Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1053: Bánh ít đi, bánh quy lại


Một ngày đường đi không ngừng nghỉ, đoàn người của Tề Ninh đã tới vùng ngoại ô của kinh thành. Tề Ninh ra lệnh tạm thời nghỉ chân, lại sai người tới trước kinh thành bẩm báo. Đến lúc hoàng hôn, từ kinh thành có người ra nghênh đón, người cầm đầu chính là Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Quỳ.
Gặp Tề Ninh, Đậu Quỳ chúc mừng:
- Hầu gia lập được công lao to lớn ở Đông Hải, hôm nay cả triều văn võ đều đang bàn tán, bất cứ ai nhắc tới Hầu gia, đều phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Hoàng thượng cũng ban ý chỉ, hàng hóa vận chuyển từ Đông Hải về, sẽ do Hộ bộ tiếp nhận nhập kho, việc kế tiếp, Hầu gia cứ giao cho hạ quan là được.
Tề Ninh cười nói:
- Đậu đại nhân, số hàng hóa này đều đã được ghi thành danh sách, tuyệt đối đừng có kiếm chác bỏ túi riêng đó!
Đậu Quỳ vội nói:
- Hầu gia nói đùa rồi. Hoàng thượng hạ chỉ, chuẩn bị Bắc phạt, chuyện đó thôi đã khiến hạ quan lo lắng muốn chết! Biết Hầu gia tịch biên được rất nhiều tài vật và khí giới từ Đông Hải, thực sự là hạ quan mấy đêm không ngủ, chỉ chờ Hầu gia đưa vật tư về. À, Hầu gia, hoàng thượng có ý chỉ, sau khi Hầu gia quay về kinh, trước hết hãy vào cung yết kiến, không nên chậm trễ.
Tề Ninh cũng không nán lại, lập tức giao đội ngũ lại cho Đậu Quỳ, lại phái hai người hộ tống Điền phu nhân về nhà trước. Sau khi vào thành, Tề Ninh cùng Phạm Đức Hải đi thẳng vào cung.
Hắn rời kinh lâu ngày, trong lòng rất lo lắng, lo lắng nhất là Cố Thanh Hạm của Hầu phủ, nhưng việc gặp thánh thượng quan trọng hơn, đành phải tạm thời ngăn chặn sự kích động trong lòng. Tới trước cửa cung, trời đã đã bắt đầu tối, Phạm Đức Hải dẫn Tề Ninh vào cung. Tề Ninh vốn nghĩ rằng, hoàng đế muốn gặp mình, hẳn là sẽ gặp ở ngự thư phòng, không ngờ tiểu hoàng đế vẫn ở cung Phượng Nghi như trước, đành phải theo Phạm Đức Hải tới hậu cung.
Đây là lần thứ ba Tề Ninh vào hậu cung, vua một nước tiếp kiến thần tử, nhưng lại nhiều lần triệu kiến ở hậu cung, Tề Ninh cảm thấy rất không thích hợp. Đến bên ngoài cung Phượng Nghi, Tề Ninh liền nhớ tới Xích Đan Mị đang trà trộn trong hậu cung, nhưng hắn cũng không biết nàng ta đã tìm được thứ mình muốn tìm chưa.
Tới trước cửa cung Phượng Nghi, Phạm Đức Hải cho người vào bẩm báo, Tề Ninh nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Phạm công công, hôm nay ngay cả ngươi cũng không thể vào bẩm báo trực tiếp?
Phạm Đức Hải cười nhạt, nói:
- Hầu gia, cũng không biết họ Lưu kia nói gì về ta trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng truyền chỉ, hễ muốn gặp mặt thánh thượng, đều phải thông qua họ Lưu! Bây giờ ta muốn gặp mặt hoàng thượng cũng khó.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ thầm rốt cuộc trong đầu Long Thái đang định làm cái gì?
Một lúc sau, Lưu Quán đi ra, tươi cười nói:
- Hầu gia, thánh thượng triệu ngài yết kiến.
Rồi quay sang Phạm Đức Hải, nói:
- Phạm công công ngươi đi đường vất vả, hãy về nghỉ ngơi trước đi!
Phạm Đức Hải kiềm nén lửa giận, nhìn Tề Ninh gật đầu, rồi mới lui ra.
Tề Ninh theo Lưu Quán vào cung Phượng Nghi, Lưu Quán cười nói:
- Hầu gia, thời gian này hoàng thượng luôn nhắc tới ngài, biết ngươi lập được đại công ở Đông Hải, hoàng thượng rất vui mừng!
Tề Ninh cũng mỉm cười hỏi:
- Lưu công công, tất cả lời nói và việc làm của hoàng thượng, đều do ngươi truyền lại cho người khác?
Nghe vậy, Lưu Quán hơi biến sắc, nhất thời á khẩu.
Đi vào nội cung, nhìn thấy Long Thái đang ngồi đọc sách, Tề Ninh bước tới hành lễ, Long Thái bỏ sách xuống, giơ tay lên nói:
- Hãy bình thân.
Tề Ninh đứng dậy, thấy khí sắc của Long Thái không tệ, hắn nghĩ hàng ngày hoàng đế cùng hoàng hậu ca múa vui chơi an nhàn, tâm trạng vui sướng.
- Cho phép ngồi!
Lưu Quán mang tới một cái ghế, sau khi Tề Ninh ngồi xuống, Long Thái mới cười nói:
- Biết khanh lập đại công ở Đông Hải, trẫm rất vui mừng, hoàng hậu nói muốn trọng thưởng cho khanh, trẫm muốn chờ khanh trở về, hỏi xem khanh muốn cái gì, chỉ cần trẫm có thể làm được, trẫm đều đồng ý cho khanh.
Tề Ninh đứng dậy chắp tay nói:
- Vì hoàng thượng phân ưu, là bổn phận của thần, thần cũng không mong được ban thưởng.
Long Thái mỉm cười, hỏi:
- Có phải việc ở Đông Hải đều đã xử lý tốt?
- Bẩm hoàng thượng, Tân tướng quân trấn thủ thủy quân Đông Hải, thứ sử Trần Đình xem như là bề tôi thủ thành, hai vị ấy phối hợp với nhau, cũng không có vấn đề gì lớn.
Tề Ninh nói:
- Hơn nữa, Đông Hải cũng đang đuổi bắt dư đảng, sẽ không bỏ qua cá lọt lưới.
Long Thái cầm lấy một tấu chương, đưa cho Tề Ninh, Tề Ninh hai tay nhận lấy, mở ra xem một chút, Long Thái nói:
- Đây là tấu chương của Nghĩa quốc công trình lên hai ngày trước. Thế gia Đông Hải bị diệt, nhưng việc buôn bán trên biển cũng không thể gián đoạn, ý của Nghĩa Quốc công là, triều đình nên nhân cơ hội này, thu hồi quyền buôn bán trên biển từ tay các thế gia.
Nghĩa Quốc công đương nhiên là Đạm Đài Hoàng, Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng được tấn phong làm Nghĩa Quốc công, trở thành một trong những đại công tước của đế quốc.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng, tiểu thần cũng thấy rõ tình hình của Đông Hải, Giang gia Đông Hải nhờ vào buôn bán trên biển, những năm gần đây đã tích góp được một lượng lớn tài sản, tuy hàng năm nộp lên không ít thuế má, nhưng lợi nhuận cũng gấp mười thuế má. Thần cũng cho rằng, buôn bán trên biển là nguồn thu nhập quan trọng cho quốc khố, bất luận thế nào, cũng không thể gián đoạn.
Ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
- Thần cũng hiểu vừa vặn nhân cơ hội này giành lấy việc giao thương trên biển vào tay triều đình, trực tiếp thiết lập nha môn buôn bán. Chỉ có điều, thần nghe nói triều đình đang thảo luận việc Bắc phạt, bạc trong quốc khố đều phải dùng cho chiến sự ở tiền tuyến, rất khó trích ra để sử dụng cho buôn bán trên biển.
Mấy câu nói của Tề Ninh nghe có vẻ hời hợt, nhưng ngầm có thâm ý.
Trước mắt, Bắc Phạt là chuyện quan trọng nhất đối với Sở quốc, hơn nữa triều đình đang hừng hực khí thế chuẩn bị các loại công việc Bắc Phạt, nhưng với tư cách là Cẩm Y hầu, một trong bốn thế tập hầu của đế quốc, lại không thể nhúng tay vào việc đó, thật sự là điều kỳ lạ.
Dường như không nghe ra ý khác trong câu nói của Tề Ninh, Long Thái cười nói:
- Khanh có thể nghĩ tới điểm này, coi như là thấu hiểu lòng trẫm. Mọi việc Bắc Phạt, hiện nay đều do Trấn Quốc công đích thân lãnh đạo bá quan vạch kế hoạch. Trấn Quốc công là cựu thần của Đại sở ta, từ lập quốc đến nay, Đại Sở ta và Bắc Hán đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, Trấn Quốc công là người hiểu rõ nhất tình hình hai nước, cuộc Bắc Phạt lần này, do Trấn Quốc công lo liệu, đương nhiên là không có sai sót gì.
Tề Ninh muốn nói lại thôi.
Long Thái nhận thấy dáng vẻ của Tề Ninh, liền hỏi”
- Khanh muốn nói cái gì?
- Hoàng Thượng, thần mạo muội hỏi một câu, lần Bắc Phạt này, có liên minh với Đông Tề không?
Tề Ninh do dự một chút, rốt cuộc hỏi:
- Nếu như liên hợp xuất binh, kế hoạch của người Tề sẽ là thế nào?
Long Thái nói:
- Ngày hôm qua, sứ thần của Tề quốc đã tới, hôm nay đã bắt đầu thảo luận việc liên binh, bố trí tác chiến cụ thể, trẫm vẫn chưa triệu bọn họ tới hỏi. Hai nước liên binh phạt Hán, là việc rất quan trọng, đương nhiên không phải vài ba ngày là có thể xác định đầy đủ. Liên quan tới rất nhiều chuyện cụ thể, lần này Tề quốc bí mật phái hơn hai mươi người tới, lúc này cũng không nhiều người biết, khi có kết quả thương nghị, đương nhiên sẽ trình lên trẫm xem.
Tề Ninh hơi giật mình, không ngờ tình thế phát triển cấp tốc như vậy. Lần trước, thái tử Đoàn Huyên của Tề quốc, đã đưa dâu tới đây, tuy hai nước đã ký hiệp ước đồng minh, nhưng đối với liên minh phạt Hán của hai nước, bởi vì sự kiện Hoàng Lăng, cũng không tiến hành bạc bạc cụ thể, càng không đạt được thái độ nhất trí.
Trong một thời gian ngắn, Tề quốc lại phái tám người tới đây, hơn nữa đã bắt đầu thương thảo kế hoạch tác chiến cụ thể của liên binh.
Nhưng Tề Ninh nhớ rõ lúc Đoạn Thiều đưa dâu tới đây, thái độ của Sở quốc đối với liên binh phạt Hán tuy cũng không rõ ràng, nhưng mơ hồ hình thành hai phái, một phái đương nhiên là do Hoài Nam vương cầm đầu, chủ trương cố gắng liên kết với người Tề, thừa cơ phát Hán. Nhưng lúc đó, thái độ của Tư Mã Lam rất ba phải, thế nào cũng được, không có thái độ tích cực đối với liên minh phạt Hán của hai nước, cũng chính vì như vậy, lúc đó Đoạn Thiều coi như ra về mà không đạt được thành tựu gì.
Hôm nay triều đình giao trọng trách Bắc Phạt cho Tư Mã Lam, mà người Tề nhanh chóng phái người tới, đương nhiên là vì thái độ của Tư Mã Lam đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như không có sự đồng ý của Tư Mã Lam, đương nhiên Tề quốc sẽ không cấp tốc phái người tới đây.
- Hoàng thượng, nếu người Tề thật sự muốn liên binh phạt Hán, đương nhiên là điều Đại Sở ta rất muốn nhìn thấy, thế nhưng…
Tề Ninh dừng lời một chút, lại nói:
- Thần xin hoàng thượng đề phòng ý đồ xấu của người Tề.
Hắn đang suy nghĩ, có nên nói phán đoán của mình với Long Thái, rằng Ẩn chủ có thể là người Đông Tề, thì Long Thái đã nói:
- Cẩm Y hầu, việc Bắc Phạt, đều giao cho Trấn Quốc công, khanh không cần phải tham gia vào.
Mặt Tề Ninh không đổi sắc, Long Thái nói:
- Trẫm cũng không ngại nói thẳng với khanh, ngay từ đầu, trẫm cũng muốn cho khanh hỗ trợ Trấn Quốc công trù tính việc này, nhưng có tấu chương nói, Cẩm Y Tề gia các ngươi có chút hiểu lầm đối với Tư Mã gia, chỉ sợ khanh tham gia vào, sẽ làm rất nhiều chuyện trở nên phức tạp. Dù sao Cẩm Y Tề gia cũng từng là thống soái của quân đoàn Tần Hoài, mà chủ lực của cuộc Bắc Phạt lần này, cũng là quân đoàn Tần Hoài. Kiến nghị của Cẩm Y hầu khanh, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới quân đoàn Tần Hoài. Một khi khanh và Trấn Quốc công đi công cán, giữa hai người xuất hiện bất đồng, thì sẽ bất lợi đối với cuộc chiến này.
Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng quá lo rồi, Trấn Quốc công là cựu thần của đế quốc, còn thần hãy còn non nớt, bất luận là về sự từng trải hay tài cán, cũng đều thua lão quốc công, hoàng thượng giao trọng trách cho lão quốc công, chính là lựa chọn tốt nhất.
- Trấn Quốc công có việc của Trấn Quốc công, khanh cũng có việc của khanh.
Long Thái nói:
- Lúc này nhắc tới buôn bán trên biển, trẫm từng triệu kiến Nghĩa Quốc công, năm xưa ông ấy trấn thủ Đông Hải, rất hiểu về Đông Hải, cho nên trẫm mới hỏi ý của ông ấy. Nghĩa Quốc công đề cử khanh với trẫm, khuyên trẫm cho khanh toàn quyền phụ trách việc đặt kế hoạch thiết lập nha môn buôn bán trên biển. Hơn nữa, Nghĩa Quốc công nói với trẫm, mặc dù việc lập kế hoạch thiết lập nha môn trên biển đang rất khó khăn, nhưng nếu giao cho khanh, tất cả vấn đề đó đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tề Ninh biết, đây là Nghĩa Quốc công đang bánh ít đi, bánh quy lại đối với hắn.
Lần này Đông Hải xảy ra biến loạn, rốt cuộc Tề Ninh đã giúp Đạm Đài gia rất nhiều, khiến Đạm Đài gia an toàn vượt qua cơn sóng dữ, đương nhiên Đạm Đài gia luôn rất cảm kích Cẩm Y Tề gia.
Lúc ở Đông Hải, trong lúc nói chuyện với Tân Tứ, Tề Ninh đã nhắc tới việc thiết lập ty hải bạc, đơn giản là muốn thông qua Tân Tứ, truyền đạt việc này với Nghĩa Quốc công. Tề Ninh biết, một khi Nghĩa Quốc công đã biết tới ý tưởng của mình, chắc chắn sẽ chủ động hỗ trợ mình thúc đẩy việc này. Bây giờ xem ra, mục đích của hắn đã đạt được, Nghĩa Quốc công cũng không để Tề Ninh phải thất vọng.
Nếu để Tề Ninh đích thân khuyên triều đình thiết lập ty hải bạc, tất nhiên sẽ có nhiều trở ngại, nhưng để Nghĩa Quốc công nói ra, trở ngại sẽ ít hơn nhiều.
Tề Ninh nói:
- Nếu hoàng thượng đã quyết định, đương nhiên thần sẽ toàn lực ứng phó, chỉ là giai đoạn đầu, e rằng sẽ có nhiều trở ngại!
- Nên làm như thế nào, trẫm giao cho ngươi là được.
Long Thái nói:
- Trẫm chỉ cần khanh giành quyền buôn bán trên biển vào tay triều đình, còn dùng biện pháp gì, khanh có thời gian để cân nhắc.
Long Thái đứng dậy, nói:
- Khanh vừa hồi kinh, trẫm cũng không giữ lại, mau trở về nghỉ ngơi, ngày khác trẫm sẽ nói chuyện với khanh.
Lưu Quán vẫn chờ sẵn ở gần đó, liền bước tới, khom người nói:
- Hầu gia, mời!


Tề Ninh xuất cung, trở về phủ. Phủ Cẩm Y hầu đã biết tin từ trước, Cố Thanh Hạm chờ hắn trong phòng khách.
Tới phòng khách, Tề Ninh nhìn thấy Điền phu nhân đang nói chuyện với Cố Thanh Hạm, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng lập tức nghĩ ra, trong thời gian rời kinh, Điền Phù chuyển tới Hầu phủ, học nghề thuốc với Đường Nặc, Điền phu nhân về, đương nhiên phải đón Điền Phù về nhà.
Hai người thấy Tề Ninh vào, đều đứng dậy, Điền phu nhân dịu dàng hành lễ, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Có mặt Điền phu nhân, tất nhiên Cố Thanh Hạm cũng tỏ ra rất trang nghiêm, nói:
- Ninh nhi, ngươi đi đường vất vả, ta đã chuẩn bị cơm nước cho ngươi. Phu nhân đến đón Điền cô nương về, ta đã giữ nàng ở lại dùng cơm.
Nhiều ngày không gặp, Cố Thanh Hạm vẫn xinh đẹp động lòng người. Tề Ninh cười nói:
- Đương nhiên là phải giữ phu nhân ở lại dùng cơm rồi. Tam nương, ta đã cho người mang lễ vật về trước, trong đó có quà tặng cho người, người đã nhìn thấy chưa?
Biết Điền phu nhân là người từng trải, Cố Thanh Hạm sợ biểu hiện thân thiết của Tề Ninh đối với mình, sẽ làm Điền phu nhân nhìn ra manh mối, nàng đáp qua loa:
- Đã xem rồi. Bây giờ ngươi dùng cơm trước hay là đi tắm trước?
Tề Ninh cười nói:
- Cũng không thể để phu nhân chờ đợi, dùng cơm trước vậy!
Bước tới nắm tay Điền phu nhân, Cố Thanh Hạm cười nói:
- Tối nay phu nhân chịu thiệt thòi rồi, thôi thì cứ ở đây chịu đựng một chút. Hai người về muộn, bọn Điền cô nương đã dùng cơm tối trước rồi. Nào, xin mời!
Phu nhân khách khí nói:
- Lại làm phiền Tam phu nhân rồi, thực sự là ngại quá.
Cố Thanh Hạm đã nắm tay Điền phu nhân đi ra phía sau, vừa đi vừa hỏi:
- Phu nhân tới Đông Hải, có thích ứng với khí hậu bên đó? Nghe nói bên đó rất ẩm ướt, hơn nữa mưa thường xuyên.
Điền phu nhân nói:
- Độ ẩm khá cao, nhưng thời gian chúng ta ở Đông Hải, lại không có mưa. Lúc nào rảnh rỗi, Tam phu nhân cũng có thể sang chơi Đông Hải một chuyến!
Hai người cười nói đi tới phòng sau, không để ý tới Tề Ninh, Tề Ninh thở dài, nhún vai, theo sau hai người.
Lúc về đến kinh thành, đã là hoàng hôn, Tề Ninh lại vào cung bái kiến hoàng đế, mất một thời gian, lúc này trời đã tối, trong Hầu phủ cũng yên tĩnh.
Tới phòng khách riêng ở phía sau, ba người rẽ vào nhà ăn ở bên trái.
Địa vị của Cẩm Y hầu phủ tôn quý, Hầu phủ này đương nhiên cũng có quy củ của hầu phủ, có nơi để luyện công, cũng có nơi để ăn cơm.
Không phải ai cũng có thể vào nhà ăn này, thường ngày, đây là nơi Hầu gia và gia quyến dùng cơm. Bởi vì nhân khẩu của Hầu phủ không thật sự đông đúc, cho nên nhà ăn cũng không rộng lớn, bên trong chỉ bày hai cái bàn, một vuông một tròn.
Bàn vuông dành cho nam đinh của Hầu phủ dùng cơm, bàn tròn dành cho nữ quyến dùng cơm. Trên thực tế, Tề Ninh rất ít khi dùng cơm trong phủ, chiếc bàn vuông này cũng rất ít khi sử dụng tới.
Đương nhiên Tề Ninh biết quy củ của Hầu phủ, nhìn thấy Cố Thanh Hạm đã mời Điền phu nhân ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, lúc này hắn mới tiến lại gần, cười nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, chẳng qua chỉ là tùy ý ăn một chút, ta thấy cũng không cần quá lãng phí bày hai bàn, chi bằng chúng ta quây quần ở một bàn này được rồi.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Như vậy sao được? Hầu phủ có quy củ của hầu phủ, ngươi là nam nhân, không thể ngồi ở đây.
Tề Ninh thở ra:
- Quy củ là do con người tạo ra, rất cứng nhắc. Dùng cơm trên hai cái bàn như thế này, tất nhiên là lãng phí rồi. Thật ra, người không biết đó thôi, chuyến này đi Đông Hải, dọc đường ta thấy nhiều người phải ăn xin mà sống, trong lòng rất xấu hổ. Sau này có thể tiết kiệm được gì thì cũng nên tiết kiệm.
Hướng về phía Điền phu nhân, hắn hỏi:
- Phu nhân, nàng cũng đều nhìn thấy mà, đúng không?
Điền phu nhân cũng không biết Tề Ninh có ý gì, nhưng lúc này đành phải nói theo hắn, khẽ gật đầu nói:
- Hầu gia nói đúng.
Cố Thanh Hạm do dự một chút, rồi nói:
- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa.
Lúc này Tề Ninh mới vui vẻ ngồi xuống. Ba người ngồi ba góc, thành hình tam giác. Lúc này người hầu đã bưng rượu và thức ăn tới, bởi vì mời Điền phu nhân ở lại dùng cơm, đương nhiên bữa cơm khá thịnh soạn, sáu món khô một món nước, Cố Thanh Hạm lại đặc biệt chuẩn bị sẵn một ít rượu có nồng độ nhẹ.
Sau khi người hầu rót đầy rượu cho ba người, Tề Ninh phất tay nói:
- Các ngươi lui đi.
Người hầu đi rồi, Tề Ninh mới nâng ly, nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, cảm tạ người đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho ta, ta kính người một chén.
Cố Thanh Hạm nói:
- Ngươi cho là ta chuẩn bị cho ngươi? Ngày hôm nay ta giữ phu nhân ở lại dùng cơm, là muốn phu nhân thưởng thức tay nghề của Hầu phủ!
Tuy nói như vậy, nhưng Cố Thanh Hạm vẫn nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
Điền phu nhân cũng nâng chén lên, nói:
- Hầu gia, Tam phu nhân, những ngày ta rời kinh, Phù nhi được Hầu phủ chăm sóc, thực sự cảm tạ, ta kính các vị một chén.
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Phu nhân đừng nói như vậy, Điền cô nương thiên tư thông tuệ, Đường cô nương y thuật cao siêu, tuy các ngươi chỉ đi có một tháng, nhưng Điền cô nương đã học được nhiều thứ, mấy hôm trước, nói chuyện với ta, Đường cô nương còn khen ngợi Điền cô nương tiền đồ vô lượng.
Điền phu nhân vui mừng nói:
- Có thật không? Như thế thì quá tốt rồi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Nghe nói phu nhân tới Đông Hải, là muốn thiết lập dược phường bên đó, tất cả đều thuận lợi chứ?
Điền phu nhân vội nói:
- Có Hầu gia chiếu cố, tất cả mọi việc bên đó đều thuận lợi, sắp tới ta sẽ sắp xếp và phái người qua bên đó.
Tề Ninh xen vào:
- Phu nhân đừng khách khí, ở Đông Hải phu nhân cũng chiếu cố rất nhiều cho ta, ta còn phải cảm tạ phu nhân.
Nghe vậy, Điền phu nhân căng thẳng, thầm nghĩ ta nói ngươi chiếu cố ta là điều có thể, nhưng ngươi nói ta chiếu cố ngươi, thì lại không ổn. Nàng và Tề Ninh đã có quan hệ thân mật, nhưng lại không dám bộc lộ công khai, bởi vậy trước kia cũng không quá để ý tới một số lời lẽ của hắn, nhưng hôm nay nàng lại trở nên hết sức nhạy cảm.
Nàng biết cảm giác của phụ nữ rất nhạy bén, mà Cố Thanh Hạm lại là một nữ nhân vô cùng thông minh, hễ lộ ra một chút sơ hở, là nàng sẽ bị nghi ngờ, bởi vậy từ đầu đến cuối, nàng đều hết sức cẩn trọng.
Điền phu nhân lập tức nói:
- Thật ra ta cũng không làm được gì, Hầu gia quá khen.
Tề Ninh cười nói
:
- Ý ta muốn nói, tỷ lệ mắc bệnh đường ruột ở Đông Hải khá cao, thần dược của phu nhân đưa sang đó, có thể cứu chữa cho rất nhiều bệnh nhân, như thế đương nhiên là chiếu cố Đông Hải rồi, còn chia sẻ nỗi lo cho triều đình.
Lúc này Điền phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Thanh Hạm nói:
- Ninh nhi nói không sai, phu nhân làm việc thiện, công đức vô lượng.
Lúc này, đột nhiên Điền phu nhân cảm thấy một chân của Tề Ninh đưa tới, cọ cọ trên đùi mình. Tuy mùa hạ đã qua, nhưng thời tiết chưa chuyển lạnh, quần áo phu nhân mặc tương đối mỏng, bị Tề Ninh chạm vào, nàng lập tức căng thẳng. Nàng thầm nghĩ, tên hư đốn này quả nhiên là to gan lớn mật, trong tình thế này mà còn không nghiêm chỉnh. Nàng tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng nhích chân đi chỗ khác, nào ngờ Tề Ninh vẫn đưa chân theo.
Phu nhân không dám cử động quá nhiều, đành cúi đầu ăn, một chân bị Tề Ninh chơi trò trốn tìm dưới bàn.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Thanh Hạm đang nhỏ nhẹ nhai, đột nhiên nàng cũng cảm thấy một bàn chân chạm vào chân mình, trong lòng kinh hãi, biết là Tề Ninh giở trò. Nàng liếc nhìn Tề Ninh, thấy hắn đang nghiêm trang ăn, trong lòng căm tức, thầm nghĩ tiểu tử này vừa về tới, ngồi còn chưa ấm mông, là đã bắt đầu động chân động tay với mình, nếu không có người khác thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay đang có khách, mà hắn vẫn không biết kiềm chế.
Ban đầu Tề Ninh đụng vào chân Điền phu nhân, thật ra không phải là cố ý, mà chỉ muốn duỗi chân một chút, nhưng sơ ý đụng phải chân nàng, chứ hắn không hề muốn trêu ghẹo nàng trong tình cảnh này. Thế nhưng Điền phu nhân lập tức né tránh, hơn nữa còn lộ vẻ khá căng thẳng, nhất thời hắn liền nỏi máu tinh nghịch, cố tình trêu đùa nàng bằng cách đưa chân quấn lấy chân nàng dưới bàn.
Dưới ngọn đèn dầu, trông Điền phu nhân xinh đẹp mê người, Cố Thanh Hạm càng xinh đẹp quyến rũ, Tề Ninh không cầm lòng được, đưa chân còn lại chạm vào chân Cố Thanh Hạm.
Hắn là người luyện võ, tay chân linh hoạt, đương nhiên Cố Thanh Hạm hay Điền phu nhân đều không thể tránh được, bị hắn quấy rầy dưới bàn, nhưng lại không để lộ ra dấu vết. Hai nàng đều cúi đầu ăn, gương mặt đều hơi ửng đỏ, thật sự hai người không ngờ, Tề Ninh lại to gan lớn mật như vậy, không những trêu ghẹo mình, mà còn trêu ghẹo cả người kia.
Từ Đông Hải trở về, đi đường cũng có phần mệt mỏi, lúc này Tề Ninh có cảm giác khoan khoái, dễ chịu, so với ôm ấp trong lòng còn kích thích hơn nhiều.
Chân thon của Cố Thanh Hạm bị Tề Ninh quấn lấy, nàng cảm thấy hơi bực bội, lại thấy dáng vẻ nghiêm trang vô tội của hắn, trong lòng nàng hơi tức giận, ho khan một tiếng, nói:
- À, mấy hôm trước Tây Môn thần hầu của Thần Hầu phủ phái người tới. Lần trước, ngươi vì việc công mà hoãn ngày kết hôn, chúng ta đã nói chuyện với Tây Môn gia, chờ ngươi xong việc trở về, sẽ chọn ngày kết hôn muộn. Hôm nay ngươi đã trở về, ngày mai có thể nhờ Tam lão thái gia đi gặp Tây Môn gia, mau chóng định ngày thành hôn.
Tề Ninh đang rất thích thú, nghe Cố Thanh Hạm nói như vậy, lập tức hơi sửng sốt. Hắn nhớ tới mình có hôn ước với Tây Môn Chiến Anh, lần trước vì đi Đông Hải phải dời ngày kết hôn lại, thật sự là có lỗi đối với Tây Môn gia. Lần này trở về, đương nhiên hắn phải biết cư xử phải chẳng với Tây Môn gia, lúc này hắn cũng không còn lòng dạ nào mà trêu đùa nữa, liền thu chân lại, nói:
- Tất cả xin nghe theo an bài của Tam nương.
Nghe Tề Ninh sắp kết hôn, không hiểu sao Điền phu nhân cảm thấy trong lòng hụt hẫng, nhưng lại nghĩ Tề Ninh đường đường là Cẩm Y hầu, cưới vợ là con gái Tây Môn thần hầu, rất môn đăng hộ đối, mình có lý do gì mà cảm thấy không ổn? Nàng gượng cười, nhìn Tề Ninh nói:
- Hầu gia muốn kết hôn? Vậy thì xin chúc mừng, lát nữa ta cũng có một phần lễ mọn.
Tuy trong lòng hụt hẫng, nhưng dù sao Điền phu nhân cũng là người từng trải việc đời, có thể kiềm chế tâm trạng rất tốt, không để lộ chút sơ hở nào.
Tề Ninh thừa biết, Điền phu nhân đã có quan hệ xác thịt với mình, bây giờ nàng lại nghe mình sắp thành hôn với một nữ nhân khác, trong lòng sẽ không dễ chịu gì, nhưng lúc này hắn lại không thể an ủi nàng trước mặt Cố Thanh Hạm, chỉ có thể nói:
- Vậy xin cảm tạ phu nhân trước.
Điền phu nhân đứng dậy, nói:
- Tam phu nhân, Hầu gia, ta đã ăn no rồi. Trời đã tối, ta xin phép đưa Phù nhi về, hôm khác sẽ trở lại quấy rầy.
Cố Thanh Hạm đứng dậy nói:
- Phu nhân đã no thật chứ? Ta tiễn phu nhân ra ngoài.
Điền phu nhân vội nói:
- Không cần, không cần, Tam phu nhân đừng khách khí, ta tự đi được rồi, Hầu gia và Tam phu nhân cứ dùng cơm.
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu, nàng gọi một nha hoàn tới, căn dặn dẫn Điền phu nhân đi ra ngoài. Hai người vừa rời đi, Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Tề Ninh, mày liễu nhướng lên, khẽ gằn giọng:
- Ngươi lớn mật thật! Vừa rồi nếu như bị nàng ta phát hiện, thì làm thế nào?


Tề Ninh nhìn thấy Cố Thanh Hạm tuy giận nhưng hàm chứa ý cười, lâu ngày không gặp, hôm nay trở về, hắn càng cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp. Hắn khẽ cười nói:
- Tam nương trách ta là chọn sai thời điểm, sợ bị người ta thấy?
Nhất thời Cố Thanh Hạm phát hiện lời nói của mình có sơ hở, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi thấp giọng nói:
- Đừng nói những lời không liên quan!
Tề Ninh thấp giọng hỏi:
- Lão thái bà bên đó thế nào?
- Không có vấn đề gì.
Cố Thanh Hạm thấp giọng nói:
- Không ai dám tới gần chỗ đó, hàng ngày đều có người đút cơm nước đúng giờ cho lão thái bà. Chỉ có điều, xem chừng bà ấy thật sự không thể tỉnh dậy.
Tề Ninh nói:
- Ngươi còn mong bà ấy tỉnh lại?
Thở dài một tiếng, Cố Thanh Hạm ngồi xuống, nhưng không nói lời nào.
Tề Ninh biết, tuy thái phu nhân bị quả báo, nhưng hiện nay, nhìn thấy dáng vẻ như một cái xác không hồn của lão bà kia, e rằng trong lòng Cố Thanh Hạm cảm thấy có chút hổ thẹn, không muốn nói thêm về chuyện này.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh im lặng, thì nhẹ giọng nói:
- Tam lão thái gia đã mời thầy xem ngày, trong tháng chín chỉ có một ngày thích hợp kết hôn, cũng không biết khi nào ngươi về, cho nên cũng xem ngày của tháng mười. Bây giờ ngươi đã về, đương nhiên là dựa theo ngày trong tháng chín mà làm. Ngày hai mươi tháng chín là ngày tốt, phía chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng, cũng bố trí xong phòng tân hôn cho ngươi. Ngày mai, Tam lão thái gia đến nói chuyện với Tây Môn gia, lần này đã định ngày, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất nữa.
Tề Ninh biết tình hình hiện nay, việc thông gia với Tây Môn gia nhất định phải làm, hơn nữa hắn cũng không bao giờ nghĩ sẽ để Tây Môn Chiến Anh lấy người khác, hắn gật đầu nói:
- Tất cả cứ theo ý Tam nương mà làm.
- Thế mới ngoan.
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Sáng mai ta phái người tới nói với Tam lão thái gia, bảo ông ấy tới Tây Môn gia.
Tề Ninh nói:
- Cũng được. À, Tam nương cũng biết hoàng thượng sẽ tới Bình Lâm săn thú mùa thu chứ?
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta cũng có nghe phong thanh, nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì ta cũng không rõ lắm. Ngày mốt là ngày sáu tháng chín, ngươi có phải đi theo xa giá không?
Tề Ninh gật đầu nói:
- Hoàng thượng phái người tới Đông Hải, thông báo muốn săn thú ở Bình Lâm, người hạ chỉ bảo ta nhanh chóng trở về, vốn là muốn ta đi theo xa giá.
Cố Thanh Hạm nói:
- Ngày sáu tháng chín đã tới, Bình Lâm cũng không xa, chỉ vài ngày là có thể trở về gấp. Sau khi chúng ta nói chuyện với Tây Môn gia, sẽ lập tức thu xếp, không trì hoãn việc kết hôn nữa.
Tề Ninh khẽ dạ, cùng Cố Thanh Hạm bàn bạc việc kết hôn, dù sao hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên nói gì.
Cố Thanh Hạm nhìn xung quanh, đột nhiên đi tới đóng cửa nhà ăn lại. Tề Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Cố Thanh Hạm luôn đề phòng mình có hành vi gây rối đối với nàng, trước giờ nàng luôn tránh ở riêng một chỗ với hắn, hôm nay nhà ăn chỉ còn lại hai người, nàng lại chủ động đóng cửa lại, như thế thực sự rất bất ngờ.
Sau khi đóng cửa, Cố Thanh Hạm cũng không lập tức xoay người lại, mà đứng bên cạnh cửa, dường như suy nghĩ cái gì. Tề Ninh từ phía sau nhìn tới, đường cong trên thân thể xinh đẹp kia ẩn hiện dưới lớp quần áo, khiến hắn mơ màng.
- Tam nương!
Tề Ninh khẽ gọi.
Rốt cuộc Cố Thanh Hạm xoay người lại, nhìn về phía Tề Ninh gượng cười. Nàng đi tới bên cạnh Tề Ninh, ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Ninh nhi, ban đầu ta nghĩ mấy ngày nữa sẽ nói chuyện với ngươi, nhưng đêm nay đã có cơ hội, Tam nương sẽ trò chuyện với ngươi một hồi.
Tề Ninh thấy, mặc dù mỉm cười, nhưng khuôn mặt của Cố Thanh Hạm lại rất nghiêm trang, hắn biết Cố Thanh Hạm có chuyện nghiêm túc muốn nói, liền ngồi thẳng người lên, gật đầu.
Cố Thanh Hạm do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Ninh nhi, hiện nay tiền đồ của Cẩm Y Tề gia hoàn toàn trông cậy vào ngươi, bất kể ngươi có vui lòng hay không, ngươi đã không còn là một thiếu niên không cần hỏi tới mọi việc, mà phải gánh vác trọng trách của Cẩm Y Tề gia, bằng mọi cách phải tiếp tục duy trì Cẩm Y Tề gia.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu, không vì người khác, vì Tam nương, ta cũng sẽ hết sức ứng phó.
- Ngươi sai rồi.
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Không phải vì ta, mà là vì cái gia tộc này. Cẩm Y Tề gia không chỉ là một tòa phủ đệ. Ngươi biết rõ hơn ta, xưa nay việc tranh đấu trong triều, đều là thắng làm vua, thua làm giặc. Một khi thất bại, tất nhiên Cẩm Y Tề gia không giữ được, hễ là người có dính dáng tới Cẩm Y Tề gia, đều sẽ bị cuốn vào trong đó.
Đương nhiên Tề Ninh biết tranh đấu trong triều tàn nhẫn cỡ nào.
- Cưới Tây Môn cô nương, trở thành thông gia với Tây Môn thần hầu, sau này Cẩm Y Tề gia và Tây Môn gia thành người một nhà, đương nhiên sẽ có lợi ích rất lớn đối với Cẩm Y Tề gia.
Cố Thanh Hạm nghiêm mặt nói:
- Muốn duy trì quan hệ hai nhà, hôn nhân giữa ngươi và Tây Môn cô nương không thể xuất hiện vấn đề, ngươi hiểu ý của ta không?
Tề Ninh thở dài:
- Tam nương yên tâm, sau khi Chiến Anh vào cửa, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy.
Cố Thanh Hạm mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, Tây Môn cô nương là một cô gái tốt, ngươi có thể lấy được nàng, cũng là phúc của ngươi. Sau khi Tây Môn cô nương vào cửa, ngươi đương nhiên phải đối xử tốt với nàng, tuyệt đối không được làm điều có lỗi với nàng ấy.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Tam nương, người nói đi nói lại, đơn giản chỉ là muốn ta chú ý giữ khoảng cách với người.
- Có một số lý do ta không thể nói rõ với ngươi, ngươi liền giả bộ hồ đồ.
Cố Thanh Hạm dịu dàng nói:
- Ninh nhi, ngươi thích Tam nương, trong lòng Tam nương vui mừng, nhưng lại sợ.
Do dự một chút, nàng mới thấp giọng nói:
- Thật ra việc này cũng không thể chỉ trách một mình ngươi, trước kia ta cũng hoang mang lo sợ, có nhiều lúc thái độ có thể thiếu kiên quyết, khiến ngươi hiểu lầm. Tuy nhiên đêm nay chúng ta nói rõ ràng ở đây, không nên tiếp tục có hiểu lầm gì nữa.
Tề Ninh nói:
- Ta hiểu ý của Tam nương.
- Ngươi là một người thông minh, ngươi đã hiểu, ta cũng không nói nhiều.
Cố Thanh Hạm gượng cười nói:
- Sau này ngươi sống tốt với Tây Môn cô nương, Tam nương có thể ở lại bên cạnh giúp Tây Môn cô nương quản lý mọi việc trong phủ, ta chỉ mong ngươi đồng ý với ta một việc.
- Người nói đi.
- Ta có hạn định ba năm.
Cố Thanh Hạm nghiêm nghị nói:
- Ngươi hứa với ta, sau ba năm, nếu ta muốn đi, ngươi tuyệt đối không được ngăn cản. Trong ba năm đó, ta nhất định hết sức lo liệu mọi chuyện trong phủ. Tây Môn cô nương muốn phía chúng ta đáp ứng, sau khi hai người thành hôn, nàng vẫn tiếp tục ở lại Thần Hầu phủ phục vụ. Lẽ ra con gái sau khi xuất giá, phải tận tâm chiếu cố nhà chồng, nhưng thân phận Tây Môn cô nương đặc biệt, đương nhiên chúng ta đành phải đồng ý. Tuy nhiên, chờ nàng sinh con xong, mong muốn làm việc cho triều đình cũng phai nhạt, nàng cũng sẽ phải để ý tới việc trong Hầu phủ, khi đó ta cũng có thể yên tâm ra đi.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Tam nương, dường như trước đây chúng ta có nói về chuyện này rồi, ta đã nói, ta tuyệt đối không thể cho người đi.
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Nếu như ta muốn đi, ngươi cũng không ngăn được, ta cho ngươi thời gian ba năm, là đã suy nghĩ rất lâu.
Vẻ mặt nhu hòa, nàng dịu dàng nói:
- Tây Môn cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, sau khi ngươi thành hôn, có nàng rồi, rất nhiều mong muốn khác của ngươi có thể sẽ phai nhạt đi. Ninh nhi, ta suy nghĩ đã lâu, ta biết có một số việc có thể làm, nhưng có một số việc, cho dù chết cũng không được làm. Đêm nay ngươi rất điềm tĩnh, ta rất vui mừng. Ta không muốn làm hỏng tiền đồ của ngươi, mà ngươi, cũng không thể hủy đi sự trung trinh của ta, tất cả những chuyện phát sinh trước đây, hãy cho nó vào dĩ vãng.
Tuy miệng mỉm cười, nhưng bất luận là lời lẽ hay thái độ của Cố Thanh Hạm đều trịnh trọng chưa từng có. Tề Ninh biết, tất nhiên đây là quyết định mà nàng đã suy nghĩ rất kỹ càng trước khi đưa ra, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói gì.
Trong nhà ăn yên lặng một hồi, Tề Ninh trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc nói:
- Nếu như ta không đáp ứng thì thế nào?
Cố Thanh Hạm có vẻ rất điềm tĩnh, nói:
- Nếu như ngươi không đáp ứng, chờ sau khi giúp ngươi hoàn thành hôn sự, ta sẽ lập tức rời đi. Ta đã nói ra, là tuyệt đối có thể làm được, ngươi không cần hoài nghi.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Nếu Tam nương đã quyết định như vậy, ta cũng không thể nói gì thêm.
Đêm nay, Tề Ninh nhận thấy, không phải Cố Thanh Hạm bất chợt nói ra suy nghĩ của mình, mà đã suy nghĩ cặn kẽ. Trông bề ngoài, Cố Thanh Hạm có vẻ mềm yếu, nhưng bản tính cũng rất cứng cỏi. Trước kia, trước linh đường của Tề Cảnh, Cố Thanh Hàm đối chọi gay gắt với Tam lão thái gia và những người liên quan, cho thấy nàng rất bướng bỉnh và cương liệt. Nếu như hắn thực sự phản đối quyết định của nàng, rất có thể Cố Thanh Hạm sẽ lập tức rời phủ ngay sau khi hắn kết hôn.
Chồng nàng mất đã nhiều năm, mà thái phu nhân đã trở nên như một cái xác không hồn, theo tập tục, nếu Cố Thanh Hạm ở lại giữ sự trung trinh, tất nhiên sẽ được người đời kính phục, nhưng nếu nàng muốn rời đi, Cẩm Y hầu phủ cũng không có lý do để giữ nàng lại.
Thay vì làm trái lại ý muốn của Cố Thanh Hạm, ép nàng rời đi ngay sau khi hắn kết hôn, tốt hơn là tạm thời đáp ứng yêu cầu của nàn, ít nhất, nàng vẫn có thể ở lại phủ ba năm. Chỉ cần nàng ở lại trong phủ, tất cả đều có thể thay đổi. Nếu như trong vòng ba năm, mình không thể khiến nàng đổi ý, vậy thì lòng của nàng cũng không còn ở nơi này nữa rồi.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh đồng ý, liền đứng dậy, mỉm cười nói:
- Đã khuya rồi, ngươi đi đường mệt nhọc, mau về phòng nghỉ ngơi đi.
Cảm thấy tâm trạng hơi nặng nề, nhưng lúc này Tề Ninh cũng không biết nên nói gì, chỉ khẽ dạ một tiếng, cũng không nói nhiều, liền đứng dậy quay về phòng.
Trở lại phòng mình, Tề Ninh chợt cảm thấy mệt mỏi rã rời chưa từng có, hắn cũng không biết là do mình mệt mỏi thật, hay là vì quyết định của Cố Thanh Hạm đêm nay, khiến hắn không vui. Vào phòng, hắn cũng không cởi quần áo, vừa ngả đầu xuống giường, liền nhanh chóng thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Tề Ninh cảm thấy có gì đó không ổn, hắn quay đầu lại nhìn, lại phát hiện có một bóng người ngồi bên giường mình. Trong phòng tối đen, người kia giống như một bóng ma, Tề Ninh thất kinh, lạnh cả sống lưng.
Tề Ninh xoay người ngồi dậy, toàn thân căng thẳng, người nọ cũng không nhúc nhích.
Nội công của Tề Ninh rất thâm hậu, cửa sổ phòng này đều đóng chặt, với năng lực của hắn, nếu có người phá cửa mà vào, cho dù đang ngủ say, hắn cũng có thể lập tức tỉnh giấc. Thế nhưng người kia đi vào phòng, mà hắn không thể phát hiện, hắn biết đối phương cũng không phải người tầm thường. Lúc này, Tề Ninh không dám hành động thiếu suy nghĩ, thấp giọng hỏi:
- Các hạ là ai?
Người nọ thở dài, nói:
- Ngươi đúng là vô lương tâm, quên ta nhanh như vậy sao?
Tề Ninh nghe giọng nói kia, tâm trạng đang nặng nề lập tức buông lỏng, cười khổ nói:
- Khuya khoắt thế này lại chạy tới phòng ngủ của ta, ngươi không sợ ta khi dễ ngươi sao?


Tuy trong phòng tối om, nhưng Tề Ninh tập trung nhìn một lát, đã có thể thấy rõ đường nét vóc người của đối phương.
Người nọ ngồi ở mép giường, lưng thẳng tắp, bộ ngực vun đầy, hết sức đồ sộ. Từ giọng nói, Tề Ninh đã nghe ra người nọ là ai, thật ra cho dù đối phương không nói lời nào, qua vóc người, Tề Ninh cũng có thể nhận ra đó là Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị vẫn ẩn núp trong cung, đột nhiên vào lúc khuya khoắt này, nàng ta lại xuất hiện trong phòng hắn, đương nhiên là khiến Tề Ninh giật mình.
Xích Đan Mị cười khúc khích, kề sát người tới, mị nhãn như tơ, giọng nói câu hồn:
- Khi dễ ta? Ngươi nói thử xem, muốn khi dễ ta như thế nào?
Tề Ninh vừa ngủ một giấc, tuy không lâu lắm, nhưng sức lực cũng khôi phục được quá nửa. Mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng từ trên người Xích Đan Mị, hắn mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Xích Đan Mị, Xích Đan Mị đã linh hoạt xoay người đứng lên. Tề Ninh thở dài, thấp giọng nói:
- Đêm hôm khuya khoắt chạy tới phòng ta, bây giờ tên đã nằm trên dây cung, nàng lại né tránh, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
- Ngươi nghĩ là ta đến vì cái gì?
Xích Đan Mị gắt khẽ, thấp giọng nói:
- Chỉ là sau này ngươi phải đề phòng một chút, ta vào phòng ngươi gần nửa canh giờ, thấy ngươi ngủ say, cho nên không đánh thức ngươi, nếu là người khác, họ có lấy đầu ngươi, ngươi cũng không biết là ai!
Tề Ninh nói:
- Trong thiên hạ, rất hiếm người có thể không một tiếng động đột nhập vào phòng ta, mà không bị ta phát hiện, nếu như có người như vậy muốn giết ta, thì cho dù ta tỉnh, cũng không phải là đối thủ của họ.
Xích Đan Mị khẽ cười nói:
- Đến khi nào thì ngươi học được hai chữ khiêm tốn?
Tề Ninh nói:
- Nàng đợi ta đã lâu sao? Không phải nàng ở trong cung sao? À, làm sao nàng biết ta trở về?
- Ngày hôm nay tên tiểu hoàng đế kia triệu kiến ngươi, ngươi không nhìn thấy ta, nhưng ta nhìn thấy ngươi.
Xích Đan Mị uyển chuyển đi tới, thân thể hơi cúi xuống, vóc người của nàng vốn rất nóng bỏng, khi cúi xuống, bộ ngực càng đồ sộ, khe ngực sâu hút ở ngay trước mặt Tề Ninh, khiến cổ họng hắn khô khốc. Không nhịn được, hắn đưa tay ra, nhưng Xích Đan Mị đã giữ tay hắn lại, dịu dàng nói:
- Lại muốn “chiếm tiện nghi” (lợi dụng về thể xác) của ta phải không?
Tề Ninh cười khổ nói:
- Sao lại là chiếm tiện nghi của nàng? Nàng đừng quên, chúng ta đã từng uống rượu giao bôi, hơn nữa từng vào động phòng.
Xích Đan Mị cười khanh khách, nói:
- Ta cũng không cho là thật.
Đôi mắt mê người của nàng xoay chuyển, kề môi vào bên tai Tề Ninh, thổi nhẹ một cái, hơi thở thơm tho, một cảm giác kích thích từ lỗ tai Tề Ninh lan ra cả người hắn, hắn nghe giọng nói nũng nịu của Xích Đan Mị vang lên bên tai:
- Lại nghĩ tới chuyện xấu rồi phải không?
Đêm khuya, có một mỹ nhân nở nang, gợi cảm ở bên cạnh, đương nhiên Tề Ninh không thể không rung động, hắn vòng tay qua, ôm eo Xích Đan Mị. Xích Đan Mị cũng hết sức khéo léo tránh thoát, nàng cười khanh khách, nũng nịu nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn làm chuyện xấu, ta dẫn ngươi tới nơi khác, ở chỗ này, ta…ta không quen.
Tề Ninh nói:
- Ở đây không ai tới.
- Dù sao ta cũng không thích ở chỗ này!
Xích Đan Mị cắn môi, giọng dịu dàng và nũng nịu:
- Ta không cho ngươi động chạm vào ta ở chỗ này đâu!
Tề Ninh thấy hơi lạ, hỏi:
- Nàng muốn đi đâu?
- Ta thích ra ngoài.
Xích Đan Mị lại kề sát vào tai Tề Ninh, thỏ thẻ:
- Ngươi theo ta tới một nơi, ở đó cũng không có ai, ngươi muốn làm cái gì, người ta…người ta đều nghe lời ngươi!
Tề Ninh càng thấy kỳ lạ, Xích Đan Mị khẽ cắn vào vành tai hắn, rồi nói:
- Nếu ngươi không muốn, thì ngoan ngoãn ngủ đi!
Nàng cười khanh khách, thân thể mềm mại uốn éo, một làn hương thơm chợt phảng phất, thân thể xinh đẹp đã uyển chuyển lao vút qua cửa sổ phía sau. Tề Ninh đang suy nghĩ, không biết rốt cuộc tiểu mỹ nhân này muốn làm cái gì, Xích Đan Mị đã mở cửa sổ, quay đầu lại vẫy tay với Tề Ninh, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tề Ninh hơi do dự, rồi cũng rời giường. Tối hôm qua hắn để nguyên quần áo nằm ngủ, cho nên bây giờ cũng không cần dậy mặc quần áo. Tới trước cửa sổ, hắn phát hiện ngoài cửa sổ đã không còn bóng dáng của Xích Đan Mị, lập tức cũng nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Lúc này hắn mới phát hiện Xích Đan Mị đang đứng cách đó không xa, vẫy tay với mình, rồi thân hình mềm mại xoay đi, lướt tới bìa rừng.
Tề Ninh biết, tối nay Xích Đan Mị hành động như thế, tất nhiên là có vấn đề, nếu nàng là người khác, chưa chắc hắn đi theo, nhưng quan hệ giữa hắn và Xích Đan Mị đặc biệt, hơn nữa hắn tự tin Xích Đan Mị tuyệt đối không gây thương tổn cho hắn. Nếu Xích Đan Mị cố tình muốn hại hắn, thì vừa rồi hắn ngủ say trong phòng, Xích Đan Mị có rất nhiều cơ hội để ra tay. Bởi vậy, hắn lập tức đuổi theo bóng dáng của Xích Đan Mị.
Nhưng Xích Đan Mị luôn duy trì khoảng cách với Tề Ninh, không gần quá mà cũng không xa, luôn để hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Đối với địa hình trong Hầu phủ, dường như Xích Đan Mị cũng hơi quen thuộc, ban đêm trong Hầu phủ cũng có người tuần tra, nhưng nàng dễ dàng né tránh hộ vệ tuần tra, dẫn Tề Ninh rời khỏi Hầu phủ. Đêm hôm khuya khoắc, phố lớn, ngõ nhỏ của kinh thành đều không có bóng dáng dân thường, chỉ thỉnh thoảng có binh sĩ của Hổ Thần doanh tuần tra qua.
Khinh công của Tề Ninh không tệ, khinh công của Xích Đan Mị cũng không kém hắn. Tề Ninh nhìn thấy Xích Đan Mị ở không xa phía trước, có mấy lần hắn muốn tăng tốc đuổi theo, nhưng mỗi lần như vậy, lập tức Xích Đan Mị phát hiện, cũng tăng tốc, rốt cuộc Tề Ninh không đuổi kịp. Tề Ninh cảm thấy nghi hoặc, đồng thời hơi căm tức, thầm nghĩ nếu đuổi kịp, nhất định phải mắng cho yêu nữ kia một trận, bắt nàng phải cầu xin mình tha thứ.
Hai người đều là cao thủ hạng nhất, một trước một sau lướt qua đường phố. Đi được hơn nửa canh giờ, Tề Ninh thực sự không đoán ra rốt cuộc Xích Đan Mị muốn dẫn mình chạy đi đâu. Nhìn thấy Xích Đan Mị chạy vào một ngỏ nhỏ tối tăm, hắn lập tức bám theo. Vốn hắn ngỡ nàng muốn băng qua ngõ nhỏ, nhưng khi tiến vào, hắn mới phát hiện nàng đã dừng lại ở đầu ngõ. Tề Ninh chạy hơn nửa canh giờ, nhưng không thấy mệt, thể lực vẫn dồi dào, liền tăng tốc chạy tới bên cạnh Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị quay người lại, thấy Tề Ninh nhìn mình với vẻ hơi buồn bực, liền che miệng cười:
- Có phải rất muốn “làm thịt” ta?
Nhìn khuôn mặt tươi như hoa của ngàng, Tề Ninh cảm thấy sự bực bội trong lòng liền tan biến, hắn thấp giọng nói:
- Hồ ly tinh kia, rốt cuộc nàng muốn làm trò quỷ gì vậy? Đêm hôm khuya khoắc, chạy đi xa thế này, chẳng lẽ muốn mưu hại chồng sao?
Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm eo Xích Đan Mị, lúc này Xích Đan Mị không né tránh, mặc cho hắn ôm.
Tề Ninh ôm thân thể mềm mại, nở nang của Xích Đan Mị trong tay, mùi hương thơm ngát từ thân thể nàng không ngừng xông vào mũi hắn.
Thân hình mềm mại dán sát vào người Tề Ninh, đôi mắt mê người nhìn vào mắt hắn, Xích Đan Mị thấp giọng nói:
- Chẳng phải xưa nay ngươi thông minh hơn người sao? Vậy ngươi đoán xem, ta dẫn ngươi tới đây làm cái gì?
Tề Ninh đưa tay vuốt nhẹ chiếc mũi thanh tú của Xích Đan Mị, khẽ hỏi:
- Nàng không muốn thân mật cùng ta ở chỗ này đấy chứ?
- Hừm!
Xích Đan Mị khẽ gắt một tiếng, rồi giơ tay lên, chỉ về phía đối diện. Tề Ninh nhìn về phía đó, đầu ngõ nhỏ có một con đường hơi hẹp, phía đối diện có một hồ nước. Hắn biết Xích Đan Mị dẫn mình tới đây, không phải vì rảnh rỗi, liền đưa mắt nhìn kỹ, phát hiện bên cạnh hồ nước là một ngôi miếu. Miếu cũng không lớn, tuy ở trong bóng đêm, nhưng cũng có thể nhận thấy, ngôi miếu hơi cũ kỹ.
Tề Ninh chưa từng tới nơi này, hắn thấp giọng hỏi:
- Chỗ đó là chỗ nào?
- Chùa Di Lặc!
Xích Đan Mị khẽ đăp:
- Trong chùa thờ Phật Di Lặc, tuy nhiên hiện giờ không có đèn nhang gì cả, nơi này cũng không có nhiều người tới.
Tề Ninh nghi hoặc hỏi:
- Chùa Di Lặc? Nàng dẫn ta tới, là để xem chùa Di Lặc?
Xích Đan Mị nhướng mắt, mị nhãn như tơ, khẽ nói:
- Hồi nãy người ta nói muốn dẫn ngươi tới một chỗ tốt, tới đó rồi, ngươi muốn làm gì người ta, người ta cũng chiều ngươi, vậy bây giờ ngươi… ngươi có dám cùng ta vào trong chùa Di Lặc không?
Tề Ninh sửng sốt, nhéo mắt lại, kề sát bên tai Xích Đan Mị:
- Hồ ly tinh, chẳng lẽ ngươi muốn thân mật với ta trong chùa? Đó là nơi thiêng liêng, nàng không sợ sao?
- Đương nhiên ta không sợ rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi có dám không?
Xích Đan Mị cố ý chà xát bộ ngực sữa của mình vào ngực Tề Ninh, giọng nũng nịu:
- Đã lâu không được thân mật với ngươi, người ta cảm thấy hơi nhớ nhung!
Bị nàng khiêu gợi, Tề Ninh cảm thấy có phần cầm lòng không đậu, nhưng hắn biết rõ, hồ ly tinh này dẫn mình tới đây, không phải là để ân ân ái ái. Hắn vòng một tay ôm eo nàng, tay còn lại vỗ nhẹ lên mông nàng, thấp giọng nói:
- Đừng phóng túng, nói cho thật đi, rốt cuộc nàng muốn giở trò gì?
Giả bộ nhu mì đáng yêu, Xích Đan Mị nói:
- Người ta có ý tốt dẫn ngươi đi ra ngoài, muốn ở cùng một chỗ với ngươi, nào có giở trò gì đâu? Lại còn đánh mông người ta!
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Tề Ninh càng xao xuyến, không kìm lòng được, lại vỗ nhẹ lên mông nàng mấy cái, cảm thấy thật mềm mại va đàn hồi. Xích Đan Mị uốn éo eo thon, đong đưa cặp mông căng tròn, xẵng giọng:
- Ngươi đánh nữa, ta sẽ đi đó!
Nàng ngẩng lên nhìn sắc trời, rồi thấp giọng nói:
- Đợi một chút xíu nữa đi, sẽ có trò hay để xem.
- Trò hay?
Tề Ninh nghi hoặc hỏi:
- Trò hay gì?
Xích Đan Mị quay đầu lại, nhìn về phía chùa Di Lặc, Tề Ninh cũng quay lại nhìn về phía đó, Xích Đan Mị muốn hắn chú ý tới chùa Di Lặc, nên hắn biết, cái gọi là “trò hay” mà nàng nói, có liên quan tới ngôi chùa kia.
Xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, Tề Ninh vừa mới vỗ mông Xích Đan Mị, lúc này một tay của hắn vẫn còn áp trên mông nàng, cảm thấy thật mềm mại và co giãn, nhịn không được, hắn khẽ bóp hai cái. Xích Đan Mị xoay người né tránh, thấp giọng nói:
- Đừng lộn xộn, ngươi là đồ sắc lang!
Nhuyễn ngọc ôn hương, Tề Ninh ôm hồ ly tinh kia trong lòng, khẽ thở dài, nói:
- Với dáng vóc mê người này của nàng, chỉ có thái giám ôm vào mới không có cảm giác gì!
Xích Đan Mị cười khúc khích, thấp giọng nói:
- Nếu như ngươi tiếp tục làm càn, ta sẽ biến ngươi thành thái giám thật sự!
- Thật không?
Tề Ninh kề tai nàng, khẽ cười nói:
- Đến lúc đó, người khóc lóc sẽ là nàng, phu quân của nàng trở thành thái giám, chẳng phải cả đời này nàng sẽ phải sống như quả phụ sao? Nàng làm được không?
- Đương nhiên là không được.
Xích Đan Mị trêu chọc:
- Trong thiên hạ cũng không chỉ có một mình ngươi là nam nhân, nếu ta muốn nam nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được, đến lúc đó sẽ chọc ngươi tức chết.
Tề Ninh đang định ra sức bóp mông nàng thêm vài cái, Xích Đan Mị đã thấp giọng nói:
- Đừng nhúc nhích, tới rồi kìa!
Tề Ninh sửng sốt, thầm nghĩ cái gì tới, lại thấy Xích Đan Mị nhìn chằm chằm về phía chùa Di Lặc, liền theo nàng nhìn về phía đó. Từ trong chùa, có hai bóng người xuất hiện, cả hai đều khoác áo choàng đen, toàn thân trên dưới được bao phủ trong chiếc áo, ngay cả vóc dáng cũng không nhìn rõ được.


Trong bóng đêm, hai người kia giống như hồn ma bóng quế thình lình xuất hiện, đi thẳng tới trước cửa chùa Di Lặc, rồi vội vàng đẩy cửa mà vào.
Chờ cho hai người kia đi vào chùa, Tề Ninh mới hồi phục tinh thần, thấp giọng hỏi:
- Nàng dẫn ta tới, là để nhìn hai người này? Bọn họ là ai vậy?
Xích Đan Mị khẽ thở dài:
- Ta cũng không biết lai lịch của họ, bởi vậy ta mới dẫn ngươi tới xem thử.
- Dẫn ta đến xem thử?
Tề Ninh hết sức nghi hoặc, lúc này trên phố hoàn toàn vắng lặng, sau khi hai bóng người kia vào trong, trong chùa cũng không có động tĩnh gì:
- Hồ ly tinh, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
Xích Đan Mị đưa tay véo mạnh một cái bên hông Tề Ninh, khiến hắn nhăn mặt. Xích Đan Mị gắt khẽ:
- Trước đây ngươi đều gọi người ta là cô cô, bây giờ lại gọi là hồ ly tinh, ngươi là đồ vô lương tâm, mới ghét bỏ người ta nhanh chóng như vậy!
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Ai nói ta ghét bỏ nàng chứ? Ta rất thích vẻ lẳng lơ quyến rũ của cô cô, mới chuyển sang gọi là hồ ly tinh, nữ nhân khác còn chưa đủ tư cách để ta gọi như vậy! Hồ ly tinh không những phải đẹp, mà còn…
Hắn chưa nói hết câu, Xích Đan Mị đã khẽ gắt:
- Đừng nói bậy nữa. Tiểu sắc lang, ta hỏi ngươi, ngươi đã nhìn ra điều gì ở hai người kia rồi?
Tề Ninh lắc đầu, nói:
- Cả người bọn họ đều bao bọc kín đáo, hoàn toàn không thể nhìn ra tướng mạo thế nào, tuy nhiên căn cứ vào động tác mà nói, thì người đi trước rất linh hoạt, còn người đi sau rõ ràng hơi ngốc.
Xích Đan Mị khẽ gật đầu:
- Người đi phía trước tất nhiên là một cao thủ rồi, còn người đi sau thế nào, ta cũng không nhìn ra được.
- Cô cô, ta có điều không hiểu.
Tề Ninh khẽ nói:
- Nàng cũng không biết hai người kia là ai, đương nhiên cũng không có ân oán gì, vì sao khuya khoắt thế này, lại dẫn ta tới đây? Chẳng phải nàng luôn ở trong cung sao, vì sao lại có hứng chạy tới quan sát ngôi chùa này?
Xích Đan Mị cười quyến rũ, nhẹ giọng nói:
- Lát nữa ngươi sẽ biết vì sao ta lại làm như vậy.
- Lát nữa, là có ý gì?
Nhưng Xích Đan Mị không nói gì, đôi mắt mê người như tràn ngập hơi sương nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, như cười như không. Tề Ninh nhìn đăm đăm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, cầm lòng không đậu, liền sáp tới hôn lên môi nàng. Xích Đan Mị cũng không chống cự, ngược lại còn đưa hai tay ôm chặt Tề Ninh. Tề Ninh một tay ôm eo nàng, một tay nhẹ nhàng xoa xoa lên cặp mông căng tròn của nàng, cảm nhận vị ngọt ngào thơm tho trên đôi môi. Lúc này, hắn cảm thấy máu huyết chảy rần rật trong huyết quản, cả người hơi nóng lên, chỉ hận không thể “làm” Xích Đan Mị ngay tại chỗ.
Xích Đan Mị cố ý uốn éo thân thể, dán sát cơ thể mềm mại của mình vào người Tề Ninh, dùng chính nó nhẹ nhàng ma sát cơ thể Tề Ninh, khiến hắn cảm nhận được sự mềm mại và đường cong nhấp nhô trên cơ thể mình. Tề Ninh càng ôm chặt Xích Đan Mị, dường như muốn nàng hòa làm một với thân thể của mình. Đột nhiên, hắn cảm thấy cánh môi đau nhói, khẽ “Ôi” một tiếng, liền né ra, Xích Đan Mị cười khanh khách, nũng nịu nói:
- Tiểu sắc lang không ngoan, bị phạt rồi đó!
Tề Ninh quay người lại, đè Xích Đan Mị vào vách tường, tức giận nói:
- Hồ ly tinh, là nàng trêu chọc ta, cũng đừng trách ta không khách khí.
Nói rồi, hắn định hôn lên cái gáy thon thả, trắng nõn của nàng, Xích Đan Mị uốn éo cơ thể như một con rắn, cười khúc khích nói:
- Tiểu sắc lang, nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa ở chỗ này, sẽ bỏ lỡ trò hay đó. Người ta đã là người của ngươi rồi, ngươi muốn ta, sau này còn có cơ hội, nhưng đêm nay ta muốn dẫn ngươi đi xem trò hay, nếu ngươi không muốn xem, thì tùy ngươi thôi.
Tề Ninh liền dừng tay, mặc dù hắn cũng không biết hai người vừa rồi là ai, nhưng đêm hôm khuya khoắc, hai người ăn mặc kín mít, lén lút đi vào một nơi có thể nói là hầu như đã hoang phế như chùa Di Lặc, chuyện này rất kỳ lạ.
Xích Đan Mị thừa cơ xoay người, hết sức linh hoạt tránh ra xa, rồi vẫy tay với Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Ngươi theo ta.
Nhẹ nhàng như chim én, nàng đi về phía chùa Di Lặc. Tề Ninh hơi giật mình, nhưng cũng không chần chừ, liền theo sau nàng.
Xích Đan Mị tới trước cửa, Tề Ninh cũng theo sát phía sau, hắn phát hiện nước sơn trên hai cánh cửa gỗ đều đã tróc hết, nhưng chất liệu gỗ rõ ràng là rất tốt, tuy trông cũ kỹ, nhưng không hư hại nhiều.
Xích Đan Mị khẽ đẩy cửa ra, cánh cửa cũng chỉ khép hờ, không cần tốn nhiều sức cũng dễ dàng đẩy ra được. Tề Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ hai người kia ở trong này, Xích Đan Mị lại tùy tiện xông vào, thật sự không ổn lắm.
Xích Đan Mị nghiêng người đã bước vào trong, Tề Ninh thấy vậy, do dự một chút, rốt cuộc cũng đi theo. Xích Đan Mị đứng bên cửa, đợi Tề Ninh vào trong, liền xoay người đóng cửa lại.
Tuy chùa này gọi là chùa Di Lặc, nhưng Tề Ninh nghĩ phải gọi là miếu Di Lặc thì chính xác hơn, vì bên trong cũng không rộng, chỉ lớn hơn một chút so với miếu thổ địa, chỉ cần nhìn thoáng qua, Tề Ninh đã có thể biết nơi này không có nhiều người tới.
Chính giữa miếu là một tượng Phật Di Lặc bằng đá, hai bên là mấy băng ghế dài. Sau tượng Phật Di Lặc, có hai bức phù điêu bằng đá, chạm khắc hộ pháp Kim Cương phùng mang trợn mắt, nhưng kể cả pho tượng Phật Di Lặc, tất cả đều có chỗ sứt mẻ.
Chỉ cần liếc mắt, là có thể nhìn được khắp phòng trong, điều khiến Tề Ninh giật mình, là vừa rồi rõ ràng thấy hai người kia đi vào trong đó, nhưng lúc này lại không thấy một bóng người.
Trên vách tường hai bên, có hai cửa sổ nhỏ, nhưng đã được che lại bằng gỗ, hoàn toàn không thể ra ngoài từ cửa sổ. Chùa này chỉ có một lối vào duy nhất, phía sau chùa không có cánh cửa nào.
Tề Ninh rất kinh ngạc.
Trước đó không lâu, hắn phá vụ án Đạm Đài Chích Lân tự sát trong gian mật thất, không ngờ đêm nay lại gặp một gian mật thất nữa.
- Người đâu rồi?
Tề Ninh hạ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ hai người kia là ma? (!)
Xích Đan Mị khẽ cười, đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho Tề Ninh đừng nói nhiều, rồi đi vòng tới phía sau tượng Phật.
Thật ra thì pho tượng Phật Di Lặc và hai bức phù điêu hộ pháp Kim Cương kia đều được chạm trổ rất bình thường, thậm chí hơi thô, thoạt nhìn đường cong cũng không được tự nhiên. Thấy Xích Đan Mị bước tới, đặt tay lên phía sau tượng Phật Di Lặc, Tề Ninh đang ngạc nhiên, thì lại thấy pho tượng Phật từ từ chuyển động, quay đi một góc chín mươi độ, đế tượng cũng đã dời khỏi vị trí ban đầu. Tề Ninh giật mình, phát hiện phía dưới chỗ trước đó là cái bệ, lại xuất hiện một miệng hầm tối om.
Lúc này Tề Ninh mới hiểu ra, hai người lúc nãy cũng không phải là ma quỷ gì, lại càng không phải là tan biến vào hư không, mà đã đi xuống miệng hầm này.
Xích Đan Mị ngồi xuống bên cạnh miệng hầm, ngẩng lên liếc nhìn Tề Ninh, khẽ cười một tiếng, nói:
- Tiểu sắc lang, có dám xuống dưới không?
Lúc này Tề Ninh đã biết, ngay cả cơ quan mà Xích Đan Mị cũng có thể mở được, như vậy tất nhiên nàng rất quen thuộc đối với tình huống nơi này. Hắn ngòi xuống bên cạnh Xích Đan Mị, trong này vốn tối om, huống chi là trong cái hang kia, từ trên nhìn xuống không nhìn thấy gì cả. Tề Ninh hoàn toàn không biết gì về tình huống trong hang, hắn nhíu mày nói:
- Cô cô, bọn họ vừa từ đây đi xuống, nàng cũng biết trong này có điều kỳ lạ chứ?
Xích Đan Mị thấp giọng nói:
- Thật ra đây là một điều trong số đó.
- ?
Xích Đan Mị khẽ gật đầu:
- Chỗ này dẫn tới đâu, cam đoan ngươi cũng đoán không ra.
- Dẫn tới đâu?
- Người ta không nói cho ngươi biết đâu!
Xích Đan Mị úp mở, khẽ cười nói:
- Ngươi là một đấng nam nhi, muốn biết câu trả lời, thì tự đi tìm. Ta đã chỉ đường cho ngươi, ngươi cũng không có gan đi tìm đáp án sao?
- Không phải là không có gan.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Chỉ là ta không biết, việc này có liên quan tới ta hay không. Ta không nhận ra hai người kia, kinh thành rất rộng lớn, có hàng triệu người dân, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện bí mật phát sinh, nếu như chuyện này không liên quan tới ta, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào?
- Xì, ngươi chỉ viện lý do, đồ nhát gan!
Xích Đan Mị liếc nhìn Tề Ninh, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, cũng không để ý tới hắn, liền nhảy vào trong hang. Tề Ninh kinh hãi, lúc này hắn cũng không dám gọi to, sợ hai người kia nghe được. Hắn khom người nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy tối đen, bèn thở dài, nói:
- Sớm muộn gì cũng bị con hồ ly tinh này hại chết thôi.
Không thể tránh được, vì lo lắng cho an nguy của Xích Đan Mị, hắn đành nhảy xuống phía dưới.
Hang cũng không sâu lắm, sau khi nhảy xuống, Tề Ninh cố ý nín hơi, chân còn chưa chạm đất, đã cảm thấy bên cạnh có một bàn tay giữ người mình lại, đà rơi lập tức bị hóa giải, hai chân đứng vững trên mặt đất. Mũi hắn lại ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người Xích Đan Mị, cũng lờ mờ nhìn thấy một bóng người bên cạnh, nhưng do mắt chưa kịp thích ứng với bóng tối, ngay cả đường nét thân hình của Xích Đan Mị, hắn cũng không thể nhìn rõ.
Hắn ngẩng lên, tuy trên đầu tối đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy miệng hang, chợt hắn phát hiện phía trên từ từ tối dần rồi lập tức hoàn toàn tối đen, pho tượng Phật Di Lặc đã di chuyển về vị trí ban đầu, che miệng hang lại.
Tề Ninh hơi giật mình, thấp giọng nói:
- Cô cô, phía trên!
- Đừng ầm ĩ chuyện không đáng!
Xích Đan Mị kề tai hắn khẽ nói:
- Ta biết cách mở ra. Nếu không đóng lại như thế này, bọn họ sẽ biết có người phát hiện bí mật ở đây, đây gọi là đánh rắn động cỏ.
Tề Ninh thở dài:
- Vậy rốt cuộc hang này dẫn tới đâu? Làm sao nàng phát hiện được nơi này?
Xích Đan Mị khẽ cười, nói;
- Hai người mà ngươi vừa nhìn thấy lúc nãy, cứ ba ngày lại tới đây, sau đó đi qua chỗ này. Nửa tháng nay, ta luôn quan sát bọn họ, chỉ là có một người xem ra không phải là hạng người tầm thường, ta sợ tới quá gần sẽ bị phát hiện, cho nên không dám kinh động bọn họ. Về phần vì sao ta phát hiện được nơi này, lát nữa ngươi sẽ rõ cả thôi.
Tề Ninh nói:
- Bây giờ chúng ta phải đi tới đầu bên kia? Nhưng ở trong này tối đen như vậy, làm sao nhận biết đường đi?
Thật ra lúc này, không những không nhìn thấy đường, mà không khí trong hang rất nặng nề, nếu là người thường, tất nhiên sẽ không chịu được, nhưng Tề Ninh và Xích Đan Mị đều là cao thủ, hơn nữa nội lực thâm hậu, tinh thông phương pháp vận khí, cho nên có thể ở trong đường hầm này mà không sao cả.
Xích Đan Mị cũng không giải thích, chỉ đưa bàn tay mềm mại nắm tay Tề Ninh, dẫn hắn đi tới phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận