Cẩm Y Xuân Thu

Chương 226: Chu Tước

Khi chúng cái tới gần Tề Ninh, Triệu Vô Thương đã rút đại đao ra mấy tấc, giọng nói lạnh lùng:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Chúng cái đều dừng bước lại, mặc dù vẫn trợn mắt nhìn Tề Ninh, tuy nhiên lại lộ vẻ kiêng dè, lúc này cũng không quên, Tề Ninh là Cẩm Y Hầu của đế quốc Đại Sở.
Tuy rằng Cái Bang vô số bang chúng, là bang phái lớn nhất thiên hạ, nhưng dù sao còn chưa dám thực sự đối kháng triều đình.
Phân đà Quỷ Kim Dương trong hai mươi tám phân đà của Cái Bang, thực lực và bang chúng thuộc sự quản lý cũng xếp top ba phân đà, tuy rằng địa vị của hai tám vị Đà chủ giống nhau, ngồi ngang hàng, nhưng khi mỗi lần đại hội Cái Bang, trọng lượng lời nói của Bạch Thánh Hạo hiển nhiên vượt qua phần lớn Đà chủ khác.
Dưới tay y có hơn vạn người, hơn vạn đệ tử Cái Bang này, đều là y sai đâu đánh đó.
Chỉ là trong lòng những nhân vật nòng cốt của phân đà Quỷ Kim Dương đều rõ ràng, đệ tử Cái Bang tốt xấu lẫn lộn, nói là đám ô hợp cũng không đủ, coi như đứng top ba trong hai mươi tám Phân đà, nhưng nhân vật thực sự có tên tuổi trên giang hồ chẳng qua chỉ rải rác mười mấy người mà thôi.
Nếu thật sự xảy ra xung đột với triều đình, đối với Phân đà Quỷ Kim Dương dưới chân thiên tử mà nói, không thể nghi ngờ là tai họa ngập đầu.
Đúng lúc này, lại nghe một tiếng ho khan vang lên, Tề Ninh nhìn qua, thấy ở một góc tối tăm, một người chậm rãi đi ra.
Người nọ khoảng năm mươi tuổi, cũng không mặc tang phục màu trắng, chẳng qua trên đầu quấn khăn trắng, tay nắm một cây trượng đầu chim, dưới ngọn đèn dầu, trượng đầu chim kia toàn thân đen nhanh, xuất hiện hào quang âm u, hiển nhiên do tinh thiết chế thành.
Người này thân hình hơi béo, hai mắt có thần, một túm râu dê dưới hàm. Tề Ninh nhìn người nọ, cảm thấy rùng mình.
- Có chuyện có thể nói, không cần giương cung bạt kiếm.
Người nọ giọng nói trầm thấp:
- Cái Bang ta và phủ Cẩm Y Hầu cũng không có thù hận, trước khi chuyện chưa rõ ràng, cần phải hòa khí.
Tề Ninh liếc Bạch Thánh Hạo, thấy thân thể Bạch Thánh Hạo hơi khom xuống, thần sắc cung kính, lập tức hiểu được, hắn chắp tay nói với lão giả kia:
- Tiền bối là Trưởng lão Chu Tước Cái Bang sao?
Lão già kia nhìn Tề Ninh, cười nói:
- Cẩm Y Hầu ánh mắt tốt.
Trong lòng Tề Ninh nghĩ những người này cung kính với ngươi, ngay cả Bạch Thánh Hạo cũng cung kính trước mặt ngươi như thế, muốn đoán thân phận của ngươi, thật ra không cần ánh mắt tốt gì.
- Cẩm Y Hầu gọi ta một tiếng tiền bối, có thể thấy Hầu gia cũng là người hiểu lễ nghĩa có chừng mực.
Lão già giơ tay lên nói:
- Lấy ghế cho Hầu gia!
Nhanh chóng có một người bê một chiếc ghế hơi cũ tới, Tề Ninh cũng không khách khí, ngồi xuống trong nội đường.
- Hầu gia vừa nói muốn phối chế giải dược?
Trưởng lão Chu Tước ngồi xuống đối diện Tề Ninh, tay vẫn cầm thiết trượng:
- Lão khiếu hóa dám hỏi một câu, Hầu gia hiểu được y thuật?
Tề Ninh nhìn trượng hắc thiết kia, lúc này nhìn càng thêm rõ ràng, thân trượng gập ghềnh, dường như có một con rắn quấn vòng trên trượng, con rắn kia điêu khắc rất chân thật, mà trên đỉnh thiết trượng, đó là một cái đầu chim, mỏ chim như mọc gai, thầm nghĩ người này là Trưởng lão Chu Tước, nhưng không biết trên đầu trượng có phải Chu Tước không?
Nếu như không ngoài dự đoán, thiết trượng này có lẽ là đại biểu thân phận của Trưởng lão Chu Tước.
- Ta không hiểu, nhưng lại có người hiểu.
Tề Ninh nói:
- Trưởng lão Chu Tước, trong lòng trưởng lão hẳn là rõ ràng, nếu như độc này không giải, chẳng những Cái Bang gặp tai họa ngập đầu, toàn bộ kinh thành cũng sẽ gặp phải tai họa lớn.
Trưởng lão Chu Tước gật đầu nói:
- Vậy Hầu gia có biết đây là độc gì?
- Ta không biết.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Hơn nữa ta cho rằng hiện giờ quan trọng nhất không phải biết rõ đây là độc dược gì.
- Hả?
- Trưởng lão Chu Tước rõ ràng hơn ta, hiện giờ đệ tử Cái Bang các ngươi đã chết không ít người, nhưng đây chỉ là bắt đầu. Nếu như ta đoán không sai, quý bang còn có một số lượng lớn người lây nhiễm dịch độc.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Trưởng lão Chu Tước:
- Sau khi dịch độc phát tác, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào, Trưởng lão hẳn là đã thấy?
Sắc mặt Trưởng lão Chu Tước trở nên nghiêm trọng, lão gật đầu nói:
- Khủng bố tới cực điểm!
- Trưởng lão cũng biết, hiện giờ bị lây không chỉ đệ tử Cái Bang các ngươi, chỗ khác ta không dám nói, nhưng đã bắt đầu lan tràn trên sông Tần Hoài, hơn nữa đã có người phát tác.
Tề Ninh cũng căng thẳng không kém:
- Nói cách khác, từ mấy ngày trước, dịch độc đã nhanh chóng khuếch tán tại kinh thành, hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu người lây bệnh, ta không cách nào xác định số lượng chính xác, nhưng chắc chắn là một con số kinh người.
Trưởng lão Chu Tước cau mày nói:
- Tối nay Hầu gia đến đây, quả thực không liên quan với những người khác?
- Ngươi nói là Hắc Liên Thánh Giáo sao?
Tề Ninh nói:
- Ta không biết Hắc Liên Bạch Liên gì, ta chỉ biết nếu như chúng ta còn dông dài như vậy, sẽ nhiều người chết hơn.
Trưởng lão Chu Tước ngạc nhiên nói:
- Lời này của Hầu gia có ý gì?
- Phần lớn đệ tử Cái Bang các ngươi ở cùng một chỗ, có người phát tác dịch độc, các ngươi có thể nhanh chóng khống chế, không cho người bệnh đi lung tung.
Tề Ninh nói:
- Hơn nữa nghe giọng điệu của các ngươi, các ngươi đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, chỉ là ánh mắt của các ngươi luôn đặt trong Cái Bang. Mấy ngày nay, các ngươi luôn tìm cách giải quyết vấn đề đệ tử trong nội bộ Cái Bang trúng độc.
Hơn mười tên ăn mày chung quanh nhìn nhau, hiển nhiên bị Tề Ninh đoán đúng.
- Ngươi vẫn luôn giám thị Cái Bang chúng ta?
Một người ở bên lớn tiếng nói.
Trưởng lão Chu Tước đột nhiên nhìn về phía người kia, trong mắt phát ra hàn quang. Người nọ lập tức cúi đầu xuống, lui sang một bên.
- Giám thị?
Tề Ninh liếc qua, cười lạnh nói:
- Chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới, ta không có thời gian giám thị các ngươi. Chỉ là ta biết rõ, lần này dịch độc bắt đầu, là bắt đầu từ Cái Bang các ngươi. Các ngươi có thể khống chế đệ tử trong bang, nhưng những dân chúng vô tội bất ngờ không chuẩn bị kia, chẳng lẽ có thể ngăn cản người thân bên cạnh đi đến ngõ lớn phố nhỏ?
Bờ môi Bạch Thánh Hạo khẽ nhúc nhích, nhưng Trưởng lão Chu Tước ở bên cạnh, y cũng không dám nhiều lời.
Trưởng lão Chu Tước suy nghĩ một chút, mới nói:
- Lúc trước có lẽ là hiểu lầm. Hầu gia, Cái Bang chúng ta và phủ Cẩm Y Hầu các ngươi trước kia không có liên quan, nhưng đêm nay Hầu phủ các ngươi đột nhiên tìm đến tận cửa, mượn chúng ta một cỗ thi thể, lại nói nếu như chậm trễ, Cái Bang sẽ có tai họa ngập đầu. Mấy ngày này rất nhiều đệ tử đã chết, huynh đệ trong bang đều như dây cung đang căng, không khỏi làm việc xúc động một chút.
Lão trầm giọng nói:
- Thả người ra!
Bạch Thánh Hạo do dự một chút, vẫn liếc mắt ra hiệu với một người, người nọ lập tức đi xuống.
- Tề Phong đến thăm, là muốn mượn một cỗ thi thể trở về, chúng ta hốt thuốc đúng bệnh, biết rõ ràng phản ứng giữa độc dược và thân thể, dùng tốc độ nhanh nhất chế ra giải dược.
Tề Ninh nói:
- Nếu như không cách nào chế giải dược, Cái Bang các ngươi quả thực tai họa ngập đầu rồi.
Trưởng lão Chu Tước khẽ gật đầu nói:
- Hầu gia nói rất đúng. Nói như vậy, chỗ Hầu gia có cao nhân có thể phối chế giải dược?
- Ta không dám cam đoan, nhưng phía chúng ta sẽ hết sức nỗ lực.
Tề Ninh nói:
- Đây không phải là cứu một người, cũng không phải chỉ Cái Bang các ngươi, lúc này quá nhiều người lây nhiễm, chúng ta phải toàn lực ứng phó.
Trưởng lão Chu Tước thấy vẻ mặt Tề Ninh nghiêm túc, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Không dối gạt hầu gia, Phân đà Quỷ Kim Dương chúng ta có được cao thủ hiểu giải độc, lúc độc vừa mới phát, chúng ta quả thực không phát giác, chỉ cho là bệnh tật.
Nhưng người này nối tiếp người kia ngã xuống, chúng ta mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, chẳng những cao thủ hiểu y thuật trong bang, lại mời mấy vị cao thủ hạnh lâm trên giang hồ, cuối cùng mới biết được, trong Cái Bang lan tràn một loại độc cực kỳ lợi hại.
Hết thảy giống như Hầu gia nói, loại độc này không chỉ độc tính rất mạnh, lại còn có thể lây bệnh, trong mấy ngày ngắn ngủi, Cái Bang đã chết hơn bốn mươi huynh đệ, hơn nữa còn có hai ba trăm người bị lây.
Tề Ninh sợ hãi nói:
- Cái Bang các ngươi đã có hai ba trăm người bị lây?
Trưởng lão Chu Tước cười khổ nói:
- Xưa này đệ tử Cái Bang đều tập trung theo nhóm, hơn nữa đi đi lại lại cùng nhau, đệ tử Quỷ Kim Dương chúng ta hòa thuận tương ái, có áo cùng mặc có cơm cùng ăn… !
- Vậy những người bị lây hiện giờ ở đâu?
Tề Ninh không rảnh nghe lão nói nhảm, trực tiếp hỏi.
Trưởng lão Chu Tước nói:
- Lão khiếu hóa biết rõ tình thế nghiêm trọng, sau khi phát hiện loại độc này có thể lây bệnh, lập tức ra lệnh, sắp xếp các đệ tử bị lây thành mấy nơi, phái người trông coi, không để họ xuất hiện.
Lão đứng dậy nói:
- Hầu gia có muốn đi một chút?
Tề Ninh gật đầu. Trưởng lão Chu Tước cầm quải trượng, dẫn đường phía trước. Tề Ninh đi theo phía sau. Đám người Triệu Vô Thương vốn muốn đuổi theo, Trưởng lão Chu Tước quay đầu lại nói:
- Các ngươi yên tâm, Cái Bang chúng ta sẽ không tự rước lấy họa, sẽ không làm tổn thương Hầu gia, nếu các ngươi muốn, cứ việc đi theo.
Chức trách của đám người Triệu Vô Thương là bảo vệ Tề Ninh, nên họ đi theo phía sau.
Sau khi ra khỏi cửa chính đường, phía sau là một sân rộng, sau đó có một dãy nhà gỗ, trông dường như bỏ hoang đã lâu, hơi rách rưới, nhưng bên trong vẫn thắp đèn.
Trưởng lão Chu TƯớc đi tới cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ. Tề Ninh đi tới nhìn vào bên trong một chút, thấy trong phòng không tính rộng rãi, lại có hơn hai mươi tên ăn mày, có người nằm trên đống cỏ khô, có người dựa vào vách tường, nhìn mặt mũi họ, cả đám uể oải tuyệt vọng, trên mặt rất nhiều người đã nổi bong bóng, nước máu chảy xuống từ bong bóng, cực kỳ kinh khủng.
- Ồ, là… là hắn?
Tề Ninh liếc qua một người, ngơ ngác một chút. Hắn phát ra âm thanh, một số tên ăn mày bên trong ngẩng đầu lên, Tề Ninh trông thấy tên ăn mày kia cũng ngẩng đầu nhìn qua, thấy gương mặt Tề Ninh ngoài cửa sổ, ngơ ngác một chút, lập tức đứng dậy từ dưới đất, dường như cố gắng đi đường, đi thẳng về phía Tề Ninh.
Triệu Vô Thương đi theo sau lưng Tề Ninh, thấy tên ăn mày này đi tới cửa sổ, liền muốn đi tới trước người Tề Ninh bảo vệ. Tề Ninh lại đưa tay ngăn cản, mắt thấy tên ăn mày đến bên cửa sổ, vịn vào bệ cửa sổ.
Trưởng lão Chu Tước hơi cau mày, tên khất cái kia nhìn Tề Ninh, lộ vẻ cảm kích, giọng nói yếu ớt vô lực:
- Hầu… Hầu gia, đại ân đại đức, suốt… suốt đời không quên, chỉ có thể… chỉ có thể báo đáp kiếp sau… !
Gã đột nhiên quay đầu qua chỗ khác, che miệng ho khan một hồi, dường như sợ nước bọt chạm vào người Tề Ninh, lập tức quay đầu cười khổ nói:
- Tiểu… tiểu nhân sắp chết rồi… !
Trưởng lão Chu Tước nghi ngờ nói:
- Ngươi biết Hầu gia?
Tên khất cái kia nói:
- Hồi… hồi bẩm Trưởng lão, lần đó… lần đó bị tiệm thuốc đuổi ra, là… là Hầu gia bênh vực kẻ yếu giúp chúng ta, sau đó… sau đó còn thanh toán dược phí giúp chúng ta… !
Thân thể Trưởng lão Chu Tước chấn động. Tề Ninh thở dài:
- Hiện giờ hắn thế nào?
Tên ăn mày này đúng là tên ăn mày mang bạn tới Tế Thế Đường cầu y, lại bị tiệm thuốc cực tuyệt, sau đó được Tề Ninh ra mặt giúp đỡ. Tề Ninh thấy được tình trạng dịch độc sớm nhất, chính là lần đó.
- Hắn… !
Tên ăn mày đương nhiên biết rõ Tề Ninh hỏi ai, gã cười khổ nói:
- Hắn đã chết rồi… !

Bạn cần đăng nhập để bình luận