Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1443: Người trong bức họa

Người chèo thuyền đội mũ rộng vành đâm gậy trúc xuyên thấu yết hầu thủy thủ. Đám người bên cạnh nhất thời trợn mắt há mồm. Mặc dù không ít người đều cầm đao, nhưng toàn thân như cứng đờ, không dám động đậy chút nào.
Người chèo thuyền kia hơi vung tay, gậy trúc xuyên theo thủy thủ kia văng ra. Thi thể thủy thủ kia bay đi thật xa, bịch một tiếng rơi vào trong biển.
Người chèo thuyền ra tay gọn gàng linh hoạt, vung thủy thủ kia ra ngoài, đồng thời cũng bay từ mép thuyền xuống, trở về trên thuyền ô bồng.
Tề Ninh cảm thấy hãi nhiên, người chèo thuyền này võ công cao minh cũng nằm trong dự liệu của Tề Ninh, nhưng cao thủ như vậy, lại thực sự ra tay giết chết một thủy thủ vô tội, quả thực khiến Tề Ninh hơi ngoài ý muốn, trong lòng cũng sinh ra tức giận.
Nhưng hắn lại hiểu được, người chèo thuyền kia ra tay giết người, cũng không phải bởi vì hiếu sát, đơn giản là chứng minh với mình, họ muốn giết người cũng không có cố kỵ gì, nếu như mình thực sự không lên thuyền, như vậy có lẽ người trên thuyền này sẽ thực sự phải chết ở nơi này.
Đôi mắt Tề Ninh xuất hiện hàn ý, hôm nay không lên thuyền, đương nhiên phải đối chiến với thuyền ô bồng. Không nói Tề Ninh không nắm chắc có thể nhất định thắng được đối phương, dù cho thực sự phải đánh rất có thể sẽ liên lụy tới người vô tội khác.
Mặc dù một thủy thủ bị giết, nhưng thuyền trưởng và đám thủy thủ lại không phẫn nộ nổi, phần lớn là hoảng sợ.
Tề Ninh nhìn Xích Đan Mị một chút, không nói nhiều hơn, ôm Xích Đan Mị nhảy lên mạn thuyền, lập tức phi thân nhảy xuống từ mép thuyền, rơi xuống đầu thuyền ô bồng. Thân pháp của hắn cao mình, rơi trên thuyền, thuyền nhỏ chỉ hơi rung nhẹ. Lúc này Bạch Vũ Hạc bị trói gần trong gang tấc, người chèo thuyền đội mũ rộng vành vẫn nắm gậy trúc trong tay, đứng bên cạnh Bạch Vũ Hạc.
- Đi thôi!
Trong khoang thuyền vang lên giọng của nữ nhân. Người chèo thuyền cũng không nói nhiều, đi qua điều khiển cánh buồm. Thuyền ô bồng không để ý tới chiếc thuyền hàng kia, tiếp tục tiến lên.
Đám người trên thuyền hàng mắt thấy thuyền ô bồng chậm rãi rời đi, chớ nói có người ra tay, thậm chí không có người nào dám nói một câu.
Xích Đan Mị muốn đi lột khăn trùm đầu, nhìn xem Bạch Vũ Hạc sống hay chết. Thế nhưng nàng biết người trong khoang thuyền thực sự cao minh, trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người trong khoang thuyền vẫn không nói gì, chờ đến khi không còn nhìn thấy chiếc thuyền hàng kia, mới nghe người trong khoang thuyền nói:
- Ngươi là người Sở quốc, tại sao lại chạy tới Liêu Đông?
Trong khi nói chuyện, liền thấy rèm buồng nhỏ trên thuyền bị xốc lên, một người đi ra từ trong khoang thuyền.
Tề Ninh nhìn thấy người kia, sắc mặt thay đổi, thất thanh nói:
- Tại sao lại là ngươi ?
Chỉ thấy người kia da thịt trắng nõn như tuyết, tóc dài buông xuôi sau lưng. Ngũ quan của nàng cực kỳ xinh đẹp, thân mặc váy dài màu trắng, từ trên xuống dưới không nhuốm bụi trần. Khuôn mặt nàng như vẽ, khí chất cực kỳ ưu nhã, toàn thân trông giống như bước ra từ trong tranh.
Đôi mắt nàng giống như một hồ nước trong, trong vắt vô cùng, ánh mắt kia lại giống như sao trời.
Dung mạo Xích Đan Mị vốn đã cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng đứng trước mặt người này lại kém hơn một chút. Hoặc là nói, tuy Xích Đan Mị xinh đẹp, nhưng vẫn mang vẻ đẹp nhân gian. Thế nhưng dung mạo của người trước mắt này, dường như không mang theo khí chất khói lửa nhân gian, hoàn toàn là hai loại khí chất khác biệt.
Tề Ninh vạn lần không nghĩ tới, đây lại là người quen.
Đây chính là người áo lông trắng lúc trước Tề Ninh ngẫu nhiên gặp được trên đường. Người này thậm chí mang theo Tề Ninh tiến vào hoàng cung ban đêm, khiến Tề Ninh lần đầu biết được trong hoàng cung lại có rắn trắng. Vả lại Càn Nguyên Chân Kinh mà Tề Ninh tu luyện chính là do người này dạy.
Trong cơ thể Tề Ninh có một cỗ chân khí hàn băng, mỗi khi tới thời điểm nguy nan sẽ xuất hiện trợ giúp Tề Ninh hóa giải nguy nan. Ban đầu Tề Ninh không biết chân khí hàn băng này đến từ đầu, nhưng về sau lại nghĩ rõ ràng, chính là vì người áo lông trắng truyền thụ Càn Nguyên Chân Kinh, lại thêm đêm đó sử dụng máu Bạch Mãng, trong cơ thể mình mới tích lũy được một đạo chân khí hàn băng.
Căn nguyên nội lực của Tề Ninh hiện giờ thực ra chính là cỗ chân khí hàn băng kia.
Hiện giờ nội lực của Tề Ninh thâm hậu như thế, đương nhiên là nhờ thần công ban tặng. Nhưng nội lực hắn thu nạp được từ bên ngoài, lại đều do chân khí hàn băng dung hợp, cuối cùng biến hóa làm cho bản thân sử dụng. Cho nên Tề Ninh có thể có được tu vi nội lực hiện giờ, không thể bỏ qua công lao người áo lông trắng truyền thụ Càn Nguyên Chân Kinh lúc trước.
Chẳng qua sau lần chia tay đó, Tề Ninh không còn tin tức người này. Người áo lông trắng này rốt cuộc có lai lịch thế nào, Tề Ninh cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn thực sự không nghĩ ra, hôm nay người áo lông trắng này lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Dù hắn trải qua rất nhiều chuyện ngạc nhiên, nhưng giờ phút này nhìn thấy người áo lông trắng, hắn quả thực vô cùng chấn động.
Xích Đan Mị nghe lời Tề Ninh nói, hơi giật mình, thầm nghĩ tại sao Tề Ninh lại quen biết nữ nhân này?
Từ trước đến nay Xích Đan Mị vô cùng tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng nhìn thấy dung nhan của người trước mắt này, nàng lại hơi tự ti mặc cảm, không nhịn được mà nghĩ dưới gầm trời này sao lại có thể có được nữ nhân xinh đẹp như thế? Nếu như chỉ là xinh đẹp thì thôi, kinh khủng chính là võ công của nữ nhân này cũng sâu không lường được.
Nàng đương nhiên cũng biết sơ lược chuyện giang hồ, mặc dù không có khả năng thuộc như lòng bàn tay các môn phái lớn trên đời này, nhưng cao thủ hàng đầu trên giang hồ, trong lòng nàng tự có một bản danh sách.
Ngoại trừ Đại Tông Sư, Xích Đan Mị biết người có võ công mạnh nhất trên giang hồ đơn giản là mấy người Không Tàng đại sư Đại Quang Minh Tự. Nhưng võ công của Không Tàng chắc chắn không sánh bằng người trước mắt này. Cao thủ khủng bố như thế, hơn nữa còn là một nữ nhân, vì sao mình chưa từng nghe nói qua? Nếu như quả thực tồn tại cao thủ bậc này, Bạch Vân Đảo chủ chắc chắn không có khả năng không biết được. Nếu như Đảo chủ biết được, đương nhiên sẽ nhắc tới một chút.
Cũng không có nhiều người dám mặc áo trắng, một khi làn da đen hơn, dưới nền áo trắng sẽ càng thêm tối màu.
Thế nhưng người trước mắt này chẳng những mặc váy trắng cực kỳ vừa người, làn da của nàng lại hoàn toàn không bị màu áo trắng kéo xuống, trái lại càng thêm trắng trẻo non mềm.
Xích Đan Mị nhìn dung mạo nữ nhân này nhiều lắm cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, chính là thời điểm dung mạo quyến rũ nhất. Lúc này người áo trắng nở nụ cười yếu ớt, nhìn Tề Ninh nói:
- Đã nhiều ngày chúng ta không gặp, võ công của ngươi tiến bộ không ít, cũng biết sử dụng một số công phu.
Nàng lườm Xích Đan Mị một chút, lại cười nói:
- Sớm nghe nói ba đại đệ tử bên dưới Bạch Vân Đảo chủ, trong đó có một giai nhân quốc sắc thiên hương tuyệt mỹ, hôm nay gặp mặt, quả thực danh bất hư truyền, cũng khó trách hắn lại coi trọng ngươi.
Đôi mi thanh tú của Xích Đan Mị nhíu chặt, cười lạnh nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao muốn gia hại Bạch sư huynh?
Nàng liếc Bạch Vũ Hạc bị trói. Bạch Vũ Hạc vẫn không nhúc nhích, Xích Đan Mị càng lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ Bạch Vũ Hạc đã bị hại, bị trói ở đây chỉ là một cỗ thi thể? Nghĩ tới đây, địch ý trong mắt nàng càng đậm hơn.
- Cũng thực đáng tiếc.
Giọng người áo trắng mềm mại:
- Dù sao cũng coi như kiếm khách hiếm có trong thiên hạ hiện giờ, qua một thời gian sẽ có chút thành tựu. Chỉ là đức hạnh quá kém, từ xưa tới nay, kiếm chính là phong phạm cao quý, người lỗ mãng có thể luyện đao thương, thế nhưng một khi luyện kiếm, thì nên xây dựng đức hạnh một chút.
Nàng nhìn Bạch Vũ Hạc một chút, khẽ thở dài:
- Thân là kiếm khách, làm chút chuyện cướp gà trộm chó, điều này không xứng với kiếm trong tay.
Lúc nói chuyện, thuyền ô bồng vẫn đi trên biển, tốc độ cũng không chậm.
Xích Đan Mị càng kinh ngạc, nghĩ thầm xưa nay Bạch Vũ Hạc tâm cao khí ngạo, sao có thể đi làm chuyện cướp gà trộm chó? Chắc chắn là người áo trắng này ngậm máu phun người.
Tề Ninh nghi ngờ đầy bụng, cuối cùng nói:
- Ngươi truyền thụ võ công cho ta, ta rất cảm kích, vẫn muốn tìm cơ hội cảm ơn ngươi.
Người áo trắng cười nói:
- Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ngày đó ở trên đường, ngươi để cho ta lên xe, dù sao ta cũng nhận được chút chỗ tốt của ngươi.
Nàng nói chuyện hời hợt, hiển nhiên trong lòng nàng, truyền thụ Càn Nguyên Chân Kinh cho Tề Ninh thực sự không tính là chuyện gì.
- Chỉ là vừa rồi ngươi sai thủ hạ lạm sát người vô tội, có phải hơi thiếu sót?
Người áo trắng lại cười nói:
- Ngươi để ta lên xe, ta báo đáp ngươi gấp mười. Người vừa rồi nói năng mỉa mai, đương nhiên cũng phải chịu trừng phạt gấp mười. Ta xưa nay ân oán rõ ràng, có ân báo ân, nếu có người mạo phạm, đương nhiên sẽ không cho hắn sống trên nhân thế.
Tề Ninh thở dài, hỏi:
- Xin hỏi ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Cần gì phải gấp trong nhất thời.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Hai ngày này không có mưa, đi tới Bạch Vân Đảo cũng chỉ hai ba ngày, các người cứ nghỉ ngơi ở đầu thuyền.
Nàng liếc Bạch Vũ một chút, nói với Xích Đan Mị:
- Hiện giờ hắn còn sống, thế nhưng nếu như ngươi đụng vào một mảnh vạt áo của hắn, hắn sẽ thành người chết.
Xích Đan Mị biết đây là người áo trắng mở miệng uy hiếp, đơn giản là nhắc nhở mình đừng cởi dây giúp Bạch Vũ Hạc. Nhưng nghe người áo trắng nói như vậy, Bạch Vũ Hạc chắc chắn còn sống, Xích Đan Mị hơi động, cười lạnh một tiếng.
Người áo trắng thở dài:
- Dung mạo của ngươi cũng coi như ngàn dặm mới tìm được một, rất hiếm có. Thế nhưng tâm tính của ngươi không tốt, thậm chí trong lòng có oán hận, sẽ ảnh hưởng lưu thông khí huyết, rất tổn hại tới dung mạo. Thời gian xinh đẹp thực sự của nữ nhân cũng không nhiều, chẳng qua chỉ hơn mười năm, ngươi nên cố gắng trân quý mới đúng.
Nàng lại nhìn về phía Tề Ninh nói:
- Ngươi về từ Liêu Đông, có phải đi tới núi Cửu Cung?
Tề Ninh run lên, thầm nghĩ người này biết được không ít chuyện, cũng không trả lời.
- Hắn ở núi Cửu Cung, ngươi nhìn thấy hắn, đương nhiên cũng sẽ biết hết thảy.
Người áo trắng thở dài:
- Người nước Sở nuôi dưỡng hoàng tử Bắc Hán hơn mười năm, thậm chí ủy thác trách nhiệm, cũng thực hiếm có.
‘Hắn’ trong miệng người áo trắng đương nhiên chính là Bắc Đường Khánh.
Tề Ninh càng kinh ngạc. Mặc dù người áo trắng không nói thẳng, nhưng dường như biết được quan hệ của mình và Bắc Đường Khánh. Hắn nghĩ thầm người này quả thực thần thông quảng đại, quan hệ cha con của mình và Bắc Đường Khánh, người trong thiên hạ biết được giống như lông phượng râu rồng, người này lại biết được từ đâu?
Dường như người này nắm rõ như lòng bàn tay chuyện của mình, nhưng mình lại hoàn toàn không biết gì về nàng.
Lúc này ánh mắt chiếu lên mặt biển, sóng nước lấp loáng. Người áo trắng nở nụ cười yếu ớt, không nói nhiều, quay người đi vào trong khoang thuyền. Nàng đi tới trước cửa, vén rèm lên, quay đầu nhìn thoáng lại, thấy Tề Ninh đang nhìn mình. Nàng mỉm cười, quả thực vô cùng xinh đẹp, bước vào trong khoang thuyền, cứ để hai người Tề Ninh phơi ở đầu htuyeenf.
Người chèo thuyền đứng bên cạnh cánh buồm, cũng không để ý hai người, chỉ trông coi cánh buồm.
Lúc này Xích Đan Mị mới nhìn về phía Bạch Vũ hạc, tới gần hai bước, đưa tay ra, mới được một nửa, Tề Ninh nhẹ nhàng hắng giọng một cái, Xích Đan Mị lập tức dừng lại, nghĩ tới người áo trắng kia, trong lòng biết được nếu mình thực sự đụng vào một vạt áo của Bạch Vũ Hạc, sợ rằng Bạch Vũ Hạc sẽ khó giữ được tính mạng. Người áo trắng kia nói ra như núi, không phải lời nói đùa.
Nàng thu tay lại, từ khi rời núi tới nay, còn chưa bao giờ xuất hiện cảm giác bất lực như hiện giờ. Bạch Vũ Hạc rõ ràng ngay ở trước mắt, đưa tay có thể đụng, nhưng vẫn không thể đụng vào. Trong lòng nàng vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhẹ giọng kêu:
- Sư huynh, sư huynh, huynh thế nào rồi?

Bạch Vũ Hạc đương nhiên không hề đáp lại.
Xích Đan Mị cảm thấy lo lắng. Tề Ninh vỗ nhẹ vai nàng, chỉ ra hiệu bằng mắt, không có nhiều lời.
Xích Đan Mị thầm hiểu được, tạm thời hoàn toàn không hề biết gì đối với người áo trắng kia, đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ mọi người ngồi chung một con thuyền, tới Bạch Vân Đảo còn khoảng hai ba ngày, chờ đợi thời cơ, tìm cơ hội ra tay cũng không muộn. Cho dù không có cơ hội ra tay, cuối cùng sẽ tới Bạch Vân Đảo, trên đảo có một vị Đại Tông Sư, khi đó xem tình hình sau cũng được.
Trời xanh không mây, vạn dặm không mây, trên biển gió êm sóng lặng. Bầu trời xanh in lên mặt biển trong xanh, mặt biển một màu xanh đậm. Nhìn mặt biển bao la bình tĩnh kia, quả thực khiến người ta có cảm giác tâm tình bình thản.
Người áo trắng trong khoang thuyền vẫn chưa từng xuất hiện. Vào giữa trưa, người chèo thuyền lấy đồ ăn từ đuôi thuyền, đó là cá khô. Gã cũng mặc kệ hai người Tề Ninh, gã ngồi ở đuôi thuyền nhai cá khô.
Tề Ninh và Xích Đan Mị thấy thế, trong lòng biết cơm nước mấy ngày hôm nay người trên thuyền không quan tâm, phải tự lực cánh sinh.
Trên người Tề Ninh có ngân lượng, thế nhưng có nhiều ngân lượng hơn nữa, sợ rằng cũng không đổi được một con cá trên chiếc thuyền ô bồng này.
Chẳng qua hai người đều là cao thủ hàng đầu, dù cho hai ba ngày không ăn cơm cũng không nguy hiểm tới tính mạng.
Chẳng qua đã định tìm thời gian khống chế hai người trên thuyền, vậy thì nhất định phải cam đoan mình có dư thể lực. Mấy ngày không ăn tuy rằng không nguy hiểm tới sinh mạng, thế nhưng cũng sẽ khiến cho thể lực nhanh chóng hạ xuống, đến lúc đó thân thể mềm nhũn không chịu nổi, thực sự có cơ hội ra tay, sợ rằng cũng bất lực.
Chẳng qua biển lớn mênh mông, mặc dù dưới nước rất nhiều thủy sản, thế nhưng thực sự muốn dùng làm đồ ăn, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Tề Ninh tìm một cây gậy trúc trên thuyền, sau đó cầm hàn nhận mang theo trên người vót nhọn một đầu cây gậy trúc, giống như trường mâu. Lúc này hắn ngồi mép thuyền, chờ đợi nếu có cá ngoi đầu lên, sẽ dùng gậy trúc đâm cá để ăn.
Tề Ninh hoạt động trên thuyền, chỉ cần không đụng vào Bạch Vũ Hạc, người chèo thuyền kia cũng chẳng để ý, coi như cũng có chút tự do. Vả lại đồ trên thuyền này, cũng mặc cho Tề Ninh sử dụng, chẳng qua vốn cũng chẳng có mấy món đồ, vật có thể sử dụng thực sự có hạn.
Mặc dù đến trưa còn chưa thấy cả vảy cá, nhưng Xích Đan Mị cũng không đặt tâm tư vào việc bắt cá.
Lúc này Bạch Vũ Hạc đang chịu đựng sỉ nhục chưa từng có từ trước tới nay trong đời. Xích Đan Mị biết Bạch Vũ Hạc tâm cao khí ngạo, chớ nói chịu đựng sỉ nhục này, coi như thua kiếm dưới tay kẻ địch, cũng canh cánh trong lòng rất lâu. Nếu như đến lúc đó cởi bỏ trói buộc, Xích Đan Mị thực sự không biết Bạch Vũ Hạc phải chịu nhục này sẽ xử lý thế nào.
Ngoài chuyện đó ra, càng khiến Xích Đan Mị lo lắng chính là người áo trắng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trong thiên hạ này, không người nào dám tự tiện xông vào Bạch Vân Đảo, nhưng người này lại trói Bạch Vũ Hạc đi tới Bạch Vân Đảo, có thể thấy được đẩy đủ lực lượng. Xích Đan Mị thực sự không biết chuyến này của người áo trắng có mang đến tai họa khổng lồ cho Bạch Vân Đảo hay không.
Sau khi trời tối, người áo trắng vẫn không bước ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền một bước.
Một vầng trăng sáng chiếu rọi trên mặt biển, bóng trăng dưới biển vẫn lấp loáng.
Mặc dù Tề Ninh muốn bàn bạc một chút với Xích Đan Mị nên làm thế nào, nhưng võ công của người áo trắng kia cao minh, coi như mình nhỏ giọng nói bên tai Xích Đan Mị, rất có thể sẽ bị người áo trắng nghe thấy, cho nên hai người cũng không nói lời nào.
Mặc dù hoàn toàn yên tĩnh, trong khoang thuyền cũng không có bất kỳ âm thành nào, nhưng hai người đều không có cách nào ngủ được. Trái lại người chèo thuyền kia ngồi một bên buồng nhỏ trên thuyền, lưng tựa vào buồng nhỏ, nửa ngày không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi.
Biển cả bao la, nhưng Tề Ninh lại cảm thấy cực kỳ áp lực. Ánh mắt vừa đảo qua lại trên mặt biển, đột nhiên nhìn thấy gợn sóng lật qua lật lại trên mặt nước cách đó không xa. Nhờ ánh trăng, hắn nhìn thấy một cái đầu cá lớn chừng cái đấu nhô lên khỏi mặt nước, hai chiếc răng nanh sắc nhọn chợt lóe lên dưới ánh trăng, lại rơi vào nước. Tề Ninh lập tức tỉnh táo tinh thần, tóm lấy gậy trúc kia, không nói hai lời, nhắm ngay chỗ đầu cá nhô lên, ném mạnh tới như ném thương.
Hắn phản ứng rất nhanh, sức lực cũng đủ lớn, gậy trúc vút một tiếng, chui mạnh xuống nước. Xích Đan Mị phát hiện tình huống khác thường, lập tức lại gần. Dưới ánh trăng, chỉ thấy mặt nước chỗ cây gậy trúc đâm xuống đột nhiên quay cuồng kịch liệt, cái đầu cá lớn chừng cái đấu kia lại xuất hiện lần nữa, răng sắc như đao, xông thẳng về phía thuyền ô bồng.
Tề Ninh nhìn thấy cây gậy trúc đã đâm vào người con cá, chắc chắn là do trọng thương, cá lớn cực kỳ phẫn nộ lao tới nơi này công kích.
Hắn vừa nhìn thấy đầu cá kia nhô lên, đây là cơ hội tốt để săn bắt đồ ăn, đương nhiên không hề do dự. Hiện giờ con cá kia xông lại, Tề Ninh mới phát hiện đó là một con cá mập, thân hình cực lớn, tim hắn hơi run lên. Cá mập kia xông tới với tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng rất lớn, sắp đâm vào thuyền ô bồng, sợ rằng chiếc thuyền này sẽ bị đụng lật trong nháy mắt. Biển cả mênh mông, rơi xuống biển, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Cá mập xông lại, Tề Ninh muốn tìm một cây gậy trúc khác ngăn cản cá mập công kích, nhưng trong tay chỉ có một cây gậy trúc kia, không còn thứ gì để dùng.
Xích Đan Mị cũng hơi biến sắc, lại nghe Tề Ninh gầm nhẹ một tiếng, nhảy ra khỏi thuyền, nhẹ nhàng rơi lên người con cá mập kia. Cá mập kia không nghĩ tới có người dám giẫm lên mình nó, nó lật qua lật lại trong biển. Tề Ninh đưa tay nắm lấy vây lưng cá, tay kia dụng lực đập mạnh xuống đầu cá mập, chỉ chớp mắt hắn đánh ra ba bốn quyền. Xích Đan Mị hoảng sợ nói:
- Cẩn thận!
Cá mập chắc chắn bị đau, chui xuống dưới biển. Xích Đan Mị đứng một bên thuyền, vô cùng nóng nảy, nhìn thấy cá mập kia mang theo Tề Ninh xuống nước, chớp mắt không thấy tung tích của hắn.
Mặt nước ban đầu còn cuồn cuộn, nhưng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, máu tươi dâng lên từ dưới nước, sau đó khuếch tán ra, trong không khí nhanh chóng lan tràn mùi máu tanh.
- Tề Ninh, Tề Ninh!
Xích Đan Mị nhìn xuống mặt biển gọi mấy tiếng, mặt nước yên lặng trở lại, Tề Ninh bị cá mập đưa đi nơi nào, trong lúc nhất thời không thể phán đoán.
Xích Đan Mị gần như sắp khóc, bỗng nhiên nhìn thấy mặt nước rẽ ra, chỉ thấy Tề Ninh nổi lên mặt nước, toàn thân đầy đủ. Xích Đan Mị thấy Tề Ninh không có chuyện gì, vô cùng vui vẻ. Tề Ninh bơi lại gần chiếc thuyền, vung tay lên, vây lưng cá mập đã rơi lên thuyền. Xích Đan Mị đưa tay kéo Tề Ninh lên. Tề Ninh lên thuyền cười nói:
- Cá mập thực hung ác, chẳng qua thứ này cũng là đồ tốt!
Hắn cầm lấy vây lưng kia nói:
- Những năm nàng ở Đông Hải, chắc chắn biết được, vây cá này là thứ đại bổ, vô cùng quý báu.
Cá mập có vây lưng, vây đuôi và vây ngực. Tề Ninh cắt lấy vây lưng của nó, một miếng rất lớn.
Xích Đan Mị hơi kinh ngạc:
- Vây cá?
Tề Ninh thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên hiểu được, đời sau vây cá đúng là thứ quý báu, nhưng thời đại này chưa chắc là nguyên liệu nấu ăn. Hắn giải thích:
- Nơi này rất nhiều dinh dưỡng, chờ một lát nàng sẽ biết được.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua mặt biển, liền thấy thi thể con cá mập bị mình đánh giết đã nổi lên mặt nước.
Tề Ninh ngồi xổm xuống boong thuyền, dùng hạn nhận cắt một mảnh vây cá nhỏ đưa cho Xích Đan Mị nói:
- Nàng nếm thử trước đi!
Xích Đan Mị sinh sống trên biển nhiều năm, hiển nhiên đã ăn qua không ít cá, nhưng chưa từng ăn vây cá mập, trong lúc nhất thời hơi kinh ngạc, không đưa tay nhận lấy ngay. Tề Ninh còn chưa lên tiếng, lại có một cánh tay đưa qua, cánh tay trong suốt như ngọc vô cùng trắng trẻo. Tề Ninh quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào người áo trắng kia đứng ngay bên cạnh mình, đưa tay cầm lấy miếng vây cá. Tề Ninh khẽ giật mình, người áo trắng đã đưa vây cá vào miệng, đôi mắt khép hờ, sau một lát, khóe miệng xinh đẹp nở nụ cười khẽ:
- Quả nhiên là thứ tốt!
Tề Ninh nghĩ thầm ông ở trên thuyền của ngươi một ngày, ngay cả chén nước ngươi cũng không cho, hiện giờ thì tốt rồi, ông vất vả lấy được chút vây cá, ngươi lại không khách khí.
- Ngươi chớ nhìn ta như vậy.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Ta ăn của ngươi một miếng, trả lại ngươi mười miếng là được, chỉ sợ ngươi ăn không hết.
Khi nàng nói chuyền, đã đưa mắt nhìn về mặt biển. Tề Ninh nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện sóng nước dập dờn chung quanh con cá mập kia, hắn nhìn kỹ, hơi biến sắc, rất nhiều cá mập vây quanh thi thể con cá mập kia, một con cá mập mở miệng, răng sắc lướt qua, đã giật được một miếng thịt từ trên thi thể con cá mập kia.
Xích Đan Mị nói:
- Những con cá mập này rất thích mùi máu tanh, chỉ cần gần đây có cá mập, ngửi được mùi máu tươi sẽ lập tức chạy tới.
Lúc này Tề Ninh cũng hiểu được. Thuyền ô bồng lung lay bởi đám cá mập, nhìn thấy thi thể cá mập bị đồng bạn xé thành mảnh nhỏ trong chốc lát, Tề Ninh cảm thấy hãi nhiên, nghĩ thầm nếu như những con cá mập này cơm nước nô nê, đều xông tới thuyền ô bồng này, thuyền ô bồng này sẽ lập tức tan nát, sau khi rơi xuống biển, sợ rằng căn bản không ngăn được nhiều cá mập như thế.
Nếu như chỉ có năm ba con, Tề Ninh tin tưởng với thực lực của mấy người trên thuyền, có thể giải quyết nhẹ nhàng. Thế nhưng nếu như mấy chục con thậm chí hơn trăm con, vậy thì khó đối phó.
- Hương vị vây cá này không tồi.
Người áo trắng nói:
- Gặp được cá mập trên biển cũng không phải chuyện thường xuyên, lần này chúng ta chuẩn bị một chút hàng tồn.
Giọng nàng chưa dứt, liền thấy người áo trăng đã bay lên nhẹ nhàng như tơ liễu, rời khỏi thuyền ô bồng, nhẹ nhàng như tiên rơi vào trong bầy cá mập, giẫm lên thân một con cá mập.
Người áo trắng đột nhiên xuất hiện, đám cá mập lập tức phát động công kích đối với người áo trắng. Người áo trắng lại phát ra tiếng cười thanh thúy, chỉ thấy nàng đạm mạnh một cái con cá mập dưới chân, mượn lực bay lên, rơi lên lưng con cá mập bên cạnh, lại mượn lực bay lên.
Chỉ trong chớp mắt, người áo trắng dùng chân đạp trúng đầu mười mấy con cá mập.
Khiến Tề Ninh hoảng sợ chính là, người áo trắng chỉ đạp xuống một cước, cá mập bị đạp chìm xuống nước, trong chốc lát lại nổi lên mặt nước, biến thành thi thể. Cá mập bị đạp chết ngay cả giọt máu cũng không chảy ra, bụng lại ngửa lên trời không hề nhúc nhích. Cá mập vô cùng hung ác dưới biển, người áo trắng lại như giẫm chết con kiến, chỉ trong giây lát, mười mấy con cá mập đều bị giẫm chết.

Tề Ninh cũng không để ý giết cá kiếm ăn.
Thế nhưng nữ tử như thần tiên không dính khói lửa trần gian này lại ra tay tàn nhẫn, trong giấy lát giết chết mười mấy con cá mập như giẫm chết con kiến, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Mười mấy con cá mập ngửi được mùi máu tanh này vốn cho rằng có thể ăn no nê, không nghĩ tới lại bỏ tính mạng lại nơi này.
Giẫm chết con cá mập cuối cùng, người áo trắng lại bay về thuyền ô bồng như tơ liễu. Khiến người ta hoảng sợ chính là trên người nàng lại không dính một giọt nước nào.
Tề Ninh hít sâu một hơi, hắn biết võ công của người áo trắng này vô cùng kinh khủng, lúc này mới thực sự thấy được, thậm chí còn kinh khủng vượt qua sự tưởng tượng của mình.
- Nơi đó đều là vây cá.
Người áo trắng mỉm cười nói:
- Có thể lấy dùng thỏa thích. Cắt bỏ vây cá, sau khi hong khô, lại dùng nước sôi ngâm, nghĩ tới cũng có hương vị đặc biệt.
Thi thể mười mấy con cá mập nổi trên mặt biển, nhìn thấy mà giật mình.
Tề Ninh cũng không nói gì, trái lại người chèo thuyền kia cầm một túi da trong tay, nháy xuống biến, cắt lấy vây cá trên người những con cá mập kia, nhét vào một cái túi, lúc này mới trở lại trên thuyền.
Tề Ninh và Xích Đan Mị liếc nhìn nhau, đều im lặng trầm mặc.
Lúc trước Tề Ninh còn hơi vui vẻ bởi vì lấy được vây cá để ăn, nhưng giờ phút này lại không muốn ăn chút nào. Mặc dù người áo trắng xinh đẹp kinh người, nhưng nàng không hề có bất kỳ tôn trọng gì đối với sinh mạng, coi mạng người ta như cỏ rác.
Đêm này hai người đều ngủ không được ngon giấc, luôn cảm thấy người áo trắng lên Bạch Vân Đảo, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, sau nửa đêm họ mới mơ màng ngủ trong chốc lát.
Qua hai ngày, mỗi ngày người chèo thuyền kia ném cho Tề Ninh một chút vây cá. Tề Ninh và Xích Đan Mị cũng chỉ có thể ăn để bổ sung thể lực. Trái lại Bạch Vũ Hạc bị trói mấy ngày liền không có hạt cơm nào vào bụng.
Đến hoàng hôn ngày thứ ba, mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều ta chiếu trên mặt biển, ánh vàng rực rỡ. Xích Đan Mị đứng dậy, chỉ về phía trước không xa nói:
- Đó chính là Bạch Vân Đảo!
Thuyền tới gần đảo, Tề Ninh ngửi được mùi thơm tràn ngập trong không khí. Nhìn lại từ xa, thấy được trên Bạch Vân Đảo một màu xanh biếc, giống như một ốc đảo trên biển.
- Đảo này quả thực không nhỏ.
Tề Ninh cảm thán:
- Nàng vẫn luôn sinh sống ở nơi này sao?
Trên đường đi Xích Đan Mị tâm tình nặng nề, lúc này nhìn thấy Bạch Vân Đảo quen thuộc, khuôn mặt rốt cuộc nở nụ cười:
- Ta sinh sống ở đây mấy chục năm rồi, mỗi một góc đều vô cùng quen thuộc. Trên đảo này rất nhiều hoa cỏ, là ta tự tay trồng, chờ một lát ta dẫn chàng đi nhìn một chút, trên đảo này còn có quả, nơi khác không thể ăn được.
- Sống trên đảo này cũng nhàn nhã.
- Hiện giờ qua mùa rồi, nếu như tới sớm mấy tháng, trên đảo phồn hoa như gấm, đó mới xinh đẹp.
Xích Đan Mị nói:
- Chẳng qua lúc này vừa vặn là thời điểm quả chín.
- Khó trách hắn rất ít khi rời đảo.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói non mềm của người áo trắng:
- Cảnh trí trên đảo này cũng không tồi, sớm biết như thế, nên thường xuyên tới đây ngắm một chút.
Xích Đan Mị vừa nghe được giọng nói, tâm tình buông lỏng lúc đầu lập tức căng cứng.
Cuối cùng thuyền ô bồng lại gần bờ. Xích Đan Mị lập tức nói với người áo trắng:
- Đã tới Bạch Vân Đảo rồi, ngươi có thể cởi dây thừng cho Bạch sư huynh hay không?
Người áo trắng lại hứng thú liếc qua Bạch Vân Đảo, trên bờ là một bãi đất cát, nhìn lên bờ không xa là một bãi trận đá.
Tảng đá điêu khắc các loại hình dạng. Qua trận đá là một rừng cây rậm rạp xanh um tươi tốt. Cảnh tượng trên đảo này không có khả năng vừa liếc mắt đã khám phá hết.
Người chèo thuyền kia buông neo, người áo trắng khẽ gật đầu với gã, liền thấy người chèo thuyền cầm một chiếc kèn lệnh, nhìn trời hỏi thiệu. Nội lực người này cực sâu, tiếng kèn vang lên nức nở, truyền ra xa xa.
Người áo trắng đứng ở đầu thuyền, nhìn về phương xa. Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng nắm tay Xích Đan Mị nhảy xuống đầu thuyền, rơi trên bờ cát. Người áo trắng cũng không thèm để ý.
Giẫm trên bãi cát xốp, Tề Ninh cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều.
Người chèo thuyền thổi kèn, Tề Ninh biết có ý gì, đơn giản là thông báo người trên đảo có khách đi tới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ nhanh chóng có người tới đón.
Tề Ninh đặt mông ngồi xuống bãi cát, ngửa đầu nhìn qua mặt trời đang lặn. Trên đảo bóng rừng rậm rạp, không khí trong lành, mỗi lần hô hấp đều khiến người ta thoải mái toàn thân. Trong lòng hắn nghĩ thầm, Bạch Vân Đảo này quả nhiên là một nơi rất tốt, không khí trên đảo thoải mái, nếu như tu luyện võ công ở nơi này, thực sự là một nơi rất tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Chờ một lúc lâu, Tề Ninh rốt cuộc nhìn thấy có hai bóng người xuyên qua trận đá, đang đi về bên này.
Bước chân hai người nhất trí, tốc độ không nhanh. Xích Đan Mị nhìn Tề Ninh một chút, muốn nói lại thôi.
Hai người tới gần, Tề Ninh cũng nhận ra được, chính là Vong Sát Nhị Nô của Bạch Vân Đảo chủ, hắn từn gặp qua hai người này ở rừng Quỷ Trúc Đông Tề.
Mặc dù Vong Sát Nhị Nô cũng ở Bạch Vân Đảo, nhưng không phải đệ tử của Đảo chủ, mà là nô bộc của Đảo chủ, nghe lời Đảo chủ răm rắp.
Vong Sát Nhị Nô đi tới, nhìn thấy Xích Đan Mị đều thi lễ một cái, lập tức đưa mắt nhìn về phía thuyền ô bồng. Họ nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế đứng đó, hai người đều khẽ giật mình. Vong Nô nói:
- Đây là bằng hữu của Tam tiểu thư sao?
Sát Nô lập tức nói:
- Không được Đảo chủ cho phép, không được mang người ngoài lên đảo.
Vong Nô nói:
- Tam tiểu thư hiểu rất rõ ràng quy củ trên đảo.
Sát Nô nói:
- Hôm nay biết rõ rồi mà còn cố ý phạm phải, không biết là vì cớ gì?
Xích Đan Mị nhíu mày, lườm người áo trắng một chút nói:
- Chúng ta bị nàng mang về.
Vong Sát Nhị Nô liếc nhìn nhau, biểu tình đều quái dị. Sát Nô nhìn thấy Bạch Vũ Hạc bị trói trên cây gỗ đằng sau, lại biến sắc:
- Đó là Nhị gia?
Vong Nô mắt lộ hung quang:
- Dám trói chặt Nhị gia, lẽ nào lại như vậy?
Sát Nô chăm chú nhìn người áo trắng:
- Nhị gia bị ngươi trói sao?
Sát Nô nói:
- Lập tức tự trói lại, theo chúng ta đi gặp Đảo chủ.
Vong Nô nói:
- Nếu không ngươi không thể rời khỏi Bạch Vân Đảo.
Người áo trắng nở nụ cười yếu ớt nói:
- Mạc Đảo chủ thích nghe kịch từ lúc nào vậy? Tìm hai tên hề tới đây giả thần giả quỷ.
Vong Nô nắm chặt tay. Sát Nô nói:
- Bạch Vân Đảo chính là nơi thanh tu của Đảo chủ, không được Đảo chủ cho phép, người lên đảo, giết không tha!
Nói tới đây, ánh mắt cố tình lườm Tề Ninh một cái.
Tề Ninh cười lạnh, thầm nghĩ ông coi như bị ép tới Bạch Vân Đảo, chẳng lẽ còn muốn ra tay với ông sao?
Xích Đan Mị biết Vong Sát Nhị Nô còn không biết sâu cạn của người áo trắng, một khi ra tay, với tu vi của Vong Sát Nhị Nô, tuyệt đối không phải đối thủ của người áo trắng. Nàng nói với hai người:
- Đảo chủ đâu? Bẩm báo đảo chủ, có khách mang theo Bạch sư huynh lên đảo.
Ý của nàng là để hai người nhanh chóng đi bẩm báo Mạc Lan Thương, kẻ địch tới không tầm thường, là trói Bạch Vũ Hạc lên đảo.
Người áo trắng lại cười nói:
- Đã tới rồi thì chớ vội đi. Bạch Vũ Hạc trên đảo các ngươi hiện giờ ở trước mắt các ngươi, đã mấy ngày rồi hắn không ăn không uống, mặc dù tu vi không thấp, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nếu như không có gì bất ngờ, tối hôm nay nếu hắn còn chưa được giải huyệt ăn uống, hoặc trở thành tàn phế tay chân không thể động đậy, hoặc sẽ chết đói tại chỗ, cho nên các ngươi hẳn là nên nghĩ biện pháp để hắn sống sót.
Lời vừa nói ra, mấy người gồm cả Tề Ninh đều sợ hãi biến sắc.
Lúc này Tề Ninh rốt cuộc hiểu được vì sao từ đầu tới cuối Bạch Vũ Hạc không nhúc nhích, hóa ra là bị điểm huyệt đạo.
Nếu như Bạch Vũ Hạc thực sự hôn mê, thần chí không rõ, điều này không phải chuyện xấu. Nhưng nếu như bị điểm huyệt đảo, thậm chí còn rất tỉnh táo, trên đường tới đây cứ như vậy, quả thực vô cùng tàn khốc.
Với tính tình của Bạch Vũ Hạc, bị trói lên thuyền, chịu hết nhục nhã, chỉ sợ tâm tình đã sụp đổ rồi. Vả lại thần chí của gã tỉnh táo, có thể cảm nhận được đói khát, quả thực là tra tấn lớn lao.
Xích Đan Mị giân không kềm được, nghiêm nghị nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Vừa vặn vị nô bộc bên cạnh ta sớm nghe nói tới đại danh Bạch Vân Đảo, biết trên Bạch Vân Đảo đều là cao thủ.
Người áo trắng nói:
- Hai vị này luôn miệng nói giết không tha, vậy thì để nô bộc của ta vung tay múa chân với họ một phen. Nếu như họ thắng, sẽ lập tức giao Bạch Vũ Hạc cho các ngươi. Nếu không đành chờ Đảo chủ của các ngươi tới đây cởi trói.
Người chèo thuyền kia liền cầm một cây gậy trúc cao cao đi tới đầu thuyền, nhảy xuống bờ cát, một cánh tay nâng lên, vắt ngang gậy trúc kia.
Vong Sát Nhị Nô liếc nhau, khuôn mặt lộ vẻ ác lạnh.
Sát Nô nói:
- Người này muốn lĩnh giáo công phu của chúng ta?
Vong Nô nói:
- Chúng ta sẽ thành toàn cho hắn.
Sát Nô nói:
- Người lên đảo vốn chỉ cần giao tính mạng ra.
Vong Nô nói:
- Hắn đã cuồng vọng như vậy.
Sát Nô nói:
- Chúng ta sẽ làm cho hắn tan xương nát thịt.
Chữ ‘xương’ vừa rời khỏi miệng, thân hình Vong Sát Nhị Nô đã nhào tới người chèo thuyền như quỷ mị. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, thời cơ và tốc độ ra tay giống như cùng một người. Tề Ninh biết điều này không phải một sớm một chiều là có thành tựu, cũng không phải tu luyện nhiều năm có thể đạt tới. Có thể đạt tới tình trạng ăn ý như vậy, chẳng những trải qua khổ luyện, hai người này còn phải tâm ý tương thông.
Hai người liên thủ, uy lực không chỉ lấy hai địch một, Nhị Nô tâm linh tương thông, uy lực sau khi ra tay giống như vô số cao thủ.
Võ công của người chèo thuyền cũng không yếu, nhưng Tề Ninh thực hoài nghi, người này có thể đối địch với Vong Sát Nhị Nô hay không.
Nhị Nô ra tay, người chèo thuyền cũng không có động tác. Mắt thấy hai người gần trong gang tấc, chỉ trong nháy mắt này, Vong Sát Nhị Nô giống như bị người khác một đao bổ ra, tách ra hai bên, một trái một phải dùng tay tóm tới người chèo thuyền. Ngay khi sắp chộp lên thân người chèo thuyền, liền thấy cánh tay người chèo thuyền bỗng nhiên dụng lực, gậy trúc kéo ngang, đâm thẳng qua Vong Nô bên trái, thân thể lại hơi né ra, tránh thoát một trảo của Sát Nô.
Vong Nô nhìn thấy gậy trúc đâm tới, cũng không né tránh, dùng tay tóm tới gậy trúc. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, gậy trúc bị vong nô tóm một trảo vỡ nát.
Người áo trắng dường như không có hứng thú xem hai bên giao đấu, hoặc là nói tu vi võ đạo của mấy người kai thực sự khó gợi lên sự hứng thú của nàng. Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, mặt trời chiều ngả về tây, một trận gió biển thổi vào, thổi tóc xanh mềm mại của nàng bay lên, một sợi tóc xanh phất qua gương mặt trắng nõn của nàng, tựa như ảo mộng, vô cùng xinh đẹp.

Vong Sát Nhị Nô thế công cực mạnh, hiển nhiên muốn nhanh chóng chế phục người chèo thuyền. Mặc dù người chèo thuyền lấy một địch hai, lại không hề rơi xuống hạ phong chút nào, gậy trúc trong tay được gã múa uy thế hừng hực.
Nói thực, tu vi võ công của bản thân Vong Sát Nhị Nô, trên giang hồ coi như cao thủ nhất lưu. Hai người hợp lực cũng đạt tới tiêu chuẩn cao thủ hàng đầu. Nhưng cuối cùng họ không thuộc về môn nhân Đông Hải, con đường võ công cũng không phải truyền từ Mạc Lan Thương. Mà Xích Đan Mị là đệ tử Đông Hải thuần khiết, cho nên nếu như Vong Sát Nhị Nô cùng ra tay với Xích Đan Mị, chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
Võ công của người chèo thuyền kia quả thực không yếu, bước chân nhẹ nhàng, thân pháp linh hoạt. Vong Sát Nhị Nô ra tay tàn nhẫn, mỗi chiêu ra tay đều nhắm chỗ yếu hại của kẻ địch, nhưng lại đều bị người chèo thuyền tránh né được.
Ba mươi mấy chiêu đầu, Vong Sát Nhị Nô hùng hổ dọa người, còn chiếm chút thượng phong. Ba mươi chiêu vừa qua, hai bên đã ngang tài ngang sức. Chờ qua năm mươi chiêu, người chèo thuyền công thủ càng thêm thong dong. Trái lại Nhị Nô ra tay liên tục thất bại, có vẻ hơi chật vật.
Tề Ninh nhìn thấy, trong lòng rất rõ ràng, không tới trăm chiêu, Vong Sát Nhị Nô sẽ rơi xuống hạ phong.
Xích Đan Mị cũng nhìn ra được, nàng chỉ mong Vong Sát Nhị Nô nhanh chóng chế phục người chèo thuyền, như vậy ngươi áo trắng sẽ giữ lời hứa thả Bạch Vũ Hạc ra. Nàng biết tình hình của Bạch Vũ Hạc hiện giờ vô cùng xấu, nhất định phải nhanh chóng thông máu hoạt mạch. Lúc trước nàng không biết Bạch Vũ Hạc bị phong bế huyệt đạo, lúc này mới hiểu được, huyết mạch bị phong mấy ngày liên tục, huyết khí không thông, thời gian quá lâu, rất có thể sẽ làm hỏng kinh mạch, đến lúc đó tay chân quả thực không thể động đậy, giống như phế nhân.
Thế nhưng chuyện không như ý muốn. Vong Sát Nhị Nô chẳng những không thể nhanh chóng giành được thắng lợi, trái lại thế công của người chèo thuyền kia càng mạnh. Nàng và Tề Ninh phán đoán như nhau, biết qua trăm chiêu, Vong Sát Nhị Nô chắc chắn bị thua.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng lạch cạch vang lên, Vong Nô bắt được gậy trúc, kình lực lướt qua, toàn bộ gây trúc lập tức vỡ vụn, biến thành từng mảnh vụn trúc.
Sát Nô thừa cơ gầm nhẹ một tiếng, nhào lên từ bên cạnh, hai trảo như mỏ ưng, nếu như bị gã nắm được, chắc chắn da tróc thịt bong.
Lại nghe người chèo thuyền kia rống to một tiếng, hai tay bỗng nhiên vung ra hai bên, trong lúc nhất thời chỉ thấy vụn trúc trong tay gã bắn ra như châu chấu, toàn thân dường như biến thành khỏi lửa nổ tung, vụn trúc biến thành ám khí, bao phủ về phía Vong Sát Nhị Nô.
Vong Sát Nhị Nô không nghĩ tới người chèo thuyền lại biến vụn trúc thành ám khí trong nháy mắt, càng kinh hãi hơn lần này người này thúc giục toàn bộ nội lực, vụn trúc nho nhỏ còn sắc bén hơn cương châm.
Tiếng phốc phốc liên tục không ngừng. Mặc dù Vong Sát Nhị Nô biết chuyện không ổn, muốn nhanh chóng tránh né, nhưng tốc độ của người chèo thuyền thực sự quá nhanh, vụn trúc cực kỳ mạnh mẽ, thân thể Nhị Nô bị mấy vụn trúc đâm xuyên vào trong da thịt.
Tề Ninh cũng hơi biến sắc.
Cái gọi là lực đạo, thực ra chính là dùng khí lực toàn thân tập trung vào một ddeiemr, có thể đánh ra sức mạnh lớn nhất của bản thân.
Điều này cũng giống như đánh ra một quyền, sẽ tập trung lực lượng cơ thể ở nắm đấm, trong nháy mắt có được lực bộc phát, mang tới đả kích mạnh nhất cho kẻ địch.
Cũng như vậy, người thi triển ám khí, ngoại trừ chính xác và tốc độ ra, một nhân tố quan trọng nhất chính là lực đạo. Nháy mắt đánh ám khí ra, cũng sẽ tập trung lực lượng toàn thân lên ám khí, dùng như lực bộc phát.
Nếu như dùng hai tay bắn ám khí ra, trên thực tế cũng sẽ tách lực đạo ra, kém xa lực bộc phát mạnh mẽ khi dùng một tay.
Người chèo thuyền dùng hai tay đánh vụn trúc ra, ít nhất cũng hơi trăm mảnh, giống như cùng lúc đánh ra hơn trăm món ám khí. Cho dù cao thủ ám khí mạnh nhất trong thiên hạ, đừng nói căn bản không có khả năng đánh ra nhiều ám khí như vậy, dù cho thực sự có thể làm được, như vậy tất cả ám khí cũng sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với kẻ địch.
Thế nhưng vụn trúc mà người chèo thuyền đánh ra, mỗi chiếc lực đạo rất lớn, cho dù cao thủ như Nhị Nô cũng không thể trốn tránh.
Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm thuật vận lực của người chèo thuyền này sợ rằng rất kỳ quặc.
Vong Sát Nhị Nô bị vụn trúc tiến vào cơ thể, cảm thấy bị đâm vô cùng đau đớn, đều sợ hãi.
Sau khi đắc thủ, người chèo thuyền lại nhảy ra sau, không nói một lời, nhưng điều này đã là biểu thị với Nhị Nô, thắng bại đã phân, không cần tiếp tục đánh nữa.
Nhị Nô sao lại cam tâm, đang định nhào tới, chợt nghe một giọng nói truyền đến từ xa:
- Khách quý giá lâm, sao dám làm càn? Còn không lui xuống!
Giọng nói bình thản tới cực điểm, Tề Ninh không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói chuyện này, là biết Bạch Vân Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương tới rồi. Trên Bạch Vân Đảo, sợ rằng không có người thứ hai nói chuyện với Nhị Nô như thế này.
Nhị Nô nghe được âm thanh, quả nhiên ngoan ngoãn lui về phía sau một bước, xoay người, quỳ một gối xuống đất, tất cung tất kính.
Trời chiều đã xuống núi, sóng biển thỉnh thoảng cuốn đến bãi cát, thuyền ô bồng bên bờ biển chập trùng lên xuống theo sóng biển. Người áo trắng đứng ở đầu thuyền, nhìn qua phía trận đá, chỉ thấy một bóng người đang đi tới từ trận đá kia. Người này mặc trường bào màu xám, tay chống một cây trượng dài đen thui, gió biển phần phật thôi bay trường bào của lão, lúc đi lại có một loại khí chất phiêu dật.
Xích Đan Mị nhìn thấy Đảo chủ xuất hiện, lập tức quay qua Đảo chủ, cũng quỳ một gối xuống.
Đảo chủ chậm rãi đi tới, râu đen tung bay, khuôn mặt tươi cười. Mọi người không hề di động, chỉ có Đảo chủ đi tới cách đầu thuyền khoảng năm sáu bước, hơi khom người cười nói:
- Cố nhân từ xa tới, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Chẳng qua không nghĩ tới Hầu gia đại giá quang lâm, nếu không cũng sẽ không chỉ phái hai tên nô tài tới đón. Hầu gia lòng dạ rộng lớn, đương nhiên sẽ không để ý.
Hai chữ ‘Hầu gia’ vừa rời khỏi miệng Đảo chủ, thân thể Tề Ninh chấn động, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ngay cả Xích Đan Mị cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn người áo trắng một chút, đôi mắt đẹp kinh ngạc.
Người áo trắng rõ ràng là nữ nhân, tại sao Đảo chủ lại xưng nàng là ‘Hầu gia’? Trong thiên hạ còn chưa có nữ nhân phong Hầu, ‘Hầu gia’ này từ đâu mà đến, là Hầu gia Sở quốc, hay là Hầu gia Bắc Hán?
Tề Ninh kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên hiểu được chuyện gì, khóe miệng co giật, đôi mắt co lại, trong mắt lộ vẻ không dám tin tưởng.
Người áo trắng đứng ở đầu thuyền, ở trên cao nhìn xuống Đảo chủ, sau một lát mới thở dài nói:
- Nhiều năm không thấy, ngươi không có gì thay đổi.
Đảo chủ cười nói:
- Nhưng dường như Hầu gia lại thay đổi rất nhiều.
- Ngươi nói là ta giống như nữ nhân à ?
Người áo trắng yếu ớt nói:
- Thực ra ta càng thích bộ dạng hiện giờ. Làm nam nhân kiểu gì cũng sẽ không câu nệ tiểu tiết, không để ý rất nhiều chi tiết. Thế nhưng nữ nhân thì có thể tâm ti tỉ mỉ, phát hiện rất nhiều thứ vốn không thể bị phát hiện.
Tề Ninh hít sâu một hơi, nhìn về phía Xích Đan Mị. Lúc này Xích Đan Mị đang nhìn về phía hắn, hai người đều nhìn thấy vẻ không thể tưởng tượng nổi từ mắt đối phương.
Hiện giờ Tề Ninh đương nhiên biết được nữ nhân này là ai.
Trong thiên hạ, ‘Hầu gia’ có được thực lực kinh khủng như thế, chỉ có thể là Mục Vân Hầu Bắc Hán Bắc Đường Huyễn Dạ.
Lúc trước Tề Ninh lần đầu nhìn thấy lão, đã khó phân biệt giới tính của lão. Nhìn từ bề ngoài, khi đó Bắc Đường Huyễn Dạ đã xinh đẹp như thiên tiên, cử chỉ ưu nhã, nhưng lúc đó giọng nói còn không mảnh mai như hiện giờ.
Chờ gặp lại lão ở trên biển, nghe được giọng lão khác biệt rất nhiều so với lúc trước. Mặc dù giọng nói lúc trước cũng hơi dịu dàng, nhưng không quá dịu dàng, tựa như giọng nữ lại giống giọng nam. Thế nhưng gặp nhau trên biển, giọng của gã đã hoàn toàn biến thành giọng nữ nhân, cũng chính vì vậy cho nên Tề Ninh xác định lão chắc chắn là nữ nhân.
Nếu là nữ nhân, Tề Ninh đương nhiên không có khả năng suy nghĩ lão là Đại Tông Sư.
Năm Đại Tông Sư trong thiên hạ, không một ai là nữ.
Giờ phút này hắn rốt cuộc biết được, người trước mắt nhìn như ‘Tuyệt đại giai nhân’ không dính khói lửa trần gian này lại là Mục Vân Hầu Bắc Đường Huyễn Dạ. Sự khiếp sợ trong lòng hắn quả thực trước nay chưa từng có. Đường đường Đại Tông Sư Bắc Đường Huyễn Dạ, sao lại trở thành một nữ nhân?
Là lão thích trang phục nữ nhân, cố ý ăn mặc thành như vậy, hay đã thực sự biến thành nữ nhân? Nếu chỉ là ăn mặc cải trang, như vậy tại sao giọng nói lại biến thành như vậy?
Biết lão chính là Bắc Đường Huyễn Dạ, như vậy nghi vấn trước đó cũng giải quyết dễ dàng.
Có thể chế trụ thậm chí trói Bạch Vũ Hạc trên thuyền, sợ rằng cũng chỉ Đại Tông Sư có thể làm được. Đạp cá mập trên biển, mười mấy con cá mập bị giẫm chết như kiến hôi, đương nhiên cũng chỉ quái vật Đại Tông Sư mới có thể làm được.
Nếu như lão không phải Đại Tông Sư, có được tu vi võ đạo rợn người như thế, chắc chắn không thể nào là hạng người vô danh, mình đương nhiên cũng không thể nào chưa từng nghe nói qua.
- Đảo chủ, Bạch sư hynh!
Lúc này Xích Đan Mị lo lắng nhất chính là sự sống chết của Bạch Vũ Hạc. Nếu như người áo trắng này chỉ là cao thủ khác, có vị Đảo chủ Đại Tông Sư này ra mặt, Bạch Vũ Hạc có thể cứu được trở về. Thế nhưng người áo trắng này lại là Bắc Đường Huyễn Dạ, cũng là một vị Đại Tông Sư, coi như Đảo chủ ứng phó toàn lực, chưa chắc có thể cứu được người khỏi tay Bắc Đường Huyễn Dạ.
Đảo chủ lườm Xích Đan Mị một cái, trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Bạch sư huynh? Bạch sư huynh cái gì? Sư huynh của ngươi họ Mạch, khi nào lại có một kẻ họ Bạch?
Lão nhìn thấy Tề Ninh bên cạnh Xích Đan Mị, như cười như không:
- Hóa ra là Nghĩa Hằng Vương, ngươi cũng đại giá quang lâm, vậy thì rất tốt, ta đang có chuyện muốn tìm người.
Tề Ninh trầm xuống.
Tước vị Nghĩa Hằng Vương, đó là sau khi bình định Tiêu Thiệu Tông phản loạn, tiểu Hoàng đế mới hạ chỉ ban phong cho mình. Đảo chủ tin tức linh thông, nếu đã biết mình được phong Vương, như vậy nhiều chuyện khi Tiêu Thiệu Tông phản loạn, Đảo chủ đương nhiên biết được rõ ràng.
Đệ tử Đông Hải Mạch Ảnh giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông phản loạn, cuối cùng chết dưới kiếm của Hướng Thiên Bi. Khoản nợ này sợ rằng Đảo chủ ghi lên đầu mình.
Bắc Đường Huyễn Dạ mỉm cười nói:
- Xem ra lời đồn không sai, Bạch Vũ Hạc đã không phải môn nhân Đông Hải, không liên quan tới Bạch Vân Đảo các ngươi.
Đảo chủ cười nói:
- Đúng vậy, Bạch Vũ Hạc từng là đệ tử của ta, chẳng qua phạm phải sai lầm quá lớn, bị ta trục xuất khỏi Bạch Vân Đảo. Ngày bị trục xuất khỏi sư môn, hành vi của hắn sau đó, không liên quan tới Bạch Vân Đảo chúng ta.
Lão nhìn Bạch Vũ Hạc bị trói trên thuyền, mỉm cười nói:
- Đó là Bạch Vũ Hạc sao? Không biết tại sao người này lại đắc tội Hầu gia, cần Hầu gia tự mình đưa tới Bạch Vân Đảo?
- May mắn ngươi trục xuất hắn khỏi sư môn, nếu không chuyện hắn phạm vào, sẽ thực sự khiến cho vị Bạch Vân Đảo chủ ngươi không còn mặt mũi.
Bắc Đường Huyễn Dạ cười nói:
- Tốt xấu gì cũng coi như nhân tài mới nổi trên giang hồ, kiếm pháp không yếu, lại làm chuyện cướp gà trộm chó, khiến người ta thổn thức!

Bạn cần đăng nhập để bình luận