Cẩm Y Xuân Thu

Chương 986: Kinh sợ


Đầu lĩnh bia chữ Ất đột nhiên xuất thủ đối với Quỷ Vương, tất cả mọi người đều thất kinh, không sao tưởng tượng nổi.
Thanh chủy thủ mỏng mà sắc bén, khi xuất thủ vô cùng đột ngột, ngay cả Tề Ninh cũng không ngờ đầu lĩnh bia chữ Ất sẽ ra tay như vậy. Hơn nữa, hiển nhiên là đầu lĩnh bia chữ Ất đã tính toán kỹ khoảng cách ra tay, sau khi lấy được sự tin tưởng của Quỷ Vương, cố ý tiếp cận y, đột nhiên ra tay ở khoảng cách rất gần.
Trước đó vẻ mặt đầy sợ hãi, lúc này trong đôi mắt của đầu lĩnh bia chữ Canh cũng lộ vẻ hưng phấn.
Những chuyện xảy ra trước đó, đương nhiên đều là nằm trong kế hoạch của hai người.
Trong khoảnh khắc ra tay, mặt đầu lĩnh bia chữ Ất lộ ra vẻ dữ tợn, với khoảng cách này, gã đã lén luyện tập hơn nghìn lần, quen tay quen việc. Đối với gã, lúc này ra tay, hầu như là theo quán tính, bất luận là về sức mạnh hay tốc độ đều đạt tới trạng thái tốt nhất, gã tin tưởng tuyệt đối không có khả năng thất bại.
Quỷ Vương không hề nhúc nhích!
Dường như y hoàn toàn không có phản ứng, chỉ trong khoảnh khắc đó, mũi chủy thủ đã đâm tới cổ họng của Quỷ Vương.
Tốc độ của đầu lĩnh bia chữ Ất tuy nhanh, nhưng Tề Ninh vẫn nhìn thấy rõ ràng. Hắn thấy đầu lĩnh bia chữ Ất xuất thủ, cũng thấy mũi chủy thủ đâm vào cổ họng Quỷ Vương, nhưng lưỡi chủy thủ không thể đâm thủng cổ họng của Quỷ Vương được.
Dưới đài có người kinh hô, đầu lĩnh bia chữ Ất tự cho là mình đắc thủ, nhưng lại phát hiện thanh chủy thủ trong tay dường như đâm vào tường đồng vách sắt, không thể tiến tới nửa phân.
Con ngươi đầu lĩnh bia chữ Ất co rút lại, Quỷ Vương vẫn đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt sau mặt nạ như mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào mắt đầu lĩnh bia chữ Ất, thản nhiên nói:
- Thì ra là ngươi muốn giết ta!
Cổ họng của Quỷ Vương, dĩ nhiên là không thể đâm thủng!
Tề Ninh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng hơi giật mình. Trong nháy mắt, hắn đã hiểu, Quỷ Vương có vóc người thấp bé, nhưng lại là một cao thủ võ công cao cường, cổ họng không thể đâm thủng. Có thể thấy được, người này luyện một loại công phu Kim Chung Tráo, thân thể đao thương bất nhập.
Hắn không biết chỉ có cổ họng của Quỷ Vương không thể bị đâm thủng, hay là cả người y cũng đều là tường đồng vách sắt, nhưng dù sao thì chỉ trong thoáng chốc đó, toàn bộ kế hoạch ám sát của đầu lĩnh bia chữ Ất đã hoàn toàn thất bại rồi.
Đầu lĩnh bia chữ Ất có chút không cam lòng, gã cố đâm mạnh tới trước, nhưng Quỷ Vương vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ phía sau Quỷ Vương chợt lóe lên, Tề Ninh cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là người đeo mặt nạ gầy ốm chiếc mặt trên mặt người này rất dữ tợn và đáng sợ, giống như ác quỷ.
Tốc độ của người mang mặt quỷ này cực nhanh, khi lao tới bên cạnh đầu lĩnh bia chữ Ất, đột nhiên đánh ra, đầu lĩnh bia chữ Ất dưới đài kêu lên:
- Coi chừng!
Nhưng tốc độ của người đeo mặt quỷ này quá nhanh, khi lao tới bên cạnh đầu lĩnh bia chữ Ất, tay phải liền vung chưởng đánh ra, tuy đầu lĩnh bia chữ Canh đã nhắc nhở nhưng vẫn không kịp, một chưởng của người mặt quỷ đánh trúng người đầu lĩnh bia chữ Ất, cả người gã như chiếc diều đứt dây bay ra ngoài, nặng nề rơi trên đài, thân thể giãy dụa, nhưng không kêu được một tiếng.
Hai mắt sáng như đuốc, Tề Ninh nhìn thấy rất rõ ràng, tốc độ của người mặt quỷ kia rất nhanh, nhưng khi xuất thủ, lại có phần thiếu linh hoạt, dường như chiêu thức đó luyện cũng chưa thuần thục.
Một chiêu đắc thủ, người mặt quỷ kia liền thu tay lại, xoay người đi tới phía sau Quỷ Vương. Tề Ninh nhìn bóng lưng của người mặt quỷ kia, đột nhiên thầm chấn động, vì bóng lưng kia rất quen thuộc!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, người mặt quỷ đã quay lại chỗ cũ. Từ xa, Tề Ninh chăm chú nhìn kỹ người đeo mặt nạ quỷ hung ác kia. Người nọ mặc trường sam, trong lúc nhất thời hắn cũng không nhận ra, rốt cuộc là ai. Tuy nhiên bóng lưng quen thuộc vừa rồi, khiến hắn suy nghĩ. Hắn tin rằng mình đã nhìn thấy bóng lưng kia ở một nơi nào đó, nhưng không biết vì sao, lúc này nghĩ mãi cũng không nhớ được là đã gặp ở nơi nào.
Đầu lĩnh bia chữ Ất rơi xuống đất không dậy nổi, đầu lĩnh bia chữ Canh lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, động thủ!
Gã lập tức xông lên đài, phái sau gã có vài người lao theo. Ánh mắt như dao, Quỷ Vương liếc xuống, lạnh lùng quát:
- Ai dám?
Giọng nói của y không lớn, nhưng có khí thế không giận mà uy.
Vài người đã lao tới, nhưng vừa nghe tiếng quát của Quỷ Vương, liền dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau, rồi lập tức lui về phía sau.
- Một thằng hề nhảy nhót, cũng dám đối nghịch với ta?
Quỷ Vương cất tiếng cười quái dị:
- Chỉ có điều, trước đây ta đã coi thường các ngươi rồi, các ngươi cũng không ngu xuẩn như ta nghĩ.
Liếc nhìn đầu lĩnh bia chữ Ất đang giãy dụa không đứng dậy nổi, y thản nhiên nói:
- Lần này mưu phản, chủ mưu là ngươi, đầu lĩnh bia chữ Canh bất quá chỉ là quân cờ của ngươi mà thôi, ta không nói sai chứ?
Ánh mắt đầu lĩnh bia chữ Ất trần ngập sợ hãi, mặt mày trắng bệch, môi mấp máy, nhưng cũng không dám lên tiếng.
- Ngươi mật báo cho ta, có người muốn làm loạn, chính là muốn ta triệu tập mọi người tới đây.
Quỷ Vương chậm rãi nói:
- Chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể tập hợp mọi người làm loạn. Ngươi vạch trần đầu lĩnh bia chữ Canh mưu phản, đơn giản là muốn ta tín nhiệm ngươi, để ta nghĩ rằng đầu lĩnh bia chữ Canh mới là chủ mưu, mà người có thể nhân cơ hội tiếp cận ta, thừa lúc ta không phòng bị đối với ngươi, đột nhiên xuất thủ!
Y giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ tay:
- Không tệ, không tệ, ít ra ngươi cũng có chút đầu óc.
Đầu lĩnh bia chữ Ất biết tình thế không còn cứu vãn được nữa, nhưng vẫn cố gắng thực hiện một nỗ lực cuối cùng, nói:
- Ngươi…ngươi gạt chúng ta lên đảo, coi như giam chúng ta trên đảo, quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, vì sao chúng ta phải nghe theo sự bài bố của ngươi?
Gã giơ tay chỉ xuống người dưới đài:
- Ngươi biết rõ trên đảo đều là nam nhân, không thể thiếu nữ nhân, cố ý đưa nữ nhân lên đảo, tiền công của những người này, mỗi tháng năm lượng bạc, ngươi hỏi bọn họ xem, có mấy người còn để dành được bạc?
- Nói như vậy, ngươi cho rằng ta đưa nữ nhân tới là sai?
- Ngươi không hề có lòng tốt, chúng ta trốn trong hang động, dở người dở quỷ, vất vả kiếm bạc, để rồi đều ném lên bụng những nữ nhân kia, rốt cuộc cũng rơi vào túi tiền của các ngươi!
Đầu lĩnh bia chữ Ất tức giận nói:
- Bọn ta chỉ là công cụ, những nữ nhân kia cũng chỉ là công cụ của ngươi, ngươi chưa từng quan tâm tới sự sống chết của bọn ta. Dưới khe núi kia, hàng năm đã chồng chất bao nhiêu thi thể, ngươi rõ ràng hơn ai hết. Hừ, năm năm qua đi, chúng ta vẫn hai bàn tay trắng, đã như vậy, không bằng giết ngươi, chia bạc để mọi người đường ai nấy đi!
Gã nói một hơi, lời lẽ cũng khá gây kích động, dưới đài vốn im lặng không một tiếng động, lập tức nổi lên tiếng ồn ào.
Quỷ Vương vẫn cười lạnh, ánh mắt quét qua, đột nhiên chỉ một người phía sau đầu lĩnh bia chữ Canh, thản nhiên nói:
- Ngươi lên đây!
Tên lâu la lúc nãy suýt xông lên, bây giờ thấy Quỷ Vương chỉ vào mình, cả người liền mềm nhũn, nhìn hai bên một chút, cuối cùng đi từng bước một leo lên cầu thang, mất cả buổi mới lên được trên đài. Gã đi tới trước mặt Quỷ Vương, đột nhiên quỳ mọp xuống đất, muốn nói gì đó, nhưng không thể nói nên lời.
- Ta biết hiện giờ ngươi rất sợ.
Quỷ Vương than thở:
- Ngươi theo bọn họ làm loạn, muốn mưu hại ta, nếu ta không trừng phạt nghiêm khắc, làm sao những người khác tâm phục ta được?
Tên lâu la không nói được tiếng nào, chỉ liên tục dập đầu thật mạnh xuống đất, máu trên trán chảy ròng, cũng mặc kệ, thật ra thì nỗi sợ hãi tới tận xương tủy, đã khiến gã không còn biết đau đớn là gì nữa.
- Ta cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội!
Quỷ Vương nói:
- Ngươi tới nhặt chủy thủ của hắn lên, nếu trong vòng thời gian tàn một nén hương, ngươi cắt bỏ hết tứ chi của hắn, ta sẽ tha cho ngươi lần này.
Tên lâu la ngẩn ra, Quỷ Vương chắp hai tay sau lưng, hướng về phía đầu lĩnh bia chữ Ất, trề môi, cười một cách quái dị:
- Một nén nhang thời gian, bắt đầu tính từ lúc này. Nếu vượt quá thời gian, thì cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!
Đầu lĩnh bia chữ Ất lộ vẻ kinh hãi, tên lâu la ngẩn ra trong chốc lát, chợt nghe một giọng nói từ phía sau lưng Quỷ Vương:
- Thời gian không đợi người, Quỷ Vương cho ngươi cơ hội, ngươi đừng bỏ qua.
Giọng nói này đối với người khác, cũng không có gì đặc biệt, nhưng vừa lọt vào tai Tề Ninh, lại giống như sét đánh ngang tai, ánh mắt hắn lập tức nhìn về phía người kia.
Người đó chính là tên còn lại cùng xuất hiện với Quỷ Vương. Người này thân hình cao lớn, vạm vỡ, thân mặc trường sam được may rất vừa vặn, thoạt trông rất có khí chất, y đeo một chiếc mặt nạ hiền hậu tươi cười giống như một vị Phật cười vậy.
Bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt như thế nào, người khác cũng không biết, nhưng Tề Ninh có thể tưởng tượng ra được. Hắn tin rằng phán đoán của mình không lầm, giọng nói của người này, hắn vẫn nhớ rất rõ, lúc nghe y nói câu đầu tiên, trong đầu hắn lập tức nghĩ tới một người.
Lục Thương Hạc!
Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang Lục Thương Hạc, đã từng kết làm huynh đệ kim lan với bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh.
Tề Ninh hoàn toàn không ngờ tới, trên hòn đảo trơ trọi này ở Đông Hải, lại gặp được Lục Thương Hạc.
Lục Thương Hạc uy danh hiển hách một thời ở Tây Xuyên, trong trận Thần Hầu phủ suất lĩnh tám bang mười sáu phái đánh lên Triêu Vụ lĩnh, Lục Thương Hạc lập được công lao, trở thành đệ nhất công thần trong trận chiến đó.
Người này bề ngoài độ lượng nhân nghĩa, nhưng tính tình đê tiện tàn nhẫn, để khống chế Cái Bang, đã từng cấu kết với Bạch Hổ làm chuyện xấu, thậm chí sắp đặt bẫy rập hại Hướng Bách Ảnh, ngày đó, nếu mình không đứng ra, Hướng Bách Ảnh đã chết dưới tay người này.
Ở đại hội Thanh Mộc của Cái Bang, Lục Thương Hạc lộ bộ mặt thật, liên thủ với Bạch Hổ muốn đoạt chức bang chủ Cái Bang, nhưng thất bại trong gang tấc, Bạch Hổ chết, Lục Thương Hạc cũng bị Cái Bang giam cầm.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, khi đệ tử Cái Bang tập hợp trong Cổ Long, Lục Thương Hạc được canh giữ nghiêm mật như vậy, lại được người cứu, từ đó không còn tin tức, Cái Bang và Thần Hầu phủ vẫn truy tầm tung tích của y, nhưng không được.
Ai ngờ, Lục Thương Hạc lại trốn trên một hòn đảo giữa Đông Hải này.
Ý nghĩ trong đầu Tề Ninh xoay như chong chóng, dựa vào giọng nói, hắn phán đoán người này là Lục Thương Hạc, hơn nữa vì vậy mà quan sát vóc người của người này. Về thân hình, người này quả thật giống hệt vị trang chủ Ảnh Hạc sơn trang, từ thân hình và giọng nói, có thể xác định người này chính là Lục Thương Hạc, chỉ có điều, người này đeo mặt nạ, không thể nhìn khuôn mặt để xác định.
Nếu như người này quả thật là Lục Thương Hạc, như vậy bí mật được phát hiện trên hòn đảo này, thực sự rất kinh người.
Tề Ninh kết luận, đảo Hải Phượng nhất định có liên quan tới Giang gia Đông Hải, gần đây có không ít nữ nhân Nam Dương, có thể chứng minh đảo này và Giang gia Đông Hải chắc chắn có quan hệ.
Rất nhiều lâu la ở đây, cũng do người Đông Tề đưa tới, lúc trước Tề Ninh đã từng nghĩ, Giang gia Đông Hải có dính dáng tới người Đông Tề, bây giờ Lục Thương Hạc lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Tề Ninh càng nghĩ rằng, phía sau chuyện này, là một tấm mạng nhện khổng lồ vô hình, đan chéo nhau một cách phức tạp, nhưng tràn ngập âm mưu.
Giang gia Đông Hải, người Đông Tề, Lục Thương Hải, những người này rõ ràng là những con nhện trên mạng nhện kia, bọn họ lén cấu kết, thành lập một nơi bí ẩn trên hòn đảo này, rốt cuộc là có âm mưu quỷ kế gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận