Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1021: Diện mạo hung ác


Trên chiếc thuyền của Mạc Nham Bách đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân, khiến mọi người càng kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc Tề Ninh và Mạc Nham Bách muốn làm cái gì.
Ban đầu mọi người cho rằng Mạc Nham Bách thật to gan lớn mật, mới liều mạng chạy tới đây tố cáo Thẩm Lương Thu, nhưng lúc này, có một số người suy nghĩ nhanh nhạy, đã mơ hồ đoán được, e rằng tình huống ngày hôm nay, là do một tay Tề Ninh sắp đặt.
- Mạc Nham Bách, nữ nhân đó là ai vậy?
Trần Đình thò đầu nhìn sang bên kia, nheo mắt lại:
- Dường như bổn quan đã gặp ở đâu đó.
Thẩm Lương Thu nhìn về phía bên kia, thấy mỹ nhân đứng ở mũi thuyền như một đóa hoa trước gió, mắt y nheo lại, đột nhiên xoay người chạy đi. Tề Ninh cười lạnh nói:
- Chạy đi đâu!
Hắn lao tới, đưa tay định túm lấy Thẩm Lương Thu.
Nhưng thân thủ của Thẩm Lương Thu cũng rất cao, chỉ trong khoảnh khắc, y đã chạy được mấy bước. Bằng khóe mắt, y nhìn thấy Tề Ninh đuổi theo, liền chụp lấy một thủy binh ở bên cạnh, đẩy về phía Tề Ninh, định ngăn chặn không cho hắn đuổi kịp.
Thủy binh kia đâm đầu tới trước, nhưng Tề Ninh không muốn gây thương tích cho gã, bèn vung tay đẩy mạnh gã thủy binh đó qua một bên. Nhân cơ hội đó, Thẩm Lương Thu đã chạy tới bên mép thuyền, hai chân nhún xuống một cái, đã nhảy lên mạn thuyền, rồi xoay người lại, rút bội đao bên hông ra, mũi đao chỉ thẳng về phía trước. Lúc này, Tề Ninh chỉ cách Thẩm Lương Thu vài bước, hắn cũng dừng lại. Những người còn lại trên thuyền đều sợ hãi, không sao nghĩ ra được, Thẩm Lương Thu lại có phản ứng như vậy.
Tân Tứ xông tới phía trước, trừng mắt nhìn Thẩm Lương Thu, lạnh lùng hỏi:
- Thẩm Lương Thu, đại đô đốc quả thật là do ngươi sát hại?
Thẩm Lương Thu nắm chặt đại đao, chỉ thẳng mũi đao về phía trước, đại đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
- Tề Ninh, tất cả chuyện này đều do một tay ngươi bày ra?
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi đã sớm nghi ngờ ta!
- Thẩm Lương Thu, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt Tề Ninh vô cùng sắc bén:
- Bây giờ ngươi nên biết, tất cả những gì ngươi làm, hoàn toàn không giấu diếm được chúng ta. Vì sao chúng ta biết rõ ràng những việc ngươi làm, hiện giờ hẳn là ngươi đã hiểu rồi.
- Cái con tiện nhân kia!
Trong mắt Thẩm Lương Thu hiện ra sát ý, giọng nói lạnh như băng:
- Lẽ ra ta không nên giữ ả ta lại, chỉ vì nhất thời mềm yếu, mà tạo thành sai lầm to lớn.
Phần lớn mọi người ở đây còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trước đó Thẩm Lương Thu vẫn còn mạnh mẽ không thừa nhận, hơn nữa còn nói năng bằng lời lẽ hùng hồn, nhưng sau khi nữ nhân kia xuất hiện, dường như Thẩm Lương Thu biến thành người khác, chẳng những lập tức chạy trốn, mà lời lẽ dường như cũng không biện bạch nữa.
Sự thay đổi rất lớn này, xảy ra sau khi nữ nhân kia xuất hiện, hiển nhiên tất cả mọi chuyện, đều liên quan tới nữ nhân kia. Nhiều người cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ rốt cuộc nữ nhân kia là ai? Vì sao nàng ta vừa xuất hiện, Thẩm Lương Thu liền hoảng loạn như vậy?
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Có nàng ta làm chứng, chắc chắn ngươi cũng không cần phải tiếp tục biện bạch làm gì. Tội mưu hại đại đô đốc thủy quân Đông Hải, đáng phải xử chém, nếu như ngươi thúc thủ chịu trói, bổn hầu có thể cầu xin triều đình, cho ngươi được chết toàn thây.
- Chết toàn thây?
Thẩm Lương Thu ngửa đầu cười to, nói:
- Từ lúc hiểu chuyện cho tới bây giờ, đối với tất cả mọi việc, ta đều tự mình đưa ra quyết định, há có thể để người khác quyết định thay ta? Cho dù là Đạm Đài Chích Lân, mấy năm nay cũng giống như một con chó của ta, ta bày mưu tính kế cho hắn, hắn chỉ răm rắp làm theo tất cả. Ha ha, Đạm Đài đại đô đốc của các ngươi, chẳng qua là một kẻ hữu dũng vô mưu mà thôi, để hắn tử chiến với người khác, hắn làm rất tốt, nhưng nếu phải bày mưu tính kế, hắn còn lâu mới đủ tư cách!
Vẻ mặt khó coi, Tân Tứ lạnh lùng nói:
- Câm miệng! Thẩm Lương Thu, nếu không nhờ Kim Đao Đạm Đài gia, làm sao ngươi có được ngày hôm nay? Ngươi không nghĩ tới đại ân của Đạm Đài gia đối với ngươi, lại táng tận lương tâm đến mức mưu hại đại đô đốc, ngươi quả thật là không bằng cầm thú!
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Kim Đao Đạm Đài gia? Tân tướng quân, Kim Đao Đạm Đài gia có ngày hôm nay, đã có biết bao người đổ máu vì họ? Cuộc sống trên nhung lụa của họ, đều xây từ máu thịt của vô số tướng sĩ mà thành. Năm đó, gia phụ chinh chiến sa trường, cũng lập được rất nhiều công lao, cho dù không được phong hầu tước, ít ra cũng nên có một tước vị. Mặc dù gia phụ chết trận, nhưng còn có con cái nối dòng, lẽ ra năm đó triều đình nên phong tước cho ta.
Ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua, thấy ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào mình, Thẩm Lương Thu ngẩng lên nhìn trời, rồi chậm rãi nói:
- Thế nhưng Đạm Đài Hoàng lại nhận ta làm nghĩa tử, ta trở thành người của Đạm Đài gia, à không, là trở thành một con chó của Đạm Đài gia! Lão không ra sức xin triều đình ban tước cho ta, mà nuôi dưỡng ta ở Đạm Đài gia, để ta phải nghe theo sai khiến của bọn họ.
Khóe mắt co rút, môi mấp máy, nhưng Tân Tứ không nói gì.
- Mấy năm đó ở Đạm Đài gia, ban đầu ta theo vị Nhị công tử kia. Ha ha, đương nhiên Tân tướng quân biết rồi, người ngoài đều nói ta và Đạm Đài Chích Kỳ tình như thủ túc, nhưng ta chỉ là một gia nô khác họ, có thật là có thể tình như thủ túc với hắn? Khi đó, lúc Đạm Đài Chích Kỳ luyện võ, hắn luôn coi ta là mục tiêu, có thể đấm đá ta túi bụi, còn ta, ta làm sao có thể đánh trả, làm hắn bị thương?
Trong mắt Thẩm Lương Thu tràn ngập oán hận:
- Thời gian đó, mỗi buổi tối, khi quay về phòng, ta đều phải chịu đựng đau đớn trên cơ thể, nhưng không ai an ủi ta một lời, ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng một mình.
Khóe mắt Tân Tứ hơi giật giật, lớn tiếng hỏi:
- Cái chết của Nhị công tử, cũng liên quan tới ngươi sao?
- Ngươi xem trọng ta rồi!
Thẩm Lương Thu cười nói:
- Khi đó ta còn trông cậy hắn sẽ đưa ta một bước lên mây, cho nên ta không nghĩ sẽ giết hắn, chỉ là hắn đoản mệnh, chẳng thể trách người khác.
Tân Tứ hừ lạnh một tiếng, Thẩm Lương Thu lại nói:
- Tuy nhiên chính vì sống một cuộc sống như vậy, đã rèn đúc nghị lực cho ta, bất luận gặp phải gian nan như thế nào, ta cũng không khuất phục.
- Nếu ngươi tràn trề dã tâm như vậy, luôn muốn một bước lên mây, vì sao sau khi nhị công tử qua đời, ngươi lại bỏ đi?
Tân Tứ nhìn chằm chằm Thẩm Lương Thu, hỏi.
Thẩm Lương Thu thấy Tân Tứ tiến tới hai bước, lập tức nói:
- Đừng cử động, tuyệt đối đừng cử động, không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Đứng yên ở đó, nếu tiếp tục tiến tới, các ngươi sẽ không có được khẩu cung của ta đâu!
Tân Tứ nhíu mày, Thẩm Lương Thu thở ra, nói:
- Sau khi Đạm Đài Chích Kỳ chết đi, quả thật ta nản lòng thoái chí. Tuy ta bị Đạm Đài Chích Kỳ thường xuyên ức hiếp, nhưng ở Đạm Đài gia, hắn là người gần gũi nhất đối với ta, hắn chết rồi, làm sao những người khác để ý tới ta? Hơn nữa ta không muốn ở lại Đạm Đài gia để chịu sự sai khiến của bọn họ.
- Người bỏ đi, là muốn thoát khỏi Đạm Đài gia?
- Lúc đó quả thật ta nghĩ như vậy.
Thẩm Lương Thu nói:
- Lúc đó ta muốn chọn một cuộc sống khác, muốn đi khắp thiên hạ, không bị bất cứ ai ràng buộc, cuộc sống như vậy rất ung dung tự tại và thống khoái.
- Đã như vậy, vì sao sau đó ngươi lại trở lại Đạm Đài gia?
Thẩm Lương Thu cười lạnh nói:
- Bởi vì bỏ đi vài năm, ta chợt nhận ra, thân là một nam tử hán đại trượng phu, nếu như trong tay không có quyền thế, thì có khác gì một cái xác không hồn? Đi khắp thiên hạ, đương nhiên là ung dung tự tại, nhưng sống chết lại nằm ở trong tay người khác, nếu muốn nắm giữ sự sống chết của người khác, thì chỉ có thể nắm đại quyền trong tay.
Ánh mắt y lộ vẻ hung ác:
- Gia phụ chết trận nơi chiến trường, nếu ta không đạt được thành tích lớn lao, chẳng phải đã phụ lòng gia phụ? Nắm lấy đại quyền, là điều mà nam nhân đều phải làm.
Tề Ninh lắc đầu than thở:
- Ngươi lòng dạ chật hẹp, âm độc hiểm ác, với tính cách của ngươi, nếu ngươi nắm được đại quyền, sẽ khiến rất nhiều người gặp họa.
- Nếu kẻ nào không thể nắm được đại quyền, thì chính là người tầm thường, không có năng lực, người như thế cho dù chết sạch, thì có gì phải luyến tiếc?
Thẩm Lương Thu cười to
- Du lịch nhiều năm, ta đã hiểu biết thêm rất nhiều điều, trở lại Đạm Đài gia làm lại từ đầu, ta chỉ muốn lấy lại những gì mình đã mất.
- Do đó ngươi theo đại đô đốc tới Đông Hải?
Khóe miệng Thẩm Lương Thu lộ ra nụ cười:
- Lúc đó Đạm Đài Hoàng tuổi già sức yếu, phải từ Đông Hải trở về kinh, thủy quân Đông Hải chỉ có thể giao cho Đạm Đài Chích Lân, mà ta lại biết, Đạm Đài Chích Lân cũng không có năng lực như người ngoài tưởng. Đạm Đài Chích Lân là người thiếu mưu lược, như lúc nãy ta đã nói, để hắn dẫn quân ra trận chiến đấu, thì hắn cũng là một viên dũng tướng, nhưng nếu muốn cai quản quân đội, trình độ của hắn còn rất kém.
- Bởi vậy ngươi tìm đúng cơ hội, trở về Đạm Đài gia?
Tân Tứ lạnh lùng hỏi.
Thẩm Lương Thu thở dài:
- Tân tướng quân, thật ra ta cũng tôn kính ngươi, cũng rất khâm phục ngươi. Năm đó Đạm Đài Hoàng đặt kế hoạch xây dựng thủy quân, nếu như không phải nhờ ngươi liên tiếp thắng trận, mang lại thể diện cho lão, chưa hẳn triều đình đã ưu tiên, muốn người có người, muốn bạc cấp bạc cho thủy quân như vậy. Thủy quân Đông Hải cũng không nhất định có thể gây dựng được. Ngươi có công lao to lớn, nhưng khi Đạm Đài Chích Lân nhậm chức, Đạm Đài Hoàng lo lắng ngươi ở lại thủy quân, sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Đạm Đài Chích Lân, nên lão đưa ngươi về kinh thành, trong lòng ngươi không cảm thấy có một chút uất ức nào sao? Lão đưa ngươi về kinh, không chỉ muốn quét sạch chướng ngại cho con trai của lão, mà còn có một nguyên do quan trọng hơn, xuất phát từ thâm tâm không tin tưởng ngươi. Nếu hoàn toàn tin tưởng ngươi, thì sao lại lo lắng ngươi phá hủy uy tín của Đạm Đài Chích Lân?
- Ngươi nghĩ là ta cảm thấy uất ức?
Tân Tứ hỏi ngược lại.
Thẩm Lương Thu nói:
- Đó là lẽ đương nhiên. Lập được chiến công hiển hách như vậy, với tài năng của ngươi, cho dù giao lại thủy quân Đông Hải cho ngươi, ngươi cũng dư sức quản lý. Thế nhưng điều Đạm Đài Hoàng mong muốn, không phải là dùng người có tài nhất, mà là biến thủy quân Đông Hải thành quân đội riêng của Đạm Đài gia. Bất luận là về uy tín hay tài năng, Đạm Đài Chích Lân đều không thể so với ngươi. Vì sao một người tầm thường, tài năng kém xa ngươi, lại có thể ngồi vào vị trí đại đô đốc, mà ngươi tài năng đầy mình, lại phải quay về kinh thành, không nhìn thấy ánh mặt trời?
Các quan viên nghe Thẩm Lương Thu nói vậy, đều hoảng sợ, thầm nghĩ quả nhiên là Thẩm Lương Thu không kiêng nể gì cả, một khi âm mưu đã bị vạch trần, rốt cuộc mỗi câu y nói ra, đều đại nghịch bất đạo như vậy. Lúc này, Thẩm Lương Thu lại đứng trước mặt mọi người gây chia rẽ ly gián, khơi lên mâu thuẫn giữa Tân Tứ và Đạm Đài gia.
- Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, duy kỳ nghĩa tẫn, sở dĩ nhân chí.
(Khổng Tử nói về cách thành nhân, Mạnh Tử nói về cách giữ nghĩa, chỉ khi giữ trọn nghĩa, mới có thể gọi là người chí nhân – Đây là bốn câu đầu bài “Tuyệt mệnh thi” của Văn Thiên Tường.)
Tân Tứ chậm rãi nói:
- Thẩm Lương Thu, ngươi ở Đạm Đài gia, từ nhỏ cũng được đọc sách thánh hiền, đạo lý dễ hiểu như vậy, sao ngươi không hiểu? Không có hoàng ân mênh mông của hoàng thượng, không có cái tâm nhân hậu của lão Hầu gia, làm sao ngươi có được thành tựu ngày hôm nay? Uống nước phải nhớ nguồn, đáng tiếc là ngươi hoàn toàn không rõ đạo lý này.
Tân Tứ thở dài, lắc đầu.
- Cái gọi là nhân nghĩa, bất quá chỉ là trò xiếc để trói buộc nô tài!
Thẩm Lương Thu không kiêng nể gì cả, nói:
- Ngươi cũng coi như người thông minh, lại dùng cách này để từ chối nói chuyện với ta.
Hừ lạnh một tiếng, Thẩm Lương Thu nói:
- Lúc đó ta quay về Đạm Đài gia, trong lòng ta hiểu rất rõ, tất nhiên Đạm Đài Hoàng sẽ phải phái một số người đi theo Đạm Đài Chích Lân, mà ta chính là một trong những người thích hợp đó, bởi vì trong lòng Đạm Đài Hoàng biết rõ, ta thật sự mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy đứa con của lão, người thích hợp nhất để phụ tá Đạm Đài Chích Lân quản lý thủy quân, không ai ngoài ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận