã?
Tề Ninh cười đáp:
-Sơn dã thì đã sao? Y Phù tỉ tỉ của ta tấm lòng nhân hậu kiên cường, xinh đẹp như hoa. Có thể lấy được nàng là phúc khí ta đã tích từ kiếp trước, ta chỉ sợ nàng ghét bỏ ta, không chịu gả cho ta.
Y Phù cắn cắn đôi môi, nghiêng người ôm lấy Tề Ninh, giọng nói có chút run rẩy:
-Nghe chàng nói như vậy, ta... ta thật sự rất vui.
-Đợi trời sáng, chúng ta sẽ đi tìm a huynh nàng.
Tề Ninh nói tiếp:
-Nàng cũng không cần phải chuẩn bị gì đâu, tới kinh thành rồi sắp xếp luôn thể.
Y Phù khẽ đáp:
-Nhưng mà... Nhưng mà hiện giờ ta không thể đi cùng chàng được.
Tề Ninh ngẩn ra, cau mày hỏi:
-Nàng không muốn gả cho ta?
-Không phải.
Y Phù nói với vẻ buồn bã:
-Nữ tử Miêu gia bọn ta trước sau như một, ta đã trở thành người của chàng, thì đời này kiếp này sẽ chỉ có một mình chàng, dù chàng muốn chạy cũng không thoát được!
Tề Ninh cười ha ha rồi đáp:
-Vậy là được rồi.
Y Phù khẽ nói:
-Nhưng trước kia Hắc Nham lĩnh bị quan binh bao vây, mọi người bên trong trại tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, cho đến nay vẫn chưa tìm ra được thủ phạm thật sự đứng sau tất cả hãm hại Hắc Nham động chúng ta. Lần này chàng phá hỏng quỹ đạo của bọn chúng, lẽ nào bọn chúng sẽ không trở mình hay sao? A huynh... A huynh tính tình ngay thẳng, bên người không có trợ thủ đắc lực, ta...
-Nàng lo nắng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì Ba Da Lực động chủ sẽ không đối phó nổi?
Tề Ninh cau mày nói:
-Đám tặc nhân kia còn dám gây bất lợi cho Hắc Nham động ư?
Y Phù khẽ thở dài:
-Ta chỉ sợ bọn chúng sẽ không hãm hại Hắc Nham động nữa, nhưng nếu thật sự không tìm ra hung thủ thật sự được thì cho dù ta có cùng chàng tới kinh thành, cũng sẽ không yên tâm trong lòng.
Mấy năm nay, ta luôn ở cạnh a huynh, cùng quản lý sáu trại Hắc Nham động với huynh ấy, mà a huynh cũng đã quen với việc có ta ở bên đỡ đần.
Thấy sắc mặt Tề Ninh có chút khó chịu, nàng nắm chặt bàn tay của hắn, dịu dàng nói:
-Chàng đừng tức giận, nếu Y Phù đã là nữ nhân của chàng thì trái tim này cũng chỉ thuộc về mình chàng. Cho dù có ngày ta chết đi thì trong lòng ta cũng sẽ chỉ có một mình chàng mà thôi.
Tề Ninh lập tức ngắt lời nàng:
-Không được nói bậy.
Y Phù cười nhạt, nói:
-Ta cũng muốn tới Kinh Thành cùng chàng, thế nhưng với tình hình trước mắt của Hắc Nham Động thì ta không thể rời khỏi a huynh, a huynh cũng không thể rời khỏi ta được. Nếu ta rời đi vào lúc này, a huynh sẽ không ngăn cản, thế nhưng...
Nàng thở dài một hơi rồi khẽ nói:
-Chàng hiểu ý của ta chứ?
Tề Ninh cau mày đáp:
-Ý nàng là, chỉ khi tìm được hung thủ thật sự hãm hại Hắc Nham động thì nàng mới có thể rời khỏi đây ư?
Y Phù nói:
-Ít nhất thì hiện giờ ta không thể rời khỏi đây. Ta cũng muốn đi cùng chàng, nhưng ta không thể bỏ mặc sáu trại Hắc Nham động và a huynh được.
Tề Ninh thở dài, lập tức nắm chặt tay, sắc mặt kiên định, nói:
-Y Phù tỷ, nàng yên tâm, về chuyện này, cho dù đám tặc nhân kia muốn dừng tay thì triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Sau khi ta hồi kinh, diện kiến Hoàng thượng, chẳng những muốn người miễn thuế cho mấy người mà nhất định sẽ để triều đình phái người đi điều tra rõ việc này, chưa tìm được thủ phạm thật sự thì ta quyết không dừng tay!
Trong mắt Y Phù hiện lên ánh nhìn cảm kích. Tề Ninh nhẹ nhàng ôm Y Phù vào trong ngực, dịu dàng nói:
-Ta hiểu rõ tính cách của nàng, nàng là một nữ tử có trọng trách trên vai, hiện giờ nàng đã trở thành nữ nhân của ta thì đương nhiên ta phải giúp nàng san sẻ trọng trách. Nàng cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự.
Y Phù khẽ dạ một tiếng rồi nói:
-Ta biết chàng nhất định sẽ làm được. Đợi tới khi tìm ra hung thủ thật sự, trị theo quốc pháp, ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng.
Tề Ninh ôm chặt Y Phù, hôn lên trán nàng.
Tới khi trời sáng, Tề Ninh tới gặp Ba Da Lực, nói chuyện một lúc, rồi bảo mấy người Tề Phong chuẩn bị rời khỏi Hắc Nham lĩnh, đi tới Thành Đô.
Ba Da Lực và Y Phù tiễn mấy người Tề Ninh tới tận khi ra khỏi Hắc Nham Lĩnh. Tề Ninh và Y Phù đều không nỡ rời xa. Khi rời khỏi Hắc Nham lĩnh, trên lưng Tề Phong đeo một thứ, thứ ấy được bọc lại bằng áo choàng đen, mọi người cũng chẳng biết là gì. Sau khi xuống núi, đoàn người cưỡi ngựa hướng về Thành Đô.
Lộ trình không tới một ngày, tới lúc hoàng hôn thì mấy người đến Thành Đô. Sau khi tiến vào thành, Tề Ninh dặn dò đám người Tề Phong tới quan dịch, còn hắn thì trực tiếp tới phủ Thứ sử. Vi Thư Đồng nghe bẩm báo, lập tức ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
-Hầu gia vất vả rồi, hãy mau vào trong dùng trà.
Hai người bước vào chính đường, sau khi ngồi xuống, Vi Thư Đồng để hạ nhân lui cả xuống, tiến tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Ninh, thấp giọng nói:
-Hầu gia bình an vô sự là hạ quan yên tâm rồi. Mấy ngày nay phái người nghe ngóng tung tích của Hầu gia mà mãi chẳng có gì, thật sự khiến người ta lo lắng mà.
-Phiền Vi đại nhân lo lắng rồi.
Tề Ninh cười đáp:
-Chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh kia may mà có Vi đại nhân bảo vệ.
Vi Thư Đồng nâng chung trà lên, cười nói:
-Hạ quan không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy. Nghe nói vị Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch kia đã buông tay đền tội. Đây đều là công lao của Hầu gia cả, mặc dù lần này không diệt được Hắc Liên Giáo, nhưng có thể mang Thu Thiên Dịch trở về Kinh Thành thì cũng coi như có thể ăn nói với triều đình rồi, -Vi đại nhân, mấy ngày nay Lý Hoằng Tín có động tĩnh gì không?
Tề Ninh bưng chung trà, hỏi.
Vừa nhắc tới Lý Hoằng Tín, sắc mặt Vi Thư Đồng đã khó chịu thấy rõ. Y đặt chén trà xuống, cười lạnh đáp:
-Chẳng biết lão làm cái quái gì nữa, sau khi Lý Nguyên chết, cả Thục Vương phủ đều giăng cờ trắng vải trắng, hạ quan còn tưởng lão muốn tổ chức tang sự, phái người đi tế bái. Ai ngờ khi tới Thục Vương phủ thì cửa lớn đóng chặt, quan viên lớn nhỏ và hào cường thân sĩ của Thành Đô đều bị ngăn ngoài cửa.
-Ồ?
Tề Ninh cau mày hỏi:
-Sao lại thế?
Vi Thư Đồng hừ lạnh một tiếng, đáp:
-Hạ quan phái người đi nghe ngóng mới biết Lý Hoằng Tín chẳng định hạ táng Lý Nguyên.
Lão phái người chế tạo một bộ quan tài bằng đồng, đặt thi thể Lý Nguyên vào quan tài đồng ấy, còn tìm cao thủ dùng thuốc thoa nước thuốc lên thi thể Lý Nguyên để tránh việc thi thể bị thối rữa. Nghe nói bây giờ cỗ quan tài bằng đồng kia được đặt trong hậu đường của Thục Vương phủ.
-Quan tài bằng đồng?
Vi Thư Đồng gật đầu nói:
-Hạ quan nghe nói, Lý Hoằng Tín muốn bảo quản thi thể của Lý Nguyên, công bố với bên ngoài là ngày nào còn chưa tìm được hung thủ giết người thì sẽ không hạ táng Lý Nguyên.
Y đưa tay vuốt râu rồi cười lạnh, nói:
-Câu này rõ ràng là nhằm thẳng vào hạ quan, cái gì mà chưa tìm được hung thủ thì không hạ táng, rõ là muốn lấy mạng của hạ quan để bồi táng cùng con lão!
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Nếu lão có gan làm vậy, dám chạm vào một cọng lông của Vi đại nhân thôi thì triều đình nhất định sẽ không tha cho Lý gia.
Vi Thư Đồng nghư Tề Ninh nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, lập tức nói:
-Hầu gia yên tâm, Lý Hoằng Tín muốn mưu hại hạ quan ư? Lão vẫn chưa có bản lĩnh ấy đâu.
Ánh mắt Vi Thư Đồng trở nên sắc bén, nói:
-Nếu không phải nể mặt thì hạ quan đã chẳng khách khí gì với lão rồi. Gần đây hạ quan đã hạ lệnh kiểm tra quan binh Tây Xuyên, nhân cơ hội này, nhất định phải loại trừ tất cả vây cánh của Lý gia đang nằm trong đám quan binh Tây Xuyên!
-Vi đại nhân muốn quét sạch bụi trong đám quan binh Tây Xuyên thì tất nhiên không sai. Có điều đừng nên nóng vội, tránh để Lý Hoằng Tín chó cùng rứt giậu.
Tề Ninh thấp giọng nói:
-Lưỡi dao mềm đang từ từ tiến tới, đừng nóng vội, chỉ cần giám sát lão thật chặt, để lão không thể hành động thì lão cũng chẳng gây ra được sóng gió gì cả.
-Hạ quan cũng đã trình tấu chương lên Hoàng thượng, nói rõ chân tướng của chuyện Hắc Nham động.
Vi Thư Đồng nói:
-Bên trong tấu chương, hạ quan đã nói rất rõ, rằng Hắc Nham động bị kẻ khác hãm hại, Lý Hoằng Tín lại nóng lòng thúc giục hạ quan xuất binh, vì giữ gìn kỉ cương triều đình nên hạ quan đã phái binh bao vây. Nhưng hạ quan cũng phát hiện ra điều khác thường nên không tùy tiện tấn công. Tiểu Hầu gia tới Tây Xuyên, nhìn thấu mọi việc, điều tra ra được chân tướng Hắc Nham động bị hãm hại. Hơn nữa còn điều tra ra chuyện Lý Nguyên làm mưa làm gió tại Hắc Nham động, bóc lột bách tính Hắc Nham động, dẫn đến việc Hắc Nham động không thể nộp thuế.
Bên trong tấu chương, hạ quan cũng khẩn cầu Hoàng thượng miễn thuế năm năm cho Hắc Nham Động.
Ngừng một chút rồi y cẩn thận nói:
-Hạ quan vốn muốn đợi sau khi Hầu gia trở về sẽ dâng lên để Hầu gia xem trước, nhưng mãi mà Hầu gia chưa trở về, hạ quan lo rằng Hoàng thượng sốt ruột, cho nên...
Tề Ninh biết tấu chương này của Vi Thư Đồng là để giải vây giúp y, đồng thời cũng khiến hắn được một món hời, nên cười nói:
-Bên trong tấu chương của Vi đại nhân, câu nào cũng là thật. Sau khi ta hồi kinh bái kiến Thánh thượng sẽ khẳng định lại mọi chuyện trong tấu chương. Hơn nữa lần này Vi đại nhân làm việc rất cẩn thận, nghĩ kĩ rồi mới làm nên mới không ngộ sát dân chúng vô tội, có công rất lớn, ta cũng sẽ nói rõ với Hoàng thượng điều này.
Vi Thư Đồng lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
-Hạ quan cảm tạ Hầu gia.
Tề Ninh khoát khoát tay, cười nói:
-Vi đại nhân, chúng ta là người một nhà, đừng có khách khí như vậy chứ. Tây Xuyên liên quan tới an nguy của Đại Sở ta, sau khi ta hồi kinh, thì chuyện ở đây phải nhờ cả vào đại nhân rồi.
-Hiếu trung với triều đình, tận trung với hoàng thượng, hạ quan có chết cũng không từ.
Vi Thư Đồng nói với vẻ nghiêm túc rồi lập tức ngồi xuống, hạ giọng nói:
-Hầu gia, hạ quan bí mật phái người tìm hiểu kĩ những ngôi chùa Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, quả nhiên có gì đó rất lạ.
Tề Ninh vô cùng vui mừng, hỏi:
-Có gì?
-Chẳng có gì cả.
Vi Thư Đồng thấp giọng đáp:
-Nhưng vô cùng trùng hợp, hạ quan được bẩm báo lại rằng, những ngôi chùa mà Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, ban đầu đều có hòa thượng ở trong đó.
Nhưng chỉ trong vòng một đêm, những ngôi chùa ấy đều trở nên trống rỗng, đến cả một bóng người cũng không có. Trong lúc tìm kiếm, chẳng có gì hết, chẳng tìm được gì, nhưng lại xuất hiện dấu vết của bánh xe.
-Vết bánh xe?
Vi Thư Đồng gật đầu nói:
-Không sai, những ngôi chùa được tìm kiếm kia, toàn bộ đều xuất hiện dấu vết của bánh xe. Trước đó hạ quan đã phái người tìm kiếm, để xem bọn chúng đã chở thứ gì từ trong những ngôi chùa ấy ra, có điều tới giữa đường thì dấu vết bánh xe bỗng nhiên biến mất, chẳng biết tới nơi nào.
Tề Ninh nhấp một ngụm trà, nghĩ nghĩ gì đó, lát sau mới khẽ nói:
-Việc này không thể bỏ qua, hơn nữa còn phải tra xét kĩ càng, nhất định phải tra rõ ràng những thứ được chở đi kia rốt cuộc là gì, được đưa đến nơi nào. Vi đại nhân, đồ của chùa chiền gì mà sớm không chở đi, muộn không chở đi, mà lại chở đi đúng vào lúc chúng ta bắt đầu nghi ngờ? Tên Lý Hoằng Tín này quả nhiên là một kẻ xảo trá, đại nhân phải cẩn thận hơn nữa.
Vi Thư Đồng lập tức nói:
-Hầu gia yên tâm, hạ quan có nuôi dưỡng một số môn khách, không ít người rất am hiểu việc theo dõi điều tra, hạ quan sẽ không bỏ qua chuyện này.
Ngừng lại một chút rồi y mới nói tiếp:
-Chỉ có điều gần đây Tây Xuyên có chút phiền, chỉ sợ Cái Bang sắp gây sóng gió rồi.
-Cái Bang?
Tề Ninh cau mày hỏi:
-Chuyện là sao vậy?
-Hắc Liên Giáo giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang, làm gì có chuyện Cái bang từ bỏ ý định chứ?
Vi Thư Đồng nâng chung trà lên:
-Gần đây đệ tử Cái bang hoạt động liên tục ở đường lớn ngõ nhỏ. Hạ quan đã phái người giám thị động tĩnh của Cái Bang một cách nghiêm mật, tránh để đám ăn mày này gây ra sóng gió.
Tề Ninh sợ hãi nói:
-Hắc Liên giáo giáo chủ giết Bang chủ Cái bang? Chuyện... Chuyện này xảy ra từ lúc nào?!
Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Hướng Bách Ảnh, cực kỳ kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng được.
Hắn vừa từ Hắc Nham Động trở về Thành Đô, sau khi vào thành đến thẳng phủ Thứ Sử. Lúc rời khỏi Hắc Nham Lĩnh, Hướng Bách Ảnh vẫn bình yên vô sự, sao vừa đến Thành Đô, Hướng Bách Ảnh đã bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Hơn nữa, hắn biết, trong Mê Hoa Cốc Thiên Vụ Lĩnh, Hắc Liên Giáo chủ và Thanh Đồng tướng quân lưỡng bại câu thương. Nhìn tình hình lúc ấy, Hắc Liên Giáo chủ thụ thương không nhẹ, sao có thể đột nhiên rời khỏi Thiên Vụ Lĩnh, tìm tới Hắc Nham Động giết chết Hướng Bách Ảnh?
Coi như việc này là thật, thì vì sao Vi Thư Đồng lại biết tin nhanh như vậy?
- Hầu gia, Hầu gia!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Tề Ninh, Vi THư Đồng vội gọi nhẹ:
- Ngài… ngài không sao chứ?
Tề Ninh hỏi:
- Vi đại nhân, ngài nghe tin tức này từ đâu? Sau khi việc xảy ra mới nhận được tin tức này sao? - Hầu gia không nghe thấy chút phong thanh nào sao?
Vi Thư Đồng hơi ngạc nhiên:
- Theo hạ quan biết, lúc này đã huyên náo xôn xao, lúc vào thành, Hầu gia không nhìn thấy đệ tử Cái Bang nhiều lần ẩn hiện trên phố lớn ngõ nhỏ sao?
Sau khi Tề Ninh vào thành, đến thẳng phủ Thứ Sử, cũng không để ý chuyện đệ tử Cái Bang hoạt động ở Thành Đô, hắn hỏi:
- Là tin tức mới nhận được sao?
- Không phải, hạ quan đã biết được tin tức này hai ba ngày rồi.
Vi Thư Đồng nói:
- Vấn đề này dường như xảy ra chưa tới nửa tháng, hạ quan có nhiều tai mắt ở Tây Xuyên, cho nên biết sớm. Đúng rồi, hiện giờ Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ ngay ở Thành Đô, dường như y đã bắt đầu điều tra việc này.
Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói nhận được tin tức đã hai ba ngày, lại nói chuyện xảy ra đã khoảng nửa tháng, liền biết đơn thuần là tung tin đồn nhảm. Hai ngày trước, hắn còn được Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công, mặc dù tay chân Hướng Bách Ảnh đều phế, nhưng sống vẫn khỏe, nào có bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Thế nhưng Tề Ninh lại nhạy cảm phát giác, Tây Xuyên đã bắt đầu đồn đãi tin Hướng Bách Ảnh chết trong tay Hắc Liên Giáo chủ, phía sau chuyện này tất không đơn giản. Hắn trước tiên kết luận Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão không thoát khỏi liên quan.
Đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người bẩm báo:
- Báo, đại nhân, Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ cầu kiến!
Vi Thư Đồng cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy ở Thành Đô chờ Hầu gia cùng về kinh, thế nhưng chờ mãi, từ đầu đến cuối không thấy Hầu gia trở về. Y và Hầu gia đi cùng nhau nên không tiện về trước, chỉ sai Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu mang theo mấy người trở thành kinh thành phục mệnh còn mình mình ở lại Thành Đô chờ đợi. Y đề nghị bất cứ khi nào hạ quan gặp lại Hầu gia thì lập tức phái người thông báo một tiếng.
Nói xong, Vi Thư Đồng sai người đi mời Hiên Viên Phá tới.
Sau một lát, thấy Hiên Viên Phá bước tới, lúc đi đường long hành hổ bộ, có chút khí thế. Phá Quân Giáo úy Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh một trái một phải theo phía sau.
Vi Thư Đồng đứng dậy, tiến tới chắp tay cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy!
Hiên Viên Phá cũng chắp tay một cái, quay qua chắp tay với Tề Ninh nói:
- Hầu gia!
Tề Ninh cũng đứng dậy, còn chưa nói chuyện, Tây Môn Chiến Anh đã không nhịn được nói:
- Ngươi chạy đi nơi nào? Hại chúng ta chờ ở nơi này hơn mười ngày, ta thấy ngươi chỉ lo vui đùa, đã quên cả việc trở lại kinh thành phục mệnh.
Giọng nàng cực kỳ bất mãn.
- Sao ngươi biết ta vui đùa?
Trong lòng Tề Ninh biết Tây Môn Chiến Anh tính tình nóng vội, họ dừng lại Thành Đô hơn mười ngày, với người tính tình nôn nóng mà nói, đúng là một loại dày vò.
Hắn lại cười rất thoải mái:
- Ta đang làm chính sự, cho nên chậm trễ.
- Ngươi có chính sự gì?
Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:
- Cũng không biết tiêu dao với ai? Nới tới đây, nàng chợt cảm thấy mình thực sự nói hơi nhiều. Tình huống này quả thực không ổn.
Nếu ở riêng, trào phúng vài câu như vậy còn đỡ, thế nhưng Thứ Sử Tây Xuyên và Hiên Viên Phá đều ở đây, nàng nên ít nói thì hơn, cũng nên nể mặt Tề Ninh. Nàng quay mặt đi, hơi tức giận.
Tề Ninh cũng không tiện đấu võ mồm với Tây Môn Chiến Anh trước mặt mấy người, nghĩ thầm cô nàng mông lớn này thực chất tính tình hoang dã, dịu dàng không tới ba phút.
Hiên Viên Phá cũng không nói nhiều, chỉ cười nói:
- Chuyện của Hầu gia phải chăng đã xong rồi? Ta tới nói với Hầu gia một tiếng, chuyến này về kinh, chỉ sợ ti chức không thể bồi ngài cùng nhau lên đường.
- Ồ?
Tề Ninh sững sờ, trong lòng nghĩ các ngươi chờ ở Thành Đô, không phải là vì chờ ta cùng về kinh sao, thế nào lại thay đổi chủ ý, chẳng phải uổng công chờ nhiều ngày như vậy. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, Hiên Viên Phá không thể rời đi, chỉ sợ có liên quan tới chuyện Cái Bang. Hắn hỏi:
- Hiên Viên Giáo úy là vì chuyện Bang chủ Cái Bang sao?
Quả nhiên, Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Nghe nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, đây là đại án trên giang hồ, ti chức phải lưu lại điều tra.
Tiểu sư muội và Thất sư đệ sẽ vào kinh cùng Hầu gia.
Y thử thăm dò:
- Hầu gia có biết hiện giờ Thu Thiên Dịch ở nơi nào?
- Hắn đã nói chờ ta ở Thành Đô, sẽ không nuốt lời, hẳn là sẽ tới tìm ta.
Tề Ninh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu Hiên Viên Phá cũng ngồi xuống. Hiên Viên Phá chắp tay, ngồi xuống đối diện Tề Ninh.
Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh địa vị thấp hơn Tề Ninh, thậm chí thấp hơn Vi Thư Đồng nhiều, đương nhiên không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng sau lưng Hiên Viên Phá.
Nghe Tề Ninh khẳng định Thu Thiên Dịch sẽ giữ lời hứa, Tây Môn Chiến Anh nhịn không được nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Thu Thiên Dịch sẽ tuân thủ lời hứa sao? Ta lo lắng lão đã tìm chỗ trốn, ngươi sẽ không tìm thấy lão ta đâu.
- Tiểu sư muội, chớ có nói bậy.
Hiên Viên Phá thấp giọng khiển trách một tiếng, lúc này mới cười nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, thật ra nếu như Thu Thiên Dịch ở nơi này, ti chức muốn hỏi hắn mấy vấn đề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu, ngươi muốn bắt đầu điều tra bản án Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang từ Thu Thiên Dịch. Hiên Viên Giáo úy, tin tức này từ đâu mà đến?
Hiên Viên Phá do dự một chút, mới nói:
- Hầu gia gặp qua Bạch Hổ Trưởng lão Cái Bang, người này thống lĩnh Bạch Hổ Thất Túc Phân đà phía tây. Trong số bốn Đại Trưởng lão Cái Bang, tuổi tác cao nhất, toàn bộ Cái Bang, ngoại trừ Hướng Bang chủ, lão hẳn là nhân vật số hai. Ngay mấy ngày trước, đệ tử Cái Bang đột nhiên hoạt động ở phố lớn ngõ nhỏ, cực kỳ khác thường, Bạch Hổ Trưởng lão bỗng nhiên tìm tới ti chức.
- Lão tìm ngươi?
Tề Ninh cau mày nói.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Không sai, qua lão, ti chức mới biết được tin tức Hướng Bang chủ ngộ hại.
- Lão tận mắt nhìn thấy sao?
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Hướng Bách Ảnh trở về từ cõi chết, Bạch Hổ Trưởng lão và Lục Thương Hạc đương nhiên lo lắng Hướng Bách Ảnh tính sổ sau này, vì thế chắc chắn mưu đồ đối sách âm hiểm hơn.
Hiên Viên Phá nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão cũng không nhìn thấy Hắc Liên Giáo chủ động thủ, nhưng biết được chân tướng từ miệng Hướng Bang chủ.
Y dừng một chút mới nói:
- Hơn mười ngày trước Hầu gia có từng tới Ảnh Hạc sơn trang?
Tề Ninh khẽ gật đầu.
- Nghe nói lúc ấy Hầu gia và Hướng Bang chủ đi cùng nhau.
Hiên Viên Phá nói:
-Và được Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang khoản đãi. Theo ti chức biết, trước khi Hướng Bang chủ dấn thân vào Cái Bang, chính là Thiếu Trang chủ của Phong Kiếm sơn trang, có giao tình kết bái, sống chết với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh vừa nghe đến mấy chữ Lục Thương Hạc, trong lòng chán ghét, sắc mặt lại bình tĩnh cười nói:
- Giao tình kết bái thì có, nhưng có giao tình sống chết hay không ta còn chưa biết được. Hiên Viên Giáo úy, vì sao lại nhắc tới Ảnh Hạc sơn trang?
Hiên Viên Phá cũng không trả lời này, mà đứng dậy đi tới trước người Tề Ninh, lấy ra một phong thư, hai tay dâng cho Tề Ninh. Tề Ninh hơi kỳ quái, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy giấy viết thư đã từng mở ra, bên ngoài chỉ viết ‘Thân gửi nghĩa huynh’, cũng không đề tên, lấy thư bên trong ra, nhìn lướt qua, lông mày lập tức cau lại.
- Hầu gia, đây là giấy viết thư nhận được từ tay Lục Thương Hạc, chính là Hướng Bang chủ tự tay lưu lại.
Hiên Viên Phá trở lại chỗ ngồi:
- Thuộc hạ biết Hướng Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, cho nên sau khi chuyện xảy ra, tìm tới Lục Thương Hạc, Lục Thương Hạc liền giao ra phong thư này. Nội dung trong thư, Hầu gia cũng nhìn rồi, nghe nói hôm đó Lục Thương Hạc và Hầu gia cùng Hướng Bang chủ tới Bạch Mã Sơn đi săn, trên đường cũng có nhiều người nhìn thấy, hẳn là chuyện có thật? Tề Ninh cau mày nói:
- Quả thực có việc này!
- Hướng Bang chủ đi săn nửa đường, bỗng nhiên thấy khó chịu trong người cho nên rời khỏi Bạch Mã Sơn trước.
Hiên Viên Phá chăm chú nhìn Tề Ninh nói:
- Chờ mọi người đi săn trở về, Hướng Bang chủ đã rời đi, lưu lại phong thư này.
Tề Ninh đương nhiên biết phong thư này chính là giả mạo, ngày đó có thư ngụy tạo khác, Tề Ninh còn giao cho Hướng Bách Ảnh nhìn qua, lúc ấy chứng minh tin nhắn là giả, tờ giấy kia lưu lại cũng vô dụng, cũng không giữ lại. Lúc này đột nhiên xuất hiện phong thư này, trong này đương nhiên có rắp tâm hại người.
- Trong thư nói rất rõ ràng, Hướng Bang chủ ước hẹn với người khác, muốn một mình phó ước.
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ rốt cuộc phó ước với ai, trong lòng cũng không nói rõ ràng, nhưng sau khi chuyện xảy ra, theo ta phỏng đoán, Hướng Bang chủ hẳn là đi gặp Hắc Liên Giáo chủ.
Y dừng một chút mới hỏi:
- Hầu gia, lời ta nói có sơ hở hay không?
Tề Ninh nghĩ thầm lời ngươi nói đại khái không tồi, thế nhưng điểm chết người nhất là khớp nối không hợp, nhưng hắn không lập tức phản bác.
Hắn biết chuyện trong này cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ phức tạp. Nên hắn kiên nhẫn nghe nghe Hiên Viên Phá lý giải sự việc, cười nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Ba ngày sau khi Hướng Bang chủ rời đi, đột nhiên xuất hiện ở trấn Tân Bình.
Hiên Viên Phá nói:
- Trấn Tân Bình là trụ sở của Khuê Mộc Lang Phân đà Cái Bang, lúc ấy Bạch Hổ Trưởng lão ngay ở trấn Tân Bình, lúc nhìn thấy Hướng Bang chủ, Hướng Bang chủ đã trọng thương thoi thóp.
Tề Ninh nghĩ thầm lời này cũng không nói sai. Hiên Viên Phá tiếp tục nói:
- Theo lời Bạch Hổ Trưởng lão và mấy vị đệ tử Cái Bang cùng ở đó, lúc ấy Hướng Bang chủ đã vô lực xoay chuyển, nhưng trước khi chết chính miệng nói với họ, là Hắc Liên Giáo chủ dùng tà công đả thương hắn. Hơn nữa hắn còn giao chiếc nhẫn Thanh Mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, phó thác hậu sự.
Tề Ninh cau mày nói:
- Nói cách khác, Hướng Bang chủ chết ở trấn Tân Bình.
Hắn cười nhạt một tiếng hỏi:
- Đã như vậy, thi thể của Hướng Bang chủ đương nhiên ở trong tay Bạch Hổ Trưởng lão, điều này không sai chứ. Trên giang hồ xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiên Viên Giáo úy là người của Thần Hầu Phủ, đương nhiên tự mình hỏi đến, chắc hẳn đã thấy qua thi thể của Hướng Bang chủ.
Hiên Viên Phá lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng nói:
- Ti chức cũng không nhìn thấy, bởi vì thi thể của Hướng Bang chủ đã bị người khác đánh cắp.
Tề Ninh giật mình, mày nhíu lại dính chặt vào nhau:
- Thi thể bị đánh cắp rồi? Bạch Hổ trưởng lão nói thế sao?
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ gắng hết sức tàn, chạy tới phân đà Khuê Mộc Lang ở trấn Tân Bình vạch mặt hung phạm, lại sắp xếp đại sự Cái Bang, sau đó đã trút hơi thở cuối cùng.
Vẻ mặt nặng nề, Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Bạch Hổ trưởng lão biết việc này rất quan trọng, một khi tin tức Hướng Bang chủ bị hại rò rỉ ra ngoài e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn nên trưởng lão đã cho phong tỏa tin tức. Trưởng lão biết Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, vốn dĩ chuyện trong bang không nên để người ngoài nhúng tay vào, nhưng Bang chủ với Lục Thương Hạc tình như thủ túc, giờ Bang chủ ngộ hại, Bạch trưởng lão phải bàn bạc chuyện hậu sự với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh thầm nghĩ quả nhiên sau khi Hướng Bách Ảnh chạy thoát, hai kẻ hèn hạ này có mưu đồ khác, hỏi:
- Thi thể Hướng Bang chủ bị trộm đi như thế nào?
Hắn thật sự muốn biết hai người kia đến tột cùng muốn chơi theo kiểu gì.
- Bạch Hổ trưởng lão an trí thi thể của Hướng Bang chủ ở một nơi bí mật, còn phái các hảo thủ trong bang phái canh gác trông nom.
Hiên Viên Phá từ tốn nói:
- Theo lời lão nói, lão chuẩn bị báo tin cho ba vị trưởng lão khác và phủ Thần Hầu ở Kinh, nhưng sau khi Lục Thương Hạc đến, hai người cùng đến thăm di thể của Hướng Bang chủ thì phát hiện di thể đã không cánh mà bay. Không chỉ thế mà sáu đệ tử Cái Bang được giao nhiệm vụ canh gác cũng đã bị sát hại.
Tề Ninh cảm thấy kinh hoàng, nhưng lập tức hiểu ra có lẽ sáu đệ tử Cái Bang đó chết trong tay Bạch Hổ trưởng lão. Hắn nghĩ bụng: “Hai người này quả là ác độc, vì âm mưu của mình mà không thèm quan tâm tới tính mạng của sáu người đề tử Cái Bang”.
Nhưng ngẫm lại, hai người này ngay cả Bang chủ Cái Bang còn dám mưu hại, chỉ sáu tên đệ tử Cái Bang thì có đáng là gì.
- Nói cách khác, ngoại trừ Bạch Hổ trưởng lão và những đệ tử Cái Bang đó không còn ai khác tận mắt nhìn thấy di thể của Hướng Bang chủ.
Tề Ninh nói bằng giọng bình tĩnh:
- Lời phó thác lúc lâm chung của Hướng Bang chủ cũng chỉ là lời tường thuật từ một phía của Bạch Hổ.
Vi Thư Đồng lão luyện tới mức nào cơ chứ, sao y không nhận ra hàm ý hoài nghi trong lời nói của Tề Ninh. Y vuốt râu, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, Hầu gia, đây vốn là chuyện trên giang hồ, ta thật sự không tiện nhúng tay vào quá nhiều. Nhưng dù sao chuyện cũng phát sinh trên đất Tây Xuyên, ta đây mạo muội nói hai câu.
Hiên Viên Giáo úy vội nói:
- Mai sau vụ án tử này sẽ còn làm phiền Vi đại nhân nhiều, nếu Vi đại nhân có phát hiện gì, xin đại nhân chỉ giáo!
Vi Thư Đồng cười, đáp:
- Ta chỉ có vài điểm không hiểu lắm. Đầu tiên, tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ, một lần tấn công đã đưa Hắc Liên Giáo vào tuyệt cảnh, vì thế hẳn là Hắc Liên Giáo cũng biết rõ thực lực của họ. Chống lại tám bang mười sáu phái gần như là chuyện bất khả thi. Thu Thiên Dịch có thể vào Kinh đền tội đã chứng minh họ quả thật không có ý định tiếp tục khai chiến, vậy sao Giáo chủ Hắc Liên Giáo còn giết Bang chủ Cái Bang?
- Hắc Liên Giáo âm tà độc ác, Giáo chủ Hắc Liên Giáo tuy là một vị đại tông sư nhưng làm gì cũng lén lút. Có lẽ y ghi hận việc tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ nên muốn trả thù.
Sau khi Nghiêm Lăng Hiện vào cửa, vẫn chưa lên tiếng. Bấy giờ gã mới nói ra suy nghĩ của mình:
- Yêu nhân quỷ mị, vốn đã không làm việc theo lẽ thường.
- Lời Phá Quân Giáo úy có lẽ cũng có lý.
Vi Thư Đồng không bắt bẻ gã, vừa cười vừa nói:
- Nếu như nói Hắc Liên Giáo chủ quả thật giết Hướng Bang chủ, vậy thì mục đích của y đã đạt được, tại sao lại đánh cắp thi thể của Hướng Bang chủ? Đương nhiên, có khả năng thi thể của Hướng Bang chủ không phải do Hắc Liên Giáo trộm. Trong thiên hạ, có ai dám đột nhập vào phân đà Cái Bang, giết chết đệ tử Cái Bang, đánh cắp thi thể Bang chủ đây?
Nghiêm Lăng Hiện há hốc mồm, không trả lời được.
Tề Ninh thầm nghĩ Vi Thư Đồng quả nhiên không phải người thường, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề trong câu chuyện.
Hiên Viên Phá trầm ngâm một thời gian, rốt cuộc nói:
- Vi đại nhân nói cực kỳ chí lí, ngay từ đầu ti chức đúng là có nghi ngờ này. Sau này mới biết được có lẽ Hắc Liên Giáo còn có mưu đồ khác lớn hơn.
- Ồ?
Tề Ninh nâng chung trà lên, hỏi:
- Sao lại nói thế?
- Chết không thấy xác, mà lại phong tỏa tin tức ngay từ đầu, trên giang hồ không mấy ai biết Hướng Bang chủ đã bị hại.
Hiên Viên Phá phân tích:
- Vi đại nhân nói thật sự rất có lý.
Không thấy thi thể, ngay cả ti chức cũng không tin cao thủ như Hướng Bang chủ lại bị ngộ hại như vậy.
Tề Ninh nhẹ gật đầu. Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Mà mục đích Hắc Liên Giáo đánh cắp thi thể là để khiến Bạch Hổ trưởng lão không thể chứng minh được Hướng Bang chủ thật sự đã bị hại.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, ngươi nói thế khiến ta cũng bắt đầu hồ đồ rồi. Ý ngươi là Hắc Liên Giáo chủ giết Hướng Bang chủ, lại sợ giang hồ biết tin Hướng Bang chủ bị hại nên mới cướp thi thể. Nói trắng ra là Hắc Liên Giáo chủ sợ không dám công khai việc này.
- Đường đường là đại tông sư, đã làm rồi còn sợ đầu sợ đuôi, nghe không giống phong cách làm việc của nhóm cao thủ đó.
Vi Thư Đồng nói.
Hiên Viên Phá nói:
- Không sai, ti chức đã nói là Hắc Liên Giáo có mưu đồ khác càng lớn hơn.
Ngừng một chút y mới nói:
- Trước lúc lâm chung Hướng Bang chủ đã nói với Bạch Hổ trưởng lão một việc. Theo lời thuật lại của Bạch Hổ trưởng lão, hình như Hắc Liên Giáo định là sau khi giết chết Hướng Bang chủ sẽ cho người thay thế vị trí của Hướng Bang chủ, khống chế Cái Bang.
Vi Thư Đồng hơi thay đổi sắc mặt.
Mặc dù Tề Ninh đã biết trước mọi thứ là âm mưu, nhưng cũng nhíu mày, hỏi:
- Thay Hướng Bang chủ khống chế Cái Bang? Chẳng lẽ là người si nói mộng? Hắc Liên Giáo có năng lực gì có thể cho người thay thế Hướng Bang chủ?
Hiên Viên Phá hỏi:
- Hầu gia, Quỷ sứ của Hắc Liên Giáo – Lạc Vô Ảnh, hẳn ngài còn nhớ hắn. Thuật dịch dung của người này có thể đứng trong ba người đứng đầu giang hồ.
Tề Ninh lập tức hiểu ý:
- Ngươi muốn nói, Hắc Liên Giáo giết chết Hướng Bang chủ rồi để Lạc Vô Ảnh giả thành Hướng Bang chủ, qua đó khống chế Cái Bang?
- Lúc cận kề cái chết Hướng Bang chủ đã rất yếu, không còn sức để nói nhiều, nhưng theo ý của hắn thì chính thế.
Hiên Viên Phá nói:
- Việc này chưa được loan truyền trên giang hồ, nhưng Bạch Hổ trưởng lão đã loan tin truyền báo các phân đà Cái Bang ở Tây Xuyên, phàm ai nhìn thấy người nào giả mạo Hướng Bang chủ thì phải lập tức giết chết.
Tề Ninh run lên, thầm nghĩ một chiêu này của Bạch Hổ trưởng lão thật âm độc. Làm thế thì dù cho Hướng Bách Ảnh có xuất hiện cũng sẽ bị các đệ tử Cái Bang tưởng nhầm là người giả mạo của Hắc Liên Giáo, ra tay giết chết.
Tất nhiên Bạch Hổ đã biết bây giờ Hướng Bách Ảnh đã mất hết võ công, nên đệ tử Cái Bang gặp phải Hướng Bách Ảnh chẳng cần lo lắng Hướng Bách Ảnh sẽ phản kháng.
Nhưng hắn lập tức nhớ tới Hướng Bách Ảnh đã đánh giá người này là kẻ tài trí bình thường, quỷ kế độc ác và âm hiểm như thế e là nhờ có Lục Thương Hạc đứng sau bày tính.
Trong lòng Tề Ninh biết chỉ cần bây giờ hắn nói cho Hiên Viên Phá biết Hướng Bách Ảnh đang ẩn thân ở Tang Động của núi Hắc Nham, hắn tự dẫn theo Hiên Viên Phá đến gặp Hướng Bách Ảnh thì âm mưu của Bạch Hổ sẽ bị vạch trần ngay.
Nhưng Hướng Bách Ảnh đã liên tục dặn dò hắn không được tiết lộ nơi mình ẩn thân, thậm chí không được nói thẳng cho Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, Tề Ninh không thể nói thất hứa.
Trong thâm tâm hắn hiểu rõ nỗi băn khoăn của Hướng Bách Ảnh.
Y sợ có người biết chỗ y ẩn thân sẽ khống chế y trong tay, từ đó đùa bỡn Cái Bang. Thân là Bang chủ Cái Bang, Hướng Bách Ảnh phải cân nhắc đến hưng suy tồn vong của Cái Bang. Y tất nhiên không hi vọng bởi y bị khống chế mà khiến Cái Bang cũng trở thành con rối của mấy thế lực có ý đồ đen tối.
Phủ Thần Hầu và thế lực giang hồ xưa nay ở thế lợi dụng lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau. Nếu phủ Thần Hầu biết Hướng Bách Ảnh còn sống mà lại mất hết võ công, với tính cách của Tây Môn Vô Ngân, y không đời nào bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như thế. Hướng Bách Ảnh thậm chí còn không thể hoàn toàn tin tưởng Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, huống chi là phủ Thần Hầu vốn có gút mắc về lợi ích.
Trong khi đang mải mê suy nghĩ, Tề Ninh chợt nhận ra tuy rằng âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ trưởng lão có nhiều sơ hở, nhưng mình bây giờ lại bị âm mưu của đối phương làm cho rối rắm.
Chiêu này của đối phương có thể nói là lợi hại vô cùng, chẳng những đẩy Hướng Bách Ảnh vào con đường chết mà thậm chí còn cuốn mình vào trong đó.
Trên đỉnh núi Liên Hoa, mọi người đều tận mắt chứng kiến Cẩm Y Hầu có ý bãi binh ngừng chiến, nếu mọi việc trôi đi êm ả thì chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng nếu chiến tranh lại diễn ra lần nữa, Hắc Liên Giáo tiến hành trả thù tám bang mười sáu phái, thậm chí là trả thù phủ Thần Hầu, vậy thì tất cả mũi giáo sẽ đồng loạt chĩa về phía Cẩm Y Hầu.
Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, khi gió xuân thổi qua cỏ sẽ lại mọc lên tươi tốt. Không thể diệt cỏ tận gốc, mọi người đều nghĩ nguyên nhân nằm ở chỗ Cẩm Y Hầu.
Lục Thương Hạc, không nghi ngờ gì, hiểu rõ tính cách của Hướng Bách Ảnh không thua gì bản thân Hướng Bách Ảnh. Y biết sau khi Hướng Bách Ảnh trọng thương sẽ không để lộ hành tung để tránh phủ Thần Hầu có cơ hội khống chế mình. Y cũng biết Hướng Bách Ảnh không hi vọng thế lực bên ngoài nhúng tay vào sự vụ của Cái Bang. Cũng bởi nguyên nhân này, coi như Hướng Bách Ảnh còn sống cũng không có khả năng đứng ra vạch mặt Bạch Hổ.
Thế lực triều đình và giang hồ rắc rối, phức tạp, kèm theo sự cảnh giác lẫn nhau, phân chia rõ ràng.
Lục Thương Hạc thân là bậc lão làng chốn giang hồ, tất nhiên đã sớm tinh tường mối quan hệ giữa lợi và hại trong đó, lúc này mới dám bí quá hóa liều, đi một bước cờ cực kỳ hung ác nhưng cũng hiểm hóc không kém này.
Muốn vạch trần âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ, Tề Ninh nhất định phải chứng minh được Hướng Bách Ảnh còn sống. Muốn chứng minh y còn sống hắn nhất định phải để Hướng Bách Ảnh ra mặt. Nhưng bây giờ Hướng Bách Ảnh không thể để lộ tung tích, trong nháy mắt Tề Ninh cảm thấy bản thân đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thấy sắc mặt Tề Ninh nặng nề, những người còn lại tưởng hắn đau buồn vì cái chết của Hướng Bách Ảnh. Tây Môn Chiến Anh thấy Tề Ninh như vậy cũng mềm lòng.
Lúc nàng thấy Tề Ninh ra vẻ cà lơ phất phơ liền thấy tức giận ngay, nhịn không được phải châm chọc vài câu. Nhưng nhìn thấy Tề Ninh nặng nề tâm sự nàng cũng sẽ đau buồn và lo lắng cho hắn.
Tề Ninh biết mối quan hệ lợi ích trong này rắc rối và phức tạp lắm, trước mắt hắn phải bảo vệ Hướng Bách Ảnh thật chu đáo, chuyện khác thì đành từ từ mà tính. Hắn hỏi:
- Tiếp theo Hiên Viên Giáo úy muốn điều tra xem Hắc Liên Giáo có liên quan tới chuyện này không đúng không?
- Hắc Liên Giáo đã đánh cắp cả thi thể rồi thì sao chịu thừa nhận cho được?
Nghiêm Lăng Hiện nhảy vào nói:
- Sớm biết như vậy ngày đó đã diệt sạch đám Hắc Liên Giáo, diệt cỏ tận gốc, giết cho gà chó không tha. Đám yêu nhân này trời sinh tính tình độc ác, vốn không thể bỏ qua cho chúng, giờ quả nhiên đã ủ ra họa lớn. Bang chủ Cái Bang chết sẽ khiến giang hồ đại loạn.
Người nghe đều biết gã đang nhắm vào Tề Ninh, trách Tề Ninh ngày đó can thiệp vào, cứu Hắc Liên Giáo về từ trong cõi chết.
- Im ngay!
Hiên Viên Phá trầm giọng quát:
- Từ khi nào ngươi đã có quyền nói chuyện ở đây?
Y khoát tay, gắt:
- Cút ra ngoài cho ta!
Nghiêm Lăng Hiện bị Hiên Viên Phá quát lớn trước mặt mọi người, không nuốt được tức, cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tề Ninh nghĩ bụng Nghiêm Lăng Hiện trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện hơi lỗ mãng cũng có thể bỏ qua. Nhưng nếu ở trong vòng tròn của phủ Thần Hầu, hẳn cũng hiểu được quy củ. Mình là Hầu tước, Vi Thư Đồng là Thứ sử Tây Xuyên, Hiên Viên Phá mỗi lời nói ra đều phải suy nghĩ thật cẩn thận, tiểu tử này dào đâu ra lá gan lớn tới nỗi dám trách cứ ở chỗ này, dám chĩa mũi dùi về phía mình?
Ánh mắt hắn đảo qua Tây Môn Chiến Anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tây Môn Chiến Anh cũng đang hướng về mình. Bốn mắt giao nhau, thân hình Tây Môn Chiến Anh run lên, rồi nàng nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tề Ninh nhìn Nghiêm Lăng Hiện đang bước ra đại môn, lại chuyển mắt sang Tây Môn Chiến Anh, bỗng nhiên hiểu ra, bên môi nở nụ cười mỉm.
Năm xưa các bang phái giang hồ đã ký kết Thiết huyết văn với phủ Thần Hầu, nhìn thì có vẻ như Triều đình có thể nhúng tay vào giải quyết các sự vụ trong giang hồ nhưng thực chất các thế lực giang hồ lại không cam tâm tình nguyện để Triều đình can thiệp quá sâu.
Phủ Thần Hầu có quan hệ với các thế lực giang hồ, mặc dù là nha môn quan phủ nhưng trên thực tế từ trước đến giờ không hề lấy thân phận của quan phủ để xử lý các sự vụ trong giang hồ. Mà ngược lại phủ Thần Hầu làm việc dựa theo các quy tắc của giang hồ. Chính vì vậy mà ngoài phủ Thần Hầu ra, các thế lực triều đình khác không có quyền can thiệp vào chuyện của giang hồ.
Từ trước đến nay, các thế lực giang hồ đều rất phản cảm với chuyện Triều đình nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Cẩm Y Hầu là một trong tứ đại hầu tước của Đại Sở, vang danh thiên hạ, nhân vật như vậy lại đến cướp đoạt vị trí Bang chủ Cái Bang, đương nhiên Cái Bang sẽ khó có thể chấp nhận.
Dù thế nào thì cũng không thể để Tề Ninh dễ dàng đoạt vị được.
Mà Triều đình cũng không thể trơ mắt để mặc cho một Hầu gia đi cầm đầu một đám ăn mày. Mặc dù Cái Bang là bang phái đệ nhất thiên hạ nhưng đường đường là Hầu gia lại đi làm Bang chủ Cái Bang, chuyện này chẳng khác nào bôi tro chát trấu vào mặt Triều đình.
Nếu đổi lại là lúc trước khi vào kinh, có thể trở thành Bang chủ Cái Bang đứng trên hàng vạn người đương nhiên là điều Tề Ninh cầu còn không được. Nhưng hiện giờ hắn đã là Cẩm Y Hầu, vị trí Bang chủ Cái Bang này tuyệt đối không thể dính vào. Trừ khi hắn từ bỏ chức vị Hầu gia, từ bỏ phủ Cẩm Y Hầu, bước chân vào Cái Bang.
- Hướng thúc, ta biết thúc lo lắng điều gì.
Tề Ninh nói khẽ:
- Thúc lo lắng sau khi Bạch Hổ khống chế Cái Bang sẽ gây ra sóng gió. Các thế lực trên giang hồ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cái Bang, một khi Cái Bang có biến, giang hồ lập tức sẽ loạn, đồng thời thiên hạ cũng sẽ không được yên.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Đúng vậy, giang hồ có biến, Triều đình bất ổn, người chịu khổ nhất chính là lê dân bách tính.
Tề Ninh nghiêm túc nói:
- Hướng thúc, phải ngăn cản Bạch Hổ thực hiện được âm mưu này.
Đây là việc chính nghĩa không thể chối từ nhưng cái chức Bang chủ đó, ta không thể ngồi được, vị trí đó không thích hợp với ta.
Hướng Bách Ảnh nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, sau một lát cúi đầu suy nghĩ gì đó, cuối cùng y thở dài nói:
- Vấn đề này quả đúng là đã làm khó cho ngươi rồi.
- Hướng thúc, thật ra thì sau khi thúc hồi phục vẫn nên kế thừa vị trí Bang chủ thì hơn.
Tề Ninh nói:
- Ta có một ý kiến, không biết có phù hợp hay không.
- Hử?
Hướng Bách Ảnh hỏi:
- Ý kiến gì vậy?
Tề Ninh ngồi xuống cạnh Hướng Bách Ảnh, hắn nhỏ giọng nói:
- Ta có làm Bang chủ hay không không quan trọng, chỉ cần chúng ta ngăn cản Bạch Hổ đạt được âm mưu, sau đó tìm một người tạm thời thay thế chức Bang chủ, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?
- Tạm thời thay thế chức Bang chủ?
Tề Ninh cười nói:
- Hướng thúc coi trọng Huyền Vũ Trưởng lão nhưng lại ngăn cản Huyền Vũ Trưởng lão leo lên chức Bang chủ, lý do là vì lý lịch của lão ta không thể so được với đám Bạch Hổ. Thế nhưng tài năng của lão ta lại được mọi người công nhận. Nếu đã như vậy, trong đại hội Thanh Mộc, chúng ta có thể cật lực tiến cử Huyền Vũ Trưởng lão lên tạm thời thay thế chức Bang chủ. Trong lúc Hướng thúc chữa trị vết thương, sự vụ trong Cái Bang sẽ tạm thời giao cho Huyền Vũ Trưởng lão xử lý. Đợi đến khi Hướng thúc hồi phục, Huyền Vũ Trưởng lão sẽ trao trả lại quyền hành cho thúc.
Hướng Bách Ảnh dường như suy nghĩ đến điều gì đó, y nói khẽ:
- Bang chủ tạm thời sẽ không phải là Bang chủ chính thức.
- Đúng vậy.
Tề Ninh nói tiếp:
- Chỉ cần không phải là Bang chủ chính thức thì những người khác sẽ không có lý do gì để phản đối, mà nếu như để Huyền Vũ Trưởng lão lên làm Bang chủ tạm thời, Hướng thúc cũng có thể nhân đây kiểm tra thử xem lão ta có thể đảm đương được chức trách lớn hay không. Sau này nếu như Hướng thúc muốn truyền lại chức Bang chủ, có thể truyền lại cho lão ta.
Hướng Bách Ảnh nghĩ nghĩ một lát rồi chợt nói:
- Con trai ngoan, hay dập đầu bái ta ba cái đi.
Tề Ninh sửng sốt, không hiểu tại sao Hướng Bách Ảnh lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy thế nhưng thấy vẻ mặt lão ta vô cùng nghiêm túc nên hắn chỉ do dự một lát sau đó vẫn quỳ xuống trước mặt Hướng Bách Ảnh dập đầu ba cái.
Hướng Bách Ảnh không thể động đậy nhưng trên mặt lại là nụ cười thỏa mãn, y nói:
- Tốt lắm, đứng dậy đi.
Sau đó lại nói:
- Mấy ngày tới ngươi hãy ở lại đây đi, ta có mấy chiêu muốn truyền lại cho ngươi, những chiêu thức này là do ta dày công nghiên cứu ra. Vốn muốn tìm một đồ đệ thích hợp để truyền lại nhưng bao lâu nay vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Nhưng nếu như không truyền lại thì những chiêu thức này chỉ e sẽ vĩnh viễn không có ai biết.
Lúc này Tề Ninh mới giật mình hiểu ra, Hướng Bách Ảnh bảo hắn dập đầu ba cái là để chính thức trở thành đồ đệ của y, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận truyền lại võ công cho hắn được.
Thật lòng mà nói, Tề Ninh vô cùng hâm mộ võ công của Hướng Bách Ảnh. Hắn biết người càng giỏi thì càng đỡ vất vả, mặc dù bản thân hắn cũng có một chút võ công nhưng chưa từng được ai chính thức chỉ dạy. Hiện giờ, mặc dù Hướng Bách Ảnh chỉ là một người tàn phế nhưng trước đây, trừ Ngũ đại tông sư, y cũng được coi là nhân vật số một, số hai. Có thể được y đích thân truyền thụ võ công, đây đúng là chuyện cầu còn không được.
Mặc dù đã hẹn với bọn Hiên Viên Phá của phủ Thần Hầu là sẽ gặp nhau ở phủ Thành Đô rồi nhưng hiện giờ, Hướng Bách Ảnh lại muốn truyền thụ võ công cho hắn, vì thế hắn chỉ còn cách để bọn họ chờ thêm mấy ngày.
Đến nửa đêm, Ba Da Lực mang chăn đệm cùng đồ ăn thức uống đến. Thân hình gã cao to cường tráng nên một lần có thể mang tới rất nhiều đồ.
Triết Qua Lão Đa lại nói với Ba Da Lực tên của một số vị thuốc, Ba Da Lực hứa lần sau sẽ mang tới.
Mấy ngày sau đó, ngoài việc thỉnh thoảng ở bên Y Phù ra thì ban ngày Tề Ninh đều đi ngủ, đợi đến đêm không có ai chú ý mới vụng trộm tới Tang Động.
Mặc dù chân tay của Hướng Bách Ảnh không thể động đậy nhưng vẫn có thể truyền thụ bằng lời nói.
Tề Ninh luyện tập chiêu thức dựa theo lời của Hướng Bách Ảnh, chỗ nào sai, Hướng Bách Ảnh lập tức chỉ ra cho hắn. Tề Ninh cảm thấy khẩu quyết của những chiêu thức này vô cùng huyền diệu, mà chiêu thức võ công cũng biến hóa khôn lường, trong lòng hiểu đây chắc chắn là loại võ công vô cùng cao thâm.
Trí nhớ của hắn rất tốt, cộng thêm trí thông minh cao, trong phương diện võ công có tính giác ngộ xuất chúng. Mỗi lần đi vào Tang Động, đến nửa khắc cũng không được dừng lại. Từ đầu đến cuối Hướng Bách Ảnh đều truyền lại hết sức tỉ mỉ, mỗi khi Tề Ninh phạm phải sai lầm thậm chí y còn lớn tiếng quát hắn. Mặc dù tính giác ngộ của Tề Ninh cao nhưng bộ võ công này vô cùng huyền diệu, biến ảo khó lường mà Hướng Bách Ảnh lại không thể tự mình làm mẫu chỉ truyền lại bằng lời nói nên có lúc một chiêu thức phải mất hơn nửa canh giờ mới luyện xong.
Y thuật của Triết Qua Lão Đa đương nhiên là kém xa Bất Tử Thánh Thủ Lê Công. Thế nhưng để vực tinh thần của Hướng Bách Ảnh dậy lại không phải là việc quá khó khăn. Mỗi lần Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công cho Tề Ninh, Triết Qua Lão Đa đều rời đi đến chỗ cửa hang động chờ.
Bộ võ công này đến cái tên cũng hết sức kỳ quái, cứ bảy chiêu lại hợp lại thành một thức. Bảy chiêu ngày đầu tiên học gọi là Ly Hỏa Liêu Thiên, ngày thứ hai gọi là Địa Thủy Phá Quân, đến ngày thứ ba gọi là Càn Khôn Tốn Phong, ngày thứ tư là Trạch Địa Quy Nguyên, đến ngày thứ năm là Địa Chuyển Tinh Di…
Mặc dù mỗi đêm chỉ học có bảy chiêu nhưng lại không dễ dàng chút nào. Không chỉ là bởi Hướng Bách Ảnh không thể đích thân làm mẫu mà còn là do những chiêu thức này vô cùng tinh diệu, cũng may là Tề Ninh có tính giác ngộ cao, trong vòng năm đêm liền cũng đã nắm được đại khái các chiêu thức.
Đến ngày thứ sáu, Tề Ninh lại tới Tang Động, vốn hắn còn tưởng đêm nay sẽ lại tiếp tục khổ công luyện tập như mấy hôm trước nhưng Hướng Bách Ảnh lại nói:
- Năm đêm liên tục, ngươi đại khái đã nắm được hết các chiêu thức trong bộ võ công này của ta rồi. Nhưng năm đêm này ta mới chỉ dạy cho ngươi về các chiêu thức mà chưa dạy cách vận khí, có chiêu thức nhưng không có khí lực thì chẳng khác nào cơ thể không có linh hồn. Bắt đầu từ tối nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi cách vận khí của bộ võ công này.
Bắt đầu từ đêm đó, Hướng Bách Ảnh truyền thụ kỹ càng cách thức vận khí của mỗi một chiêu thức cho Tề Ninh.
Mỗi một thức trong bộ võ công này lại có một cách vận khí khác nhau, thậm chí đến một một chiêu trong một thức cách vận khí cũng có sự khác biệt.
Tề Ninh vốn sẵn có nội lực thâm hậu, nền tảng tốt, Hướng Bách Ảnh cũng vẫn truyền thụ bằng miệng. Tề Ninh tu luyện dựa theo những lời Hướng Bách Ảnh nói, cứ như vậy phải mất ba đêm liên tục hắn mới lĩnh ngộ được đại khái.
- Bộ võ công này không hề đơn giản nhưng những gì ta truyền thụ lại cho ngươi.
Hướng Bách Ảnh dạy bảo, nói:
- Cùng là một quyền nhưng có người đánh ra có thể đánh nát đá tảng nhưng cũng có người chẳng có chút sức lực nào. Cùng một chiêu thức, người có tính giác ngộ cao có thể phát huy được hết uy lực của chiêu thức, nhưng người có tính giác ngộ thấp thì chẳng khác nào khua tay múa chân.
Hằng ngày, ngươi hãy thường xuyên luyện tập, những lúc rảnh rỗi chịu khó tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, như vậy sẽ rất có ích cho tu vi cùng võ công của ngươi.
Hướng Bách Ảnh bị trọng thương khắp người như lại không ngại cực khổ mấy đêm liên tục chỗng đỡ tinh thần truyền lại võ công cho Tề Ninh khiến hắn vô cùng cảm kích, lúc này hắn quỳ rạp xuống đất nói:
- Hướng thúc, con nhất định sẽ chịu khó nghiên cứu, sẽ không phụ ơn truyền thụ của người.
- Đừng nói đến chuyện ơn nghĩa gì ở đây.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Nếu như không nhờ có mẫu thân của con thì ta đã không còn trên đời này từ hai mươi năm trước rồi, lại đến lần này nếu như không phải con ra tay cứu thì ta cũng không thể sống được đến bây giờ.
Ta cũng là vì tiếc cho bộ võ công này sẽ bị đoạn tuyệt nên mới truyền lại cho con, có thể tăng được bao nhiêu tu vi thì còn phải xem năng lực của con đến đâu.
Tề Ninh cung kính gật đầu, lúc này Hướng Bách Ảnh lại nói:
- Con đã ở đây nhiều ngày rồi, cũng đã đến lúc nên rời khỏi đây.
- Hướng thúc!
- Con không cần phải lo cho ta.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Ta ở đây rất an toàn, con còn có việc phải làm không nên tiếp tục ở lại đây làm lỡ mất việc.
Y dựa người vào chăn rồi nhắm mắt lại nói:
- Bây giờ con hãy đi đi, ta thấy hơi mệt, cần phải ngủ một lát.
Tề Ninh biết lần này hắn đi rồi trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gặp lại Hướng Bách Ảnh. Những ngày qua ở cùng với y, trong lúc này hắn không nỡ bỏ đi, còn định nói thêm vài lời nhưng khi nghe thấy những lời lẩm bẩm của Hướng Bách Ảnh thì hắn hiểu y cố ý làm như vậy là không muốn nói quá nhiều lời từ biệt. Vì vậy hắn yên lặng dập đầu ba cái rồi đứng dậy bước lên đắp chăn cho Hướng Bách Ảnh, sau đó mới quay người bước đi.
Nhân lúc mọi người còn chưa dậy, Tề Ninh liền quay lại nhà sàn của Y Phù, đứng từ xa đã thấy Y Phù đang ngồi ở cầu thang dưới nhà sàn. Nàng ngồi cuộn hai chân, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên trời. Tề Ninh nhẹ bước đi đến, Y Phù nhìn Tề Ninh đang bước đến thì lập tức đứng dậy, cười nói:
- Chàng lại không ngủ cả đêm đúng không?
Y Phù vô cùng thông minh, hai ngày đầu tiên Tề Ninh đi học võ, nàng đã cảm thấy hắn có gì đó rất lạ, đến ngày thứ ba nàng quấn quýt làm nũng hỏi hắn nguyên nhân. Mặc dù Tề Ninh nói cho nàng biết hắn giấu một người trong Tang Động nhưng cũng không nói rõ thân phận của Hướng Bách Ảnh cho nàng biết. Khi Y Phù biết Tề Ninh giấu người trong Tang Động thì vô cùng ngạc nhiên nhưng nàng cũng biết chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng vì vậy Tề Ninh không muốn nói nhiều thì nàng cũng không hỏi nhiều.
Đêm nay, tinh thần của hắn rất mệt mỏi, cứ nghĩ đến chuyện rời đi bỏ lại Hướng Bách Ảnh ở đây là Tề Ninh lại thấy buồn lòng. Hắn kéo Y Phù cùng ngồi xuống bậc thang rồi nhẹ nhàng nói:
- Có phải nàng cũng không ngủ cả đêm đúng không? Như thế là không tốt, vết thương của nàng vừa mới khỏi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
- Chàng tưởng thiếp là mấy cô nàng thiên kim tiểu thư yếu ớt chắc?
Y Phù khẽ cười nói:
- Thiếp được sinh ra trong núi rừng, cũng không phải kiểu được nuông chiều từ bé, vết thương nhỏ này có đáng là gì!
Tề Ninh thở dài lắc đầu cười, hắn nắm tay Y Phù khẽ nói:
- Y Phù tỷ tỷ, ngày mai ta phải rời khỏi đây chuẩn bị trở về Kinh Thành!
Y Phù từ đầu vẫn mỉm cười cho đến khi nghe thấy lời Tề Ninh nói muốn đi thì cơ thể lập tức run lên, nụ cười xinh đẹp cũng không giữ nổi nữa.
-Chàng đã tới Tây Xuyên lâu lắm rồi. Chuyện ở đây đã xử lý xong, cũng đến lúc phải trở về rồi, người nhà ở Kinh Thành nhất định rất lo lắng cho chàng.
-Nhưng không phải chỉ có mình ta trở về.
Tề Ninh nắm chặt bàn tay Y Phù, dịu dàng nói:
-Ta tính hôm nay sẽ nói với a huynh nàng, bảo huynh ấy gả nàng cho ta. Nàng theo ta về kinh, bái kiến mọi người trong Hầu phủ, ta sẽ thưa chuyện với Thái phu nhân, sau đó chuẩn bị hôn sự, đợi bên kia chuẩn bị xong xuôi sẽ phái người đi mời a huynh nàng và các vị trưởng lão trong tộc tới đây. À phải rồi, còn cả Đại Miêu Vương nữa, lần này không có thời gian qua bái kiến ông ấy, chỉ có thể đợi tới đại hôn của chúng ta rồi mời ông tới làm người chủ trì hôn lễ cho chúng ta.
Y Phù ngẩn ra, đôi mắt lấp lánh nước mắt:
-Chàng... Chàng thật sự muốn cưới một đứa con gái sơn dã như ta ư?
-Sơn dã?
Tề Ninh cười đáp:
-Sơn dã thì đã sao? Y Phù tỉ tỉ của ta tấm lòng nhân hậu kiên cường, xinh đẹp như hoa. Có thể lấy được nàng là phúc khí ta đã tích từ kiếp trước, ta chỉ sợ nàng ghét bỏ ta, không chịu gả cho ta.
Y Phù cắn cắn đôi môi, nghiêng người ôm lấy Tề Ninh, giọng nói có chút run rẩy:
-Nghe chàng nói như vậy, ta... ta thật sự rất vui.
-Đợi trời sáng, chúng ta sẽ đi tìm a huynh nàng.
Tề Ninh nói tiếp:
-Nàng cũng không cần phải chuẩn bị gì đâu, tới kinh thành rồi sắp xếp luôn thể.
Y Phù khẽ đáp:
-Nhưng mà... Nhưng mà hiện giờ ta không thể đi cùng chàng được.
Tề Ninh ngẩn ra, cau mày hỏi:
-Nàng không muốn gả cho ta?
-Không phải.
Y Phù nói với vẻ buồn bã:
-Nữ tử Miêu gia bọn ta trước sau như một, ta đã trở thành người của chàng, thì đời này kiếp này sẽ chỉ có một mình chàng, dù chàng muốn chạy cũng không thoát được!
Tề Ninh cười ha ha rồi đáp:
-Vậy là được rồi.
Y Phù khẽ nói:
-Nhưng trước kia Hắc Nham lĩnh bị quan binh bao vây, mọi người bên trong trại tới giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, cho đến nay vẫn chưa tìm ra được thủ phạm thật sự đứng sau tất cả hãm hại Hắc Nham động chúng ta. Lần này chàng phá hỏng quỹ đạo của bọn chúng, lẽ nào bọn chúng sẽ không trở mình hay sao? A huynh... A huynh tính tình ngay thẳng, bên người không có trợ thủ đắc lực, ta...
-Nàng lo nắng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì Ba Da Lực động chủ sẽ không đối phó nổi?
Tề Ninh cau mày nói:
-Đám tặc nhân kia còn dám gây bất lợi cho Hắc Nham động ư?
Y Phù khẽ thở dài:
-Ta chỉ sợ bọn chúng sẽ không hãm hại Hắc Nham động nữa, nhưng nếu thật sự không tìm ra hung thủ thật sự được thì cho dù ta có cùng chàng tới kinh thành, cũng sẽ không yên tâm trong lòng.
Mấy năm nay, ta luôn ở cạnh a huynh, cùng quản lý sáu trại Hắc Nham động với huynh ấy, mà a huynh cũng đã quen với việc có ta ở bên đỡ đần.
Thấy sắc mặt Tề Ninh có chút khó chịu, nàng nắm chặt bàn tay của hắn, dịu dàng nói:
-Chàng đừng tức giận, nếu Y Phù đã là nữ nhân của chàng thì trái tim này cũng chỉ thuộc về mình chàng. Cho dù có ngày ta chết đi thì trong lòng ta cũng sẽ chỉ có một mình chàng mà thôi.
Tề Ninh lập tức ngắt lời nàng:
-Không được nói bậy.
Y Phù cười nhạt, nói:
-Ta cũng muốn tới Kinh Thành cùng chàng, thế nhưng với tình hình trước mắt của Hắc Nham Động thì ta không thể rời khỏi a huynh, a huynh cũng không thể rời khỏi ta được. Nếu ta rời đi vào lúc này, a huynh sẽ không ngăn cản, thế nhưng...
Nàng thở dài một hơi rồi khẽ nói:
-Chàng hiểu ý của ta chứ?
Tề Ninh cau mày đáp:
-Ý nàng là, chỉ khi tìm được hung thủ thật sự hãm hại Hắc Nham động thì nàng mới có thể rời khỏi đây ư?
Y Phù nói:
-Ít nhất thì hiện giờ ta không thể rời khỏi đây. Ta cũng muốn đi cùng chàng, nhưng ta không thể bỏ mặc sáu trại Hắc Nham động và a huynh được.
Tề Ninh thở dài, lập tức nắm chặt tay, sắc mặt kiên định, nói:
-Y Phù tỷ, nàng yên tâm, về chuyện này, cho dù đám tặc nhân kia muốn dừng tay thì triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Sau khi ta hồi kinh, diện kiến Hoàng thượng, chẳng những muốn người miễn thuế cho mấy người mà nhất định sẽ để triều đình phái người đi điều tra rõ việc này, chưa tìm được thủ phạm thật sự thì ta quyết không dừng tay!
Trong mắt Y Phù hiện lên ánh nhìn cảm kích. Tề Ninh nhẹ nhàng ôm Y Phù vào trong ngực, dịu dàng nói:
-Ta hiểu rõ tính cách của nàng, nàng là một nữ tử có trọng trách trên vai, hiện giờ nàng đã trở thành nữ nhân của ta thì đương nhiên ta phải giúp nàng san sẻ trọng trách. Nàng cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự.
Y Phù khẽ dạ một tiếng rồi nói:
-Ta biết chàng nhất định sẽ làm được. Đợi tới khi tìm ra hung thủ thật sự, trị theo quốc pháp, ta nhất định sẽ ở bên cạnh chàng.
Tề Ninh ôm chặt Y Phù, hôn lên trán nàng.
Tới khi trời sáng, Tề Ninh tới gặp Ba Da Lực, nói chuyện một lúc, rồi bảo mấy người Tề Phong chuẩn bị rời khỏi Hắc Nham lĩnh, đi tới Thành Đô.
Ba Da Lực và Y Phù tiễn mấy người Tề Ninh tới tận khi ra khỏi Hắc Nham Lĩnh. Tề Ninh và Y Phù đều không nỡ rời xa. Khi rời khỏi Hắc Nham lĩnh, trên lưng Tề Phong đeo một thứ, thứ ấy được bọc lại bằng áo choàng đen, mọi người cũng chẳng biết là gì. Sau khi xuống núi, đoàn người cưỡi ngựa hướng về Thành Đô.
Lộ trình không tới một ngày, tới lúc hoàng hôn thì mấy người đến Thành Đô. Sau khi tiến vào thành, Tề Ninh dặn dò đám người Tề Phong tới quan dịch, còn hắn thì trực tiếp tới phủ Thứ sử. Vi Thư Đồng nghe bẩm báo, lập tức ra nghênh đón, chắp tay cười nói:
-Hầu gia vất vả rồi, hãy mau vào trong dùng trà.
Hai người bước vào chính đường, sau khi ngồi xuống, Vi Thư Đồng để hạ nhân lui cả xuống, tiến tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tề Ninh, thấp giọng nói:
-Hầu gia bình an vô sự là hạ quan yên tâm rồi. Mấy ngày nay phái người nghe ngóng tung tích của Hầu gia mà mãi chẳng có gì, thật sự khiến người ta lo lắng mà.
-Phiền Vi đại nhân lo lắng rồi.
Tề Ninh cười đáp:
-Chiến dịch Thiên Vụ Lĩnh kia may mà có Vi đại nhân bảo vệ.
Vi Thư Đồng nâng chung trà lên, cười nói:
-Hạ quan không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy. Nghe nói vị Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch kia đã buông tay đền tội. Đây đều là công lao của Hầu gia cả, mặc dù lần này không diệt được Hắc Liên Giáo, nhưng có thể mang Thu Thiên Dịch trở về Kinh Thành thì cũng coi như có thể ăn nói với triều đình rồi, -Vi đại nhân, mấy ngày nay Lý Hoằng Tín có động tĩnh gì không?
Tề Ninh bưng chung trà, hỏi.
Vừa nhắc tới Lý Hoằng Tín, sắc mặt Vi Thư Đồng đã khó chịu thấy rõ. Y đặt chén trà xuống, cười lạnh đáp:
-Chẳng biết lão làm cái quái gì nữa, sau khi Lý Nguyên chết, cả Thục Vương phủ đều giăng cờ trắng vải trắng, hạ quan còn tưởng lão muốn tổ chức tang sự, phái người đi tế bái. Ai ngờ khi tới Thục Vương phủ thì cửa lớn đóng chặt, quan viên lớn nhỏ và hào cường thân sĩ của Thành Đô đều bị ngăn ngoài cửa.
-Ồ?
Tề Ninh cau mày hỏi:
-Sao lại thế?
Vi Thư Đồng hừ lạnh một tiếng, đáp:
-Hạ quan phái người đi nghe ngóng mới biết Lý Hoằng Tín chẳng định hạ táng Lý Nguyên.
Lão phái người chế tạo một bộ quan tài bằng đồng, đặt thi thể Lý Nguyên vào quan tài đồng ấy, còn tìm cao thủ dùng thuốc thoa nước thuốc lên thi thể Lý Nguyên để tránh việc thi thể bị thối rữa. Nghe nói bây giờ cỗ quan tài bằng đồng kia được đặt trong hậu đường của Thục Vương phủ.
-Quan tài bằng đồng?
Vi Thư Đồng gật đầu nói:
-Hạ quan nghe nói, Lý Hoằng Tín muốn bảo quản thi thể của Lý Nguyên, công bố với bên ngoài là ngày nào còn chưa tìm được hung thủ giết người thì sẽ không hạ táng Lý Nguyên.
Y đưa tay vuốt râu rồi cười lạnh, nói:
-Câu này rõ ràng là nhằm thẳng vào hạ quan, cái gì mà chưa tìm được hung thủ thì không hạ táng, rõ là muốn lấy mạng của hạ quan để bồi táng cùng con lão!
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Nếu lão có gan làm vậy, dám chạm vào một cọng lông của Vi đại nhân thôi thì triều đình nhất định sẽ không tha cho Lý gia.
Vi Thư Đồng nghư Tề Ninh nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, lập tức nói:
-Hầu gia yên tâm, Lý Hoằng Tín muốn mưu hại hạ quan ư? Lão vẫn chưa có bản lĩnh ấy đâu.
Ánh mắt Vi Thư Đồng trở nên sắc bén, nói:
-Nếu không phải nể mặt thì hạ quan đã chẳng khách khí gì với lão rồi. Gần đây hạ quan đã hạ lệnh kiểm tra quan binh Tây Xuyên, nhân cơ hội này, nhất định phải loại trừ tất cả vây cánh của Lý gia đang nằm trong đám quan binh Tây Xuyên!
-Vi đại nhân muốn quét sạch bụi trong đám quan binh Tây Xuyên thì tất nhiên không sai. Có điều đừng nên nóng vội, tránh để Lý Hoằng Tín chó cùng rứt giậu.
Tề Ninh thấp giọng nói:
-Lưỡi dao mềm đang từ từ tiến tới, đừng nóng vội, chỉ cần giám sát lão thật chặt, để lão không thể hành động thì lão cũng chẳng gây ra được sóng gió gì cả.
-Hạ quan cũng đã trình tấu chương lên Hoàng thượng, nói rõ chân tướng của chuyện Hắc Nham động.
Vi Thư Đồng nói:
-Bên trong tấu chương, hạ quan đã nói rất rõ, rằng Hắc Nham động bị kẻ khác hãm hại, Lý Hoằng Tín lại nóng lòng thúc giục hạ quan xuất binh, vì giữ gìn kỉ cương triều đình nên hạ quan đã phái binh bao vây. Nhưng hạ quan cũng phát hiện ra điều khác thường nên không tùy tiện tấn công. Tiểu Hầu gia tới Tây Xuyên, nhìn thấu mọi việc, điều tra ra được chân tướng Hắc Nham động bị hãm hại. Hơn nữa còn điều tra ra chuyện Lý Nguyên làm mưa làm gió tại Hắc Nham động, bóc lột bách tính Hắc Nham động, dẫn đến việc Hắc Nham động không thể nộp thuế.
Bên trong tấu chương, hạ quan cũng khẩn cầu Hoàng thượng miễn thuế năm năm cho Hắc Nham Động.
Ngừng một chút rồi y cẩn thận nói:
-Hạ quan vốn muốn đợi sau khi Hầu gia trở về sẽ dâng lên để Hầu gia xem trước, nhưng mãi mà Hầu gia chưa trở về, hạ quan lo rằng Hoàng thượng sốt ruột, cho nên...
Tề Ninh biết tấu chương này của Vi Thư Đồng là để giải vây giúp y, đồng thời cũng khiến hắn được một món hời, nên cười nói:
-Bên trong tấu chương của Vi đại nhân, câu nào cũng là thật. Sau khi ta hồi kinh bái kiến Thánh thượng sẽ khẳng định lại mọi chuyện trong tấu chương. Hơn nữa lần này Vi đại nhân làm việc rất cẩn thận, nghĩ kĩ rồi mới làm nên mới không ngộ sát dân chúng vô tội, có công rất lớn, ta cũng sẽ nói rõ với Hoàng thượng điều này.
Vi Thư Đồng lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
-Hạ quan cảm tạ Hầu gia.
Tề Ninh khoát khoát tay, cười nói:
-Vi đại nhân, chúng ta là người một nhà, đừng có khách khí như vậy chứ. Tây Xuyên liên quan tới an nguy của Đại Sở ta, sau khi ta hồi kinh, thì chuyện ở đây phải nhờ cả vào đại nhân rồi.
-Hiếu trung với triều đình, tận trung với hoàng thượng, hạ quan có chết cũng không từ.
Vi Thư Đồng nói với vẻ nghiêm túc rồi lập tức ngồi xuống, hạ giọng nói:
-Hầu gia, hạ quan bí mật phái người tìm hiểu kĩ những ngôi chùa Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, quả nhiên có gì đó rất lạ.
Tề Ninh vô cùng vui mừng, hỏi:
-Có gì?
-Chẳng có gì cả.
Vi Thư Đồng thấp giọng đáp:
-Nhưng vô cùng trùng hợp, hạ quan được bẩm báo lại rằng, những ngôi chùa mà Lý Hoằng Tín quyên góp xây dựng kia, ban đầu đều có hòa thượng ở trong đó.
Nhưng chỉ trong vòng một đêm, những ngôi chùa ấy đều trở nên trống rỗng, đến cả một bóng người cũng không có. Trong lúc tìm kiếm, chẳng có gì hết, chẳng tìm được gì, nhưng lại xuất hiện dấu vết của bánh xe.
-Vết bánh xe?
Vi Thư Đồng gật đầu nói:
-Không sai, những ngôi chùa được tìm kiếm kia, toàn bộ đều xuất hiện dấu vết của bánh xe. Trước đó hạ quan đã phái người tìm kiếm, để xem bọn chúng đã chở thứ gì từ trong những ngôi chùa ấy ra, có điều tới giữa đường thì dấu vết bánh xe bỗng nhiên biến mất, chẳng biết tới nơi nào.
Tề Ninh nhấp một ngụm trà, nghĩ nghĩ gì đó, lát sau mới khẽ nói:
-Việc này không thể bỏ qua, hơn nữa còn phải tra xét kĩ càng, nhất định phải tra rõ ràng những thứ được chở đi kia rốt cuộc là gì, được đưa đến nơi nào. Vi đại nhân, đồ của chùa chiền gì mà sớm không chở đi, muộn không chở đi, mà lại chở đi đúng vào lúc chúng ta bắt đầu nghi ngờ? Tên Lý Hoằng Tín này quả nhiên là một kẻ xảo trá, đại nhân phải cẩn thận hơn nữa.
Vi Thư Đồng lập tức nói:
-Hầu gia yên tâm, hạ quan có nuôi dưỡng một số môn khách, không ít người rất am hiểu việc theo dõi điều tra, hạ quan sẽ không bỏ qua chuyện này.
Ngừng lại một chút rồi y mới nói tiếp:
-Chỉ có điều gần đây Tây Xuyên có chút phiền, chỉ sợ Cái Bang sắp gây sóng gió rồi.
-Cái Bang?
Tề Ninh cau mày hỏi:
-Chuyện là sao vậy?
-Hắc Liên Giáo giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang, làm gì có chuyện Cái bang từ bỏ ý định chứ?
Vi Thư Đồng nâng chung trà lên:
-Gần đây đệ tử Cái bang hoạt động liên tục ở đường lớn ngõ nhỏ. Hạ quan đã phái người giám thị động tĩnh của Cái Bang một cách nghiêm mật, tránh để đám ăn mày này gây ra sóng gió.
Tề Ninh sợ hãi nói:
-Hắc Liên giáo giáo chủ giết Bang chủ Cái bang? Chuyện... Chuyện này xảy ra từ lúc nào?!
Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Hướng Bách Ảnh, cực kỳ kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng được.
Hắn vừa từ Hắc Nham Động trở về Thành Đô, sau khi vào thành đến thẳng phủ Thứ Sử. Lúc rời khỏi Hắc Nham Lĩnh, Hướng Bách Ảnh vẫn bình yên vô sự, sao vừa đến Thành Đô, Hướng Bách Ảnh đã bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Hơn nữa, hắn biết, trong Mê Hoa Cốc Thiên Vụ Lĩnh, Hắc Liên Giáo chủ và Thanh Đồng tướng quân lưỡng bại câu thương. Nhìn tình hình lúc ấy, Hắc Liên Giáo chủ thụ thương không nhẹ, sao có thể đột nhiên rời khỏi Thiên Vụ Lĩnh, tìm tới Hắc Nham Động giết chết Hướng Bách Ảnh?
Coi như việc này là thật, thì vì sao Vi Thư Đồng lại biết tin nhanh như vậy?
- Hầu gia, Hầu gia!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Tề Ninh, Vi THư Đồng vội gọi nhẹ:
- Ngài… ngài không sao chứ?
Tề Ninh hỏi:
- Vi đại nhân, ngài nghe tin tức này từ đâu? Sau khi việc xảy ra mới nhận được tin tức này sao? - Hầu gia không nghe thấy chút phong thanh nào sao?
Vi Thư Đồng hơi ngạc nhiên:
- Theo hạ quan biết, lúc này đã huyên náo xôn xao, lúc vào thành, Hầu gia không nhìn thấy đệ tử Cái Bang nhiều lần ẩn hiện trên phố lớn ngõ nhỏ sao?
Sau khi Tề Ninh vào thành, đến thẳng phủ Thứ Sử, cũng không để ý chuyện đệ tử Cái Bang hoạt động ở Thành Đô, hắn hỏi:
- Là tin tức mới nhận được sao?
- Không phải, hạ quan đã biết được tin tức này hai ba ngày rồi.
Vi Thư Đồng nói:
- Vấn đề này dường như xảy ra chưa tới nửa tháng, hạ quan có nhiều tai mắt ở Tây Xuyên, cho nên biết sớm. Đúng rồi, hiện giờ Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ ngay ở Thành Đô, dường như y đã bắt đầu điều tra việc này.
Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói nhận được tin tức đã hai ba ngày, lại nói chuyện xảy ra đã khoảng nửa tháng, liền biết đơn thuần là tung tin đồn nhảm. Hai ngày trước, hắn còn được Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công, mặc dù tay chân Hướng Bách Ảnh đều phế, nhưng sống vẫn khỏe, nào có bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Thế nhưng Tề Ninh lại nhạy cảm phát giác, Tây Xuyên đã bắt đầu đồn đãi tin Hướng Bách Ảnh chết trong tay Hắc Liên Giáo chủ, phía sau chuyện này tất không đơn giản. Hắn trước tiên kết luận Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão không thoát khỏi liên quan.
Đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người bẩm báo:
- Báo, đại nhân, Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ cầu kiến!
Vi Thư Đồng cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy ở Thành Đô chờ Hầu gia cùng về kinh, thế nhưng chờ mãi, từ đầu đến cuối không thấy Hầu gia trở về. Y và Hầu gia đi cùng nhau nên không tiện về trước, chỉ sai Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu mang theo mấy người trở thành kinh thành phục mệnh còn mình mình ở lại Thành Đô chờ đợi. Y đề nghị bất cứ khi nào hạ quan gặp lại Hầu gia thì lập tức phái người thông báo một tiếng.
Nói xong, Vi Thư Đồng sai người đi mời Hiên Viên Phá tới.
Sau một lát, thấy Hiên Viên Phá bước tới, lúc đi đường long hành hổ bộ, có chút khí thế. Phá Quân Giáo úy Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh một trái một phải theo phía sau.
Vi Thư Đồng đứng dậy, tiến tới chắp tay cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy!
Hiên Viên Phá cũng chắp tay một cái, quay qua chắp tay với Tề Ninh nói:
- Hầu gia!
Tề Ninh cũng đứng dậy, còn chưa nói chuyện, Tây Môn Chiến Anh đã không nhịn được nói:
- Ngươi chạy đi nơi nào? Hại chúng ta chờ ở nơi này hơn mười ngày, ta thấy ngươi chỉ lo vui đùa, đã quên cả việc trở lại kinh thành phục mệnh.
Giọng nàng cực kỳ bất mãn.
- Sao ngươi biết ta vui đùa?
Trong lòng Tề Ninh biết Tây Môn Chiến Anh tính tình nóng vội, họ dừng lại Thành Đô hơn mười ngày, với người tính tình nôn nóng mà nói, đúng là một loại dày vò.
Hắn lại cười rất thoải mái:
- Ta đang làm chính sự, cho nên chậm trễ.
- Ngươi có chính sự gì?
Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:
- Cũng không biết tiêu dao với ai? Nới tới đây, nàng chợt cảm thấy mình thực sự nói hơi nhiều. Tình huống này quả thực không ổn.
Nếu ở riêng, trào phúng vài câu như vậy còn đỡ, thế nhưng Thứ Sử Tây Xuyên và Hiên Viên Phá đều ở đây, nàng nên ít nói thì hơn, cũng nên nể mặt Tề Ninh. Nàng quay mặt đi, hơi tức giận.
Tề Ninh cũng không tiện đấu võ mồm với Tây Môn Chiến Anh trước mặt mấy người, nghĩ thầm cô nàng mông lớn này thực chất tính tình hoang dã, dịu dàng không tới ba phút.
Hiên Viên Phá cũng không nói nhiều, chỉ cười nói:
- Chuyện của Hầu gia phải chăng đã xong rồi? Ta tới nói với Hầu gia một tiếng, chuyến này về kinh, chỉ sợ ti chức không thể bồi ngài cùng nhau lên đường.
- Ồ?
Tề Ninh sững sờ, trong lòng nghĩ các ngươi chờ ở Thành Đô, không phải là vì chờ ta cùng về kinh sao, thế nào lại thay đổi chủ ý, chẳng phải uổng công chờ nhiều ngày như vậy. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, Hiên Viên Phá không thể rời đi, chỉ sợ có liên quan tới chuyện Cái Bang. Hắn hỏi:
- Hiên Viên Giáo úy là vì chuyện Bang chủ Cái Bang sao?
Quả nhiên, Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Nghe nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, đây là đại án trên giang hồ, ti chức phải lưu lại điều tra.
Tiểu sư muội và Thất sư đệ sẽ vào kinh cùng Hầu gia.
Y thử thăm dò:
- Hầu gia có biết hiện giờ Thu Thiên Dịch ở nơi nào?
- Hắn đã nói chờ ta ở Thành Đô, sẽ không nuốt lời, hẳn là sẽ tới tìm ta.
Tề Ninh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu Hiên Viên Phá cũng ngồi xuống. Hiên Viên Phá chắp tay, ngồi xuống đối diện Tề Ninh.
Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh địa vị thấp hơn Tề Ninh, thậm chí thấp hơn Vi Thư Đồng nhiều, đương nhiên không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng sau lưng Hiên Viên Phá.
Nghe Tề Ninh khẳng định Thu Thiên Dịch sẽ giữ lời hứa, Tây Môn Chiến Anh nhịn không được nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Thu Thiên Dịch sẽ tuân thủ lời hứa sao? Ta lo lắng lão đã tìm chỗ trốn, ngươi sẽ không tìm thấy lão ta đâu.
- Tiểu sư muội, chớ có nói bậy.
Hiên Viên Phá thấp giọng khiển trách một tiếng, lúc này mới cười nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, thật ra nếu như Thu Thiên Dịch ở nơi này, ti chức muốn hỏi hắn mấy vấn đề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu, ngươi muốn bắt đầu điều tra bản án Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang từ Thu Thiên Dịch. Hiên Viên Giáo úy, tin tức này từ đâu mà đến?
Hiên Viên Phá do dự một chút, mới nói:
- Hầu gia gặp qua Bạch Hổ Trưởng lão Cái Bang, người này thống lĩnh Bạch Hổ Thất Túc Phân đà phía tây. Trong số bốn Đại Trưởng lão Cái Bang, tuổi tác cao nhất, toàn bộ Cái Bang, ngoại trừ Hướng Bang chủ, lão hẳn là nhân vật số hai. Ngay mấy ngày trước, đệ tử Cái Bang đột nhiên hoạt động ở phố lớn ngõ nhỏ, cực kỳ khác thường, Bạch Hổ Trưởng lão bỗng nhiên tìm tới ti chức.
- Lão tìm ngươi?
Tề Ninh cau mày nói.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Không sai, qua lão, ti chức mới biết được tin tức Hướng Bang chủ ngộ hại.
- Lão tận mắt nhìn thấy sao?
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Hướng Bách Ảnh trở về từ cõi chết, Bạch Hổ Trưởng lão và Lục Thương Hạc đương nhiên lo lắng Hướng Bách Ảnh tính sổ sau này, vì thế chắc chắn mưu đồ đối sách âm hiểm hơn.
Hiên Viên Phá nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão cũng không nhìn thấy Hắc Liên Giáo chủ động thủ, nhưng biết được chân tướng từ miệng Hướng Bang chủ.
Y dừng một chút mới nói:
- Hơn mười ngày trước Hầu gia có từng tới Ảnh Hạc sơn trang?
Tề Ninh khẽ gật đầu.
- Nghe nói lúc ấy Hầu gia và Hướng Bang chủ đi cùng nhau.
Hiên Viên Phá nói:
-Và được Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang khoản đãi. Theo ti chức biết, trước khi Hướng Bang chủ dấn thân vào Cái Bang, chính là Thiếu Trang chủ của Phong Kiếm sơn trang, có giao tình kết bái, sống chết với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh vừa nghe đến mấy chữ Lục Thương Hạc, trong lòng chán ghét, sắc mặt lại bình tĩnh cười nói:
- Giao tình kết bái thì có, nhưng có giao tình sống chết hay không ta còn chưa biết được. Hiên Viên Giáo úy, vì sao lại nhắc tới Ảnh Hạc sơn trang?
Hiên Viên Phá cũng không trả lời này, mà đứng dậy đi tới trước người Tề Ninh, lấy ra một phong thư, hai tay dâng cho Tề Ninh. Tề Ninh hơi kỳ quái, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy giấy viết thư đã từng mở ra, bên ngoài chỉ viết ‘Thân gửi nghĩa huynh’, cũng không đề tên, lấy thư bên trong ra, nhìn lướt qua, lông mày lập tức cau lại.
- Hầu gia, đây là giấy viết thư nhận được từ tay Lục Thương Hạc, chính là Hướng Bang chủ tự tay lưu lại.
Hiên Viên Phá trở lại chỗ ngồi:
- Thuộc hạ biết Hướng Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, cho nên sau khi chuyện xảy ra, tìm tới Lục Thương Hạc, Lục Thương Hạc liền giao ra phong thư này. Nội dung trong thư, Hầu gia cũng nhìn rồi, nghe nói hôm đó Lục Thương Hạc và Hầu gia cùng Hướng Bang chủ tới Bạch Mã Sơn đi săn, trên đường cũng có nhiều người nhìn thấy, hẳn là chuyện có thật? Tề Ninh cau mày nói:
- Quả thực có việc này!
- Hướng Bang chủ đi săn nửa đường, bỗng nhiên thấy khó chịu trong người cho nên rời khỏi Bạch Mã Sơn trước.
Hiên Viên Phá chăm chú nhìn Tề Ninh nói:
- Chờ mọi người đi săn trở về, Hướng Bang chủ đã rời đi, lưu lại phong thư này.
Tề Ninh đương nhiên biết phong thư này chính là giả mạo, ngày đó có thư ngụy tạo khác, Tề Ninh còn giao cho Hướng Bách Ảnh nhìn qua, lúc ấy chứng minh tin nhắn là giả, tờ giấy kia lưu lại cũng vô dụng, cũng không giữ lại. Lúc này đột nhiên xuất hiện phong thư này, trong này đương nhiên có rắp tâm hại người.
- Trong thư nói rất rõ ràng, Hướng Bang chủ ước hẹn với người khác, muốn một mình phó ước.
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ rốt cuộc phó ước với ai, trong lòng cũng không nói rõ ràng, nhưng sau khi chuyện xảy ra, theo ta phỏng đoán, Hướng Bang chủ hẳn là đi gặp Hắc Liên Giáo chủ.
Y dừng một chút mới hỏi:
- Hầu gia, lời ta nói có sơ hở hay không?
Tề Ninh nghĩ thầm lời ngươi nói đại khái không tồi, thế nhưng điểm chết người nhất là khớp nối không hợp, nhưng hắn không lập tức phản bác.
Hắn biết chuyện trong này cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ phức tạp. Nên hắn kiên nhẫn nghe nghe Hiên Viên Phá lý giải sự việc, cười nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Ba ngày sau khi Hướng Bang chủ rời đi, đột nhiên xuất hiện ở trấn Tân Bình.
Hiên Viên Phá nói:
- Trấn Tân Bình là trụ sở của Khuê Mộc Lang Phân đà Cái Bang, lúc ấy Bạch Hổ Trưởng lão ngay ở trấn Tân Bình, lúc nhìn thấy Hướng Bang chủ, Hướng Bang chủ đã trọng thương thoi thóp.
Tề Ninh nghĩ thầm lời này cũng không nói sai. Hiên Viên Phá tiếp tục nói:
- Theo lời Bạch Hổ Trưởng lão và mấy vị đệ tử Cái Bang cùng ở đó, lúc ấy Hướng Bang chủ đã vô lực xoay chuyển, nhưng trước khi chết chính miệng nói với họ, là Hắc Liên Giáo chủ dùng tà công đả thương hắn. Hơn nữa hắn còn giao chiếc nhẫn Thanh Mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, phó thác hậu sự.
Tề Ninh cau mày nói:
- Nói cách khác, Hướng Bang chủ chết ở trấn Tân Bình.
Hắn cười nhạt một tiếng hỏi:
- Đã như vậy, thi thể của Hướng Bang chủ đương nhiên ở trong tay Bạch Hổ Trưởng lão, điều này không sai chứ. Trên giang hồ xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiên Viên Giáo úy là người của Thần Hầu Phủ, đương nhiên tự mình hỏi đến, chắc hẳn đã thấy qua thi thể của Hướng Bang chủ.
Hiên Viên Phá lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng nói:
- Ti chức cũng không nhìn thấy, bởi vì thi thể của Hướng Bang chủ đã bị người khác đánh cắp.
Tề Ninh giật mình, mày nhíu lại dính chặt vào nhau:
- Thi thể bị đánh cắp rồi? Bạch Hổ trưởng lão nói thế sao?
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ gắng hết sức tàn, chạy tới phân đà Khuê Mộc Lang ở trấn Tân Bình vạch mặt hung phạm, lại sắp xếp đại sự Cái Bang, sau đó đã trút hơi thở cuối cùng.
Vẻ mặt nặng nề, Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Bạch Hổ trưởng lão biết việc này rất quan trọng, một khi tin tức Hướng Bang chủ bị hại rò rỉ ra ngoài e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn nên trưởng lão đã cho phong tỏa tin tức. Trưởng lão biết Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, vốn dĩ chuyện trong bang không nên để người ngoài nhúng tay vào, nhưng Bang chủ với Lục Thương Hạc tình như thủ túc, giờ Bang chủ ngộ hại, Bạch trưởng lão phải bàn bạc chuyện hậu sự với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh thầm nghĩ quả nhiên sau khi Hướng Bách Ảnh chạy thoát, hai kẻ hèn hạ này có mưu đồ khác, hỏi:
- Thi thể Hướng Bang chủ bị trộm đi như thế nào?
Hắn thật sự muốn biết hai người kia đến tột cùng muốn chơi theo kiểu gì.
- Bạch Hổ trưởng lão an trí thi thể của Hướng Bang chủ ở một nơi bí mật, còn phái các hảo thủ trong bang phái canh gác trông nom.
Hiên Viên Phá từ tốn nói:
- Theo lời lão nói, lão chuẩn bị báo tin cho ba vị trưởng lão khác và phủ Thần Hầu ở Kinh, nhưng sau khi Lục Thương Hạc đến, hai người cùng đến thăm di thể của Hướng Bang chủ thì phát hiện di thể đã không cánh mà bay. Không chỉ thế mà sáu đệ tử Cái Bang được giao nhiệm vụ canh gác cũng đã bị sát hại.
Tề Ninh cảm thấy kinh hoàng, nhưng lập tức hiểu ra có lẽ sáu đệ tử Cái Bang đó chết trong tay Bạch Hổ trưởng lão. Hắn nghĩ bụng: “Hai người này quả là ác độc, vì âm mưu của mình mà không thèm quan tâm tới tính mạng của sáu người đề tử Cái Bang”.
Nhưng ngẫm lại, hai người này ngay cả Bang chủ Cái Bang còn dám mưu hại, chỉ sáu tên đệ tử Cái Bang thì có đáng là gì.
- Nói cách khác, ngoại trừ Bạch Hổ trưởng lão và những đệ tử Cái Bang đó không còn ai khác tận mắt nhìn thấy di thể của Hướng Bang chủ.
Tề Ninh nói bằng giọng bình tĩnh:
- Lời phó thác lúc lâm chung của Hướng Bang chủ cũng chỉ là lời tường thuật từ một phía của Bạch Hổ.
Vi Thư Đồng lão luyện tới mức nào cơ chứ, sao y không nhận ra hàm ý hoài nghi trong lời nói của Tề Ninh. Y vuốt râu, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, Hầu gia, đây vốn là chuyện trên giang hồ, ta thật sự không tiện nhúng tay vào quá nhiều. Nhưng dù sao chuyện cũng phát sinh trên đất Tây Xuyên, ta đây mạo muội nói hai câu.
Hiên Viên Giáo úy vội nói:
- Mai sau vụ án tử này sẽ còn làm phiền Vi đại nhân nhiều, nếu Vi đại nhân có phát hiện gì, xin đại nhân chỉ giáo!
Vi Thư Đồng cười, đáp:
- Ta chỉ có vài điểm không hiểu lắm. Đầu tiên, tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ, một lần tấn công đã đưa Hắc Liên Giáo vào tuyệt cảnh, vì thế hẳn là Hắc Liên Giáo cũng biết rõ thực lực của họ. Chống lại tám bang mười sáu phái gần như là chuyện bất khả thi. Thu Thiên Dịch có thể vào Kinh đền tội đã chứng minh họ quả thật không có ý định tiếp tục khai chiến, vậy sao Giáo chủ Hắc Liên Giáo còn giết Bang chủ Cái Bang?
- Hắc Liên Giáo âm tà độc ác, Giáo chủ Hắc Liên Giáo tuy là một vị đại tông sư nhưng làm gì cũng lén lút. Có lẽ y ghi hận việc tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ nên muốn trả thù.
Sau khi Nghiêm Lăng Hiện vào cửa, vẫn chưa lên tiếng. Bấy giờ gã mới nói ra suy nghĩ của mình:
- Yêu nhân quỷ mị, vốn đã không làm việc theo lẽ thường.
- Lời Phá Quân Giáo úy có lẽ cũng có lý.
Vi Thư Đồng không bắt bẻ gã, vừa cười vừa nói:
- Nếu như nói Hắc Liên Giáo chủ quả thật giết Hướng Bang chủ, vậy thì mục đích của y đã đạt được, tại sao lại đánh cắp thi thể của Hướng Bang chủ? Đương nhiên, có khả năng thi thể của Hướng Bang chủ không phải do Hắc Liên Giáo trộm. Trong thiên hạ, có ai dám đột nhập vào phân đà Cái Bang, giết chết đệ tử Cái Bang, đánh cắp thi thể Bang chủ đây?
Nghiêm Lăng Hiện há hốc mồm, không trả lời được.
Tề Ninh thầm nghĩ Vi Thư Đồng quả nhiên không phải người thường, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề trong câu chuyện.
Hiên Viên Phá trầm ngâm một thời gian, rốt cuộc nói:
- Vi đại nhân nói cực kỳ chí lí, ngay từ đầu ti chức đúng là có nghi ngờ này. Sau này mới biết được có lẽ Hắc Liên Giáo còn có mưu đồ khác lớn hơn.
- Ồ?
Tề Ninh nâng chung trà lên, hỏi:
- Sao lại nói thế?
- Chết không thấy xác, mà lại phong tỏa tin tức ngay từ đầu, trên giang hồ không mấy ai biết Hướng Bang chủ đã bị hại.
Hiên Viên Phá phân tích:
- Vi đại nhân nói thật sự rất có lý.
Không thấy thi thể, ngay cả ti chức cũng không tin cao thủ như Hướng Bang chủ lại bị ngộ hại như vậy.
Tề Ninh nhẹ gật đầu. Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Mà mục đích Hắc Liên Giáo đánh cắp thi thể là để khiến Bạch Hổ trưởng lão không thể chứng minh được Hướng Bang chủ thật sự đã bị hại.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, ngươi nói thế khiến ta cũng bắt đầu hồ đồ rồi. Ý ngươi là Hắc Liên Giáo chủ giết Hướng Bang chủ, lại sợ giang hồ biết tin Hướng Bang chủ bị hại nên mới cướp thi thể. Nói trắng ra là Hắc Liên Giáo chủ sợ không dám công khai việc này.
- Đường đường là đại tông sư, đã làm rồi còn sợ đầu sợ đuôi, nghe không giống phong cách làm việc của nhóm cao thủ đó.
Vi Thư Đồng nói.
Hiên Viên Phá nói:
- Không sai, ti chức đã nói là Hắc Liên Giáo có mưu đồ khác càng lớn hơn.
Ngừng một chút y mới nói:
- Trước lúc lâm chung Hướng Bang chủ đã nói với Bạch Hổ trưởng lão một việc. Theo lời thuật lại của Bạch Hổ trưởng lão, hình như Hắc Liên Giáo định là sau khi giết chết Hướng Bang chủ sẽ cho người thay thế vị trí của Hướng Bang chủ, khống chế Cái Bang.
Vi Thư Đồng hơi thay đổi sắc mặt.
Mặc dù Tề Ninh đã biết trước mọi thứ là âm mưu, nhưng cũng nhíu mày, hỏi:
- Thay Hướng Bang chủ khống chế Cái Bang? Chẳng lẽ là người si nói mộng? Hắc Liên Giáo có năng lực gì có thể cho người thay thế Hướng Bang chủ?
Hiên Viên Phá hỏi:
- Hầu gia, Quỷ sứ của Hắc Liên Giáo – Lạc Vô Ảnh, hẳn ngài còn nhớ hắn. Thuật dịch dung của người này có thể đứng trong ba người đứng đầu giang hồ.
Tề Ninh lập tức hiểu ý:
- Ngươi muốn nói, Hắc Liên Giáo giết chết Hướng Bang chủ rồi để Lạc Vô Ảnh giả thành Hướng Bang chủ, qua đó khống chế Cái Bang?
- Lúc cận kề cái chết Hướng Bang chủ đã rất yếu, không còn sức để nói nhiều, nhưng theo ý của hắn thì chính thế.
Hiên Viên Phá nói:
- Việc này chưa được loan truyền trên giang hồ, nhưng Bạch Hổ trưởng lão đã loan tin truyền báo các phân đà Cái Bang ở Tây Xuyên, phàm ai nhìn thấy người nào giả mạo Hướng Bang chủ thì phải lập tức giết chết.
Tề Ninh run lên, thầm nghĩ một chiêu này của Bạch Hổ trưởng lão thật âm độc. Làm thế thì dù cho Hướng Bách Ảnh có xuất hiện cũng sẽ bị các đệ tử Cái Bang tưởng nhầm là người giả mạo của Hắc Liên Giáo, ra tay giết chết.
Tất nhiên Bạch Hổ đã biết bây giờ Hướng Bách Ảnh đã mất hết võ công, nên đệ tử Cái Bang gặp phải Hướng Bách Ảnh chẳng cần lo lắng Hướng Bách Ảnh sẽ phản kháng.
Nhưng hắn lập tức nhớ tới Hướng Bách Ảnh đã đánh giá người này là kẻ tài trí bình thường, quỷ kế độc ác và âm hiểm như thế e là nhờ có Lục Thương Hạc đứng sau bày tính.
Trong lòng Tề Ninh biết chỉ cần bây giờ hắn nói cho Hiên Viên Phá biết Hướng Bách Ảnh đang ẩn thân ở Tang Động của núi Hắc Nham, hắn tự dẫn theo Hiên Viên Phá đến gặp Hướng Bách Ảnh thì âm mưu của Bạch Hổ sẽ bị vạch trần ngay.
Nhưng Hướng Bách Ảnh đã liên tục dặn dò hắn không được tiết lộ nơi mình ẩn thân, thậm chí không được nói thẳng cho Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, Tề Ninh không thể nói thất hứa.
Trong thâm tâm hắn hiểu rõ nỗi băn khoăn của Hướng Bách Ảnh.
Y sợ có người biết chỗ y ẩn thân sẽ khống chế y trong tay, từ đó đùa bỡn Cái Bang. Thân là Bang chủ Cái Bang, Hướng Bách Ảnh phải cân nhắc đến hưng suy tồn vong của Cái Bang. Y tất nhiên không hi vọng bởi y bị khống chế mà khiến Cái Bang cũng trở thành con rối của mấy thế lực có ý đồ đen tối.
Phủ Thần Hầu và thế lực giang hồ xưa nay ở thế lợi dụng lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau. Nếu phủ Thần Hầu biết Hướng Bách Ảnh còn sống mà lại mất hết võ công, với tính cách của Tây Môn Vô Ngân, y không đời nào bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như thế. Hướng Bách Ảnh thậm chí còn không thể hoàn toàn tin tưởng Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, huống chi là phủ Thần Hầu vốn có gút mắc về lợi ích.
Trong khi đang mải mê suy nghĩ, Tề Ninh chợt nhận ra tuy rằng âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ trưởng lão có nhiều sơ hở, nhưng mình bây giờ lại bị âm mưu của đối phương làm cho rối rắm.
Chiêu này của đối phương có thể nói là lợi hại vô cùng, chẳng những đẩy Hướng Bách Ảnh vào con đường chết mà thậm chí còn cuốn mình vào trong đó.
Trên đỉnh núi Liên Hoa, mọi người đều tận mắt chứng kiến Cẩm Y Hầu có ý bãi binh ngừng chiến, nếu mọi việc trôi đi êm ả thì chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng nếu chiến tranh lại diễn ra lần nữa, Hắc Liên Giáo tiến hành trả thù tám bang mười sáu phái, thậm chí là trả thù phủ Thần Hầu, vậy thì tất cả mũi giáo sẽ đồng loạt chĩa về phía Cẩm Y Hầu.
Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, khi gió xuân thổi qua cỏ sẽ lại mọc lên tươi tốt. Không thể diệt cỏ tận gốc, mọi người đều nghĩ nguyên nhân nằm ở chỗ Cẩm Y Hầu.
Lục Thương Hạc, không nghi ngờ gì, hiểu rõ tính cách của Hướng Bách Ảnh không thua gì bản thân Hướng Bách Ảnh. Y biết sau khi Hướng Bách Ảnh trọng thương sẽ không để lộ hành tung để tránh phủ Thần Hầu có cơ hội khống chế mình. Y cũng biết Hướng Bách Ảnh không hi vọng thế lực bên ngoài nhúng tay vào sự vụ của Cái Bang. Cũng bởi nguyên nhân này, coi như Hướng Bách Ảnh còn sống cũng không có khả năng đứng ra vạch mặt Bạch Hổ.
Thế lực triều đình và giang hồ rắc rối, phức tạp, kèm theo sự cảnh giác lẫn nhau, phân chia rõ ràng.
Lục Thương Hạc thân là bậc lão làng chốn giang hồ, tất nhiên đã sớm tinh tường mối quan hệ giữa lợi và hại trong đó, lúc này mới dám bí quá hóa liều, đi một bước cờ cực kỳ hung ác nhưng cũng hiểm hóc không kém này.
Muốn vạch trần âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ, Tề Ninh nhất định phải chứng minh được Hướng Bách Ảnh còn sống. Muốn chứng minh y còn sống hắn nhất định phải để Hướng Bách Ảnh ra mặt. Nhưng bây giờ Hướng Bách Ảnh không thể để lộ tung tích, trong nháy mắt Tề Ninh cảm thấy bản thân đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thấy sắc mặt Tề Ninh nặng nề, những người còn lại tưởng hắn đau buồn vì cái chết của Hướng Bách Ảnh. Tây Môn Chiến Anh thấy Tề Ninh như vậy cũng mềm lòng.
Lúc nàng thấy Tề Ninh ra vẻ cà lơ phất phơ liền thấy tức giận ngay, nhịn không được phải châm chọc vài câu. Nhưng nhìn thấy Tề Ninh nặng nề tâm sự nàng cũng sẽ đau buồn và lo lắng cho hắn.
Tề Ninh biết mối quan hệ lợi ích trong này rắc rối và phức tạp lắm, trước mắt hắn phải bảo vệ Hướng Bách Ảnh thật chu đáo, chuyện khác thì đành từ từ mà tính. Hắn hỏi:
- Tiếp theo Hiên Viên Giáo úy muốn điều tra xem Hắc Liên Giáo có liên quan tới chuyện này không đúng không?
- Hắc Liên Giáo đã đánh cắp cả thi thể rồi thì sao chịu thừa nhận cho được?
Nghiêm Lăng Hiện nhảy vào nói:
- Sớm biết như vậy ngày đó đã diệt sạch đám Hắc Liên Giáo, diệt cỏ tận gốc, giết cho gà chó không tha. Đám yêu nhân này trời sinh tính tình độc ác, vốn không thể bỏ qua cho chúng, giờ quả nhiên đã ủ ra họa lớn. Bang chủ Cái Bang chết sẽ khiến giang hồ đại loạn.
Người nghe đều biết gã đang nhắm vào Tề Ninh, trách Tề Ninh ngày đó can thiệp vào, cứu Hắc Liên Giáo về từ trong cõi chết.
- Im ngay!
Hiên Viên Phá trầm giọng quát:
- Từ khi nào ngươi đã có quyền nói chuyện ở đây?
Y khoát tay, gắt:
- Cút ra ngoài cho ta!
Nghiêm Lăng Hiện bị Hiên Viên Phá quát lớn trước mặt mọi người, không nuốt được tức, cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tề Ninh nghĩ bụng Nghiêm Lăng Hiện trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện hơi lỗ mãng cũng có thể bỏ qua. Nhưng nếu ở trong vòng tròn của phủ Thần Hầu, hẳn cũng hiểu được quy củ. Mình là Hầu tước, Vi Thư Đồng là Thứ sử Tây Xuyên, Hiên Viên Phá mỗi lời nói ra đều phải suy nghĩ thật cẩn thận, tiểu tử này dào đâu ra lá gan lớn tới nỗi dám trách cứ ở chỗ này, dám chĩa mũi dùi về phía mình?
Ánh mắt hắn đảo qua Tây Môn Chiến Anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tây Môn Chiến Anh cũng đang hướng về mình. Bốn mắt giao nhau, thân hình Tây Môn Chiến Anh run lên, rồi nàng nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tề Ninh nhìn Nghiêm Lăng Hiện đang bước ra đại môn, lại chuyển mắt sang Tây Môn Chiến Anh, bỗng nhiên hiểu ra, bên môi nở nụ cười mỉm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận