Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1079: Săn đêm


Nửa đêm Long Thái muốn đi săn, hoàng đế còn chưa xuất phát, phía Tư Mã Lam đã nhận được tin tức.
Trong lều của vị lão quốc công này, phụ tá đắc lực của ông ta là Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính đều có mặt, hai người này biết được tình huống, cũng hết sức kinh ngạc.
- Quốc công, hoàng thượng muốn làm gì vậy?
Hoàng Phủ Chính cau mày, vẻ đăm chiêu, nói:
- Ban ngày sáng sủa thì có thể đi săn, vì sao đêm khuya lại muốn đi săn?
Tư Mã Lam ngồi sau bàn, dáng vẻ ung dung, nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng nói, cuộc săn mùa thu hàng năm, có quá nhiều quy củ, cảm thấy quá trói buộc, nhân lúc đêm khuya không ai hay biết, hoàng thượng muốn vào rừng đi săn cho thoải mái.
- Ồ?
Trần Lan Đình khẽ cười nói:
- Hoàng thượng cảm thấy quá trói buộc? Quốc công, xra hoàng thượng đã trưởng thành rồi.
- Cũng đúng.
Hoàng Phủ Chính cười nhẹ nói:
- Dù sao hoàng thượng cũng còn trẻ, suốt ngày ở mãi trong cung, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, tâm tính trẻ con nổi lên, cho nên muốn thả lỏng một phen.
- Trước đó Bình Lâm đã được kiểm tra và dọn sạch mấy lượt, cũng không có người dám xông vào.
Trần Lan Đình nói:
- Hoàng thượng dẫn theo người, Bình Lâm này cũng không có dã thú quá mức hung dữ, nhất định không đến mức xảy ra chuyện lớn.
Ngừng lại một chút, y hạ giọng nói:
- Chỉ có điều Chử Thương Qua cũng bị hoàng thượng giữ lại bên cạnh, thật sự cũng khá bất ngờ.
- Vì sao Trần đại nhân lại nói như vậy?
Tư Mã Lam vẫn điềm tĩnh.
Trần Lan Đình nói:
- Ai cũng biết, Chử Thương Qua là một tay lão quốc công đề bạt lên, hôm nay đầu tiên hoàng thượng bảo Chử Thương Qua đến hộ vệ, bây giờ lại dẫn đi săn.
Ngừng lại một chút, Trần Lan Đình thấp giọng nói:
- Quốc công, có phải hoàng thượng có ý định lôi kéo Chử Thương Qua không?
- Trần đại nhân nói rất đúng.
Hoàng Phủ Chính nói:
- Quốc công, Chử Thương Qua nắm Hắc Đao doanh trong tay, hôm nay hoàng thượng đã mấy lần ban ân cho hắn, nếu như Chử Thương Qua…
- Các ngươi quá lo lắng rồi!
Tư Mã Lam thản nhiên cười:
- Thương Qua là một hảo hán trung nghĩa, lão phu không hề nghi ngờ hắn.
Trần Lan Đình và Hoàng Phủ Chính lập tức dều cười nói:
- Đúng đúng đúng.
- Ý tứ hôm nay của hoàng thượng, dường như là muốn chọn đại tướng trong triều đi tiền tuyến.
Tư Mã Lam vuốt râu nói:
- Theo các ngươi thấy, người thích hợp đi tiền tuyến nhất là ai?
Hoàng Phủ Chính nói:
- Quốc công, xét tình hình lúc này, Chử Thương Qua là lựa chọn thích hợp nhất. Chử Thương Qua tài năng xuất chúng, chỉ cần điều tới tiền tuyến, một khi tiến hành Bắc Phạt, người này nhất định có thể lập được công lao, có quân công trong tay, đến lúc đó chúng ta thỉnh cầu hoàng thượng thăng quan ban tước cho hắn, cũng không phải là chuyện khó.
- Hoàng Phủ đại nhân nói rất đúng.
Trần Lan Đình nói:
- Hiện nay thế tử đang ở quân đoàn Tần Hoài, một khi phái Chử Thương Qua tới đó, lúc đó muốn tranh đoạt binh quyền cũng không khó. Có quốc công trong triều, hơn nữa có chúng ta trợ lực, chỉ cần thế tử và Chử Thương Qua lập được công lao, chúng ta lập tức có thể xin hoàng thượng phong thưởng cho bọn họ.
Hoàng Phủ Chính cười nói:
- Chỉ cần Chử Thương Qua hỗ trợ thế tử đứng vững chân ở quân đoàn Tần Hoài, dần dà tìm cớ phế bỏ Nhạc Hoàn Sơn cũng không phải là chuyện khó.
Tư Mã Lam lắc đầu nói:
- Đại Sở ta được xây dựng nên từ xương máu của vô số tướng sĩ, điều lão phu muốn làm, chỉ là ổn định vị trí của Nhạc Hoàn Sơn. Tuy Nhạc Hoàn Sơn có tài, nhưng chưa đủ năng lực để thống lĩnh mười vạn đại quân ở tiền tuyến. Đối với năng lực của Thường Thận, lão phu biết rất rõ, hắn tuyệt đối cũng không có năng lực thống lĩnh mười vạn đại quân, nhưng Chử Thương Qua không chỉ dũng mãnh thiện chiến, mà còn có mưu lược, nếu muốn Đại Sở ta thái bình vô sự, thì nên để Chử Thương Qua làm thống soái quân đoàn Tần Hoài thích hợp hơn Nhạc Hoàn Sơn.
- Lão quốc công một lòng trung can, bọn ta tất nhiên biết rõ.
Hoàng Phủ Chính thở dài:
- Hoàng thượng còn trẻ, không có kinh nghiệm trị quốc, hiện nay tình hình đang bất ổn, nếu để cho hoàng thượng đích thân chấp chính, Đại Sở ta sẽ nguy ngập. Vào lúc này, quốc công ổn định Đại Sở, công lao không ai sánh bằng. Ngược lại, có một số kẻ mưu đồ xảo quyệt, ở sau lưng vu khống quốc công tranh quyền đoạt vị.
Tư Mã Lam cười nhẹ:
- Lão phu trung thành và tận tâm với Đại Sở, vì sao phải quan tâm tới miệng đời? Chỉ cần có thể giữ được lãnh thổ mà Thái Tổ, Thái Tông hoàng đế gầy dựng được, bất luận kẻ nào nói gì phía sau lưng, lão phu cũng không quan tâm!
Trần Lan Đình thấp giọng nói:
- Quốc công, tất nhiên Chử Thương Qua là lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên dường như Tề Ninh cũng muốn nhúng tay vào.
- Tề Ninh?
Tư Mã Lam ung dung mỉm cười:
- Hai vị nghĩ người này thế nào?
Trần Lan Đình cười lạnh nói:
- Chẳng qua là chỉ là châu chấu sau mùa thu (châu chấu phá hại mạnh nhất vào mùa thu, câu này ám chỉ thực lực của Cẩm Y Tề gia không còn được như xưa), hơi sức không còn bao lâu. Quốc công, người này vì bảo vệ lợi ích của Cẩm Y Tề gia, không để ý tới đại cục, gây khó dễ khắp nơi với chúng ta, dư đảng của Hoài Nam vương cũng theo hắn làm lay động triều cương, nếu không sớm quét sạch đám người này, hậu hoạn sẽ vô cùng.
- Làm bề tôi trong triều, chỉ cần tận tâm phục vụ, không phân biệt trong ngoài.
Tư Mã Lam bình tĩnh nói:
- Hắn còn trẻ, làm việc không được thỏa đáng, lão phu cũng không muốn so đo với hắn. Chỉ có điều, nếu hắn thật sự gây nguy hại cho triều đình, lão phu cũng không thể dung tha cho hắn.
Hoàng Phủ Chính nói:
- Cuộc thuần ngựa lần này, hắn và Chử Thương Qua mỗi người được một tuấn mã, nếu hoàng thượng muốn phái đại tướng đi tiền tuyến, hẳn là sẽ chọn một trong hai người.
Y cười lạnh, nói tiếp:
- Tuy nhiên Bắc Phạt không phải là trò đùa, không phải cứ ai có tước vị cao, sẽ được phái đi. Chử Thương Qua trầm ổn lão luyện, hơn nữa đã huấn luyện Hắc Đao doanh trở thành một trong hai đơn vị kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Sở ta. Trái lại, tuy Tề Ninh xuất thân từ Cẩm Y Tề gia, lại không có kinh nghiệm cầm quân, chỉ cần một điểm này, đã đủ cho chúng ta có thể ngăn cản hắn tới quân đoàn Tần Hoài.
Tư Mã Lam xua tay nói:
- Việc này để sau hãy nói, đêm nay hoàng thượng săn bắn khuya, để an toàn, tốt nhất là ngươi phái người theo dõi tình hình, đừng để xảy ra sơ suất.
Hoàng Phủ Chính hỏi:
- Quốc công, ngài thật sự để hoàng thượng làm chuyện hồ đồ như vậy sao?
Tư Mã Lam cười nhạt, Trần Lan Đình đã khẽ cười nói:
- Hoàng Phủ đại nhân, sao ngươi vẫn còn còn chưa hiểu? Hoàng thượng muốn làm như vậy, cứ để mặc người, chúng ta không nhưng không ngăn cản, mà còn phải âm thầm lan truyền tin này ra ngoài.
Hoàng Phủ Chính xoay chuyển con ngươi, lập tức hiểu ra, bèn cười nói:
- Không sai, hoàng thượng của chúng ta luôn tuy hứng mà làm, cứ để cho quần thần đều biết, hoàng thượng bướng bỉnh đã quen, đêm hôm khuya khoắt bất chấp an nguy cho long thể, lén vào rừng săn bắn. Mọi người biết vậy, đương nhiên sẽ hiểu, nếu như không có lão thần như quốc công phò tá, hoàng đế của chúng ta làm gì cũng không ổn, giang sơn gấm vóc này, sẽ bị mất trong tay của hoàng thượng.
Bình Lâm là một khu rừng tương đối lớn, ánh trăng như nước, toàn bộ rừng cây như một con quái thú khổng lồ thuở hồng hoang, lẳng lặng chờ ăn tươi nuốt sống vạn vật.
Giữa đêm khuya, trong rừng cây hoàn toàn vắng vẻ, thế nhưng nếu như lắng nghe kỹ càng, cũng có thể phát hiện giữa nơi vắng lặng này, tiềm ẩn nguy cơ gây bất ổn.
Rừng cây như một con quái thú, trong rừng lại không chút động tĩnh, nhưng đó là sự yên tĩnh trên bề mặt biển cả, bất cứ lúc nào sóng gió cũng có thể cuộn trào mãnh liệt, cuốn tất cả mọi vật xuống đáy biển.
Long Thái mặc trang phục săn bắn gọn nhẹ, bên hông đeo đao ngắn, lưng đeo hộp đựng tên, tay cầm trường cung. Sau lưng hoàng đế, là mười người tùy tùng, tất cả đều là võ sĩ tinh nhuệ được được lựa chọn kỹ càng từ Cận vệ quân, Trì Phượng Điển và Chử Thương Qua, một trái, một phải theo sau hoàng đế.
Tuy Bình Lâm là khu săn bắn của hoàng gia, nhưng để giữ gìn tình trạng nguyên thủ nhất của khu rừng, khu rừng này được để phát triển tự nhiên, cho nên đường rất khó đi, song mây mọc thành bụi, đan nhau phức tạp.
- Trì Phượng Điển, trong khu rừng này có thả dã thú không?
Long Thái dẫn mọi người vào rừng cả buổi, đừng nói là chó sói, mà ngay cả một con thỏ rừng, cũng không thấy đâu, trông vị tiểu hoàng đế hơi buồn bực.
Trì Phượng Điển vội nói:
- Hoàng thượng, nhiều năm nay dã thú vẫn vẫn được thả trong rừng Bình Lâm, nếu không được trong cung chấp thuận, thì cho dù là quan binh giữ rừng, cũng không được bước vào trong đó nửa bước!
Nhìn trái nhìn phải, Trì Phượng Điển lại nói:
- Hoàng thượng long uy mênh mông, chỉ e rằng những dã thú đó bị long uy của hoàng thượng làm kinh sợ, không dám tới gần. (!)
- Ngươi đúng là khéo nói.
Long Thái phiền muộn nói:
- Nói như ngươi vậy, tất cả dã thú đều tránh xa trẫm, đêm nay ngay cả một con mồi, trẫm cũng không săn được?
- Hoàng thượng, đi sâu vào rừng một chút, con mồi ở trong rừng sâu rất hung dữ, lại không biết tới long uy, có thể chúng ta sẽ đụng phải.
Trì Phượng Điển cười xòa nói.
Y vừa nói xong, đã thấy Chử Thương Qua đột nhiên giơ tay lên, tất cả mọi người đều dừng bước, theo phản xạ khom người xuống.
- Sao vậy?
Long Thái ngạc nhiên hỏi.
Chử Thương Qua hạ giọng nói:
- Hoàng thượng, phía tây bắc có động tĩnh truyền tới.
Vừa nói, y vừa nương theo một gốc cây lớn, giương cung cài tên. Mọi người nhìn theo phương hướng Chử Thương Qua vừa nói, nhưng không phát hiện động tĩnh gì. Đúng lúc này, lại nghe “vụt” một tiếng, Chử Thương Qua đã quyết đoán bắn ra một mũi tên, tên bay như sao xẹt, bắn về một chỗ âm u phía tây bắc, lập tức có tiếng kêu thảm thiết, dường như là tiếng con mồi bị thương.
Lộ vẻ phấn khởi, Long Thái nói:
- Mau xem bắn trúng con gì rồi!
Hai tên hộ vệ lập tức chạy tới trước tìm kiếm, rất nhanh sau đó, hai người khiêng một con nai trở lại. Long Thái bước tới, nhìn thấy mũi tên của Chử Thương Qua trúng ngay cổ của con nai, con nai còn chưa chết, đang nằm co quắp.
Long Thái cười nói:
- Chử Thương Qua, quả nhiên thuật bắn cung của ngươi rất cao!
Tháo một cái túi da đeo bên hông, Long Thái đưa cho Chử Thương Qua, cười nói:
- Đây, túi rượu này trẫm thưởng cho ngươi!
Chử Thương Qua lập tức cất cung tên, khom người xuống, hai tay đón nhận túi da, cung kính nói:
- Thần tạ ơn hoàng thượng ban thưởng.
Y mở nút, hớp một ngụm rồi đeo ở bên hông.
- Ngươi có tài thiện xạ như vậy, đúng là có phong thái của dũng tướng.
Long Thái lại cười nói:
- Khi Đại Sở ta Bắc Phạt, ngươi có thể ra tiền tuyến, lập công vì nước.
Chử Thương Qua nhướng mày, lập tức nói:
- Nếu thần có thể ra tiền tuyến, nhất định anh dũng giết địch, báo đáp long ân của hoàng thượng!
Long Thái vỗ vỗ vai Chử Thương Qua, liền phân phó:
- Đi sâu vào rừng xem một chút, nếu phát hiện con mồi, các ngươi đừng ra tay, để trẫm thử tai bắn cung của mình một phen. Trẫm luyện bắn cung nhiều năm, vẫn chưa từng bắn chết con mồi nào, đêm nay bất kể thế nào, trẫm cũng muốn mang về vài con mồi.
Chử Thương Qua liền nói:
- Long uy của hoàng thượng mênh mông, nhất định thắng lợi trở về!
- Chử thống lĩnh, tai người rất thính, đám vô dụng kia không thể bằng ngươi.
Long Thái liếc nhìn Trì Phượng Điển:
- Ngươi đi trước dẫn đường, giúp trẫm tìm con mồi!
- Thần tuân chỉ!
Chử Thương Qua thầm nghĩ, xem ra nếu đêm nay không bắn được vài con mồi, nhất định hoàng thượng sẽ không trở về, mình tìm vài con mồi, để vị tiểu hoàng đế này thử bản lĩnh một phen cũng không tệ.


Có thân hình cường tráng, nhưng Chử Thương Qua lại di chuyển rất linh hoạt trong rừng, chỉ vì chờ đợi đám Long Thái, y phải giảm tốc độ.
- Chử ái khanh, trước đây khanh có thường xuyên đi săn không?
Long Thái đi ở phía sau, hỏi:
- Trầm thấy khanh rất am hiểu về săn bắn.
Chử Thương Qua đáp:
- Bẩm thánh thượng, khi còn nhỏ, nhà thần rất nghèo, ở gần bìa rừng. Để có chi phí sinh hoạt, từ năm chính tuổi, thần đã theo những thợ săn lớn tuổi vào núi săn thú, một thời gian lâu sau, thần cũng quen thuộc đối với tập tính của còn mồi.
- Ồ?
- Con mồi cũng có địa bàn của nó, khu vực săn bắn này của hoàng gia rất rộng rãi, có nhiều thú săn, sau một thời gian lâu, nhiều con mồi đã quen hoạt động ở khu vực này.
Chử Thương Qua giải thích:
- Thần biết chỗ này cũng không nuôi mãnh thú như hổ báo, chỉ có nhiều sói và lợn rừng, chúng cũng có địa bàn của riêng mình.
- Vậy chúng ta đang ở trên địa bàn của sói và lợn rừng?
Long Thái không kiềm lòng được, vội hỏi.
Chử Thương Qua cười nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, chỗ này không có sói, cũng không có lợn rừng, chỉ có vài con nai hoạt động quanh đây thôi.
- Làm sao ngươi biết?
- Bẩm, thần dựa vào phân và nước tiểu của nó.
Chử Thương Qua liền nói:
- Thần không có bản lĩnh nào khác, nhưng có thể phân biệt được mùi nước tiểu và phân của thú săn. Vào núi săn thú, không thể thiếu được kỹ năng này, nếu không, sẽ không rõ là mình đang săn đuổi con mồi nào, cũng sẽ không chuẩn bị được đầy đủ. Khi vào núi, thần có thể dựa vào phân và nước tiểu của con vật để đoán được xung quanh có con mồi nào, mùi phân và nước tiểu càng nồng, càng cho thấy đó là nơi con vật thường hoạt động.
Chỉ tay về phía trước, y nói:
- Hoàng thượng, thần ngửi được một mùi pahan và nước tiểu thoang thoảng từ phía trước bay tới, tạm thời vẫn chưa nhận ra là con mồi gì, hãy tiến về phía trước một lát nữa, thần có thể phán đoán đó là con vật gì.
Long Thái cười nói:
- Chử ái khanh, nếu ngươi không nói, trẫm thật sự không biết đi săn lại có nhiều cách thức như vậy, sau này, khi trẫm muốn săn bắn, ngươi đi cùng trẫm được chứ?
- Khi hoàng thượng có ý chỉ, đương nhiên thần sẽ theo hầu hạ.
Chử Thương Qua đi tới trước một đoạn, đột nhiên dừng bước, thân hình lảo đảo, Long Thái hỏi:
- Sao vậy?
- Không…không sao!
Chử Thương Qua giơ tay lên, nói:
- Thần cảm thấy hoa mắt, trong người hơi khó chịu!
Y gắng gượng đi tới trước hai bước, thân hình lại lảo đảo, suýt ngã xuống, phải vịn tay một một gốc cây lớn bên cạnh, lấy lại thăng bằng.
- Chử ái khanh, ngươi làm sao vậy?
Long Thái lại hỏi.
Chử Thương Qua không trả lời ngay, hơi thở trở nên gấp gáp, thân hình run run, đột nhiên xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ Long Thái, y đã nhìn thấy mấy mũi tên bắn về phía mình. Chử Thương Qua tái mặt, vung trường cung trong tay lên gạt mấy mũi tên đi. Chỉ có điều, vừa gạt được loạt tên thứ nhất, loạt tên thứ hai đã lại bắn tới trước mặt, Chử Thương Qua liên tục lui về phía sau, dưới chân loạng choạng, “Phụp, phụp” hai tiếng vang lên, tuy y gạt được mấy mũi tên, nhưng hai mũi tên vẫn ghim trúng người y.
- Hoàng thượng!
Chử Thương Qua kinh sợ kêu lên.
Đám Trì Phượng Điển cũng đã tản ra thành hình nan quạt, tất cả đều giương cung cài tên, nhằm vào Chử Thương Qua. Mặt mày tái nhợt, Chử Thương Qua giận dữ gầm lên:
- Rốt cuộc thần đã phạm tội gì, vì sao hoàng thượng đối xử với thần như vậy?
Long Thái đứng ở phía sau Trì Phượng Điển, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt hiện ra một chút luyến tiếc, thở dài nói:
- Chử Thương Qua, ngươi đừng trách trẫm, chỉ trách kẻ thao túng ngươi muốn làm phản, trẫm đành phải chặt đi cánh tay của hắn!
Chử Thương Qua đâu phải hạng tầm thường, lập tức hiểu ra, y thở dài nói:
- Hoàng thượng, ngoài ở ngôi cao cửu ngũ, nhưng lại hạ dộc trong rượu, sử dụng loại thủ đoạn tầm thường này, thần thực sự xấu hổ thay cho hoàng thượng!
- Trẫm biết ngươi võ công cao cường, nếu không làm ngươi bị trúng độc trước, thì cho dù những người này cùng tiến lên, cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Vẻ mặt lạnh lùng, Long Thái nói:
- Chử Thương Qua, nếu ngươi tự sát, trẫm có thể hạ chỉ an táng trọng thể cho ngươi, còn đối xử tử tế với người nhà của ngươi.
Thân hình loạng choạng, khóe miệng đầy máu tươi, Chử Thương Qua thở dài:
- Hoàng thượng, nếu người muốn lấy mạng của thần, chỉ cần hạ chỉ là được, cần gì phải tổn hao tâm tư như thế này?
Trì Phượng Điển cười lạnh nói:
- Chử Thương Qua, ngươi rất giảo hoạt, nếu hoàng thượng không đích thân mạo hiểm, làm sao có thể lấy được sự tin tưởng của ngươi? Cả triều văn võ, cũng chỉ có một mình hoàng thượng mới có thể khiến ngươi không đề phòng.
Chử Thương Qua gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, Chử mỗ suốt đời cẩn thận, nếu không phải vì hoàng thượng ban ngự tửu, thì làm sao mỗ có thể tùy tiện uống rượu.
Thân hình Chử Thương Qua lại loạng choạng, dường như không duy trì được nữa, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, nhưng vẫn dùng trường cung chống đỡ cho thân thể, cố không ngã xuống,
- Tư Mã Lam mưu đồ soán ngôi, trong lòng ngươi biết rõ, nhưng vẫn muốn nối giáo cho giặc, nghịch thần như ngươi, làm sao có thể không trừ khử?
Trì Phượng Điển cười lạnh nói.
Chử Thương Qua thản nhiên nói:
- Thần không hề có tâm mưu phản, nhưng Trấn Quốc công có ân đối với thần, thần là người cục mịch, không hiểu mưu đồ soán ngôi là gì cả, chỉ biết là có ân báo ân, có oán báo oán!
Ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Long Thái, y thở dài:
- Hoàng thượng tâm tư nhạy bén, thần rất bội phục. Cuộc săn bắn mùa thu chưa từng có việc thuần ngựa, lần này hoàng thượng cho thần thuần ngựa, mục đích là đưa thần tới đây!
Mặt đanh lại, Long Thái không lên tiếng.
- Thần nghe nói Binh bộ Thị lang Lư Tiêu tiến cử Tiết Linh Phong, vậy thì đây cũng là hoàng thượng cố ý an bài.
Chử Thương Qua nói rõ ràng:
- Tiết Linh Phong vừa tới, đám Hoàng Phủ thượng thư đương nhiên không cam lòng yếu thế, nhất định sẽ tiến cử thần, hoàng thượng đã liệu định trước như vậy!
Rốt cuộc Long Thái mở miệng:
- Tư Mã Lam là tên cáo già, nếu trẫm chủ động triệu kiến ngươi và Cù Ngạn Chi, rất có thể hắn sẽ nghi ngờ, chỉ có để bọn họ tự nói ra, thì mới không có kẽ hở.
- Không sai!
Chử Thương Qua cười khổ nói:
- Hoàng thượng lo lắng Hắc Đao doanh của thần, cho nên không để thần sống sót. Chỉ là hoàng thượng ra tay như vậy đối với Trấn Quốc công, người có nghĩ tới hậu quả không?
- Hậu quả?
- Bắc Phạt sắp diễn ra, mọi việc lớn nhỏ liên quan tới Bắc Phạt, đều do một tay Trấn Quốc công lo liệu.
Chử Thương Qua than thở:
- Nếu như lúc này Trấn Quốc công mất đi, tất cả mọi việc chuẩn bị trước đó, sẽ như nước chảy về đông!
Y có võ công cao cường, nọi lực khá thâm hậu, tuy trúng độc, lại bị thương do tên bắn, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ được:
- Trong triều không người đứng đầu, tất nhiên mọi việc sẽ rối loạn, hoàng thượng muốn để ý tới mọi việc trong triều, cũng không thể làm được trong một thời gian ngắn, mà thời cơ Bắc Phạt không kéo dài, đợi khi hoàng thượng ổn định được tình hình trong triều, e rằng nội loạn ở Bắc Hán đã được dẹp yên, không còn cơ hội Bắc Phạt nữa!
- Lời ngươi nói rất có lý!
- Lúc này hoàng thượng ra tay, là tự cắt tay chân của mình!
Chử Thương Qua nói:
- Thần có thể chết, chỉ mong hoàng thượng vì đại nghiệp thống nhất thiên hạ, đừng động thủ với Trấn Quốc công vào lúc này!
Long Thái thở dài:
- Sự hết lòng vì chủ tử của ngươi khiến trẫm rất tán thưởng. Chử Thương Qua, nếu như ngươi không phải là người của Tư Mã Lam, nhất định trẫm sẽ trọng dụng ngươi!
Ánh mắt lạnh lẽo, Long Thái nói tiếp:
- Nếu không trừ khử Tư Mã Lam, đợi khi Bắc Phạt thành công, chỉ sợ người ngồi trên ngai vàng, sẽ là Tư Mã Lam!
Chắp hai tay sau lưng, Long Thái thản nhiên nói:
- Trẫm sẽ không liên lụy tới người nhà của ngươi.
Hoàng đế vừa dứt lời, đám Trì Phượng Điển biết ý, liền định bắn cung, chợt thấy Chử Thương Qua “Ụa” một tiếng, miệng phun ra một búng máu, thân hình nghiêng đi, ngã trên mặt đất, nằm im lìm.
Long Thái nhíu mày, nhìn về phía Trì Phượng Điển, Trì Phượng Điển cũng quay đầu lại, Long Thái hỏi:
- Hắn chết rồi?
Trì Phượng Điển thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, hắn uống rượu độc, độc tính rất mạnh, có thể gắng gượng được tới bây giờ, cũng không dễ dàng gì.
Nói rồi, Trì Phượng Điển khẽ buông tay, một mũi tên bắn ra, ghim trên người Chử Thương Qua đang nằm trên mặt đất, thân hình y vẫn bất động. Lúc này, Trì Phượng Điển mới nói:
- Hoàng thượng, hắn đã chết!
Trì Phượng Điển lại ra hiệu với một hộ vệ ở bên cạnh, gã hộ vệ kia hiểu ý, liền thu hồi trường cung, từ từ tới gần bên cạnh Chử Thương Qua, đưa tay thăm dò hơi thở của y.
Đúng vào lúc này, chợt thấy thân hình Chử Thương Qua nhúc nhích, gã hộ vệ kia biết không ổn, nhưng gã còn chưa kịp phản ứng, Chử Thương Qua đã nắm lấy cỗ tay gã. Gã hốt hoảng kêu lên một tiếng, động tác cũng rất nhanh, liền thúc đầu gối về phía Chử Thương Qua, nhưng chợt cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, dường như có vật gì đó xẹt qua.
Trì Phượng Điển thấy rõ ràng, liền hô lớn:
- Hắn chưa chết, mau bắn tên!
Trong tình huống này, cũng bất chấp gã hộ vệ còn ở bên kia, mọi người lập tức bắn tên về phía Chử Thương Qua.
Một tay cầm đơn đao, Chử Thương Qua cắt đứt cổ họng gã hộ vệ kia, khi tên bắn tới, y đã đứng lên, dùng gã hộ vệ làm tấm chắn, núp ở phía sau, mười mấy mũi tên đều bắn trúng người gã hộ vệ. Chử Thương Qua gầm lên một tiếng, rồi lủi về phía rừng sâu.
Long Thái cũng rất sợ hãi.
Long Thái tưởng rằng kế hoạch của mình không có sơ hở, nhưng không ngờ Chử Thương Qua lại dũng mãnh như vậy, tuy trúng độc cực mạnh, nhưng vẫn không sao, lại còn có thể giết người.
Chử Thương Qua chạy về phía rừng sâu, Trì Phượng Điển cũng xử lý rất dứt khoát, trầm giọng nói:
- Hắn trúng độc, chạy không xa đâu. Bốn người ở lại bảo vệ hoàng thượng, những người khác theo ta truy đuổi!
Quyết định rất nhanh, Trì Phượng Điển lập tức đuổi theo Chử Thương Qua, bốn tên hộ vệ ở lại bảo vệ Long Thái, những người khác chạy theo Trì Phượng Điển theo thành hình nan quạt, lao về phía Chử Thương Qua vừa chạy trốn.
- Hoàng thượng, chúng ta hãy lui ra khỏi chỗ này trước đã.
Nột tên hộ vệ nói:
- Nơi này rất nguy hiểm!
Chử Thương Qua nổi tiếng dũng mãnh, những người này đều đã nghe danh của y, chiêu vừa rồi không trúng, bọn họ lo sợ Chử Thương Qua sẽ trở lại làm hại hoàng đế, cho nên lập tức khuyên Long Thái rời khỏi khu rừng.
Đêm nay Long Thái mạo hiểm, là muốn lấy được sự tin tưởng của Chử Thương Qua, nhằm giết y trong rừng, nhưng không ngờ, Chử Thương Qua lại có thể chạy thoát. Long Thái cũng biết sự tình không ổn, liền trầm giọng nói:
- Hai người ở lại, hai người đuổi theo hắn, nhất định phải giết chết Chử Thương Qua, tuyệt đối không để hắn sống sót!
Tình huống kinh tâm động phách như thế này, cũng không phải là Long Thái chưa từng trải qua, trước kia khi từ Đông Tề trở lại Đại Sở, dọc đường Long Thái bị Phi Thiền Mật Nhẫn truy sát, cho nên lúc này tuy tim đập thình thịch, nhưng vị tiểu hoàng đế vẫn rất trấn định.
Trong bóng đêm, rừng sâu Bình Lâm tối đen như mực, còn bên ngoài rừng, quần thần đều đã ngủ, không ai có thể tưởng tượng được, lúc này trong khu săn bắn của hoàng gia, đang diễn ra một cuộc truy sát kinh tâm động phách.
Trong lúc Long Thái truy sát Chử Thương Qua trong rừng Bình Lâm, Tề Ninh đã ra roi thúc ngựa, chạy tới Hắc Lân doanh, dưới bóng đêm, hắn đơn thương độc mã, phóng nhanh như chớp.
Long Thái đã căn dặn, trước lúc hừng đông, hắn phải dẫn kỵ binh tinh nhuệ của Hắc Lân doanh chạy tới địa điểm ước định. Hắn cũng không rõ kế hoạch của Long Thái là như thế nào, nhưng cũng biết, một khi Long Thái đã an bài như vậy, tất nhiên là sự tình rất quan trọng, phía mình tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.


Tư Mã Lam tuổi đã cao, lại phải xử lý nhiều việc, lúc ở kinh thành, đêm nào cũng ngủ rất khuya, hôm nay ở Bình Lâm, đương nhiên càng ngủ muộn.
Tuy nhiên thời gian không tha cho con người, sức lực ông ta càng ngày càng kém. Sau nửa đêm, Tư Mã Lam ngồi trong lều ngủ thiếp đi, binh sĩ canh gác ngoài cửa cũng không dám đánh thức, mãi cho đến lúc nghe có tiếng gọi cấp thiết, Tư Mã Lam mới giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, ông ta thấy trong lều đã có mặt mấy người.
Lập tức Tư Mã Lam tỏ vẻ không vui.
Lúc ở một mình, xưa nay Tư Mã Lam rất không thích có người không báo trước mà vào, tuy đã nhận ra mấy người này đều là đại thần thân tín, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn không vui.
Thấy Tư Mã Lam tỉnh dậy, bên cạnh đã có người dâng khăn mặt lên, Tư Mã Lam nhận lấy, lau mặt, lúc này mới phát hiện vẻ mặt mấy người vừa vào đều ngưng trọng, ông ta cảm thấy sự tình không ổn, liền nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Quốc công, hoàng thượng…
Hoàng Phủ Chính bước tới một bước, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng bị ám sát!
- Bị ám sát?
Tư Mã Lâm giật mình, tái mặt, vội vàng đứng dậy:
- Bị ám sát ở đâu? Hiện giờ hoàng thượng thế nào?
Hoàng Phủ Chính nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi Lưu công công phái người tới thông báo, nhưng thấy quốc công ngủ say, người đó không dám đánh thức, lều của hạ quan ở ngay bên cạnh, cho nên người đó đã tới báo tin cho hạ quan.
Dừng một chút, Hoàng Phủ Chính lại nói:
- Nửa canh giờ trước, hoàng thượng về tới đại trướng, người do Lưu công công phái tới nói, dường như hoàng thượng bị thương.
- Bây giờ là giờ nào rồi?
Tư Mã Lam trầm giọng hỏi.
Trần Lan Đình ở bên cạnh đáp:
- Đã là giờ Sửu rồi.
- Giờ Sửu!
Tư Mã Lam nhíu mày nói:
- Chẳng phải hoàng thượng đi săn đêm sao? Vì sao lại bị thương?
- Nghe nói hoàng thượng gặp phải thích khách mai phục trong rừng.
Hoàng Phủ Chính hạ giọng nói:
- Hoàng thượng bị trúng một mũi tên, nhưng thương thế không nặng, chỉ xây xát da thịt bên ngoài.
- Thích khách ư?
Tư Mã Lam cảm thấy tình huống không hợp lý:
- Trước đó Bình Lâm đã được kiểm tra kỹ càng, làm sao có thích khách mai phục? Có bắt được thích khách không?
Hoàng Phủ Chính đáp:
- Nghe nói mấy tên thích khách đều bị giết, có một tên bị thương bị giải về, hiện đang ở trong tay Cận vệ quân, Cận vệ quân đang thẩm vấn hắn.
Tư Mã Lam nheo mắt, dưới ngòn đèn dầu lập lòe, ông ta trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
- Lão phu phải tới xem hoàng thượng thế nào.
Tư Mã Lam đi thẳng ra ngoài, Hoàng Phủ Chính gọi lại:
- Quốc công, khoan đã!
Tư Mã Lam dừng chân, quay đầu lại, Hoàng Phủ Chính bước tới nói:
- Quốc công, hoàng thượng đã điều động binh mã, phong tỏa nơi đóng quân này, tất cả các quan viên không được tự ý ra vào, ai trái lệnh sẽ bị khép tội mưu phản.
Trong mắt Tư Mã Lam lộ ra vẻ hoảng hốt, ông ta lập tức rời lều lớn, nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bốn phía xung quanh nơi đóng quân, không ít quan viên từ trong lều đi ra, đang chấu đầu ghé tai thấp giọng nói nhỏ.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Tư Mã Lam đi về phía đại trướng của hoàng đế, đám Hoàng Phủ Chính theo sau. Quả nhiên, đi được một đoạn đường, Tư Mã Lam nhìn thấy có quan binh cầm binh khí vây quanh ở vòng ngoài.
Tư Mã Lam tiến về phía trước, binh sĩ lập tức hành lễ, Tư Mã Lam nhìn lướt qua, trầm giọng nói:
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Chỉ thấy bên cạnh có một gã thuộc cấp chạy tới, thi lễ với Tư Mã Lam, nói:
- Quốc công, hoàng thượng bị ám sát, để tránh thích khách lẻn vào doanh trại làm hại quần thần, hoàng thượng có chỉ phải bảo vệ nghiêm ngặt nơi này.
Tư Mã Lam khẽ gật đầu, rồi lại đi về phía trước, gã thuộc cấp kia giơ tay lên chặn lại, nói:
- Quốc công, ngài…
- Thật cả gan, dám ngăn cản quốc công!
Một quan viện ở phía sau Tư Mã Lam quát lên:
- Ngươi xem ngươi có mấy cái đầu?
Gã thuộc cấp kia lộ vẻ khó xử:
- Quốc công, hoàng thượng có ý chỉ, để đảm bảo an toàn cho mọi người, bất cứ ai cũng không được tự rời khỏi nơi này! Quốc công, ngài…
Tư Mã Lam cười lạnh, nhìn chằm chằm gã thuộc cấp kia, gã thuộc cấp cúi đầu, hiển nhiên là sợ hãi. Tư Mã Lam cũng không nói lời thừa, liền tiến thẳng về phía trước, các quân viên phía sau liền theo sát ông ta. Lập tức bên cạnh có binh sĩ rút đao ra đánh “Soạt”, ngăn chặn lối đi, Hoàng Phủ Chính tức giận nói:
- Mau tránh ra!
Gã thuộc cấp kia trầm giọng nói:
- Các vị đại nhân muốn kháng chỉ sao? Ta phụng lệnh hoàng thượng, ai dám chống lại thánh lệnh, giết không tha!
Tuy gã không dám ngăn cản Tư Mã Lam, nhưng không khách khí với quần thần.
Tư Mã Lam quay người lại, nói:
- Các ngươi chờ ở đây.
Tư Mã Lam đi tới khu doanh trướng của hoàng đế. Khi còn chưa tới gần, ông ta đã cảm nhận được không khí sâm nghiêm của nơi này, rất nhiều binh sĩ thủ vệ xung quanh, dựa vào trang phục và giáp trụ, có thể nhận ra bọn họ đều là quan binh Cận vệ quân của hoàng gia.
Tư Mã Lam hơi do dự, mơ hồ cảm thấy sự việc không ổn, nhưng vẫn đi tới trước. Quốc công tiến vào khu doanh trướng, không ai dám ngăn cản, mãi đến lúc tới trước lều lớn, ông ta nhìn thấy Trì Phượng Điển đứng trước cửa lều, tay đặt lên chuôi đao bên hông.
Thấy Tư Mã Lam tới, Trì Phượng Điển bước tới vài bước nghênh đón, chắp tay chào:
- Ti tướng bái kiến quốc công!
- Bây giờ hoàng thượng thế nào rồi?
Tư Mã Lam hỏi:
- Nghe nói hoàng thượng bị ám sát trong lúc đi săn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trì Phượng Điển do dự một chút, muốn nói lại thôi, Tư Mã Lam trầm mặt xuống, Trì Phượng Điển vội nói:
- Hồi bẩm quốc công, đêm nay hoàng thượng đột nhiên cao hứng, muốn vào rừng săn bắn, ti tướng và Chử Thương Qua đều đi theo. Khi vào rừng, vì đuổi theo một con nai, hoàng thượng vào sâu trong rừng, đột nhiên bị thích khách mai phục trong rừng gây thương tích, may mà chúng ta chạy tới kịp thời, nếu không thì…
- Sao trong rừng lại có thích khách?
Tư Mã Lam nhíu mày nói:
- Các ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ thánh thượng, vậy mà lại để thánh thượng bị ám sát, ngươi cũng biết tội chứ?
- Quốc công, lúc đó Chử Thương Qua ở ngay bên cạnh hoàng thượng.
Ánh mắt lạnh lùng, Trì Phượng Điển nói:
- Chử Thương Qua tự xưng có sở trường về săn bắn, hơn nữa còn am hiểu lần theo dấu vết con mồi, chính hắn dẫn hoàng thượng đi sâu vào rừng!
Tư Mã Lam hơi biến sắc, đưa mắt nhìn quanh, hỏi:
- Chử Thương Qua ở đâu?
- Chúng ta đang tìm hắn.
Giọng Trì Phượng Điển trở nên hơi lạnh lẽo:
- Chúng ta chạy tới đúng lúc, lập tức truy sát mấy tên thích khách, Chử Thương Qua và vài tên hộ vệ ở lại bên cạnh hoàng thượng, vốn tưởng như thế là không có sơ suất gì, nhưng không ngờ, Chử Thương Qua lại rắp tâm hại người, đột nhiên hạ thủ đối với hoàng thượng.
Tư Mã Lam tái mặt, cả người chấn động, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì? Chử Thương Qua ám sát hoàng thượng?
Trì Phượng Điển cũng không trả lời ngay, y hơi trầm ngâm một chút, rồi mới nói:
- Hoàng thượng biết lão quốc công sẽ đến, hoàng thượng đang nghỉ ngơi, hạ chỉ không gặp bất cứ ai, nhưng nếu lão quốc công tới, thì cho lão quốc công xem cái này.
- Cái gì vậy?
Trì Phượng Điển giơ tay lên nói:
- Mời quốc công!
Rồi xoay người liền bước đi. Trong đôi mắt hiện ra vẻ ngờ vực, gương mặt ngưng trọng, Tư Mã Lam do dự một chút, rốt cuộc vẫn theo sau Trì Phượng Điển. Đi tới bên cạnh một căn lều nhỏ, Trì Phượng Điển vén cửa lều lên, Tư Mã Lam bước vào trong. Trong phòng đặt hai trụ lửa, rất sáng sủa, Tư Mã Lam thấy trên mặt đất có trải một chiếc chiếu, có một người nằm trên chiếu, được phủ bằng một tấm vải đen.
Trì Phượng Điển cũng bước vào, Tư Mã Lam liếc nhìn y, hỏi:
- Đây là ai?
Trì Phượng Điển chắp tay nói:
- Quốc công, ti tướng mạo muội hỏi một câu, quốc công có nghe nói tới Thập Kiếm Ngũ Đao bao giờ chưa?
- Thập Kiếm Ngũ Đao?
Tư Mã Lam không rõ vì sao lúc này Trì Phượng Điển lại đề cập tới chuyện này, gật đầu nói:
- Lão phu nghe nói, giang hồ đồn rằng, thiên hạ có mười thanh kiếm nổi tiếng, đứng đầu là thanh Thiên Tru, lại có năm thanh đao nổi tiếng, đứng đầu là thanh Côn Ngô. Trì Phượng Điển, vì sao ngươi lại đề cập tới chuyện này?
- Vậy thì hẳn là quốc công biết, trong năm thanh đao danh tiếng đó, thanh xếp ở vị trí thứ hai là Khuyển Thần đao!
Mắt sáng như dao, Trì Phượng Điển trầm giọng nói:
- Mà chủ nhân hiện tại của Khuyển Thần đao là Chử Thương Qua!
Khuôm mặt Tư Mã Lam lộ vẻ căng thẳng, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Không sai, quả thật Khuyển Thần Đao đang ở trong tay Chử Thương Qua.
Trì Phượng Điển tới bên cạnh chiếc chiếu, ngồi xổm xuống, nói:
- Người này là một trong số các cận vệ hộ tống hoàng thượng đêm nay, tên là Lương Hùng, ba mươi mốt tuổi, đã phục vụ bốn năm trong Cận vệ quân, hồ sơ lai lịch của hắn, đều có thể kiểm tra ở Cận vệ quân và Binh bộ.
Tư Mã Lam nhíu mày nói:
- Lương Hùng? Hắn đã chết?
Trì Phượng Điển vén mảnh vải đen lên, lập tức Tư Mã Lam nghe nồng nặc mùi máu tươi, không kiềm chế được giơ tay lên bịt mũi lại. Ông ta nhích lại gần hơn, thấy thi thể kia mặc trang phục săn bắn, đúng là một nam tử còn tương đối trẻ tuổi, dưới ngọn đèn dầu, trên cổ thi thể có một vết đao, rất dễ nhìn thấy.
- Đây là?
Tư Mã Lam mơ hồ đoán được điều gì.
Trì Phượng Điển phủ lại tấm vải lên thi thể, nói:
- Khuyển Thần đao được liệt vào Ngũ Đại Danh đao, vô cùng sắc bén, quả nhiên là vũ khí vô cùng lợi hại. Loại vũ khí này, đương nhiên là khác biệt với vũ khí thông thường, vết đao của nó để lại, cũng rất dễ nhận ra.
- Người này bị Chử Thương Qua giết sao?
Tư Mã Lam lạnh lùng hỏi.
Trì Phượng Điển gật đầu nói:
- Đúng vậy. Sau khi chúng ta đuổi theo thích khách, đột nhiên Chử Thương Qua ra tay với hoàng thượng, các hộ vệ ở bên cạnh hoàng thượng hợp sức bảo vệ người. Chúng ta nghe được động tĩnh, lập tức quay lại hỗ trợ. Lúc đó Chử Thương Qua đã giết chết Lương Hùng, chúng ta biết võ công của hắn rất cao, cho nên dùng cung tên đối phó, Chử Thương Qua cũng nổi điên, dùng thi thể của Lương Hùng làm cái khiên chống lại.
Tư Mã Lam nhíu mày nói:
- Vậy bây giờ Chử Thương Qua đang ở đâu?
- Người này rất giảo hoạt, nhân cơ hội lộn chạy trốn, hoàng thượng đã hạ chỉ, sai người lùng bắt.
Trì Phượng Điển giơ tay mời Tư Mã Lam rời khỏi lều, rồi mới nói tiếp:
- Cuộc săn màu thu năm nay, lại gặp phải chuyện này, hoàng thượng rất tức giận, hạ chỉ phải tìm ra hung thủ thật sự, trừng phạt nghiêm khắc không tha.
- Hung thủ thật sự?
Khóe mắt Tư Mã Lam giật giật.
Trì Phượng Điển nói:
- Bình Lâm được canh gác rất nghiêm ngặt, vì sao thích khách có thể lẻn vào được? Bọn chúng tiến vào lúc nào? Tối nay hoàng thượng săn đêm, vừa lúc gặp phải bọn chúng, hay là bọn chúng đã biết rõ tình hình, cho nên mới mai phục trong rừng? Rốt cuộc đám thích khách này là ai phái tới? Vì sao lại muốn ám sát hoàng thượng?
Ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
- Chử Thương Qua là thống lĩnh Hắc Lân doanh, chịu ơn sâu của hoàng thượng, nhưng vì sao hắn phải nhân cơ hội ám sát hoàng thượng? Những chuyện này nhất định phải lần lượt điều tra rõ ràng.
Vẻ mặt Tư Mã Lam trở nên rất khó coi, ông ta nhìn thẳng vào Trì Phượng Điển, nhưng Trì Phượng Điển không nhìn ông ta, tiếp tục nói:
- Tối nay hoàng thượng đi săn, cũng không báo cho chư vị đại nhân, như vậy theo lý mà nói, sẽ không có ai biết trước để bố trí mai phục, thế nhưng, nếu như bên cạnh hoàng thượng có người để lộ tin tức, thì việc có người biết trước để mai phục, cũng không có gì lạ.
Cười lạnh, Trì Phượng Điển nói:
- Hoàng thượng đã hạ chỉ điều tra kỹ càng các thái giám bên cạnh hoàng thượng, xem có phải những thái giám đó để lộ tin tức hay không, nhưng nếu đúng như vậy, thì bọn họ tiết lộ tin tức cho ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận