Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1031: Chim sẻ ở phía sau


Trời vừa tảng sáng, Khổng Sanh đã mơ hồ thấy phía trước có một bóng đen lớn, khi tới gần hơn, trên khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, y quay lại nhìn Giang Mãn Thiên. Sau một đêm vất vả chạy tới chạy lui, Giang Mãn Thiên đã hết sức mệt mỏi, lúc này y đang mơ mơ màng màng. Khổng Sanh cũng không gọi lớn tiếng, mà ghé sát lại, nhẹ giọng nói:
- Lão gia, đã thấy hòn đảo kia rồi.
Lập tức Giang Mãn Thiên phấn chấn hẳn lên, xoay người nhìn về hướng đông bắc. Sắc trời chưa sáng rõ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường viền của bóng đen kia. Giang Mãn Thiên đứng dậy, thấp giọng nói:
- Có nghe trên đảo có động tĩnh gì không?
- Lão gia, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Khổng Sanh thấp giọng nói:
- Trên đảo một tiếng động nhỏ cũng không có.
- Trước kia, để giữ gìn hòn đảo này, ta cũng đã tốn không ít tâm sức.
Giang Mãn Thiên nói:
- Ai cũng nghe nói trên đảo có ma quỷ, cho nên không ai dám tới gần.
Khổng Sanh biết mánh khóe này, chỉ cần lan truyền một số chuyện ly kỳ cổ quái, sẽ khiến nhiều người sợ hãi, thường không dám tới gần.
- Lão gia, binh khí đều được chế tạo từ chỗ này?
Khổng Sanh thấp giọng hỏi.
Giang Mãn Thiên khẽ gật đầu nói:
- Trước đây, khi xây dựng đảo Hải Phượng, ta đã thăm dò một số đảo nhỏ xung quanh nó. Hòn đảo này hoang tàn vắng vẻ, nhưng không ai biết, nó chính là một kho báu, vì có rất nhiều quặng sắt, hơn nữa là loại quặng sắt có chất lượng tốt nhất. Công sức ta bỏ ra cho hòn đảo này, cũng không ít hơn đảo Hải Phượng.
Y vuốt râu nói:
- Bởi vậy ta gọi đảo này là Thiết đảo (Đảo Sắt).
- Thiết đảo?
Giang Mãn Thiên cười lạnh nói:
- Đây là do thủy quân Đông Hải vô năng, cho tới bây giờ, quan binh thủy quân đều chỉ diễu võ dương oai trên chiến thuyền, cho dù đi qua nhiều đảo nhỏ, chúng cũng chỉ ghi thêm một vị trí trên bản đồ, rất ít người lên đảo tìm kiếm. Trừ phi trên đảo có cảnh sắc tươi đẹp, bọn chúng còn có thể lên đảo đi dạo một hồi. Đảo này đầy đá ngầm, từ bên ngoài nhìn vào, giống như một hòn đảo hoang tàn, bọn chúng sẽ không mất thời gian tìm tới làm gì.
Khổng Sanh cười nói:
- Lão gia thực sự là đa mưu túc trí, tuy đảo Hải Phượng không còn, nhưng Thiết đảo vẫn ở trong tay chúng ta.
- Ngươi còn nhớ Nhị lão gia chứ?
Giang Mãn Thiên đột nhiên hỏi.
Khổng Sanh ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Lão gia, chẳng phải bảy năm trước, Nhị lão gia bị bạo bệnh mà mất rồi sao?
Nghĩ ra được điều gì, y nhìn về phía đảo Sắt, khiếp sợ nói:
- Lẽ nào…
- Không sai!
Giang Mãn Thiên thở dài:
- Vì gia tộc chịu khổ, bảy năm trước, nhị lão gia đã tới Thiết đảo.
Y cười khổ nói:
- Quân phủ âm thầm giam thị nhất cử nhất động của chúng ta ở Đông Hải, hòn đảo này phải có một người ta cực kỳ tín nhiệm quản lý, nhưng đồng thời phải có tài năng xuất chúng, suy đi nghĩ lại, năm đó chúng ta chọn Nhị lão gia của các ngươi. Chỉ có điều, nếu như đột nhiên biến mất, tung tích không rõ ràng, tất nhiên sẽ khiến người khác nghi ngờ, bởi vậy cho nên năm đó phải dựng lên vở tuồng đó. Muốn gạt quan phủ và Đạm Đài Chích Lân, thật sự là việc rất dễ dàng!
- Thì ra là thế.
Mấy tên hộ vệ vô cùng kinh ngạc.
Khổng Sanh thấp giọng hỏi:
- Lão gia, những năm gần đây, Nhị lão gia vẫn ở trên Thiết đảo?
Giang Mãn Thiên gật đầu nói:
- Không sai, hắn chịu khổ, chính là vì mong có một ngày Giang gia có thể Đông Sơn tái khởi.
Y thở dài:
- Hôm nay đảo Hải Phượng bị mất đi, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.
Mấy người tăng tốc độ cheo thuyền, chèo tới gần Thiết đảo. Hòn đảo này nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng muốn tới nơi, phải mất không ít thời gian, thật vất vả mới tới được gần bờ. Ánh bình minh đã bắt đầu xuất hiện, mấy tên hộ vệ nhảy khỏi thuyền, kéo thuyền nhỏ lên bãi biển, lúc này Giang Mãn Thiên mới rời thuyền, căn dặn:
- Tìm một chỗ giấu thuyền trước đã!
Ba tên hộ vệ gật đầu vâng dạ, Khổng Sanh đứng ở phía trước, túm sợi dây kéo thuyền, hai người kia đẩy ở phía sau. Đẩy được một đoạn ngắn, đột nhiên một tên hộ vệ nói:
- Lão gia, chiếc thuyền này có vấn đề!
Giang Mãn Thiên quay đầu lại, nhíu mày hỏi:
- Làm sao vậy?
Hai tên hộ vệ ở phía sau lui về phía sau hai bước, nhìn dưới mặt cát, lại đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía Giang Mãn Thiên, trên khuôn mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Khổng Sanh biết chuyện không ổn, vội buông sợi dây xuống, chạy tới đuôi thuyền, lúc này y mới phát hiện, khi thuyền được kéo đi, để lại vết hằn trên cát. Tuy nhiên điều đáng nói là, trên vết hằn, lại có một vệt dài đen như mực. Lúc này Giang Mãn Thiên cũng đi tới, nhíu mày ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào vết hằn đen thui kia, để trước mũi hít rồi hỏi:
- Mực này từ đâu ra?
- Mực?
Khổng Sanh sửng sốt, nhìn kỹ đáy thuyền, rồi chợt kêu lên thất thanh:
- Lão gia, không ổn rồi, chiếc thuyền này…!
Cũng không chờ Giang Mãn Thiên nói, Khổng Sanh đã bảo:
- Mau lật thuyền lại!
Y đích thân bước tới, hai người kia cũng biết có chuyện không ổn, vội vàng bước tới lật chiếc chuyền nhỏ lại, đáy thuyền hiện ra. Nhìn thấy đáy thuyền, Khổng Sanh hoảng sợ nói:
- Chiếc thuyền này…đã đã có người động tay động chân vào rồi! Đáy thuyền được lắp thêm một lớp nữa!
Giang Mãn Thiên đi tới bên cạnh thuyền, nhìn thấy quả thật đáy thuyền được lắp thêm một lớp đáy thứ hai. Y xoay người lại, rút bội đao bên hông một tên hộ vệ, mặt đanh lại, dùng mũi đao cạy đáy thuyền, mùi mực viết lập tức nồng nặc tỏa ra, phía dưới đáy thuyền, là từng tảng lớn đen thui, dính bết như hồ. Vừa liếc nhìn, Giang Mãn Thiên đã biết đó là thứ gì, tay chân chợt mềm nhũn, lẩm bẩm nói:
- Đó là tảng mực!
Thì ra giữa đáy thuyền cũ và đáy thuyền mới, được nhét đầy những tảng mực. Mực gặp nước tan ra, cho nên trên bờ biển để lại vết mực đen thui, mà lúc này, những tảng mực giữa hai lớp ván, đã không còn nhiều.
Giang Mãn Thiên xoay người, chạy tới bờ biển như phát rồ. Y chạy thẳng xuống nước, lúc này mới nhìn thấy, quả nhiên trên mặt biển có một vệt rất dài màu đen, hiển nhiên là khi thuyền đi tới, mực từ đáy thuyền gặp nước biển tan ra, để lại một vệt đen rất dài trên biển.
Tối hôm qua, lúc bọn Giang Mãn Thiên xuống biển, trời tối đen, cho dù Giang Mãn Thiên hành sự rất cẩn thận, cũng không ngờ có người động tay động chân vào đáy thuyền.
Đương nhiên Giang Mãn Thiên biết điều này có nghĩa là gì. Y ngẩng lên nhìn ra xa, lúc này không nhìn thấy gì trên mặt biển, lập tức xoay người lại, kêu lên:
- Mau gọi Nhị lão gia, chỗ này không thể ở được nữa, mau rời khỏi!
Y chạy như điên lên đảo, lúc này đã nhìn thấy từ sau vách đá dốc đứng trước mặt, có một đám người chạy tới. Người đi đầu mặc áo gấm, thoạt nhìn trẻ hơn Giang Mãn Thiên mấy tuổi. Trên mặt người nọ thoáng hiện nét cười, lớn tiếng nói:
- Đại ca, sao đại ca lại tới đây? Vừa nghe nói có người lên đảo, tiểu đệ còn tưởng rằng…
- Mau lên đi!
Giang Mãn Thiên không để người kia nói xong, đã lớn tiếng nói:
- Chỗ này không thể ở lại được nữa, quan binh sắp đánh tới rồi!
Người kia vẻ mặt mờ mịt, Giang Mãn Thiên đã chạy tới trước mắt y, thở hổn hển nói:
- Chúng ta trúng kế rồi, đảo Hải Phượng đã bị quan binh chiếm, bọn họ sẽ lập tức đánh tới Thiết đảo! Đội thuyền của các ngươi ở đâu? Lập tức xuống biển ngay, chúng ta…chúng ta đi tới Đông Tề!
- Đại ca, đại ca bình tĩnh trước đã.
Vẻ mặt nghiêm nghị, người nọ nói:
- Đảo Hải Phượng bị chiếm? Sao lại có thể như thế? Quan binh làm sao biết Thiết đảo?
- Không kịp giải thích đâu!
Giang Mãn Thiên cười khổ nói:
- Là do vi huynh quá khinh địch, bây giờ bại trong tay họ Tề rồi!
- Họ Tề?
Người nọ nghi hoặc hỏi:
- Họ Tề nào? Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhing thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Mãn Thiên, người nọ vội nói:
- Đại ca đừng gấp gáp. Thuyền ở góc đông nam của đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống biển, chúng ta thu thập một chút đã!
- Không kịp đâu!
Giang Mãn Thiên quay đầu lại, nhìn ra khơi phía tây nam:
- Chỉ cần người còn, không sợ không có cơ hội!
- Thế nhưng…thế nhưng trên đảo còn rất nhiều binh khí đã chế tạo xong, rồi còn vàng bạc tích trữ, chẳng lẽ…chẳng lẽ đều bỏ lại chỗ này?
Người nọ hoảng sợ.
- Lão gia, bọn chúng tới rồi!
Giang Mãn Thiên còn chưa kịp trả lời, ở bên kia, Khổng Sanh đã kêu lên, khiến tâm trạng Giang Mãn Thiên chùng xuống. Y nhìn ra ngoài khơi, tuy nhìn thấy cũng không rõ ràng lắm, những vẫn thấy được, trên đường chân trời, xuất hiện mấy bóng đen. Mấy bóng đen đó, giống như những đám mây đen xuất hiện trước một cơn mưa xối xả, đang nhanh chóng lao về phía này. Khóe mắt Giang Mãn Thiên co rút, chỉ cảm thấy một chút sức lực còn sót lại, đến lúc này cũng hoàn toàn tan biến. Y lẩm bẩm nói:
- Đi không được nữa rồi, đi không được nữa rồi!
Tề Ninh đứng trước mũi thuyền, ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt điềm tĩnh của hắn, tay áo phất phơ, hắn biết là Giang Mãn Thiên thật sự không thể trốn thoát được rồi.
Sau khi đội thuyền của Giang gia bỏ chạy, Tân Tứ liền muốn dẫn đội thuyền truy kích, nhưng Tề Ninh ngăn lại. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Tân Tứ và Tề Ninh chia binh làm hai đường, quả thật đã diễn cho Giang Mãn Thiên xem một vở tuồng dương đông kích tây rất khéo.
Tề Ninh biết đội thuyền của Giang gia đi về phía nam, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của thủy quân Đông Hải, để thủy quân Đông Hải nhằm vào đội thuyền của Giang gia, nhưng Giang Mãn Thiên tuyệt đối không có khả năng đi theo đội thuyền về phía nam.
Giang gia vạch kế hoạch nhiều năm tại Đông Hải, bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực, đối với Giang Mãn Thiên, đảo Hải Phượng giống như là tính mạng của y, Giang Mãn Thiên không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được ngay, càng không thể làm được cái việc vứt bỏ tất cả lại, chạy trốn tới Nam Dương.
Chỉ cần có một tia hy vọng, Giang Mãn Thiên cũng sẽ níu kéo, tuyệt đối không thể để tất cả những gì mình tốn bao nhiêu công sức gầy dựng, trôi tuột đi như nước chảy về đông.
Tề Ninh biết nhất định Giang Mãn Thiên sẽ lên đảo Hải Phượng.
Hắc Hổ Sa Mạc Nham Bách đã tốn mấy năm thời gian, đích thân mạo hiểm, tìm hiểu rõ ràng hệ thống đường ngầm trên đảo Hải Phượng. Đối với Tề Ninh, tấm bản đồ của Hắc Hổ Sa, còn giá trị hơn mấy vạn đại quân. Cổ nhân nói rất đúng, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng, không những Tề Ninh biết bí ẩn của đảo Hải Phượng, mà còn nắm rõ cơ quan được lắp đặt ở các đường ngầm trên đảo như trong lòng bàn tay. Trong khi đó, Giang Mãn Thiên hoàn toàn không biết là Tề Ninh đã biết những bí mật này và trong tình thế tin tức của Giang Mãn Thiên hoàn toàn không chính xác, việc Tề Ninh muốn chiếm đảo Hải Phượng, thực sự không khó.
Nhưng mục đích của hắn, không chỉ là một mình đảo Hải Phượng.
Lần trước, khi Giang Dịch Thủy trở về bến, đã diễn tuồng “cháy tàu” cho hắn xem, từ đó Tề Ninh biết được, mánh khóe đó chỉ để che mắt người khác, hai chiếc thuyền đó chở binh khí đến đảo Hải Phượng để cất giấu. Đảo Hải Phượng là một kho binh khí khổng lồ, nhưng Tề Ninh muốn biết nơi chế tạo binh khí đặt ở đâu.
Hắn biết, nhất định là nơi chế tạo binh khí được giữ bí mật cao độ, ngoại trừ mấy người Giang Mãn Thiên, người biết đến cũng không nhiều. Hắn phỏng đoán, rất có thể xưởng chế tạo binh khí nằm trên một hòn đảo nhỏ nào đó, nhưng trên biển có cả nghìn đảo lớn nhỏ, muốn tìm từng đảo, thì không biết phải tìm tới năm nào. Hơn nữa, nếu như nơi chế tạo binh khí được che giấu rất kỹ, rất có thể dù có lên đảo, cũng không thể phát hiện ra.
Muốn tìm đến nơi chế tạo binh khí, chỉ có thể lợi dụng Giang Mãn Thiên dẫn đường.


Lúc này Giang nhị gia cũng đã biết đại sự không ổn, y nghiến răng, căm hận nói:
- Đại ca, bọn chúng đánh tới thì thế nào? Chúng ta một trận cá chết lưới rách với bọn chúng, trên đảo có binh khí, còn có mấy trăm người!
- Những người đó có thể liều mạng với quan binh sao?
Giang Mãn Thiên thở dài:
- Thuộc hạ có thể thật sự liều mạng của chúng ta, chỉ có mười mấy người, không hơn. Những người khác oán hận chúng ta, vào lúc chúng ta nguy nan, làm sao họ có thể giúp chúng ta? Ngươi có biết vì sao đảo Hải Phượng rơi vào tay giặc nhanh như vậy không? Chính vì rất nhiều người vừa nhìn thấy quan binh, đã lập tức trở giáo!
Lúc này, biết đại thế đã mất, mặt Giang Mãn Thiên xám như tro tàn.
Giang nhị gia rút đao cầm nơi tay, cười lạnh nói:
- Coi như chỉ có mười mấy người thì sao? Giết một tên, hòa vốn, giết hai tên, lãi một tên. Đại ca, chúng ta và Sở quốc không đội trời chung, năm xưa, để Đông Sơn tái khởi, người một nhà chúng ta đã giết hại lẫn nhau, là vì một ngày nào đó có thể báo thù rửa hận, hôm nay đã tới tình trạng này, thì cũng không còn gì để nói, cùng lắm thì chết mà thôi!
Hướng về phía mọi người, y lớn tiếng nói:
- Lui vào hang, chúng ta sẽ chiến đấu tới cùng với bọn chúng!
Lúc này, tiếng kèn từ ngoài khơi vọng tới, ban đầu là từ phía tây nam, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng kèn cũng từ các hướng khác truyền tới. Giang Mãn Thiên cũng không quay lại nhìn, nhưng những người khác đều nhìn về phía xa xa, thấy đội thuyền đang tiến về bên này từ hai phía.
Giang nhị gia xoay người định đi, nhưng tay bị kéo lại, y quay đầu lại nhìn, thấy Giang Mãn Thiên đang kéo tay mình, y nhíu mày nói:
- Đại ca, huynh…?
- Chuyện đã tới nông nỗi này, không cần phải vùng vẫy làm gì nữa.
Giang Mãn Thiên thản nhiên nói:
- Chúng ta đã rơi vào bước đường cùng, cần gì phải phí hơi sức?
Mặt mày tái nhợt, Giang nhị gia than thở:
- Lẽ nào tâm huyết mấy chục năm của chúng ta, bị mất vào lúc này? Giang gia cứ như vậy mà kết thúc?
Vẻ mặt trầm xuống, Giang Mãn Thiên cười lạnh nói:
- Chúng ta chết, cũng không có nghĩa là Giang gia kết thúc. Ngươi đừng quên, Tùy Vân còn sống, chỉ cần Giang gia chúng ta có một người còn sống, không thể nói là đã kết thúc!
Giang nhị gia ngửa mặt lên trời than thở:
- Chỉ mong Tùy Vân có thể nằm gai nếm mật, một ngày nào đó có thể báo thù cho chúng ta, phục hưng Giang gia Đông Hải.
Chiến thuyền của thủy quân Đông Hải rẽ sóng mà đi, trước ánh mắt chăm chú của bọn Giang Mãn Thiên, khi còn cách bờ biển một quãng, liền ngừng lại. Chiến thuyền khác với thuyền nhỏ bình thường, độ ngậm nước phải sâu, nếu tới quá gần bờ, sẽ rất dễ mắc cạn. Hơn nữa, vùng phụ cận loại đảo nhỏ này, nói không chừng có đá ngầm nằm dưới mặt nước, nếu va phải đá ngầm, thuyền sẽ bị hư hỏng nặng.
Chiến thuyền dừng lại, rất nhanh sau đó, thuyền nhỏ từ hai bên chiến thuyền được thả xuống. Thủy binh nhảy lên thuyền nhỏ, nhanh chóng tới gần bờ, từ trên thuyền nhỏ, bọn họ nhảy xuống, cấp tốc bao vây bọn Giang Mãn Thiên.
Lúc này Giang Mãn Thiên đã sửa sang lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh, thong dong, cũng không nhìn đám binh sĩ kia. Sau khi lên bờ, trăm tên thủy binh cầm mâu, cầm đao, vây quanh đám Giang Mãn Thiên. Bọn Khổng Sanh biết đã cùng đường mạt lộ, nhưng vẫn cầm đao trên tay, bảo vệ Giang Mãn Thiên.
Giang Mãn Thiên chăm chú nhìn về phía bờ biển bên kia, rốt cuộc đã nhìn thấy Tề Ninh đang đứng trên một chiếc thuyền nhỏ tiến vào bờ.
Tề Ninh mặc áo gấm, sau khi lên bờ, hắn đi lửng thửng như du ngoạn, đám Ngô Đạt Lâm hộ vệ xung quanh. Tề Ninh vừa nhìn ra xa, vừa nói chuyện với đám Ngô Đạt Lâm, cười nói vui vẻ.
Chờ Tề Ninh tới gần, đám thủy binh đang bao vây Giang Mãn Thiên lập tức tránh đường, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, thong thả đi tới.
Giang Mãn Thiên mỉm cười, chắp tay nói:
- Cẩm Y hầu, Giang mỗ chờ ở chỗ này đã lâu.
Tề Ninh cũng không đáp lễ, chỉ cười nói:
- Bổn hầu biết Giang tiên sinh không chào đón ta tới đây, chỉ là vì chức trách, phải lên đảo xem một chút, xin Giang tiên sinh đừng trách cứ.
- Họ Tề kia, ngươi đừng làm bộ làm tịch ở chỗ này nữa!
Đứng ở phía sau Giang Mãn Thiên, Giang nhị gia cười lạnh nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, chúng ta cũng không có gì để nói.
Tề Ninh thở dài:
- Giang tiên sinh biến nơi này thành một xưởng chế tạo binh khí, thực lòng mà nói, ta rất kính phục. Nhiều năm như vậy trôi qua, Giang tiên sinh tích trữ số lượng lớn binh khí và tài sản trước mũi thủy quân Đông Hải, mà cả quan phủ địa phương và triều đình đều không hay biết gì cả, vẫn cho rằng Giang tiên sinh là một người làm ăn chân chính. Thủ đoạn che giấu của ngươi, thực sự khiến ta phải thán phục.
- Có thể khiến Cẩm Y hầu thán phục, xem ra Giang mỗ làm được cũng không tệ.
Giang Mãn Thiên mỉm cười nói:
- Chỉ có điều, Cẩm Y hầu thực sự không hứng thú lắm, cho nên không để ta diễn cho xong vở kịch hay này.
- Giang tiên sinh nói “vở kịch hay”, hẳn là chỉ việc liên thủ với Thẩm Lương Thu, định biến Đông Hải thành nơi độc lập?
Tề Ninh cười nhẹ:
- Nói thật nhé, nếu không vì Đạm Đài đại đô đốc đột nhiên bị hại, có lẽ các ngươi thực sự có thể khiến triều đình chấn động.
- Đạm Đài Chích Lân bị giết là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn, đó là vì ngươi xuất hiện ở Đông Hải.
Lúc này Giang Mãn Thiên lại có vẻ rất bình tĩnh:
- Nếu như đổi lại là người khác, thủ đoạn của Thẩm Lương Thu chưa chắc đã bị điều tra ra.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Ta nghĩ đây là Giang tiên sinh đang khen ta!
Giơ tay lên, hắn nói:
- Ở đây lắm đao thương, khiến người ta không thoải mái, Giang tiên sinh là một người nho nhã, đối mặt với với nhiều đao thương như vậy, chỉ e là trong lòng không thoải mái.
Hắn chỉ về phía bờ biển, cười nói:
- Biển rộng mênh mông, ngày xuân ấm áp, Giang tiên sinh có muốn cùng bổn hầu ngắm biển không?
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, thầm nghĩ hôm nay đôi bên đối chọi lẫn nhau, điều tiểu Hầu gia nên làm là hạ lệnh bắt Giang Mãn Thiên lại, nhưng không ngờ hắn lại mời Giang Mãn Thiên ngắm biển, mọi người đều hoang mang, thực sự không biết tiểu Hầu gia muốn làm trò gì, nhưng không ai dám lên tiếng.
Giang Mãn Thiên cũng hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu nói:
- Cẩm Y hầu có nhã hứng như vậy, đương nhiên Giang mỗ sẽ cùng đi.
Y khoát tay, cuốn tay áo, chắp hai tay sau lưng, ung dung đi tới.
Tề Ninh xoay người, định đi tới bờ biển, Ngô Đạt Lâm lo lắng nói:
- Hầu gia...!
Tề Ninh mỉm cười với Ngô Đạt Lâm, cũng không nói nhiều, đi thẳng tới bãi biển. Lúc này, mặt trời đã mọc, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt biển, sóng biển lấp lánh, một làn gió thổi tới, mang theo mùi vị của biển khơi. Tề Ninh nghếch mũi ngửi, dáng vẻ rất hưởng thụ. Đi bên cạnh Tề Ninh, hơi lùi ra sau một chút, Giang Mãn Thiên liếc nhìn Tề Ninh, còn chưa kịp mở miệng, Tề Ninh đã nói:
- Giang gia Đông Hải là thế gia trăm năm, phát triển đông đúc, thân là trưởng tộc, trọng trách mà Giang tiên sinh gánh vác, hẳn là rất nặng?
Ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, nhưng Giang Mãn Thiên vẫn thản nhiên nói:
- Cẩm Y hầu gánh vác hưng suy của Cẩm Y Tề gia, gánh nặng trên vai, dường như còn nặng hơn ta!
- Nói hay lắm.
Tề Ninh lại cười nói:
- Nói chuyện với một người thú vị như Giang tiên sinh, không cảm thấy buồn tẻ!
Giang Mãn Thiên nhìn người thanh niên chưa tới hai mươi tuổi này, trong đầu nảy sinh một cảm giác khác thường, rằng mình đang nói chuyện với một người đã ngoài năm mươi tuổi, trải qua nhiều tang thương, tâm tư thâm trầm, chứ không phải là một thanh niên trẻ tuổi.
Hơn nữa, người thanh niên này lão luyện chín chắn, lời lẽ hoàn toàn không mang lại cảm giác non nớt, mà ngược lại, là của một tay cáo già.
- Biển rộng mênh mông, lúc này đang gió yên sóng lặng, nhưng sóng to gió lớn sẽ nổi lên bất cứ lúc nào.
Tề Ninh nhìn ra ngoài khơi, chậm rãi nói.
- Bất luận là gió yên sóng lặng, hay là sóng to gió lớn, đều có dấu vết để theo. Vả lại, có câu nói rất hay, đó là không có gió làm sao có sóng, bọt sóng cuồn cuộn, luôn có thể tìm được nguyên do của nó.
Giang Mãn Thiên lắng nghe, cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
- Cẩm Y hầu muốn nói cái gì?
- Giang gia phát triển hơn trăm năm ở Đông Hải, nếu như hôm nay bị tiêu diệt, hẳn là Giang tiên sinh cảm thấy rất đáng tiếc.
Tề Ninh thở dài:
- Giang tam thiếu dẫn đội thuyền xuôi nam, nhưng bọn họ đi không được xa, chỉ cần nhìn thấy thủy quân Đông Hải không truy đuổi nữa, thì không bao lâu sau, bọn họ phải cập bến bổ sung vật tư.
Quay đầu lại nhìn Giang Mãn Thiên, Tề Ninh mỉm cười:
- Giang tiên sinh nghĩ bọn họ sẽ cập bến chỗ nào để bổ sung?
Tâm trạng Giang Mãn Thiên chùng xuống.
- Ngoại trừ đảo Hải Phượng, còn có đảo này.
Tề Ninh mỉm cười:
- Giang tam thiếu sẽ không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn, hai hòn đảo này đều đã bị quan binh khống chế, bọn họ muốn bổ sung vật tư, chỉ có thể ghé vào hai hòn đảo này. Hẳn là Giang tiên sinh đã nghe chuyện ôm cây đợi thỏ rồi chứ?
Giang Mãn Thiên cười lạnh nói:
- Chuyện đã tới nông nỗi này, kế tiếp sẽ như thế nào, ta cũng không quản được nữa.
- Ngươi sai rồi!
Tề Ninh xoay người lại, đối mặt với Giang Mãn Thiên:
- Giang gia có thể không bị diệt, người là người làm ăn, ta có thể cùng ngươi thực hiện một giao dịch, hơn nữa, ta tin rằng ngươi biết nên lựa chọn như thế nào.
- Giao dịch?
- Lần này Giang gia các ngươi mưu phản, sẽ liên lụy tới rất nhiều người.
Tề Ninh thở dài:
- Bất luận là Giang gia các ngươi, hoặc là hai nhà Lư, Trần, một khi liên quan tới mưu phản, rốt cuộc sẽ phải trả một cái giá rất đắt, ngươi càng hiểu rõ điều đó hơn ta. Năm xưa, để ổn định tình hình Đông Hải, triều đình chấp thuận bản tấu của Kim Đao hầu, mở cho ba gia tộc các ngươi một con đường, chẳng qua là muốn lợi dụng ba nhà các ngươi ổn định cục diện ở Đông Hải, các ngươi, quả thật đã giúp triều đình làm được điều này.
Giang Mãn Thiên cười lạnh nói:
- Chim hết thì cung cũng bị cất đi!
- Đây là ngươi tự buồn, tự than thở?
Tề Ninh cười nói:
- Chim chưa hết, hơn nữa ngươi cũng không phải là cung tốt. Năm xưa tất nhiên triều đình lợi dụng các ngươi, nhưng các ngươi cũng lợi dụng lại triều đình rồi! Các ngươi lợi dụng triều đình để tiếp tục sống chờ cơ hội, thậm chí lợi dụng sự ban ơn của triều đình năm đó đối với các ngươi, ngấm ngầm tích góp thực lực, chờ ngày Đông Sơn tái khởi!
- Đông Hải vốn không phải là lãnh thổ của Sở quốc.
Giang Mãn Thiên cười lạnh nói:
- Sở quốc cướp tất cả mọi thứ của chúng ta, đương nhiên chúng ta muốn lấy lại.
- Nhưng lẽ phải không nằm ở nhân tâm, mà nằm ở thực lực!
Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Giang Mãn Thiên:
- Giang tiên sinh tang thương nửa cuộc đời, đạo lý ấy, hẳn là tiên sinh càng hiểu rõ hơn ta. Nắm đấm của Sở quốc cứng hơn, các ngươi không đủ sức chống lại, chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Nhiều năm trôi qua, Sở quốc vẫn không yên tâm đối với Đông Hải, đơn giản là bởi vì còn sự tồn tại của ba đại gia tộc các ngươi. Các ngươi ăn sâu bén rễ tại Đông Hải, trừ phi nhổ cỏ tận gốc đối với các ngươi, bằng không triều đình chỉ có thể luôn cảnh giác đối với Đông Hải. Nhưng năm xưa, các ngươi chủ động quy hàng, hơn nữa biểu hiện rất tích cực, hôm nay thiên hạ chưa hoàn toàn ổn định, nếu như tùy tiện hạ thủ đối với các ngươi, khó tránh khỏi bị người trong thiên hạ lên án!
Giang Mãn Thiên thở dài:
- Ngươi thực sự không giống một thanh niên trẻ tuổi!
- Bây giờ các ngươi đã lộ mặt, ngươi nghĩ triều đình sẽ bỏ qua cơ hội này sao?
Tề Ninh thở dài:
- Trước khi đánh cược ván này, tất nhiên ngươi đã biết, một khi bị thua, sẽ là thây chất thành núi, máu chảy thành sông!
- Cẩm Y hầu, giao dịch mà ngươi nói, rốt cuộc là cái gì? Thứ lỗi cho Giang mỗ ngu dốt, đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ!
- Rất đơn giản, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi sẽ không phải thấy cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào Giang Mãn Thiên, ánh mắt sâu xa, nhưng vô cùng sắc bén:
- Tuy ngươi thua ván cược này, nhưng ta có thể cho người một chút hy vọng cuối cùng, để ngươi không đến mức thua trắng tay!


Giang Mãn Thiên ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
- Nói cho ta biết, tất cả chuyện này, rốt cuộc là ai ở sau lưng chủ mưu.
Tề Ninh xoay người lại, hướng về phía biển khơi, thản nhiên nói:
- Nói cho ta biết một cái tên, ta có thể làm hết khả năng để Giang gia còn có thể tiếp tục được sống, bằng không, Hàn gia năm xưa, là tấm gương cho Giang gia hôm nay!
Giang Mãn Thiên nghe vậy, bỗng nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười vang xa, đám quan binh và bọn Giang nhị gia đứng cách đó không xa, vẻ mặt mờ mịt.
Tề Ninh lại có vẻ hết sức ung dung bình tĩnh, chờ Giang Mãn Thiên cười xong, Tề Ninh mới mỉm cười hỏi:
- Giang tiên sinh nghĩ, giao dịch này rất buồn cười?
- Hầu gia hiểu lầm rồi, ta không phải buồn cười, mà là cảm thấy vô lý!
Giang Mãn Thiên mỉm cười nói:
- Hầu gia hỏi ai là người chủ mưu ở phía sau, khiến Giang mỗ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tất cả đều do Giang mỗ làm, chẳng lẽ cần có người khác chỉ bảo? Có phải là Cẩm Y hầu quá coi thường Giang mỗ rồi không?
Tề Ninh vẫn tươi cười, nói:
- Giang tiên sinh có tài, đương nhiên tất cả việc chuẩn bị ở Đông Hải đều không cần người khác chỉ bảo.
- Vậy thì vì sao Hầu gia còn nói là phía sau ta có người chủ mưu?
Giang Mãn Thiên ngửa tay ra:
- Chẳng lẽ Giang mỗ còn chưa đủ tư cách trở thành chủ mưu?
Tề Ninh thở dài:
- Nếu nói như vậy, Giang tiên sinh không muốn giao dịch với bổn hầu rồi, bổn hầu cũng không ép buộc.
Giang Mãn Thiên lại cười ha hả, rồi chăm chú nhìn Tề Ninh, nói:
- Vì sao Hầu gia lại nghĩ tất cả những điều Giang mỗ làm, là bị người khác sai sử?
- Giang tiên sinh hiểu lầm rồi.
Tề Ninh nói:
- Ta cũng không nói tất cả những gì ngươi làm, đều là bị sai khiến, mà ta chỉ nói, phía sau lưng ngươi, hẳn là còn có một cao nhân chân chính, tất cả những gì ngươi làm, chưa hẳn là do hắn sai sử, nhưng chắc chắn ngươi là một quân cờ trong tay hắn.
- Quân cờ?
Khóe mắt Giang Mãn Thiên hơi giần giật.
Tề Ninh thở dài:
- Giang tiên sinh, Lục Thương Hạc có huy danh hiển hách ở Tây Xuyên, Ảnh Hạc sơn trang của hắn, đã từng là một trong tám bang mười sáu phái, xét về danh vọng và địa vị, hắn không hề dưới ngươi.
Giang Mãn Thiên cố hết sức duy trì bình tĩnh, thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên Lục trang chủ là nhân vật tiếng tăm trên giang hồ rồi.
- Danh vọng và địa vị của hắn, đương nhiên không kém ngươi, nhưng cũng không cao hơn ngươi.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi và Lục Thương Hạc cũng không phải là hạng người cam lòng ở dưới người khác, người ở Đông Hải, hắn ở Tây Xuyên, cả hai đều là nhân vật kiêu hùng một phương, ta không nghĩ ra, nguyên do vì sao hai người các ngươi lại đi chung một đường?
Giang Mãn Thiên cười nói:
- Cùng chung chí hướng thôi!
- Lục Thương Hạc lén cấu kết với trưởng lão Cái Bang, mưu hại bang chủ Cái Bang, có ý đồ cướp đoạt quyền lực của Cái Bang.
Tề Ninh nhìn chằm chằm Giang Mãn Thiên:
- Các hạ cũng ở Đông Hải, vừa thao túng Thẩm Lương Thu, với ý đồ khống chế binh quyền Đông Hải, lại vừa âm thầm rèn đúc, tích trữ binh khí, với số lượng rất lớn, khiến người khác nghe mà kinh sợ.
Dừng một chút, Tề Ninh thở dài:
- Ta tin rằng tất cả những gì Lục Thương Hạc và Giang tiên sinh làm, đều là một mắc xích trong toàn bộ kế hoạch. Hơn nữa, tất cả những việc này, đều đã được vạch kế hoạch một cách tỉ mỉ, bởi vì tiền đặt cược quá lớn, không phải ai cũng dám thử, ít ra các ngươi cho rằng tỉ lệ thắng cược rất cao, cho nên mới dám làm liều.
Trong đôi mắt Giang Mãn Thiên thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nhưng lại thản nhiên mỉm cười:
- Tuổi tác của Hầu gia không cao, nhưng suy nghĩ lại quá nhiều. Thật ra thì trên đời này có một số việc rất đơn giản, không phức tạp như ngươi tưởng.
- Nếu như sự tình thực sự rất phức tạp, nhưng mình lại tưởng rất đơn giản, như vậy thì rốt cuộc nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu sau này thật sự gặp phải tình thế xấu nhất, thì ít ra cũng có chút chuẩn bị, Giang tiên sinh thấy có đúng không?
Giang Mãn Thiên cười ha hả, Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn thoáng qua Giang nhị gia phía bên kia, rồi nói:
- Bởi vậy, nếu như Giang tiên sinh nói cho ta biết, rốt cuộc là ai ở sau lưng ngươi sắp bày kế hoạch, chẳng hạn như dịch bệnh lan tràn ở kinh thành, chẳng hạn như việc chiếm đoạt quyền lực của Cái Bang ở Tây Xuyên, độc, hoặc chẳng hạn như hôm nay Giang tiên sinh muốn mưu phản ở Đông Hải, rốt cuộc ai là người chủ mưu tất cả những chuyện này, thì ta có thể bảo đảm với ngươi, huyết mạch của Giang gia sẽ không bị cắt đứt.
Giang Mãn Thiên thở dài, nói:
- Nếu như Cẩm Y hầu nói với ta những lời này cách đây nửa canh giờ, nói không chừng, ta còn do dự, thực sự sẽ nói với ngươi những điều ta biết. Cho dù không có người đứng phía sau màn sai sử, ta cũng bịa đặt ra một cái tên, để được sống lâu hơn mấy ngày.
Y lắc đầu nói:
- Chỉ tiếc là bây giờ Giang mỗ đã bất lực rồi!
- Ngươi nói như vậy…!
Tề Ninh còn chưa nói xong, đã thấy máu từ khóe miệng Giang Mãn Thiên tràn ra, hắn thầm rùng mình, hiểu ra. Giang Mãn Thiên lui về phía sau hai bước, hướng về phía Tề Ninh khom người thật thấp thi lễ, nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc, lần này thua trong tay Cẩm Y hầu, Giang mỗ thật lòng bái phục. Giang mỗ biết, hôm nay khó thoát khỏi một kiếp, lúc Hầu gia còn chưa lên đảo, ta đã uống độc dược, hiện giờ độc đã phát tác, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể xoay chuyển được nữa.
Tề Ninh thở dài:
- Giang tiên sinh khẳng khái nhận thua, quả thật là khiến ta bội phục.
- Giang gia là đại tộc thế gia ở Đông Hải.
Giang Mãn Thiên cười khổ nói:
- Tuy Giang gia Đông Hải chưa bao giờ thật lòng quy thuận Sở quốc, nhưng nhiều năm qua, Sở quốc cũng đã nhận được rất nhiều từ Giang gia. Giang mỗ là trưởng tộc, trước khi đi, chỉ xin Hầu gia cho ta chút thể diện lúc ra đi, nếu như thực sự phải đưa đầu ta tới kinh thành, mong rằng ngài có thể tìm một cỗ quan tài chôn phần thân không đầu của ta.
Lại vái thật thấp, y nói:
- Làm phiền Hầu gia rồi!
Tề Ninh gật đầu nói:
- Ta đáp ứng ngươi!
Khóe môi hiện ra nụ cười, Giang Mãn Thiên bỏ tay xuống, sửa sang lại quần áo, chợt đi về phía biển. Gaing nhị gia từ xa nhìn thấy, kêu lên thất thanh:
- Đại ca!
Giang Mãn Thiên đi xuống nước, giang hai tay ra, lớn tiếng ngâm:
- Thiên địa lưỡng phiêu bạc,
Nhất luân như liễu diệp.
Vạn cổ giai như thị, Mộ đăng thần hi diệt. Đông hải minh châu hữu,
Mộng hữu tây phong liệt,
Sấn túy bối hà xuất, Bồng hao hà thì tạ!
(Phiêu bạt giữa đất trời
Đời người như lá liễu
Muôn đời đều như thế
Chiều tắt nắng, lên đèn
Đông Hải có minh châu
Mộng gió tây thổi mạnh
Gánh rượu gánh ra sông
Cỏ bồng thuở nào rơi rụng!)
Trong tiếng cười lớn, thân hình Giang Mãn Thiên lảo đảo, rồi chợt ngã quỵ về phía trước, cả người ngập trong nước.
Tề Ninh nhìn chằm chằm thi thể của Giang Mãn Thiên dập dềnh trong nước, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mặc dù Giang Mãn Thiên thất bại thảm hại dưới tay hắn, nhưng Tề Ninh không hề có cảm giác thành tựu, cũng không thấu hiểu được tâm tư của Giang Mãn Thiên.
Tuy hắn biết mình đã ra tay trước một bước, hóa giải sự uy hiếp của Giang gia như chưa từng xảy ra, nhưng hắn vẫn không vạch trần được mạng lưới này.
Thậm chí hắn nghĩ ngọn nguồn của mạng lưới này phát xuất từ Đông Tề, nhưng trong tay không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh điểm này. Bất kể là Lục Thương Hạc hay là Giang Mãn Thiên, tuy âm mưu của hai người đều bị hắn loại bỏ trước một bước, nhưng cũng không thu được nhiều manh mối liên quan tới mạng lưới này.
Hắn biết Giang gia lén lút liên lạc với Đông Tề, thế nhưng điều đó có nhất định chứng minh, người ở phía sau màn là Đông Tề?
Nếu như chỗ dựa vững chắc của Giang Mãn Thiên, thậm chí của cả Lục Thương Hạc, là đến từ Đông Tề, vậy thì thế cuộc hiện tại sẽ rất phức tạp.
Đông Tề đưa công chúa Thiên Hương tới Sở quốc, hiện nay đã trở thành hoàng hậu Sở quốc, hai nước đã có quan hệ thông gia, mà nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy cuộc liên minh này, đó là vì đang có sự tranh chấp ngôi vị hoàng đế ở Bắc Hán, hai nước coi đây là cơ hội, muốn kết thành liên minh Bắc phạt.
Trong liên minh lần này, Đông Tề tỏ ra vô cùng tích cực, không những đưa công chúa xuất giá sang Sở quốc, mà còn phái thái tử tới Sở quốc bàn bạc về việc liên minh chiến đấu.
Theo lý mà nói, trong giai đoạn này, đương nhiên là đôi bên phải chân thành hợp tác, liên thủ Bắc phạt, nhưng nếu như Đông Tề ngầm liên lạc với gia gia đại tộc Đông Hải, thì mục đích là gì? Chẳng lẽ bề ngoài Đông Tề tỏ vẻ kết minh với Sở quốc, nhưng lại hung hãn đâm sau lưng Sở quốc?
Việc chuẩn bị của Giang Mãn Thiên ở Đông Hải cũng không phải là một sớm một chiều, mà đã bắt đầu từ nhiều năm trước, hay nói cách khác, rất có thể Đông Hải đã cấu kết với Đông Tề từ nhiều năm trước rồi.
Có thể khiến Giang Mãn Thiên liều mạng cấu kết với Đông Tề, đương nhiên là Đông Tề đã tạo được lòng tin tuyệt đối ở Giang Mãn Thiên, bằng không, Giang Mãn Thiên hoàn toàn không thể đem tính mạng của gia đình, dòng tộc ra đánh cược như vậy được. Đông Tề dùng cái gì để khiến Giang Mãn Thiên tin rằng một khi khởi sự, hoàn toàn có phần thắng? Nếu như không nắm chắc hơn bảy phần mười thắng lợi, thì với tính cách cẩn thận của Giang Mãn Thiên, rất khó tưởng tượng, y lại có thể liều mạng như vậy.
Mà so với Sở quốc, thực lực của Đông Tề chênh lệch quá lớn, trước khi Bắc Hán xảy ra nội loạn, Tề quốc chỉ có thể dời đô về phía đông, kéo dài hơi tàn, lại có tư cách gì khiến Giang Mãn Thiên tin tưởng?
Tề Ninh càng nghĩ càng cảm thấy sự việc có rất nhiều chỗ kỳ lạ, chỉ tiếc là Giang Mãn Thiên đã chết, hơn nữa bí ẩn như vậy, ngoại trừ Giang Mãn Thiên, e rằng những người khác cũng không biết. Tề Ninh cũng tin rằng, cho dù Giang Mãn Thiên không chết, mà muốn hỏi ra chân tướng từ miệng y, cũng khó như lên trời.
Từ xa, Giang nhị gia thấy Giang Mãn Thiên ngã gục dưới biển, lại thấy thi thể của y dật dờ theo sóng biển, liền nở một nụ cười sầu thảm, nắm chặt thanh đại đao trong tay, ánh mắt lạnh như băng, đưa mắt liếc nhìn các thủy binh xung quanh.
Trong đám thủy binh có người trầm giọng nói:
- Tất cả bỏ binh khí xuống!
Giang nhị gia hét lớn một tiếng, lao tới phía trước, thanh đại đao trong tay chém vào một thủy binh. Những thủy binh này được huấn luyện kỹ càng, nhưng nếu đơn đả độc đấu, họ không phải là đối thủ của Giang nhị gia. Lúc này, Gaing nhị gia vung đao chém tới, thủy binh phía trước vội lui về phía sau hai bước, từ phía sau lưng y, lập tức tức có mấy binh sĩ cầm trường thương xông tới, dùng cán trường thương chọc vào người Giang nhị gia, Giang nhị gia vung đao chém xuống, phẫn nộ quát lên:
- Liều mạng với chúng!
Bọn Khổng Sanh vẫn chưa buông đao, nghe tiếng hô của Giang nhị gia, ban đầu có người cũng định phản kháng, nhưng chợt nhìn thấy một bóng người lao ra từ đoàn người, ánh đao lóe lên với tốc độ cực nhanh, chém về phía Giang nhị gia. Giang nhị gia không phòng bị, bị ép liên tục lui về phía sau. Lúc này, mọi người thấy rõ ràng, người đột nhiên lao tới, chính là Ngô Đạt Lâm.
Ngô Đạt Lâm thật sự là quân nhân đi lên từ máu lửa, đao pháp của y không hề đẹp mắt, mà có tính thực chiến rất mạnh. Hơn nữa, y trải qua trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy Giang nhị gia cũng có thể vung đao múa thương, nhưng đối mặt với một viên tướng dũng mãnh như vậy, làm sao y có thể ngăn được. Y chỉ cảm thấy trước mắt đều là bóng đao, hoàn toàn không biết làm thế nào chống đỡ, cảm thấy cổ tay tê rần, tay mềm nhũn. Thanh đại đao trong tay Ngô Đạt Lâm mạnh mẽ đánh bạt sống đao của y, đại đao tuột khỏi tay Giang nhị gia, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trên cổ mát lạnh, thanh đại đao trong tay Ngô Đạt Lâm đã gác lên cổ y.
Bọn Khổng Sanh quá sợ hãi, Ngô Đạt Lâm nhìn lướt qua, lạnh lùng nói:
- Buông binh khí xuống cho ta! Chờ Hầu gia xử lý xong, muốn chết thì tùy ý!
Bọn Khổng Sanh biết đối phương không những người đông thế mạnh, mà còn có một dũng tướng như Ngô Đạt Lâm, lúc này mà phản kháng, thì chắc chắn là lấy trừng chọi đá. Tuy bọn họ là tâm phúc nhiều năm của Giang gia, nhưng lúc này, biết có vùng vẫy gì đi nữa, cũng chỉ phí công. Hơn nữa Giang nhị gia đã bị khống chế. Họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không thể tránh được binh khí trong tay đều ném xuống đất. Các thủy binh xung quanh càng không do dự, un ùn tiến tới, đè bọn Khổng Sanh xuống đất, tất cả đều bị khống chế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận