Cẩm Y Xuân Thu

Chương 767: Giao ước

Đoạn Thiều quay đầu lại ra lệnh:
- Hoắc Thông, mau tới bái kiến Bệ hạ!
Tên tùy tùng cầm theo chiếc hộp lúc nãy lập tức bước lên rồi quỳ xuống, cất cao giọng nói:
- Thiết vệ Đông cung Hoắc Thông, tham kiến Bệ hạ!
- Thiết vệ Đông cung?
Long Thái cười nói:
- Ngươi là thị vệ của Thái tử?
Trẫm từng nghe nói bên cạnh Thái tử Đông Tề có Bát vệ Đông cung, chắc ngươi là một trong số đó đúng không?
Đây lần đầu tiên Tề Ninh nghe thấy cái tên Thiết vệ Đông cung này. Lần trước tới Đông Tề đúng lúc Thái Sơn Vương làm phản, sau đó Đoạn Thiều mang theo một đám cận vệ tới nhưng hắn cũng không thấy bọn họ nhắc tới cái tên Bát vệ Đông Cung.
Tuy nhiên Long Thái đã nói như vậy chứng tỏ Bát vệ Đông cung chắc chắn khá có tiếng. Chỉ cần nghe tên gọi đã biết là những người lợi hại nhất bên cạnh Đoạn Thiều. Chắc lúc trước Bát vệ Đông cung đứng lẫn trong đám cận vệ, bởi vì lần đó có quá nhiều người nên Tề Ninh cũng không nhớ có nhìn thấy tên Hoắc Thông này không.
Đoạn Thiều trả lời thay Hoắc Thông:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Hoắc Thông đúng là một trong Bát vệ Đông cung. Hoắc Thông sinh ra ở vùng ven biển, từ nhỏ đã luyện tập võ công lại dũng mãnh gan dạ. Chính vì biết được gã đã chém chết Giao nên Đoạn Thiều mới đưa gã vào Đông cung.
Khuôn mặt của Hoắc Thông không tuấn tú nhưng cũng không xấu, vì là người lớn lên ở ven biển nên gã có làn da màu đồng. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy gã có cơ thể vô cùng rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn không có chút mỡ thừa.
Gã như một con báo trong tư thế rình mồi có thể vọt lên bất cứ lúc nào, trên người gã toát ra một loại khí thế vô cùng mạnh mẽ.
- Quả nhiên là dũng sĩ có khác.
Long Thái cười nói:
- Đoạn Thiều, có câu hòn đất ném đi hòn chì ném lại, trẫm đã nhận lễ vật của Đông Tề, vậy ngươi muốn trẫm ban thưởng cho ngươi cái gì?
Đoạn Thiều cung kính nói:
- Hồi bẩm Bệ hạ, Đoạn Thiếu tới đây là vì mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước nên không dám yêu cầu ban thưởng.
Hoài Nam Vương cười nói:
- Thái tử đưa công chúa Thiên Hương tới Đại Sở an toàn, trên đường chắc chắn rất vất vả. Nếu Hoàng Thượng đã đích thân mở miệng nói muốn ban thưởng, ngài cũng không nên quá khách khí.
- Ừm…
Đoạn Thiều có chút do dự, một lát sau mới chắp tay nói:
- Bệ hạ, nếu muốn hỏi Đoạn Thiều muốn được ban thưởng cái gì, lúc này Đoạn Thiều thực sự đang nghĩ tới một chuyện. Hoàng muội của Đoạn Thiều được gả tới nước Sở vì mối quan hệ giao hảo của hai nước. Mà Đoạn Thiều đến nay vẫn chưa lập được Thái tử phi, nếu Bệ hạ có lòng vậy xin Bệ ban cho Đoạn Thiều một cuộc hôn sự giúp Đông Tề có Thái tử phi. Đoạn Thiều và cả Đông Tề sẽ vô cùng cảm kích Bệ hạ.
Khuôn mặt Tề Ninh lạnh như băng, quả nhiên như hắn dự đoán.
Tề Ninh không hề bất ngờ trước những lời Đoạn Thiều nói ra tuy nhiên văn võ bá quan trong triều không mấy người biết chuyện này vì vậy đều hết sức kinh ngạc.
Tề Ninh nhìn về phía Tây Môn Vô Ngân thấy vẻ mặt lão vẫn hết sức bình tĩnh hoàn toàn không chút biểu cảm.
- Ngươi muốn trẫm ban hôn cho ngươi?
Long Thái cười hỏi:
- Đoạn Thiều, đây là yêu cầu của Hoàng đế quý quốc sao?
Đoạn Thiều cung kính đáp lời:
- Hồi bẩm Bệ hạ, chuyện cầu thân này do Đoạn Thiều cùng Phụ hoàng đã bàn bạc và đưa ra quyết định, mục đích là để hai nước chúng ta thân càng thêm thân.
Hơn nữa, Đoạn Thiều còn xin Phụ hoàng ban thánh chỉ, nếu Bệ hạ đồng ý ban hôn, sau khi Đoạn Thiều về nước sẽ lập tức phong vị cô nương của quý quốc lên làm Thái tử phi. Đồng thời tuyên bố cho cả thiên hạ biết, Đại Tề cùng nước Sở chính thức trở thành thông gia.
Các đại thần đều không ngờ Đoạn Thiều sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, mọi người đứng dưới thì thầm to nhỏ. Tề Ninh lắng tai nghe các đại thần nói chuyện với nhau, dường như bọn họ rất để ý đến cuộc hôn sự này.
Hiện tại nước Sở cùng Bắc Hán như hai con hổ trong cùng một khu rừng, hai bên ngang tài ngang sức rất khó để phân ra thắng bại.
Cũng chính vì lý do này mà cả hai nước đều muốn liên minh với Đông Tề, cả nước Sở lẫn Bắc Hán đều nhiều lần tỏ ý lấy lòng Đông Tề. Tuy nhiên Đông Tề lại tỏ thái độ trung lập, không về phe nào cũng không đắc tội với bên nào.
Đồng thời cả hai nước đều lo lắng nếu mình có ý đối địch Đông Tề, bọn họ sẽ lập tức nghiêng về phe đối phương vì thế nhiều năm nay cả hai nước đều ngầm cho phép Đông Tề tồn tại bình yên. Mà Đông Tề cũng coi đây là một lợi thế, bọn họ cũng nhờ sự phân tranh của hai nước Hán Sở mà tồn tại cho đến ngày nay.
Đến nay Đông Tề đã đồng ý lời cầu thân của nước Sở đồng thời còn cho Thái tử đích thân dẫn đầu sứ đoàn tới đây. Điều này đã khiến cục diện thiên hạ thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà sự thay đổi này lại rất có lợi cho nước Sở. Vì vậy trên dưới nước Sở từ Hoàng đế đến người dân đều rất vui mừng hoan nghênh sứ đoàn nước Tề.
Hôm nay Đoạn Thiều đưa ra lời cầu thân, mặc dù chuyện này nằm ngoài dự liệu của các đại thần nhưng mọi người đều hiểu đây là chuyện tốt đối với quan hệ của hai nước. Hai cuộc hôn nhân sẽ giúp mối quan hệ giao hảo của hai nước càng thêm gắn bó khăng khít hơn.
Long Thái gật đầu nói:
- Đông Tề cầu hôn mục đích là muốn quan hệ hai nước càng thêm gắn bó, đây cũng chính là ý của trẫm. Chỉ có điều hiện nay trong hoàng tộc Đại Sở ta không có công chúa thích hợp xuất giá.
Chắc hẳn quý quốc cũng đã biết chuyện này.
Đoạn Thiều cười nói:
- Bệ hạ, trước khi tới đây Đoạn Thiều cũng đã tìm hiểu đôi chút về chuyện này. Vì vậy hôm nay người mà Đoạn Thiều muốn cầu thân không phải công chúa của Hoàng gia.
- Ồ?
Long Thái cười hỏi:
- Vậy quý quốc muốn cầu hôn vị cô nương nào?
Nói đến đây, Long Thái còn cố ý liếc mắt nhìn Tề Ninh thấy hắn lặng lặng đứng trong hàng các đại thần. Vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh, có vẻ như đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
Đoạn Thiều đáp:
- Hồi bẩm Bệ hạ, từ nhỏ Đoạn Thiều đã thích bắn cung cưỡi ngựa và rất thích những người khí khái hiên ngang. Vì vậy trước khi tới quý quốc, Đoạn Thiều đã thỉnh cầu ý chỉ của Phụ hoàng. Sau khi Đoạn Thiều tới nước Sở, nếu gặp được người mình thích sẽ lập tức xin Bệ hạ ban hôn.
- Nói như vậy có nghĩa là hiện tại ngươi đã gặp được người mình thích?
Đoạn Thiều đứng thẳng, phong thái nho nhã cao quý, rất phong độ. Gã gật đầu, nói:
- Lúc Đoạn Thiều với tới kinh đô Kiến Nghiệp quả thực đã gặp được người mình thích.
- Không biết là vị cô nương nào?
Đoạn Thiều bước lên phía trước một bước cúi người thật sâu, nói:
- Đoạn Thiều khẩn cầu Bệ hạ ban hôn cho thần và nữ nhi của Tây Môn Thần Hầu!
Mặc dù Tề Ninh đã biết mục tiêu của Đoạn Thiều là ai nhưng khi nghe gã nói ra hắn vẫn cảm khấy khó chịu, hai đầu lông mày nhíu chặt. Tề Ninh nhìn về phía Tây Môn Vô Ngân thấy lão vẫn bình tĩnh như thường, vẻ mặt hoàn toàn không có chút thay đổi nào.
Các vị đại thần trong điện mỗi người một vẻ mặt, có người giật mình kinh ngạc, có người lập tức liếc mắt nhìn về phía Tây Môn Vô Ngân.
- Nữ nhi của Thần Hầu?
Long Thái nhìn về phía Tây Môn Vô Ngân sau đó hỏi lại:
- Đoạn Thiều, ngươi muốn trẫm ban hôn cho ngươi với nữ nhi của Thần Hầu?
Đoạn Thiều chắp tay, nói:
- Thỉnh cầu Bệ hạ đồng ý.
Trong lòng mọi người đều nghĩ, nếu hôm nay Đoạn Thiều đã đích thân mở miệng cầu thân, chỉ e Hoàng Thượng cũng không thể từ chối. Trong tình huống này, đừng nói là nữ nhi của Tây Môn Vô Ngân, cho dù Đoạn Thiều yêu cầu muốn ban hôn cho một vị tiểu thư của Tứ đại hầu tập, nước Sở cũng phải đồng ý.
Đông Tề đã đưa công chúa Thiên Hương tới nước Sở chứng tỏ bọn họ rất có thành ý trong việc hai nước liên minh. Nếu Đông Tề cầu thân mà nước Sở lại từ chối sẽ khiến nước Sở mang tiếng trở mặt vô tình hơn nữa quan trọng hơn là quan hệ giữa hai nước sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy các quần thần đều nghĩ nếu Đoạn Thiều đã đích thân mở miệng yêu cầu, cuộc hôn nhân này bắt buộc phải đồng ý.
Long Thái suy nghĩ một lát sau đó nhìn Tây Môn Vô Ngân, hỏi:
- Tây Môn ái khanh, không biết lệnh ái đã đến tuổi xuất giá chưa?
Long Thái biết thừa tuổi của Tây Môn Chiến Anh thậm chí còn đích thân muốn ban hôn cho nàng với Tề Ninh. Nhưng gã lại cố tình hỏi Tây Môn Vô Ngân như vậy, Tề Ninh biết Long Thái đang muốn cho mình một cơ hội xoay chuyển tình thế.
Tây Môn Vô Ngân bước ra khỏi hàng, khom người nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, nữ nhi của thần vừa tròn mười chín tuổi, đã đến tuổi xuất giá.
Lão dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp:
- Chỉ là Thái tử có thân phận tôn quý, nữ nhi của thần không xứng với Thái tử lại càng không đủ tư cách trở thành Thái tử phi của Đông Tề.
Đoạn Thiều cười nói:
- Xin Tây Môn Thần Hầu lượng thứ, hôm nay Đoạn Thiều cầu thân trên đại điện quả thật có chút lỗ mãng. Chỉ là xét về công mà nói, vì để quan hệ của hai nước chúng ta càng thêm gắn bó, Đoạn Thiều chỉ có thể cả gan khẩn cầu Bệ hạ ban hôn. Xét về tư, Đoạn Thiều cũng biết đôi chút về lệnh ái, biết lệnh ái tử nhỏ đã luyện võ công, khí thế hiên ngang anh dũng lại là hòn ngọc quý trên tay Thần Hầu.
Đoạn Thiều cho rằng lệnh ái chính là người thích hợp với vị trí Thái tử phi của Đông Tề nhất, vì vậy hy vọng Thần Hầu đồng ý.
Tây Môn Vô Ngân quay sang chắp tay với Đoạn Thiều, bình tĩnh nói:
- Điện hạ quá lời rồi.
Sau đó lão quay sang cung kính nóii với Long Thái:
- Khởi bẩm Thánh thượng, nếu Điện hạ đã có ý với nữ nhi của thần, đây cũng là vinh hạnh của thần. Vì quan hệ của hai nước, chỉ cần Thánh thượng hạ chỉ ban hôn, thần sẽ tuân theo!
Tề Ninh nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, lão già này bị làm sao vậy? Rốt cuộc hôm qua Tây Môn Chiến Anh về nhà đã nói gì với lão?
Long Thái liếc mắt nhìn Tề Ninh thấy hắn có vẻ muốn ra tay liền trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó nói:
- Đoạn Thiều, nếu Tây Môn ái khanh đã…
- Hoàng thượng!
Tuy nhiên chưa đợi Long Thái nói hết câu, Tây Môn Vô Ngân đã bước lên, cung kính nói:
- Thần còn có một việc muốn khởi tấu, không biết có nên nói hay không?
Long Thái cười nói:
- Trẫm chuẩn bị cử hành đại hôn, hôm nay Đông Tề lại muốn cầu thân với nước Sở, đây gọi là song hỷ lâm môn. Nếu Tây Môn ái khanh có chuyện muốn khởi tấu vậy cứ nói ra.
- Hoàng thượng, Chiến Anh mất mẫu thân từ nhỏ, con bé do một tay thần nuôi lớn.
Tây Môn Vô Ngân than thở:
- Cũng chính vì thế mà thần rất chiều chuộng con bé khiến tính tình nó có chút bướng bỉnh. Thái tử cầu thân đương nhiên thần phải tuân lệnh hành sự chỉ là thần lo lắng tính tình của Chiến Anh… Đoạn Thiều lập tức xen ngang:
- Thần Hầu yên tâm, nếu lệnh ái trở thành Thái tử phi của Đông Tề, Đoạn Thiều nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy không để nàng ấy phải chịu một chút uất ức nào.
Tây Môn Vô Ngân chắp tay nói với Đoạn Thiều:
- Đa tạ điện hạ.
Lão dừng lại một chút rồi thở dài nói:
- Nếu được Điện hạ chăm sóc và bảo vệ, cho dù Chiến Anh xuất giá tới Đông Tề xa xôi, thần cũng không có gì phải lo lắng nữa. Chỉ có điều khi Chiến Anh còn nhỏ thần đã từng đưa ra giao ước với con bé. Lúc đó thần cũng chỉ nghĩ là chuyện vui đùa trẻ con nhưng về sau mỗi lần nhắc tới chuyện chung thân đại sự, con bé lại nhắc tới giao ước năm đó, vì thế thần mới biết con bé coi chuyện này là thật.
Vẻ mặt Tề Ninh vốn âm u giông bão nhưng đến khi nghe Tây Môn Vô Ngân nói những lời này, mây đen lập tức tan biến.
- Tây Môn ái khanh có thể nói cho mọi người biết giao ước đó là gì không?
Có vẻ như Long Thái cảm thấy rất có hứng thú, gã nghiêng người về phía trước nhìn xuống Tây Môn Vô Ngân đứng bên dưới.
Tây Môn Vô Ngân lập tức đáp:
- Hoàng Thượng, Điện hạ cầu thân là đại sự của hai nước, không cần quan tâm đến chuyện cá nhân của thần, về giao ước năm đó không nói ra thì hơn. Chỉ cần Hoàng Thượng ban thánh chỉ xuống, thần sẽ lập tức phụng mệnh đưa Chiến Anh tới Đông Tề.
- Tây Môn ái khanh là lão thần hai triều.
Long Thái cố ý nhấn mạnh:
- Nếu khanh cảm thấy khó xử cứ nói thẳng ra. Lần này người mà Thái tử Đông Tề cầu thân là nữ nhi của khanh, có thể thấy được Thái tử cũng thích lệnh ái. Trẫm nghĩ Thái tử cũng không hy vọng lệnh ái mang theo uất ức xuất giá tới Đông Tề.
Đoạn Thiều lập tức tiếp lời:
- Bệ hạ nói phải.
Sau đó gã quay sang nói với Tây Môn Vô Ngân:
- Nếu Thần Hầu cảm thấy khó xử cứ trực tiếp nói ra.
- Thực ra cũng không phải là khó xử.
Tây Môn Vô Ngân than thở:
- Từ lúc Chiến Anh ba tuổi, thần đã bắt đầu dạy võ cho con bé, mặc dù đến nay võ công của con bé không nổi bật nhưng cũng biết chút võ phòng thân. Chỉ có điều nha đầu ấy lại không biết trời cao đất rộng là gì, trong mắt các cao thủ, võ công của con bé chỉ như mèo cào nhưng nó lại luôn cho rằng mình là nhất!
Lão nói đến đây liền lắc đầu thở dài, các đại thần nghe vậy cũng mỉm cười…

Đoạn Thiều đã nghe ra ý tứ của Tây Môn Vô Ngân, gã mỉm cười hỏi:
- Có phải giao ước giữa Thần Hầu và lệnh ái có liên quan đến võ công không?
Tây Môn Vô Ngân giải thích:
- Nha đầu đó đã đến tuổi xuất giá từ mấy năm trước, bản thân thần cũng muốn tìm cho nó một gia đình. Nữ nhi lớn rồi, không thể không xuất giá, gả nó đi ngày nào thần thanh thản ngày đó.
Các đại thần nghe vậy liền bật cười.
Tây Môn Vô Ngân có thân phận vô cùng đặc biệt, tuy tước vị không bằng Tứ đại thế tập hầu nhưng lại rất có tiếng nói ở trong triều. Lúc này lão nói chuyện gần gũi thân thiết như ở nhà khiến bầu không khí trong triều thoải mái hơn rất nhiều.
Có không ít đại thần cũng có nữ nhi, cũng coi nữ nhi như hòn ngọc trên tay. Khi nhắc tới nữ nhi nhà mình, mọi người đều cảm thấy xúc động.
- Ta còn nhớ năm đó nha đầu kia đã nói nếu nó xuất giá, ta sẽ phải đồng ý với nó hai điều kiện.
Tây Môn Vô Ngân chậm rãi nói:
- Điều kiện thứ nhất, người mà nó gả cho phải là người nó thích. Nếu nó không thích sẽ nhất quyết không gả.
Hoài Nam Vương cười hớn, nói:
- Thần Hầu, Thái tử nhất định sẽ phù hợp với điều kiện này. Điện hạ có xuất thân tôn quý, phong độ lại nho nhã, văn võ song toàn, các cô nương trong thiên hạ thích Điện hạ có khi xếp thành hàng dài ấy chứ!
- Vương gia nói phải.
Tây Môn Vô Ngân mỉm cười nói:
- Điều kiện thứ hai là võ công phải cao cường hơn nó. Nếu có người đáp ứng được cả hai điều kiện này của nó, cho dù thần muốn giữ nó ở nhà cũng không được.
- Thì ra là vậy.
Đoạn Thiều cười nói:
- Thần Hầu, thực ra hai điều kiện này của lệnh ái rất hợp tình hợp lý. Nàng ấy do một tay Thần Hầu nuôi dưỡng thành tài, nếu chịu nhẫn nhịn vì đại cục sẽ không giống nữ nhi của Thần Hầu. Đoạn Thiều rất thích tính cách này của lệnh ái.
Tây Môn Vô Ngân than thở:
- Thái tử, hai điều kiện mà nó đưa ra không phù hợp với hôn sự lần này. Nếu Thánh thượng hạ chỉ ban hôn, mấy lời nói vui đùa của trẻ con làm sao có thể coi là thật.
- Thần Hầu nói vậy là chưa đúng.
Đoạn Thiều lắc đầu nói:
- Nếu lệnh ái từng nhắc tới nhiều lần chứng tỏ nàng ấy coi đây là thật. Nếu chỉ vì thân phận Thái tử Đông Tề của ta mà khiến lệnh ái phá bỏ nguyên tắc của mình, ta sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
Gã suy nghĩ một chút sau đó quay lên chắp tay nói với Long Thái:
- Bệ hạ, nếu Tây Môn cô nương có suy nghĩ này, vậy Đoạn Thiều sẽ không miễn cưỡng nàng ấy.
Đoạn Thiều đồng ý với yêu cầu của Tây Môn cô nương, Đoạn Thiều sẽ đấu với nàng ấy một trận.
- Thái tử không nên làm vậy.
Tây Môn Vô Ngân lập tức nói:
- Thái tử có thân phận tôn quý sao có thể vì mấy lời nói vui đùa của trẻ con mà hạ thấp thân phận so tài với nó được?
Long Thái gật đầu tán thành:
- Tây Môn ái khanh nói rất có lý.
Bỗng nhiên có tiếng người nói:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có cách này, không biết được hay không!
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói thì đã thấy Cẩm Y Hầu bước ra khỏi hàng.
Hai mắt Long Thái sáng lên, hỏi:
- Cẩm Y Hầu, cách mà khanh nói là gì?
- Hoàng Thượng, Thái tử có thể nghĩ đến cảm nhận của Tây Môn cô nương thật sự khiến mọi người cảm phục.
Tề Ninh nói:
- Chỉ có điều Thần Hầu nói rất có lý, Thái tử có thân phận cao quý sao có thể tự mình động thủ được?
Thần cho rằng, để Thái tử chọn ra một người đại diện cho Thái tử ra thi đấu. Chỉ cần chọn người có thực lực gần ngang bằng với Thái tử là được, bất luận thắng hay bại đều tính cho Thái tử.
Hắn liếc mắt nhìn Đoạn Thiều, hỏi:
- Không biết Hoàng Thượng cùng Thái tử cảm thấy thế nào?
Long Thái gật đầu nói:
- Ý kiến hay.
Sau đó gã nhìn Đoạn Thiều hỏi:
- Thái tử, khanh nghĩ sao?
- Bệ hạ, cách của Cẩm Y Hầu đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đoạn Thiều cười nói:
- Nếu vậy, Đoạn Thiều sẽ phái Hoắc Thông tới luận võ với Tây Môn cô nương. Thân thủ của Hoắc Thông cũng xấp xỉ Đoạn Thiều, nếu Tây Môn cô nương thắng Hoắc Thông tức là đã thắng Đoạn Thiều.
Các đại thần nghe vậy, trong lòng đều nghĩ hôn sự lần này như ván đã đóng thyền. Long Thái với Đoạn Thiều chẳng qua chỉ là cho Tây Môn Vô Ngân chút mặt mũi nên mới bày ra lắm chuyện như vậy.
Trận luận võ này mặc dù còn chưa bắt đầu nhưng đã có kết quả rồi.
Phủ Thần Hầu là nha môn độc lập có vai trò đặc biệt trong triều đình nước Sở, không chịu sự khống chế của bất cứ nha môn nào. Phủ Thần Hầu trực tiếp nhận lệnh và làm việc cho Hoàng đế, tuy nhiên đại đa số các quan viên đều không biết rốt cuộc phủ Thần Hầu làm gì. Mọi người chỉ biết phủ Thần Hầu có hai chức trách lớn, một là giám sát và khống chế các thế lực giang hồ trong phạm vi nước Sở, không để bọn họ làm mưa làm gió. Chức trách thứ hai là phái mật thám lẻn vào các nước khác để thu thập tin tức tình báo. Một số đại thần trong triều biết phủ Thần Hầu có thể uy chấn giang hồ, một là vì uy thế của Tây Môn Vô Ngân, hai là bởi sau lưng Tây Môn Vô Ngân có triều đình chống đỡ.
Các sứ viên của phủ Thần Hầu đều có võ công cao cường. Mặc dù không phải cao thủ hàng đầu nhưng sở trường của các sứ viên là ẩn nấp và tìm kiếm manh mối.
Nếu võ công của Tây Môn Chiến Anh thực sự cao cường thì đã sớm nổi danh khắp trong ngoài Kinh thành rồi. Không thể có chuyện đến bây giờ nàng ấy vẫn chỉ sống dưới cái danh xưng nữ nhi của Thần Hầu.
Võ công của Tây Môn Vô Ngân là nhờ bao nhiêu năm khổ luyện cùng trải qua vô số trận huyết chiến mới được như ngày hôm nay.
Trong khi đó Tây Môn Chiến Anh năm nay còn chưa đầy hai mươi tuổi lại luôn sống trong sự bảo vệ của Tây Môn Vô Ngân. Nếu nói võ công của Tây Môn Chiến Anh vô cùng xuất chúng, mười người nghe chỉ e có đến mười một người không tin.
Trong khi đó người tên Hoắc Thông này lại hoàn toàn khác.
Nếu Đoạn Thiều đã đưa ra yêu cầu muốn ban hôn cho nữ nhi của Thần Hầu, đây đương nhiên sẽ là chuyện không thể thay đổi. Mặc dù gã đồng ý so chiêu với Tây Môn Chiến Anh nhưng chắn chắn sẽ không lơ là, người mà gã phái ra đương nhiên sẽ là cao thủ mạnh nhất.
Hoắc Thông chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Vừa rồi Đoạn Thiều hết lời khen ngợi Hoắc Thông chứng tỏ gã rất hài lòng với gã Thiết vệ tùy thân này. Bát vệ Đông cung, nghe tên liền hiểu ý nghĩa, có thể trở thành một trong tám thị vệ tâm phúc bên cạnh Thái tử Đông Tề đương nhiên phải là tinh anh trong tinh anh. Và hiển nhiên võ công của bọn họ cũng phải thuộc hàng cao thủ, nếu không làm sao có thể được Đoạn Thiều trọng dụng.
Lần này Đoạn Thiều đi sứ tới nước Sở nhất định phải chú ý tới an toàn của bản thân. Vì vậy Thiết vệ đi theo gã tới đây đương nhiên là người xuất sắc nhất.
Đông Tề tuy đất nhỏ người ít nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ thiếu cao thủ. Một quốc gia có thể xuất hiện một vị Đại tông sư chứng tỏ trong nước cũng có cao thủ.
Một gã Thiết vệ được Thái tử Đông Tề tin tưởng so chiêu với một tiểu cô nương như Tây Môn Chiến Anh, kết quả ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Long Thái mỉm cười nói:
- Tây Môn ái khanh, Thái tử đã phái người đại diện ra so chiêu, vậy khanh có ý kiến gì không?
- Hồi bẩm Thánh thượng, Thái tử rộng lượng nhân đức lại có ý với tiểu nữ khiến thần cảm động đến rơi nước mắt.
Tây Môn Vô Ngân cung kính nói:
- Thần xin nghe theo quyết định của Thánh thượng!
Long Thái gật đầu nói:
- Nếu đã vậy trẫm sẽ hạ chỉ, truyền Tây Môn Chiến Anh vào cùng luận võ so chiêu với Hoắc Thông.
- Khởi bẩm Thánh thượng, hôm nay trong triều còn có việc cần thương thảo. Nếu lúc này truyền Tây Môn cô nương vào triều chỉ e sẽ làm ảnh hưởng tới quốc sự.
Tề Ninh chắp tay, nói:
- Thần cho rằng nên chọn một ngày lành để hai bên cùng so chiêu.
Long Thái biết Tề Ninh nói như vậy chắc chắn có lý do của hắn vì thế gã nói:
- Cẩm Y Hầu nói phải, nếu vậy ba ngày sau cho truyền Tây Môn Chiến Anh và Hoắc Thông tới trước điện so chiêu luận võ. Nếu Hoắc Thông thắng, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ ban hôn, gả Tây Môn Chiến Anh cho Thái tử Đông Tề.
Long Thái không nói nếu Hoắc Thông thua thì sẽ thế nào nhưng trong lòng mọi người đều tự hiểu nếu Hoắc Thông thua, cuộc hôn sự này sẽ bị hủy bỏ tuy nhiên khả năng này vô cùng thấp. Tuy vậy ba ngày sau hai người đó sẽ so chiêu trước điện, mọi người cùng tới xem coi như góp vui.
Các đại thần đồng thanh nói:
- Thánh thượng anh minh!
Sau khi bãi triều, quần thần lần lượt đi ra khỏi điện. Tề Ninh đi chưa bao xa thì nghe thấy tiếng Tây Môn Vô Ngân gọi mình, hắn quay đầu nhìn lại thấy Tây Môn Vô Ngân đang từ phía sau đi tới chỗ hắn.
Tề Ninh thầm nghĩ chẳng bao lâu nữa lão già này cũng sẽ thành nhạc phụ của hắn vì vậy lập tức cung kính chắp tay nói:
- Thần Hầu!
Mặc dù sắc mặt Tây Môn Vô Ngân không tốt lắm nhưng vẫn duy trì nụ cười mỉm trên môi.
- Hầu gia, ta vẫn luôn nhớ tới món đồ mà ngài nợ ta.
Tề Ninh sửng sốt, hắn nợ lão cái gì?
Tây Môn Vô Ngân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tề Ninh liền biết hắn không nhớ, lão mỉm cười nhắc nhở:
- Hầu gia còn nhớ bức tranh trừu tượng kia không? Ngài từng nói ngài đã nhìn thấy nó trong một quyển sách, còn nói sẽ tìm quyển sách đó giúp ta. Chỉ là về sau Hầu gia bận rộn nhiều việc, ta không có cơ hội thỉnh giáo nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
Tề Ninh chợt nhớ ra, hắn vỗ đầu rồi nói:
- Thật rất xin lỗi Thần Hầu, ta không quên chuyện này chỉ là quên nói cho ngài biết. Lần đó sau khi về phủ ta đã lật tung cả Hầu phủ lên nhưng vẫn không tìm thấy.
Tây Môn Vô Ngân thất vọng, nói:
- Thật đáng tiếc. Haizz, trên đời có rất nhiều chuyện như vậy. Khi mà mình không thèm để ý thì nó ở ngay trước mắt thế nhưng khi mình cần thì nó lại biến mất không thấy tăm hơi.
- Thần Hầu, đợi lát nữa trở về phủ, ta sẽ tìm kỹ lại, cho dù đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho bằng được quyển sách đó.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Hầu gia không nên làm vậy, ngài đào ba thước đất lên chẳng phải sẽ phá tan phủ Cẩm Y Hầu hay sao.
Nếu Cẩm Y lão Hầu gia dưới suối vàng biết được nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Lão dừng lại một lát, sau đó khẽ hỏi:
- Hầu gia, hôm nay Thái tử Đông Tề thỉnh cầu Hoàng Thượng ban hôn, Hầu gia cảm thấy thế nào?
- Chuyện này….
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta cũng không có ý kiến gì, chỉ là nếu Tây Môn cô nương phải bị gả đi xa như vậy, thực lòng có chút không nỡ.
- Sớm muộn gì nha đầu đó cũng phải rời đi.
Tây Môn Vô Ngân than thở:
- Ta chỉ hy vọng nó có thể gả cho một người tốt, có khả năng thay ta bảo vệ nó sống bình an hết cuộc đời. Nếu được như vậy, ta chẳng còn yêu cầu gì hơn nữa.
Tề Ninh cười nói:
- Thần Hầu không cần gấp gáp, võ công của Tây Môn cô nương là do Thần Hầu đích thân truyền dạy.
Cho dù nàng ấy phải đấu với gã Thiết vệ Đông Tề kia chắc cũng không đến nỗi thua thảm.
- Đa tạ Hầu gia có lời an ủi.
Tây Môn Vô Ngân lắc đầu nói:
- Người khác không biết võ công của Chiến Anh thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Tên Thiết vệ của Thái tử Đông Tề kia vừa nhìn đã biết là cao thủ, võ công chắc chắn không phải hạng tầm thường. Cho dù Bắc đẩu thất tinh của phủ Thần Hầu phái Hiên Viên Phá ra tay cũng chưa chắc thắng được. Trận đấu này, chưa bắt đầu đã biết trước kết quả rồi.
- Võ công của Thần Hầu bất phàm, chúng ta vẫn còn ba ngày nữa, chỉ cần ngài truyền thụ cho… Tây Môn Vô Ngân thở dài nói:
- Bình thường không luyện tập đến lúc nước đến chân mới nhảy thì có tác dụng gì? Võ công cao thấp không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Cho dù ta truyền hết võ công cả đời cho Chiến Anh thì nó cũng chẳng thể học hết trong ba ngày.
Lão cười khổ, nói:
- Thôi vậy, vì Đại Sở, Chiến Anh chịu chút uất ức cũng chẳng là gì.
Tề Ninh nghe Tây Môn Vô Ngân nói như vậy liền biết trong lòng lão cũng không nắm chắc phần thắng trong trận đấu sắp tới. Hắn thấy sắc mặt lão tái nhợt liền khẽ hỏi:
- Nghe nói dạo gần đây Thần Hầu không khỏe, không biết đã đỡ hơn chưa? Mãi đến hôm qua ta mới biết nên chưa kịp tới thăm ngài, mong Thần Hầu lượng thứ.

Tây Môn Vô Ngân than thở:
- Hầu gia khách khí rồi. Bệnh của ta cũng không phải bệnh nặng, chẳng qua chỉ là gân cốt có chút vấn đề. Từ hai năm trước ta đã phải làm bạn với thuốc thang nhưng đến nay vẫn chưa chuyển biến, mỗi lần thời tiết nóng lên lại đau.
- Gân cốt?
Tề Ninh nghe nói những ai bị bệnh phong thấp đều xuất hiện hiện tượng đau các khớp mỗi khi thời tiết trở lạnh, nhưng đằng này Tây Môn Vô Ngân lại đau khi thời tiết nóng lên. Tây Môn Vô Ngân là cao thủ hàng đầu trên giang hồ mà trong phủ Thần Hầu cũng không thiếu gì thuốc, tại sao lão lại mắc bệnh gân cốt được?
Tây Môn Vô Ngân nhìn ra mối nghi hoặc trong lòng Tề Ninh, lão cười nói:
- Không giấu gì Hầu gia, khi còn trẻ ta vô cùng ham mê luyện võ thậm chí còn không biết tiết chế bản thân, chỉ cần gặp loại võ công mới lạ nào đều muốn luyện. Cho đến nay ta biết khá nhiều loại võ công cũng có thể khua chân mua tay vài chiêu. Sau khi tiếp quản phủ Thần Hầu đã lăn lộn từ nam ra bắc, đi qua rất nhiều nơi cũng đụng độ ẩu đả với rất nhiều người.
Khi đó không nghĩ gì nhiều, cho đến khi tuổi cao sức yếu, các loại bệnh tật tích tụ lại mới bắt đầu phát ra.
Tây Môn Vô Ngân được mọi người ca tụng là võ công cao cường, thông thạo rất nhiều loại võ công. Đến giờ Tề Ninh mới biết là do năm xưa lão luyện tập các thể loại võ công nên mới được như vậy.
- Hầu gia, nhìn thấy vết xe đổ của ta rồi, sau này ngài luyện võ nên chú ý đừng tham nhiều.
Tây Môn Vô Ngân khuyên:
- Bất luận là loại võ công nào cũng cần chuyên tâm luyện tập, chỉ cần giỏi xuất sắc một loại còn hơn biết lơ mơ nhiều loại. Nếu ham nhiều, không chỉ không thể đạt đến cảnh giới cao nhất mà còn để lại bệnh tật về sau.
Tề Ninh chắp tay nói:
- Đa tạ Thần Hầu chỉ giáo, ta sẽ ghi nhớ những lời này của ngài.
Tây Môn Vô Ngân mỉm cười, lão không nói gì nữa mà chậm rãi đi về phía trước. Tề Ninh cảm thấy hình như lời này Tây Môn Vô Ngân có ẩn chứa ý tứ khác.
Tề Ninh vừa về đến Hầu phủ, Hàn tổng quản đã vội vã chạy đến, vẻ mặt lão lo lắng nói:
- Hầu gia, Tam phu nhân…Tam phu nhân bị bệnh rồi. Từ hôm qua tới giờ đều chưa ăn gì cả!
Tề Ninh nghe vậy liền nhíu mày.
Đêm hôm trước, sau khi Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm nhận lệnh của Thái phu nhân giám sát hắn, trong lòng vô cùng tức giận. Lúc Cố Thanh Hạm mang canh tới, hắn còn mặt nặng mày nhẹ khiến nàng tức giận bỏ đi. Hôm qua sau khi về phủ, hắn không thấy Cố Thanh Hạm nhưng cũng không hỏi thăm nàng.
Hôm nay về lại nghe Hàn tổng quản nói Cố Thanh Hạm bị lệnh, Tề Ninh lập tức cảm thấy lo lắng.
Hắn vẫn luôn dành một vị trí trong tim mình cho Cố Thanh Hạm. Nếu không phải vì chuyện đêm hôm đó, hắn cũng sẽ không giận dỗi với Cố Thanh Hạm như vậy.
Thực ra Tề Ninh hiểu, mặc dù Cố Thanh Hạm đường đường là Tam phu nhân của phủ Cẩm Y Hầu, là phu nhân của đế quốc, người trong phủ Cẩm Y Hầu đều phải nhất nhất nghe theo lệnh của nàng. Tuy nhiên trong mắt Thái phu nhân, Cố Thanh Hạm chỉ là một con cờ do bà ta nắm quyền điều khiển.
Mặc dù bà lão kia quanh năm ở trong Phật đường chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa nhưng lại nắm quyền khống chế toàn bộ Hầu phủ.
Mặc dù Cố gia sau lưng Cố Thanh Hạm cũng là một gia tộc có quyền thế nhưng so với Cẩm Y Tề gia thì bọn họ chẳng là gì. Với quyền lực của Cẩm Y Tề gia, muốn phá hủy một gia tộc không phải chuyện khó.
Tề Ninh biết mặc dù Cố Thanh Hạm đã là con dâu của Tề gia nhưng dù sao cũng vẫn phải lo lắng cho nhà mẹ đẻ. Hơn thế nữa hiện tại Cố gia đã chuyển tới Kinh thành, nếu Thái phu nhân muốn động chân động tay với Cố gia sẽ lại càng dễ hơn.
Cẩm Y Tề gia là một trong Tứ đại thế tập hầu, là danh môn thế gia.
Trải qua bao nhiêu đời Cẩm Y Hầu, nếu nói Tề gia không tích lũy cho riêng mình một thế lực hùng mạnh, đánh chết Tề Ninh cũng không tin.
Mặc dù sau khi Tề Cảnh qua đời, thế lực của Tề gia suy yếu nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò. Tề Ninh chưa bao giờ nghĩ Tề gia sẽ có ngày rơi vào đường cùng. Hắn tin thế lực của Tề gia vẫn còn rất nhiều và đã ăn sâu vào trong triều đình Đại Sở. Ngữ khí nói chuyện của Thái phu nhân đêm hôm đó đã chứng minh cho suy nghĩ của Tề Ninh là đúng.
Nếu Tề gia không có thực lực thì một bà lão gần đất xa trời như bà già kia làm sao có thể uy hiếp được Cố Thanh Hạm?
Mặc dù hắn đã kế thừa tước vị nhưng cũng chỉ biết những chuyện bề nổi của Tề gia. Qua đêm đó, Tề Ninh khẳng định Cẩm Y Tề gia vẫn còn rất nhiều bí mật giấu hắn.
Điển hình như bà lão kia không hề nói cho hắn nhà bọn họ có bao nhiêu thế lực.
Tề Ninh hỏi:
- Đã mời đại phu tới chưa?
Hàn tổng quản đáp lời:
- Hôm qua lão nô đã mời đại phu tới rồi nhưng Tam phu nhân nói người không sao và không muốn gặp bất cứ ai vì thế lão nô đành phải tiễn đại phu về. Đến hôm nay vẫn không thấy Tam phu nhân ra khỏi phòng, lão nô lại cho mời đại phu tới nhưng vẫn bị Tam phu nhân từ chối không cho vào viện.
Hầu gia, những năm qua tất cả việc lớn việc nhỏ trong Hầu phủ đều do một tay Tam phu nhân quản lý. Phu nhân dẫu sao cũng là nữ nhân, những việc này quả thực quá sức với người. Có lẽ mấy ngày qua công việc quá bận rộn khiến Tam phu nhân lao lực đến nỗi đổ bệnh. Bị bệnh thì phải chữa trị nhưng lão nô không khuyên được Tam phu nhân, hay là Hầu gia tới khuyên phu nhân xem sao.
Tề Ninh im lặng suy nghĩ một lát sau đó mới gật đầu nói:
- Ngươi đi chuẩn bị ít cháo, ta sẽ đích thân mang tới khuyên Tam phu nhân ăn.
Hàn tổng quản vội đáp:
- Vâng, Hầu gia, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay.
Sau đó lão vội vàng chạy đi.
Tề Ninh khẽ thở dài, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn đi tới viện của Cố Thanh Hạm.
Khi tới trước cửa viện thấy cửa viện đóng chặt. Tề Ninh đưa tay lên vỗ vào cánh cửa, ngay lập tức bên trong có tiếng người nói:
- Ai vậy? Tam phu nhân dặn không ai được phép tới quấy rầy.
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Là ta, mau mở cửa!
- Là là…Hầu gia!
Người bên trong dường như vẫn còn do dự, một lúc sau có tiếng ‘hắt xì’ rồi cổng viện được mở ra.
Tề Ninh thấy nha hoàn của Cố Thanh Hạm thò đầu ra, lúc nhìn thấy Tề Ninh liền vội vàng hành lễ, nói:
- Hầu gia!
Tề Ninh không nói nhiều lời, hắn trực tiếp đẩy cửa muốn đi vào nhưng nha hoàn kia lại ngăn cản:
- Hầu gia, Tam phu nhân…Tam phu nhân nói không muốn gặp bất cứ ai…kể cả Hầu gia cũng không gặp.
- Ngươi tên gì?
Nha hoàn vội vã trả lời:
- Nô tỳ tên là Băng Xảo.
- Là Tam phu nhân đặt tên cho ngươi sao?
- Dạ.
- Thanh khiết thông minh, khôn khéo nghe lời.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Lúc Tam phu nhân đặt cho ngươi cái tên này có giải thích cho ngươi nghe ý nghĩa của nó không? Nếu là thông minh khôn khéo tại sao đến chủ nhân của Hầu phủ là ai cũng không biết?
Băng Xảo cúi đầu không dám ho he nửa lời.
Tề Ninh không nhìn nàng ta mà trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Băng Xảo mở miệng nhưng không có gan nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Ninh đi vào trong nhà.
Sau khi Tề Ninh vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Nếu là trước đây, khi ngửi thấy mùi hương này Tề Ninh nhất định sẽ xao xuyến rung động nhưng lúc này tâm trạng của hắn không tốt cũng không muốn nghĩ tới những thứ này. Tề Ninh đi tới trước cửa phòng, hắn do dự một lát sau đó mới đưa tay lên gõ cửa.
Trong phòng không có âm thanh đáp lại khiến Tề Ninh nhíu mày.
Cố Thanh Hạm chắc chắn đã nghe thấy những lời hắn nói khi nãy, cũng biết hắn là người gõ cửa nên mới cố ý không trả lời.
Tề Ninh không khách khí nữa, bởi vì cửa không có khóa chốt nên hắn trực tiếp đẩy cửa ra rồi đi vào trong. Vào đến trong phòng, mùi thơm lại càng nồng hơn. Tề Ninh chậm rãi bước vào trong, khi đi tới trước giường thấy tấm màn trướng bằng sa mỏng được buông xuống khiến hắn không nhìn rõ tình hình bên trong.
Tề Ninh thở dài, hắn chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua tấm màn trướng thấy Cố Thanh Hạm nằm nghiêng người hướng mặt vào bên trong, đường cong quyến rũ ấy vẫn khiến hắn ngẩn ngơ như ngày nào.
- Tam nương!
Tề Ninh khẽ nói:
- Nghe nói hai ngày nay người không chịu ăn gì. Nếu cảm thấy khó chịu sao không để đại phu tới khám?
Cố Thanh Hạm dường như đã ngủ say, nàng không cử động cũng không ứ không ừ.
Tề Ninh nhíu mày, hắn biết Cố Thanh Hạm như vậy là cố ý muốn lơ hắn. Nguyên nhân chính là vì tối hôm trước hắn lạnh nhạt với nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, từ trước đến nay nàng ở bên cạnh hắn cũng là vì muốn giám sát hắn, có sai thì cũng là nàng sai trước.
- Người là sắt, cơm là thép, nhịn một bữa cũng đã đói đến hoa mắt chóng mặt rồi.
Tề Ninh đẩy màn trướng ra nhìn thấy Cố Thanh Hạm tựa như xà yêu mềm mại nằm trên giường, vòng eo mảnh dẻ cùng cánh tay trắng ngọc ngà lộ ra ngoài.
- Nếu Tam nương cảm thấy không khỏe, ta sẽ cho mời đại phu tới xem bệnh.
Cố Thanh Hạm vẫn không cử động, Tề Ninh nhíu mày. Rõ ràng Cố Thanh Hạm cố ý không muốn nói chuyện với hắn, cho dù hắn đứng đây nói hết nước bọt chưa chắc nàng đã đáp lại. Tâm trạng của hắn vốn đã không tốt giờ lại gặp phải tình huống này khiến hắn lập tức nổi giận. Hắn vươn tay nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của Cố Thanh Hạm, quát lớn:
- Sao không nói lời nào?
Cố Thanh Hạm bị hắn nắm chặt tay, nàng lập tức vung tay giật ra sau đó bật dậy. Khuôn mặt của nàng hiện rõ vẻ giận dữ, đôi mắt xinh đẹp thường ngày trở nên lạnh lùng sắc bén nhìn Tề Ninh chằm chằm. Nàng lúc này tựa như một con hổ muốn lao lên tấn công con mồi vậy.
Y phục trên người nàng có chút lộn xôn, có thể vì tiết trời nóng bức nên trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, tóc dính vào hai bên má.
Nếu không có vẻ mặt giận dữ lạnh lùng kia thì khoảnh khắc này nàng thực sự rất đẹp.
Tề Ninh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm nhìn Tề Ninh một lúc sau đó hừ lạnh xoay người nằm xuống. Tề Ninh lại lần nữa vươn tay ra nắm lấy tay Cố Thanh Hạm, nàng cũng lập tức giật ra sau đó lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi còn tiếp tục động tay động chân, chúng ta sẽ lập tức đến gặp Thái phu nhân.
- Gặp Thái phu nhân?
Tề Ninh vừa nghe nàng nhắc đến bà lão kia, đáy lòng lập tức lạnh như băng, hắn cười lạnh hỏi:
- Người nghĩ ta sẽ sợ bà lão đó sao?
- Ngươi đương nhiên là không sợ.
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:
- Giờ ngươi đã không còn như xưa, hiện tại ngươi là sủng thần của Hoàng Thượng, muốn thế nào chẳng được, làm gì có chuyện ngươi sợ người khác? Chúng ta đi gặp Thái phu nhân là để nói cho Thái phu nhân biết chuyện này, để người phân xử xem ngươi có quyền động tay động chân với ta không!
Tề Ninh nhìn thẳng vào hai mắt của Cố Thanh Hạm, hắn lạnh lùng nói:
- Ta tưởng những gì nên nói người cũng đã nói cả rồi còn gì? Cố Thanh Hạm khẽ run lên, mặt nàng biến sắc, bối rối hỏi:
- Ngươi…ngươi nói gì vậy? Cái gì mà nên nói với không nên nói chứ?
- Thái phu nhân mới là chủ nhân của gia tộc này, ta là Cẩm Y Hầu nhưng cũng chỉ là bộ mặt đại diện thôi.
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Tam nương chịu trách nhiệm xử lý tất cả mọi việc trong Hầu phủ vì vậy đương nhiên phái báo cáo tất cả cho Thái phu nhân biết.
Tề Ninh nói chuyện lập lửng không rõ ý. Cố Thanh Hạm khẽ cắn môi rồi nói:
- Thái phu nhân quanh năm ăn chay niệm phật, làm gì có tâm tư quản lý chuyện trong phủ!
- Thật sao?
Giọng điệu của Tề Ninh có phần cổ quái, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thanh Hạm, mở miệng:
- Ta còn tưởng bất cứ chuyện gì Tam nương cũng bẩm báo cho Thái phu nhân biết, trong đó bao gồm cả chuyện của ta!

Trong mắt Cố Thanh Hạm hiện vẻ bối rối nhưng ngay sau đó nàng đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nói:
- Nếu Thái phu nhân không hỏi thì sao ta phải nhắc tới ngươi? Người cũng chỉ vì quan tâm ngươi thôi, ngươi còn trẻ nhưng đã kế thừa tước vị lại được Hoàng Thượng trọng dụng nên Thái phu nhân mới…
- Mới lo lắng Cẩm Y Tề gia sẽ bị hủy trong tay ta đúng không? Tề Ninh cười lạnh, hắn nghiêng người về trước, ghé sát vào người Cố Thanh Hạm, nói:
- Tam nương, mọi người đều cho rằng Thái phu nhân quanh năm ăn chay niệm Phật, không quan tâm đến chuyện bên ngoài thậm chí bình thường ta cũng rất ít khi gặp bà ta. Nhưng ta muốn hỏi Tam nương, ba ta thực lòng chỉ hướng về Phật tổ, thực sự cả ngày chỉ ăn chay niệm phật thôi sao?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Cố Thanh Hạm chột dạ hỏi:
- Chẳng lẽ Thái phu nhân trong Phật đường kia là giả hay sao?
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Ta nghe người khác nói, gia tộc càng lớn sẽ có càng nhiều bí mật.
Bên trong ngôi Phật đường đó chưa chắc chỉ có mỗi Phật!
Hắn xoay người kéo một chiếc ghế tới trước giường sau đó ngồi xuống, nói:
- Tam nương, thực ra ta có một bí mật cực kỳ lớn không muốn cho người khác biết, người có muốn biết không?
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Bí mật của ngươi thì liên quan gì đến ta? Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói ta cũng không tò mò.
- Ta nghĩ Tam nương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với bí mật này của ta.
Tề Ninh nói:
- Chỉ có điều ta cũng rất hứng thú với bí mật của Tam nương. Không biết Tam nương có đồng ý nói cho ta biết bí mật của người không?
- Bí mật?
Cố Thanh Hạm nhíu mày, nói:
- Ta làm gì có bí mật?
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Tam nương, ta ở lại phủ Cẩm Y Hầu, nguyên nhân chính là vì người. Nếu không có người, Hầu phủ chẳng là gì với ta hết.
Cố Thanh Hạm run lên, nàng không hiểu lời Tề Ninh nói.
- Ngươi…ngươi ở lại vì ta? Ngươi nói bậy gì vậy. Ngươi là Cẩm Y Hầu, trách nhiệm của ngươi là phải gánh vác phủ Cẩm Y Hầu.
Tề Ninh im lặng suy nghĩ một lát sau đó nói:
- Tam nương hãy nói thật cho ta biết, trước đây lúc Tề Ngọc muốn tranh đoạt tước vị Cẩm Y Hầu với ta, cả tộc đều đứng về phía gã chỉ có một mình người ủng hộ ta. Đó là ý nguyện của người hay là vì nguyên nhân khác?
Cố Thanh Hạm hừ lạnh trả lời:
- Còn có thể là nguyên nhân nào nữa. Ngươi là con trưởng, tước vị vốn là do ngươi kế thừa.
- Vậy khi đó Thái phu nhân nghĩ thế nào?
Tề Ninh nhìn không chớp mắt, hỏi:
- Thái phu nhân ủng hộ ta hay muốn để Tề Ngọc kế vị?
- Ngươi nghi ngờ Thái phu nhân thiên vị Tề Ngọc sao?
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:
- Ngươi đừng quên, khi đó nếu Thái phu nhân không ủng hộ ngươi thì ngươi nghĩ mình có thể kế thừa tước vị sao? Nếu Thái phu nhân phản đối, Cẩm Y Hầu hiện tại phải là Tề Ngọc mà không phải ngươi.
Tề Ninh thở dài nói:
- Thì ra Tam nương ủng hộ ta là vì nghe theo ý của Thái phu nhân.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta không có thời gian nói chuyện dong dài với ngươi, có chuyện gì thì mau nói đi.
Tề Ninh vẫn thản nhiên, hắn nói:
- Tam nương ủng hộ ta kế vị vì nghe theo lời của Thái phu nhân.
Nếu có một ngày Thái phu nhân cảm thấy ta không thích hợp gánh vác Tề gia hoặc ta không còn giá trị lợi dụng nữa muốn đá bay ta.Có phải người cũng sẽ nghe theo lệnh của bà ta tới đối phó ta không?
Mặt Cố Thanh Hạm trắng bệch, nàng nhìn xung quanh một lượt sau đó run rẩy nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, nếu để Thái phu nhân biết, ngươi… Nàng cắn răng hạ thấp giọng, nói:
- Ngươi không nên nói bậy bạ, tránh rước họa vào người.
Vẻ mặt nàng hiện rõ vẻ lo lắng, Tề Ninh biết nàng không phải giả vờ nhưng lúc này hắn lại cảm thấy không hiểu. Cố Thanh Hạm lo lắng như vậy là lo cho hắn sẽ gặp họa hay lo cho chính bản thân nàng sẽ gặp họa?
- Có vẻ như Tam nương rất sợ Thái phu nhân.
Tề Ninh biết chắc chắn trong phủ đều có tai mắt của bà lão kia, hiện tại hắn còn chưa biết rốt cuộc bà lão đó lợi hại đến mức nào. Thời điểm này không thích hợp để đối đầu với bà ta, vì thế hắn cũng hạ thấp giọng hỏi:
- Vì sao Tam nương lại sợ bà ta như vậy?
Mặc dù đang là mùa hè nhưng mặt Cố Thanh Hạm tái nhợt, cơ thể thỉnh thoảng khẽ run rẩy như thể nàng đang rất lạnh.
- Thái phu nhân là bà nội của ngươi.
Cố Thanh Hạm khẽ nói:
- Ngươi không thể nói như vậy sau lưng người. Ta…ta cũng không cho phép ngươi nói những lời bậy bạ đó.
Tề Ninh không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đã có tính toán riêng.
Hiện tại hắn đã dần dần thích ứng với vai diễn Tề Ninh này. Hơn nữa bởi vì hiện nay hắn được Long Thái rất tín nhiệm nên cũng khá thích thú với cái thân phận Cẩm Y Hầu.
Thế nhưng sau khi biết sau lưng hắn tồn tại một một bàn tay che phủ cả Hầu phủ của bà lão trong phật đường kia khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đêm đó, sau khi nghe được những lời hai người nói chuyện, Tề Ninh nhạy bén phát hiện ra Thái phu nhân rất ghét Liễu Tố Y. Có vẻ như bà ta ghét ai ghét cả tông ti họ hàng vì vậy cũng ghét lây sang cả hắn.
Thậm chí Tề Ninh còn chắc chắn một chuyện, Thái phu nhân để hắn kế thừa tước vị là vì muốn đẩy hắn ra phía trước đầu sóng ngọn gió đồng thời làm con cờ trong tay bà ta. Nếu không phải vậy thì bà ta đã không phái Cố Thanh Hạm tới giám sát từng hành động của hắn.
Bị người khác xem như một quân cờ đường nhiên chẳng thể thoải mái nổi.
Tề Ninh không phải là một nông phu chăm chỉ cày cấy, đến lúc thu hoạch lại chắp tay dâng hết cho người khác. Hiện tại hắn là cận thần được Long Thái tín nhiệm nhất, hắn đã củng cố địa vị của Tề gia ở trong triều. Nhưng cũng vì thế mà hắn phải chịu đựng các loại công kích từ trong tối đến ngoài sáng thậm chí còn nhiều lần gặp nguy hiểm. Hắn bỏ ra nhiều như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là một con cờ để Tề gia lợi dụng, hắn không thoải mái chút nào.
Có điều chuyện đó chỉ đến đây thôi. Tề Ninh không biết vì sao Thái phu nhân lại oán hận Liễu Tố Y nhưng vấn đề hắn thắc mắc nhất hiện tại là rốt cuộc Liễu Tố Y đang ở đâu?
Nếu có thể biết được nguyên nhân Thái phu nhân ghét Liễu Tố Y sẽ đoán được thái độ của bà ta với hắn, nhờ đó sẽ ứng phó dễ dàng hơn. Muốn biết vì sao Thái phu nhân sắp xếp Cố Thanh Hạm tới giám sát mình thì phải điều tra ra được nguyên nhân bà ta ghét Liễu Tố Y.
Chỉ có điều Liễu Tố Y hiện tại là chủ đề cấm kỵ trong Hầu phủ, từ trên xuống dưới thậm chí là Cố Thanh Hạm cũng không dám nhắc tới.
Tề Ninh tin chắc Cố Thanh Hạm nhất định biết một số chuyện có liên quan đến Liễu Tố Y. Vì vậy nếu muốn điều tra về bí mật ẩn giấu đằng sau chuyện này chỉ có một cách duy nhất là khai thác thông tin từ chỗ Cố Thanh Hạm.
Tề Ninh biết nếu hắn muốn nắm quyền khống chế Hầu phủ buộc phải tranh đoạt quyền thế với Thái phu nhân. Chỉ khi hạ bệ được Thái phu nhân, hắn mới thực sự là chủ nhân của Hầu phủ. Tuy nhiên tình hình trước mắt cho thấy thế lực của hắn vẫn còn kém Thái phu nhân.
Thái phu nhân nắm rõ thế lực trong tay hắn nhưng hắn lại không biết rốt cuộc thế lực của bà ta có bao nhiêu và mạnh đến đâu.
Tề Ninh không phải loại người hành động theo cảm thích, hắn hiểu đạo lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Trước khi biết rõ về thế lực đằng sau Thái phu nhân, hắn không thể đối đầu với bà ta. Nếu lúc này có thể kéo Cố Thanh Hạm về phía mình, chắc chắn sẽ rất có lợi. Cố Thanh Hạm ở trong Hầu phủ nhiều năm, quản lý các công việc lớn nhỏ trong phủ, ngoài Thái phu nhân ra thì nàng là người hiểu rõ về Hầu phủ nhất. Nếu có thể thuyết phục Cố Thanh Hạm giúp đỡ hắn, hợp lực lại cùng đối phó với Thái phu nhân, hắn chắc chắn có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Tề Ninh vốn tưởng chỉ cần giải quyết Tề Ngọc cùng những tộc nhân trong Tề gia là phủ Cẩm Y Hầu có thể thái bình. Cho đến tận hôm nay hắn mới biết mối nguy hại lớn nhất của hắn lại chính là bà lão luôn ẩn mình trong Phật đường kia.
Tề Ninh trầm tư suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:
- Tam nương, ta nghe nói trong Kinh thành có một nơi thường có người tới diễn kịch rất thú vị.
Những người nghệ nhân thường diễn ở khắp các hang cùng ngõ hẻm nhưng họ đi tới đâu cũng sẽ có người vây xem, vô cùng náo nhiệt. Không biết Tam nương có thời gian không, chúng ta hẹn nhau ngày nào đó cùng ra ngoài đi xem?
Cố Thanh Hạm là người thông minh lại nhạy bén, nàng đã phát hiện ra Tề Ninh hôm nay có điểm kỳ lạ. Khi nghe thấy hắn nhắc tới chuyện đi xem kịch nàng lại càng thấy lạ hơn nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
- Kịch gì?
- Kịch múa rối!
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Bọn họ bắc một cái khung, sau đó đốt đèn đằng sau chiếc khung đó. Những con rối được buộc bằng các sợi dây, khi diễn bóng của chúng in lên màn chắn. Các con rối có thể chuyển động thông qua hành động điều khiển của người nghệ nhân.
Cơ thể Cố Thanh Hạm run lên, nàng cau mày hỏi:
- Có loại kịch này sao? Ta…ta chưa từng nghe nói đến bao giờ.
- Vậy Tam nương nên ra ngoài để mở rộng tầm mắt.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Mỗi lần có đoàn kịch biểu diễn, người vây xem cực kỳ đông. Có đôi lúc ta nghĩ trong đầu, không biết nếu những con rối kia có suy nghĩ như con người, chúng sẽ cảm thấy thế nào? Tất cả hành động rồi biểu cảm của chúng đều do người khác điều khiển, bản thân không thể làm gì. Khi không còn giá trị nữa sẽ bị vứt vào một xó chẳng ai buồn quan tâm!
Hắn nói đến đây liền thở dài.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nhìn Tề Ninh, sau đó nàng đột nhiên nâng hai chân lên xích tới mép giường rồi đưa chân xuống nền nhà. Nàng đứng lên đi tới trước bàn trang điểm, vươn tay cầm chiếc lược gỗ lên.
Tề Ninh ngồi đằng sau Cố Thanh Hạm, hắn chỉ nhìn thấy tấm lưng của nàng. Vòng eo mảnh mai uốn lượn xuống bên dưới, cặp mông đẫy đà bị ép trên ghế ngồi. Hình ảnh đẹp không gì tả hết, cho dù là họa sĩ bậc nhất cũng không thể vẽ được hình ảnh sinh động như vậy.
Vào lúc này vòng eo mảnh mai dường như chỉ làm nên cho cặp mông căng tròn đẫy đà.
Cố Thanh Hạm đưa tay lên cầm một lọn tóc rồi nhẹ nhàng chải xuống, nàng im lặng không nói một lời. Tề Ninh cũng không nóng vội, hắn chỉ yên lặng ngồi phía sau thưởng thức những đường cong của nàng.
Hắn đã nói đến như vậy, với trí thông minh của Cố Thanh Hạm hắn tin chắc nàng nhất định hiểu hắn muốn nói gì.
- Vừa rồi ngươi nói một câu rất đúng.
Cố Thanh Hạm dừng động tác chải tóc, nhẹ nhàng nói:
- Thái phu nhân có thể để ngươi kế thừa tước vị Cẩm Y Hầu, nhưng nếu người không hài lòng về ngươi…ngươi sẽ mất tất cả.
Tề Ninh đứng lên nhẹ nhành đi đến sau lưng Cố Thanh Hạm, hương thơm trên cơ thể nàng lan tỏa đến đầu mũi hắn. Tề Ninh nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Cố Thanh Hạm phản chiếu trong gương. Hắn chắp tay sau lưng rồi cúi thấp người xuống, miệng ghé sát bên tai Cố Thanh Hạm, khẽ nói:
- Đồ trên tay ta chưa có người nào có thể cướp đi, bất kể là phủ Cẩm Y Hầu hay là nàng!

Cố Thanh Hạm nhướng mày, nói:
- Ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nên trở thành con rối trong tay ngươi?
- Sao Tam nương lại nói vậy?
Tề Ninh khẽ thở dài, nói:
- Có vẻ như người đã hiểu lầm ta rồi.
Cố Thanh Hạm nói:
- Vừa rồi chẳng phải người nói con rối là một loại công cụ, lúc cần thì lấy ra chơi đùa, lúc không cần thì ném vào xó sao?
Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ châm chọc, hỏi:
- Trong mắt ngươi, ta chẳng phải chỉ là một con rối thôi sao?
Tề Ninh nhíu mày, mặc dù giọng điệu của Cố Thanh Hạm vẫn bình thường nhưng hắn cảm nhận được trong đó ẩn chứa sự đau khổ. Hắn im lặng một lát, sau đó nói:
- Nếu ta coi người là con rối thì hôm nay đã không bước vào căn phòng này.
- Không bước vào căn phòng này? Cố Thanh Hạm cười khẩy, nói:
- Ta rất muốn biết hôm nay ngươi bước vào căn phòng này với mục đích gì? Ngươi nói những lời đó là có ý gì?
- Đến bây giờ Tam nương vẫn muốn giấu ta sao?
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta và người là người cùng cảnh ngộ, đều phải đối mặt với cùng một vấn đề khó khăn. Chẳng lẽ Tam nương không nhìn ra sao?
- Ta thực sự không nhìn ra.
Cố Thanh Hạm nói:
- Ta không hiểu người cùng cảnh ngộ mà ngươi nói là có ý gì cũng không biết vấn đề khó khăn là vấn đề nào!
Tề Ninh cười nhạt, nói:
- Nếu Tam nương không muốn nói vậy để ta nói hộ người.
Hắn dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói:
- Tam nương, theo ta được biết Tam thúc đã hy sinh trên sa trường từ tám năm trước. Khi đó Tam nương mới hai mươi tuổi, đang tuổi xuân thì, người ở lại Tề gia thủ tiết ba năm đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Người rõ ràng đã có thể rời khỏi Tề gia, tìm nơi nương tựa khác.
Cố Thanh Hạm không hiểu vì sao Tề Ninh tự nhiên lại nói những lời này, nàng chỉ yên lặng nghe hắn nói.
- Thế nhưng Tam nương lại không rời khỏi Tề gia, đã vậy còn ở lại đây những tám năm.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Với một nữ nhân mà nói, đây rõ ràng không phải chuyện dễ dàng.
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Nếu như ngươi nói tức là ta phải rời khỏi Hầu phủ rồi gả cho người mới hợp tình hợp lý, còn ở lại trong phủ có nghĩa là ta có ý đồ xấu phải không?
- Ta không hề có ý đó.
Tề Ninh giải thích:
- Khoảng thời gian Tam nương ở lại là thời kỳ khó khăn nhất của Hầu phủ. Tề... à Phụ thân ta thống lĩnh mười vạn đại quân chinh chiến trên sa trường, uy phong lẫm liệt nhưng Hầu phủ ở nhà lại không như thế. Khi đó mẫu thân ta đã không còn ở trong phủ nữa, di nương lại không thể gánh trọng trách giải quyết các sự vụ lớn nhỏ trong phủ. Muốn quản lý được cả Hầu phủ khổng lồ không chỉ cần tài năng mà còn phải là người của Tề gia. Vì vậy trong phủ chỉ có một mình Tam nương mới có thể gánh vác nhiệm vụ nặng nề này.
Cố Thanh Hạm chỉ hừ lạnh mà không nói lời nào.
- Nhưng ta nghĩ Tam nương phải là người biết rõ sau khi Tam thúc chết trận, mặc dù quyền quản lý Hầu phủ được giao cho người nhưng chắc chắn không thể lâu dài Tề Ninh thở dài nói:
- Người và Tam thúc không có con nối dõi, như vậy có nghĩa nếu người càng ở lại Hầu phủ lâu sẽ càng bất lợi. Hơn nữa bất luận là ta hay Tề Ngọc kế thừa tước vị, một khi thành hôn, Tam nương buộc phải giao hết quyền lực trong tay ra, như vậy người sẽ không còn gì hết.
Cố Thanh Hạm cắn môi, hỏi:
- Ngươi cho rằng ta là người tham quyền hám lợi sao?
- Đây không phải là Tam nương tham quyền hám lợi mà là người không còn cách nào khác.
Tề Ninh than thở:
- Năm đó Tam nương lựa chọn ở lại là vì niệm tình xưa nghĩa cũ. Nhưng ta chắc chắn là còn nguyên nhân khác nữa mới khiến Tam nương phải ở lại Hầu phủ tới tận bây giờ!
Cố Thanh Hạm khẽ run rẩy, khuôn mặt biến sắc, giọng nói run run:
- Ngươi...ngươi nói vậy là có ý gì?
Tề Ninh vốn không dám chắc hoàn toàn nhưng nhìn phản ứng của Cố Thanh Hạm, hắn liền biết phán đoán của mình là đúng. Hắn xích lại gần hơn, nhỏ giọng nói:
- Có phải Tam nương bị Thái phu nhân ép phải ở lại Hầu phủ không?
Cố Thanh Hạm khẽ cắn răng, hai mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Tại sao Thái phu nhân lại phải ép ta? Hiện tại chỉ cần ta tới thỉnh cầu Thái phu nhân cho ta rời khỏi phủ, người nhất định sẽ đồng ý!
- Thật vậy sao?
Tề Ninh cười khẩy, nói:
- Tam nương, thứ cho ta nói thẳng, ta chỉ sợ đến dũng khí mở miệng nói với Thái phu nhân người còn chẳng có.
Cố Thanh Hạm cảm giác người mình như nhũn ra, một cánh tay đặt trên bàn trang điểm, hai mắt khẽ chớp, miệng hé mở nhưng lại không nói ra lời nào.
- Chính bản thân Tam nương là người hiểu rõ nhất, Thái phu nhân đã dùng cách gì để ép người ở lại Hầu phủ!
Tề Ninh cười khổ nói:
- Cho đến hiện tại, Tam nương vẫn bị vây trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể làm theo ý mình. Ta nói vậy có đúng không?
- Ta...
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm lúc này đã trắng bệch, bỗng nhiên hai người nghe thấy có tiếng người nói ở ngoài viện. Tề Ninh lập tức ra lệnh:
- Mau lên giường nằm!
Cố Thanh Hạm sửng sốt một chút nhưng sau đó cũng hiểu ra chuyện gì, nàng vội vã đứng dậy chạy lên giường. Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm nằm lên giường ổn thỏa rồi mới đi ra khỏi phòng. Bên ngoài có Hàn tổng quan cầm theo cặp lồng đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, hỏi:
- Hầu gia, Tam phu nhân có sao không ạ? Có cần mời đại phu tới xem bệnh cho phu nhân không?
- Tam nương chỉ là hơi mệt mỏi thôi.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ là do vất vả quá nên mới như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Ta đã khuyên người tìm đại phu đến khám tiện thể kê mấy đơn thuốc nhưng... Hắn lắc đầu rồi nhận cặp lồng trong tay Hàn tổng quản sau đó nói tiếp:
- Hàn tổng quản, ngươi hãy đi làm việc trước đi. Ta sẽ thử khuyên thêm, nếu người không chịu khám đại phu thì ít nhất cũng phải ăn một ít cháo.
Hàn tổng quản vội nói:
- Hay là để lão nô chờ ở bên ngoài, nếu Tam phu nhân muốn mời đại phu, lão nô sẽ lập tức đi ngay.
- Tam nương đang bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều giao hết cho ngươi.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần ở lại đây đâu.
Hàn tổng quản đắn đo một lát rồi nói:
- Vậy lão nô xin cáo lui trước. Nói rồi lão khom người đi ra ngoài.
Tề Ninh đến bên cửa sổ nhìn thấy Hàn tổng quản đã đi ra ngoài, lúc này hắn mới đặt cặp lồng xuống.
Cố Thanh Hạm ngóc đầu lên, khẽ hỏi:
- Lão đã đi chưa?
- Tại sao Tam nương lại lo lắng như vậy?
Tề Ninh ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi:
- Hàn tổng quản chỉ là một lão nô tài nhưng hình như Tam nương rất sợ lão.
- Ta lo lắng lúc nào?
Cố Thanh Hạm tức giận nói: - Ngươi đừng có nói bậy!
- Tam nương không hiểu ý ta muốn nói rồi.
Tề Ninh hạ thấp giọng, nói:
- Tam nương vừa nghe ta nói một câu đã vội vã lên giường, chứng tỏ người luôn có tâm lý đề phòng. Nơi này là Hầu phủ, nếu Tam nương không làm điều gì chột dạ thì sao phải đề phòng cảnh giác như thế?
- Ta...
Cố Thanh Hạm nhíu mày, nàng không biết phản bác hắn thế nào.
Tề Ninh lắc đầu, hắn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, trái tim lại mềm ra. Tề Ninh khẽ hỏi:
- Có phải Tam nương luôn lo lắng có người giám thị nhất cử nhất động của mình không?
Cố Thanh Hạm nhắm mắt, không nói lời nào.
- Người cùng cảnh ngộ mà ta vừa nói chính là ý này.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Mặc dù Hầu phủ không lớn nhưng lại có quá nhiều người. Thái phu nhân sai khiến Tam nương giám sát ta nhưng đồng thời cũng âm thầm phái người giám sát Tam nương. Trong mắt Thái phu nhân, hai chúng ta chẳng qua chỉ là con rối để bà ta điểu khiển thôi.
Cố Thanh Hạm nghiêng đầu lại, vẻ mặt nàng buồn bã, hỏi thẳng: - Ngươi đã biết hết rồi phải không?
- Nếu không muốn người khác biết trừ phi mình không làm.
Tề Ninh khẽ nói:
- Ta chỉ biết một chút thôi, vẫn có rất nhiều chuyện ta không biết.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài, nói:
- Nếu ngươi đã biết thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Nàng lạnh lùng nhìn Tề Ninh, nói: - Đúng vậy, ta vẫn luôn giám sát từng hành động cử chỉ của ngươi sau đó báo hết cho Thái phu nhân biết. Hiện tại ngươi đã biết ta xấu xa thế nào rồi đúng không?
- Xấu xa?
Tề Ninh cười, nói:
- Nếu Tam nương thật sự xấu xa thì sẽ không nói đỡ cho ta trước mặt bà lão kia.
Cố Thanh Hạm cau mày hỏi:
- Làm sao ngươi biết? Là ai đã nói cho ngươi biết chuyện này?
- Tam nương không cần biết vì sao ta biết, ta chỉ muốn hỏi Tam nương, người vẫn muốn tiếp tục làm con rối cho bà lão kia điều khiển sao?
Tề Ninh siết chặt nắm đấm, nói:
- Bà ta muốn toàn quyền khống chế tất cả các con cờ trên bàn cờ nhưng từ nay trở đi mọi chuyện sẽ không còn do bà ta quyết định nữa.
Cố Thanh Hạm sợ hãi, nàng chộp lấy tay của Tề Ninh, hoảng hốt nói:
- Ninh nhi, ngươi không được hành động hồ đồ! Bà ta không ra tay chỉ vì bà ta chưa cảm thấy ngươi có vấn đề, vì thế ngươi tuyệt đối không được manh động! Sự lo lắng của nàng đã thể hiện rõ qua lời nàng nói.
Tề Ninh cảm nhận được sự quan tâm của nàng dành cho hắn, trái tim vô cùng ấm áp, hắn khẽ cười nói:
- Tam nương yên tâm, ta không còn là tên ngốc trước đây nữa, ta biết phải làm thế nào.
Vẻ mặt Cố Thanh Hạm dịu lại, nàng cúi đầu thấy mình đang nắm cổ tay của Tề Ninh liền vội vã buông ra.
- Tam nương, người nói bà ta chưa cảm thấy ta có vấn đề vậy vì sao còn phái người tới giám sát ta?
Tề Ninh khẽ hỏi:
- Bà ta uy hiếp ép buộc người như vậy, chẳng lẽ người còn cho rằng bà ta là người tốt sao?
Cố Thanh Hạm do dự một chút rồi nói:
- Thái phu nhân lo lắng ngươi sẽ làm chuyện bất lợi với Tề gia, nếu ngươi quyết tâm bảo vệ Tề gia, người...người...người sẽ không làm gì ngươi đâu!
- Quyết tâm bảo vệ Tề gia?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Muốn ta trở thành công cụ giữ gìn Tề gia hộ bà ta sao? Tam nương, nói thật với người, tất cả những gì ta bỏ ra đều là vì bảo vệ bản thân và những người thân của mình. Ta không muốn mình trở thành công cụ để người khác lợi dụng điều khiển.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:
- Tam nương hãy nói cho ta biết, có phải vì mẫu thân của ta nên bà ta mới phái người tới giám thị ta không?
Cố Thanh Hạm run rẩy, hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nàng vội nói: - Không...không được nhắc tới mẫu thân của ngươi! Ninh nhi, nhớ kỹ điều này, không được phép nhắc tới mẫu thân của ngươi trong bất cứ trường hợp nào. Nếu để Thái phu nhân biết, người...
- Bà ta sẽ làm sao?
Tề Ninh nắm bàn tay mềm mại của Cố Thanh Hạm, nói:
- Tam nương, hãy nói thật cho ta biết, mẫu thân của ta hiện nay đang ở đâu? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
- Tại sao Thái phu nhân lại hận mẫu thân của ta như vậy?
Cố Thanh Hạm đưa hai tay lên che mặt, run rẩy nói:
- Ta không biết, ta thực sự không biết gì hết. Ninh nhi, ta cầu xin ngươi, ta không biết gì cả, đừng ép ta!
Cơ thể Cố Thanh Hạm run lên bần bật, Tề Ninh cảm nhận được nỗi sợ hãi của nàng lúc này. Hắn vươn tay ra ôm nàng vào lòng đồng thời cũng nhận ra cơ thể Cố Thanh Hạm toàn thân căng cứng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng:
- Không phải sợ, có ta ở đây rồi. Ta không ép Tam nương, ta đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ người, nam tử hán đại trương phu nói lời phải giữ lời...

Bạn cần đăng nhập để bình luận