Cẩm Y Xuân Thu

Chương 632: Đám mây Đông Hải

Miêu Vô Cực bị lôi đứt cánh tay, lúc này hoàn toàn không thấy bóng dáng bà ta đâu, Tề Ninh cũng không biết bà ta còn sống hay đã chết, lúc này chỉ lờ mờ nhìn thấy Đoan Mộc Lão đang dán người vào cửa sổ mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Tề Ninh không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng tai nghe âm thanh bên ngoài, đang lúc sốt ruột thì đột nhiên cảm giác có thứ gì đó rơi vào trong miệng. Thứ đó dường như là sinh vật sống, chẳng biết nó từ đâu ra, hắn giật mình khẽ nhếch miệng sau đó cảm giác như có một con sâu nhỏ đang bò vào trong miệng, hắn bắt đầu thấy hoảng muốn nhổ nó ra nhưng không ngờ tốc độ của con sâu đó cực kỳ nhanh, hắn chưa kịp phản ứng gì thì nó đã chui vào đến cổ họng rồi.
Khu rừng trúc này là sào huyệt của Miêu tiên sinh, trong rừng có vô số các loại côn trùng động vật kỳ lạ. Con sâu chui vào trong cổ Tề Ninh đến bản thân hắn cũng chẳng biết nó là loại nào chỉ dựa vào cảm giác biết nó khá dài và có nhiều chân. Hắn cố nhịn không để cho con sâu tiếp tục tiến vào, nhưng nó vì bị ngăn lại nên không ngừng ngọ ngoạy, cổ họng tê tê ngứa, hắn cố nhịn nhưng cũng chỉ được một lát, khi không thể tiếp tục nhịn được nữa hắn khẽ thở một hơi. Lập tức con sâu kia liền nhanh chóng chui thẳng vào trong bụng Tề Ninh, hắn âm thầm kêu than, quả này xong rồi, chẳng biết con sâu đấy có độc hay không nữa. Hiện tại hắn đang trúng độc của Miêu tiên sinh giờ lại bị con sâu độc chui vào bụng, cái này đúng là đã ăn mày lại còn gặp phải cướp.
Con sâu đã chui vào trong bụng, giờ Tề Ninh cũng chẳng thể làm gì được nữa, chỉ còn cách trông mong vào ông trời nữa thôi. Đột nhiên nghe thấy tiếng của Bạch Vũ Hạc truyền tời:
- Nếu như ta không giao người chẳng lẽ các ngươi sẽ động thủ với ta hay sao?
Sát Nô lập tức nói:
- Lão nô không dám động thủ với Nhị gia.
Vong Nô nói:
- Chúng lão nô chỉ biết làm theo phân phó của chủ nhân, cho dù có phải mất mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sát Nô lại nói:
- Chúng lão nô cùng chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn của Nhị gia.
Vong Nô bổ sung thêm:
- Nhị gia có được ngày hôm nay cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Sát Nô cũng nói:
- Tam cô nương làm sai chắc chắn sẽ phải chịu phạt.
Vong Nô khuyên nhủ:
- Nhị gia cần gì phải vì Tam cô nương mà chọc giận Đảo chủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mộ Dã Vương cười lớn, nói:
- Nếu đã không thể nói rõ ràng vậy thì trực tiếp đánh một trận đi.
Đúng hay sai do thực lực quyết định, lải nhải cả một buổi đến cuối cùng chẳng vẫn là xem nắm đấm của ai lợi hại hơn thì người đó có quyền định đoạt hay sao? Các ngươi cứ việc động thủ để lão phu xem giúp các người xem ai thắng ai thua, lão phu sẽ làm chứng cho các ngươi.
Lúc này Tề Ninh bỗng nhiên cảm thấy ngực và bụng mình nóng như lửa, biết chắc chắn nguyên nhân là do con sâu độc kia. Cảm giác bỏng rát lan dần từ ngực xuống bụng sau đó dần dần đến cổ họng, toàn thân vô cùng khó chịu, Tề Ninh không thể nhịn được bắt đầu vẹn vẹo cơ thể. Đột nhiên hắn phát hiện ra điểm nào đó không đúng, hắn thử khẽ giật giật ngón tay thì cảm giác ngón tay có thể cử động bình thường, trong lòng lập tức vui mừng, thầm nghĩ có lẽ độc trong người mình đã được giải rồi. Lúc vừa rồi rõ ràng toàn thân hắn không thể cử động lại hoàn toàn mất hết cảm giác nhưng lúc này lại có thể cử động, Tề Ninh thầm hít một hơi thật sâu thử vận nội lực trong đan điền thì phát hiện trong đan điền lúc này tràn đầy nội lực.
Trong lòng mừng rỡ nhưng đồng thời lại cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ từ sau khi con sâu kỳ quái kia chui vào bụng độc trong người hắn lại hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ cái này có liên quan đến con sâu độc kia? Con sâu chui vào trong bụng hắn rốt cuộc là loại sâu gì?
Lúc này hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn nhìn về phía Đoan Mộc Lão đang nhìn ra bên ngoài, lão ta chắc không phát hiện ra chuyện xảy ra bên này. Tề Ninh âm thần vận nội lực dồn vào hai tay sau đó hắn lập tức dùng lực kéo hai tay sang hai bên.
Nhưng dây thừng bằng gân trâu không giống với những loại dây thừng bình thường, nếu như là loại dây thừng bình thường thì với công lực của Tề Ninh chỉ cần giãy vài cái là đứt nhưng dây thừng bằng gân trâu có độ co giãn cao nên chỉ có thể từ từ kéo căng.
Mặc dù dây thừng gân trâu có độ co giãn cao nhưng cũng chỉ có hạn, bất ngờ có tiếng ‘bực’ một phát, Tề Ninh cảm giác cả cơ thể thoải mái nhẹ nhõm, hắn biết chắc dây thừng đã đứt rồi. Đoan Mộc Lão mặc dù vẫn luôn chú ý đến tình hình xảy ra bên ngoài nhưng vẫn nghe thấy tiếng dây thừng bị đứt, lão lập tức quay người nhìn lại. Trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy Tề Ninh vẫn nằm yên bất động trên bàn, lão ta nhíu mày nhẹ nhàng lại gần chỗ Tề Ninh nằm.
Tề Ninh lập tức ngưng thần tĩnh khí, Đoan Mộc Lão chậm rãi đi đến bên bàn đưa tay ra giật giật dây thừng ngay lập tức lão phát hiện ra có điểm khác thường. Sau đó bỗng nhiên giật mình cảm giác có một sức mạnh kinh khủng đánh úp về phía mình, tốc độ cực nhanh, Đoan Mộc Lão còn chưa kịp phản ứng lại thì yết hầu đã nị Tề Ninh bóp chặt.
Tay Tề Ninh tựa như chiếc kìm sắt, siết chặt yết hầu Đoan Mộc Lão. Đoan Mộc Lão kinh hãi lập tức vung tay trái lên, trong lòng thầm muốn giãy dụa lần cuối cùng nhưng nắm đấm của lão chẳng nhằm nhò vào đâu, bỗng cảm nhận được bụng bị trúng một cú đạp trời giáng, lão ta có cảm giác cú đạp này tựa như hàng ngàn hàng vạn tảng đá đập vào bùng mình, nội tạng tựa như bị đánh nát bét, đau đến muốn hét lên nhưng yếu hầu lại bị bóp chặt một tiếng rên cũng chẳng thoát ra được.
Cánh tay lão vừa mới vung lên nhưng vì bị trúng một phát đạp vào bụng nên lập tức buông xuống.
Hiện tại võ công của Tề Ninh đã tăng mạnh, cho dù Đoan Mộc Lão có hoàn toàn không bị thương tổn gì thì cũng chẳng thể là đối thủ của Tề Ninh. Huống chi là lão đã bị Mộ Dã Vương đánh nát xương cốt cánh tay phải, bên tay phải của lão hoàn toàn không thể nhấc lên tựa như đã tàn phế, với thương thế như vậy đương nhiên càng không phải là đối thủ của Tề Ninh.
Cổ lão ta bị bóp chặt nên không thể hít thở, lúc ban đầu ánh mắt lão ta còn là kinh hãi xen lẫn phẫn nộ nhưng một lát sau đã chuyển thành cầu xin. Thế nhưng sắc mặt Tề Ninh vẫn hết sức lạnh lùng, hắn suýt chút nữa thì bỏ mạng trong tay đám người này, giờ tình thế đảo ngược đương nhiên không thể khách khí rồi. Hắn tụ khí vào bàn tay, Đoan Mộc Lão bị nghẹt thở lại không thể đánh trả, con ngươi dần dần lồi ra.
Đám Mộ Dã Vương vẫn còn đang giằng co ở bên ngoài, Miêu tiên sinh lại không có bất cứ động tĩnh gì. Trong căn nhà gỗ tối mờ mịt, Đoan Mộc Lão cảm giác được mạng sống của mình đang dần dần bị bào mòn. Bỗng nhiên có ‘rắc’ vang lên, tay Tề Ninh siết chặt quá mức nên bất ngờ siết đứt xương cổ của Đoan Mộc Lão, lão ta ‘ặc ặc’ hai tiếng rồi gục đầu xuống, toàn thân mềm nhũn.
Tề Ninh buông tay, cơ thể Đoan Mộc Lão lập tức ngã xuống đất, Tề Ninh lật người ngồi dậy nhìn thi thể bất động dưới nền nhà, hắn lắc đầu, lẩm bẩm:
- Vốn định để ngươi sống dở chết dở nhưng lại không cẩn thận làm gãy xương cổ để ngươi được chết một cách dứt khoát nhẹ nhàng như vậy.
Hắn cởi bỏ dây thừng quấn quanh người mình, trong đầu nghĩ, nếu như nói độc trong người hắn do con sâu vừa rồi giải thì vận khí của hắn phải nói là may đến quá đáng rồi. Khi không lại xuất hiện một con sâu kỳ quái rồi lại còn rơi đúng vào miệng hắn sau đó thì chui vào trong bụng hắn giải độc, trên đời này sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến bất ngờ như vậy được chứ?
Đoan Mộc Lão đã chết nhưng Tề Ninh vẫn không quên cái lão yêu bà Miêu Vô Cực kia, hắn điều chỉnh lại hô hấp sau đó nhìn lướt qua căn phòng. Trong phòng mặc dù chỉ có một màu đen kịt nhưng vốn dĩ thị lực của hắn khá tốt lại cộng thêm việc luyện nội công khiến cho thị lực càng phi phàm hơn. Trong phòng ngoại trừ có một chiếc bàn gỗ với một chiếc thùng gỗ ra thì chẳng có bất cứ đồ vật nào khác, trên mặt đất cũng chỉ có thi thể của Đoan Mộc Lão, nhìn khắp một lượt nhưng không thấy bóng dáng của Miêu Vô Cực đâu.
Tề Ninh nhíu mày, hắn tìm khắp phòng một lượt nhưng không chỉ không tìm thấy Miêu Vô Cực mà đến cả cánh tay bị đứt của bà ta cũng mất tích luôn. Trong lòng Tề Ninh thấy có chút kinh ngạc, hắn không nhìn thấy Miêu Vô Cực đi ra khỏi phòng, hơn nữa cánh cửa phòng cũng vẫn luôn đóng chặt, chưa từng có người nào đi ra ngoài, nếu như vậy thì vì sao lão yêu bà Miêu Vô Cực kia lại có thể biến mất được? Chẳng lẽ là bà ta độn thổ hay sao?
Nghĩ đến khả năng độn thổ Tề Ninh lập tức nhìn xuống đất nhưng trong phòng quá tối nên hắn chẳng thế nhìn rõ ràng, đúng lúc này bất ngờ nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Mộ Dã Vương ở bên ngoài truyền tới.
Bóng dáng Tề Ninh lóe lên một cái đã đến bên cửa sổ, hắn dõi mắt nhìn ra bên ngoài thấy Mộ Dã Vương đang đứng cách căn nhà khoảng bốn năm bước chân, ở đằng trước phía bên trái là Bạch Vũ Hạc, y đang bế ngang người một ai đó, có lẽ là Xích Đan Mị, còn Sát Nô cùng Vong Nô thì đứng ở hai bên chặn trước mặt Bạch Vũ Hạc.
- Từ nhỏ ta đã được Đảo chủ thu nhận làm đệ tử, năm đó vào thời điểm Đảo chủ ban thưởng kiếm Ô Diệu cho ta đã từng nói.
Bạch Vũ Hạc chậm rãi nói từng chữ:
- Kiếm Ô Diệu nhất định phải dính máu nếu không sẽ không sáng. Chính vì vậy Đảo chủ đã dạy ta trước khi xuất kiếm nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới hành động.
Sát Nô thở dài, nói:
- Chẳng lẽ Nhị gia muốn xuất kiếm hay sao?
Vong Nô cũng nói:
- Trước khi đưa Tam cô nương về đảo, chúng lão nô chưa thể chết được.
Sát Nô lại nói:
- Vị vậy trước khi Nhị gia xuất kiếm vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đã.
Vong Nô nói thêm:
- Chúng lão nô nhất định sẽ không khoanh tay chịu chết.
Bạch Vũ Hạc nói:
- Các ngươi đã chăm sóc ta từ nhỏ tới lớn, vì vậy hôm nay ta không muốn ra tay với các ngươi. Nhưng chuyện đã đến bước này, ta chỉ có thể nói lời cảm tạ công ơn chăm sóc bao nhiêu năm qua của các ngươi dành cho ta, nếu như hôm nay các ngươi chết dưới kiếm của ta, ta nhất định sẽ đưa xác các ngươi về Bạch Vân đảo, còn nếu như ta chết trong tay các ngươi thì cũng nhờ các ngươi mang xác của ta về cho sư phụ.
Sát Nô lắc đầu thở dài:
- Xem ra giao ước mười hai canh giờ của Nhị gia đúng là để tạo cơ hội cho Tam cô nương chạy trốn.
Vong Nô hỏi:
- Nhị gia tội gì phải khổ như vậy?
Bạch Vũ Hạc thản nhiên đáp lại:
- Chuyện mà ta muốn làm trước giờ đều chỉ cần ta muốn thì sẽ làm, có đôi khi nghĩ quá nhiều sẽ không có gan làm nữa.
Mộ Dã Vương cười lớn, nói:
- Thú vị, rất thú vị. Thằng oắt con nhà ngươi rất hợp với lão phu.
Nếu như ngươi đã phản bội lại Bạch Vân đảo vậy thì về sau hãy đi theo lão phu, lão phu sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, đảm bảo Bạch Vân đảo sẽ không dám động vào ngươi.
Lời nói của lão ta vừa dứt đột nhiên đâu đó vang lên một tiếng thở dài, tiếng thở dài đó tựa như xa tận chân trời nhưng cũng tựa như gần ngay bên tay. Tề Ninh mặc dù đứng ở trong phòng nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dài đó, tựa như có cảm giác người đó đang đứng bên cạnh mình. Sau một lúc lại nghe thấy tiếng nói:
- Ý niệm sinh ra từ trong tâm, tâm mà sai thì mọi thứ sẽ đều sai.
Giọng nói đầy cảm giác thổn thức, Tề Ninh nghe thấy rất rõ ràng nhưng lại không biết tiếng nói phát ra từ đâu, mà tiếng nói này chắc chắn không phải là của một người nào đó ở đây.
Bất chợt hắn nhìn về phía hồ nước đối diện phát hiện ra một bóng người màu trắng. Trong bóng đêm, bóng người áo trắng xuất hiện hết sức bất ngờ, hắn đang cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên thấy bóng người áo trắng dường như đang bay lơ lửng giữa hồ nước, Tề Ninh còn đang mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nháy mắt một cái bóng người áo trắng tựa như một cơn gió thổi qua nhẹ nhàng đáp xuống đất bên này.
Tề Ninh rùng mình biến sắc, cái hồ nước ở đối diện mặc dù không tính là lớn nhưng cũng phải nhỏ.
Cho dù có khinh công tuyệt đỉnh chưa chắc đã có thể nhảy một cái đã đến được bờ bên này, thế nhưng bóng người áo trắng kia lại chỉ khẽ lướt một cái nhưng thực tế tốc độ lại nhanh đến kinh người, tựa như là tốc độ ánh sáng vậy.
Đến lúc này thì đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của người đó, trên người là một bộ y phục trắng từ trên xuống dưới, trong tay hình như chống một cây quải trượng cũng không biết nó được làm bằng chất liệu gì nữa, bởi vì khoảng cách khá xa nên hắn không nhìn rõ mặt của người đó.
Tề Ninh đang suy nghĩ xem người đột nhiên xuất hiện này là ai thì đã thấy Sát Nô cùng Vong Nô xoay người cung kính quỳ xuống, Bạch Vũ Hạc ôm Xích Đan Mị cũng quỳ xuống, tất cả đồng thanh nói:
- Đảo chủ!
Tề Ninh giật mình, lúc này mới biết thì ra bóng người áo trắng bay tới lúc nãy chính là Mạc Lan Thương, Đảo chủ Bạch Vân đảo, đồng thời cũng là một trong Ngũ đại tông sư.

Bạch Vân đảo chủ bỗng nhiên xuất hiện khiến Tề Ninh giật mình, trong lòng biết chắc lần này Xích Đan Mị cho dù có Bạch Vũ Hạc bảo vệ thì cũng chẳng chạy đi đâu được nữa.
Bạch Vân đảo chủ là Đại tông sư, đệ tử của lão ta Bạch Vũ Hạc cùng Xích Đan Mị, bất luận là người nào cũng thuộc hạng cao thủ trên giang hồ, ngoài ra lão ta còn có hai thủ hạ cũng đều thuộc hàng cao thủ đứng đầu. Tề Ninh thầm nghĩ hôm nay cho dù có mười Tề Ninh ở đây thì cũng đừng mơ tưởng cứu được Xích Đan Mị.
Lúc này vị Bạch Vân đảo chủ đang đứng ngay bên ngoài cách căn nhà không xa nên Tề Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng, bộ y phục màu trắng trên người lão ta không nhiễm một hạt bụi, tay cầm một cây quải trượng màu đen. Thế nhưng khi nhìn lên khuôn mặt lão ta lại phát hiện sắc mặt lão ta tái nhợt, dưới cằm có chòm râu màu đen, nhìn qua thì trông mới chỉ khoảng tầm bốn mươi tuổi, trẻ hơn Mộ Dã Vương rất nhiều.
Tề Ninh càng nghĩ càng thấy mơ hồ, thầm nói không thể nào, người này chẳng lẽ thật sự là Mạc Lan Thương, Bạch Vân đảo chủ hay sao?
Tề Ninh vẫn biết Ngũ đại tông sư đã thành danh nhiều năm, ít nhất cũng phải là hơn mười năm trước.
Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành là huynh đệ ruột của Cẩm Y lão Hầu gia đứng ở vị trí thứ hai, mà Tứ lão thái gia của Tề gia hiện tại tuổi cũng đã hơn sáu mươi rồi như vậy Bắc Cung Liên Thành ít nhất cũng phải gần bảy mươi. Hắn vốn cho rằng Mạc Lan Thương với Bắc Cung Liên Thành đều là Đại tông sư thì có lẽ tuổi cũng phải xấp xỉ nhau nhưng nhìn vị Bạch Vân đảo chủ đang đứng phía trước có lẽ mới chỉ khoảng hơn bốn mươi là cùng, trẻ tuổi hơn nhiều so với Bắc Cung Liên Thành.
Rồi hắn lại đột nhiên nghĩ tới, Xích Đan Mị năm nay cũng đã phải hai sáu hai bảy tuổi rồi nhưng nhờ việc luyện nội công cùng với chăm sóc bảo dưỡng tốt nên nàng ta có làn da vô cùng mịn mà trắng trẻo nên nhìn cũng có vẻ rất trẻ trung, thế nhưng sự thành thục, quyến rũ toát ra từ người nàng ta thì lại rõ ràng không phải là của một người thiếu nữ.
Từ trong lời nói của bọn họ có thể đoán ra, hai mươi năm trước Xích Đan Mị sống tại Bạch Vân đảo khi đó nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, còn Bạch Vân đảo chủ cũng mới cỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Nhưng khi đó lão ta còn trẻ như vậy thì làm sao có thể trấn giữ cả một hòn đảo rồi uy danh còn vang khắp thiên hạ như vậy được?
Hơn thế nữa Xích Đan Mị lại là đệ tử thứ ba của Bạch Vân đảo chủ, là đệ tử nhỏ tuổi nhất. Bạch Vũ Hạc khoảng tầm ngoài ba mươi nhưng cũng chỉ là đệ tử thứ hai, trên hai người còn có Đại đệ tử lớn hơn hai người mấy tuổi nữa.
Chẳng lẽ nói Bạch Vân đảo chủ chưa đầy mười tuổi đã thu nhận đệ tử rồi hay sao?
Chuyện này thật quá phi lý, không thực tế chút nào!
Tề Ninh cảm thấy có chút rối rắm, vấn đề này thực sự là kỳ quặc ngoài sức tưởng tượng.
Bạch Vũ Hạc trước nay đều lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lúc này cũng phải cung kính quỳ xuống.
Bạch Vân đảo chủ bước đến trước mặt Bạch Vũ Hạc, khẽ liếc nhìn y rồi lắc đầu, lão ta đột nhiên đưa tay ra. Bạch Vũ Hạc mặc dù có chút giật mình như lại không hề có hành động nào. Bạch Vân đảo chủ điểm mấy huyệt trên người Xích Đan Mị, lập tức nàng ta ho khan mấy tiếng sau đó liền tỉnh lại.
Lúc này Bạch Vũ Hạc mới đặt Xích Đan Mị xuống. Xích Đan Mị mở mắt ra, khi nhìn thấy Bạch Vũ Hạc trước mặt mình thì hết sức kinh ngạc nhưng cho đến khi nhìn thấy Bạch Vân đảo chủ đứng ở bên cạnh thì mặt lập tức biến sắc, vội vã quỳ mạnh xuống, nói:
- Đảo… đảo chủ!
Bạch Vân đảo chủ không nhìn nàng ta mà hơi ngửa đầu lên suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên lên tiếng:
- Tất cả đều là lỗi của ta, hơn hai mươi năm qua, hận ý trong lòng ngươi vẫn không thể dập tắt, điều này là do ta không đúng.
Xích Đan Mị quỳ gối nói:
- Đảo chủ, là là Mị nhi đã khiến cho người thất vọng rồi, thế nhưng mà….
Bạch Vân đảo chủ không đợi nàng ta nói xong đã trực tiếp ngắt lời:
- Ta nhớ mình đã từng nhắc nhở con, có rất nhiều chuyện khi ta không nghĩ đến nó nữa, thời gian qua đi rồi nó sẽ trở thành quá khứ.
Những năm gần đây, ta vẫn luôn lo lắng con sẽ đi lầm đường nên mới bắt con ngày đêm tu tâm ở bên cạnh ta, ta vốn cho rằng con đã thật sự quên rồi!
Y than thở rồi lắc đầu không nói thêm lời nào nữa.
Bạch Vũ Hạc cúi đầu, nói:
- Đảo chủ, thời điểm sư muội lên đảo đã khắc ghi sự việc năm đó trong lòng, chuyện đó không phải bảo quên là có thể quên được ngay.
Bạch Vân đảo chủ hừ lạnh:
- Vũ Hạc, nếu như hôm nay ta không xuất hiện có phải con sẽ quyết tử đánh một trận với Nhị Nô đúng không?
Bạch Vũ Hạc kiên định trả lời:
- Vâng!
Bạch Vân đảo chủ lập tức nói:
- Mị nhi vào cung hành thích, vốn nó đã có tính toán từ trước, còn con lần này muốn quyết sống chết với Nhị Nô lại chỉ là suy nghĩ nhất thời, so với Mị nhi thì sai lầm con phạm phải lại càng lớn hơn. Tính toán trước sau rồi mới hành động, cho dù có thất bại nhưng ít nhất cũng vẫn biết mình sai ở chỗ nào.
Còn suy nghĩ nhất thời chỉ là do xúc động sẽ không biết mình sai ở đâu.
Bạch Vũ Hạc cúi đầu, nói:
- Xin Đảo chủ trách phạt.
- Đảo chủ, chuyện này không liên quan đến sư huynh.
Xích Đan Mị cũng đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra vì vậy lập tức nói:
- Ai làm sai người đó phải chịu trách nhiệm. Chuyện ám sát là do một mình con lên kế hoạch, không liên quan gì đến sư huynh, nếu Đảo chủ muốn phạt thì hãy phải một mình con thôi.
Bạch Vân đảo chủ nói:
- Có những sai lầm không phải chỉ một mình con có thể gánh trách nhiệm.
Y vung tay lên một cái, thanh kiếm Ô Diệu đeo bên hông Bạch Vũ Hạc lập tức tự động bay lên sau đó rơi vào trong tay y, y ném thanh kiếm về phía sau lưng. Sát Nô đưa hai tay ra đón lấy. Bạch Vân đảo chủ lạnh nhạt nói:
- Bạch Vũ Hạc, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là người của Bạch Vân đảo nữa, sau này ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng không còn liên quan đến ta nữa!
Bạch Vũ Hạc hoảng sợ ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Đảo… đảo chủ!
Bạch Vân đảo chủ không thèm để ý đến gã mà quay sang nhìn Xích Đan Mị, nói:
- Mị nhi, con hãy theo ta quay về đảo, từ nay về sau không được phép bước chân ra khỏi Bạch Vân đảo.
Nhìn thấy cơ thể Xích Đan Mị khẽ run lên, Bạch Vân đảo chủ lập tức hỏi:
- Con không muốn sao?
Xích Đan Mị cúi đầu nói:
- Con không dám!
- Ta biết con suy nghĩ cái gì.
Bạch Vân đảo chủ thở dài, nói:
- Trong lòng con có tâm ma, cả đời này cũng không thể tiêu tán, nếu đã như vậy thì ta cũng chỉ còn cách buộc con phải ở lại trên đảo cả đời thôi.
Bỗng nhiên có tiếng cười nói:
- Bạch Vũ Hạc, ta đã nói rồi mà, Bạch Vân đảo chủ thì có cái gì tốt chứ. Ngươi hãy bái ta làm thầy, từ nay về sau chúng ta tung hoành giang hồ, muốn làm cái gì thì làm, tự do tự tại, tội gì phải chịu bị nhốt trên Bạch Vân đảo chứ?
Mộ Dã Vương ở bên cạnh hả hê cười.
Bạch Vân đảo chủ liếc mắt nhìn về phía Mộ Dã Vương, thái độ của y với đệ tự hết sức nghiêm khắc nhưng khi chuyển sang Mộ Dã Vương thì lại tươi cười, hỏi:
- Ngươi muốn nhận đồ đệ sao?
Mộ Dã Vương cười khà khà, nói:
- Ngươi là Mạc Lan Thương, Đảo chủ của Bạch Vân đảo đúng không? Nghe nói trong thiên hạ có Ngũ đại tông sư, Bạch Vân đảo chủ là một trong số đó. Lão phu vốn tưởng ngươi nếu không già hơn lão phu thì chắc cũng phải xấp xỉ tuổi của lão phu, nhưng thật không ngờ ngươi lại vẫn còn là một tên nhóc, ha ha ha ha ha!
Mộ Dã Vương năm nay đã ngoài sáu mươi, già hơn Bạch Vân đảo chủ rất nhiều, thế nhưng lão lại mở miệng nói Bạch Vân đảo chủ là một tên nhóc, Tề Ninh đứng trong phòng nghe thấy, trong bụng thầm nói lão Mộ Dã Vương này đúng là ngông cuồng thật, đến cả Bạch Vân đảo chủ mà cũng dám đùa giỡn được.
Thế nhưng Bạch Vân đảo chủ lại không hề tức giận mà chỉ mỉm cười lắc đầu, nói:
- Kinh mạch của ngươi bị tổn thương, tốt nhất là nên nói ít thôi.
Bạch Vũ Hạc giờ đã không còn là đệ tử của ta nữa, nếu như gã muốn bái ngươi làm thầy, ta cũng chẳng có lý do nào mà ngăn cản. Chỉ là hiện nay ngươi đang bị người của Đại Quang Minh tự truy bắt, đến tính mạng bản thân còn khó giữ, nếu để Bạch Vũ Hạc đi theo ngươi, chẳng phải sẽ bị ngươi làm liên lụy hay sao?
*dựa vào tuổi, em điều chỉnh cách gọi: Mộ Dã Vương = lão, Bạch Vũ Hạc = gã
Mộ Dã Vương giật mình, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói gì?
- Với võ công của ngươi, trong thiên hạ cũng chẳng có mấy người có thể đả thương ngươi.
Bạch Vân đảo chủ bình tĩnh, nói:
- Nhưng kỳ kinh bát mạch trong người ngươi có hai mạch bị tổn thương, theo như ta biết thì người có công lực cùng thủ pháp như vậy có lẽ cũng chỉ có lão hòa thượng Không Tàng thôi. Không Tàng luôn miệng nói người xuất gia tu tâm bái Phật, sẽ không dễ dàng ra tay đả thương người khác nhưng lão lại ra tay đả thương ngươi, điều đó chứng tỏ ngươi có khả năng uy hiếp đến Đại Quang Minh tự. Nếu đã như vậy thì làm sao Đại Quang Minh tự có thể dễ dàng buông tha cho ngươi được?
Lời lão ta nói ra hết sức tự nhiên tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay lão, điều này khiến Mộ Dã Vương cũng phải biến sắc, siết nắm đấm, cười lạnh, nói:
- Đám hòa thượng của Đại Quang Minh tự đó thì có thể làm gì được ta? Người Trung Nguyên các ngươi trước giờ đều thích phô trương thanh thế nhưng khi thật sự ra tay thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Vân đảo chủ lập tức hỏi:
- Các hạ không phải người Trung Nguyên, vậy các hạ từ đâu đến?
Sát Nô đứng bên cạnh lập tức cung kính nói:
- Chủ nhân, lão ta đến từ Nam Cương, hình như là hậu duệ tàn dư của cung Nguyên Đấu năm xưa.
- Nam Cương?
Vẻ mặt Bạch Vân đảo chủ có phần nghiêm trọng, hỏi:
- Nguyên Đấu Cung? Ngươi… ngươi là người của Nguyên Đấu Cung ở Nam Cương sao?
Mộ Dã Vương lạnh lùng hỏi lại:
- Phải thì sao mà không phải thì sao?
Bạch Vân đảo chủ như có điều suy nghĩ, lão trầm mặc một lát sau đó mới nói:
- Mộ xuân giả, xuân phục ký thành, quan giả ngũ lục nhân.
Ngươi họ Mộ đúng không?
Mộ Dã Vương nói:
- Đúng vậy, lão phu họ Mộ, thì làm sao?
Bạch Vân đảo chủ thở dài, hỏi tiếp:
- Ngươi từ Nam Cương đến Trung Nguyên là vì mục đích gì?
Tề Ninh nghĩ: Chẳng lẽ Bạch Vân đảo chủ cũng biết cả chuyện ở Nam Cương thậm chí còn biết rõ về thân thế của Mộ Dã Vương hay sao?
Mộ Dã Vương trầm giọng nói:
- Lão phu đến Trung Nguyên làm gì thì có liên quan gì đến người?
Bạch Vân đảo chủ, ngươi là một trong Ngũ đại tông sư, vậy lão phu muốn hỏi ngươi về một người.
- Ồ?
Bạch Vân đảo chủ hỏi:
- Là ai?
- Bắc Cung Liên Thành.
Giọng nói của Mộ Dã Vương tràn ngập hận thù, lão lạnh lùng nói:
- Nghe nói Bắc Cung Liên Thành cũng là Đại tông sư, nếu như ngươi cũng là Đại tông sư, vậy chắc ngươi biết hiện giờ lão ta đang ở đâu đúng không?
Bạch Vân đảo chủ không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn tìm Bắc Cung?
- Đúng!
Mộ Dã Vương nói:
- Nếu như người biết Bắc Cung Liên Thành đang ở đâu thì hãy nói cho lão phu biết, lão phu có thể giúp ngươi làm một việc.
Bạch Vân đảo chủ cười nhạt, nói:
- Nếu như ngươi muốn biết Bắc Cung đang ở đâu thì phải hỏi hậu nhân của lão. Ta với Bắc Cung đã nhiều năm không gặp nhau, hiện tại lão ở đâu có lẽ chỉ có hậu nhân của lão mới biết.
- Hậu nhân?
Mộ Dã Vương cười lạnh nói:
- Ý ngươi muốn nói là người của Tề gia sao? Thế nhưng mà chính người của Tề gia cũng không biết hiện nay lão ta đang ở đâu.
Bạch Vân đảo chủ lại cười nói:
- Đó là bởi vì ngươi tìm nhầm người, người hiện đang ở trong căn nhà sau lưng ngươi là Cẩm Y Hầu của Sở quốc, đồng thời cũng chính là hậu nhân của Tề gia. Nếu như cả thiên hạ không một ai biết Bắc Cung đang ở đâu thì có lẽ cũng chỉ một mình vị tiểu Hầu gia này biết thôi.
Tề Ninh chợt thấy rùng mình, thầm than không xong rồi nhưng đúng lúc này lại cảm nhận được có một cơn gió vụt mạnh tới. Mộ Dã Vương sau khi nghe Bạch Vân đảo chủ nói liền quay người phóng thẳng về phía này. Tề Ninh biết bản lĩnh của lão ta như thế nào nên không dám trực tiếp đấu giáp lá cà, hắn lùi về phía sau, Mộ Dã Vương nhảy qua cửa sổ vào trong nhà, khi vừa nhìn thấy Tề Ninh đã lập tức giơ tay ra tóm lấy.
Mộ Dã Vương hiện tại cũng có thể được coi là cao thủ hàng đầu thiên hạ, Tề Ninh biết mình không phải đối thủ của lão ta nên hắn không nghĩ nhiều thêm nữa, bước chân chợt lóe lên, cơ thể lướt sang một bên tránh thoát khỏi móng vuốt của Mộ Dã Vương. Hắn sử dụng Tiêu Dao Hành lướt đi đến bên cửa rồi tung người nhảy ra ngoài.
Căn nhà gỗ này không gian có hạn, Mộ Dã Vương lại không phải là đối thủ tầm thường, Tề Ninh không dám khinh xuất, lập tức chạy ra ngoài, bên ngoài địa thế rộng rãi hơn, tiện cho việc né tránh.
Mộ Dã Vương mặc dù bị tổn thương kinh ngạc nhưng công phu lại không hề bị ảnh hưởng, lão cũng lướt đi đuổi sát Tề Ninh, Tề Ninh cảm thấy đau đầu, hắn hét lên:
- Bạch Vân đảo chủ, ông là Đại tông sư, ta với ông lại không thù không oán, sao ông lại khiến lão điên kia quấn lấy ta không tha?
Miệng thì nói nhưng chân cũng không hề dừng lại mà liên tục di chuyển chạy lòng vòng. Hiện tại hắn đã hết sức quen thuộc với bộ Tiêu Dao hành này nên bước chân di chuyển vô cùng nhẹ nhàng tiêu sái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận