Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1068: Ý kiến của Kim Đao


Đạm Đài Hoàng quấn người chăn bông, nhưng tay vẫn lạnh, Tề Ninh cảm thấy lòng chùng xuống, biết có lẽ lão quốc công không còn sống được bao lâu.
Tuy thoạt nhìn có vẻ rất suy yếu, nhưng Đạm Đài Hoàng vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Mời ngươi tới đây một mình, ngươi cũng không e ngại, xem ra dũng khí của Cẩm Y Tề gia vẫn còn được duy trì bởi ngươi.
Lời lẽ của Đạm Đài Hoàng vẫn rất rành rọt, Tề Ninh nắm chặt tay ông ta, nói:
- Lão quốc công, ta lập tức đi tìm đại phu cho ngài!
- Con người sao có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Đạm Đài Hoàng lại cười nói:
- Đừng lo cho ta, đến lúc phải ra đi, thì cho dù Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng không cứu được ta.
Tề Ninh buồn bã, mặc dù Kim Đao Đạm Đài gia từng có mâu thuẫn rất sâu xa với Cẩm Y Tề gia, nhưng trong thời gian hắn tiếp xúc với Kim Đao Đạm Đài gia, đôi bên cũng không có thái độ thù địch gì. Hơn nữa, hắn biết rõ, ông lão vô cùng suy yếu trước mặt mình, đã từng là một đại danh tướng rong ruổi khắp chiến trường, chiến công hiển hách, lập được vô số công lao to lớn cho Sở quốc, thật sự là bậc trưởng thượng đáng tôn kính.
Xưa nay danh tướng cũng như mỹ nhân, không muốn người đời thấy mình khi đầu bạc.
- Chuyện ở Đông Hải, ngươi xử lý rất tốt.
Đạm Đài Hoàng nhẹ giọng nói:
- Bảo toàn được danh dự của Đạm Đài gia, cũng vì triều đình mà ổn định cục diện cho Đông Hải.
Tề Ninh lập tức nói:
- Đó đều là việc vãn bối phải làm.
Đạm Đài Hoàng lắc đầu cười nói:
- Lòng người giả dối, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không nhiều, người ném đá xuống giếng cũng không ít.
Nới tới đây, ông lão bỗng ho sặc sụa, Tề Ninh cảm thấy hơi nóng ruột, Đạm Đài Hoàng lấy khăn tay che miệng.
Tề Ninh nói:
- Lão quốc công, ngài nên nghỉ ngơi cho khỏe, muộn thế này rồi…
- Đừng lo!
Đạm Đài Hoàng chỉ vào cái ghế nhỏ bên cạnh:
- Ngươi ngồi xuống trước đã!
Tề Ninh kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Đạm Đài Hoàng, lúc này Đạm Đài Hoàng mới nói:
- Từ khi lập quốc đến nay, Đại Sở trải qua bao gian nan, cho tới bây giờ, Đại Sở ta vẫn là loạn trong giặc ngoài, một khi khinh suất, sẽ rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Tề Ninh nói:
- Sau khi lên ngôi, hoàng thượng vẫn có hùng tâm, nếu có thời gian, nhất định hoàng thượng có thể khiến Đại Sở ta phồn vinh hưng thịnh.
- Hoàng thượng tất nhiên sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, cho dù có anh minh tới đâu, cũng phải có bề tôi tài giỏi tận tâm phò tá. Những cựu thần như bọn ta đều đã không thể chia sẻ gánh lo với hoàng thượng, cũng không thể vì triều đình tiếp tục chính chiến trên chiến trường, mà cần những người kế nghiệp như các ngươi đứng lên gánh vác.
Tề Ninh nghe lời lẽ của ông lão, biết không phải ông nói khách sáo, mà là mong đợi xuất phát từ nội tâm, hắn cung kính nói:
- Lão quốc công yên tâm, vì Đại Sở, vì hoàng thượng, Tề Ninh nhất định sẽ dốc hết sức lực.
Đạm Đài Hoàng khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Trong số các hậu bối, nhân tài có thể một mình gánh vác một phương cũng không nhiều, ngươi trải qua nhiều rèn luyện, tất nhiên có thể trở thành rường cột của quốc gia.
- Lão quốc công quá khen.
- Hãy nhớ, mãi mãi thành tâm cống hiến cho hoàng thượng, mãi mãi tin tưởng ở hoàng thượng.
Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng rất có thể là một minh quân, với sự phò tá của ngươi, Đại Sở ta tất nhiên có thể phồn vinh hưng thịnh.
Ông lại ho sù sụ, Tề Ninh thấy vậy, trong lòng ngậm ngùi, thầm nghĩ với tình hình này, Đạm Đài Hoàng cũng không còn sống được bao nhiêu ngày.
Trong lòng hắn lập tức dâng lên nỗi lo âu.
Tình hình trong triều hiện nay, trong tứ đại thế tập hầu, Tư Mã gia là mạnh nhất, ba nhà còn lại, bất kể là Cẩm Y Tề gia hay là Kim Đao Đạm Đài gia, thực lực đơn dộc của mỗi nhà đều kém Tư Mã gia. Chính vì vậy, Tề Ninh luôn mong muốn có thể kết thành đồng minh chính trị với Kim Đao Đạm Đài gia, hợp lực hai nhà, đủ để Tư Mã gia kiêng dè và không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng chính vì vậy, khi xử lý chuyện ở Đông Hải, trên thực tế Tề Ninh cũng đã phát ra tín hiệu muốn kết thành liên minh với Kim Đao Đạm Đài gia.
Tranh đấu trong triều, cho tới bây giờ cũng không phải cứ ai có tiếng hơn là có thể giành được thắng lợi, đôi bên tranh đấu, đều phải tích lũy thực lực, chờ đợi tới lúc phải đối mặt trực tiếp với nhau, lúc đó có thể hoàn toàn dựa vào thực lực trong tay mà quyết một trận sống mái.
Hiện nay, vị danh tướng cao tuổi nhất còn lại trong quân đội Đại Sở, chỉ có một mình Đạm Đài Hoàng.
Ngày nào Đạm Đài Hoàng còn sống, ngày đó Tư Mã gia còn kiêng kỵ, dù sao tầm ảnh hưởng của vị lão tướng này trong quân đội cũng là độc nhất vô nhị. Đạm Đài Hoàng luôn cư xử khiêm tốn, nhưng không ai biết được, một khi vị lão tướng này ra tay, rốt cuộc uy lực sẽ lớn như thế nào. Cáo già như Tư Mã Lam, cũng phải lo sợ thực lực của Đạm Đài Hoàng, tuy quyền hành của Tư Mã Lam khuynh đảo triều đình, nhng cũng không đến mức không kiêng nể gì cả.
Thế nhưng nếu Đạm Đài Hoàng mất đi, sẽ không còn ai có thể làm Tư Mã Lam kinh sợ như vậy nữa, đến lúc đó thế lực trong triều của Tư Mã gia sẽ càng mạnh mẽ, trái lại Cẩm Y Tề gia sẽ yếu đi, và Cẩm Y Tề gia cũng trở thành cái gai lớn nhất trong mắt Tư Mã gia, đây là tình thế mà Tề Ninh không hề muốn xảy ra.
Đạm Đài gia không còn Đạm Đài Hoàng, cũng như một con cọp không còn răng, chẳng khác nào một con mèo lớn, thậm chí sẽ không ai coi trọng.
Sau khi lão hầu gia qua đời, Võ Hương hầu Tô gia cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn, ở trong triều chỉ còn lại một chỗ đứng không có tiếng nói.
Sau khi Tề Cảnh của Cẩm Y Tề gia qua đời, trên thực tế Cẩm Y Tề gia đã mất đi sự khống chế đối với quân đoàn Tần Hoài, mặc dù lực lượng mới của Tề Ninh xuất hiện, nhưng lá bài có thể sử dụng trong tay hắn, cũng chỉ có một mình Hắc Lân doanh binh lực yếu ớt.
Ngược lại thì Tư Mã Lam nắm trong tay Hắc Đao doanh, hơn nữa còn khống chế Huyền Vũ doanh, lại đưa Tư Mã Thường Thận tới quân đoàn Tần Hoài tranh giành binh quyền. Một khi Đạm Đài Hoàng mất, Tư Mã Lam mạnh tay thâu tóm quyền lực, Tề Ninh tin rằng không bao lâu sau, Tư Mã gia không những nắm trong tay binh mã ở kinh thành và vùng phụ cận, mà Tư Mã Thường Thận cũng sẽ làm nên trò trống ở quân đoàn Tần Hoài, như vậy quân chính đều rơi vào tay Tư Mã gia, trong triều sẽ không còn ai là đối thủ của bọn họ.
- Phương bắc có biến, cũng là cơ hội tốt.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Tề Ninh, ngươi cho rằng cơ hội tốt lần này có thể bỏ qua?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Cơ hội ngàn năm có một, thật sự không thể bỏ qua. Triều đình đã kết đồng minh với Đông Tề, cùng liên minh đánh Bắc Hán, hoàng thượng sắp đến Bình Lâm săn thú mùa thu, tăng cường sĩ khí, hẳn là sẽ nhanh chóng xuất binh Bắc Phạt.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Ngươi cho rằng đây là cơ hội tốt để Bắc Phạt?
Tề Ninh ngẩn người, cảm thấy trong lời nói của Đạm Đài Hoàng có ẩn ý, hắn do dự một chút rồi nói:
- Mấy hoàng tử của Bắc Hán tranh đoạt ngôi vua, hôm nay đã xảy ra xung đột vũ trang. Nghe nói ngũ hoàng tử Bắc Đường Chiêu lung lạc được biên quân, đã đánh tới phụ cận thành Lạc Dương, mà lục hoàng tử Bắc Đường Hạo cũng đã triệu tập binh mã gần Lạc Dương, nhất quyết thư hùng với Bắc Đường Chiêu. Nếu như tứ hoàng tử Bắc Đường Phong chạy tới Hàm Dương, dựa vào lực lượng của cậu là Khuất Nguyên Cổ, cũng đã đánh tới Đồng Quan, sau đó đánh về phía Lạc Dương, thì nội chiến hiện nay ở Bắc Hán nổi lên bốn phía, đất nước chia năm xẻ bảy, lúc này nếu như Đại Sở ta liên minh với Đông Tề Bắc Phạt, thì nhất định có thể có thu hoạch lớn.
Tuy giọng nói của Đạm Đài Hoàng yếu ớt, nhưng đầu óc lại rất minh mẫn:
- Theo ý của ngươi, một khi Bắc Phạt, chúng ta có thực lực để hoàn toàn tiêu diệt Bắc Hán không?
Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão quốc công, chuyện trên chiến trường, có thể thay đổi trong nháy mắt, một khi đại chiến diễn ra, rất khó phân định ai thắng ai thua. Tuy Bắc Hán rơi vào nội loạn, nhưng dù sao nước này vẫn có thực lực hùng hậu, nếu họ đã có thể giằng co với Đại Sở ta hơn mười năm mà không bại, tinh binh dũng tướng của họ cũng không ít. Đại Sở ta Bắc Phạt, là rời xa quê nhà chinh chiến ở xứ người, so sánh giữa hai nước, đều có ưu thế và nhược điểm, bởi vậy ta cũng không dám chắc chắn Bắc Phạt nhất định thành công.
Trong mắt Đạm Đài Hoàng hiện ra vẻ vui mừng:
- Người có thể nghĩ được như vậy, là rất khá rồi. Rất nhiều người trong triều cho rằng lần này Bắc Phạt, vì Bắc Hán đang nội loạn, chúng ta lại liên minh với Đông Tề, nhất định ra tay là có thể thành công.
Ông lắc đầu thở dài:
- Đó đều là ý kiến của bọn mọt sách, nếu như phụ thân ngươi còn sống, tuyệt đối sẽ không có ý kiến giống như vậy.
Ra hiệu cho Tề Ninh nhích lại gần, Đạm Đài Hoàng khẽ nói:
- Bắc Hán xảy ra nội loạn, đối với Đại Sở ta quả thật là cơ hội tốt trời ban, chỉ là đó không phải là cơ hội tốt diệt Bắc Hán, mà là cơ hội tốt diệt Đông Tề!
Tề Ninh chợt biến sắc, ánh mắt của Đạm Đài Hoàng cũng trở nên vô cùng thâm trầm, thấp giọng nói:
- Ngươi thật sự không ngờ?
- Lão quốc công, ý ngài muốn nói, nhân lúc Bắc Hán đang nội loạn, chúng ta tấn công tiêu diệt Đông Tề?
Tề Ninh kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ Đạm Đài Hoàng lại có ý này.
Đạm Đài Hoàng từ tốn nói:
- Bắc Hán không phải là một quốc gia mà chỉ cần đánh một trận là có thể bình định được, đương nhiên là vì không thể xem thường thực lực của Bắc Hán, càng bởi vì Bắc Hán vẫn có một biến số rất lớn.
- Biến số?
- Trường Lăng hầu Bắc Đường Khánh!
Đạm Đài Hoàng nhấn mạnh từng tiếng một:
- Phụ thân Tề Cảnh của ngươi là tướng tài hiếm có, mà tài cán của Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh tuyệt đối không kém phụ thân ngươi. Năm xưa, Bắc Đường Khánh thống lĩnh quân đoàn phía nam của Bắc Hán, giằng co với phụ thân ngươi ở sông Tần Hoài, hai người sử dụng tất cả bản lĩnh, nhưng vẫn bất phân thắng bại, bởi vì Bắc Đường Khánh, Đại Sở ta không đoạt được một mảnh đất nào.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Vãn bối cũng biết, Bắc Đường Khánh là đệ nhất danh tướng của Bắc Hán, có uy vọng rất cao trong lòng quân Hán, chỉ có điều, năm ngoái hắn đột nhiên mất tích, hiện nay người thống lĩnh quân đội phía nam là Chung Ly Ngạo.
- Không ai biết hắn sống hay chết.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Một khi liên quân đánh vào Bắc Hán, người Bắc Hán sẽ không ngồi chờ chết, tất nhiên họ sẽ chấm dứt nội loạn, nhất trí chống lại cuộc tấn công của chúng ta. Nhạc Hoàn Sơn rất có thể giành được phần thắng khi đối phó với Chung Ly Ngạo, nhưng nếu như Bắc Đường Khánh còn sống, một khi binh quyền được giao vào tay hắn, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi, Nhạc Hoàn Sơn không phải là đối thủ của Bắc Đường Khánh.
Ngừng lại một chút, Đạm Đài Hoàng thở dài:
- Khắp Đại Sở ta cũng không có vị tướng nào có thể địch nổi Bắc Đường Khánh.
Đạm Đài Hoàng một đời chinh chiến, đương nhiên Tề Ninh tin tưởng phán đoán của ông.
Đột nhiên hắn nhận ra, nếu như lần này Sở quốc thực sự dốc toàn lực đánh Bắc Hán, một khi Bắc Đường Khánh xuất hiện, quân Sở đối mặt với một đối thủ kinh khủng như Bắc Đường Khánh, chắc chắn sẽ rươi vào tình thế nguy hiểm. Nếu như lần này Sở quốc Bắc Phạt không thành công, sẽ dẫn tới quốc nội rung chuyển, đến lúc đó không ai có thể phán đoán cục diện thiên hạ sẽ như thế nào.
Tri kỷ tri bỉ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thế nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay của Sở quốc, là không biết rõ ràng Bắc Đường Khánh còn sống hay đã chết. Nếu như quả thật Bắc Đường Khánh đã chết, Sở quốc nhân cơ hội này Bắc Phạt, cũng không phải là không có hy vọng. Nhưng nếu như Bắc Đường Khánh còn sống và ra tay lúc Bắc Hắn nguy cấp, đó sẽ là một mối nguy vô cùng to lớn đối với Sở quốc.


Đạm Đài Hoàng hơi nhéo mắt lại, từ tốn nói:
- Ngươi thật sự không nghĩ tới chúng ta nhân cơ hội này tiêu diệt Đông Tề, những người khác cũng đều không nghĩ tới. Khi liên minh với Đông Tề, mọi người tưởng là chúng ta liên kết với Đông Tề đánh Bắc Hán, thế nhưng mục đích thật sự của chúng ta là muốn Đông Tề không phòng bị.
Tề Ninh biết đây là việc vô cùng bí mật, hắn thầm giật mình, thấp giọng hỏi:
- Lão quốc công, chẳng lẽ…chúng ta lên kế hoạch Bắc Phạt, đều là biểu hiện giả tạo?
- Cũng không phải là giả tạo.
Giọng Đạm Đài Hoàng trầm xuống:
- Từ đầu đến cuối, triều đình đều xem Bắc Hán là mục tiêu, Nhạc Hoàn Sơn thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, cũng đang lập kế hoạch tấn công chiếm đóng Bắc Hán.
Tề Ninh hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Ý của lão quốc công muốn nói, kế hoạch Bắc Phạt mà Đại Sở ta đang chuẩn bị, chỉ là diễn cho người Đông Tề xem?
- Không chỉ là người Đông Tề, mà còn có người Bắc Hán, thậm chí cả người Sở chúng ta nữa.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như ngay cả người nhà mà còn không lừa được, thì làm sao có thể lừa được địch thủ?
Tề Ninh cười khổ nói:
- Lão quốc công, việc này thật sự là trọng đại, trước đó vãn bối không nhận ra manh mối!
- Như thế cũng không có gì lạ, nếu như ngươi có thể nhận thấy manh mối, thì kế hoạch này thất bại rồi.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Đạm Đài Hoàng run run đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tề Ninh:
- Từ ba năm trước, chúng ta đã chuẩn bị cho kế hoạch này.
- Ba năm trước?
Tề Ninh càng giật mình.
Ba năm trước, là lúc Sở quốc và Bắc Hán đang quyết chiến với nhau trên sông Tần Hoài, lúc đó tiên hoàng và Tề Cảnh đều đã mất.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Từ lập quốc tới nay, trận đánh quyết liệt nhất giữa Sở quốc và Bắc Hán là trận đại chiến Tần Hoài. Hai nước giằng co ba năm, đều có lúc thắng lúc bại, bất kể là Bắc Hán hay là Đại Sở ta, cũng đều tổn thất rất nhiều nhân lực và tài lực. Cũng vì trận chiến này, hai phía địch ta đều rõ ràng, hai nước không phải là quốc gia dễ bị tiêu diệt, muốn đánh một trận mà bình định đối phương, hầu như là chuyện viển vông.
Tề Ninh khẽ gật đầu, trong lòng biết đây là kết luận có được sau biết bao xương máu đã đổ xuống.
- Lúc đó tiên đế đã biết, nếu muốn tiêu diệt Bắc Hán, thống nhất thiên hạ, cần phải có đầy đủ thiên thời, địa lợi và nhân hòa, ba yếu tố đó thiếu một một cũng không được.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như muốn đánh phương Bắc, nhất định phải tiến hành ở ba tháng đầu xuân, trước tháng mười một phải tạm dừng và tăng cường phòng thủ những vị trí đã chiếm được.
- Ý của lão quốc công là qua tháng mười một, tướng sĩ phương nam của chúng ta không thích ứng với khí hậu phương Bắc.
Tề Ninh hỏi.
Đạm Đài Hoàng gật đầu:
- Quân hai bên đánh nhau, rất nhiều chuyện phải lo liệu, khí hậu cũng là điều phải để tâm. Ngoài ra nhất định phải nắm rõ địa hình, địa lý của quân địch, bằng không khi tiến vào địa bàn của quân địch, sẽ không khác gì người mù.
Tề Ninh lập tức nghĩ tới Bắc Đường Dục đang bị giam lỏng ở ao Cửu Cung trong Thần Hầu phủ.
Bắc Hán có một bản đồ thế giới, bản đồ thế giới này được vẽ sau khi tiến hành khảo sát địa hình Bắc Hán, công việc này do Bắc Đường Dục cầm đầu. Sau khi Bắc Đường Dục bị bắt, Long Thái đã muốn lấy bức bản đồ thế giới từ tay Bắc Đường Dục, cũng từng phái Tề Ninh đến du thuyết. Chỉ có điều, Bắc Đường Dục đương nhiên hiểu rằng một khi bản đồ thế giới rơi vào tay Sở quốc, sẽ khiến Bắc Hán chìm ngập trong tai ương, do đó Bắc Đường Dục không cho phía Sở quốc biết thông tin cụ thể và tỉ mỉ về bản đồ thế giới.
Tề Ninh biết đây là thời đại của vũ khí lạnh, không có công nghệ cao, để làm ra một bản đồ, có thể nói là vô cùng khó khăn. Bắc Hán làm ra bàn đồ thế giới, đương nhiên là để nắm rõ đất đai mình quản lý, nhưng chi phí bỏ ra tất nhiên cũng rất cao. Một bản đồ như vậy, đương nhiên là người Bắc Hán không thể dễ dàng để rơi vào tay người Sở.
- Hôm nay, bất kể là thiên thời hay là địa lợi, Đại Sở ta cũng không chiếm ưu thế.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Mà cả nhân hòa, Đại Sở ta cũng không phải là bền chắc như thép.
Tề Ninh thầm nghĩ vị Thục Vương ở Tây Xuyên đang rục rịch ngóc đầu dậy, Đông Hải lại vừa xảy ra việc các thế gia mưu đồ làm loạn, trong triều, chuyện đấu tranh nội bộ cũng chưa hề biến mất, phía Bắc Hán đương nhiên là nội chiến diễn ra kịch liệt, nhưng Đại Sở cũng nguy cơ tứ phía.
- Tiên đế hiểu rõ Bắc Hán, cho nên chỉ có thể trì hoãn kế hoạch.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Chỉ có điều, trong lúc hai nước đại chiến, Đông Tề tọa sơn quan hổ đấu, lúc đó chúng ta đã biết, nếu như bỏ mặc không để ý tới Đông Tề, sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự. Cho tới bây giờ, Đông Tề cũng không thành thật, tuy vị hoàng đế của Đông Tề không phải là người có dã tâm hừng hực, nhưng thủ hạ của hắn là Đông Bích, lại là người có mưu đồ nham hiểm. Lần trước, thái tử Đông Tề là Đoàn Thiều đến đây, dã tâm của người này vượt xa phụ thân hắn. Nếu một ngày nào đó, người này trở thành hoàng đế Đông Tề, hơn nữa còn được sự trợ giúp của Song Bích, Đông Tề tất nhiên trở thành họa lớn của Sở quốc.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Lão quốc công nói rất đúng, Đoàn Thiều cũng không phải là loại người chịu khuất phục trước người khác.
- Đối với Bắc Hán thì trì hoãn kế hoạch, nhưng đối với Đông Tề, lại phải nhanh chóng tiến hành.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Khi đại chiến Tần Hoài còn chưa kết thúc, tiên đế đã bảo chúng ta vạch kế hoạch tiêu diệt Đông Tề.
Tề Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Lão quốc công, thứ cho vãn bối cả gan, ngài nói “chúng ta”, như vậy hoàng đế không chỉ bàn bạc với một mình ngài, nhưng không biết…còn có ai nữa? Trấn Quốc công có trong số đó không?
- Ta và phụ thân ngươi.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Xưa nay, Trấn Quốc công đảm nhiệm trù vị hậu cần, tiền lương, chiến mã, đều phải giao cho hắn chuẩn bị, nhưng chiến sự ở tiền tuyến, thì hắn rất ít tham gia vào.
Lời lẽ của Đạm Đài Hoàng đã để lộ một thông tin rất quan trọng.
Khi tiên đế còn sinh thời, Tư Mã Lam chỉ phụ trách hậu cần, chứ không có tư cách tham dự vào chiến lược quân sự.
Nhưng hiện nay, người phụ trách chiến lược quân sự, lại là Tư Mã Lam.
Tề Ninh hơi đăm chiêu, nhẹ giọng nói:
- Tiêu diệt Đông Tề, luôn là kế hoạch bí mật.
- Theo mưu tính của tiên đế, nếu như không tìm được cơ hội, thì chỉ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị nói:
- Thế nhưng một khi cơ hội tốt xuất hiện, thì nhất định phải nắm lấy, một lần hành động lấy cả Đông Tề và Quan Tây, như vậy mới có thể rốt cuộc bình định được Bắc Hán.
- Quan Tây?
- Hàm Dương ở Quan Tây do Khuất Nguyên Cổ trấn thủ.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Tài năng của Khuất Nguyên Cổ chỉ thuộc loại bình thường, nếu như xuất kỳ bất ý tấn công nơi có liên quan, thì có hy vọng trong khoảng thời gian ngắn chiếm được Hàm Dương, tiện đà trú đóng ở Đồng Quan.
Trong đầu Tề Ninh hiện ra tình thế sau khi Sở quốc thực hiện được kế hoạch, trong lòng cũng kinh ngạc.
Nếu như kế hoạch dương đông kích tây này của Sở quốc thực hiện thành công, không những sẽ chiếm được Đông Tề, mà còn chiếm được Quan Tây, như vậy Bắc Hán sẽ phải đối mặt với cục diện ba mặt thọ địch. Quân Tây bảo vệ cho Đồng Quan, có thể, có thể lui, Đồng Tề có Mã Lăng sơn làm bình phong che chở, cũng là nơi có thể phòng thủ. Mà quân chủ lực phương Nam của Đại Sở lại có sông Hoài nằm ở vị trí nguy hiểm, như vậy, bất kể Hán quân tấn công từ hướng nào, hai mặt còn lại đều sẽ bị công kích. Một khi ba mặt đều bắt đầu tấn công, ba mặt đều xuất binh, đương nhiên Hán quân phải được cái này, mất cái kia, hơn nữa đến lúc đó công thủ đều hoàn toàn nằm trong tay Sở quân, Sở quân muốn công thì công, muốn thủ thì thủ.
Cho dù Đại Sở sẽ không tấn công đại quy mô vào đất Hán, nhưng luôn tiến hành tập kích quấy rối, cũng đủ để Bắc Hán thần hồn nát thần tính rồi.
- Lúc tiên đế lập thái tử ở Đông Tề, vốn đã bắt đầu thực thi kế hoạch.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Nếu như tiên đế còn sống, cũng sẽ cầu thân với Đông Tề, hoàng đế đương triều đi sứ Đông Tề, vốn là vì tiên đế muốn cho Đông Tề biết hoàng đế đương triều, cũng để hoàng thượng gặp được công chúa Đông Tề.
Tề Ninh thầm than, nghĩ mấy ông già này mưu tính thật lâu dài, hắn vẫn cho rằng tiểu hoàng đế bỏ qua Tư Mã Uyển Quỳnh, không cưới công chúa Đông Tề, mục đích chủ yếu là tránh cho thế lực của Tư Mã gia trở nên quá lớn mạnh, bây giờ mới biết, đó chỉ một trong các nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là thi hành kế hoạch của tiên đế.
Trước khi tiên đế lâm chung, đương nhiên sẽ cho người thừa kế ngai vàng của mình biết quốc sách bí mật này.
- Điều phiền phức lớn nhất của việc cầu hôn công chúa Đông Tề, là người Bắc Hán cũng xen vào.
Nói chuyện một hồi lâu, giọng của Đạm Đài Hoàng càng yếu ớt, mặt mày trắng bệch, nhưng dường như ông ta không có ý dừng lại:
- Đương nhiên không có chuyện người Bắc Hán trơ mắt nhìn chúng ta thông gia với Đông Tề, hơn nữa người Đông Tề rất giảo hoạt, bọn họ luôn áp dụng chính sách cân bằng, chúng ta cầu thân với bọn họ, cũng không chắc bọn họ sẽ dễ dàng đồng ý. Bởi vậy tiên đế đã chuẩn bị chu đáo trước rồi, lúc cần thiết, sẽ dành cho Đông Tề điều kiện không thể từ chối.
Nối tới đây, Đạm Đài Hoàng lộ vẻ tươi cười:
- Nhưng không ngờ, sự tình phát triển thuận lợi hơn chúng ta tưởng, ngươi đi sứ Đông Tề, không những mang được công chúa Đông Tề về, mà Bắc Hán cũng rơi vào nội loạn, người Đông Tề sốt ruột muốn nhân cơ hội mở rộng thế lực, chủ động đề nghị chúng ta liên quân với họ…
Tề Ninh nói:
- Lão quốc công, điều này chứng minh người Đông Tề đã rơi vào bẫy?
- Hai nước kết thân, hơn nữa chuẩn bị liên quân phạt Hán, đương nhiên Đông Tề không nghĩ mục tiêu của chúng ta là bọn họ.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Ngoài ra, lúc sứ đoàn Đông Tề chưa đến kinh thành, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ tứ hôn cho Đoàn Thiều, gả một tiểu thư thế gia cho hắn. Ban đầu, chúng ta từng nghĩ sẽ gả Tư Mã Uyển Quỳnh sang Đông Tề, nhưng về sau lại đổi ý, định chọn con gái của Tây Môn Vô Ngân hoặc con gái Tô Trinh thay thế.
Tề Ninh thầm rùng mình, hắn vốn tưởng rằng Long Thái tứ hôn cho Đoàn Thiều, chỉ là ý định nhất thời, bây giờ mới biết, đó cũng là một phần trong kế hoạch đánh chiếm Đông Tề.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải vì hắn chặn ngang, người bị gả tới Đông Tề rất có thể sẽ là Tây Môn Chiến Anh, trong kế hoạch kia, bất cứ ai bị đưa tới Đông Tề, trên thực tế đều bị rơi vào tuyệt cảnh.
- Chỉ cần chúng ta tứ hôn cho Đoàn Thiều, vậy thì điều lo lắng cuối cùng của Đông Tề cũng sẽ không còn.
Ngọn đèn dầu trong căn phòng lờ mờ, giọng Đạm Đài Hoàng trầm thấp:
- Hai nước thân càng thêm thân, không ai ngờ mục tiêu của chúng ta lại là Đông Tề. Cuối cùng, con gái Tô Trinh được gả sang Đông Tề, Tô Trinh cũng đích thân hộ tống con gái mình sang đó, tất cả đều như kế hoạch của chúng ta. Lần trước nhận được tin tức, người Đông Tề tỏ ra rất kính trọng Tô Trinh, vài ba ngày lại thết đãi yến tiệc, Tô Trinh thích thú lắm, tạm thời chưa muốn quay về.
Tề Ninh nhíu mày, hắn biết khi Tô Tử Huyên được gả sang Đông Tề, Tô Trinh xem như mở mày mở mặt, trở thành hoàng thân của Đông Tề, hơn nữa còn đích thân hộ tống con gái sang Đông Tề. Đường đường là Võ Hương hầu của Đại Sở, đích thân đưa tiễn con gái, đương nhiên sẽ làm người Đông Tề nghĩ Đại Sở đầy thành ý, chứ không sao ngờ được Sở quốc mưu đồ bí mật chiếm đoạt nước mình. Về phần Tô Trinh, ông ta sa vào tửu sắc, đang ở Đông Tề, đương nhiên rượu ngon, mỹ nhân được hưởng thụ bất tận, ông ta vui đến quên cả trời đất, ở lại Đông Tề, vô hình trung, như thế lại càng hỗ trợ rất tốt cho kế hoạch diệt Tề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận