Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1008: Ẩn chủ


Giang Mãn Thiên lại một lần nữa nhấc ấm trà rót cho mình, thản nhiên nói:
- Hẳn là Thẩm tướng quân hiểu rõ tính tình của Đạm Đài Hoàng, lão ta Nam chính Bắc chiến, sát phạt quả đoán, ác độc đến tận xương tủy, với sự hiểu biết của ngươi về lão, nếu như lão xác định cái chết của Đạm Đài Chích Lân có liên quan tới ngươi, thì sẽ làm thế nào?
- Lão ta làm việc như sấm rền gió cuồn, với người cần giết, chưa bao giờ buông tha.
Giang Mãn Thiên gật đầu nói:
- Tướng quân nói rất đúng, nếu như lão ta có chứng cứ chứng minh tướng quân liên quan tới cái chết của Đạm Đài Chích Lân, e rằng tướng quân cũng không thể nói chuyện với ta ở chỗ này rồi.
Khóe mắt Thẩm Lương Thu hơi giần giật, Giang Mãn Thiên lại nói:
- Lão ta không hề động thủ, cũng cho thấy đó chỉ là nghi ngờ chứ không thể xác định. Ngươi là phó tướng thủy quân, hành sự cẩn thận, chỉ cần trên tay lão ta không có chứng cứ, lão sẽ không tùy tiện động vào người. Bằng không, giết đại tướng mà không có chứng cứ, chẳng phải sẽ khiến thanh danh của lão bị hao tổn? Người như vậy, càng già thì xem trọng thanh danh của mình.
- Ý của ngươi là?
- Thận trọng với Tân Tứ, dán mắt vào Tề Ninh.
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Giang Mãn Thiên nói:
- Hiện giờ cái chúng ta cần là thời gian, phía kinh thành đã báo tin, bộ binh đã bí mật chuẩn bị kế hoạch chinh phạt Bắc Hán, Sở quốc sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Thẩm Lương Thu hơi nhướng mày:
- Triều đình xác định muốn Bắc thượng? Ta vẫn nghĩ tiểu hoàng đế không có can đảm như vậy.
- Hiện giờ Tư Mã Lam là phụ chính đại thần, một khi Bắc phạt, việc trong triều sẽ rất nhiều, ông ta phụ giúp quản lý triều chính, đương nhiên càng có cơ hội nắm cục diện triều đình trong tay.
Giang Mãn Thiên nói:
- Tư Mã Lam là tên cáo già, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Thản nhiên mỉm cười, Giang Mãn Thiên lại nói:
- Về phần tên tiểu hoàng đế kia, hắn vừa lên ngôi không lâu, lòng người còn chưa phục. Nếu như lần này có thể Bắc Phạt thành công, thì không cần phải nói, cho dù không tiêu diệt được Bắc Hán, mà chỉ công thành đoạt đất, đánh hạ được một vài địa phương của Bắc Hán, cũng đủ để hoàng uy của tiểu hoàng đế lan xa, củng cố vững vàng ngôi vị của hắn. Bởi vậy, hai người đó đều sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Ta chỉ sợ bọn họ không dám xuất binh.
- Tình thế của Bắc Hán hiện nay hết sức rối loạn.
Giang Mãn Thiên nói:
- Nhưng hiện nay binh quyền cũng đều nằm trong tay của gia tộc Bắc Đường, đơn giản là Bắc Đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà thôi. Nội loạn ở Bắc Hán, sớm muộn gì cũng sẽ phân ra thắng bại, một khi Bắc Hán dẹp được nội loạn, cơ hội cũng vuột mất. Bởi vậy, Sở quốc tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn cơ hội vụt qua, trong vòng hai ba tháng nữa, rất có thể sẽ hành động.
Thẩm Lương Thu khẽ gật đầu, nói:
- Người Bắc Hán cũng biết Sở quốc đang nhìn chòng chọc, cho nên họ cũng mong muốn mau chóng kết thúc chiến sự.
- Chỉ cần quân Sở vượt sông Hoài, tung ra nắm đấm, thì muốn thu hồi lại cũng không dễ.
Khóe môi Giang Mãn Thiên lộ ra một nét cười quái dị:
- Tới lúc đó, cũng chính là cơ hội của chúng ta, bởi vậy hiện tại chúng ta chỉ cần kiên trì đợi Sở quốc xuất binh.
- Ý của ngươi là, trước khi Sở quốc xuất binh, trước hết chúng ta nên cẩn trọng với Tân Tứ, dán mắt vào Tề Ninh, chỉ cần hai người đó không làm ầm ĩ, thì có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn này?
Giang Mãn Thiên thở dài:
- Ba tháng nói dài cũng không dài lắm, nhưng nói ngắn cũng không ngắn, trong khoảng thời gian đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ông ta hơi nhíu mày:
- Ta vẫn suy nghĩ mãi, không biết ai bắt cóc nữ nhân họ Điền kia?
Thẩm Lương Thu nói:
- Tề Ninh ra khỏi thành, hẳn là có liên quan tới việc nữ nhân kia mất tích, ta chỉ cho rằng là do các ngươi ra tay.
- Vào lúc này, không cần trêu vào Tề Ninh, ngược lại, ta chỉ muốn cung kính cúng dường hắn như Bồ Tát, sau đó tiễn hắn bình an rời khỏi Đông Hải.
Giang Mãn Thiên vung bút viết xong, gác bút một bên, rồi lấy ra một tờ giấy mới, động tác rất tao nhã:
- Trước đây nữ nhân họ Điền cũng không giao du nhiều ở Đông Hải, bằng hữu cũng không nhiều, kẻ thù càng không nghe nói tới, cho nên ta cũng không hiểu rốt cuộc là ai bắt cóc nàng ta.
Thẩm Lương Thu nói:
- Chỉ sợ mục đích của đối phương cũng không phải ở trên người nữ nhân kia.
- Hả?
- Nữ nhân họ Điền kia không có kẻ thù ở Đông Hải, nhưng Cẩm Y Tề gia thì ngược lại.
Thẩm Lương Thu nói:
- Đã có vô số người chết trong tay Cẩm Y Tề gia, chỉ sợ khắp nơi trong thiên hạ đều có cừu địch của Cẩm Y Tề gia. Nếu ở Đông Hải có kẻ thù của Cẩm Y Tề gia, thì việc họ bắt cóc nữ nhân kia, cũng không lạ.
Giang Mãn Thiên hơi đăm chiêu trong chốc lát, rồi nói:
- Ý ngươi là, có người bắt nữ nhân kia, là muốn dẫn dụ Tề Ninh vào bẫy rập?
- Trước đây Giang tiên sinh cũng từng nói, Tề Ninh ra khỏi thành, chỉ dẫn theo một mình Tần Nguyệt Ca, hắn là hầu tước, không thể đưa thân vào nơi đã biết trước là rất hiểm nguy. Nếu như ta không đoán sai, hắn ra khỏi thành là muốn cứu nữ nhân kia, mà diều kiện đối phương đưa ra, là hắn không được dẫn theo nhiều người.
Khó miệng Giang Mãn Thiên thoáng hiện một nụ cười:
- Nếu quả thật như vậy, điều đó đối với chúng ta là chuyện tốt.
- Không sai, nếu như Tề Ninh ra khỏi thành mà không thể trở về, chết ở bên ngoài, tất nhiên triều đình sẽ phái người điều tra vụ án. Như vậy, phía chúng ta càng dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Lương Thu cũng khẽ cười nhạt:
- Thời gian ba tháng, cũng qua rất nhanh.
- Nếu như không phải như vậy thì sao?
Giang Mãn Thiên hỏi.
Thẩm Lương Thu ngẩn ra. Anh mắt sâu xa, Giang Mãn Thiên lại nhẹ giọng nói:
- Tên này đã phá hủy đại sự của Thục Vương ở Tây Xuyên, khi tới Đông Tề, lại đưa công chúa Đông Tề trở về Sở quốc, đều là chuyện người thường khó làm được.
- Trong tay hắn không có binh quyền, cũng không có chứng cứ, ở Đông Hải này, ta lại muốn nhìn xem hắn có thể làm được gì.
Thẩm Lương Thu nắm tay nói:
- Ở đây không phải Tây Xuyên, càng không phải là kinh thành.
- Mọi việc cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Giang Mãn Thiên lại cầm bút lên, chậm rãi nói:
- Tướng quân, thi thể của Đạm Đài Chích Lân, có lẽ đã xử lý thỏa đáng, đã định ngày hạ táng chưa?
- Ba ngày nữa!
Thẩm Lương Thu nói:
- Lúc này đã bắt đầu chuẩn bị việc hải táng, chỉ cần hải táng xong, vạn sự đều thuận lợi, cho dù Tề Ninh có khả năng thông thiên độn thổ, cũng đừng hòng tạo nên sóng gió gì. Nếu tất cả đều thuận lợi, sau khi hải táng, hắn sẽ về kinh, lúc đó chúng ta chỉ cần đối phó với một mình Tân Tứ.
- Tốt!
Giang Mãn Thiên cười nói:
- Giang mỗ chỉ hy vọng tất cả đều bình an. Một khi đại sự thành công, không những tướng quân có thể thay thế Kim Đao Đạm Đài gia, mà còn có thể trở thành cột trụ một phương của Sở quốc, vả lại, còn có thể được phong Đông Hải vương, sử sách lưu danh!
Thẩm Lương Thu thản nhiên nói:
- Ta chẳng thèm quan tâm việc lưu danh sử sách khỉ khô gì cả, ta chỉ quan tâm trên đường của ta có chương ngại hay không thôi!
Y đứng dậy, xoay người cũng không quay đầu lại, liền rời đi.
Vẻ mặt không thay đổi, Giang Mãn Thiên vẫn tiếp tục viết chữ. Không bao lâu sau khi Thẩm Lương Thu đi khỏi, từ bên ngoài có một người đi vào, đó chính là Giang tam gia Giang Dịch Thủy.
Giang Mãn Thiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên hỏi:
- Ngươi nghe hết rồi chứ?
- Vâng!
Giang Dịch Thủy ngồi xuống phía đối diện với Giang Mãn Thiên, cười lạnh nói:
- Đại ca, tên Thẩm Lương Thu này thủ đoạn độc ác, mà lại to gan lớn mật, phải hết sức cẩn thận đối với tên này.
- Ừ!
Giang Mãn Thiên buông bút lông chồn, ngẩng lên liếc nhìn Giang Dịch Thủy, hỏi:
- Đã điều tra họ đi về phía nào chứ?
- Sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi về hướng đông nam.
Giang Dịch Thủy thấp giọng nói:
- Nhưng bây giờ cũng không biết rốt cuộc đã tới nơi nào, còn chưa điều tra được rõ. Đại ca nghĩ Tề Ninh có thể chạy đi đâu?
Giang Mãn Thiên lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Ta hỏi ngươi, chuyện tối hôm đó, người xác định là Tề Ninh không phát hiện được gì chứ?
- Đại ca yên tâm, đệ an bài vô cùng ổn thỏa, không để xảy ra sơ xuất nào, Tề Ninh hoàn toàn không nhìn ra kẽ hở.
Giang Dịch Thủy khẳng định chắc chắn:
- Hơn nữa, hắn cũng không có khả năng đoán được vụ cháy kia là có nguyên nhân trong đó.
Giang Mãn Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Giang Dịch Thủy cười lạnh nói:
- Đáng tiếc là thời cơ chưa tới, bằng không đệ đã băm vằm tên tiểu tử thối Tề Ninh đó thành trăm mảnh rồi. Nếu không có hắn, hiện tại Hắc Lân doanh đã ở trong tay Vân nhi, chúng ta có binh mã ở phụ cận kinh thành, sau này khởi sự, cũng thuận tiện hơn nhiều.
Giang Mãn Thiên nhíu mày nói:
- Đó chỉ là thất bại nhất thời, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?
- Là tiểu đệ lỡ lời thôi.
Giang Dịch Thủy vội nói, rồi lập tức thấp giọng nói:
- Đại ca, tên Thẩm Lương Thu vô cùng âm hiểm, hơn nữa thủ đoạn rất độc ác, đệ chỉ lo lắng, một khi hắn đủ lông đủ cánh, hoàn toàn nắm thủy quân Đông Hải trong tay, lúc đó sẽ không còn bị chúng ta khống chế nữa.
Y hơi nhíu mày:
- Chúng ta phải luôn đề phòng tên này.
- Rộn ràng nhốn nháo, tất cả đều chỉ vì một chữ lợi!
Giang Mãn Thiên thản nhiên nói, khóe miệng lộ ra một nét cười xem thường:
- Nhược điểm lớn nhất của tên Thẩm Lương Thu này, là dã tâm quá lớn, chỉ cần một người có dã tâm, thì thật ra cũng không khó đối phó. Cho dù hắn có thể hoàn toàn nắm thủy quân Đông Hải trong tay, thì có thể làm được gì? Chỉ dựa vào mấy vạn thủy quân, làm sao hắn có thể làm được đại sự? Hắn một lòng muốn bái tướng phong vương, cho nên mới phải dựa vào Ẩn chủ (chủ nhân giấu mặt). Thẩm Lương Thu là một người thông minh, hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu không có Ẩn chủ, dã tâm của hắn tuyệt đối không thể thực hiện được.
Giang Dịch Thủy cười nói:
- Đại ca nói rất đúng. Thật ra nói cho cùng, Thẩm Lương Thu có thể hợp tác với chúng ta, đơn giản là vì có Ẩn chủ.
Suy nghĩ một lát, y lại ghé sát vào Giang Mãn Thiên, khẽ hỏi:
- Đại ca, trong vòng ra tháng nữa, Sở quốc sẽ thật sự Bắc Phạt?
- Tin tức do Vân nhi đưa tới, hẳn là không sai.
Giang Mãn Thiên lộ vẻ rất nghiêm nghị:
- Bộ binh đã bắt đầu vạch kế hoạch tác chiến Bắc thượng, chỉ là chưa tiết lộ ra bên ngoài thôi. Vân nhi cũng mất rất nhiều công sức mới có được tin tức này. Tuy rằng còn chưa biết được cụ thể thời điểm phát binh, nhưng theo phán đoán của ta, nếu trong vòng ba tháng mà không xuất binh, rất có thể sẽ bỏ qua cơ hội tốt, Long Thái và Tư Mã Lam sẽ không chờ đợi lâu như vậy đâu.
Giang Dịch Thủy cười lạnh nói:
- Tuy nhiên lần Bắc Phạt này, vua tôi Sở quốc nhất định sẽ rất cẩn thận. Sau đại chiến Tần Hoài, quốc khố của Sở quốc trống rỗng, hiện giờ triều đình chỉ đang miễn cưỡng tập hợp quân lương, e rằng cũng không cầm cự được lâu lắm. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn không đạt được đột phá, chúng sẽ bị sa lầy ở Bắc Hán!
Nói tới đây, trong mắt y lại lóe lên sáng rực.
Giang Mãn Thiên cũng vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Một khi chiến sự nổ ra, muốn thu tay lại cũng không dễ dàng. Ẩn chủ vẫn luôn chờ cơ hội này. Quân chủ lực Sở quốc Bắc thượng, phía sau trống không, chính là lúc chúng ta ủng hộ Ẩn chủ hoàn thành đại nghiệp. Tới lúc đó, cũng là lúc chúng ta rửa sạch mối huyết cừu năm xưa.
Giang Dịch Thủy nghe vậy, trong mắt lóe lên sắc lạnh, nắm tay nói:
- Năm xưa Kim Đao Đạm Đài gia làm những chuyện gì ở Đông Hải, đến lúc đó, chúng ta sẽ trả lại gấp mười lần!


Giang Mãn Thiên không biết Tề Ninh đang ở đâu, Vi Ngự Giang cũng không biết tình hình lúc này của hắn như thế nào.
Tề Ninh mãi không thấy về, hơn nữa cũng không có tin tức gì, khiến Vi Ngự Giang rất sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Mấy quan viên hình bộ cùng đi, đều cảm thấy sự việc này rất khác thường, cũng thường xuyên hỏi thăm tin tức từ Vi Ngự Giang, rằng khi nào có thể hồi kinh, Vi Ngự Giang đành phải ứng phó cho qua chuyện.
Đối với mấy quan viên Hình bộ, thi thể của Đạm Đài Chích Lân đã được kiểm tra kỹ càng, hơn nữa đã xác định là chết do tự sát, chứ không phải do bị mưu hại, đương nhiên cũng không có hung thủ, vậy thì Hình bộ cũng không cần phải ở đây hao tâm tổn trí đi tìm hung thủ làm gì.
Tuy Vi Ngự Giang lo lắng cho sự an nguy của Tề Ninh, nhưng hai ngày nay, y cũng không ở không.
Vi Ngự Giang chọn một gian phòng trong dịch quán, trong phòng bố trí, bày biện giống hệt như thư phòng của Đạm Đài Chích Lân. Cửa sổ phòng này cũng được mô phỏng giống như lúc phát hiện Đạm Đài Chích Lân tự sát, tất cả đều đóng lại. Ngoài ra, y còn cho người làm một người giả, dùng dây buộc chặt cổ người giả, rồi treo lên xà nhà. Về cơ bản, căn phòng này được hoàn toàn mô phỏng hiện trường lúc Đạm Đài Chích Lân bị chết. Hai ngày nay, hầu như Vi Ngự Giang đều ở trong gian phòng này, cẩn thận tìm kiếm kẽ hỡ của sự việc.
Vi Ngự Giang ngồi trên ghế, nhìn người giả bị treo kia, đôi mày nhíu chặt.
Nghe cửa phòng bị đẩy ra đánh “két” một tiếng, nhưng Vi Ngự Giang vẫn im lặng suy nghĩ, chỉ đến khi có người vỗ vào vai, y mới tỉnh táo lại và ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đứng bên cạnh mình, chính là Tề Ninh, người mà mình đã lo lắng hai ngày nay.
- Hầu…Hầu gia!
Nhìn thấy Tề Ninh, ban đầu Vi Ngự Giang ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ, đứng bật dậy.
Tề Ninh mỉm cười, nhìn lướt qua gian phòng một lượt, rồi tới ngồi xuống một cái ghế, mỉm cười hỏi:
- Vi ti thẩm vẫn luôn nghiên cứu về cái chết của đại đô đốc?
Vi Ngự Giang gật đầu, thấy Tề Ninh không bị thương, mới yên tâm. Tuy y rát thắc mắc, không biết mấy ngày nay Tề Ninh đi đâu, nhưng dù sao y chỉ là một viên quan Hình bộ bình thường, cũng không dám hỏi nhiều.
- Có phát hiện được kẽ hở nào không?
Vi Ngự Giang nhíu mày nói:
- Hầu gia, đã nhiều ngày ty chức luôn suy nghĩ, rốt cuộc kẽ hở nằm ở chỗ nào, nhưng…
Tề Ninh mỉm cười, đưa tay chỉ vào người giả treo trên xà nhà:
- Vi ti thẩm, người tự sát có phải là đại đô đốc không?
Vi Ngự Giang ngẩn ra, không hiểu lắm, nhưng vẫn đáp:
- Hầu gia, đây là người giả do ty chức làm ra, nhưng quả thật là thay cho đại đô đốc.
- Ngươi không hiểu ý của ta rồi.
Vẻ mặt nghiêm túc, Tề Ninh nói:
- Ý ta muốn hỏi ngươi, thi thể mà bọn họ phát hiện ở hiện trường, có đúng là đại đô đốc hay không?
- Việc này…
Vi Ngự Giang nhíu mày, nói:
- Hầu gia, theo miêu tả tình tiết vụ án, di thể của đại đô đốc được tháo xuống, đến lúc Thẩm tướng quân từ quân doanh chạy tới, hơn nữa lúc đó ngoại trừ Thẩm tướng quân, còn có Hầu tổng quản của phủ đô đốc và vai người khác. Nhưng những người này đều là người của phủ đô đốc, đương nhiên là rất quen thuộc đối với đại đô đốc, nếu di thể không phải là đại đô đốc, thì lập tức họ sẽ nhìn ra ngay.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng, thi thể được phát hiện lúc Thẩm Lương Thu chạy tới, đương nhiên là đại đô đốc rồi.
- Di thể được phát hiện lúc hắn chạy tới?
Dù sao Vi Ngự Giang cũng là quan Hình bộ, y lập tức nghe ra điểm khác thường trong câu nói của Tề Ninh:
- Hầu gia, ngài nói di thể được phát hiện lúc Thẩm tướng quân chạy tới là đại đô đốc, như vậy chẳng lẽ còn có di thể được phát hiện trước đó?
Tề Ninh ra hiệu cho Vi Ngự Giang ngồi xuống, lại cười nói:
- Vi ti thẩm, thật ra ta cũng như ngươi, mấy ngày nay, ta luôn suy nghĩ xem, rốt cuộc hiện trường vụ án có kẽ hở gì, hoàn cảnh của hiện trường được phát hiện, hầu như là hoàn toàn kín kẽ, hoàn toàn không tìm được kẽ hở nào.
- Hầu gia nói rất đúng, ty chức nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra, ngoại trừ tự sát, thì đại đô đốc bị người mưu hại như thế nào.
Vi Ngự Giang nói, vẻ mặt ngưng trọng:
- Nhưng trực giác nói cho ty chức biết, vụ án này không đơn giản như chúng ta nhìn thấy.
Tề Ninh thở dài:
- Thật ra kẽ hở của vụ án này, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra, nhưng có người sắp bày rất kỹ càng, che mắt của chúng ta thôi.
Dường như Vi Ngự Giang láng máng hiểu được, nhưng vẫn chưa rõ ý Tề Ninh muốn nói. Tề Ninh chăm chú nhìn Vi Ngự Giang, hỏi:
- Vi ti thẩm, người hãy nhắc lại quá trình phát sinh sự việc đêm đó một lần nữa.
Vi Ngự Giang biết, Tề Ninh đã rõ chuyện đêm đó như lòng bàn tay, nhưng lúc này, hắn lại bảo mình nhắc lại, đương nhiên là có thâm ý. Y liền nói:
- Hầu gia, chuyện xảy ra đêm đó, sau khi dùng cơm tối xong, liền đến thư phòng. Khi sắp tới giờ Hợi, Đạm Đài phu nhân sai Hầu tổng quản tới gọi đại đô đốc về phòng nghỉ ngơi. Hầu tổng quản tới nơi, phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng. Lão gọi mấy tiếng, nhưng đại đô đốc không trả lời, tuy nhiên cửa phòng chốt bên trong, cho nên lão cũng không mở cửa được, liền đi báo báo với phu nhân.
Tề Ninh gật đầu, ra hiệu cho Vi Ngự Giang tiếp tục nói:
- Lúc đó phu nhân dẫn theo hai nha hoàn tới, còn Hầu tổng quản cũng dẫn theo hai gia nô. Bọn họ gọi, nhưng đại đô đốc không trả lời, bọn họ cảm thấy không ổn, cho nên đã phá cửa mà vào. Lúc đó tất cả mọi người thấy đại đô đốc treo cổ tự sát trong phòng riêng, nhưng họ cũng không lập tức gỡ di thể xuống, mà là…
- Không đúng!
Đột nhiên Tề Ninh cắt ngang, lắc đầu nói:
- Vi ti thẩm nói không chính xác với sự thực.
Vi Ngự Giang hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu ra, nói:
- Khi phát hiện đại đô đốc treo cổ tự sát, phu nhân té trên mặt đất, mà Hầu tổng quản dẫn người chạy vào, lão chỉ tưởng có thích khách. Nhưng trong phòng không có bất cứ ai khác. Hơn nữa, chúng ta đã quan sát hiện trường rồ, hễ trong phòng có người ẩn trốn, thì rất dễ bị phát hiện. Lúc đó đông người như vậy, Hầu tổng quản nói không phát hiện ra thích khách, hẳn là không sai. Vì vậy, Hầu tổng quản liền dẫn người tới định gỡ di thể của đại đô đốc xuống.
Tề Ninh gật đầu, Vi Ngự Giang lại nói:
- Nhưng Đạm Đài phu nhân lại ngăn cản Hầu tổng quản, bảo lão không được đụng vào đại đô đốc, hơn nữa còn sai Hầu tổng quản lập tức chạy tới đại doanh thủy quân, tìm gặp Thẩm Lương Thu. Hầu tổng quản chạy tới đại doanh, gặp được Thẩm Lương Thu, sau đó Thẩm Lương Thu ra roi thúc ngựa chạy về thành. Thẩm tướng quân đích thân gỡ di thể xuống, bởi vì lo sợ có người mưu hại, cho nên không lập tức xử lý di thể, mà đặt trong thư phòng.
- Ngươi nói rất rõ ràng, chuyện xảy ra đêm đó đúng là là như vậy.
Ánh mắt lấp lánh, Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Vi ti thẩm, người là quan Hình bộ, hơn nữa sau khi đến hiện trường, ngươi cũng luôn cho rằng, sự việc có điều khác thường, nghi ngờ chuyện này không đơn giản là đại đô đốc treo cổ tự sát.
- Hầu gia, quả thật ty chức nghi ngờ như vậy.
Vẻ mặt Vi Ngự Giang rất ngưng trọng.
- Tốt lắm, vừa rồi, khi ngươi nhắc lại sự việc này, ngươi phát hiện mấy điểm không thích hợp?
- Hầu gia, thật ra, điều khiến ty chức nghi ngờ, đó là vì sao Đạm Đài phu nhân không cho Hầu tổng quản gỡ thi thể xuống.
Vi Ngự Giang nghiêm nghị nói:
- Nếu như phu nhân không tin đại đô đốc tự sát, nghi ngờ có người mưu hại, muốn bảo vệ hiện trường, như vậy cho dù Thẩm Lương Thu chạy tới sau đó, cũng không không nên gỡ di thể xuống mới phải.
Hừng lại một chút, hắn nhíu mày nói:
- Dường như phu nhân cố tình chờ Thẩm Lương Thu tới, để hắn tự tay gỡ di thể xuống.
Khóe môi Tề Ninh hiện ra nét cười, ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn về phía người giả bị treo kia, đột nhiên hỏi:
- Vi ti thẩm, đêm đó đại đô đốc trở lại thư phòng lúc nào?
Vi Ngự Giang lớn tiếng nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, ngày đó chúng ta từng hỏi Hầu tổng quản, sinh hoạt trong phủ đô đốc rất nề nếp, nhất là lúc đại đô đốc không ở trong phủ, toàn bộ mọi người trong phủ đều phải tuân thủ giờ giấc một cách nghiêm ngặt. Bữa tối ở phủ đô đốc đều bắt đầu vào giờ Dậu và trước thời điểm giờ Dậu ba khắc, nhất định bữa tối kết thúc.
- Nói cách khác, trước giờ Tuất, nhất định đại đô đốc đã về tới thư phòng.
Tề Ninh nghiêm nghị ngói:
- Hầu tổng quản đến thư phòng lúc nào?
- Lúc sắp tới giờ Hợi.
Vi Ngự Giang nói:
- Sớm nhất hẳn là vào lúc giờ Tuất ba khắc.
- Nói cách khác, đại đô đốc ở trong thư phòng khoảng chừng một canh giờ.
Tề Ninh nói:
- Trong một canh giờ, có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Ta lại hỏi ngươi, sau khi phát hiện đại đô đốc tự sát, Hầu tổng quản liền bị phái đi tìm Thẩm Lương Thu tới, vậy lúc đó hẳn là vào giờ Hợi.
- Hầu gia, thật ra, đây cũng là một điểm đáng ngờ.
Vi Ngự Giang nói:
- Ban đầu, ty chức cũng không quá để ý, nhưng sau nhiều lần ngẫm nghĩ kỹ càng từng chi tiết sự việc xảy ra đêm đó từ đầu đến cuối, ty chức đã nghĩ tới điểm khúc mắt nằm ở trên người Hầu tổng quản.
Tề Ninh nói:
- Ngươi nói xem.
- Hầu gia, phủ đô đốc người hầu đông đảo, ssc đó cũng là doanh trại quân đội, mặc dù nói hiện nay Đông Hải đã là đất đai của Sở quốc ta, hơn nữa Đạm Đài đại đô đốc thống lĩnh mấy vạn thủy quân trấn giữ Đông Hải, nhưng năm xưa Kim Đao Đạm Đài gia chinh phạt Đông Hải, cũng đã giết không ít người. Nếu nói, Đạm Đài gia vẫn còn kẻ thù ở Đông Hải, ty chức sẽ tin tưởng ngay mà không chút nghi ngờ.
Vi Ngự Giang chậm rãi nói:
- Đại đô đốc vẫn ở lại trong đại doanh thủy quân, rất ít về phủ đô đốc, nhưng chính vì nguyên nhân đó, mà gia đinh, hộ vệ trong phủ đương nhiên đều những kẻ tinh nhuệ.
- Không sai!
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta cũng đã quan sát thấy, hộ vệ trong phủ đô đốc, đều như hổ như rồng, đó là vì họ được chọn lọc rất kỹ càng.
Vi Ngự Giang nhíu mày nói:
- Kỳ lạ là ở chỗ đó. Hầu gia, tuy Hầu tổng quản cũng xuất thân binh nghiệp, cơ thể rắn rỏi hơn người thường khá nhiều, nhưng dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, so về thể lực hay thân thủ, đều kém nhưng hộ vệ trẻ tuổi khác trong phủ.
- Đương nhiên là vậy.
Tề Ninh nói:
- Mỹ nhân tự cổ như danh tướng
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. (Người đẹp từ xưa như tướng giỏi. Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu.)
Cho dù là nhân vật lợi hại cỡ nào, đều không thể chống lại sự gặm nhấm của thời gian.
Nói xong, hắn lại nghĩ tới Bắc Cung Liên Thành, thầm nghĩ hiển nhiên là Bắc Cung Liên Thành và Đông Hải đảo chủ Mạc Lan Thương không nằm trong trường hợp này. Hai lão quái vật đó dường như đánh bại thời gian, đến giờ vẫn không già đi.
- Phủ đô đốc cách đại doanh thủy quân không quá hai mươi dặm, thật ra cũng không thể nói là rất xa, nhưng cũng không thể nói là rất gần.
Vi Ngự Giang nói:
- Lúc đó nếu vội vã tìm Thẩm Lương Thu tới, đương nhiên là phải càng nhanh càng tốt, cho dù phái mấy tên hộ vệ trẻ tuổi có thân thủ tốt, cũng sẽ nhanh chóng tìm được Thẩm Lương Thu.
Ngừng lại một chút, đôi mày nhíu lại, Vi Ngự Giang lại thấp giọng nói:
- Thế nhưng, vì sao lúc đó lại không thể không để Hầu tổng quản đi? Hầu tổng quản tuổi tác đã cao, tốc độ cưỡi ngựa chắc chắn không thể nhanh bằng hộ vệ trẻ tuổi rồi. Trong tình huống lúc đó, Hầu tổng quản là đại tổng quản của phủ đô đốc, lẽ ra nên ở lại để giải quyết tốt hậu quả, chứ không phải đi tìm Thẩm Lương Thu.


Tề Ninh mỉm cười:
- Vậy theo Vi ti thẩm, có người sắp xếp như vậy, là vì cái gì?
- Chuyện này…
Vi Ngự Giang do dự một chút, rốt cuộc không nói tiếp.
- Ngươi sợ nói ra, là khinh nhờn Đạm Đài phu nhân chứ gì?
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Ngươi không cần kiêng dè, chúng ta đã phụng chỉ điều tra chân tướng vụ án này, vậy thì tất cả mọi người đều có thể được đưa vào danh sách nghi ngờ, chỉ cần là suy đoán hợp lý, cũng không có gì quá đáng.
Vi Ngự Giang chắp tay nói:
- Hầu gia, ty chức nghĩ tới nghĩ lui, khả năng cao nhất là Đạm Đài phu nhân muốn Hầu tổng quản đi khỏi phủ, nhưng vì sao Đạm Đài phu nhân lại làm như vậy, thì ty chức vẫn chưa nghĩ ra lý do.
Tề Ninh gật đầu:
- Vừa rồi ta đã nói, Hầu tổng quản đi đại doanh của thủy quân vào giờ Hợi, đại doanh thủy quân cách phủ đô đốc chỉ hơn hai mươi dặm. Xuất phát từ phủ đô đốc, băng qua phố lớn ngõ nhỏ, sau đó ra khỏi thành, chạy tới đại doanh thủy quân, tối đa sẽ không quá nửa canh giờ.
Cho dù tuổi tác của Hầu tổng quản đã cao, nửa canh giờ cũng đủ.
Vi Ngự Giang nói:
- Tới đại doanh rồi, Hầu tổng quản nhanh chóng gặp được Thẩm Lương Thu, Thẩm Lương Thu lập tức theo Hầu tổng quản trở về thành, cả đi lẫn về, đại khái chừng một canh giờ.
Tề Ninh nói:
- Như vậy, từ lúc phát hiện thi thể của đại đô đốc, cho tới giờ Tý, lúc Thẩm Lương Thu đến gỡ thi thể xuống, đại khái chừng một canh giờ.
Lúc này dường như đã cảm nhận được suy nghĩ của Tề Ninh, Vi Ngự Giang nhìn Tề Ninh. Tề Ninh mỉm cười, hơi nghiêng người tới, thấp giọng nói:
- Vi ti thẩm, trước kia chúng ta từng thảo luận xem, Thẩm Lương Thu có liên quan tới vụ án này hay không, hay nói cách khác, Thẩm Lương Thu có thể là hung thủ hay không, lúc đó ngươi đã nói với ta là không thể, vì Thẩm Lương Thu không có mặt ở hiện trường, ta nhớ không lầm chứ?
- Hầu gia, Hầu tổng quản chạy tới đại doanh, cho dù là tốc độ phi ngựa có chậm một chút, thì cũng là ngựa không dừng vó, sau khi đến nơi, Thẩm Lương Thu đang ở trong quân doanh, vậy…
- Ta hiểu ý của ngươi.
Tề Ninh nói:
- Vi ti thẩm, ngươi ở Hình bộ, quanh năm tiếp xúc đủ loại vụ án, phần lớn hung thủ, đều giỏi sắp bày dấu hiệu giả tạo, dùng để che giấu manh mối gây án. Có một số manh mối trông như rất hữu dụng, thậm chí là kẽ hở do chính hung thủ cố ý để lại, mục đích là muốn dẫn dắt để người điều tra vụ án lạc lối.
Vi Ngự Giang gật đầu nói:
- Hầu gia nói rất đúng, hung thủ gây án cố ý bày bố mê trận giấu đầu hở đuôi, cũng là việc thường xảy ra.
- Ta vừa mới nói, có một số kẽ hở chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay, nhưng hung thủ đã cố ý dùng thủ đoạn để che mắt mọi người, khiến mọi người nhìn thấy dấu hiệu giả tạo, nhưng lại nghĩ lầm là sự thật, đó là một loại thủ đoạn.
Tề Ninh nhìn Vi Ngự Giang, nhẹ giọng nói:
- Làm thế nào để tạo ra dấu hiệu giả dối, trước hết chúng ta không cần nói tỉ mỉ. Ta chỉ hỏi ngươi, mục đích mà Đạm Đài phu nhân để Hầu tổng quản tới đại doanh thủy quân, ngoại trừ muốn Hầu tổng quản rời khỏi, còn có thể có mục đích nào khác không?
- Việc này…
Vi Ngự Giang dừng một chút, mới nói:
- Nếu nói mục đích khác, thì chỉ có thể là kéo dài thời gian thôi.
Tề Ninh cười nói:
- Nói hay lắm. Ta lại hỏi ngươi, nếu như một quân nhân được huấn luyện kỹ càng thuật cưỡi ngựa, xuất phát cùng một lúc với Hầu tổng quản, thì có thể chạy tới đại doanh trước Hầu tổng quản không?
- Rất có thể!
Vi Ngự Giang lập tức trả lời:
- Chẳng những tới đại doanh trước, mà theo ty chức tính toán, thời gian đến nơi, còn sớm hơn Hầu tổng quản rất nhiều.
- Bởi vậy cho nên, cho dù người đó xuất phát chậm hơn Hầu tổng quản một chút, thì cũng vẫn có thể đến đại doanh trước Hầu tổng quản?
Tề Ninh vẫn nhìn Vi Ngự Giang một cách chăm chú.
Vi Ngự Giang gật đầu nói:
- Hầu gia, việc này rất có thể xảy ra.
Đôi mày y hơi nhướng lên, thấp giọng hỏi:
- Hầu gia, chẳng lẽ…ý của ngài là…
Tề Ninh cũng xua tay, nói:
- Đừng gấp, đừng gấp, vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng, chỉ cần tìm được mảnh ghép này, thì vụ án này cũng điều tra ra thôi.
Hơi trầm ngâm một lát, hắn mới hỏi:
- Phía phủ đô đốc có người tới không?
Vi Ngự Giang đáp:
- Lúc nãy Thẩm Lương Thu đích thân tới bái kiến Hầu gia, ty chức đã cẩn thận ứng phó rồi.
Chợt nhớ ra, Vi Ngự Giang kêu lên:
- À, Hầu gia, ngày mai đại đô đốc sẽ được an táng.
- Ngay mai?
Tề Ninh nhíu mày:
- Đã xác định rõ chưa?
Vi Ngự Giang nói:
- Ngày hôm qua, phủ đô đốc đã sai người đưa tới thiệp mời, mời Hầu gia tham dự lễ tang của đại đô đốc. Ty chức cũng hỏi rõ, lễ tang của đại đô đốc sẽ không gióng trống khua chiêng. Nghe nói, đợi cho mọi việc ở Đông Hải đều ổn định, kinh thành mới làm lễ truy điệu đại đô đốc!
- Ngày mai cũng đưa tang Đạm Đài phu nhân?
Vi Ngự Giang đáp:
- Đúng vậy. Theo nguyện vọng của Đạm Đài phu nhân, phu nhân sẽ được hải táng cùng với đại đô đốc.
Ngưng lại một chút, nói tiếp:
- Đại đô đốc qua đời, lúc này vẫn chưa thông báo toàn quân. Nghe nói đêm nay, linh cửu của đại đô đốc và phu nhân sẽ được chở tới đại doanh thủy quân, ngày mai mới ra thông cáo toàn quân, cử hành nghi thức hải táng.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, một lát mới nói:
- Nếu ngày mai có lễ tang của đại đô đốc, chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị. Vi ti thẩm, ngươi nói với mọi người, sáng sớm ngày mai, chúng ta đi tới đại doanh thủy quân tham gia lễ hải táng.
- Nhưng mà, Hầu gia, một khi đại đô đốc và Đạm Đài phu nhân được hải táng xong, vụ án này cũng coi như kết thúc, làm sao điều tra tiếp tục được nữa?
Tề Ninh đứng dậy, vỗ vai Vi Ngự Giang, lại cười nói:
- Tất cả chờ ngày mai sẽ thấy rõ ràng.
Bàn bạc xong với Vi Ngự Giang, Tề Ninh liền rời đi, về thẳng phòng mình. Lúc đẩy cửa ra, hắn phát hiện bên trong cài chốt, liền gõ nhẹ trên cửa, lập tức trong phòng có người lên tiếng:
- Ai đó?
Đó là giọng nói của Điền Tuyết Dung.
Tề Ninh lên tiếng, rất nhanh, cửa phòng được mở ra. Sau khi Tề Ninh vào phòng, Điền Tuyết Dung xoay người gài chốt lại.
Trời đã bắt đầu tối, trong phòng thắp một ngọn đèn, trong không khí phảng phất mùi thơm. Tề Ninh liếc nhìn về phía góc phòng, ở đó có một tấm bình phong, phía sau bình phong đặt một thùng tắm lớn, mùi thơm tỏa ra càng lúc càng nhiều từ phía sau bình phong, tản đi khắp phòng.
- Hầu gia, ta…ta ở đây…có tiện không?
Điền Tuyết Dung theo sau Tề Ninh, đi tới bên bàn, gương mặt ửng đỏ.
Lúc này trên người nàng mặc y phục nam giới rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh tuy đã sửa sang sơ qua, nhưng vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng là nàng vừa tắm xong.
Gương mặt nàng rất xinh đẹp, làn da lại trắng muốt, khi mặc y phục nam giới vào, da thịt trắng nõn của nàng lại càng nổi bật, nhưng mặc quần áo sẫm màu thế này, cũng khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm đoan trang.
Vóc dáng của Điền phu nhân rất nở nang, nhưng không mập, vòng eo của nàng thon nhỏ, cho dù tấm áo choàng bao bọc thân hình mềm mại, nhưng không chỗ nào trên thân hình nàng không lộ rõ cảm giác ngọt ngào, gợi cảm. Chiếc áo lụa mỏng dán sát da thịt nàng, lộ rõ bờ vai tròn trịa, xinh xẻo, mà đường cong của bộ ngực thì luôn đầy ắp và cao ngất.
Nàng mặc rất kín đáo, nhưng vẻ gợi cảm không nằm ở chỗ để lộ da thịt nhiều ít, chất lụa mềm mại khiến cho những đường cong trên thân thể chắc nịch ngực cong, mông nở của nàng càng thêm nổi bật, khiến người khác nhìn mà tim đập dồn dập. Quả thật, nàng đã chứng minh, có nhiều khi, phụ nữ mặc quần áo càng có sức mê hoặc hơn là lúc họ lõa thể.
Trắng da, dài tóc, dung mạo xinh đẹp, cả người nàng tràn đầy vẻ phong tình ý nhị và thành thục. Dưới ngọn đèn dầu, trông nàng như một quả đào chín tới, khiến Tề Ninh chỉ muốn cắn một miếng.
Chỉ có điều, khuôn mặt nàng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Mặc dù nàng không phải kim chi ngọc điệp, nhưng từ trước đến nay, cuộc sống của nàng cũng an nhàn sung sướng. Nhiều ngày nay, nàng đã trải qua nhiều khổ cực, đừng nói là một phụ nữ quen sống an nhàn, mà ngay cả nam giới cũng bị kiệt sức. Tề Ninh biết lúc này thể xác và tinh thần của Điền phu nhân giảm sút, bèn dịu dàng nói:
- Không có gì là không tiện cả. Để tránh rắc rối, tạm thời nàng đừng đến hội quán của Đông Hải thương hội.
- Hầu gia nói đúng.
Điền Tuyết Dung ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, dưới ngọn đèn dầu, đôi má nàng tươi đẹp như quả đào. Tề Ninh nhìn khuôn mặt nàng, thầm nghĩ, nguyên nhân Điền Tuyết Dung có thể khiến hắn rung động, chưa hẳn là khuôn mặt trái xoan, hoặc là đường cong lồi lõm, tư thái quyến rũ của nàng, mà có lẽ là vẻ nữ tính toát ra trên từng làn da, thớ thịt của nàng. Phải thừa nhận, hương vị nữ nhân toát ta từ toàn thân Điền Tuyết Dung đặc biệt rõ ràng, cũng đặc biệt làm cho người khác rung động.
- Hai ngày này, nàng cứ ở bên này nghỉ ngơi.
Tề Ninh nói:
- Chúng ta vừa mới trở về, có phần gấp gáp, lát nữa ta sẽ sai người đi mua y phục mới cho nàng!
- Không cần đâu, hành…hành lý của ta đều ở chỗ hội quán.
Điền Tuyết Dung vội nói:
- Chỉ cần đi lấy hành lý, không cần mua thêm quần áo và đồ dùng. Hơn nữa, quần áo và đồ dùng mà Hầu gia sai người đi mua, sợ cũng không mặc vừa.
Tề Ninh nhìn lướt qua, Điền Tuyết Dung mặc quần áo của hắn, tuy rộng thùng thình, nhưng chất lụa thượng hạng, mỗi động tác của Điền Tuyết Dung mềm mại lưu loát như nước, không chỉ lộ rõ chất lụa mỏng manh, mà còn có thể nhìn rõ da thịt mượt mà của nàng.
- Cũng được.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Lát nữa ta sai người đi lấy, nhưng phu nhân nói như vậy, là đã đồng ý ở chỗ này? (!)
Điền phu nhân cúi đầu nói:
- Ta chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho Hầu gia, nhưng nếu Hầu gia nghĩ ta ở đây, sẽ tránh được nhiều phiền phức, thì ta xin nghe theo Hầu gia.
Tề Ninh cười ha hả:
- Vậy thì rất tốt. Cần vật gì, nàng cứ nói với ta là được, ở đây không thiếu cái gì.
Điền phu nhân khẽ dạ.
Sau khi từ đảo Hải Phương trở về, thật sự là người thiếu phụ xinh đẹp này rất mệt mỏi. Sau khi vào thành, Tề Ninh đưa nàng đi thẳng tới dịch quán, lại sắp xếp để phu nhân tắm rửa trong phòng mình. Đối với một phụ nữ, không có gì bằng được tắm rửa sau một chuyến đi vất vả, mệt nhọc như thế, hơn nữa là lại được tắm nước nóng thì càng rất tuyệt. Đương nhiên, lúc Điền Tuyết Dung tắm rửa, Tề Ninh không ở chung trong phòng, mà tranh thủ đi gặp Vi Ngự Giang. Lúc này, sau một hồi tắm rửa, thay quần áo, cả người Điền Tuyết Dung vô cùng khoan khoái, cải cảm giác khoan khoái này, dường như cả đời nàng chưa từng cảm nhận được vậy.
Bây giờ, nàng chỉ muốn được nằm lên chiếc giường êm ái, ngủ một giấc thật ngon, nhưng Tề Ninh ở đây, nàng cũng không tiện mở miệng. Tề Ninh cũng đã biết suy nghĩ của nàng, liền dịu dàng nói:
- Mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi, không có việc gì khác, trước hết cứ ở đây ngủ một giấc, không phải lo lắng có người tới quấy rối. Viện này không có sự cho phép của ta, bất cứ ai được cũng không dám bước vào.
- Hầu gia để ta nghỉ ở đây, còn ngài thì đi đâu?
Điền Tuyết Dung hỏi, dường như thuận miệng, nhưng trong lòng cũng căng thẳng.
Tề Ninh đưa tay lên gãi gãi má, hơi nhíu mày nói:
- Đây cũng là một vấn đề, thật sự ta còn không biết phải chạy đi đâu đây.
Cố ý liếc nhìn Điền phu nhân, hắn mỉm cười:
- Nhưng cũng không quan trọng, không có chỗ ngủ, thì ta nằm dưới đất ngủ cũng được mà!
Điền phu nhân thầm nghĩ, dịch quán rất nhiều phòng, ngươi đường đường là Cẩm Y hầu, nếu muốn tìm một chỗ ngủ, thì có gì là khó, cần gì phải ngủ dưới đất?

Bạn cần đăng nhập để bình luận