Cẩm Y Xuân Thu

Chương 497: Lật ngược phải trái

Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Hướng Bách Ảnh, cực kỳ kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng được.
Hắn vừa từ Hắc Nham Động trở về Thành Đô, sau khi vào thành đến thẳng phủ Thứ Sử. Lúc rời khỏi Hắc Nham Lĩnh, Hướng Bách Ảnh vẫn bình yên vô sự, sao vừa đến Thành Đô, Hướng Bách Ảnh đã bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Hơn nữa, hắn biết, trong Mê Hoa Cốc Thiên Vụ Lĩnh, Hắc Liên Giáo chủ và Thanh Đồng tướng quân lưỡng bại câu thương. Nhìn tình hình lúc ấy, Hắc Liên Giáo chủ thụ thương không nhẹ, sao có thể đột nhiên rời khỏi Thiên Vụ Lĩnh, tìm tới Hắc Nham Động giết chết Hướng Bách Ảnh?
Coi như việc này là thật, thì vì sao Vi Thư Đồng lại biết tin nhanh như vậy?
- Hầu gia, Hầu gia!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Tề Ninh, Vi THư Đồng vội gọi nhẹ:
- Ngài… ngài không sao chứ?
Tề Ninh hỏi:
- Vi đại nhân, ngài nghe tin tức này từ đâu? Sau khi việc xảy ra mới nhận được tin tức này sao? - Hầu gia không nghe thấy chút phong thanh nào sao?
Vi Thư Đồng hơi ngạc nhiên:
- Theo hạ quan biết, lúc này đã huyên náo xôn xao, lúc vào thành, Hầu gia không nhìn thấy đệ tử Cái Bang nhiều lần ẩn hiện trên phố lớn ngõ nhỏ sao?
Sau khi Tề Ninh vào thành, đến thẳng phủ Thứ Sử, cũng không để ý chuyện đệ tử Cái Bang hoạt động ở Thành Đô, hắn hỏi:
- Là tin tức mới nhận được sao?
- Không phải, hạ quan đã biết được tin tức này hai ba ngày rồi.
Vi Thư Đồng nói:
- Vấn đề này dường như xảy ra chưa tới nửa tháng, hạ quan có nhiều tai mắt ở Tây Xuyên, cho nên biết sớm. Đúng rồi, hiện giờ Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ ngay ở Thành Đô, dường như y đã bắt đầu điều tra việc này.
Tề Ninh nghe Vi Thư Đồng nói nhận được tin tức đã hai ba ngày, lại nói chuyện xảy ra đã khoảng nửa tháng, liền biết đơn thuần là tung tin đồn nhảm. Hai ngày trước, hắn còn được Hướng Bách Ảnh truyền thụ võ công, mặc dù tay chân Hướng Bách Ảnh đều phế, nhưng sống vẫn khỏe, nào có bị Hắc Liên Giáo chủ giết chết.
Thế nhưng Tề Ninh lại nhạy cảm phát giác, Tây Xuyên đã bắt đầu đồn đãi tin Hướng Bách Ảnh chết trong tay Hắc Liên Giáo chủ, phía sau chuyện này tất không đơn giản. Hắn trước tiên kết luận Lục Thương Hạc và Bạch Hổ Trưởng lão không thoát khỏi liên quan.
Đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người bẩm báo:
- Báo, đại nhân, Hiên Viên Giáo úy Thần Hầu Phủ cầu kiến!
Vi Thư Đồng cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy ở Thành Đô chờ Hầu gia cùng về kinh, thế nhưng chờ mãi, từ đầu đến cuối không thấy Hầu gia trở về. Y và Hầu gia đi cùng nhau nên không tiện về trước, chỉ sai Văn Khúc Giáo úy Hàn Thiên Khiếu mang theo mấy người trở thành kinh thành phục mệnh còn mình mình ở lại Thành Đô chờ đợi. Y đề nghị bất cứ khi nào hạ quan gặp lại Hầu gia thì lập tức phái người thông báo một tiếng.
Nói xong, Vi Thư Đồng sai người đi mời Hiên Viên Phá tới.
Sau một lát, thấy Hiên Viên Phá bước tới, lúc đi đường long hành hổ bộ, có chút khí thế. Phá Quân Giáo úy Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh một trái một phải theo phía sau.
Vi Thư Đồng đứng dậy, tiến tới chắp tay cười nói:
- Hiên Viên Giáo úy!
Hiên Viên Phá cũng chắp tay một cái, quay qua chắp tay với Tề Ninh nói:
- Hầu gia!
Tề Ninh cũng đứng dậy, còn chưa nói chuyện, Tây Môn Chiến Anh đã không nhịn được nói:
- Ngươi chạy đi nơi nào? Hại chúng ta chờ ở nơi này hơn mười ngày, ta thấy ngươi chỉ lo vui đùa, đã quên cả việc trở lại kinh thành phục mệnh.
Giọng nàng cực kỳ bất mãn.
- Sao ngươi biết ta vui đùa?
Trong lòng Tề Ninh biết Tây Môn Chiến Anh tính tình nóng vội, họ dừng lại Thành Đô hơn mười ngày, với người tính tình nôn nóng mà nói, đúng là một loại dày vò.
Hắn lại cười rất thoải mái:
- Ta đang làm chính sự, cho nên chậm trễ.
- Ngươi có chính sự gì?
Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:
- Cũng không biết tiêu dao với ai? Nới tới đây, nàng chợt cảm thấy mình thực sự nói hơi nhiều. Tình huống này quả thực không ổn.
Nếu ở riêng, trào phúng vài câu như vậy còn đỡ, thế nhưng Thứ Sử Tây Xuyên và Hiên Viên Phá đều ở đây, nàng nên ít nói thì hơn, cũng nên nể mặt Tề Ninh. Nàng quay mặt đi, hơi tức giận.
Tề Ninh cũng không tiện đấu võ mồm với Tây Môn Chiến Anh trước mặt mấy người, nghĩ thầm cô nàng mông lớn này thực chất tính tình hoang dã, dịu dàng không tới ba phút.
Hiên Viên Phá cũng không nói nhiều, chỉ cười nói:
- Chuyện của Hầu gia phải chăng đã xong rồi? Ta tới nói với Hầu gia một tiếng, chuyến này về kinh, chỉ sợ ti chức không thể bồi ngài cùng nhau lên đường.
- Ồ?
Tề Ninh sững sờ, trong lòng nghĩ các ngươi chờ ở Thành Đô, không phải là vì chờ ta cùng về kinh sao, thế nào lại thay đổi chủ ý, chẳng phải uổng công chờ nhiều ngày như vậy. Nhưng hắn lập tức nghĩ tới, Hiên Viên Phá không thể rời đi, chỉ sợ có liên quan tới chuyện Cái Bang. Hắn hỏi:
- Hiên Viên Giáo úy là vì chuyện Bang chủ Cái Bang sao?
Quả nhiên, Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Nghe nói Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, đây là đại án trên giang hồ, ti chức phải lưu lại điều tra.
Tiểu sư muội và Thất sư đệ sẽ vào kinh cùng Hầu gia.
Y thử thăm dò:
- Hầu gia có biết hiện giờ Thu Thiên Dịch ở nơi nào?
- Hắn đã nói chờ ta ở Thành Đô, sẽ không nuốt lời, hẳn là sẽ tới tìm ta.
Tề Ninh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra hiệu Hiên Viên Phá cũng ngồi xuống. Hiên Viên Phá chắp tay, ngồi xuống đối diện Tề Ninh.
Nghiêm Lăng Hiện và Tây Môn Chiến Anh địa vị thấp hơn Tề Ninh, thậm chí thấp hơn Vi Thư Đồng nhiều, đương nhiên không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng sau lưng Hiên Viên Phá.
Nghe Tề Ninh khẳng định Thu Thiên Dịch sẽ giữ lời hứa, Tây Môn Chiến Anh nhịn không được nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Thu Thiên Dịch sẽ tuân thủ lời hứa sao? Ta lo lắng lão đã tìm chỗ trốn, ngươi sẽ không tìm thấy lão ta đâu.
- Tiểu sư muội, chớ có nói bậy.
Hiên Viên Phá thấp giọng khiển trách một tiếng, lúc này mới cười nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, thật ra nếu như Thu Thiên Dịch ở nơi này, ti chức muốn hỏi hắn mấy vấn đề.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta hiểu, ngươi muốn bắt đầu điều tra bản án Hắc Liên Giáo chủ giết chết Bang chủ Cái Bang từ Thu Thiên Dịch. Hiên Viên Giáo úy, tin tức này từ đâu mà đến?
Hiên Viên Phá do dự một chút, mới nói:
- Hầu gia gặp qua Bạch Hổ Trưởng lão Cái Bang, người này thống lĩnh Bạch Hổ Thất Túc Phân đà phía tây. Trong số bốn Đại Trưởng lão Cái Bang, tuổi tác cao nhất, toàn bộ Cái Bang, ngoại trừ Hướng Bang chủ, lão hẳn là nhân vật số hai. Ngay mấy ngày trước, đệ tử Cái Bang đột nhiên hoạt động ở phố lớn ngõ nhỏ, cực kỳ khác thường, Bạch Hổ Trưởng lão bỗng nhiên tìm tới ti chức.
- Lão tìm ngươi?
Tề Ninh cau mày nói.
Hiên Viên Phá gật đầu nói:
- Không sai, qua lão, ti chức mới biết được tin tức Hướng Bang chủ ngộ hại.
- Lão tận mắt nhìn thấy sao?
Tề Ninh cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Hướng Bách Ảnh trở về từ cõi chết, Bạch Hổ Trưởng lão và Lục Thương Hạc đương nhiên lo lắng Hướng Bách Ảnh tính sổ sau này, vì thế chắc chắn mưu đồ đối sách âm hiểm hơn.
Hiên Viên Phá nói:
- Bạch Hổ Trưởng lão cũng không nhìn thấy Hắc Liên Giáo chủ động thủ, nhưng biết được chân tướng từ miệng Hướng Bang chủ.
Y dừng một chút mới nói:
- Hơn mười ngày trước Hầu gia có từng tới Ảnh Hạc sơn trang?
Tề Ninh khẽ gật đầu.
- Nghe nói lúc ấy Hầu gia và Hướng Bang chủ đi cùng nhau.
Hiên Viên Phá nói:
-Và được Trang chủ Ảnh Hạc sơn trang khoản đãi. Theo ti chức biết, trước khi Hướng Bang chủ dấn thân vào Cái Bang, chính là Thiếu Trang chủ của Phong Kiếm sơn trang, có giao tình kết bái, sống chết với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh vừa nghe đến mấy chữ Lục Thương Hạc, trong lòng chán ghét, sắc mặt lại bình tĩnh cười nói:
- Giao tình kết bái thì có, nhưng có giao tình sống chết hay không ta còn chưa biết được. Hiên Viên Giáo úy, vì sao lại nhắc tới Ảnh Hạc sơn trang?
Hiên Viên Phá cũng không trả lời này, mà đứng dậy đi tới trước người Tề Ninh, lấy ra một phong thư, hai tay dâng cho Tề Ninh. Tề Ninh hơi kỳ quái, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy giấy viết thư đã từng mở ra, bên ngoài chỉ viết ‘Thân gửi nghĩa huynh’, cũng không đề tên, lấy thư bên trong ra, nhìn lướt qua, lông mày lập tức cau lại.
- Hầu gia, đây là giấy viết thư nhận được từ tay Lục Thương Hạc, chính là Hướng Bang chủ tự tay lưu lại.
Hiên Viên Phá trở lại chỗ ngồi:
- Thuộc hạ biết Hướng Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, cho nên sau khi chuyện xảy ra, tìm tới Lục Thương Hạc, Lục Thương Hạc liền giao ra phong thư này. Nội dung trong thư, Hầu gia cũng nhìn rồi, nghe nói hôm đó Lục Thương Hạc và Hầu gia cùng Hướng Bang chủ tới Bạch Mã Sơn đi săn, trên đường cũng có nhiều người nhìn thấy, hẳn là chuyện có thật? Tề Ninh cau mày nói:
- Quả thực có việc này!
- Hướng Bang chủ đi săn nửa đường, bỗng nhiên thấy khó chịu trong người cho nên rời khỏi Bạch Mã Sơn trước.
Hiên Viên Phá chăm chú nhìn Tề Ninh nói:
- Chờ mọi người đi săn trở về, Hướng Bang chủ đã rời đi, lưu lại phong thư này.
Tề Ninh đương nhiên biết phong thư này chính là giả mạo, ngày đó có thư ngụy tạo khác, Tề Ninh còn giao cho Hướng Bách Ảnh nhìn qua, lúc ấy chứng minh tin nhắn là giả, tờ giấy kia lưu lại cũng vô dụng, cũng không giữ lại. Lúc này đột nhiên xuất hiện phong thư này, trong này đương nhiên có rắp tâm hại người.
- Trong thư nói rất rõ ràng, Hướng Bang chủ ước hẹn với người khác, muốn một mình phó ước.
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ rốt cuộc phó ước với ai, trong lòng cũng không nói rõ ràng, nhưng sau khi chuyện xảy ra, theo ta phỏng đoán, Hướng Bang chủ hẳn là đi gặp Hắc Liên Giáo chủ.
Y dừng một chút mới hỏi:
- Hầu gia, lời ta nói có sơ hở hay không?
Tề Ninh nghĩ thầm lời ngươi nói đại khái không tồi, thế nhưng điểm chết người nhất là khớp nối không hợp, nhưng hắn không lập tức phản bác.
Hắn biết chuyện trong này cực kỳ quỷ dị, cũng cực kỳ phức tạp. Nên hắn kiên nhẫn nghe nghe Hiên Viên Phá lý giải sự việc, cười nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Ba ngày sau khi Hướng Bang chủ rời đi, đột nhiên xuất hiện ở trấn Tân Bình.
Hiên Viên Phá nói:
- Trấn Tân Bình là trụ sở của Khuê Mộc Lang Phân đà Cái Bang, lúc ấy Bạch Hổ Trưởng lão ngay ở trấn Tân Bình, lúc nhìn thấy Hướng Bang chủ, Hướng Bang chủ đã trọng thương thoi thóp.
Tề Ninh nghĩ thầm lời này cũng không nói sai. Hiên Viên Phá tiếp tục nói:
- Theo lời Bạch Hổ Trưởng lão và mấy vị đệ tử Cái Bang cùng ở đó, lúc ấy Hướng Bang chủ đã vô lực xoay chuyển, nhưng trước khi chết chính miệng nói với họ, là Hắc Liên Giáo chủ dùng tà công đả thương hắn. Hơn nữa hắn còn giao chiếc nhẫn Thanh Mộc cho Bạch Hổ Trưởng lão, phó thác hậu sự.
Tề Ninh cau mày nói:
- Nói cách khác, Hướng Bang chủ chết ở trấn Tân Bình.
Hắn cười nhạt một tiếng hỏi:
- Đã như vậy, thi thể của Hướng Bang chủ đương nhiên ở trong tay Bạch Hổ Trưởng lão, điều này không sai chứ. Trên giang hồ xảy ra chuyện lớn như vậy, Hiên Viên Giáo úy là người của Thần Hầu Phủ, đương nhiên tự mình hỏi đến, chắc hẳn đã thấy qua thi thể của Hướng Bang chủ.
Hiên Viên Phá lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng nói:
- Ti chức cũng không nhìn thấy, bởi vì thi thể của Hướng Bang chủ đã bị người khác đánh cắp.

Tề Ninh giật mình, mày nhíu lại dính chặt vào nhau:
- Thi thể bị đánh cắp rồi? Bạch Hổ trưởng lão nói thế sao?
Hiên Viên Phá nói:
- Hướng Bang chủ gắng hết sức tàn, chạy tới phân đà Khuê Mộc Lang ở trấn Tân Bình vạch mặt hung phạm, lại sắp xếp đại sự Cái Bang, sau đó đã trút hơi thở cuối cùng.
Vẻ mặt nặng nề, Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Bạch Hổ trưởng lão biết việc này rất quan trọng, một khi tin tức Hướng Bang chủ bị hại rò rỉ ra ngoài e rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn nên trưởng lão đã cho phong tỏa tin tức. Trưởng lão biết Bang chủ và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, vốn dĩ chuyện trong bang không nên để người ngoài nhúng tay vào, nhưng Bang chủ với Lục Thương Hạc tình như thủ túc, giờ Bang chủ ngộ hại, Bạch trưởng lão phải bàn bạc chuyện hậu sự với Lục Thương Hạc.
Tề Ninh thầm nghĩ quả nhiên sau khi Hướng Bách Ảnh chạy thoát, hai kẻ hèn hạ này có mưu đồ khác, hỏi:
- Thi thể Hướng Bang chủ bị trộm đi như thế nào?
Hắn thật sự muốn biết hai người kia đến tột cùng muốn chơi theo kiểu gì.
- Bạch Hổ trưởng lão an trí thi thể của Hướng Bang chủ ở một nơi bí mật, còn phái các hảo thủ trong bang phái canh gác trông nom.
Hiên Viên Phá từ tốn nói:
- Theo lời lão nói, lão chuẩn bị báo tin cho ba vị trưởng lão khác và phủ Thần Hầu ở Kinh, nhưng sau khi Lục Thương Hạc đến, hai người cùng đến thăm di thể của Hướng Bang chủ thì phát hiện di thể đã không cánh mà bay. Không chỉ thế mà sáu đệ tử Cái Bang được giao nhiệm vụ canh gác cũng đã bị sát hại.
Tề Ninh cảm thấy kinh hoàng, nhưng lập tức hiểu ra có lẽ sáu đệ tử Cái Bang đó chết trong tay Bạch Hổ trưởng lão. Hắn nghĩ bụng: “Hai người này quả là ác độc, vì âm mưu của mình mà không thèm quan tâm tới tính mạng của sáu người đề tử Cái Bang”.
Nhưng ngẫm lại, hai người này ngay cả Bang chủ Cái Bang còn dám mưu hại, chỉ sáu tên đệ tử Cái Bang thì có đáng là gì.
- Nói cách khác, ngoại trừ Bạch Hổ trưởng lão và những đệ tử Cái Bang đó không còn ai khác tận mắt nhìn thấy di thể của Hướng Bang chủ.
Tề Ninh nói bằng giọng bình tĩnh:
- Lời phó thác lúc lâm chung của Hướng Bang chủ cũng chỉ là lời tường thuật từ một phía của Bạch Hổ.
Vi Thư Đồng lão luyện tới mức nào cơ chứ, sao y không nhận ra hàm ý hoài nghi trong lời nói của Tề Ninh. Y vuốt râu, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, Hầu gia, đây vốn là chuyện trên giang hồ, ta thật sự không tiện nhúng tay vào quá nhiều. Nhưng dù sao chuyện cũng phát sinh trên đất Tây Xuyên, ta đây mạo muội nói hai câu.
Hiên Viên Giáo úy vội nói:
- Mai sau vụ án tử này sẽ còn làm phiền Vi đại nhân nhiều, nếu Vi đại nhân có phát hiện gì, xin đại nhân chỉ giáo!
Vi Thư Đồng cười, đáp:
- Ta chỉ có vài điểm không hiểu lắm. Đầu tiên, tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ, một lần tấn công đã đưa Hắc Liên Giáo vào tuyệt cảnh, vì thế hẳn là Hắc Liên Giáo cũng biết rõ thực lực của họ. Chống lại tám bang mười sáu phái gần như là chuyện bất khả thi. Thu Thiên Dịch có thể vào Kinh đền tội đã chứng minh họ quả thật không có ý định tiếp tục khai chiến, vậy sao Giáo chủ Hắc Liên Giáo còn giết Bang chủ Cái Bang?
- Hắc Liên Giáo âm tà độc ác, Giáo chủ Hắc Liên Giáo tuy là một vị đại tông sư nhưng làm gì cũng lén lút. Có lẽ y ghi hận việc tám bang mười sáu phái tiến đánh núi Thiên Vụ nên muốn trả thù.
Sau khi Nghiêm Lăng Hiện vào cửa, vẫn chưa lên tiếng. Bấy giờ gã mới nói ra suy nghĩ của mình:
- Yêu nhân quỷ mị, vốn đã không làm việc theo lẽ thường.
- Lời Phá Quân Giáo úy có lẽ cũng có lý.
Vi Thư Đồng không bắt bẻ gã, vừa cười vừa nói:
- Nếu như nói Hắc Liên Giáo chủ quả thật giết Hướng Bang chủ, vậy thì mục đích của y đã đạt được, tại sao lại đánh cắp thi thể của Hướng Bang chủ? Đương nhiên, có khả năng thi thể của Hướng Bang chủ không phải do Hắc Liên Giáo trộm. Trong thiên hạ, có ai dám đột nhập vào phân đà Cái Bang, giết chết đệ tử Cái Bang, đánh cắp thi thể Bang chủ đây?
Nghiêm Lăng Hiện há hốc mồm, không trả lời được.
Tề Ninh thầm nghĩ Vi Thư Đồng quả nhiên không phải người thường, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề trong câu chuyện.
Hiên Viên Phá trầm ngâm một thời gian, rốt cuộc nói:
- Vi đại nhân nói cực kỳ chí lí, ngay từ đầu ti chức đúng là có nghi ngờ này. Sau này mới biết được có lẽ Hắc Liên Giáo còn có mưu đồ khác lớn hơn.
- Ồ?
Tề Ninh nâng chung trà lên, hỏi:
- Sao lại nói thế?
- Chết không thấy xác, mà lại phong tỏa tin tức ngay từ đầu, trên giang hồ không mấy ai biết Hướng Bang chủ đã bị hại.
Hiên Viên Phá phân tích:
- Vi đại nhân nói thật sự rất có lý.
Không thấy thi thể, ngay cả ti chức cũng không tin cao thủ như Hướng Bang chủ lại bị ngộ hại như vậy.
Tề Ninh nhẹ gật đầu. Hiên Viên Phá nói tiếp:
- Mà mục đích Hắc Liên Giáo đánh cắp thi thể là để khiến Bạch Hổ trưởng lão không thể chứng minh được Hướng Bang chủ thật sự đã bị hại.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Hiên Viên Giáo úy, ngươi nói thế khiến ta cũng bắt đầu hồ đồ rồi. Ý ngươi là Hắc Liên Giáo chủ giết Hướng Bang chủ, lại sợ giang hồ biết tin Hướng Bang chủ bị hại nên mới cướp thi thể. Nói trắng ra là Hắc Liên Giáo chủ sợ không dám công khai việc này.
- Đường đường là đại tông sư, đã làm rồi còn sợ đầu sợ đuôi, nghe không giống phong cách làm việc của nhóm cao thủ đó.
Vi Thư Đồng nói.
Hiên Viên Phá nói:
- Không sai, ti chức đã nói là Hắc Liên Giáo có mưu đồ khác càng lớn hơn.
Ngừng một chút y mới nói:
- Trước lúc lâm chung Hướng Bang chủ đã nói với Bạch Hổ trưởng lão một việc. Theo lời thuật lại của Bạch Hổ trưởng lão, hình như Hắc Liên Giáo định là sau khi giết chết Hướng Bang chủ sẽ cho người thay thế vị trí của Hướng Bang chủ, khống chế Cái Bang.
Vi Thư Đồng hơi thay đổi sắc mặt.
Mặc dù Tề Ninh đã biết trước mọi thứ là âm mưu, nhưng cũng nhíu mày, hỏi:
- Thay Hướng Bang chủ khống chế Cái Bang? Chẳng lẽ là người si nói mộng? Hắc Liên Giáo có năng lực gì có thể cho người thay thế Hướng Bang chủ?
Hiên Viên Phá hỏi:
- Hầu gia, Quỷ sứ của Hắc Liên Giáo – Lạc Vô Ảnh, hẳn ngài còn nhớ hắn. Thuật dịch dung của người này có thể đứng trong ba người đứng đầu giang hồ.
Tề Ninh lập tức hiểu ý:
- Ngươi muốn nói, Hắc Liên Giáo giết chết Hướng Bang chủ rồi để Lạc Vô Ảnh giả thành Hướng Bang chủ, qua đó khống chế Cái Bang?
- Lúc cận kề cái chết Hướng Bang chủ đã rất yếu, không còn sức để nói nhiều, nhưng theo ý của hắn thì chính thế.
Hiên Viên Phá nói:
- Việc này chưa được loan truyền trên giang hồ, nhưng Bạch Hổ trưởng lão đã loan tin truyền báo các phân đà Cái Bang ở Tây Xuyên, phàm ai nhìn thấy người nào giả mạo Hướng Bang chủ thì phải lập tức giết chết.
Tề Ninh run lên, thầm nghĩ một chiêu này của Bạch Hổ trưởng lão thật âm độc. Làm thế thì dù cho Hướng Bách Ảnh có xuất hiện cũng sẽ bị các đệ tử Cái Bang tưởng nhầm là người giả mạo của Hắc Liên Giáo, ra tay giết chết.
Tất nhiên Bạch Hổ đã biết bây giờ Hướng Bách Ảnh đã mất hết võ công, nên đệ tử Cái Bang gặp phải Hướng Bách Ảnh chẳng cần lo lắng Hướng Bách Ảnh sẽ phản kháng.
Nhưng hắn lập tức nhớ tới Hướng Bách Ảnh đã đánh giá người này là kẻ tài trí bình thường, quỷ kế độc ác và âm hiểm như thế e là nhờ có Lục Thương Hạc đứng sau bày tính.
Trong lòng Tề Ninh biết chỉ cần bây giờ hắn nói cho Hiên Viên Phá biết Hướng Bách Ảnh đang ẩn thân ở Tang Động của núi Hắc Nham, hắn tự dẫn theo Hiên Viên Phá đến gặp Hướng Bách Ảnh thì âm mưu của Bạch Hổ sẽ bị vạch trần ngay.
Nhưng Hướng Bách Ảnh đã liên tục dặn dò hắn không được tiết lộ nơi mình ẩn thân, thậm chí không được nói thẳng cho Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, Tề Ninh không thể nói thất hứa.
Trong thâm tâm hắn hiểu rõ nỗi băn khoăn của Hướng Bách Ảnh.
Y sợ có người biết chỗ y ẩn thân sẽ khống chế y trong tay, từ đó đùa bỡn Cái Bang. Thân là Bang chủ Cái Bang, Hướng Bách Ảnh phải cân nhắc đến hưng suy tồn vong của Cái Bang. Y tất nhiên không hi vọng bởi y bị khống chế mà khiến Cái Bang cũng trở thành con rối của mấy thế lực có ý đồ đen tối.
Phủ Thần Hầu và thế lực giang hồ xưa nay ở thế lợi dụng lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau. Nếu phủ Thần Hầu biết Hướng Bách Ảnh còn sống mà lại mất hết võ công, với tính cách của Tây Môn Vô Ngân, y không đời nào bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như thế. Hướng Bách Ảnh thậm chí còn không thể hoàn toàn tin tưởng Không Tàng đại sư của Đại Quang Minh Tự, huống chi là phủ Thần Hầu vốn có gút mắc về lợi ích.
Trong khi đang mải mê suy nghĩ, Tề Ninh chợt nhận ra tuy rằng âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ trưởng lão có nhiều sơ hở, nhưng mình bây giờ lại bị âm mưu của đối phương làm cho rối rắm.
Chiêu này của đối phương có thể nói là lợi hại vô cùng, chẳng những đẩy Hướng Bách Ảnh vào con đường chết mà thậm chí còn cuốn mình vào trong đó.
Trên đỉnh núi Liên Hoa, mọi người đều tận mắt chứng kiến Cẩm Y Hầu có ý bãi binh ngừng chiến, nếu mọi việc trôi đi êm ả thì chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng nếu chiến tranh lại diễn ra lần nữa, Hắc Liên Giáo tiến hành trả thù tám bang mười sáu phái, thậm chí là trả thù phủ Thần Hầu, vậy thì tất cả mũi giáo sẽ đồng loạt chĩa về phía Cẩm Y Hầu.
Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, khi gió xuân thổi qua cỏ sẽ lại mọc lên tươi tốt. Không thể diệt cỏ tận gốc, mọi người đều nghĩ nguyên nhân nằm ở chỗ Cẩm Y Hầu.
Lục Thương Hạc, không nghi ngờ gì, hiểu rõ tính cách của Hướng Bách Ảnh không thua gì bản thân Hướng Bách Ảnh. Y biết sau khi Hướng Bách Ảnh trọng thương sẽ không để lộ hành tung để tránh phủ Thần Hầu có cơ hội khống chế mình. Y cũng biết Hướng Bách Ảnh không hi vọng thế lực bên ngoài nhúng tay vào sự vụ của Cái Bang. Cũng bởi nguyên nhân này, coi như Hướng Bách Ảnh còn sống cũng không có khả năng đứng ra vạch mặt Bạch Hổ.
Thế lực triều đình và giang hồ rắc rối, phức tạp, kèm theo sự cảnh giác lẫn nhau, phân chia rõ ràng.
Lục Thương Hạc thân là bậc lão làng chốn giang hồ, tất nhiên đã sớm tinh tường mối quan hệ giữa lợi và hại trong đó, lúc này mới dám bí quá hóa liều, đi một bước cờ cực kỳ hung ác nhưng cũng hiểm hóc không kém này.
Muốn vạch trần âm mưu của Lục Thương Hạc và Bạch Hổ, Tề Ninh nhất định phải chứng minh được Hướng Bách Ảnh còn sống. Muốn chứng minh y còn sống hắn nhất định phải để Hướng Bách Ảnh ra mặt. Nhưng bây giờ Hướng Bách Ảnh không thể để lộ tung tích, trong nháy mắt Tề Ninh cảm thấy bản thân đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Thấy sắc mặt Tề Ninh nặng nề, những người còn lại tưởng hắn đau buồn vì cái chết của Hướng Bách Ảnh. Tây Môn Chiến Anh thấy Tề Ninh như vậy cũng mềm lòng.
Lúc nàng thấy Tề Ninh ra vẻ cà lơ phất phơ liền thấy tức giận ngay, nhịn không được phải châm chọc vài câu. Nhưng nhìn thấy Tề Ninh nặng nề tâm sự nàng cũng sẽ đau buồn và lo lắng cho hắn.
Tề Ninh biết mối quan hệ lợi ích trong này rắc rối và phức tạp lắm, trước mắt hắn phải bảo vệ Hướng Bách Ảnh thật chu đáo, chuyện khác thì đành từ từ mà tính. Hắn hỏi:
- Tiếp theo Hiên Viên Giáo úy muốn điều tra xem Hắc Liên Giáo có liên quan tới chuyện này không đúng không?
- Hắc Liên Giáo đã đánh cắp cả thi thể rồi thì sao chịu thừa nhận cho được?
Nghiêm Lăng Hiện nhảy vào nói:
- Sớm biết như vậy ngày đó đã diệt sạch đám Hắc Liên Giáo, diệt cỏ tận gốc, giết cho gà chó không tha. Đám yêu nhân này trời sinh tính tình độc ác, vốn không thể bỏ qua cho chúng, giờ quả nhiên đã ủ ra họa lớn. Bang chủ Cái Bang chết sẽ khiến giang hồ đại loạn.
Người nghe đều biết gã đang nhắm vào Tề Ninh, trách Tề Ninh ngày đó can thiệp vào, cứu Hắc Liên Giáo về từ trong cõi chết.
- Im ngay!
Hiên Viên Phá trầm giọng quát:
- Từ khi nào ngươi đã có quyền nói chuyện ở đây?
Y khoát tay, gắt:
- Cút ra ngoài cho ta!
Nghiêm Lăng Hiện bị Hiên Viên Phá quát lớn trước mặt mọi người, không nuốt được tức, cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tề Ninh nghĩ bụng Nghiêm Lăng Hiện trẻ tuổi nóng tính, nói chuyện hơi lỗ mãng cũng có thể bỏ qua. Nhưng nếu ở trong vòng tròn của phủ Thần Hầu, hẳn cũng hiểu được quy củ. Mình là Hầu tước, Vi Thư Đồng là Thứ sử Tây Xuyên, Hiên Viên Phá mỗi lời nói ra đều phải suy nghĩ thật cẩn thận, tiểu tử này dào đâu ra lá gan lớn tới nỗi dám trách cứ ở chỗ này, dám chĩa mũi dùi về phía mình?
Ánh mắt hắn đảo qua Tây Môn Chiến Anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt Tây Môn Chiến Anh cũng đang hướng về mình. Bốn mắt giao nhau, thân hình Tây Môn Chiến Anh run lên, rồi nàng nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tề Ninh nhìn Nghiêm Lăng Hiện đang bước ra đại môn, lại chuyển mắt sang Tây Môn Chiến Anh, bỗng nhiên hiểu ra, bên môi nở nụ cười mỉm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận