Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1394: Khắc tinh
Giang Tùy Vân thấy tình thế không ổn, lấy người làm thuẫn, nhanh chóng lui về phía sau. Gã cực kỳ quen thuộc địa hình Vương phủ này, rút ra xa mấy trượng, liền vứt người đang tóm trong tay ra ngoài, quay người liền chạy, động tác nhanh nhẹn.
Qua một lượt tên nỏ, đám người thủ hạ của Giang Tùy Vân đều ngã xuống đất. Trước giờ Thần Hầu Phủ không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn lạnh lẽo vô tình.
Chỉ là Hàn Thiên Khiếu cũng không sai người đuổi bắt Giang Tùy Vân, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng Giang Tùy Vân chạy trốn.
Giang Tùy Vân bước chân nhanh chóng, chạy tới bên một tường viện, muốn vượt qua tường cao. Đúng lúc này lại nghe được một tiếng gầm nhẹ, một bóng người rơi xuống từ trên tường cao, kình phong vù vù. Giang Tùy Vân cả kinh trong lòng, gã không biết đối phương nông sâu thế nào, vội vàng lui về phía sau hai bước. Người rơi xuống từ trên tường cao đã vươn tay vồ thẳng tới Giang Tùy Vân.
Dưới ánh trăng, Giang Tùy Vân nhìn thấy người này cũng ăn mặc bộ dạng lại viên Thần Hầu Phủ, đầu đội mũ rộng vành, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ánh kim loại xuất hiện trên mặt người kia. Người kia mang theo một chiếc mặt nạ kim loại, ra tay nhanh chóng. Giang Tùy Vân không kịp nghĩ nhiều, tay đao vung lên, chém về phía bàn tay người kia vươn tới.
Một đao kia của gã chém mạnh vào cổ tay người kia, vốn cho rằng với tu vi tay đao của mình, nhất định có thể chém đứt một cánh tay của người kia. Ai nhờ sau khi chém trúng, lại phát ra một tiếng đinh, tay đao dường như chém lên sắt thép. Giang Tùy Vân giật nảy cả mình, gã không tổn thương được cánh tay của người kia, thế nhưng quyền thế của người kia chưa giảm, một quyền đánh mạnh vào ngực Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân cảm giác một lực lượng lớn bành trướng tới mặt, toàn bộ thân thể bay ngược về phía sau, rơi ầm xuống đất, máu trong lồng ngực cuộn trào, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Gã dùng tay đao nghênh địch, vốn cho rằng mười phần chắc chín có thể chém đứt cánh tay của đối phương, ai ngờ đối phương căn bản không dính chiêu này. Cũng chính vì không có cách nào làm thương cánh tay đối phương, cho nên mới bị đối phương đánh trúng, nếu không Giang Tùy Vân chắc chắn sẽ không bị đối phương đánh trúng như thế.
Gã giãy dụa phóng người dậy, lồng ngực vẫn cực kỳ khó chịu. Lúc này đám người Thần Hầu Phủ mới xông tới. Giang Tùy Vân nhìn chung quanh một chút, thở dài:
- Thần Hầu Phủ quả nhiên là thích lấy nhiều hiếp ít!
Hàn Thiên Khiếu đi tới phía trước lạnh lùng nói:
- Thần Hầu Phủ làm việc, đối với những kẻ cùng hung cực ác, cũng không cần phải khách khí.
- Tam sư huynh, vị Giang công tử này đã cảm thấy chúng ta lấy nhiều hiếp ít, không bằng để ta tới thử một chút thủ đoạn của Giang công tử.
Lập tức thấy người đeo mặt nạ mai phục trên tường cao kia chậm rãi đi tới, giọng nói khàn khàn. Giang Tùy Vân dựa vào ánh trăng thấy rõ ràng, người kia quả nhiên đeo một chiếc mặt nạ đồng xanh trên mặt, dưới ánh trăng xuất hiện ánh sáng yếu ớt. Trong lúc người kia đi lại, Giang Tùy Vân nhìn thấy, tay phải người kia không phải bàn tay máu thịt, mà được tạo thành từ sắt thép.
Hàn Thiên Khiếu nói:
- Lục sư đệ muốn đích thân ra tay sao?
Giang Tùy Vân run lên.
Gã ở kinh thành lâu dài, đương nhiên cực kỳ chú ý Thần Hầu Phủ.
Gã cũng biết được không ít tình hình của Thần Hầu Phủ.
Thần Hầu Phủ có bảy đại đệ tử Bắc Đẩu Thất Tinh. Bảy đại đệ tử cũng không thường xuyên lộ mặt, trong bảy người này, người thần bí nhất chính là người đứng thứ sáu Võ Khúc Giáo Úy.
Đại đệ tử Thần Hầu Phủ Hiên Viên Phá nổi tiếng bên ngoài. Người biết tên tuổi Khúc Tiểu Thương cũng không ít. Thế nhưng Võ Khúc Giáo Úy luôn là một tồn tại bí ẩn, chẳng những không có người nào có thể nói ra bề ngoài của gã, ngay cả tên họ của gã gần như không có người nào biết được.
Chỉ là nghe đồn nói Võ Khúc Giáo Úy quản lý khí giới của Thần Hầu Phủ, nghiên cứu chế tạo các loại binh khí cho Thần Hầu Phủ. Nhưng điều này là thật hay giả, không có người nào biết rõ ràng. Thậm chí ngay cả người trong Thần Hầu Phủ cũng không có mấy người thực sự nhìn thấy Võ Khúc Giáo Úy. Còn Võ Khúc Giáo Úy còn ở trong Thần Hầu Phủ hay không, điều này cũng không ai có thể xác định.
Giang Tùy Vân không nghĩ tới lần này Võ Khúc Giáo Úy cũng tham dự hành động này, bởi vậy có thể thấy được, tối nay Thần Hầu Phủ quả thực xuất động hết tinh nhuệ.
Võ Khúc Giáo Úy nâng cánh tay tạo bằng sắt thép kia lên, nhìn Giang Tùy Vân, cất tiếng cười nói:
- Hiếm khi đi ra hoạt động một chút, muốn thả lỏng gân cốt, vẫn xin Tam sư hynh thành toàn!
Hàn Thiên Khiếu ừ một tiếng. Lúc này Võ Khúc Giáo Úy mới cười nói:
- Đa tạ Tam sư huynh.
Đôi mắt dưới mặt nạ của gã nhìn chằm chằm Giang Tùy Vân, chậm rãi nói:
- Công phu các hạ am hiểu, hẳn là Luyện Binh Thủ và Nghịch Thủ Linh Đao. Hai môn tuyệt kỹ này thất truyền đã lâu, ta vẫn muốn biết trong đó rốt cuộc có kỳ quặc gì, hôm nay cũng muốn kiến thức một phen.
Giang Tùy Vân cảm thấy mát lạnh.
Võ Khúc chắc chắn hiểu cực kỳ rõ về mình. Nghịch Thủ Linh Đao và Luyện Binh Thủ chính là tuyệt kỹ sở trường của Giang Tùy ân. Năm đó gã học được hai môn công phu này từ Mạch Ảnh, nhiều năm qua vẫn âm thầm tập luyện. Lúc trước vì tranh đoạt chức Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, đã để lộ trên sàn võ. Chẳng qua lần ra tay đó, sau khi bị Thần Hầu Phủ điều tra, hiển nhiên được xếp vào hồ sơ.
Võ Khúc Giáo Úy cũng không nói nhiều, thân hình nhào tới, tay thép vồ thẳng tới Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân tay không tấc sắt, biết tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể nghênh đón. Trong lòng gã nghĩ cánh tay đối phương có vấn đề, mình không cần thiết phải liều mạng với tay phải của Võ Khúc. Gã kết hợp Nghịch Thủ Linh Đao và Luyện Binh Thủ làm một, chẳng những tay trái là đao, chiêu thức lại quỷ dị, chưa hẳn không thể đánh lại Võ Khúc Giáo Úy.
Hai người vừa giao thủ, cũng không hề lưu tình. Hiển nhiên Hàn Thiên Khiếu cực kỳ tin tưởng Võ Khúc Giáo Úy, cũng không xem trận chiến, mà đi tới bên cạnh Trưởng lão Chu Tước cách đó không xa. Gã thấy Trưởng lão Chu Tước ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch. Gã ngồi xổm xuống, nhìn thấy bụng Trưởng lão Chu Tước chảy máu không ngừng, lập tức lấy một bình sứ nhỏ ra đưa tới nói:
- Đây là thuốc trị thương, thoa lên vết thương, chẳng những có thể cầm máu, lại còn có thể khiến thương thế khôi phục nhanh chóng.
Trưởng lão Chu Tước chỉ dùng một dây vải cuốn vết thương lại, làm sao có thể ngăn cản máu tươi chảy ra. Giang Tùy Vân ra tay tàn nhẫn, vết thương cực sâu, gần như có thể nhìn thấy nội tạng. Hàn Thiên Khiếu ban thuốc, Trưởng lão Chu Tước gật đầu, biểu hiện biết ơn, lập tức tự mình bố thuốc.
- Các ngươi được lệnh của Hộ Quốc Công, đến đây tìm Hoàng thượng sao?
Hàn Thiên Khiếu cũng không đứng dậy, nhìn chằm chằm Trưởng lão Chu Tước hỏi.
Trưởng lão Chu Tước nhìn vào mắt Hàn Thiên Khiếu, lộ vẻ đề phòng.
Gần đây Thần Hầu Phủ vẫn luôn làm việc cho Tiêu Thiệu Tông. Mặc dù tối nay Thần Hầu Phủ ra ngoài một chuyến, tập sát Giang Tùy Vân và đám người liên quan, nhưng Trưởng lão Chu Tước thực sự không có cách nào xác định người trước mắt này là địch hay bạn, cũng không dám nói ra mục đích tối này.
- Quốc Công thủ vệ hoàng thành, là đang chờ chúng ta tìm được Hoàng thượng.
Hàn Thiên Khiếu thần sắc nghiêm trọng:
- Xích Đan Mị âm thầm tìm tới Thần Hầu Phủ, nắm giữ tín vật của Quốc Công, sai chúng ta tìm Hoàng thượng.
Gã ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Ngươi không cần sinh lòng hoài nghi chúng ta, trước hừng đông, chúng ta nhất định phải tìm được Hoàng thượng.
Trưởng lão Chu Tước thấy thế, cảm thấy Hàn Thiên Khiếu cũng không giả dối. Vả lại thời điểm này, gã cũng không cần thiết giở trò gian với mình. Lão gật đầu nói:
- Không sai, Quốc Công… Quốc Công hoài nghi Hoàng thượng có thể bị giam lỏng trong Vương phủ, cho nên lệnh chúng ta cứu Hoàng thượng ra, không nghĩ tới trúng mai phục.
Lão cười lạnh nói:
- Bọn họ đã bố trí mai phục ở đây, như vậy rất có thể Hoàng thượng đang ở nơi này, chúng ta… chúng ta phải nhanh chóng tìm được Hoàng thượng.
Hàn Thiên Khiếu hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Chính vì nơi này có trọng binh mai phục, khả năng Hoàng thượng ở đây là rất nhỏ. Yên lặng bày cạm bẫy ở nơi này, nếu ta đoán không sai, Tiêu Thiệu Tông đã ngờ tới Quốc Công sẽ phái người tới Vương phủ tìm kiếm, cho nên hắn muốn tương kế tựu kế, chuẩn bị một mẻ hốt gọn các ngươi. Chẳng qua nếu nơi này là cạm bẫy, vì phòng ngựa vạn nhất, Tiêu Thiệu Thông sẽ không giam lỏng Hoàng thượng ở đây.
Trưởng lão Chu Tước khẽ giật mình, lo lắng nói:
- Vậy… vậy Hoàng thượng ở đâu? Thời gian không còn nhiều lắm… !
Đúng lúc này, lại nghe được một tiếng gầm nhẹ. Trưởng lão Chu Tước ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy thủ đao của Giang Tùy Vân chém mạnh vào ngực Võ Khúc Giáo Úy. Lão biết thủ đao kia sắc bén, thất thanh nói:
- Cẩn thận… !
Nhưng thủ đao của Giang Tùy Vân đã chém qua, lúc này Trưởng lão Chu Tước hô đã không còn kịp.
Hàn Thiên Khiếu cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Ngươi dưỡng thương trước, những chuyện khác giao cho chúng ta.
Thủ đao Giang Tùy Vân chém qua ngực Võ Khúc Giáo Úy, liền mừng rỡ. Gã biết một đao kia chém xuống, chắc chắn có thể mở ngực bụng của Võ Khúc Giáo Úy, không chết cũng trọng thương.
Nào ngờ Võ Khúc Giáo Úy lại cười quái dị một tiếng, tay thép nhô ra, bóp lấy yết hầu Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân không nghĩ tới dưới tình huống ngực bụng bị cắt đối phương còn có thể ra tay, bị tay thép kia nắm chặt, trong lòng biết không ổn. Gã cố gắng vung cánh tay, liên tục chém trên người Võ Khúc Giáo Úy. Nếu là người bình thường, giờ phút này chắc chắn thân thể đã bị thủ đao của mình chém thành mảnh nhỏ. Nào ngờ Võ Khúc Giáo Úy ngoại trừ bị thủ đao chém rách vạt áo ra, bên trong lại không hề chảy ra một giọt máu tươi, trái lại tay thép chậm rãi nắm chặt. Yết hầu của Giang Tùy Vân bị bóp, không thể thở nổi, khí lực ngày càng yếu, trong khi giãy dụa, thủ đao cũng ngừng lại.
- Ta từng bị gãy một cánh tay, cho nên muốn thân thể của mình cũng đao thương bất nhập.
Đôi mắt dưới mặt nạ của Võ Khúc Giáo Úy mang theo vẻ đùa giỡn:
- Mặc dù tay đao của ngươi sắc bén, thế nhưng lại không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào cho cơ thể của ta, hiện giờ ngươi hiểu rõ vì sao ta muốn đánh một trận với ngươi chứ?
Trong mắt Giang Tùy Vân xuất hiện vẻ kinh hãi.
Lúc này gã rốt cuộc hiểu được, vị Võ Khúc Giáo Úy thần bí trước mắt này lại luyện thành thân thể mình đồng da sắt.
- Chẳng qua làm uốn mượn tay đao của ngươi thử một chút thân thể của ta có cứng cỏi hay không.
Trong giọng nói khàn khàn của Võ Khúc Giáo Úy mang theo vẻ đắc ý:
- Xem ra thân thể này quả thực đao thương bất nhập.
Mặt Giang Tùy Vân như tro tàn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Người trước mắt này lại chính là khắc tinh của mình, tuyệt kỹ mà xưa nay mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, trước mặt người này lại chẳng hề có tác dụng.
Võ Khúc Giáo Úy ngẩng đầu nhìn trời đêm, lẩm bẩm nói:
- Đêm nay rất thích hợp cho ngươi lên đường.
Tay théo uốn lượn, nghe một tiếng rắc vang lên, xương cổ của Giang Tùy Vân bị tay thép vặn gãy, đầu rủ xuống mềm nhũn, cứ chết đi như vậy.
Võ Khúc Giáo Úy buông lỏng tay, thi thể Giang Tùy Vân rơi xuống mặt đất giống như một bãi bùn nhão.
Hàn Thiên Khiếu quay lại phân phó đám người Thần Hầu Phủ:
- Vương phủ còn loạn đảng sót lại, giúp đỡ huynh đệ khác thanh trừ hết bọn họ.
Giọng gã còn chưa dứt, lại nghe một người nói:
- Có người!
Mọi người nhìn qua, thấy một đám người nơi xa đang nhanh chóng tới nơi này. Đám lại viên Thần Hầu Phủ lập tức bưng tên nỏ, nhắm ngay đám người kia. Đám người kia còn chưa tới gần, liền nghe có người kêu lên:
- Chu lão đại, Chu lão đại!
Trưởng lão Chu Tước nghe được âm thanh, vội nói với Hàn Thiên Khiếu:
- Là người một nhà!
Trong bóng đêm, một đám người chạy tới, người đi đầu chính là Bạch Thánh Hạo. Nhìn thấy đám người Thần Hầu Phủ, gã không hề ngạc nhiên, lại chắp tay với đám người nói:
- Đa tạ rút đao tương trợ.
Gã nhìn thoáng qua Chu Tước đang ngồi dưới đất, bước tới phía trước, nhìn thấy bụng lão chảy máu, vội la lên:
- Trưởng lão, ngài?
Dưới tình thế cấp bách, gã cũng không để ý xưng hô.
Chu Tước lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, may mà các vị Thần Hầu Phủ ra tay giúp đỡ.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Trong Vương phủ đã bố trí sẵn mai phục, chúng ta đều trúng cạm bẫy, các huynh đệ tổn thất nặng nề. Nếu như không có sự giúp đỡ của Thần Hầu phủ, hậu quả khó mà lường được.
Chu Tước khẽ gật đầu, điều này không khác biệt gì so với suy đoán của lão, lão hỏi:
- Còn lại bao nhiêu người?
- Tổn thất mấy chục huynh đệ. Chẳng qua người Thần Hầu Phủ giúp đỡ, trước mắt đã xử lý sạch đám phục binh kia.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Chẳng qua người kia ở nơi nào, chúng ta vẫn không biết.
Hàn Thiên Khiếu liền nói:
- Người của Cái Bang tới bên Tây Uyển, nơi khác giao cho Thần Hầu Phủ chúng ta. Mọi người cùng nhau tìm kiếm, nếu như nhìn thấy Hoàng thượng, phát tín hiệu là được.
Bạch Thánh Hạo nghe xong, biết Thần Hầu Phủ đã biết Cái Bang muốn tìm người nào. Gã biết thời gian cấp bách, không thể chậm trễ, nói với Chu Tước:
- Trưởng lão ở đây chữa thương, thuộc hạ lập tức dẫn người đi tìm Hoàng thượng.
Gã đứng dậy, chắp tay với Hàn Thiên Khiếu, cũng không chậm trễ, dẫn đám người thủ hạ vội vàng rời đi.
Thời điểm phủ Hoài Nam Vương xảy ra trận ác chiến, bầu không khí trong tiêu cục Húc Nhật cũng nghiêm trọng.
Đinh Dịch Đồ nhìn chằm chằm người trung niên đối diện, đôi mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên mặt giãn ra cười nói:
- Tiêu cục Húc Nhật nhận được sự coi trọng như thế. Các hạ đã kiên quyết muốn đi chuyến tiêu này, dù sao các hạ cũng nên nói ra thân phận thật sự, nếu không các huynh đệ bán mạng cho ai cũng không biết, thực sự không thể nào nói nổi.
Người trung niên kia lại cười nói:
- Ta chỉ là một thương nhân bình thường, là ai cũng không quan trọng, quan trọng là đồ vật trong tay nhất định phải đưa ra ngoài.
- Các hạ giấu đầu lộ đuôi, lần này đến đây, chỉ sợ ý tứ không như lời nói?
Đinh Dịch Đồ đưa tay vuốt râu:
- Thực ra muốn biết lai lịch của các hạ cũng không khó.
Y vỗ tay, mấy người liên xông tới từ ngoài cửa, Đinh Dịch Đồ lại cười nói:
- Mấy vị này trước khi tiến vào tiêu cục, đều là hảo hán thành danh trên giang hồ, cũng biết một chút đối với công phu các môn phái. Các hạ đã không muốn tự mình nói ra, vậy thì để họ thử một chút thân thủ của các hạ.
Người trung niên kia thở dài:
- Thói đời như thế, tiêu cục Húc Nhật muốn hạ thủ với người đến nhà làm khách sao?
Đôi mắt Đinh Dịch Đồ lộ ra sát ý, cười lạnh nói:
- Nếu thực sự là bạn tốt, đương nhiên khoản đãi thật tốt. Nhưng nếu muốn đến cửa kiếm chuyện, đây lại nói một chuyện khác.
Y đưa mắt ra hiệu một cái, ba tên hán tử xông tới đều không do dự, vung đao bổ tới người trung niên kia.
Hai chân người trung niên kia đạp một cái, đột ngột bay lên khỏi mặt đất, thân trên không trung, dưới chân đá một cái, chiếc ghế kia đã bay thẳng qua đầu một người.
Đây là chiếc ghế gỗ lim, cực kỳ nặng nề, lúc bay ra mang theo tiếng gió vun vút. Người đứng phía trước chém xuống một đao, một tiếng rắc vang lên, đã chém chiếc ghế gỗ lim kia thành hai nửa, nhưng thế đi không giảm, đại đao vẩy nghiêng, tìm tới người trung niên trên không trung.
Người trung niên cười một tiếng, thân trên không lại xoay một nửa vòng tròn, đại đao kia vẩy tới, người trung niên xoay tròn tránh thoát, lúc rơi xuống mũi chân điểm vào lưỡi đao. Không chờ người kia thu đao, y đá ra một cước trúng vào mặt người kia. Người kia kêu thảm một tiếng, đã bị đá bay ra ngoài.
Hai tên đồng bạn phía sau gã chém nghiêng hai đao một trái một phải. Người trung niên mượn lực cú đá vừa rồi, thân hình nhảy lùi lại, rơi trên mặt bàn trong đại sảnh, cười nói:
- Đinh Tổng tiêu đầu, xem ra võ nghệ của tiêu sư tiêu cục thực sự qua quýt bình thường, ta thực sự lo lắng nếu giao chuyến tiêu này cho các ngươi, có thuận lợi hay không?
- Quả nhiên là tới gây chuyện.
Phó Tổng tiêu đầu Bạch Ly khẽ hô một tiếng, muốn xông tới. Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, lập tức có người bẩm báo ngoài cửa:
- Tổng tiêu đầu, có quan sai tới bên ngoài!
Đinh Dịch Đồ khẽ giật mình, nghĩ thầm vì sao lúc này lại có quan sai tới đây. Y cảm thấy nghi hoặc, đã nghe được tiếng cửa chính tiêu cục bị gõ mạnh, còn nghe được có người lớn tiếng nói ngoài cửa:
- Nhanh mở cửa, Kinh Đô Phủ làm việc, nhanh mở cửa!
Bạch Ly cũng kinh ngạc, liếc nhìn Đinh Dịch Đồ. Đinh Dịch Đồ trầm giọng nói:
- Mở cửa!
Người bên ngoài lập tức đi truyền lời, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, lập tức nhìn thấy một đám nha sai Kinh Đô Phủ vây quanh một người đi tới đại sảnh. Đinh Dịch Đồ nhìn thấy quan bào của người kia, không nhìn khuôn mặt, chỉ nhìn vạt áo người kia, chính là Phủ Doãn Kinh Đô Phủ Thiết Tranh.
Đinh Dịch Đồ không nghĩ tới vào lúc này Thiết Tranh lại dẫn người tìm tới cửa, y cảm thấy rất giật mình, nhưng vẫn tiến tới chắp tay nói:
- Có phải là Kinh Đô Phủ Thiết đại nhân?
Thiết Tranh liếc đại sảnh một chút, nói:
- Đinh Tổng tiêu đầu, các ngươi đang làm gì vậy?
Bạch Ly liền lên tiếng:
- Thiết đại nhân, mấy người kia tới cửa ủy thác tiêu, lại cố ý gây chuyện, tâm thuật bất chính, vẫn xin Thiết đại nhân bắt mấy người kia về Kinh Đô Phủ, cẩn thận thẩm vấn.
Người trung niên kia đã nhảy xuống từ trên bàn, vẻ mặt khổ sở nói:
- Thiết đại nhân, ngài chớ nghe họ oan uổng chúng ta. Chúng ta nghe nói tiêu cục Húc Nhật giao thiệp rộng rãi, cho nên mới muốn mời họ hộ tiêu, thế nhưng họ chẳng những muốn chiếm tiêu, còn vu hãm chúng ta đến nhà gây chuyện. Đây quả thực là oan uổng bằng trời, vẫn cầu Thiết đại nhân minh xét.
Thiết Tranh nhíu mày, hỏi Đinh Dịch Đồ:
- Đinh Tổng tiêu đầu, không làm chuyến tiêu này thì bỏ đi, đến nhà là khách, cần gì phải khó xử bọn họ?
Đinh Dịch Đồ là nhân vật bậc nào, đầu tiên là người trung niên tới nhà gây sự, tiếp theo Thiết Tranh lại dẫn rất nhiều người của Kinh Đô Phủ tới nhà vào lúc này. Y lập tức biết chuyện không thích hợp, lại cười nói:
- Thiết đại nhân nói đúng lắm.
Y nói với người trung niên:
- Thực xin lỗi các hạ, chúng ta không nhận chuyến tiêu này được, nếu các hạ cảm thấy thất lễ, ta bồi lễ với ngài, vẫn xin đừng nên trách cứ.
Thiết Tranh gật đầu nói:
- Chuyện này đừng dây dưa nữa.
Đinh Dịch Đồ nói:
- Thiết đại nhân tự mình tới nhà, không biết có việc gì?
- Đinh Tổng tiêu đầu, hiện giờ ngươi đi cùng chúng ta một chuyến, chúng ta tới Kinh Đô Phủ nói chuyện.
Từ đầu đến cuối Thiết Tranh đều bình tĩnh tự nhiên.
Đinh Dịch Đồ cau mày nói:
- Tới Kinh Đô Phủ? Đại nhân, lúc này tại hạ thực sự không rõ, chẳng lẽ tại hạ bị kiện cáo?
- Đinh Tổng tiêu đầu, ngươi còn nhớ tới hai năm trước, ngươi có một tiêu đội trở về từ thành Hội Trạch, trên đường về đột nhiên bị người cướp, toàn bộ tiêu đội đều bị giết, hàng hóa cũng bị cướp sạch?
Thiết Tranh nói:
- Đêm nay để ngươi đi qua, chính là vì việc này. Vốn chuyện này phái một người tới là có thể mời ngươi qua, chẳng qua bản quan vừa vặn dẫn người đi ngang qua nơi này, nên thuận tiện mang ngươi trở về cùng.
Đinh Dịch Đồ kinh ngạc nói:
- Chuyện hai năm trước?
- Không sai.
Thiết Tranh nói:
- Chúng ta đã có được chút manh mối trong chuyện này, chẳng qua còn cần ngươi cùng phối hợp.
Y giơ tay lên nói:
- Mời đi!
Đinh Dịch Đồ hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Thiết đại nhân, cũng không phải thảo dân mạo phạm, chẳng qua đêm nay thảo dân còn có việc trong người. Sáng sớm ngày mai, thảo dân nhất định sẽ tới Kinh Đô Phủ, đại nhân muốn biết chuyện gì, đến lúc đó thảo dân nhất định biết gì nói nấy.
- Đinh Tổng tiêu đầu, đại nhân cho ngươi mặt mũi, ngươi lại còn không cần.
Một tên Bộ đầu Kinh Đô Phủ sau lưng trầm giọng nói:
- Không phải lúc nào đại nhân cũng có thời gian, tối nay vất vả có thời gian hỏi đến việc này, ngươi còn ra sức khước từ, rốt cuộc là ý gì?
- Không có ý gì khác.
Đinh Dịch Đồ nói:
- Quả thực bởi vì có việc trong người. Đại nhân, chuyện này qua hai năm rồi, cho dù muốn tiếp tục truy tra, cũng không cần nóng vội nhất thời, chờ đại nhân rảnh rỗi, lại tra cũng không muộn.
Bộ đầu kia cười lạnh nói:
- Án mạng giết người, muốn tra lúc nào, chẳng lẽ do ngươi nói là được?
Mặt Thiết Tranh cũng lạnh lùng, không nói lời nào.
Bạch Ly bỗng nhiên nói:
- Thiết đại nhân, lúc ấy tiêu đội kia do thảo dân phái ra, trước và sau chuyện đó, thảo dân đều rõ ràng, hiện giờ thảo dân đi cùng các ngài tới nha môn. Chuyện Tổng tiêu đầu biết ta đều biết, nếu vì tra án này, thảo dân lại là người thẩm vấn tốt nhất.
Đinh Dịch Đồ cũng gật đầu:
- Không sai, Bạch tiêu đầu hiểu rất rõ chuyện năm đó, cho nên… !
- Đinh Dịch Đồ, cũng không chỉ là những chuyện này.
Thiết Tranh lạnh lùng nói:
- Tuy rằng điều tra vụ án năm đó làm ột chuyện, ngươi nhất định phải theo chúng ta trở về Kinh Đô Phủ giúp đỡ điều tra.
Đôi mắt y nhìn chằm chằm Đinh Dịch Đồ:
- Nghe nói tiêu cục Húc Nhật dùng hộ tiêu làm ngụy trang, vận chuyển trộm binh khí, có việc này hay không?
Sắc mặt Đinh Dịch Đồ đột biến, lập tức nói:
- Đại nhân, có mấy lời cũng không thể tùy tiện nói ra miệng.
- Nghe nói một số quan tướng quân đoàn Tần Hoài to gan bằng trời, âm thầm vận chuyển trộm binh khí trong quân khỏi doanh trại, lại lợi dụng tiêu đội vận chuyển binh khí về kinh.
Thiết Tranh chậm rãi nói:
- Việc này chẳng những dính tới quan tướng quân đoàn Tần Hoài, còn có tướng lĩnh Hổ Thần Doanh phòng thủ cửa thành. Tiêu cục Húc Nhật các ngươi dính vào trong đó, đương nhiên phải nói rõ việc này.
Sắc mặt Đinh Dịch Đồ cũng lạnh lùng, nói:
- Nếu như đại nhân nói như vậy, cứ lấy chứng cứ ra, nếu quả thực có thể chứng minh tiêu cục Húc Nhật từng làm chuyện như vậy, Đinh mỗ cam nguyện đền tội, nếu không… !
Hàn quang lóe lên trong mắt y :
- Đại nhân vẫn nên thu hồi những lời này.
- Muốn chứng cứ, hãy tới Kinh Đô Phủ cùng bản quan.
Thiết Tranh nói:
- Đến Kinh Đô Phủ, bản quan đương nhiên sẽ cho ngươi xem chứng cứ.
Đinh Dịch Đồ xoay người lại, đi tới bên ghế, đặt mông ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Nếu như Đinh mỗ không đi thì sao?
Sau tiếng nói của y, Bộ đầu Kinh Đô Phủ rút đao ra, hơn hai mươi tên bộ khoái đi theo cũng đều đè chuôi đao. Đinh Dịch Đồ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Có ai không!
Trong lúc nhất thời, một đám người tuôn ra từ bốn phía, đều là tiêu sư và tranh tử thủ của tiêu cục Húc Nhật, đám người nườm nượp, ít nhất cũng bốn năm mươi người.
Thiết Tranh nhìn lướt qua, lại cười nói:
- Đinh Dịch Đồ, ngươi muốn làm phản à?
- Thiết đại nhân không có chứng cứ, lại nói xấu tiêu cục Húc Nhật vận chuyển trộm binh khí.
Đinh Dịch Đồ ngồi ngay ngắn trên ghế, bình thản:
- Đinh mỗ xuất thân quân nhân, không nhận oan khuất. Nếu Thiết đại nhân khăng khăng muốn bức bách, đại khái có thể lấy đầu trên cổ Đinh mỗ ngay lúc này.
Y lườm Thiết Tranh một cái, nói với vẻ sâu sắc:
- Thiết đại nhân, Đinh mỗ khuyên ngài vẫn nên về Kinh Đô Phủ trước suy nghĩ một chút, đến ngày mai, nếu như ngài cảm thấy Đinh mỗ có tội, đến lúc đó không cần ngài tới mời, chỉ cần phái một người tới, Đinh mỗ sẽ đến nhà chứng minh sự trong sạch, đêm nay Đinh mỗ sẽ không đi nơi nào hết!
Bầu không khí trong sảnh lập tức ngưng trọng.
Đinh Dịch Đồ rõ ràng là trở mặt rồi, tiêu cục Húc Nhật này người đông thế mạnh, Đinh Dịch Đồ lại là cao thủ, thực sự ra tay, Kinh Đô Phủ căn bản không có chỗ tốt gì.
Trong ngoài sảnh giương cung bạt kiếm.
Hai mắt Thiết Tranh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đinh Dịch Đồ, bỗng nhiên lại bật cười. Nụ cười này của y hơi đột ngột, Đinh Dịch Đồ nhíu mày, phát hiện Thiết Tranh lại ra hiệu bằng mắt với người trung niên kia. Trong lòng y run lên, biết chuyện có kỳ quặc. Đêm nay người trung niên kia và Thiết Tranh nối nhau mà tới tiêu cục Húc Nhật, quả thực rất kỳ quặc.
Đúng lúc này, lại nghe nơi xa truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, thân thể Đinh Dịch Đồ chấn động, thình lình đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Điệu hổ ly sơn!
Y quay người muốn đi, Thiết Tranh đã nghiêm nghị nói:
- Đinh Dịch Đồ, đêm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi, ngươi đi nơi nào?
Đinh Dịch Đồ trầm giọng nói:
- Người tới, bắt lấy bọn họ!
Bạch Ly đã sớm chờ Đinh Dịch Đồ ra lệnh, nghe được Đinh Dịch Đồ ra lệnh, gã trầm giọng nói:
- Bắt tất cả bọn họ lại!
Gã là người đầu tiên lao ra, dùng tay tóm thẳng tới Thiết Tranh.
Gã biết người Kinh Đô Phủ do Thiết Tranh dẫn đầu, chỉ cần bắt được Thiết Tranh, người Kinh Đô Phủ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đinh Dịch Đồ lại không tranh đấu với mọi người, thừa cơ rời đi.
Thân pháp y nhẹ nhàng, dưới chân như gió, giống như bóng quỷ trong đêm tối. Y xuyên qua qua viện, bỗng nhìn thấy hai người ngã phía trước, tiến tới thấy người ngã dưới đất chính là tranh tử thủ trong tiêu cục. Y giật nảy mình, biết lúc trước sảnh dây dưa, đã có người thừa cơ lẩn vào trong tiêu cụ.
Chợt nghe nơi xa truyền đến hai tiếng sáo trúc một ngắn một dài, nghe được tiếng sáo trúc kia, Đinh Dịch Đồ càng biến sắc.
Y kinh doanh tiêu cục, đi con đường giang hồ, đương nhiên nghe hiểu ám hiệu trên giang hồ. Hai tiếng ngắn dài chính là ám hiệu thường gặp nhất trên giang hồ, chính là thông báo đồ vật đã lấy được tranh thủ thời gian rút lui.
Đinh Dịch Đồ nắm chặt hai tay, dưới chân càng nhanh. Tiêu cục này không nhỏ, đình viện cũng nhiều, chẳng những có kho hàng, lại còn chuồng ngựa, diễn võ trường, tiệm cơm và ký túc xá cũng không nhỏ.
Đinh Dịch Đồ xanh mặt, xuyên qua hai bức tường, rốt cuộc đi tới bên ngoài một căn viện. Y nhìn chung quanh một chút, không thấy bóng người, lúc này mới đẩy cửa xông vào trong viện. Trong viện này chất đầy củi lửa, chính là kho củi tiêu cục. Trong tiêu cục có hơn trăm người, mỗi ngày chỉ ăn cơm cũng có không ít người, cho nên kho củi cực lớn, trong viện gần như đều là củi lửa đã bổ sẵn khắp nơi. Bình thường ngoại trừ hai tên tạp dịch sẽ tới nơi này vận chuyển chút củi lửa, gần như không có người bước vào.
Phía trên kho củi một nửa không che đậy, một nửa khác thì dùng vải che mưa, đây là lo lắng một khi trời mưa làm ướt củi sẽ không thể sử dụng. Nhưng nếu muốn dùng vải che mưa che khuất tất cả, vậy thì ánh nắng không tốt sẽ không thể phơi củi.
Đinh Dịch Đồ nhìn thấy trong viện giống như trước đây, cũng không có gì đặc biệt. Y thở phào một hơi, bỗng nhiên nhận ra điều gì, thất thanh nói:
- Không tốt… !
Y xoay người lại, nhìn qua cửa viện, đã thấy một bóng người đi tới từ ngoài viện, bóng người kia yểu điệu động lòng người, lúc đi lại phong thái quyến rũ, mặc đồ dạ hành trên người, khuôn mặt cũng che lại, nhưng người mù cũng có thể nhìn ra, người đến là một nữ nhân thân thể mê người.
- Xem ra Đinh Tổng tiêu đầu cũng không hề thông minh!
Nữ nhân kia vặn vẹo eo, đi tới như rắn, giọng nói câu hồn:
- Tiêu Thiệu Tông phó thác trọng trách như vậy cho ngươi, xem ra hắn còn ngu xuẩn hơn ngươi!
Dưới hoàng thành, Tiêu Thiệu Tông chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thật lâu không nói gì.
Dáng người gã thấp bé, nhưng trong mấy ngàn người trên quảng trường này, dù là ai cũng không có cách nào coi nhẹ sự tồn tại của gã.
Qua một hồi lâu, gã cúi đầu xuống, dường như đang trầm tư cái gì, đột nhiên hỏi:
- Hiện giờ là giờ nào?
- Hồi bẩm Vương gia, đã tới giờ Sửu.
Quý Hòa cung kính nói:
- Cách thời gian cuối cùng đã không tới hai canh giờ!
- Hai canh giờ… !
Tiêu Thiệu Tông khẽ gật đầu, giống như có suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Tần Thống lĩnh!
Thống lĩnh Huyền Vũ Doanh Tần Trọng mặc giáp trụ màu xám bên cạnh cung kính nói:
- Có mạt tướng!
- Ngươi nhìn xem canh giờ.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Vừa qua giờ Dần, không cần bản Vương hạ lệnh, ngươi trực tiếp công thành!
Tần Trọng lập tức nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Vương gia, mạt tướng thỉnh cầu dẫn đầu công thành!
Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Lục Hiểu Triều mặc giáp đen sau lưng Tiêu Thiệu Tông nhịn không được nói:
- Mạt tướng đã sai người vận chuyển vũ khí công thành tới đây, lập quân lệnh trạng ở nơi này, trong hai canh giờ nhất định công phá cửa chính hoàng thành!
Hổ Thần Doanh đương nhiên không có vũ khí công thành hạng nặng, cái gọi vũ khí công thành chỉ là mấy chiếc thang mây điều ra từ trong kho vũ khí mà thôi.
Tiêu Thiệu Tông lại cười nói:
- Không vội, Lục Thống lĩnh, luôn có thời điểm để ngươi kiến công lập nghiệp, trận đầu này vẫn giao cho Tần Thống lĩnh Huyền Vũ Doanh.
Lục Hiểu Triều vẫn luôn là cái đinh Tiêu Thiệu Tông chôn trong Hổ Thần Doanh, nhiều năm qua không ai biết được trên thực tế Lục Hiểu Triều là người thân tín của Tiêu Thiệu Tông. Lần này Tiết Linh Phong bị hại, Lục Hiểu Triêu rốt cuộc làm ra tác dụng mà Tiêu Thiệu Tông dự mưu đã lâu, một hành động trở thành Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, nắm giữ ba ngàn tinh nhuệ Hổ Thần Doanh trong tay.
Tiêu Thiệu Tông rất rõ ràng, có Lục Hiểu Triều tọa trấn, Hổ Thần Doanh chính là một lá vương bài trong tay mình.
Sau khi Tần Trọng lên chức, mặc dù từng thanh tẩy một phen đối với Huyền Vũ Doanh, nhưng từ mới đầu Huyền Vũ Doanh chính là nơi các thế lực đan xen trong đó, trong thời gian ngắn không có khả năng lập tức loại trừ phân tranh nội bộ. So với Hổ Thần Doanh thuần túy, Huyền Vũ Doanh cũng không khiến Tiêu Thiệu Tông quá yên tâm. Công thành cần Huyền Vũ Doanh ra trận, nhưng sau này khống chế kinh thành vẫn cần lực lượng của Hổ Thần Doanh. Cho nên Tiêu Thiệu Tông đương nhiên không hi vọng Hổ Thần Doanh hao tổn trong trận chiến công thành.
Lục Hiểu Triều cũng không dám nhiều lời.
Đúng lúc này, liền thấy mấy tên quan viên đến gần, Tiêu Thiệu Tông liếc mắt qua, thấy là Đậu Quỳ, lại cười nói:
- Đậu đại nhân, hôm nay ngươi đã vất vả rồi.
Hơn vạn binh mã vây khốn hoàng thành, chuyện xảy ra bất ngờ, qua một ngày, cung ứng đồ ăn thức uống đều do Đậu Quỳ phụ trách. Đậu Quỳ quả thực làm cực kỳ thỏa đáng, điều này khiến Tiêu Thiệu Tông hết sức hài lòng.
- Vương gia, đây là chuyện trong bổn phận của hạ quan.
Đậu Quỳ hơi khom người, cung kính nói:
- Vương gia có gì phân công, tùy thời phân phó.
- Ngươi đã làm rất tốt rồi.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước tiên có thể trở về nghỉ ngơi.
- Hạ quan không mệt.
Bộ dạng Đậu Quỳ giống như muốn nói lại thôi, dường như có lời muốn nói. Tiêu Thiệu Tông vừa liếc qua là nhận ra, mỉm cười nói:
- Đậu đại nhân còn có chuyện gì?
Đậu Quỳ suy nghĩ một chút, mới nói khẽ:
- Vương gia, Hoàng thượng bị nghịch tặc Tề Ninh làm hại, sau khi công phá hoàng thành, đương nhiên phải phanh thây xá xác nghịch tặc, chỉ là… !
Y do dự một chút, nhìn những quan viên khác bên người. Mấy quan viên kia cũng nhìn nhau. Tiêu Thiệu Tông ôn hòa nói:
- Có lời gì, cứ nói đừng ngại.
- Vương gia, nước không thể một ngày không có vua.
Đậu Quỳ nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng đã băng hà, hạ quan cho rằng, sau khi phá thành diệt trừ gian ninh, chuyện lớn đầu tiên chính là cần có một vị tân quân đăng cơ, như vậy mới có thể ổn định triều cục Đại Sở ta. Quân đoàn Tần Hoài chém giết ở tiền tuyến, nếu như không có tân quân tọa trấn vào thời điểm này, chẳng những không tốt cho đất nước, lại rất có thể dẫn tới lòng quân tiền tuyến tan rã, nói không chừng còn mang tới… tai họa ngập đầu.
- Đúng là như thế.
Một quan viên bên cạnh nói:
- Vương gia, ngài là huyết mạch đích thân của Thái Tổ Hoàng đế, dù Hoàng thượng đã đại hôn, nhưng không sinh hạ Hoàng tử, đương nhiên không có Hoàng tử để kế vị. Trong huyết mạch Hoàng tộc, cũng chỉ có Vương gia có tư cách kế thừa Hoàng vị mà thôi… !
Tiêu Thiệu Tông cau mày nói:
- Phản tặc chưa trừ, bàn luận chuyện này vào lúc này, có phải quá sớm hay không? Vả lại bản Vương chỉ muốn trừ gian cho nước, còn chuyện vua kế tục, sẽ có thể tìm ra được.
- Vương gia, thời điểm nguy nan lúc này, chỉ có Vương gia đứng ra.
Đậu Quỳ nghiêm mặt nói:
- Vương gia có khí phách và tài cán ổn định càn khôn, Lương đại nhân nói không sai, Vương gia là huyết mạch đích thân của Thái Tổ Hoàng đế, vua kế tục này không phải Vương gia không ai có thể gánh được trách nhiệm.
- Tại sao Đậu đại nhân lại đột nhiên nói tới chuyện này.
Đậu Quỳ nói:
- Vừa rồi rất nhiều quan viên chúng ta đã thương nghị, thân là triều thần, đương nhiên phải làm việc cho đất nước. Mọi người đều lo lắng sau khi Tề Ninh bị tiêu diệt, kinh thành vẫn không được bình an, cho nên tất cả mọi người cảm thấy nước không thể một ngày không có vua, thời điểm nguy nan nhất định phải có người đứng ra gánh vác giang sơn xã tắc.
Y dừng lại một chút, mới chắp tay nói:
- Hạ quan nói với mọi người hẳn là do Vương gia kế thừa đại thống, các vị quan viên đều cảm thấy Vương gia là lựa chọn thích hợp nhất. Thần nắm giữ Hộ Bộ, nếu muốn làm lễ đăng cơ, Hộ Bộ chắc chắn sẽ thông qua một khoản bạc cùng Lễ Bộ chuẩn bị việc này. Chuyện này không thể kéo dài, đương nhiên chuẩn bị sớm cho thỏa đáng. Cho nên… hạ quan chuẩn bị bàn bạc chuyện này với Viên Thượng Thư, không biết ý Vương gia thế nào?
Tiêu Thiệu Tông hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ý của Viên lão Thượng Thư thế nào?
- Lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, tạm thời còn đang nghỉ ngơi, cũng chưa đi qua quấy rầy.
Đậu Quỳ nhỏ giọng nói:
- Chẳng qua ngoại trừ hạng người cá biệt dụng ý khó dò, phần lớn quan viên đều ủng hộ Vương gia đăng cơ.
- Hạng người cá biệt dụng ý khó dò?
Tiêu Thiệu Tông thần sắc bình tĩnh:
- Đậu đại nhân nói là người nào?
- Đám người do Lô Tiêu dẫn đầu.
Đậu Quỳ nhỏ giọng nói:
- Đám người kia vừa rồi còn tập trung một chỗ lén lén lút lút, cũng không biết đang bàn bạc chuyện gì. Vừa rồi chúng ta nói tới chuyện Vương gia kế vị, Lô Tiêu lại nói chờ sau khi thành phá, phải nghênh đón Hoàng hậu vào cung trước. Còn chuyện do ai kế thừa đại thống, hắn nói còn chưa tới thời điểm bàn bạc chuyện này.
Y cười lạnh nói:
- Người này tâm thuật bất chính, kết bè kết cánh với đám người Binh Bộ. Hạ quan cảm thấy cần phải điều tra người này cẩn thận.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng, nói:
- Lô đại nhân nói cũng không sai, lúc này cũng không phải thời điểm bản bạc vua kế nhiệm.
- Vương gia, ngoại trừ BInh Bộ, quan viên các Bộ khác đều cực kỳ ủng hộ Vương gia.
Đậu Quỳ khẽ nói:
- Hạ quan vừa nhìn thấy Lễ Bộ Thị Lang Hồ Bá Ôn, nói tới chuyện này, xem ý của Hồ Thị Lang, dường như cũng cảm thấy nên do Vương gia kế thừa đại vị. Địa vị của Hồ Bá Ôn này ở Lễ Bộ gần với Viên lão Thượng Thư… !
Y hạ giọng nói:
- Viên lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ xuất sĩ. Sau khi lão Thượng Thư xuất sĩ, Hồ Bá Ôn có tư lịch nhất tiếp nhận vị trí Lễ Bộ Thượng Thư. Hắn đã ủng hộ Vương gia, như vậy toàn bộ Lễ Bộ cũng sẽ ủng hộ Vương gia.
- Thời điểm đặc biệt làm việc đặc biệt.
Lương đại nhân bên cạnh nói:
- Vương gia, hiện giờ là thời điểm đặc biệt, hạ quan cho rằng, sau khi thành phá, lập tức triệu tập văn võ bá quan tiến vào Thừa Thiên Điện, đến lúc đó chúng ta cùng ủng hộ Vương gia đăng cơ, để tránh đêm dài lắm mộng, sinh ra phiền phức khác.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Lương đại nhân nói rất đúng, đến lúc đó nếu như người nào dám phản đối, đó chính là dụng ý khó dò, thậm chí là đồng đảng của Tề Ninh, có thể giam giữ hạ ngục tại chỗ!
Đôi mắt y lộ vẻ hung ác.
Vừa đến giờ dần, trên quảng trường đã đằng đằng sát khí. Tần Trọng truyền quân lệnh xuống, ba ngàn tướng sĩ Huyền Vũ Doanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thang mây điều tới từ kho vũ khí đã được đưa tới phía trước, do Thuẫn bài binh mặc giáp nặng xung phong, nhiệm vụ là đẩy thang mây tới dưới thành. Cung tiễn thủ thì ở phía sau Thuẫn bài binh, một khi khởi xướng tiến công, Cung tiễn thủ sẽ làm yểm hộ, áp chế Cung tiễn thủ đầu tường, khiến cho binh mã thúc đẩy tới dưới tường thành.
Còn đám kỵ binh số lượng không nhiều, thì bày trận ở phía sau cùng. Đây là công thành chiến, kỵ binh không có cách nào khởi xướng công kích đối với tường thành, chỉ chờ sau khi cửa thành bị phá, kỵ binh lại xông vào trong thành khởi xướng quét dọn quân địch.
Thực ra trong lòng binh mã dưới thành đều hiểu, binh lực Võ Lâm Doanh thủ thành thực sự quá ít, chia thủ bốn cửa, thủ quân mỗi cửa thành chẳng qua chỉ mấy trăm người. Cho dù họ phản kích sắc bén, cũng không có khả năng chịu nổi thế công của đối thủ gấp mười, đánh hạ hoàng thành chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Huyền Vũ Doanh trú đóng gần kinh thành lâu dài, ít có cơ hội lập công. Đối với quân nhân mà nói họ rất coi trọng công huân, nếu không có công huân, cho dù được lên chức cũng không có người nào phục. Cho nên so với tướng sĩ tiền tuyến chém giết, binh mã gần kinh kỳ thực sự không nhiều cơ hội được thăng chức.
Lần này Tề Ninh phản nghịch, dẫn Võ Lâm Doanh mưu phản, điều này đối với Võ Lâm Doanh mà nói thực sự là cơ hội lập công ngàn năm có một. Toàn bộ Huyền Vũ Doanh đều hiểu rõ, sau khi công phá hoàng thành tru diệt Tề Ninh lần này, chắc chắn sẽ chào đón một lượt phong thưởng. Nếu như có thể lập được chiến công trong trận này, chắc chắn có lợi ích rất lớn đối với tiền đồ.
Mặc dù chờ đợi dưới thành một ngày, nhưng sĩ khí của các tướng sĩ vẫn tràn đầy. Sau khi Tần Trọng ra lệnh một tiếng, mấy ngàn tướng sĩ lập tức như sói như hổ, chỉ chờ canh giờ vừa đến, lập tức khởi xướng thế công.
Đại chiến sắp tới, những quan viên trong triều kia đã bị phong tỏa ở phía sau cùng, không cách nào tiến về phía trước.
Mặc dù Hổ Thần Doanh của Lục Hiểu Triều không có cách nào đảm nhiệm tiên phong, nhưng cũng sẵn sàng trận địa, chỉ chờ Huyền Vũ Doanh công thành gặp khó, họ sẽ tiến lên trợ trận.
Lúc Tề Ninh leo lên đầu thành, cách giờ mão chẳng qua một nén nhang. Tướng sĩ Võ Lâm Doanh trên đầu thành nhìn thấy binh mã dưới thành đã chuẩn bị công thành, họ cũng đều sẵn sàng trận địa.
- Quốc Công, không biết… ?
Dư Biệt Cổ nhìn thấy Tề Ninh lên đầu tường, vội hỏi. Chỉ là gã còn chưa hỏi ra miệng, Tề Ninh đã cười nhạt nói:
- Dư Giáo Úy, tuân theo lời dặn của ta lúc trước, vừa tới canh giờ, ta sẽ tự ra khỏi thành, cho dù xảy ra chuyện gì, một mình ta gánh chịu, sẽ không liên lụy tới các tướng sĩ.
Hắn lấy Tru Kiếm Lệnh trên người ra, đưa cho Dư Biệt Cổ. Dư Biệt Cổ khẽ giật mình, không rõ ý tứ của Tề Ninh. Tề Ninh lại cười nói;
- Đây là Tru Kiếm Lệnh do Tiên đế lưu lại, trên người ngươi cũng có di chiếu Tiên đế lưu lại. Đến lúc đó sau khi họ vào thành, ngươi dựa vào hai thứ này, đại khái có thể nói bởi vì hai món đồ này ở trong tay ta, ngươi phải tuân theo di mệnh của Tiên đế nghe theo hiệu lệnh của ta. Đến lúc đó Tiêu Thiệu Tông sẽ không dám đuổi tận giết tuyệt Võ Lâm Doanh.
Dư Biệt Cổ sợ hãi nói:
- Quốc Công, ngài… ngài làm cái gì vậy? Tiên đế đã có di chiếu, dù thiên quân vạn mã đánh tới, Võ Lâm Doanh cũng sẽ đồng sinh cộng tử với ngài.
- Thế địch quá lớn, cuối cùng Võ Lâm Doanh không có cách nào ngăn cản, còn phải liên lụy nhiều tướng sĩ trung dũng như vậy.
Tề Ninh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Lần này ngươi và Hà Khánh đều bị liên lụy vào trong. Nếu như Tiêu Thiệu Tông không định tội các ngươi, các ngươi từ đi chức quan, rời xa kinh thành.
Dư Biệt Cổ lại nghiêm nghị nói:
- Quốc Công, thứ cho ti chức cả gan, dám hỏi một câu, có phải Tiêu Thiệu Tông phản nghịch hay không?
Tề Ninh khẽ giật mình.
Dư Biệt Cổ nói:
- Nếu như Tiêu Thiệu Tông không phải phản nghịch, như vậy Quốc Công sẽ có hiềm nghi loạn quốc, người đầu tiên Võ Lâm Doanh phải giết chính là Quốc Công. Nếu như Quốc Công là trong sạch, như vậy Tiêu Thiệu Tông chính là phản nghịch, biết rõ Tiêu Thiệu Tông là phản nghịch, cho dù Võ Lâm Doanh binh lực yếu kém, cũng phải huyết chiến đến cùng.
Gã nhìn xuống dưới thành, binh mã đen nghịt như kiến hôi, Dư Biệt Cổ cười lạnh nói:
- Có lẽ cuối cùng họ có thể công phá hoàng thành, nhưng đi theo phản nghịch công thành, cho dù thành phá, Võ Lâm Doanh cũng phải khiến họ trả cái giá cao thảm trọng.
Tề Ninh cau mày nói:
- Cần gì phải làm vậy chứ?
- Chức trách của Võ Lâm Doanh, chính là thủ vệ hoàng thành.
Dư Biệt Cổ nghiêm nghị nói:
- Bất cứ phản quân nào muốn bước vào hoàng thành một bước, nhất định phải đạp lên xương cốt tướng sĩ Võ Lâm Doanh, nếu không… tuyệt đối không thể!
Soạt một tiếng, gã rút bội đao ra, giơ cao chiến đao, nghiêm nghị nói:
- Người tới gần hoàng thành một bước, giết không tha!
Đám tướng sĩ Võ Lâm Doanh đã sớm rút đại đao khỏi vỏ, đều giơ chiến đao lên, cùng nhau hô to:
- Người tới gần hoàng thành một bước, giết không tha!
Trong lúc nhất thời tiếng gầm chậm rãi lan tràn, mặc dù số lượng chỉ vài trăm người, nhưng âm thanh lại chấn động như sấm.
Tướng sĩ dưới thành nghe được đầu tường bỗng nhiên vang lên tiếng hô như sấm, đều hơi giật mình. Tần Trọng cưỡi ngựa phía trước, nhìn thấy thanh thế đầu tường tràn đầy, gã cười lạnh một tiếng, giơ chiến đao lên:
- Tru sát phản nghịch, ngay ở hôm nay, Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó!
Tướng sĩ Huyền Vũ Doanh đều giơ cao trường mâu, cùng nói:
- Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó. Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó!
Dù sao người đông thế mạnh, tiếng gầm nhanh chóng đè ép tiếng hô của Võ Lâm Doanh trên đầu tường. Trên dưới hoàng thành, lập tức tỏ rõ sát khí dọa người.
Quần thần ở hậu phương Hổ Thần Doanh xa xa thấy thế, biết đại chiến sắp tới, không ít người không kìm được lui về phía sau. Lễ Bộ Viên lão Thượng Thư lại đi về phía trước lớn tiếng nói:
- Ta muốn nói chuyện với Tề Ninh, xin mở ra con đường!
Nhưng con đường phía trước đã sớm bị tướng sĩ Hổ Thần Doanh phong bế, tiếng gầm lại như nước thủy triều, tiếng nói của lão Thượng Thư căn bản không mấy người nghe thấy. Lão Thượng Thư lo lắng vạn phần, muốn chen lên, nhưng binh sĩ Hổ Thần Doanh cầm tấm thuẫn ngăn cản kín kẽ, căn bản không xuyên qua được. Viên Mặc Hiền vội la lên:
- Phụ thân, phía trước nguy hiểm, không thể đi qua.
Khi tiếng gầm của Huyền Vũ Doanh dần thấp xuống, tiếng trống bỗng nhiên vang lên. Tiếng trống trận thùng thùng vang lên vô cùng có tiết tấu ở phía trước đội ngũ. Cùng với trống trận, sĩ khí của tướng sĩ Huyền Vũ Doanh lại chấn động theo.
Tiêu Thiệu Tông cưỡi ngựa đứng trong quân trận, chỉ nhìn Tề Ninh đầu tường, nhưng không tiến lên yêu cầu chứng cứ của Tề Ninh. Gã đột nhiên rút một thanh bội đao bên hông ra, giơ cao chiến đao quát:
- Dũng sĩ thứ nhất đánh vào hoàng thành, thưởng ngàn lạng, thăng liền ba cấp!
Tiêu Thiệu Tông nói một câu kia, lập tức khiến bầu không khí căng tới cực điểm. Tiếng hò hét giống như kinh lôi vang lên trên quảng trường. Tần Trọng phía trước rốt cuộc chỉ chiến đao về phía trước, trầm giọng nói:
- Công thành!
Trong tiếng trống trận ù ù, Thuẫn bài binh đã chuẩn bị sẵn che chở thang mây bắt đầu ép tới hoàng thành. Cung tiễn thủ đằng sau duy trì đội hình chỉnh tề, cũng chậm rãi đầy về phía trước theo Thuẫn bài binh.
Tề Ninh nhìn quân trận chậm rãi di chuyển tới hoàng thành, hai tay nắm lại, nhìn Dư Biệt Cổ một chút, trầm giọng nói:
- Được rồi, ta sẽ huyết chiến đến cùng với các ngươi.
Hắn cao giọng nói:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Võ Lâm Doanh trên đầu thành đều là xạ thủ tốt, sớm đã giương cung cài tên, mũi tên nhắm ngay quân trận thúc tới.
Tiếng trống ù ù, tiếng kèn vang lên, các cửa khác của hoàng thành đều truyền tới tiếng trống mơ hồ, hiển nhiên đã biết canh giờ công thành, nghe tiếng trống trận bên này, binh mã bốn cửa đều bắt đầu khởi xướng thế công đối với hoàng thành.
Toàn bộ Huyền Vũ Doanh đẩy về phía trước, Hổ Thần Doanh phía sau lại sẵn sàng trận địa. Lục Hiểu Triều cưỡi ngựa đứng trước trận, tay cầm đại đao, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Phía trước gã một chút chính là Tiêu Thiệu Tông.
Tề Ninh cũng lấy một bộ cung tên vào tay, nhìn thấy quân địch tới gần từng bước, khóe môi hắn nở nụ cười lạnh, giương cung cài tên, không chút do dự, tên đi như sao xẹt, phốc một tiếng, trúng một Thuẫn bài binh. Thuẫn bài binh kia ứng tiếng ngã xuống đất, đám Thuẫn bài binh bên cạnh đều cảm thấy hãi nhiên.
Thuẫn bài binh dùng tấm thuẫn yểm hộ thân thể, để phòng bị mũi tên đầu tường. Cho dù ngẫu nhiên để lộ ra một phần cơ thể, nhưng cũng chỉ chớp mắt là qua. Một tên này của Tề Ninh lại vừa vặn bắn giết vào khoảng khắc đó, tiễn thuật tuy rằng cao minh, nhưng ánh mắt kia quả thực nghe rợn cả người.
Thuẫn bài binh bên cạnh hơi giật mình, lại yểm hộ kỹ thân thể. Tề Ninh bắn mũi tên đầu tiên, Cung tiễn thủ đầu tường không do dự nữa, mũi tên bắn xuống như mưa.
Cung tiễn thủ phía sau Thuẫn bài binh lập tức bắn tên, một lướt tên như châu chấu bay về phía đầu tường, muốn ngăn chặn tiễn thủ đầu tường. Trong lúc nhất thời mũi tên hai bên đan xen nhau, trên không đều là mũi tên chi chít, giăng khắp nơi. Thỉnh thoảng có người trúng tên, tiếng kêu rên liên miên.
Trận chiến công thành rốt cuộc bắt đầu.
Viên lão Thượng Thư phía sau nhìn thấy hai bên đã ra tay, đau lòng nhức óc, cao giọng nói:
- Chớ có đánh, chớ có đánh!
Nhưng giờ phút này không có người nào để ý tới.
Mặc dù mũi tên đầu tường còn lâu mới có thể bắn tới hậu phương, nhưng không ít đại thần chỉ sợ tai bay vạ gió, vội vàng lui lại. Viên Mặc Hiền và một tên quan viên khác cứng rắn kéo Viên lão Thượng Thư lui về phía sau.
Dưới sự yểm hộ của tiễn thủ, Thuẫn bài binh phía trước tiếp tục đẩy về phía trước, khoảng cách tường thành ngày càng gần.
Tề Ninh liên tục bắn mấy mũi tên, mũi nào cũng lấy mạng. Hắn quay đầu nhìn thấy ánh rạng đông đã xuất hiện ở phương đông, mười hai canh giờ ước định với Tiêu Thiệu Tông quả thực đã tới.
Mấy chục tên đại thần hậu phương hỗn loạn, vội vàng lui lại. Đúng lúc này, lại nhìn thấy một đội kỵ binh xuất hiện trên đường phố, số người không nhiều, cũng không mang theo giáp trụ, nhưng thế tới kinh người. Không ít đại thần đều mờ mịt, nghĩ thầm đây là binh mã tới từ đâu. Chợt nghe có người nói:
- Là… là người của Kinh Đô Phủ… !
Cưỡi ngựa mà đến chính là sai dịch của Kinh Đô Phủ. Mười mấy người cưỡi ngựa khí thế mạnh mẽ. Đằng sau kỵ binh là một đám sai dịch Kinh Đô Thủ tay cầm khoái đao.
Kinh Đô Phủ nắm giữ trị an trong kinh thành, kinh thành lớn như vậy cần Kinh Đô Phủ duy trì trật tự, cho nên Kinh Đô Phủ cũng có mấy trăm sai dịch. Nhìn thấy sai dịch Kinh Đô Phủ nhào tới như sói như hổ, cũng có mấy trăm người, dường như Kinh Đô Phủ điều hết người phía dưới tới.
Đậu Quỳ nhìn thấy từ xa, hơi biến sắc, giật mình nói:
- Thiết Tranh muốn làm gì vậy?
Sai dịch Kinh Đô Phủ vọt tới gần, đám quan viên vội vàng nhường đường, chỉ sợ liên lụy. Đúng lúc này, lại nghe có người hoảng sợ nói:
- Thần Hầu Phủ, đó là người của Thần Hầu Phủ!
Đằng sau sai dịch Kinh Đô Phủ, mấy trăm lại viên Thần Hầu Phủ đầu đội mũ rộng vành tay cầm đại đao đang chạy nhanh tới. Người của Thần Hầu Phủ huấn luyện nghiêm chỉnh, còn chỉnh tề hơn người của Kinh Đô Phủ. Quần thần thấy tình trạng này, mỗi người trợn mắt há mồm, vạn lần không nghĩ tới lúc này, Thần Hầu Phủ và Kinh Đô Phủ lại bắt tay mà tới.
Người Kinh Đô Phủ như sói, người Thần Hầu Phủ như hổ.
Quần thần nhường ra một con đường. Mười mấy tên kỵ binh Kinh Đô Phủ lướt qua như gió. Triều thần hai bên đều trợn mắt há mồm, quả thực không hiểu được đây rốt cuộc là cảnh tượng thế nào. Người Thần Hầu Phủ theo sát phía sau sai dịch Kinh Đô Thủ, nắng sớm bình minh chiếu rọi trên lưỡi đao sáng như tuyết, lóe ra hàn quang khiến người ta sợ hãi.
Thần Hầu Phủ đi qua, lại có một đám người đi theo phía sau. Đi đầu là mấy người cưỡi ngựa, năm sáu kỵ sĩ vây quanh một người. Người kia cưỡi một thớt tuấn mã màu đen, đầu đội mũ rộng vành, mặc áo khoác. Phủ Doãn Kinh Đô Phủ Thiết Tranh cũng cưỡi ngựa bên cạnh người kia. Thậm chí triều thần nhìn thấy một nữ nhân dáng người thướt tha cũng đi theo sát bên cạnh người đội mũ rộng vành. Càng khiến quần thần giật mình chính là đằng sau mấy người kia, lại là một đám ăn mày quần áo tả tơi, ít ra cũng phải hai ba trăm người, trong tay có đủ loại binh khí, ngoại trừ một số rất ít người nắm giữ đao thương, phần lớn đều cầm gậy gỗ trong tay.
Quần thần nhìn nhau, cảnh tượng như vậy nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.
Kỵ binh Kinh Đô Thủ vọt tới trước bức tường của Hổ Thần Doanh, ghì ngựa, cũng không vọt thẳng vào bức tường người tạo bằng tấm thuẫn.
Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Lục Hiểu Triều đã sớm phát giác động tĩnh đằng sau, gã nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Vương gia, đằng sau có động tĩnh, mạt tướng đi xem một chút.
Gã quay đầu ngựa, đi thẳng tới nơi này. Chờ khi nhìn thấy một đám sai dịch Kinh Đô Phủ đằng sau bức tường người, gã cau mày nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Lại nghe một giọng nói vang lên:
- Chúng ta tới bình định!
Một kỵ binh đằng sau xông lên, chính là Văn Khúc Giáo Úy Thần Hầu Phủ Hàn Thiên Khiếu.
Lục Hiểu Triều cũng không nhận ra Hàn Thiên Khiếu, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc Thần Hầu Phủ của gã, cau mày nói:
- Các ngươi nhận lệnh của ai?
- Đương nhiên là Hoàng thượng!
Khuôn mặt Hàn Thiên Khiếu vô cùng lạnh lùng:
- Hoàng thượng có lệnh, tru sát phản tặc!
- Hoàng thượng?
Lục Hiểu Triều cười lạnh nói:
- Hoàng thượng đã bị phản tặc Tề Ninh làm hại, làm sao còn có thể hạ chỉ cho các ngươi? Không có mệnh lệnh của Vương gia, ai cũng không được tự tiện hành động!
Đúng lúc này, lại thấy đám người phía sau tự giác tách ra một con đường. Người khoác áo đội mũ rộng vành đi tới gần trong vòng vây của mấy tên kỵ sĩ. Lục Hiểu Triều vừa nhìn liền biết người đội mũ rộng vành kia không tầm thường. Gã nhíu mày, cầm đao trong tay, liền thấy tuấn mã của người đội mũ rộng vành chạy chậm, đi tới nơi này. Cách Lục Hiểu Triều không ra, gã rốt cuộc tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, giây phút này lập tức có người kinh hô thành tiếng:
- Là… là Hoàng thượng!
Người đội mũ rộng vành để lộ ra khuôn mặt, chính là Hoàng đế Long Thái của đế quốc Đại Sở.
Triều thần hai bên đều quá sợ hãi, thực sự nghĩ mãi không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng phần lớn đại thần nhìn thấy Hoàng đế, đều phản xạ có điều kiện mà quỳ rạp xuống đất.
Lục Hiểu Triều nhìn thấy Hoàng đế, cũng kinh hãi thất sắc. Hàn Thiên Khiếu cười lạnh nói:
- Lục Hiểu Triều, Hoàng thượng ở đây, còn không xuống ngựa tham bái!
Khóe mắt Lục Hiểu Triều co rúm, đám quan binh Hổ Thần Doanh đều nhìn nhau.
- Hắn không phải Hoàng thượng!
Lục Hiểu Triều đột nhiên giơ đao, chỉ Long Thái:
- Hoàng thượng đã ngộ hại rồi, hắn là giả trang. Người tới, lập tức bắt đám phản tặc này lại!
Quan binh Hổ Thần Doanh không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Lục Hiểu Triều nghiêm nghị nói:
- Người chống lại quân lệnh, giết không tha!
Lệnh này vừa ra, không ít người của Hổ Thần Doanh tiến về phía Long Thái.
Đúng lúc này, lại nghe một giọng nói vang lên:
- Ai dám động thủ!
Giọng nói này không phải do Long Thái phát ra, mà truyền đến từ sau lưng Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều run lên, quay người lại, thấy trong quân trận, một người chậm rãi đi ra. Người kia thân hình cao lớn, mang theo giáp trụ, tay cầm một thanh đại đao, có một khuôn mặt cực kỳ bình thường. Lục Hiểu Triều thấy đối phương chẳng qua chỉ là một binh sĩ Hổ Thần Doanh bình thường, gã nhíu mày, hung quang xuất hiện trong mắt, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi nói cái gì?
Người kia chậm rãi đi về phía Lục Hiểu Triều, thản nhiên nói:
- Lục Hiểu Triều, bản tướng không nghĩ tới, ngươi đi theo bên người bản tướng nhiều năm, lại là gian tế Tiêu Thiệu Tông chôn ở Hổ Thần Doanh, còn dẫn Hổ Thần Doanh trợ Trụ làm ngược. Hôm nay bản tướng đương nhiên phải thanh lý môn hộ!
Lục Hiểu Triều cảm thấy giọng nói của người kia cực kỳ quen thuộc, thân thể bỗng nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Ngươi… ngươi chưa chết?
Người kia đưa tay xé da thịt trên mặt xuống, cảnh tượng kinh khủng, quan binh bên cạnh quá sợ hãi. Nhưng sau khi tấm da thịt kia kéo xuống, lại là một gương mặt mà quan binh Hổ Thần Doanh cực kỳ quen thuộc, chính là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Tiết Linh Phong đã sớm bị hại.
Tiết Linh Phong lại vẫn còn sống!
Lục Hiểu Triều mở to hai mắt, há to miệng, nói không ra lời.
Đám quan binh nhìn thấy Tiết Linh Phong để lộ chân dung, đều trợn mắt há mồm. Không có ai nghĩ tới Tiết Linh Phong đã gặp hại vẫn còn sống. Bỗng nhiên nghe một người kêu lên:
- Là… là Tiết Thống lĩnh, Tiết Thống lĩnh… Tiết Thống lĩnh còn sống!
Một tiếng này đánh thức quan binh khác, rất nhiều người đều lộ vẻ mừng rỡ, cất tiếng hoan hô:
- Là Tiết Thống lĩnh, là Tiết Thống lĩnh!
Tiết Linh Phong tọa trấn Hổ Thần Doanh nhiều năm, gã vốn quân công hiển hách, trở thành Thống lĩnh Hổ Thần Doanh khiến cho kẻ dưới phục tùng. Nhiều năm qua gã đối đãi binh lính như con, làm người khẳng khái, có uy vọng không gì sánh kịp tại Hổ Thần Doanh.
Lần trước tin tức Tiết Linh Phong bị hại truyền tới Hổ Thần Doanh, toàn bộ Hổ Thần Doanh đều vô cùng đau đớn. Lục Hiểu Triều thừa cơ lên vị, mặc dù cũng có uy vọng, nhưng so với uy vọng của Tiết Linh Phong ở Hổ Thần Doanh, thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này đám quan binh nhìn thấy Tiết Linh Phong chết rồi mà sống lại, có thể thấy được sự vui vẻ trong lòng.
Không ít thuộc cấp bình thường quan hệ cực tốt với Tiết Linh Phong nước mắt chảy ròng. Một thuộc cấp lao ra, chỉ vào Lục Hiểu Triều nói:
- Lục Hiểu Triều, ngươi nói Tiết Thống lĩnh bị hại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay ngươi phải cho ba ngàn tướng sĩ Hổ Thần Doanh một lời giải thích!
Sắc mặt Lục Hiểu Triều tái xanh, gã nhìn qua nơi xa, lại phát hiện Tiêu Thiệu Tông đã không còn ở vị trí trước đó, chẳng biết đi về nơi nào.
Gã đột nhiên cười lớn, tung người xuống ngựa, nắm chặt đao trong tay, chăm chú nhìn Tiết Linh Phong nói:
- Ngươi đã còn sống, vì sao chậm chạp không dám lộ mặt?
- Lúc cần lộ mặt ta đương nhiên sẽ lộ mặt.
Tiết Linh Phong giơ ngang trường đao:
- Ta chỉ muốn nhìn, các ngươi rốt cuộc đang chơi trò gì, át chủ bài đã lộ diện hết rồi, cũng nên tới thời điểm kết thúc.
Lục Hiểu Triều cười nói:
- Không sai, nên tới thời điểm kết thúc rồi!
Gã gầm nhẹ một tiếng, cầm đao vọt về phía Tiết Linh Phong.
Mắt hổ của Tiết Linh Phong lạnh lùng, tiến tới đón, vung đao chém tới. Hai đao giao nhau, keng một tiếng, tia lửa tung tóe, hai người cùng biến chiêu. Quan binh Hổ Thần Doanh chúng quanh đã vây quanh hai người, chỉ sợ Lục Hiểu Triều thừa cơ thoát thân.
Đằng sau xảy ra biến cố, Huyền Vũ Doanh công thành cũng không phát giác. Tần Trọng vung vẩy chiến đao, chỉ huy tướng sĩ công thành. Mũi tên hai bên bay đầy trời. Mặc dù tất cả tướng sĩ Võ Lâm Doanh đầu tường đều hóa thành xạ thủ, nhưng mũi tên Huyền Vũ Doanh cũng đã áp chế đầu tường, Thuẫn bài binh đã cách tường thành trong gang tấc.
Sau khi chiếc thang mây đầu tiên bắc lên tường thành, binh sĩ phía dưới lập tức cố định thang mây. Trong tiếng hò hét, bộ binh phía sau Cung tiễn thủ đã vọt tới dưới tường thành giống như thủy triều.
Binh lực thủ thành cuối cùng quá ít, Tần Trọng cố ý mở rộng tấn công. Vì ngăn cản quân địch mượn thang mây lên đầu thành, mấy trăm tên Võ Lâm Quân đành phải phân tán. Như vậy, sự uy hiếp của mũi tên từ đầu thành đối với binh mã dưới thành đã suy yếu đi rất nhiều. Mấy chiếc thang mây liên tục dựa vào tường thành, binh sĩ Huyền Vũ Doanh dũng mãnh không sợ, lao thẳng tới dưới thành, mượn nhờ thang mây bắt đầu leo lên tường thành.
Tề Ninh đã bắn hết hai hộp tên, trong lòng biết căn bản không thể chống đỡ được binh lực gấp mười lần công kích. Mặc dù mấy chiếc xe nỏ trên đầu thành bắn tên lớn liên tục không ngừng, nhưng ngoại trừ gia tăng thương vong, hiện giờ cũng không thể ngăn cản thế công của quân địch.
Hắn ngẩng đầu ngóng nhìn, đột nhiên nhìn thấy trận hình Hổ Thần Doanh xuất hiện biến hóa rõ ràng. Lúc tờ mờ sáng, khoảng cách dù xa, Tề Ninh vẫn thấy được bên đó xuất hiện rối loạn. Hắn lập tức hiểu được, không khỏi vui vẻ nói:
- Cứu binh tới rồi, cứu binh tới rồi!
Mười hai canh giờ vừa đến, không nhìn thấy cảnh tượng mình chờ đợi xuất hiện, Tề Ninh vốn cho rằng lần này mình đánh cược thất bại thảm hại, nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện, nên đến cuối cùng vẫn đến.
Tiết Linh Phong xuất đao hung ác. Mặc dù đao pháp của Lục Hiểu Triều cũng cao minh, nhưng cuối cùng không cách nào so sánh với Tiết Linh Phong. Sau mười mấy chiêu, Lục Hiểu Triều chỉ còn lực chống đỡ. Tiết Linh Phong đao này bá đạo hơn đao kia, quát lạnh nói:
- Nếu ngươi bị người lừa gạt, bản tướng còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng người tự cam nguyện thấp hèn, dĩ nhiên sớm có ẩn chứa dã tâm mưu phản, bản tướng sao có thể tha cho ngươi!
Gã hét lớn một tiếng, lại chém xuống một đao. Lục Hiểu Triều giơ đao chặn lại. Đại đao của Tiết Linh Phong chém mạnh vào lưỡi đao Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều cảm thấy cả cánh tay run lên, cảm thấy hãi nhiên. Lúc gã ngẩng đầu lên, đại đao của Tiết Linh Phong đã thuận theo thân đao vạch xuống. Trong lòng Lục Hiểu Triều biết không ổn, muốn lui về phía sau, trên cổ đã mát lạnh, đại đao Tiết Linh Phong đã dán vào cổ Lục Hiểu Triều.
Trong lòng Lục Hiểu Triều biết đại thế đã mất, buông nhẹ tay, đại đao tuột tay rơi xuống. Lúc này gã mới phát hiện, hổ khẩu của mình đã bị đánh nứt, máu tươi lan tràn.
Tiết Linh Phong cao giọng nói:
- Ngươi chết hay không chết, do mọi người định đoạt.
Gã nhìn chung quanh một chút, lớn tiếng nói:
- Hắn có đáng chết hay không?
- Giết, giết, giết!
Quan binh Hổ Thần Doanh chung quanh cùng hô to.
Tiết Linh Phong thở dài:
- Lục Hiểu Triều, ngươi chớ có trách ta!
Đại đao xẹt mạnh qua, máu tươi bắn ra, đã cắt đứt yết hầu Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều lảo đảo lui lại hai bước, đặt mông ngồi xuống đất, đưa tay che yết hầu, nhanh chóng ngã về phía sau, thân thể giãy dụa, lập tức im bặt.
Tiết Linh Phong cầm đao trong tay, nhìn thi thể Lục Hiểu Triều. Gã nhắm mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to hai mắt, nhìn Huyền Vũ Doanh đang coogn thành, cao giọng nói:
- Minh kim, minh kim!
Phía trước nhanh chóng truyền tới tiếng minh kim, âm thanh chói tai, truyền ra xa xa. Huyền Vũ Doanh đang anh dũng công thành nghe tiếng minh kim thu quân truyền tới từ phía sau, đều kinh ngạc. Nhưng tiếng vang công kích, minh kim thu binh chính là lẽ thường của binh gia. Nếu như chống lại sẽ bị xử lý theo quân pháp. Tướng sĩ hậu phương của binh mã công thành lập tức quay đầu lại, binh sĩ đã đánh tới dưới thành thậm chí bắt đầu leo lên đầu tường nghe được tiếng minh kim, cũng không dám tiếp tục tấn công.
Tề Ninh nghe được tiếng minh kim, lại thấy quân địch bắt đầu lui về phía sau, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức truyền lệnh ngưng chiến.
Đúng lúc này lại thấy một bóng người không lùi mà tiến tới trong loạn quân, người kia thân tháp nhanh nhẹn, trong đám người hỗn loạn, xuyên qua khe hở đám người giống như con lươn, đi thẳng tới dưới thành.
Tiêu Thiệu Tông!
Tề Ninh cười lạnh, lấy ra một mũi tên, giương cung cài tên, nhắm ngay Tiêu Thiệu Tông nhanh như quỷ mị. Hắn bắn một mũi tên, mũi tên vừa nhanh vừa mạnh, bay thẳng về phía Tiêu Thiệu Tông!
Qua một lượt tên nỏ, đám người thủ hạ của Giang Tùy Vân đều ngã xuống đất. Trước giờ Thần Hầu Phủ không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn lạnh lẽo vô tình.
Chỉ là Hàn Thiên Khiếu cũng không sai người đuổi bắt Giang Tùy Vân, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng Giang Tùy Vân chạy trốn.
Giang Tùy Vân bước chân nhanh chóng, chạy tới bên một tường viện, muốn vượt qua tường cao. Đúng lúc này lại nghe được một tiếng gầm nhẹ, một bóng người rơi xuống từ trên tường cao, kình phong vù vù. Giang Tùy Vân cả kinh trong lòng, gã không biết đối phương nông sâu thế nào, vội vàng lui về phía sau hai bước. Người rơi xuống từ trên tường cao đã vươn tay vồ thẳng tới Giang Tùy Vân.
Dưới ánh trăng, Giang Tùy Vân nhìn thấy người này cũng ăn mặc bộ dạng lại viên Thần Hầu Phủ, đầu đội mũ rộng vành, nhưng lại kinh hãi phát hiện, ánh kim loại xuất hiện trên mặt người kia. Người kia mang theo một chiếc mặt nạ kim loại, ra tay nhanh chóng. Giang Tùy Vân không kịp nghĩ nhiều, tay đao vung lên, chém về phía bàn tay người kia vươn tới.
Một đao kia của gã chém mạnh vào cổ tay người kia, vốn cho rằng với tu vi tay đao của mình, nhất định có thể chém đứt một cánh tay của người kia. Ai nhờ sau khi chém trúng, lại phát ra một tiếng đinh, tay đao dường như chém lên sắt thép. Giang Tùy Vân giật nảy cả mình, gã không tổn thương được cánh tay của người kia, thế nhưng quyền thế của người kia chưa giảm, một quyền đánh mạnh vào ngực Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân cảm giác một lực lượng lớn bành trướng tới mặt, toàn bộ thân thể bay ngược về phía sau, rơi ầm xuống đất, máu trong lồng ngực cuộn trào, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Gã dùng tay đao nghênh địch, vốn cho rằng mười phần chắc chín có thể chém đứt cánh tay của đối phương, ai ngờ đối phương căn bản không dính chiêu này. Cũng chính vì không có cách nào làm thương cánh tay đối phương, cho nên mới bị đối phương đánh trúng, nếu không Giang Tùy Vân chắc chắn sẽ không bị đối phương đánh trúng như thế.
Gã giãy dụa phóng người dậy, lồng ngực vẫn cực kỳ khó chịu. Lúc này đám người Thần Hầu Phủ mới xông tới. Giang Tùy Vân nhìn chung quanh một chút, thở dài:
- Thần Hầu Phủ quả nhiên là thích lấy nhiều hiếp ít!
Hàn Thiên Khiếu đi tới phía trước lạnh lùng nói:
- Thần Hầu Phủ làm việc, đối với những kẻ cùng hung cực ác, cũng không cần phải khách khí.
- Tam sư huynh, vị Giang công tử này đã cảm thấy chúng ta lấy nhiều hiếp ít, không bằng để ta tới thử một chút thủ đoạn của Giang công tử.
Lập tức thấy người đeo mặt nạ mai phục trên tường cao kia chậm rãi đi tới, giọng nói khàn khàn. Giang Tùy Vân dựa vào ánh trăng thấy rõ ràng, người kia quả nhiên đeo một chiếc mặt nạ đồng xanh trên mặt, dưới ánh trăng xuất hiện ánh sáng yếu ớt. Trong lúc người kia đi lại, Giang Tùy Vân nhìn thấy, tay phải người kia không phải bàn tay máu thịt, mà được tạo thành từ sắt thép.
Hàn Thiên Khiếu nói:
- Lục sư đệ muốn đích thân ra tay sao?
Giang Tùy Vân run lên.
Gã ở kinh thành lâu dài, đương nhiên cực kỳ chú ý Thần Hầu Phủ.
Gã cũng biết được không ít tình hình của Thần Hầu Phủ.
Thần Hầu Phủ có bảy đại đệ tử Bắc Đẩu Thất Tinh. Bảy đại đệ tử cũng không thường xuyên lộ mặt, trong bảy người này, người thần bí nhất chính là người đứng thứ sáu Võ Khúc Giáo Úy.
Đại đệ tử Thần Hầu Phủ Hiên Viên Phá nổi tiếng bên ngoài. Người biết tên tuổi Khúc Tiểu Thương cũng không ít. Thế nhưng Võ Khúc Giáo Úy luôn là một tồn tại bí ẩn, chẳng những không có người nào có thể nói ra bề ngoài của gã, ngay cả tên họ của gã gần như không có người nào biết được.
Chỉ là nghe đồn nói Võ Khúc Giáo Úy quản lý khí giới của Thần Hầu Phủ, nghiên cứu chế tạo các loại binh khí cho Thần Hầu Phủ. Nhưng điều này là thật hay giả, không có người nào biết rõ ràng. Thậm chí ngay cả người trong Thần Hầu Phủ cũng không có mấy người thực sự nhìn thấy Võ Khúc Giáo Úy. Còn Võ Khúc Giáo Úy còn ở trong Thần Hầu Phủ hay không, điều này cũng không ai có thể xác định.
Giang Tùy Vân không nghĩ tới lần này Võ Khúc Giáo Úy cũng tham dự hành động này, bởi vậy có thể thấy được, tối nay Thần Hầu Phủ quả thực xuất động hết tinh nhuệ.
Võ Khúc Giáo Úy nâng cánh tay tạo bằng sắt thép kia lên, nhìn Giang Tùy Vân, cất tiếng cười nói:
- Hiếm khi đi ra hoạt động một chút, muốn thả lỏng gân cốt, vẫn xin Tam sư hynh thành toàn!
Hàn Thiên Khiếu ừ một tiếng. Lúc này Võ Khúc Giáo Úy mới cười nói:
- Đa tạ Tam sư huynh.
Đôi mắt dưới mặt nạ của gã nhìn chằm chằm Giang Tùy Vân, chậm rãi nói:
- Công phu các hạ am hiểu, hẳn là Luyện Binh Thủ và Nghịch Thủ Linh Đao. Hai môn tuyệt kỹ này thất truyền đã lâu, ta vẫn muốn biết trong đó rốt cuộc có kỳ quặc gì, hôm nay cũng muốn kiến thức một phen.
Giang Tùy Vân cảm thấy mát lạnh.
Võ Khúc chắc chắn hiểu cực kỳ rõ về mình. Nghịch Thủ Linh Đao và Luyện Binh Thủ chính là tuyệt kỹ sở trường của Giang Tùy ân. Năm đó gã học được hai môn công phu này từ Mạch Ảnh, nhiều năm qua vẫn âm thầm tập luyện. Lúc trước vì tranh đoạt chức Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, đã để lộ trên sàn võ. Chẳng qua lần ra tay đó, sau khi bị Thần Hầu Phủ điều tra, hiển nhiên được xếp vào hồ sơ.
Võ Khúc Giáo Úy cũng không nói nhiều, thân hình nhào tới, tay thép vồ thẳng tới Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân tay không tấc sắt, biết tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể nghênh đón. Trong lòng gã nghĩ cánh tay đối phương có vấn đề, mình không cần thiết phải liều mạng với tay phải của Võ Khúc. Gã kết hợp Nghịch Thủ Linh Đao và Luyện Binh Thủ làm một, chẳng những tay trái là đao, chiêu thức lại quỷ dị, chưa hẳn không thể đánh lại Võ Khúc Giáo Úy.
Hai người vừa giao thủ, cũng không hề lưu tình. Hiển nhiên Hàn Thiên Khiếu cực kỳ tin tưởng Võ Khúc Giáo Úy, cũng không xem trận chiến, mà đi tới bên cạnh Trưởng lão Chu Tước cách đó không xa. Gã thấy Trưởng lão Chu Tước ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch. Gã ngồi xổm xuống, nhìn thấy bụng Trưởng lão Chu Tước chảy máu không ngừng, lập tức lấy một bình sứ nhỏ ra đưa tới nói:
- Đây là thuốc trị thương, thoa lên vết thương, chẳng những có thể cầm máu, lại còn có thể khiến thương thế khôi phục nhanh chóng.
Trưởng lão Chu Tước chỉ dùng một dây vải cuốn vết thương lại, làm sao có thể ngăn cản máu tươi chảy ra. Giang Tùy Vân ra tay tàn nhẫn, vết thương cực sâu, gần như có thể nhìn thấy nội tạng. Hàn Thiên Khiếu ban thuốc, Trưởng lão Chu Tước gật đầu, biểu hiện biết ơn, lập tức tự mình bố thuốc.
- Các ngươi được lệnh của Hộ Quốc Công, đến đây tìm Hoàng thượng sao?
Hàn Thiên Khiếu cũng không đứng dậy, nhìn chằm chằm Trưởng lão Chu Tước hỏi.
Trưởng lão Chu Tước nhìn vào mắt Hàn Thiên Khiếu, lộ vẻ đề phòng.
Gần đây Thần Hầu Phủ vẫn luôn làm việc cho Tiêu Thiệu Tông. Mặc dù tối nay Thần Hầu Phủ ra ngoài một chuyến, tập sát Giang Tùy Vân và đám người liên quan, nhưng Trưởng lão Chu Tước thực sự không có cách nào xác định người trước mắt này là địch hay bạn, cũng không dám nói ra mục đích tối này.
- Quốc Công thủ vệ hoàng thành, là đang chờ chúng ta tìm được Hoàng thượng.
Hàn Thiên Khiếu thần sắc nghiêm trọng:
- Xích Đan Mị âm thầm tìm tới Thần Hầu Phủ, nắm giữ tín vật của Quốc Công, sai chúng ta tìm Hoàng thượng.
Gã ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Ngươi không cần sinh lòng hoài nghi chúng ta, trước hừng đông, chúng ta nhất định phải tìm được Hoàng thượng.
Trưởng lão Chu Tước thấy thế, cảm thấy Hàn Thiên Khiếu cũng không giả dối. Vả lại thời điểm này, gã cũng không cần thiết giở trò gian với mình. Lão gật đầu nói:
- Không sai, Quốc Công… Quốc Công hoài nghi Hoàng thượng có thể bị giam lỏng trong Vương phủ, cho nên lệnh chúng ta cứu Hoàng thượng ra, không nghĩ tới trúng mai phục.
Lão cười lạnh nói:
- Bọn họ đã bố trí mai phục ở đây, như vậy rất có thể Hoàng thượng đang ở nơi này, chúng ta… chúng ta phải nhanh chóng tìm được Hoàng thượng.
Hàn Thiên Khiếu hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Chính vì nơi này có trọng binh mai phục, khả năng Hoàng thượng ở đây là rất nhỏ. Yên lặng bày cạm bẫy ở nơi này, nếu ta đoán không sai, Tiêu Thiệu Tông đã ngờ tới Quốc Công sẽ phái người tới Vương phủ tìm kiếm, cho nên hắn muốn tương kế tựu kế, chuẩn bị một mẻ hốt gọn các ngươi. Chẳng qua nếu nơi này là cạm bẫy, vì phòng ngựa vạn nhất, Tiêu Thiệu Thông sẽ không giam lỏng Hoàng thượng ở đây.
Trưởng lão Chu Tước khẽ giật mình, lo lắng nói:
- Vậy… vậy Hoàng thượng ở đâu? Thời gian không còn nhiều lắm… !
Đúng lúc này, lại nghe được một tiếng gầm nhẹ. Trưởng lão Chu Tước ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy thủ đao của Giang Tùy Vân chém mạnh vào ngực Võ Khúc Giáo Úy. Lão biết thủ đao kia sắc bén, thất thanh nói:
- Cẩn thận… !
Nhưng thủ đao của Giang Tùy Vân đã chém qua, lúc này Trưởng lão Chu Tước hô đã không còn kịp.
Hàn Thiên Khiếu cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Ngươi dưỡng thương trước, những chuyện khác giao cho chúng ta.
Thủ đao Giang Tùy Vân chém qua ngực Võ Khúc Giáo Úy, liền mừng rỡ. Gã biết một đao kia chém xuống, chắc chắn có thể mở ngực bụng của Võ Khúc Giáo Úy, không chết cũng trọng thương.
Nào ngờ Võ Khúc Giáo Úy lại cười quái dị một tiếng, tay thép nhô ra, bóp lấy yết hầu Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân không nghĩ tới dưới tình huống ngực bụng bị cắt đối phương còn có thể ra tay, bị tay thép kia nắm chặt, trong lòng biết không ổn. Gã cố gắng vung cánh tay, liên tục chém trên người Võ Khúc Giáo Úy. Nếu là người bình thường, giờ phút này chắc chắn thân thể đã bị thủ đao của mình chém thành mảnh nhỏ. Nào ngờ Võ Khúc Giáo Úy ngoại trừ bị thủ đao chém rách vạt áo ra, bên trong lại không hề chảy ra một giọt máu tươi, trái lại tay thép chậm rãi nắm chặt. Yết hầu của Giang Tùy Vân bị bóp, không thể thở nổi, khí lực ngày càng yếu, trong khi giãy dụa, thủ đao cũng ngừng lại.
- Ta từng bị gãy một cánh tay, cho nên muốn thân thể của mình cũng đao thương bất nhập.
Đôi mắt dưới mặt nạ của Võ Khúc Giáo Úy mang theo vẻ đùa giỡn:
- Mặc dù tay đao của ngươi sắc bén, thế nhưng lại không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào cho cơ thể của ta, hiện giờ ngươi hiểu rõ vì sao ta muốn đánh một trận với ngươi chứ?
Trong mắt Giang Tùy Vân xuất hiện vẻ kinh hãi.
Lúc này gã rốt cuộc hiểu được, vị Võ Khúc Giáo Úy thần bí trước mắt này lại luyện thành thân thể mình đồng da sắt.
- Chẳng qua làm uốn mượn tay đao của ngươi thử một chút thân thể của ta có cứng cỏi hay không.
Trong giọng nói khàn khàn của Võ Khúc Giáo Úy mang theo vẻ đắc ý:
- Xem ra thân thể này quả thực đao thương bất nhập.
Mặt Giang Tùy Vân như tro tàn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Người trước mắt này lại chính là khắc tinh của mình, tuyệt kỹ mà xưa nay mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, trước mặt người này lại chẳng hề có tác dụng.
Võ Khúc Giáo Úy ngẩng đầu nhìn trời đêm, lẩm bẩm nói:
- Đêm nay rất thích hợp cho ngươi lên đường.
Tay théo uốn lượn, nghe một tiếng rắc vang lên, xương cổ của Giang Tùy Vân bị tay thép vặn gãy, đầu rủ xuống mềm nhũn, cứ chết đi như vậy.
Võ Khúc Giáo Úy buông lỏng tay, thi thể Giang Tùy Vân rơi xuống mặt đất giống như một bãi bùn nhão.
Hàn Thiên Khiếu quay lại phân phó đám người Thần Hầu Phủ:
- Vương phủ còn loạn đảng sót lại, giúp đỡ huynh đệ khác thanh trừ hết bọn họ.
Giọng gã còn chưa dứt, lại nghe một người nói:
- Có người!
Mọi người nhìn qua, thấy một đám người nơi xa đang nhanh chóng tới nơi này. Đám lại viên Thần Hầu Phủ lập tức bưng tên nỏ, nhắm ngay đám người kia. Đám người kia còn chưa tới gần, liền nghe có người kêu lên:
- Chu lão đại, Chu lão đại!
Trưởng lão Chu Tước nghe được âm thanh, vội nói với Hàn Thiên Khiếu:
- Là người một nhà!
Trong bóng đêm, một đám người chạy tới, người đi đầu chính là Bạch Thánh Hạo. Nhìn thấy đám người Thần Hầu Phủ, gã không hề ngạc nhiên, lại chắp tay với đám người nói:
- Đa tạ rút đao tương trợ.
Gã nhìn thoáng qua Chu Tước đang ngồi dưới đất, bước tới phía trước, nhìn thấy bụng lão chảy máu, vội la lên:
- Trưởng lão, ngài?
Dưới tình thế cấp bách, gã cũng không để ý xưng hô.
Chu Tước lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, may mà các vị Thần Hầu Phủ ra tay giúp đỡ.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Trong Vương phủ đã bố trí sẵn mai phục, chúng ta đều trúng cạm bẫy, các huynh đệ tổn thất nặng nề. Nếu như không có sự giúp đỡ của Thần Hầu phủ, hậu quả khó mà lường được.
Chu Tước khẽ gật đầu, điều này không khác biệt gì so với suy đoán của lão, lão hỏi:
- Còn lại bao nhiêu người?
- Tổn thất mấy chục huynh đệ. Chẳng qua người Thần Hầu Phủ giúp đỡ, trước mắt đã xử lý sạch đám phục binh kia.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Chẳng qua người kia ở nơi nào, chúng ta vẫn không biết.
Hàn Thiên Khiếu liền nói:
- Người của Cái Bang tới bên Tây Uyển, nơi khác giao cho Thần Hầu Phủ chúng ta. Mọi người cùng nhau tìm kiếm, nếu như nhìn thấy Hoàng thượng, phát tín hiệu là được.
Bạch Thánh Hạo nghe xong, biết Thần Hầu Phủ đã biết Cái Bang muốn tìm người nào. Gã biết thời gian cấp bách, không thể chậm trễ, nói với Chu Tước:
- Trưởng lão ở đây chữa thương, thuộc hạ lập tức dẫn người đi tìm Hoàng thượng.
Gã đứng dậy, chắp tay với Hàn Thiên Khiếu, cũng không chậm trễ, dẫn đám người thủ hạ vội vàng rời đi.
Thời điểm phủ Hoài Nam Vương xảy ra trận ác chiến, bầu không khí trong tiêu cục Húc Nhật cũng nghiêm trọng.
Đinh Dịch Đồ nhìn chằm chằm người trung niên đối diện, đôi mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên mặt giãn ra cười nói:
- Tiêu cục Húc Nhật nhận được sự coi trọng như thế. Các hạ đã kiên quyết muốn đi chuyến tiêu này, dù sao các hạ cũng nên nói ra thân phận thật sự, nếu không các huynh đệ bán mạng cho ai cũng không biết, thực sự không thể nào nói nổi.
Người trung niên kia lại cười nói:
- Ta chỉ là một thương nhân bình thường, là ai cũng không quan trọng, quan trọng là đồ vật trong tay nhất định phải đưa ra ngoài.
- Các hạ giấu đầu lộ đuôi, lần này đến đây, chỉ sợ ý tứ không như lời nói?
Đinh Dịch Đồ đưa tay vuốt râu:
- Thực ra muốn biết lai lịch của các hạ cũng không khó.
Y vỗ tay, mấy người liên xông tới từ ngoài cửa, Đinh Dịch Đồ lại cười nói:
- Mấy vị này trước khi tiến vào tiêu cục, đều là hảo hán thành danh trên giang hồ, cũng biết một chút đối với công phu các môn phái. Các hạ đã không muốn tự mình nói ra, vậy thì để họ thử một chút thân thủ của các hạ.
Người trung niên kia thở dài:
- Thói đời như thế, tiêu cục Húc Nhật muốn hạ thủ với người đến nhà làm khách sao?
Đôi mắt Đinh Dịch Đồ lộ ra sát ý, cười lạnh nói:
- Nếu thực sự là bạn tốt, đương nhiên khoản đãi thật tốt. Nhưng nếu muốn đến cửa kiếm chuyện, đây lại nói một chuyện khác.
Y đưa mắt ra hiệu một cái, ba tên hán tử xông tới đều không do dự, vung đao bổ tới người trung niên kia.
Hai chân người trung niên kia đạp một cái, đột ngột bay lên khỏi mặt đất, thân trên không trung, dưới chân đá một cái, chiếc ghế kia đã bay thẳng qua đầu một người.
Đây là chiếc ghế gỗ lim, cực kỳ nặng nề, lúc bay ra mang theo tiếng gió vun vút. Người đứng phía trước chém xuống một đao, một tiếng rắc vang lên, đã chém chiếc ghế gỗ lim kia thành hai nửa, nhưng thế đi không giảm, đại đao vẩy nghiêng, tìm tới người trung niên trên không trung.
Người trung niên cười một tiếng, thân trên không lại xoay một nửa vòng tròn, đại đao kia vẩy tới, người trung niên xoay tròn tránh thoát, lúc rơi xuống mũi chân điểm vào lưỡi đao. Không chờ người kia thu đao, y đá ra một cước trúng vào mặt người kia. Người kia kêu thảm một tiếng, đã bị đá bay ra ngoài.
Hai tên đồng bạn phía sau gã chém nghiêng hai đao một trái một phải. Người trung niên mượn lực cú đá vừa rồi, thân hình nhảy lùi lại, rơi trên mặt bàn trong đại sảnh, cười nói:
- Đinh Tổng tiêu đầu, xem ra võ nghệ của tiêu sư tiêu cục thực sự qua quýt bình thường, ta thực sự lo lắng nếu giao chuyến tiêu này cho các ngươi, có thuận lợi hay không?
- Quả nhiên là tới gây chuyện.
Phó Tổng tiêu đầu Bạch Ly khẽ hô một tiếng, muốn xông tới. Đúng lúc này, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng động lớn, lập tức có người bẩm báo ngoài cửa:
- Tổng tiêu đầu, có quan sai tới bên ngoài!
Đinh Dịch Đồ khẽ giật mình, nghĩ thầm vì sao lúc này lại có quan sai tới đây. Y cảm thấy nghi hoặc, đã nghe được tiếng cửa chính tiêu cục bị gõ mạnh, còn nghe được có người lớn tiếng nói ngoài cửa:
- Nhanh mở cửa, Kinh Đô Phủ làm việc, nhanh mở cửa!
Bạch Ly cũng kinh ngạc, liếc nhìn Đinh Dịch Đồ. Đinh Dịch Đồ trầm giọng nói:
- Mở cửa!
Người bên ngoài lập tức đi truyền lời, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, lập tức nhìn thấy một đám nha sai Kinh Đô Phủ vây quanh một người đi tới đại sảnh. Đinh Dịch Đồ nhìn thấy quan bào của người kia, không nhìn khuôn mặt, chỉ nhìn vạt áo người kia, chính là Phủ Doãn Kinh Đô Phủ Thiết Tranh.
Đinh Dịch Đồ không nghĩ tới vào lúc này Thiết Tranh lại dẫn người tìm tới cửa, y cảm thấy rất giật mình, nhưng vẫn tiến tới chắp tay nói:
- Có phải là Kinh Đô Phủ Thiết đại nhân?
Thiết Tranh liếc đại sảnh một chút, nói:
- Đinh Tổng tiêu đầu, các ngươi đang làm gì vậy?
Bạch Ly liền lên tiếng:
- Thiết đại nhân, mấy người kia tới cửa ủy thác tiêu, lại cố ý gây chuyện, tâm thuật bất chính, vẫn xin Thiết đại nhân bắt mấy người kia về Kinh Đô Phủ, cẩn thận thẩm vấn.
Người trung niên kia đã nhảy xuống từ trên bàn, vẻ mặt khổ sở nói:
- Thiết đại nhân, ngài chớ nghe họ oan uổng chúng ta. Chúng ta nghe nói tiêu cục Húc Nhật giao thiệp rộng rãi, cho nên mới muốn mời họ hộ tiêu, thế nhưng họ chẳng những muốn chiếm tiêu, còn vu hãm chúng ta đến nhà gây chuyện. Đây quả thực là oan uổng bằng trời, vẫn cầu Thiết đại nhân minh xét.
Thiết Tranh nhíu mày, hỏi Đinh Dịch Đồ:
- Đinh Tổng tiêu đầu, không làm chuyến tiêu này thì bỏ đi, đến nhà là khách, cần gì phải khó xử bọn họ?
Đinh Dịch Đồ là nhân vật bậc nào, đầu tiên là người trung niên tới nhà gây sự, tiếp theo Thiết Tranh lại dẫn rất nhiều người của Kinh Đô Phủ tới nhà vào lúc này. Y lập tức biết chuyện không thích hợp, lại cười nói:
- Thiết đại nhân nói đúng lắm.
Y nói với người trung niên:
- Thực xin lỗi các hạ, chúng ta không nhận chuyến tiêu này được, nếu các hạ cảm thấy thất lễ, ta bồi lễ với ngài, vẫn xin đừng nên trách cứ.
Thiết Tranh gật đầu nói:
- Chuyện này đừng dây dưa nữa.
Đinh Dịch Đồ nói:
- Thiết đại nhân tự mình tới nhà, không biết có việc gì?
- Đinh Tổng tiêu đầu, hiện giờ ngươi đi cùng chúng ta một chuyến, chúng ta tới Kinh Đô Phủ nói chuyện.
Từ đầu đến cuối Thiết Tranh đều bình tĩnh tự nhiên.
Đinh Dịch Đồ cau mày nói:
- Tới Kinh Đô Phủ? Đại nhân, lúc này tại hạ thực sự không rõ, chẳng lẽ tại hạ bị kiện cáo?
- Đinh Tổng tiêu đầu, ngươi còn nhớ tới hai năm trước, ngươi có một tiêu đội trở về từ thành Hội Trạch, trên đường về đột nhiên bị người cướp, toàn bộ tiêu đội đều bị giết, hàng hóa cũng bị cướp sạch?
Thiết Tranh nói:
- Đêm nay để ngươi đi qua, chính là vì việc này. Vốn chuyện này phái một người tới là có thể mời ngươi qua, chẳng qua bản quan vừa vặn dẫn người đi ngang qua nơi này, nên thuận tiện mang ngươi trở về cùng.
Đinh Dịch Đồ kinh ngạc nói:
- Chuyện hai năm trước?
- Không sai.
Thiết Tranh nói:
- Chúng ta đã có được chút manh mối trong chuyện này, chẳng qua còn cần ngươi cùng phối hợp.
Y giơ tay lên nói:
- Mời đi!
Đinh Dịch Đồ hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Thiết đại nhân, cũng không phải thảo dân mạo phạm, chẳng qua đêm nay thảo dân còn có việc trong người. Sáng sớm ngày mai, thảo dân nhất định sẽ tới Kinh Đô Phủ, đại nhân muốn biết chuyện gì, đến lúc đó thảo dân nhất định biết gì nói nấy.
- Đinh Tổng tiêu đầu, đại nhân cho ngươi mặt mũi, ngươi lại còn không cần.
Một tên Bộ đầu Kinh Đô Phủ sau lưng trầm giọng nói:
- Không phải lúc nào đại nhân cũng có thời gian, tối nay vất vả có thời gian hỏi đến việc này, ngươi còn ra sức khước từ, rốt cuộc là ý gì?
- Không có ý gì khác.
Đinh Dịch Đồ nói:
- Quả thực bởi vì có việc trong người. Đại nhân, chuyện này qua hai năm rồi, cho dù muốn tiếp tục truy tra, cũng không cần nóng vội nhất thời, chờ đại nhân rảnh rỗi, lại tra cũng không muộn.
Bộ đầu kia cười lạnh nói:
- Án mạng giết người, muốn tra lúc nào, chẳng lẽ do ngươi nói là được?
Mặt Thiết Tranh cũng lạnh lùng, không nói lời nào.
Bạch Ly bỗng nhiên nói:
- Thiết đại nhân, lúc ấy tiêu đội kia do thảo dân phái ra, trước và sau chuyện đó, thảo dân đều rõ ràng, hiện giờ thảo dân đi cùng các ngài tới nha môn. Chuyện Tổng tiêu đầu biết ta đều biết, nếu vì tra án này, thảo dân lại là người thẩm vấn tốt nhất.
Đinh Dịch Đồ cũng gật đầu:
- Không sai, Bạch tiêu đầu hiểu rất rõ chuyện năm đó, cho nên… !
- Đinh Dịch Đồ, cũng không chỉ là những chuyện này.
Thiết Tranh lạnh lùng nói:
- Tuy rằng điều tra vụ án năm đó làm ột chuyện, ngươi nhất định phải theo chúng ta trở về Kinh Đô Phủ giúp đỡ điều tra.
Đôi mắt y nhìn chằm chằm Đinh Dịch Đồ:
- Nghe nói tiêu cục Húc Nhật dùng hộ tiêu làm ngụy trang, vận chuyển trộm binh khí, có việc này hay không?
Sắc mặt Đinh Dịch Đồ đột biến, lập tức nói:
- Đại nhân, có mấy lời cũng không thể tùy tiện nói ra miệng.
- Nghe nói một số quan tướng quân đoàn Tần Hoài to gan bằng trời, âm thầm vận chuyển trộm binh khí trong quân khỏi doanh trại, lại lợi dụng tiêu đội vận chuyển binh khí về kinh.
Thiết Tranh chậm rãi nói:
- Việc này chẳng những dính tới quan tướng quân đoàn Tần Hoài, còn có tướng lĩnh Hổ Thần Doanh phòng thủ cửa thành. Tiêu cục Húc Nhật các ngươi dính vào trong đó, đương nhiên phải nói rõ việc này.
Sắc mặt Đinh Dịch Đồ cũng lạnh lùng, nói:
- Nếu như đại nhân nói như vậy, cứ lấy chứng cứ ra, nếu quả thực có thể chứng minh tiêu cục Húc Nhật từng làm chuyện như vậy, Đinh mỗ cam nguyện đền tội, nếu không… !
Hàn quang lóe lên trong mắt y :
- Đại nhân vẫn nên thu hồi những lời này.
- Muốn chứng cứ, hãy tới Kinh Đô Phủ cùng bản quan.
Thiết Tranh nói:
- Đến Kinh Đô Phủ, bản quan đương nhiên sẽ cho ngươi xem chứng cứ.
Đinh Dịch Đồ xoay người lại, đi tới bên ghế, đặt mông ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Nếu như Đinh mỗ không đi thì sao?
Sau tiếng nói của y, Bộ đầu Kinh Đô Phủ rút đao ra, hơn hai mươi tên bộ khoái đi theo cũng đều đè chuôi đao. Đinh Dịch Đồ hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Có ai không!
Trong lúc nhất thời, một đám người tuôn ra từ bốn phía, đều là tiêu sư và tranh tử thủ của tiêu cục Húc Nhật, đám người nườm nượp, ít nhất cũng bốn năm mươi người.
Thiết Tranh nhìn lướt qua, lại cười nói:
- Đinh Dịch Đồ, ngươi muốn làm phản à?
- Thiết đại nhân không có chứng cứ, lại nói xấu tiêu cục Húc Nhật vận chuyển trộm binh khí.
Đinh Dịch Đồ ngồi ngay ngắn trên ghế, bình thản:
- Đinh mỗ xuất thân quân nhân, không nhận oan khuất. Nếu Thiết đại nhân khăng khăng muốn bức bách, đại khái có thể lấy đầu trên cổ Đinh mỗ ngay lúc này.
Y lườm Thiết Tranh một cái, nói với vẻ sâu sắc:
- Thiết đại nhân, Đinh mỗ khuyên ngài vẫn nên về Kinh Đô Phủ trước suy nghĩ một chút, đến ngày mai, nếu như ngài cảm thấy Đinh mỗ có tội, đến lúc đó không cần ngài tới mời, chỉ cần phái một người tới, Đinh mỗ sẽ đến nhà chứng minh sự trong sạch, đêm nay Đinh mỗ sẽ không đi nơi nào hết!
Bầu không khí trong sảnh lập tức ngưng trọng.
Đinh Dịch Đồ rõ ràng là trở mặt rồi, tiêu cục Húc Nhật này người đông thế mạnh, Đinh Dịch Đồ lại là cao thủ, thực sự ra tay, Kinh Đô Phủ căn bản không có chỗ tốt gì.
Trong ngoài sảnh giương cung bạt kiếm.
Hai mắt Thiết Tranh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đinh Dịch Đồ, bỗng nhiên lại bật cười. Nụ cười này của y hơi đột ngột, Đinh Dịch Đồ nhíu mày, phát hiện Thiết Tranh lại ra hiệu bằng mắt với người trung niên kia. Trong lòng y run lên, biết chuyện có kỳ quặc. Đêm nay người trung niên kia và Thiết Tranh nối nhau mà tới tiêu cục Húc Nhật, quả thực rất kỳ quặc.
Đúng lúc này, lại nghe nơi xa truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, thân thể Đinh Dịch Đồ chấn động, thình lình đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Điệu hổ ly sơn!
Y quay người muốn đi, Thiết Tranh đã nghiêm nghị nói:
- Đinh Dịch Đồ, đêm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi, ngươi đi nơi nào?
Đinh Dịch Đồ trầm giọng nói:
- Người tới, bắt lấy bọn họ!
Bạch Ly đã sớm chờ Đinh Dịch Đồ ra lệnh, nghe được Đinh Dịch Đồ ra lệnh, gã trầm giọng nói:
- Bắt tất cả bọn họ lại!
Gã là người đầu tiên lao ra, dùng tay tóm thẳng tới Thiết Tranh.
Gã biết người Kinh Đô Phủ do Thiết Tranh dẫn đầu, chỉ cần bắt được Thiết Tranh, người Kinh Đô Phủ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đinh Dịch Đồ lại không tranh đấu với mọi người, thừa cơ rời đi.
Thân pháp y nhẹ nhàng, dưới chân như gió, giống như bóng quỷ trong đêm tối. Y xuyên qua qua viện, bỗng nhìn thấy hai người ngã phía trước, tiến tới thấy người ngã dưới đất chính là tranh tử thủ trong tiêu cục. Y giật nảy mình, biết lúc trước sảnh dây dưa, đã có người thừa cơ lẩn vào trong tiêu cụ.
Chợt nghe nơi xa truyền đến hai tiếng sáo trúc một ngắn một dài, nghe được tiếng sáo trúc kia, Đinh Dịch Đồ càng biến sắc.
Y kinh doanh tiêu cục, đi con đường giang hồ, đương nhiên nghe hiểu ám hiệu trên giang hồ. Hai tiếng ngắn dài chính là ám hiệu thường gặp nhất trên giang hồ, chính là thông báo đồ vật đã lấy được tranh thủ thời gian rút lui.
Đinh Dịch Đồ nắm chặt hai tay, dưới chân càng nhanh. Tiêu cục này không nhỏ, đình viện cũng nhiều, chẳng những có kho hàng, lại còn chuồng ngựa, diễn võ trường, tiệm cơm và ký túc xá cũng không nhỏ.
Đinh Dịch Đồ xanh mặt, xuyên qua hai bức tường, rốt cuộc đi tới bên ngoài một căn viện. Y nhìn chung quanh một chút, không thấy bóng người, lúc này mới đẩy cửa xông vào trong viện. Trong viện này chất đầy củi lửa, chính là kho củi tiêu cục. Trong tiêu cục có hơn trăm người, mỗi ngày chỉ ăn cơm cũng có không ít người, cho nên kho củi cực lớn, trong viện gần như đều là củi lửa đã bổ sẵn khắp nơi. Bình thường ngoại trừ hai tên tạp dịch sẽ tới nơi này vận chuyển chút củi lửa, gần như không có người bước vào.
Phía trên kho củi một nửa không che đậy, một nửa khác thì dùng vải che mưa, đây là lo lắng một khi trời mưa làm ướt củi sẽ không thể sử dụng. Nhưng nếu muốn dùng vải che mưa che khuất tất cả, vậy thì ánh nắng không tốt sẽ không thể phơi củi.
Đinh Dịch Đồ nhìn thấy trong viện giống như trước đây, cũng không có gì đặc biệt. Y thở phào một hơi, bỗng nhiên nhận ra điều gì, thất thanh nói:
- Không tốt… !
Y xoay người lại, nhìn qua cửa viện, đã thấy một bóng người đi tới từ ngoài viện, bóng người kia yểu điệu động lòng người, lúc đi lại phong thái quyến rũ, mặc đồ dạ hành trên người, khuôn mặt cũng che lại, nhưng người mù cũng có thể nhìn ra, người đến là một nữ nhân thân thể mê người.
- Xem ra Đinh Tổng tiêu đầu cũng không hề thông minh!
Nữ nhân kia vặn vẹo eo, đi tới như rắn, giọng nói câu hồn:
- Tiêu Thiệu Tông phó thác trọng trách như vậy cho ngươi, xem ra hắn còn ngu xuẩn hơn ngươi!
Dưới hoàng thành, Tiêu Thiệu Tông chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thật lâu không nói gì.
Dáng người gã thấp bé, nhưng trong mấy ngàn người trên quảng trường này, dù là ai cũng không có cách nào coi nhẹ sự tồn tại của gã.
Qua một hồi lâu, gã cúi đầu xuống, dường như đang trầm tư cái gì, đột nhiên hỏi:
- Hiện giờ là giờ nào?
- Hồi bẩm Vương gia, đã tới giờ Sửu.
Quý Hòa cung kính nói:
- Cách thời gian cuối cùng đã không tới hai canh giờ!
- Hai canh giờ… !
Tiêu Thiệu Tông khẽ gật đầu, giống như có suy nghĩ, sau một lát mới nói:
- Tần Thống lĩnh!
Thống lĩnh Huyền Vũ Doanh Tần Trọng mặc giáp trụ màu xám bên cạnh cung kính nói:
- Có mạt tướng!
- Ngươi nhìn xem canh giờ.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Vừa qua giờ Dần, không cần bản Vương hạ lệnh, ngươi trực tiếp công thành!
Tần Trọng lập tức nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
- Vương gia, mạt tướng thỉnh cầu dẫn đầu công thành!
Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Lục Hiểu Triều mặc giáp đen sau lưng Tiêu Thiệu Tông nhịn không được nói:
- Mạt tướng đã sai người vận chuyển vũ khí công thành tới đây, lập quân lệnh trạng ở nơi này, trong hai canh giờ nhất định công phá cửa chính hoàng thành!
Hổ Thần Doanh đương nhiên không có vũ khí công thành hạng nặng, cái gọi vũ khí công thành chỉ là mấy chiếc thang mây điều ra từ trong kho vũ khí mà thôi.
Tiêu Thiệu Tông lại cười nói:
- Không vội, Lục Thống lĩnh, luôn có thời điểm để ngươi kiến công lập nghiệp, trận đầu này vẫn giao cho Tần Thống lĩnh Huyền Vũ Doanh.
Lục Hiểu Triều vẫn luôn là cái đinh Tiêu Thiệu Tông chôn trong Hổ Thần Doanh, nhiều năm qua không ai biết được trên thực tế Lục Hiểu Triều là người thân tín của Tiêu Thiệu Tông. Lần này Tiết Linh Phong bị hại, Lục Hiểu Triêu rốt cuộc làm ra tác dụng mà Tiêu Thiệu Tông dự mưu đã lâu, một hành động trở thành Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, nắm giữ ba ngàn tinh nhuệ Hổ Thần Doanh trong tay.
Tiêu Thiệu Tông rất rõ ràng, có Lục Hiểu Triều tọa trấn, Hổ Thần Doanh chính là một lá vương bài trong tay mình.
Sau khi Tần Trọng lên chức, mặc dù từng thanh tẩy một phen đối với Huyền Vũ Doanh, nhưng từ mới đầu Huyền Vũ Doanh chính là nơi các thế lực đan xen trong đó, trong thời gian ngắn không có khả năng lập tức loại trừ phân tranh nội bộ. So với Hổ Thần Doanh thuần túy, Huyền Vũ Doanh cũng không khiến Tiêu Thiệu Tông quá yên tâm. Công thành cần Huyền Vũ Doanh ra trận, nhưng sau này khống chế kinh thành vẫn cần lực lượng của Hổ Thần Doanh. Cho nên Tiêu Thiệu Tông đương nhiên không hi vọng Hổ Thần Doanh hao tổn trong trận chiến công thành.
Lục Hiểu Triều cũng không dám nhiều lời.
Đúng lúc này, liền thấy mấy tên quan viên đến gần, Tiêu Thiệu Tông liếc mắt qua, thấy là Đậu Quỳ, lại cười nói:
- Đậu đại nhân, hôm nay ngươi đã vất vả rồi.
Hơn vạn binh mã vây khốn hoàng thành, chuyện xảy ra bất ngờ, qua một ngày, cung ứng đồ ăn thức uống đều do Đậu Quỳ phụ trách. Đậu Quỳ quả thực làm cực kỳ thỏa đáng, điều này khiến Tiêu Thiệu Tông hết sức hài lòng.
- Vương gia, đây là chuyện trong bổn phận của hạ quan.
Đậu Quỳ hơi khom người, cung kính nói:
- Vương gia có gì phân công, tùy thời phân phó.
- Ngươi đã làm rất tốt rồi.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước tiên có thể trở về nghỉ ngơi.
- Hạ quan không mệt.
Bộ dạng Đậu Quỳ giống như muốn nói lại thôi, dường như có lời muốn nói. Tiêu Thiệu Tông vừa liếc qua là nhận ra, mỉm cười nói:
- Đậu đại nhân còn có chuyện gì?
Đậu Quỳ suy nghĩ một chút, mới nói khẽ:
- Vương gia, Hoàng thượng bị nghịch tặc Tề Ninh làm hại, sau khi công phá hoàng thành, đương nhiên phải phanh thây xá xác nghịch tặc, chỉ là… !
Y do dự một chút, nhìn những quan viên khác bên người. Mấy quan viên kia cũng nhìn nhau. Tiêu Thiệu Tông ôn hòa nói:
- Có lời gì, cứ nói đừng ngại.
- Vương gia, nước không thể một ngày không có vua.
Đậu Quỳ nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng đã băng hà, hạ quan cho rằng, sau khi phá thành diệt trừ gian ninh, chuyện lớn đầu tiên chính là cần có một vị tân quân đăng cơ, như vậy mới có thể ổn định triều cục Đại Sở ta. Quân đoàn Tần Hoài chém giết ở tiền tuyến, nếu như không có tân quân tọa trấn vào thời điểm này, chẳng những không tốt cho đất nước, lại rất có thể dẫn tới lòng quân tiền tuyến tan rã, nói không chừng còn mang tới… tai họa ngập đầu.
- Đúng là như thế.
Một quan viên bên cạnh nói:
- Vương gia, ngài là huyết mạch đích thân của Thái Tổ Hoàng đế, dù Hoàng thượng đã đại hôn, nhưng không sinh hạ Hoàng tử, đương nhiên không có Hoàng tử để kế vị. Trong huyết mạch Hoàng tộc, cũng chỉ có Vương gia có tư cách kế thừa Hoàng vị mà thôi… !
Tiêu Thiệu Tông cau mày nói:
- Phản tặc chưa trừ, bàn luận chuyện này vào lúc này, có phải quá sớm hay không? Vả lại bản Vương chỉ muốn trừ gian cho nước, còn chuyện vua kế tục, sẽ có thể tìm ra được.
- Vương gia, thời điểm nguy nan lúc này, chỉ có Vương gia đứng ra.
Đậu Quỳ nghiêm mặt nói:
- Vương gia có khí phách và tài cán ổn định càn khôn, Lương đại nhân nói không sai, Vương gia là huyết mạch đích thân của Thái Tổ Hoàng đế, vua kế tục này không phải Vương gia không ai có thể gánh được trách nhiệm.
- Tại sao Đậu đại nhân lại đột nhiên nói tới chuyện này.
Đậu Quỳ nói:
- Vừa rồi rất nhiều quan viên chúng ta đã thương nghị, thân là triều thần, đương nhiên phải làm việc cho đất nước. Mọi người đều lo lắng sau khi Tề Ninh bị tiêu diệt, kinh thành vẫn không được bình an, cho nên tất cả mọi người cảm thấy nước không thể một ngày không có vua, thời điểm nguy nan nhất định phải có người đứng ra gánh vác giang sơn xã tắc.
Y dừng lại một chút, mới chắp tay nói:
- Hạ quan nói với mọi người hẳn là do Vương gia kế thừa đại thống, các vị quan viên đều cảm thấy Vương gia là lựa chọn thích hợp nhất. Thần nắm giữ Hộ Bộ, nếu muốn làm lễ đăng cơ, Hộ Bộ chắc chắn sẽ thông qua một khoản bạc cùng Lễ Bộ chuẩn bị việc này. Chuyện này không thể kéo dài, đương nhiên chuẩn bị sớm cho thỏa đáng. Cho nên… hạ quan chuẩn bị bàn bạc chuyện này với Viên Thượng Thư, không biết ý Vương gia thế nào?
Tiêu Thiệu Tông hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ý của Viên lão Thượng Thư thế nào?
- Lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, tạm thời còn đang nghỉ ngơi, cũng chưa đi qua quấy rầy.
Đậu Quỳ nhỏ giọng nói:
- Chẳng qua ngoại trừ hạng người cá biệt dụng ý khó dò, phần lớn quan viên đều ủng hộ Vương gia đăng cơ.
- Hạng người cá biệt dụng ý khó dò?
Tiêu Thiệu Tông thần sắc bình tĩnh:
- Đậu đại nhân nói là người nào?
- Đám người do Lô Tiêu dẫn đầu.
Đậu Quỳ nhỏ giọng nói:
- Đám người kia vừa rồi còn tập trung một chỗ lén lén lút lút, cũng không biết đang bàn bạc chuyện gì. Vừa rồi chúng ta nói tới chuyện Vương gia kế vị, Lô Tiêu lại nói chờ sau khi thành phá, phải nghênh đón Hoàng hậu vào cung trước. Còn chuyện do ai kế thừa đại thống, hắn nói còn chưa tới thời điểm bàn bạc chuyện này.
Y cười lạnh nói:
- Người này tâm thuật bất chính, kết bè kết cánh với đám người Binh Bộ. Hạ quan cảm thấy cần phải điều tra người này cẩn thận.
Tiêu Thiệu Tông cười nhạt một tiếng, nói:
- Lô đại nhân nói cũng không sai, lúc này cũng không phải thời điểm bản bạc vua kế nhiệm.
- Vương gia, ngoại trừ BInh Bộ, quan viên các Bộ khác đều cực kỳ ủng hộ Vương gia.
Đậu Quỳ khẽ nói:
- Hạ quan vừa nhìn thấy Lễ Bộ Thị Lang Hồ Bá Ôn, nói tới chuyện này, xem ý của Hồ Thị Lang, dường như cũng cảm thấy nên do Vương gia kế thừa đại vị. Địa vị của Hồ Bá Ôn này ở Lễ Bộ gần với Viên lão Thượng Thư… !
Y hạ giọng nói:
- Viên lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ xuất sĩ. Sau khi lão Thượng Thư xuất sĩ, Hồ Bá Ôn có tư lịch nhất tiếp nhận vị trí Lễ Bộ Thượng Thư. Hắn đã ủng hộ Vương gia, như vậy toàn bộ Lễ Bộ cũng sẽ ủng hộ Vương gia.
- Thời điểm đặc biệt làm việc đặc biệt.
Lương đại nhân bên cạnh nói:
- Vương gia, hiện giờ là thời điểm đặc biệt, hạ quan cho rằng, sau khi thành phá, lập tức triệu tập văn võ bá quan tiến vào Thừa Thiên Điện, đến lúc đó chúng ta cùng ủng hộ Vương gia đăng cơ, để tránh đêm dài lắm mộng, sinh ra phiền phức khác.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Lương đại nhân nói rất đúng, đến lúc đó nếu như người nào dám phản đối, đó chính là dụng ý khó dò, thậm chí là đồng đảng của Tề Ninh, có thể giam giữ hạ ngục tại chỗ!
Đôi mắt y lộ vẻ hung ác.
Vừa đến giờ dần, trên quảng trường đã đằng đằng sát khí. Tần Trọng truyền quân lệnh xuống, ba ngàn tướng sĩ Huyền Vũ Doanh đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thang mây điều tới từ kho vũ khí đã được đưa tới phía trước, do Thuẫn bài binh mặc giáp nặng xung phong, nhiệm vụ là đẩy thang mây tới dưới thành. Cung tiễn thủ thì ở phía sau Thuẫn bài binh, một khi khởi xướng tiến công, Cung tiễn thủ sẽ làm yểm hộ, áp chế Cung tiễn thủ đầu tường, khiến cho binh mã thúc đẩy tới dưới tường thành.
Còn đám kỵ binh số lượng không nhiều, thì bày trận ở phía sau cùng. Đây là công thành chiến, kỵ binh không có cách nào khởi xướng công kích đối với tường thành, chỉ chờ sau khi cửa thành bị phá, kỵ binh lại xông vào trong thành khởi xướng quét dọn quân địch.
Thực ra trong lòng binh mã dưới thành đều hiểu, binh lực Võ Lâm Doanh thủ thành thực sự quá ít, chia thủ bốn cửa, thủ quân mỗi cửa thành chẳng qua chỉ mấy trăm người. Cho dù họ phản kích sắc bén, cũng không có khả năng chịu nổi thế công của đối thủ gấp mười, đánh hạ hoàng thành chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Huyền Vũ Doanh trú đóng gần kinh thành lâu dài, ít có cơ hội lập công. Đối với quân nhân mà nói họ rất coi trọng công huân, nếu không có công huân, cho dù được lên chức cũng không có người nào phục. Cho nên so với tướng sĩ tiền tuyến chém giết, binh mã gần kinh kỳ thực sự không nhiều cơ hội được thăng chức.
Lần này Tề Ninh phản nghịch, dẫn Võ Lâm Doanh mưu phản, điều này đối với Võ Lâm Doanh mà nói thực sự là cơ hội lập công ngàn năm có một. Toàn bộ Huyền Vũ Doanh đều hiểu rõ, sau khi công phá hoàng thành tru diệt Tề Ninh lần này, chắc chắn sẽ chào đón một lượt phong thưởng. Nếu như có thể lập được chiến công trong trận này, chắc chắn có lợi ích rất lớn đối với tiền đồ.
Mặc dù chờ đợi dưới thành một ngày, nhưng sĩ khí của các tướng sĩ vẫn tràn đầy. Sau khi Tần Trọng ra lệnh một tiếng, mấy ngàn tướng sĩ lập tức như sói như hổ, chỉ chờ canh giờ vừa đến, lập tức khởi xướng thế công.
Đại chiến sắp tới, những quan viên trong triều kia đã bị phong tỏa ở phía sau cùng, không cách nào tiến về phía trước.
Mặc dù Hổ Thần Doanh của Lục Hiểu Triều không có cách nào đảm nhiệm tiên phong, nhưng cũng sẵn sàng trận địa, chỉ chờ Huyền Vũ Doanh công thành gặp khó, họ sẽ tiến lên trợ trận.
Lúc Tề Ninh leo lên đầu thành, cách giờ mão chẳng qua một nén nhang. Tướng sĩ Võ Lâm Doanh trên đầu thành nhìn thấy binh mã dưới thành đã chuẩn bị công thành, họ cũng đều sẵn sàng trận địa.
- Quốc Công, không biết… ?
Dư Biệt Cổ nhìn thấy Tề Ninh lên đầu tường, vội hỏi. Chỉ là gã còn chưa hỏi ra miệng, Tề Ninh đã cười nhạt nói:
- Dư Giáo Úy, tuân theo lời dặn của ta lúc trước, vừa tới canh giờ, ta sẽ tự ra khỏi thành, cho dù xảy ra chuyện gì, một mình ta gánh chịu, sẽ không liên lụy tới các tướng sĩ.
Hắn lấy Tru Kiếm Lệnh trên người ra, đưa cho Dư Biệt Cổ. Dư Biệt Cổ khẽ giật mình, không rõ ý tứ của Tề Ninh. Tề Ninh lại cười nói;
- Đây là Tru Kiếm Lệnh do Tiên đế lưu lại, trên người ngươi cũng có di chiếu Tiên đế lưu lại. Đến lúc đó sau khi họ vào thành, ngươi dựa vào hai thứ này, đại khái có thể nói bởi vì hai món đồ này ở trong tay ta, ngươi phải tuân theo di mệnh của Tiên đế nghe theo hiệu lệnh của ta. Đến lúc đó Tiêu Thiệu Tông sẽ không dám đuổi tận giết tuyệt Võ Lâm Doanh.
Dư Biệt Cổ sợ hãi nói:
- Quốc Công, ngài… ngài làm cái gì vậy? Tiên đế đã có di chiếu, dù thiên quân vạn mã đánh tới, Võ Lâm Doanh cũng sẽ đồng sinh cộng tử với ngài.
- Thế địch quá lớn, cuối cùng Võ Lâm Doanh không có cách nào ngăn cản, còn phải liên lụy nhiều tướng sĩ trung dũng như vậy.
Tề Ninh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Lần này ngươi và Hà Khánh đều bị liên lụy vào trong. Nếu như Tiêu Thiệu Tông không định tội các ngươi, các ngươi từ đi chức quan, rời xa kinh thành.
Dư Biệt Cổ lại nghiêm nghị nói:
- Quốc Công, thứ cho ti chức cả gan, dám hỏi một câu, có phải Tiêu Thiệu Tông phản nghịch hay không?
Tề Ninh khẽ giật mình.
Dư Biệt Cổ nói:
- Nếu như Tiêu Thiệu Tông không phải phản nghịch, như vậy Quốc Công sẽ có hiềm nghi loạn quốc, người đầu tiên Võ Lâm Doanh phải giết chính là Quốc Công. Nếu như Quốc Công là trong sạch, như vậy Tiêu Thiệu Tông chính là phản nghịch, biết rõ Tiêu Thiệu Tông là phản nghịch, cho dù Võ Lâm Doanh binh lực yếu kém, cũng phải huyết chiến đến cùng.
Gã nhìn xuống dưới thành, binh mã đen nghịt như kiến hôi, Dư Biệt Cổ cười lạnh nói:
- Có lẽ cuối cùng họ có thể công phá hoàng thành, nhưng đi theo phản nghịch công thành, cho dù thành phá, Võ Lâm Doanh cũng phải khiến họ trả cái giá cao thảm trọng.
Tề Ninh cau mày nói:
- Cần gì phải làm vậy chứ?
- Chức trách của Võ Lâm Doanh, chính là thủ vệ hoàng thành.
Dư Biệt Cổ nghiêm nghị nói:
- Bất cứ phản quân nào muốn bước vào hoàng thành một bước, nhất định phải đạp lên xương cốt tướng sĩ Võ Lâm Doanh, nếu không… tuyệt đối không thể!
Soạt một tiếng, gã rút bội đao ra, giơ cao chiến đao, nghiêm nghị nói:
- Người tới gần hoàng thành một bước, giết không tha!
Đám tướng sĩ Võ Lâm Doanh đã sớm rút đại đao khỏi vỏ, đều giơ chiến đao lên, cùng nhau hô to:
- Người tới gần hoàng thành một bước, giết không tha!
Trong lúc nhất thời tiếng gầm chậm rãi lan tràn, mặc dù số lượng chỉ vài trăm người, nhưng âm thanh lại chấn động như sấm.
Tướng sĩ dưới thành nghe được đầu tường bỗng nhiên vang lên tiếng hô như sấm, đều hơi giật mình. Tần Trọng cưỡi ngựa phía trước, nhìn thấy thanh thế đầu tường tràn đầy, gã cười lạnh một tiếng, giơ chiến đao lên:
- Tru sát phản nghịch, ngay ở hôm nay, Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó!
Tướng sĩ Huyền Vũ Doanh đều giơ cao trường mâu, cùng nói:
- Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó. Huyền Vũ Doanh xuất, đánh đâu thắng đó!
Dù sao người đông thế mạnh, tiếng gầm nhanh chóng đè ép tiếng hô của Võ Lâm Doanh trên đầu tường. Trên dưới hoàng thành, lập tức tỏ rõ sát khí dọa người.
Quần thần ở hậu phương Hổ Thần Doanh xa xa thấy thế, biết đại chiến sắp tới, không ít người không kìm được lui về phía sau. Lễ Bộ Viên lão Thượng Thư lại đi về phía trước lớn tiếng nói:
- Ta muốn nói chuyện với Tề Ninh, xin mở ra con đường!
Nhưng con đường phía trước đã sớm bị tướng sĩ Hổ Thần Doanh phong bế, tiếng gầm lại như nước thủy triều, tiếng nói của lão Thượng Thư căn bản không mấy người nghe thấy. Lão Thượng Thư lo lắng vạn phần, muốn chen lên, nhưng binh sĩ Hổ Thần Doanh cầm tấm thuẫn ngăn cản kín kẽ, căn bản không xuyên qua được. Viên Mặc Hiền vội la lên:
- Phụ thân, phía trước nguy hiểm, không thể đi qua.
Khi tiếng gầm của Huyền Vũ Doanh dần thấp xuống, tiếng trống bỗng nhiên vang lên. Tiếng trống trận thùng thùng vang lên vô cùng có tiết tấu ở phía trước đội ngũ. Cùng với trống trận, sĩ khí của tướng sĩ Huyền Vũ Doanh lại chấn động theo.
Tiêu Thiệu Tông cưỡi ngựa đứng trong quân trận, chỉ nhìn Tề Ninh đầu tường, nhưng không tiến lên yêu cầu chứng cứ của Tề Ninh. Gã đột nhiên rút một thanh bội đao bên hông ra, giơ cao chiến đao quát:
- Dũng sĩ thứ nhất đánh vào hoàng thành, thưởng ngàn lạng, thăng liền ba cấp!
Tiêu Thiệu Tông nói một câu kia, lập tức khiến bầu không khí căng tới cực điểm. Tiếng hò hét giống như kinh lôi vang lên trên quảng trường. Tần Trọng phía trước rốt cuộc chỉ chiến đao về phía trước, trầm giọng nói:
- Công thành!
Trong tiếng trống trận ù ù, Thuẫn bài binh đã chuẩn bị sẵn che chở thang mây bắt đầu ép tới hoàng thành. Cung tiễn thủ đằng sau duy trì đội hình chỉnh tề, cũng chậm rãi đầy về phía trước theo Thuẫn bài binh.
Tề Ninh nhìn quân trận chậm rãi di chuyển tới hoàng thành, hai tay nắm lại, nhìn Dư Biệt Cổ một chút, trầm giọng nói:
- Được rồi, ta sẽ huyết chiến đến cùng với các ngươi.
Hắn cao giọng nói:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Võ Lâm Doanh trên đầu thành đều là xạ thủ tốt, sớm đã giương cung cài tên, mũi tên nhắm ngay quân trận thúc tới.
Tiếng trống ù ù, tiếng kèn vang lên, các cửa khác của hoàng thành đều truyền tới tiếng trống mơ hồ, hiển nhiên đã biết canh giờ công thành, nghe tiếng trống trận bên này, binh mã bốn cửa đều bắt đầu khởi xướng thế công đối với hoàng thành.
Toàn bộ Huyền Vũ Doanh đẩy về phía trước, Hổ Thần Doanh phía sau lại sẵn sàng trận địa. Lục Hiểu Triều cưỡi ngựa đứng trước trận, tay cầm đại đao, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước. Phía trước gã một chút chính là Tiêu Thiệu Tông.
Tề Ninh cũng lấy một bộ cung tên vào tay, nhìn thấy quân địch tới gần từng bước, khóe môi hắn nở nụ cười lạnh, giương cung cài tên, không chút do dự, tên đi như sao xẹt, phốc một tiếng, trúng một Thuẫn bài binh. Thuẫn bài binh kia ứng tiếng ngã xuống đất, đám Thuẫn bài binh bên cạnh đều cảm thấy hãi nhiên.
Thuẫn bài binh dùng tấm thuẫn yểm hộ thân thể, để phòng bị mũi tên đầu tường. Cho dù ngẫu nhiên để lộ ra một phần cơ thể, nhưng cũng chỉ chớp mắt là qua. Một tên này của Tề Ninh lại vừa vặn bắn giết vào khoảng khắc đó, tiễn thuật tuy rằng cao minh, nhưng ánh mắt kia quả thực nghe rợn cả người.
Thuẫn bài binh bên cạnh hơi giật mình, lại yểm hộ kỹ thân thể. Tề Ninh bắn mũi tên đầu tiên, Cung tiễn thủ đầu tường không do dự nữa, mũi tên bắn xuống như mưa.
Cung tiễn thủ phía sau Thuẫn bài binh lập tức bắn tên, một lướt tên như châu chấu bay về phía đầu tường, muốn ngăn chặn tiễn thủ đầu tường. Trong lúc nhất thời mũi tên hai bên đan xen nhau, trên không đều là mũi tên chi chít, giăng khắp nơi. Thỉnh thoảng có người trúng tên, tiếng kêu rên liên miên.
Trận chiến công thành rốt cuộc bắt đầu.
Viên lão Thượng Thư phía sau nhìn thấy hai bên đã ra tay, đau lòng nhức óc, cao giọng nói:
- Chớ có đánh, chớ có đánh!
Nhưng giờ phút này không có người nào để ý tới.
Mặc dù mũi tên đầu tường còn lâu mới có thể bắn tới hậu phương, nhưng không ít đại thần chỉ sợ tai bay vạ gió, vội vàng lui lại. Viên Mặc Hiền và một tên quan viên khác cứng rắn kéo Viên lão Thượng Thư lui về phía sau.
Dưới sự yểm hộ của tiễn thủ, Thuẫn bài binh phía trước tiếp tục đẩy về phía trước, khoảng cách tường thành ngày càng gần.
Tề Ninh liên tục bắn mấy mũi tên, mũi nào cũng lấy mạng. Hắn quay đầu nhìn thấy ánh rạng đông đã xuất hiện ở phương đông, mười hai canh giờ ước định với Tiêu Thiệu Tông quả thực đã tới.
Mấy chục tên đại thần hậu phương hỗn loạn, vội vàng lui lại. Đúng lúc này, lại nhìn thấy một đội kỵ binh xuất hiện trên đường phố, số người không nhiều, cũng không mang theo giáp trụ, nhưng thế tới kinh người. Không ít đại thần đều mờ mịt, nghĩ thầm đây là binh mã tới từ đâu. Chợt nghe có người nói:
- Là… là người của Kinh Đô Phủ… !
Cưỡi ngựa mà đến chính là sai dịch của Kinh Đô Phủ. Mười mấy người cưỡi ngựa khí thế mạnh mẽ. Đằng sau kỵ binh là một đám sai dịch Kinh Đô Thủ tay cầm khoái đao.
Kinh Đô Phủ nắm giữ trị an trong kinh thành, kinh thành lớn như vậy cần Kinh Đô Phủ duy trì trật tự, cho nên Kinh Đô Phủ cũng có mấy trăm sai dịch. Nhìn thấy sai dịch Kinh Đô Phủ nhào tới như sói như hổ, cũng có mấy trăm người, dường như Kinh Đô Phủ điều hết người phía dưới tới.
Đậu Quỳ nhìn thấy từ xa, hơi biến sắc, giật mình nói:
- Thiết Tranh muốn làm gì vậy?
Sai dịch Kinh Đô Phủ vọt tới gần, đám quan viên vội vàng nhường đường, chỉ sợ liên lụy. Đúng lúc này, lại nghe có người hoảng sợ nói:
- Thần Hầu Phủ, đó là người của Thần Hầu Phủ!
Đằng sau sai dịch Kinh Đô Phủ, mấy trăm lại viên Thần Hầu Phủ đầu đội mũ rộng vành tay cầm đại đao đang chạy nhanh tới. Người của Thần Hầu Phủ huấn luyện nghiêm chỉnh, còn chỉnh tề hơn người của Kinh Đô Phủ. Quần thần thấy tình trạng này, mỗi người trợn mắt há mồm, vạn lần không nghĩ tới lúc này, Thần Hầu Phủ và Kinh Đô Phủ lại bắt tay mà tới.
Người Kinh Đô Phủ như sói, người Thần Hầu Phủ như hổ.
Quần thần nhường ra một con đường. Mười mấy tên kỵ binh Kinh Đô Phủ lướt qua như gió. Triều thần hai bên đều trợn mắt há mồm, quả thực không hiểu được đây rốt cuộc là cảnh tượng thế nào. Người Thần Hầu Phủ theo sát phía sau sai dịch Kinh Đô Thủ, nắng sớm bình minh chiếu rọi trên lưỡi đao sáng như tuyết, lóe ra hàn quang khiến người ta sợ hãi.
Thần Hầu Phủ đi qua, lại có một đám người đi theo phía sau. Đi đầu là mấy người cưỡi ngựa, năm sáu kỵ sĩ vây quanh một người. Người kia cưỡi một thớt tuấn mã màu đen, đầu đội mũ rộng vành, mặc áo khoác. Phủ Doãn Kinh Đô Phủ Thiết Tranh cũng cưỡi ngựa bên cạnh người kia. Thậm chí triều thần nhìn thấy một nữ nhân dáng người thướt tha cũng đi theo sát bên cạnh người đội mũ rộng vành. Càng khiến quần thần giật mình chính là đằng sau mấy người kia, lại là một đám ăn mày quần áo tả tơi, ít ra cũng phải hai ba trăm người, trong tay có đủ loại binh khí, ngoại trừ một số rất ít người nắm giữ đao thương, phần lớn đều cầm gậy gỗ trong tay.
Quần thần nhìn nhau, cảnh tượng như vậy nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.
Kỵ binh Kinh Đô Thủ vọt tới trước bức tường của Hổ Thần Doanh, ghì ngựa, cũng không vọt thẳng vào bức tường người tạo bằng tấm thuẫn.
Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Lục Hiểu Triều đã sớm phát giác động tĩnh đằng sau, gã nói với Tiêu Thiệu Tông:
- Vương gia, đằng sau có động tĩnh, mạt tướng đi xem một chút.
Gã quay đầu ngựa, đi thẳng tới nơi này. Chờ khi nhìn thấy một đám sai dịch Kinh Đô Phủ đằng sau bức tường người, gã cau mày nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Lại nghe một giọng nói vang lên:
- Chúng ta tới bình định!
Một kỵ binh đằng sau xông lên, chính là Văn Khúc Giáo Úy Thần Hầu Phủ Hàn Thiên Khiếu.
Lục Hiểu Triều cũng không nhận ra Hàn Thiên Khiếu, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc Thần Hầu Phủ của gã, cau mày nói:
- Các ngươi nhận lệnh của ai?
- Đương nhiên là Hoàng thượng!
Khuôn mặt Hàn Thiên Khiếu vô cùng lạnh lùng:
- Hoàng thượng có lệnh, tru sát phản tặc!
- Hoàng thượng?
Lục Hiểu Triều cười lạnh nói:
- Hoàng thượng đã bị phản tặc Tề Ninh làm hại, làm sao còn có thể hạ chỉ cho các ngươi? Không có mệnh lệnh của Vương gia, ai cũng không được tự tiện hành động!
Đúng lúc này, lại thấy đám người phía sau tự giác tách ra một con đường. Người khoác áo đội mũ rộng vành đi tới gần trong vòng vây của mấy tên kỵ sĩ. Lục Hiểu Triều vừa nhìn liền biết người đội mũ rộng vành kia không tầm thường. Gã nhíu mày, cầm đao trong tay, liền thấy tuấn mã của người đội mũ rộng vành chạy chậm, đi tới nơi này. Cách Lục Hiểu Triều không ra, gã rốt cuộc tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, giây phút này lập tức có người kinh hô thành tiếng:
- Là… là Hoàng thượng!
Người đội mũ rộng vành để lộ ra khuôn mặt, chính là Hoàng đế Long Thái của đế quốc Đại Sở.
Triều thần hai bên đều quá sợ hãi, thực sự nghĩ mãi không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng phần lớn đại thần nhìn thấy Hoàng đế, đều phản xạ có điều kiện mà quỳ rạp xuống đất.
Lục Hiểu Triều nhìn thấy Hoàng đế, cũng kinh hãi thất sắc. Hàn Thiên Khiếu cười lạnh nói:
- Lục Hiểu Triều, Hoàng thượng ở đây, còn không xuống ngựa tham bái!
Khóe mắt Lục Hiểu Triều co rúm, đám quan binh Hổ Thần Doanh đều nhìn nhau.
- Hắn không phải Hoàng thượng!
Lục Hiểu Triều đột nhiên giơ đao, chỉ Long Thái:
- Hoàng thượng đã ngộ hại rồi, hắn là giả trang. Người tới, lập tức bắt đám phản tặc này lại!
Quan binh Hổ Thần Doanh không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Lục Hiểu Triều nghiêm nghị nói:
- Người chống lại quân lệnh, giết không tha!
Lệnh này vừa ra, không ít người của Hổ Thần Doanh tiến về phía Long Thái.
Đúng lúc này, lại nghe một giọng nói vang lên:
- Ai dám động thủ!
Giọng nói này không phải do Long Thái phát ra, mà truyền đến từ sau lưng Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều run lên, quay người lại, thấy trong quân trận, một người chậm rãi đi ra. Người kia thân hình cao lớn, mang theo giáp trụ, tay cầm một thanh đại đao, có một khuôn mặt cực kỳ bình thường. Lục Hiểu Triều thấy đối phương chẳng qua chỉ là một binh sĩ Hổ Thần Doanh bình thường, gã nhíu mày, hung quang xuất hiện trong mắt, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi nói cái gì?
Người kia chậm rãi đi về phía Lục Hiểu Triều, thản nhiên nói:
- Lục Hiểu Triều, bản tướng không nghĩ tới, ngươi đi theo bên người bản tướng nhiều năm, lại là gian tế Tiêu Thiệu Tông chôn ở Hổ Thần Doanh, còn dẫn Hổ Thần Doanh trợ Trụ làm ngược. Hôm nay bản tướng đương nhiên phải thanh lý môn hộ!
Lục Hiểu Triều cảm thấy giọng nói của người kia cực kỳ quen thuộc, thân thể bỗng nhiên chấn động, thất thanh nói:
- Ngươi… ngươi chưa chết?
Người kia đưa tay xé da thịt trên mặt xuống, cảnh tượng kinh khủng, quan binh bên cạnh quá sợ hãi. Nhưng sau khi tấm da thịt kia kéo xuống, lại là một gương mặt mà quan binh Hổ Thần Doanh cực kỳ quen thuộc, chính là Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Tiết Linh Phong đã sớm bị hại.
Tiết Linh Phong lại vẫn còn sống!
Lục Hiểu Triều mở to hai mắt, há to miệng, nói không ra lời.
Đám quan binh nhìn thấy Tiết Linh Phong để lộ chân dung, đều trợn mắt há mồm. Không có ai nghĩ tới Tiết Linh Phong đã gặp hại vẫn còn sống. Bỗng nhiên nghe một người kêu lên:
- Là… là Tiết Thống lĩnh, Tiết Thống lĩnh… Tiết Thống lĩnh còn sống!
Một tiếng này đánh thức quan binh khác, rất nhiều người đều lộ vẻ mừng rỡ, cất tiếng hoan hô:
- Là Tiết Thống lĩnh, là Tiết Thống lĩnh!
Tiết Linh Phong tọa trấn Hổ Thần Doanh nhiều năm, gã vốn quân công hiển hách, trở thành Thống lĩnh Hổ Thần Doanh khiến cho kẻ dưới phục tùng. Nhiều năm qua gã đối đãi binh lính như con, làm người khẳng khái, có uy vọng không gì sánh kịp tại Hổ Thần Doanh.
Lần trước tin tức Tiết Linh Phong bị hại truyền tới Hổ Thần Doanh, toàn bộ Hổ Thần Doanh đều vô cùng đau đớn. Lục Hiểu Triều thừa cơ lên vị, mặc dù cũng có uy vọng, nhưng so với uy vọng của Tiết Linh Phong ở Hổ Thần Doanh, thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này đám quan binh nhìn thấy Tiết Linh Phong chết rồi mà sống lại, có thể thấy được sự vui vẻ trong lòng.
Không ít thuộc cấp bình thường quan hệ cực tốt với Tiết Linh Phong nước mắt chảy ròng. Một thuộc cấp lao ra, chỉ vào Lục Hiểu Triều nói:
- Lục Hiểu Triều, ngươi nói Tiết Thống lĩnh bị hại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay ngươi phải cho ba ngàn tướng sĩ Hổ Thần Doanh một lời giải thích!
Sắc mặt Lục Hiểu Triều tái xanh, gã nhìn qua nơi xa, lại phát hiện Tiêu Thiệu Tông đã không còn ở vị trí trước đó, chẳng biết đi về nơi nào.
Gã đột nhiên cười lớn, tung người xuống ngựa, nắm chặt đao trong tay, chăm chú nhìn Tiết Linh Phong nói:
- Ngươi đã còn sống, vì sao chậm chạp không dám lộ mặt?
- Lúc cần lộ mặt ta đương nhiên sẽ lộ mặt.
Tiết Linh Phong giơ ngang trường đao:
- Ta chỉ muốn nhìn, các ngươi rốt cuộc đang chơi trò gì, át chủ bài đã lộ diện hết rồi, cũng nên tới thời điểm kết thúc.
Lục Hiểu Triều cười nói:
- Không sai, nên tới thời điểm kết thúc rồi!
Gã gầm nhẹ một tiếng, cầm đao vọt về phía Tiết Linh Phong.
Mắt hổ của Tiết Linh Phong lạnh lùng, tiến tới đón, vung đao chém tới. Hai đao giao nhau, keng một tiếng, tia lửa tung tóe, hai người cùng biến chiêu. Quan binh Hổ Thần Doanh chúng quanh đã vây quanh hai người, chỉ sợ Lục Hiểu Triều thừa cơ thoát thân.
Đằng sau xảy ra biến cố, Huyền Vũ Doanh công thành cũng không phát giác. Tần Trọng vung vẩy chiến đao, chỉ huy tướng sĩ công thành. Mũi tên hai bên bay đầy trời. Mặc dù tất cả tướng sĩ Võ Lâm Doanh đầu tường đều hóa thành xạ thủ, nhưng mũi tên Huyền Vũ Doanh cũng đã áp chế đầu tường, Thuẫn bài binh đã cách tường thành trong gang tấc.
Sau khi chiếc thang mây đầu tiên bắc lên tường thành, binh sĩ phía dưới lập tức cố định thang mây. Trong tiếng hò hét, bộ binh phía sau Cung tiễn thủ đã vọt tới dưới tường thành giống như thủy triều.
Binh lực thủ thành cuối cùng quá ít, Tần Trọng cố ý mở rộng tấn công. Vì ngăn cản quân địch mượn thang mây lên đầu thành, mấy trăm tên Võ Lâm Quân đành phải phân tán. Như vậy, sự uy hiếp của mũi tên từ đầu thành đối với binh mã dưới thành đã suy yếu đi rất nhiều. Mấy chiếc thang mây liên tục dựa vào tường thành, binh sĩ Huyền Vũ Doanh dũng mãnh không sợ, lao thẳng tới dưới thành, mượn nhờ thang mây bắt đầu leo lên tường thành.
Tề Ninh đã bắn hết hai hộp tên, trong lòng biết căn bản không thể chống đỡ được binh lực gấp mười lần công kích. Mặc dù mấy chiếc xe nỏ trên đầu thành bắn tên lớn liên tục không ngừng, nhưng ngoại trừ gia tăng thương vong, hiện giờ cũng không thể ngăn cản thế công của quân địch.
Hắn ngẩng đầu ngóng nhìn, đột nhiên nhìn thấy trận hình Hổ Thần Doanh xuất hiện biến hóa rõ ràng. Lúc tờ mờ sáng, khoảng cách dù xa, Tề Ninh vẫn thấy được bên đó xuất hiện rối loạn. Hắn lập tức hiểu được, không khỏi vui vẻ nói:
- Cứu binh tới rồi, cứu binh tới rồi!
Mười hai canh giờ vừa đến, không nhìn thấy cảnh tượng mình chờ đợi xuất hiện, Tề Ninh vốn cho rằng lần này mình đánh cược thất bại thảm hại, nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện, nên đến cuối cùng vẫn đến.
Tiết Linh Phong xuất đao hung ác. Mặc dù đao pháp của Lục Hiểu Triều cũng cao minh, nhưng cuối cùng không cách nào so sánh với Tiết Linh Phong. Sau mười mấy chiêu, Lục Hiểu Triều chỉ còn lực chống đỡ. Tiết Linh Phong đao này bá đạo hơn đao kia, quát lạnh nói:
- Nếu ngươi bị người lừa gạt, bản tướng còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nhưng người tự cam nguyện thấp hèn, dĩ nhiên sớm có ẩn chứa dã tâm mưu phản, bản tướng sao có thể tha cho ngươi!
Gã hét lớn một tiếng, lại chém xuống một đao. Lục Hiểu Triều giơ đao chặn lại. Đại đao của Tiết Linh Phong chém mạnh vào lưỡi đao Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều cảm thấy cả cánh tay run lên, cảm thấy hãi nhiên. Lúc gã ngẩng đầu lên, đại đao của Tiết Linh Phong đã thuận theo thân đao vạch xuống. Trong lòng Lục Hiểu Triều biết không ổn, muốn lui về phía sau, trên cổ đã mát lạnh, đại đao Tiết Linh Phong đã dán vào cổ Lục Hiểu Triều.
Trong lòng Lục Hiểu Triều biết đại thế đã mất, buông nhẹ tay, đại đao tuột tay rơi xuống. Lúc này gã mới phát hiện, hổ khẩu của mình đã bị đánh nứt, máu tươi lan tràn.
Tiết Linh Phong cao giọng nói:
- Ngươi chết hay không chết, do mọi người định đoạt.
Gã nhìn chung quanh một chút, lớn tiếng nói:
- Hắn có đáng chết hay không?
- Giết, giết, giết!
Quan binh Hổ Thần Doanh chung quanh cùng hô to.
Tiết Linh Phong thở dài:
- Lục Hiểu Triều, ngươi chớ có trách ta!
Đại đao xẹt mạnh qua, máu tươi bắn ra, đã cắt đứt yết hầu Lục Hiểu Triều. Lục Hiểu Triều lảo đảo lui lại hai bước, đặt mông ngồi xuống đất, đưa tay che yết hầu, nhanh chóng ngã về phía sau, thân thể giãy dụa, lập tức im bặt.
Tiết Linh Phong cầm đao trong tay, nhìn thi thể Lục Hiểu Triều. Gã nhắm mắt lại, nhưng nhanh chóng mở to hai mắt, nhìn Huyền Vũ Doanh đang coogn thành, cao giọng nói:
- Minh kim, minh kim!
Phía trước nhanh chóng truyền tới tiếng minh kim, âm thanh chói tai, truyền ra xa xa. Huyền Vũ Doanh đang anh dũng công thành nghe tiếng minh kim thu quân truyền tới từ phía sau, đều kinh ngạc. Nhưng tiếng vang công kích, minh kim thu binh chính là lẽ thường của binh gia. Nếu như chống lại sẽ bị xử lý theo quân pháp. Tướng sĩ hậu phương của binh mã công thành lập tức quay đầu lại, binh sĩ đã đánh tới dưới thành thậm chí bắt đầu leo lên đầu tường nghe được tiếng minh kim, cũng không dám tiếp tục tấn công.
Tề Ninh nghe được tiếng minh kim, lại thấy quân địch bắt đầu lui về phía sau, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức truyền lệnh ngưng chiến.
Đúng lúc này lại thấy một bóng người không lùi mà tiến tới trong loạn quân, người kia thân tháp nhanh nhẹn, trong đám người hỗn loạn, xuyên qua khe hở đám người giống như con lươn, đi thẳng tới dưới thành.
Tiêu Thiệu Tông!
Tề Ninh cười lạnh, lấy ra một mũi tên, giương cung cài tên, nhắm ngay Tiêu Thiệu Tông nhanh như quỷ mị. Hắn bắn một mũi tên, mũi tên vừa nhanh vừa mạnh, bay thẳng về phía Tiêu Thiệu Tông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận