Cẩm Y Xuân Thu

Chương 318: Thục nữ công

Cố Thanh Hạm ăn mặc vốn rất mỏng manh, cơ thể nàng mẫn cảm, hiện giờ hơi thở nóng rực của Tề Ninh phả vào nơi đó của nàng, càng khiến nàng khó chịu hơn so với việc dùng tay trêu chọc. Nàng kẹp chặt hai chân, nhưng hiện giờ chẳng thể đẩy Tề Ninh xuống khỏi người mình được.
-Con còn nói đỡ cho y nữa.
Cố lão thái nói:
-Mẹ nói không phải chứ, lúc Tề Cảnh còn tại thế, con cầu xin y được đi theo tòng quân, Tề Cảnh còn chẳng thèm quan tâm.
Rồi bà lập tức nói với vẻ oán hận:
-Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, con vì Tề gia mà bận rộn trước sau, nhưng Tề gia cũng chẳng nhớ điểm tốt của con, chẳng thèm nghĩ cho nửa đời sau của con, trước nay chưa từng nhắc tới chuyện này. Mẹ thấy người của Tề gia đều như nhau cả! Cái tên nhóc tiểu Hầu gia kia cũng chẳng khá hơn là bao.
Tề Ninh nghe Cố lão thái nói mình như vậy, nghiến răng, đầu hơi nhúc nhích, cái cằm ma sát nơi đầy đặn nào đó của Cố Thanh Hạm. Cơ thể mềm mại đẫy đà của Cố Thanh Hạm tựa như bị điện giật, mềm nhũn. Nàng kinh hồn bạt vía, đưa một tay xuống, đặt trước khu tam giác thần bí, nâng cái cằm Tề Ninh lên, nhưng nàng cũng không dám quá mức lộ liễu nên động tác vô cùng nhẹ nhàng, cũng không tiện làm, chỉ có thể nói:
-Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đã trễ thế rồi mà. Mẹ… Mẹ đi nghỉ đi đã.
-Vừa nói vài câu là con đã ậm ừ cho qua rồi.
Cố lão thái nói:
-Không được, ngày mai mẹ sẽ đi tìm Thái phu nhân, sau đó nói rõ ràng chuyện này với bà. Mẹ không thể để con gái của mình vì Tề gia của bọn họ mà ở vậy cả đời được!
Cằm của Tề Ninh bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Cố Thanh Hạm nâng lên. Ngón tay như ngọc, nhỏ nhắn thon dài, lại phảng phất hương thơm, tựa như thấm vào ruột gan. Tề Ninh không nhịn được mà hôn một cái lên bàn tay Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm chẳng thể làm gì, mặt mũi đỏ bừng, đầu óc hỗn loạn, thậm chí chẳng biết nói gì với Cố lão thái.
Cố lão thái sốt ruột thay con gái yêu, nói đến đây là lại nghĩ tới sau khi con gái như hoa như ngọc của mình được gả đến Tề gia, Cố gia chẳng những không vì việc thành hôn này mà cả họ được nhờ, trái lại con gái của mình gả tới nhà người ta chưa được bao lâu thì thành quả phụ. Mấy năm nay chẳng những nàng không người bên gối, mà còn phải mệt sống mệt chết vì Cẩm Y Hầu phủ. Càng nghĩ, trong lòng bà càng khó chịu, càng khó chịu, bà lại càng giận Cẩm Y Hầu phủ. Bà tưởng rằng chỉ đang cùng con gái ruột nói chuyện riêng nên chẳng chút kiêng dè, thấp giọng nói:
-Hàm Nhi, mặc dù mẹ đã già rồi nhưng đầu óc thì chưa hỏng. Hôm nay, lúc trên bàn cơm, mỗi lần cái tên nhóc tiểu Hầu gia kia nhìn con là mẹ lại thấy có chỗ nào đó không đúng…!
Bàn tay nâng cằm Tề Ninh của Cố Thanh Hạm dần dần rủ xuống.
Nàng hữu khí vô lực đáp:
-Có gì không đúng đâu chứ! Mẹ à, mẹ nghi ngờ linh tinh hoài.
-Già rồi nên hay nghi ngờ linh tinh.
Cố lão thái nói:
-Hàm Nhi, con nói xem, không phải tên nhóc tiểu Hầu gia kia có ý gì với con đó chứ?!
Trong lòng Cố Thanh Hạm và Tề Ninh đang trong chăn đều run lên một cái, nghĩ bụng ánh mắt của bà già này đúng là sắc sảo. Mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng, gắt lên:
-Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?! Mẹ già nên hồ đồ rồi sao, chuyện… chuyện này nếu bị người ta nghe thấy thì còn ra làm sao nữa!
-Mẹ chỉ nói với con ở đây thôi mà.
Cố lão thái thở dài:
-Mẹ đã sống hơn nửa đời người rồi. Có chuyện gì mà chưa từng thấy, chưa từng nghe chứ? Mẹ nghe nói những quan lớn trong các phủ đệ quý tộc luôn làm những chuyện rất kì lạ! Con còn chưa tới ba mươi, như hoa như ngọc, tiểu Hầu gia kia thì đã trưởng thành rồi. Hiện giờ hai đứa kề cận sớm chiều, mẹ lo sẽ xảy ra chuyện đó con à.
-Sẽ không đâu ạ… Tiểu Hầu gia làm người chính trực, sẽ không… sẽ không làm bậy!
Cố Thanh Hạm cảm thấy cánh tay Tề Ninh đang ôm lấy vòng eo mình hơi siết lại, sợ Cố lão thái lại chọc giận Tề Ninh thêm gì nữa, nàng bèn vội vàng nói:
-Mẹ đừng nói này nọ sau lưng người ta nữa. Không phải trước kia người đã từng dạy con, bàn thị phi sau lưng người khác, sẽ mang đến tai họa cho mình hay sao.
-Không nói thị phi thì chẳng phải cũng sẽ mang đến tai họa cho con hay sao?
Cố lão thái tức giận nói:
-Con đúng là không biết tốt xấu, đến giờ này rồi còn nói đỡ cho nó!
Người chính trực? Mẹ thấy cái tên tiểu Hầu gia kia rất quỷ quyệt, chẳng giống người chính trực chút nào.
Cố Thanh Hạm gần như muốn khóc thét lên, thầm nghĩ mẹ già ơi người có thể nói ít đi vài câu được không ạ? Người nói nhiều thêm một câu thì rất có thể con gái người sẽ lại xui xẻo thêm một phần đó. Quả nhiên khi Cố lão thái nói vậy, Cố Thanh Hạm cũng đã cảm giác được một bàn tay của Tề Ninh trượt từ eo mình xuống, sờ sờ bờ mông to tròn đầy đặn của mình.
Trong lòng Tề Ninh thật sự có chút tức giận! Cái bà già họ Cố này nhìn có vẻ hiền lành, ai ngờ đến đêm hôm lại tiêm nhiễm những thứ chẳng hay ho gì vào đầu Cố Thanh Hạm thế này!
Chẳng những khuyên Cố Thanh Hạm tái giá, còn không ngừng nói này nói nọ hắn. Bàn tay hắn trượt xuống, vòng eo của Cố Thanh Hạm rất nhỏ, sờ sờ một chút, thân hình như hồ lô của Cố Thanh Hạm liền lộ ra. Bàn tay hắn lại rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn, lần sờ xuống phần hông, đường cong thân thể cũng rộng ra, hai bờ mông phía dưới vô cùng to tròn đầy đặn, có sự chênh lệch rõ ràng với vòng eo thon thả, hơn nữa hai bờ mông mềm mại đàn hồi, chỉ mới sờ sờ bên ngoài mà cảm xúc đã vượt xa sức tưởng tượng!
Giữa bắp đùi Cố Thanh Hạm cực mềm, đầy đặn quyến rũ. Nơi đó không chỉ mềm mại mà còn nhỏ, mềm, chặt, đàn hồi vân vân các loại tính từ đặc biệt, tựa như sợi bông thượng đẳng có tính đàn hồi cao, đưa tay sờ một cái thì không cảm xúc nào diễn tả nổi.
Trong lòng Tề Ninh có chút run rẩy, nhưng tay vẫn tiếp tục thăm dò phía dưới bờ mông Cố Thanh Hạm. Cảm xúc mê người từ hai bờ mông tròn trịa đầy đặn ập tới khiến Tề Ninh có cảm giác mình sắp bay lên trời tới nơi trong nháy mắt.
Bờ mông của Cố Thanh Hạm không rắn chắc to lớn được như Tây Môn Chiến Anh, tuy vậy lại tròn hơn, cảm xúc khi chạm tay cũng thích hơn.
Cố Thanh Hạm cử động cơ thể, muốn trốn thoát, nhưng cơ thể của Tề Ninh ép chặt trên hai chân nàng, căn bản không thể di chuyển vị trí. Trái lại nàng thoáng cử động như vậy lại khiến bờ mông như lắc lắc vài cái trong tay Tề Ninh.
Tề Ninh nhân cơ hội bóp lấy cánh mông tròn đầy như trứng. Nhưng mà hắn chỉ dùng một cánh tay, cho nên đương nhiên không thể giữ chặt được bờ mông đầy đặn của Cố Thanh Hạm.
-Hàm Nhi, con làm sao vậy?
Thấy khuôn mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng, hơi thở dồn dập, thậm chí trên trán cũng rịn ra một chút mồ hôi, Cố lão thái hơi kinh ngạc, muốn tiến lại gần xem sao. Cố Thanh Hạm sao dám để Cố lão thái đến gần, nàng vội kêu lên:
-Mẹ, người đừng qua đây! Cố lão thái nghe thấy giọng nói kích động của nàng thì lập tức nghi ngờ, cau mày hỏi:
-Làm sao thế? Sao giọng nói của con lại kì lạ như vậy?
-Con…
Cố Thanh Hạm bị Tề Ninh bóp bóp bờ mông tròn trịa, thậm chí còn cảm thấy hắn hăng hái vuốt ve vài cái, nàng nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng nàng cũng biết, nếu không phải vì Cố lão thái ở đây nói này nói nọ thì e là Tề Ninh cũng không dám làm như vậy. Hiện giờ thì hay rồi, đến cả mông cũng bị người ta bóp luôn!
Nếu bà già nhà nàng còn nói gì quá khích nữa thì dựa vào lá gan hiện giờ của Tề Ninh, hẳn là sẽ làm mấy chuyện khác người.
Nàng hít sâu một hơi, nói tiếp:
-Con đang luyện công!
-Luyện công?!
Cố lão thái sửng sốt:
-Con luyện công gì vậy?
Gương mặt Cố Thanh Hạm ửng đỏ, vô cùng quyến rũ, nàng bất đắc dĩ nói:
-Con đang luyện… Thục nữ công!
-Thục nữ công?
Cố lão thái ngẩn ra một lát:
-Con cũng chưa luyện võ bao giờ mà! Thục nữ công cái gì chứ?
-Mẹ, người… người không hiểu đâu! Sau khi con gả vào Hầu phủ, người ta đã tìm người dạy cho con đó. Luyện thục nữ công có thể khiến cơ thể khỏe mạnh. Hơn nữa luyện công trước khi ngủ thì giấc ngủ sẽ càng an ổn, ngủ cũng ngon hơn.
Cố Thanh Hạm nói tiếp:
-Mẹ, hay là mẹ trở về nghỉ ngơi đi? Con thật sự buồn ngủ quá rồi.
Sáng sớm mai con sẽ tới chỗ mẹ, ở bên cạnh mẹ, mẹ muốn nói cả ngày thì con sẽ nghe mẹ cả ngày.
Cố lão thái thấy sắc mặt Cố Thanh Hạm quyến rũ, thậm chí trong đôi mắt còn có chút mê ly, cái trán trơn bóng rịn ra chút mồ hôi. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, gương mặt nàng toát ra vẻ quyến rũ động lòng người, đến cả tiếng nói cũng hữu khí vô lực. Bà nhíu mày nói:
-Đây là loại võ công gì vậy chứ?
Trông có vẻ chẳng có chút sức lực nào. Hàm Nhi, về sau con đừng luyện nữa.
-Con… con biết rồi!
Cảm giác một đầu ngón tay của Tề Ninh lướt qua rãnh mông mình, cả người Cố Thanh Hạm mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên mềm mại:
-Mẹ, từ lúc bắt đầu luyện Thục nữ công, phải… Phải hơn nửa canh giờ mới có thể dừng lại, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể.
Mẹ… Mẹ đi nghỉ ngơi trước đi.
Đợi con luyện công xong thì sẽ không sao hết. Về sau… Về sau con không luyện nữa.
-Nói chút chính sự với con là con lại rẽ trái quẹo phải, do dự chần chừ.
Cố lão thái có chút không hài lòng, nói:
-Thôi vậy, con còn chưa lo cho mình thì một bà già sắp đứt hơi như mẹ đây còn quan tâm nhiều thế làm gì chứ.
Nói rồi bà đứng dậy. Cố Thanh Hạm vội nói:
-Mẹ, con đang luyện công nên không tiễn mẹ nữa. Lúc… Lúc mẹ ra khỏi cửa thì giúp con… giúp con đóng cửa lại nhé…!
Cố lão thái lắc đầu, lầm bầm:
-Cái loại võ công vớ vẩn gì vậy không biết…
Mặc dù tuổi tác bà đã cao nhưng thân mình không quá yếu ớt, không có người dìu, bà vẫn có thể đi lại. Bà bước được vài bước, quay đầu nhìn Cố Thanh Hạm mặt mũi đỏ bừng vẫn đang nhìn mình, không khỏi chỉ chỉ Cố Thanh Hạm, tức giận nói:
-Con đó…!
Rồi chầm chầm rời khỏi phòng.
Có lão thái ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó giọng nói của bà lại truyền tới:
-Con luyện xong võ công thì tự cài cửa lại nhé. Đêm hôm mà không cài cửa là không được đâu!
-Con biết rồi mà mẹ…!
Cố Thanh Hạm vội mở miệng đáp lại bà.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng khép cửa cửa ngoài phòng chính. Lát lâu sau, khi không nghe thấy tiếng động gì nữa, Cố Thanh Hạm cũng không dám vội vàng rời khỏi giường. Mãi lâu sau, khi chắc chắn Cố lão thái đã thật sự rời đi, nàng mới thở ra một hơi, cảm thấy cuối cùng cũng nhấc được tảng đá trên ngực xuống, nàng đưa tay lau lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Đột nhiên nàng nghĩ tới người trong chăn, giận đến sôi cả máu, đôi mi thanh tú dựng thẳng lên, không nói năng gì, đưa tay xốc chiếc chăn bằng gấm lên. Mở chăn ra, chỉ thấy Tề Ninh tựa như một con cóc lớn, đang bám chặt vào đùi nàng, một cánh tay còn ôm lấy vòng eo nàng, cánh tay còn lại thì đang yên vị dưới bờ mông của nàng! Tên khốn kiếp kia vẫn đang bóp bóp cánh mông đầy đặn, không thèm nhúc nhích.
Cố Thanh Hạm vừa thẹn vừa giận, khoanh hai tay lại trước bộ ngực sữa đầy đặn. Nàng lạnh lùng lườm một cái rồi hạ giọng cười lạnh, nói:
-Cẩm Y Hầu gia, phải chăng đêm nay ngài định ngủ ở đây?
Lúc này Tề Ninh chỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây. Cho dù là hương thơm trên cơ thể của thiếu phụ hay là bờ mông mềm mại trong lòng bàn tay đều khiến hắn say mê đến quên lối về. Hắn nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Hạm, không thèm nghĩ ngợi gì mà đáp:
-Ngủ ở đây cũng được, con hơi buồn ngủ rồi.
Sau đó ý thức được tình hình có gì đó sai sai, hắn ngẩng phắt đầu.
Giờ phút này, chăn đã bị xốc lên, cơ thể mềm mại của Cố Thanh Hạm đang tựa ở đầu giường, khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn hắn không chớp mắt. Cặp mắt mê người như làn nước mùa thu kia hiện giờ đượm vẻ lạnh lẽo. Trái tim Tề Ninh “thịch” một cái, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, cất tiếng hỏi:
-Tam nương, lão phu nhân đã đi chưa vậy? Thật là nguy hiểm quá mà, may mà con chạy trốn kịp thời, nhanh chóng nhảy lên giường, nếu không thì đêm nay phiền phức rồi.
Trong lòng Cố Thanh Hạm vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mặt mũi vẫn lạnh tanh, chỉ nhìn Tề Ninh chằm chằm không chớp mắt, cũng không nói năng gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận