Cẩm Y Xuân Thu

Chương 841: Thị phi nơi cửa cung

Đậu Quỳ có Tề Ninh làm chỗ dựa, lo lắng liền biến mất, quả quyết:
- Trừ phi có thánh chỉ của Hoàng Thượng, nếu không đêm nay không ai có quyền xét xe ngựa.
Tư Mã Thường Thận nhìn chằm chằm vào Tề Ninh:
- Tề Ninh, ngươi cũng có ý này?
- Ý của Đậu đại nhân, cũng là ý của ta.
Tề Ninh nói:
- Bản Hầu cùng Đậu đại nhân kê biên tài sản của Hoài Nam Vương, nếu người không liên quan cứ tới kiểm tra, chúng ta có nên để họ xếp hàng chờ lượt hay không?
Tư Mã Thường Thận cười ha ha nói:
- Tốt, một khi như vậy, bây giờ bản Hầu đi xin thánh chỉ.
- Trung Nghĩa Hầu có phải hơi quá đáng hay không?
Mặc dù có chỗ dựa là Tề Ninh, nhưng nghĩ tới chỗ trân bảo bên trong xe không thể lộ ra, Đậu Quỳ cũng có chút sốt ruột:
- Hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, ngày lành giờ tốt, lúc này đi xin thánh chỉ, chẳng phải cố ý làm Hoàng Thượng không vui?
- Đại hôn của Hoàng Thượng, tất nhiên bản Hầu sẽ không quấy rầy.
Tư Mã Thường Thận cười lạnh:
- Bản Hầu phái người xin chỉ của Thái Hậu, đến lúc đó Đậu đại nhân vẫn không tuân lệnh chứ?
- Thái Hậu?
Sắc mặt Đậu Quỳ khẽ biến đổi.
- Hoài Nam Vương là người trong hoàng tộc, hơn nữa trân bảo của hắn đều là của cung đình ban cho.
Tư Mã Thường Thận đắc ý nói:
- Địa vị của Thái Hậu trong hoàng tộc không cần nói, hơn nữa đây là việc liên quan đến bảo vật cung đình. Cẩm Y Hậu. ngươi không thể nói Thái Hậu không thể hỏi chuyện này chứ?
Tề Ninh thở dài:
- Nếu Trung Nghĩa Hầu cố ý như thế, ta cũng không nói thêm gì.
Ngài cứ việc phái người vào cung xin chỉ, ta cùng Đậu đại nhân chờ ở đây.
Rồi hắn nói với Đậu Quỳ:
- Đậu đại nhân, nếu Trung Nghĩa Hầu cứ nói ngài tự ý nuốt trân bảo của Vương phủ, vì chứng minh trong sạch, phải chờ chỉ của Thái Hậu tới, để Trung Nghĩa Hầu nhìn xem.
Đậu Quỳ chột dạ, thấy Tề Ninh gật đầu nhìn mình, nghĩ rằng tiểu Hầu gia đã nói như vậy, chắc có cách. Lúc này y cũng không có cách nào, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
- Người tới, đưa xe ngựa tới chờ ở cửa cung.
Tư Mã Thường Thận trầm giọng:
- Đừng để cho người trốn mất.
Lời của y rất vô lễ, Đậu Quỳ phất tay áo, hừ lạnh. Thấy đám người kia dắt xe ngựa đi, y lập tức nói:
- Chậm đã, Trung Nghĩa Hầu, nếu ngài đi xin thánh chỉ xét xe, ta không nói gì. Nhưng muốn dắt xe tới cửa cung là có ý gì? Hôm nay là ngày vui, có cần đem việc này động tới trong cung?
Tư Mã Thường Thận chắp tay sau lưng nói:
- Yến tiệc trong cung sắp tàn, chúng ta đến ngoài cửa cung, bách quan cũng ra tới nơi. Lúc đó trước mặt bao người, liền thấy được kết quả. Đậu đại nhân mau mồm mau miệng, bản Hầu không nói lại, chúng ta đứng trước mặt mọi người, đúng sai liền rõ, chẳng phải tốt sao? Miễn cho lúc đó Đậu đại nhân nói không có người làm chứng, là bản Hầu vu oan cho ngươi.
Tư Mã Thường Thận nhìn mặt đoán ý, hôm nay Đậu Quỳ và Tề Ninh luôn ngăn mình soát xe ngựa, y đã xác định trong xe chính là chỗ bảo vật kia.
Đậu Quỳ cảm thấy lạnh cả người, thầm nghĩ thật sự đến ngoài cửa cung, mở thùng trước mặt bách quan, lúc đó y không còn đường sống.
Chỗ trân bảo kia một khi lộ ra ngoài, tội danh biển thủ tài vật Vương phủ là không thể thoát được. Đến lúc đó trước bá quan, chắc chắn sẽ có người buộc tội Đậu Quỳ, bãi quan miễn chức là nhẹ, không chừng có người gièm pha, xét nhà chém đầu cũng có khả năng.
Tề Ninh cũng khẽ biến sắc, nhíu mày nói:
- Trung Nghĩa Hầu, việc này không cần làm lớn thế chứ?
Hoàng Thượng cùng bá quan hôm nay đang vui, nếu vì chuyện này mà làm mọi người cụt hứng, có phải là dở hay không?
- Quốc sự làm trọng.
Tư Mã Thường Thận ép sát từng bước:
- Cẩm Y Hầu ngươi cũng là trọng thần của triều đình, chẳng lẽ không biết được so với hứng thú của mọi người thì việc Vương phủ càng quan trọng hơn sao?
- Cái này…!
Sắc mặt Tề Ninh khó coi, Tư Mã Thường Thận thúc giục:
- Người tới, dắt xe tới ngoài cửa Chính Dương.
Đậu Quỳ nhìn Tề Ninh. Tề Ninh cau mày, khó coi tới cực điểm.
Tư Mã Thường Thận dẫn người mang hai cỗ xe ngựa đi tới cửa Chính Dương, tất cả mọi người đi bộ theo sau. Đi một đoạn, Tề Ninh bỗng nói:
- Trung Nghĩ Hầu, vừa rồi ta uống nhiều mấy chén, thân thể có chút khó chịu, ta sẽ không theo tới cửa cung nữa.
Đậu Quỳ vừa nghe, thân thể như nhũn ra, nghĩ rằng tiểu Hầu gia này lâm trận bỏ chạy, muốn đổ hết tội lên người mình. Y nhìn về phía Tề Ninh, thấy Tề Ninh cũng đang nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đậu Quỳ hiện ra sự cầu xin. Tư Mã Thường Thận cũng nói:
- Cẩm Y Hậu, ngươi không thể đi.
- Vì sao?
- Ngươi là người chịu trách nhiệm lục soát Vương phủ, nay trong Vương phủ có đồ chuyển ra, sao ngươi lại có thể đi được?
Tư Mã Thường Thận nhìn chòng chọc vào Tề Ninh:
- Mặc kệ việc này có liên quan tới ngươi hay không, đến lúc kiểm tra xe ngựa, ngươi cũng phải ở hiện trường, đừng nói đi là đi.
Tề Ninh thở dài, không thể chối, theo đội mà đi.
Phủ Hoài Nam Vương cách hoàng cung không xa, đi chưa tới nửa canh giờ đã tới cửa Chính Dương.
Lúc này vừa vặn thấy một đám quan viên túm năm tụm ba đi từ cửa cung ra. Thấy Tư Mã Thường Thận dẫn xe tới, mọi người đều kinh ngạc.
Xe ngựa dừng bên cạnh, không ngăn trở chúng quan viên đi lại.
Nhưng chúng quan viên nhìn thấy Tư Mã Thường Thận, lại nhìn Đậu Quỳ cùng Tề Ninh, cảm thấy kỳ quái, không rời đi nữa.
Tiệc trong mở yến, ăn uống linh đình, ba người Tề Ninh lúc rời đi đều im hơi lặng tiếng, rất nhiều quan viên căn bản không biết ba người này rời đi. Lúc này nhìn thấy ba vị trọng thần lại đột nhiên xuất hiện ngoài cung, còn dắt hai cỗ xe ngựa lại, ai đấy đều ngạc nhiên.
- Hầu gia, làm sao thế?
Thị Lang bộ Lại Trần Lan Đình tiến đến:
- Trong xe là ai?
Đường đường là Trung Nghĩa Hầu cùng Cẩm Y Hậu đều đi bộ, thân phận của người trong xe tất nhiên không nhỏ. Nhưng Hoàng Thượng cùng Tư Mã Lam đều ở trong cung, mọi người không nghĩ ra trong thiên hạ còn có ai có thể khiến hai hậu nhân hai tộc lớn đi bộ bên cạnh.
Tư Mã Thường Thận đắc ý nhìn Tề Ninh:
- Trong xe không có người.
- Không có người?
Xung quanh ồ lên, không rõ ràng lắm chuyện này ra làm sao.
Lúc này Võ Hương Hầu Tô Trinh cũng đi ra, tiến tới, mặt mày mờ mịt hỏi:
- Trong xe không có người, đưa xe trống đến đây làm gì? Chẳng lẽ có ai muốn rời đi?
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy không có khả năng.
Quần thần vào cung, tự nhiên là có xe ngựa, kiệu đưa đón, cũng có chỗ chờ riêng, ai cũng không dám đỗ ở ngoài cửa cung. Hơn nữa nhìn hai cỗ xe này rất bình thường, chỉ có thân sĩ thôn quê mới ngồi, quan viên có chút địa vị trong triều tuyệt đối không ngồi loại xe đơn giản này.
- Chư vị đại nhân chờ ở đây một chút.
Tư Mã Thường Thận nói:
- Bản Hầu vào cung xin chỉ!
Rồi y phân phó thủ hạ:
- Nhìn cho kĩ, đừng để người chạy.
Y không nhiều lời nữa, chạy thẳng vào trong cung tìm Thái Hậu xin chỉ.
Tô Trinh đi tới cạnh Tề Ninh, hỏi:
- Cẩm Y Hậu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lời vừa rồi là sao?
Tề Ninh cười nhẹ nói:
- Ta không gạt chư vị. Hôm qua lục soát phủ Hoài Nam Vương, cũng không soát hết.
Rồi hắn chỉ tay:
- Đậu đại nhân không ngại cực khổ, dạ yến chưa hết, liền đi tới chuyển đồ còn lại tới bộ Hộ, bởi vì là đại hôn của Hoàng Thượng, cho nên tận lực không gây ồn ào.
Rồi hắn thở dài, tiếp tục nói:
- Nhưng đi nửa đường lại bị Trung Nghĩa Hầu ngăn cản đòi soát xe.
Nói Đậu đại nhân trộm trân bảo trong Vương phủ.
Xung quanh trở nên ồn ào, Trần Lan Đình chắp tay sau lưng, cười lạnh:
- Cũng không trách Trung Nghĩa Hầu. Đậu đại nhân đêm hôm chuyển đồ trong Vương phủ, ai biết chuyển gì? Cẩm Y Hầu nói là chuyển qua bộ Hộ, ai chắc thật giả? Nếu Trung Nghĩa Hầu không ngăn lại, có thể là đã chuyển tới chỗ khác, thần không biết quỷ không hay cũng nên.
- Câm mồm!
Đậu Quỳ không nhịn được lớn tiếng quát lớn:
- Trần Lan Đình ngươi sủa cái gì?
Trần Lan Đình sửng sốt, không giận lại cười:
- Đậu đại nhân, ngài vội gì? Ngoài cửa cung, nói ra lời bẩn mồm, ngài cũng là người đọc sách, chẳng lẽ không biết nhã nhặn? Ta chỉ nói lời thật mà thôi, ngài không thích thì đừng nghe là được.
Thượng Thư bộ Lại là Tư Mã Lam kiêm nhiệm, nhưng Tư Mã Lam bình thường lo việc triều chính, thực tế bộ Lại vẫn do Trần Lan Đình chủ trì, quyền lực không khác Thượng Thư bộ Lại bao nhiêu.
Nhưng trên quan vị, Trần Lan Đình vẫn thấp hơn Đậu Quỳ một bậc, lúc này trào phúng Đậu Quỳ trước mặt mọi người, chúng quan đều cảm thấy Trần Lan Đình ỷ vào thế lực của Tư Mã gia mới dám làm càn như vậy.
- Trần Lan Đình, ngươi cũng đọc sách, không biết cao thấp sao?
Tề Ninh thấy Trần Lan Đình cáo mượn oai hùm, trong lòng phản cảm, cười lạnh nói:
- Một Thị Lang, lại tranh cãi với Đậu đại nhân, làm càn như vậy, là ai cho ngươi lá gan này?
Trần Lan Đình nghe thấy tiếng của Tề Ninh, hơi chột dạ, cười nói:
- Là hạ quan sai, hạ quan đang nói là có khả năng này.
- Có một số việc thật đúng là dễ học.
Tề Ninh cười đểu:
- Vừa rồi Trung Nghĩa Hầu ngăn Đậu đại nhân cũng là lý do này.
Không có chứng cứ nói Đậu đại nhân chở trân bảo từ Vương phủ, lại đoán Đậu đại nhân muốn tham ô, hắc hắc.
Lúc này các quan cũng hiểu nguyên do, có người hỏi:
- Đậu đại nhân, rốt cuộc trong xe chở gì vậy? Đúng sai mập mờ, mở ra không phải là rõ hay sao?
Đậu Quỳ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Triều đình có luật của triều đình.
Bộ Hộ có quy định của bộ Hộ.
Những gì lục soát được đều đã lên danh sách, chẳng lẽ ai cũng hỏi được?
Tề Ninh nâng tay, cao giọng nói:
- Chư vị đại nhân, hiện tại nói gì cũng vô dụng, Trung Nghĩa Hầu muốn kiểm tra xe, bây giờ còn đi xin chỉ của Thái Hậu, chúng ta cũng không nói gì nữa. Tục ngữ nói thanh giả tự thanh, chờ Trung Nghĩa Hầu cầm thánh chỉ tới, mở xe ra, mọi người nhìn là biết Đậu đại nhân có trộm trân bảo hay không.
Tô Trinh không nhịn được hỏi:
- Cẩm Y Hầu, là ngươi và Đậu đại nhân cùng chuyển đồ trong Vương phủ ra ngoài.
- Không phải.
Tề Ninh cười nói:
- Ta nửa đường thấy chuyện, tin tưởng Đậu đại nhân, hơn nữa lần này lục soát Vương phủ là do ta phụ trách. Cho nên mới cùng nhau đi tới đây.
Chúng quan xung quanh nghe thế, đều nghĩ tim của tiểu Hầu gia ngươi lớn. Tin tưởng ai không tin, lại đi tin Đậu Quỳ. Nếu thật sự tra ra đây là trân bảo của Vương phủ, Cẩm Y Tề gia chẳng phải là bị Đậu Quỳ liên lụy, Tư Mã gia đang lo không tìm thấy nhược điểm của Tề gia, ngươi lại đưa lên cửa.
Cũng khó trách Tư Mã Thường Thận túm lấy không nhả.

Quần thần đều nghĩ đêm nay có trò hay xem, đều muốn xem kết cục như thế nào, tất nhiên không chịu rời đi. Đèn ngoài cửa cung xa xăm như ánh sao, nhưng chiếu sáng cả một khoảng không như ban ngày.
Tư Mã Thường Thận đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã thấy y quay trở lại. Quần thần lập tức tránh đường, trong tay Tư Mã Thường Thận cầm một cuốn vải vàng, đắc ý quơ lên nói:
- Cầm Y Hầu, Đậu đại nhân, đây là ý chỉ của Thái Hậu, không biết có ý chỉ này, đã có thể kiểm tra hai cỗ xe ngựa kia chưa?
Nói xong, y đặt cuộn vải vào trong tay Đậu Quỳ.
Đậu Quỳ sớm đã toát mồ hôi hột, y mở cuộn vải ra, mặt xám như tro tàn, đưa cho Tề Ninh. Lúc này có ý chỉ của Thái Hậu, Đậu Quỳ không còn lý do gì để ngăn Tư Mã Thường Thận kiểm tra xe. Mặt y trắng bệch, trong lòng biết rõ, chỉ cần rương trên xe được mở ra, tiền đồ của mình cũng đi theo.
Bây giờ y chỉ mong Tề Ninh có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản Tư Mã Thường Thận.
Tề Ninh lại không tiếp nhận cuốn vải kia, khẽ thở dài:
- Chư vị đại nhân đều ở đây, đúng sai đen trắng rất nhanh sẽ biết. Có ý chỉ của Thái Hậu, chúng ta không thể cản Trung Nghĩa Hầu kiểm tra xe, nhưng có chút đạo lý phải nói rõ.
Tư Mã Thường Thận hừ lạnh nói:
- Đạo lý gì?
- Chư vị, ban sai bộ Hộ làm việc công, tối nay Trung Nghĩa Hầu nhúng tay giữa chừng, đây là chuyện thật không thể chối.
Tề Ninh trở nên lạnh lùng:
- Ta không biết đến cùng là ai cấp cho Trung Nghĩa Hầu quyền lực lớn như vậy. Cả việc của bộ Hộ cũng muốn quản. Hôm nay có thể quản việc của bộ Hộ, như vậy mai có phải là muốn quản cả chuyện của bộ Hình thậm chí là bộ Binh?
Hắn lại cười lạnh:
- Trung Nghĩa Hầu, không bằng ta bẩm với Hoàng Thượng, trực tiếp thăng ngài lên Tể tướng, trực tiếp quản lý lục bộ nha môn, ngài thấy thế nào?
Tư Mã Thường Thận không quan tâm nói:
- Cẩm Y Hầu, những lời này của ngươi, đơn giản chỉ là để ngăn bản Hầu lên xe kiểm tra. Nhưng mà bản Hầu vốn cứng đầu, không đạt mục đích là không bỏ qua. Việc đêm nay, không phải là bản Hầu nhúng tay vào việc của bộ Hộ, mà là cảm thấy đêm nay Đậu Quỳ không bình thường, cần phải điều tra rõ.
- Tâm trạng của Trung Nghĩa Hầu, ta có thể hiểu.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Nhưng mà nếu không có giới hạn, để mặc Trung Nghĩa Hầu muốn làm gì thì làm nấy, muốn kiểm tra ai liền kiểm tra, môt khi truyền ra ngoài có phải tổn hại thanh danh của Tư Mã gia? Tư Mã Thường Thận nhíu mày:
- Ngươi có ý gì?
- Rất đơn giản. Trung Nghĩa Hầu nhận định trong xe của Đậu đại nhân là trân bảo ăn trộm, nếu thật như vậy, thì đây là một đại án, lập công lớn cho triều đình, Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Tư Mã Thường Thận:
- Nếu như thế, tuy hành vi đêm nay có chút vô lễ, nhưng dù sao cũng là lập công, ưu khuyết bù nhau. Chúng ta cũng không dám nói gì.
Tư Mã Thường Thận nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh.
- Nhưng nếu Đậu đại nhân trong sạch, trong xe ngựa không có kỳ trân dị bảo như lời của Trung Nghĩa Hầu, chẳng lẽ Đậu đại nhân nên nhận sự vũ nhục này của Trung Nghĩa Hầu?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Tốt xấu gì Đậu đại nhân cũng là trọng thần của triều đình, đường đường Thượng thư bộ Hộ. Khi làm việc lại bị Trung Nghĩa Hầu ngăn trở, thậm chí còn bị vu là trộm bảo vật của Vương phủ. Cho dù là người bình thường cũng không chịu được, nói chi trọng thần của triều đình?
Hắn nâng tay chỉ quần thần:
Nếu đêm nay Trung Nghĩa Hầu không cho mọi ngườimột lời giải thích, vậy có phải từ nay trong triều đình Trung Nghĩa Hầu muốn tra ai thì tra người nấy?
Lời này của Tề Ninh có tính kích động rất lớn. Đêm nay Tư Mã Thường Thận điều tra Đậu Quỳ, mà Đậu Quỳ đã được xem như thần tử có địa vị cực cao trong triều. Nếu Tư Mã Thường Thận không có chứng cớ mà vẫn được điều tra Đậu Quỳ, như vậy chính như lời Tề Ninh nói, sau này Tư Mã Thường Thận muốn tra ai thì tra người nấy.
Thỏ tử hồ bi, quần thần vừa nghĩ tới đây liền khó có thể không bất mãn với Tư Mã Thường Thận.
Trong lòng Tư Mã Thường Thận biết Tề Ninh đang kích động quần thần, cảm thấy tức giận nhưng không muốn tranh chấp vào lúc này. Y nhận ra quần thần bất mãn, mới cười lạnh nói:
- Cẩm Y Hầu, ngươi cảm thấy bản Hầu muốn điều tra xe ngựa thì phải thế nào?
Tề Ninh cao giọng:
- Đậu đại nhân làm việc vì triều đình, ta tin tưởng Đậu đại nhân.
Cho nên trước mặt chư vị, ta bảo đảm Đậu đại nhân là người trung nghĩa. Nếu quả thật hôm nay tìm được trân bảo trên xe của Đậu đại nhân, như vậy là bản Hầu nhìn người không rõ, nguyện ý xin Hoàng Thượng tước đi tước vị Cẩm Y Hầu này.
Lời vừa ra, liền như sét đánh, không ít quan viên thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.
Tứ đại thế tập ở Đại Sở có thể nói là vinh quang vô thượng, cũng là sự tồn tại đặc biệt của Sở quốc. Từ khi lập quốc tới nay, tứ đại thế tập luôn có địa vị cực kỳ cao quý, ai cũng biết, tước vị thế tập của Sở quốc là vinh quang thật sự, đó là nhờbao công lao hãn mã từ khi lập quốc mới có.
Chỉ cần có tước vị thế tập liền có chỗ đứng trong triều đình Sở Quốc. Ví dụ như Tô Trinh tài cán bình thường, nhưng bởi vì kế thừa tước vị Võ Hương Hầu, y cũng được hưởng thụ vinh hoa phú quý vượt qua các triều thần. Hơn nữa trong triều có rất nhiều người xem thường Tô Trinh, nhưng không dám thất lễ với y.
Tước vị Cẩm Y Hầu lại do hai vị Hầu gia chứng minh hàng thật giá thật, khắp thiên hạ, cho dù thế sự xoay vần thế nào, Cẩm Y Hầu vẫn luôn khiến người ta phải xem trọng.
Nhưng vị tiểu Hầu gia này, tối nay vì đảm bảo cho Đậu Quỳ, lại lấy tước vị Cẩm Y Hầu ra đặt cược.
Không ít người đều nghĩ Tề Ninh điên rồi.
Một khi tước vị Cẩm Y Hầu bị tước đoạt, như vậy không những thực ấp của Cẩm Y Tề gia sẽ bị thu hồi, quan trọng hơn là sau này chống lại Tư Mã gia sẽ càng khó hơn.
Người trung hiền đã cảm thán ở trong lòng, thầm nghĩ người trẻ tuổi hay nóng vội. Xem ra Tiểu Hầu gia này muốn tiêu sạch toàn bộ tài sản tích lũy của Tề gia rồi.
Tư Mã Thường Thận lại như sợ Tề Ninh nuốt lời, lập tức nói:
- Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, Cẩm Y Hậu lấy tước vị ra đảm bảo cho Đậu đại nhân, bản Hầu không nghe sót từ nào.
Đậu Quỳ cũng cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ Tề Ninh hồ đồ rồi. Nếu Tề Ninh có tước vị Cẩm Y Hậu còn có thể cố gắng cứu mình, nhưng một khi cả tước vị cũng mất, bản thân Tề Ninh cũng khó bảo toàn, đừng nói là che chở người khác. Y há miệng định khuyên, Tề Ninh đã nhìn chằm chằm Tư Mã Thường Thận:
- Chẳng lẽ Trung Nghĩa Hầu không có gì để tỏ thái độ?
Tư Mã Thường Thận sao lại không rõ ý của Tề Ninh, y nói như đinh đóng cột:
- Cẩm Ý Hầu dám lấy tước vị ra đảm bảo, bản Hầu cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt. Nếu trong xe ngựa này không có gì quan trọng, bản Hầu cũng sẽ xin thánh chỉ, tước đi tước vị Trung Nghĩa Hầu.
Cẩm Y Hầu, ngươi vừa lòng chưa?
Mọi người thấy Tư Mã Thường Thận cũng lấy tước vị Trung Nghĩa Hầu ra cược, tất nhiên là có mười phần tự tin. Lúc này đều cảm thấy bầu không khí khẩn trương hẳn lên, vì dù ai thắng ai thuathua, tứ đại thế tập từ ngày khai quốc tới nay sẽ thiếu đi một.
Từ nay về sau, Sở quốc chỉ còn tồn tại ba nhà thế tập.
- Chờ đã.
Tề Ninh nâng tay nói:
- Lời này của Trung Nghĩa Hầu không rõ ý lắm, ngài nói trong xe không có gì quan trọng, thì sẽ xin thánh chỉ tước tước vị. Ngài nói cho mọi người biết, cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng?
Đậu Quỳ nghĩ Tề Ninh ngay cả tước vị đều đánh bạc được, mình việc gì phải do dự. Y ổn định tinh thần, cười lạnh nói:
- Không sai, Trung Nghĩa Hầu, lời này cần phải nói rõ.
Tư Mã Thường Thận nói:
- Được, ta nói rõ. Nếu trong xe ngựa không phải là trân bảo trộm từ Vương phủ, hoặc là tranh chữ đồ cổ, vậy thì bản Hầu thua. Đúng rồi, nếu Tiêu Thiệu Tông ở bên trong, cũng như vậy, không cần nhiều lời.
Tề Ninh nói:
- Mọi người đều nghe cả rồi đấy.
Đây chính là lời từ miệng Trung Nghĩa Hầu nói ra. Để tránh hiểu lầm, nay ta nói lại một lần. Nếu trong xe ngựa không có vàng bạc châu báu hoặc tranh chữ đồ cổ, cũng không phải là thế tử của Hoài Nam Vương. Như vậy là hành động chen ngang can thiệp sự vụ của bộ Hộ, vượt quyền làm việc, sẽ xin Hoàng Thượng lột bỏ tước vị Trung Nghĩa Hầu, ta nói không sai chứ?
Tư Mã Thường Thận gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ý của bản Hầu là như thế.
Tề Ninh cười lạnh, lùi lại hai bước, cất cao giọng:
- Nếu Trung Nghĩa Hầu đã thỉnh chỉ của Thái Hậu, ta không ngăn trở nữa.
Hắn chỉ vào trong xe, nói:
- Trung Nghĩa Hầu cứ phái người tìm, có thể lật cả xe lên.
Tư Mã Thường Thận cũng không nhiều lời, trầm giọng nói:
- Người đâu, lục soát cho ta!
Mời người y dẫn theo lúc trước vẫn vây quanh xe ngựa, nghe y ra lệnh liền không do dự nữa, như là hổ sói tiến lên xe. Rất nhanh họliền nâng bốn năm chiếc rương từ trong xe ra.
Quần thần vây quanh bốn phía, châu đầu ghé tai, sợ bỏ qua chuyện hay.
Năm chiếc thùng xếp thành một hàng, tất cả đều dán giấy niêm phong. Trên mặt Tư Mã Thường Thận hiện vẻ đắc ý, y trầm giọng nói:
- Mở rương ra.
Mấy tên người hầu tiến tới, dùng đao mở khóa sắt, nhanh chóng mở năm chiếc rương ra. Sau khi mở ra, trong mỗi chiếc rương đều phủ một tấm vải tím. Tư Mã Thường Thận chắp một tay sau lưng, liếc mắt nhìn Đậu Quỳ. Sắc mặt Đậu Quỳ lúc này trắng bệch, mồ hôi trên trán y tứa ra, cả người cũng hơi run rẩy. Tư Mã Thường Thận cười mỉm, lại liếc mắt nhìn Tề Ninh, chỉ thấy Tề Ninh đang chắp tay sau lưng, nhìn lên trời.
Tư Mã Thường Thận đi đến một chiếc rương, vươn tay, xốc vải lên.
Quần thần ngừng thở, một đám mở to mắt nhìn chằm chằm chiếc rương kia, chỉ muốn xem trong rương giấu cái gì. Khi Tư Mã Thường Thận xốc tấm vải lên, Đậu Quỳ méo mặt, quay đi không dám nhìn.

Tấm vải được xốc lên, trong nháy mắt, bốn bề im lặng.
Tư Mã Thường Thận nhìn chằm chằm vào rương. Khuôn mặt đắc ý lúc đầu biến đổi. Lúc này các quan viên cũng đã nhìn thấy trong rương. Trong đó hóa ra để năm sáu cái bô, có người không chịu được phải bịt mũi lại.
Đồng tử của Tư Mã Thường Thận co lại, y vội vàng mở các rương khác ra. Mọi người đều nhìn thấy, năm chiếc rương, không có gì khác, tất cả đều là bô. Tất cả có ba bốn mươi cái, có cái bằng gỗ, có cái bằng đồng. Nhưng mà bô bằng đồng không nhiều, cũng chỉ ba bốn cái mà thôi.
Kỳ trân dị bảo, đồ cổ tranh chữ Tư Mã Thường Thận nhắc tới, không có một thứ nào.
Lúc này sắc mặt của Tư Mã Thường Thận đã trắng bệch, trán y đổ mồ hôi. Đậu Quỳ như cảm giác được gì đó, liếc mắt nhìn trong thùng, y giật mình, không tự chủ được đi tới trước. Chờ lúc thấy trong thùng đều là bô, y liền mừng như điên, trên mặt khó giấu vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Rất nhanh, xung quanh liền nổi lên tiếng rì rầm.
Lúc này Tề Ninh mới chậm rãi đi tới, nhìn lướt qua rồi mới nhìn thẳng mặt Tư Mã Thường Thận.
Tư Mã Thường Thận cảm giác được ánh mắt của Tề Ninh như đao vậy, y không dám đối mặt với Tề Ninh, lẩm bẩm:
- Bẫy, đây là bẫy!
Y quay lại bắt lấy tay áo của Đậu Quỳ, lạnh lùng:
- Đậu Quỳ, các ngươi bày trò gì?
Đây là bẫy!
- Bẫy?
Đậu Quỳ tránh ra, lui về sau, trong lòng y đã ổn định, lúc này đã tự tin mười phần:
- Trung Nghĩa Hầu, ngài nói bẫy là sao? Tối nay chặn ngang xe ngựa là ngài, chả lẽ là ta mời ngài tới?
- Tại sao trong rương toàn là bô?
Tư Mã Thường Thận tức giận:
- Sao lại như thế?
Đậu Quỳ sửa sang quan bào, thản nhiên nói:
- Nếu đã lục soát phủ Hoài Nam Vương, vậy thì cái gì có thể sung vào quốc khố đều phải thu hết.
Mấy cái bô cũng trong phạm vi này. Nhưng dù sao cũng không phải cái gì hay ho, cho nên chờ nửa đêm mới sai người chuyển về bộ Hộ. Trung Nghĩa Hầu, làm vậy có trái với quốc pháp hay không?
Theo lẽ thường mà nói, tịch thu tài sản, rất ít khi lôi cả cái bô đi.
Ngoài vàng bạc châu báu, tranh chữ đồ cổ, mấy thứ còn lại đều cho người chở thẳng đi, mà bô thì chẳng ai hỏi tới. Hoài Nam Vương hưởng hết vinh hoa phú quý, có mấy cái bô làm bằng vàng là thật, nhưng hôm qua đã bị tịch thu chở đi rồi.
Không một ai có thể ngờ, đêm khuya, Đậu Quỳ lại chở bô ra khỏi phủ Hoài Nam Vương. Tuy làm người ta không ngờ tới, nhưng trên pháp lý, lại không sai trái gì cả. Hơn nữa cũng không ai ngu tới mức biển thủ mấy cái bô để kiếm lợi.
Lúc này Tư Mã Thường Thận đã biết mình bị gài, nhưng trước mắt bao người, y không thể nói gì cả.
Tề Ninh thở dài:
- Trung Nghĩa Hầu, hiện tại trắng đen rõ ràng. Trong xe chở cái gì, mọi người đều thấy rõ mồn một.
Hắn chỉ vào trong rương nói:
- Nếu có ai xem đây là kỳ trân dị bảo, thì có thể mang đi, bản Hầu sẽ xin hoàng thượng ban cho người đó.
Mọi người đều cười vang.
Tư Mã Thường Thận cảm thấy mặt mình nóng lên, Tề Ninh lại nói:
- Trung Nghĩa Hầu nói trong Hoài Nam Vương phủ còn giấu trân bảo. Nhưng mà ta và Đậu đại nhân đã lật từng góc của Vương phủ lên. A đúng rồi, phụ trách tra tìm là huynh đệ Vũ Lâm Doanh, tìm ra cái gì đều lên danh sách cả, hơn nữa còn chuyển đến bộ Hộ. Ta thật không biết Hoài Nam Vương còn trân bảo gì có thể mang ra ngoài.
Trần Lan Đình thấy Tư Mã Thường Thận rơi vào thế khó, không nhịn được nói:
- Chẳng lẽ Cẩm Y Hầu không biết Hoài Nam Vương có thú sưu tầm kỳ trân dị bảo? Hơn nữa nghe người ta nói hắn có một nơi chuyên cất chứa những kỳ trân dị bảo này. Trung Nghĩa Hầu lo có người tìm được chỗ bảo vật đó, giấu đi chiếm làm của mình, cho nên mới làm như vậy.
- Chậm đã.
Tề Ninh nhíu mày nói:
- Trần Thị Lang, ngươi nói đến đây, bản Hầu cần hỏi rõ ràng.
Ngươi nghe nói trong Hoài Nam Vương phủ giấu bảo vật, vậy ngươi phải nói rõ ràng, là ai nói với ngươi, chứng cứ đâu, bảo vật giấu ở chỗ nào?
Trần Lan Đình sửng sốt, xấu hổ nói:
- Hạ quan cũng chỉ nghe người nói, còn bảo vật ở đâu, hạ quan sao biết được.
- Ngươi không biết, tại sao lại nói ẩu nói tả?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi nghe ai nói? Bây giờ mang hắn lại đây, trước mặt chư vị đại nhân, chúng ta nói rõ. Nếu không sẽ có người nói ta cùng Đậu đại nhân phát hiện ra bảo vật, chiếm bỏ túi riêng. Nỗi oan này, bản Hầu không chịu được. Đậu đại nhân, ngài chịu được không?
- Đương nhiên không được.
Đậu Quỳ khí thế mười phần, nghiêm nghị nói:
- Bản quan cùng Hầu gia làm việc chính trực, tuân theo luật pháp, nay lại bị… Hừ, bị Trung Nghĩa Hầu vu oan. Nếu lần sau còn có người hắt nước bẩn lên người Hầu gia và bản quan, chẳng lẽ vẫn phải chịu? Bản quan quản lý bộ Hộ, suốt ngày chạm mặt với tiền, nếu có người hồ nghi, cảm thấy bản quan không trong sạch cũng thôi, nhưng mà Cẩm Y Tề gia xưa nay liêm khiết, chí công vô tư. Tiểu Hầu gia lại công chính liêm minh, có người chửi bới làm tổn hại thanh danh của Cẩm Y Tề gia, bản quan không chấp nhận được.
Tề Ninh nói:
- Cho nên hôm nay Trần Thị Lang đã nói đến nước này, phải lấy chứng cớ ra, chứng minh Hoài Nam Vương có giấu bảo vật. Bây giờ ngươi mang người nói chuyện này tới đây.
Hắn vuốt mũi, cười lạnh nói:
- Hoài Nam Vương có bảo vật, tự nhiên không nói ra ngoài, sao người kia lại biết? Nếu không phải cực kỳ thân cận, hơn nữa lại là người được Hoài Nam Vương tin tưởng, sao hắn biết?
Hắn và Đậu Quỳ kẻ xướng người họa, nhưng trong lời nói tràn đầy sát khí.
Câu cuối cùng là quan trọng nhất.
Biết Hoài Nam Vương giấu bảo vật, chỉ có thể là vây cánh của Hoài Nam Vương. Nay cả triều lo lắng nhất là bị liên lụy tới án Hoài Nam Vương mưu phản, chỉ ước gì có thể rũ mọi quan hệ với Hoài Nam Vương.
Trần Lan Đình biết việc không ổn, vội vàng nói:
- Hầu gia, hạ quan cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới, còn là ai nói ra, hạ quan không nhớ được.
- Hả?
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Một câu không nhớ, là rũ được tất cả.
Hắn chỉ vào mũi Trần Lan Đình:
- Bản Hầu nghe nói trước khi Hoài Nam Vương mưu phản, ngươi từng qua lại với Hoài Nam Vương, có chuyện này hay không?
Trần Lan Đình hồn phi phách tán, thất thanh nói:
- Sao lại có chuyện này, Cẩm Y Hầu, ngài đừng có ngậm máu phun người, ngài có chứng cớ gì mà nói vậy?
- Trần đại nhân không có chứng cớ cũng có thể tin lời nói bậy, chẳng lẽ bản Hầu không thể?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Trần Lan Đình, ngươi phải nhớ, cơm ăn bậy được, lời cấm nói lung tung. Bản Hầu hỏi lại ngươi một lần, việc Hoài Nam Vương giấu bảo vật trong phủ là thật hay giả?
Trần Lan Đình đổ mồ hôi, dùng tay áo lau đi, nói:
- Đây là bịa đặt, tuyệt không có việc này.
- Xem ra Trần đại nhân vẫn hiểu lý lẽ.
Tề Ninh lộ vẻ tươi cười:
- Chuyện không có chứng cớ, không được nói hươu nói vượn.
Điều này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết, đường đường là trọng thần của triều đình, không lẽ không bằng đứa trẻ lên ba? Nếu Hoài Nam Vương không có bảo vật, vậy chuyển trộm bảo vật của Vương phủ, cũng là nói bậy.
Rồi hắn đột nhiên nhìn về phía Tư Mã Thường Thận:
- Trung Nghĩa Hầu, Trần đại nhân nói chuyện phủ Hoài Nam Vương giấu bảo vật là bịa đặt, không biết ý ngài thế nào?
Tư Mã Thường Thận biết mình bị Tề Ninh tính kế, cười lạnh nói:
- Có hay không bản Hầu không rõ, không có chứng cứ tự nhiên là khó nói. Nhưng mà không thể nói là không có.
- Có thế chứ.
Tề Ninh mỉm cười chỉ vào rương nói:
- Như vậy Trung Nghĩa Hầu cảm thấy đây là đồ quý giá? Đậu đại nhân có trộm bảo vật hay không?
Tư Mã Thường Thận không còn lời để nói, y chắp tay sau lưng, hừ lạnh.
- Xem ra Trung Nghĩa Hầu cũng thấy đây không phải là bảo vật của Vương phủ rồi.
Tề Ninh phất tay:
- Đậu đại nhân, mấy cái rương này vốn lành lặn, lại bị người ta phá khóa, ngài bảo nên làm gì bây giờ?
Đậu Quỳ nói:
- Trước kia như thế nào, thì sửa về như thế.
Tề Ninh cười nói:
- Không sai.
Hắn chỉ vào mấy tên thủ hạ của Tư Mã Thường Thận:
- Các ngươi đều nghe thấy, phá hỏng khóa rồi, bây giờ sửa lại. Sau đó đưa rương lên xe, trước để thế nào, giờ y như thế, không được sai chút nào.
Đám thủ hạ lộ vẻ khó xử, trong nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tư Mã Thường Thận lấy ra một thỏi vàng để vào trong rương, nói - Đĩnh vàng này, đủ mua mười cái rương.
- Nếu Trung Nghĩa Hầu dùng vàng bồi thường, nể mặt Trấn Quốc Công, Đậu đại nhân, chúng ta không truy cứu chuyện này nữa.
Tề Ninh cười ha ha.
Lúc này Đậu Quỳ đã muốn bán mạng cho Tề Ninh, lập tức nói:
- Hết thảy nghe Hầu gia phân phó.
Sắc mặt y trầm xuống, nói với mấy tên thủ hạ của Tư Mã gia:
- Các ngươi còn không để rương lên, chẳng lẽ cứ để mấy cái bô ở cửa cung?
Không đợi Tư Mã Thường Thận phân phó, đám thủ hạ vội vàng đóng rương, đặt cẩn thận năm chiếc thùng lên xe ngựa.
- Trung Nghĩa Hầu, sau chuyện đêm nay, mong ngài sau này không nên chen ngang việc của các nha môn.
Tề Ninh thờ dài:
- Lại càng không nên động tí lại thỉnh Thái Hậu hạ chỉ, nếu Thái Hậu biết là hạ chỉ điều tra mấy cái bô, không biết sẽ tức giận như thế nào.
- Ngươi!
Hôm nay từ đầu tới cuối, Tư Mã Thường Thận đều thua dưới tay Tề Ninh, cực kì tức giận. Y lại không thể phát tiết trước mặt bao người.
Tề Ninh mỉm cười, nói:
- Nhưng mà không cần lo lắng quá mức. Trung Nghĩa Hầu đã nói, sẽ xin Hoàng Thượng tước tước vị.
Nếu bị tước tước vị, ngài sẽ không có tư cách nhúng tay vào chuyện của các nha môn. Đây cũng không phải chuyện xấu, Trung Nghĩa Hầu, có phải hay không?
Quần thần nghĩ Tư Mã Thường Thận ngươi đánh cuộc trước mặt mọi người, giờ ngươi thua thảm hại, tổng không tới mức xù nợ chứ. Đêm nay ngươi là Trung Nghĩa Hầu, chờ Hoàng Thượng hạ chỉ, tứ đại thế tập của Đại Sở nay mất đi một.

Bạn cần đăng nhập để bình luận