Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1446: Cố nhân

Vong Sát Nhị Nô thế công cực mạnh, hiển nhiên muốn nhanh chóng chế phục người chèo thuyền. Mặc dù người chèo thuyền lấy một địch hai, lại không hề rơi xuống hạ phong chút nào, gậy trúc trong tay được gã múa uy thế hừng hực.
Nói thực, tu vi võ công của bản thân Vong Sát Nhị Nô, trên giang hồ coi như cao thủ nhất lưu. Hai người hợp lực cũng đạt tới tiêu chuẩn cao thủ hàng đầu. Nhưng cuối cùng họ không thuộc về môn nhân Đông Hải, con đường võ công cũng không phải truyền từ Mạc Lan Thương. Mà Xích Đan Mị là đệ tử Đông Hải thuần khiết, cho nên nếu như Vong Sát Nhị Nô cùng ra tay với Xích Đan Mị, chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
Võ công của người chèo thuyền kia quả thực không yếu, bước chân nhẹ nhàng, thân pháp linh hoạt. Vong Sát Nhị Nô ra tay tàn nhẫn, mỗi chiêu ra tay đều nhắm chỗ yếu hại của kẻ địch, nhưng lại đều bị người chèo thuyền tránh né được.
Ba mươi mấy chiêu đầu, Vong Sát Nhị Nô hùng hổ dọa người, còn chiếm chút thượng phong. Ba mươi chiêu vừa qua, hai bên đã ngang tài ngang sức. Chờ qua năm mươi chiêu, người chèo thuyền công thủ càng thêm thong dong. Trái lại Nhị Nô ra tay liên tục thất bại, có vẻ hơi chật vật.
Tề Ninh nhìn thấy, trong lòng rất rõ ràng, không tới trăm chiêu, Vong Sát Nhị Nô sẽ rơi xuống hạ phong.
Xích Đan Mị cũng nhìn ra được, nàng chỉ mong Vong Sát Nhị Nô nhanh chóng chế phục người chèo thuyền, như vậy ngươi áo trắng sẽ giữ lời hứa thả Bạch Vũ Hạc ra. Nàng biết tình hình của Bạch Vũ Hạc hiện giờ vô cùng xấu, nhất định phải nhanh chóng thông máu hoạt mạch. Lúc trước nàng không biết Bạch Vũ Hạc bị phong bế huyệt đạo, lúc này mới hiểu được, huyết mạch bị phong mấy ngày liên tục, huyết khí không thông, thời gian quá lâu, rất có thể sẽ làm hỏng kinh mạch, đến lúc đó tay chân quả thực không thể động đậy, giống như phế nhân.
Thế nhưng chuyện không như ý muốn. Vong Sát Nhị Nô chẳng những không thể nhanh chóng giành được thắng lợi, trái lại thế công của người chèo thuyền kia càng mạnh. Nàng và Tề Ninh phán đoán như nhau, biết qua trăm chiêu, Vong Sát Nhị Nô chắc chắn bị thua.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng lạch cạch vang lên, Vong Nô bắt được gậy trúc, kình lực lướt qua, toàn bộ gây trúc lập tức vỡ vụn, biến thành từng mảnh vụn trúc.
Sát Nô thừa cơ gầm nhẹ một tiếng, nhào lên từ bên cạnh, hai trảo như mỏ ưng, nếu như bị gã nắm được, chắc chắn da tróc thịt bong.
Lại nghe người chèo thuyền kia rống to một tiếng, hai tay bỗng nhiên vung ra hai bên, trong lúc nhất thời chỉ thấy vụn trúc trong tay gã bắn ra như châu chấu, toàn thân dường như biến thành khỏi lửa nổ tung, vụn trúc biến thành ám khí, bao phủ về phía Vong Sát Nhị Nô.
Vong Sát Nhị Nô không nghĩ tới người chèo thuyền lại biến vụn trúc thành ám khí trong nháy mắt, càng kinh hãi hơn lần này người này thúc giục toàn bộ nội lực, vụn trúc nho nhỏ còn sắc bén hơn cương châm.
Tiếng phốc phốc liên tục không ngừng. Mặc dù Vong Sát Nhị Nô biết chuyện không ổn, muốn nhanh chóng tránh né, nhưng tốc độ của người chèo thuyền thực sự quá nhanh, vụn trúc cực kỳ mạnh mẽ, thân thể Nhị Nô bị mấy vụn trúc đâm xuyên vào trong da thịt.
Tề Ninh cũng hơi biến sắc.
Cái gọi là lực đạo, thực ra chính là dùng khí lực toàn thân tập trung vào một ddeiemr, có thể đánh ra sức mạnh lớn nhất của bản thân.
Điều này cũng giống như đánh ra một quyền, sẽ tập trung lực lượng cơ thể ở nắm đấm, trong nháy mắt có được lực bộc phát, mang tới đả kích mạnh nhất cho kẻ địch.
Cũng như vậy, người thi triển ám khí, ngoại trừ chính xác và tốc độ ra, một nhân tố quan trọng nhất chính là lực đạo. Nháy mắt đánh ám khí ra, cũng sẽ tập trung lực lượng toàn thân lên ám khí, dùng như lực bộc phát.
Nếu như dùng hai tay bắn ám khí ra, trên thực tế cũng sẽ tách lực đạo ra, kém xa lực bộc phát mạnh mẽ khi dùng một tay.
Người chèo thuyền dùng hai tay đánh vụn trúc ra, ít nhất cũng hơi trăm mảnh, giống như cùng lúc đánh ra hơn trăm món ám khí. Cho dù cao thủ ám khí mạnh nhất trong thiên hạ, đừng nói căn bản không có khả năng đánh ra nhiều ám khí như vậy, dù cho thực sự có thể làm được, như vậy tất cả ám khí cũng sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với kẻ địch.
Thế nhưng vụn trúc mà người chèo thuyền đánh ra, mỗi chiếc lực đạo rất lớn, cho dù cao thủ như Nhị Nô cũng không thể trốn tránh.
Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm thuật vận lực của người chèo thuyền này sợ rằng rất kỳ quặc.
Vong Sát Nhị Nô bị vụn trúc tiến vào cơ thể, cảm thấy bị đâm vô cùng đau đớn, đều sợ hãi.
Sau khi đắc thủ, người chèo thuyền lại nhảy ra sau, không nói một lời, nhưng điều này đã là biểu thị với Nhị Nô, thắng bại đã phân, không cần tiếp tục đánh nữa.
Nhị Nô sao lại cam tâm, đang định nhào tới, chợt nghe một giọng nói truyền đến từ xa:
- Khách quý giá lâm, sao dám làm càn? Còn không lui xuống!
Giọng nói bình thản tới cực điểm, Tề Ninh không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói chuyện này, là biết Bạch Vân Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương tới rồi. Trên Bạch Vân Đảo, sợ rằng không có người thứ hai nói chuyện với Nhị Nô như thế này.
Nhị Nô nghe được âm thanh, quả nhiên ngoan ngoãn lui về phía sau một bước, xoay người, quỳ một gối xuống đất, tất cung tất kính.
Trời chiều đã xuống núi, sóng biển thỉnh thoảng cuốn đến bãi cát, thuyền ô bồng bên bờ biển chập trùng lên xuống theo sóng biển. Người áo trắng đứng ở đầu thuyền, nhìn qua phía trận đá, chỉ thấy một bóng người đang đi tới từ trận đá kia. Người này mặc trường bào màu xám, tay chống một cây trượng dài đen thui, gió biển phần phật thôi bay trường bào của lão, lúc đi lại có một loại khí chất phiêu dật.
Xích Đan Mị nhìn thấy Đảo chủ xuất hiện, lập tức quay qua Đảo chủ, cũng quỳ một gối xuống.
Đảo chủ chậm rãi đi tới, râu đen tung bay, khuôn mặt tươi cười. Mọi người không hề di động, chỉ có Đảo chủ đi tới cách đầu thuyền khoảng năm sáu bước, hơi khom người cười nói:
- Cố nhân từ xa tới, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Chẳng qua không nghĩ tới Hầu gia đại giá quang lâm, nếu không cũng sẽ không chỉ phái hai tên nô tài tới đón. Hầu gia lòng dạ rộng lớn, đương nhiên sẽ không để ý.
Hai chữ ‘Hầu gia’ vừa rời khỏi miệng Đảo chủ, thân thể Tề Ninh chấn động, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ngay cả Xích Đan Mị cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn người áo trắng một chút, đôi mắt đẹp kinh ngạc.
Người áo trắng rõ ràng là nữ nhân, tại sao Đảo chủ lại xưng nàng là ‘Hầu gia’? Trong thiên hạ còn chưa có nữ nhân phong Hầu, ‘Hầu gia’ này từ đâu mà đến, là Hầu gia Sở quốc, hay là Hầu gia Bắc Hán?
Tề Ninh kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên hiểu được chuyện gì, khóe miệng co giật, đôi mắt co lại, trong mắt lộ vẻ không dám tin tưởng.
Người áo trắng đứng ở đầu thuyền, ở trên cao nhìn xuống Đảo chủ, sau một lát mới thở dài nói:
- Nhiều năm không thấy, ngươi không có gì thay đổi.
Đảo chủ cười nói:
- Nhưng dường như Hầu gia lại thay đổi rất nhiều.
- Ngươi nói là ta giống như nữ nhân à ?
Người áo trắng yếu ớt nói:
- Thực ra ta càng thích bộ dạng hiện giờ. Làm nam nhân kiểu gì cũng sẽ không câu nệ tiểu tiết, không để ý rất nhiều chi tiết. Thế nhưng nữ nhân thì có thể tâm ti tỉ mỉ, phát hiện rất nhiều thứ vốn không thể bị phát hiện.
Tề Ninh hít sâu một hơi, nhìn về phía Xích Đan Mị. Lúc này Xích Đan Mị đang nhìn về phía hắn, hai người đều nhìn thấy vẻ không thể tưởng tượng nổi từ mắt đối phương.
Hiện giờ Tề Ninh đương nhiên biết được nữ nhân này là ai.
Trong thiên hạ, ‘Hầu gia’ có được thực lực kinh khủng như thế, chỉ có thể là Mục Vân Hầu Bắc Hán Bắc Đường Huyễn Dạ.
Lúc trước Tề Ninh lần đầu nhìn thấy lão, đã khó phân biệt giới tính của lão. Nhìn từ bề ngoài, khi đó Bắc Đường Huyễn Dạ đã xinh đẹp như thiên tiên, cử chỉ ưu nhã, nhưng lúc đó giọng nói còn không mảnh mai như hiện giờ.
Chờ gặp lại lão ở trên biển, nghe được giọng lão khác biệt rất nhiều so với lúc trước. Mặc dù giọng nói lúc trước cũng hơi dịu dàng, nhưng không quá dịu dàng, tựa như giọng nữ lại giống giọng nam. Thế nhưng gặp nhau trên biển, giọng của gã đã hoàn toàn biến thành giọng nữ nhân, cũng chính vì vậy cho nên Tề Ninh xác định lão chắc chắn là nữ nhân.
Nếu là nữ nhân, Tề Ninh đương nhiên không có khả năng suy nghĩ lão là Đại Tông Sư.
Năm Đại Tông Sư trong thiên hạ, không một ai là nữ.
Giờ phút này hắn rốt cuộc biết được, người trước mắt nhìn như ‘Tuyệt đại giai nhân’ không dính khói lửa trần gian này lại là Mục Vân Hầu Bắc Đường Huyễn Dạ. Sự khiếp sợ trong lòng hắn quả thực trước nay chưa từng có. Đường đường Đại Tông Sư Bắc Đường Huyễn Dạ, sao lại trở thành một nữ nhân?
Là lão thích trang phục nữ nhân, cố ý ăn mặc thành như vậy, hay đã thực sự biến thành nữ nhân? Nếu chỉ là ăn mặc cải trang, như vậy tại sao giọng nói lại biến thành như vậy?
Biết lão chính là Bắc Đường Huyễn Dạ, như vậy nghi vấn trước đó cũng giải quyết dễ dàng.
Có thể chế trụ thậm chí trói Bạch Vũ Hạc trên thuyền, sợ rằng cũng chỉ Đại Tông Sư có thể làm được. Đạp cá mập trên biển, mười mấy con cá mập bị giẫm chết như kiến hôi, đương nhiên cũng chỉ quái vật Đại Tông Sư mới có thể làm được.
Nếu như lão không phải Đại Tông Sư, có được tu vi võ đạo rợn người như thế, chắc chắn không thể nào là hạng người vô danh, mình đương nhiên cũng không thể nào chưa từng nghe nói qua.
- Đảo chủ, Bạch sư hynh!
Lúc này Xích Đan Mị lo lắng nhất chính là sự sống chết của Bạch Vũ Hạc. Nếu như người áo trắng này chỉ là cao thủ khác, có vị Đảo chủ Đại Tông Sư này ra mặt, Bạch Vũ Hạc có thể cứu được trở về. Thế nhưng người áo trắng này lại là Bắc Đường Huyễn Dạ, cũng là một vị Đại Tông Sư, coi như Đảo chủ ứng phó toàn lực, chưa chắc có thể cứu được người khỏi tay Bắc Đường Huyễn Dạ.
Đảo chủ lườm Xích Đan Mị một cái, trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Bạch sư huynh? Bạch sư huynh cái gì? Sư huynh của ngươi họ Mạch, khi nào lại có một kẻ họ Bạch?
Lão nhìn thấy Tề Ninh bên cạnh Xích Đan Mị, như cười như không:
- Hóa ra là Nghĩa Hằng Vương, ngươi cũng đại giá quang lâm, vậy thì rất tốt, ta đang có chuyện muốn tìm người.
Tề Ninh trầm xuống.
Tước vị Nghĩa Hằng Vương, đó là sau khi bình định Tiêu Thiệu Tông phản loạn, tiểu Hoàng đế mới hạ chỉ ban phong cho mình. Đảo chủ tin tức linh thông, nếu đã biết mình được phong Vương, như vậy nhiều chuyện khi Tiêu Thiệu Tông phản loạn, Đảo chủ đương nhiên biết được rõ ràng.
Đệ tử Đông Hải Mạch Ảnh giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông phản loạn, cuối cùng chết dưới kiếm của Hướng Thiên Bi. Khoản nợ này sợ rằng Đảo chủ ghi lên đầu mình.
Bắc Đường Huyễn Dạ mỉm cười nói:
- Xem ra lời đồn không sai, Bạch Vũ Hạc đã không phải môn nhân Đông Hải, không liên quan tới Bạch Vân Đảo các ngươi.
Đảo chủ cười nói:
- Đúng vậy, Bạch Vũ Hạc từng là đệ tử của ta, chẳng qua phạm phải sai lầm quá lớn, bị ta trục xuất khỏi Bạch Vân Đảo. Ngày bị trục xuất khỏi sư môn, hành vi của hắn sau đó, không liên quan tới Bạch Vân Đảo chúng ta.
Lão nhìn Bạch Vũ Hạc bị trói trên thuyền, mỉm cười nói:
- Đó là Bạch Vũ Hạc sao? Không biết tại sao người này lại đắc tội Hầu gia, cần Hầu gia tự mình đưa tới Bạch Vân Đảo?
- May mắn ngươi trục xuất hắn khỏi sư môn, nếu không chuyện hắn phạm vào, sẽ thực sự khiến cho vị Bạch Vân Đảo chủ ngươi không còn mặt mũi.
Bắc Đường Huyễn Dạ cười nói:
- Tốt xấu gì cũng coi như nhân tài mới nổi trên giang hồ, kiếm pháp không yếu, lại làm chuyện cướp gà trộm chó, khiến người ta thổn thức!

Bạn cần đăng nhập để bình luận