Cẩm Y Xuân Thu

Chương 119: Thu về chủ cũ


Tam lão thái gia cũng không ngờ Dương Ninh lại kiên quyết như vậy, ngẩn ra một chút, cả nội đường đều lặng thinh không một tiếng động, tất cả mọi người đều ngây người.
Nửa ngày sau lão mới giật giật khóe miệng:
- Ngươi có thể làm chủ sao?
Lão cười lạnh:
- Ta khuyên ngươi, nên đi hỏi ý Thái phu nhân một chút.
- Không cần hỏi!
Ngoài cửa có tiếng nói, mọi người đều dồn hết chú ý vào Dương Ninh, nghe vậy đều nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Cố Thanh Hạm đang nâng một người tiến vào. Người nọ thấp bé, lưng rất còng, tóc trắng phơ, vừa nhìn qua giống như một người lùn, nhưng vừa thấy bà cả nội đường đều kinh hãi, người đang đứng lập tức đứng thẳng, mấy lão gia đang ngồi vội vàng đứng dậy.
Thái phu nhân phủ Cẩm Y Hầu đã tự mình bước ra.
Dương Ninh nhìn Thái phu nhân toàn thân gần như co lại chỉ còn một chút xíu bất giác cảm thấy hơi sợ hãi, do dự một chút, bèn bước nhanh tới cung kính chào:
- Tổ mẫu!
Bà chỉ hơi gật gật đầu. Hai mắt bà đã mù, không thấy gì cả, được Cố Thanh Hạm đỡ tới bên cạnh ghế chủ tọa, quay người ngồi xuống.
Bà nhỏ bé gầy yếu, ngồi trên ghế hết sức không cân đối, thậm chí còn hơi tức cười. Nhưng mọi người ở đây đều vô cùng kính sợ.
- Thái phu nhân….!
Lúc nãy Tam lão thái gia còn vênh váo hung hăng, lúc này lại cực kỳ hòa hoãn:
- Đứa nhỏ Tề Ninh này thật sự là càng ngày càng hư hỏng rồi. Ta mới nói vài câu, người xem, nó…. Ôi, Thái phu nhân, nó lại la hét đòi thoát ly khỏi Tề tộc…!
Trong nội đường có rất nhiều người đang thấp thỏm bất an, nghe Tam lão thái gia hòa hoãn lại cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ nếu thật sự trục xuất Cẩm Y Thế tử khỏi Tề tộc, Tề gia sẽ mất đi ngọn núi lớn làm chỗ dựa, đối với mọi người, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Mặc dù Cẩm Y Thế tử còn trẻ tuổi, thậm chí hơi cuồng ngạo, nhưng dù sao tước vị Cẩm Y Hầu này cũng là của triều đình ban cho, là chiêu bài chữ vàng của Tề gia. Có tấm chiêu bài này, những năm gần đây họ làm việc gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nếu thật sự trục xuất, chắc chắn tất cả các đường nhân mã của Tề gia đều bị hao tổn lợi ích.
Nhưng Tam lão thái gia thân là tộc trưởng, thế lực mạnh nhất trong tộc, không ai dám vì Dương Ninh mà đắc tội với lão.
Lúc này Thái phu nhân đã xuất hiện, có lẽ sự tình đã có chuyển cơ, không ít người lại tràn ngập hy vọng.
Thái phu nhân khẽ nghiêng đầu, mở miệng hỏi:
- Cảnh Nhi mất, Tề Ninh là Cẩm Y Thế tử, lão thái bà ta đã là phế nhân không có sức hỏi đến chuyện trong Hầu phủ. Hôm nay đi ra chỉ là muốn nói với mọi người, từ nay về sau, tất cả mọi việc của Hầu phủ đều do Tề Ninh làm chủ. Quyết định của hắn, chính là quyết định của Hầu phủ.
Mọi người còn đang tràn ngập hy vọng, Thái phu nhân vừa nói vậy, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.
Dương Ninh còn tưởng lão thái bà đột nhiên xuất hiện sẽ làm hỏng việc, không ngờ bà lại thiên vị mình trước mặt mọi người, cảm thấy rất bất ngờ.
- Chuyện trục xuất Tề Ngọc ta đã biết. Nếu Tề Ninh đã quyết định, tối nay Tề Ngọc phải ra khỏi phủ.
Tiếng nói của Thái phu nhân tuy già nua, chậm chạp, nhưng mỗi một tiếng lại đều tràn đầy uy lực:
- Nếu Tề tộc muốn trục xuất Tề Ninh, vậy sau này sẽ không có dính líu.
Tam lão thái gia cũng biến sắc thất thanh hô:
- Thái phu nhân..!
Bà thong thả nói:
- Chuyện hôm nay là Tề tộc vứt bỏ Tề Ninh, không phải Tề Ninh tự tuyệt Tề tộc. Các ngươi đều ở đây, đều hiểu nguyên nhân, thị thị phi phi, tất cả mọi người đều hiểu là được.
Lúc này Tề Ngọc đã xông lên quỳ rạp xuống:
- Tổ mẫu, Tề Ninh là cháu của người, chẳng lẽ Tề Ngọc không phải?
Thái phu nhân duỗi tay vẫy vẫy. Tề Ngọc quỳ bò lại gần. Vạn vạn lần y không thể tưởng được mình lại thật sự bị trục xuất khỏi Hầu phủ, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, lúc này, gã chỉ trông mong Thái phu nhân có thể lên tiếng giữ mình lại.
Hai tay khô quắt của Thái phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gã, khẽ rủ rỉ:
- Ca ca con đã quyết định, một lão thái bà như ta không thể phản đối. Con phải nhớ kỹ, hắn là Cẩm Y Thế tử, y bát Cẩm Y Hầu là do hắn kế thừa. Con đã làm sai, đương nhiên phải bị trừng phạt. Hôm nay hắn trục xuất con ra khỏi Hầu phủ, ngày sau, nếu con có thể hối cải làm người, chưa chắc đã không có cơ hội quay về nhà, tất cả đều chỉ cần con không chịu từ bỏ. Con có hiểu không?
Tề Ngọc rơi nước mắt, nắm chặt hai tay, toàn thân run lên.
Thái phu nhân vỗ nhè nhẹ mặt gã, rồi đứng đậy:
- Thanh Hạm, đưa ta về Phật đường.
Cố Thanh Hạm vội đỡ bà dậy, trước mắt bao nhiêu người, Thái phu nhân bỏ đi.
Trong nội đường lặng thinh, một lúc sau Dương Ninh mới nhìn quét một vòng:
- Chư vị còn có chuyện gì nữa? Về sau mọi người bỏ qua tất cả, ta không liên lụy tới ai, đương nhiên, nếu các ngươi có chuyện gì, đại môn phủ Cẩm Y Hầu cũng sẽ không mở.
Tam lão thái gia giận dữ, run ống tay áo, xoay người rời đi. Tề Ngọc thấy vậy vội vàng chạy lên giữ chặt tay áo lão hoảng sợ hỏi:
- Tam lão thái gia, ngài…ngài mặc kệ sao?
- Tề Ninh đã không còn là người Tề gia, lão phu không quản được hắn.
Lão oán hận:
- Mọi người đều đi cả thôi, đã không cho chúng ta tới thăm, cả đời sau này cũng không qua lại.
Lão quay sang trừng mắt với Dương Ninh:
- Tiểu tử ngươi tự lo cho tốt, chớ có để phủ Cẩm Y Hầu cửa nát nhà tan.
Những người khác thấy vậy, có người lắc đầu có người thở dài, lần lượt đi ra ngoài. Tam lão thái gia đang chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Ninh thản nhiên lên tiếng:
- Tam lão thái gia chớ vội đi, dường như ông đã quên một số việc.
Tam lão thái gia nhíu mày quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì?
- Bạc! Thuế bạc!
Toàn thân lão chấn động. Hắn thản nhiên nói:
- Đã không liên quan rồi, thì thuế bạc Hầu phủ đương nhiên không thể để nhà ông được. Là ta sẽ phái người tới lấy hay các ngươi phái người đưa tới? Bên này ta cũng sẽ so sánh với sổ sách cẩn thận, thiếu một đồng cũng không được.
Lục gia Tề gia bên cạnh cười lạnh:
- Giao thuế bạc cho ngươi chẳng phải sẽ bị ngươi lấy hết sạch sao? Chỉ là lo lắng ngươi làm bậy nên mới để thuế bạc ở đó.
- Thuế bạc của Hầu phủ, dùng thế nào là việc của Hầu phủ, không phiền người ngoài khoa tay múa chân.
Dương Ninh cười đáp:
- Theo ta được biết, tam phòng các ngươi có năm trăm hộ đóng thuế hàng năm, từ nay về sau, đương nhiên không có nữa.
- Ngươi dám!
Tam lão thái gia sầm mặt:
- Đây là quy định Hầu gia đã quyết, đừng nói là ngươi, cho dù là phụ thân ngươi cũng không có tư cách thu hồi!
Lúc này không ít người đã ra ngoài, nhưng vẫn còn thưa thớt vài người, nghe Dương Ninh nói muốn thu lại thuế bạc của tam phòng đều ở lại quan sát, thậm chí có vài người còn có vẻ khá hả hê.
Dòng chính Tề tộc ở Kinh thành gom góp lại cũng chỉ có hai ba chục hộ, lớn nhất cũng chỉ mượn lá cờ người cùng tộc với Cẩm Y Hầu làm vài việc.
Hầu phủ vốn tiết kiệm, những họ hàng chi thứ còn không có được bao nhiêu lợi ích từ Hầu phủ, duy chỉ có tam phòng chính, từ khi Hầu gia còn tại thế đã được chia thuế năm trăm hộ. Chủ yếu vì tam phòng đông người, một nhà già trẻ ở Kinh thành chi tiêu cũng không ít.
Tuy cùng thuộc một tộc, nhưng tam phòng có được lợi ích lớn như vậy, các chi khác tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghen ghét. Lúc này nghe Dương Ninh nói muốn thu lại năm trăm hộ, trong lòng họ cực kỳ thoải mái.
- Năm đó lão Hầu gia chia cho tam phòng các ngươi năm trăm hộ, không biết sẽ có một ngày các ngươi trục xuất ta ra khỏi gia tộc. Hôm nay ta không phải người Tề tộc các ngươi nữa, đương nhiên không cần nuôi các ngươi ăn chùa uống chùa nữa. Ngươi đừng quên, ba ngàn hộ phong ấp này là phong cho phủ Cẩm Y Hầu, đương nhiên thuế bạc phong ấp do Hầu phủ quản lý. Tổ mẫu cũng vừa nói, về sau Hầu phủ do ta làm chủ, số thuế kia đương nhiên cũng do ta quản. Ta muốn thu hồi năm trăm hộ, là thiên kinh địa nghĩa.
Cứ như vậy bị lấy đi thuế của năm trăm hộ không khác gì bị người ta dùng dao moi tim, Lục gia Tề gia Tề Tùng nào có chịu nổi, rít lên:
- Tề Ninh, ngươi làm xằng làm bậy chúng ta không xen vào. Nhưng ngươi muốn cướp đồ của chúng ta, chúng ta liều mạng với ngươi.
Dương Ninh cười lạnh:
- Ngươi có biết xấu hổ không? Đồ của ngươi? Từ khi nào thuế của Hầu phủ lại là của các ngươi?
Hắn ngồi xuống ghế:
- Phong ấp là triều đình tứ phong, hôm nay có người muốn chiếm thuế phong ấp, không biết triều đình biết được sẽ xử lý thế nào? Các ngươi không phải quan chức, chỉ là một kẻ áo vải, nay lại muốn khi dễ tới Hầu phủ, đương nhiên triều đình sẽ làm chủ cho Hầu phủ.
Tam lão thái gia giận đến tái mặt, hít vào thở ra vài hơi mới lên tiếng:
- Tề Ninh, ngươi thật sự muốn tuyệt tình sao?
- Tuyệt tình?
Sắc mặt Dương Ninh lạnh băng:
- Ta sẽ gọi ngươi một tiếng Tam lão thái gia, làm đến tuyệt tình, rốt cuộc là ai? Ngươi đã gặp Khâu Nghị chưa? Có biết bây giờ lão đang ở đâu không? Ta nói cho ngươi biết, lão đang bị nhốt trong kho củi, còn có Triệu Uyên và Tề Trừng ở Giang Lăng nữa. Ngươi có biết không? Đúng rồi, trong biệt viện Trung Lăng, suýt nữa bổn Thế tử đã bị người ta ám sát, tại sao thích khách lại quen thuộc biệt viện như vậy? Rốt cuộc sau lưng chuyện này là gì?
Ánh mắt hắn như đao nhìn thẳng vào mắt Tam lão thái gia.
Cơ thể Tam lão thái gia co rúm lại, miệng há to, nhưng chỉ kêu lên được mấy tiếng “A, A”, không khép lại được, sau đó ngã xuống, cũng may Tề Tùng nhanh chóng phản ứng đưa tay kéo lại. Thấy hai mắt Tam lão thái gia trắng dã, lão cả kinh hô:
- Cha, cha, người làm sao vậy?
Lão hét lên:
- Mau, mau tới, đưa cha ta đi thăm đại phu. Cha, cha đừng làm con sợ…!
Lập tức có mấy người chạy tới, ba chân bốn cẳng đỡ Tam lão thái gia, vội vàng rời đi. Những người còn lại biết ở lại cũng vô ích nên cũng lần lượt bỏ đi. Chỉ trong chốc lát, trong ngoài chính đường đã vắng lặng.
Áp lực nhiều ngày tiêu hết không còn, Dương Ninh cảm thấy hơi khó quen, quay đầu lại không thấy Tề Ngọc, biết y tranh thủ lúc loạn mà rời đi, bèn gọi:
- Tề Phong!
Tề Phong ở cách đó không xa, nghe vậy chạy tới, vui vẻ hỏi:
- Thế tử gia, tiểu nhân ở đây.
Gã giơ ngón tay cái:
- Thế tử gia, hôm nay có thể thật sự giải hận bọn họ làm trò với Hầu phủ rồi. Dám muốn chiếm tiện nghi của Hầu phủ sao, giờ thì tốt rồi, đòi lại nốt cả năm trăm hộ đã chia cho họ.!
Gã cảm thấy vô cùng sướng, cười lên ha hả.
- Hai chuyện! Thứ nhất, trước giờ tí, đuổi mẫu tử Tề Ngọc ra khỏi phủ. Thứ hai, triệu tập nhân thủ, sáng sớm ngày mai qua bên kia chở bạc thuế về. Nhớ kỹ, lần này là bạc thuế của ba ngàn hộ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận