Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1236: Con kiến hôi

Mưa tên từ trên trời giáng xuống, liền bị không khí xoắn vặn phá tan thành những mảnh nhỏ, mà giáo chủ cũng không dừng lại, vẫn giữ nguyên tốc độ, ung dung như đi dạo.
Tề Ninh cũng đã phát hiện, xung quanh mình và giáo chủ, lại xuất hiện những gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường, tạo nên một luồng khí, lại càng giống một tấm màng bảo vệ, bao phủ mình và giáo chủ trong đó. Những mũi tên va vào lớp màng bảo vệ đó, lập tức hóa thành bụi.
Tên vẫn không ngừng bắn tới, mà giáo chủ đã dẫn Tề Ninh xuống bậc cấp, chỉ cách đám binh lính Cổ Tượng cầm thuẫn gần nhất vài bước chân. Rốt cuộc, giáo chủ ngừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng tiến về phía trước. Các binh sĩ cầm thuẫn đồng loạt hô to, tấm thuẫn kề sát tấm thuẫn, tạo thành một bức tường vững chắc. Những binh sĩ Cổ Tượng này đều có vóc người cao lớn, vạm vỡ, thậm chí Tề Ninh hoài nghi, cho dù cưỡi chiến mã xung phong tới, cũng chưa chắc có thể mở được chỗ hổng.
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe một loạt tiếng động kỳ lạ vang lên, theo phía sau giáo chủ, Tề Ninh thấy trong nháy mắt, những binh lính cầm thuẫn đều bị xé ra, máu huyết tràn ngập, những mảnh thân thể đứt rời bắn ra bốn phía như bị nổ tung.
Giáo chủ chắp hai tay sau lưng, mỗi bước tiến lên, các binh sĩ Cổ Tượng phía trước đều lập tức vỡ vụn ra.
Tề Ninh vô cùng hoảng sợ, lúc này hắn đã biết, những gợn sóng xung quanh hai người, không chỉ có tác dụng bảo vệ, mà hơn nữa bất cứ thứ gì va chạm vào, đều sẽ bị xé rách trong nháy mắt. Làn sóng gợn kia, đương nhiên là do giáo chủ điều khiển khí thiên địa tạo ra, trước thiên địa, con người nhỏ bé không chịu nổi một kích.
Ta là dao thớt, người là thịt cá (1)
Giáo chủ không cần giơ một ngón tay, đã lập tức phá ra một lỗ hổng trong trận, một đám binh sĩ cầm thương từ phía sau xông tới, mũi thương như rừng, đều hướng về phía giáo chủ, nhưng không có bất cứ ai có thể tiếp cận giáo chủ gần hơn ba bước. Đám binh sĩ Cổ Tượng kia như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, hễ vừa tới gần, cả người lẫn giáp đều bị xé rách ra trong nháy mắt. Nơi giáo chủ đi qua, xung quanh đều là tay chân bị đứt lìa, trên mặt đất máu bắn tung tóe, vô cùng đáng sợ.
Chỉ có điều, đám binh sĩ Cổ Tượng kia cũng hết sức anh dũng, mặc dù trong nháy mắt đã có mười mấy người bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng từ bốn phía, rất nhiều binh sĩ lao tới, đao thương trùng điệp, nhưng cũng đều không thoát khỏi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tề Ninh tái mặt.
Hắn từng nhìn thấy người chết, cũng từng tự tay giết người, nhưng biện pháp giết người như thế này, cách chết như thế này, thật sự là hắn chưa từng thấy.
Kinh khủng!
Lúc này rốt cuộc hắn hiểu ra, vì sao trước đây bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh lại nói đại tông sư là một đám quái vật, cảnh tượng trước mắt, cho hắn thấy, đại tông sư quả thật là quái vật. Một khi một đại tông sư xuất thủ, người phàm hoàn toàn chỉ là một đám kiến hôi mà thôi.
Giáo chủ thong thả như đi dạo tiến vào trong trận, đường ông ta đi qua, trở thành một con đường máu nhuộm đầy máu tươi.
Mười mấy lạt ma của Thần Miếu phi thân tới, kết quả cũng không khác gì những binh lính Cổ Tượng, chỉ còn là những cái xác không hồn mà thôi.
Rốt cuộc, bất luận là binh sĩ Cổ Tượng hay là lạt ma Thần Miếu đều phải lui về phía sau, tuy tay vẫn cầm đao thương, tuy vẫn có vô số cung tiễn thủ giương cung nhắm vào giáo chủ, nhưng không ái dám làm bừa nữa.
Những cánh tay cầm đao thương đều rắn chắc và mạnh mẽ, nhưng lúc này, tất cả đều run rẩy. Tề Ninh nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt kinh hoàng của mọi người xung quanh, cũng từ ánh mắt của họ, nhìn thấy nỗi sợ hãi đến tận xương tủy.
Có lẽ tất cả mọi người đã nhận ra, kẻ thù mà họ đối phó, dường như không phải là con người, mà là ma quỷ.
Không ai dám tới gần hơn giáo chủ ba bước, mỗi bước giáo chủ tiến tới, mọi người đều hoảng sợ lui ra xung quanh.
Mặt tái nhợt, A Tây Đạt Lạp nhìn chằm chằm giáo chủ, môi run run, cuối cùng thốt ra mấy tiếng:
- Đại…tông…sư…!
Cách A Tây Đạt Lạp thốt ra mấy tiếng đó, giống như đưa ra lời nguyền đối với kẻ thù truyền kiếp, có lẽ y cũng hiểu, sự tồn tại của đại tông sư, vốn thật sự là lời nguyền đối với thế gian này.
Giáo chủ đi về phía A Tây Đạt Lạp, A Tây Đạt Lạp như chôn chân tại chỗ, thân thể không nhúc nhích, đám Cống Trát Tây vây quanh y dường như cũng biến thành những pho tượng, mắt mở trừng trừng nhìn giáo chủ đi về phía A Tây Đạt Lạp, không có bất cứ ai dám hộ vệ trước người A Tây Đạt Lạp.
Giáo chủ chỉ còn cách A Tây Đạt Lạp vài bước, Tề Ninh đang lo lắng kình khí của giáo chủ sẽ xé A Tây Đạt Lạp thành nhiều mảnh, nhưng cho tới lúc giáo chủ đi tới trước mặt A Tây Đạt Lạp, A Tây Đạt Lạp vẫn không bị tổn hao gì. Tề Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện, những gợn sóng xung quanh đã biến mất.
- Trục Nhật là cố nhân của ta.
Giáo chủ nhìn chằm chằm vào mắt A Tây Đạt Lạp, giọng thản nhiên:
- Hắn đã chết, cuối cùng ta muốn tặng cho hắn vài thứ.
A Tây Đạt Lạp nhìn giáo chủ bằng ánh mắt khó hiểu, môi khẽ mấp máy, nhưng rốt cuộc không nói gì.
Giáo chủ ngẩng lên nhìn về phía trước, ở cách đó không xa, là Trục Nhật Thần Miếu to lớn, nói bằng giọng bình tĩnh:
- Tòa Thần Miếu này được xây lên vì hắn, nay hắn đã chết, đương nhiên tòa Thần Miếu này cũng phải đi theo hắn.
- Ngươi…ý ngươi là gì?
Rốt cuộc A Tây Đạt Lạp nói.
Giáo chủ không giải thích, chỉ nói:
- Đi trước dẫn đường.
A Tây Đạt Lạp do dự một chút, cuối cùng cũng không nói gì. Mặc dù y có địa vị cao trọng ở Cổ Tượng, nắm quyền sinh sát đối với vô số người, thế nhưng lúc này đứng trước đại tông sư, y không có bất cứ ý chí phản kháng nào. A Tây Đạt Lạp xoay người, hai tay chắp lại, đi về phía Trục Nhật Thần Miếu ở phía trước, giáo chủ theo sau y, mà xung quanh lập tức vang lên tiếng xao động, gần nghìn binh tướng vẫn bao vây giáo chủ vào giữa.
Đây rõ ràng là một đội tinh binh, được huấn luyện kỹ càng, hậu đội trở thành tiền đội, thoạt nhìn như là áp giải giáo chủ và Tề Ninh đi tới Thần Miếu.
Phía sau đoàn người, là một vùng đầy máu và những phần thân thể đứt lìa.
Trục Nhật Thần Miếu là thánh địa của vương quốc Cổ Tượng, vua hiện nay của Cổ Tượng, là do đích thân Trục Nhật Pháp Vương hỗ trợ lên ngôi, để quốc vương Cổ Tượng có thể thuận lợi ngồi trên ngai vàng, Trục Nhật Pháp Vương đã hao tổn nhiều tâm sức. Ở trong mắt người Cổ Tượng, Trục Nhật Pháp Vương giống như một vị thần linh, mà Trục Nhật Thần Miếu đại biểu cho ý chí của Trục Nhật Pháp Vương, những tín hiệu do đám lạt ma A Tây Đạt Lạp của Thần Miếu truyền ra, đại biểu cho ý tứ của Trục Nhật Pháp Vương.
Năm xưa, Trục Nhật Thần Miếu thay mặt cho Trục Nhật Pháp Vương vốn không thể rời khỏi Đại Tuyết Sơn, truyền đạt ý muốn lựa chọn quốc vương Cổ Tượng. Mặc dù việc lựa chọn này sẽ thay đổi quyền lực, nhất định tổn hại tới lợi ích của rất nhiều người, thế nhưng không ai dám chống lại ý tứ của Trục Nhật Pháp Vương.
Đó là nguyên nhân vì sao, quốc vương Cổ Tượng mang ơn đối với Trục Nhật Pháp Vương.
Để bày tỏ sự cảm kích đối với Trục Nhật Pháp Vương, quốc vương Cổ Tượng đã ban ân cho Trục Nhật Thần Miếu. Đương nhiên vị quốc vương này biết rõ, chỉ cần Thần Miếu không sụp đổ, vương vị của ông ta sẽ vững như núi Thái Sơn.
Người Cổ Tượng xem Thần Miếu là thánh địa, chỉ cần dân chúng Cổ Tượng kính sợ Thần Miếu, thì đương nhiên quốc vương Cổ Tượng sẽ không phải lo lắng cho vương vị của mình. Nhiều năm qua, quốc vương Cổ Tượng lờ đi chi phí khổng lồ để xây dựng Thần Miếu, cho nên từ một tòa miếu thờ nho nhỏ, với vô số nhân lực và tài lực, từ lâu Trục Nhật Thần Miếu đã trở thành công trình kiến trúc to lớn và rộng rãi nhất vương quốc Cổ Tượng. Ít ra, theo suy nghĩ của quốc vương Cổ Tượng, Thần Miếu càng hùng vĩ và tráng lệ, thì sự tôn kính của dân chúng Cổ Tượng đối với Thần Miếu lại càng lớn.
Nhìn thấy Trục Nhật Thần Miếu, Tề Ninh biết rằng, bên dưới sự hùng vĩ nguy nga của tòa miếu này, đều nhuốm mồ hôi và máu của dân chúng Cổ Tượng.
- Thần Miếu là do các ngươi xây dựng cho Trục Nhật Pháp Vương, như vậy đương nhiên nó phải theo hắn xuống lòng đất.
Vẻ mặt bình tĩnh, giáo chủ thản nhiên nói:
- Phóng một mồi lửa, tặng tòa Thần Miếu này cho Trục Nhật Pháp Vương thôi!
Nghe vậy, A Tây Đạt Lạp giật mình, đám Cống Trát Tây ở bên cạnh cũng đều hoảng sợ biến sắc.
- Thần Miếu phụng lệnh vua mà xây dựng lên, không có mệnh lệnh của đức vua, làm sao có thể thiêu hủy?
A Tây Đạt Lạp nghiêm nghị nói:
- Không ai có thể động vào một viên gạch, viên ngói của Thần Miếu!
Y còn chưa nói xong, giáo chủ đã giơ một tay lên, lập tức A Tây Đạt Lạp bị hút tới trước mặt giáo chủ. Giáo chủ một tay nắm cổ A Tây Đạt Lạp, bốn phía vang lên tiếng kêu hoảng sợ, tiếng chuyển động của đao thương đồng loạt vang lên. Cống Trát Tây cũng giơ tay lên, quát lớn mấy tiếng bằng ngôn ngữ Cổ Tượng, các binh sĩ vây thành một vòng, nhng không ai dám tiến tới một bước nào.
Tuy địa vị của A Tây Đạt Lạp ở vương quốc Cổ Tượng không thể so sánh với Trục Nhật Pháp Vương, nhưng uy danh của y thậm chí vượt xa quốc vương Cổ Tượng. Ở vương quốc Cổ Tượng, A Tây Đạt Lạp chính là người dưới một người trên vạn người, lúc này y lại bị giáo chủ khống chế, tất cả mọi người biết sự sống chết của vị Đại Hô Đồ Khắc Đồ này đã hoàn toàn nằm trong tay giáo chủ, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Hơn nữa, người Cổ Tượng đã từng chứng kiến sự kinh khủng của giáo chủ, cho dù gần nghìn người ùn ùn tiến tới, vẫn không thể cứu được A Tây Đạt Lạp, mà chỉ càng làm số thi thể trước Thần Miếu tăng lên mà thôi.
- Vua?
Khóe môi thoáng hiện vẻ khinh miệt, giáo chủ nhìn chằm chằm vào A Tây Đạt Lạp, gằn từng tiếng:
- Thiêu chết vua của ngươi!
Tề Ninh thầm rùng mình, lời này nếu được nói ra từ miệng người khác, đương nhiên là vô cùng sai lầm, nhưng từ chính miệng một vị đại tông sư thần thông quảng đại như giáo chủ nói ra, lại khiến người ta cảm thấy, ông ta nói được, nhất định sẽ làm được.
Nếu như vị đại tông sư này thực sự động sát cơ, thiêu chết vua quan Cổ Tượng trong Thần Miếu, thì sự thù hận giữa vương quốc Cổ Tượng và Sở quốc sẽ không thể giải được. Dù sao trước mắt bao người, Tề Ninh đi theo bên cạnh giáo chủ, hắn thân là Hộ Quốc công của Đại Sở, món nợ này người Cổ Tượng không tính toán được với đại tông sư, đương nhiên sẽ đổ lên đầu hắn. Nếu quả thực như vậy, việc vương quốc Cổ Tượng xuất binh đánh Tây Bắc chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.
Lưng Tề Ninh toát mồ hôi lạnh, con ngươi của A Tây Đạt Lạp cũng co rút lại.
Đương nhiên A Tây Đạt Lạp biết giáo chủ không đe dọa suông, trong vương quốc Cổ Tượng, không ai hiểu rõ thực lực của đại tông sư hơn A Tây Đạt Lạp.
Xung quanh im lặng như tờ, giáo chủ chậm rãi buông tay ra, A Tây Đạt Lạp lui về phía sau hai bước, mặt trắng bệch. Có lẽ cả đời vị Đại Hô Đồ Khắc Đồ hô mưa gọi gió này ở vương quốc Cổ Tượng, chưa bao giờ bất đắc dĩ như hiện tại, cho dù y vung tay lên, gần nghìn quân tinh nhuệ xung quanh sẽ ùn ùn tiến lên, nhưng giờ phút này, y biết bản thân mình mới là người rơi vào đường cùng.
Đám Cống Trát Tây nhìn A Tây Đạt Lạp.
Đối với A Tây Đạt Lạp, đương nhiên bọn họ vô cùng tôn kính, họ cũng đều biết, lúc này A Tây Đạt Lạp lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trục Nhật Thần Miếu là thánh địa của vương quốc Cổ Tượng, là nơi gửi gắm tâm linh của người Cổ Tượng, một khi A Tây Đạt Lạp hạ lệnh thiêu hủy Trục Nhật Thần Miếu, thì trong nháy mắt, tín ngưỡng của người Cổ Tượng sẽ sụp đổ, mà thế lực của Trục Nhật Thần Miếu ở vương quốc Cổ Tượng, cũng không thể duy trì.
Thế nhưng nếu không phóng hỏa thiêu Thần Miếu, vua Cổ Tượng có thể sẽ thực sự chết cháy bởi đại tông sư.
A Tây Đạt Lạp chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị. Sau một lát, y chậm rãi xoay người, hướng về phía đám Cống Trát Tây ra lệnh:
- Phóng hỏa!
(1) Ta làm dao thớt, người làm thịt cá: Ý nói quyền sinh sát nằm trong tay mình. Có câu đổi ngược lại, người làm dao thớt, ta làm thịt cá, ý nói quyền sinh, quyền sát ở trong tay người khác, mình thì ở vào vị trí bị xâu xé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận