Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1479: Đại Thừa Tướng

Triều đường Bắc Hán đương nhiên cũng có mấy người cứng xương, nhưng với Khuất Nguyên Cổ mà nói thực sự không tính là gì. Xương cốt của ngươi cứng rắn, chẳng lẽ còn cứng rắn hơn cương đao sao?
Đại Thừa Tướng dùng cương đao giải quyết những tên xương cứng mà y cảm thấy không nên sống tiếp, quan viên kinh thành kính sợ có phép đối với Đại Thừa Tướng. Đại Thừa Tướng cũng hiểu thu mua lòng người, ba ngày một trận yến lợn, hai ngày một trận yến nhỏ, mở tiệc chiêu đãi quan viên trong kinh, mỗi lần đều không say không ngừng. Trong miệng đám quan viên, Đại Thừa Tướng nghiễm nhiên chính là công thần cái thế diệt trừ phản đáng bảo vệ xã tắc.
Ăn uống linh đình, gần tới nửa đêm, tiệc rượu chưa tàn, có không ít quan viên dự tiệc đã say rồi, nằm ngay trong bữa tiệc.
Lúc này một tên tôi tớ vội vàng chạy tới bên cạnh Đại Thừa Tướng, nói nhỏ vài câu bên tai. Sắc mặt Đại Thừa Tướng lập tức không vui. Một quan viên gần nhất thấy thế không nhịn được hỏi:
- Thừa Tướng, chuyện gì khiến ngài mất hứng vậy?
- Hoàng thượng phái người tới hỏi thăm lão phu, quân lương tiền tuyến nên giải quyết thế nào.
Khuất Nguyên Cổ đặt chén rượu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Chung Ly Ngạo dâng tấu, nói cái gì sĩ khí sa sút, những người dưới tay hắn đã lâu rồi không có quân lương để phát, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sinh biến. Ha ha, lão phu không biết sẽ xảy ra biến cố này, nhớ ngày đó lão phu mang mấy vạn binh sĩ Tây Bắc vào quan bình định, lúc đó cũng thiếu lương thảo để ăn, thế nhưng binh sĩ dưới tay không một người nào có lời oán giận, một lòng muốn bình loạn cho đất nước, khổ sở chống đỡ đến cùng. Hiện giờ triều đình không ngừng đưa lương thực ra tiền tuyến, tốt hơn rất nhiều so với tình cảnh của lão phu lúc ấy, Chung Ly Ngạo vẫn nói sợ binh biến cái gì, lẽ nào lại như vậy?
- Đúng thế, nam tử hán đại trượng phu bảo vệ quốc gia, chuyện đương nhiên.
Một quan viên lập tức nói:
- Chẳng lẽ không phát quân lương xuống thì sẽ tạo phản hay sao?
Một quan viên lại nói:
- Thừa Tướng mang binh trung dũng đáng khen. Binh lính của Chung Ly Ngạo lại có tâm tư làm loạn, đây chính là bản sự mang binh cao thấp.
- Sĩ khí sa sút? Còn không phải Chung Ly Ngạo không biết đánh trận, liên tục chiến bại.
Lại một quan viên nhảy ra, lòng đầy căm phẫn nói :
- Đại Hán ta tinh binh hãn tướng đều ở trong tay hắn, hắn lại mất thành mất đất, bị người nước Sở đánh cho chật vật không chịu nổi, thực sự phải nói, Chung Ly Ngạo là tội nhân lớn nhất.
Một quan viên thình lình đứng dậy nói:
- Không sai. Chỉ sợ sinh biến? Là các tướng sĩ muốn làm loạn, hay là Chung Ly Ngạo hắn muốn làm loạn? Hắn muốn uy hiếp triều đình sao?
Nhất thời tiếng bàn luận ầm ĩ trong bữa tiệc, mấy người ít ỏi giữ im lặng, nhưng phần lớn mọi người bắt đầu chỉ trích Chung Ly Ngạo. Về sau Chung Ly Ngạo có lẽ đã bị ấn định là phản tướng, có người lớn tiếng nói:
- Thừa Tướng, sáng sớm ngày mai chúng ta ký một lá thư, khẩn cầu Thánh thượng triệu hồi Chung Ly Ngạo, xử lý thật nghiêm.
- Chúng ta đoàn kết!
- Đúng, ký một lá thư!
Chợt nghe một người nói:
- Nếu như gọi hắn trở về, tiền tuyến dựa vào ai ngăn cản người nước Sở?
Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn sang, là một quan viên đã say sưa.
Quan viên kia đã say chín phần, nhưng gã nói câu này, hiển nhiên không có say.
Trong sảnh yên tĩnh một hồi, mới có người nói:
- Vậy không bằng chờ đánh lùi người nước Sở rồi dâng tấu?
- Hiện giờ dâng tấu, nếu như Thánh thượng gọi hắn trở về, hắn khán chỉ không tuân, thậm chí sẽ thực sự tạo phản, hậu quả… !
Mấy câu này quả thực khiến đám quan viên yên tĩnh. Lúc này có người bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi vì nịnh nọt Đại Thừa Tướng, người nào cũng hưng phấn không thôi. Hiện giờ tỉnh táo lại, những lời kia thực sự không nên nói trên yến tiệc, một khi những lời này truyền tới tiền tuyến, Chung Ly Ngạo sẽ nghĩ thế nào?
Dù sao Chung Ly Ngạo còn nắm lấy vạn đại quân trong tay, nếu quả thực quay đầu mâu hướng tới Lạc Dương, dọc theo con đường này không có bất kỳ người nào ngăn cản, trong vòng ba ngày, đại quân có thể tiến tới dưới thành.
Đại Thừa Tướng phất tay cười nói:
- Chung Đại tướng quân vẫn năng chinh thiện chiến, đánh với người nước Sở hơn nửa năm rồi, tướng sĩ dưới tay hắn sĩ khí sa sút, nhưng người nước Sở cũng nỏ mạnh hết đà. Cứ yên tâm, dưới tay lão phu còn có mấy vạn hổ lạng, chờ đến thời cơ, lão phu dẫn binh ra trận, người nước Sở đã mệt bở hơi tai, một khi dũng sĩ Tây Bắc giết qua, chắc chắn đánh họ tơi bời đến tè ra quần.
- Hóa ra Thừa Tướng đã sớm có kế hoạch?
Có người vui vẻ nói.
Còn có người phân tích đạo lý rõ ràng:
- Thừa Tướng quả nhiên mưu lược sâu xa. Chung Ly Ngạo có trung thành với Thánh thượng hay không còn chưa biết được. Lúc trước Bắc Đường Hạo mưu phản, khống chế kinh thành, hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, quan hệ không thấp. Thủ hạ của Chung Ly Ngạo đều là tinh binh cường tướng, nhưng chưa hẳn trung thành với triều đình, để hộ đi đầu tiêu hao người nước Sở, chờ lưỡng bại câu thương, mấy vạn hổ lang Tây Bắc thủ hạ của Thừa Tướng có thể thừa cơ mà ra, tru diệt toàn bộ bọn họ. Ha ha, đây chính là kế sách cao minh một hòn đá ném hai chim. Nếu không có Thừa Tướng, những người như chúng ta vạn lần không nghĩ ra được.
Trong lúc nhất thời tiếng ca tụng công đức vang lên tiên tiếp, chỉ một lát sự quạnh quẽ tan thành mây khói.
Trong tiếng ca tụng công đức, Khuất Nguyên Cổ cực kỳ hưởng thụ, trước mắt quả thực không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng mình lãnh binh sa trường.
Trong hình ảnh, Chung Ly Ngạo và quân Hán đang vùng vẫy giãy chết, mà người nước Sở cũng trong tình trạng kiệt sức, hai bên dùng sức lực cuối cùng chém giết. Đúng lúc này, mình thống soái thiết kỵ Tây Bắc quét ngang sa trường giống như bẻ cành khô. Sở quân đại bại, chạy tán loạn về phía nam, mà thiết kỵ Tây Bắc tiến thẳng hướng nam, những nơi đi qua không có địch thủ. Thiết kỵ trực tiếp giết tới kinh đô Sở quốc, chinh phục Sở quốc, Hoàng đế Sở quốc quỳ gối dưới chân mình, thiên hạ thống nhất. Bắc Đường Phong lại thối vị nhượng chức, thiện hạ đều thuộc về Khuất thị.
Khuất Nguyên Cổ ngồi trên long ỷ, văn võ bá quan quỳ dưới chân, vạn dân cúng bái, quân lâm tứ hải.
Nghĩ tới đây, Khuất Nguyên Cổ hưng phấn không thôi, nhịn không được bật cười ha hả. Chúng quan viên bỗng nhiên nghe được tiếng y cười, đương nhiên không biết những hình ảnh phấn khích xuất hiện trong đầu Đại Thừa Tướng, chỉ cho rằng y rất hài lòng đối với tiếng ca tụng của mọi người, họ cũng lập tức cười bồi.
Mãi đến qua nửa đêm, Đại Thừa Tướng men say hun đúc, được người khác đỡ về phòng ngủ.
Khuất Nguyên Cổ lớn tuổi rồi, không sánh được với người trẻ tuổi hỏa lực tràn đầy, đương nhiên không thể sai người thị tẩm hàng đêm. Đi vào kinh thành, Đại Thừa Tướng quả thực phóng đãng một hồi, mỹ nhân trong cung như mây, cho dù ngoài phố Lạc Dương cũng rất nhiều mỹ nữ. Phàm là Đại Thừa Tướng coi trọng ai trong cung, Hoàng đế Bắc Đường Phong lập tức ban thưởng, nếu như là cung nữ nội quan, lập tức đứa tới phủ Thừa Tướng, dù là Đại Thừa Tướng coi trọng phi tần trong cung, Hoàng đế cũng phái người vụng trộm đưa qua cho Đại Thừa Tướng. Những ngày mới vào kinh thành, lão Thừa Tướng vui vẻ hàng đêm, nhưng cuối cùng lớn tuổi rồi, những ngày này bắt đầu tiết chế.
Phòng ngủ của Thừa Tướng rất phô trương, rộng lớn thoải mái dễ chịu, trong lòng bắt đầu đốt lò lửa. Thậm chí mỗi đêm trước khi lên giường, sẽ sắp xếp hai thiếu nữ trẻ tuổi làm ấm ổ chăn trước, cho nên Thừa Tướng vừa lên giường chính là ổ chăn ấm áp.
Không biết mơ màng ngủ bao lâu, Đại Thừa Tướng bỗng nhiên cảm thấy mặt hơi lạnh, lập tức cảm thấy có giọt nước rơi vào mặt, dường như nóc nhà bị mưa dột ban đêm. Khuất Nguyên Cổ giật mình tỉnh lại, mở to mắt, trong phòng thắp một chiếc đèn, lờ mờ không quá rõ, cho nên đầu tiên Đại Thừa Tướng nhìn thấy một đôi mắt, sau đó lại thấy một gương mặt xa lạ, lập tức phát hiện người này đứng bên giường, tay cầm một ấm trà, dường như chính là nước tích xuống dưới ấm trà, giọt nước kia rơi xuống mặt mình. Khuất Nguyên Cổ đầu tiên giận dữ, sau đó kinh hãi.
Sau khi y vào kinh, giết người vô số, trong lòng rõ ràng đã kết không ít thù hận ở kinh thành, chắc chắn có rất nhiều người muốn giết mình cho thống khoái.
Không phải Bắc Đường Hạo bị người khác ám sát hay sao?
Cho nên y cực kỳ coi trọng sự an toàn của mình, chung quanh phòng ngủ, trọng binh thủ vệ, lại đặc biệt thuê cao thủ tuần tra, muốn vào phủ Thừa Tướng đã muôn vàn khó khăn. Vả lại phủ Thừa Tướng rất nhiều căn phòng, Khuất Nguyên Cổ ba ngày hai lần đổi chỗ ngủ, không có người nào rõ ràng y rốt cuộc ở nơi nào, vả lại mỗi nơi đều có người thủ vệ. Cho nên muốn chui vào phủ Thừa Tướng tìm thấy phòng ngủ Thừa Tướng nằm, gần như là chuyện không thể hoàn thành, đừng nói lặng yên không tiến động tiến vào phòng ngủ, mang theo ấm trà nhỏ nước lên mặt mình.
Thừa Tướng cho rằng mình nằm mơ, nếu không phải nằm mơ, ai dám xâm nhập vào phòng mình làm ra chuyện như vậy?
Nhưng nước lạnh đã khiến y tỉnh táo lại. Y bóp mình một chút trong chăn, rất đau, xem ra không phải nằm mơ, nếu không phải nằm mơ, như vậy trước mặt là sự thật.
Khuất Nguyên Cổ hít một hơi lạnh trong lòng, y không kêu, cũng không động.
Dù sao sống hơn nửa đời người, đã thấy qua việc đời.
Đối phương có thể chui vào phòng ngủ của mình, làm được chuyện gần như hoàn toàn không thể làm được, có thể chứng minh thủ đoạn của đối phương thực sự quá cao mình. Mặc dù mình có mấy vạn thiết kỵ, nhưng hiện giờ mình chỉ là một lão hủ, y chỉ lo lắng mình hơi phản kháng, đối phương sẽ ra tay độc ác.
Nửa đêm chui vào phòng mình đương nhiên không phải là bạn bè.
Địch không động, ta không động. Đối phương đã không ra tay lúc mình ngủ say, vậy thì chứng minh người này không chỉ tới giết mình cho xong việc. Chỉ cần có đường lùi, vậy thì có hi vọng. Y chỉ nhìn vào mắt người nọ, không nói lời nào, không động đậy, trước tiên xem một chút đối phương rốt cuộc muốn làm gì.
- Thừa Tướng quả nhiên là người thông minh.
Người kia khẽ nói:
- Khó trách có thể trở thành Thừa Tướng.
Khuất Nguyên Cổ rốt cuộc mở miệng nói:
- Ngươi có thể đi vào, đương nhiên không phải cầu tiền tài. Chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn sẽ làm, coi như không làm được, ta cũng dốc toàn lực ứng phó.
- Thống khoái!
Người kia giơ ngón tay cái, thu hồi ấm trà, lại cười nói:
- Thừa Tướng có thể tự mình ngồi dậy hay không? Chúng ta nói chuyện một chút, ngươi là người thông minh, đương nhiên sẽ không hô người tới, họ còn chưa tới, đầu ngươi đã… !
Tay phải của người này đặt trên cổ mình kéo một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Khuất Nguyên Cổ gật đầu đứng dậy, khoác thêm áo ngoài. Đối phương đã nói muốn nói chuyện một chút, vậy thì sẽ không tùy tiện lấy tính mạng của mình, có thể là có gì đó cầu mình. Chỉ cần có chỗ cầu mình, vậy thì tất cả sẽ dễ dàng rồi. Dựa vào trí tuệ của mình, vượt qua cửa ải đêm nay hẳn là không quá khó khăn.
Người kia ngồi uống bên bàn, Khuất Nguyên Cổ chậm rãi đi qua, ngồi xuống đối diện người kia.
Đối phương tuổi còn rất trẻ, thân ở hiểm cảnh, hắn lại bình tĩnh như không, quả thực coi nơi này như nhà của hắn.
- Tự giới thiệu một chút.
Người trẻ tuổi đối diện lại cười nói:
- Ta hạ Tề, tên một chữ Ninh, Nghĩa Hằng Vương Sở quốc, trước kia từng làm Cẩm Y Hầu, Thừa Tướng kiến thức rộng rãi, hẳn là từng nghe qua tên ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận