Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1477: Tiếp nhận

Mặc dù giọng của Điền phu nhân nhu hòa, giọng điệu lại như chém đinh chặt sắt, khiến cho người ta cảm thấy không thể thương lượng.
Cố Thanh Hạm nhìn vào mắt Điền phu nhân, thở dài nói:
- Tỷ không muốn lập gia đình, thực sự muốn cô độc sống quãng đời còn lại sao? Ta cũng có ý tốt, người nhờ ta cầu thân cũng rất có thành ý. Ta suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói chuyện này.
- Phu nhân, ta… ta thực sự không nghĩ tới tái giá với người khác.
- Vì Ninh nhi à?
Cố Thanh Hạm nhìn vào mắt Điền phu nhân.
Điền phu nhân hoảng hốt, cúi đầu xuống, giọng nói hơi chột dạ:
- Không có, không có. Chỉ là bản thân ta không muốn tái giá, ta!
- Tỷ tỷ với ta cũng đừng che giấu.
Cố Thanh Hạm khẽ cười một tiếng:
- Trong lòng tỷ nghĩ tới Ninh nhi, cho nên không muốn dính dáng tới nam nhân khác, có phải vì duyên cớ này?
Điền phu nhân do dự một chút, cuối cùng thở dài:
- Phu nhân, mặc dù ta không hi vọng xa vời có thể ở cùng một chỗ với tước gia, thế nhưng ngoại trừ hắn, trong lòng ta không thể chứa nổi những nam nhân khác. Ta đáp ứng ngài sẽ không dính dáng tới hắn nữa, thế nhưng… thế nhưng ngài cũng chớ gả ta cho người khác.
- Tỷ đồng ý vì hắn mà tiếp tục thủ tiết?
- Không hoàn toàn vì hắn.
Điền phu nhân cười khổ nói:
- Cũng vì bản thân mình.
Cố Thanh Hạm cười khúc khích nói:
- Ta hiểu rõ tâm tư của tỷ tỷ. Chỉ là mối hôn sự này không phải do chúng ta làm chủ. Người kia rất bá đạo, muốn làm chuyện gì, mặc kệ lớn cỡ nào, cũng phải đạt được tới tay mới thôi.
Nàng quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trong phòng cất sổ sách hô lên:
- Người ta đã giao cả trái tim cho chàng rồi, nguyện ý cô đơn sống nốt quãng đời còn lại vì chàng, chàng còn trốn ở đó làm gì? Mau ra đây, chàng muốn cưới người ta, người ta lại không định gả cho chàng.
Điền phu nhân kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng trong nhà này chỉ có một mình Cố Thanh Hạm. Dù sao bắt đầu từ ngày Cố Thanh Hạm đến nơi này, Điền phu nhân đã dặn dò với Hứa chưởng quỹ, không có sự cho phép của Cố Thanh Hạm, bất kỳ người nào cũng không được tới gần phòng thu chi. Cho nên sau khi đi vào, nàng cho rằng trong phòng này chỉ có mình và Cố Thanh Hạm. Có một số lời quyết không thể lộ một chữ với người ngoài, nàng đã miễn cưỡng nói ra. Giờ phút này biết được trong phòng còn có người khác, đầu tiên nàng khẽ giật mình, lập tức cảm thấy hốt hoảng, thậm chí có vẻ tức giận, thầm nghĩ mình nói những lời không nên nói ở nơi này, Cố Thanh Hạm lại không hề nhắc nhở trong phòng có người, thực sự không nên nha.
Một người chậm rãi đi ra từ trong phòng, một tay chắp sau lưng, khuôn mặt tươi cười. Điền phu nhân nhìn thấy người kia, nghẹn ngào a lên, đứng phắt dậy.
Người đi ra từ bên trong chính là Tề Ninh.
Cho dù thế nào Điền phu nhân cũng không nghĩ tới người tránh trong phòng lại là Tề Ninh. Nhìn thấy Tề Ninh đang cười nhẹ nhìn mình, đầu nàng trống rỗng, tâm hoảng ý loạn, đứng không được ngồi cũng không xong, lập tức nghĩ tới mấy câu mình vừa mới nói.
Nếu như mình và Tề Ninh ở riêng với nhau, người phụ nữ xinh đẹp đã được dạy dỗ chưa hẳn không dám nói những lời kia ra khỏi miệng. Thế nhưng có một Cố Thanh Hạm ở đây, khuôn mặt Điền phu nhân lập tức đỏ bừng, không dám đối mặt với Tề Ninh.
Trái tim nàng bối rối không thôi, mắt nhìn dưới đất, cảm giác được Tề Ninh đang bước qua bên này.
- Tỷ tỷ, hắn nhờ ta làm mai, ta không thể thành công.
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Hiện giờ chỉ có thể để hắn tự mình nói chuyện với tỷ.
Điền phu nhân cắn môi dưới, cũng không biết nên nói gì. Nàng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thầm nghĩ hóa ra người muốn Cố Thanh Hạm nói chuyện đề thân chính là Tề Ninh.
Thế nhưng điều này làm sao có thể?
Không nói tới thân phận hai người cách nhau quá xa, chỉ tuổi tác cũng là một trở ngại to lớn.
Mặc dù nàng đã từng có tiếp xúc da thịt với Tề Ninh, nhưng chưa bao giờ nghĩ thực sự có thể tiến vào cửa Tề gia. Nếu như nói ngôi sao trên trời không thể chạm tới được, nàng cảm thấy sống nốt quãng đời còn lại với Tề Ninh có lẽ cũng không thể thấy được.
Nhưng hôm nay Tề Ninh lại để Cố Thanh Hạm làm mai?
Cố Thanh Hạm có thể mở miệng nói chuyện này, cũng cho thấy Tam phu nhân đã tiếp nhận, thế nhưng điều này làm sao có thể?
- Ta nhớ ra rồi, còn có một số việc cần phải làm.
Cố Thanh Hạm cười nhẹ nhàng nói:
- Hai người nhiều ngày không gặp, mối hôn sự này thành công hay thất bại, hai người bàn bạc với nhau.
Nàng lắc mông, đi thẳng ra cửa, rời đi, thậm chí còn cài cửa từ bên ngoài.
Điền phu nhân muốn gọi nàng lại, nhưng không nói ra lời. Kể từ khi thực sự có chuyện vợ chồng với Tề Ninh, hai người ở chung một phòng Điền phu nhân cũng không quá câu thúc. Nhưng hôm nay lại cực kỳ đặc biệt, dường như trở về trước thời điểm mình giao bản thân cho Tề Ninh, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Tề Ninh đi tới trước mặt Điền phu nhân, đánh giá trên dưới một phen, thấy Điền phu nhân níu vạt áo ngực, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô lên xuống khi hô hấp, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ. Hắn cảm thấy rung động, đưa tay nắm bàn tay Điền phu nhân. Hắn vừa đụng vào, thân thể mềm mại của Điền phu nhân run lên, không kìm được ngẩng đầu lên, đôi mắt hấp dẫn mông lung như sương mù kia xuất hiện vẻ bối rối, giọng nói run rẩy:
- Tước gia, chúng ta… chúng ta không thể!
Nàng muốn thu tay, lại cảm thấy bàn tay mềm mại bất lực, bị Tề Ninh nắm chặt.
- Không thể làm gì?
Khuôn mặt Điền phu nhân càng nóng bỏng:
- Không thể… không thể ở chung một chỗ nữa.
- Ai nói vậy?
Tề Ninh cười nói:
- Lần này ta tới Đông Hải, vốn là muốn ở cùng với hai nàng. Ta suy nghĩ rõ ràng rồi, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, đi tới cùng với nhau, cũng sẽ không tổn thương tới người khác. Chỉ cần không tổn thương người khác, vì sao lại để ý người khác nói cái gì? Vừa rồi nàng nói không muốn gả cho ta?
- Ta… ta không biết là ngài.
Phu nhân lại cúi đầu xuống, lúng túng nói :
- Ta cho rằng… cho rằng Tam phu nhân muốn gả ta cho người khác!
Tề Ninh nói :
- Cho nên nếu như gả cho ta, nàng sẽ không từ chối chứ?
- Ta… ta cũng không biết.
Tâm tình căng thẳng của Điền phu nhân giảm xuống không ít, thở dài yếu ớt:
- Tước gia, ta… ta không dám nghĩ, vả lại… vả lại ta thực sự ở cùng với ngài, người khác sẽ nói xấu, không tốt cho ngài !
Tề Ninh nâng một tay khác, khẽ vuốt gương mặt phu nhân. Dù phu nhân đã qua tuổi thanh xuân trẻ trung, nhưng da thịt vẫn trơn bóng, cảm xúc vô cùng tốt. Hắn dịu dàng nói :
- Người khác nói thì cần gì để ý. Thời điểm ta tới thế giới này, hoang mang lo sợ, không biết đi con đường nào. Sau này ta dần hiểu được, mình có thứ nhất định phải trân quý, nếu như bỏ lỡ, sau này sẽ hối hận không kịp. Nàng là thứ ta cần trân quý, cho nên cũng không thể buông tay. Tam phu nhân cũng không dị nghị về chuyện chúng ta ở chung một chỗ. Chỉ cần nàng đáp ứng, hết thảy chướng ngại cũng không còn là chướng ngại.
Điền phu nhân nghe hắn nói đi tới thế giới này hoang mang lo sợ, nàng hơi kỳ quái, nhưng những lời sau đó lại ấm áp trong lòng, bời môi khẽ động, cũng không biết nên nói cái gì.
- Nàng đừng lo lắng quá.
Tề Ninh đưa tay ôm phu nhân vào lòng :
- Chúng ta thành thân, cũng chưa chắn sẽ ở lại kinh thành. Thiên hạ lớn như thế, có thể tới rất nhiều nơi nhìn xem một chút. Chờ xong chuyện rồi, ta sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, nếu hắn đồng ý thì tốt, nếu không cho phép ta treo chức xuống, cùng hai nàng du sơn ngoạn thủy sống tiêu dao không phải tốt hơn sao ?
Phu nhân cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Tề Ninh, nghe giọng nói dịu dàng của hắn, hình ảnh hiện lên trong đầu. Nếu như có thể thực sự sống chúng một chỗ với Tề Ninh không cần câu thúc du sơn ngoạn thủy tiêu dao thoải mái, đây chính là cuộc sống thoải mái hơn cả thần tiên. Trong lòng nàng cũng chờ mong, không khỏi nói :
- Thật sự có thể như thế sao?
- Ta đã lừa nàng khi nào?
Tề Ninh thoải mái cười một tiếng, liếc bộ ngực của phu nhân, nhích lại gần nhỏ giọng nói :
- Dường như lớn hơn một chút, mấy ngày nay không có nghiên cứu cẩn thận, đêm nay để ta cẩn thận đánh giá một chút.
Ban đầu phu nhân không biết ý của Tề Ninh, khóe mắt liếc qua, nhìn thấy Tề Ninh nhìn chằm chằm vào ngực mình, lập tức hiểu được, mặt đỏ tới mang tai. Nàng muốn tránh thoát vòng tay của Tề Ninh :
- Lần này không được, Tam phu nhân ở nơi này, ngài… ngài bồi nàng ấy nhiều hơn, về sau có cơ hội chúng ta lại… !
- Lại cái gì?
Tề Ninh dán vào tai phu nhân trêu đùa.
Phu nhân biết Tề Ninh đang cố ý trêu đùa mình, trừng mắt liếc, mới khẽ nói:
- Trong lòng ngài rõ ràng.
- Ta đến Đông Hải đã ba ngày rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Hứa chưởng quỹ từng gặp ta ở kinh thành, biết ta là ai. Ba ngày này ta vẫn bồi tiếp Tam phu nhân. Hứa chưởng quỹ nói mấy ngày nữa nhóm dược liệu cuối cùng sẽ đưa tới, ta nghĩ rất có thể nàng sẽ tới đây, cho nên mới ở đây chờ nàng đến, nàng quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Phu nhân đỏ mặt, hơi xấu hổ hỏi:
- Ngài… ngài thực sự rất nhớ ta sao?
- Trời đất chứng giám.
Tề Ninh lập tức nói:
- Cho nên đêm nay… !
- Lần này không được.
Phu nhân cố chấp:
- Ngài hãy nghe ta một lần.
Cố kỵ trong lòng Điền phu nhân thực ra vẫn là Cố Thanh Hạm.
Mặc dù Cố Thanh Hạm cũng đồng ý nàng ở với Tề Ninh, nhưng Điền phu nhân cũng không dám chắc Cố Thanh Hạm có thật sự hoàn toàn không ngại hay không. Có thể trở thành nữ nhân bên cạnh Tề Ninh, cũng là ước mơ tha thiết của Điền phu nhân. Nhưng nàng làm việc xưa nay có chừng mực, nghĩ tới dù sao Cố Thanh Hạm cũng ở nơi này, nếu như lần này mình quá thân mật với Tề Ninh, chỉ sợ Cố Thanh Hạm sẽ không vui.
Cuộc sống sau này còn rất dài, mình lại phải ở chung thật tốt với Cố Thanh Hạm, chắc chắn phải nắm chắc phân tấc này.
Lần này để Tề Ninh bồi tiếp Cố Thanh Hạm cho tốt, Cố Thanh Hạm chắc chắn sẽ không có cái nhìn khác lạ với mình.
Điền phu nhân là người cực kỳ thông minh, bản thân nàng là người phụ nữ tâm tư cẩn thận, đương nhiên hiểu rất rõ nữ nhân.
Cố Thanh Hạm tiếp nhận mình, Điền phu nhân cũng rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Cố Thanh Hạm và Tề Ninh lưỡng tình tương duyệt, cuối cùng có cấm kỵ. Để Điền phu nhân trở thành nội thất của Tề Ninh, áp lực trong lòng Cố Thanh Hạm chắc chắn giảm bớt rất nhiều. Ngoài ra lúc kinh thành biến loại, hai người thoát khỏi kinh thành cùng chung hoạn nạn, bộc lộ nội tâm. Cố Thanh Hạm cũng biết Điền phu nhân vất vả, cho nên có lòng muốn thành toàn cho hai người. Điền phu nhân quả thực cảm thấy khâm phục tấm lòng của Cố Thanh Hạm đúng là rất rộng lượng.
- Thật sự không được sao?
Tề Ninh truy hỏi.
Điền phu nhân gật đầu, dường như không có chỗ để thương lượng. Tề Ninh thở dài nói:
- Xem ra chuyến đi Đông Hải lần này không được viên mãn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận