Cẩm Y Xuân Thu

Chương 641: Chân tướng sau màn

Mị cô cô khẽ cười:
- Ngươi có biết vì sao Thái Sơn Vương tạo phản không? Tuy y tọa trấn Từ Châu nhưng lại không biết cách mua chuộc lòng người, thường ngày ở Từ Châu cũng làm xằng làm bậy, dùng người thiếu công minh, quan viên Từ Châu từ trên xuống dưới mặt phục tâm không phục.
Tề Ninh nói:
- Nàng nói vậy ta lại không hiểu, Mị cô cô, lần trước ở Ngưu Vương lĩnh, ngươi nói sau lưng Thái Sơn Vương có chỗ dựa nên mới dám tạo phản, có phải là người Bắc Hán không? Nhất định nàng có thể nhìn rõ vấn đề này.
Mị cô cô thoáng uốn cơ thể mềm mại, nghiêng người dựa vào ngực Tề Ninh, cười khanh khách:
- Ngươi thông minh như vậy, đoán thử xem, vì sao Thái Sơn Vương dám làm liều muốn tru sát Thái tử Đoạn Thiều ở Từ Châu?
Tề Ninh nghĩ một lát, thân thể khẽ run lên, cười khổ:
- Thì ra là thế, thì ra là thế. Ôi, đáng lẽ ta nên nghĩ tới sớm hơn.
Vậy mà giờ mới kịp phản ứng.
Thật là đần quá mà.
- A?
Mị cô cô nhìn quanh, khẽ cười:
- Tiểu gia hỏa, ngươi nói thử xem ngươi nghĩ tới cái gì?
Tề Ninh thở dài:
- Cô cô biết rõ còn cố hỏi. Nếu ta đoán không sai, Thái Sơn Vương dám ra tay với Đoạn Thiều, có lẽ do cô cô ở sau lưng làm chỗ dựa cho.
Mị cô cô khẽ uốn thân thể mềm mại, khẽ nâng đầu, đôi mắt mê người nhìn Tề Ninh, vũ mị đa tình cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy là ta sao? Ta có bản lãnh lớn như vậy, có thể khiến cho Thái Sơn Vương nghe lời ta sao?
- Chưa chắc Thái Sơn Vương đã tạo phản vì cô cô, nhưng có Đảo chủ đảo Bạch Vân, y còn gì phải sợ.
Tề Ninh thở dài:
- Năm xưa, Quốc quân Đông Tề mưu hại Phụ vương của nàng, khi đó tuổi Thái Sơn Vương cũng không lớn. Hơn nữa, tính tình y táo bạo, ta nghĩ Quốc quân Đông Tề nhất định sẽ không cho y tham dự vào việc này. Hơn nữa Quốc quân Đông Tề mưu hại Phụ vương của nàng vốn là việc hèn hạ âm hiểm, đương nhiên lão ta sẽ không khua chiêng gióng trống cho nhiều người biết. Cho nên, chưa chắc Thái Sơn Vương đã biết nội tình chuyện năm đó, thậm chí chưa chắc y đã biết thân phận thật sự của nàng.
Mị cô cô cong cong mắt cười, giọng nói mềm nhũn:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Có lẽ Thái Sơn Vương không biết thân phận của nàng, nhưng hẳn y biết rõ Đảo chủ đảo Bạch Vân. Đảo chủ đảo Bạch Vân ở Đông Tề như thần vậy, cho dù là Quốc quân Đông Tề chỉ sợ cũng phải nhìn sắc mặt Đảo chủ mà làm việc. Thái Sơn Vương là trưởng tử, lại bị đuổi ra khỏi Kinh thành, vô vọng với ngôi vị Hoàng đế, đây không phải điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là sau khi Đoạn Thiều lên ngôi kết quả của y sẽ như thế nào?
Mị cô cô mềm giọng khẽ nói:
- Thái Sơn Vương và Đoạn Thiều đấu tranh từ nhỏ đến lớn, hai người vẫn như nước với lửa, một khi Đoạn Thiều nắm hết quyền hành, đương nhiên Thái Sơn Vương sẽ không có kết cục gì tốt.
- Đúng vậy, cho dù Thái Sơn Vương có ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể không nhìn rõ được điểm này.
Tề Ninh nhè nhẹ vuốt ve vòng eo mềm mại nhỏ bé của Mị cô cô, khẽ nói:
- Chỉ có điều, Thái Sơn Vương thế đơn lực bạc, cho dù có tính toán ở Từ Châu cũng không ra hình ra hồn gì. Đối với y, nếu không thể thắng, chỉ có một thứ chờ đợi!
- Chờ chết!
Mị cô cô nhẹ giọng cười.
- Đúng vậy. Đương nhiên Thái Sơn Vương không cam lòng ngồi chờ chết, mặc dù y không có đầu óc, nhưng vẫn còn một đám thuộc hạ. Đối với Đoạn Thiều, ngôi Thái tử của y cũng không ổn định, bởi vì mẫu thân của Lâm Truy Vương được sủng ái, cho nên Lâm Truy Vương sẽ là uy hiếp lớn nhất của Đoạn Thiều.
Tề Ninh thở dài:
- Đối với người ngồi trên cao, bất kể uy hiếp hoặc hữu hình hoặc vô hình gì đều không thể được phép tồn tại. Biện pháp tốt nhất là tránh để xuất hiện rắc rối. Cho nên Đoạn Thiều đã đề phòng Thái Sơn Vương, lại càng phải đề phòng Lâm Truy Vương hơn. Đương nhiên y luôn đau đáu suy nghĩ làm thế nào để có thể lẳng lặng diệt trừ hai người này không một dấu vết.
Mị cô cô thở dài sâu kín:
- Nếu ngươi là một vị Hoàng tử, rắp tâm như vậy cũng thật đáng sợ.
- Nghĩ ra được, không nhất định là làm được. Ta không phải Hoàng tử, cho nên không cần phải đối mặt với lựa chọn như vậy. Nhưng Đoạn Thiều còn nghĩ ra kế sách một đá ném hai chim. Thậm chí, trước khi tới Từ Châu săn bắn thật ra gã còn chưa dám chắc chắn.
Nhưng gã quyết đánh bạc, tự mình đến Từ Châu làm mồi nhử, đặt bên mép Thái Sơn Vương, xem Thái Sơn Vương có cắn không.
Mị cô cô cười nói:
- Thái Sơn Vương chưa chắc đã hiểu rõ Đoạn Thiều. Nhưng Đoạn Thiều lại hiểu rõ Thái Sơn Vương như lòng bàn tay.
- Thật ra cũng không thể nói như vậy. Ít nhất Thái Sơn Vương sẽ không bị trúng kế. Thái tử Đoạn Thiều chưa dám chắc chắn mười phần. Nhưng gã đã chuẩn bị cẩn thận ngay từ đầu, cho dù không câu được Thái Sơn Vương, nhưng ít nhất sẽ tìm ra một cơ hội để Lâm Truy Vương có đến mà không có về, hơn nữa, nhất định sẽ treo cái trách nhiệm này lên đầu Thái Sơn Vương.
Cười nhạt một tiếng, Tề Ninh nói tiếp:
- Ngày đó ta đã tới Ngưu Vương, nhìn bố trí hành dinh không giống như đi săn bình thường mà giống như hành quân bày trận. Đoạn Thiều đã chuẩn bị nếu Thái Sơn Vương giết tới gã sẽ ứng đối như thế nào.
- Nếu không có sắp xếp chu đáo chặt chẽ, Đoạn Thiều cũng không dám đến Từ Châu. Đoạn Thiều tâm cư thâm trầm như vậy, sao lại dám mạo hiểm.
- Đương nhiên Thái Sơn Vương không hiểu được, Đại tướng Thành Võ/Vũ mà mình coi trọng nhất bên cạnh lại là người mà Thái tử an bài bên cạnh. Thậm chí ta còn nghi ngờ, ngoại trừ Thành Vũ, chỉ sợ Thái tử còn có chuẩn bị khác, chỉ là sau đó không dùng được mà thôi.
Mị cô cô cười khổ:
- Dù sao ta cũng đã coi thường Đoạn Thiều rồi. Tuy ta biết Đoạn Thiều có chuẩn bị, nhưng nếu Thái Sơn Vương dốc hết thủ hạ, sức mạnh, dốc sức đánh cược một lần, chưa hẳn đã không có cơ hội. - Cho nên, thực sự thúc đẩy Thái Sơn Vương xuất binh tạo phản, ngoại trừ Mị cô cô thì không còn ai khác.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mỹ lệ của Xích Đan Mị, hắn khẽ thở dài:
- Đương nhiên nàng có cách để khiến cho Thái Sơn Vương tin nàng là đệ tử đảo Bạch Vân. Chỉ cần y tin nàng là đệ tử của Mạc đảo chủ, thì đương nhiên nàng sẽ tin tưởng từng câu ngươi nói. Nếu nàng nói với y rằng, Mạc đảo chủ không muốn Đoạn Thiều đăng cơ làm Đế, hy vọng Thái Sơn Vương y có thể kế thừa Đế vị, khuyên bảo y lập tức diệt trừ Đoạn Thiều, đương nhiên Thái Sơn Vương sẽ không do dự nữa. Đối với y, có được Đảo chủ đảo Bạch Vân làm chỗ dựa, chỉ cần giết được Đoạn Thiều, hiển nhiên ngôi Hoàng đế Đông Tề chỉ có y chứ không ai khác được ngồi vào. Không phải y tín nhiệm nàng, mà là y không nghi ngờ Đảo chủ đảo Bạch Vân.
Trong đôi mắt mê người của Mị cô cô có vẻ kinh ngạc nhìn Tề Ninh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một như sương mù, một sáng ngời. Xích Đan Mị thở dài:
- Ngươi còn thông minh hơn cả cô cô. Tất cả những gì ngươi phân tích không khác gì chính tai ngươi nghe thấy. Ngươi nói không sai, không có chỗ dựa là Đảo chủ, Thái Sơn Vương tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho nên, ta chỉ cần khiến cho y tin tưởng Đảo chủ muốn y kế thừa ngôi vị Hoàng đế, y liền không biết sợ là gì. Đối với ta mà nói, khiến cho y tin đây là ý của Đảo chủ cũng không quá khó.
- Khiến cho Huynh đệ bọn họ tương tàn, cừu sát lẫn nhau, chỉ là một bố cục để nàng trả thù bọn họ mà thôi.
Tề Ninh thở dài:
- Chỉ là, nàng tính sai rồi, cuối cùng nàng lại thành toàn cho Đoạn Thiều. Hiện nay, ba vị Hoàng tử Đông Tề đã mất hai, vị trí của Đoạn Thiều vững như Thái Sơn. Mị cô cô vặn người, thở dài:
- Ai ngờ chuyện lại diễn biến thành dạng này. Ta còn nghĩ, chờ khi Thái Sơn Vương diệt được Đoạn Thiều rồi sẽ dứt khoát lãnh binh đánh tới Kinh thành. Chỉ tiếc, bùn nhão không trát nổi tường, thật sự không có cách nào, ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Tề Ninh thầm nghĩ, một khi nữ nhân này hạ quyết tâm thì thật đáng sợ. May sao Xích Đan Mị không phải đối thủ của mình, nếu không sẽ là một phiền toái cực lớn. Hắn nghĩ tới tình huống ở Kinh thành khẽ nói:
- Lần này ngươi vào cung ám sát, không biết bên Bắc Hán có thể giải thích rõ ràng không?
- Ngươi lo lắng Thiên Hương Công chúa sẽ bị người Bắc Hán cướp đi?
Mị cô cô cười cười:
- Cái này không cần lo. Bên Bắc Hán kia cắt đất cầu thân, nước Sở các ngươi có khí phách này không?
Tề Ninh cười nhạt:
- Cắt đất cầu thân nước Sở tuyệt đối không làm được. Hoàng đế sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý. Quốc thổ nước Sở tuy không nhỏ, nhưng mỗi một tấc đất đều nhuộm đỏ máu tươi tướng sĩ nước Sở, đương nhiên không thể dễ dàng cắt nhường một tấc.
Muốn đất nước Sở, chỉ có thể mang đất ra đổi.
Hắn cau mày:
- Cô cô, nàng nói có phải người Bắc Hán điên rồi không? Vì tranh đoạn Thiên Hương Công chúa, bọn họ lại cắt nhường thổ địa, rốt cuộc là kẻ vô dụng nào nghĩ ra ý này vậy?
Mị cô cô cười quyến rũ:
- Người ta chiếm được thế thượng phong ngươi lại ở sau lưng chửi mắng người ta. Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ tìm cách khiến cho người Bắc Hán xám xịt chạy về đi.
Dừng một lát, nàng lại nói:
- Nhưng chiêu này của người Bắc Hán hết sức lợi hại, hôn quân kai vẫn tự xưng là thánh quân anh minh, vẫn muốn khai cương khoách thổ, lần này Bắc Hán cắt nhường núi Mã Lăng, thật sự là hấp dẫn quá lớn. Tuy vì Bắc Đường Phong mang ta tiến cung, nhất định Đông Tề sẽ mượn cớ này làm khó dễ người Bắc Hán, nhưng chắc chắn bên Bắc Hán cũng sẽ có đối sách. Tiểu gia hỏa, chuyến này ngươi tới Đông Tề chỉ sợ sẽ phải tay không mà về rồi.
Tề Ninh phiền não.
- Mà thôi, mấy chuyện này sau này rồi tính tiếp. Cô cô, nàng xem Đảo chủ và Kiếm Thần có vẻ rất quen thân nhau nhỉ. Bọn họ có giao tình từ rất lâu rồi sao? Ta có nghe nói khi Kiếm Thần còn trẻ vẫn thích đi du lịch khắp nơi, kết giao rất nhiều bằng hữu trên giang hồ, phải chăng đã biết Đảo chủ từ khi đó?
- Ta cũng không biết trước khi định cư tại đảo Bạch Vân ,Đảo chủ làm cái gì. Chỉ là, khi tiên Hoàng đế còn tại vị, Đảo chủ là Quốc sư, nhưng Đảo chủ chưa từng nhúng tay vào quốc sự.
Nhưng có một lần đại sư Huynh để lộ ra manh mối, khi Đảo chủ còn trẻ dường như cũng đã vào nam ra bắc, kết giao không ít người, có lẽ đã quen biết Kiếm Thần từ khi đó. Nhưng có lẽ đã rất nhiều năm bọn họ chưa gặp nhau rồi. Đảo chủ ở đảo Bạch Vân quanh năm, Kiếm thần cũng chưa từng tới đảo Bạch Vân. Có lẽ bọn họ không có cơ hội gặp nhau.
- Lần trước ngươi tới nước Sở, đã tới sông Tần Hoài tìm ta nghe ngóng tung tích của Kiếm Thần, hình như cũng không phải ý của Đảo chủ. Vì sao ngươi muốn biết tung tích của Kiếm Thần?
Hai má Xích Đan Mị hơi hồng lên:
- Không có gì.
Tề Ninh gãi gãi Xích Đan Mị, nàng nhõng nhẽo cười, vặn người mắng:
- Đừng có nghịch. Ngứa lắm.
Được rồi, ta nói. Thật ra khi gặp ngươi ở chùa Đại Quang Minh ta đã nghĩ tới Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành xuất thân Tề gia. Đã nhiều năm không có tin tức Kiếm Thần, ta chỉ muốn nghe ngóng một chút, nếu ông ta con sống, ta xem có cơ hội để ông ta vào Tề cung giết hôn quân không.
Tề Ninh khẽ giật mình. Xich Đan Mị nói:
- Trong thiên hạ, có thể tùy ý ra vào Tề cung giết hôn quân có lẽ chỉ có Đại Tông sư mà thôi.
Tề Ninh thở dài:
- Nàng thật hão huyền. Làm sao Kiếm Thần có thể đi giết Quốc quân Đông Tề vì ngươi.
- Ta cũng không có cách nào mà.
Ta chỉ muốn biết ông ta có còn sống hay không thôi. Nếu còn sống, ta sẽ nghĩ biện pháp để ông ta đi giết hôn quân.
- May mà nàng không có đó. Nếu Kiếm Thần biết nàng muốn lợi dụng ông ta giết người, chỉ sợ chính nàng sẽ bị ông ta giết trước.
Vậy cũng không nghĩ xem, Đại Tông sư đều là tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyện để người khác lợi dụng mình? Bọn họ là người chơi cờ, chứ không làm quân cờ trên bàn.
Hắn vuốt nhẹ Xích Đan Mị:
- Sau này không được làm ẩu nữa.
Báo thù thì vẫn phải báo, nhưng phải bàn bạc kỹ hơn, không thể lỗ mãng.
Tuy nhìn hắn kém Xích Đan Mị không ít tuổi, nhưng lúc này lời nói lại như người lớn dạy dỗ trẻ con. Xích Đan Mị trừng trắng mắt lườm hắn đầy vũ mị xinh đẹp.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Hai người rì rầm nói chuyện trong phòng, nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài, ngoài ra không còn tiếng động nào khác. Tề Ninh khẽ hỏi:
- Hai người bọn họ có chờ bên ngoài thật không nhỉ? Hắc hắc, hai Đại Tông Sư chờ chúng ta viên phòng, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của chúng ta thừa sức nổi vang khắp thiên hạ.
Xích Đan Mị nghiêm túc nói:
- Ngươi nghe cho kỹ, chuyện đêm nay ngươi không được tiết lộ ra ngoài một chữ, nếu không, ta sẽ không khách khí với ngươi.
Tề Ninh đau khổ:
- Nàng nghĩ là giấu được sao?
- Ngoại trừ Đảo chủ và Kiếm Thần, sẽ không một ai biết nữa.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nói mấy chuyện vớ vẩn này ra!
Tề Ninh cười:
- Ta lại thấy chuyện này không hề vớ vẫn!
Xích Đan Mị khẽ véo hắn một cái, oán giận:
- Không được cười đùa, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó.
- Ta nhớ là được rồi. Cũng không nghe động tĩnh của Bạch kiếm khách, có phải gã đã đi rồi không?
Xích Đan Mị than nhẹ:
- Lần này vì ta khiến cho Huynh ấy phải chịu liên đới, cũng nên nói tiếng xin lỗi. Không biết sau này sẽ đi đâu nữa.
- Cô cô đừng lo lắng. Ta nói lời này không nên, nàng đừng mắng ta, ta thấy đảo Bạch Vân kia cũng không có gì hay. Ở trên đảo, cho dù có luyện thành võ công tuyệt thế thì sao? Vẫn phải sống cô độc chán ngắt một đời, uổng phí. Đổi lại là ta, ta tuyệt đối không chịu nổi. Kiếm Thần cũng nói, trên con đường kiếm đạo Bạch kiếm khách có tiền đồ vô lượng, ta thấy, nếu gã tiếp tục ở lại đảo Bạch Vân, cũng sẽ không tiến bộ được bao nhiêu, còn không bằng ra ngoài du lịch khắp nơi, có lẽ càng có ích với kiếm đạo của gã không chừng.
Xích Đan Mị khẽ “ừ’ một tiếng, giữa hai đầu lông mày vẫn còn vẻ lo lắng.
Đương nhiên Tề Ninh có thể hiểu cảm xúc của nàng, dịu dàng an ủi:
- Kiếm thuật của gã rất cao minh, cho dù đi đâu cũng sẽ không ai bắt nạt được. Hơn nữa, nhân vật như gã, người ta đều cầu lấy, sẽ không phải chịu khổ đâu. Nàng không cần lo lắng.
Xích Đan Mị khẽ gật đầu:
- Cũng chỉ có thể nghĩ vậy.
- Cô cô, thật ra ta vẫn thắc mắc một việc.
Tề Ninh thấp giọng hỏi:
- Trước kia nàng đã tới Quỷ Trúc Lâm này bao giờ chưa?
Xích Đan Mị lắc đầu:
- Đừng nói là tới, ta còn chưa từng nghe nói qua. Nhưng ta cũng có nghe nói tới Đông Miêu Tây Lê, hai người này sánh vai cùng là danh y đương thế, nhưng chưa từng gặp ai cả.Trước kia ta còn tưởng rằng hai người này nổi danh như thế, lại tế thế cứu nhân, cũng nên là thế hệ đức cao vọng trọng, lại không ngờ Miêu Vô Cực lại là một lão thái bà.
Khi nàng đến Quỷ Trúc Lâm là đang hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì không thấy Miêu Vô Cực đâu, cho nên hoàn toàn không biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Tề Ninh lập tức kể sơ qua lại chuyện xảy ra hôm nay, Xích Đan Mị nghe xong cực kỳ kinh ngạc, nhíu mày hỏi:
- Không ngờ Miêu Vô Cực lại hèn hạ vô sỉ như thế. Xem ra danh khí trên giang hồ chưa chắc đã là thật.
Người này hèn mọn bỉ ổi như thế làm sao xứng với hai chữ danh y.
- Ta không thấy làm lạ vì sao bà ta lại phải trốn ở Quỷ Trúc Lâm làm mấy trò này. Lão yêu bà này âm khí dày đặc, cử chỉ cũng quỷ dị, nhưng hôm nay Kiếm Thần lại dùng bà ta làm sính lễ, Đảo chủ lại không do dự liền nhận lấy. Cô cô, nàng có thấy rất lạ không?
Xích Đan Mị hơi gật đầu:
- Đúng là kỳ lạ.
- Nàng đã nói, đảo Bạch Vân không phải nơi ai cũng có thể đặt chân tới. Nhưng Đảo chủ đã hạ lệnh cho hai Nô kia mang Miêu Vô Cực đến đảo Bạch Vân, điều này cũng hơi lạ.
Hắn vuốt ve da thịt mềm nõn của Mị cô cô, nghi ngờ hỏi:
- Cô cô, có phải trên đảo Bạch Vân không có đại phu?
- Có. Có một lão lang trung tên Xà Bá, y thuật cũng không tệ, quanh năm ở trên đảo, người trên đảo có ai không khỏe đều do ông ta chữa trị. Thật ra Đảo chủ cũng biết một chút y thuật, hơn nữa, người trên đảo sinh hoạt rất có quy luật, cũng không thấy thường xuyên bị bệnh.
- Vậy thì thật lạ. Năng lực lớn nhất của Miêu Vô Cực là y đạo, vì sao Đảo chủ lại nhận bà ta?
- Không chỉ lạ ở chỗ Đảo chủ muốn nhận lấy Miêu Vô Cực, mà là vì sao Kiếm Thần lại đưa Miêu Vô Cực cho Đảo chủ làm sính lễ?
Làm sao Kiếm Thần lại biết nhất định Đảo chủ sẽ nhận lấy? Hơn nữa, Miêu Vô Cực là người Đông Tề, vốn cũng không liên quan đến Kiếm Thần, Kiếm Thần có tư cách gì lấy Miêu Vô Cực làm sính lễ?
- Đúng vậy, cô cô, nàng trí tuệ hơn người, chẳng lẽ không nghĩ ra nguyên nhân sao?
Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi cho rằng ta là thần tiên cái gì cũng biết sao?
Suy nghĩ một lát, Xích Đan Mị lại nói:
- Ta chỉ cảm thấy khi ấy Đảo chủ nhận lấy Miêu Vô Cực, nhìn như hai người nói chuyện sính lễ, nhưng thực ra hẳn đang quyết định sống chết của Miêu Vô Cực.
Nếu Đảo chủ từ chối, có lẽ Kiếm Thần sẽ lấy mạng Miêu Vô Cực.
Tình hình khi ấy hình như Kiếm Thần đã đoán được nhất định Đảo chủ sẽ cứu Miêu Vô Cực.
- Không sai không sai. Cô cô, thật ra ta cũng nghĩ vậy. Ta nghĩ đó là lúc quyết định sống chết của Miêu Vô Cực. Có điều, Đảo chủ và Miêu Vô Cực có liên quan gì với nhau? Vì sao phải cứu bà ta từ tay Kiếm Thần? Lão yêu bà kia có lợi ích gì với Đảo chủ?
Xích Đan Mị chớp chớp đôi mắt vũ mị, khẽ cười:
- Kiếm Thần là gia gia của ngươi, sao ngươi không tìm Kiếm Thần hỏi cho rõ đi?
- Nếu đơn giản vậy thì tốt quá rồi.
Thật ra hôm nay ông ấy ra mặt giúp ta, ta đã không thể tưởng được rồi.
Tề Ninh hạ giọng:
- Có lẽ nàng cũng biết, Kiếm Thần mai danh ẩn tích đã bao năm, cho dù là phủ Cẩm Y Hầu cũng không biết lão nhân gia sống hay chết.
- Đúng rồi, Kiếm Thần là người Tề gia, tại sao lại có họ kép là Bắc Cung? Ta nghe nói có rất nhiều người trên giang hồ thậm chí còn không biết Kiếm Thần xuất thân tử Cẩm Y Tề gia, còn tưởng rằng Kiếm Thần và Tề gia không liên quan nữa.
- Ta cũng không hiểu tại sao.
Nghĩ một lát, Xích Đan Mị uốn mình như rắn, lười biếng nói:
- Mà thôi, không nói nữa, còn hơn một canh giờ nữa, trời sắp sáng rồi, ta hơi mệt, muốn ngủ một lát, tới trời sáng nhớ gọi ta.
Nàng nằm xuống quay lưng lại Tề Ninh, hơi co hai chân lên. Tư thế này gợi cảm chọc người. Tề Ninh ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng gọi:
- Mị cô cô!
- Ừ.
- Cô cô!
- Làm sao vậy?
- Ta….
Tề Ninh thì thầm:
- Trời còn chưa sáng mà.
Sao Xích Đan Mị không biết Tề Ninh nghĩ gì, cắn chặt môi:
- Chỉ lát nữa thôi là sẽ sáng, không được phá ta.
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tề Ninh đè lên.
Hai người lại hoan lạc một phen, mây tan mưa tán, cả hai đều cực kỳ mệt mỏi, ôm nhau ngủ. Đến khi tỉnh lại trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu vào qua khe hở, Tề Nnh mở to mắt, thầm than không tốt, thoáng nhìn sang Xích Đan Mị đang ngủ say sưa bên cạnh, biết vì mình đã giày vò nàng quá mệt mỏi, không nên đánh thức nàng, bèn xoay người xuống giường, tới bên cửa sổ, khẽ hé ra một chút.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào trong phòng, hắn nhìn ra ngoài, thấy đã tới trưa, muộn giờ kính trà buổi sáng từ lâu.
Tề Ninh sợ chọc giận Đảo chủ đảo Bạch Vân sẽ không có kết quả tốt, vội vàng chạy lại khẽ gọi:
- Cô cô, mau dậy đi, trời sáng rồi.
Xích Đan Mị mở mắt, lười biếng nhìn ra ngoài thấy đã sáng mà biến sắc, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, oán giận:
- Đều là do ngươi làm hại. Làm sao cho phải bây giờ. Nhất định Đảo chủ vẫn đang chờ.
Khuôn mặt thành thục vũ mị lập tức đỏ bừng:
- Chúng ta dậy muộn như vậy, chỉ sợ Đảo chủ đang cười đó.
Hai người không dám chậm trễ, vội vàng rửa mặt chải đầu. Tề Ninh đơn giản hơn, chỉ cần chuẩn bị một chút là xong, còn Xích Đan Mị dù sao cũng là nữ hân, bình thường vẫn cực kỳ để ý dung nhan, đôi khi chuẩn bị khá lâu, nhưng hôm nay thì không thể, nàng vội vàng chuẩn bị qua loa rồi hai người cùng nhau ra cửa.
Hôm qua mưa to gió lớn, Quỷ Trúc Lâm lại càng dày đặc âm khí, hiện giờ, dưới ánh mặt trời tươi sáng, Quỷ Trúc Lâm cũng rực rỡ hẳn lên. Ánh mặt trời len qua khe rừng trúc chiếu xuống laong lổ, bốn phía còn có tiếng chim hót, dường như trận mưa lớn hôm qua đã rửa sạch Quỷ Trúc Lâm, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ, cây cối xanh tươi mươn mướt, đẹp không nói nên lời.
Nhưng lúc này hai người không có tâm tình nào cảm nhận cảnh đẹp.
Cả hai tìm quanh, lục hết mấy gian phòng trong ngoài một lần đều không thấy tung tích hai Đại Tông Sư. Hai người lại chia nhau tìm trong rừng trúc, vẫn không thấy bóng ai, cả Quỷ Trúc Lâm lớn như vậy lại chỉ còn có hai người.
Quay lại gian nhà gỗ, hai người nhìn nhau. Xích Đan Mị sâu kín thở dài:
- Bọn họ đi rồi.
Lúc này Tề Ninh đã hiểu, Đảo chủ cũng muốn xem kết quả, nhưng cả buổi sáng hai người không ra, tối qua làm cái gì, người ngu cũng biết, coi như ván đã đóng thuyền, hiển nhiên Đảo chủ cũng không cần ở lại nữa.
Khi tìm hai Đại Tông Sư, Xích Đan Mị cũng thấy quần áo tối qua của mình thay ra. Giờ nàng đang mặc quần áo của lão yêu bà, quá ngắn quá bé, không chỉ bó lộ ra hết đường cong của nàng, mà cũng không thoải mái. Nàng bèn thay lại, nhìn sang Tề Ninh. Tối qua nàng đã phá thân, bây giờ thay đồ nhớ lại tình cảnh khi ấy, mặt vẫn nóng lên, nhưng vẫn cố trấn định, nói:
- Sứ đoàn nước Sở vẫn còn đang ở trong thành Lỗ, ngươi đừng có ở đây lâu quá, sớm về đi, bọn họ khỏi bị quần long vô thủ.
Tề Ninh hơi do dự một lát mới nói:
- Cô cô, vậy nàng chờ ta ở ngoài thành đi!
Xích Đan Mị lắc đầu buồn bã:
- Tối qua ta đã đưa ra một điều kiện, ngươi cũng đã đồng ý.
Nàng nhìn hắn, tự nhiên cười:
- Tiểu gia hỏa, đi làm việc của mình đi, nếu còn duyên phận chúng ta sẽ gặp lại.
Tề Ninh vội la lên:
- Nàng muốn đi đâu?
- Ta cũng không biết. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tự biết mình nên làm gì. Ta cũng sẽ không hồ đồ đến mức lại đi hành thích lão đâu. Ngươi nói đúng, có một số việc cần phải bàn bạc tính toán kỹ. Trước mắt ta sẽ tìm nơi yên tĩnh một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi tính.
Hai người nhu tình mật ý suốt một đêm, lúc này nói tách ra là tách ra, làm sao Tề Ninh cam lòng. Nghĩ một lát, hắn mới nói:
- Cô cô, nàng muốn ở một mình yên tĩnh, ta không phản đối. Nàng chờ ta ở ngoài thành đi, rốt cuộc Đông Tề muốn kết thân với ai cũng sẽ có câu trả lời trong một hai hôm thôi, ta sẽ về nước Sở sớm. Nàng cùng ta về nước Sở, ta tìm nơi cho nàng nghỉ ngơi!
Xích Đan Mị cười vũ mị xinh đẹp vô hạn, bước lên, sửa lại quần áo cho Tề Ninh, ấn một ngón tay ngọc lên mặt hắn, ôn nhu nói:
- Ta nói rồi, không cần lo lắng cho ta. Võ công của ngươi còn không bằng ta đâu, ta nên lo lắng mới phải ấy. Được rồi, nghe lời ta, sớm về đi, sau khi suy nghĩ cẩn thận ta sẽ đi tìm ngươi. Ngươi là Cẩm Y Hầu nước Sở, là quan lại quyền quý, không chừng sau này cô cô còn phải tìm ngươi nhờ vả đó.
Đột nhiên nàng nhíu đôi mày thanh tú ôm tay che ngực. Tề Ninh vội hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ngực ta hơi đau thôi. Ngươi đi lấy ít nước đến cho ta đi.
Giọng nói của Xích Đan Mị hơi yếu ớt:
- Trước kia ta vẫn thường bị như vậy, uống một chén nước là tốt rồi.
Tề Ninh cho rằng nàng bị đau thật, vội vàng chạy ra ngoài, tới phòng bếp, múc một hồ lô nước trong rồi quay vào phòng, thì không thấy Xích Đan Mị đâu. Hắn lắc đầu cười khổ một tiếng, trong lòng hiểu được, hiển nhiên nàng lo lắng hai người cứ quyến luyến như vậy sẽ không thể tách ra nên tìm cách đuổi mình đi rồi bỏ đi.
Tề Ninh chạy ra cửa hô lớn:
- Cô cô, nàng đồng ý rồi đó, sau khi suy nghĩ cẩn thận sẽ đi tìm ta.
Nếu nàng nói không giữ lời, chờ tới khi ta tìm được nàng, xem ta phạt nàng thế nào.
Giọng nói của hắn vang vọng trong Quỷ Trúc Lâm, nhưng không thấy hồi âm của Xích Đan Mị.
Tề Ninh biết Xích Đan Mị đã đi rồi, sẽ không thể lại gặp nữa, hơi buồn bã hụt hẫng. Nhưng hắn nghĩ tới sứ đoàn nước Sở vẫn đang quần long vô thủ ở trong thành Lỗ, trước mắt không rõ tình hình thế nào, lại không cam lòng tìm khắp gian nhà gỗ một lần cũng không thấy nàng dâu, cuối cùng thở dài, men theo con đường hôm qua vào rừng trúc mà rời đi.
Chờ Tề Ninh đi xa, Xích Đan Mị mới từ sau phòng đi ra, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hắn xa dần.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

Tề Ninh rời Quỷ Trúc Lâm đi về hướng bắc. Tuy đêm qua hắn đã rất mất sức nhưng cũng may nội lực thâm hậu, sau đó cũng ngủ được hai canh giờ cùng với Xích Đan Mị nên lấy lại kha khá sức, đi suốt hai canh giờ mới tới quan đạo.
Hắn biết nơi này còn cách thành Lỗ chừng trăm dặm đường, cũng may, trên quan đạo có người đến kẻ đi, không ít người đánh xe ngựa tới thành Lỗ. Hắn bèn mướn một cái xe ngựa nhỏ đánh thẳng vào thành, tới dịch quán, thanh toán tiền xe mới vào trong.
Hôm qua giằng co suốt một ngày, quần áo hắn đã xộc xệch, cũng may thủ vệ dịch quán vẫn nhận ra.
Hắn đi vào, đến đông uyển, binh sĩ nước Sở đang tuần thú nhìn thấy vội chạy vào bẩm báo. Tề Ninh vừa đến chính sảnh đông uyển, Tề Phong và Ngô Đạt Lâm đã dẫn một đám người tới, thấy hắn vẫn bình yên vô sự ai nấy đều vui mừng.
Tề Phong bước lên, kích động nói:
- Hầu gia, ngài… ngài về rồi. Thật tốt quá.
Ngô Đạt Lâm bước lên chắp tay thưa:
- Hầu gia, sau khi ngài bị cưỡng ép ra khỏi thành, chúng thuộc hạ vẫn thương lượng với người Đông Tề. Bọn họ cũng phái người ra tìm ngài. Tề Phong huynh đệ lo lắng cho an nguy của Hầu gia, muốn dẫn tất cả mọi người ra khỏi thành tìm, thuộc hạ lại lo lắng đây là đất Đông Tề, lỡ sơ sẩy một cái sẽ lại càng gây loạn, cho nên nghiêm cấm bọn họ hành động thiếu suy nghĩ. Cứ chờ tin tức bên Đông Tề đã.
Tề Ninh vỗ vỗ đầu vai Ngô Đạt Lâm, cười khen:
- Ngươi làm rất đúng, tình thế càng căng thẳng càng phải giữ bình tĩnh tỉnh táo.
Hắn liếc sang Tề Phong:
- Ngươi cũng là kẻ từng dạo chơi chiến trường, sao gặp chuyện lại luống cuống như thế. Về sau cần phải học tập Ngô Lĩnh đội một chút.
Tề Phong thấy Tề Ninh đã quay lại vui sướng, chẳng để ý cái gì khác, cười nói:
- Hầu gia nói phải, sau này thuộc hạ sẽ học hỏi Ngô lĩnh đội mọi thứ.
Ngô Đạt Lâm vội lên tiếng:
- Không dám.
- Ngô lĩnh đội, tình hình sau đó thế nào?
Tề Ninh ngồi xuống, chịu giày vò suốt một ngày, hắn khá là khát nước, bèn bảo Tề Phong đi châm trà, gọi Ngô Đạt Lâm ngồi bên cạnh hỏi:
- Người Đông Tề còn truy cứu chuyện Bắc Đường Phong dẫn theo thích khách hành thích không?
Ngô Đạt Lâm cười đáp:
- Nào có không truy cứu chứ. Khi ấy có không ít đại thần Đông Tề nói phải khống chế sứ đoàn Bắc Hán, còn phải bắt Dục Vương ga và Bắc Đường Phong lại. Nhưng Thái tử rất tỉnh táo, tuy nói thích khách có liên quan đến sứ đoàn Bắc Hán, nhưng dù sao Dục Vương gia cũng là Vương gia nước Hán, nếu lật mặt hoàn toàn, cũng không có lợi gì cho Đông Tề.
Tề Ninh thở dài:
- Ta cũng nghĩ chuyện này sẽ trôi qua thôi. Chưa chắc người Đông Tề đã dám làm gì sứ đoàn nước Hán.
- Nhưng các thần tử Đông Tề đều bất mãn với sứ đoàn nước Hán.
Trên triều, Dục Vương gia giỏi phản biện, ngôn từ sắc bén, các đại thần Đông Tề kia không nói qua được y, lại càng tức giận. Tối hôm qua, vị Đào Thượng thư Lễ bộ Đông Tề kia có sang đây ngồi với chúng ta một lúc, xem thái độ cách nói chuyện cũng khá bất mãn với người Bắc Hán.
- Vậy sau đó có bàn tới chuyện cắt đất cầu thân không?
- Không có. Quốc quân Đông Tề suýt nữa bị ám sát, còn chưa định được hồn. Sau khi Hầu gia đi rồi, Thân Đồ La tự mình hộ vệ Quốc quân Đông Tề lui vào, sau đó là do Thái tử Đông Tề chủ trì. Dục Vương gia tranh cãi với đám quan viên Đông Tề, một mực giải thích y không có lòng hành thích Quốc quân Đông Tề. Có điều, lúc trước Bắc Đường Phong bối rối quá đã thừa nhận thích khách kia là do mình mang vào trong cung, cho nên người Đông Tề đã nắm lấy điểm này dốc sức liều mạng chất vấn. Sau đó, Bắc Đường Phong sợ tới mức không dám nói nửa lời.
Gã nhẹ giọng hỏi:
- Hầu gia, xem tình hình, có lẽ Bắc Đường Phong cũng không biết nữ nhân kia là thích khách.
Tề Phong mang trà lên:
- Hầu gia, thuộc hạ thấy tiểu tử Bắc Đường Phong kia háo sắc như mạng, cho nên đã bị thích khách kia lừa. Bắc Đường Phong nhát như chuột, nếu biết nữ nhân kia là thích khách, tuyệt đối không có gan mang ả vào cung đâu.
Tề Ninh nghĩ bụng ngươi đoán đúng rồi, cười nói:
- Chỉ mong Bắc Đường Phong có thể sống sót rời Đông Tề. Triều đình lệnh cho Lệnh Hồ Quốc tướng nhận lễ vật, trước kia vẫn không tiện đưa qua, tối nay ngươi dẫn mấy người đem lễ vật tới đi.
Ngô Đạt Lâm chắp tay thưa vâng.
Tề Phong ở bên cạnh hỏi:
- Hầu gia, nếu lần này người Đông Tề giao Công chúa cho người Bắc Hán, vậy không phải số lễ vật chúng ta đưa qua kia đã lãng phí rồi sao?
- Nếu không ngươi đi dặn vị Thượng thư Lễ bộ kia một tiếng, nếu không cưới được Công chúa thì trả lễ vật lại cho chúng ta?
Tề Ninh nhấp một ngụm trà cười cười:
- Nói không chừng số lễ vật kia sẽ được trả về thật đấy.
Ngô Đạt Lâm cau mày hỏi:
- Hầu gia, ngài thật sự nghĩ người Bắc Hán sẽ thắng lần này sao?
Tề Ninh đặt chén trà xuống:
- Người Bắc Hán cắt đất cầu thân, đây là chuyện trước kia ta không ngờ tới. Ta vẫn nghĩ, bất luận là quốc gia nào, thổ địa đều là dùng máu tươi đánh xuống, tuyệt đối không ai dễ dàng cắt nhượng, càng không có khả năng cắt nhượng khi đang chiếm hết ưu thế. Bắc Hán mạnh hơn Đông Tề không ít, ai có thể ngờ đám con cháu nhà rùa kia lại dùng chiêu này.
Ngô Đạt Lâm nói:
- Ít nhất nước Sở ta tuyệt đối không làm vậy.
- Đúng rồi, hiện giờ tình hình ở Bắc Hán thế nào? Nước Hán còn chưa lập Thái tử sao?
- Quốc quân khai quốc của Bắc Hán là Bắc Đường Thiên Võ, vốn là Hầu gia nước Sở, là người nước Sở, từ thời tiên triều Đế quốc Đại Sở. Tộc Bắc Đường vốn là ngoại thích của Đế quốc Đại Sở, khi đó Bắc Đường Thiên Võ tọa trấn Ký Châu, quan phong Ký Châu Mục.
Ông ta có hai muội muội, một là Hoàng hậu nước Sở, một là Quý phi nước Sở, gần vua hưởng vinh quang, trong triều - dã rất có thế lực.
Ngô Đạt Lâm hiểu rất rõ, vị tiểu Hầu gia này mới được khai khiếu không lâu, trước kia không hề tham dự quốc sự, hiện giờ hắn đã hỏi chuyện nước Hán lập Thái tử, rất có thể không biết rõ lắm lịch sử nước Hán, vì vậy y bèn giải thích rõ ràng lịch sử Bắc Hán một lượt mới nói rõ được.
Lúc này lại có người đưa bánh ngọt tới, cũng khá lâu Tề Ninh chưa ăn gì, hắn bèn cầm một miếng lên, hỏi:
- Nếu đã được hưởng ân được quang vinh như thế, vì sao Bắc Đường Thiên Vũ phải khởi binh tạo phản?
- Quốc quân vong quốc của Đế quốc Đại Sở không có tài trị quốc, lại ham mê sắc đẹp. Trước kia ông ta sủng ái hai vị nương nương Bắc Đường gia, cũng nhờ vậy mà Bắc Đường gia có thế lực cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng sau này ông ta lại sủng ái một vị phi tử họ Đường, còn lập nàng ta làm Quý Phi. Nếu chỉ có vậy cũng thôi, nhưng Đường gia lại dựa được vào Đường Quý Phi mà quật khởi, lại muốn Hoàng đế phế bỏ Bắc Đường Hoàng hậu, lập Đường Quý Phi làm hậu. Đấu tranh cung đình đương nhiên đẫm máu, giằng co suốt hai năm, Bắc Đường Hoàng hậu đột nhiên đột tử. Sự kiện này đã gây ra thiên đại tai họa. Bắc Đường Thiên Võ không nói hai lời, lập tức dấy binh mưu phản, giương cờ hiệu thanh quân. Khi đó thế lực Bắc Đường gia rất mạnh, cả Đế quốc Đại Sở không ai bằng, vây cánh khắp nơi đều có. Bắc Đường Thiên Võ dấy binh một lần, người theo như mây, chỉ trong một thời gian ngắn đã tập trung được hơn mười vạn binh mã, đánh thẳng tới Lạc Dương.
Đường gia còn chưa ổn định căn cơ, có được bao nhiêu binh mã thủ hạ đâu, chỉ có thể cưỡng ép Hoàng đế chạy thục mạng về phía nam, còn chưa qua Trường Giang đã bị một đội loạn binh ngăn cản.
Hoàng đế nước Sở cùng hơn ngàn quan viên lớn nhỏ đi theo đều bị chém giết bên bờ Trường Giang, máu chảy thành sông.
Đoạn lịch sử này Tề Ninh đã được nghe Hướng Bách Ảnh kể lại, biết Quốc quân vong quốc của Đế quốc Đại Sở chết bên bờ Trường Giang.
- Bắc Đường Thiên Võ chiếm cứ Lạc Dương, mới đầu có lập nên một tiểu Hoàng đế. Khi đó, Đế quốc Đại Sở chỉ là trên danh nghĩa, tiểu Hoàng đế cũng chỉ là con rối, không tới mấy tháng, tiểu Hoàng đế kia hạ chiếu thư thối vị nhượng chức, Bắc Đường Thiên Võ ngồi lên ngôi Hoàng đế, lập nên Đế quốc Bắc Hán.
Ngô Đạt Lâm thuộc lòng giai đoạn lịch sử kia như lòng bàn tay:
- Sau khi Bắc Đường Thiên Võ chết, con trai trưởng của ông ta kế thừa ngôi Hoàng đế, phong hào Sùng Minh Đế. Sùng Minh Đế không được thọ như lão tử của mình, sau khi chết, con trai trưởng Bắc Đường Hoan kế vị ngôi Quân, hiện là Quang Vũ Đế.
- Quang Vũ Đế?
Tề Ninh khẽ giật mình, cười nhàn nhạt hỏi:
- Thanh danh lớn nhỉ? Bắc Hán có một Đại Tông sư, Bắc Dường Huyễn Dạ, ngươi có biết không?
- Hầu gia muốn nói tới Mục Vân Hầu sao?
Ngô Đạt Lâm gật đầu:
- Mục Vân Hầu Bắc Đường Huyễn Dạ cùng Sùng Minh Đế là thân huynh đệ, cùng là con trai của Quốc quân khai quốc của Bắc Hán Bắc Đường Thiên Võ. Nhưng thuộc hạ không biết nhiều về người này, chỉ biết ông ta là Hoàng thúc của Hoàng đế Bắc Hán, còn trên lão Hoàng đế Quang Vũ kia một bậc. Dục Vương gia cũng phải gọi ông ta là Hoàng thúc.
Tề Ninh nghĩ bụng, quả nhiên mấy Đại Tông Sư này đều là lão yêu quái, cứ như vậy mà tính, có lẽ Bắc Đường Huyễn Dạ cũng không thể trẻ hơn Bắc Cung Liên Thành và Đảo chủ đảo Bạch Vân bao nhiêu, nhưng không biết mặt mũi Bác Đường Huyễn Dạ có giữ được tuổi xuân như hai Đại Tông Sư kia không?
- Tộc Bắc Đường nhân khẩu thịnh vượng. Bắc Đường Hoan có bảy tám nhi tử, theo như thuộc hạ biết, năm xưa khi Bắc Đường Hoan có được Hoàng tử đầu tiên cực kỳ hưng phấn, liền lập làm Thái tử, ai ngờ, không đến năm tháng sau, vị Thái tử kia đã chết non. Tới khi sinh được Hoàng tử thứ hai, Bắc Đường Hoan lại lập nó làm Thái tử, vị Thái tử này cũng sống được vài năm, nhưng đến năm tuổi, khi luyện tập cưỡi ngựa, nghe nói con ngựa bị chấn kinh mà nhị Thái tử ngã xuống, sau cơn sợ hãi, không đến ba ngày cũng chết.
Tề Ninh hơi kinh ngạc, nghĩ bụng, vận mệnh của Bắc Đường Hoan này cũng không tốt lắm. Ngô Đạt Lâm tiếp tục kể:
- Hai vị Thái tử đều lần lượt chết non, từ đó về sau Bắc Đường Hoan không dám lập Thái tử nữa.
Hiện giờ lão có năm vị Hoàng tử, Bắc Đường Phong xếp hàng thứ tư. Nhưng Bắc Đường Phong này là do Hoàng hậu sinh ra, cho nên theo quy củ lập trữ, khả năng y kế thừa ngôi vị Hoàng đế là lớn nhất.
Tề Ninh nghĩ bụng, bảo sao lần này Bắc Hán lại muốn cầu thân cho Bắc Đường Phong, thì ra vì rất có thể gã sẽ trở thành Hoàng đế Bắc Hán, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, nếu Bắc Đường Phong này được lên làm Hoàng đế, so với tiểu Hoàng đế Long Thái của nước Sở, vô luận là mưu trí hay gan dạ sáng suốt, Bắc Đường Phong vẫn kém xa tiểu Hoàng đế Long Thái. Song hùng tranh bá đều ở Hoàng đế, có lẽ nước Sở thắng được.
Tề Ninh bôn ba suốt một ngày hêm qua, đêm qua lại vất vả triền miên, hôm nay đi đường cả buổi, vất vả chịu đủ giày vò, cũng khá mệt. Hắn biết hôm qua Quốc quân Đông Tề bị hành thích, kinh hồn chưa định, có lẽ hôm nay sẽ không thể triệu kiến ngoại sứ, bèn cho người chuẩn bị nước tắm, tắm gội một hồi, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại rồi về phòng ngủ một giấc.
Khi hắn tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen. Hắn đứng dậy, chợt nghe có tiếng xì xào bàn tán ngoài cửa, hình như có người đang nói chuyện. Hắn nhíu mày bước ra mở cửa thì thấy có mấy người đang rì rầm thầm thì trong nội viện của mình, nghe tiếng mở cửa bèn dừng câu chuyện bước tới.
Tề Ninh nhìn lướt qua hỏi:
- Có chuyện gì mà châu đầu ghé tai vậy?
Tề Phong và Ngô Đạt Lâm liếc nhìn nhau, bước tới thấp giọng báo:
- Hầu gia, có thể bên sứ đoàn Bắc Hán bên kia đã xảy ra chuyện.
Chúng thuộc hạ đang nghĩ có nên bẩm báo với Hầu gia không.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full hương 644: Không nói tiếng nào đã đi

Bạn cần đăng nhập để bình luận