Cẩm Y Xuân Thu
Chương 697: Lên đài
Bạch Hổ nghe thấy Huyền Vũ nhận thua liền tươi cười nói với bên dưới:
- Kiếm thuật của Huyền Vũ trưởng lão quả thật vô cùng cao minh, chúng ta là huynh đệ bao nhiêu năm như vậy mà ta lại hoàn toàn không biết chuyện này. Có lẽ chỉ có Lục trang chủ mới có thể thắng được ngươi, chứ mấy người bọn ta chắc chắn không thể là đối thủ của ngươi.
Lời của lão nghe giống như là đang tán thưởng Huyền Vũ nhưng thực chất lại là đề cao Lục Thương Hạc.
Huyền Vũ lập tức nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén thế nhưng lão lại không nói lời nào trực tiếp nhảy khỏi lôi đài.
Bạch Hổ giơ tay lên nói:
- Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, trận đấu này thắng bại đã phân, Lục trang chủ liên tiếp đánh thắng Chu Tước trưởng lão cùng Huyền Vũ trưởng lão. Có thể thấy được Lục trang chủ võ công vô cùng cao cường, vì vậy người kế nhiệm vị trí Bang chủ sẽ là… Lão còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Chu Tước trưởng lão đứng bên cạnh bất ngờ nói:
- Bạch Hổ trưởng lão không nên gấp gáp quá, lúc nãy chúng ta đã nói là sẽ để các phân đà ở mỗi phương chọn ra một người ứng tuyển. Hiện tại vẫn còn Đông phương thất túc vẫn chưa có người lên đài. Chúng ta hãy cứ đợi Lục trang chủ cùng người của Đông phương thất túc phân thắng bại rồi hãy quyết định!
Bạch Hổ trưởng lão lập tức cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Trên mặt lão hiện rõ vẻ nắm chắc thắng lợi.
Lúc này bên dưới lại có người cười nói:
- Không biết Đông phương thất túc sẽ cử ra vị cao thủ nào xuất trận đây?
Trong lời nói mang theo sự trào phúng rõ ràng.
Mọi người đều biết chuyện này thực ra đã có kết quả, vị trí Bang chủ Cái bang ngoài Lục Thương Hạc ra thì chẳng còn ai có thể ngồi vào nữa.
Lục Thương Hạc thắng liên tiếp hai trận đặc biệt là trận đánh thắng Huyền Vũ trưởng lão đã khiến toàn đại hội kinh ngạc. Chưa nói đến Cái bang cho dù là tìm khắp giang hồ cũng chẳng thấy có mấy người có kiếm pháp vượt qua Lục Thương Hạc.
Trong giang hồ đều đồn rằng ngoài Hướng Bách Ảnh ra thì Huyền Vũ trưởng lão là người có võ công cao cường nhất trong Cái bang. Huyền Vũ trưởng lão được coi là một cao thủ hàng đầu trên giang hồ vậy mà vẫn bại dưới kiếm của Lục Thương Hạc. Hầu như mọi người đều cho rằng vào lúc này sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản được việc Lục Thương Hạc ngồi lên vị trí Bang chủ Cái bang nữa.
Nếu như hôm nay có Thanh Long trưởng lão của Đông phương thất túc ở đây thì may ra còn có chút cơ hội. Tuy nhiên Thanh Long trưởng lão lại không tới, Đông phương thất túc hiện tại chỉ có mấy đà chủ tham gia đại hội. Mọi người đều cho rằng nhìn thấy Lục Thương Hạc liên tiếp thắng hai trận, Động phương thất túc khẳng định chẳng có vị đà chủ nào có gan lên đấu.
Lục Thương Hạc đi đến bên lôi đài hướng mặt về phía các đà chủ của Đông phương thất túc, y chắp tay mỉm cười, hỏi:
- Không biết Đông phương thất túc có vị huynh đệ nào muốn lên chỉ giáo Lục mỗ vài chiêu không?
Nụ cười trên mặt y rất tươi rất đắc ý.
Các đà chủ đã bàn bạc với nhau trước đó, giờ nghe thấy Lục Thương Hạc hỏi vậy Mao Hồ Nhi liền đứng lên chắp tay đáp lời:
- Lục trang chủ kiếm pháp cao minh, đến cả Huyền Vũ trưởng lão cũng phải bại dưới kiếm của trang chủ huống chi là mấy tên tài hèn sức mọn như bọn ta!
Y nói đến đây liền dừng lại. Mọi người nghe thấy lời này trong lòng liền nghĩ quả nhiên các đà chủ của Đông phương thất túc không dám lên đài tỷ thí, xem ra trận này bọn họ chưa đánh đã đầu hàng rồi. Thế nhưng không ngờ Mao Hồ Nhi lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên nếu như bọn ta chưa đánh đã nhận thua sẽ khiến các vị huynh đệ đồng đạo chê cười, nói Đông phương thất túc chẳng được người nào nên hồn. Mặc dù biết chắc sẽ thua nhưng cũng muốn lên đài khua chân múa tay vài cái để về sau còn có cái để ăn nói với Thanh Long trưởng lão cùng các huynh đệ trong Đông phương thất túc.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Chúng ta chỉ luận võ thôi mà, các vị không cần phải quá nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy.
Sau đó y giơ tay lên nói:
- Xin mời!
Mao Hồ Nhi lắc đầu cười nói:
- Không dám, không dám, tại hạ chỉ có chút công phu mèo cào sao dám múa dìu qua mắt Lục trang chủ.
Y giơ tay lên nói:
- Trong số chúng ta chỉ có mỗi Vi đà chủ là có võ công khá nhất. Vì vậy Đông phương thất túc muốn tiến cử Vi đà chủ lên cùng Lục trang chủ tỷ thí mấy chiêu.
Lúc Mao Hồ Nhi đang nói thì Tề Ninh cũng đã đứng dậy.
Lục Thương Hạc liếc mắt nhìn Tề Ninh, trước đó Tề Ninh là người đã cố tình gây khó dễ cho Lục Thương Hạc đồng thời trước khi phủ Thần Hầu tới thì người này dường như đã biết trước chuyện Tào Uy đã bị phủ Thần Hầu bắt.
Lục Thương Hạc cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng sắc mặt y vẫn không có vẻ gì lạ, y khẽ gật đầu với Tề Ninh một cái.
Vừa rồi Tề Ninh còn cho rằng Huyền Vũ trưởng lão có thể đánh bại được Lục Thương Hạc, nếu là như vậy thì hắn không phải xen vào chuyện này. Tuy nhiên kết quả cuối cùng lại là Lục Thương Hạc thắng, nếu như hắn vẫn còn ngồi nhìn thì e rằng với thực lực của đám Mao Hồ Nhi hoàn toàn không thể là đối thủ của Lục Thương Hạc. Nếu hắn còn không chịu ra tay thì chiếc ghế Bang chủ Cái bang sẽ lọt vào tay Lục Thương Hạc là cái chắc.
Lục Thương Hạc với Bạch Hổ là cùng một giuộc, cá mè một lứa, nếu như chức Bang chủ rơi vào tay Lục Thương Hạc thì cũng chẳng khác nào rơi vào tay Bạch Hổ. Vì vậy hắn không thể tiếp tục trơ mắt ngồi nhìn Lục Thương Hạc ngồi vào vị trí này được.
Tề Ninh hoàn toàn không có hứng thú gì với cái chức Bang chủ Cái bang. Hắn đường đường là Hầu gia Sở quốc sống cuộc sống vinh hoa phú quý, hắn chẳng việc gì phải tranh cái chức thủ lĩnh của một đám ăn mày. Tuy nhiên vào lúc này hắn cũng chẳng thể quan tâm nhiều đến Bang chủ hay Bang khách, trước tiên cứ ngăn cản Lục Thương Hạc xong rồi tính.
Tề Ninh đã chứng kiến kiếm pháp của Lục Thương Hạc, trong lòng hắn cũng biết rằng cho dù mình có dùng kiếm pháp vô danh để đấu lại thì cơ hội thắng cũng không cao. Nếu như trận này hắn thua Lục Thương Hạc thì về sau cho dù có muốn ngăn cản Lục Thương Hạc cũng khó.
Vào lúc này hắn không ra tay không được.
Chúng đệ tử Cái bang đã bước đến bên lôi đài, mọi người thấy tướng mạo hắn xấu xí hoàn toàn không có điểm nào đặc biệt mà cũng chẳng có ai nhận ra hắn. Bọn họ đều thầm nghĩ Thanh Long trưởng lão đề bạt một người chẳng có chút danh tiếng nào lên làm đà chủ chẳng biết người này rốt cuộc có tài cán gì. Tuy nhiên mọi người lại đều có chung một ý nghĩ rằng Tề Ninh lên đài khiêu chiến với Lục Thương Hạc chẳng qua cũng chỉ là lên cho có mà thôi.
Đột nhiên thấy Tề Ninh điểm nhẹ mũi chân nhảy lên đài, nhưng lúc vừa tiếp đất hình như có chút mất thăng bằng, chân không đứng vững khiến cơ thể hắn khẽ lảo đảo mấy cái. Mọi người nhìn thấy vậy liền cười ầm lên, không ít người còn huýt sáo chế giễu hắn.
Bọn Mao Hồ Nhi cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Mặc dù Mao Hồ Nhi biết thân phận thật sự của Tề Ninh cộng thêm việc Lâu Văn Sư đã đích thân nhờ cậy hắn đến đây nên Mao Hồ Nhi không dám thất kính với hắn, tuy nhiên y vẫn không tin tưởng vào võ công của Tề Ninh lắm. Y thầm nghĩ tiểu Hầu gia tuổi còn nhỏ, võ công không cao, không thế sánh ngang được với người từng trải như Lục Thương Hạc.
Bọn Mao Hồ Nhi đều biết bản thân không phải là đối thủ của Lục Thương Hạc nhưng Đông phương thất túc không thể thấy gian nan mà nản được, làm thế sẽ bị mọi người chê cười. Nếu như Tề Ninh đã chịu tình nguyện đứng ra vậy thì chỉ có hắn mới là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên mấy người bọn họ cũng biết để Tề Ninh lên đài chẳng qua cũng chỉ là lên cho có mà thôi.
Mao Hồ Nhi đương nhiên cũng nhìn ra được Lục Thương Hạc với Bạch Hổ có quan hệ không bình thường. Nếu như để Lục Thương Hạc thuận lợi lên làm Bang chủ có lẽ cũng không phải chuyển tốt thế nhưng lúc này bọn họ lại không có cách nào ngăn cản.
Trong khi mọi người bên dưới cười ầm lên thì Lục Thương Hạc lại khẽ nheo mắt lại. Từ đầu y đều chăm chú nhìn vào Tề Ninh nên đương nhiên nhận ra lúc nhảy lên đài hắn đã cố ý bị trẹo chân. Mọi người có thể không nhìn ra nhưng Lục Thương Hạc lại thấy rõ ràng, thấy đối phương cố ý làm mọi người cười nhạo trong lòng biết người này chắc chắn không hề đơn giản.
Nhưng sau đó y lại nghĩ Cái bang có bao nhiêu cao thủ y đều biết hết, ngoài Hướng Bách Ảnh cùng Tứ đại trưởng lão ra thì trong bang không có ai là cao thủ chân chính.
Thậm chí cả Huyền Vũ trưởng lão mà mọi người ca tụng võ công cao cường nhất trong Tứ đại trưởng lão cũng bại dưới kiếm của lão thì một đà chủ bình thường như lão ăn mày này có thể lợi hại đến đâu?
Lông mày đang nhíu chặt của y lập tức giãn ra, y cười nhạt hỏi:
- Không biết Vi đà chủ dùng kiếm gì?
- Dùng kiếm?
Tề Ninh cố ý tỏ ra sửng sốt rồi lắc đầu nói:
- Ta không biết dùng kiếm!
Mọi người bên dưới ngẩn ra, ngay sau đó lập tức có người cười lớn rồi nói:
- Ngươi không biết dùng kiếm thì chạy lên đấy làm gì? Nào xuống đây đi, để ta dạy ngươi mấy chiêu tránh cho đến kiếm cũng không cầm nổi.
- Chẳng lẽ Đông phương thất túc không có người nào biết dùng kiếm hay sao mà lại cử ngươi lên?
Người giọng nói giễu cợt chát chúa vang lên:
- Nếu đã vậy thì ta khuyên ngươi tốt nhất là nên quỳ xuống xin tha đi, kẻo Lục trang chủ không kịp thu tay lại làm ngươi bị thương.
Tề Ninh biết đám người này đều là người ủng hộ Bạch Hổ nên hắn chỉ cười ha ha rồi đáp trả:
- Ta không biết dùng kiếm nhưng theo như ta biết thì trong Bang chúng ta cũng không có mấy huynh đệ biết dùng, lẽ nào cứ phải biết dùng kiếm thì mới được lên đài tỷ thí? Nếu là như thế thì hãy để các kiếm phái trong giang hồ gia nhập vào Cái bang chúng ta rồi để bọn họ làm đường chủ, đà chủ cả Bang chủ luôn đi?
Hắn nói như vậy khiến những người kia quay sang nhìn nhau, những tên cười như được mùa khi nãy cũng phải câm nín. Những người không phục Lục Thương Hạc nhân cơ hội này vùng lên nói:
- Vi đà chủ nói đúng đó, từ lúc nào Cái bang chúng ta có quy định làm đà chủ thì phải biết dùng kiếm? Từ khi Cái bang thành lập đến nay cũng chẳng thấy người của Cái bang nổi danh nhờ kiếm thuật, nếu không thì Cái bang chúng ta đã đổi thành Kiếm bang hoặc Kiếm Cái bang cho rồi.
Ngay lập tức có không ít người cũng lên tiếng phụ họa theo.
Lục Thương Hạc mặt không đổi sắc nói:
- Nói như vậy tức là Vi đà chủ không muốn so kiếm pháp đúng không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Mọi người cũng đã nói rồi đó, Cái bang bọn ta không giỏi về kiếm thuật. Bọn ta bôn ba khắp thiên hạ nhưng trong tay chỉ có duy nhất một cây gậy gỗ dùng để chống trả khi bị người ta bắt nạt mà thôi.
- Ồ?
Lục Thương Hạc vẫn mỉm cười, hỏi:
- Xem ra là Vi đà chủ muốn cùng Lục mỗ so bổng pháp?
Tề Ninh vẫn lắc đầu nói:
- Ta không muốn so kiếm pháp cũng không không muốn so bổng pháp. Lục trang chủ cũng thấy đấy, trên người ta vừa không có kiếm vừa không có gậy. Trong số mười tám món binh khí ta chẳng biết dùng loại nào hết.
Lòng nhẫn nại của Lục Thương Hạc rất tốt, y vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, y lại hỏi tiếp:
- Vậy Vi đà chủ biết cái gì?
- Lục trang chủ không nên nóng vội.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu như vị trí Bang chủ đã định sẵn sẽ là của ngươi rồi thì ngươi cần gì phải gấp? Chúng ta trước tiên cứ giao lưu mấy câu chẳng phải tốt hơn sao?
Tề Ninh nói như vậy khiến khóe mắt Lục Thương Hạc giật giật.
Những người bên dưới lập tức đánh giá vị Vi đà chủ này chắc hẳn là đầu óc có vấn đề nên mới dám nói như vậy. Cứ theo như tình hình hiện giờ thì việc Lục Thương Hạc ngồi vào ghế Bang chủ chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngươi dám đắc tội với y như vậy không sợ sau này sẽ khó sống sao?
- Vậy Vi đà chủ muốn giao lưu cái gì?
Tề Ninh ngửa đầu lên hỏi:
- Lục trang chủ, theo ta được biết thì ngươi với Hướng bang chủ đã có hai mươi năm tình nghĩa huynh đệ. Khi đó hai người tính tình hợp nhau mà Hướng bang chủ lại là người trọng tình cảm, chỉ cần ngươi nhận được sự tín nhiệm của Bang chủ thì chắc chắn Bang chủ sẽ đối xử thật lòng với người.
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Hướng bang chủ từng là thiếu trang chủ của Phong kiếm sơn trang, có xuất thân là danh môn thế gia, sống cuộc sống vinh hoa phú quý lại có một người huynh đệ cùng chung chí hướng như Lục trang chủ đây. Thế nhưng không hiểu tại sao Bang chủ lại rời khỏi Tây Xuyên bỏ lại cuộc sống nhung lụa để gia nhập vào Cái bang?
Lục Thương Hạc nhíu mày, Bạch Hổ ở bên dưới lập tức quát ầm lên:
- Vi đà chủ, đây là việc bí mật cửa Bang chủ, ngươi có tư cách gì mà hỏi đến? Đây chẳng phải là có ý bất kính với Bang chủ hay sao?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Lục trang chủ là huynh đệ kết nghĩa của Hướng bang chủ, nếu như hai người bọn họ tình thâm, Lục trang thủ thật lòng muốn dẫn chúng ta đi báo thù cho Bang chủ thì sao ta lại phải động thủ với y?
Cứ trực tiếp đưa Lục trang chủ lên kế vị Bang chủ chẳng phải hơn sao? Chỉ có điều trước đó ta phải xác minh rõ Lục trang chủ với Hướng bang chủ có phải là huynh đệ tình thâm không đã!
Sắc mặt Lục Thương Hạc lập tức đen thui, y cau mày nói:
- Vi đà chủ nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào Vi đà chủ hoài nghi tình cảm của Lục mỗ với Hướng lão đệ hay sao?
Tề Ninh cười nói:
- Không dám không dám, Hướng bang chủ giao Phong kiếm sơn trang cho Lục trang chủ, ngay cả kiếm Thừa Ảnh - một trong thập đại danh kiếm cũng tặng cho ngươi. Từ đó có thể thấy được tình cảm của Hướng bang chủ với Lục trang chủ còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nếu như có một người đối tốt với ta như vậy đừng nói là báo thù cho người đó, cho dù có phải giao cả cái mạng này ra ta cũng không nói hai lời.
Lục Thương Hạc không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Ninh.
Bên dưới đài lập tức có người nói:
- Nói mấy lời nhảm nhí đó thì có ích gì? Sao còn chưa chịu ra tay đi? Chúng ta mau chóng chọn ra Bang chủ để còn bàn bạc đại sự, đừng đứng đó làm chậm trễ thời gian của mọi người!
Tề Ninh không thèm quan tâm đến kẻ đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Thương Hạc rồi than thở:
- Lục trang chủ, ta vẫn nghĩ nếu như hôm nay Hướng bang chủ đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy Lục trang chủ đứng ở đây luận võ vì Bang chủ nhất định Bang chủ sẽ mừng đến rơi nước mắt!
Khóe mắt Lục Thương Hạc giật giật, y lập tức nói:
- Nếu như Hướng lão đệ có thể sống lại thì dù có phải lấy cái mạng này của ta để đổi ta cũng tình nguyện.
Tề Ninh cười nói:
- Theo như ta được biết thì Phong Kiếm sơn trang mà Lục trang chủ đang cai quản vốn dĩ là của Hướng bang chủ, mà thanh kiếm Thừa Ảnh đó cũng là của Hướng bang chủ, ngoài những thứ đó ra thì vẫn còn một số bảo vật quý giá khác. Hiện tại tất cả những thứ đó đều ở trong tay Lục trang chủ, nếu như muốn Lục trang chủ dùng tất cả những thứ đó để đổi lấy tính mạng của Hướng bang chủ, không biết Lục trang chủ có tình nguyện không?
Giọng nói của hắn không hề nhỏ, những người bên dưới nghe thấy đều cảm thấy lời của Tề Ninh càng nói càng khó hiểu. Bạch Hổ đứng bên dưới sắc mặt cũng mỗi lúc một xấu đi, tuy nhiên Lục Thương Hạc đứng trên lôi đài vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh thế nhưng các ngón tay của y đã hơi động đậy, trong mắt y lóe lên tia nhìn tàn nhẫn.
Tề Ninh lại cười hỏi:
- Sao Lục trang chủ lại không nói lời nào, chẳng lẽ là không nỡ?
Lục Thương Hạc lúc này hận không thể lão đến cắt luôn cái lưỡi của Tề Ninh thế nhưng hiện đang đứng trước mặt bao nhiêu người nên y cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng. Y giữ nguyên vẻ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Đó đều là đồ của Hướng lão đệ tặng cho Lục mỗ. Nếu như chúng có thể đổi lấy tính mạng của Hướng lão đệ, Lục mỗ đương nhiên là không tiếc bất cứ thứ gì lấy ra đổi rồi.
Tề Ninh cười lớn rồi nói:
- Như vậy thì tốt. Chỉ cần có những lời này của Lục trang chủ thì Hướng bang chủ nhất định sẽ không thể chết được.
Lục Thương Hạc nghe vậy liền ngẩn người, y bỗng nhiên có cảm giác sau lưng dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng chợt thấy sợ hãi, Lục Thương Hạc theo bản năng quay người nhìn xung quanh. Lúc này bên dưới đài mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, Bạch Hổ lập tức cao giọng quát:
- Vi đà chủ, Hướng bang chủ đã bị kẻ xấu hại chết, ngươi còn đứng ở đó nói nhăng nói cuội gì vậy?
Chẳng lẽ là vì biết rõ bản thân không đánh lại được nên cố tình gây sự phải không?
Tề Ninh lườm Bạch Hổ, hắn cười lạnh rồi nói:
- Lục trang chủ, ta không biết kiếm thuật cũng chẳng biết loại võ công nào, chỉ biết chút võ công của Cái bang. Mặc dù ta biết không thể đánh lại được Lục trang chủ nhưng vẫn muốn tỷ thí vài chiêu.
Lục Thương Hạc đút kiếm vào trong vỏ rồi vứt sang một bên sau đó y đi đến trước mặt Tề Ninh, nói:
- Xin chỉ giáo!
Tề Ninh đứng im bất động.
Lục Thương Hạc cau mày, tuy nhiên trong lòng lại nghĩ mình chỉ cần đánh bại nốt cái tên Vi đà chủ này là có thể dễ dàng ngồi lên ghế Bang chủ, sau này sẽ không còn người nào có thể cản lại được. Vì thế để tránh đêm dài lắm mộng y cũng không nói thêm nhiều lời vô ích chỉ nói:
- Xin chỉ giáo!
Sau đó cơ thể y lấn lên phía trước tung chưởng đánh về phía Tề Ninh. Chưởng phong mang theo âm thanh ‘bặc bặc’ rất nhỏ, nhìn thủ pháp thì cũng không có gì đặc biệt.
Thế nhưng những cao thủ đứng bên dưới đều có thể nhìn ra chưởng pháp của Lục Thương Hạc mặc dù rất bình thường nhưng uy lực lại không hề nhỏ chút nào.
Tề Ninh thấy đối phương tung chưởng tấn công mình liền nghiêng người tránh đi. Hắn cũng không chịu yếu thế tung ra hai chưởng, chiêu thức của hắn hết sức bình thường nhưng lực đạo lại rất lớn.
Thân hình Lục Thương Hạc chuyển động, dường như y đã đoán trước được Tề Ninh sẽ nghiêng người về phía nào, một tay y đã nắm thành quyền đánh tới. Quyền này của y đương nhiên là muốn đánh thẳng vào người Tề Ninh. Mọi người bên dưới nhìn thấy đều thầm nghĩ xem ra lần này Vi đà chủ không tránh nổi một chiêu kia rồi, vừa mới lôi đài đã bị Lục Thương Hạc đánh bại! Trên mặt Lục Thương Hạc hiện rõ vẻ đắc ý, y vẫn biết võ công của Tề Ninh không thể bằng mình nhưng không ngờ lại có thể thắng một cách dễ dàng như vậy. Khi nắm đấm của Lục Thương Hạc chạm vào vai của Tề Ninh, trong lòng y thầm nghĩ không biết mình có thể giữ lại ba phần lực để tránh đả thương Tề Ninh trước mặt mọi người khiến bọn họ phản cảm. Ai ngờ đâu trước mặt y chợt lóe lên một cái, Tề Ninh đã lui về phía sau hai bước. Bộ dạng của hắn lúc lui về sau trông khá vất vả, thất tha thất thểu suýt chút nữa thì ngã lăn quay ra đất. May là nhờ giữ được thăng bằng tốt nên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Thế nhưng hai bước trông có vẻ thảm hại đó của hắn lại có thể giúp hắn tránh được một quyền của Lục Thương Hạc. Y ngẩn người, lòng thầm cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Có người bên dưới nhìn thấy cảnh này liền cười ầm lên.
Lục Thương Hạc vẫn giữ vững phong độ, y không lập tức lao lên tấn công Tề Ninh. Còn Tề Ninh thì lại không biết sống chết mà lao về phía Lục Thương Hạc. Hai chưởng của hắn một trái một phải vung lên, chiêu thức vô cùng cổ quái. Lục Thương Hạc lập tức tung chưởng cản lại sau đó nhấc chân đá vào Tề Ninh.
Cơ thể Tề Ninh lập tức di chuyển tuy nhiên cước pháp của Lục Thương Hạc lại cực nhanh. Y liên tục áp sát Tề Ninh, chỉ trong nháy mắt đã tung ra năm sáu cước, còn Tề Ninh thì chỉ có thể liên túc tránh né, hắn hoàn toàn không có sự phản kháng nào.
Mọi người bên dưới chứng kiến trận đấu này cảm thấy có chút nhàm chán. Lần này không hề căng thẳng như hai trận đấu của Lục Thương Hạc với Huyền Vũ trưởng lão cùng Chu Tước trưởng lão. Bọn họ luận kiếm, thực lực ngang nhau, mỗi lần xuất kiếm đều nhanh như tia chớp khiến bầu không khí có phần áp lực. Tuy nhiên trận đấu này lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có người hình dung trận này chẳng khác nào một người lớn tỷ thí cùng một đứa trẻ, kết cục ngay từ ban đầu đã biết như thế nào rồi.
Lục Thương Hạc đánh ra hơn mười chiêu, Tề Ninh thì tránh trái tránh phải, ‘thảm không thể tả’! Lục Thương Hạc thầm nghĩ thắng Tề Ninh là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng y vẫn cố tình tung ra mấy chiêu quyền cước cho mọi người nhìn thấy. Lại qua hơn mười chiêu nữa, các chiêu thức thay đổi liên tục, các động tác đều hết sức nhẹ nhàng hoàn toàn không hề có sát khí, nhìn vào rất có tính thẩm mỹ.
Bên dưới lúc ban đầu còn có tiếng người ầm ĩ nhưng về sau âm thanh càng lúc càng nhỏ. Cho đến một lúc sau thì tiếng người đã hoàn toàn biến mất, rồi tất cả lặng ngắt như tờ.
Lúc này Lục Thương Hạc cũng đã cảm nhận được tình huống này có chút sai sai. Từ đầu đến cuối Tề Ninh thể hiện dáng vẻ khó khăn chật vật nhưng thực chất hắn lại hoàn toàn tránh được tất cả các chiêu tấn công của y. Đã qua hơn ba mươi chiêu nặng có nhẹ có nhưng chưa lần nào lão ta chạm được vào một sợi lông chân của Tề Ninh.
Những người đứng dưới Quan Tinh đài cũng thuộc hàng cao thủ nên đương nhiên cũng đã nhìn ra có điểm gì đó bất thường. Huyền Vũ trưởng lão sau khi bại trận đã xuống đài ngồi bên cạnh Tào Dương, lúc này nhìn lên cục diện trên đài trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lão thực sự không ngờ được Tề Ninh lại có thể kiên trì tránh né được đến hơn ba mươi chiêu của Lục Thương Hạc mà hoàn toàn không bị đả thương.
Huyền Vũ trưởng lão đương nhiên có thể nhìn ra được công phu của Lục Thương Hạc không phải hạng tầm thường. Khi nãy cho dù lão có dùng Cầm xà công để đánh với Lục Thương Hạc thì tám phần là thua.
Cao thủ nhìn chiêu thức, Huyền Vũ trưởng lão đã luyện công phu quyền cước mấy chục năm rồi nên đương nhiên có thể nhìn ra công phu của Lục Thương Hạc vô cùng thâm hậu. Lão nhìn sang Tề Ninh từ đầu đến cuối chỉ tránh rồi né, lão cũng không thể xác định rõ được cảnh giới của hai người này cách nhau bao nhiêu. Tuy nhiên lão vẫn nhìn ra được mỗi một lần Tề Ninh né tránh nhìn thì có vẻ chật vật nhưng thực tế vị trí cùng thời điểm tránh né vô cùng chính xác. Sau mười chiêu đầu thì chưa thể nhìn ra được cái gì nhưng sau khi hết hai mươi chiêu Huyền Vũ đã có thể chắc chắn thân pháp của vị Vi đà chủ này không phải dạng vừa đâu!
Lúc Tề Ninh né tránh đương nhiên là dùng đến Tiêu dao hành.
Bộ pháp của Tiêu dao hành không chỉ kỳ dị mà còn giống như cái tên của nó, vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển tiêu sái. Vị cao nhân tạo ra bộ pháp này dường như rất chú ý đến phong độ, chỉ có điều thân pháp của Tề Ninh lúc này hoàn toàn không có cái dáng vẻ phong độ tiêu sái đó.
Đây đương nhiên là do hắn cố ý làm như vậy.
Những võ công mà Tề Ninh học được đến nay không phải là ít chỉ có điều hắn thạo nhất vẫn chỉ có Tiêu dao hành. Hắn cảm thấy tính cách của mình rất phù hợp với loại bộ pháp này, ngộ tính với bộ pháp này của hắn rất cao. Hơn thế nữa lần trước còn được Hướng Bách Ảnh chỉ điểm cho đôi chỗ nên hắn lại càng hiểu hơn về Tiêu dao hành.
Ban đầu sử dụng Tiêu dao hành hắn vẫn rập khuôn theo những thứ học được trong cuốn sách võ công kia nhưng hiện tạ hắn đã lĩnh ngộ được những cái tinh túy trong đó. Tiêu dao hành vốn không phải là một bộ võ công buộc phải áp đặt theo khuôn mẫu mà cái nó cần là sự linh hoạt cùng linh động. Thực chất trong mỗi một bước đi đều có vô số biến hóa, cái quan trọng là phải nắm được sự tinh túy trong vô số biến hóa đó thì mới có thể điều khiển bộ pháp theo ý mình.
Hiện tại Tiêu dao hành của Tề Ninh đã đạt đến trình độ nghe tiếng gió mà phán đoán vị trí. Chỉ cần đối phương ra chiêu thì chắc chắn sẽ có gió, hắn có thể dựa vào hướng gió để quyết định xem mình nên bước đi đâu. Chính vì thế mà đối phương rõ ràng cảm giác mình đã đánh trúng nhưng thực tế lại không thể chạm được vào hắn.
Tề Ninh biết chỉ khi hắn tỏ vẻ khốn đốn thì mới có thể khiến Lục Thương Hạc thả lỏng cảnh giác. Hắn cố ý tỏ ra mình không có sức phản kháng thực chất là để thử xem võ công của Lục Thương Hạc thâm hậu đến đâu.
Trong trận này hắn không hề nắm chắc phần thắng bởi vì khi thấy Lục Thương Hạc sử dụng chiêu thức trong kiếm phổ vô danh khiến Tề Ninh vô cùng kinh ngạc. Hắn biết lão già này tuyệt đối không phải dạng vừa vì thế phải áp dụng kế sách ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’. Trước khi chính thức ra tay hắn cần phải biết võ công của Lục Thương Hạc cao siêu đến đâu. Còn Lục Thương Hạc mặc dù không phải là qua loa nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường Tề Ninh. Ngay từ đầu lão ta vẫn luôn cho rằng võ công của Tề Ninh không bằng mình nhưng đến khi phát hiện ra tình hình không ổn thì lão đã đánh ra gần ba mươi chiêu rồi.
Lục Thương Hạc quyết tâm muốn giành được chức Bang chủ, trong lòng nghĩ mình phải nhanh chóng đánh thắng lão đà chủ này thì mới có thể khiến tất cả đệ tử Cái bang kính phục. Nếu như trận này cứ kéo dài càng lâu thì sẽ khiến uy danh của lão bị tổn hại, vì thế lão lập tức ra tay nhanh hơn, các chiêu thức cũng trở nên kỳ quái hơn.
Mặc dù Huyền Vũ nhìn ra được khả năng né tránh của Tề Ninh rất cao minh nhưng vẻ mặt vẫn có chút nặng nề. Bởi vì cho dù Tề Ninh có né tránh giỏi hơn nữa thì cũng vẫn sẽ bị dồn vào thế bị động không thể đánh trả lại đối phương. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ bị tiêu hao thể lực, khi đó nhất định sẽ bị Lục Thương Hạc tìm được cơ hội đánh bại hắn.
Huyển Vũ chợt cau mày khi nhìn thấy Lục Thương Hạc đột nhiên thay đổi chiêu thức, trong lòng lão biết lúc này tình hình của Tề Ninh sẽ càng khốn khó hơn. Nhưng bỗng nhiên chợt thấy Tề Ninh nghiêng người lướt sang bên cạnh Lục Thương Hạc sau đó lập tức đánh một quyền vào vai của lão ta.
Lục Thương Hạc thấy Tề Ninh đã ra chiêu, trong lòng mừng thầm, lão ta lập tức đưa tay trái ra nháy mắt bắt được quả đấm của Tề Ninh. Lão ta đang định vận nội lực âm thần bóp nát tay của Tề Ninh nhưng chẳng ngờ cổ tay hắn bỗng nhiên xoay một vòng sau đó lật tay một cái nắm ngược lại cổ tay trái của lão ta.
Lục Thương Hạc đang đắc ý thì lại không ngờ được cổ tay đối phương có thể linh hoạt thay đổi như thế. Lão thầm giật mình nhưng lão cũng đâu phải dạng vừa, trong nháy mắt Tề Ninh bắt được cổ tay lão thì lão đã lập tức vươn tay phải ra nhưng Tề Ninh cũng đã nhanh tay vươn tay ra nắm lấy tay lão. Hai người đứng trong tư thế tay nắm tay xoắn lấy nhau tựa như hai con rắn cuốn vào nhau. Những người bên dưới nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời chẳng thể phân biệt tay ải tay ai nữa.
Tay của Tề Ninh với Lục Thương Hạc cuốn vào nhau, ngươi tiến ta lùi, thay đổi liên tiếp. Hai người liên tục khống chế cổ tay của đối phương nhưng sau đó cũng rất nhanh tránh thoát.
Lục Thương Hạc đương nhiên không biết Lục hợp thần công của Tề Ninh có khả năng hút nội lực của người khác nếu không thì y đã không dám nắm vào mạch của Tề Ninh rồi. Tuy nhiên chính Tề Ninh cũng không nghĩ tới việc dùng Lục hợp thần công lại đi hút nội lực của Lục Thương Hạc.
Lục hợp thần công được bắt nguồn từ trong Ngũ độc cung, Tề Ninh cũng không hiểu tại sao một loại thần công lợi hại như vậy lại thuộc về Ngũ độc công. Trên giang hồ danh tiếng của Ngũ độc công không được tốt cho lắm, những người bên dưới đài đều là những cao thủ đến từ khắp nơi trong thiên hạ. Tề Ninh sợ một khi sử dụng Ngũ độc công sẽ bị người khác nhìn ra rồi rước thêm nhiều phiền toàn không đáng có.
Lúc này bên dưới đài lặng ngắt như tờ, chẳng ai ngờ được lúc đầu Tề Ninh còn liên tục tránh né đòn tấn công của Lục Thương Hạc lúc này lại chuyển thành tấn công ngược lại Lục Thương Hạc.
Bọn Mao Hồ Nhi cũng giật mình, chỉ thấy hai bóng người trên đài chuyển động mỗi lúc một nhanh.
Lúc đầu chỉ là hai bên dùng tay giao đấu giờ này đến cả chân cũng đã được sử dụng rồi, điều đặc biệt là chiêu thức của hai người này đều vô cùng cổ quái.
Lục Thương Hạc có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn Tề Ninh nên đa phần là tấn công mà ít khi phòng thủ. Hai người đã giao đấu liên tục hơn ba mươi bốn mươi chiêu nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.
Sắc mặt Bạch Hổ lúc này vô cùng xấu, lão ta siết chặt cây trượng Bạch Hổ trong tay, hai mắt lóe lên sát khí. Tuy nhiên lúc này đang ở trước mặt bao nhiêu người, lão không thể làm gì được.
Hai người trên đài vẫn tiếp tục tiến tiến lùi lùi. Huyền Vũ ngồi bên dưới có phần căng thẳng, hai mắt hiện rõ vẻ kinh hãi. Chu Tước trưởng lão đứng cạnh Quan Tinh đài cũng phải bật thốt lên ‘Hả?’, trên mặt cũng là vẻ ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
Lục Thương Hạc đánh ta hai chưởng vừa nhanh vừa gấp. Chỉ thấy hai cánh tay của Tề Ninh một trái một phải vẽ ra nửa vòng tròn từ dưới lên trên chặn lại đồng thời nâng hai tay của Lục Thương Hạc lên, lão ta lập tức vận nội công ép xuống. Tuy nhiên lại thấy cổ tay Tề Ninh linh hoạt tựa như hai con rắn cuốn vào nhau tạo thành một chưởng đánh thắng vào ngực Lục Thương Hạc.
Huyền Vũ trưởng lão nhìn thấy chiêu thức kỳ quái này liền lập tức đứng bật dậy. Chu Tước trưởng lão cũng theo bản năng bước lên phía trước một bước.
Lúc này Lục Thương Hạc mới nhận ra vị Vi đà chủ này mới chính thức là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Lúc đầu hắn chỉ cố tình tỏ ra kém cỏi cho mọi người nhìn thôi, thực chất nội công của hắn vô cùng thâm hậu, võ công rất tinh diệu. Công phu này của Tề Ninh lão ta chưa từng thấy bao giờ, đang kinh ngạc thì chợt thấy chưởng của Tề Ninh đánh tới, lão ta lập tức vội vã lui về sau một bước.
Lục Thương Hạc tán thưởng:
- Công phu tốt!
Lúc này Tề Ninh càng đánh càng hăng, hắn cười lạnh nói:
- Tuyệt học của Cái bang làm sao có thể không tốt được! Lục trang chủ hãy xem thêm chiêu này!
Tề Ninh ngả người về phía trước, lòng bàn tay hướng xuống dưới tựa như con dao chém về phía Lục Thương Hạc, lão ta thấy vậy lập tức đưa tay ra bắt lấy nhưng bất ngờ Tề Ninh lại tách hai tay ra thành một trên một dưới. Ngay sau đó tay trái bất ngờ chặt vào bụng Lục Thương Hạc còn tay phải thì chặt vào cổ họng lão.
Chiêu thức này quái cổ quái khiến Lục Thương Hạc bất ngờ không thể tìm được chiêu thức ứng phó vì vậy lão lập tức lùi về sau hai bước. Lúc này lão cảm thấy vô cùng khó tin, mà Tề Ninh lại đã lướt đến áp sát lão, hắn khẽ nói:
- Ngươi chưa từng được nhìn thấy Túy mộng cửu thức bao giờ phải không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!
Chu Tước trưởng lão đứng bên dưới lắp bắp nói:
- Đó… đó… là chiêu thức trong Túy mộng cửu thức, làm sao… sao lại có thể thế được?
Chu Tước đứng ở cạnh Quan Tinh đài, vì giật mình cùng khó tin nên giọng nói không được nhỏ cho lắm. Mọi người xung quanh nghe thấy lời này đều kinh ngạc nhìn về phía Chu Tước trưởng lão.
Túy mộng cửu thức là một trong hai tuyệt học của Cái bang. Tuy rằng người được nhìn thấy hai bộ võ công này không nhiều nhưng đại đa số mọi người ở đây đều đã từng nghe nói về chúng. Vừa rồi nghe thấy Chu Tước trưởng lão thốt lên ‘Túy mộng cửu thức’ khiến rất nhiều người kinh ngạc nhìn về phía lôi đài. Bọn họ đều thầm nghĩ chẳng lẽ những chiêu thức mà Lục Thương Hạc đang sử dụng chính là Túy mộng cửu thức sao?
Ấn tượng ban đầu có vai trò rất quan trọng, mọi người ở đây đều biết Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa của Hướng Bách Ảnh mà người này hiện tại rất có khả năng sẽ trở thành tân Bang chủ. Vì thế khi Chu Tước trưởng lão nói đến Túy mộng cửu thức, mọi người liền nghĩ ngay đến Lục Thương Hạc. Bởi vì theo lý thì vị Vi đà chủ kia không phải là Trưởng lão của Cái bang nên đương nhiên không thể nào biết Túy mộng cửu thức được.
Lúc Lục Thương Hạc nghe thấy bốn chữ ‘Túy mộng cửu thức’ trong miệng Tề Ninh liền cảm thấy rùng mình. Đến khi nghe thấy lời nói của Chu Tước trưởng y ở dưới đài thì tóc gáy của y lập tức dựng hết cả lên!
Y đương nhiên biết võ công của mình không phải là Túy mộng cửu thức vì vậy ‘Túy mộng cửu thức’ trong lời của Chu Tước trưởng lão chỉ có thể là nói võ công của Tề Ninh.
Túy mộng cửu thức là tuyệt học của Cái bang, chỉ có Bang chủ mới có tư cách được học. Sau khi chọn được người kế nhiệm Bang chủ, Tứ đại trưởng lão sẽ cùng nhau bàn bạc rồi đưa ra quyết định truyền lại tuyệt học của Cái bang cho tân Bang chủ. Trong thiên hạ này ngoài Bang chủ của Cái bang ra thì không một ai có được bộ võ công Túy mộng cửu thức này. Người này võ công thâm hậu lại còn biết cả Túy mộng cửu thức, điều này khiến Lục Thương Hạc kinh hãi tột độ.
Tề Ninh được Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho năm thức trong Túy mộng cửu thức nhưng thời gian học lại không dài mà gần đây hắn lại bận quá nhiều việc nên không có thời gian để luyện thêm.
Mặc dù hắn đã nắm được tâm pháp của các chiêu thức nhưng khi sử dụng vẫn không được ổn định cho lắm, có một vài chỗ hắn vẫn ngộ ra được.
Nếu đổi lại là Hướng Bách Ảnh thì giờ Lục Thương Hạc đã nằm bẹp rồi.
Tuy vậy nhưng Tề Ninh vẫn có thể đấu ngang cơ với Lục Thương Hạc. Đã thế Tề Ninh lại là người có thiên phú trong khoản học võ nên chẳng mấy chốc hắn đã thích ứng được với các chiêu thức, chân tay cũng trở nên linh hoạt hơn rồi.
Còn Lục Thương Hạc thì phải vất vả lắm mới có thể đánh ngang tay với Túy mộng cửu thức của Tề Ninh. Khi lão biết những chiêu thức cổ quái này chính là Túy mộng cửu thức thì đã bị dọa cho sợ mất mấy cái hồn.
Cao thủ quyết đấu phải chú ý đến tâm trạng, trong khi Tề Ninh càng đánh càng hăng thì Lục Thương Hạc lại càng đánh càng loạn. Có mấy lần Lục Thương Hạc suýt chút nữa thì bị Tề Ninh đánh trúng.
Tề Ninh đương nhiên biết Lục Thương Hạc đang hoảng loạn nên hắn liền giảm bớt công phu quyền cước mà chuyển sang dùng lời nói kích thích:
- Ngươi nghĩ Hướng bang chủ chết thật rồi sao? Thực ra Hướng bang chủ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi đấy! Hôm nay Cổ Long Trung sẽ nơi an táng của ngươi!
Trong lúc giao đấu, giọng nói của hắn không lớn nhưng lại đủ để Lục Thương Hạc nghe thấy rõ từng câu từng chữ.
Lục Thương Hạc lập tức hoảng hốt sợ hãi, chính tay y bày kế hãm hại Hướng Bách Ảnh nhưng kết quả lại không thể lấy được mạng của Hướng Bách Ảnh. Thực ra ngày đêm y đều lo lắng không yên, lúc nào chỉ mong Hướng Bách Ảnh bị thương nặng qua đời.
Thế nhưng lúc này Túy mộng cửu thức lại xuất hiện trước mắt y, đã vậy Tề Ninh còn nói Hướng Bách Ảnh đang đứng gần đó, Lục Thương Hạc bị dọa sợ toát hết cả mồ hôi lạnh.
Nếu như Hướng Bách ẢNh đột nhiên hiện thân, chỉ sợ y không thể có khả năng rời khỏi Cổ Long Trung.
Đang chìm trong tâm trạng khủng bố thì đột nhiên thấy Tề Ninh đánh một chưởng về phía mình, Lục Thương Hạc lập tức giơ tay ra cản lại. Tuy nhiên không ngờ Tề Ninh lại bất chợt giơ chân lên đạp một phát thật mạnh vào bụng Lục Thương Hạc. Một cú đạp này của Tề Ninh đương nhiên là không hề nhẹ chút nào, lực tung ra hoàn toàn là hết sức. Lục Thương Hạc cảm thấy bụng đau dữ dội tựa như nội tạng đã nát bét, y đau đớn ôm bụng lùi về sau liên tiếp mấy bước.
Nội lực của Tề Ninh rất thâm hậu, cú đá này khiến Lục Thương Hạc đau đến không nói nên lời. Cơn đau từ dưới bụng trào ngược lên trên, Lục Thương Hạc cảm giác cổ họng có máu tanh trào lên. Bất ngờ ‘phụt’ một phát, máu tươi phun ra tung tóe.
Mặc dù cú đá này là Tề Ninh cố ý nhưng nếu như Lục Thương Hạc bình tĩnh thì vẫn có thể tránh thoát được thậm chí cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong. Thế nhưng chính vì y có tật giật mình, trong lòng có quỷ lo sợ Hướng Bách Ảnh thực sự đang ở đây. Giống như khi nãy Huyền Vũ trưởng lão bất ngờ xuất hiện nên y cũng lo lắng có thể Hướng Bách Ảnh cũng sẽ như thế. Vì không tập trung vào trận đấu nên Lục Thương Hạc mới bị trúng một cước của Tề Ninh.
Bên dưới lập tức kinh ngạc hô lên, hầu như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồn nhìn lên Quan Tinh đài.
Một trấn đấu vốn tưởng đã biết trước kết quả nhưng ai lại ngờ được Lục Thương Hạc bất ngờ trúng chiêu hộc máu, mọi người đều cảm thấy chuyện này quá ảo diệu.
Lục Thương Hạc liên tục đánh bại hai trưởng lão của Cái bang, điều đó đủ để chứng minh võ công của y vô cùng cao cường, thế nhưng vào lúc này lại bị một đà chủ bình thường đánh cho hộc máu. Nếu như không phải là bọn họ tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin chuyện này là thật.
Trong bầu không khí yên lặng đến chết chóc, Tề Ninh hoàn toàn không hề có ý định dừng tay. Khi Lục Thương Hạc phun ra một ngụm máu thì Tề Ninh đã lướt người xông đến. Hắn liên tục ra chiêu, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, Lục Thương Hạc vì bất ngờ nên không kịp thời đánh trả. ‘Bụp!
Bụp! Bụp!’ Lục Thương Hạc trúng liên tiếp ba chưởng của Tề Ninh, cơ thể bị đánh bay ra ngoài sau đó ‘Rầm’ một phát, rơi xuống Quan Tinh đài.
Bạch Hổ hét lên một tiếng đang định lao lên nhưng sau đó lại bất chợt dừng lại. Sắc mặt lão lúc này không còn xấu bình thường nữa mà chuyển thành xanh mét rồi.
Tề Ninh bước tới gần Lục Thương Hạc, hắn đứng cách y khoảng hai bước, nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, hai tay ôm ngực, khóe miệng liên tục có máu chảy ra. Tề Ninh vô tình cười hì hì sau đó ngồi xổm xuống nói:
- Ta đã nói rồi, hôm nay Cổ Long Trung này sẽ là nơi an táng của ngươi. Hướng bang chủ chẳng qua chỉ là muốn xem xem các ngươi định giở trò quỷ gì nên mới không xuất hiện mà bảo ta lên dạy dỗ ngươi. Ngươi luôn miệng nói mình là huynh đệ kết nghĩa của Hướng bang chủ, ngài ấy đối xử với ngươi chân thành như vậy nhưng ngươi thì đã làm gì nào?
Lục Thương Hạc chịu đựng đau đớn, cắn răng nói:
- Ngươi nói… ngươi nói hắn đang ở đây, vậy thì ngươi hãy bảo hắn ra đây đi!
Lục Thương Hạc mặc dù bại dưới Tề Ninh nhưng y cũng không phải hạng tầm thường. Y biết nếu như lúc này mà thừa nhận mình đã hại chết Hướng Bách Ảnh thì chỉ e những người dưới đài kia sẽ lập tức lao lên đây xé xác mình. Vì thế lão quyết tâm chỉ cần Hướng Bách Ảnh không xuất hiện thì dù thế nào cũng sẽ không nhận.
Nhưng nếu Hướng Bách Ảnh thực sự xuất hiện thì y sẽ nhận lỗi rồi cầu xin Hướng Bách Ảnh tha thứ là được.
Lục Thương Hạc rất hiểu Hướng Bách Ảnh cũng biết thương thế của y vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa Bạch Hổ cũng đã từng nói nếu như Hướng Bách Ảnh sử dụng Nghịch cân kinh khiến kinh mạch nghịch chuyển thì chẳng khác nào là tự sát. Vì vậy đừng nói là nhanh chóng hồi phục, có thể sống được hay không đã là cả một vấn đề rồi.
Cũng chính vì lời nói chắc chắn của Bạch Hổ nên hai người bọn họ vẫn luôn cho rằng Hướng Bách Ảnh tám chín phần mười là đã bị trọng thương chết rồi.
Thậm chỉ để đề phòng Hướng Bách Ảnh có khả năng còn sống hai người còn không ngừng tung tin đồn người của Hắc Liên giáo dịch dung thành Hướng Bách Ảnh. Làm như vậy để khi các thế lực trong giang hồ nhìn thấy Hướng Bách Ảnh sẽ coi đó là người của Hắc Liên giáo rồi tiêu diệt.
Chính vì đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi nên y mới dám đi cùng Bạch Hổ tới đây tranh đoạt vị trí Bang chủ. Nhưng vừa rồi khi nghe Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh đang ở đây Lục Thương Hạc đã bị dọa cho hồn bay phách tán. Tuy nhiên lúc này sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy cho dù Hướng Bách Ảnh có còn sống thì với thương thế nặng như vậy y cũng phải mất ít nhất một năm rưỡi thì may ra mới có thể khôi phục.
Thêm vào đó với tình trạng đó của Hướng Bách Ảnh thì không thể nào lặn lội đường xa từ Tây Xuyên đến tận Tương Dương được.
Y là người xảo quyệt đa đoan đương nhiên không thể bị hai ba câu của Tề Ninh lừa vào tròng.
Chỉ có điều hiện tại y đã không còn lòng dạ nào đi tranh đoạt vị trí Bang chủ nữa, chỉ mong có thể sống sót rời khỏi Cổ Long Trung thôi.
Bỗng nhiên có ba bóng người nhảy vọt lên đài, chính là ba vị Trưởng lão của Cái bang. Bạch Hổ trưởng lão quát lớn:
- Họ Vi kia, lên đài là để luận võ phải biết chừng mực. Ngươi dám ra tay đả thương người khác, đúng là quá to gan!
Tề Ninh đứng lên lườm Bạch Hổ một cái sau đó cười lạnh nói:
- Quyền cước không có mắt, hơn nữa, ban đầu có ai nói không được đả thương người khác đâu?
- To gan!
Sắc mặt Bạch Hổ xám ngoét, lão quát to:
- Ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao? Kể cả Lâu trưởng lão của các ngươi gặp ta cũng không dám vô lễ như vậy.
Huyền Vũ trưởng lão giơ tay lên nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, thôi được rồi, giờ thắng bại đã rõ, Vi đà chủ đã đánh thắng Lục trang chủ, chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Sau đó lão quay sang hỏi Tề Ninh:
- Vừa rồi ngươi đã dùng công phu gì vậy?
Bạch Hổ không đợi Tề Ninh nói đã lập tức chen vào:
- Hắn sử dụng các chiêu thức vô cùng cổ quái, chắc chắn không phải là võ công chính phái. Cái bang chúng ta không thể chứa chấp kẻ tà môn ngoại đạo!
- Tuyệt học của Cái bang mà ngươi lại nói là võ công không chính phái? Nếu như lời này bị Hướng bang chủ cùng các vị Bang chủ đời trước nghe được nhất định sẽ tát vỡ mồm ngươi!
Tề Ninh chỉnh đốn lại y phục, sau đó quay sang mỉm cười nói với Chu Tước trưởng lão:
- Chu Tước trưởng lão, vừa rồi Trưởng lão đã nhận ra bộ võ công này của ta đúng không?
Chu Tước trưởng lão nghi hoặc nói:
- Vi đà chủ, chuyện này không phải là chuyện đùa, bọn ta muốn hỏi ngươi một số vấn đề, ngươi nhất định phải thành thật trả lời, không được giấu giếm bất cứ chuyện gì. Nếu như không có gì bất ngờ thì bọn ta sẽ làm theo đúng như lời đã nói trước đó, lập ngươi lên làm Bang chủ của Cái bang.
- Chu Tước trưởng lão muốn hỏi chuyện gì?
Chu Tước trưởng lão nhìn sang Huyền Vũ trưởng lão, hỏi:
- Huyền Vũ trưởng lão, vừa rồi ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến các chiêu thức của Vi đà chủ, vậy ngươi có phát hiện gì không?
Huyền Vũ gật đầu nói:
- Tuyệt đối không lầm đâu, đó chính là Túy mộng cửu thức!
Trong mắt lão ánh lên tia lạnh lùng, lão hỏi Tề Ninh:
- Vi đà chủ, ngươi đã học được Túy mộng cửu thức từ ai?
Tề Ninh cười nói:
- Nếu như các vị Trưởng lão đều nhận ra đó là Túy mộng cửu thức vậy thì dễ nói chuyện rồi. Về chuyện học từ ai thì còn phải hỏi sao? Trong thiên hạ này ngoài Hướng bang chủ ra thì còn ai biết Túy mộng cửu thức nữa?
Huyền Vũ bước lên một bước, hai mắt sáng lên, hỏi tiếp:
- Hướng bang chủ sao? Ý ngươi là chính Hướng bang chủ đã truyền thụ Túy mộng cửu thức cho ngươi? Vậy Bang chủ đã truyền cho ngươi khi nào?
Tề Ninh nhìn thẳng vào mắt Huyền Vũ trưởng lão, hỏi:
- Các vị Trưởng lão đều biết Hướng bang chủ là người như thế nào đúng không? Thuộc hạ chỉ muốn hỏi các vị một câu, trên đời này có người nào có thể ép Bang chủ làm việc mà người không muốn làm không?
Huyền Vũ cùng Chu Tước liếc mắt nhìn nhau sau đó cả hai cùng lắc đầu.
Bọn họ đương nhiên biết tính cách của Hướng Bách Ảnh. Y là một người phóng khoáng không chịu gò bó nhưng lại rất trầm ổn. Có thể nói bình thường Hướng Bách Ảnh là người khá phóng khoáng nhưng khi gặp phải chuyện lại vô cùng bình tĩnh và ứng biến linh hoạt. Nếu không thì y đã không thể thống lĩnh hơn mười vạn bang chúng Cái bang.
Hướng Bách Ảnh là người có cốt khí, thẳng thắn, với thân phận là Bang chủ Cái bang, cho dù có là triều đình thì cũng phải nể mặty vài phần. Trên đời này làm gì có người nào có thể ép lão làm chuyện mà lão không muốn chứ?
- Túy mộng cửu thức là tuyệt học trấn bang của Cái bang, vì thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay người ngoài, điều này Hướng bang chủ là người hiểu hơn ai hết.
Tề Ninh thở dài nói:
- Nếu như không phải là Hướng bang chủ tự nguyện thì ai có thể ép được người truyền lại Túy mộng cửu thức? Các vị Trưởng lão, không biết còn có giả thuyết nào có sức thuyết phục hơn không?
Chu Tước trưởng lão im lặng suy ngẫm một lát sau đó bất ngờ đặt Chu Tước trượng xuống rồi quỳ xuống cung kính nói:
- Chu Tước trưởng lão của Nam phương thất túc xin tham kiến Bang chủ.
Mặc dù không có nhiều người từng nhìn thấy Túy mộng cửu thức nhưng Tứ đại Trưởng lão Cái bang thì lại khác, bọn họ cũng biết một vài chiêu thức trong đó. Lúc Tề Ninh giao đấu với Lục Thương Hạc rõ ràng đã sử dụng chiêu thức trong Túy mộng cửu thức, cái này bọn họ chắc chắn là không nhìn lầm.
Khi Tề Ninh nói hai câu lúc nãy, Chu Tước trưởng lão lập tức hiểu ra. Nếu như Hướng Bách Ảnh đã truyền lại Túy mộng cửu thức cho Vi đà chủ như vậy chứng tỏ y đã chọn Vi đà chủ là người kế nhiệm Bang chủ. Người mà Hướng Bách Ảnh chọn chắc chắn không phải người tầm thường.
Tề Ninh thấy Chu Tước trưởng lão quỳ xuống liền vội vàng đưa tay ra nâng lão dậy, nói:
- Đợi đã, Chu Tước trưởng lão đừng vội!
Lúc quyết định sử dụng bộ võ công này trong lòng hắn chỉ nghĩ muốn để người của Cái bang tin tưởng mình là người được Hướng Bách Ảnh ủy thác đến đây ngăn cản âm mưu của Lục Thương Hạc cùng Bách Hổ. Hắn hoàn toàn không có suy nghĩ muốn trở thành người kế nhiệm Bang chủ Cái bang.
Huyền Vũ trưởng lão thấy Chu Tước trưởng lão quỳ xuống thì cũng không nói nhiều lập tức quỳ một gối xuống, nói:
- Vi đà chủ được Hướng bang chủ đích thân lựa chọn, chắc chắn phải có chỗ hơn người. Bọn ta xin tuân theo di mệnh của Hướng bang chủ, lập Vi đà chủ lên làm Bang chủ Cái bang.
Chúng đệ tử Cái bang bên dưới đài thấy hai vị Trưởng lão đã quỳ gối xuống trước mặt Tề Ninh liền nghĩ đến giao ước trước đó, hiện tại thắng bại đã rõ, mọi người cũng chẳng còn lời nào để nói. Vì vậy ngay lập tức có rất nhiều người ở dưới đài đều đồng loạt quỳ xuống.
Tề Ninh kéo cánh tay của một vị Trưởng lão, nói:
- Hai vị Trưởng lão mau đứng lên đi, ta ta… không hề có ý định muốn kế nhiệm Bang chủ, chuyện này…
Chu Tước trưởng lão nghiêm mặt nói:
- Vi… Vi bang chủ, Cái bang có quy định của Cái bang! Nếu như Hướng bang chủ đã truyền lại Túy mộng cửu thức cho người, điều đó chứng tỏ Hướng bang chủ đã chọn người làm Bang chủ mới của Cái bang. Hôm nay bất luận Vi bang chủ có muốn làm Bang chủ hay không thì chuyện này cũng không thể thay đổi được.
Bạch Hổ bất ngờ lạnh lùng nói:
- Khoan đã!
Tề Ninh cười lạnh, hắn biết Bạch Hổ chắc chắn không thể nào dễ dàng cho qua chuyện này. Hắn nhìn về phía lão ta rồi cười hỏi:
- Bạch Hổ trưởng lão có điều gì chỉ giáo sao?
- Chỉ giáo thì không dám.
Bạch Hổ lạnh nhạt đáp lời, trên mặt lão hoàn toàn không hề có thái độ tôn kính.
- Ngươi nói Hướng bang chủ đã truyền thụ Túy mộng cửu thức cho ngươi, vậy ta muốn hỏi thời gian là khi nào? Hướng bang chủ bị người ta hãm hại khi tham gia cuộc tấn công núi Thiên Vụ, vậy ngươi đã gặp Hướng bang chủ trước hay là sau trận chiến đó?
Tề Ninh cười hỏi lại:
- Chuyện này thì có liên quan gì?
- Nếu như Hướng bang chủ truyền lại Túy mộng cửu thức cho ngươi trước đó thì không thể có chuyện không có bất cứ tin tức nào về chuyện này.
Bạch Hổ chậm rãi nói:
- Hai vị Chu Tước trưởng lão cùng Huyền Vũ trưởng lão, hai ngươi chắc chắn cũng biết Cái bang chúng ta lựa chọn Bang chủ mặc dù không tuyên bố trước với bên ngoài nhưng Tứ đại Trưởng lão sẽ được biết thậm chí chuyện này còn được bàn bạc với Tứ đại Trưởng lão. Nếu như trước khi tham gia trận chiến ở núi Thiên Vụ, Hướng bang chủ đã quyết định chọn Vi bang chủ làm người kế nhiệm mà khi đó Bang chủ lại đang ở Tây Xuyên, nếu có chuyện này thật thì Bangg chủ chắc chắn phải thông báo với ta một tiếng.
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Có thể là vì Hướng bang chủ có chuyện lo lắng nên mới không muốn báo cho Bạch Hổ trưởng lão biết?
- Nói như thế tức là Hướng bang chủ đã truyền thụ võ công cho ngươi trước cuộc tấn công núi Thiên Vụ đúng không?
Bạch Hổ cười lạnh nói:
- Nếu như vậy thì chuyện này lại càng kỳ quặc hơn.
- Kỳ quặc chỗ nào?
Tề Ninh cười nói:
- Ta có nói là thời gian là trước cuộc tấn công đâu. Thế nhưng ta vẫn muốn biết điều kỳ quặc mà Bạch Hổ trưởng lão vừa nói là có ý gì?
Bạch Hổ trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Hướng bang chủ đề bạt Vi đà chủ lên kế nhiệm Bang chủ sao?
Hừ, thứ cho ta nói thẳng, trước đây ta chưa từng nghe thấy tên của ngươi, thậm chí còn chẳng biết Cái bang lại có một người như ngươi tồn tại. Cuộc tấn công núi Thiên Vụ chính là cơ hội để lập công lớn nhưng theo ta được biết thì Vi đà chủ ngươi cũng chẳng lập được công trạng gì. Nếu như Bang chủ thực sự đề bạt ngươi tại sao có một cơ hội tốt như vậy mà lại không mang theo ngươi tới Tây Xuyên? Bang chủ Cái bang chúng ta trước khi nhậm chức đều phải lập được vô số đại công. Năm đó trước khi Hướng bang chủ lên kế nhiệm cũng đã được Bang chủ tiền nhiệm cho rất nhiều cơ hội để lập công.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão nói rất đúng, nếu như đổi lại là ta thì ta cũng nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này. Hắn đưa tay lên gãi đầu mấy cái sau đó nói:
- Chỉ có điều Hướng bang chủ truyền lại võ công cho ta là sau khi diễn ra trận chiến ở núi Thiên Vụ.
Hai đầu lông mày đang nhíu chặt của Bạch Hổ trưởng lão lập tức giãn ra, trong mắt lão ta hiện lên vẻ vui mừng. Lão ta lập tức nói:
- Sau khi Hướng bang chủ xuống núi liền nhận lời mời của Lục trang chủ tới Ảnh Hạc sơn trang.
Ngay sau đó thì bị người của Hắc Liên giáo lừa rồi lọt vào bẫy của bọn chúng, tiếp theo Bang chủ mang trọng thương chạy tới Tân Bình!
Bạch Hổ nhìn Tề Ninh chằm chằm, nói:
- Vi đà chủ, ta rất muốn biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ngươi đã gặp được Bang chủ vào lúc nào? Túy mộng cửu thức là tuyệt học trấn bang của Cái bang chúng ta, người có võ công cao thâm cũng không thể hai ba ngày là luyện thành. Trong khi đó Hướng bang chủ lại bị thương nặng, lấy đâu nhiều thời gian để truyền lại võ công cho ngươi?
Lão ta dường như đã chộp được tử huyệt của người khác, trong đôi mắt không giấu nổi sự vui sướng.
Thậm chí cả Huyền Vũ trưởng lão cùng Chu Tước trưởng lão cũng phải tỏ vẻ nghi ngờ.
Tề Ninh thở dài hỏi:
- Bạch Hổ trưởng lão nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?
- Ta nghi ngờ võ công của ngươi không phải là do Hướng bang chủ truyền cho.
Bạch Hổ lập tức nói:
- Ngươi chắc chắn đã học bộ võ công này bằng con đường khác.
- Con đường khác?
Tề Ninh bật cười, hỏi:
- Không biết Bạch Hổ trưởng lão cho rằng ta học được bằng con đường nào?
Bạch Hổ cười lạnh nói:
- Cái này thì chỉ có ngươi mới biết. Có khả năng Hướng bang chủ để bí tịch võ công thất lạc ở bên ngoài, ngươi nhặt được liền luyện theo, khả năng này rất lớn.
Chu Tước trưởng lão đứng một bên lập tức phản bác:
- Bạch Hổ trưởng lão không thể nói như vậy được. Hướng bang chủ là người vô cẩn thận, người đã luyện Nghịch cân kinh cùng Túy mộng cửu thức đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần rồi thì làm sao có thể mang theo bí tịch bên người?
Mà cho dù là Bang chủ mang theo bên người thì một thứ quan trọng như thế người làm sao có thể sơ ý để thất lạc được?
- Nói thế cũng đúng, nhưng vẫn có câu ‘mã hữu thất đề’ (* cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ suất).
Hướng bang chủ cũng không phải thần tiên biết đâu người cũng có lúc sơ ý thì sao?
Bạch Hổ không chịu yếu thế nói tiếp:
- Vi đà chủ, ngươi nhặt được Túy mông cửu thức liền tới đây giả mạo là người được Bang chủ đề bạt có đúng không?
Tề Ninh cười lạnh, thầm nghĩ lão già Bạch Hổ này quả nhiên là loại không đâm đầu vào tường thì quyết không quay đầu lại. Lão già này rõ ràng là không được ăn nên mới cố tình đạp người khác để người ta cũng không ăn nổi!
Huyền Vũ cau màu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chắc ngươi cũng biết, trong bí tịch chỉ có các chiêu thức, tâm pháp không được phép ghi lại, đây chính là bang quy. Nếu như Vi bang chủ đúng như ngươi nói thì cũng chỉ học được chiêu thức mà không biết tâm pháp là gì. Nếu như không có tâm pháp thì cho dù có luyện chiêu thức lợi hại hơn nữa cũng không thể thi triển ra được.
Lão liếc mắt nhìn sang phía bên kia liền thấy Lục Thương Hạc đã chống người đứng dậy sau đó đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng.
Lão hỏi:
- Chẳng lẽ Vi đà chủ có thể đánh thắng Lục trang chủ nhờ vào mấy chiêu thức không có tâm pháp sao?
Mặt Bạch Hổ co rúm, môi khẽ giật giật như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói lời nào.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn muốn già mồm át lẽ phải hay sao? Thôi được rồi, ta không muốn đứng đây cãi cọ với các ngươi nữa, là đúng hay sai chỉ cần một người đứng ra làm chứng thì mọi chuyện sẽ rõ.
- Làm chứng?
Bắc Hán giật mình hỏi:
- Là ai?
Tề Ninh quay đầu nhìn Lục Thương Hạc, thấy sắc mặt y rất xấu, hắn cười lạnh sau đó nói gằn từng chữ:
- Có thế nói rõ đúng sai trong chuyện này đương nhiên chỉ có Hướng bang chủ rồi. Chỉ cần có Hướng bang chủ đứng ra làm chứng thì mọi tranh chấp đều sẽ biến mất!
Tề Ninh vừa mới dứt lời, những người đứng trên đài lập tức biến sắc. Ánh mắt Lục Thương Hạc cùng Bạch Hổ hiện rõ vẻ kinh hãi, còn Huyền Vũ trưởng lão thì kinh ngạc. Chu Tước trưởng lão giật mình hỏi:
- Vi bang chủ, người người… người nói Hướng bang chủ có thể làm chứng? Nhưng chẳng phải Hướng bang chủ đã bị hại chết rồi hay sao? Hướng bang chủ làm sao có thể làm chứng được?
Tề Ninh mỉm cười trả lời:
- Người chết không thể làm chứng, người làm chứng tất nhiên phải còn sống! Nếu như Hướng bang chủ đã có thể làm chứng thì đương nhiên là chưa chết!
hương 701: Đến chết vẫn cố kháng cự
Lời nói của Tề Ninh khiến không khí xung quanh như bùng nổ, Bạch Hổ tái mặt lớn tiếng quát:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chính mắt ta cùng Lục trang chủ đã nhìn thấy Hướng bang chủ bị người ta sát hại, chẳng lẽ có thể là giả sao?
Lão có vẻ hoảng loạn nói:
- Đúng rồi, chắc chắn là yêu nghiệt của Hắc Liên giáo đã dịch dung thành Hướng bang chủ! Như vậy…vậy…Tên họ Vi này cũng là người của Hắc Liên giáo!
Hướng Bách Ảnh sống chết không rõ, mặc dù khả năng sống là rất nhỏ nhưng Bạch Hổ vẫn cảm thấy lo lắng.
Giờ lại nghe thấy Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh còn sống, trong lòng càng hoảng loạn hơn.
- Bạch Hổ trưởng lão cho rằng Vi bang chủ là người của Hắc Liên giáo vậy chẳng lẽ Thanh Long trưởng lão cũng là người của Hắc Liên giáo?
Huyền Vũ trưởng lão cười lạnh, nói:
- Vi đà chủ được Thanh Long trưởng lão phái tới đây, chẳng lẽ Thanh Long lại có thể phái một người của Hắc Liên giáo tới tham gia đại hội Thanh Mộc?
Chu Tước trưởng lão cũng tán thành, nói:
- Đúng vậy, Bạch Hổ, ngươi đã từng gặp Hướng bang chủ do người của Hắc Liên giáo dịch dung thành rồi sao? Ngươi đã gặp kẻ đó ở đâu? Bọn chúng dịch dung thành Hướng bang chủ vì mục đích gì? Hay đây chỉ là những lời đồn đại trên giang hồ thôi?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Các vị Trưởng lão không cần tranh cãi! Hướng bang chủ vẫn còn sống nhưng vì thương thế trong người chưa hồi phục cần phải dưỡng thương nên không thể lên núi tham gia đại hội được. Chỉ có điều hiện tại Hướng bang chủ đang ở ngay Tương Dương, ta đã sắp xếp người chăm sóc cho Bang chủ. Nhưng nếu Bạch Hổ trưởng lão không tin thì dù ta có nói gì cũng vô ích, các vị Trưởng lão và các đà chủ cùng ta đi gặp Hướng bang chủ sẽ hiểu.
Chu Tước trưởng lão vui ra mặt, vội hỏi:
- Vi bang chủ vừa nói là Hướng bang chủ hiện tại đang ở Tương Dương sao? Người… người thật sự còn sống? Vậy tốt quá rồi.
- Không đúng!
Huyền Vũ trưởng lão cau mày nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, không phải ngươi đã nói Hướng bang chủ bị kẻ xấu hại chết hơn nữa ngươi và Lục trang chủ còn tận mắt nhìn thấy sao? Thế tại sao giờ Hướng bang chủ lại còn sống?
Mặt Bạch Hổ xanh mét, nói:
- Hắn… hắn nói láo, các ngươi đừng tin lời hắn!
- Vi bang chủ vừa rồi nói rất đúng, hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Chu Tước trưởng lão nghiêm nghị nói:
- Bạch Hổ trưởng lão cùng Lục trang chủ nói Hướng bang chủ đã bị hại chết còn Vi bang chủ lại nói Hướng bang chủ vẫn còn sống. Có câu trăm nghe không bằng mắt thấy, chúng ta không cần thiết phải đôi co ở chỗ này, hiện tại chúng ta hãy cùng các vị đà chủ đi tham kiếm Hướng bang chủ.
Bạch Hổ sợ hãi lùi về sau hai bước sau đó cười lạnh nói:
- Đây rõ ràng là một cái bẫy, ta sẽ không đi cùng các ngươi đâu!
Đúng lúc này Huyền Vũ trưởng lão lại nghiêm nghị nói:
- Lục trang chủ, xin chờ một chút!
Mọi người lập tức nhìn về phía Lục Thương Hạc, thấy y lúc này đang chuẩn bị nhảy khỏi lôi đài.
Khi nghe thấy Huyền Vũ trưởng lão gọi lại y lập tức xoay người hỏi:
- Huyền Vũ trưởng lão có điều gì muốn chỉ giáo?
- Lục trang chủ đang muốn đi đâu vậy?
Lục Thương Hạc cảm thán:
- Lục mỗ tài nghệ không bằng người, Lục mỗ đã bại dưới tay Vi đà chủ vì vậy không còn gì để nói cả.
- Lúc nãy Lục trang chủ có nói mình có thể làm chứng chuyện Hướng bang chủ đã bị sát hại. Nếu như đã là nhân chứng thì đương nhiên cũng phải đi cùng bọn ta đến gặp Hướng bang chủ để làm rõ sự tình.
Huyền Vũ nghiêm mặt, nói:
- Đây là chuyện trọng đại của Cái bang chúng ta, hiện tại lời nói của hai bên không trùng khớp mà chân tướng thì chỉ có một. Chuyện này có liên quan đến sống chết của Bang chủ vì vậy chúng ta nhất định phải tra rõ ra ai là người nói dối!
Lục Thương Hạc lắc đầu nói:
- Võ công của Vi đà chủ vô cùng cao cường, hiện tại Lục mỗ đã bị nội thương nên đành phải đi trước chữa thương. Đợi đến khi thương thế hồi phục Lục mỗ sẽ đi gặp Hướng huynh đệ.
Tề Ninh tuyên bố trước mặt mọi người Hướng Bách Ảnh hiện đang ở Tương Dương đồng thời còn nói sức khỏe của y không được khỏe.
Cả Lục Thương Hạc lẫn Bạch Hổ đều cho rằng hắn đang nói thật nên có tật giật mình. Hai người không ngờ Hướng Bách Ảnh bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết, không những thế còn mang theo cơ thể trọng thương lặn lội đường xa tới tận Tương Dương.
Cả hai đều hiểu nếu như bọn họ thật sự đi gặp Hướng Bách Ảnh thì chắn chắn sẽ không còn mạng để quay lại. Một khi chân tướng bị vạch trần Hướng Bách Ảnh khẳng định không tha cho hai người, cả những người trong Cái bang cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Huyền Vũ trưởng lão cười lạnh, nói:
- Lục trang chủ với Hướng bang chủ là huynh đệ tình thâm, hiện tại có tin Hướng bang chủ còn sống sao ngươi lại không có chút vui mừng nào vậy? Chẳng lẽ Lục trang chủ không muốn đi gặp Hướng bang chủ?
Lục Thương Hạc lập tức nói:
- Lục mỗ đương nhiên là rất vui chỉ là…
Sau đó y đưa tay lên đặt vào ngực, nhăn nhó nói:
- Thương thế của Lục mỗ quá nặng thực sự không thể đi được, phải đợi thêm một hai ngày nữa.
Y cố ý nghiêng ngả thân mình để thể hiện vết thương thực sự rất nặng.
- Lục Thương Hạc!
Giọng của Huyền Vũ trưởng lão trở nên lạnh lẽo.
- Tám năm trước ngươi đã gia nhập vào Cái bang tức là đệ tử của Cái bang. Hiện tại ta lấy thân phận Trưởng lão lệnh cho ngươi phải theo bọn ta đi gặp Hướng bang chủ!
Lục Thương Hạc biến sắc, Bạch Hổ vội nói:
- Huyền Vũ trưởng lão, tên họ Vi kia rõ ràng là đang nói dối, chẳng lẽ ngươi tin lời của hắn? Ta không như ngươi, ta không tin!
Lão ta hừ lạnh rồi xoay người định chuồn nhưng Huyền Vũ trưởng lão chợt lướt lên chặn đường, Huyền Vũ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Những người trên đài nói chuyện không phải là quá to nhưng những người đứng xung quanh gần lôi đài vẫn có thể nghe thấy. Trong khi đó những người đứng đằng xa lại không hiểu đang diễn ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể hỏi người đằng trước.
Bạch Hổ nắm chặt cây trượng Bạch Hổ, cả giận nói:
- Ngươi dám cản đường ta? Ta muốn đi đâu ngươi lấy tư cách gì để hỏi?
Huyền Vũ trưởng lão lạnh lùng quát lớn:
- Người đâu!
Bọn Tào Dương lập tức chạy tới.
Huyền Vũ ra lệnh:
- Bao vây Lục trang chủ cùng Bạch Hổ trưởng lão!
Đám Tào Dương có hơn mười người lập tức nhảy lên Quan Tinh đài, một nửa bao vây Lục Thương Hạc, số còn lại bao vây Bạch Hổ.
Các đà chủ của Tây phương thất túc thấy vậy thì cũng muốn nhảy lên đài. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vũ trưởng lão, đám người sợ hãi đứng im.
Sắc mặt Bạch Hổ rất kém, lão tức giận quá lớn:
- Các ngươi muốn làm gì? Dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ các ngươi không biết bang quy hay sao?
Huyền Vũ trưởng lão lạnh lùng nói:
- Thắng bại đã phân, chúng ta đã giao ước rõ ràng, người nào thắng sẽ trở thành tân Bang chủ. Trước khi xác định Hướng bang chủ vẫn còn sống thì Vi bang chủ chính là Bang chủ của chúng ta. Hiện tại có Vi bang chủ ở đây, ngươi gào thét như vậy còn ra thế thống gì nữa?
Tề Ninh thở dài, nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, Lục trang chủ, chúng ta chỉ muốn đi gặp Hướng bang chủ một lát thôi, hai ngươi lo lắng cái gì? Các ngươi luôn miệng nói Hướng bang chủ bị người ta hại chết, ta thật không hiểu vì sao các ngươi lại phải trù Bang chủ như vậy? Nếu như các ngươi thẳng thắn thật thà thì có gì phải sợ?
Sắc mặt Tề Ninh lạnh lẽo, hắn nhếch mép nói:
- Bạch Hổ, ngươi thật to gan, dám thông đồng với kẻ gian ăn cây táo rào cây sung. Hướng bang chủ muốn ta hỏi ngươi, ngươi có biết tội của mình không?
Bạch Hổ lạnh cả người, lão run rẩy lùi về sau hai bước nhưng xung quanh lão đã bị người bao vây. Tề Ninh bước lên một bước, mắt hắn nhìn thẳng vào Bạch Hổ, nghiêm nghị nói:
- Hiện tại hãy cùng ta đi gặp Hướng bang chủ!
Hai chân Bạch Hổ như nhũn ra nhưng lão ta vẫn cố gắng đứng thẳng, lạnh lùng nói:
- Thì ra là các ngươi đã thông đồng với nhau, mục đích chính là muốn giành chức Bang chủ.
Lão giơ tay lên, trong tay lão là tấm lệnh bài Thanh Mộc.
- Lệnh bài Thanh Mộc đang ở đây, chẳng lẽ lời của ta có thể là giả sao? Hướng bang chủ đã qua đời, các ngươi cố ý tìm một người giả mạo Bang chủ, đừng tưởng có thể gạt được ta!
Mọi người chỉ lạnh lùng nhìn lão, không ai nói lời nào.
Tay cầm lệnh bài của Bạch Hổ khẽ run, trong lòng chột dạ, lão nhìn về phía những người đứng bên dưới rồi lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ Cái bang cùng chư vị bằng hữu giang hồ. Cái bang ta bất hạnh, Hướng bang chủ đã không còn, đám người này không coi ai ra gì liên thủ lại tạo phản. Chúng ta tuyết đối không thể để bọn chúng đạt được mưu đồ. Người đâu! Mau bắt đám phản đồ này lại cho ta!
Bạch Hổ đã có chuẩn bị trước khi đến đại hội Thanh Mộc năm nay, lão ta đã dẫn theo rất nhiều cao thủ tinh anh của Tây phương thất túc đến đây. Đám người này cũng đã phát hiện ra chuyện này có gì đó sai sai nhưng Trưởng lão của bọn họ đã ra lệnh nên tất cả đều phải tuân theo. Trong đó có một số người đã nhảy lên Quan Tinh đài.
Huyền Vũ trưởng lão liếc mắt nhìn đám người đang xông lên, cười lạnh hỏi:
- Các ngươi muốn phải bội lại Cái bang hay sao?
Bạch Hổ cười khẩy nói:
- Là các ngươi thông đồng với nhau hòng đoạt được Cái bang. Ta đã được Hướng bang chủ ủy thác phải bảo vệ Cái bang, vì thế cho dù phải liều cái mạng này ta cũng không để các ngươi làm xằng làm bậy.
Lão ta giơ lệnh bài Thanh Mộc trong tay lên rồi cao giọng nói:
- Mọi người nhìn đây, Thanh Mộc lệnh đang ở trong tay ta, thấy Thanh Mộc lệnh như thấy Bang chủ, kẻ nào vi phạm sẽ quy vào tội làm phản.
Mọi người đứng xung quanh Quan Tinh đài lập tức chen lên hóng hớt. Các nhân sĩ tham gia đại hội nhìn thấy cảnh này thì có chút hả hê, thầm nghĩ xem ra lần này Cái bang xảy ra nội loạn rồi.
Trong bao nhiêu năm qua Cái bang vẫn luôn được coi là bang phái đệ nhất thiên hạ, nếu như lần này nội bộ xảy ra chuyện thực lực của bọn họ chắn chắn sẽ bị suy yếu. Vị trí bang phái đệ nhất thiên hạ bị lung lay sẽ là cơ hội cho các bang phái các leo lên.
Nhưng bọn họ cũng lo lắng nếu như nội bộ Cái bang xảy ra mâu thuẫn trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Vì vậy trong khi các đệ tử Cái bang chen lấn nhau tiến về phía Quan Tinh đài thì nhân sĩ các tông phái lại đều lui về phía sau.
Tề Ninh nhìn thấy cảnh này liền thầm nghĩ, thiên hạ nay chia làm ba cõi, Cái bang cũng vì thế mà bị phân tách ra khắp tứ phương. Nếu như không có một nhân vật văn võ toàn tài trấn áp Cái bang thì chỉ e các vị Trưởng lão đã chia năm xẻ bảy Cái bang ra rồi. Chẳng trách lúc trước Bạch Hổ lại nói Bang chủ mới kế nhiệm sẽ có quyền đề bạt hoặc bãi miễn đà chủ. Nếu không cho dù Bạch Hổ có ngồi lên được vị trí Bang chủ cũng chẳng thể khống chế được toàn bộ Cái bang.
Lục Thương Hạc biết lúc này Bạch Hổ muốn chết một đống còn hơn sống một mình, lão ta đang cố giãy dụa lần cuối cùng. Trong tình huống lúc này hai người quả thực đã không còn đường nào để đi, vì vậy y liền cao giọng nói:
- Các vị, Hướng bang chủ thực sự đã bị hại chết, tuy nhiên giờ Vi đà chủ lại nói Hướng bang chủ vẫn còn sống, đây chắc chắn là một cái bẫy. Trong tay Bạch Hổ trưởng lão có Thanh Mộc lệnh, đây là bằng chứng xác đáng nhất, chẳng lẽ mọi người không tin lời của Bạch Hổ trưởng lão?
Huyền Vũ lập tức phản bác lại:
- So với Túy mộng cửu thức thì Thanh Mộc lệnh dễ lấy được hơn nhiều!
Lục Thương Hạc cười nói:
- Mọi người ở đây có mấy ai được tận mắt thấy Túy mộng cửu thức?
Chỉ có mấy người các ngươi nói võ công của hắn là Túy mộng cửu thức, người khác làm sao mà biết thật giả thế nào?
Y để một tay sau lưng sau đó nói tiếp:
- Có lẽ võ công mà Vi đà chủ vừa sử dụng thực chất không phải là Túy mộng cửu thức!
- Đúng thế.
Bạch Hổ lập tức hùa theo:
- Ta đã từng nhìn thấy Hướng bang chủ sử dụng Túy mộng cửu thức, hoàn toàn không phải là chiêu thức vừa rồi. Đây rõ ràng là âm mưu do các ngươi bày ra.
Chu Tước trưởng lão cau mày nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, Vi bang chủ đã nói rồi, chuyện này ai đúng ai sai chỉ cần đi gặp Hướng bang chủ là có thể biết. Tất cả chúng ta đi cùng nhau, cho dù người kia là Hướng bang chủ giả, chẳng lẽ chúng ta chừng này người hàng trăm con mắt mà không ai nhìn ra sao?
- Đây rõ ràng là âm mưu của các ngươi, ngươi nghĩ ta dễ bị lừa vậy sao?
Bạch Hồ lạnh lùng nói:
- Chuyện Hướng bang chủ sống lại chắc chắn là âm mưu quỷ kế của các ngươi.
Lão ta vừa dứt lời thì trước mắt bỗng lóe lên, một bóng người bất ngờ xông lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Bạch Hổ giật mình, lão hoàn toàn không ngờ sẽ có người đột nhiên tấn công mình, đợi đến khi lão nhấc trượng lên thì đã không kịp nữa rồi, cổ lão đã bị một bàn tay bóp chặt.
Bạch Hổ sợ đến hồn bay phách lạc, lúc này lão mới nhìn rõ người ra tay chính ‘Vi đà chủ’. Cảm nhận được bàn tay của đối phương đang siết chặt cổ mình, lão biết chỉ cần hắn vận nội lực xương cổ của lão lập tức bị bóp nát. Lão không dám nhúc nhích, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Mọi người nhìn thấy cảnh này lập tức kinh hãi, người của Tây phương thất túc gào lên:
- Mau thả Trưởng lão ra!
Ánh mắt của Tề Ninh sắc như dao, hắn lạnh lùng mở miệng:
- Hiện tại ta là Bang chủ của Cái bang, kẻ nào muốn tạo phản thì lên đây!
Hắn nhìn thẳng vào mắt của Bạch hổ, cười lạnh nói:
- Ta có thể hiểu cho việc âm mưu bị bại lộ nên ngươi muốn chối tội nhưng tiếc là ta không muốn chơi trò này với ngươi nữa. Nếu như ngươi vẫn muốn đổi trắng thay đen vậy thì ta sẽ đích thân áp giải ngươi đến trước mặt Hướng bang chủ.
đài
Con ngươi Bạch Hổ co lại, Chu Tước trưởng lão lập tức nói:
- Vi bang chủ, bây giờ chúng ta hãy đi gặp Hướng bang chủ luôn.
Tề Ninh gật đầu, tay hắn vẫn không hề buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Hổ, mở miệng nói:
- Những việc mà ngươi làm cả người và thần đều phẫn nộ, hiện tại ta sẽ giết ngươi sau đó mang đầu của ngươi đi gặp Hướng bang chủ. Đợi đến khi mọi chuyện được tra rõ, sẽ không người nào dám nói một chữ “không”!
Bạch Hổ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tề Ninh liền biết hắn không phải đang nói đùa, trong lòng lại càng hoảng sợ.
Tề Ninh nhìn thấy sự sợ hãi qua ánh mắt của Bạch Hổ, hắn thở dài nói:
- Hướng bang chủ đã quá nhân từ, lúc đến đây, Bang chủ đã nói với ta ngươi dẫu sao cũng là Trưởng lão của Cái bang lại đã gia nhập Cái bang được mấy chục năm, dù không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nói đến đây hắn liền thả lỏng tay.
Trên mặt Bạch Hổ vẫn chưa hết sợ hãi, lão cúi xuống ho khan dữ dội sau đó lui về sau một bước. Lúc này Tề Ninh lại nói tiếp:
- Hướng bang chủ nể tình hai người đã quen nhau nhiều năm nên muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có cần không?
Bạch Hổ vội hỏi:
- Cơ… cơ hội gì?
Lục Thương Hạc nghe lão hỏi vậy lập tức nhíu mày, y biết câu này của Bạch Hổ có vấn đề. Tuy nhiên Bạch Hổ đang trong trạng thái hoảng loạn nên không hề phát hiện ra điều này.
Sắc mặt bọn Huyền Vũ lập tức đen lại.
Bạch Hổ hỏi ‘cơ hội gì’ theo bản năng như vậy chứng tỏ lão ta đã thừa nhận tội ác của mình nên muốn có được cơ hội sống.
Tề Ninh mặt không đổi sắc đặt một tay sau lưng nói:
- Hướng bang chủ biết những chuyện này chắc chắn không phải do một mình ngươi vạch ra. Bang chủ bảo ta nói với ngươi chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật khai hết mọi chuyện thì sẽ chỉ trục xuất ngươi ra khỏi Cái bang, về sau mặc ngươi tự sinh tự diệt, đệ tử Cái bang cũng không được phép tìm ngươi gây phiền toái.
Bạch Hổ vốn cho rằng lần này mình sẽ phải chết ở đây giờ không ngờ lại nghe nói chỉ bị trục xuất ra khỏi Cái bang, đây là điều mà lão ta cầu còn không được. Nhưng trong lòng lão vẫn nghi ngờ, lão ta mưu hại Hướng Bách Ảnh, dựa theo bang quy thì sẽ phải chịu cực hình đến chết, sao Hướng Bách Ảnh lại có thể dễ dàng bỏ qua cho lão ta như vậy? Nhưng lão lại nghĩ lại, lão đã gia nhập Cái bang được mấy chục năm rồi, bình thường Hướng Bách Ảnh cũng có phần tôn trọng lão. Với lại Hướng Bách Ảnh là người khoan dung độ lượng, y rất có khả năng bỏ qua cho lão một lần.
Huống hồ trước mặt mọi người tên họ Vi này có lẽ sẽ không nói dối. Nghĩ đến đây, lão ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nếu như đã có hy vọng sống thì lão cũng không cần lo lắng nữa. Lão ta ngã ngồi xuống đất, thất thanh nói:
- Chuyện…Chuyện này không… không phải chủ ý của ta, ta…ta là bị người khác hãm hại!
Lục Thương Hạc thấy Bạch Hổ ngồi co ro lại một đống dưới đất, trong lòng thầm than ‘không ổn rồi!’, y lạnh lùng nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chúng ta cứ đi gặp Hướng huynh đệ xem đệ ấy có thật là còn sống hay không. Ta không tin trên đời này lại có chuyện hoang đường như thế!
Sự cố chấp của Bạch Hổ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ rồi, vừa nghĩ đến chuyện gặp Hướng Bách Ảnh là lão lại sợ đến hồn phách lên mây. Vào lúc này lão không thèm quan tâm đến Lục Thương Hạc nữa, chỉ run rẩy nói:
- Tất cả đều là do tên họ Lục kia kéo ta vào âm mưu này, ta… - Y có âm mưu gì?
Tề Ninh nhìn thẳng vào Bạch Hổ, hỏi:
- Y bảo ngươi làm gì?
- Hướng bang chủ bị ám hại là… Lão ta còn chưa nói hết câu thì bất chợt có tiếng cười điên cuồng vang lên. Người cười chính là Lục Thương Hạc.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lục Thương Hạc, y chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên bùn nhão không thể xây thành tường được! Bạch Hổ, ngươi là cái đồ thỏ đế vô dụng, ta đã nhìn lầm người rồi!
Lục Thương Hạc đi về phía bên này, các đệ tử Cái bang đều nhìn chằm chằm vào y, y thở dài nói:
- Chuyện đã đến nước này rồi ta cũng chẳng còn gì để chối cãi nữa.
Nếu như các ngươi muốn biết thì ta sẽ nói ra chân tướng nhưng với một điều kiện là các ngươi phải đảm bảo sẽ thả ta đi.
Huyền Vũ cười lạnh nói:
- Cái đó thì còn phải xem ngươi nói cái gì đã!
Lục Thương Hạc cười khổ lắc đầu, y đi đến bên cạnh Bạch Hổ, cảm thán:
- Đúng thế, mọi chuyện đều là âm mưu của ta, Bạch Hổ chỉ nghe theo phân phó của ta, lão ta… Y chỉ thẳng vào Bạch Hổ, cười lạnh nói:
- Lão ta đáng chết!
Khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng Lục Thương Hạc như một tia chớp phi thẳng về phía Bạch Hổ, tốc độ của y rất nhanh.
- Không hay rồi!
Tề Ninh quát lên sau đó lập tức phóng người tới, chỉ là võ công của Lục Thương Hạc không phải hạng tầm thường mà mọi người cũng không ai nghĩ y sẽ bất ngờ ra tay như vậy, vì thế tất cả đều không kịp phản ứng. Bạch Hổ giật mình hoàn hồn nhưng hai ngón tay tựa như chủy thủ sắc nhọn của Lục Thương Hạc đã đâm thẳng vào cổ họng của lão.
Trong nháy mắt ngón tay của Lục Thương Hạc đâm vào cổ họng Bạch Hổ, Tề Ninh đã chạy tới đánh một quyền vào vai Lục Thương Hạc, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên. Lục Thương Hạc bị đánh bay ra ngoài rồi rơi xuống sát đường biên lôi đài, y giãy dụa hai cái sau đó miệng phun ra một ngụm máu. Y thản nhiên đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Hổ.
Huyện Vũ nhanh nhẹn lao tới chỗ Lục Thương Hạc, lão giơ tay lên để ở trên đỉnh đầu y. Chỉ cần người này có bất cứ động tĩnh nào lão sẽ lập tức đánh một chưởng xuống.
Lúc này mọi người nhìn thấy cổ họng Bạch Hổ có hai lỗ máu, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhìn thương thế này liền biết Lục Thương Hạc đã ra tay tàn nhẫn như thế nào.
Bạch Hổ ‘khặc khặc’ hai tiếng, tay giơ lên không trung như muốn nắm cái gì đó. Cuối cùng cả người đổ ập về phía trước, cơ thể co quắp giật giật mấy cái rồi hoàn toàn bất động.
Những người đứng trên đài chỉ biết há mồn trợn mắt, mọi người không ai dám tin vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt mắt mình.
Trước khi đại hội Thanh Mộc diễn ra, trên giang hồ có một số lời đồn rằng Bạch Hổ rất có khả năng sẽ ngồi lên chức Bang chủ Cái bang.
Chẳng ai ngờ được kết quả lại thành ra thế này, Bạch Hổ trưởng lão máu nhuộm Quan Tinh đài mà điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là chính Lục Thương Hạc ra tay giết lão.
Mọi người đều thấy, Bạch Hổ vì chuyện của Tào Uy nên không thể ngồi lên vị trí Bang chủ. Do đó lão mới làm hết mọi cách để ủng hộ Lục Thương Hạc, từ đây có thể thấy giao tình của hai người rất tốt.
Không ngờ Lục Thương Hạc lại có thể tàn nhẫn ra tay giết chính người đã ủng hộ mình.
Thấy Bạch Hổ đã chết, hai đầu lông mày nhíu chặt của Lục Thương Hạc cuối cùng cũng giãn ra. Đột nhiên y ngửa đầu cười như điên, Huyền Vũ hận không thể đánh cho y một chưởng, lão quát to:
- Ngươi cười cái gì?
Lục Thương Hạc lườm Huyền Vũ một cái nhưng không nói lời nào.
Tề Ninh cau mày nhìn thi thể của Bạch Hổ, hắn biết cổ họng của Bạch Hổ không chỉ bị Lục Thương Hạc đâm thủng mà cả xương cổ cũng đã bị y bẻ gãy. Từ đây có thể thấy công phu của Lục Thương Hạc đáng sợ đến nhường nào. Cho dù có lập tức cữu chữa thì cũng chẳng thể cứu được tính mạng của Bạch Hổ.
Chúng đệ tử Tây phương thất túc thấy Bạch Hổ bị giết thì đều sững sờ trong giây lát, sau đó tất cả đều căm phẫn xông lên, có người lạnh lùng quát:
- Tên học Lục kia tàn nhẫn giết người, chúng ta phải băm thây y ra thành vạn mảnh.
Chu Tước trưởng lão quát lớn:
- Kẻ nào dám làm càn? Bang có bang quy, Vi bang chủ đang ở đây, phải xử lý chuyện này thế nào không đến lượt các ngươi xen vào!
Tề Ninh đã đi đến trước người Lục Thương Hạc, hắn nhìn chằm chằm vào mắt y thì bất ngờ phát hiện y hoàn toàn không hề có vẻ gì là sợ hãi. Trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ, người này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác thế nhưng phải công nhận y rất can đảm.
- Vi đà chủ, Lục mỗ phải chúc mừng ngươi rồi.
Vẻ mặt Lục Thương Hạc hết sức bình tĩnh, y nói:
- Ngươi chỉ cần bịa bừa vài ba câu đã khiến Bạch Hổ sợ mất hồn mất vía. Ta hỏi ngươi, Hướng Bách Ảnh thực chất không hề ở Tương Dương có đúng không?
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Có ở Tương Dương hay không thì liên quan gì? Ngươi thông đồng với Bạch Hổ ám hại Hướng bang chủ, món nợ này sớm muốn cũng phải trả. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hành vi táng tận lương tâm của các ngươi không cần Hướng bang chủ đến thì cũng đã tự lộ ra rồi.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Thương Hạc nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, hỏi:
- Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải là lúc ngươi hỏi ta mà là ta hỏi ngươi. Rốt cuộc thì người đứng sau lưng sai bảo các ngươi mưu hại Hướng bang chủ là ai?
Lục Thương Hạc nhếch mép cười, nói:
- Lục Thương Hạc ta làm việc cần gì phải có người sai khiến?
- Ngươi không có cái lá gan đó.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Mặc dù Lục Thương Hạc ngươi không phải loại nhát gan nhưng nếu như không có chỗ dựa vững chắc thì làm sao ngươi dám ra tay với Bang chủ Cái bang?
Lục Thương Hạc ngửa đầu cười nói:
- Ngươi không cần phải hỏi nữa, chắc chắn các ngươi đều biết vì sao ta phải giết Bạch Hổ. Lão ta đúng là đã biết không ít chuyện nhưng mà hiện tại người chết không thể nói. Giờ Bạch Hổ đã chết, các ngươi muốn hỏi cái gì cũng vô dụng.
Tề Ninh đương nhiên biết Lục Thương Hạc giết Bạch Hổ là để diệt khẩu. Mới vừa rồi hắn cũng biết Bạch Hổ có khả năng đã nói những lời không nên nói nên y mới phải tìm cơ hội giết lão ta bịt miệng. Nếu như y đã giết người diệt khẩu điều đó chứng minh y đã quyết định sẽ không mở miệng khai ra bất cứ thông tin nào.
Huyền Vũ cau mày quay sang hỏi Tề Ninh:
- Vi bang chủ, có thật là Hướng bang chủ đang ở Tương Dương không? Bang chủ… thật sự vẫn còn sống sao?
Huyền Vũ là người thông minh, lúc này lão cũng đã hiểu ra, Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh đang ở Tương Dương rất có thể là giả.
Hắn làm như vậy mục đích là để ép Lục Thương Hạc cùng Bạch Hổ tự lòi đuôi cáo ra. Và trên thực tế kế sách này của hắn đã thực sự thành công.
- Chuyện về Hướng bang chủ một lát nữa ta sẽ nói rõ với các ngươi.
Tề Ninh thấy nơi này có nhiều người tình huống phức tạp nên tốt nhất là không nên nhắc tới chuyện sống chết của Hướng Bách Ảnh.
Thấy Tề Ninh nhìn một lượt mọi người xung quanh Huyền Vũ liền hiểu ý của hắn, lão nghiêm giọng ra lệnh:
- Người đâu, mau trói Lục Thương Hạc lại, tạm thời giam giữ.
Sau đó lão bất ngờ đánh một chưởng vào sau gáy của Lục Thương Hạc.
Lục Thương Hạc lập tức bất tỉnh, bọn Tào Dương mang dây thừng đến trói chặt Lục Thương Hạc lại.
Huyền Vũ biết người này vô cùng quan trọng, Bạch Hổ đã chết, khẩu cung chỉ có thể lấy từ chỗ của Lục Thương Hạc. Chuyện này có liên quan đến Cái bang, hiện tại nơi này còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ của các bang phái khác, nếu như thẩm vấn Lục Thương Hạc trước mặt đám người này không thích hợp cho lắm.
Chu Tước trưởng lão xích lại gần Tề Ninh sau đó nói thầm vào tai hắn:
- Vi bang chủ, mặc dù Bạch Hổ đã chết nhưng ở đây lại có khá nhiều người của Tây phương thất túc, thuộc hạ lo lắng bọn họ sẽ làm phản.
Tề Ninh khẽ nói:
- Tất cả các đà chủ tham gia đại hội đều phải ở lại Cổ Long Trung, còn những người khác lập tức xuống núi chờ dưới chân núi.
Hắn dừng lại một lát sau đó lại nói tiếp:
- Đúng rồi, trong phân đà Dực Hỏa Xà của Chu Tước trưởng lão có một vị đường chủ tên là Phương Hoàng, là người đứng đầu thành Hội Trạch, Trưởng lão hãy bảo người này ở lại.
Chu Tước trưởng lão hiểu ý của Tề Ninh, chỉ cần giữ các đà chủ ở lại, những đệ tử bên dưới có muốn vùng lên thì cũng như rắn mất đầu nên bọn họ chắn chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nhiên Tề Ninh lại cố ý muốn giữ Phương Hoàng ở lại làm Chu Tước trưởng lão vô cùng kinh ngạc. Lão thầm nghĩ không biết vì sao Vi bang chủ lại biết Phương Hoàng đã vậy còn cố ý muốn giữ người này ở lại.
Nhưng hiện tại Tề Ninh là Bang chủ, hắn đã phân phó như vậy lão cũng không tiện hỏi nhiều. Chu Tước trưởng lão đi tới biên đài, chắp tay nói:
- Các vị huynh đệ Cái bang cùng các vị bằng hữu giang hồ, bản Bang bất hạnh xảy ra chuyện không hay, ta xin tuyên bố đại hội Thanh Mộc tạm thời kết thúc tại đây. Các vị đà chủ ở lại để thương nghị một số việc quan trong, còn các huynh đệ khác hãy tạm thời xuống núi chờ lệnh, không ai được phép tự tiện rời khỏi. tiên ... 13 21 22 23 24 25 33 73 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ đề trước | Chủ đề Tiếp theo » Thêm / Sửa Tag
đang On
đang On
ode đang
de đang
- Kiếm thuật của Huyền Vũ trưởng lão quả thật vô cùng cao minh, chúng ta là huynh đệ bao nhiêu năm như vậy mà ta lại hoàn toàn không biết chuyện này. Có lẽ chỉ có Lục trang chủ mới có thể thắng được ngươi, chứ mấy người bọn ta chắc chắn không thể là đối thủ của ngươi.
Lời của lão nghe giống như là đang tán thưởng Huyền Vũ nhưng thực chất lại là đề cao Lục Thương Hạc.
Huyền Vũ lập tức nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén thế nhưng lão lại không nói lời nào trực tiếp nhảy khỏi lôi đài.
Bạch Hổ giơ tay lên nói:
- Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, trận đấu này thắng bại đã phân, Lục trang chủ liên tiếp đánh thắng Chu Tước trưởng lão cùng Huyền Vũ trưởng lão. Có thể thấy được Lục trang chủ võ công vô cùng cao cường, vì vậy người kế nhiệm vị trí Bang chủ sẽ là… Lão còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Chu Tước trưởng lão đứng bên cạnh bất ngờ nói:
- Bạch Hổ trưởng lão không nên gấp gáp quá, lúc nãy chúng ta đã nói là sẽ để các phân đà ở mỗi phương chọn ra một người ứng tuyển. Hiện tại vẫn còn Đông phương thất túc vẫn chưa có người lên đài. Chúng ta hãy cứ đợi Lục trang chủ cùng người của Đông phương thất túc phân thắng bại rồi hãy quyết định!
Bạch Hổ trưởng lão lập tức cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Trên mặt lão hiện rõ vẻ nắm chắc thắng lợi.
Lúc này bên dưới lại có người cười nói:
- Không biết Đông phương thất túc sẽ cử ra vị cao thủ nào xuất trận đây?
Trong lời nói mang theo sự trào phúng rõ ràng.
Mọi người đều biết chuyện này thực ra đã có kết quả, vị trí Bang chủ Cái bang ngoài Lục Thương Hạc ra thì chẳng còn ai có thể ngồi vào nữa.
Lục Thương Hạc thắng liên tiếp hai trận đặc biệt là trận đánh thắng Huyền Vũ trưởng lão đã khiến toàn đại hội kinh ngạc. Chưa nói đến Cái bang cho dù là tìm khắp giang hồ cũng chẳng thấy có mấy người có kiếm pháp vượt qua Lục Thương Hạc.
Trong giang hồ đều đồn rằng ngoài Hướng Bách Ảnh ra thì Huyền Vũ trưởng lão là người có võ công cao cường nhất trong Cái bang. Huyền Vũ trưởng lão được coi là một cao thủ hàng đầu trên giang hồ vậy mà vẫn bại dưới kiếm của Lục Thương Hạc. Hầu như mọi người đều cho rằng vào lúc này sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản được việc Lục Thương Hạc ngồi lên vị trí Bang chủ Cái bang nữa.
Nếu như hôm nay có Thanh Long trưởng lão của Đông phương thất túc ở đây thì may ra còn có chút cơ hội. Tuy nhiên Thanh Long trưởng lão lại không tới, Đông phương thất túc hiện tại chỉ có mấy đà chủ tham gia đại hội. Mọi người đều cho rằng nhìn thấy Lục Thương Hạc liên tiếp thắng hai trận, Động phương thất túc khẳng định chẳng có vị đà chủ nào có gan lên đấu.
Lục Thương Hạc đi đến bên lôi đài hướng mặt về phía các đà chủ của Đông phương thất túc, y chắp tay mỉm cười, hỏi:
- Không biết Đông phương thất túc có vị huynh đệ nào muốn lên chỉ giáo Lục mỗ vài chiêu không?
Nụ cười trên mặt y rất tươi rất đắc ý.
Các đà chủ đã bàn bạc với nhau trước đó, giờ nghe thấy Lục Thương Hạc hỏi vậy Mao Hồ Nhi liền đứng lên chắp tay đáp lời:
- Lục trang chủ kiếm pháp cao minh, đến cả Huyền Vũ trưởng lão cũng phải bại dưới kiếm của trang chủ huống chi là mấy tên tài hèn sức mọn như bọn ta!
Y nói đến đây liền dừng lại. Mọi người nghe thấy lời này trong lòng liền nghĩ quả nhiên các đà chủ của Đông phương thất túc không dám lên đài tỷ thí, xem ra trận này bọn họ chưa đánh đã đầu hàng rồi. Thế nhưng không ngờ Mao Hồ Nhi lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên nếu như bọn ta chưa đánh đã nhận thua sẽ khiến các vị huynh đệ đồng đạo chê cười, nói Đông phương thất túc chẳng được người nào nên hồn. Mặc dù biết chắc sẽ thua nhưng cũng muốn lên đài khua chân múa tay vài cái để về sau còn có cái để ăn nói với Thanh Long trưởng lão cùng các huynh đệ trong Đông phương thất túc.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Chúng ta chỉ luận võ thôi mà, các vị không cần phải quá nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy.
Sau đó y giơ tay lên nói:
- Xin mời!
Mao Hồ Nhi lắc đầu cười nói:
- Không dám, không dám, tại hạ chỉ có chút công phu mèo cào sao dám múa dìu qua mắt Lục trang chủ.
Y giơ tay lên nói:
- Trong số chúng ta chỉ có mỗi Vi đà chủ là có võ công khá nhất. Vì vậy Đông phương thất túc muốn tiến cử Vi đà chủ lên cùng Lục trang chủ tỷ thí mấy chiêu.
Lúc Mao Hồ Nhi đang nói thì Tề Ninh cũng đã đứng dậy.
Lục Thương Hạc liếc mắt nhìn Tề Ninh, trước đó Tề Ninh là người đã cố tình gây khó dễ cho Lục Thương Hạc đồng thời trước khi phủ Thần Hầu tới thì người này dường như đã biết trước chuyện Tào Uy đã bị phủ Thần Hầu bắt.
Lục Thương Hạc cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng sắc mặt y vẫn không có vẻ gì lạ, y khẽ gật đầu với Tề Ninh một cái.
Vừa rồi Tề Ninh còn cho rằng Huyền Vũ trưởng lão có thể đánh bại được Lục Thương Hạc, nếu là như vậy thì hắn không phải xen vào chuyện này. Tuy nhiên kết quả cuối cùng lại là Lục Thương Hạc thắng, nếu như hắn vẫn còn ngồi nhìn thì e rằng với thực lực của đám Mao Hồ Nhi hoàn toàn không thể là đối thủ của Lục Thương Hạc. Nếu hắn còn không chịu ra tay thì chiếc ghế Bang chủ Cái bang sẽ lọt vào tay Lục Thương Hạc là cái chắc.
Lục Thương Hạc với Bạch Hổ là cùng một giuộc, cá mè một lứa, nếu như chức Bang chủ rơi vào tay Lục Thương Hạc thì cũng chẳng khác nào rơi vào tay Bạch Hổ. Vì vậy hắn không thể tiếp tục trơ mắt ngồi nhìn Lục Thương Hạc ngồi vào vị trí này được.
Tề Ninh hoàn toàn không có hứng thú gì với cái chức Bang chủ Cái bang. Hắn đường đường là Hầu gia Sở quốc sống cuộc sống vinh hoa phú quý, hắn chẳng việc gì phải tranh cái chức thủ lĩnh của một đám ăn mày. Tuy nhiên vào lúc này hắn cũng chẳng thể quan tâm nhiều đến Bang chủ hay Bang khách, trước tiên cứ ngăn cản Lục Thương Hạc xong rồi tính.
Tề Ninh đã chứng kiến kiếm pháp của Lục Thương Hạc, trong lòng hắn cũng biết rằng cho dù mình có dùng kiếm pháp vô danh để đấu lại thì cơ hội thắng cũng không cao. Nếu như trận này hắn thua Lục Thương Hạc thì về sau cho dù có muốn ngăn cản Lục Thương Hạc cũng khó.
Vào lúc này hắn không ra tay không được.
Chúng đệ tử Cái bang đã bước đến bên lôi đài, mọi người thấy tướng mạo hắn xấu xí hoàn toàn không có điểm nào đặc biệt mà cũng chẳng có ai nhận ra hắn. Bọn họ đều thầm nghĩ Thanh Long trưởng lão đề bạt một người chẳng có chút danh tiếng nào lên làm đà chủ chẳng biết người này rốt cuộc có tài cán gì. Tuy nhiên mọi người lại đều có chung một ý nghĩ rằng Tề Ninh lên đài khiêu chiến với Lục Thương Hạc chẳng qua cũng chỉ là lên cho có mà thôi.
Đột nhiên thấy Tề Ninh điểm nhẹ mũi chân nhảy lên đài, nhưng lúc vừa tiếp đất hình như có chút mất thăng bằng, chân không đứng vững khiến cơ thể hắn khẽ lảo đảo mấy cái. Mọi người nhìn thấy vậy liền cười ầm lên, không ít người còn huýt sáo chế giễu hắn.
Bọn Mao Hồ Nhi cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Mặc dù Mao Hồ Nhi biết thân phận thật sự của Tề Ninh cộng thêm việc Lâu Văn Sư đã đích thân nhờ cậy hắn đến đây nên Mao Hồ Nhi không dám thất kính với hắn, tuy nhiên y vẫn không tin tưởng vào võ công của Tề Ninh lắm. Y thầm nghĩ tiểu Hầu gia tuổi còn nhỏ, võ công không cao, không thế sánh ngang được với người từng trải như Lục Thương Hạc.
Bọn Mao Hồ Nhi đều biết bản thân không phải là đối thủ của Lục Thương Hạc nhưng Đông phương thất túc không thể thấy gian nan mà nản được, làm thế sẽ bị mọi người chê cười. Nếu như Tề Ninh đã chịu tình nguyện đứng ra vậy thì chỉ có hắn mới là sự lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên mấy người bọn họ cũng biết để Tề Ninh lên đài chẳng qua cũng chỉ là lên cho có mà thôi.
Mao Hồ Nhi đương nhiên cũng nhìn ra được Lục Thương Hạc với Bạch Hổ có quan hệ không bình thường. Nếu như để Lục Thương Hạc thuận lợi lên làm Bang chủ có lẽ cũng không phải chuyển tốt thế nhưng lúc này bọn họ lại không có cách nào ngăn cản.
Trong khi mọi người bên dưới cười ầm lên thì Lục Thương Hạc lại khẽ nheo mắt lại. Từ đầu y đều chăm chú nhìn vào Tề Ninh nên đương nhiên nhận ra lúc nhảy lên đài hắn đã cố ý bị trẹo chân. Mọi người có thể không nhìn ra nhưng Lục Thương Hạc lại thấy rõ ràng, thấy đối phương cố ý làm mọi người cười nhạo trong lòng biết người này chắc chắn không hề đơn giản.
Nhưng sau đó y lại nghĩ Cái bang có bao nhiêu cao thủ y đều biết hết, ngoài Hướng Bách Ảnh cùng Tứ đại trưởng lão ra thì trong bang không có ai là cao thủ chân chính.
Thậm chí cả Huyền Vũ trưởng lão mà mọi người ca tụng võ công cao cường nhất trong Tứ đại trưởng lão cũng bại dưới kiếm của lão thì một đà chủ bình thường như lão ăn mày này có thể lợi hại đến đâu?
Lông mày đang nhíu chặt của y lập tức giãn ra, y cười nhạt hỏi:
- Không biết Vi đà chủ dùng kiếm gì?
- Dùng kiếm?
Tề Ninh cố ý tỏ ra sửng sốt rồi lắc đầu nói:
- Ta không biết dùng kiếm!
Mọi người bên dưới ngẩn ra, ngay sau đó lập tức có người cười lớn rồi nói:
- Ngươi không biết dùng kiếm thì chạy lên đấy làm gì? Nào xuống đây đi, để ta dạy ngươi mấy chiêu tránh cho đến kiếm cũng không cầm nổi.
- Chẳng lẽ Đông phương thất túc không có người nào biết dùng kiếm hay sao mà lại cử ngươi lên?
Người giọng nói giễu cợt chát chúa vang lên:
- Nếu đã vậy thì ta khuyên ngươi tốt nhất là nên quỳ xuống xin tha đi, kẻo Lục trang chủ không kịp thu tay lại làm ngươi bị thương.
Tề Ninh biết đám người này đều là người ủng hộ Bạch Hổ nên hắn chỉ cười ha ha rồi đáp trả:
- Ta không biết dùng kiếm nhưng theo như ta biết thì trong Bang chúng ta cũng không có mấy huynh đệ biết dùng, lẽ nào cứ phải biết dùng kiếm thì mới được lên đài tỷ thí? Nếu là như thế thì hãy để các kiếm phái trong giang hồ gia nhập vào Cái bang chúng ta rồi để bọn họ làm đường chủ, đà chủ cả Bang chủ luôn đi?
Hắn nói như vậy khiến những người kia quay sang nhìn nhau, những tên cười như được mùa khi nãy cũng phải câm nín. Những người không phục Lục Thương Hạc nhân cơ hội này vùng lên nói:
- Vi đà chủ nói đúng đó, từ lúc nào Cái bang chúng ta có quy định làm đà chủ thì phải biết dùng kiếm? Từ khi Cái bang thành lập đến nay cũng chẳng thấy người của Cái bang nổi danh nhờ kiếm thuật, nếu không thì Cái bang chúng ta đã đổi thành Kiếm bang hoặc Kiếm Cái bang cho rồi.
Ngay lập tức có không ít người cũng lên tiếng phụ họa theo.
Lục Thương Hạc mặt không đổi sắc nói:
- Nói như vậy tức là Vi đà chủ không muốn so kiếm pháp đúng không?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Mọi người cũng đã nói rồi đó, Cái bang bọn ta không giỏi về kiếm thuật. Bọn ta bôn ba khắp thiên hạ nhưng trong tay chỉ có duy nhất một cây gậy gỗ dùng để chống trả khi bị người ta bắt nạt mà thôi.
- Ồ?
Lục Thương Hạc vẫn mỉm cười, hỏi:
- Xem ra là Vi đà chủ muốn cùng Lục mỗ so bổng pháp?
Tề Ninh vẫn lắc đầu nói:
- Ta không muốn so kiếm pháp cũng không không muốn so bổng pháp. Lục trang chủ cũng thấy đấy, trên người ta vừa không có kiếm vừa không có gậy. Trong số mười tám món binh khí ta chẳng biết dùng loại nào hết.
Lòng nhẫn nại của Lục Thương Hạc rất tốt, y vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, y lại hỏi tiếp:
- Vậy Vi đà chủ biết cái gì?
- Lục trang chủ không nên nóng vội.
Tề Ninh cười nói:
- Nếu như vị trí Bang chủ đã định sẵn sẽ là của ngươi rồi thì ngươi cần gì phải gấp? Chúng ta trước tiên cứ giao lưu mấy câu chẳng phải tốt hơn sao?
Tề Ninh nói như vậy khiến khóe mắt Lục Thương Hạc giật giật.
Những người bên dưới lập tức đánh giá vị Vi đà chủ này chắc hẳn là đầu óc có vấn đề nên mới dám nói như vậy. Cứ theo như tình hình hiện giờ thì việc Lục Thương Hạc ngồi vào ghế Bang chủ chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngươi dám đắc tội với y như vậy không sợ sau này sẽ khó sống sao?
- Vậy Vi đà chủ muốn giao lưu cái gì?
Tề Ninh ngửa đầu lên hỏi:
- Lục trang chủ, theo ta được biết thì ngươi với Hướng bang chủ đã có hai mươi năm tình nghĩa huynh đệ. Khi đó hai người tính tình hợp nhau mà Hướng bang chủ lại là người trọng tình cảm, chỉ cần ngươi nhận được sự tín nhiệm của Bang chủ thì chắc chắn Bang chủ sẽ đối xử thật lòng với người.
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Hướng bang chủ từng là thiếu trang chủ của Phong kiếm sơn trang, có xuất thân là danh môn thế gia, sống cuộc sống vinh hoa phú quý lại có một người huynh đệ cùng chung chí hướng như Lục trang chủ đây. Thế nhưng không hiểu tại sao Bang chủ lại rời khỏi Tây Xuyên bỏ lại cuộc sống nhung lụa để gia nhập vào Cái bang?
Lục Thương Hạc nhíu mày, Bạch Hổ ở bên dưới lập tức quát ầm lên:
- Vi đà chủ, đây là việc bí mật cửa Bang chủ, ngươi có tư cách gì mà hỏi đến? Đây chẳng phải là có ý bất kính với Bang chủ hay sao?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Lục trang chủ là huynh đệ kết nghĩa của Hướng bang chủ, nếu như hai người bọn họ tình thâm, Lục trang thủ thật lòng muốn dẫn chúng ta đi báo thù cho Bang chủ thì sao ta lại phải động thủ với y?
Cứ trực tiếp đưa Lục trang chủ lên kế vị Bang chủ chẳng phải hơn sao? Chỉ có điều trước đó ta phải xác minh rõ Lục trang chủ với Hướng bang chủ có phải là huynh đệ tình thâm không đã!
Sắc mặt Lục Thương Hạc lập tức đen thui, y cau mày nói:
- Vi đà chủ nói lời này là có ý gì?
Lẽ nào Vi đà chủ hoài nghi tình cảm của Lục mỗ với Hướng lão đệ hay sao?
Tề Ninh cười nói:
- Không dám không dám, Hướng bang chủ giao Phong kiếm sơn trang cho Lục trang chủ, ngay cả kiếm Thừa Ảnh - một trong thập đại danh kiếm cũng tặng cho ngươi. Từ đó có thể thấy được tình cảm của Hướng bang chủ với Lục trang chủ còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nếu như có một người đối tốt với ta như vậy đừng nói là báo thù cho người đó, cho dù có phải giao cả cái mạng này ra ta cũng không nói hai lời.
Lục Thương Hạc không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tề Ninh.
Bên dưới đài lập tức có người nói:
- Nói mấy lời nhảm nhí đó thì có ích gì? Sao còn chưa chịu ra tay đi? Chúng ta mau chóng chọn ra Bang chủ để còn bàn bạc đại sự, đừng đứng đó làm chậm trễ thời gian của mọi người!
Tề Ninh không thèm quan tâm đến kẻ đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Thương Hạc rồi than thở:
- Lục trang chủ, ta vẫn nghĩ nếu như hôm nay Hướng bang chủ đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy Lục trang chủ đứng ở đây luận võ vì Bang chủ nhất định Bang chủ sẽ mừng đến rơi nước mắt!
Khóe mắt Lục Thương Hạc giật giật, y lập tức nói:
- Nếu như Hướng lão đệ có thể sống lại thì dù có phải lấy cái mạng này của ta để đổi ta cũng tình nguyện.
Tề Ninh cười nói:
- Theo như ta được biết thì Phong Kiếm sơn trang mà Lục trang chủ đang cai quản vốn dĩ là của Hướng bang chủ, mà thanh kiếm Thừa Ảnh đó cũng là của Hướng bang chủ, ngoài những thứ đó ra thì vẫn còn một số bảo vật quý giá khác. Hiện tại tất cả những thứ đó đều ở trong tay Lục trang chủ, nếu như muốn Lục trang chủ dùng tất cả những thứ đó để đổi lấy tính mạng của Hướng bang chủ, không biết Lục trang chủ có tình nguyện không?
Giọng nói của hắn không hề nhỏ, những người bên dưới nghe thấy đều cảm thấy lời của Tề Ninh càng nói càng khó hiểu. Bạch Hổ đứng bên dưới sắc mặt cũng mỗi lúc một xấu đi, tuy nhiên Lục Thương Hạc đứng trên lôi đài vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh thế nhưng các ngón tay của y đã hơi động đậy, trong mắt y lóe lên tia nhìn tàn nhẫn.
Tề Ninh lại cười hỏi:
- Sao Lục trang chủ lại không nói lời nào, chẳng lẽ là không nỡ?
Lục Thương Hạc lúc này hận không thể lão đến cắt luôn cái lưỡi của Tề Ninh thế nhưng hiện đang đứng trước mặt bao nhiêu người nên y cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng. Y giữ nguyên vẻ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Đó đều là đồ của Hướng lão đệ tặng cho Lục mỗ. Nếu như chúng có thể đổi lấy tính mạng của Hướng lão đệ, Lục mỗ đương nhiên là không tiếc bất cứ thứ gì lấy ra đổi rồi.
Tề Ninh cười lớn rồi nói:
- Như vậy thì tốt. Chỉ cần có những lời này của Lục trang chủ thì Hướng bang chủ nhất định sẽ không thể chết được.
Lục Thương Hạc nghe vậy liền ngẩn người, y bỗng nhiên có cảm giác sau lưng dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng chợt thấy sợ hãi, Lục Thương Hạc theo bản năng quay người nhìn xung quanh. Lúc này bên dưới đài mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, Bạch Hổ lập tức cao giọng quát:
- Vi đà chủ, Hướng bang chủ đã bị kẻ xấu hại chết, ngươi còn đứng ở đó nói nhăng nói cuội gì vậy?
Chẳng lẽ là vì biết rõ bản thân không đánh lại được nên cố tình gây sự phải không?
Tề Ninh lườm Bạch Hổ, hắn cười lạnh rồi nói:
- Lục trang chủ, ta không biết kiếm thuật cũng chẳng biết loại võ công nào, chỉ biết chút võ công của Cái bang. Mặc dù ta biết không thể đánh lại được Lục trang chủ nhưng vẫn muốn tỷ thí vài chiêu.
Lục Thương Hạc đút kiếm vào trong vỏ rồi vứt sang một bên sau đó y đi đến trước mặt Tề Ninh, nói:
- Xin chỉ giáo!
Tề Ninh đứng im bất động.
Lục Thương Hạc cau mày, tuy nhiên trong lòng lại nghĩ mình chỉ cần đánh bại nốt cái tên Vi đà chủ này là có thể dễ dàng ngồi lên ghế Bang chủ, sau này sẽ không còn người nào có thể cản lại được. Vì thế để tránh đêm dài lắm mộng y cũng không nói thêm nhiều lời vô ích chỉ nói:
- Xin chỉ giáo!
Sau đó cơ thể y lấn lên phía trước tung chưởng đánh về phía Tề Ninh. Chưởng phong mang theo âm thanh ‘bặc bặc’ rất nhỏ, nhìn thủ pháp thì cũng không có gì đặc biệt.
Thế nhưng những cao thủ đứng bên dưới đều có thể nhìn ra chưởng pháp của Lục Thương Hạc mặc dù rất bình thường nhưng uy lực lại không hề nhỏ chút nào.
Tề Ninh thấy đối phương tung chưởng tấn công mình liền nghiêng người tránh đi. Hắn cũng không chịu yếu thế tung ra hai chưởng, chiêu thức của hắn hết sức bình thường nhưng lực đạo lại rất lớn.
Thân hình Lục Thương Hạc chuyển động, dường như y đã đoán trước được Tề Ninh sẽ nghiêng người về phía nào, một tay y đã nắm thành quyền đánh tới. Quyền này của y đương nhiên là muốn đánh thẳng vào người Tề Ninh. Mọi người bên dưới nhìn thấy đều thầm nghĩ xem ra lần này Vi đà chủ không tránh nổi một chiêu kia rồi, vừa mới lôi đài đã bị Lục Thương Hạc đánh bại! Trên mặt Lục Thương Hạc hiện rõ vẻ đắc ý, y vẫn biết võ công của Tề Ninh không thể bằng mình nhưng không ngờ lại có thể thắng một cách dễ dàng như vậy. Khi nắm đấm của Lục Thương Hạc chạm vào vai của Tề Ninh, trong lòng y thầm nghĩ không biết mình có thể giữ lại ba phần lực để tránh đả thương Tề Ninh trước mặt mọi người khiến bọn họ phản cảm. Ai ngờ đâu trước mặt y chợt lóe lên một cái, Tề Ninh đã lui về phía sau hai bước. Bộ dạng của hắn lúc lui về sau trông khá vất vả, thất tha thất thểu suýt chút nữa thì ngã lăn quay ra đất. May là nhờ giữ được thăng bằng tốt nên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Thế nhưng hai bước trông có vẻ thảm hại đó của hắn lại có thể giúp hắn tránh được một quyền của Lục Thương Hạc. Y ngẩn người, lòng thầm cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Có người bên dưới nhìn thấy cảnh này liền cười ầm lên.
Lục Thương Hạc vẫn giữ vững phong độ, y không lập tức lao lên tấn công Tề Ninh. Còn Tề Ninh thì lại không biết sống chết mà lao về phía Lục Thương Hạc. Hai chưởng của hắn một trái một phải vung lên, chiêu thức vô cùng cổ quái. Lục Thương Hạc lập tức tung chưởng cản lại sau đó nhấc chân đá vào Tề Ninh.
Cơ thể Tề Ninh lập tức di chuyển tuy nhiên cước pháp của Lục Thương Hạc lại cực nhanh. Y liên tục áp sát Tề Ninh, chỉ trong nháy mắt đã tung ra năm sáu cước, còn Tề Ninh thì chỉ có thể liên túc tránh né, hắn hoàn toàn không có sự phản kháng nào.
Mọi người bên dưới chứng kiến trận đấu này cảm thấy có chút nhàm chán. Lần này không hề căng thẳng như hai trận đấu của Lục Thương Hạc với Huyền Vũ trưởng lão cùng Chu Tước trưởng lão. Bọn họ luận kiếm, thực lực ngang nhau, mỗi lần xuất kiếm đều nhanh như tia chớp khiến bầu không khí có phần áp lực. Tuy nhiên trận đấu này lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có người hình dung trận này chẳng khác nào một người lớn tỷ thí cùng một đứa trẻ, kết cục ngay từ ban đầu đã biết như thế nào rồi.
Lục Thương Hạc đánh ra hơn mười chiêu, Tề Ninh thì tránh trái tránh phải, ‘thảm không thể tả’! Lục Thương Hạc thầm nghĩ thắng Tề Ninh là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng y vẫn cố tình tung ra mấy chiêu quyền cước cho mọi người nhìn thấy. Lại qua hơn mười chiêu nữa, các chiêu thức thay đổi liên tục, các động tác đều hết sức nhẹ nhàng hoàn toàn không hề có sát khí, nhìn vào rất có tính thẩm mỹ.
Bên dưới lúc ban đầu còn có tiếng người ầm ĩ nhưng về sau âm thanh càng lúc càng nhỏ. Cho đến một lúc sau thì tiếng người đã hoàn toàn biến mất, rồi tất cả lặng ngắt như tờ.
Lúc này Lục Thương Hạc cũng đã cảm nhận được tình huống này có chút sai sai. Từ đầu đến cuối Tề Ninh thể hiện dáng vẻ khó khăn chật vật nhưng thực chất hắn lại hoàn toàn tránh được tất cả các chiêu tấn công của y. Đã qua hơn ba mươi chiêu nặng có nhẹ có nhưng chưa lần nào lão ta chạm được vào một sợi lông chân của Tề Ninh.
Những người đứng dưới Quan Tinh đài cũng thuộc hàng cao thủ nên đương nhiên cũng đã nhìn ra có điểm gì đó bất thường. Huyền Vũ trưởng lão sau khi bại trận đã xuống đài ngồi bên cạnh Tào Dương, lúc này nhìn lên cục diện trên đài trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lão thực sự không ngờ được Tề Ninh lại có thể kiên trì tránh né được đến hơn ba mươi chiêu của Lục Thương Hạc mà hoàn toàn không bị đả thương.
Huyền Vũ trưởng lão đương nhiên có thể nhìn ra được công phu của Lục Thương Hạc không phải hạng tầm thường. Khi nãy cho dù lão có dùng Cầm xà công để đánh với Lục Thương Hạc thì tám phần là thua.
Cao thủ nhìn chiêu thức, Huyền Vũ trưởng lão đã luyện công phu quyền cước mấy chục năm rồi nên đương nhiên có thể nhìn ra công phu của Lục Thương Hạc vô cùng thâm hậu. Lão nhìn sang Tề Ninh từ đầu đến cuối chỉ tránh rồi né, lão cũng không thể xác định rõ được cảnh giới của hai người này cách nhau bao nhiêu. Tuy nhiên lão vẫn nhìn ra được mỗi một lần Tề Ninh né tránh nhìn thì có vẻ chật vật nhưng thực tế vị trí cùng thời điểm tránh né vô cùng chính xác. Sau mười chiêu đầu thì chưa thể nhìn ra được cái gì nhưng sau khi hết hai mươi chiêu Huyền Vũ đã có thể chắc chắn thân pháp của vị Vi đà chủ này không phải dạng vừa đâu!
Lúc Tề Ninh né tránh đương nhiên là dùng đến Tiêu dao hành.
Bộ pháp của Tiêu dao hành không chỉ kỳ dị mà còn giống như cái tên của nó, vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển tiêu sái. Vị cao nhân tạo ra bộ pháp này dường như rất chú ý đến phong độ, chỉ có điều thân pháp của Tề Ninh lúc này hoàn toàn không có cái dáng vẻ phong độ tiêu sái đó.
Đây đương nhiên là do hắn cố ý làm như vậy.
Những võ công mà Tề Ninh học được đến nay không phải là ít chỉ có điều hắn thạo nhất vẫn chỉ có Tiêu dao hành. Hắn cảm thấy tính cách của mình rất phù hợp với loại bộ pháp này, ngộ tính với bộ pháp này của hắn rất cao. Hơn thế nữa lần trước còn được Hướng Bách Ảnh chỉ điểm cho đôi chỗ nên hắn lại càng hiểu hơn về Tiêu dao hành.
Ban đầu sử dụng Tiêu dao hành hắn vẫn rập khuôn theo những thứ học được trong cuốn sách võ công kia nhưng hiện tạ hắn đã lĩnh ngộ được những cái tinh túy trong đó. Tiêu dao hành vốn không phải là một bộ võ công buộc phải áp đặt theo khuôn mẫu mà cái nó cần là sự linh hoạt cùng linh động. Thực chất trong mỗi một bước đi đều có vô số biến hóa, cái quan trọng là phải nắm được sự tinh túy trong vô số biến hóa đó thì mới có thể điều khiển bộ pháp theo ý mình.
Hiện tại Tiêu dao hành của Tề Ninh đã đạt đến trình độ nghe tiếng gió mà phán đoán vị trí. Chỉ cần đối phương ra chiêu thì chắc chắn sẽ có gió, hắn có thể dựa vào hướng gió để quyết định xem mình nên bước đi đâu. Chính vì thế mà đối phương rõ ràng cảm giác mình đã đánh trúng nhưng thực tế lại không thể chạm được vào hắn.
Tề Ninh biết chỉ khi hắn tỏ vẻ khốn đốn thì mới có thể khiến Lục Thương Hạc thả lỏng cảnh giác. Hắn cố ý tỏ ra mình không có sức phản kháng thực chất là để thử xem võ công của Lục Thương Hạc thâm hậu đến đâu.
Trong trận này hắn không hề nắm chắc phần thắng bởi vì khi thấy Lục Thương Hạc sử dụng chiêu thức trong kiếm phổ vô danh khiến Tề Ninh vô cùng kinh ngạc. Hắn biết lão già này tuyệt đối không phải dạng vừa vì thế phải áp dụng kế sách ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng’. Trước khi chính thức ra tay hắn cần phải biết võ công của Lục Thương Hạc cao siêu đến đâu. Còn Lục Thương Hạc mặc dù không phải là qua loa nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường Tề Ninh. Ngay từ đầu lão ta vẫn luôn cho rằng võ công của Tề Ninh không bằng mình nhưng đến khi phát hiện ra tình hình không ổn thì lão đã đánh ra gần ba mươi chiêu rồi.
Lục Thương Hạc quyết tâm muốn giành được chức Bang chủ, trong lòng nghĩ mình phải nhanh chóng đánh thắng lão đà chủ này thì mới có thể khiến tất cả đệ tử Cái bang kính phục. Nếu như trận này cứ kéo dài càng lâu thì sẽ khiến uy danh của lão bị tổn hại, vì thế lão lập tức ra tay nhanh hơn, các chiêu thức cũng trở nên kỳ quái hơn.
Mặc dù Huyền Vũ nhìn ra được khả năng né tránh của Tề Ninh rất cao minh nhưng vẻ mặt vẫn có chút nặng nề. Bởi vì cho dù Tề Ninh có né tránh giỏi hơn nữa thì cũng vẫn sẽ bị dồn vào thế bị động không thể đánh trả lại đối phương. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ bị tiêu hao thể lực, khi đó nhất định sẽ bị Lục Thương Hạc tìm được cơ hội đánh bại hắn.
Huyển Vũ chợt cau mày khi nhìn thấy Lục Thương Hạc đột nhiên thay đổi chiêu thức, trong lòng lão biết lúc này tình hình của Tề Ninh sẽ càng khốn khó hơn. Nhưng bỗng nhiên chợt thấy Tề Ninh nghiêng người lướt sang bên cạnh Lục Thương Hạc sau đó lập tức đánh một quyền vào vai của lão ta.
Lục Thương Hạc thấy Tề Ninh đã ra chiêu, trong lòng mừng thầm, lão ta lập tức đưa tay trái ra nháy mắt bắt được quả đấm của Tề Ninh. Lão ta đang định vận nội lực âm thần bóp nát tay của Tề Ninh nhưng chẳng ngờ cổ tay hắn bỗng nhiên xoay một vòng sau đó lật tay một cái nắm ngược lại cổ tay trái của lão ta.
Lục Thương Hạc đang đắc ý thì lại không ngờ được cổ tay đối phương có thể linh hoạt thay đổi như thế. Lão thầm giật mình nhưng lão cũng đâu phải dạng vừa, trong nháy mắt Tề Ninh bắt được cổ tay lão thì lão đã lập tức vươn tay phải ra nhưng Tề Ninh cũng đã nhanh tay vươn tay ra nắm lấy tay lão. Hai người đứng trong tư thế tay nắm tay xoắn lấy nhau tựa như hai con rắn cuốn vào nhau. Những người bên dưới nhìn đến hoa cả mắt, nhất thời chẳng thể phân biệt tay ải tay ai nữa.
Tay của Tề Ninh với Lục Thương Hạc cuốn vào nhau, ngươi tiến ta lùi, thay đổi liên tiếp. Hai người liên tục khống chế cổ tay của đối phương nhưng sau đó cũng rất nhanh tránh thoát.
Lục Thương Hạc đương nhiên không biết Lục hợp thần công của Tề Ninh có khả năng hút nội lực của người khác nếu không thì y đã không dám nắm vào mạch của Tề Ninh rồi. Tuy nhiên chính Tề Ninh cũng không nghĩ tới việc dùng Lục hợp thần công lại đi hút nội lực của Lục Thương Hạc.
Lục hợp thần công được bắt nguồn từ trong Ngũ độc cung, Tề Ninh cũng không hiểu tại sao một loại thần công lợi hại như vậy lại thuộc về Ngũ độc công. Trên giang hồ danh tiếng của Ngũ độc công không được tốt cho lắm, những người bên dưới đài đều là những cao thủ đến từ khắp nơi trong thiên hạ. Tề Ninh sợ một khi sử dụng Ngũ độc công sẽ bị người khác nhìn ra rồi rước thêm nhiều phiền toàn không đáng có.
Lúc này bên dưới đài lặng ngắt như tờ, chẳng ai ngờ được lúc đầu Tề Ninh còn liên tục tránh né đòn tấn công của Lục Thương Hạc lúc này lại chuyển thành tấn công ngược lại Lục Thương Hạc.
Bọn Mao Hồ Nhi cũng giật mình, chỉ thấy hai bóng người trên đài chuyển động mỗi lúc một nhanh.
Lúc đầu chỉ là hai bên dùng tay giao đấu giờ này đến cả chân cũng đã được sử dụng rồi, điều đặc biệt là chiêu thức của hai người này đều vô cùng cổ quái.
Lục Thương Hạc có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn Tề Ninh nên đa phần là tấn công mà ít khi phòng thủ. Hai người đã giao đấu liên tục hơn ba mươi bốn mươi chiêu nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.
Sắc mặt Bạch Hổ lúc này vô cùng xấu, lão ta siết chặt cây trượng Bạch Hổ trong tay, hai mắt lóe lên sát khí. Tuy nhiên lúc này đang ở trước mặt bao nhiêu người, lão không thể làm gì được.
Hai người trên đài vẫn tiếp tục tiến tiến lùi lùi. Huyền Vũ ngồi bên dưới có phần căng thẳng, hai mắt hiện rõ vẻ kinh hãi. Chu Tước trưởng lão đứng cạnh Quan Tinh đài cũng phải bật thốt lên ‘Hả?’, trên mặt cũng là vẻ ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
Lục Thương Hạc đánh ta hai chưởng vừa nhanh vừa gấp. Chỉ thấy hai cánh tay của Tề Ninh một trái một phải vẽ ra nửa vòng tròn từ dưới lên trên chặn lại đồng thời nâng hai tay của Lục Thương Hạc lên, lão ta lập tức vận nội công ép xuống. Tuy nhiên lại thấy cổ tay Tề Ninh linh hoạt tựa như hai con rắn cuốn vào nhau tạo thành một chưởng đánh thắng vào ngực Lục Thương Hạc.
Huyền Vũ trưởng lão nhìn thấy chiêu thức kỳ quái này liền lập tức đứng bật dậy. Chu Tước trưởng lão cũng theo bản năng bước lên phía trước một bước.
Lúc này Lục Thương Hạc mới nhận ra vị Vi đà chủ này mới chính thức là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Lúc đầu hắn chỉ cố tình tỏ ra kém cỏi cho mọi người nhìn thôi, thực chất nội công của hắn vô cùng thâm hậu, võ công rất tinh diệu. Công phu này của Tề Ninh lão ta chưa từng thấy bao giờ, đang kinh ngạc thì chợt thấy chưởng của Tề Ninh đánh tới, lão ta lập tức vội vã lui về sau một bước.
Lục Thương Hạc tán thưởng:
- Công phu tốt!
Lúc này Tề Ninh càng đánh càng hăng, hắn cười lạnh nói:
- Tuyệt học của Cái bang làm sao có thể không tốt được! Lục trang chủ hãy xem thêm chiêu này!
Tề Ninh ngả người về phía trước, lòng bàn tay hướng xuống dưới tựa như con dao chém về phía Lục Thương Hạc, lão ta thấy vậy lập tức đưa tay ra bắt lấy nhưng bất ngờ Tề Ninh lại tách hai tay ra thành một trên một dưới. Ngay sau đó tay trái bất ngờ chặt vào bụng Lục Thương Hạc còn tay phải thì chặt vào cổ họng lão.
Chiêu thức này quái cổ quái khiến Lục Thương Hạc bất ngờ không thể tìm được chiêu thức ứng phó vì vậy lão lập tức lùi về sau hai bước. Lúc này lão cảm thấy vô cùng khó tin, mà Tề Ninh lại đã lướt đến áp sát lão, hắn khẽ nói:
- Ngươi chưa từng được nhìn thấy Túy mộng cửu thức bao giờ phải không? Hôm nay ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!
Chu Tước trưởng lão đứng bên dưới lắp bắp nói:
- Đó… đó… là chiêu thức trong Túy mộng cửu thức, làm sao… sao lại có thể thế được?
Chu Tước đứng ở cạnh Quan Tinh đài, vì giật mình cùng khó tin nên giọng nói không được nhỏ cho lắm. Mọi người xung quanh nghe thấy lời này đều kinh ngạc nhìn về phía Chu Tước trưởng lão.
Túy mộng cửu thức là một trong hai tuyệt học của Cái bang. Tuy rằng người được nhìn thấy hai bộ võ công này không nhiều nhưng đại đa số mọi người ở đây đều đã từng nghe nói về chúng. Vừa rồi nghe thấy Chu Tước trưởng lão thốt lên ‘Túy mộng cửu thức’ khiến rất nhiều người kinh ngạc nhìn về phía lôi đài. Bọn họ đều thầm nghĩ chẳng lẽ những chiêu thức mà Lục Thương Hạc đang sử dụng chính là Túy mộng cửu thức sao?
Ấn tượng ban đầu có vai trò rất quan trọng, mọi người ở đây đều biết Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa của Hướng Bách Ảnh mà người này hiện tại rất có khả năng sẽ trở thành tân Bang chủ. Vì thế khi Chu Tước trưởng lão nói đến Túy mộng cửu thức, mọi người liền nghĩ ngay đến Lục Thương Hạc. Bởi vì theo lý thì vị Vi đà chủ kia không phải là Trưởng lão của Cái bang nên đương nhiên không thể nào biết Túy mộng cửu thức được.
Lúc Lục Thương Hạc nghe thấy bốn chữ ‘Túy mộng cửu thức’ trong miệng Tề Ninh liền cảm thấy rùng mình. Đến khi nghe thấy lời nói của Chu Tước trưởng y ở dưới đài thì tóc gáy của y lập tức dựng hết cả lên!
Y đương nhiên biết võ công của mình không phải là Túy mộng cửu thức vì vậy ‘Túy mộng cửu thức’ trong lời của Chu Tước trưởng lão chỉ có thể là nói võ công của Tề Ninh.
Túy mộng cửu thức là tuyệt học của Cái bang, chỉ có Bang chủ mới có tư cách được học. Sau khi chọn được người kế nhiệm Bang chủ, Tứ đại trưởng lão sẽ cùng nhau bàn bạc rồi đưa ra quyết định truyền lại tuyệt học của Cái bang cho tân Bang chủ. Trong thiên hạ này ngoài Bang chủ của Cái bang ra thì không một ai có được bộ võ công Túy mộng cửu thức này. Người này võ công thâm hậu lại còn biết cả Túy mộng cửu thức, điều này khiến Lục Thương Hạc kinh hãi tột độ.
Tề Ninh được Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho năm thức trong Túy mộng cửu thức nhưng thời gian học lại không dài mà gần đây hắn lại bận quá nhiều việc nên không có thời gian để luyện thêm.
Mặc dù hắn đã nắm được tâm pháp của các chiêu thức nhưng khi sử dụng vẫn không được ổn định cho lắm, có một vài chỗ hắn vẫn ngộ ra được.
Nếu đổi lại là Hướng Bách Ảnh thì giờ Lục Thương Hạc đã nằm bẹp rồi.
Tuy vậy nhưng Tề Ninh vẫn có thể đấu ngang cơ với Lục Thương Hạc. Đã thế Tề Ninh lại là người có thiên phú trong khoản học võ nên chẳng mấy chốc hắn đã thích ứng được với các chiêu thức, chân tay cũng trở nên linh hoạt hơn rồi.
Còn Lục Thương Hạc thì phải vất vả lắm mới có thể đánh ngang tay với Túy mộng cửu thức của Tề Ninh. Khi lão biết những chiêu thức cổ quái này chính là Túy mộng cửu thức thì đã bị dọa cho sợ mất mấy cái hồn.
Cao thủ quyết đấu phải chú ý đến tâm trạng, trong khi Tề Ninh càng đánh càng hăng thì Lục Thương Hạc lại càng đánh càng loạn. Có mấy lần Lục Thương Hạc suýt chút nữa thì bị Tề Ninh đánh trúng.
Tề Ninh đương nhiên biết Lục Thương Hạc đang hoảng loạn nên hắn liền giảm bớt công phu quyền cước mà chuyển sang dùng lời nói kích thích:
- Ngươi nghĩ Hướng bang chủ chết thật rồi sao? Thực ra Hướng bang chủ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi đấy! Hôm nay Cổ Long Trung sẽ nơi an táng của ngươi!
Trong lúc giao đấu, giọng nói của hắn không lớn nhưng lại đủ để Lục Thương Hạc nghe thấy rõ từng câu từng chữ.
Lục Thương Hạc lập tức hoảng hốt sợ hãi, chính tay y bày kế hãm hại Hướng Bách Ảnh nhưng kết quả lại không thể lấy được mạng của Hướng Bách Ảnh. Thực ra ngày đêm y đều lo lắng không yên, lúc nào chỉ mong Hướng Bách Ảnh bị thương nặng qua đời.
Thế nhưng lúc này Túy mộng cửu thức lại xuất hiện trước mắt y, đã vậy Tề Ninh còn nói Hướng Bách Ảnh đang đứng gần đó, Lục Thương Hạc bị dọa sợ toát hết cả mồ hôi lạnh.
Nếu như Hướng Bách ẢNh đột nhiên hiện thân, chỉ sợ y không thể có khả năng rời khỏi Cổ Long Trung.
Đang chìm trong tâm trạng khủng bố thì đột nhiên thấy Tề Ninh đánh một chưởng về phía mình, Lục Thương Hạc lập tức giơ tay ra cản lại. Tuy nhiên không ngờ Tề Ninh lại bất chợt giơ chân lên đạp một phát thật mạnh vào bụng Lục Thương Hạc. Một cú đạp này của Tề Ninh đương nhiên là không hề nhẹ chút nào, lực tung ra hoàn toàn là hết sức. Lục Thương Hạc cảm thấy bụng đau dữ dội tựa như nội tạng đã nát bét, y đau đớn ôm bụng lùi về sau liên tiếp mấy bước.
Nội lực của Tề Ninh rất thâm hậu, cú đá này khiến Lục Thương Hạc đau đến không nói nên lời. Cơn đau từ dưới bụng trào ngược lên trên, Lục Thương Hạc cảm giác cổ họng có máu tanh trào lên. Bất ngờ ‘phụt’ một phát, máu tươi phun ra tung tóe.
Mặc dù cú đá này là Tề Ninh cố ý nhưng nếu như Lục Thương Hạc bình tĩnh thì vẫn có thể tránh thoát được thậm chí cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong. Thế nhưng chính vì y có tật giật mình, trong lòng có quỷ lo sợ Hướng Bách Ảnh thực sự đang ở đây. Giống như khi nãy Huyền Vũ trưởng lão bất ngờ xuất hiện nên y cũng lo lắng có thể Hướng Bách Ảnh cũng sẽ như thế. Vì không tập trung vào trận đấu nên Lục Thương Hạc mới bị trúng một cước của Tề Ninh.
Bên dưới lập tức kinh ngạc hô lên, hầu như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồn nhìn lên Quan Tinh đài.
Một trấn đấu vốn tưởng đã biết trước kết quả nhưng ai lại ngờ được Lục Thương Hạc bất ngờ trúng chiêu hộc máu, mọi người đều cảm thấy chuyện này quá ảo diệu.
Lục Thương Hạc liên tục đánh bại hai trưởng lão của Cái bang, điều đó đủ để chứng minh võ công của y vô cùng cao cường, thế nhưng vào lúc này lại bị một đà chủ bình thường đánh cho hộc máu. Nếu như không phải là bọn họ tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin chuyện này là thật.
Trong bầu không khí yên lặng đến chết chóc, Tề Ninh hoàn toàn không hề có ý định dừng tay. Khi Lục Thương Hạc phun ra một ngụm máu thì Tề Ninh đã lướt người xông đến. Hắn liên tục ra chiêu, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, Lục Thương Hạc vì bất ngờ nên không kịp thời đánh trả. ‘Bụp!
Bụp! Bụp!’ Lục Thương Hạc trúng liên tiếp ba chưởng của Tề Ninh, cơ thể bị đánh bay ra ngoài sau đó ‘Rầm’ một phát, rơi xuống Quan Tinh đài.
Bạch Hổ hét lên một tiếng đang định lao lên nhưng sau đó lại bất chợt dừng lại. Sắc mặt lão lúc này không còn xấu bình thường nữa mà chuyển thành xanh mét rồi.
Tề Ninh bước tới gần Lục Thương Hạc, hắn đứng cách y khoảng hai bước, nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, hai tay ôm ngực, khóe miệng liên tục có máu chảy ra. Tề Ninh vô tình cười hì hì sau đó ngồi xổm xuống nói:
- Ta đã nói rồi, hôm nay Cổ Long Trung này sẽ là nơi an táng của ngươi. Hướng bang chủ chẳng qua chỉ là muốn xem xem các ngươi định giở trò quỷ gì nên mới không xuất hiện mà bảo ta lên dạy dỗ ngươi. Ngươi luôn miệng nói mình là huynh đệ kết nghĩa của Hướng bang chủ, ngài ấy đối xử với ngươi chân thành như vậy nhưng ngươi thì đã làm gì nào?
Lục Thương Hạc chịu đựng đau đớn, cắn răng nói:
- Ngươi nói… ngươi nói hắn đang ở đây, vậy thì ngươi hãy bảo hắn ra đây đi!
Lục Thương Hạc mặc dù bại dưới Tề Ninh nhưng y cũng không phải hạng tầm thường. Y biết nếu như lúc này mà thừa nhận mình đã hại chết Hướng Bách Ảnh thì chỉ e những người dưới đài kia sẽ lập tức lao lên đây xé xác mình. Vì thế lão quyết tâm chỉ cần Hướng Bách Ảnh không xuất hiện thì dù thế nào cũng sẽ không nhận.
Nhưng nếu Hướng Bách Ảnh thực sự xuất hiện thì y sẽ nhận lỗi rồi cầu xin Hướng Bách Ảnh tha thứ là được.
Lục Thương Hạc rất hiểu Hướng Bách Ảnh cũng biết thương thế của y vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa Bạch Hổ cũng đã từng nói nếu như Hướng Bách Ảnh sử dụng Nghịch cân kinh khiến kinh mạch nghịch chuyển thì chẳng khác nào là tự sát. Vì vậy đừng nói là nhanh chóng hồi phục, có thể sống được hay không đã là cả một vấn đề rồi.
Cũng chính vì lời nói chắc chắn của Bạch Hổ nên hai người bọn họ vẫn luôn cho rằng Hướng Bách Ảnh tám chín phần mười là đã bị trọng thương chết rồi.
Thậm chỉ để đề phòng Hướng Bách Ảnh có khả năng còn sống hai người còn không ngừng tung tin đồn người của Hắc Liên giáo dịch dung thành Hướng Bách Ảnh. Làm như vậy để khi các thế lực trong giang hồ nhìn thấy Hướng Bách Ảnh sẽ coi đó là người của Hắc Liên giáo rồi tiêu diệt.
Chính vì đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi nên y mới dám đi cùng Bạch Hổ tới đây tranh đoạt vị trí Bang chủ. Nhưng vừa rồi khi nghe Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh đang ở đây Lục Thương Hạc đã bị dọa cho hồn bay phách tán. Tuy nhiên lúc này sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì thấy cho dù Hướng Bách Ảnh có còn sống thì với thương thế nặng như vậy y cũng phải mất ít nhất một năm rưỡi thì may ra mới có thể khôi phục.
Thêm vào đó với tình trạng đó của Hướng Bách Ảnh thì không thể nào lặn lội đường xa từ Tây Xuyên đến tận Tương Dương được.
Y là người xảo quyệt đa đoan đương nhiên không thể bị hai ba câu của Tề Ninh lừa vào tròng.
Chỉ có điều hiện tại y đã không còn lòng dạ nào đi tranh đoạt vị trí Bang chủ nữa, chỉ mong có thể sống sót rời khỏi Cổ Long Trung thôi.
Bỗng nhiên có ba bóng người nhảy vọt lên đài, chính là ba vị Trưởng lão của Cái bang. Bạch Hổ trưởng lão quát lớn:
- Họ Vi kia, lên đài là để luận võ phải biết chừng mực. Ngươi dám ra tay đả thương người khác, đúng là quá to gan!
Tề Ninh đứng lên lườm Bạch Hổ một cái sau đó cười lạnh nói:
- Quyền cước không có mắt, hơn nữa, ban đầu có ai nói không được đả thương người khác đâu?
- To gan!
Sắc mặt Bạch Hổ xám ngoét, lão quát to:
- Ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao? Kể cả Lâu trưởng lão của các ngươi gặp ta cũng không dám vô lễ như vậy.
Huyền Vũ trưởng lão giơ tay lên nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, thôi được rồi, giờ thắng bại đã rõ, Vi đà chủ đã đánh thắng Lục trang chủ, chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Sau đó lão quay sang hỏi Tề Ninh:
- Vừa rồi ngươi đã dùng công phu gì vậy?
Bạch Hổ không đợi Tề Ninh nói đã lập tức chen vào:
- Hắn sử dụng các chiêu thức vô cùng cổ quái, chắc chắn không phải là võ công chính phái. Cái bang chúng ta không thể chứa chấp kẻ tà môn ngoại đạo!
- Tuyệt học của Cái bang mà ngươi lại nói là võ công không chính phái? Nếu như lời này bị Hướng bang chủ cùng các vị Bang chủ đời trước nghe được nhất định sẽ tát vỡ mồm ngươi!
Tề Ninh chỉnh đốn lại y phục, sau đó quay sang mỉm cười nói với Chu Tước trưởng lão:
- Chu Tước trưởng lão, vừa rồi Trưởng lão đã nhận ra bộ võ công này của ta đúng không?
Chu Tước trưởng lão nghi hoặc nói:
- Vi đà chủ, chuyện này không phải là chuyện đùa, bọn ta muốn hỏi ngươi một số vấn đề, ngươi nhất định phải thành thật trả lời, không được giấu giếm bất cứ chuyện gì. Nếu như không có gì bất ngờ thì bọn ta sẽ làm theo đúng như lời đã nói trước đó, lập ngươi lên làm Bang chủ của Cái bang.
- Chu Tước trưởng lão muốn hỏi chuyện gì?
Chu Tước trưởng lão nhìn sang Huyền Vũ trưởng lão, hỏi:
- Huyền Vũ trưởng lão, vừa rồi ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến các chiêu thức của Vi đà chủ, vậy ngươi có phát hiện gì không?
Huyền Vũ gật đầu nói:
- Tuyệt đối không lầm đâu, đó chính là Túy mộng cửu thức!
Trong mắt lão ánh lên tia lạnh lùng, lão hỏi Tề Ninh:
- Vi đà chủ, ngươi đã học được Túy mộng cửu thức từ ai?
Tề Ninh cười nói:
- Nếu như các vị Trưởng lão đều nhận ra đó là Túy mộng cửu thức vậy thì dễ nói chuyện rồi. Về chuyện học từ ai thì còn phải hỏi sao? Trong thiên hạ này ngoài Hướng bang chủ ra thì còn ai biết Túy mộng cửu thức nữa?
Huyền Vũ bước lên một bước, hai mắt sáng lên, hỏi tiếp:
- Hướng bang chủ sao? Ý ngươi là chính Hướng bang chủ đã truyền thụ Túy mộng cửu thức cho ngươi? Vậy Bang chủ đã truyền cho ngươi khi nào?
Tề Ninh nhìn thẳng vào mắt Huyền Vũ trưởng lão, hỏi:
- Các vị Trưởng lão đều biết Hướng bang chủ là người như thế nào đúng không? Thuộc hạ chỉ muốn hỏi các vị một câu, trên đời này có người nào có thể ép Bang chủ làm việc mà người không muốn làm không?
Huyền Vũ cùng Chu Tước liếc mắt nhìn nhau sau đó cả hai cùng lắc đầu.
Bọn họ đương nhiên biết tính cách của Hướng Bách Ảnh. Y là một người phóng khoáng không chịu gò bó nhưng lại rất trầm ổn. Có thể nói bình thường Hướng Bách Ảnh là người khá phóng khoáng nhưng khi gặp phải chuyện lại vô cùng bình tĩnh và ứng biến linh hoạt. Nếu không thì y đã không thể thống lĩnh hơn mười vạn bang chúng Cái bang.
Hướng Bách Ảnh là người có cốt khí, thẳng thắn, với thân phận là Bang chủ Cái bang, cho dù có là triều đình thì cũng phải nể mặty vài phần. Trên đời này làm gì có người nào có thể ép lão làm chuyện mà lão không muốn chứ?
- Túy mộng cửu thức là tuyệt học trấn bang của Cái bang, vì thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay người ngoài, điều này Hướng bang chủ là người hiểu hơn ai hết.
Tề Ninh thở dài nói:
- Nếu như không phải là Hướng bang chủ tự nguyện thì ai có thể ép được người truyền lại Túy mộng cửu thức? Các vị Trưởng lão, không biết còn có giả thuyết nào có sức thuyết phục hơn không?
Chu Tước trưởng lão im lặng suy ngẫm một lát sau đó bất ngờ đặt Chu Tước trượng xuống rồi quỳ xuống cung kính nói:
- Chu Tước trưởng lão của Nam phương thất túc xin tham kiến Bang chủ.
Mặc dù không có nhiều người từng nhìn thấy Túy mộng cửu thức nhưng Tứ đại Trưởng lão Cái bang thì lại khác, bọn họ cũng biết một vài chiêu thức trong đó. Lúc Tề Ninh giao đấu với Lục Thương Hạc rõ ràng đã sử dụng chiêu thức trong Túy mộng cửu thức, cái này bọn họ chắc chắn là không nhìn lầm.
Khi Tề Ninh nói hai câu lúc nãy, Chu Tước trưởng lão lập tức hiểu ra. Nếu như Hướng Bách Ảnh đã truyền lại Túy mộng cửu thức cho Vi đà chủ như vậy chứng tỏ y đã chọn Vi đà chủ là người kế nhiệm Bang chủ. Người mà Hướng Bách Ảnh chọn chắc chắn không phải người tầm thường.
Tề Ninh thấy Chu Tước trưởng lão quỳ xuống liền vội vàng đưa tay ra nâng lão dậy, nói:
- Đợi đã, Chu Tước trưởng lão đừng vội!
Lúc quyết định sử dụng bộ võ công này trong lòng hắn chỉ nghĩ muốn để người của Cái bang tin tưởng mình là người được Hướng Bách Ảnh ủy thác đến đây ngăn cản âm mưu của Lục Thương Hạc cùng Bách Hổ. Hắn hoàn toàn không có suy nghĩ muốn trở thành người kế nhiệm Bang chủ Cái bang.
Huyền Vũ trưởng lão thấy Chu Tước trưởng lão quỳ xuống thì cũng không nói nhiều lập tức quỳ một gối xuống, nói:
- Vi đà chủ được Hướng bang chủ đích thân lựa chọn, chắc chắn phải có chỗ hơn người. Bọn ta xin tuân theo di mệnh của Hướng bang chủ, lập Vi đà chủ lên làm Bang chủ Cái bang.
Chúng đệ tử Cái bang bên dưới đài thấy hai vị Trưởng lão đã quỳ gối xuống trước mặt Tề Ninh liền nghĩ đến giao ước trước đó, hiện tại thắng bại đã rõ, mọi người cũng chẳng còn lời nào để nói. Vì vậy ngay lập tức có rất nhiều người ở dưới đài đều đồng loạt quỳ xuống.
Tề Ninh kéo cánh tay của một vị Trưởng lão, nói:
- Hai vị Trưởng lão mau đứng lên đi, ta ta… không hề có ý định muốn kế nhiệm Bang chủ, chuyện này…
Chu Tước trưởng lão nghiêm mặt nói:
- Vi… Vi bang chủ, Cái bang có quy định của Cái bang! Nếu như Hướng bang chủ đã truyền lại Túy mộng cửu thức cho người, điều đó chứng tỏ Hướng bang chủ đã chọn người làm Bang chủ mới của Cái bang. Hôm nay bất luận Vi bang chủ có muốn làm Bang chủ hay không thì chuyện này cũng không thể thay đổi được.
Bạch Hổ bất ngờ lạnh lùng nói:
- Khoan đã!
Tề Ninh cười lạnh, hắn biết Bạch Hổ chắc chắn không thể nào dễ dàng cho qua chuyện này. Hắn nhìn về phía lão ta rồi cười hỏi:
- Bạch Hổ trưởng lão có điều gì chỉ giáo sao?
- Chỉ giáo thì không dám.
Bạch Hổ lạnh nhạt đáp lời, trên mặt lão hoàn toàn không hề có thái độ tôn kính.
- Ngươi nói Hướng bang chủ đã truyền thụ Túy mộng cửu thức cho ngươi, vậy ta muốn hỏi thời gian là khi nào? Hướng bang chủ bị người ta hãm hại khi tham gia cuộc tấn công núi Thiên Vụ, vậy ngươi đã gặp Hướng bang chủ trước hay là sau trận chiến đó?
Tề Ninh cười hỏi lại:
- Chuyện này thì có liên quan gì?
- Nếu như Hướng bang chủ truyền lại Túy mộng cửu thức cho ngươi trước đó thì không thể có chuyện không có bất cứ tin tức nào về chuyện này.
Bạch Hổ chậm rãi nói:
- Hai vị Chu Tước trưởng lão cùng Huyền Vũ trưởng lão, hai ngươi chắc chắn cũng biết Cái bang chúng ta lựa chọn Bang chủ mặc dù không tuyên bố trước với bên ngoài nhưng Tứ đại Trưởng lão sẽ được biết thậm chí chuyện này còn được bàn bạc với Tứ đại Trưởng lão. Nếu như trước khi tham gia trận chiến ở núi Thiên Vụ, Hướng bang chủ đã quyết định chọn Vi bang chủ làm người kế nhiệm mà khi đó Bang chủ lại đang ở Tây Xuyên, nếu có chuyện này thật thì Bangg chủ chắc chắn phải thông báo với ta một tiếng.
Tề Ninh cười nhạt nói:
- Có thể là vì Hướng bang chủ có chuyện lo lắng nên mới không muốn báo cho Bạch Hổ trưởng lão biết?
- Nói như thế tức là Hướng bang chủ đã truyền thụ võ công cho ngươi trước cuộc tấn công núi Thiên Vụ đúng không?
Bạch Hổ cười lạnh nói:
- Nếu như vậy thì chuyện này lại càng kỳ quặc hơn.
- Kỳ quặc chỗ nào?
Tề Ninh cười nói:
- Ta có nói là thời gian là trước cuộc tấn công đâu. Thế nhưng ta vẫn muốn biết điều kỳ quặc mà Bạch Hổ trưởng lão vừa nói là có ý gì?
Bạch Hổ trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Hướng bang chủ đề bạt Vi đà chủ lên kế nhiệm Bang chủ sao?
Hừ, thứ cho ta nói thẳng, trước đây ta chưa từng nghe thấy tên của ngươi, thậm chí còn chẳng biết Cái bang lại có một người như ngươi tồn tại. Cuộc tấn công núi Thiên Vụ chính là cơ hội để lập công lớn nhưng theo ta được biết thì Vi đà chủ ngươi cũng chẳng lập được công trạng gì. Nếu như Bang chủ thực sự đề bạt ngươi tại sao có một cơ hội tốt như vậy mà lại không mang theo ngươi tới Tây Xuyên? Bang chủ Cái bang chúng ta trước khi nhậm chức đều phải lập được vô số đại công. Năm đó trước khi Hướng bang chủ lên kế nhiệm cũng đã được Bang chủ tiền nhiệm cho rất nhiều cơ hội để lập công.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão nói rất đúng, nếu như đổi lại là ta thì ta cũng nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này. Hắn đưa tay lên gãi đầu mấy cái sau đó nói:
- Chỉ có điều Hướng bang chủ truyền lại võ công cho ta là sau khi diễn ra trận chiến ở núi Thiên Vụ.
Hai đầu lông mày đang nhíu chặt của Bạch Hổ trưởng lão lập tức giãn ra, trong mắt lão ta hiện lên vẻ vui mừng. Lão ta lập tức nói:
- Sau khi Hướng bang chủ xuống núi liền nhận lời mời của Lục trang chủ tới Ảnh Hạc sơn trang.
Ngay sau đó thì bị người của Hắc Liên giáo lừa rồi lọt vào bẫy của bọn chúng, tiếp theo Bang chủ mang trọng thương chạy tới Tân Bình!
Bạch Hổ nhìn Tề Ninh chằm chằm, nói:
- Vi đà chủ, ta rất muốn biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này ngươi đã gặp được Bang chủ vào lúc nào? Túy mộng cửu thức là tuyệt học trấn bang của Cái bang chúng ta, người có võ công cao thâm cũng không thể hai ba ngày là luyện thành. Trong khi đó Hướng bang chủ lại bị thương nặng, lấy đâu nhiều thời gian để truyền lại võ công cho ngươi?
Lão ta dường như đã chộp được tử huyệt của người khác, trong đôi mắt không giấu nổi sự vui sướng.
Thậm chí cả Huyền Vũ trưởng lão cùng Chu Tước trưởng lão cũng phải tỏ vẻ nghi ngờ.
Tề Ninh thở dài hỏi:
- Bạch Hổ trưởng lão nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?
- Ta nghi ngờ võ công của ngươi không phải là do Hướng bang chủ truyền cho.
Bạch Hổ lập tức nói:
- Ngươi chắc chắn đã học bộ võ công này bằng con đường khác.
- Con đường khác?
Tề Ninh bật cười, hỏi:
- Không biết Bạch Hổ trưởng lão cho rằng ta học được bằng con đường nào?
Bạch Hổ cười lạnh nói:
- Cái này thì chỉ có ngươi mới biết. Có khả năng Hướng bang chủ để bí tịch võ công thất lạc ở bên ngoài, ngươi nhặt được liền luyện theo, khả năng này rất lớn.
Chu Tước trưởng lão đứng một bên lập tức phản bác:
- Bạch Hổ trưởng lão không thể nói như vậy được. Hướng bang chủ là người vô cẩn thận, người đã luyện Nghịch cân kinh cùng Túy mộng cửu thức đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần rồi thì làm sao có thể mang theo bí tịch bên người?
Mà cho dù là Bang chủ mang theo bên người thì một thứ quan trọng như thế người làm sao có thể sơ ý để thất lạc được?
- Nói thế cũng đúng, nhưng vẫn có câu ‘mã hữu thất đề’ (* cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ suất).
Hướng bang chủ cũng không phải thần tiên biết đâu người cũng có lúc sơ ý thì sao?
Bạch Hổ không chịu yếu thế nói tiếp:
- Vi đà chủ, ngươi nhặt được Túy mông cửu thức liền tới đây giả mạo là người được Bang chủ đề bạt có đúng không?
Tề Ninh cười lạnh, thầm nghĩ lão già Bạch Hổ này quả nhiên là loại không đâm đầu vào tường thì quyết không quay đầu lại. Lão già này rõ ràng là không được ăn nên mới cố tình đạp người khác để người ta cũng không ăn nổi!
Huyền Vũ cau màu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chắc ngươi cũng biết, trong bí tịch chỉ có các chiêu thức, tâm pháp không được phép ghi lại, đây chính là bang quy. Nếu như Vi bang chủ đúng như ngươi nói thì cũng chỉ học được chiêu thức mà không biết tâm pháp là gì. Nếu như không có tâm pháp thì cho dù có luyện chiêu thức lợi hại hơn nữa cũng không thể thi triển ra được.
Lão liếc mắt nhìn sang phía bên kia liền thấy Lục Thương Hạc đã chống người đứng dậy sau đó đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng.
Lão hỏi:
- Chẳng lẽ Vi đà chủ có thể đánh thắng Lục trang chủ nhờ vào mấy chiêu thức không có tâm pháp sao?
Mặt Bạch Hổ co rúm, môi khẽ giật giật như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói lời nào.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn muốn già mồm át lẽ phải hay sao? Thôi được rồi, ta không muốn đứng đây cãi cọ với các ngươi nữa, là đúng hay sai chỉ cần một người đứng ra làm chứng thì mọi chuyện sẽ rõ.
- Làm chứng?
Bắc Hán giật mình hỏi:
- Là ai?
Tề Ninh quay đầu nhìn Lục Thương Hạc, thấy sắc mặt y rất xấu, hắn cười lạnh sau đó nói gằn từng chữ:
- Có thế nói rõ đúng sai trong chuyện này đương nhiên chỉ có Hướng bang chủ rồi. Chỉ cần có Hướng bang chủ đứng ra làm chứng thì mọi tranh chấp đều sẽ biến mất!
Tề Ninh vừa mới dứt lời, những người đứng trên đài lập tức biến sắc. Ánh mắt Lục Thương Hạc cùng Bạch Hổ hiện rõ vẻ kinh hãi, còn Huyền Vũ trưởng lão thì kinh ngạc. Chu Tước trưởng lão giật mình hỏi:
- Vi bang chủ, người người… người nói Hướng bang chủ có thể làm chứng? Nhưng chẳng phải Hướng bang chủ đã bị hại chết rồi hay sao? Hướng bang chủ làm sao có thể làm chứng được?
Tề Ninh mỉm cười trả lời:
- Người chết không thể làm chứng, người làm chứng tất nhiên phải còn sống! Nếu như Hướng bang chủ đã có thể làm chứng thì đương nhiên là chưa chết!
hương 701: Đến chết vẫn cố kháng cự
Lời nói của Tề Ninh khiến không khí xung quanh như bùng nổ, Bạch Hổ tái mặt lớn tiếng quát:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chính mắt ta cùng Lục trang chủ đã nhìn thấy Hướng bang chủ bị người ta sát hại, chẳng lẽ có thể là giả sao?
Lão có vẻ hoảng loạn nói:
- Đúng rồi, chắc chắn là yêu nghiệt của Hắc Liên giáo đã dịch dung thành Hướng bang chủ! Như vậy…vậy…Tên họ Vi này cũng là người của Hắc Liên giáo!
Hướng Bách Ảnh sống chết không rõ, mặc dù khả năng sống là rất nhỏ nhưng Bạch Hổ vẫn cảm thấy lo lắng.
Giờ lại nghe thấy Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh còn sống, trong lòng càng hoảng loạn hơn.
- Bạch Hổ trưởng lão cho rằng Vi bang chủ là người của Hắc Liên giáo vậy chẳng lẽ Thanh Long trưởng lão cũng là người của Hắc Liên giáo?
Huyền Vũ trưởng lão cười lạnh, nói:
- Vi đà chủ được Thanh Long trưởng lão phái tới đây, chẳng lẽ Thanh Long lại có thể phái một người của Hắc Liên giáo tới tham gia đại hội Thanh Mộc?
Chu Tước trưởng lão cũng tán thành, nói:
- Đúng vậy, Bạch Hổ, ngươi đã từng gặp Hướng bang chủ do người của Hắc Liên giáo dịch dung thành rồi sao? Ngươi đã gặp kẻ đó ở đâu? Bọn chúng dịch dung thành Hướng bang chủ vì mục đích gì? Hay đây chỉ là những lời đồn đại trên giang hồ thôi?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Các vị Trưởng lão không cần tranh cãi! Hướng bang chủ vẫn còn sống nhưng vì thương thế trong người chưa hồi phục cần phải dưỡng thương nên không thể lên núi tham gia đại hội được. Chỉ có điều hiện tại Hướng bang chủ đang ở ngay Tương Dương, ta đã sắp xếp người chăm sóc cho Bang chủ. Nhưng nếu Bạch Hổ trưởng lão không tin thì dù ta có nói gì cũng vô ích, các vị Trưởng lão và các đà chủ cùng ta đi gặp Hướng bang chủ sẽ hiểu.
Chu Tước trưởng lão vui ra mặt, vội hỏi:
- Vi bang chủ vừa nói là Hướng bang chủ hiện tại đang ở Tương Dương sao? Người… người thật sự còn sống? Vậy tốt quá rồi.
- Không đúng!
Huyền Vũ trưởng lão cau mày nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, không phải ngươi đã nói Hướng bang chủ bị kẻ xấu hại chết hơn nữa ngươi và Lục trang chủ còn tận mắt nhìn thấy sao? Thế tại sao giờ Hướng bang chủ lại còn sống?
Mặt Bạch Hổ xanh mét, nói:
- Hắn… hắn nói láo, các ngươi đừng tin lời hắn!
- Vi bang chủ vừa rồi nói rất đúng, hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Chu Tước trưởng lão nghiêm nghị nói:
- Bạch Hổ trưởng lão cùng Lục trang chủ nói Hướng bang chủ đã bị hại chết còn Vi bang chủ lại nói Hướng bang chủ vẫn còn sống. Có câu trăm nghe không bằng mắt thấy, chúng ta không cần thiết phải đôi co ở chỗ này, hiện tại chúng ta hãy cùng các vị đà chủ đi tham kiếm Hướng bang chủ.
Bạch Hổ sợ hãi lùi về sau hai bước sau đó cười lạnh nói:
- Đây rõ ràng là một cái bẫy, ta sẽ không đi cùng các ngươi đâu!
Đúng lúc này Huyền Vũ trưởng lão lại nghiêm nghị nói:
- Lục trang chủ, xin chờ một chút!
Mọi người lập tức nhìn về phía Lục Thương Hạc, thấy y lúc này đang chuẩn bị nhảy khỏi lôi đài.
Khi nghe thấy Huyền Vũ trưởng lão gọi lại y lập tức xoay người hỏi:
- Huyền Vũ trưởng lão có điều gì muốn chỉ giáo?
- Lục trang chủ đang muốn đi đâu vậy?
Lục Thương Hạc cảm thán:
- Lục mỗ tài nghệ không bằng người, Lục mỗ đã bại dưới tay Vi đà chủ vì vậy không còn gì để nói cả.
- Lúc nãy Lục trang chủ có nói mình có thể làm chứng chuyện Hướng bang chủ đã bị sát hại. Nếu như đã là nhân chứng thì đương nhiên cũng phải đi cùng bọn ta đến gặp Hướng bang chủ để làm rõ sự tình.
Huyền Vũ nghiêm mặt, nói:
- Đây là chuyện trọng đại của Cái bang chúng ta, hiện tại lời nói của hai bên không trùng khớp mà chân tướng thì chỉ có một. Chuyện này có liên quan đến sống chết của Bang chủ vì vậy chúng ta nhất định phải tra rõ ra ai là người nói dối!
Lục Thương Hạc lắc đầu nói:
- Võ công của Vi đà chủ vô cùng cao cường, hiện tại Lục mỗ đã bị nội thương nên đành phải đi trước chữa thương. Đợi đến khi thương thế hồi phục Lục mỗ sẽ đi gặp Hướng huynh đệ.
Tề Ninh tuyên bố trước mặt mọi người Hướng Bách Ảnh hiện đang ở Tương Dương đồng thời còn nói sức khỏe của y không được khỏe.
Cả Lục Thương Hạc lẫn Bạch Hổ đều cho rằng hắn đang nói thật nên có tật giật mình. Hai người không ngờ Hướng Bách Ảnh bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết, không những thế còn mang theo cơ thể trọng thương lặn lội đường xa tới tận Tương Dương.
Cả hai đều hiểu nếu như bọn họ thật sự đi gặp Hướng Bách Ảnh thì chắn chắn sẽ không còn mạng để quay lại. Một khi chân tướng bị vạch trần Hướng Bách Ảnh khẳng định không tha cho hai người, cả những người trong Cái bang cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Huyền Vũ trưởng lão cười lạnh, nói:
- Lục trang chủ với Hướng bang chủ là huynh đệ tình thâm, hiện tại có tin Hướng bang chủ còn sống sao ngươi lại không có chút vui mừng nào vậy? Chẳng lẽ Lục trang chủ không muốn đi gặp Hướng bang chủ?
Lục Thương Hạc lập tức nói:
- Lục mỗ đương nhiên là rất vui chỉ là…
Sau đó y đưa tay lên đặt vào ngực, nhăn nhó nói:
- Thương thế của Lục mỗ quá nặng thực sự không thể đi được, phải đợi thêm một hai ngày nữa.
Y cố ý nghiêng ngả thân mình để thể hiện vết thương thực sự rất nặng.
- Lục Thương Hạc!
Giọng của Huyền Vũ trưởng lão trở nên lạnh lẽo.
- Tám năm trước ngươi đã gia nhập vào Cái bang tức là đệ tử của Cái bang. Hiện tại ta lấy thân phận Trưởng lão lệnh cho ngươi phải theo bọn ta đi gặp Hướng bang chủ!
Lục Thương Hạc biến sắc, Bạch Hổ vội nói:
- Huyền Vũ trưởng lão, tên họ Vi kia rõ ràng là đang nói dối, chẳng lẽ ngươi tin lời của hắn? Ta không như ngươi, ta không tin!
Lão ta hừ lạnh rồi xoay người định chuồn nhưng Huyền Vũ trưởng lão chợt lướt lên chặn đường, Huyền Vũ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Những người trên đài nói chuyện không phải là quá to nhưng những người đứng xung quanh gần lôi đài vẫn có thể nghe thấy. Trong khi đó những người đứng đằng xa lại không hiểu đang diễn ra chuyện gì, bọn họ chỉ có thể hỏi người đằng trước.
Bạch Hổ nắm chặt cây trượng Bạch Hổ, cả giận nói:
- Ngươi dám cản đường ta? Ta muốn đi đâu ngươi lấy tư cách gì để hỏi?
Huyền Vũ trưởng lão lạnh lùng quát lớn:
- Người đâu!
Bọn Tào Dương lập tức chạy tới.
Huyền Vũ ra lệnh:
- Bao vây Lục trang chủ cùng Bạch Hổ trưởng lão!
Đám Tào Dương có hơn mười người lập tức nhảy lên Quan Tinh đài, một nửa bao vây Lục Thương Hạc, số còn lại bao vây Bạch Hổ.
Các đà chủ của Tây phương thất túc thấy vậy thì cũng muốn nhảy lên đài. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vũ trưởng lão, đám người sợ hãi đứng im.
Sắc mặt Bạch Hổ rất kém, lão tức giận quá lớn:
- Các ngươi muốn làm gì? Dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ các ngươi không biết bang quy hay sao?
Huyền Vũ trưởng lão lạnh lùng nói:
- Thắng bại đã phân, chúng ta đã giao ước rõ ràng, người nào thắng sẽ trở thành tân Bang chủ. Trước khi xác định Hướng bang chủ vẫn còn sống thì Vi bang chủ chính là Bang chủ của chúng ta. Hiện tại có Vi bang chủ ở đây, ngươi gào thét như vậy còn ra thế thống gì nữa?
Tề Ninh thở dài, nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, Lục trang chủ, chúng ta chỉ muốn đi gặp Hướng bang chủ một lát thôi, hai ngươi lo lắng cái gì? Các ngươi luôn miệng nói Hướng bang chủ bị người ta hại chết, ta thật không hiểu vì sao các ngươi lại phải trù Bang chủ như vậy? Nếu như các ngươi thẳng thắn thật thà thì có gì phải sợ?
Sắc mặt Tề Ninh lạnh lẽo, hắn nhếch mép nói:
- Bạch Hổ, ngươi thật to gan, dám thông đồng với kẻ gian ăn cây táo rào cây sung. Hướng bang chủ muốn ta hỏi ngươi, ngươi có biết tội của mình không?
Bạch Hổ lạnh cả người, lão run rẩy lùi về sau hai bước nhưng xung quanh lão đã bị người bao vây. Tề Ninh bước lên một bước, mắt hắn nhìn thẳng vào Bạch Hổ, nghiêm nghị nói:
- Hiện tại hãy cùng ta đi gặp Hướng bang chủ!
Hai chân Bạch Hổ như nhũn ra nhưng lão ta vẫn cố gắng đứng thẳng, lạnh lùng nói:
- Thì ra là các ngươi đã thông đồng với nhau, mục đích chính là muốn giành chức Bang chủ.
Lão giơ tay lên, trong tay lão là tấm lệnh bài Thanh Mộc.
- Lệnh bài Thanh Mộc đang ở đây, chẳng lẽ lời của ta có thể là giả sao? Hướng bang chủ đã qua đời, các ngươi cố ý tìm một người giả mạo Bang chủ, đừng tưởng có thể gạt được ta!
Mọi người chỉ lạnh lùng nhìn lão, không ai nói lời nào.
Tay cầm lệnh bài của Bạch Hổ khẽ run, trong lòng chột dạ, lão nhìn về phía những người đứng bên dưới rồi lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ Cái bang cùng chư vị bằng hữu giang hồ. Cái bang ta bất hạnh, Hướng bang chủ đã không còn, đám người này không coi ai ra gì liên thủ lại tạo phản. Chúng ta tuyết đối không thể để bọn chúng đạt được mưu đồ. Người đâu! Mau bắt đám phản đồ này lại cho ta!
Bạch Hổ đã có chuẩn bị trước khi đến đại hội Thanh Mộc năm nay, lão ta đã dẫn theo rất nhiều cao thủ tinh anh của Tây phương thất túc đến đây. Đám người này cũng đã phát hiện ra chuyện này có gì đó sai sai nhưng Trưởng lão của bọn họ đã ra lệnh nên tất cả đều phải tuân theo. Trong đó có một số người đã nhảy lên Quan Tinh đài.
Huyền Vũ trưởng lão liếc mắt nhìn đám người đang xông lên, cười lạnh hỏi:
- Các ngươi muốn phải bội lại Cái bang hay sao?
Bạch Hổ cười khẩy nói:
- Là các ngươi thông đồng với nhau hòng đoạt được Cái bang. Ta đã được Hướng bang chủ ủy thác phải bảo vệ Cái bang, vì thế cho dù phải liều cái mạng này ta cũng không để các ngươi làm xằng làm bậy.
Lão ta giơ lệnh bài Thanh Mộc trong tay lên rồi cao giọng nói:
- Mọi người nhìn đây, Thanh Mộc lệnh đang ở trong tay ta, thấy Thanh Mộc lệnh như thấy Bang chủ, kẻ nào vi phạm sẽ quy vào tội làm phản.
Mọi người đứng xung quanh Quan Tinh đài lập tức chen lên hóng hớt. Các nhân sĩ tham gia đại hội nhìn thấy cảnh này thì có chút hả hê, thầm nghĩ xem ra lần này Cái bang xảy ra nội loạn rồi.
Trong bao nhiêu năm qua Cái bang vẫn luôn được coi là bang phái đệ nhất thiên hạ, nếu như lần này nội bộ xảy ra chuyện thực lực của bọn họ chắn chắn sẽ bị suy yếu. Vị trí bang phái đệ nhất thiên hạ bị lung lay sẽ là cơ hội cho các bang phái các leo lên.
Nhưng bọn họ cũng lo lắng nếu như nội bộ Cái bang xảy ra mâu thuẫn trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Vì vậy trong khi các đệ tử Cái bang chen lấn nhau tiến về phía Quan Tinh đài thì nhân sĩ các tông phái lại đều lui về phía sau.
Tề Ninh nhìn thấy cảnh này liền thầm nghĩ, thiên hạ nay chia làm ba cõi, Cái bang cũng vì thế mà bị phân tách ra khắp tứ phương. Nếu như không có một nhân vật văn võ toàn tài trấn áp Cái bang thì chỉ e các vị Trưởng lão đã chia năm xẻ bảy Cái bang ra rồi. Chẳng trách lúc trước Bạch Hổ lại nói Bang chủ mới kế nhiệm sẽ có quyền đề bạt hoặc bãi miễn đà chủ. Nếu không cho dù Bạch Hổ có ngồi lên được vị trí Bang chủ cũng chẳng thể khống chế được toàn bộ Cái bang.
Lục Thương Hạc biết lúc này Bạch Hổ muốn chết một đống còn hơn sống một mình, lão ta đang cố giãy dụa lần cuối cùng. Trong tình huống lúc này hai người quả thực đã không còn đường nào để đi, vì vậy y liền cao giọng nói:
- Các vị, Hướng bang chủ thực sự đã bị hại chết, tuy nhiên giờ Vi đà chủ lại nói Hướng bang chủ vẫn còn sống, đây chắc chắn là một cái bẫy. Trong tay Bạch Hổ trưởng lão có Thanh Mộc lệnh, đây là bằng chứng xác đáng nhất, chẳng lẽ mọi người không tin lời của Bạch Hổ trưởng lão?
Huyền Vũ lập tức phản bác lại:
- So với Túy mộng cửu thức thì Thanh Mộc lệnh dễ lấy được hơn nhiều!
Lục Thương Hạc cười nói:
- Mọi người ở đây có mấy ai được tận mắt thấy Túy mộng cửu thức?
Chỉ có mấy người các ngươi nói võ công của hắn là Túy mộng cửu thức, người khác làm sao mà biết thật giả thế nào?
Y để một tay sau lưng sau đó nói tiếp:
- Có lẽ võ công mà Vi đà chủ vừa sử dụng thực chất không phải là Túy mộng cửu thức!
- Đúng thế.
Bạch Hổ lập tức hùa theo:
- Ta đã từng nhìn thấy Hướng bang chủ sử dụng Túy mộng cửu thức, hoàn toàn không phải là chiêu thức vừa rồi. Đây rõ ràng là âm mưu do các ngươi bày ra.
Chu Tước trưởng lão cau mày nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, Vi bang chủ đã nói rồi, chuyện này ai đúng ai sai chỉ cần đi gặp Hướng bang chủ là có thể biết. Tất cả chúng ta đi cùng nhau, cho dù người kia là Hướng bang chủ giả, chẳng lẽ chúng ta chừng này người hàng trăm con mắt mà không ai nhìn ra sao?
- Đây rõ ràng là âm mưu của các ngươi, ngươi nghĩ ta dễ bị lừa vậy sao?
Bạch Hồ lạnh lùng nói:
- Chuyện Hướng bang chủ sống lại chắc chắn là âm mưu quỷ kế của các ngươi.
Lão ta vừa dứt lời thì trước mắt bỗng lóe lên, một bóng người bất ngờ xông lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Bạch Hổ giật mình, lão hoàn toàn không ngờ sẽ có người đột nhiên tấn công mình, đợi đến khi lão nhấc trượng lên thì đã không kịp nữa rồi, cổ lão đã bị một bàn tay bóp chặt.
Bạch Hổ sợ đến hồn bay phách lạc, lúc này lão mới nhìn rõ người ra tay chính ‘Vi đà chủ’. Cảm nhận được bàn tay của đối phương đang siết chặt cổ mình, lão biết chỉ cần hắn vận nội lực xương cổ của lão lập tức bị bóp nát. Lão không dám nhúc nhích, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Mọi người nhìn thấy cảnh này lập tức kinh hãi, người của Tây phương thất túc gào lên:
- Mau thả Trưởng lão ra!
Ánh mắt của Tề Ninh sắc như dao, hắn lạnh lùng mở miệng:
- Hiện tại ta là Bang chủ của Cái bang, kẻ nào muốn tạo phản thì lên đây!
Hắn nhìn thẳng vào mắt của Bạch hổ, cười lạnh nói:
- Ta có thể hiểu cho việc âm mưu bị bại lộ nên ngươi muốn chối tội nhưng tiếc là ta không muốn chơi trò này với ngươi nữa. Nếu như ngươi vẫn muốn đổi trắng thay đen vậy thì ta sẽ đích thân áp giải ngươi đến trước mặt Hướng bang chủ.
đài
Con ngươi Bạch Hổ co lại, Chu Tước trưởng lão lập tức nói:
- Vi bang chủ, bây giờ chúng ta hãy đi gặp Hướng bang chủ luôn.
Tề Ninh gật đầu, tay hắn vẫn không hề buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Hổ, mở miệng nói:
- Những việc mà ngươi làm cả người và thần đều phẫn nộ, hiện tại ta sẽ giết ngươi sau đó mang đầu của ngươi đi gặp Hướng bang chủ. Đợi đến khi mọi chuyện được tra rõ, sẽ không người nào dám nói một chữ “không”!
Bạch Hổ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tề Ninh liền biết hắn không phải đang nói đùa, trong lòng lại càng hoảng sợ.
Tề Ninh nhìn thấy sự sợ hãi qua ánh mắt của Bạch Hổ, hắn thở dài nói:
- Hướng bang chủ đã quá nhân từ, lúc đến đây, Bang chủ đã nói với ta ngươi dẫu sao cũng là Trưởng lão của Cái bang lại đã gia nhập Cái bang được mấy chục năm, dù không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nói đến đây hắn liền thả lỏng tay.
Trên mặt Bạch Hổ vẫn chưa hết sợ hãi, lão cúi xuống ho khan dữ dội sau đó lui về sau một bước. Lúc này Tề Ninh lại nói tiếp:
- Hướng bang chủ nể tình hai người đã quen nhau nhiều năm nên muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có cần không?
Bạch Hổ vội hỏi:
- Cơ… cơ hội gì?
Lục Thương Hạc nghe lão hỏi vậy lập tức nhíu mày, y biết câu này của Bạch Hổ có vấn đề. Tuy nhiên Bạch Hổ đang trong trạng thái hoảng loạn nên không hề phát hiện ra điều này.
Sắc mặt bọn Huyền Vũ lập tức đen lại.
Bạch Hổ hỏi ‘cơ hội gì’ theo bản năng như vậy chứng tỏ lão ta đã thừa nhận tội ác của mình nên muốn có được cơ hội sống.
Tề Ninh mặt không đổi sắc đặt một tay sau lưng nói:
- Hướng bang chủ biết những chuyện này chắc chắn không phải do một mình ngươi vạch ra. Bang chủ bảo ta nói với ngươi chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật khai hết mọi chuyện thì sẽ chỉ trục xuất ngươi ra khỏi Cái bang, về sau mặc ngươi tự sinh tự diệt, đệ tử Cái bang cũng không được phép tìm ngươi gây phiền toái.
Bạch Hổ vốn cho rằng lần này mình sẽ phải chết ở đây giờ không ngờ lại nghe nói chỉ bị trục xuất ra khỏi Cái bang, đây là điều mà lão ta cầu còn không được. Nhưng trong lòng lão vẫn nghi ngờ, lão ta mưu hại Hướng Bách Ảnh, dựa theo bang quy thì sẽ phải chịu cực hình đến chết, sao Hướng Bách Ảnh lại có thể dễ dàng bỏ qua cho lão ta như vậy? Nhưng lão lại nghĩ lại, lão đã gia nhập Cái bang được mấy chục năm rồi, bình thường Hướng Bách Ảnh cũng có phần tôn trọng lão. Với lại Hướng Bách Ảnh là người khoan dung độ lượng, y rất có khả năng bỏ qua cho lão một lần.
Huống hồ trước mặt mọi người tên họ Vi này có lẽ sẽ không nói dối. Nghĩ đến đây, lão ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nếu như đã có hy vọng sống thì lão cũng không cần lo lắng nữa. Lão ta ngã ngồi xuống đất, thất thanh nói:
- Chuyện…Chuyện này không… không phải chủ ý của ta, ta…ta là bị người khác hãm hại!
Lục Thương Hạc thấy Bạch Hổ ngồi co ro lại một đống dưới đất, trong lòng thầm than ‘không ổn rồi!’, y lạnh lùng nói:
- Bạch Hổ trưởng lão, chúng ta cứ đi gặp Hướng huynh đệ xem đệ ấy có thật là còn sống hay không. Ta không tin trên đời này lại có chuyện hoang đường như thế!
Sự cố chấp của Bạch Hổ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ rồi, vừa nghĩ đến chuyện gặp Hướng Bách Ảnh là lão lại sợ đến hồn phách lên mây. Vào lúc này lão không thèm quan tâm đến Lục Thương Hạc nữa, chỉ run rẩy nói:
- Tất cả đều là do tên họ Lục kia kéo ta vào âm mưu này, ta… - Y có âm mưu gì?
Tề Ninh nhìn thẳng vào Bạch Hổ, hỏi:
- Y bảo ngươi làm gì?
- Hướng bang chủ bị ám hại là… Lão ta còn chưa nói hết câu thì bất chợt có tiếng cười điên cuồng vang lên. Người cười chính là Lục Thương Hạc.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lục Thương Hạc, y chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên bùn nhão không thể xây thành tường được! Bạch Hổ, ngươi là cái đồ thỏ đế vô dụng, ta đã nhìn lầm người rồi!
Lục Thương Hạc đi về phía bên này, các đệ tử Cái bang đều nhìn chằm chằm vào y, y thở dài nói:
- Chuyện đã đến nước này rồi ta cũng chẳng còn gì để chối cãi nữa.
Nếu như các ngươi muốn biết thì ta sẽ nói ra chân tướng nhưng với một điều kiện là các ngươi phải đảm bảo sẽ thả ta đi.
Huyền Vũ cười lạnh nói:
- Cái đó thì còn phải xem ngươi nói cái gì đã!
Lục Thương Hạc cười khổ lắc đầu, y đi đến bên cạnh Bạch Hổ, cảm thán:
- Đúng thế, mọi chuyện đều là âm mưu của ta, Bạch Hổ chỉ nghe theo phân phó của ta, lão ta… Y chỉ thẳng vào Bạch Hổ, cười lạnh nói:
- Lão ta đáng chết!
Khi chữ cuối cùng thoát ra khỏi miệng Lục Thương Hạc như một tia chớp phi thẳng về phía Bạch Hổ, tốc độ của y rất nhanh.
- Không hay rồi!
Tề Ninh quát lên sau đó lập tức phóng người tới, chỉ là võ công của Lục Thương Hạc không phải hạng tầm thường mà mọi người cũng không ai nghĩ y sẽ bất ngờ ra tay như vậy, vì thế tất cả đều không kịp phản ứng. Bạch Hổ giật mình hoàn hồn nhưng hai ngón tay tựa như chủy thủ sắc nhọn của Lục Thương Hạc đã đâm thẳng vào cổ họng của lão.
Trong nháy mắt ngón tay của Lục Thương Hạc đâm vào cổ họng Bạch Hổ, Tề Ninh đã chạy tới đánh một quyền vào vai Lục Thương Hạc, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên. Lục Thương Hạc bị đánh bay ra ngoài rồi rơi xuống sát đường biên lôi đài, y giãy dụa hai cái sau đó miệng phun ra một ngụm máu. Y thản nhiên đưa tay lên lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Bạch Hổ.
Huyện Vũ nhanh nhẹn lao tới chỗ Lục Thương Hạc, lão giơ tay lên để ở trên đỉnh đầu y. Chỉ cần người này có bất cứ động tĩnh nào lão sẽ lập tức đánh một chưởng xuống.
Lúc này mọi người nhìn thấy cổ họng Bạch Hổ có hai lỗ máu, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhìn thương thế này liền biết Lục Thương Hạc đã ra tay tàn nhẫn như thế nào.
Bạch Hổ ‘khặc khặc’ hai tiếng, tay giơ lên không trung như muốn nắm cái gì đó. Cuối cùng cả người đổ ập về phía trước, cơ thể co quắp giật giật mấy cái rồi hoàn toàn bất động.
Những người đứng trên đài chỉ biết há mồn trợn mắt, mọi người không ai dám tin vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt mắt mình.
Trước khi đại hội Thanh Mộc diễn ra, trên giang hồ có một số lời đồn rằng Bạch Hổ rất có khả năng sẽ ngồi lên chức Bang chủ Cái bang.
Chẳng ai ngờ được kết quả lại thành ra thế này, Bạch Hổ trưởng lão máu nhuộm Quan Tinh đài mà điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là chính Lục Thương Hạc ra tay giết lão.
Mọi người đều thấy, Bạch Hổ vì chuyện của Tào Uy nên không thể ngồi lên vị trí Bang chủ. Do đó lão mới làm hết mọi cách để ủng hộ Lục Thương Hạc, từ đây có thể thấy giao tình của hai người rất tốt.
Không ngờ Lục Thương Hạc lại có thể tàn nhẫn ra tay giết chính người đã ủng hộ mình.
Thấy Bạch Hổ đã chết, hai đầu lông mày nhíu chặt của Lục Thương Hạc cuối cùng cũng giãn ra. Đột nhiên y ngửa đầu cười như điên, Huyền Vũ hận không thể đánh cho y một chưởng, lão quát to:
- Ngươi cười cái gì?
Lục Thương Hạc lườm Huyền Vũ một cái nhưng không nói lời nào.
Tề Ninh cau mày nhìn thi thể của Bạch Hổ, hắn biết cổ họng của Bạch Hổ không chỉ bị Lục Thương Hạc đâm thủng mà cả xương cổ cũng đã bị y bẻ gãy. Từ đây có thể thấy công phu của Lục Thương Hạc đáng sợ đến nhường nào. Cho dù có lập tức cữu chữa thì cũng chẳng thể cứu được tính mạng của Bạch Hổ.
Chúng đệ tử Tây phương thất túc thấy Bạch Hổ bị giết thì đều sững sờ trong giây lát, sau đó tất cả đều căm phẫn xông lên, có người lạnh lùng quát:
- Tên học Lục kia tàn nhẫn giết người, chúng ta phải băm thây y ra thành vạn mảnh.
Chu Tước trưởng lão quát lớn:
- Kẻ nào dám làm càn? Bang có bang quy, Vi bang chủ đang ở đây, phải xử lý chuyện này thế nào không đến lượt các ngươi xen vào!
Tề Ninh đã đi đến trước người Lục Thương Hạc, hắn nhìn chằm chằm vào mắt y thì bất ngờ phát hiện y hoàn toàn không hề có vẻ gì là sợ hãi. Trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ, người này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác thế nhưng phải công nhận y rất can đảm.
- Vi đà chủ, Lục mỗ phải chúc mừng ngươi rồi.
Vẻ mặt Lục Thương Hạc hết sức bình tĩnh, y nói:
- Ngươi chỉ cần bịa bừa vài ba câu đã khiến Bạch Hổ sợ mất hồn mất vía. Ta hỏi ngươi, Hướng Bách Ảnh thực chất không hề ở Tương Dương có đúng không?
Tề Ninh lạnh nhạt nói:
- Có ở Tương Dương hay không thì liên quan gì? Ngươi thông đồng với Bạch Hổ ám hại Hướng bang chủ, món nợ này sớm muốn cũng phải trả. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hành vi táng tận lương tâm của các ngươi không cần Hướng bang chủ đến thì cũng đã tự lộ ra rồi.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lục Thương Hạc nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, hỏi:
- Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải là lúc ngươi hỏi ta mà là ta hỏi ngươi. Rốt cuộc thì người đứng sau lưng sai bảo các ngươi mưu hại Hướng bang chủ là ai?
Lục Thương Hạc nhếch mép cười, nói:
- Lục Thương Hạc ta làm việc cần gì phải có người sai khiến?
- Ngươi không có cái lá gan đó.
Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Mặc dù Lục Thương Hạc ngươi không phải loại nhát gan nhưng nếu như không có chỗ dựa vững chắc thì làm sao ngươi dám ra tay với Bang chủ Cái bang?
Lục Thương Hạc ngửa đầu cười nói:
- Ngươi không cần phải hỏi nữa, chắc chắn các ngươi đều biết vì sao ta phải giết Bạch Hổ. Lão ta đúng là đã biết không ít chuyện nhưng mà hiện tại người chết không thể nói. Giờ Bạch Hổ đã chết, các ngươi muốn hỏi cái gì cũng vô dụng.
Tề Ninh đương nhiên biết Lục Thương Hạc giết Bạch Hổ là để diệt khẩu. Mới vừa rồi hắn cũng biết Bạch Hổ có khả năng đã nói những lời không nên nói nên y mới phải tìm cơ hội giết lão ta bịt miệng. Nếu như y đã giết người diệt khẩu điều đó chứng minh y đã quyết định sẽ không mở miệng khai ra bất cứ thông tin nào.
Huyền Vũ cau mày quay sang hỏi Tề Ninh:
- Vi bang chủ, có thật là Hướng bang chủ đang ở Tương Dương không? Bang chủ… thật sự vẫn còn sống sao?
Huyền Vũ là người thông minh, lúc này lão cũng đã hiểu ra, Tề Ninh nói Hướng Bách Ảnh đang ở Tương Dương rất có thể là giả.
Hắn làm như vậy mục đích là để ép Lục Thương Hạc cùng Bạch Hổ tự lòi đuôi cáo ra. Và trên thực tế kế sách này của hắn đã thực sự thành công.
- Chuyện về Hướng bang chủ một lát nữa ta sẽ nói rõ với các ngươi.
Tề Ninh thấy nơi này có nhiều người tình huống phức tạp nên tốt nhất là không nên nhắc tới chuyện sống chết của Hướng Bách Ảnh.
Thấy Tề Ninh nhìn một lượt mọi người xung quanh Huyền Vũ liền hiểu ý của hắn, lão nghiêm giọng ra lệnh:
- Người đâu, mau trói Lục Thương Hạc lại, tạm thời giam giữ.
Sau đó lão bất ngờ đánh một chưởng vào sau gáy của Lục Thương Hạc.
Lục Thương Hạc lập tức bất tỉnh, bọn Tào Dương mang dây thừng đến trói chặt Lục Thương Hạc lại.
Huyền Vũ biết người này vô cùng quan trọng, Bạch Hổ đã chết, khẩu cung chỉ có thể lấy từ chỗ của Lục Thương Hạc. Chuyện này có liên quan đến Cái bang, hiện tại nơi này còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ của các bang phái khác, nếu như thẩm vấn Lục Thương Hạc trước mặt đám người này không thích hợp cho lắm.
Chu Tước trưởng lão xích lại gần Tề Ninh sau đó nói thầm vào tai hắn:
- Vi bang chủ, mặc dù Bạch Hổ đã chết nhưng ở đây lại có khá nhiều người của Tây phương thất túc, thuộc hạ lo lắng bọn họ sẽ làm phản.
Tề Ninh khẽ nói:
- Tất cả các đà chủ tham gia đại hội đều phải ở lại Cổ Long Trung, còn những người khác lập tức xuống núi chờ dưới chân núi.
Hắn dừng lại một lát sau đó lại nói tiếp:
- Đúng rồi, trong phân đà Dực Hỏa Xà của Chu Tước trưởng lão có một vị đường chủ tên là Phương Hoàng, là người đứng đầu thành Hội Trạch, Trưởng lão hãy bảo người này ở lại.
Chu Tước trưởng lão hiểu ý của Tề Ninh, chỉ cần giữ các đà chủ ở lại, những đệ tử bên dưới có muốn vùng lên thì cũng như rắn mất đầu nên bọn họ chắn chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nhiên Tề Ninh lại cố ý muốn giữ Phương Hoàng ở lại làm Chu Tước trưởng lão vô cùng kinh ngạc. Lão thầm nghĩ không biết vì sao Vi bang chủ lại biết Phương Hoàng đã vậy còn cố ý muốn giữ người này ở lại.
Nhưng hiện tại Tề Ninh là Bang chủ, hắn đã phân phó như vậy lão cũng không tiện hỏi nhiều. Chu Tước trưởng lão đi tới biên đài, chắp tay nói:
- Các vị huynh đệ Cái bang cùng các vị bằng hữu giang hồ, bản Bang bất hạnh xảy ra chuyện không hay, ta xin tuyên bố đại hội Thanh Mộc tạm thời kết thúc tại đây. Các vị đà chủ ở lại để thương nghị một số việc quan trong, còn các huynh đệ khác hãy tạm thời xuống núi chờ lệnh, không ai được phép tự tiện rời khỏi. tiên ... 13 21 22 23 24 25 33 73 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ đề trước | Chủ đề Tiếp theo » Thêm / Sửa Tag
đang On
đang On
ode đang
de đang
Bạn cần đăng nhập để bình luận