Cẩm Y Xuân Thu

Chương 597: Chiến long tại dã

Tề Ninh bay giữa không trung phát ra mũi tên như điện, có người chắn trước người Thái Sơn Vương nhấc đao muốn cản. Nhưng lúc này Tề Ninh rất gần, mà lực của mũi tên này quả thực kinh người, nên gã bị hắn bắn một tên xuyên thấu, máu tươi phụt ra.
Thái Sơn Vương quá sợ hãi, biết sự tình không ổn. Binh sĩ cùng hô lên, trường mâu đâm cao. Tề Ninh như chim bay, thấy bên dưới trường mâu san sát, ánh thép lóe lên lạnh lẽo, biết mình đang trong hiểm cảnh, một khi thất thủ nhất định chết không toàn thây.
Trong phút giây sinh tử, đầu óc hắn đột nhiên thông suốt, nghĩ đến kiếm chiêu của kiếm pháp vô danh. Không có thời gian nghĩ nhiều, hắn dùng cung như kiếm đâm tới một trường thương. Hắn hiểu rõ, nếu một chiêu này thất thủ sẽ vô cùng nguy hiểm, tâm vô tạp niệm. Đầu cung điểm trúng mũi thương, dây cung bắn ra, Tề Ninh mượn lực lại bay lên, lướt ra ngoài phạm vi trường mâu đâm tới. Cả đám người trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hãi.
Lúc này, Tề Ninh như diều hâu lướt tới Thái Sơn Vương. Hắn còn đang ở trên không trung đã vứt tên trong tay, rút loan đao khỏi vỏ.
Một gã lính chắn trước ngựa Thái Sơn Vương vung đao bổ tới. Tề Ninh lại bổ xuống một đao đánh rơi đại đao của binh sĩ kia, thuận thế dẫm lên đầu gã bay tiếp. Thái Sơn Vương đã gần ngay trước mắt.
Thái Sơn Vương quá kinh hãi. Tất cả mọi chuyện ở trên xảy ra chỉ trong chốc lát. Sứ thần nước Sở này như dùng ảo thuật, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt mình, tướng sĩ bên cạnh không kịp tới nữa. Thái Sơn Vương quát to một tiếng, vung đao bổ tới, lại cảm thấy tay tê rần. Do Tề Ninh nghiêng đao vỗ trúng. Hai đao va vào nhau phát ra một tiếng “Rắc”, hồ khẩu của Thái Sơn Vương bị chấn run lên. Cực kỳ kinh người là đại đao trong tay y đã bị ngọc cương loan đao chặt đứt làm hai.
Thái Sơn Vương ngẩn ra một lát.
Chỉ trong một giây lát này thôi, Tề Ninh đã giẫm lên đầu ngựa, gác loan đao lên cổ y, trầm giọng nói:
- Bảo bọn họ buông binh khí xuống. Nếu không ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!
Tề Ninh như thiên thần xông tới, trường tiễn như điện, đao pháp như thần, ngay trong quân trận xuất thủ khống chế Thái Sơn Vương. Tất cả tướng sĩ đều khó tin nổi mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, thầm nghĩ, người này chắc chắn không phải người phàm, nếu không thì làm sao có được thần thông như thế.
Lính Từ Châu giương cung nắm mâu nhưng không dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng. Trên dưới sườn núi Ngưu Vương, mấy ngàn binh mã đều lặng ngắt như tờ chỉ có ánh nắng chiếu lên người Tề Ninh bị trường đao khúc xạ lại không thể tiêu tan đi ý lạnh khắc cốt.
Tề Ninh quét ngang trường đao, mặc dù trường mâu loan cung đang chỉa tới bên dưới nhưng không hề bối rối.
Thái SƠn Vương lại không thể trầm ổn như hắn, cả khuôn mặt đều có vẻ kinh hãi.
Thái Sơn Vương một mực tự xưng là đệ nhất dũng sĩ Đại Tề, nhưng lúc này y chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con quái thú chưa từng thấy, trong lòng không dậy nổi chút ý chí chống cự nào.
Tề Ninh khống chế được Thái Sơn Vương trong quân trận, nghĩ cũng sợ, nhưng lúc này hắn cũng biết vạn lần không thể thể hiện ra một chút do dự nào. Mặc dù hắn đã khống chế được Thái Sơn Vương nhưng chưa hoàn toàn khống chế được đại cục, trầm giọng nói:
- Thái Sơn Vương, ngươi nhất thời hồ đồ, nhưng dù so cũng là Hoàng tử, nếu hoàn toàn tỉnh ngộ chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.
Hiện tại lập tức lệnh cho bộ hạ vứt binh khí, thì còn chưa muộn.
Ngoài mặt hắn trầm tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương. Hắn hiểu nếu Thái Sơn Vương hạ vũ khí đầu hàng cũng chưa chăc đã có kết quả gì tốt. Nhưng lúc này, hắn chỉ hy vọng Thái Sơn Vương kinh loạn sẽ hạ lệnh đầu hàng, mới có thể khống chế đại cục.
Cơ bắp trên khuôn mặt Thái Sơn Vương run rẩy, thấy Tề Ninh lạnh lùng, ánh mắt đầy hàn ý, cảm thấy người này đã có thể xông tới trước mặt mình giữa quân trận như thế, có võ công cao tuyệt như thế, cho dù có giết mình cũng chưa chắc đã không thể phá vây ra ngoài. Mà y cũng không nghi ngờ gì nếu quả thực Tề Ninh có sát ý, đầu của mình sẽ lập tức dọn nhà ngay, liền cao giọng ra lệnh:
- Các ngươi đều buông binh khí xuông. Nhanh. Mau hạ binh khí!
Các tướng sĩ nhìn nhau, còn hơi do dự, lúc này nghe một tiếng hô lớn trên sườn núi Ngưu Vương:
- Thái tử Điện hạ có lệnh, binh mã Từ Châu tạo phản đều do Thái Sơn Vương mê hoặc. Hiện giờ Thái Sơn Vương đã bị bắt, Điện hạ khoan hậu đại lượng, chỉ truy cứu đầu đảng, không truy xét tòng phạm. Nếu lập tức buông binh khí, Điện hạ cam đoan các ngươi binh yên vô sự.
Bọn họ nghe được Thái tử cam đoan, ý chí đã buông lỏng. Thành Võ giục ngựa tiến lên, cao giọng hô:
- Toàn quân nghe lệnh, vứt binh khí xuống, thỉnh tội với Thái tử Điện hạ!
Lão là người đầu tiên vứt bội đao xuống đất, tung người xuống ngựa, chúng tướng sĩ thấy Thành Võ đã hạ khí giới thì không do dự nữa, tất cả đều vứt binh khí.
Tề Ninh duỗi tay nắm lấy đầu vai Thái Sơn Vương, quăng y xuống ngựa, vẫn dán sát bên cạnh, ngọc cương loan đao vẫn gác trên cổ y, kéo y đi. Ngô Đạt Lâm cầm một đại đao, tiến tới bên cạnh Tề Ninh bảo vệ hắn, đề phòng có người bắn lén.
Thành Võ là người đầu tiên quỳ một gối xuống, cúi đầu nhận tội, đám binh tướng còn lại đều quỳ rạp xuống đất. Tề Ninh và Ngô Đạt Lâm áp giải Thái Sơn Vương xuyên qua đám người quỳ lạy dưới đất, chậm rãi tiến tới sườn núi Ngưu Vương.
Trên sườn núi, Thái tử thấy Tề Ninh khống chế được Thái Sơn Vương, vô cùng mừng rỡ, vội lệnh cho Tô Luân dẫn người tiếp ứng.
Tô Luân dẫn mấy chục binh sĩ cấp tốc xông lại, đón Tề Ninh. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, giao Thái Sơn Vương cho Tô Luân, Tô Luân tự mình áp giải Thái Sơn Vương.
Lúc này, bao gồm cả Tô Luân, tất cả lính Thái tử đều nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt hoàn toàn khác biệt, tràn đầy kính sợ. Tề Ninh đột nhiên ra tay, khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh, binh sĩ trên sườn núi chỉ cảm thấy quả thực hắn đang tự tìm đường chết, nhưng không nghĩ tới, không những hắn vẫn bình yên vô sự, còn bắt được Thái Sơn Vương.
Thấy Tề Ninh bắt được Thái Sơn Vương về, cho dù là tính tình trầm ổn như Thái tử cũng không nhịn được kích động, tăng tốc bước tới, lớn tiếng nói:
- Cẩm Y Hầu danh chấn thiên hạ, chính là đệ nhất anh hào đương thế!
Tề Ninh thấy Thái tử tới bên cạnh mình, mới nâng hai tay dâng ngọc cương loan đao lên:
- Điện hạ, đây là bảo đao đã mượn của ngài, giờ xin hoàn trả lại!
Hắn không lộ ra chút rung động nào.
Thái tử duỗi tay nắm lấy cổ tay Tề Ninh, kích động nói:
- Cẩm Y Hầu, hôm nay bản Cung chuyển nguy thành an, đều nhờ vào ngươi đứng ra. Ngươi không những là ân nhân của bản Cung, cũng là ân nhân của Đại Tề ta.
Bản Cung và Đại Tề đều thiếu nợ ngươi một ân tình to lớn.
Bọn người Tư Đồ Minh Nguyệt đứng đằng sau, ai nấy đều vui mừng đầy mặt, không thể thiếu lời tán dương Tề Ninh. Lúc này, Tô Luân áp giải Thái Sơn Vương tới, thưa:
- Điện hạ, Thái Sơn Vương đã bi bắt, nên xử trí thế nào?
Thái tử nhìn Thái Sơn Vương một chút, cười lạnh:
- Bản Cung đã nói, ngươi không thể quay đầu.
Thái Sơn Vương đối diện với Thái tử lại khôi phục được mấy phần kiên cường, thô tục mắng:
- Đoạn Thiều, nếu hôm nay không phải do hắn nhúng tay vào, chắc chắn ngươi chết ròi. Bản Vương không bại trong tay ngươi, mà là thua trong tay người nước Sở này.
Hắc hắc, ngươi là Thái tử nước Tề, lại cần một người nước Sở tới cứu giúp, thật không còn mặt mũi gì.
Thái tử nói thản nhiên:
- Điều này chỉ nói lên là thiên mệnh đều ứng với bản Cung. Rốt cuộc ngươi cũng khó thành. Dẫn y đi, sau khi về Kinh giao cho PHụ hoàng luận xử.
Thái Sơn Vương giãy dụa:
- Đoạn Thiều, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao? Bản Vương không ngại nói cho ngươi biết, vô luận ngươi đùa nghịch ra cái gì, cuối cùng ngươi cũng không thể thắng nổi bản Vương.
Y cười như điên, vẻ mặt đầy đắc ý, như thể Thái tử mới là tù binh của y.
Tề Ninh cũng kinh ngạc, giọng nói của Thái Sơn Vương vẫn cực kỳ có tinh thần, lúc này y đã bị bắt làm tù binh, khó mà thoát khỏi tội khởi binh mưu phản. Chớ nói đến thắng Thái tử, cho dù là muốn giữ mạng mình cũng còn khó. Quả thực hắn không biết với tình trạng này sao y còn có được tinh thần này.
Tư Đồ Minh Nguyệt cười lạnh:
- Thái Sơn Vương, chuyện tới nước này, ngươi còn cuồng vọng như thế!
Y phất phất tay, Tô Luân lập tức phái người áp giải Thái Sơn Vương đi.
Thái tử ra lệnh:
- Đưa Thành Võ tới gặp bản Cung.
Tô Luân dẫn người xuống dưới, rất nhanh đã đưa Thành Võ tới.
Thành Võ tay không tấc sắt, hiển nhiên là do Tư Đồ Minh Nguyệt lo lắng một màn vừa rồi của Tề Ninh sẽ được Thành Võ tái diễn. Tuy Thành Võ tuyệt đối không thể có bản lãnh như thế, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Còn cách sáu bảy bước, Tư Đồ Minh Nguyệt liếc mắt với Tô Luân một cái ra ý, Thành Võ liền dừng bước quỳ xuống chắp tay:
- Ti tướng bị Thái Sơn Vương mê hoặc, nhất thơi hồ đồ, tội đáng chết vạn lần, xin Điện hạ trị tội!
Thái tử lại cười cười với Tề Ninh, vỗ vỗ đầu vai hắn, rồi đi tới bên cạnh Thành Võ. Tư Đồ Minh Nguyệt vội la lên:
- Điện hạ cẩn thận…
Thái tử không để ý, đi tới trước mặt Thành Võ:
- Bản Cung đã nói, chỉ truy cứu đầu đảng, không tra xét thuộc hạ.
Thành Võ, bản Cung biết ngươi cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ thôi.
Ngươi yên tâm, bản Cung nói lời giữ lời, sẽ không truy cứu tội của ngươi. Ngươi lui xuống, dẫn binh mã Từ Châu rời khỏi đây đi.
Thành Võ chắp tay nói:
- Ti tướng tuân mệnh!
Y bèn đứng dậy lui xuống.
Tô Luân thấy Thành Võ rời đi, thấp giọng hỏi:
- Điện hạ, cứ như vậy để cho y rời đi sao? Người này đi theo Thái Sơn Vương mưu phản, là do tình thế ép buộc mới đầu hàng. Hiện giờ thả cho y rời đi, có thể nào…..
Thái tử cười nói:
- Có Thái Sơn Vương còn không thể thành sự thì một Thành Võ nho nhỏ lại có thể làm được đại sự gì!
Y quay người phân phó:
- Tư Đồ, phản quân bị bình, Cẩm Y Hầu có công cao, lập tức bày tiệc rượu, bản Cung muốn bày tiệc ăn mừng vì Cẩm Y Hầu.
Y bước tới giữ chặt cánh tay Tề Ninh, cười nói :
- Cẩm Y Hầu, theo bản Cung vào trướng thôi !
Tề Ninh thể hiện sự dũng mãnh trước ba quân, tất cả đều tận mắt nhìn thấy, không thể không kính sợ. Nghĩ lại, phản quân thế lớn, nếu không có hắn dứng ra, chỉ sợ cuối cùng sườn núi Ngưu Vương sẽ bị phản quân chiếm đoạt. Rất nhiều người cảm kích với hắn, thầm nghĩ, nếu không phải nhờ hắn xông vào trong quân trận bắt Thái SƠn Vương, chỉ sợ mạng mình đã phải bỏ lại ở sườn núi Ngưu Vương.
Thành Võ lui xuống, cấp tốc điểm binh mã, rút khỏi sườn núi Ngưu Vương. Bọn người Tề Phong thấy phản quân rút lui, lập tức tiến tới, thấy Tề Ninh bình an vô sự mới yên tâm.
Thái tử chuyển nguy thành an, đương nhiên tiệc ăn mừng cực kỳ long trọng. Thái tử xuất hành không thiếu rượu ngon thức ăn ngon, trong đại trướng da trâu bày đầy rượu trái cây. Quan viên đi theo Thái tử cùng tướng lĩnh đều ngồi đó, Ngô Đạt Lâm cùng mấy người Tề Phong cũng được tôn làm khách quý. Tề Ninh được Thái tử xép ngồi ngay bên cạnh mình.
Rượu qua hai tuần, Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu, hôm nay ngươi lập kỳ công, chư vị đang ngồi có thể bình yên vô sự đều nhờ ngươi ban tặng. Nếu ngươi là người nước Tề, đương nhiên bản Cung biết nên ban thưởng thế nào. Nhưng ngươi là người nươc Sở, bản Cung không biết nên ban thưởng ra sao.
Ngươi muốn gì nào? Chỉ cần bản Cung có thể làm được nhất định không cự tuyệt!
Tề Ninh cười đáp:
- Điện hạ, ta tới nước Tề chỉ cầu hai nước hòa thuận, chỉ cần có thể đạt thành ý nguyện này là ban thưởng tốt nhất của Điện hạ rồi!
- Bản Cung nghe nói các ngươi tới nước Tề chuyến này là vì cầu thân. Cẩm Y Hầu dũng mãnh phi thường, có được thần tử như vậy, đương nhiên Hoàng đế nước Sở không hề tầm thường, ta tin chắc nhiệm vụ này của ngươi nhất định sẽ thuận lợi thành công.
Mặc dù y không nói rõ là “không vấn đề”, nhưng y nói vậy, chuyện nước Sở cầu thân coi như mười phần chắc chín rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo. Tư Đồ Minh Nguyệt ra khỏi trướng liên lập tức quay lại, nói nhỏ vài câu vào tai Thái tử.
Thái tử nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Tề Ninh thấy sắc mặt thái tử u ám liền hỏi:
- Điện hạ! Xảy ra chuyện gì hay sao?
Thái tử nhìn Tề Ninh cười khổ:
- Thái Sơn vương đã chết.
Y vừa dứt lời, toàn bộ số người có mặt đều rùng mình. Chỉ thấy thái tử đứng dậy đi ra ngoài trước với sắc mặt tối sầm, mọi người cùng đứng dậy đi theo.
Chỗ nhốt Thái sơn vương ở gần với lều Thái tử. Để đề phòng, xung quanh lều lớn đều có cận vệ của Thái tử canh gác. Khi Thái tử đi ra khói trướng đã có người bước tới vén màn. Tề Ninh đi theo vào trong trướng của Thái sơn vương thấy y nằm gọc trên mặt đất, phía trán bên trái còn có một cái lỗ thủng vẫn đang đổ máu.
Tề Ninh nhìn lướt qua thấy Thái Sơn vương bị trói quặt tay sau lưng, bên cạnh có một cái bàn gỗ, góc bàn dính đầy máu đen.
Tư Đồ Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Thái Tử nói nhỏ:
- Điện hạ! Thái Sơn vương sợ tội tự sát.
Xem hiện trường, rõ ràng Thái Sơn vương đã đập trán vào góc bàn để tử vẫn.
Đám quan viên vào sau nhìn nhau.
Tuy nói Thái Sơn vương mưu phản bị bắt nhưng trong hai ngày coi như đầy đủ ba vị hoàng tử. Hai vị trước bỏ mạng. Điều này đối với nước Tề đúng là việc không nhỏ.
Thái tử liếc mắt nhìn rồi nói:
- Cho người kiểm tra thi thể xem có vết thương khác hay không. Đồng thời nói với Tư Đồ Minh Nguyệt:
- Tư đồ! Ngươi phái người tìm một bộ quan tài tốt nhất về đây khâm liệm cho Thái Sơn vương.
Cho dù y hồ đồ nhất thời, nhưng dù sao cũng là huynh đệ của bổn cung.
Tư đồ Minh Nguyệt vâng dạ.
Đúng vào lúc này, Tô Luân vội vàng bước vào nói:
- Điện hạ! Phương Hưng Trai...Phương Hưng Trai cũng đã chết.
Mọi người nghe mà giật mình.
Thái tử cau mày hỏi:
- Sao hắn lại chết?
Tô Luân nói:
- Hắn nghe thủ vệ biết được Thái sơn vương mưu phản bất thành, biết khó thoát tội cho nên cũng tự sát.
- Tự sát?
Thái tử cau mày.
Tô Luân nói:
- Hắn trúng độc chết. Kiểm tra biết được độc y trúng cũng giống với Lâm Truy vương, đều từ tên độc mà y mang theo mình.
Thái tử hỏi:
- Trước đó các ngươi không khám xét người hắn?
- Bẩm điện hạ. Đã lục soát nhưng hắn giấu rất kỹ. Rất có thể là giấu bên trong vạt áo.
Tô Luân nói:
- Mặc dù y phạm tội chết nhưng dù sao cũng là thứ sử Từ Châu. Ti tướng không thể bắt y cởi quần áo để lục soát. Cho nên...
Y quỳ rạp xuống đất, nói:
- Do ti tướng thất trách, khẩn cầu điện hạ giáng tội.
Thái tử thở dài, nói:
- Ngươi cũng không có gì sai.
Chắc chắn, y phải giấu chất độc rất kỹ.
- Phương Hưng Trai đã biết Thái Sơn vương thất bại, biết khó thoát tội chết.
Tư đồ Minh Nguyệt thở dài:
- Tránh bị cực hình, cho nên y mới uống thuốc độc tự sát. Điện hạ!
Nên xử lý thi thể của y thế nào?
- Tuy y có tội nhưng chưa bãi quan chức.
Thái tử nghĩ một chút rồi ra lệnh:
- Tìm cho y một bộ quan tài. Sau khi liệm xong, đưa về Phương gia.
Trong chuyện mưu phản lần này, Thái Sơn vương là thủ phạm chính. Bổn cung đã nói, chỉ truy cứu thủ phạm chính, không xét tới tòng phạm. Nếu Phương Hưng Trai đã chết thì không làm khó người nhà của y.
Tư đồ Minh Nguyệt chắp tay nói:
- Điện hạ khoan dung. Từ cao tới thấp của Phương gia chăc chắn sẽ cảm động và nhớ ân đức của điện hạ.
Thái tử cảm thấy mất hứng, căn dặn:
- Tất cả mọi người về nghỉ tạm.
Sáng sớm ngày mai, khởi hành về kinh.
Y quay sang nói với Tề Ninh:
- Cẩm Y hầu! Bản cung thấy hơi mệt, trở về sẽ nói chuyện với ngươi.
Tề Ninh vội vàng nói:
- Điện hạ đi nghỉ sớm, giữ gìn thân thể.
Thái Sơn vương chết đột ngột, yến tiệc không thể tiếp tục nữa, mọi người đành trở về. Tề Ninh dẫn đám người Ngô Đạt Lâm về tới Dã Trư pha, cảm thấy hơi mệt mỏi. Hắn căn dặn đám người Ngô Đạt Lâm vài câu rồi mới nằm trong trướng, suy nghĩ.
Màn đêm buông xuống, Tề Ninh ngồi dậy, chợt nghe bên trai có tiếng than nhẹ. Thanh âm đó như có như không nhưng dường như lại rất gần. Tề Ninh cảm thấy rùng mình. Lúc trước khi bị cho là hung thủ hại Lâm Truy vương, bị nhốt tại Ngưu vương pha, Tề Ninh cũng nghe thấy âm thanh rất lạ.
Vốn hắn cứ tưởng đó là do ảo giác nhưng lần này lại nghe rất rõ. Rõ ràng có người thở dài sau lưng mình.
Tề Ninh tỏ ra bình tĩnh, nắm Bì Lô kiếm, từ từ đứng dậy. Thoáng cái hắn xoay người, rút Bì Lô kiếm, đâm thẳng về phía sau. Một kiếm này chẳng hề nương tay, mà còn dốc toàn lực. Hắn vốn hết sức tỉnh táo, hiện tại võ công tăng mạnh, khả năng cảm giác lại cao nên khẳng định phía sau có người.
Hắn biết võ công của người nọ rất cao. Với võ công hiện tại của mình, có người trong vòng trăm mét chắc chắn sẽ phát hiện.
Nhưng người này tới tận sau lưng thở dài mình mới phát hiện, cho thấy công phu của đối phương rất cao. Hắn thầm hỏi trong số sứ đoàn không hề có cao thủ như vậy.
Nếu đối phương đã lẻn vào, hơn nữa tới gần mình, chắc chắn có ý đồ không tốt nên cũng chẳng khách khí.
Mặc dù một kiếm đó được dốc hết toàn lực nhưng vẫn đâm vào không khí. Tuy nhiên hắn có thể thấy một bóng người hiện lên bên cạnh, kèm theo đó là tiếng cười nói:
- Lâu ngày không gặp, võ công của Cẩm Y hầu lại tăng lên. Lão bằng hữu tới, chưa nói lời nào mà đã dùng kiếm đâm người ta. Đây là đạo đãi khách của ngươi?
Thanh âm đó rất trong, thậm chí có phần hơi dịu dàng. Tề Ninh ngơ ngác một chút, giơ kiếm chỉ về phía bóng người đó. Chỉ thấy người nọ mặc quần áo đen bó sát, mang thêm tấm lụa mỏng che mặt chỉ để đôi mắt sáng ngời. Bộ trang phục màu đen bó sát càng tôn thêm vóc dáng rất đẹp của nàng.
Tề Ninh nhíu mày, cũng không vội vã ra tay chỉ nhìn bóng người đó chằm chằm. Đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn giật mình hỏi:
- Là ngươi?
Mặc dù thiếu nữ không lộ mặt nhưng âm thanh hết sức quen thuộc. Tề Ninh căn cứ vào vóc dáng của nàng chợt nhớ tới một người:
- Ngươi là Xích Đan Mị?
Bóng người đó liền bật cười khanh khách, khiến cho gò ngực sữa rung rinh:
- Hóa ra Hầu gia còn nhớ người ta.
Người ta cứ tưởng Hầu gia đã quên mất rồi.
Thật sự Tề Ninh không thể ngờ được Xích Đan Mị lại xuất hiện ở đây.
Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Xích Đan Mị là khi theo thuyền hoa ở sông Tần Hoài. Từ sau lần đó, không hề nghe thấy tin tức. Bây giờ, thấy người đó kéo tấm lụa mỏng xuống, để lộ khuôn mặt diễm lệ thì đúng là Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị chớp chớp mắt cười khẽ, nói:
- Hôm nay Hầu gia uy phong lẫm liệt, có đắc ý không?
Tề Ninh đang cảnh giác với nàng, không hiểu rõ ý đồ của nàng ta khi tới đây nên cũng chẳng thu kiếm chỉ cười nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Ơ. Ngài không muốn ta tới?
Xích Đan Mị liếc mắt với Tề Ninh một cái rồi thở dài:
- Ở đây chẳng phải nước Sở mà là Đông Tề. Ta là người nước Tề, đứng trên quốc thổ của mình có gì sai?
Nói rồi nàng lại liếc Tề Ninh một cái:
- Lúc trước trên sông Tần Hoài thì lời ngon tiếng ngọt với ta. Bây giờ trở mặt. Đàn ông đều là những kẻ bạc tình bạc nghĩa, không có một ai tốt.
Tề Ninh vội nói:
- Khoan đã. Sao lại bạc tình bạc nghĩa? Chúng ta có gì? Làm sao ta không nhớ?
Xích Đan Mị thở dài một cái rồi nói:
- Nhưng ngài có muốn. Nói rồi nàng nở nụ cười quyến rũ, chớp chớp mắt, tiến về phía Tề Ninh hai bước:
- Hầu gia! Lâu rồi không gặp, ngươi không nói với ta?
Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt như làn nước mùa thu, kết hợp với ngực sữa nâng cao càng tăng thêm sự xinh đẹp và quyến rũ.
Tề Ninh biết mặc dù người con gái này xinh đẹp nhưng không phải kẻ lương thiện. Thấy nàng bước về phía mình, hắn theo bản năng lùi lại hai bước. Xích Đan Mị dừng bước, trừng mắt với Tề Ninh mà nói đầy tức giận:
- Trong ta xấu vậy sao? Vì sao mà ngươi thấy ta như gặp quỷ?
Tề Ninh thở dài:
- Nếu ngươi xấu thì thiên hạ chẳng còn ai đẹp. Nhưng có người dậy ta, phụ nữ càng đẹp thì càng phải cẩn thận.
Xích Đan Mị lại bật cười, khiến cho tấm thân mềm mại chuyển động. Tề Ninh nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng đang rung rung mà lo nó sắp gẫy. Rồi hắn nghe Xích Đan Mị thở dài:
- Cẩm y hầu ơi Cẩm Y hầu. Ngươi để ta nói cho ngươi. Ngươi không biết phân biệt thiện ác, tốt xấu, sớm muộn cũng phải chết trong tay kẻ khác.
- Người khác ta không biết. Tề Ninh thở dài:
- Nhưng nếu ta phải chết trong tay ngươi thì đúng là hối hận không kịp.
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn giết ngươi?
Xích Đan Mị mỉm cười:
- Ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy.
Phía sau ngươi là Kiếm thần. Một thiếu nữ yếu đuối như ta làm sao dám động tới ngươi. Nàng lại mỉm cười rồi nói:
- Có người nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng sướng. Hay ngươi thấy ta không bằng cả hoa mẫu đơn?
- Đường đường đệ tử Bạch Vân đảo chủ ở Đông Hải, nếu như là mẫu đơn thì đúng là nói đùa. Tề Ninh thở dài:
- Xích cô nương. Hai chúng ta chẳng có gì thù hận. Nếu ngươi xem là bạn cũ tới gặp ta, thì bây giờ cũng gặp rồi. Ta xin nhận tình cảm của ngươi, ngươi hãy đi thôi.
Ngươi không biết, bên trong sứ đoàn có rất nhiều cao thủ. Nếu như bị bọn họ phát hiện ngươi lẻn vào trong doanh trại, tới lúc đó muốn chạy cũng chẳng được.
Nét mặt Xích Đan Mị sầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Hóa ra ngươi chán ta đến vậy, muốn đuổi ta đi. Ngươi gặp tai vạ tới nơi, ta có lòng tốt tơi đây giúp, ngươi lại muốn đuổi. Thôi! Nếu không muốn cho ta làm người tốt, ta cũng mặc kệ, Ngươi tự cầu phúc cho mình đi.
Nói xong, nàng uốn éo cái eo, xoay người bước đi. Nhưng đi được hai bước, không nghe thấy âm thanh của Tề Ninh, nàng quay đầu lại nói đầy oán hận:
- Sao ngươi không gọi ta?
Tề Ninh nói với nét mặt đau khổ:
- Ngươi tới âm thầm. Nếu ngươi muốn đi, ta làm sao ngăn được.
Xích Đan Mị cắn đôi môi đỏ mọng, đột nhiên ngồi xuống, nhìn bàn bên cạnh thấy có trà liền rót cho mình một chén rồi nói:
- Ngươi muốn ta đi, ta không đi.
Nếu ngươi không phục, cho dù đám rồng hay hổ trong sứ đoàn của ngươi tới, theo ta thấy cũng toàn là đồ vất đi.
Tề Ninh biết Xích Đan Mị không thể vô cớ tới tìm mình. Nhìn nàng, dường như cũng không có gì ác ý, nếu không cũng chẳng ở đây. Nghĩ tới Bạch Vân đảo chủ là quốc sư Đông Tề, tuy rằng không hỏi chuyện nhưng dù sao cũng có sức ảnh hưởng cực lớn ở Đông Tề.
Nếu Xích Đan Mị là đệ tử của y, ở Đông Tề chắc chắn có sức ảnh hưởng nhất định. Nếu nàng đã tới đây, cứ xem nàng muốn làm gì.
Nghĩ vậy, hắn thu kiếm, cười nói:
- Tuy rằng trong sức đoàn có tàng long ngọa hổ, nhưng so với Xích cô nương cũng chỉ là con mèo mà thôi.
Nói xong, hắn đè tay lên Bì Lô kiếm, ngồi đối diện với Xích Đan Mị, nói:
- Xích cô nương! Cô nương nói thật sự tới gặp ta là vì nghĩ và lo lắng cho ta?

Xích Đan Mị nở nụ cười quyến rũ, nói:
- Ngài đang tán tỉnh ta hay sao?
Tề Ninh nghiêm mặt nói:
- Ta tán tỉnh cô nương? Xích cô nương. Nói khách sáo thì một khuê nữ như cô nương, ban đêm chạy vào trong trướng của đàn ông, cho dù người đó là ai thì cô nương làm vậy cũng khiến cho người ta hiểu nhầm.
- Khuê nữ?
Xích Đan Mị ngẩn người rồi che miệng, thân hình run rẩy như sợ cười to quá phát ra tiếng. Một tay nàng bị chặt đôi môi đỏ mọng, một tay chỉ Tề Ninh, dường như cười tới mức đau bụng. Cúi người một lúc, nàng mới nói:
- Tiểu hầu gia! Ai nói ta là khuê nữ? Ý ngươi là không ai thích ta?
Tề Ninh nghĩ "Ông đây không có bản lĩnh khác, nhưng cái này không biết thì đúng là phí hai đời.
Thắt lưng của Xích Đan Mị thẳng, lông mày mảnh, cho dù có thể hiện sự quyến rũ thì cũng không thể che giấu chuyện còn là xử nữ.
Đúng lúc này, chợt nghe từ bên ngoài trướng có tiếng nói vọng vào:
- Hầu gia có gì căn dặn? Đó là tiếng của Tề Phong.
Tề Ninh biết người bên ngoài trước chắc đã nghe thấy gì đó. Tề Phong vốn rất cảnh giác nên mới hỏi thử. Vì vậy hắn nói lớn tiếng:
- Không có gì. Ngươi cứ trông coi ở gần. Ta muốn nghỉ tạm, đừng để cho ai tới gần đây.
Tề Phong đáp lại rồi bên ngoài im lặng.
Xích Đan Mị mỉm cười nói:
- Tại sao không cho họ vào bắt ta?
Tề Ninh thở dài:
- Bọn họ là tâm phúc của ta. Ta không muốn cho họ chết mà không biết nguyên nhân.
- A! Xem ra ngươi còn chưa mất suy nghĩ.
Xích Đan Mị cười nói. Nàng ngồi thẳng người, thắt lưng khá thẳng.
Do đang mặc quần áo đi đêm cho nên phô bày hết mọi đường cong.
Khi ngồi thẳng, bộ ngực căn tràn khiến cho phần áo sắp toạc. Nàng nói nhỏ:
- Coi như ngươi cũng thông minh.
Nhưng sao bị người ta đùa bỡn mà không biết?
- Đùa bỡn?
Tề Ninh cười trừ, hỏi:
- Chuyện này ta không hiểu được.
Xin Xích cô nương chỉ giáo.
- Đừng có gọi cô nương. Xích Đan Mị trừng mắt với hắn:
- Ta lớn hơn ngươi nhiều. Ít nhất ngươi có thể gọi ta là cô cô.
- Cô cô?
Tề Ninh nhìn Xích Đan Mị xinh đẹp như hoa, thấy thật sự không nhìn ra tuổi. Nước da nàng trắng mịn, so với cô nương mười sáu, mười bảy tuổi còn hơn rất nhiều.
Nhưng nét quyến rũ kia thì tiểu cô nương không thể có được. Nhìn kỹ lại có lẽ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Nhưng Tề Ninh nghĩ tới Bạch Vân đảo chủ đồng lừa với Kiếm thần Bắc Cung Liên Thành. Mà Bắc Cung Liên Thành lại đồng phận với gia gia của mình. Theo lý thì Xích Đan Mị căn cứ vào bối phận.
Có lẽ tuổi tác nhỏ hơn nhưng vai vế lại không thấp. Hơn nữa theo như lời đồn thì Ngũ Đại tông sư hết sức kì diệu, ai biết Xích Đan Mị không có thuật trú nhan. Vì vậy mà nhất thời hắn không đoán ra được tuổi của nàng.
Trong lúc hắn nghĩ vậy, Xích Đan Mị như nhìn rõ suy nghĩ của hắn mà nói thẳng:
- Kiếm thần với gia sư cùng thế hệ. Ta với phụ thân của ngươi là người đồng lứa. Ngươi không gọi ta là cô cô thì gọi là gì?
Tề Ninh thở dài:
- Nhưng ta thấy nhiều lắm ngươi mới chỉ hai mươi. Gọi ngươi là cô cô, thực sự không thốt ra được.
Xích Đan Mị cười duyên dáng, nói:
- Nói chuyện với ngươi đúng là nghe rất ngọt.
Nói tới đây, sắc mặt nàng chợt trở nên nghiêm nghị:
- Nghe kỹ. Từ giờ trở đi, ngươi gọi ta là cô cô. Nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi.
Tề Ninh nghĩ dựa theo vai vế, gọi ngươi một tiếng cô cô cũng được liền thở dài, nói:
- Mị cô cô! Ngươi nói...
- Chờ một chút.
Xích Đan Mị nhìn Tề Ninh chằm chằm:
- Ngươi gọi ta là gì? Mị cô cô?
Tề Ninh nói:
- Ta gọi ngươi là cô cô, ngươi còn muốn thế nào? Ta cho dù hiếm cô cô nhưng cũng không chỉ có một mình ngươi. Nếu sau này mấy cô cô ở cùng chỗ, gọi một tiếng cô cô, chẳng phải loạn hết hay sao?
Ngươi bắt ta gọi cô cô, ta gọi ngươi là Mị cô cô. Nếu không ta không gọi.
- Ơ ơ... Được được. Xích Đan Mị cười quyến rũ:
- Được rồi. Mị cô cô thì Mị cô cô.
Láu lỉnh. Gọi lại tiếng cô cô ta nghe.
Tề Ninh nói:
- Ngươi nói rõ trước đi. Người nào đùa bỡn ta trong lòng bàn tay. Nếu nói có lý, ta gọi ngươi mười tiếng cô cô cũng được.
Xích Đan Mị cười khúc khích nhưng cũng nói luôn:
- Bây giờ ngươi còn không tỉnh ngộ xem ra còn hồ đồ hơn so với ta nghĩ. Có người đem ngươi làm thanh đao, ngươi vẫn hồn nhiên như không.
Tề Ninh cầm lấy chén trà trên bàn, Xích Đan Mị liền giơ tay đoạt lấy, nói:
- Đây là trà của ta.
Tề Ninh không biết nói gì, đành phải nói:
- Dù sao thì cái chén này ta đã dùng. Ngươi thích thì cứ dùng.
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Xích Đan Mị chẳng hề ngại ngùng, cầm chén trà nhấp một ngụm, cười nói:
- Cho dù trong trà có độc ta cũng không sợ.
Tề Ninh thở dài, nói nhỏ:
- Ngươi nói người đó, không phải Thái tử chứ?
Xích Đan Mị cười hỏi:
- Vì sao ngươi nghĩ là hắn?
- Không phải ngươi nói cho ta biết, mọi chuyện xảy ra trong hai ngày hôm nay, đều do một tay Thái tử sắp đặt?
Tề Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh của Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị hơi kinh ngạc hỏi:
- Ngươi cảm thấy được tất cả là âm mưu của Đoàn Thiều?
Tề Ninh chỉ cười, không nói lời nào.
Xích Đan Mị vội vàng la lên:
- Ngươi nói xem. Vì sao ngươi cảm thấy những điều này là âm mưu của Đoàn Thiều?
- Không có, không có. Tề Ninh khoát tay:
- Ngươi cứ cho ta nói linh tinh. Ta chưa nói gì hết.
Xích Đan Mị nói với giọng oán hận:
- Ngươi có còn là đàn ông hay không, dám nói không dám nhận.
Ta ghét nhất loại người không có can đảm như ngươi. Ngươi nói ra, đừng lo người khác biết.
- Cũng chưa chắc.
Tề Ninh sờ cằm, nói:
- Ngươi là đệ tử của Bạch Vân đảo chủ. Bạch Vân đảo chủ lại là quốc sư của Đông Tề. Nói vậy ngươi cũng có quan hệ với triều đình Đông Tề. Ta ở đây nói một câu, chỉ sợ chưa dứt lời, thái tử đã biết.
Ta xuất sứ tới Đông Tề, không phải để sinh sự. Nếu nói linh tinh, chỉ sợ không ra được khỏi đông Tề.
Xích Đan Mị thở dài:
- Lâm Truy Vương và Thái Sơn vương đều là huynh đệ của Đoạn Thiều. Đoạn Thiều còn giết. Ta chỉ là đệ tử quốc sư, chẳng lẽ cũng là người của Đoạn Thiều?
- Ngươi nói Lâm Truy vương và Thái Sơn vương bị Thái tử giết?
Tề Ninh chẳng hề sợ hãi, chỉ mỉm cười hỏi:
- Ta thật sự không biết. Ngươi có đoán sai hay không?
Xích Đan Mị trừng mắt với Tề Ninh một cái nói:
- Đừng có giả vờ trước mặt ta. Nói như thế, ngươi đã biết Phương Hưng Trai không phải hung thủ hạ độc?
- Phương Hưng Trai hạ độc?
Tề Ninh thở dài:
- Nói thật ngay từ đầu ta còn cho hắn là hung thủ. Nhưng khi tên Diệp Văn xuất hiện, ta biết chắc không phải hắn.
Xích Đan Mị cười quyến rũ:
- Vì sao?
- Nếu Phương Hưng Trai hạ độc, mục tiêu là Thái tử. Tề Ninh nói:
- Thái tử là thái tử Đông Tề, cho dù kẻ nào muốn hại Thái tử cũng phải nghĩ tới hậu quả khi thất bại.
Phương Hưng Trai ngồi được vào vị trí Thứ sử Từ Châu đương nhiên chẳng phải người bất tài.
Nếu y muốn hạ độc thái tử, chắc chắn đã có âm mưu từ lâu. Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nhưng vẫn nói thản nhiên:
- Diệp Văn bị bắt, lập tức khai ra Phương Hưng Trai. Thái tử căn bản không cố phải có được khẩu cung. Cho dù có ngu xuẩn, Phương Hưng Trai cũng không chọn người như vậy để ra tay.
Xích Đan Mị cười quyến rũ:
- Nói thế, Diệp Văn và Phương Hưng Trai không liên quan?
- Trên thực tế, Diệp Văn cũng không đưa ra được căn cứ chính xác y là người của Phương Hưng Trai.
Tề Ninh nói:
- Dưới gầm trời này, muốn tìm một tử sĩ cũng không phải việc khó. Nếu thực sự đầu độc, chắc chắn Phương Hưng Trai sẽ chọn một tử sĩ. Nhưng Diệp Văn không phải tử sĩ.
Tới đây, hắn lắc đầu nói:
- Hắn không phải tử sĩ, nhưng hiện tại có lẽ đã là người chết.
- Người chết?
- Người như vậy, một khi làm việc cũng chẳng sống được. Tề Ninh nói:
- Chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
- Phương Hưng Trai không phải hung thủ hạ độc thì là ai?
Xích Đan Mị chăm chú nhìn Tề Ninh. Tư thế ngồi của nàng rất tao nhã, khiến cho lúc thở làm cho có vẻ rất tức giận.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Cuối cùng là ai thì ta nghĩ mãi vẫn chưa ra được.
Xích Đan Mị tức giận nói:
- Ngươi muốn nói là Đoàn Thiều thì cứ nói. Đừng ở ngồi đó mà giả ngây giả ngô.
- Ta cứ nghĩ mãi tại sao Thái tử phải hạ độc. Chẳng lẽ thật sự giết Lâm Truy vương bằng thuốc độc?
Tề Ninh nói:
- Nhưng bọn họ là huynh đệ có quan hệ rất tốt, tại sao Thái tử lại ra tay với Lâm Truy vương?
- Đoàn Thiều có thể trở thành Thái tử, tất nhiên bởi vì tên khốn Thái Sơn vương không chịu thua kém. Xích Đan Mị nhíu mày, cười lạnh:
- Nhưng quan trọng nhất là vì Lệnh Hồ Húc và Thân Đồ La đứng sau lưng y. Hai người này một văn một võ. Có bọn họ, chỉ sợ văn võ cả triều không ai cản được.
- Chuyện này liên quan gì tới Lâm Truy vương?
Tề Ninh hỏi.
Xích Đan Mị nói:
- Rất đơn giản. Bởi vì lão già Đoàn Hạo kia thích Lâm Truy vương chứ không phải Đoàn Thiều. Nếu không có Lệnh Hồ Húc và Thân Đồ La, có khi vị trí Thái tử đã thuộc về Lâm Truy vương. Đoàn Thiều và Thái Sơn vương đều do Cao hoàng hậu sinh ra. Lâm Truy vương lại do Trần quý phi sinh ra. Mà Đoàn Hạo lại sủng ái Trần quý phi. Ngươi hiểu chưa.
Đối với sự hiểu biết của Xích Đan Mị với Đông Tề, Tề Ninh cũng không lấy làm lạ. Nàng là đệ tử quốc sư Đông Tề. Nếu không biết gì thì đó mới là lạ. Nghe nàng nói vậy, hắn gật đầu:
- Xem ra cũng giống như ta nghĩ.
Tuy rằng Đoàn Thiều là thái tử, nhưng vì sự có mặt của Lâm Truy vương nên vị trí của y vẫn bị uy hiếp. Nếu muốn vị trí Thái tử vũng như thái sơn thì phải xóa bỏ mọi chướng ngại mới được.
Xích Đan Mị mỉm cười, nói:
- Hóa ra ngươi cũng hiểu điều này.
Khá lắm! Đoàn Thiều vẫn tỏ ra che chở Lâm Truy vương. Văn võ cả triều Đông Tề đều nhìn thấy hai huynh đệ thân thiết, chẳng ai ngờ Đoàn Thiều ác độc.
Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Chỉ tiếc Lâm Truy vương là tên hồ đồ, sắp chết vẫn không biết vị huynh đệ mà mình vẫn coi là chỗ dựa vững chắc đã hạ độc.
Tề Ninh thở dài:
- Thái tử cố ý để Phương Hưng Trai tới dâng rượu, hơn nữa, còn lấy ta ra để ngự tửu. Một khi thành công, sứ đoàn nước Sở chúng ta sẽ là người đáng nghi nhất, tiếp theo đó là Phương Hưng Trai. Cho dù thế nào cũng chẳng ai nghĩ tới Thái tử.
Tới đây, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Nhưng vì sao y khẳng định được Lâm Truy vương sẽ uống ngự tửu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận