Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1338: Ám lưu

Viên Mặc Hiền mặt mũi nghiêm túc, khẽ nói:
- Hai ngày này phụ thân nghỉ ngơi trong phủ, có một số việc cũng không dám qua quấy rầy.
Y do dự một chút, mới nói:
- Theo nhi tử được biết, hôm trước Hoàng thượng hạ xuống một đạo ý chỉ, biên nhập Hắc Lân Doanh vào Hắc Đao Doanh, do Cù Ngạn Chi trực tiếp thống lĩnh.
Lão Thượng Thư vốn ngồi dựa vào ghế trúc, nghe được lời này, thân thể trấn động, ngồi bật dậy, mắt lộ vẻ kinh hãi:
- Ngươi nói là Hắc Lân Doanh bị xóa bỏ?
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nghe nói ý chỉ của Hoàng thượng cũng không phải là xóa bỏ Hắc Lân Doanh. Có một nửa binh sĩ Hắc Lân Doanh bị điều đi, hiện giờ trú doanh chẳng qua năm sáu trăm người, vẫn luôn do Triệu Vô Thương thống lĩnh. Thánh chỉ tạm sắp xếp Hắc Lân Doanh và Hắc Đao Doanh, dường như là nói để tướng sĩ hai doanh cùng huấn luyện chung, sau này nếu có tình trạng khẩn cấp, nhân mã hai doanh có thể cùng nhau tác chiến.
- Hắc Lân Doanh sắp xếp vào Hắc Đao Doanh, vậy Triệu Vô Thương cũng tới Hắc Đao Doanh sao?
Viên Mặc Hiền lắc đầu nói:
- Không có. Triệu Vô Thương và năm sáu tên thuộc cấp Hắc Lân Doanh đều bị điều tới thủy sư Đông Hải.
- Thủy sư Đông Hải?
- Sau khi thủy sư Đông Hải thua bởi thủy sư Đông Tề lần trước, thương vong thảm trọng.
Viên Mặc Hiền nói:
- Hoàng thượng điều đám người Triệu Vô Hại tới thủy sư Đông Hải, dường như muốn giúp đỡ Tân Tứ huấn luyện lại thủy quân lần nữa.
Viên Vinh đáp:
- Đám người Triệu Vô Thương xuất thân kỵ binh, chưa từng có kinh nghiệm thủy chiến, điều họ tới thủy sư Đông Hải, có thể giúp đỡ được cái gì?
- Không sai.
Viên Mặc Hiền vuốt cằm nói:
- Triệu Vô Thương và mấy tên thuộc cấp bị điều đi, đều từng là bộ hạ cũ của Tề Cảnh tại Hắc Lân Doanh. Những người bị điều đi này đều xuất thân kỵ binh, hiện giờ bị điều tới thủy sư, quả thực khác thường.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc không nói chuyện. Viên Mặc Hiền nhìn Viên Vinh một chút, mới xích lại gần lão Thượng Thư nói nhỏ bên tai:
- Phụ thân, phủ Hộ Quốc Công bị trông chừng, tiệm dược Điền gia có liên quan tới họ cũng xảy ra chuyện, hiện giờ Hắc Lân Doanh cũng bị biên chế vào Hắc Lân Doanh. Những dấu hiệu này đều không đơn giản, không phải Hoàng thượng muốn… ?
Y ngừng lại một chút, sau đó không nói tiếp.
Thần sắc Viên Vinh cũng ngưng trọng khác thường, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ra tay với Cẩm Y Tề gia? Thế nhưng… vì sao Hoàng thượng muốn làm như vậy? Nghe nói Tề Ninh dẹp xong Tây Bắc, lập được công lớn, phải phong thưởng mới đúng.
Lão trăm mối không có cách giải:
- Cho dù thực sự muốn xuống tay với Tề gia, Điền gia chẳng qua là một giới thương hộ, cần gì phải kiếm cớ hạ ngục nàng?
Lão Thượng Thư trầm mặc nửa ngày, mới hỏi:
- Có phải tiệm dược Điền gia đã bị niêm phong?
- Sáng sớm hôm nay người của Kinh Đô Phủ đã mang bà chủ tiệm dược Điền gia đi.
Viên Vinh nói:
- Tiệm dược đã bị niêm phong, chẳng qua tạm thời còn chưa kê biên tài sản.
- Sắp rồi.
Lão Thượng Thư thở dài:
- Tiệm dược Điền gia là thương hộ, có lẽ trong mắt Hoàng thượng, tiệm dược Điền gia là túi tiền của Tề gia. Hắc Lân Doanh là một cây đao trong tay Tề gia, hiện giờ túi tiền bị tra, đao cũng bị thu hồi rồi… !
Ánh mắt lão thâm thúy:
- Đây là muốn đưa Tề gia vào chỗ chết.
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, vì sao Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia? Đều nói Thánh thượng cực kỳ coi trọng Tề Ninh, vả lại Tề Ninh là cận thần của Hoàng thượng. Mặc dù Tề Ninh nhiều lần lập kỳ công, nhưng với thực lực Tề gia hiện giờ, căn bản không có khả năng uy hiếp được Hoàng thượng. Năm đó Cẩm Y lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, tay nắm mười vạn binh mã, triều đình cũng chưa từng có suy nghĩ diệt trừ Cẩm Y Tề gia. Tại sao hiện giờ trong tay Cẩm Y Tề gia không có binh quyền, Hoàng thượng lại muốn ra tay với Tề gia?
Lão Thượng Thư chỉ hai mắt lim dim, vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Viên Vinh cũng cau mày nói:
- Cho dù Thánh thượng thực sự sinh lòng hiềm khích với Tề gia, cũng không nên ra tay vào thời điểm này. Phía trước chiến hỏa đang rực, nếu như lúc này mâu thuẫn nội bộ, chẳng phải tự hủy giang sơn?
- Nếu quả thực muốn ra tay với Tề gia, có lẽ đây vừa vặn là thời điểm tốt.
Lão Thượng Thư bình tĩnh nói:
- Mặc dù trong tay Tề gia không nắm binh quyền quân đoàn Tần Hoài, nhưng quân đoàn Tần Hoài tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn Tề gia bị tru.
Lão nhìn thoáng qua trời chiều dần xuống núi, chậm rãi nói:
- Nếu như Tề gia thực sự có hành động không phù hợp quy tắc gì, triều đình cũng sẽ bố trí một phen đối với quân đoàn Tần Hoài trước, ít nhất phải thanh tẩy đám bộ hạ cũ của Tề gia là Nhạc Hoàn Sơn khỏi quân đoàn Tàn Hoài, sau đó mới có hành động. Hiện giờ Tề gia cũng không có hành động gì sai lầm, nếu quân đoàn Tần Hoài chưa qua sông Hoài, cho dù Hoàng thượng cũng chưa chắc dám tùy tiện động tới Tề gia.
Trong nháy mắt Viên Mặc Hiền hiểu được ý của lão Thượng Thư:
- Phụ thân, ngài nói là, quân đoài Tần Hoài qua sông, động tới Tề gia vào thời điểm này, quân đoàn Tần Hoài cũng không thể cứu viện?
- Đúng vậy.
Lão Thượng Thư nói:
- Một khi Tề gia rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ liên lạc quân đoàn Tần Hoài. Nhưng hiện giờ quân đoàn Tần Hoài đã không có cách nào hình thành trợ giúp đối với Tề gia. Chờ hết thảy kết thúc rồi, triều đình công bố chứng cứ phạm tội của Tề gia, như vậy Nhạc Hoàn Sơn cũng không dám thực sự ngỗ nghịch với triều đình.
Lão hơi cau mày:
- Chỉ là lúc này tuy rằng Tề gia không có quân đoàn Tần Hoài làm trợ lực, nhưng triều đình ra tay với Tề gia, một khi tin tức truyền ra chắc chắn ảnh hưởng lòng quân, thậm chí tạo thành hậu quả cực kỳ thảm trọng, Hoàng thượng chắc chắn hiểu rõ việc này. Chẳng lẽ vì tru diệt Tề gia, Hoàng thượng muốn đánh cược quốc vận Đại Sở?
- Mặc dù Hoàng thượng còn trẻ tuổi, nhưng lại cực kỳ cơ trí, tuyệt đối không phải ông vua hoa mắt ù tai.
Viên Mặc Hiền nói:
- Từ chuyện hắn tru trừ tộc Tư Mã, có thể nhìn ra được Hoàng thượng mưu lược hơn người.
Y nhỏ giọng nói:
- Còn có người thầm nói, lúc Hoàng thượng lên ngôi, đã nghĩ kỹ càng phương lược diệt trừ Hoài Nam Vương và Tư Mã thị, trước dùng Tư Mã thị diệt trừ Hoài Nam Vương, lại bố trí cạm bẫy tru sát Tư Mã Lam. Nếu như lúc trước Hoàng thượng thực sự bố trí như vậy, tâm trí thực sự không phải người bình thường có thể so sánh. Ngài tỉnh táo hơn người, suy nghĩ chu toàn, đương nhiên sẽ không làm chuyện hồ đồ xuống tay với Tề gia hiện giờ.
Lão Thượng Thư trầm ngâm hồi lâu, thân thể già nua đột nhiên chấn động, đôi mắt hơi co lại, nhìn Viên Mặc Hiền hỏi:
- Mặc Hiền, ngươi có nhớ đã bao lâu rồi Hoàng thượng không vào triều hay không?
Viên Mặc Hiền suy nghĩ một chút, mới nói:
- Trước sau đã hơn hai mươi ngày rồi.
- Hơn hai mươi ngày… !
Khóe mắt lão Thượng Thư hơi nháy:
- Hiện giờ là thời điểm chiến tranh, lão phu nhớ kỹ trước đây Hoàng thượng ba ngày một triều, nhiều nhất không quá năm ngày.
- Phụ thân nói đúng lắm.
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nhi tử cũng nghe nói qua, nghe nói Hoàng thượng vất vả ngày đêm, long thể mệt mỏi, khoảng thời gian này đang tĩnh dưỡng trong cung, mặc dù đãl âu không vào triều, nhưng lại thường xuyên triệu kiến đại thần nghị sự trong cung.
- Hoàng thượng long thể mệt mỏi, có biết có khó chịu gì?
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, đây là chuyện trong cung, nhi tử đương nhiên không nghe ngóng quá nhiều.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc. Ánh sáng còn sót lại của mặt trời chiều chiếu lên khuôn mặt già nua của lão. Qua thật lâu sau, mới nghe lão Thượng Thư phân phó:
- Mặc Hiền, ngươi để người trong phủ thu thập một chút, hai ngày này khởi hành về nhà. Đã nhiều năm rồi chúng ta không trở về bái tổ từ, cũng nên về xem một chút.
Viên Mặc Hiền khẽ giật mình, nhưng nháy mắt liền hiểu được, nhỏ giọng nói:
- Có phải phụ thân cảm thấy trong kinh sắp xảy ra chuyện gì?
- Cho dù không xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải về quê tế tổ từ.
Lão Thượng Thư tuổi dài:
- Lão phu tuổi tác đã cao, mấy trăm dặm đường đất, thực sự không chịu đựng nổi. Chỉ có thể chờ sau khi ta chết, các ngươi lại đưa ta trở về hạ táng. Lần này ngươi và Vinh nhi mang theo gia quyến về trước, sau đó ngươi viết một đạo tấu chương giao cho ta, ta trực tiếp dâng lên là được.
Lão hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Trong hai tháng, nếu như không nhận được thư ta phái người đưa tới, ngươi lại dâng một đạo tấu chương từ quan, không nên trở lại kinh thành.
Viên Mặc Hiền vội la lên :
- Phụ thân, ngài nói một mình ngài lưu lại trong kinh ?
Viên Vinh lập tức nói:
- Phụ thân, ngài mang theo gia quyến trở lại quê, hài nhi lưu lại cùng gia gia.
- Ngươi cũng phải đi!
Lão Thượng Thư trầm giọng nói.
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Gia gia, cho dù ngài nói thế nào, tôn nhi cũng không thể nào rời đi. Hải Bạc Ti vừa mới thiết lập, mới qua nửa năm, tôn nhi và rất nhiều người hao tổn hết tâm lực mới đi tới tình trạng ngày hôm nay. Lại thêm hai ba tháng, đội thuyền đầu tiên sẽ rời cảng buôn bán trên biển. Tuy nói tiệm dược Điền gia xảy ra vấn đề, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như tôn nhi cứ rời đi như vậy, cố gắng trước đó cũng như nước chảy về biển Đông. Đây là trách nhiệm lúc trước Hộ Quốc Công tự tay phó thác tôn nhi, cũng được Hoàng thượng nhắc nhở. Việc này liên quan tới mậu dịch trên biển của Đại Sở ta, lợi quốc lợi dân, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Viên Mặc Hiền nhíu chặt mày nói:
- Nói nửa ngày chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia, tiệm dược Điền gia cũng vì liên lụy tới Tề gia, cho nên mới bị Kinh Đô Phủ tra rõ. Trước đó ngươi có lui lại với Tề Ninh thì thôi, thế nhưng Hải Bạc Ti này là Thượng Thư Tề Ninh khẩn cầu Hoàng thượng thiết lập, ngươi lại nắm vị trí Đô Đốc của Hải Bạc Ti này, cũng do Tề gia tiến cử. Chỉ cần ngồi trên ghế này, ngươi sẽ không thể thoát khỏi liên quan tới Tề gia.
Y đưa tay vỗ nhẹ vai Viên Vinh :
- Ngươi vốn không thích làm quan, sau này phụ thân viết một tấu chương trình lên, chức Đô Đốc Hải Bạc Ti này không làm cũng được!
Viên Vinh lại lắc đầu, kiên định nói:
- Phụ thân, đây không chỉ liên quan tới Hộ Quốc Công, cũng liên quan tới Đại Sở ta. Vì Hải Bạc Ti, rất nhiều người bỏ bạc bỏ lực, hài nhi tuyệt đối không thể vứt bỏ họ, đi thẳng một mạch. Không nói tới Tề gia có tội hay không, cũng không nói Hoàng thượng có thực sự muốn giáng tội Tề gia hay không. Hộ Quốc Công dâng tấu thiết lập Hải Bạc Ti, đây là mưu sự vì nước, không hề có bất kỳ sai lầm nào. Nếu như triều đình liên lụy tội lỗi tới Hải Bạc Ti, đó thực sự là cực kỳ hoang đường.
Gã chắp tay nói với lão Thượng Thư:
- Gia gia, tôn nhi đã tiếp nhận công việc của Hải Bạc Ti, coi như là mất mạng, cũng muốn làm tới cùng. Còn có bị Tề gia liên lụy hay không, tôn nhi cũng không quan tâm, tôn nhi muốn làm việc mà không phải muốn làm quan.
Viên Mặc Hiền sắc mặt khó coi, còn muốn nói tiếp, lão Thượng Thư đã cười nói:
- Mặc Hiền, về quê tế tổ do ngươi mang theo gia quyến trở về. Tâm ý của Vinh nhi đã quyết rồi, hãy để hắn ở lại kinh thành. Viên gia chúng ta chịu ân ba đời, lão phu và Vinh nhi lưu lại tận trung, cũng coi như xứng đáng ân ngộ của Hoàng thượng.
Không chờ Viên Mặc Hiền nhiều lời, lão Thượng Thư chậm rãi đứng dậy, phân phó:
- Sáng sớm ngày mai, lão phu muốn vào cung diện thánh!
- Phụ thân, ngài… ?
Lão Thượng Thư lắc đầu, ngăn Viên Mặc Hiền nói chuyện, lão nói:
- Lão phu phụng dưỡng mấy vị tiên Hoàng, hiện giờ tuổi tác đã cao, muốn từ quan quy ẩn, tấu chương cuối cùng này, hẳn là có thể nhìn thấy Hoàng thượng, tự mình giao tấu chương cho Hoàng thượng.

Viên lão Thượng Thư Lễ Bộ vốn muốn vào cung yết kiến Hoàng đế lúc sáng sớm, nhưng không ngờ vào lúc canh ba, hoàng thành truyền đến tiếng trống.
Người đã có tuổi, dù cho nằm trên giường, cũng khó mà chìm vào giấc ngủ. Tiếng trống dù vang, nhưng lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, quả thực nghe không rõ ràng. Trái lại Viên Mặc Hiền nghe được tiếng trống, vội vàng tới bẩm báo lão Thượng Thư.
Hơn hai mươi ngày không vào triều, đột nhiên vang lên tiếng trống triều, cũng khiến cho lão Thượng thư hơi kinh ngạc.
Lão Thượng Thư đứng dậy thu dọn một phen, lúc này mới đi cùng Viên Mặc Hiền, lên xe ngựa, đi thẳng vào trong triều.
Tới ngoài cửa Hoàng thành, đã có không ít quan viên chờ ngoài cửa. Canh năm, quần thần vào triều, vào Phụng Thiên Điện, văn võ đứng hai bên, chờ Hoàng đế giá lâm.
Thực ra rất nhiều quan viên thấy hơn hai mươi ngày Hoàng đế chưa từng vào triều, trong lòng cũng kỳ quái. Phong thanh long thể Hoàng thượng khó chịu cũng lan truyền chung quanh, hiện giờ bỗng nhiêu triều sớm, rất nhiều quan viên nghĩ thầm có lẽ thân thể Hoàng đế đã khôi phục, đây là chuyện vui lớn.
Chờ không bao lâu, liền nghe thái giám chấp lễ thé giọng kêu lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Quần thần lập tức quỳ xuống cùng nhau, một đám cung nữ thái giám vây quanh tiểu Hoàng đế mặc long bài đi ra từ điện bên.
Có người liếc mắt nhìn trộm, thấy tiểu Hoàng đế đi đường bước chân không ổn, không hề khí vũ hiên ngang giống như lúc trước, nghĩ thầm xem ra thân thể Hoàng thượng còn chưa khôi phục hoàn toàn. Chờ sau khi tiểu Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, quần thần mới cùng kêu to vạn tuế. Tiểu Hoàng đế đưa tay để quần thần đưungs lên. Quần thần đứng dậy, lui ra hai bên. Có người lại nhìn một chút thấy thái giám chấp lễ đứng phía trước không phải Phạm Đức Hải trước đây, mà là một tên thái giám thân thể hơi béo lùn. Thái giám này tướng mạo cực kỳ lạ lẫm, không ít quan viên cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ Phạm Đức Hải hầu hạ Hoàng đế vẫn luôn chú ý cẩn thạn, dường như Hoàng đế vẫn luôn hài lòng đối với Phạm Đức Hải, tại sao hôm nay lại đột nhiên đổi người?
Dải ngọc trước long quan rủ xuống, che kín khuôn mặt trẻ tuổi của tiểu Hoàng đế, chẳng qua trông sắc mặt tiểu Hoàng đế hơi tái nhợt.
Quần thần đều rõ ràng trong lòng, triều hội hôm nay, quan trọng nhất vẫn là chuyện liên quan tới chiến sự tiền tuyến.
Rất nhiều người trong triều đã nhận được tin tức, thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, sông Hoài cũng bị đả thông, lương thảo tồn kho trong thành Hội Trạch cũng đã được vận chuyển qua sông Hoài. Vấn đề nghiêm trọng nhất mà quân đoàn Tần Hoài thậm chí đế quốc Đại Sở phải đối mặt đã được giải quyết hoàn toàn.
Chỉ là thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, phần lớn đại thần trong triều kỳ thực không biết rõ chuyện trong đó.
Tục truyền đại danh tướng Thân Đồ La của thủy sư Đông Tề dường như đã bị bắt, nhưng hiện giờ Thân Đồ La ở nơi nào, vẫn không có mấy người biết.
Chẳng qua thủy sư Đông Tề đã tan tác, thế cục tiền tuyền càng thêm có lợi cho Sở quốc.
Hiện giờ, đế quốc Đại Sở chẳng những chiếm đoạt được Đông Tề, còn chiếm đoạt không ít thành trì đất đai cảnh nội Bắc Hán. Ngoài ra Tây Bắc cũng đã rơi vào tay đế quốc, cục diện như vậy chính là tình trạng Sở quốc ước mơ tha thiết nhiều năm. Dù cho lần bắc phạt này không thể một hành động bắc thượng công chiếm Lạc Dương, nhưng giữ được cục diện hiện giờ, với Sở quốc mà nói cũng đã là chiến thắng lớn.
Sở Hán tranh chấp mấy chục năm, từ đầu đến cuối hai bên đều trong tình trạng giằng co không xong. Tới hiện giờ, cục diện thiên hạ mới bắt đầu có thay đổi thực sự. Tất cả mọi người rõ ràng, chiếm đoạt Đông Tề, chiếm lấy Tây Bắc, Sở quốc đã tạo thành áp chế toàn diện đối với Bắc Hán, công chiếm Lạc Dương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng vẫn luôn kiêm nhiệm chức vụ Binh Bộ Thượng Thư. Sau khi lão Hầu gia qua đời, Binh Bộ Tả Thị Lang Lư Tiêu được thăng chức làm Binh Bộ Thượng Thư. Triều hội hôm nay, vị Binh Bộ Thượng Thư mới nhận chức này là nhân vật quan trọng nhất trong số quần thần.
Thủy sư Đông Tề tan tác khó hiểu, rất nhiều người không rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì, nghĩ tới trên triều hội hôm nay, hẳn là có thể nói rõ ràng chuyện này.
Sau khi yên lặng một hồi, liền thấy thái giám chấp lễ tiến lên hai bước, thé giọng nói:
- Triều hội hôm nay, Thánh thượng có mấy đạo ý chỉ ban xuống.
Gã hắng giọng một cái, một tên thái giám bên cạnh bưng một cái khay gỗ nhích tới gần. Lúc này quần thần mới phát hiện, trên khay gỗ kia, đặt mấy quyển thánh chỉ. Liền thấy thái giám chấp lễ cầm một quyển trong tay, sau khi mở ra mới cao giọng nói:
- Truyền Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương yết kiến!
Quần thần đều giật mình, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Không ít người không tự chủ nhìn về phía cửa.
Thần Hầu Phủ là nha môn lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế, trước giờ không hề qua lại nhiều với các nha môn khác trong triều. Vả lại trên dường Thần Hầu Phủ rất ít kết giao với quan viên trong triều. Tây Môn Vô Ngân chắc chắn khiến quần thần trong triều kính sợ, nhưng trong riêng tư thì Tây Môn Vô Ngân gần như không hề có thâm giao gì với quan viên trong triều.
Vả lại trên dưới Thần Hầu Phủ, có thể tham gia triều hội cũng chỉ Thần Hầu. Không phải những người khác trong Thần Hầu Phủ không có tư cách, chẳng qua Thần Hầu Phủ có công việc giám thị tất cả các môn phái lớn trong giang hồ, cũng không tham dự chính sự, cho nên triều hội không cần những người khác của Thần Hầu Phủ trình diện. Ngoài ra vì cố gắng khiến Thần Hầu Phủ giữ cảm giác thần bí, cho dù Tây Môn Vô Ngân, nếu không phải triều hội cực kỳ quan trọng, Tây Môn Vô Ngân cũng rất ít khi vào triều.
Từ khi lập nước tới nay, Hoàng đế triệu kiến Giáo Úy Thần Hầu Phủ, quả thực là chưa từng có.
Khúc Tiểu Thương đã sớm được thông báo hôm nay sẽ tiếp nhận triệu kiến, đã chờ ngoài điện. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy Khúc Tiểu Thương mặc trang phục màu đen tiến vào Phụng Thiên Điện.
Gã thân hình béo lun, ăn mặc trang phụ hoàn toàn theo kiểu giang hồ, không hề phù hợp với quan bào của quần thần trong triều. Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy Giáo Úy Thần Hầu Phủ hơi béo lùn thậm chí ngoại hình hơi buồn cười này, không ai cảm thấy thú vị.
Khúc Tiểu Thương thần sắc bình tĩnh, đi vào trong điện, quỳ rạp xuống đất:
- Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trước có Thần Hầu Phủ Tây Môn Vô Ngân chào từ giã chức vụ Thần Hầu. Trẫn nghĩ tới Tây Môn ái khánh vất vả không chịu nổi, đặc chuẩn Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu. Từ hôm nay trở đi, do Tây Môn Vô Ngân tiến cử, trẫm ban phong Khúc Tiểu Thương tiếp nhận chức Thần Hầu, khâm thử!
Thái giám chấp lễ cũng không kéo dài, mở thánh chỉ cao giọng tuyên đọc.
Quần thần trên điện nghe được thánh chỉ, không ít người đều sợ hãi.
Mặc dù Thần Hầu Phủ ít có tiếp xúc với quan viên trong triều, nhưng rất nhiều quan viên đều biết, bên dưới Tây Môn Vô Ngân có bảy tên đệ tử nhập môn, danh xưng Bắc Đẩu Thất Tinh. Trong đó danh tiếng của Cự Môn Giáo Úy Hiên Viên Phá được nhiều người trong triều biết nhất. Dù sao trước đây Thần Hầu Phủ thống lĩnh tám bang mười sáu phái tiến đánh Hắc Liên Giáo, là do Hiên Viên Phá thống soái. Lúc này triều đình đều biết, dù cho quan viên không biết Hiên Viên Phá lúc trước, qua trận này đều biết sự tồn tại của vị Cự Môn Giáo Úy này. Trong lòng hầu hết các quan viên biết được sự tồn tại của Hiên Viên phá đều hiểu, Hiên Viên Phá chính là người nối nghiệp tiếp theo của Thần Hầu. Nếu không chuyện lớn tiến đánh Hắc Liên Giáo như thế, Tây Môn Vô Ngân cũng không giao cho Hiên Viên Phá đi làm.
Hiện giờ Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ, lại phong vị Thần Hầu cho Khúc Tiểu Thương, quả thực ngoài dự liệu của mọi người.
Nếu như Khúc Tiểu Thương tiếp nhận vị Thần Hầu, như vậy Hiên Viên Phá sẽ thế nào?
Càng khiến mọi người kinh hãi chính là, Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu, hiện giờ là quá mức đột nhiên. Mặc dù mọi người đều rõ ràng, Tây Môn Vô Ngân ngày càng già, vị trí Thần Hầu này sớm muộn sẽ lui vị nhường chức. Nhưng mấy chục năm nay, mọi người đã quen sự tồn tại cảu Tây Môn Vô Ngân ở Thần Hầu Phủ, ít nhất những năm Tây Môn Vô Ngân tọa trấn Thần Hầu Phủ, các phái lớn trên giang hồ đều cực kỳ an vị, mang tới rất ít phiền phức cho triều đình, thậm chí còn làm việc cho triều đình. Tuy rằng chuyện này phải quy công cho Thái Tông Hoàng đế thiết lập Thần Hầu Phủ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nếu như không có nhân vật Tây Môn Vô Ngân này, Thần Hầu Phủ chẳng qua chỉ là cái thùng rỗng, tuyệt đối không có khả năng chấn nhiếp đám giang hồ lùm cỏ kia.
Tây Môn Vô Ngân công lao cực lớn với đế quốc Đại Sở, không có ai chối bỏ điểm này.
Hiện giờ Tây Môn Vô Ngân đột nhiên từ bỏ chức vụ Thần Hầu, lại khiến quần thần bất ngờ không có chuẩn bị.
Có lẽ một thời đại đã thực sự qua rồi, tiên Hoàng đế băng hà, tân quân đăng cơ, lão Thần Hầu từ chức, người thừa kế gánh trọng trách mới.
Chỉ là không ai lại nghĩ tới là Khúc Tiểu Thương.
Có người không nhịn được sinh ra nghi vấn trong lòng, hôm nay đã ban phong Thần Hầu mới, vì sao hôm nay Tây Môn Vô Ngân không tham gia triều hội?
Tây Môn Vô Ngân thần long thấy đầu không thấy đuôi, lão không có quan hệ có nhân với đại thần trong triều, cho nên người không thể bị coi nhẹ này lại thường khiến người ta nghĩ không ra. Lúc này mọi người bỗng nhiên nghĩ tới, nhân vật khiến các môn phái lớn trong giang hồ nghe đến mà biến sắc, dường như đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện. Thậm chí có người bắt đầu nhớ lại, vị Thần Hầu đại nhân kia xuất hiện lần cuối là khi nào, nhưng lại luôn khó mà nhớ tới.
Khúc Tiểu Thương phủ phục trên điện, cái mông cực lớn cao cao, bộ dạng hơi buồn cười, cao giọng nói:
- Thần khấu tạ thiên ân của Hoàng thượng!
Quần thần nghĩ tới phong phạm đại gia uy chấn võ lâm của Tây Môn Vô Ngân, lại nhìn Khúc Tiểu Thương giống như con cóc nằm rạp dưới đất hiện giờ, họ chỉ cảm thấy khí chất hai người khác biệt trời đất.
- Khúc Thần Hầu, từ nay về sau, Thánh thượng và Tây Môn lão Hầu gia sẽ giao Thần Hầu Phủ cho ngươi.
Thái giám chấp lễ cao giọng nói:
- Chỉ mong ngươi tận trung cương vị, không phụ kỳ vọng của Thánh thượng và lão Thần Hầu!
- Thần đương nhiên tận trung với Thánh thượng, muôn lần chết cũng không chối từ!
Khúc Tiểu Thương khấu đầu vài cái, cũng không nhìn quần thần hai bên, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế trên long tọa, lúc này mới cúi đầu xoay người, chậm rãi lui ra đại điện.
Hết thảy dường như quá mức đơn giản, dường như cũng chỉ cần đơn giản như vậy.
Dù có người cảm thấy trong lòng ban phong Thần Hầu này hơi kỳ quái, nhưng dù sao chuyện liên quan tới Thần Hầu Phủ. Từ khi Thần Hẩu Phủ thiết lập tới nay, trên dưới trong triều quả thực không dám chỉ trỏ đối với chuyện của Thần Hầu Phủ, lúc trước không dám hiện giờ cũng không dám.
Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn xuống quần thần từ trên cao, từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Chờ sau khi Khúc Tiểu Thương lui ra, thái giám chấp lễ lấy đạo thánh chỉ thứ hai, cao giọng nói;
- Truyền triệu Thế tử Hoài Nam Vương!
Nghe nói Khúc Tiểu Thương vào điện yết kiến đã khiến quần thần cảm thấy kinh ngạc, lúc này nghe nói muốn tuyên triệu Thế tử Hoài Nam Vương, ngay cả những đại thần ngày xưa không lộ vui buồn cũng rợn da gà biến sắc, vội vào nhìn ra cửa. Họ nhanh chóng nhìn thấy Thế tử Hoài Nam Vương Tiêu Thiệu Tông dáng người thấp bé mặc áo gấm chậm rãi đi tới từ ngoài đại điện.
Thế tử Hoài Nam Vương nổi tiếng bên ngoài, nhưng rất ít người thấy qua vị Thế tử này.
Nghe nói vị Thế tử này từ nhỏ đã người yếu nhiều bệnh, rất ít rời khỏi Vương phủ. Hai năm gần đây nghe đồn Thế tử bệnh đã nguy kịch, mạng không còn nhiều. Cũng chính vì gã mắc bệnh nan y, cho nên sau khi Hoài Nam Vương mưu phản tự sát, gã cũng không bị Hoàng đế nghiêm trị, chỉ cấm túc trong Vương phủ.
Tiêu Thiệu Tông đi rất chậm, dáng người thấp bé như người lùn. Tướng mạo gã thanh tú, nhưng màu da tái nhợt, trông không có huyết sắc.
Có người cảm thán trong lòng, tuy nói vị Thế tử này xuất thân huyết mạch Hoàng tộc, chính là đích tôn của Thái Tổ Hoàng đế, thế nhưng dường như ông trời không để lọt mắt xanh với gã, chẳng những thuở nhỏ để gã làm bạn với bệnh tật, còn khiến gã có dáng người thấp bé, hoàn toàn không giống Hoài Nam Vương thân hình cao lớn khí chất tướng mạo đường đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận