Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1272: Thăm dò

Lại qua mấy ngày, Tề Ninh nhìn thấy cơm lại được đưa vào qua lỗ hổng, bèn nhích lại gần, nói:
- Cô nương, sau này không cần đưa cơm cho ta nữa, hiện giờ bệnh của ta đã nguy kịch, ăn cơm vào cũng chỉ lãng phí thôi. Cô nương nói với họ, khi ta chết đi, tuyệt đối đừng ném xác ta ra ngoài nơi đồng hoang, mà hãy tìm một nơi có phong cảnh đẹp để an táng.
Người bên ngoài vẫn trước sau như một không để ý tới, Tề Ninh nghe được tiếng bước chân rời đi, liền kêu lên:
- Khoan đã, cô nương, ngươi không chịu nói gì cả, ta không biết được gì. Ta biết ngươi không muốn nói chuyện với ta, nhưng hiện giờ trong người ta rất khó chịu, ngươi có thể tìm một đại phu đến xem bệnh cho ta không? Chủ nhân của ngươi đã nhốt ta ở chỗ này, đương nhiên không muốn ta chết đi, nếu ta thực sự bệnh chết ở chỗ này, ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm!
Hắn cố ý làm cho giọng nói có vẻ rất yếu ớt, chỉ mong người bên ngoài tiếp lời.
Tề Ninh biết rõ, mình không phải là thần tiên, không thể độn thổ mà trốn đi, nếu muốn thoát khỏi nơi này, tất nhiên phải tìm hiểu một số thông tin từ người đưa cơm này. Hơn tháng nay, đây là người duy nhất mà hắn gặp được, ngoại trừ khiến người này mở miệng, hắn cũng không có cách nào khác.
Dường như người bên ngoài có ý chí sắt đá, không thèm quan tâm đến lời lẽ của hắn, Tề Ninh hơi tức giận, nhưng hắn cũng biết cô ta đã phụ trách đưa cơm cho hắn, tất nhiên là đã bị ước thúc nghiêm ngặt, được lệnh không được nói chuyện với hắn.
Hắn biết, nếu không có tình huống đặc biệt, bất luận hắn nói điều gì, người nọ cũng tuyệt đối không nói một lời vô ích, suy nghĩ một chút, liền đẩy khay cơm nước ra ngoài.
Hơn một tháng nay, hắn ăn ngày hai bữa, tuy chưa đến mức ăn no, nhưng cũng đủ để hắn khôi phục thể lực, hắn có nghị lực cứng cỏi, cho dù nhịn đói ba ngày, đối với hắn cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Khi đến giờ đưa cơm kế tiếp, hiển nhiên người nọ đã thấy cơm nước bị đẩy ra, cũng không nói gì, chỉ đưa cơm nước mới vào.
Tề Ninh vẫn không đụng tới cơm nước, nhưng người nọ vẫn không nói một lời, giống như câm điếc, dường như cũng không thèm để ý Tề Ninh có dùng cơm hay không, chỉ đúng hạn làm nhiệm vụ của mình.
Nhịn ăn đến bữa thứ năm, Tề Ninh cũng cảm thấy người hơi yếu, không ăn vẫn chịu được, nhưng hai ngày không uống nước, hắn khát khô cả họng. Hắn vốn muốn dùng phương pháp này để khiến cô nương bên ngoài nảy sinh sự thông cảm, từ đó chịu nói chuyện với hắn, như vậy mới có thể lộ ra một chút thông tin.
Hơn tháng nay, hắn chỉ nghe cô nương bên ngoài nói một lần, biết cô ta là một cô gái còn nhỏ tuổi.
Chỉ là hắn không ngờ lòng dạ cô gái kia rất tàn nhẫn, hết sức lạnh lùng. Hắn thầm thở dài, ngẫm nghĩ, nếu biện pháp này không lay chuyển được cô gái kia, thì mình cũng không cần phải thực sự tuyệt thực, bị đói chết ở nơi này, thật là không đáng.
Hắn định nhịn nốt bữa cơm này nữa thôi, nào ngờ lần này hắn đẩy khay cơm nước ra ngoài, người bên ngoài liền lên tiếng:
- Ba ngày không ăn cơm!
Đó vẫn là giọng nói của cô nương kia, ý cô ta muốn nói, sẽ không đưa cơm tới trong ba ngày. Tề Ninh sửng sốt, hắn vốn nhịn đói đã hai ngày, nếu trong ba ngày nữa không được ăn cơm, thành ra năm ngày không ăn không uống, cho dù nghị lực của của hắn có mạnh mẽ tới đâu, đến lúc đó e rằng cũng đã suy yếu không chịu nổi. Hắn muốn dụ đối phương nói chuyện với mình, nhưng lại thành lấy đá ghè chân mình, liền cười khổ nói:
- Các ngươi muốn giết ta, thì cứ một đao chém xuống, đâu cần phải phí công sức như vậy!
Cô gái kia cũng không để ý tới, Tề Ninh thở dài:
- Mà thôi, có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu, các ngươi giết người không ghê tay, đúng là máu lạnh vô tình!
Cô gái bên ngoài kêu lên:
- Chết đói đi tên cẩu quan kia!
Giọng nàng ta tràn ngập căm hận.
Khó khăn lắm Tề Ninh mới khiến cô ta mở miệng, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội, liền nói:
- Cẩu quan ư? Ai nói ta là cẩu quan? Cô nương không thích người làm quan ư?
Hắn chỉ mong cô gái kia trả lời mình, nhưng đáng tiếc là cô ta không nói thêm điều gì.
- Cẩu quan?
Tề Ninh cười khổ nói:
- Hiện giờ so với ngay cả một tên khất cái, ta cũng không bằng nữa là!
Hắn nghĩ thầm, hẳn là cô nương này đã được huấn luyện kỹ càng, hơn tháng nay mình đã tốn hao nhiều tâm tư, vẫn hoàn toàn không thể lay chuyển cô ta, xem ra hôm nay cũng vậy.
- Ngươi ở chỗ này không bị lạnh lẽo, cơm nước có người đưa tới, khất cái làm sao bằng ngươi?
Người dự liệu của Tề Ninh, cô gái kia lại tiếp lời hắn:
- Loại cẩu quan như ngươi, không biết đến sự khó khăn cực khổ của dân chúng, còn tưởng rằng khất cái nào cũng chỉ há mồm chờ ăn như ngươi sao?!
Tề Ninh thầm kích động, nhưng biết lúc này mình nhất định phải bình tĩnh, phải tỏ ra hết sức tùy ý, liền cười nói:
- Không có gì là tuyệt đối, trong số quan lại, đương nhiên có người tham ô hối lộ, kiếm tiền bỏ túi riêng, nhưng cũng có những vị quan tốt làm việc hết lòng, không phải khất cái nào cũng đều chịu đói, chịu rét, trong số khất cái cũng có người ác, làm rất nhiều điều xấu, so ra còn đáng trách hơn số tham quan ô lại kia.
Bên ngoài không lên tiếng, Tề Ninh nghĩ thầm, chẳng lẽ cô gái kia không nói lời nào? Một lát sau, mới nghe cô nương kia lên tiếng:
- Ngươi nói cũng có lý, trong số khất cái, cũng có rất nhiều kẻ gian ác, nhưng phần lớn khất cái đều là người tốt, mười người làm quan, khó có một vị quan tốt.
- Dường như cô nương rất hận quan phủ?
Tề Ninh hỏi:
- Rất nhiều quan lại chèn ép bách tính, ta rất căm ghét bọn chúng, cho nên một lòng muốn diệt trừ sạch sẽ bọn tham quan tàn ác kia. Cô nương nói không sai, quan tốt cũng không nhiều, nhưng chính vì như vậy, chúng ta càng phải bảo vệ những quan lại liêm chính, thêm một vị quan tốt, thì lũ tham quan càng sợ hãi, ngươi thấy có đúng không?
- Làm như ngươi là quan tốt vậy!
Cô gái kia cười nhạt, Tề Ninh thầm nghĩ, thật ra cô ta rất thông minh, liền nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng chưa chắc là một vị quan tốt, nhưng điều ta muốn làm, là muốn dân chúng được sống một cuộc sống thật tốt đẹp.
- Chỉ giỏi nói bừa!
Cô gái kia lạnh lùng nói:
- Ngươi làm rất nhiều điều ác, hại rất nhiều bách tính, còn ở nơi này nói mình là quan tốt?
Tề Ninh nói:
- Chẳng lẽ cô nương biết ta là ai? Ngươi nói ta làm rất nhiều chuyện xấu, căn cứ vào đâu mà cô nương nói như vậy?
Hắn thầm nghĩ, cô gái này một mực nghĩ rằng mình là tham quan ô lại, có thể là có người cố tình nói xấu mình, bởi vậy cô ta rất ác cảm đối với mình.
Cô gái kia không nói gì, Tề Ninh cảm thấy hơi cấp bách, nghe tiếng bước chân rời đi, hắn càng sốt ruột kêu lên mấy tiếng nhưng cô gái kia không quay lại.
Sau đó, quả nhiên có một thời gian dài không có cơm nước đưa tới, Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình phải thực sự chịu đói ba ngày?
Nhưng ngoài sự dự liệu của hắn, có lẽ cách một ngày sau, cô gái kia lại đưa cơm tới. Tề Ninh vui mừng, cũng không phải là vì mình không cần nhịn đói, mà là cô gái này đưa cơm tới sớm hơn, như vậy là cô ta không còn có ác ý đối với mình như trước nữa. Nghe tiếng bước chân của cô ta như định rời đi, hắn liền nói:
- Ngươi cũng đừng nghe lời người khác nói ta là người xấu. Hẳn là ngươi biết kinh thành từng xảy ra địch dộc, không những rất nhiều dân chúng ở kinh thành chịu khổ, mà ngay cả những đệ tử Cái Bang cũng đều thoi thóp. Lúc đó, chính ta đã tìm cao nhân phối chế thuốc giải, cứu mọi người, ta làm như vậy, xấu ở chỗ nào kia chứ?
Lần trước nói chuyện với cô gái này không nhiều lắm, Tề Ninh đã nhạy bén nhận ra cô ta có oán hận sâu sắc đối với quan phủ, ngược lại rất đồng cảm với người cùng khổ, cho nên hắn cố ý nêu chuyện Cái Bang ra.
Hắn vừa dứt lời, quả nhiên nghe tiếng bước chân kia dừng lại, lại nghe cô gái kia nói:
- Dịch độc ở kinh thành? Là cái gì? Ngươi biết Cái Bang?
Tề Ninh thầm nghĩ, xem ra cô gái này cũng không biết vụ án dịch độc phát sinh ở kinh thành, đó là một vụ đại án, lan truyền sâu rộng, nhưng không phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết. Hắn vội hỏi:
- Cô nương không biết vụ án dịch độc ở kinh thành sao? Cái Bang ấy à? Không sai, ta có giao tình không tệ đối với Cái Bang.
Cô gái kia cười lạnh nói:
- Ngươi là cẩu quan tác oai tác quái, sao lại có giao tình với Cái Bang cho được, dám ở chỗ này nói bậy nói bạ!
- Cô nương, ta tuyệt đối không nói lung tung.
Tề Ninh lập tức nói:
- Chẳng lẽ ngươi cũng biết Cái Bang? Vậy ngươi có biết Hướng bang chủ không? Có biết Tứ Đại Trưởng Lão không?
Cô gái kia im lặng một lát, mới nói:
- Ta biết bang chủ Cái Bang họ Hứa, nhưng ta không biết tên ông ấy là gì.
- Ông ta tên là Hướng Bách Ảnh.
Tề Ninh sợ cô gái kia không nói tiếp nữa, vội kêu lên:
- Hướng bang chủ là một vị đại anh hùng hào kiệt. Ta không nói gạt ngươi, ta có giao tình rất tốt với Hướng bang chủ, mấy trưởng lão Thanh Long, Huyền Vũ, ta cũng đều quen biết.
Không để cô gái kia kịp trả lời, hắn nói tiếp:
- Phân đà Quỷ Kim Dương của Cái Bang đặt ở kinh thành, vị Bạch đà chủ kia, cũng là bạn tốt của ta.
Hắn nhận ra cô gái này có tình cảm sâu đậm đối với Cái Bang, lúc này cũng không giấu diếm.
Cô gái kia cười nhạt, nói:
- Ngươi biết họ cũng không có gì là lạ, ngươi làm quan, nếu điều tra chuyện của Cái Bang, tất nhiền biết họ tên của họ rồi, nhưng ngươi biết tên của họ, chưa chắc đã quen biết với họ. Đệ tử Cái Bang cũng không lui tới với quan phủ, đám tham quan ô lại xưa nay luôn xem thường khất cái, làm sao các ngươi có thể trở thành bạn tốt được?
Tề Ninh thở dài, thành khẩn nói:
- Ta biết cô nương sẽ không tin ta, nhưng sự thực đúng là như vậy. Lần trước Cái Bang mời dự đại hội Thanh Mộc, ta cũng có tham gia.
- Đại hội Thanh Mộc?
Giọng của cô gái kia cho thấy cô ta hơi giật mình:
- Ngươi…Ngươi biết đại hội Thanh Mộc?
- Trưởng lão và tất cả các đà chủ của Cái Bang đều tới tham dự đại họi Thanh Mộc.
Tề Ninh nói:
- Lúc đó thực sự có rất nhiều người, chẳng lẽ cô nương cũng biết đại hội Thanh Mộc?
Cô gái kia trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói:
- Ngươi nói tất cả các phân đà của Cái Bang đều tới tham dự, vậy…vậy ngươi cũng biết phân đà Dực Hỏa Xà?
- Dực Hỏa Xà?
Tề Ninh không biết vì sao cô gái này lại nhắc tới phân đà Dực Hảo Xà, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nghĩ ra, liền nói:
- Ý ngươi muốn nói tới Mã đà chủ của phân đà Dực Hỏa Xà? Cô nương quen biết người của phân đà Dực Hỏa Xà sao? Mã đà chủ đối với ta cũng không phải là thâm giao, nhưng cũng có quen biết. Phân đà Dực Hỏa Xà thuộc một trong bảy phân đà lâu năm ở phương nam của Cái Bang, dưới trướng của Chu Tước trưởng lão, trong đại hội Thanh Mộc, ta cũng gặp Mã đà chủ.
- Vậy…Vậy Mã đà chủ dẫn theo bao nhiêu người?
Cô gái kia hỏi, Tề Ninh cảm thấy giọng cô ta hơi run run.
Tề Ninh cố nhớ lại, rồi nói:
- Mã đà chủ dẫn theo bao nhiêu người thì ta thật sự không thể xác định, tuy nhiên…À, thuộc hạ của của ông ấy, có mấy đường chủ đi theo.
- Vậy ngươi có biết Phương Hoàng?
Co gái kia hỏi với giọng cấp bách:
- Hắn…hắn là đường chủ ở thành Hội Trạch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận