Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1127: Sống chết khó dò


Cố Thanh Hạm nói ra điểm mấu chốt, Tề Ninh thầm nghĩ, qua nhiên nàng vô cùng thông minh. Hắn cười nói:
- Đừng lo lắng, mạng nhện có lớn cỡ nào, làm sao có thể vây khốn được cọp?
- Ngươi đừng coi thường.
Thấy dáng vẻ “không sao cả” của Tề Ninh, Cố Thanh Hạm càng lo lắng:
- Bọn chúng ở Tây Xuyên lâu năm, là rắn độc, chưa nói ngươi không phải là cọp, cho dù ngươi có là cọp, cũng không nhất định đấu lại lũ rắn độc đó.
Hết sức lo lắng, nàng nhướng mày, hỏi:
- Sao không để quan phủ Tây Xuyên đi điều tra việc này?
- Ta lo lắng, nếu như lần này ta không đi Tây Xuyên, sẽ càng có nhiều người chết thảm dưới tay bọn chúng.
Anh mắt của Tề Ninh trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị:
- Nếu như người vô tội của Hắc Nham động vì ta mà chết, đương nhiên ta không thể ngồi yên không để ý tới. Tất nhiên, ta muốn bắt được bọn giặc cướp kia, lấy đầu chúng tế vong linh những người vô tội.
Vành mắt Cố Thanh Hạm càng đỏ lên, môi hơi mấp máy, muốn nói lại thôi.
Tề Ninh thấy rõ điều đó, hắn biết khắp trong thiên hạ, người thật sự quan tâm mình cũng không có mấy, mà Cố Thanh Hạm chính là người quan trọng nhất trong số đó. Hắn cảm thấy lòng ấm áp, đột nhiên giang hai tay ra, không để Cố Thanh Hạm kịp phản ứng, đã nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Hắn không dùng nhiều sức, nhưng lần này Cố Thanh Hạm cũng không giãy dụa, để mặc cho hắn ôm.
Ôm thân thể mềm mại kia vào lòng, cảm giác vô cùng tuyệt vời, Tề Ninh cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết. Ngửi ngửi mùi thơm trên người nàng, hắn dịu dàng nói:
- Trước khi đi, có thể được ôm nàng như thế này, ta rất mãn nguyện.
- Ta chỉ mong ngươi có thể sớm trở về.
Cố Thanh Hạm nhẹ giọng nói:
- Nếu như không có ngươi, ta thực sự không biết…!
Nói nửa chừng, nàng nghẹn lời.
- Không biết cái gì?
Do dự một lát, Cố Thanh Hạm cười khổ, buồn bã nói:
- Không biết ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Tề Ninh nghe vậy, càng ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Nàng nói như vậy, ta rất vui mừng, coi như là vì nàng, ta cũng phải bình an vô sự trở về.
Do dự một chút, cuối cùng hắn kề tai Cố Thanh Hạm hỏi nhỏ:
- Sau khi ta đi, nàng có nhớ ta không?
- Ta…!
Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm hơi vặn vẹo một chút, nàng không trả lời ngay. Tề Ninh hỏi:
- Ta không có ý gì khác, chỉ là trước khi đi, ta muốn biết nàng sẽ nhớ tới ta hay không.
- Ngươi…ngươi thật không biết sao?
Giọng Cố Thanh Hạm hơi run rẩy, tựa như sắp khóc đến nơi:
- Thật ra cái gì ngươi cũng không hay biết, ngươi…!
- Ta biết, ta biết mà!
Tề Ninh siết chặt Cố Thanh Hạm vào lòng:
- Đương nhiên là ta biết chứ, Tam nương sẽ luôn nhớ tới ta, cũng như ta sau khi rời khỏi, cũng luôn luôn nhớ tới nàng.
Bỗng cảm xúc trong lòng dâng trào, hắn buông hai tay ra, đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp, trắng như tuyết của Cố Thanh Hạm, ngắm nghía khuôn mặt nàng, nhìn vào đôi mắt mỹ lệ long lanh nước mắt của nàng, rồi bất chợt hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng.
Hai tay nắm nhẹ vạt áo của Tề Ninh, Cố Thanh Hạm nhắm mắt lại, yên lặng phối hợp với nụ hôn nồng nhiệt của Tề Ninh.
Tề Ninh thầm hiểu vì sao lần này Cố Thanh Hạm lại thuận theo tình cảm của hắn như vậy, chính là vì nàng nghĩ, lần này Tề Ninh đi Tây Xuyên, sẽ có thể gặp phải nguy hiểm chưa từng có.
Đương nhiên Tề Ninh cũng biết, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, vì muốn dẫn dụ hắn tới Tây Xuyên, mà giết người, phóng hỏa một cách hung tàn ở Hắc Nham động, nếu hắn thực sự tiến vào Tây Xuyên, đương nhiên đối phương sẽ giăng bẫy rập rất lớn chờ đợi hắn.
Cố Thanh Hạm rất thông minh, biết lần này Tề Ninh đi Tây Xuyên, có thể sẽ không bao giờ trở về được nữa, cho nên mới xé rách lớp màng che vẫn luôn bao phủ tình cảm của mình. Mà điều này cũng cho thấy, trong thâm tâm Cố Thanh Hạm không thật sự bài xích đụng chạm với Tề Ninh, nhưng vì e ngại cấm kỵ luân lý, cho nên xưa nay nàng phải kìm chế bản thân, bây giờ thời điểm chia tay sắp tới rồi, sống chết khó dò, rốt cuộc Cố Thanh Hạm để lộ tình cảm thật của mình.
Tề Ninh khí huyết phương cương, hơn nữa trong lòng hắn luôn khao khát người thiếu phụ xinh đẹp này, giờ đây được nàng yên lặng chấp nhận, khiến hắn hết sức kích động đến tận đáy lòng. Hắn vừa hôn Cố Thanh Hạm, tay cũng từ tấm lưng thon của nàng lần dò xuống phía dưới, dừng lại một chút ở chiếc eo mảnh khảnh, rồi lại tiếp tục đi xuống, cuối cùng đặt trên cặp mông nở nang, căng tròn của nàng, tuy cách một lớp y phục, nhưng tay hắn vẫn dễ dàng cảm nhận được sự tròn đầy của nó. Không kìm chế được, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mông nàng, quả nhiên là vô cùng co giãn.
Lập tức Cố Thanh Hạm hơi vùng vẫy, đẩy nhẹ hắn ra, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, hơi giận dữ nói:
- Ninh nhi, ngày hôm nay…ngày hôm nay…không thể…
Tề Ninh nhìn nàng, đối má đỏ bừng càng tươi đẹp mê người, cả người nàng toát ra vẻ quyến rũ say lòng người. Hắn không kìm hãm được, lại muốn sáp tới. Cố Thanh Hạm chống tay chặn trước ngực Tề Ninh, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nghe lời ta, hôm nay không thích hợp, chờ…chờ sau này rồi tính.
Nghe vậy, trong lòng Tề Ninh càng rung động, những lời này của Cố Thanh Hạm có nghĩa là đồng ý sau này hai người có thể…Hắn biết hôm nay được như thế này đã là đạt tới giới hạn cuối cùng của nàng rồi, nếu tiếp tục tiến tới, sẽ phá vỡ ranh giới phòng vệ của nàng, nàng sẽ không chấp nhận, cho nên hắn dịu dàng nói:
- Được, vậy nàng chờ ta trở về.
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu, mấp máy môi, rồi rốt cuộc khẽ nói:
- Vậy…ngươi cố gắng nhanh chóng trở về!
Tề Ninh mỉm cười.
Tình thế ở Tây Xuyên cấp bách, Tề Ninh cũng không nấn ná. Sau khi từ biệt người nhà, hắn rời khỏi kinh thành. Một trăm tinh binh do Triệu Vô Thương lựa chọn đã chờ sẵn ngoài thành, tất cả đều cưỡi ngựa. Sau khi ra khỏi thành, Tề Ninh cũng không che giấu hành tung, dẫn một trăm kỵ binh thủ hạ đi về phía tây, hướng về phía Tương Dương, theo Trường Giang đi lên, vượt qua Di Lăng tới Nam Tân Quan. Đường bộ Tây Xuyên khó đi, cho dù cưỡi khoái mã, cũng không đi nhanh được, bởi vậy hắn đổi sang đi đường thủy, dọc đường cũng hơi thông thuận. Theo đường thủy, sau khi tới Cù Đường Hạp, mọi người lên bờ đi đường bộ, hướng về phía Thành Đô.
Khê Mộc vào kinh báo nguy, tuy rằng đi đã ngày lẫn đêm, nhưng cũng mất mấy ngày. Lần này Tề Ninh đi Tây Xuyên, không dừng lại chút nào, cũng mất mấy ngày, mỗi ngày, có thể đều có thêm người của Hắc Nham động bị giết. Tính từ đầu đến giờ đã là nửa tháng trôi qua, rốt cuộc tình hình ở Hắc Nham động như thế nào, Tề Ninh cũng không thể nào biết được.
Đương nhiên lần này Khê Mộc cũng theo đoàn người của Tề Ninh quay về. Cũng may lúc đi thuyền, mọi người đều có thời gian nghỉ ngơi trên thuyền, tinh thần và sức lực cũng không tiêu hao quá mức.
Sau khi đến Cẩm Quan ở ngoại thành Thành Đô, đã là lúc hoàng hôn. Tề Ninh vốn định đi thẳng tới Hắc Nham động, nhưng hắn cũng biết, kẻ địch đã giăng ra một chiếc lưới khổng lồ, để đối phó bọn chúng, mà chỉ dựa vào lực lượng những người này trong tay mình, thật sự là quá yếu ớt, cần phải nhờ đến sự hỗ trợ của binh mã Tây Xuyên mới được. Hiện nay binh mã Tây Xuyên nằm trong tay Vi Thư Đồng, hơn nữa Vi Thư Đồng càng nắm rõ tình hình Tây Xuyên hơn hắn, trước hết nên gặp Vi Thư Đồng để nghe ngóng tình hình thì thích hợp hơn.
Quan binh giữ thành thấy Tề Ninh dẫn một trăm kỵ binh tới, cũng lấy làm kinh hãi, biết được Hộ Quốc công tới, đương nhiên không dám ngăn. Chỉ có điều, nếu toàn bộ kỵ binh vào thành, khó tránh khỏi làm bách tính trong thành hoảng sợ, cho nên Tề Ninh ra lệnh cho Đoàn Thương Hải dẫn người chờ ở người cửa thành, còn mình thì dẫn Tề Phong đi tới phủ thứ sử.
Đây là lần thứ hai Tề Ninh tới thành Cẩm Quan, tất cả vẫn như cũ, trên đường phố vẫn là ngựa xe như nước, ồn ào, náo nhiệt.
Tới bên ngoài phủ thứ sử, binh sĩ canh cửa cũng không nhận biết Tề Ninh. Tề Phong báo danh tính, lập tức có người vào bẩm báo. Tề Ninh cũng không chờ Vi Thư Đồng ra nghênh tiếp, mà đi thẳng vào phủ. Khi tới phòng khách, hắn thấy Vi Thư Đồng cũng vừa chạy tới, đang mặc thường phục. So với lần trước, khí sắc của Vi Thư Đồng rõ ràng tốt hơn nhiều, hơn nữa vóc người hơi mập ra. Nhìn thấy Tề Ninh, hiển nhiên là Vi Thư Đồng bất ngờ, y bước tới khom người thi lễ:
- Hạ quan tham kiến quốc công!
Long Thái hạ chiếu tấn phong Tề Ninh làm Hộ Quốc công, tuy chưa lâu, nhưng đương nhiên các đại quan nơi biên cương đều đã biết.
Rõ ràng là Vi Thư Đồng rất kinh ngạc khi thấy Tề Ninh tới đây, Tề Ninh cũng không dông dài, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vi đại nhân, đã lâu không gặp. Lần này ta đến đây, là phụng chỉ hoàng thượng điều tra vụ án ở Hắc Nham động. Ngươi cũng biết rõ tình hình chứ?
Vi Thư Đông khựng lại, kinh ngạc nói:
- Hắc Nham động? Quốc công, chẳng lẽ chuyện lần trước…?
- Động chủ Ba Da Lực của Hắc Nham động bị giết, ngươi cũng biết chứ?
Không nói lời thừa, Tề Ninh hỏi thẳng.
Vi Thư Đồng thất kinh, kêu lên thất thanh:
- Ba Da Lực bị giết? Sao lại có thể như vậy? Quốc công, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ba Da Lực…Ba Da Lực bị giết như thế nào, hạ quan hoàn toàn không biết!
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ xem ra đến bây giờ, Vi Thư Đồng cũng không nhận được tin tức của Hắc Nham động. Hắn nói:
- Tây Xuyên là nơi cai quản của Vi đại nhân, động chủ Hắc Nham động bị làm hại, hơn nữa một đám giặc cướp giết người phóng hỏa ở Hắc Nham động, ít nhất mấy trăm người bị giết, ngươi lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này?
Vi Thư Đồng hoảng sợ hỏi lại:
- Mấy trăm người bị giết? Là ai gây ra?
Chợt nhận ra Tề Ninh còn đừng ngoài phòng khách, y vội giơ tay:
- Mời quốc công vào phòng!
Tề Ninh vào trong, Vi Thư Đồng sai người dâng trà, rồi vội nói:
- Quốc công, hạ quan thất trách, quả thật không biết ở Hắc Nham động xảy ra chuyện lớn như vậy. Lần trước Hắc Nham động bị vu mưu phản, sau khi quốc công hồi kinh, hạ quan đã đặc biệt phái người mang quà tặng đến, coi như là an ủi bọn họ. Ba Da Lực cũng sai người mang đồ da tới cho hạ quan để cảm tạ. Hạ quan đã cho người nói với hắn, nếu gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm hạ quan bất cứ lúc nào. Sau đó, hạ quan bận việc khác, cũng không tiếp xúc với bên đó, cũng không nghe nói bên đó xảy ra chuyện gì…
- Một đám người phong tỏa mọi liên hệ giữa Hắc Nham động với bên ngoài, giết người phóng hỏa ở Hắc Nham động.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ba Da Lực cũng bị đám người kia chém đầu, cắm thủ cấp trên cột nhằm trấn áp dân chúng. Hắc Nham động cùng đường, phái người tới kinh thành báo tin. Hoàng thượng biết việc này, hạ lệnh cho ta tới đây điều tra việc này, cần phải bắt bọn người kia về quy án.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Vi Thư Đồng cả giận nói:
- Thực sự là to gan lớn mật, đám giặc cướp kia lại dám cùng hung cực ác như vậy.
Y đứng dậy, nói:
- Là hạ quan thất trách, tội đáng chết vạn lần! Hạ quan sẽ tận lực phối hợp với quốc công, điều tra manh mối vụ án này. Nếu như không thể bắt được bọn chúng về quy án, hạ quan tình nguyện từ chức!


Vi Thư Đồng tuyên bố khẳng khái, Tề Ninh cũng không cho là đúng, hắn thầm nghĩ Tây Xuyên xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, cho dù tin tức bị phong tỏa, nhưng thân làm thứ sử Tây Xuyên mà lại không hay biết gì cả, thật sự là thất trách.
- Vi đại nhân, cá nhân ta nghĩ rằng, hung thủ tàn sát người của Hắc Nham động lần này và kẻ lần trước vu tội mưu phản cho Hắc Nham động, hẳn là cùng một người.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Đến nay, vẫn chưa tìm ra hung thủ vu tội mưu phản cho Hắc Nham động, nhưng hiển nhiên là bọn chúng vẫn luôn hoạt động ở Tây Xuyên.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, Vi Thư Đồng nói:
- Đây đều là do hạ quan vô năng. Hạ quan cũng luôn truy tra vụ án đó, mong muốn tìm ra hung thủ thật sự phía sau, thế nhưng…
- Mà thôi.
Tề Ninh phất tay:
- Gần đây Lý Hoằng Tin thế nào?
Vi Thư Đồng vội nói:
- Sau khi con trai mất, Lý Hoằng Tín vẫn ở lại Thục Vương phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng không thấy có người tới thăm viếng Thục Vương phủ. Toàn thể người trong Thục Vương phủ cũng đều rất yên phận. Hạ quan nghe nói hàng ngày Lý Hoằng Tín đều ở trong Phật đường của Thục Vương phủ, ngày đêm tụng kinh, hơn nữa ăn chay ngày ba bữa, giống như như là một người tu tại gia.
- Người này không thành thật như vậy đâu.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Phía Ảnh Hạc sơn trang có tin tức gì không? Vị Lục trang chủ cũng vẫn không thấy tung tích?
Vi Thư Đồng gật đầu nói:
- Ảnh Hạc sơn trang đã không còn một bóng người, sơn trang đã bỏ hoang.
- À, theo ta biết, vị Hiên Viên hiệu úy của Thần Hầu phủ đang ở Tây Xuyên, ngươi cũng biết chứ?
Tề Ninh nhìn thẳng vào mắt Vi Thư Đồng:
- Hắn có liên hệ với ngươi không?
- Hiên Viên hiệu úy?
Vi Thư Đồng ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Quốc công, Hiên Viên hiệu úy đã quay về kinh lâu rồi, lẽ nào ngài không biết? Hắn còn tới chào từ biệt hạ quan mà, chẳng lẽ…
Tề Ninh sửng sốt, hết sức bất ngờ.
Từ Thần Hầu phủ, Tề Ninh nghe được tin tức, Hiên Viên Phá vẫn luôn ở Tây Xuyên, thậm chí bỏ qua lễ thành hôn của Tây Môn Chiến Anh, hắn vốn tưởng rằng Hiên Viên Phá ở lại Tây Xuyên, ít nhiều gì cũng sẽ có liên hệ với Vi Thư Đồng, không ngờ Vi Thư Đồng lại nói Hiên Viên Phá đã hồi kinh lâu rồi.
Hiên Viên Phá không ở Tây Xuyên, nhưng Thần Hầu phủ lại tuyên bố Hiên Viên Phá ở Tây Xuyên, như vậy đó chỉ là một sự che giấu? Hoặc là Hiên Viên Phá lừa dối Vi Thư Đồng, vẫn ẩn náu ở Tây Xuyên?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng lúc này Tề Ninh cũng không có thời gian hỏi nhiều về việc này, hắn đứng dậy nói:
- Ta vốn muốn hỏi thăm ngươi một số tình huống, nếu Vi đại nhân cũng không biết tin tức bên Hắc Nham động, ta phải đến đó xem tình hình thế nào.
- Quốc công, bọn giặc cướp giết người phóng hỏa ở Hắc Nham động, nhưng hạ quan biết quá trễ, tội đáng chết vạn lần.
Vi Thư Đồng lập tức nói:
- Hạ quan đi triệu tập binh mã, đi vây bắt bọn chúng.
- Ta chỉ sợ bọn chúng đã sớm bỏ chạy rồi.
Tề Ninh nói:
- Lúc này ta đến Tây Xuyên, tất nhiên bọn chúng đã biết tin, nếu biết ta đến tìm Vi đại nhân điều binh tới đó, đương nhiên là không ở lại chờ chúng ta tới.
Vi Thư Đồng nói:
- Hạ quan điều binh tới đó, thứ nhất là tận sức tìm kiếm tung tích của bọn giặc cướp, thứ hai cũng có thể bảo vệ quốc công.
Tề Ninh thầm nghĩ, bảo vệ ta thì không cần, nhưng lại nghĩ tới chuyện ở Hắc Nham động, động chủ bị giết, toàn thể người dân Hắc Nham động đương nhiên đều sợ hãi, lúc này nếu đưa binh lính tới, người dân thấy quan binh tới trợ giúp, hẳn là ít nhiều cũng có thể ổn định nhân tâm. Hắn gật đầu nói:
- Ngươi lập tức triệu tập nhân mã, chúng ta lập tức đến Hắc Nham động.
Vi Thư Đồng cũng không nấn ná, liền chắp tay lui ra. Một lát sau, y trở lại, nói:
- Quốc công, hạ quan đã ra lệnh cho Diêu Tư Viễn triệu tập năm trăm tinh binh, hạ quan sẽ theo quốc công đến đó.
- Ngươi bận nhiều công vụ, chuyện này còn chưa rõ ràng, ta sẽ đến trước để xem tình hình thế nào.
Tề Ninh nói:
- Nếu cần trợ giúp, ta sẽ gọi ngươi tới, bây giờ cứ giao năm trăm binh sĩ cho ta là được rồi.
Vi Thư Đồng hỏi:
- Hạ quan tuân theo ý của quốc công.
Diêu Tư Viễn là chiến tướng số một dưới quyền Vi Thư Đồng, năm trăm tinh binh kia là cận vệ của phủ thứ sử của Vi Thư Đồng, bất luận là về sức chiến đấu hoặc trang bị, các đơn bị binh mã Tây Xuyên khác đều không thể sánh bằng. Đối với Diêu Tư Viễn, Tề Ninh cũng biết đại khái, trước kia Hắc Nham động bị vu tội mưu phản, Vi Thư Đông điều binh bao vây tiễu trừ, tướng cầm binh là Diêu Tư Viễn.
Diêu Tư Viễn hơn bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấm, thoạt nhìn có vẻ là dũng tướng đây kinh nghiệm chinh chiến. Nhìn thấy Tề Ninh, Diêu Tư Viễn lập tức tới chào, Tề Ninh cũng không có thời gian nhiều lời, liền hạ lệnh cho Diêu Tư Viễn dẫn năm trăm tinh hộ tống.
Lúc ra khỏi thành, trời đã bắt đầu tối, sau khi hội hợp với Đoàn Thương Hải và một trăm binh sĩ, đoàn người liền đốt đuốc, chạy suốt đêm tới Hắc Nham động.
Hắc Nham động cũng không gần thành Cẩm Quan, mọi người ra roi thúc ngựa, dọc đường chỉ nghỉ một chút dùng tạm lương khô. Trước lúc hoàng hôn ngày hôm sau, đoàn người đã tới Hắc Nham lĩnh. Hắc Nham lĩnh núi non chập trùng, cây cối um tùm, càng tới gần núi, đường càng khó đi, thậm chí nhiều chỗ hoàn toàn không có đường để đi. Cũng may, lần trước khi bao vây tiễu trừ ở Hắc Nham lĩnh, Diêu Tư Viễn đã phái người thăm dò địa hình xung quanh. Hơn nữa, Khê Mộc là người Hắc Nham động, càng quen thuộc đối với địa hình nơi này, y làm người dẫn đường đến ngọn núi chính của Hắc Nham lĩnh.
Tề Ninh lĩnh binh tới đây là vì ổn định nhân tâm, nhưng hắn cũng biết xưa nay người Miêu luôn có tâm lý bài xích quan binh, cho nên cũng không cho binh mã tiến lên núi, mà để họ đợi lệnh dưới chân núi, chỉ bảo Tề Phong dẫn theo vài người theo mình lên núi.
Trước lúc trời tối, Khê Mộc dẫn bọn Tề Ninh tới trại. Còn chưa vào trại, Tề Ninh đã cảm thấy bầu không khí có phần không ổn. Lần trước hắn tới Hắc Nham động, nhìn thấy người trong trại chất phác, chăm chỉ làm lụng, nhưng lần này, dọc đường hiếm thấy dấu chân người, chỉ khi lên tới trại của Ba Da Lực, rốt cuộc mới nhìn thấy nhiều người Miêu tụm năm tụm ba ngồi dưới đất, thoạt trông vẻ mặt đờ đẫn, tựa như đã bị hoảng sợ quá mức.
Khi nhìn thấy Khê Mộc dẫn theo Tề Ninh tiến vào trại, mọi người mới đứng lên, ánh mắt đổ dồn vào người Tề Ninh. Khê Mộc cao giọng nói:
- Mọi người đừng lo lắng nữa, quốc công…đại cứu tinh của chúng ta đã tới!
Y còn chưa dứt lời, không xa phía trước đã có tiếng hô:
- Khê trại chủ, Khê trại chủ!
Vừa hô, một đám người vừa nhanh chóng ra nghênh đón. Khê Mộc rảo bước tiến tới, nói:
- Ta mời Cẩm Y hầu tới rồi, đại cứu tinh tới rồi!
Y đã biết Tề Ninh được tấn phong quốc công, nhưng Người Miêu ở Hắc Nham động còn chưa biết, nếu lúc này y bảo quốc công tới, thì mọi người cũng không biết là ai.
Đám người kia nhìn về phía Tề Ninh, đều vội vàng chạy tới, quỳ rạp xuống đất. Tề Ninh vội đỡ một ông già dẫn đầu, hỏi:
- Mau đứng lên đi, Y Phù ở đâu?
Ông gia kia tuổi chừng sáu mươi, được Tề Ninh đỡ dậy, run giọng nói:
- Hầu gia, ngài…ngài vào nhà trước xem vật này, chúng ta…chúng ta luôn chờ ngài tới!
Tề Ninh không biết ông già muốn cho mình xem vật gì, lúc này Khê Mộc ở bên cạnh đã nói:
- Vị này là Mãng Ô Lão Đa, trại chủ trại Thanh Tuyền.
- Xin chào Mãng Ô Lão Đa!
Tề Ninh chắp tay thi lễ, không hề làm cao.
Mãng Ô vội nói;
- Không dám, không dám.
Ông ta giơ tay:
- Mời!
Tề Ninh theo sau Mãng Ô, đoàn người tới trước nhà sàn của Ba Da Lực. Tuy lớn tuổi, nhưng Mãng Ô vẫn rất nhanh nhẹn, ông ta dẫn Tề Ninh lên lầu. Cuối hành lang dẫn lên lầu, có một cột cờ dựng thẳng, Tề Ninh liếc nhìn, phát hiện trên cột cờ có vết máu, hắn thầm rùng mình, nghe nói thủ cấp của Ba Da Lực bị cắm trên cột cờ, chẳng lẽ là cột cờ này?
Đi vào phòng, Tề Ninh nhìn lướt qua, cũng không thấy bóng dáng của Y Phù, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu hắn. Mãng Ô Lão Đa đi tới bên cạnh chiếc bàn nhỏ, cầm một phong thư lên, nói:
- Hầu gia, đây là thư được phát hiện sáng sớm hôm nay. Tối hôm qua bọn ta muốn tìm Y Phù để bàn bạc, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của nàng, mọi người nghĩ có thể đã xảy ra chuyện. Sau một đêm tìm kiếm, sáng nay có người phát hiện phong thư đặt trên bàn, bọn ta không biết có phải của Y Phù để lại không, nhưng có người nói, chữ viết trên thư, cũng không phải là bút tích của Y Phù.
Tề Ninh nhìn lướt qua, bên ngoài phong thư ghi bốn chữ: “Gửi cho Tề Ninh”, ngoài ra trên bì thư không ghi thêm gì khác.
Tề Ninh nhíu mày, mở phong thư, lấy lá thư ra, chỉ đọc lướt qua, mặt đã hơi biến sắc. Mọi người xung quanh thấy rõ vẻ mặt của Tề Ninh, đều đoán sự tình có thể không tốt.
Trên lá thư chỉ có hai dòng chữ ngắn ngủi: “Muốn cứu mạng nàng ta, tới Phong Kiếm sơn trang cứu người, nếu dẫn thêm người nào, giết không tha!”
Ngoài hai dòng chữ kia, trên bì thư cũng không ghi thêm gì khác, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng. Phong thư này đương nhiên không phải do Y Phù để lại.
Phong Kiếm sơn trang!
Trên đường đi, Tề Ninh luôn lo lắng cho sự an nguy của Y Phù, bây giờ đến nơi, không phát hiện tung tích của nàng, tuy hắn rất lo lắng, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Hắn chỉ kinh ngạc vì đối phương muốn mình tới Phong Kiếm sơn trang cứu người.
Đương nhiên Tề Ninh biết Phong Kiếm sơn trang là nơi nào.
Phong Kiếm sơn trang là một cái tên lừng lẫy ở Tây Xuyên, gia tộc Hướng thị cũng là võ lâm thế gia ở Tây Xuyên. Gia tộc này có Thừa Ảnh kiếm, một trong mười đại danh kiếm trong thiên hạ.
Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh xuất thân từ Phong Kiếm Sơn Trang, hơn nữa, trước kia kế thừa địa vị trang chủ của Phong Kiếm sơn trang, nhưng về sau, ông ta tặng Phong Kiếm sơn trang và cả Thừa Ảnh kiếm cho Lục thương Hạc, từ đó trở đi, Phong Kiếm sơn trang trở thành sản nghiệp của Lục Thương Hạc.
Trước kia, Tề Ninh từng theo Hướng Bách Ảnh tới Phong Kiếm sơn trang, nơi đó hẻo lánh, trong vòng hai mươi dặm, hầu như không có dấu chân người. Hơn nữa, sơn trang được xây dựng trên cao, từ đó có thể quan sát cảnh vật bốn phía xung quanh.
Sau khi có được Phong Kiếm sơn trang, Lục Thương Hạc cũng không ở lại đó, mà xây dựng Ảnh Hạc sơn trang. Nhiều năm trôi qua, Phong Kiếm sơn trang đã sớm mất đi huy hoàng một thời, ngược lại, Ảnh Hạc sơn trang trở thành một trong tám bang mười sáu phái, danh chấn đất Thục.
Tề Ninh không ngờ, đám người kia lại hẹn hắn tới Phong Kiếm sơn trang để giải cứu cho Y Phù.
Lục Thương Hạc!
Lúc này, đương nhiên Tề Ninh nghĩ tới người này.
Lúc Giang gia Đông Hải bị tiêu diệt, âm mưu mưu phản bị dập tắt, Lục Thương Hạc đang ở Đông Hải. Trong lúc thủy quân Đông Hải tiêu diệt thế lực trên biển của Giang gia, Lục Thương Hạc nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, không rõ tung tích.
Lúc này Tề Ninh đã nghĩ đến, nếu đối phương ước hẹn ở Phong Kiếm sơn trang, vậy thì chuyện lần này, nhất định có quan hệ với Lục Thương Hạc.
Lúc này hắn cũng một lần nữa xác định, ở Sở quốc có tồn tại một thế lực khổng lồ ẩn trong bóng tối, vạch ra những kế hoạch không muốn ai biết. Thế lực ấy trải dài từ Tây Xuyên tới Đông Hải, sức mạnh của nó, e rằng vượt xa dự đoán của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận