Cẩm Y Xuân Thu

Chương 676: Vào nhà lao

Tề Ninh nói vậy có ý là nói Tây Môn Chiến Anh mông lớn dễ sinh con. Nếu như đổi lại là người khác nói với nàng câu này thì đảm bảo với tính cách của nàng lật mặt là cái chắc.
Nhưng trong trường hợp hiện tại Tây Môn Chiến Anh nghe thấy lời này lại tựa như lão ăn mày đang khen mình phù hợp với Tề Ninh.
Nàng hoàn toàn không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng, thế nhưng vẫn ngại ngùng hỏi:
- Tề Ninh rất nghe lời tiền bối ạ?
- Đương nhiên!
Tề Ninh đắc ý nói:
- Mặc dù ta chỉ truyền cho hắn một bộ pháp nhưng tiểu tử này là người tôn sư trọng đạo, thái độ rất kính trọng. Lời của lão ăn mày này cũng có chút ảnh hưởng với hắn.
Hắn bỗng nhiên thở dài lắc đầu, nói:
- Chỉ tiếc cô nương cũng là người có tấm lòng lương thiện, dáng người đẹp, tướng mạo động lòng người. Nếu như không phải trong lòng tiểu tử kia chỉ có vị cô nương Chiến Anh đó thì ta nhất định sẽ bắt hắn phải lấy cô nương về làm thế tử.
Tây Môn Chiến Anh đỏ mặt nói:
- Lão tiền bối thật là!
- Đều tại ta hết!
Tề Ninh cười ha ha, nói:
- Lão ăn nói khó nghe, không biết lời nào nên nói lời nào không. Cô nương đừng để ý.
- Không đâu ạ.
Tây Môn Chiến Anh lễ phép nói:
- Người là tiền bối, nói những lời đó cũng là vì muốn tốt cho chúng vãn bối thôi ạ.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Một cô nương tốt!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Sau khi đi qua hai con đường thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó một đội binh lính xuất hiện chạy về phía hai người. Dẫn đầu là một người mặc áo giáp sau lưng còn có áo choàng, đoàn người tựa như một đàn sói xông lên phía trước săn mồi.
Tây Môn Chiến Anh lập tức chạy tới sau đó lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra đưa lên phía trước.
Tướng lĩnh dẫn đầu thấy có người đột nhiên cản đường đang định phát cáu thì lại thấy Tây Môn Chiến Anh giơ lệnh bài ra, tên tướng lĩnh một mình chạy tới liếc thấy lệnh bài liền cúi đầu nói:
- Thì ra đại nhân của phủ Thần Hầu, mạt tướng là thống lĩnh quân tuần tra trong thành. Vừa rồi mới nhận được tin tức trong thành có gian tế nên đang muốn đi bắt lại.
Tây Môn Chiến Anh nói:
- Các ngươi tới đúng lúc lắm, mau đi theo ta.
Nàng đang định dẫn người đi chi viện thì đột nhiên thấy Tề Ninh bước lên nói:
- Vị thống lĩnh đại nhân này, có thể cho ta mượn áo choàng của ngươi một chút không?
Tên thống lĩnh thấy người nói là một lão ăn mày liền nhíu mày nhưng thấy hắn với Tây Môn Chiến Anh đi cùng nhau nên y không dám nói gì. Vì không muốn đắc tội với người của phủ Thần Hầu nên y chỉ do dự một chút sau đó cởi áo choàng ra. Tề Ninh đưa tay nhận lấy rồi đưa qua cho Tây Môn Chiến Anh. Nàng thấy hắn làm vậy đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó lập tức nhớ đến sau lưng mình rách áo do bị tên kia lúc nãy xé, nàng thầm nhận xét lão ăn mày này chu đáo thật. Trong lòng rất cảm kích hành động của Tề Ninh, nàng đưa tay ra nhận lấy áo sau đó khoác lên người rồi không nói thêm lời nào lập tức dẫn người đi.
Tên thống lĩnh kia hạ lệnh, đám binh lính sau lưng lập tức chạy theo.
Chỉ chốc lát sau đã chạy tới căn nhà bọn Bắc Đường Dục ở. Lúc này bên trong đã không còn tiếng đánh nhau nữa, bên ngoài có một đội quan binh, tất cả đều rút đao ra nắm chắc trong tay. Xem ra là có đội quân khác đã chạy tới đây trước.
Tên thống lĩnh thấy có người tới trước mình, sắc mặt rõ ràng là không vui, y trầm giọng quát:
- Bao bây tất cả nơi này lại.
Lần này y chỉ dẫn theo có hơn hai mươi người, nếu muốn bao vây toàn bộ nơi này e là không dễ chút nào.
Tây Môn Chiến Anh bước lên phía trước thấy bên trong sân chật đầy người, có đệ tử Cái bang, có quan binh cùng năm sáu người mặc đồng phục giống nhau chính là người của phủ Thần Hầu. Dưới mặt đất có năm sáu thi thể trong đó có ba thi thể là người Bắc Hán, những thi thể còn lại là đệ tử của Cái bang. Ở phía trong cùng có hai tên hộ vệ đứng hai bên trái phải bảo vệ cho Bắc Đường Dục.
Trên người bọn họ đều có vết máu trông có chút thảm hại nhưng hai tên hộ vệ hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, ánh mắt cả hai đều rất kiên định, dường như đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ phải mất mạng.
Tề Ninh không tiến lên mà chỉ đứng lẫn trong đám người nhìn từ xa. Bên trong có hơn hai mươi tên đệ tử Cái bang, nhưng không một ai chú ý đến hắn.
Từ xa nhìn thấy Tham Lang giáo úy của phủ Thần Hầu là Khúc Tiểu Thương mặc đồng phục chắp tay sau lưng đứng cách Bắc Đường Dục một đoạn. Vẻ mặt y rất bình tĩnh, phía sau lưng y là một vài sứ viên của phủ Thần Hầu.
Tề Ninh thầm nghĩ thì ra Khúc Tiểu Thương cũng tới, không thấy Hiên Viên Phá không biết có phải vẫn còn đang ở Tây Xuyên không.
Bắc Đường Dục bị bao vây ở giữa nhưng dẫu sao thì lão cũng xuất thân trong hoàng tộc Bắc Hán.
Lão chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh không có dấu hiệu hoảng sợ. Lão cười nhạt nói:
- Nếu như đại sư tức giận thì hãy cứ trực tiếp động thủ đi. Chuyện đã đến nước này bản Vương cũng không còn nghĩ tới chuyện sống mà ra khỏi đây nữa.
Tề Ninh giật mình thầm nghĩ xem ra Bắc Đường Dục đã bị lộ thân phận rồi.
Bọn Cống Trát Tây đứng ở trước mặt Bắc Đường Dục, ánh mắt ba người phẫn nộ nhìn Bắc Đường Dục chằm chằm. Một lão hòa thượng lạnh lùng hỏi:
- Thí chủ vẫn luôn lừa dối bọn lão tăng đúng không?
Bắc Đường Dục mỉm cười nói:
- Trong tình thế vừa rồi bản Vương chỉ có thể nghĩ cách ứng phó tạm thời nên mới nói dối, hy vọng các vị đại sư có thể hỗ trợ bản Vương thoát thân. Nhưng không ngờ lại thất bại trong gang tấc, mọi chuyện không được theo như mong muốn ban đầu của bản Vương. Đại sư, bản Vương thân là Vương gia của Bắc Hán, có vật lạ của hiếm nào mà chưa từng nhìn thấy, có đồ gì mà bản Vương không có, cớ gì lại đi lấy trộm đồ của đại sư chứ? Từ trước tới giờ, bản Vương chưa từng nhìn thấy vật mà đại sư bị mất, nếu như đại sư vẫn không tin thì bản Vương cũng đành chịu.
- Nhưng bọn lão tăng đã bắt được người của các thí chủ.
Cống Trát Tây lúc này đã không còn tin tưởng lời của Bắc Đường Dục nữa.
- Bọn lão tăng còn tận mắt nhìn thấy tên đồng bọn của y bỏ chạy.
Bắc Đường Dục nói:
- Bản Vương sẽ nói thật cho các vị biết chân tướng của chuyện này.
Đêm hôm đó, hoàng chất (cháu) của bản Vương đúng là đã phái người đi thăm dò tình hình bên phía các vị nhưng nó không hạ lệnh cho người ăn trộm đồ của các vị. Theo bản Vương suy đoán thì có thể lúc đó Thủy Thần Quân vừa đúng lúc phát hiện ra chiếc hộp của các vị nên mới ra tay. Có điều bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng đằng sau, đêm hôm đó không phải chỉ có một mình Thủy Thần Quân.
Cống Trát Tây cười lạnh hỏi:
- Vậy ý thí chủ nói là tên chạy thoát không có quan hệ gì với các vị?
Bắc Đường Dục gật đầu, nói:
- Đêm hôm đó hoàng chất của bản Vương chỉ phái một mình Thủy Thần Quân đi, hoàn toàn không hề có người thứ hai. Vì vậy bản Vương chắc chắn người lấy chiếc hộp đó của các vị là một người khác.
- Trừ các vị ra thì còn ai nữa?
Một hòa thượng khoảng hơn năm mươi đứng sau Cống Trát Tây hỏi: - Thí chủ vẫn còn nói dối hòng chối tội sao?
Bắc Đường Dục cười một tràng dài sau đó nói:
- Hiện tại bản Vương đã đến nước này rồi còn cần gì phải nói dối nữa? Bản Vương hy vọng hai nước Bắc Hán với Cổ Tượng sẽ không vì chuyện này mà trở thành kẻ thù của nhau nên mới nói cho các vị biết chân tướng chuyện này. Lão dừng lại một chút sau đó đưa tay lên vuốt râu rồi nói tiếp:
- Đại sư, lúc đó người nhìn thấy chiếc hộp của các vị không phải chỉ có mỗi sứ đoàn Bắc Hán bọn ta. Lúc ở dịch quán Đông Tề hình như vẫn còn người khác nữa thì phải?
Cống Trát Tây nhíu mày, hỏi:
- Ý thí chủ là người của sứ đoàn nước Sở đã lấy trộm? Là vị sứ thần họ Tề đó sao?
- Nói bậy bạ gì đó.
Tây Môn Chiến Anh tức giận bước tới, cười lạnh nói:
- Tề Ninh là loại người quan minh lỗi lạc, hắn sẽ không bao giờ làm loại chuyện như trộm gà bắt chó đó. Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người đổ oan cho hắn!
Tề Ninh đứng lẫn trong đám người nghe Tây Môn Chiến Anh nói như vậy trong lòng thầm thở dài. Tuy trước đây mỗi lần hai người gặp nhau đều đấu võ mồm, không ai chịu ai nhưng vào thời điểm quan trọng, cô nàng này lại đứng ra bảo vệ danh tiếng của hắn. Chỉ tiếc là lần này nàng ấy đã nhìn lầm người rồi, quả thật hắn chính là kẻ ăn trộm, chiếc hộp đó đúng là đang nằm trong tay hắn thật.
- Dục Vương gia, bọn ta sẽ không nhúng tay vào chuyện hiểu lầm của ngài với các vị đại sư đến từ vương quốc Cổ Tượng, hai bên hãy tự giải quyết với nhau.
Tham Lang giáo úy Khúc Tiểu Thương híp mắt, nói với vẻ mặt hiền hòa:
- Tuy nhiên nếu như Vương gia cố tình muốn hắt bát nước bẩn này lên đầu người nước Sở ta thì bọn ta sẽ không đứng yên đâu.
Vẻ mặt Bắc Đường Dục bình tĩnh không dao động, lão mỉm cười nói:
- Bản Vương chỉ nói sự thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể để các vị đại sư đây tự đưa ra phán đoán.
Lúc này sắc mặt Cống Trát Tây trở nên khó coi, Bắc Đường Dục lại thở dài nói:
- Nếu như đại sư muốn động thủ thì hiện tại hãy trực tiếp ra tay đi, bọn ta sẽ không đánh trả lại. Nhưng dù đại sư giết bản Vương thì cũng không thể lấy lại được đồ. Đại sư là người xuất gia, nếu như không muốn sát sinh vậy bản Vương cũng chỉ có thể đi cùng quan sai đến nhà lao thôi.
Cống Trát Tây lạnh lùng nói:
- Không cần biết thí chủ nói thật hay giả, lão tăng cũng phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Bắc Đường Dục gật đầu nói:
- Vậy thì tốt.
Sau đó lão quay sang mỉm cười nhìn Khúc Tiểu Thương, nói:
- Vừa rồi ngươi nói ngươi là Tham Lang giáo úy của phủ Thần Hầu đúng không?
Khúc Tiểu Thương vẫn tỏ thái độ cung kính với Bắc Đường Dục, y chắp tay nói:
- Tại hạ là Tham Lang giáo úy Khúc Tiểu Thương!
- Khúc giáo úy, bản Vương có thể đi theo các ngươi nhưng bản Vương có một điều kiện, không biết Khúc giáo úy có thể đồng ý hay không?
Bắc Đường Dục vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu đến cuối. Tề Ninh nhìn thấy vậy, trong lòng thầm cảm thán, mặc dù Bắc Đường Dục đang bị rơi vào hoàn cảnh tiến không được lùi không xong nhưng lão vẫn không hề mất phong độ.
Khúc Tiểu Thương nói: - Vương gia, mời nói!
Bắc Đường Dục nhìn những thi thể nằm dưới đất, than thở:
- Những hộ vệ này vất vả đi theo bảo vệ bản Vương tới đây, nay lại phải bỏ mạng nơi xứ người. Bản Vương không phải là kẻ có lòng dạ đàn bà nhưng trong nhà bọn họ trên có người già, dưới có con nhỏ. Cho dù quý quốc có bắt bọn họ lại thì họ cũng chẳng biết gì để khai mà đối với quý quốc cũng chẳng có lợi ích gì. Vì vậy bản Vương hy vọng các vị có thể thông cảm, tha cho bọn họ một con đường sống.
Khúc Tiểu Thương nói:
- Vương gia đã yêu cầu đáng lẽ ra tại hạ không nên từ chối nhưng tại hạ thân phận thấp hèn không dám tự mình quyết định. Vương gia thấy thế này có được không, để hai vị huynh đệ này đi theo bọn tại hạ trước, sau đó tại hạ sẽ báo cáo lên trên về yêu cầu của Vương gia. Chỉ khi nào bên trên cho phép, tại hạ sẽ lập tức cung tiễn hai vị huynh đệ này rời khỏi nước Sở.
Bắc Đường Dục gật đầu, nói: - Vậy thì làm phiền các vị rồi.
Hai tên hộ vệ kai lập tức quay người quỳ xuống, nói:
- Vương gia, chúng thuộc hạ theo ngài tới đây là đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải bỏ mạng nơi xứ người. Lần này không thể đảm bảo an toàn cho Vương gia còn khiến Vương gia phải vào nhà lao là do chúng thuộc hạ thất trách. Phạm phải tội lớn như vậy, chúng thuộc hạ đáng chết vạn lần. Chúng thuộc hạ chỉ hy vọng sẽ có một ngày, Vương gia có thể quay về cố quốc. Chúng thuộc hạ xin bái biệt tại đây!
Nghe hai người nói như vậy Tề Ninh liền biết chắc sẽ có chuyện. Quả nhiên lập tức có tiếng người kêu lên kinh ngạc, hai tên hộ vệ đã đồng thời cầm đao đưa lên cổ cắt đứt cổ họng của mình.
Bầu không khí trong sân bỗng nhiên rơi vào yên lặng. mặc dù Hai tên hộ vệ kia là người của nước địch nhưng vào thời khắc cuối cùng lại rất dũng cảm, hoàn toàn không hề sợ hãi thẳng tay cắt đứt cổ họng tự sát. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều âm thầm cảm thán, thậm chí còn cảm thấy có chút kính phục lòng trung dũng của hai tên hộ vệ này.
Tề Ninh cũng âm thầm thở dài, xem ra lần này những người được hai thúc cháu Bắc Đường Dục chọn đi theo tới Đông Tề đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng, đều có lòng dũng cảm quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chỉ tiếc là phải bỏ mạng ở nơi xứ người. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ tại tên Bắc Đường Phong kia huênh hoang ở quán trà, nếu không làm vậy thì cũng đã không bị người ta để ý và cũng sẽ không dẫn đến kết cục thảm thiết như vậy. Nói cho cùng thì mọi tính toán tỉ mỉ của Bắc Đường Dục đều bị phá hỏng bởi vì chính đứa cháu vô dụng của mình.
Trong tính huống hiện nay thì cho dù Bắc Đường Dục có mọc cánh cũng không thoát được. Trong khi đó Bắc Đường Phong gây ra chuyện thì lại được Hỏa Thần Quân mang đi.
Lúc này Bắc Đường Dục hoàn toàn biến sắc, lão khẽ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, cơ mặt co lại. Xung quanh hoàn toàn yên lặng, lão không nói gì mà chỉ đứng như vậy.
Một lát sau, Bắc Đường Dục mới mở mắt, bên môi khẽ nhếch lên, nói:
- Có thể không trói lại được không? Bản Vương sẽ đi cùng các vị.
- Vương gia quá lời rồi.
Khúc Tiểu Thương ôn hòa giơ tay lên nói:
- Vương gia, mời!
Bắc Đường Dục chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn thẳng, cất bước đi về phía trước, người của phủ Thần Hầu lập tức đi theo phía sau. Quan binh chia thành hai bên, một bên cầm thương một bên cầm đao áp giải Vương gia của Bắc Hán ra ngoài.

Đường đường là Vương gia của Bắc Hán mà lại bị bắt trên đất Sở, chuyện này có thể khiến thiên hạ chấn động.
Bắc Đường Dục không phải chỉ là một Vương gia bình thường mà còn là huynh đệ ruột thịt của Bắc Đường Hoan. Đồng thời cũng là huynh đệ ruột của Bắc Đường Khánh, đệ nhất danh tướng Bắc Hán năm xưa. Bọn họ đều là các thành viên trực hệ của hoàng tộc Bắc Đường, những nhân vật này không thể coi thường được.
Chuyện này đối với nước Sở mà nói thì đúng là có nằm mơ cũng không dám mơ sẽ có con cá lớn như vậy lọt vào lưới.
Bắc Đường Dục sa lưới, chuyện này là một bải kiểm tra rất lớn dành cho Tương Dương. Đại hội Thanh Mộc sắp diễn ra, trong thành Tương Dương ngư long hỗn tạp. Sau khi Thái thú Tương Dương nhận được tin báo liền lập tức điều động binh mã tới bảo vệ Bắc Đường Dục. Bắc Đường Dục bị bắt tại thành Tương Dương, nếu như Tương Dương xảy ra chuyện, Bắc Đường Dục được người ta cứu thoát hoặc là chết tại Tương Dương, vậy thì cái đầu của Thái thú Tương Dương e rằng cũng chẳng thể ở trên cổ được nữa.
Phủ Thần Hầu cùng quan phủ đều đã biết chuyện Hỏa Thần Quân đưa Bắc Đường Phong đi chạy trốn. Vì vậy sau khi Bắc Đường Dục bị bắt, phủ Thần Hầu cùng Thái thú Tương Dương đã điều động rất đông binh lính tiến hành lùng bắt khắp toàn thành. Lúc này trong thành bao phủ một bầu không khí áp lực, tại các cửa thành đều được tăng cường nhân lực canh gác ngày đêm nhằm tránh để Bắc Đường Phong chạy thoát.
Bắt được Vương gia của Bắc Hán, đây đúng là một công trạng lớn.
Nếu có thể bắt nốt cả hoàng tử Bắc Hán thì các quan tham gia vào vụ này chắc chắn sẽ được thăng quan tiến chức, tiền đồ vô hạn.
Bắc Đường Dục bị đưa đi, quan binh lập tức lục soát kỹ lưỡng trong ngoài ngôi nhà, sau khi xác định hoàn toàn không có manh mối nào mới rời đi. Sau khi tất cả đi rồi, ngôi nhà chỉ còn lại sự yên lặng đến đìu hiu, ngay cả những thi thể dưới đất cũng đã bị khiêng đi, mặt đất chỉ còn lại một vài vệt máu. Tất cả những chuyện tranh chấp đánh nhau lúc trước tựa như chưa từng xảy ra.
Lúc quan binh lục soát ngôi nhà, căn phòng hai sư đồ diễn xiếc vẫn còn sáng đèn, cửa sổ trong phòng vẫn đóng chặt nhưng trong phòng không có một ai. Đợi tất cả đều trở về yên tĩnh, cánh cửa sổ trong phòng mới bị đẩy ra một khe hở, một đôi mắt nhìn vào trong phòng quan sát hết một lượt. Sau khi xác định đã không còn nguy hiểm gì nữa, lão hán làm xiếc mới bật người từ cửa sổ nhảy vào trong phòng. Sau đó lão vội vã chạy đến bên cửa phòng nheo mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi thấy ngoài sân không một bóng người thì mới dám thở phào một hơi, rồi lão lại chạy quay lại chỗ cửa sổ, nói:
- Nha đầu! Không sao rồi!
Lúc này cô nương làm xiếc mới đứng dậy sau đó đưa một chiếc hòm cho lão đầu. Bên trong hòm đều là những dụng cụ làm xiếc, lão đầu nhận lấy chiếc hòm. Sau đó cô nương làm xiếc mới bật người nhảy vào trong phòng.
Nàng vốn xuất thân là dân mãi nghệ nên cơ thể không giống với những cô nương bình thường, vì vậy việc bật người nhảy qua cửa sổ đối với nàng không hề khó khăn.
Sau khi tiểu lão đầu cất chiếc hòm dụng cụ kia xong thì mới ngồi xuống ghế. Lúc này sắc mặt lão đã tái mét. Lão nhìn về phía đồ đệ của mình thấy vẻ mặt nàng cũng vẫn còn hoang mang chưa thể bình tĩnh lại. Lão an ủi nàng:
- Không sao rồi, may là ta phản ứng nhanh, biết kiểu gì bọn họ cũng sẽ vào đây lục soát nên mới trốn ở ngõ hẻm sau nhà. Nếu không bị bọn họ bắt lại, chúng ta có nói gì cũng không thể thoát tội.
Cô nương làm xiếc oán giận nói:
- Sư phụ, vừa rồi người cũng nghe thấy rồi đấy, đám người kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì, giờ tất cả đều đã bị quan phủ bắt hết đi rồi. Con đã nói rồi mà, trên đời này làm gì có chuyện kiếm tiền dễ dàng như vậy. Nếu như hôm nay chúng ta bị quan phủ phát hiện có khi còn bị cho là đồng bọn của những người kia rồi bị bắt luôn cũng nên.
Trên trán lão đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, lão gật đầu nói:
- Cũng may là thoát nạn trong gang tấc! Nha đầu, lần này chúng ta coi như là đã học được một bài học.
Lão đột nhiên thò tay vào trong ngực lấy ra một túi tiền nhỏ sau đó trút ra mấy lá vàng rồi cười nói:
- Vẫn may, vẫn may là vàng vẫn còn. Những người kia đã bị bắt, như vậy số vàng này chúng ta cũng không cần thiết phải trả lại cho họ. Bị dọa một trận nhưng lại nhận không được số vàng này, đây cũng coi như là một vụ buôn bán có lợi.
Cô nương kia trừng mắt lườm lão đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng nói:
- Sư phụ, chúng ta hãy mau rời khỏi đây đi, phòng khi lại có người tới lục soát.
- Con thì biết cái gì.
Lão đầu nói:
- Nơi này hiện nay chính là nơi an toàn nhất, sẽ không có ai tìm tới đây nữa đâu. Chúng ta cứ nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ, đợi đến khi trời sáng đi cũng không muộn.
Lão cất túi vàng vào chỗ cũ, tay xoa xoa bắp đùi, trong lòng vẫn còn thấy hơi hoảng sợ, lão nói:
- Vừa rồi ta sợ đến mức chân nhũn cả ra! Con nói xem, chúng ta không trêu ai chọc ai, chỉ là muốn dẫn đường cho người ta. Nếu chỉ vì vậy mà bị bắt vào nhà lao thì chẳng phải sẽ thành nỗi oan thiên cổ hay sao?
Cô nương kia đứng dậy, nói:
- Sư phụ có đi hay không? Nếu người không đi vậy thì con đi!
Nơi này vừa mới xảy ra tranh chấp, có khi người của quan phủ lại tới nữa đấy.
Tiểu lão đầu oán thán:
- Con không thể để sư phụ nghỉ ngơi thêm chút nữa sao!
Thấy vẻ mặt không vui của đồ đệ, lão đầu than thở:
- Mà thôi, nghe lời con vậy. Giờ chúng ta sẽ đi. Nhưng đi rồi thì chúng ta lấy đâu ra chỗ ở?
Lão cõng chiếc hòm dụng cụ lên rồi nói:
- Thôi, đi đi đi, đi khỏi cái đất đầy thị phi này cũng tốt.
Hai sư đồ đi ra ngoài sân nhìn thấy dưới mặt đất có vết máu đọng lại càng thấy sợ hơn. Tiểu lão đầu chạy nhanh tới trước cổng, cô nương làm xiếc cũng vội vã chạy theo. Đứng ở trước cổng, lão đầu nhìn ra bên ngoài quan sát một lượt thấy không có ai mới dám bước xuống đường đi về phía trước. Nhưng mới đi được một đoạn, lão đầu lại lo lắng nếu đi trên đường lớn như vậy chỉ e sẽ đụng phải quan binh, thấy bên cạnh có một con hẻm nhỏ, lão liền rẽ ngay vào đó.
Cô nương làm xiếc thấy trên đường vắng tanh vắng ngắt, ánh trăng nhàn nhạt không đủ xua đi vẻ âm u trên con đường, nàng cảm thấy hơi sờ sợ. Thấy tiểu lão đầu quẹo vào một con hẻm, nàng cũng vội vã chạy theo. Nhưng khi nàng chuẩn bị chạy vào con hẻm thì lại nghe thấy có âm thanh kỳ lạ. Nàng ngẩn người một chút rồi lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận đi vào trong con hẻm. Bên trong con hẻm tối đen như mực, nàng không thể nhìn rõ tình huống đang xảy ra vì vậy khẽ gọi:
- Sư phụ? Sư phụ?
Trong hẻm vắng lặng như tờ, hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng đáp lại của tiểu lão đầu. Con hẻm này quá tối khiến nàng không dám đi vào bên trong. Đúng lúc này chợt nghe thấy có tiếng cười quái dị phát ra từ phía sau lưng, nàng giật mình xoay người. Nhưng nàng còn chưa nhìn thấy rõ mặt người kia thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Có một bàn tay rất lớn che kín cả khuôn mặt nàng, trong lòng bàn tay có một mùi hương rất khó chịu. Trong nháy mắt nàng liền hoàn toàn mất đi tri giác.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, cô nương làm xiếc mới cảm giác được đầu mình hơi đau. Nàng chậm rãi mở mắt ra nhưng lại thấy xung quanh lờ mờ u ám. Ngay sau đó nàng cảm thấy trên người mình cũng đau, tựa như bị vật gì đó trói lại. Nàng lập tức cúi đầu sau đó kinh ngạc phát hiện lúc này mình đang ngồi trên một chiếc ghế, quanh người bị một sợi dây da trâu trói lại. Sợi dây trói chặt nàng với chiếc ghế lại với nhau, hai tay thì bị trói ra sau lưng.
Cô nương làm xiếc sợ hãi tái mặt, nàng không biết mình đang ở nơi nào. Nhìn xung quanh thì thấy đây là một căn phòng không quá lớn, tất cả cửa sổ đều đã bị đóng lại. Trong phòng có một chiếc giường lớn, ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ, nhìn có vẻ hơi cũ. Trên bàn có một chiếc đèn dầu. Có lẽ là do bấc đèn quá ngắn nên ánh sáng có vẻ hơi lờ mờ.
Nàng giãy giụa mấy cái nhưng sợi dây này siết quá chặt, cho dù cơ thể nàng có mềm dẻo đến mấy cũng không thể thoát khỏi nó. Thậm chí nàng càng giãy giũa sợi dây này dường như lại càng siết chặt hơn. Mặc dù nàng là người làm xiếc nhưng dù sao thì cũng chỉ là một cô nương. Sợi dây này siết quá chặt khiến nàng cảm thấy rất đau.
- Tiểu mỹ nhân, nàng đừng cố giãy giụa nữa.
Bỗng nhiên từ phía sau nàng có tiếng người cười nói:
- Nàng càng giãy sợi dây này sẽ siết càng chặt. Mà da thịt của nàng lại còn non như vậy, bị siết chặt nhất định sẽ rất đau. Mà cơ thể nàng đau sẽ khiến trái tim ca ca đây rỉ máu đấy.
Cô nương làm xiếc nghe thấy giọng nói đó liền hồn phi phách tán.
Bỗng nhiên có một người từ đằng sau lưng này bước lên, trong tay cầm một ấm trà nhỏ. Trên người khoác bộ nội sam bằng tơ lụa, nhìn có vẻ hết sức mát mẻ. Người đó đi tới trước mặt cô nương làm xiếc, híp mắt cười hỏi:
- Tiểu mỹ nhân, có còn nhớ ta không?
Cô nương làm xiếc nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta ghê tởm người nọ, toàn thân liền run lên, ánh mắt đầy căm giận. làm sao nàng có thể không nhớ được người đứng trước mặt. Lão chính là Tào Uy - đà chủ phân đà Tuy hỏa hầu của Cái bang, người đã từng đùa giỡn nàng ở quán trà.
Lúc này khuôn mặt Tào Uy có vẻ đắc ý, hai mắt liếc qua liếc lại đôi chân thon dài của cô nương làm xiếc.
- Ngươi muốn làm gì?
Cô nương làm xiếc cố gắng giãy giụa lần nữa, lúc này trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Ngươi mau thả ta ra, nếu không...nếu không ta sẽ báo quan đấy!
- Báo quan sao?
Tào Uy tiện tay kéo một cái ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, ánh mắt khiêu khích, cầm bình trà đưa lên miệng uống một hớp. Lão nói thản nhiên:
- Chẳng lẽ nàng không biết đêm nay ta đã lập công lớn cho triều đình sao? Nếu như không có ta hỗ trợ, triều đình làm sao có thể bắt được Vương gia của Bắc Hán chứ!
- Ngươi là cái đồ khốn kiếp.
Cô nương làm xiếc trừng mắt quát lớn:
- Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!
Tào Uy cười nắc nẻ, nói:
- Cho dù nàng có mắng to hơn nữa cũng chẳng có ai nghe thấy đâu. Tiểu mỹ nhân à, một khi Tào đà chủ ta đã nhắm trúng cô nương nào thì cô nương đó đừng hòng mà chạy thoát. Có lẽ nàng không biết, lúc còn ở Tây Xuyên, đêm nào ta cùng làm tân lang. Tất cả thê tử nữ nhi của các anh hùng hảo kiệt, chỉ cần ta ưng ý một ai thì người đó đừng hòng thoát khỏi tay ta. Tất cả đều phải ngoan ngoãn nằm dưới ta.
Cô nương làm xiếc thấy vẻ mặt đắc ý đó của lão liền biết lão đang nói thật. Nàng giận dữ hét lên:
- Ngươi là người của Cái bang, mà trước giờ Cái bang không bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi...
- Chỉ cần thay y phục khác, ta sẽ không còn là người của Cái bang nữa.
Tào Uy cười nói:
- Từ trước đến giờ, khi chơi đùa phụ nữ, ta chưa từng mặc y phục của Cái bang.
Lão nghiêng người về phía trước đánh giá khuôn mặt của cô nương làm xiếc rồi cười nói:
- Thực ra cái ta coi trọng không phải là dung mạo của nàng mà là đôi chân thon dài cùng chiếc eo mềm mại của nàng cơ. Khà khà, với cái cơ thể này của nàng, chỉ cần dùng sức một chút chắc chắn sẽ khiến bản đà chủ chết trong sung sướng mất.
- Ngươi không sợ báo ứng hay sao?
Cô nương làm xiếc hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, khuôn mặt đã đẫm nước mắt.
- Ngươi làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!
Tào Uy dựa người vào ghế, chân gác lên một chiếc ghế khác, nói đầy bất cần:
- trước giờ Lão tử chưa bao giờ tin vào mấy cái thứ báo ứng đó. Lúc ở Tây Xuyên lão tử đã giết vô số người, chơi đùa vô số phụ nữ, hiện tại chẳng phải ta vẫn sống tốt đấy sao? Ngài mai là ngày đại hội Thanh Mộc diễn ra, sư phụ ta là Bạch Hổ trưởng lão sẽ trở thành Bang chủ Cái bang. Ta là đệ tử mà sư phụ yêu quý nhất, sau này đợi đến khi sư phụ thoái vị, chức Bang chủ Cái bang nhất định sẽ thuộc về ta, ha ha ha... Nếu như nàng ngoan ngoãn nghe lời, khiến lão tử vui vẻ thì biết đâu qua vài năm nữa lão tử sẽ để nàng lên làm Bang chủ phu nhân.
- Nếu như ngươi dám động vào ta...ta sẽ chết cho ngươi xem.
Cô nương làm xiếc tuyệt vọng nói: - Ngươi hãy thả ta ra đi.
Tào Uy cười lạnh, nói:
- Động vào ngươi? Ngươi chỉ là một cô nương đi khắp giang hồ làm xiếc kiếm tiền, lão tử để ý là phúc của ngươi đấy. Ta nói cho ngươi biết, Hàn gia bảo ở Tây Xuyên cũng được coi là có chút thế lực, trong thành bảo cũng có đến năm sáu chục người. Lão tử để ý tới cô nương nhà bọn họ sau đó trực tiếp trói người mang đi chơi đùa nửa tháng sau mới trả về, tiếp đến lão tử còn phái người tới cầu hôn nàng ta. Hàn gia bảo không chỉ không dám báo thù, thậm chí còn sợ chuyện lão tử cưỡng hiếp cô nương nhà họ bị lộ ra ngoài nên đã ngoan ngoãn gả nàng ta cho lão tử. Ngươi nghĩ năng lực của ngươi có thể lợi hại hơn Hàn gia bảo được sao?
Lão vênh váo đắc ý kể lại ‘chiến tích’ của bản thân. Khi nói đến những chuyện khốn nạn mà mình đã làm, vẻ mặt lão rất tự hào, tựa như những việc này có thể chứng minh được khả năng của lão vậy.

Cô nương làm xiếc tuyệt vọng nhắm mắt, khuôn mặt đẫm lệ. Tào Uy thấy quai hàm nàng khẽ nhúc nhích lập tức nhận ra điều gì đó.
Lão lao đến bóp chặt quai hàm của nàng sau đó tiện tay nhét vải vào miệng nàng. Lão cười lạnh, nói:
- Sao hả? Muốn cắn lưỡi tự sát sao?
Cô nương làm xiếc muốn chết cũng không được nữa, nàng lại càng tuyệt vọng hơn.
- Tiểu mỹ nhân, ta thấy nàng vẫn còn là xử nữ, chắc hẳn chưa từng nếm trải mùi vị của nam nhân bao giờ đúng không?
Tào Uy cười dâm tà, nói tiếp:
- Sau đêm nay, ca ca sẽ cho nàng nếm thử mùi vị dục tiên dục tử.
Nếu như đến lúc đó nàng vẫn còn muốn chết, ta sẽ không cản nàng nữa. Ta chỉ sợ sau khi nếm trải cảm giác đó rồi, nàng sẽ lưu luyến không muốn chết nữa thôi!
Lão đưa tay ra xoa lên khuôn mặt của nàng, nói:
- Làn da này thật là mịn! Đúng là hiếm thấy. Nàng vào nam ra bắc phơi gió phơi nắng thế mà vẫn có làn da trắng nõn mịn màng như vậy, đúng là hàng tốt. Tiểu mỹ nhân, nàng có biết không? Lúc nàng hôn mê, ta vốn có thể làm rồi nhưng cái mà ta muốn có là cảm giác! Nàng càng không muốn ta sẽ lại càng thỏa mãn.
Cô nương nhắm mắt lại, miệng không thể nói, cơ thể run lẩy bẩy.
Tào Uy quay trở lại ghế ngồi xuống sau đó đột nhiên hỏi:
- Tiểu mỹ nhân, từ lúc tỉnh lại ta vẫn chưa thấy nàng hỏi thăm sự phụ của nàng? Chẳng lẽ nàng không quan tâm đến lão ta sao?
Cô nương lập tức mở mắt, vẻ mặt lo lắng.
- Thế này mới giống một đồ đệ chứ.
Tào Uy cười khà khà, nói:
- Ta nghe sư phụ nàng nói nàng là đứa trẻ bị bỏ rơi được lão ta nhặt về nuôi lúc lang bạt giang hồ mại nghệ đúng không? Như vậy nếu như không có sư phụ của nàng thì nàng đã bị chó hoang ăn thịt từ lâu rồi. Ân đức lớn như vậy, nàng làm sao có thể không báo được, đúng không?
Cô nương khẽ giãy giụa, miệng phát ra tiếng ‘ô ô’.
Tào Uy đắc ý cười, sau đó lão lớn giọng nói:
- Đưa vào đây!
Ngay lập tức cửa phòng bị đẩy ra, hai tên ăn mày đẩy tiểu lão đầu làm xiếc vào. mặt mũi Tiểu lão đầu bầm dập. Sau khi bị đẩy vào phòng, tên ăn mày đứng đằng sau đạp mạnh vào khuỷu chân khiến lão quỳ rạp xuống đất. Lão đầu bị đau, miệng khẽ rên lên.
Cô nương làm xiếc thấy vậy lại càng giãy giụa kịch liệt hơn, chiếc ghế cũng vì vậy mà rung lắc dữ dội.
Tào Uy cười nói:
- Ta là người nói chuyện có đạo lý. Nếu như nàng muốn ta thả sư phụ của nàng ra thì đương nhiên ta sẽ đồng ý. Nhưng tất nhiên, ta sẽ không thể thả người khi không nhận được lợi lộc gì.
Hai mắt cô nương làm xiếc đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt Tào Uy.
Tào Uy cười nói:
- Nàng đã từng vào nam ra bắc đi qua khắp các hang cùng ngỏ hẻm nên chắc cũng hiểu ý ta muốn nói gì đúng không? Chỉ cần đêm nay nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo nàng làm gì thì nàng phải làm cái đó. Nếu như nàng có thể khiến ta vui vẻ, ngay sáng sớm ngày mai ta sẽ lập tức thả sư phụ nàng ra. Nếu như nàng muốn, ta cũng có thể đưa nàng một số bạc rồi để nàng đi.
Tiểu lão đầu lập tức gào lên:
- Không được đồng ý… Không được đồng ý với cái tên súc sinh này!
Lão còn chưa nói hết câu, tên ăn mày đứng sau lưng lão đã vươn tay nắm lấy đầu lão rồi đập xuống sàn nhà mấy phát. Sau khi bị đập mấy phát như vậy, trước trán tiểu lão đầu lập tức chảy máu ròng ròng.
Cô nương thấy tiểu lão đầu chảy máu, nàng liên tục lắc đầu.
Tên ăn mày kia giữ đầu của tiểu lão đầu, cười nói:
- Tiểu lão đầu, đồ đệ của lão không muốn ta đánh lão, vậy lão phải nói thế nào? Lão là sư phụ của nàng ta, cũng nên khuyên nhủ nàng ta nghe lời đà chủ của bọn ta một chút. Với thân phận của đà chủ bọn ta, để ý tới đồ đệ của lão là cái phúc của nàng ta. Các ngươi đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
lúc này Khuôn mặt tiểu lão đầu đã đầy máu, hai mắt cũng bị máu làm mờ tầm nhìn khiến lão trông vô cùng thê thảm.
- Các ngươi là người của Cái bang… mà lại đi làm những chuyện… vô sỉ như như vậy sao?
mặc dù Tiểu lão đầu bị đánh đến hấp hối nhưng vẫn quật cường nói:
- Các ngươi…các ngươi nhất định sẽ gặp báo… báo ứng!
Tào Uy đi đến trước mặt tiểu lão đầu rồi ngồi xổm xuống, lão cười híp mắt nói:
- Ta biết ngươi rất thích bạc.
Lão giơ ra một thỏi bạc rồi nói tiếp:
- Kỹ nữ đẹp nhất Tương Dương một đêm cũng chỉ có hai mươi lượng bạc, còn loại bình thường thì chỉ cần ba đến năm lượng là đủ. Chỗ này là hai mươi lượng bạc, tất cả là của ngươi. Đêm nay đồ đệ của ngươi thuộc về ta.
Tiểu lão đầu nhìn thỏi bạc kia, khóe miệng bỗng nhếch lên. Bỗng nhiên ‘phụt’ một phát, một bãi nước bọt lẫn máu bắn lên mặt Tào Uy.
Sắc mặt Tào Uy lập tức tối sầm, trong mắt lóe lên sát khí, lão đưa tay lên lau nướt bọt trên mặt, cười gằn nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Đây là do ngươi tự tìm tới cái chết!
Lão đứng dậy, nói:
- Đưa lão ta đi, tìm một chỗ nào đó đào hố chôn xuống, làm cho sạch sẽ vào!
Hai tên ăn mày lập tức cúi xuống định kéo tiểu lão đầu ra ngoài. Cô nương nhìn thấy vậy liền giãy giụa không ngừng, sợi dây da trâu cũng vì thế mà siết chặt hơn, chiếc ghế rung lắc phát ra âm thanh ‘lộc cộc’. Tào Uy đột nhiên giơ tay lên, nói:
- Khoan đã.
Lão đưa tay sờ cằm rồi cười nói:
- Bản đà chủ vừa nghĩ ra một trò chơi rất thú vị. Sư phụ nàng coi nàng như nữ nhi ruột thịt, đến cả bạc cũng không cần, xem ra lão ta đối với nàng rất tốt. Vậy thì thế này đi, đêm nay chúng ta động phòng hoa chúc liền để lão tận mắt chứng kiến đồ đệ của mình từ một cô nương biến thành nữ nhân như thế nào!
Hai tên ăn mày liếc mắt nhìn nhau rồi cười dâm tà, một tên nói:
- Đà chủ, nửa năm trước ngài chơi phu nhân của Triệu Hi Dương ở Tây Xuyên. Lúc đó Triệu Hi Dương cũng đứng ở bên cạnh nhìn, cảnh đó thật sự rất kích thích!
Tào Uy cười khà khà, nói:
- Có phải các ngươi lại muốn xem để học tập kinh nghiệm đúng không? Được, hôm nay bản đà chủ sẽ cho hai người các ngươi được như ý!
Hai tên kia lập tức cười như điên.
Tào Uy đã cởi bỏ áo, lão cầm cây chủy thủ trên bàn rồi đi đến bên cạnh chỗ cô nương làm xiếc ngồi.
Lão cười dâm ô rồi định đùng chủy thủ cắt bỏ y phục trên người nàng nhưng đúng lúc này lại nghe thấy có tiếng quát chói tai từ trên nóc nhà truyền tới. Tào Uy giật mình ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ở vị trí góc phòng mái ngói ầm ầm trút xuống. Trong lòng Tào Uy thầm kêu ‘không ổn rồi!’, ngay sau đó một bóng người từ trên mái nhảy xuống.
Tào Uy nhanh chóng có phản ứng, lão xoay người đứng sau lưng cô nương làm xiếc, tay nắm chắc cây chủy thủ. Bóng người từ trên mái nhà đáp xuống sàn nhà sau đó đứng thẳng người, trong tay cầm một thanh loan đao chỉ thẳng vào Tào Uy, lạnh lùng nói:
- Cái đồ vô sỉ này, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của nhà ngươi!
Tào Uy nhìn kỹ lại người vừa xuất hiện, ngay sau đó liền biến sắc.
Lão nhận ra người này chính là người của phủ Thần Hầu. Hai canh giờ trước, người này chính là cô nương đã giả trang nam kia.
Người từ trên nóc nhà nhảy xuống chính là Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh không kìm được lửa giận trong lòng, sát ý trong mắt nồng đậm. Tào Uy thấy người của phủ Thần Hầu đột nhiên xuất hiện liền sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, hai chân cũng nhũn ra. Lão liếc mắt nhìn một lượt, sau khi xác định chỉ có một mình Tây Môn Chiến Anh thì mới dám thở phào một hơi. Lão cố gắng trấn tĩnh rồi gượng cười nói:
- Thì ra…thì ra đã đại nhân của phủ Thần Hầu!
Trong lòng lão cảm thấy khó hiểu, sao người của phủ Thần Hầu lại chạy tới tận đây?
Hôm nay lúc lão để ý tới cô nương làm xiếc trong quán trà này đã vạch sẵn kế hoạch từ trước cũng phái tâm phúc đi tìm một chỗ hẻo lánh để tránh người khác phát hiện ra. Hai tên ăn mày kia cũng là thuộc hạ mà lão tín nhiệm nhất, đã từng đi theo lão làm vô số những vụ tương tự. Vì vậy chỗ này vốn chỉ có ba người biết, những thuộc hạ khác cũng không biết.
Loại chuyện như vậy mà lộ ra, không chỉ là giang hồ phẫn nộ mà đến cả Cái bang cũng chắc chắn không tha cho lão. Chính vì vậy khi hành sự, Tào Uy lên kế hoạch rất cẩn thận.
Lão đã quyết định đêm nay sau khi chiếm được cô nương này sẽ giết chết cả hai sư đồ bọn họ diệt khẩu rồi hủy thi diệt tích. Với hai người làm xiếc kiếm tiền khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, cho dù có đột nhiên mất tích cũng sẽ không có ai đi điều tra.
Loại chuyện như thế này Tào Uy đã quen tay hay làm. Lúc ở Tây Xuyên cũng đã từng làm vô số lần nhưng sau đó đều bị lão lặng lẽ xử lý nên không có ai bắt được cái đuôi này của lão. Mặc dù trong thành Tương Dương nhiều người nhưng có một số việc làm nhiều rồi gan tự nhiên sẽ to hơn, sẽ không còn kiêng dè nữa. Bởi vì làm nhiều nhưng không bị phát hiện nên hoàn toàn không hề lo lắng.
Lúc này khi thấy Tây Môn Chiến Anh đột ngột xuất hiện ở nơi này, Tào Uy chỉ cảm thấy vô cùng khó tin. Lúc mới đầu sợ đến mức hồn phi phách tán, lão tưởng phủ Thần Hầu sẽ phái cả một đoàn người tới đây nhưng khi phát hiện chỉ một mình vị cô nương này liền thấy yên tâm hơn. Thế nhưng vẻ mặt lão vẫn hết sức cung kính, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh xem còn người khác không.
Tây Môn Chiến Anh nhìn thấy tình trạng thảm hại của tiểu lão đầu sau đó lại nhìn vào cô nương đang bị trói trên chiếc ghế lúc này trên mặt đã đẫm nước mắt, cơn giận trong lòng lại càng bùng lên.
Nàng tiến lên, lạnh lùng nói:
- Tào Uy, ngươi có biết tội không?
Tào Uy gượng cười, giải thích:
- Đại nhân, mọi chuyện không như đại nhân nghĩ đâu!
- Ngươi còn dám chối tối sao?
Vẻ mặt Tây Môn Chiến Anh lạnh như tiền, nàng nghiến răng nói:
- Những gì ngươi làm ta đều đã tận mắt nhìn thấy. Ngươi phạm phải tội ác tày trời, cho dù ngươi có mọc cánh cũng không thể thoát được đâu!
Tào Uy thở dài nói:
- Tiểu nhân nhận tội! Đại nhân, tiểu nhân sẽ đi cùng đại nhân đi đầu thú. Đại nhân hãy tới trói tiểu nhân lại, tiểu nhân đảm bảo sẽ không phản kháng đâu!
đương nhiên Tây Môn Chiến Anh biết Tào Uy đang muốn giở trò, nàng cười lạnh quay về phía tên ăn mày đứng sau tiểu lão đầu, nói:
- Ngươi mau tới cởi dây trói cho vị cô nương kia sau đó dùng nó trói Tào Uy lại.
Tên ăn mày này đã đi theo Tào Uy nhiều năm, đương nhiên cũng thuộc loại cáo già, y nhăn nhó nói:
- Đại nhân, ông ấy là Đà chủ, tiểu nhân không dám xúc phạm. Hay là cứ để người của đại nhân tới thực hiện đi ạ.
Tây Môn Chiến Anh tức giận quát:
- Ta bảo ngươi trói thì ngươi cứ trói đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!
Tào Uy thầm nghĩ, đã đến lúc này rồi, nếu như Tây Môn Chiến Anh có đồng bọn thì cũng đã xuất hiện từ lâu rồi, chắc chắn không thể hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh nào như vậy. Lão mỉm cười nói:
- Đại nhân, chắc không phải chỉ có một mình đại nhân đến đây chấp pháp đấy chứ? ở đây, bọn tiểu nhân có ba người mà lại chỉ có một sợi dây. Nhưng tất cả bọn tiểu nhân đều muốn đi đầu thú, đại nhân có một mình thì làm sao có thể bắt tất cả bọn tiểu nhân về được?
Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tào Uy đã từng chứng kiến thực lực của Tây Môn Chiến Anh, mặc dù võ công của nàng cũng khá cao nhưng không phải là cao thủ, nhiều lắm thì cũng chỉ tương đương với lão là cùng. Mà lúc này bên cạnh lão lại còn có hai tên thuộc hạ, võ công của bọn họ cũng khá. Ba người liên thủ lại, chắc chắn Tây Môn Chiến Anh không phải là đối thủ.
- Tây Môn đại tiểu thư, ý tiểu nhân là muốn hỏi một mình tiểu thư liệu có thể bắt được ba người bọn tiểu nhân hay không?!!
Tào Uy bước lên hai bước, cười lạnh nói:
- Đại tiểu thư biết rõ Tào Uy ta thích nhất là nữ nhân lại còn chạy vào đây, thế có khác nào là tự chui đầu vào lưới?
Tây Môn Chiến Anh chợt thấy lạnh sống lưng. Tào Uy lại cười nhạt nói:
- Ngay từ đầu nhìn thấy, ta đã biết ngươi là nữ giả trang nam hơn nữa lại cảm thấy ngươi nhìn rất quen nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Sau đó thấy người của phủ Thần Hầu gọi ngươi là tiểu sư muội, khiến bản đà chủ nhớ ra chúng ta đúng là đã từng gặp nhau. Trong trận đánh trên đỉnh Thiên Vụ, Tây Môn đại tiểu thư rất có phong thái anh hùng nha!
- Ngươi…
- Đúng vậy, trận đánh ở đỉnh Thiên Vụ, ta cũng tham gia.
Tào Uy cười nói:
- Lần đó có rất nhiều Tông chủ, Chưởng môn tham gia mà ta lại chỉ là một đà chủ Cái bang nho nhỏ, đương nhiên Tây Môn đại tiểu thư sẽ không chú ý đến ta rồi.
Nhưng lần đó ta nhìn thấy đại tiểu thư, trong lòng liền cảm thấy thích, không ngờ được trên thế gian này lại có một cô nương xinh đẹp đến như vậy!
Ánh mắt của Tào Uy trắng trợn liếc nhìn cơ thể Tây Môn Chiến Anh từ trên xuống dưới rồi nói:
- Ôi, cái eo này, chân lại còn dài nữa…chậc chậc, lại còn… khà khà…còn cả mông cũng lớn. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu như có thể cùng đại tiểu thư vui vẻ một đêm thì cho dù có chết cũng đáng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận