Cẩm Y Xuân Thu

Chương 247: Dây thừng đen

Tề Ninh thấy A Não nói chuyện nghiêm túc, nhưng nàng giảo hoạt đa đoan, đối với nàng, Tề Ninh quả thực sẽ không tin tưởng.
- Ngươi nói sư phụ ngươi sẽ không hạ độc, vậy dịch độc lan truyền khắp kinh thành, vì sao lại có độc Cổ Noãn?
Tề Ninh lạnh như băng hỏi.
A Não đáp:
- Cái này có gì kỳ quái chứ, Miêu Dương nuôi cổ độc cũng không chỉ có sư phụ, muốn tìm được độc Cổ Noãn dễ như trở bàn tay. Nếu như ngươi muốn, ta có thể tìm cho ngươi cả một phòng.
- Hả?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Thế nhưng Kim Cổ Trùng chắc sẽ không thấy nhiều chứ? Vân Chưng Hồng Diệp thấy nhiều sao?
A Não khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi cũng biết những thứ này?
- Cho Kim Cổ Trùng ăn Vân Chưng Hồng Diệp, trứng độc của chúng cực kỳ mạnh.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Ngoại trừ sư phụ ngươi ra, chẳng lẽ còn có những người khác nuôi dưỡng loại Kim Cổ Trùng này?
- Ngươi là nói, độc dược lan truyền khắp kinh thành lần này, trong đó có noãn độc của Kim Cổ Trùng?
A Não lại hơi kinh ngạc:
- Sẽ không đâu, Kim Độc Trùng là bảo bối của sư phụ, sẽ không để người khác lấy được.
Nàng nhíu mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ sư phụ thực sự chạy tới kinh thành hạ độc? Tại sao lại không nói với ta một tiếng?
Tề Ninh cau mày nói:
- Ngươi cũng thừa nhận là Độc Vương Cửu Khê hạ độc?
- Ta cũng không biết.
A Não mở to mắt nói:
- Theo lý thuyết, sư phụ không có khả năng chạy đến kinh thành hạ độc những tên ăn mày thối kia, thế nhưng Kim Cổ Trùng chỉ sư phụ mới có!
Nàng suy nghĩ nói:
- Cho dù thực sự là sư phụ hạ độc, thì liên quan gì tới ta chứ? Các ngươi thả ta ra, đi bắt sư phụ ta là được.
- Ngươi là đệ tử của Độc Vương Cửu Khê, làm sao có thể thoát khỏi liên quan?
Tề Ninh cười lạnh nói.
A Não lại cười nói:
- Vậy còn không dễ làm sao, từ nay trở đi, ta và sư phụ một đao cắt đứt, từ hôm nay ta không nhận hắn làm sư không phải là được rồi sao? Ta và hắn không phải thầy trò, hắn làm chuyện gì đương nhiên không liên quan tới ta.
Tề Ninh rùng mình, thầm nghĩ tiểu yêu nữ này quả thực trời sinh tính lạnh lẽo, có câu một ngày là thầy cả đời là cha, nhưng nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, đơn giản giống như ăn cơm uống trà vậy, căn bản không hề do dự.
Thấy sắc mặt Tề Ninh lạnh như băng, A Não vội nói:
- Sư phụ ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, các ngươi rất khó tìm được hắn, cũng không biết hắn ở nơi nào. Chúng ta làm giao dịch, các ngươi thả ta ra, ta dẫn các ngươi đi tìm hắn, bắt hắn giúp các ngươi, ngươi nói có được hay không?
Tề Ninh ánh mắt như dao nói:
- Hắn cuối cùng là sư phụ ngươi, ngươi muốn dẫn chúng ta đi bắt hắn, chẳng phải là khi sư phản tổ?
Ha ha, ngươi quả nhiên tâm địa độc ác, ngay cả sư phụ mình cũng dám gia hại.
- Các ngươi nói sư phụ ta là người xấu, ta đối phó hắn giúp các ngươi cũng không thể được sao?
A Não đáp:
- Vậy các ngươi muốn ta làm gì?
Sư phụ ta cũng nói qua, bước chân vào giang hồ, thì phải tâm ngoan thủ lạt, lúc gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của mình, chuyện gì cũng có thể làm, hắn nói đương nhiên sẽ không sai.
Tề Ninh đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người lạnh lùng hô lên:
- Người nào?
Lập tức nghe được tiếng hô quát vang lên không ngừng, lại nghe có người kêu lên:
- Bắt lấy hắn, chớ để hắn xông vào.
Tề Ninh bỗng nhiên đứng dậy, xoay người chạy tới, liền nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong lòng hoảng sợ.
Nơi này là Thần Hầu Phủ, có thể nói phòng vệ cực kỳ nghiêm mật, thiên hạ hiện giờ, chỉ sợ không mấy người dám làm càn ở đây, nhưng nghe được âm thanh bên ngoài, rõ ràng có người xâm nhập vào.
Đầu hắn suy nghĩ như điện, trong lòng lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ lại có người chạy tới cướp ngục, muốn cứu tiểu yêu nữ?
Nếu như thực sự là vậy, thì cho thấy lần này tiểu yêu nữ vào kinh quả thực có đồng đảng. Hắn vốn hoài nghi có thể dịch độc này lần này chỉ là có ngươi vu oan hãm hại Độc Vương Cửu Khê thậm chí là Hắc Liên Thánh Giáo, lúc này lại cảm thấy Hắc Liên Thánh Giáo chưa hẳn thực sự vô tội.
Bên ngoài nhà đá là một lối đi chật hẹp, Tề Ninh vọt tới hành lang, chợt nghe tiếng vang bang bang, dường như người tới đã vọt vào trong nhà đá. Hắn hoảng sợ trong lòng, cũng không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, hắn rút hàn nhận ra nắm trong tay.
Đối phương đã dám xông vào Thần Hầu Phủ, chính là kẻ xấu, võ công tuyệt đối không yếu, nếu không tự tiện xông vào Thần Hầu Phủ rất nhiều cao thủ không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Tề Ninh biết rõ võ công của mình hiện giờ nếu chống lại cao thủ chân chính, thực sự là vô lực ngăn cản.
Mặc dù đan điền hắn có nội lực hùng hồn, thế nhưng nội lực trong đan điền hiện giờ căn bản không thể rót vào kinh mạch toàn thân, không cách nào điều vận nội lực, giống như giữ một ngọn núi vàng, lại không có kỹ thuật hái vàng, chỉ có thể trở mắt nhìn.
Trước mắt cũng chỉ có thể trông chờ vào Lục Hợp Thần Công và Tiêu Dao Hành.
Chỉ là Lục Hợp Thần Công mặc dù huyền diệu, lại cần đối phương đụng vào mười một huyệt vị kia mới được, lại còn cần đối phương chủ động thả nội lực mới có thể dung nạp, nếu không Lục Hợp Thần Công căn bản không thể sử dụng, không tạo nên hiệu dụng.
Còn Tiêu Dao Hành, mặc dù vô cùng ảo diệu, nhưng cho tới giờ, Tề Ninh vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo, hơn nữa một khi không gian quá nhỏ hẹp, tác dụng của Tiêu Dao Hành sẽ giảm bớt đi nhiều.
Còn kiếm thuật ghi trên kiếm đồ, Tề Ninh cũng học tập mấy chiêu, chỉ tiếc ngay cả hắn cũng không biết những kiếm thuật kia lúc đối địch phải chăng thực sự có uy lực vô cùng. Tuy nói lần trước ở Đại Quang Minh Tự một chiêu đánh bại Bạch Vũ Hạc, nhưng hiện giờ nghĩ lại, một chiêu kiếm thuật kia đương nhiên vô cùng tinh diệu, nhưng kỳ thực vật may chiếm thành phần cực lớn.
Hắn phản ứng nhanh chóng, biết rõ một khi bị kẻ địch vọt vào trong phòng thẩm vấn này, hậu quả không thể lường được, vừa rồi hắn mới cho các lại viên lui xuống, giờ phút này bên ngoài không có ai hộ vệ.
Hắn tay chân lanh lẹ, một tay nắm hàn nhận, một tay đóng cánh cửa phòng thẩm vấn lại, đó là một cánh cửa đen chế tạo bằng gỗ sơn đen, đóng chặt lại, cài chốt, xoay người cầm dao chạy tới A Não.
Nếu như đối phương muốn nghĩ cách cứu viện A Não, như vậy đối với họ mà nói A Não cực kỳ quan trọng, mình đại khái có thể khống chế A Não, giữ làm con tin, như vậy cho dù đối phương thực sự xông tới, trông thấy A Não bị khống chế trong tay mình, chắc chắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn đang tính toán, bước hai bước về phía A Não, chợt nghe một tiếng động vang lên, phía sau truyền đến một tiếng vang cực lớn, còn chưa kịp quay đầu lại, một nguồn sức mạnh vọt tới phía sau, phần lưng lập tức bị một vật đánh trúng. Tề Ninh cảm thấy đụng vào lưng mình chính là cánh cửa gỗ đen, trong lòng hoảng sợ, cánh cửa gỗ kia đánh trúng thân thể hắn, cả người hắn đã bị đụng bay ra ngoài.
A Não nhìn thấy Tề Ninh bay thẳng về phía mình, thân thể nhỏ nhắn lóe lên, Tề Ninh đùng một tiếng, đã đụng vào mặt tường.
Trong chớp mắt Tề Ninh cảm thấy dường như xương cốt toàn thân đã vỡ vụn, đầu váng mắt hoa, từ trên mặt tường ngã xuống đất.
Hắn nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể động đậy, trong mơ hồ trông thấy một bóng người vọt vào giống như quỷ mị, tay cầm một thanh đại đao sáng loáng, hàn quang như băng, tới bên cạnh A Não, trầm giọng nói:
- Giang hai tay!
A Não vô cùng nghe lời, giang hai tay. Người kia giơ tay chém xuống, mấy tiếng keng keng liên tục, đã chém đứt toàn bộ khóa sắt trên tay chân A Não.
Toàn thân Tề Ninh đau đớn kịch liệt, cũng không biết rốt cuộc bị thương ở đâu, trước ngực huyết khí quay cuồng, cực kỳ khó chịu, tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể nhìn, trong lòng nghĩ đối phương quả nhiên là đến nghĩ cách cứu viện A Não, binh khí trong tay đối phương quả thực rất cao minh, chém sắt như chém bùn.
Hắn trông thấy người kia mặc quần áo cứng cáp màu đen, dùng khăn trùm toàn bộ đầu, chỉ lộ hai mắt.
- Đi theo ta, đi!
Giọng người kia hơi già, lão nâng đao xoay người rời đi.
Liền nghe tiếng bước chân truyền đến trong thông đạo, có người đang xông về phía này. Tề Ninh cũng không biết là lại viên Thần Hầu Phủ tới đây trợ giúp hay là đồng đảng của người này theo tới.
- Chờ một chút.
A Não đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Tề Ninh nằm dưới đất, cười hì hì chỉ Tề Ninh nói:
- Người nọ là một Hầu gia, người nơi này đều nghe hắn nói chuyện, bắt hắn trong tay, những người kia sẽ không dám ngăn cản chúng ta.
Tề Ninh tức giận trong lòng, hối hận vừa rồi không thu thập tiểu yêu nữ này một phen, chỉ là hắn làm sao có thể nghĩ đến, lại có người dám vọt thẳng vào Thần Hầu Phủ cứu người.
Người này chẳng những võ nghệ rất cao minh, cũng ăn tim hùm gan báo.
Người áo đen xoay người nhìn Tề Ninh một cái, đúng lúc này liền thấy hai lại viên Thần Hầu Phủ từ bên ngoài xông tới, động tác cực nhanh, một trái một phải vây người áo đen lại.
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, tay trái cầm đao, tay phải nâng lên, vài ánh sáng lạnh bắn ra từ chiếc nỏ trên lòng bàn tay y, nhanh như thiểm điện, bắn thẳng tới một gã lại viên. Lại viên kia vung đao như điện, leng keng vài tiếng, đã gạt mấy ánh sáng lạnh ra, thế nhưng thân hình gã lập tức run một cái, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Trong lòng Tề Ninh biết người áo đen bắn ra rất nhiều ám khí, mặc dù lại viên kia gạt ra một ít, nhưng vẫn bị số còn lại bắn trúng, trong ám khí kia rõ ràng có độc, cho nên sau khi bị đánh trúng, lại viên kia lập tức trúng độc, trong lúc nhất thời không biết là sống hay chết.
Một tên lại viên khác vung đao chém lại, thân hình người áo đen lui ra sau một bước, tay cầm đao vung lên, keng một tiếng, hai đao chạm nhau, đại đao trong tay lại viên kia đứt gãy, gã ngây người một chút. Người áo đen lại xông tới giống như quỷ mị, một chưởng vỗ thẳng vào ngực người kia, người kia liền bị đánh bay ra ngoài.
Người áo đen cũng không chậm trễ, quay người lại, nâng cánh tay phải chĩa thẳng Tề Ninh, Tề Ninh hoảng sợ trong lòng, chỉ nghĩ người áo đen này muốn bắn ám khí với mình, thầm nghĩ chẳng lẽ lão tử đần độn chết ở nơi này?
Lại thấy dường như cổ tay người áo đen có một con rắn xông thẳng tới, trong nháy mắt quấn lấy cổ Tề Ninh. Sau khi bị cuốn Tề Ninh muốn biết được không phải là rắn, mà là một sợi dây thừng màu đen, chỉ là dây thừng này hơi khác dây thừng bình thường, hơi trơn trượt, thậm chí còn mang theo mùi hôi thối.
Người áo đen vung tay, Tề Ninh đã bị dây thừng cuốn qua, người áo đen thuận tay tóm lấy hông Tề Ninh, trầm giọng nói:
- Đi!
Lão mang theo Tề Ninh, phóng ra ngoài nhà đá, tiểu yêu nữ cười hì hì đi theo phía sau người áo đen, nhanh chóng chạy ra.
Chưa chạy ra khỏi hành lang, liền nghe có người bên ngoài hô lên:
- Đóng cửa sắt lại, nhốt chúng bên trong.
Lại có người lớn tiếng nói:
- Hầu gia còn ở bên trong, phải cứu Hầu gia.
Lập tức nghe được tiếng Hiên Viên Phá nói:
- Bày trận, không thể để kẻ gian chạy.
Người áo đen kia vọt tới cửa sắt, cửa sắt kia cũng không đóng lại.
Tề Ninh bị người áo đen mang theo, toàn thân đau buốt, đầu váng mắt hoa, miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa sắt có hơn mười tên lại viên Thần Hầu Phủ chắn đường đi, có người mang theo binh khí, cũng có mấy người nâng tên nỏ, nhắm ngay cửa sắt.

-Dừng!
Mọi người nhất thời không dám bắn tên.
Trong lòng Tề Ninh nghĩ cái tên Hiên Viên Phá này cũng có chừng có mực, biết quan tâm đến mình, nhưng hắn cũng rõ, nếu như đường đường là một vị Cẩm Y Hầu mà thật sự chết trong Thần Hầu phủ thì đừng nói đến chuyện đám quan viên của Thần Hầu phủ không gánh nổi, mà e là ngay cả chính Tây Môn Vô Ngân cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành gì cho cam.
Lúc này đã biết người trước kia tới cứu viện A Não gần như chỉ có một mình người áo đen này, trong lòng càng kinh hãi hơn, rồi lại nghĩ tới Thần Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, vậy mà người áo đen này có thể thâm nhập sâu vào trong như đi vào chốn không người, xem ra hắn đã đánh giá cao mấy cái thùng cơm ở Thần Hầu phủ này rồi.
A Não coi người áo đen như khiên chắn, trốn tiệt phía sau, nhìn thấy quan viên Thần Hầu phủ không bắn tên, nên ló đầu ra, cười hi hi nói:
-Con đã nói là có tên này trong tay thì bọn chúng không dám ra tay mà.
Hiên Viên Phá lạnh lùng nhìn người áo đen, trầm giọng nói:
-Ngươi còn biết nơi này là Thần Hầu phủ ư?!
Người áo đen chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp.
-Bây giờ ngươi thả Hầu gia ra, tự buông tay chịu trói, có lẽ chúng ta còn suy nghĩ tới chuyện khoan hồng.
Hiên Viên Phá nói:
-Bằng không, cho dù ngươi có thật sự trốn khỏi Thần Hầu phủ, chạy được tới tận chân trời góc bể, thì chắc chắn cũng sẽ bị bắt về!
Người áo đen cất giọng khàn khàn:
-Cho người lui ra, tránh đường, đợi chúng ta an toàn thì hắn có thể giữ được mạng.
-Không có chuyện đó đâu!
Hiên Viên Phá đáp thản nhiên:
-Từ khi Thần Hầu phủ được lập ra tới nay, chưa từng có phạm nhân nào bình yên ra khỏi nơi đây, lần này cũng không có ngoại lệ!
-Vậy từ khi Thần hầu phủ được lập ra tới nay, đã từng có vị Hầu gia nào chết ở đây chưa?
A Não cười hì hì nói tiếp:
-Nếu ngươi không để chúng ta đi, thì hôm nay Hầu gia sẽ phải chết ở đây!
Hiên Viên Phá cau mày, đám quan viên trong Thần Hầu phủ cũng đưa mắt nhìn nhau.
Thần Hầu phủ uy danh khắp thiên hạ, quan lại trong triều đương nhiên không dám thất lễ, tất cả thế lực trong giang hồ cũng tôn trọng có thừa, không dám đắc tội.
Chẳng ai ngờ, có ngày có kẻ cả gan dám xông vào Thần Hầu phủ cướp người.
Hiên Viên Phá hơi cau mày, ánh mắt sắc như đao, nói:
-Nếu như các ngươi dám làm Hầu gia bị thương thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan!
-Như vậy cũng chẳng sao cả!
Tiểu yêu nữ cười đáp:
-Hầu gia chết thì coi như chúng ta góp thêm mạng, tính ra thì chúng ta có lợi. Hơn nữa nếu vị Hầu gia này thật sự chết ở nơi đây thì các ngươi nhất định cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nói không chừng phải chết cả đám ấy chứ. Bị A Não nói trúng tim đen, ánh mắt Hiên Viên Phá lóe lên một chút tàn khốc.
Đúng lúc này bỗng có một tiếng quát vang lên, có không ít quan viên Thần Hầu phủ biến sắc, chỉ thấy một bóng người vọt ra từ nhà đá phía bên sườn, vung một cây trường tiên quất về phía người áo đen, người ra tay mặc trang phục của quan viên Thần Hầu phủ, nhưng dáng người thướt tha, rõ ràng là nữ tử.
Hiên Viên Phá cũng đã nhìn ra, người đột nhiên ra tay kia, chính là Tây Môn Chiến Anh.
Trong lòng y biết võ công của người áo đen này cực kỳ lợi hại, mà võ công của Tây Môn Chiến Anh thì kém đối phương rất xa, ra tay thiếu suy nghĩ thế này, nếu không chiếm được ưu thế, chỉ sợ sẽ xảy ra tai họa, y lạnh lùng quát:
-Tiểu sư muội mau dừng tay!
Có điều ngăn cản thì đã muộn, trường tiên của Tây Môn Chiến Anh vung ra, người áo đen liếc mắt nhìn một chút, thả Tề Ninh, nháy mắt giơ tay, ra tay sau mà tới trước, chiếc dây thừng đen trong cổ tay lại lao ra, va chạm với trường tiên của Tây Môn Chiến Anh.
Kinh nghiệm thực chiến của Hiên Viên Phá rất nhiều, vừa thấy cảnh ấy đã nhanh chóng lạnh giọng quát:
-Tiểu sư muội mau buông tay ra!
Mặc dù Tây Môn Chiến Anh ở Thần Hầu phủ nhiều năm nhưng kinh nghiệm thực chiến không nhiều, tuy rằng có nghe thấy tiếng quát của Hiên Viên Phá, nhưng khi cảm giác trường tiên trên tay siết lại, nàng không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, rồi lập tức cảm giác như trường tiên bị một lực hút mạnh mẽ kéo qua, cả người nàng cũng bị cuốn theo trường tiên, tới lúc này muốn buông tay ra thì đã không còn kịp nữa rồi, thân mình nàng nhanh chóng bị lực hút này kéo đi.
Hiên Viên Phá hơi biến sắc, hai chân đạp một cái, như mũi tên rời khỏi dây cung bay vọt lên, nhưng khoảng cách khá xa cho nên y chưa tới gần, người áo đen đã dùng dây thừng kéo Tây Môn Chiến Anh tới bên cạnh, đưa tay bóp cái cổ trắng nõn của Tây Môn Chiến Anh, lạnh giọng nói:
-Ai dám ra tay?
Mọi người đều biến sắc, Hiên Viên Phá cũng đáp xuống mặt đất, trong mắt đượm vẻ chán nản xen lẫn lạnh lùng, y lạnh lùng lên tiếng:
-Thả muội ấy ra!
Tề Ninh nằm rạp trên đất, muốn nhúc nhích, nhưng toàn thân đau buốt, đầu óc cũng mê man, mặc dù nghe thấy tiếng hai bên tranh chấp, nhưng không thể nhìn thấy hành động của hai bên.
Người áo đen quay đầu nhìn một cái, A Não lập tức hiểu ý, lúc nãy khi ả đi ra từ nhà đá, thuận tay nhặt một cây đao dưới đất lên, lúc này ả cầm đao gác lên cổ Tây Môn Chiến Anh, cười hì hì nói:
-Nếu có kẻ nào dám xông lên, ta sẽ cắt đứt cổ nàng ta.
Vóc dáng của ả thấp hơn Tây Môn Chiến Anh nhiều, khiến cho tư thế gác đao trên cổ Tây Môn Chiến Anh hơi buồn cười, nhưng mà ai ai cũng đều biết, ả tiểu yêu nữ này trời sinh ác độc, muốn cắt đứt yết hầu của Tây Môn Chiến Anh cũng không phải chuyện khó khăn gì hết.
Bàn tay người áo đen hướng xuống dưới, dây thừng đen lộ ra, cuốn Tề Ninh lên rồi dùng tay xách lấy hắn.
Vốn dĩ Tề Ninh nằm trong tay người áo đen đã đủ khiến quan viên Thần Hầu phủ sợ ném chuột vỡ bình rồi, lúc này đến ngay cả con gái của Thần Hầu cũng bị bắt làm con tin, bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nói Tây Môn Chiến Anh không nghe lệnh, tự ý ra tay, nhưng đến lúc này rồi thì ai còn nghĩ đến chuyện trách cứ nàng ta nữa chứ.
-Ta biết các ngươi còn đang suy nghĩ cách bắt chúng ta.
A Não dương dương đắc ý nói:
-Nhưng mà trong tay chúng ta có con tin, chúng ta không đi được, thì bọn họ phải chết chung với chúng ta!
Đúng lúc này bỗng có giọng nói thản nhiên của ai đó vang lên:
-Các ngươi cũng biết, từ khi được lập ra đến nay, vẫn chưa có kẻ nào dám uy hiếp Thần Hầu phủ.
Cùng với giọng nói vang lên, một bóng người chầm chậm bước ra, đó chính là Tây Môn Vô Ngân!
Vẻ mặt Tây Môn Vô Ngân cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, đánh giá kĩ càng người áo đen kia một phen, cất giọng bình tĩnh:
-Dám xông vào Thần Hầu phủ cướp ngục, ngươi là người đầu tiên!
Người áo đen cất tiếng cười đầy quái dị, nhưng không đáp lời.
Hiên Viên Phá tiến sát đến bên cạnh Tây Môn Vô Ngân, chắp tay nói:
-Thần Hầu, thuộc hạ bất tài!
Tây Môn Vô Ngân giơ tay lên, ý bảo Hiên Viên Phá không cần nói nhiều, nhếch miệng cười nhạt, nhìn thẳng vào người áo đen, mở miệng:
-Ngươi nên biết, cho dù lần này ta thả ngươi đi, nhưng từ nay về sau, Thần Hầu phủ sẽ theo sát ngươi như hình với bóng, cho dù ngươi đi đến bất cứ đâu, thì tới cuối cùng Thần Hầu phủ cũng sẽ bắt được ngươi về.
Giọng nói khàn khàn của người áo đen vang lên:
-Ngươi không phải Thần, ngươi không quản nổi thiên hạ.
-Được.
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
-Hiện giờ ta có thể thả ngươi đi, nhưng ta có một điều kiện.
-Là gì?
Tây Môn Vô Ngân chậm rãi nói:
-Sau khi ngươi trốn khỏi đây, hãy thả bọn họ ra, để bọn họ bình yên vô sự trở về.
Hiên Viên Phá nhíu mày, vội vàng nói:
-Thần Hầu, việc này… Thấy Tây Môn Vô Ngân lườm mình một cái, y không dám nói tiếp nữa.
Người áo đen đáp:
-Điều kiện của ngươi rất được, ta cũng có điều kiện.
-Cứ nói!
-Từ nay trở đi, người của ngươi không được phép cản đường của ta, bởi vì ta không hề muốn giết chết quá nhiều người.
Người áo đen nói tiếp:
-Sau khi ta ra khỏi thành, chắc chắn an toàn, có thể thả bọn họ trở về, nhưng mà trong khoảng thời gian này, ta không hi vọng sẽ nhìn thấy người của Thần Hầu phủ theo sát phía sau.
- Có thể tạm thời Thần Hầu phủ không đuổi bắt ngươi.
Tây Môn Vô Ngân nói:
-Ta chỉ lo rằng, nếu các ngươi mang theo hai con tin thì căn bản không thể thoát khỏi Kinh thành.
-Việc này không nhọc ngươi quan tâm.
Giọng nói khàn khàn của người áo đen vang lên đều đều:
-Phải chăng giao dịch của chúng ta đã xong?
Tây Môn Vô Ngân cười đáp:
-Ta hi vọng ngươi nói lời giữ lấy lời, nếu ngươi thất tín, có thể sẽ mang đến tai họa khôn cùng cho rất nhiều người đấy.
Rồi ông ta chắp hai tay sau lưng, nghiêng người đứng sang một bên cười nói:
-Các ngươi có thể đi rồi.
Các quan trong Thần Hầu Phủ tuy rằng rất kinh ngạc vì Tây Môn Vô Ngân thả đối phương đi dễ dàng, nhưng nếu Thần Hầu đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám cãi lại.
Tây Môn Chiến Anh bị kề đao sát cổ nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi, mặt lạnh như băng, nói với Tây Môn Vô Ngân:
-Thần Hầu, người… người không cần lo lắng cho con, nếu để bọn chúng đi mất, thì sau này người khác sẽ nhìn Thần Hầu phủ chúng ta như thế nào đây?
Thật ra trong lòng đám quan viên đều nghĩ như vậy, chỉ không dám nói ra mà thôi.
Thần Hầu phủ giống như thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên đầu những thế lực trong giang hồ, có tiếng tăm và sự ảnh hưởng không gì sánh bằng.
Nhưng mà lần này có người xông vào Thần Hầu phủ, đã mang theo phạm nhân còn thoát thân một cách yên bình, một khi việc này truyền ra ngoài, cho dù hậu quả không mạnh đến mức hủy cả tiếng tăm của Thần Hầu phủ, nhưng ít nhiều cũng khiến địa vị của Thần Hầu phủ trong lòng nhân sĩ giang hồ bị lung lay.
Nhưng mà trong lòng mọi người cũng hiểu rõ rằng, không có chuyện đến ngay cả tính mạng con gái ruột mình mà Tây Môn Hầu cũng không quan tâm.
Tây Môn Vô Ngân không hề để ý tới Tây Môn Chiến Anh, vẫn chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh như thường.
-Đúng rồi, các ngươi nhanh chóng giúp chúng ta chuẩn bị ngựa.
A Não reo lên:
-Trời lạnh thế này, cũng không thể để chúng ta đi bộ khỏi đây được đúng không? À, còn phải chuẩn bị cả thức ăn nước uống cho chúng ta nữa.
Tề Ninh mơ mơ màng màng nghe thấy, trong lòng thầm nghĩ nếu như quả thật ông trời có mắt, lần sau để hắn có cơ hội túm được tiểu yêu nữ, nhất định hắn sẽ làm cho ả sống không bằng chết!
Hắn vẫn đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy hình như có ngón tay gõ lên trán mình một cái, cái gõ này cũng chẳng phải là mạnh mẽ gì, lại khiến Tề Ninh cảm thấy trước mắt tối đen, trong nháy mắt đã mất đi tri giác.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tề Ninh mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể mình đang lắc lư qua lại, hắn hơi hé mắt, phát hiện xung quanh tối đen, không thể biết bản thân đang ở đâu, muốn cử động mới phát hiện tứ chi không chút cảm giác, chứ đừng nói đến chuyện có thể nhúc nhích.
Trong lòng hắn hoảng sợ, thầm nghĩ e là hiện giờ hắn vẫn đang nằm trong tay người áo đen, nhưng lại không biết gã liệu có thật sự tuân thủ lời hứa, đợi tới khi trốn đến nơi an toàn thì sẽ thả hắn trở về hay không.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có cảm giác hình như đã dừng lại, sau đó Tề Ninh nghe thấy một giọng nói vang lên:
-Thả ngựa đi đi, chúng ta đi bộ.
Chính là giọng nói của người áo đen kia.
Chỉ nghe thấy giọng của A Não vang lên:
-Sư phụ, bọn chúng không dám đuổi theo, nãy giờ chúng ta cưỡi ngựa, hơn nữa còn có tuyết rơi, lát nữa dấu chân sẽ bị tuyết bao phủ, cho dù bọn chúng lần theo cũng sẽ không tìm được dấu vết.
Trong lòng Tề Ninh run lên, thầm nghĩ hóa ra người áo đen này quả thật là sư phụ Cửu Khê Độc Vương của Tiểu yêu nữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận