Cẩm Y Xuân Thu
Chương 542: Một mũi tên bắn hai con chim
chim
Vẻ mặt Long Thái thay đổi một cách nhanh chóng. Gã nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Lô Tiêu, trầm giọng hỏi:
- Lô Tiêu, còn có việc này?
Lô Tiêu vội bước ra khỏi hàng, tâu:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thần cũng muốn phát tiền xuống cho quân lính, ngặt nỗi trong tay thần không có tiền, muốn phát mà không được ạ.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Lộ đại nhân, tháng trước Hộ Bộ đã trích tiền quân ra cấp cho Binh Bộ rồi, chuyện này ông không thể oán Hộ Bộ được.
- Đậu đại nhân, đúng là tháng trước ông đã trích phát ngân lượng cho Binh Bộ, nhưng số bạc ít ỏi kia làm sao đủ để mỗi một người lính đều lãnh được quân lương?
Lô Tiêu trả lời:
- Quân lương cho đoàn Tần Hoài ngoài tiền tuyến tất nhiên không thể đến trễ. Cũng không thể khất nợ phía thủy sư Đông Hải. Ngoài ra, giờ đã sắp vào hạ, còn phải thay đổi binh phục cho họ.
Chuyện mua thêm quân giới cho quân đoàn Tần Hoài và thủy sư Đông Hải đã hoãn lại lâu lắm rồi, không thể không giải quyết.
Đậu Quỳ nói:
- Lô đại nhân, ông đừng nói rằng ông không biết Hộ Bộ có bao nhiêu của cải đấy nhé. Bên chúng tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, cắt giảm chi tiêu đây này. Khoản chi lớn nhất mỗi năm chính là trích cấp bạc cho Binh Bộ các ông đấy.
Giờ Hộ Bộ có thể nói là giật gấu vá vai. Ngày nào các nha môn cũng thúc giục Hộ Bộ phát bạc, tôi gần như sứt đầu mẻ trán với họ.
Lô Tiêu nói:
- Đậu đại nhân, hạ quan chỉ quản chuyện cầm bạc làm việc, còn việc Hộ Bộ của ông có bao nhiêu bạc? Hạ quan chỉ là một Binh Bộ Thị Lang, chưa đủ quyền hạn để quản lý Hộ Bộ của ông. Có bao nhiêu bạc thì hạ quan xử lý bấy nhiêu chuyện, hơn nữa chỉ có thể bắt tay vào từ những chuyện khẩn cấp nhất.
Chuyển hướng sang Long Thái, lão cung kính nói:
- Hoàng thượng, thần luôn nhớ tới chuyện quân lương của Hắc Lân Doanh, cách hai ba ngày lại phái người thúc giục Hộ Bộ một lần.
Nhưng… Ài, chắc Hộ Bộ cũng đang gặp khó khăn, việc này chỉ đành bàn bạc kỹ hơn vậy.
- Bàn bạc kỹ hơn?
Tề Ninh cười nói:
- Lô đại nhân! Bản hầu hỏi ông:
ông có phát quân lương cho Hắc Đao Doanh không?
Lô Tiêu khẽ giật mình, liếc nhìn Trấn Quốc Công đoạn gật đầu nhẹ một cái. Tề Ninh lại hỏi:
- Huyền Vũ Doanh thì sao? Còn Thần Vũ Doanh? Hắc Lân Doanh không so sánh với quân đoàn Tần Hoài, cũng không so sánh với thủy sư Đông Hải. Nhưng mà! Những nhánh quân này đều ở trong và ngoài Kinh Thành. Nếu lính của họ cũng bị khất nợ không được phát quân lương thì hôm nay bản hầu không nói thêm lời nào.
Nhưng trong những nhánh quân này, chỉ cần có một nhánh lãnh được quân lương thì hôm nay, ngay trên triều đường, ông phải nói rõ ràng mọi sự.
Dường như Kim Đao Hầu không nghe thấy, vẫn ngồi yên trên ghế.
Không ít quan viên cảm thấy giật mình, thầm nghĩ người trẻ tuổi này vẫn còn lỗ mãng quá. Muốn tìm Lô Tiêu đòi quân lương thì lúc nào mà chẳng được, sao cứ phải là hôm nay? Kim Đao Hầu này tám trăm năm không ra khỏi cửa, hiếm lắm hôm nay mới vào triều mà Cẩm Y Hầu lại trực tiếp chĩa giáo tới Binh Bộ. Làm thế chẳng khác nào làm bẽ mặt Lão Hầu gia. Tuy rằng giờ Lô Tiêu là người quản lý Binh Bộ, nhưng dẫu sao Lão Hầu gia vẫn là Binh Bộ Thượng Thư.
Hướng về phía Bộ Binh chính là hướng về phía Lão Hầu gia.
Sau lưng Lô Tiêu có Kim Đao Hầu, hơn nữa người này xuất thân từ binh nghiệp, cũng có tính cách kiên cường, y cười lạnh nói:
- Những nhánh quân mà Hầu gia vừa nêu tên đúng là đều được phát quân lương., nhưng đến chỗ Hắc Lân Doanh thì bạc đã hết, hạ quan cũng không thể hô biến ra bạc được. Nếu Hầu gia muốn hạ quan nói cho rõ ràng, hạ quan đành tiếp tục thúc giục Hộ Bộ mà thôi.
Đậu Quỳ lắc đầu, trả lời:
- Lô đại nhân, bây giờ ông đang gác đao trên cổ bổn quan đấy. Bổn quan cũng không thể xuất thêm một lượng bạc nào để đưa qua Binh Bộ các ông nữa đâu. Hộ Bộ quản lý tài chính của cả quốc gia, không phải chỉ tiêu tiền cho mỗi Binh Bộ các ông.
- Lô đại nhân, ông đã cân nhắc việc thay đổi binh phục và binh giới mà không nghĩ tới việc phát quân lương cho Hắc Lân Doanh à?
Tề Ninh cười, vỗ tay và nói:
- Tốt! Bản hầu không nói thêm nữa. Hoàng thượng đã giao Hắc Lân Doanh cho bản hầu, nếu đến cơm ăn cho quân lính mà bản hầu cũng không thể bảo đảm được, thì trên phụ hoàng ân, dưới phụ lòng các tướng sĩ Hắc Lân Doanh. Bản hầu cho ông thời hạn là hai ngày.
Nếu sau hai ngày mà Hắc Lân Doanh vẫn chưa nhận được quân lương, bản hầu đành dẫn họ tự đi tìm.
Lô Tiêu cau mày, nói:
- Hầu gia, ngài nói thế là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn dung túng cho quan binh cướp bóc?
- Thế thì không biết.
Tề Ninh cười, nói:
- Lô đại nhân, ông cứ chần chờ không chịu phát bạc, không phải là buộc họ phải đi cướp bóc nếu không muốn Hắc Lân Doanh phải mất đi như thế chứ?
Sắc mặt Lô Tiêu lập tức thay đổi.
Y lạnh lùng nói:
- Hầu gia, trên triều đường xin hãy thận ngôn (thận trọng lời nói).
- Bớt nói nhảm đi! Không “thận ngôn” với chẳng “thận ngôn” gì ở đây hết.
Tề Ninh đáp trả bằng giọng cũng lạnh lùng không kém:
- Ông yên tâm. Hắc Lân Doanh là quân lính của triều đình, tuân thủ theo luật pháp của đất nước, sẽ không tùy ý cướp bóc đâu. Làm thế thì có khác chi giặc cỏ? Chẳng qua bản hầu chỉ muốn dẫn họ tới Binh Bộ tìm ông thôi. Ngay cả cơm cũng không có mà ăn, chuyện luyện binh tất nhiên chẳng cần đề cập tới. Chúng ta tới Bộ Binh của các ông ăn cho no trước rồi nói sau.
Sắc mặt Lô Tiêu trông rất khó coi, y quay sang Long Thái:
- Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu nói lời đe dọa, bá quan văn võ triều đình đều nghe thấy, kính xin Hoàng thượng minh giám.
- Hoàng thượng, gây dựng lại Hắc Lân Doanh chính là ý chỉ của Hoàng thượng.
Tề Ninh nói ngay:
- Lô Tiêu không phát quân lương, đó chính là không muốn để cho Hắc Lân Doanh được xây dựng lại, là chống lại ý chỉ của Hoàng thượng. Thần xin Hoàng thượng phái người điều tra rõ xem rốt cuộc Lô đại nhân này muốn thế nào. Biên chế của Hắc Lân Doanh không quá nghìn người, có binh lực ít nhất trong số các nhánh quân. Theo lý thì quân lương cho họ là dễ giải quyết nhất. Nếu Lô đại nhân không muốn giải quyết thì tự thần sẽ giải quyết. Kính xin Hoàng thượng minh giám.
Long Thái thản nhiên nói:
- Lô Tiêu, xây dựng lại Hắc Lân Doanh là ý của trẫm. Binh Bộ các ngươi không thể phát quân lương xuống được, thế thì từ nay trở đi quân lương của Hắc Lân Doanh sẽ do Hộ Bộ phát trực tiếp xuống.
Đậu Quỳ, về vấn đề tiền cho Hắc Lân Doanh, Hộ Bộ hãy liệt kê ra, sau này đúng hạn thì phát xuống cho Hắc Lân Doanh.
Lô Tiêu vội vã nói:
- Hoàng thượng, việc này… Không để y nói hết lời, Long Thái nói:
- Binh Bộ các ngươi đã không phát quân lương thì Binh Bộ, từ hôm nay trở đi, không có thủ dụ của trẫm thì không được quyền điều động Hắc Lân Doanh.
Đến giờ thì quần thần đều hiểu rõ tiểu Hoàng đế đã nổi giận thật sự.
Chuyện này cũng giống như từ nay trở đi Hắc Lân Doanh đã vượt qua Binh Bộ, nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hoàng thượng.
Lô Tiêu liếc nhìn Đạm Đài Hoàng, thấy Đạm Đài Hoàng vẫn không tỏ thái độ gì, đành thưa:
- Thần… Thần tuân chỉ!
- Hội triều hôm nay dừng ở đây đi.
Tiểu hoàng đế đứng dậy, không nói thêm câu nào mà xoay người đi luôn, để lại các đại thần ngơ ngác đứng nhìn nhau trên triều đường. Xem ra Binh Bộ đã khiến cho Hoàng thượng cảm thấy rất bất mãn.
Thái giám chấp điện hô to “Tan triều!”. Quần thần lễ xong, rời khỏi Phụng Thiên điện theo đúng thứ tự. Vừa ra khỏi đại điện, bỗng một gã thái giám bước tới bên cạnh Tề Ninh, nói khẽ:
- Hầu gia, Hoàng thượng có chỉ, gọi Hầu gia sang Ngự Thư Phòng, có việc.
Tề Ninh không dông dài, đi theo sau lưng thái giám kia. Họ đi thẳng tới trước Ngự Thư Phòng.
Sau khi bẩm báo, hắn bước vào Ngự Thư Phòng và nhìn thấy Long Thái đang ngồi sau ngự thư trác. Thấy Tề Ninh tới, vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫy vẫy tay. Đợi Tề Ninh đến gần, Long Thái mới nói:
- Trong Cẩm Y Hầu phủ các ngươi có nội gian không?
Tề Ninh không ngờ Long Thái bắt đầu cuộc hội thoại bằng câu nói kia, cau mày hỏi lại:
- Vì sao Hoàng thượng hỏi vậy?
- Lẽ nào ngươi không nhận ra?
Long Thái cười lạnh, nói:
- Tên chó chết Phùng Nhược Hải kia chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng Tư Mã gia nắm rõ tội chứng của hắn trong lòng bàn tay, thấy vậy mà ngươi còn chưa hiểu rõ?
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Trước hội triều Tư Mã Lam đã biết rằng hôm nay Phùng Nhược Hải hạch tội Tư Mã Thường Thận trên triều.
- Tất nhiên Phùng Nhược Hải đã bị Hoài Nam Vương xui khiến.
Long Thái nói:
- Đám người Hoài Nam Vương hao tốn rất nhiều tâm tư để có thể vặn ngã Tư Mã Thường Thận trên buổi triều hôm nay. Tất nhiên họ sẽ làm việc này trong bí mật, trước khi bắt đầu tuyệt đối không phát ra tiếng gió, bởi họ muốn đánh cho Tư Mã Lam không kịp trở tay.
Nhưng tại sao Tư Mã Lam lại tinh tường chuyện của bọn họ?
- Ý Hoàng thượng là phía Hoài Nam Vương có tai mắt của Tư Mã Lam?
Tề Ninh cau mày hỏi lại.
Long Thái nói:
- Trừ lý do này, trẫm không nghĩ ra còn có khả năng nào khác.
- Hoài Nam Vương và Tư Mã Lam đấu tranh quyết liệt, song phương thu mua người trong phái của người kia về làm tai mắt cho mình, chuyện này không có gì kỳ lạ.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm túc:
- Điều khiến mọi người giật mình nhất là Tư Mã Lam có thể nắm được chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải. Hoàng thượng, Phùng Nhược Hải khai man ruộng đất, làm việc tư lợi trái pháp luật, những việc này đều được thực hiện một cách kín đáo. Chuyện liên quan tới mạng sống thế này Phùng Nhược Hải không thể lơ là sơ suất. Tư Mã gia muốn chiếm được nhiều chứng cứ như thêế không thể chỉ bỏ ra mười ngày nửa tháng là được.
Long Thái nắm tay lại, nói:
- Theo lời ngươi nói, Tư Mã gia đã sớm nắm những chứng cứ phạm tội này trong tay?
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Theo thần thấy là như thế. Hơn nữa trong tay Tư Mã gia tuyệt đối không phải chỉ có chứng cứ phạm tội của mỗi mình Phùng Nhược Hải.
Hắn dừng một chút mới nói tiếp, vẻ mặt ngưng trọng:
- Tư Mã Lam là Hầu tước khai quốc. Người này giỏi về tâm kế, nếu như… nếu như từ thật lâu về trước lão đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội các quan viên… Trong số bá quan văn võ trong triều e rằng không có mấy ai trong sạch liêm khiết, số chứng cứ trong tay lão chắc chắn không ít.
- Nếu lần này Phùng Nhược Hải không đứng ra, Tư Mã Lam cũng sẽ không lấy chứng cứ phạm tội mình có ra.
Long Thái nói:
- Nhưng Tư Mã Lam đã biết trước chuyện Phùng Nhược Hải muốn hạch tội Tư Mã Thường Thận, nên đã bảo Hồ Canh chuẩn bị sẵn chứng cứ phạm tội, ngay trên hội triều ra cú phản sát, đưa Phùng Nhược Hải vào chỗ chết.
Tề Ninh nói:
- Chính là như thế. Phùng Nhược Hải là Hộ Bộ Thị Lang, là người quyền cao chức trọng. Hôm nay Tu Mã gia ra tay lập tức chém chết người này, cũng giống như đâm cho Hoài Nam Vương một đao.
Ghé người lại gần hơn, nói nhỏ:
- Chiêu thức mà Tư Mã gia sử dụng hôm nay, có thể gọi là một mũi tên trúng nhiều con chim.
- Thế nào là một mũi tên trúng nhiều con chim?
Tề Ninh đáp:
- Phía Hoài Nam Vương tất nhiên không ngốc tới nỗi đến giờ này còn không phát hiện phe mình có nội gián. Thế nên sau hôm nay, phía Hoài Nam Vương nhất định sẽ điều tra xem ai là nội gián.
Hoàng thượng, người ngẫm lại xem. Từ lúc bắt đầu điều tra, Hoài Nam Vương và những người bên cạnh sẽ bắt đầu nghi ngỡ lẫn nhau.
Chỉ cần có lòng nghi ngờ thì không còn bền chắc như thép nữa.
- Không sai!
Long Thái nói:
- Tuy rằng ở trong triều thế lực của Hoài Nam Vương không nhỏ, nhưng không thể sánh bằng Tư Mã gia. Mà khi người phía Hoài Nam Vương bắt đầu nghi kỵ nhau thì càng có lợi cho Tư Mã gia hơn nữa.
- Thứ hai, hôm nay Phùng Nhược Hải hạch tội Tư Mã Thường Thận trên triều nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đâm ngược lại một đao trí mạng. Hôm nay y bị giải vào đại lao Hình Bộ là đã coi như một người chết rồi, kết cục thê thảm.
Tề Ninh nói:
- Văn võ cả triều đều nhìn thấy tận mắt. Tư Mã Lam làm thế, trên thực tế cũng bày trước mắt các quan đại thần trong triều một tấm gương. Nếu ai đối địch với Tư Mã gia của lão, đây chính là kết cục của kẻ đó. Quần thần hiểu được hàm ý của lão. Ai có thể không sợ? Ngày sau muốn hạch tội Tư Mã gia trên triều đình, họ sẽ phải xem xét thật kỹ xem bản thân có mấy cái đầu.
Long Thái nói bằng giọng lạnh lùng:
- Đó là điều trẫm lo lắng nhất. Sau hôm nay, trẫm sợ trên triều sẽ không còn ai dám đứng ra hạch tội người của Tư Mã gia nữa.
- Thứ ba, Tư Mã Lam lấy ra chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải ngay trên triều, hơn nữa người làm chứng Phùng Nhược Hải phạm tội lại là tổng quản của Phùng phủ và người đàn bà bên cạnh lão, thủ đoạn như thế mọi người không sợ sao được?
Tề Ninh tiếp tục phân tích:
- Không có ai ngu ngốc cả, mọi người đều có thể nhận ra chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải đã được chuẩn bị từ trước. Chính như chúng ta vừa nói, trong tay Tư Mã Lam e rằng còn đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của nhiều người khác. Dưới tình hình như thế, những quan viên đang lưỡng lự không biết nên theo phe nào có thể sẽ tìm tới nương nhờ Tư Mã gia. Thậm chí vây cánh của Hoài Nam Vương cũng phải lo lắng, hay không còn muốn đi theo Hoài Nam Vương nữa.
Long Thái nói:
- Ngươi cho rằng các quan viên kia sợ Tư Mã gia có thể bất ngờ đưa tội chứng của mình ra, vì tự bảo vệ mình liền tìm tới nương nhờ Tư Mã gia. Họ tin rằng sau khi trở thành tay sai của Tư Mã gia, Tư Mã gia sẽ không xuống tay với họ?
- Không ai thống kê được trên tay Tư Mã Lam có tội chứng của bao nhiêu người. Sau khi tan triều hôm nay, trong lòng các quan lại quyền quý đều đang lo lắng.
Tề Ninh cười lạnh, nói:
- Phùng Nhược Hải hạ độc hại tộc thúc, chiếm thẩm nương, chuyện bí ẩn đến thế mà vẫn bị moi ra. Ai cũng lo những chuyện bí mật không muốn người khác biết của mình bị Tư Mã Lam nắm trong tay. Bởi không thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm, tìm tới nương nhờ Tư Mã Lam chính là quyết định chính xác nhất.
Ruỳnh!
Nắm đấm của Long Thái nện thật mạnh lên ngự thư trác. Hoàng đế trẻ tuổi gằn giọng gắt lên:
- Tu Mã Lam nắm giữ chứng cứ phạm tội của nhiều người như thế là muốn kết đảng mưu phản sao?
y Thank You to Phương Linh For This Useful
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó nghe thấy có người nói:
-Hoàng thượng, Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm.
Sau đó tiếng thái giám hô truyền cũng vọng tới từ xa xa:
-Thái hậu giá lâm!
Sắc mặt Long Thái càng thêm khó coi, gã cười lạnh nói: -Trẫm biết bà ấy không nhịn nổi nữa rồi mà.
Gã liếc mắt ra hiệu Tề Ninh tránh mặt. Tề Ninh đã quen với việc này, nhanh chóng trốn ra phía sau giá sách. Long Thái trở lại sau bàn, vừa ngồi xuống thì thấy một bóng người từ cửa tiến vào. Gã vội đứng dậy, nói:
-Mẫu hậu!
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi. Bà đi thẳng tới, ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: -Hoàng thượng, nghe nói người muốn phái sứ thần đi Đông Tề?
-Nhi thần đang tính sẽ sang thưa chuyện với mẫu hậu!
Long Thái bình tĩnh đáp:
-Viên lão Thượng thư của lễ bộ cũng đã có ý kiến, khuyên trẫm nên sớm đại hôn, nên trẫm mới mang chuyện này ra bàn bạc trên triều.
Thái hậu chưa để gã nói xong đã hỏi:
-Nghe nói Cẩm Y Tề gia khuyên người nên phái sứ giả sang Đông Tề cầu thân?
-Dạ!
Long Thái đáp.
Thái hậu nhìn chằm chằm vào Long Thái hỏi:
-Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người, chuyện phái sứ thần sang Đông Tề cầu thân rốt cuộc là ý của tên họ Tề kia hay là ý của chính Hoàng thượng?
Long Thái nhíu mày, nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi lại:
-Nhi thần không biết mẫu hậu hỏi vậy là có ý gì?
-Hoàng thượng, bổn cung đã nói với người từ trước, hậu cung cũng chính là một bộ phận của quốc gia, không có một hậu cung yên ổn, Hoàng thượng sẽ không thể xử lý tốt quốc sự, muôn dân bá tánh sẽ phải chịu khổ.
Thái hậu nói tiếp:
-Vì để Hoàng thượng có thể xử lý quốc sự thật tốt, bổn cung đã lao tâm khổ tứ chọn ra một Hoàng hậu phù hợp với người, thế nhưng người lại chẳng biết thương cho tấm lòng của bổn cung. Mỗi lần bổn cung đề cập tới chuyện hôn sự với người, người đều ra sức khước từ. Thế nhưng trong buổi triều hôm nay người lại vô cùng dứt khoát, muốn lấy một nữ nhân Đông Tề về làm Hoàng hậu Đại Sở ta. Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người câu này, người có ý gì?
-Nếu mẫu hậu đã biết chuyện này thì hẳn phải biết nguyên nhân.
Hoàng đế hết sức kiềm chế, nhưng Bụt cũng có lúc phải nổi giận, đương nhiên tiểu Hoàng đế đã có chút bực mình:
-Lấy công chúa Đông Tề là có thể kết minh với Đông Tề, có thể để Đại Sở ta có thời gian nghỉ ngơi giữ sức để chuẩn bị cho cuộc Bắc phạt diệt Hán, đây là kế sách liên quan tới quốc sách, mẫu hẫu hẳn phải rõ hơn nhi thần mới phải.
Thái hậy cười lạnh nói:
-Chuyện liên quan tới quốc sách?
Người mới đăng cơ vài ngày đã muốn Bắc phạt diệt Hán? Người Đông Tề giảo hoạt đa đoan, gió chiều nào theo chiều ấy, người cưới nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!
-Bắc phạt diệt Hán, là chí nguyện to lớn đã có từ thời Thái Tổ Hoàng Đế.
Long Thái nói tiếp:
-Thái Tông Hoàng Đế và cả phụ hoàng đều coi đây là quốc sách Đại Sở ta. Tuy rằng nhi thần mới đăng cơ không lâu, nhưng đương nhiên vẫn muốn duy trì và phát huy chí nguyện to lớn của những vị tiền bối. Vì để hoàn thành nghiệp lớn của để quốc, có một số chuyện không nên quá so đo tính toán. Nhi thần không đánh đồng việc cưới công chúa Đông Tề với việc dẫn sói vào nhà, từ xưa tới nay, số lượng hai quốc gia lấy việc đại hôn để kết đồng minh không hề ít, nhưng đều không hề có chuyện làm loạn hậu cung chứ đừng nói tới việc gây hại cho quốc gia.
Rồi gã thản nhiên nói tiếp:
-Mẫu hậu quản lý hậu cung, cho dù công chúa Đông Tề tới Đại Sở ta, có mẫu hậu ở đây, hậu cung sao có thể loạn?
Thái hậu nói:
-Xem ra người đã quyết tâm phải lấy bằng được nữ nhân Đông Tề rồi?
-Không phải nhi thần đã quyết tâm mà là việc này đã được bàn xong trong buổi triều sớm.
Long Thái nói:
-Cũng đã chọn xong sứ thần phái sang Đông Tề, mọi thứ không thể thay đổi nữa rồi.
Sắc mặt Thái hậu cực kỳ khó coi, một lát sau, rốt cuộc cũng nói:
-Hoàng thượng muốn lấy nữ nhân Đông Tề, xem ra bổn cung không thể ngăn cản, nhưng vị trí Hoàng hậu tuyệt đối không thể trao cho người Đông Tề được, lập nàng ta làm phi là được rồi.
-Lập làm phi?
Long Thái cười nói:
-Mẫu hậu, tuy Đông Tề chỉ là tiểu quốc, nhưng lại có vai trò vô cùng quan trọng trong thế cục của thiên hạ. Nếu nói muốn lập Công chúa Đông Tề làm Hoàng phi Đại Sở, mẫu hậu cảm thấy người Đông Tề sẽ đồng ý?
-Nếu không đồng ý thì bỏ mối hôn sự này đi.
Thái hậu nói:
-Đại Sở ta địa linh nhân kiệt, cho dù là mỹ nữ hay tài nữ cũng nhiều không kể xiết, lập một nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu, chỉ e sẽ bị người đời cười chê.
Long Thái lắc đầu, nghiêm túc nói:
-Mẫu hậu, trẫm là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, rõ ràng đã tuyên chỉ trên triều, há có chuyện thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Nếu thật sự lập công chúa Đông Tề làm phi, chẳng những minh ước giữa hai nước không đạt thành, thậm chí rất có thể sẽ chọc giận người Đông Tề. Tới lúc đóc bọn họ lại chạy tới kết liên minh với người Hán ở phương Bắc, mẫu hậu có lường được hậu quả chăng?
Thái hậu thở dài:
-Hoàng thượng, người cũng biết, tất cả những gì bổn cung làm đều vì muốn tốt cho người.
Rồi bà đứng dậy, đi về phía Long Thái, đứng trước bàn ngự thư, nói:
-Hoàng thượng, chắc hẳn người nhớ rõ lý do mình có thể ngồi lên được ngai vàng này là gì?
-Mẫu hậu không nhắc, trẫm cũng nhớ rõ.
Long Thái thản nhiên:
-Không có Trấn Quốc Công Tư Mã gia, vị trí của trẫm e rằng đã thuộc về người khác.
-Hoàng thượng biết là tốt rồi.
Thái hậu lại nói:
-Hoàng thượng, Trấn Quốc Công chính là trụ cột của triều đình, Trấn Quốc Công cực kỳ trung thành tận tâm với Hoàng thượng.
Chỉ cần có Trấn Quốc Công ở đây thì không có gì phải lo lắng về quốc sự hết. Nếu như lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia chắc chắn sẽ càng cúc cung tận tuỵ, thề chết cũng sẽ tận tâm với triều đình. So với một tiểu quốc cỏn con như Đông Tề, Hoàng thượng càng nên coi trọng Tư Mã gia hơn mới phải.
Rồi bà khẽ thở dài:
-Trong lòng Hoàng thượng cũng biết, có một số người vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Hoàng thượng kế thừa ngai vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay lòng. Nếu không có Trấn Quốc Công...
Hoàng thượng!
Long Thái chưa đợi Thái hậu nói xong đã cười ngắt lời:
-Không có Trấn Quốc Công, trẫm sẽ không ngồi vững nổi trên ngai vàng này, có thể bị người ta chiếm mất vị trí bất cứ lúc nào, Mẫu hậu có ý này ư?
Thái hậu ngẩn ra, lông mày cau lại. Long Thái thản nhiên nói tiếp:
-Mẫu hậu, trẫm đã tứ phong Tư Mã gia lên hàng công tước, cũng được kế tục chức vị Hầu tước.
Hiện giờ Tư Mã gia một Công - một Hầu, nhìn khắp triều đình, chỉ e không có ai vinh quang bằng Tư Mã gia. Ngoài ra, danh sách ban thưởng mà Trấn Quốc Công liệt kê ra, trẫm cũng đã phê chuẩn từng cái một, chẳng hay còn chỗ nào có lỗi với Tư Mã gia?
Rồi gã hơi nghiêng mình về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thái hậu, thấp giọng nói:
-Mẫu hậu, người có biết, trẫm không muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, không phải muốn cãi lại ý chỉ của mẫu hậu, lại càng không phải bất mãn gì với Tư Mã Uyển Quỳnh. Trẫm làm vậy, hoàn toàn là để bảo vệ Tư Mã gia.
-Bảo vệ Tư Mã gia?
Long Thái thở dài:
-Mẫu hậu ở trong thâm cung, chắc hẳn không biết rõ suy nghĩ của những đại thần trong triều kia.
Thật ra lần này tấn phong Trấn Quốc Công, trong lòng không ít người đã bất mãn. Nếu như trẫm còn lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, việc này đối với Tư Mã gia chỉ có hại, không có lợi. Mẫu hậu chắc hẳn còn rõ điều này hơn trẫm.
Thái hậu cười lạnh, nói:
-Ai dám hồ ngôn loạn ngữ, ai dám bất mãn với hôn sự của Hoàng thượng chứ?
-Mẫu hậu muốn cho tất cả mọi người cảm thấy Tư Mã gia trở thành đại quyền thần sao?
Long Thái thản nhiên nói.
Sắc mặt Thái hậu thay đổi, lập tức nói:
-Hoàng thượng, người có ý gì?!
Long Thái nói:
-Không phải trẫm có ý gì, mà là những đại thần trong triều sẽ nghĩ gì. Mẫu hậu, nếu người thật sự muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, trẫm cũng sẽ không ngăn cản. Trẫm có thể lập nàng ấy làm phi, nhưng vị trí Hoàng hậu đã được quyết định trong buổi triều.
Lần này cầu thân với Đông Tề, một khi thành công, vị trí Hoàng hậu Đại Sở chỉ có thể thuộc về công chúa Đông Tề mà thôi.
-Nếu cầu thân thất bại thì sao?
Thái hậu hỏi:
-Nếu vậy Hoàng thượng lại muốn lập ai làm Hoàng hậu đây?
-Hẳn là Mẫu hậu hi vọng lần cầu thân này sẽ thất bại?
Long Thái nhìn thẳng vào đôi mắt Thái hậu, ánh sáng trong mắt loé lên.
Thân mình Thái hậu khẽ run lên, cuối cùng nói:
-Nếu thánh ý Hoàng thượng đã quyết, bổn cung không nhiều lời thêm nữa. Bổn cung thân là Thái hậu Đại Sở, có một số việc bổn cung biết Hoàng thượng không thích nghe, nhưng niệm tình sự sủng ái của tiên đế đối với bổn cung khi xưa nên mới không tỏ ra chán ghét. Những gì nên nói bổn cung đều đã nói cả rồi. Hoàng thượng bằng lòng nghe theo thì nghe, mà không muốn nghe bổn cung cũng chẳng ép buộc người.
Rồi bà thật sự không nhiều lời thêm nữa, quay người rời đi.
Đợi tới khi Thái hậu đi xa, Tề Ninh mới đi ra từ phía sau giá sách, đi qua nói khẽ: -Hoàng thượng, xem ra đã qua cửa ải này rồi.
Long Thái cười lạnh, rồi lập tức thở dài, nói:
-Trước đây bà ấy không như vậy đâu. Sau khi thân mẫu (mẹ ruột) của trẫm qua đời, phụ hoàng lập bà ấy làm Hoàng hậu, giao trẫm cho bà chăm sóc. Thật ra trước kia bà đối xử với trẫm rất tốt, trẫm vẫn còn nhớ, sức khoẻ trẫm không tốt, thường hay bị ốm, mỗi khi trẫm bị ốm, bà ôm trẫm vào lòng, kể chuyện cho trẫm nghe, dỗ dành trẫm ngủ ngoan.
Nói tới đây, trong giọng gã đã đượm vẻ thổn thức.
-Hoàng thượng, có lẽ Thái hậu cũng chỉ hi vọng Tư Mã gia có thể phồn vinh hưng thịnh. Tề Ninh nói:
-Thái hậu không hề nghĩ quá nhiều, không hiểu một khi thế lực của Tư Mã gia quá lớn sẽ trở thành uy hiếp với triều đình.
Long Thái im lặng một lát, cuối cùng nói:
-Tề Ninh, lần này khanh đi Đông Tề, nhất định phải bàn cho bằng được hôn sự. Vừa rồi khanh cũng đã nghe thấy, nếu như hôn sự với Đông Tề không thành, Tư Mã gia nhất định sẽ lặp lại chuyện xưa, tới lúc ấy chỉ e Tư Mã gia sẽ ép trẫm phải lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu.
-Hoàng thượng, thần không dám chắc chắn mười phần, nhưng thần chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.
Tề Ninh nghiêm túc nói.
Long Thái mỉm cười nói:
-Hiện giờ trẫm phải nhờ cả vào ngươi rồi.
Dừng một chút, mới nói tiếp:
-Đúng rồi, nếu ngươi đã tới Đông Tề, có cơ hội hãy qua lại với Lệnh Hồ Húc, trẫm sẽ lệnh cho người chuẩn bị một phần hậu lễ tặng Lệnh Hồ Húc, ngươi có thể tặng riêng cho y.
-Lệnh Hồ Húc?
Long Thái vỗ trán, thấp giọng cười nói:
-Xíu chút nữa là trẫm quên mất, ngươi là Cẩm Y Hầu giả, đương nhiên không biết Lệnh Hồ Húc là ai rồi.
Rồi gã ra hiệu cho Tề Ninh tới gần, thấp giọng nói:
-Tuy nước Đông Tề nhỏ bé ít người nhưng lại có hai nhân tài tuyệt đỉnh, nếu không có hai người này, chỉ e nước Đông Tề đã không còn tồn tại trên đời nữa.
-Hoàng thượng đang nói tới Song Bích Đông Tề?
Trên buổi triều hôm nay, Tề Ninh đã nghe thấy Lô Tiêu nhắc tới chuyện này.
Long Thái gật đầu nói:
-Một tướng một tương (một văn một võ); Song Bích Đông Tề, Lệnh Hồ Húc là quốc tương (Tể tướng) Đông Tề, Thân Đồ La là Đại Đô Đốc của thủy quân Đông Tề. Thuỷ sư Đông Tề có ngày hôm nay, toàn bộ đều thuộc về công lao của Thân Đồ La. Người này uy dũng hơn người, phụ thân y là Thân Đồ Bi năm xưa đã lập nên đội quân thủy sư Đông Tề, có điều lúc đó vẫn chưa có danh tiếng gì.
Nghĩ một lát, gã mới giải thích tiếp:
-Năm đó Bắc Đường gia soán vị tự xưng vương, Thái thú Thanh Châu Tống Dục khởi binh phản lại Bắc Đường, điều động năm vạn đại quân Hán tấn công Thanh Châu; Tống Dục chẳng qua chỉ có hai vạn binh mã, bị quân Hán đánh cho liên tục chiến bại phải rút lui, tổn thất gần hết binh mã.
Vào thời khắc nguy cấp ấy, là thủy sư của Thân Đồ Bi đã ngăn chặn đường thủy, cắt đứt sự tiếp tế từ hậu phương của quân Hán. Quân Hán chẳng còn tâm trạng, quân tâm tan rã, Tống Dục lại thủ Lỗ Vương thành vững như núi. Cuối cùng, quân Hán đành phải rút quân, lại bị Đông Tề theo sau đánh lén, tổn thất thảm trọng.
Cũng chính nhờ trận chiến này mà thủy sư Đông Tề danh chấn thiên hạ. Sau khi Thần Đồ Bi qua đời, con trai trưởng của ông ta là Thần Đồ La kế tục chức vị Đại Đô Đốc thủy quân, so với thời của phụ thân y, thủy sư Đông Tề nay càng mạnh mẽ hơn.
Tề Ninh hỏi:
-Hoàng thượng, đi sứ Đông Tề, tại sao chỉ mang hậu lễ cho Lệnh Hồ Húc? Chẳng lẽ không cần chuẩn bị cho Thân Đồ La ư? Long Thái nói:
- Ngươi biết Lệnh Hồ Húc là ai không?
-Chẳng phải là Quốc Tương Đông Tề sao?
-Không sai.
Long Thái cười nói: -Ngoài điều này ra, y còn là sư đệ của Trác Thanh Dương tiên sinh.
Hai người đã từng cùng tới trường học tập, giao tình khá tốt.
Tề Ninh cực kỳ kinh ngạc khi biết Quốc tương Lệnh Hồ Húc của Đông Tề và Trác Thanh Dương có quan hệ sâu xa.
- Năm đó đương nhiên Lệnh Hồ Húc còn lén phái người đi tìm Trác Thanh Dương, muốn để Trác Thanh Dương đến làm quan tại Đông Tề.
Long Thái nói:
- Chẳng qua Trác tiên sinh cũng không tới đó mà vẫn luôn ở thư viện Quỳnh Lâm. Phụ hoàng cũng từng mời Trác tiên sinh vào triều làm quan nhưng lại bị cảm ơn và uyển chuyển từ chối. Vị lão tiên sinh này không có lòng cầu danh lợi, không thể cống hiến cho quốc gia là một sự tổn thất cho triều đình.
Tề Ninh thầm nghĩ, Trác Thanh Dương kia xuất sắc hơn người, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào thị phi của triều đình, lại hỏi:
- Hoàng thượng, người nói Lệnh Hồ Húc này có đáng để chúng ta mượn sức không?
- Thật ra vào đại lễ lập quốc của Đông Tề lần trước, trẫm đã gặp Lệnh Hồ Húc tại Đông Tề, cũng nói chuyện qua với y.
Long Thái cười nói:
- Trẫm sớm biết Lệnh Hồ Húc này không phải người bình thường, có tài trị quốc, nghĩ nếu Lệnh Hồ Húc này có thể nghe lệnh Đại Sở ta thì chẳng những Đông Tề sẽ tổn thất rường cột, suy yếu rất nhiều mà Đại Sở ta lại như hổ thêm cánh. Chỉ là nói mấy câu xong, trẫm đã biết Lệnh Hồ Húc này khăng khăng một mực với Đông Tề. Cho dù trẫm có nói tới nát miệng lưỡi cũng không có khả năng thuyết phục y, cho nên dứt khoát bỏ qua ý niệm này.
Thân hình gã hơi dựa về phía sau, lại nói tiếp:
- Chẳng qua Lệnh Hồ Húc này cũng rất có thiện cảm với Đại Sở chúng ta, và rất phản cảm với người Hán phía Bắc. Đương nhiên Lệnh Hồ Húc là quốc tương của Đông Tề quốc, sẽ không bị cảm tính chi phối chính lệnh của mình.
Nhưng nếu có thể giao hảo với y sẽ rất có lợi cho Đại Sở chúng ta.
Hơn nữa lần này cầu thân nếu được y trợ giúp thì hẳn là mười phần đã ổn chín rồi.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng yên tâm, tới Đông Tề, nhất định thần sẽ xin gặp vị quốc tương Lệnh Hồ này.
Hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, Thân Đồ La kia có tâm tư gì với Đại Sở chúng ta?
- Trẫm đang định nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận với tên Thân Đồ La này.
Long Thái nói:
- Trẫm nghe qua lời đồn, lúc còn trẻ Thân Đồ La này du lịch xung quanh, năm đó hình như còn có qua lại với Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh của Bắc Hán, nghe nói còn nghi là thầy trò. Nếu người này có qua lại với người Bắc Hán thì dù sao cũng phải cẩn thận một chút.
- Trường Lăng Hầu?
Tề Ninh cau mày nói:
- Hoàng thượng, có phải Bắc Đường Khánh là thống soái quân Hán không?
Long Thái nói:
- Năm đó Bắc Đường Khánh là Đại tướng quân quân Hán, thống lĩnh mười mấy vạn tinh binh Bắc Hán, tranh đấu ngang ngửa trên sa trường với phụ thân Tề Cảnh của ngươi. Chẳng qua theo trẫm được biết, từ nhiều năm trước, Bắc Đường Khánh này đã đột nhiên yên lặng biến mất, khó có được tin tức của y. Chúng ta cũng từng phái người đi điều tra nhưng cuối cùng cũng không tìm được tin tức của người này.
- Bắc Đường Khánh biến mất sao?
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Y là thống soái quân Hán, Bắc Hán Trường Lăng Hầu. Nhân vật như thế sao có thể nói biến mất là biến mất được?
Long Thái cũng nghi hoặc nói:
- Trẫm cũng vẫn tò mò, Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất Bắc Hán, đột nhiên không có tin tức, trong chuyện này tất có cổ quái.
Gã lại cười nhạt một tiếng:
- Con cháu hoàng thất Bắc Hán rất đông, nghe nói vị hoàng đế Bắc Hán kia có tới năm sáu huynh đệ, còn sinh ra một đống hoàng tử, tranh đấu với nhau rất gay gắt.
Bắc Đường Khánh không có tin tức gì, chỉ sợ chưa biết chừng cũng chết trong nội đấu rồi. Chẳng qua người Bắc Hán không dám để lộ tin tức này ra mà thôi.
Tề Ninh thầm nghĩ Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất của Bắc Hán, nếu quả thật y chết rồi thì đương nhiên Bắc Hán phải cố hết sức giấu diếm tin người này chết. Chẳng qua thân là danh tướng bậc nhất Bắc Hán, tay cầm binh quyền, chỉ sợ nơi này cũng không có mấy người đưa y vào chỗ chết được. Chuyện của người này nhất định là kinh thiên động địa, Bắc Hán muốn giấu diếm cũng không giấu diếm nổi.
- Không có tin tức của Bắc Đường Khánh, hôm nay đại tướng cầm binh của Bắc Hán là Chung Ly Ngạo. Cuộc chiến Tần Hoài này, quân Hán là do Chung Ly Ngạo điều khiển.
Long Thái như nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Trước kia Trẫm không hiểu rõ người này lắm nhưng có thể giao chiến với Tề Cảnh tại Tần Hoài mấy năm không rơi vào thế hạ phong, xem ra Chung Ly Ngạo này cũng không phải nhân vật tầm thường.
Tề Ninh nói:
- Thần nghe nói có thể chống đỡ với Tề Cảnh tại Bắc Hán chỉ có Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh, Chung Ly Ngạo này là nhân vật thế nào mà lại cũng cao siêu như vậy?
- Chung Ly Ngạo này rất giỏi cầm binh, xem ra không phải là chuyện giả rồi.
Long Thái nói:
- Chẳng qua tại cuộc chiến Tần Hoài, Tề Cảnh cũng đang bị bệnh, tinh lực không thể so với trước kia được. Nói công bằng thì binh mã người Hán còn mạnh hơn chúng ta một chút. Có thể giữ quân Hán tại phía Bắc Hoài Thủy, việc này rất khó rồi.
Gã xua tay, nói:
- Thôi, không nói chuyện này nữa.
Ngươi tới Đông Tề, cẩn thận chú ý Thân Đồ La là được. Chẳng qua về mặt lễ tiết thì không thể thiếu được.
Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng không cần lo lắng. Trong lòng thần đều có ý định sẽ làm thế nào rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Long Thái nói:
- Phía bộ Hộ đã chuẩn bị lễ vật cầu thân, chắc cũng phải cần mấy ngày nữa, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau mới có thể xuất phát được. Những ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Đột nhiên gã nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi nói Cửu Khê Độc Vương gì đó kia đã tới kinh thành chưa?
Tề Ninh hạ giọng đáp:
- Đang định bẩm báo với Hoàng thượng đây. Hôm nay Thu Thiên Dịch đã tới kinh thành, lúc nào cũng đợi Hoàng thượng triệu kiến.
Hoàng thượng, có muốn truyền lão vào cung không?
- Cũng tốt.
Long Thái gật đầu, lập tức lắc đầu, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Trẫm sẽ gặp lão, chẳng qua không phải ở trong cung.
Y vẫy Tề Ninh tiến tới sát, ghé vào lỗ tai nói vài câu. Tề Ninh cau mày nói:
- Hoàng thượng, chuyện này có được không?
- Không có gì không được cả.
Long Thái nói:
- Trẫm đã nói với ngươi từ trước rồi. Dịch độc tại kinh thành cũng không đơn giản, nếu không phải Hắc liên thánh giáo gây ra thì sau lưng nhất định dấu một âm mưu rất lớn, cần phải biết rõ chân tướng rốt cục thế nào.
Sau đó gã phất tay, nói:
- Ngươi lui xuống trước đi. Sau khi trẫm sắp xếp xong sẽ phái người báo cho ngươi biết.
Tề Ninh chắp tay chuẩn bị lui ra, lùi lại mấy bước, tròng mắt đảo vài cái, đột nhiên ôm bụng kêu ôi chao một tiếng. Long Thái sửng sốt, vội hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Vẻ mặt Tề Ninh đau khổ nói:
- Hoàng thượng, sau khi về kinh thân thể vẫn không thoải mái, lúc lên triều thần đã có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thân thể yếu ớt, cũng không biết có phải đã bị cảm từ Tây Xuyên hay không, bây giờ bắt đầu ốm rồi.
Long Thái thấy vẻ mặt Tề Ninh đau đớn, không giống giả vờ, lập tức nói:
- Người đâu!
Rất nhanh liền thầy Phạm Đức Hải, Phạm công công tiến vào cửa. Long Thái ra lệnh:
- Đi truyền thái y, mau tới xem bệnh cho Cẩm Y hầu, xem rốt cục làm sao rồi.
Tề Ninh vội nói:
- Hoàng thượng, không cần không cần đâu. Thần vẫn có thể chịu được.
- Nói hươu nói vượn.
Long Thái đi tới, thấy sắc mặt Tề Ninh không ổn, cau mày nói:
- Có bệnh thì phải khám, sao mà phải chịu?
Gã phất tay nói:
- Phạm Đức Hải, ngươi đi truyền thái y đi.
Phạm Đức Hải đang định rời đi, Tề Ninh lại nói:
- Hoàng thượng, nếu truyền thái y thì qua lại khó tránh khỏi phiền toái, hơn nữa còn tốn thời gian.
Không bằng để Phạm công công mang thần đi Thái Y Viện, tùy tiện khám một chút là được.
Long Thái nói:
- Như thế cũng tốt. Phạm Đức Hải, ngươi dẫn Cẩm Y hầu đi Thái Y Viện đi.
Phạm Đức Hải vâng một tiếng, dẫn Tề Ninh ra cửa, lại bảo hai tiểu thái giám cùng dìu Tề Ninh xuất cung đi về Thái Y Viện. Thái Y Viện ngay cạnh hoàng cung, cũng là để tiện xem bệnh cho người trong cung. Đi tới Thái Y Viện, nghe nói Đại thái giám tổng quan trong cung là Phạm Đức Hải mang Cẩm Y hầu tới khám bệnh, Viện sứ mang theo vài tên thái y cao tay vội vàng tới đón, mời vào trong một gian phòng sạch sẽ.
Viện sứ Thái Y Viện này cùng họ với Phạm Đức Hải, quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ cũng không tồi. Phạm viện sứ mời Tề Ninh ngồi xuống, lại bảo Tề Ninh vươn cánh tay ra, tự mình bắt mạch. Mấy tên ngự y cung kính đứng một bên. Sau một lát, Viện sứ mới hơi nhíu mày, nói nhỏ:
- Hầu gia, mạch tượng này của ngài quả là hơi rối loạn, chẳng qua…
Phạm Đức Hải đứng một bên vội hỏi:
- Phạm Viện sứ, Hầu gia không sao chứ?
- Phạm công công yên tâm, cũng không có vấn đề gì.
Phạm viện sứ cười nói:
- Có thể là khí huyết không thoải mái thôi, sắc thuốc uống vài ngày là khỏi rồi.
Sau đó gã dặn dò một ngự y bên cạnh:
- Hồ thái y, ngươi đến phòng thuốc lấy chút thuốc bổ khí huyết để Hầu gia mang về.
Còn chưa nói hết, Tề Ninh đã lắc đầu nói:
- Phạm viện sứ, ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cứ ở lại Thái Y Viện đợi thuốc, từ từ rồi hãy về có được không?
Phạm viện sứ vội nói:
- Cũng tốt, cũng tốt. Hồ thái y, ngươi phái người đi sắc thuốc đi.
Hồ thái y kia vâng một tiếng, Tề Ninh lại gọi lại nói:
- Hồ thái y, thuốc này là do ai trông nom?
- Bẩm Hầu gia, là Lang thừa của Điển Dược cục.
Hồ thái y bẩm:
- Dược khố của Thái Y Viện cũng do y quản lý, cách nơi này không xa lắm. Hạ quan đi lấy dược liệu, rất nhanh sẽ sắc xong, Hầu gia chờ một chút.
- Nếu Lang thừa của Điển Dược Cục quản lý thuốc thì ngươi cũng không cần phải phiền toái nữa, để Lang thừa đó mang thuốc tới đây.
Tề Ninh nói:
- Gã quản lý dược liệu, nhất định quen thuộc dược liệu nhất, giao cho gã là ta yên tâm nhất.
Phạm viện sứ cười nói:
- Hầu gia không cần lo lắng. Mỗi một vị dược liệu tại Thái Y Viện đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, hơn có chút tỳ vết là được được vào kho thuốc của Thái Y Viện.
Y lại nói:
- Kêu Lang thừa Tô Thanh Quân mang dược liệu tới đây.
Lúc này Hồ thái y mới đi. Phạm Đức Hải nói:
- Hầu gia, Phạm viện sứ, trước hết ta hồi cung hầu hạ Hoàng thượng đã.
Lão lại dặn dò:
- Phạm viện sứ, mấy ngày nữa Hầu gia sẽ phải xuất sứ, Thái Y Viện các ngươi phải bảo vệ tốt thân thể cho Hầu gia. Nếu thân thể Hầu gia không khỏe, đến ngày không thể rời kinh thì long nhan của Hoàng thượng sẽ giận dữ đấy.
Phạm viện sứ vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
- Phạm công công yên tâm. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Thái Y Viện sẽ phái người tới Cẩm Y hầu phủ kiểm tra cho Hầu gia.
Lúc này Phạm Đức Hải mới hài lòng dẫn tiểu thái giám rời đi.
Phạm viện sứ biết Tề Ninh cũng không ốm đau gì lắm, ra lệnh cho người dâng trà lên, lại cười nói:
- Sau này nếu Hầu gia có gì sai khiến thì cứ sai người tới Thái Y Viện nói một tiếng, bên này lúc này cũng sẽ phái người tới.
Tề Ninh gật đầu, cười nói:
- Phạm viện sứ, dược liệu của Thái Y Viện các ngươi là từ đâu mà tới? Tự mình phái người đi hái thuốc sao?
Phạm viện sứ cười nói:
- Hầu gia nói đùa rồi. Trong kinh có không hề ít hiệu thuốc. Có thể mở được hiệu thuốc lớn tại kinh thành đều là những hãng thuốc cực có thực lực của Đại Sở ta.
Dược liệu của các nhà thuốc này đều không tồi, Thái Y Viện chỉ cần đưa danh sách, để những hiệu thuốc này mang thuốc tới là được rồi. Chẳng qua mỗi một vị thuốc vào kho đều cần kiểm tra cẩn thận.
Hầu gia biết là dược liệu trong Thái Y Viên đều dùng cho trong cung và vương công quý tốc, không thể qua loa. Hơi có chút xíu tỳ vết là Thái Y Viện cũng không dám cho vào kho.
Tề Ninh nói:
- Vậy thì ai tới kiểm tra dược liệu?
Phạm viện sứ tự kiểm tra sao?
- Mỗi vị trí đều có người thích hợp.
Phạm viện sứ nói:
- Dược liệu đều được thu vào kho thuốc của Điển Dược Cục, hiển nhiên người của Điển Dược Cục phải kiểm tra thuốc. Vừa rồi Hầu gia muốn kêu Lang thừa của Điển Dược Cục mang thuốc tới, Lang Thừa Tô Thanh Quân kia là người có chức trách kiểm tra dược liệu.
Nếu trong kho thuốc có thiếu dược liệu gì, hoặc dược liệu xảy ra vấn đề gì thì đều phải do Lang thừa Tô Thanh Quân kia chịu trách nhiệm.
- Lang thừa Tô Thanh Quân sao?
Tề Ninh cười nói:
- Là do Phạm viện sứ đề bạt à?
Phạm viện sứ nói:
- Vậy cũng không phải. Phụ thân của Lang thừa Tô Thanh Quân từng đảm nhiệm Viện phán tại Thái Y Viện này, sau đó y và huynh trưởng của y cũng vào Thái Y Viện.
Nói tới đây y hơi hạ giọng, cười nói:
- Y thuật của huynh trưởng lão không kém, vượt qua đời trước, cũng đạt tới vị trí Viện Phán rồi.
Chẳng qua ngộ tính của lang thừa Tô Thanh Quân này cũng không lớn lắm, cho nên cuối cùng phải bố trí tại Điển Dược Cục. Cũng đã nhiều năm rồi, làm việc tới ngày hôm nay cũng xem như khôn khéo lưu loát.
- Ồ?
Tề Ninh cười nói:
- Thế thì xem như là con nối nghiệp cha rồi. Không đúng, phải nói là đời sau không bằng đời trước, không bằng được phụ thân và huynh trưởng của y, không vào được cửa lớn của Thái Y Viện.
Phạm viện sứ cảm thấy Tề Ninh nói chuyện cổ quái, lời này cũng không biết phải nói tiếp làm sao, cười khan hai tiếng.
y Thank You to ThanhTùng For This Useful
Tề Ninh không cần chờ quá lâu, thuốc đã được sắc xong. Khi Hồ thái y dẫn Tô lang thừa của cục Điển Dược tới, vừa vào cửa, Tô lang thừa liền cúi đầu, hai tay cầm chén thuốc, cung cung kính kính đi tới, quỳ sụp xuống đất, trình chén thuốc lên.
Một lang thừa nho nhỏ của cục Điển Dược viện Thái Y trước mặt thế tập Hầu chỉ là một em bé đáng thương.
-Ồ, Tô lang thừa, trán ngươi bị gì vậy?
Phạm viện sứ thấy dược cao trên trán Tô lang thừa nên hơi nghi hoặc hỏi.
Tô lang thừa vội nói:
-Hôm qua hạ quan không cẩn thận bị ngã, cho nên bị thương nhẹ.
-Ồ?
Phạm viện sứ nửa tin nửa ngờ, tất nhiên là y không biết tối hôm qua Tô lang thừa bị Tề Ninh đánh đập một trận ở quán rượu. Vết thương trên mặt không nghiêm trọng, thế nhưng thân thể đã bị đánh sưng tím. Có điều, có quần áo che đậy nên không thấy mà thôi. Cục Điển Dược này khác với những chỗ khác, mỗi ngày có rất nhiều được liệu ra ra vào vào, thân là lang thừa của cục Dược Điển, ngày nào y cũng phải tới. Nếu muốn xin nghỉ, cần phải nói trước mấy ngày để an bài trước mọi chuyện mới được. Mặc dù hôm qua bị đánh một trận, tên Tô lang thừa này cũng không dám bỏ lỡ công việc.
Tô lang thừa có ý đồ chấm mút Điền phu nhân. Y tự cho là hiệu thuốc của Điền gia muốn làm ăn với viện Thái Y, hơn nữa đối phương còn là một góa phụ, cho nên gan y lớn lên, muốn mạnh mẽ chiếm đoạt nàng ta ngay trong quán rượu. Vốn tưởng là mọi chuyện sẽ như ý, Điền phu nhân cũng không dám nói ra ngoài, ai ngờ nửa đường lại có một người xuất hiện, xông tới đánh y một trận. Người này tới rồi đi rất vội cho nên Tô lang thừa vẫn còn mơ mơ màng màng, tới giờ vẫn không biết rốt cuộc thì mình bị ai đánh.
Vừa rồi nghe được Cẩm Y Hầu tới viện Thái Y, chỉ đích danh y mang thuốc qua, lòng Tô lang thừa lập tức trầm xuống.
Trong lòng y hiểu rõ một chuyện:
Điền phu nhân có thể cung cấp thuốc cho viện Thái Y là vì có chỗ dựa phía sau là Cẩm Y Hầu. Hôm qua y mới dùng sức mạnh với Điền phu nhân, hôm nay Cẩm Y Hầu đã chạy tới viện Thái Y.
Chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp tới mức cố ý, biết thầm không ổn, thế nhưng y không thể tránh được. Sắc thuốc xong, y chỉ có thể nom nóp lo sợ đưa thuốc tới, thầm quyết định trong lòng, nếu tên Cẩm Y Hầu này thật sự hỏi tội, có đánh chết y cũng không thừa nhận. Điền phu nhân dù sao cũng là phụ nhân, không thể nào chạy tới làm chứng được.
Cho dù Điền phu nhân tới thật, tới lúc đó cắn ngược một câu, nói Điền phu nhân vì làm ăn cố ý khoe khoang lẳng lơ, cố ý câu dẫn mình. Dù sao thì cũng không có chứng từ, Điền phu nhân kia cũng không lấy ra được bằng chứng.
Trên đường tới đây, y đã quyết định sẽ làm vậy.
Tề Ninh không hỏi dù chỉ một câu. Hắn nhận lấy chén thuốc, thổi một cái, một hơi uống sạch, không nói một chữ. Sau đó, hắn đặt chén thuốc xuống, hỏi:
-Đây là thuốc gì? Sao lại đắng thế?
Phạm viện sứ cười nói:
-Hầu gia, thuốc đắng dã tật, thuốc này có thể thông máu thông khí, là thuốc bổ. Không tới một canh giờ nữa, Hầu gia sẽ hoàn toàn bình phục.
Tề Ninh đứng lên nói:
-Vậy thì tốt.
Hắn cười nói:
-Phạm viện sứ, lần này cảm ơn ngươi, ta đi trước.
Phạm viện sứ đứng dậy đưa tiễn, nói:
-Hầu gia đi thong thả, mấy ngày này viện Thái Y sẽ phái người tới.
Sau đó y tiễn Tề Ninh ra viện Thái Y. Tề Ninh cười cười, đi ra ngoài cửa. Vừa mới đi tới cửa lớn, cơ thể hắn chợt lắc lư, sau đó mềm nhũn người ngồi xuống. Biến cố này làm cho sắc mặt mọi người thay đổi. Mặc dù tuổi Phạm viện sứ đã cao, thế nhưng lúc này lại rất linh hoạt, y bước một bước dài xông tới đỡ hắn rồi la lên: -Hầu gia, ngài... !
Tô lang thừa thấy Tề Ninh hỏi cũng không hỏi lập tức rời khỏi liền cảm thấy vui mừng, trong đầu nghĩ thầm: trước đó mình quá lo rồi, xem ra việc hôm nay chỉ trùng hợp thôi. Khi đang cảm thấy nhẹ nhõm, y nghe được âm thanh.
Quay đầu nhìn lại, y thấy Tề Ninh đang nhũn người ngồi dưới đất, mặt trắng bệch, Phạm viện sứ đang nắm tay, bắt mạch cho hắn.
Tô lang thừa cảm thấy chuyện này không ổn, y thấy sắc mặt Phạm viện sứ rất khó coi, Tề Ninh thì ỉu xìu nói:
-Phạm Viện sứ, chuyện... Chuyện gì thế này?
Phạm viện sứ nói:
-Hầu Gia, vừa rồi bắt mạch chỉ thấy mạch đập hỗn loạn, thế nhưng bây giờ… Bây giờ khí huyết của Hầu gia đang rối loạn, trong cơ thể, ồ... Ồ, thật kỳ lạ...!
-Ta cảm thấy rất khó chịu.
Tề Ninh giơ ngón tay chỉ chén thuốc, nói:
-Đây... Đây là thuốc gì?
Hồ thái y và Tô lang thừa hồn bay phách tán. Hai người đồng thời quỳ xuống, Hồ thái y nói: -Hầu gia, toa thuốc...Toa thuốc do hạ quan ra, đó... Đó là là toa thuốc bổ huyết dưỡng khí, không thể nào có vấn đề được.
Y nhìn về phía Tô lang thừa, hỏi: -Tô Lang thừa, ngươi có sắc thuốc theo đơn thuốc của ta không?
Toàn thân Tô lang thừa rung lên.
Y lắp bắp nói:
-Hồ, Hồ thái y, ta . . ta làm đúng theo... Theo toa thuốc của ngài, không có ... không có chút sơ sót nào!
-Ta sắp chết rồi.
Tề Ninh thở hổn hển nói:
-Ta sắp chết rồi, ta bị viện Thái Y của các ngươi hại chết, chỗ các ngươi có nội gian, muốn… Muốn làm hại bổn Hầu!
Lúc này, không những là Hồ thái y và Tô lang thừa, ngay cả Phạm viện sứ và vài ngự y khác cũng hồn bay phách tán.
Cẩm Y Hầu là ai? Đây chính là một trong bốn Hầu tước thế tập đương triều. Cẩm Y Tề Gia chính là thế gia khai quốc của Đại Sở, gia tộc thế này đừng nói là viện Thái Y, cho dù là Hoàng đế cũng phải cho chút mặt mũi.
Tề Ninh là ai? Ai cũng nói vị Cẩm Y tiểu Hầu gia này là đại thần được Hoàng đế coi trọng. Hôm nay, hắn còn được chính Hoàng đế phái đại tổng quản thái giám tự mình dẫn tới.
Đừng nói vị tiểu Hầu gia này nói chết ở viện Thái Y, cho dù chỉ rụng một sợi tóc, đây cũng là tai họa ngập trời với viện Thái Y.
-Hầu gia, Hầu gia!
Phạm viện sứ vội vàng nói:
-Viện Thái Y không có nội gian, cũng… Cũng không có ai dám làm hại Hầu gia, Hầu gia không cần lo, viện Thái Y có rất nhiều cao thủ, hạ quan lập tức gọi người tới chữa trị cho Hầu gia.
Giơ tay lên, y nói:
-Nhanh lên, qua đây đỡ Hầu gia nằm xuống.
Mấy người vội vàng bước tới, Tề Ninh khoát tay nói:
-Không được, không được, ta sắp bị các ngươi hại chết rồi, ta không động đậy được, ai cũng...Cũng đừng nghĩ tới việc động vào ta, đi bẩm báo cho hoàng thượng, để ...
Để hoàng thượng phái người tới!
Hơi thở của hắn rất dồn dập, nhìn cứ như đang thật sự thoi thóp.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng rất sốt ruột, cả đám nhìn về phía Phạm viện sứ.
Phạm viện sứ biết rất rõ nếu phái người vào cung bẩm báo, chuyện này sẽ càng ngày càng lớn. Y cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao một chỉ một chén thuốc bị hạ độc, vị Cẩm Y Hầu gia này lại có bộ dạng thế này. Nhíu mày, y chợt nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt Tề Ninh.
Mặc dù Phạm viện sứ là người đứng đầu viện Thái Y, y thuật rất cao minh, thế nhưng trên hết y vẫn là một quan viên. Ở quan trường nhiều năm, cho nên y cũng có bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện. Trong lòng đã hiểu ra, y giơ tay lên, nói: -Các ngươi đi ra ngoài, lão phu muốn đích thân chữa trị cho Hầu gia.
Đám ngự y chỉ mong cách chỗ này càng xa càng tốt cho nên vội vàng ra ngoài, tên Tô lang thừa kia chính là người đi ra cuối cùng.
Phạm viện sứ nói:
-Tô lang thừa, còn các ngươi nữa, đứng chờ trong viện, không ai được rời khỏi, khi ta gọi thì phải vào ngay.
Mọi người đáp ứng rồi đi ra cửa.
Lúc này, Phạm viện sứ bước tới đóng cửa lại, quay đầu lại, y nói nhỏ:
-Hầu Gia, võ công của ngài thật cao, hạ quan thật khâm phục.
-Võ công?
Tề Ninh ỉu xìu nói: -Phạm viện sứ, bổn Hầu . . Bổn Hầu không hiểu ý ngươi.
-Dáng vẻ huyết khí hỗn loạn của Hầu gia rất hỗn loạn, thế nhưng hơi thở không hề suy yếu, đây không phải là dấu hiệu trúng độc.
Phạm viện sứ nhỏ giọng nói:
-Hầu Gia, viện Thái Y đắc tội ngài chỗ nào, Hầu gia cứ nói ra, hạ quan trước hết thỉnh tội với ngài.
Người đại nhân không chấp tiểu nhân, nếu bọn ta thật có chỗ không chu toàn, xin Hầu gia tha thứ.
Việc khí huyết của Tề Ninh rối loạn chính là do hắn vận công tạo thành. Lúc này, võ công của hắn sớm đã xưa không bằng nay, vận chuyển nội lực rất dễ dàng. Nghe Phạm viện sứ nói vậy, hắn biết lão già này đã phát hiện, thế nhưng hắn vẫn nói với giọng ỉu xìu: -Phạm viện sứ, ta biết ngươi sẽ không hại ta, Hồ thái y cũng không hại ta, thế nhưng. . Thế nhưng ta không đảm bảo được người có bụng dạ khó lường sẽ không làm hại tính mạng của bổn Hầu.
Phạm viện sứ hỏi nhỏ: -Là Tô lang thừa ư?
Chỉ có ba người trong chuyện này, Tề Ninh đã nói rõ là không phải y và Hồ thái y, vậy thì đã rõ, người hắn nhắm tới chính là Tô lang thừa. Phạm viện sứ cảm thấy rất kỳ lạ, y thầm nghĩ: không biết một lang thừa nho nhỏ của cục Điển Dược chọc Cẩm Y Hầu lúc nào?
Tề Ninh không ốm mà rên hai tiếng rồi nói:
-Chén thuốc này do tên họ Tô kia sắc, nhất định là y muốn làm hại ta, ta... Ta muốn bẩm báo hoàng thượng, viện Thái Y này chứa nội gian của Bắc Hán.
Phạm viện sứ nghĩ thầm trong lòng: nếu thật sự báo lên, người xui xẻo đầu tiên chính là bộ xương già này. Tới lúc này y mới hiểu ra tại sao Cẩm Y Hầu này lại muốn tới viện Thái Y sắc thuốc, hơn nữa còn chỉ đích danh để lang thừa của cục Dược Điển sắc thuốc cho hắn.
Giờ mọi chuyện đã công khai, hóa ra vị đại gia này tới là vì Tô lang thừa.
-Hầu Gia, mặc dù Tô Huệ làm việc không cẩn thận, thế nhưng y thật sự không phải là gian tế của Bắc Hán.
Phạm viện sứ nói nhỏ:
-Người này chậm chạp, làm việc không cẩn thận, sắc sai thuốc cho Hầu gia, tội không thể tha. Có điều, Hầu gia không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần bồi bổ một chút là khỏi hẳn.
-Thật sao?
Tề Ninh liếc mắt nhìn y rồi hỏi:
-Không cẩn thận, sai sót? Phạm viện sứ, Tô lang thừa y không cẩn thận, sai sót lại hại... Hại bổn Hầu thiếu chút nữa xong đời, ngươi nói xem y phải chịu tội gì?
Phạm viện sứ vội nói:
-Hầu Gia, ngài xem thế này có được không, tên Tô Huệ này không thể dùng nữa. Hạ quan sẽ ra lệnh, nói Tô Huệ y thuật không tinh, dùng thuốc lơ là, thiếu chút nữa đã xem mạng người như cỏ rác, từ hôm nay cách chức khỏi viện Thái Y, không bao giờ bổ nhiệm nữa. Chỉ cần là người bị viện Thái Y cách chức, các y quán bên ngoài sẽ không dám dùng y.
Ngoài ra, Hầu gia bị tổn thương cơ thể, viện Thái Y sẽ cung cấp hai nhân sâm cực phẩm và hai rương dược liệu quý giá, đưa tới Hầu phủ, ngài thấy vậy được chưa!
Tề Ninh nghĩ thầm: lão viện sứ này vẫn tính là biết làm người.
Hắn thở dài, nói:
-Phạm viện sứ, ngươi phải biết là ta không muốn làm khó ngươi, chỉ là thiếu chút nữa mạng ta đã mất ở chỗ này, ài!
Nếu Phạm viện sứ đã biết Tề Ninh tới vì Tô lang thừa, vậy y biết rõ mình tuyệt đối không thể giữ lại tên Tô lang thừa này.
Theo lý mà nói, với thế lực của Cẩm Y Hầu, chơi chết một lang thừa của cục Điển Dược chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Hôm nay, vị tiểu Hầu gia này lại tự mình tới xử lý, có thể thấy hắn hết sức coi trọng chuyện này. Nếu mình nói giúp Tô Huệ dù chỉ một câu, sợ rằng viện Thái Y sẽ không còn bình an nữa.
Lúc này, chuyện phải làm là dàn xếp ổn thỏa, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đuổi một lang thừa để bảo đảm viện Thái Y bình yên vô sự, vụ mua bán này quá thích hợp rồi. Nghe giọng Tề Ninh đã giãn ra, y vội nói:
-Hầu gia đã chịu khổ, người sai là bọn ta, Hầu gia đại nhân đại lượng, xin hãy khoang dung. Nếu Hầu gia đồng ý, hạ quan lập tức đuổi Tô Huệ khỏi Thái Y viện.
Nếu Hầu gia cảm thấy làm vậy vẫn chưa được, hạ quan có thể cho người đi điều tra sổ sách, nếu tên Tô Huệ này có hành vi kiếm lời trung gian, sẽ lập tức đưa y tới bộ Hình!
Tề Ninh nghĩ thầm: xem ra lão già này biết Tô Huệ có hành vi tham ô. Hắn nói nhỏ:
-Phạm viện sứ, nên xử lý thế nào là chuyện của viện Thái Y các ngươi, ta không tiện nhiều lời. Ta nể mặt ngươi, ngươi nói xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Có điều, tên Tô Huệ này muốn hại ta, ta sợ nếu y còn trong kinh thành sẽ còn tìm cơ hội hại ta, ngươi xem coi, có thể...!
-Hạ quan đã hiểu.
Phạm viện sứ lập tức nói:
-Hạ quan chẳng những sẽ làm cho người này rời khỏi viện Thái Y, hạ quan còn khiến y cút khỏi kinh thành. Từ nay về sau y sẽ không vào được kinh thành dù chỉ nửa bước.
-Việc này... Ài, đây là việc của Phạm viện sứ.
Tề Ninh ngồi thẳng dậy, chỉnh quần áo một chút rồi nói khẽ: -Phạm viện sứ, thật ra thì hôm nay ta tới là vì có chút chuyện riêng muốn tìm ngươi, có điều...Chuyện này không tiện nói.
Phạm viện sứ nói:
-Hầu gia có gì dặn dò cứ nói, chỉ cần hạ quan có thể làm được, hạ quan sẽ không từ chối.
Y thầm nghĩ trong đầu: tiểu thái tuế đang nhắm vào viện Thái Y, dù là điều kiện gì đi nữa cứ đáp ứng trước, phải mau tiễn vị tiểu thái tuế này đi mới là chuyện quan trọng.
Vẻ mặt Long Thái thay đổi một cách nhanh chóng. Gã nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Lô Tiêu, trầm giọng hỏi:
- Lô Tiêu, còn có việc này?
Lô Tiêu vội bước ra khỏi hàng, tâu:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thần cũng muốn phát tiền xuống cho quân lính, ngặt nỗi trong tay thần không có tiền, muốn phát mà không được ạ.
Đậu Quỳ lập tức nói:
- Lộ đại nhân, tháng trước Hộ Bộ đã trích tiền quân ra cấp cho Binh Bộ rồi, chuyện này ông không thể oán Hộ Bộ được.
- Đậu đại nhân, đúng là tháng trước ông đã trích phát ngân lượng cho Binh Bộ, nhưng số bạc ít ỏi kia làm sao đủ để mỗi một người lính đều lãnh được quân lương?
Lô Tiêu trả lời:
- Quân lương cho đoàn Tần Hoài ngoài tiền tuyến tất nhiên không thể đến trễ. Cũng không thể khất nợ phía thủy sư Đông Hải. Ngoài ra, giờ đã sắp vào hạ, còn phải thay đổi binh phục cho họ.
Chuyện mua thêm quân giới cho quân đoàn Tần Hoài và thủy sư Đông Hải đã hoãn lại lâu lắm rồi, không thể không giải quyết.
Đậu Quỳ nói:
- Lô đại nhân, ông đừng nói rằng ông không biết Hộ Bộ có bao nhiêu của cải đấy nhé. Bên chúng tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, cắt giảm chi tiêu đây này. Khoản chi lớn nhất mỗi năm chính là trích cấp bạc cho Binh Bộ các ông đấy.
Giờ Hộ Bộ có thể nói là giật gấu vá vai. Ngày nào các nha môn cũng thúc giục Hộ Bộ phát bạc, tôi gần như sứt đầu mẻ trán với họ.
Lô Tiêu nói:
- Đậu đại nhân, hạ quan chỉ quản chuyện cầm bạc làm việc, còn việc Hộ Bộ của ông có bao nhiêu bạc? Hạ quan chỉ là một Binh Bộ Thị Lang, chưa đủ quyền hạn để quản lý Hộ Bộ của ông. Có bao nhiêu bạc thì hạ quan xử lý bấy nhiêu chuyện, hơn nữa chỉ có thể bắt tay vào từ những chuyện khẩn cấp nhất.
Chuyển hướng sang Long Thái, lão cung kính nói:
- Hoàng thượng, thần luôn nhớ tới chuyện quân lương của Hắc Lân Doanh, cách hai ba ngày lại phái người thúc giục Hộ Bộ một lần.
Nhưng… Ài, chắc Hộ Bộ cũng đang gặp khó khăn, việc này chỉ đành bàn bạc kỹ hơn vậy.
- Bàn bạc kỹ hơn?
Tề Ninh cười nói:
- Lô đại nhân! Bản hầu hỏi ông:
ông có phát quân lương cho Hắc Đao Doanh không?
Lô Tiêu khẽ giật mình, liếc nhìn Trấn Quốc Công đoạn gật đầu nhẹ một cái. Tề Ninh lại hỏi:
- Huyền Vũ Doanh thì sao? Còn Thần Vũ Doanh? Hắc Lân Doanh không so sánh với quân đoàn Tần Hoài, cũng không so sánh với thủy sư Đông Hải. Nhưng mà! Những nhánh quân này đều ở trong và ngoài Kinh Thành. Nếu lính của họ cũng bị khất nợ không được phát quân lương thì hôm nay bản hầu không nói thêm lời nào.
Nhưng trong những nhánh quân này, chỉ cần có một nhánh lãnh được quân lương thì hôm nay, ngay trên triều đường, ông phải nói rõ ràng mọi sự.
Dường như Kim Đao Hầu không nghe thấy, vẫn ngồi yên trên ghế.
Không ít quan viên cảm thấy giật mình, thầm nghĩ người trẻ tuổi này vẫn còn lỗ mãng quá. Muốn tìm Lô Tiêu đòi quân lương thì lúc nào mà chẳng được, sao cứ phải là hôm nay? Kim Đao Hầu này tám trăm năm không ra khỏi cửa, hiếm lắm hôm nay mới vào triều mà Cẩm Y Hầu lại trực tiếp chĩa giáo tới Binh Bộ. Làm thế chẳng khác nào làm bẽ mặt Lão Hầu gia. Tuy rằng giờ Lô Tiêu là người quản lý Binh Bộ, nhưng dẫu sao Lão Hầu gia vẫn là Binh Bộ Thượng Thư.
Hướng về phía Bộ Binh chính là hướng về phía Lão Hầu gia.
Sau lưng Lô Tiêu có Kim Đao Hầu, hơn nữa người này xuất thân từ binh nghiệp, cũng có tính cách kiên cường, y cười lạnh nói:
- Những nhánh quân mà Hầu gia vừa nêu tên đúng là đều được phát quân lương., nhưng đến chỗ Hắc Lân Doanh thì bạc đã hết, hạ quan cũng không thể hô biến ra bạc được. Nếu Hầu gia muốn hạ quan nói cho rõ ràng, hạ quan đành tiếp tục thúc giục Hộ Bộ mà thôi.
Đậu Quỳ lắc đầu, trả lời:
- Lô đại nhân, bây giờ ông đang gác đao trên cổ bổn quan đấy. Bổn quan cũng không thể xuất thêm một lượng bạc nào để đưa qua Binh Bộ các ông nữa đâu. Hộ Bộ quản lý tài chính của cả quốc gia, không phải chỉ tiêu tiền cho mỗi Binh Bộ các ông.
- Lô đại nhân, ông đã cân nhắc việc thay đổi binh phục và binh giới mà không nghĩ tới việc phát quân lương cho Hắc Lân Doanh à?
Tề Ninh cười, vỗ tay và nói:
- Tốt! Bản hầu không nói thêm nữa. Hoàng thượng đã giao Hắc Lân Doanh cho bản hầu, nếu đến cơm ăn cho quân lính mà bản hầu cũng không thể bảo đảm được, thì trên phụ hoàng ân, dưới phụ lòng các tướng sĩ Hắc Lân Doanh. Bản hầu cho ông thời hạn là hai ngày.
Nếu sau hai ngày mà Hắc Lân Doanh vẫn chưa nhận được quân lương, bản hầu đành dẫn họ tự đi tìm.
Lô Tiêu cau mày, nói:
- Hầu gia, ngài nói thế là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn dung túng cho quan binh cướp bóc?
- Thế thì không biết.
Tề Ninh cười, nói:
- Lô đại nhân, ông cứ chần chờ không chịu phát bạc, không phải là buộc họ phải đi cướp bóc nếu không muốn Hắc Lân Doanh phải mất đi như thế chứ?
Sắc mặt Lô Tiêu lập tức thay đổi.
Y lạnh lùng nói:
- Hầu gia, trên triều đường xin hãy thận ngôn (thận trọng lời nói).
- Bớt nói nhảm đi! Không “thận ngôn” với chẳng “thận ngôn” gì ở đây hết.
Tề Ninh đáp trả bằng giọng cũng lạnh lùng không kém:
- Ông yên tâm. Hắc Lân Doanh là quân lính của triều đình, tuân thủ theo luật pháp của đất nước, sẽ không tùy ý cướp bóc đâu. Làm thế thì có khác chi giặc cỏ? Chẳng qua bản hầu chỉ muốn dẫn họ tới Binh Bộ tìm ông thôi. Ngay cả cơm cũng không có mà ăn, chuyện luyện binh tất nhiên chẳng cần đề cập tới. Chúng ta tới Bộ Binh của các ông ăn cho no trước rồi nói sau.
Sắc mặt Lô Tiêu trông rất khó coi, y quay sang Long Thái:
- Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu nói lời đe dọa, bá quan văn võ triều đình đều nghe thấy, kính xin Hoàng thượng minh giám.
- Hoàng thượng, gây dựng lại Hắc Lân Doanh chính là ý chỉ của Hoàng thượng.
Tề Ninh nói ngay:
- Lô Tiêu không phát quân lương, đó chính là không muốn để cho Hắc Lân Doanh được xây dựng lại, là chống lại ý chỉ của Hoàng thượng. Thần xin Hoàng thượng phái người điều tra rõ xem rốt cuộc Lô đại nhân này muốn thế nào. Biên chế của Hắc Lân Doanh không quá nghìn người, có binh lực ít nhất trong số các nhánh quân. Theo lý thì quân lương cho họ là dễ giải quyết nhất. Nếu Lô đại nhân không muốn giải quyết thì tự thần sẽ giải quyết. Kính xin Hoàng thượng minh giám.
Long Thái thản nhiên nói:
- Lô Tiêu, xây dựng lại Hắc Lân Doanh là ý của trẫm. Binh Bộ các ngươi không thể phát quân lương xuống được, thế thì từ nay trở đi quân lương của Hắc Lân Doanh sẽ do Hộ Bộ phát trực tiếp xuống.
Đậu Quỳ, về vấn đề tiền cho Hắc Lân Doanh, Hộ Bộ hãy liệt kê ra, sau này đúng hạn thì phát xuống cho Hắc Lân Doanh.
Lô Tiêu vội vã nói:
- Hoàng thượng, việc này… Không để y nói hết lời, Long Thái nói:
- Binh Bộ các ngươi đã không phát quân lương thì Binh Bộ, từ hôm nay trở đi, không có thủ dụ của trẫm thì không được quyền điều động Hắc Lân Doanh.
Đến giờ thì quần thần đều hiểu rõ tiểu Hoàng đế đã nổi giận thật sự.
Chuyện này cũng giống như từ nay trở đi Hắc Lân Doanh đã vượt qua Binh Bộ, nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hoàng thượng.
Lô Tiêu liếc nhìn Đạm Đài Hoàng, thấy Đạm Đài Hoàng vẫn không tỏ thái độ gì, đành thưa:
- Thần… Thần tuân chỉ!
- Hội triều hôm nay dừng ở đây đi.
Tiểu hoàng đế đứng dậy, không nói thêm câu nào mà xoay người đi luôn, để lại các đại thần ngơ ngác đứng nhìn nhau trên triều đường. Xem ra Binh Bộ đã khiến cho Hoàng thượng cảm thấy rất bất mãn.
Thái giám chấp điện hô to “Tan triều!”. Quần thần lễ xong, rời khỏi Phụng Thiên điện theo đúng thứ tự. Vừa ra khỏi đại điện, bỗng một gã thái giám bước tới bên cạnh Tề Ninh, nói khẽ:
- Hầu gia, Hoàng thượng có chỉ, gọi Hầu gia sang Ngự Thư Phòng, có việc.
Tề Ninh không dông dài, đi theo sau lưng thái giám kia. Họ đi thẳng tới trước Ngự Thư Phòng.
Sau khi bẩm báo, hắn bước vào Ngự Thư Phòng và nhìn thấy Long Thái đang ngồi sau ngự thư trác. Thấy Tề Ninh tới, vị Hoàng đế trẻ tuổi vẫy vẫy tay. Đợi Tề Ninh đến gần, Long Thái mới nói:
- Trong Cẩm Y Hầu phủ các ngươi có nội gian không?
Tề Ninh không ngờ Long Thái bắt đầu cuộc hội thoại bằng câu nói kia, cau mày hỏi lại:
- Vì sao Hoàng thượng hỏi vậy?
- Lẽ nào ngươi không nhận ra?
Long Thái cười lạnh, nói:
- Tên chó chết Phùng Nhược Hải kia chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng Tư Mã gia nắm rõ tội chứng của hắn trong lòng bàn tay, thấy vậy mà ngươi còn chưa hiểu rõ?
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Trước hội triều Tư Mã Lam đã biết rằng hôm nay Phùng Nhược Hải hạch tội Tư Mã Thường Thận trên triều.
- Tất nhiên Phùng Nhược Hải đã bị Hoài Nam Vương xui khiến.
Long Thái nói:
- Đám người Hoài Nam Vương hao tốn rất nhiều tâm tư để có thể vặn ngã Tư Mã Thường Thận trên buổi triều hôm nay. Tất nhiên họ sẽ làm việc này trong bí mật, trước khi bắt đầu tuyệt đối không phát ra tiếng gió, bởi họ muốn đánh cho Tư Mã Lam không kịp trở tay.
Nhưng tại sao Tư Mã Lam lại tinh tường chuyện của bọn họ?
- Ý Hoàng thượng là phía Hoài Nam Vương có tai mắt của Tư Mã Lam?
Tề Ninh cau mày hỏi lại.
Long Thái nói:
- Trừ lý do này, trẫm không nghĩ ra còn có khả năng nào khác.
- Hoài Nam Vương và Tư Mã Lam đấu tranh quyết liệt, song phương thu mua người trong phái của người kia về làm tai mắt cho mình, chuyện này không có gì kỳ lạ.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm túc:
- Điều khiến mọi người giật mình nhất là Tư Mã Lam có thể nắm được chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải. Hoàng thượng, Phùng Nhược Hải khai man ruộng đất, làm việc tư lợi trái pháp luật, những việc này đều được thực hiện một cách kín đáo. Chuyện liên quan tới mạng sống thế này Phùng Nhược Hải không thể lơ là sơ suất. Tư Mã gia muốn chiếm được nhiều chứng cứ như thêế không thể chỉ bỏ ra mười ngày nửa tháng là được.
Long Thái nắm tay lại, nói:
- Theo lời ngươi nói, Tư Mã gia đã sớm nắm những chứng cứ phạm tội này trong tay?
Tề Ninh gật đầu, nói:
- Theo thần thấy là như thế. Hơn nữa trong tay Tư Mã gia tuyệt đối không phải chỉ có chứng cứ phạm tội của mỗi mình Phùng Nhược Hải.
Hắn dừng một chút mới nói tiếp, vẻ mặt ngưng trọng:
- Tư Mã Lam là Hầu tước khai quốc. Người này giỏi về tâm kế, nếu như… nếu như từ thật lâu về trước lão đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội các quan viên… Trong số bá quan văn võ trong triều e rằng không có mấy ai trong sạch liêm khiết, số chứng cứ trong tay lão chắc chắn không ít.
- Nếu lần này Phùng Nhược Hải không đứng ra, Tư Mã Lam cũng sẽ không lấy chứng cứ phạm tội mình có ra.
Long Thái nói:
- Nhưng Tư Mã Lam đã biết trước chuyện Phùng Nhược Hải muốn hạch tội Tư Mã Thường Thận, nên đã bảo Hồ Canh chuẩn bị sẵn chứng cứ phạm tội, ngay trên hội triều ra cú phản sát, đưa Phùng Nhược Hải vào chỗ chết.
Tề Ninh nói:
- Chính là như thế. Phùng Nhược Hải là Hộ Bộ Thị Lang, là người quyền cao chức trọng. Hôm nay Tu Mã gia ra tay lập tức chém chết người này, cũng giống như đâm cho Hoài Nam Vương một đao.
Ghé người lại gần hơn, nói nhỏ:
- Chiêu thức mà Tư Mã gia sử dụng hôm nay, có thể gọi là một mũi tên trúng nhiều con chim.
- Thế nào là một mũi tên trúng nhiều con chim?
Tề Ninh đáp:
- Phía Hoài Nam Vương tất nhiên không ngốc tới nỗi đến giờ này còn không phát hiện phe mình có nội gián. Thế nên sau hôm nay, phía Hoài Nam Vương nhất định sẽ điều tra xem ai là nội gián.
Hoàng thượng, người ngẫm lại xem. Từ lúc bắt đầu điều tra, Hoài Nam Vương và những người bên cạnh sẽ bắt đầu nghi ngỡ lẫn nhau.
Chỉ cần có lòng nghi ngờ thì không còn bền chắc như thép nữa.
- Không sai!
Long Thái nói:
- Tuy rằng ở trong triều thế lực của Hoài Nam Vương không nhỏ, nhưng không thể sánh bằng Tư Mã gia. Mà khi người phía Hoài Nam Vương bắt đầu nghi kỵ nhau thì càng có lợi cho Tư Mã gia hơn nữa.
- Thứ hai, hôm nay Phùng Nhược Hải hạch tội Tư Mã Thường Thận trên triều nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị đâm ngược lại một đao trí mạng. Hôm nay y bị giải vào đại lao Hình Bộ là đã coi như một người chết rồi, kết cục thê thảm.
Tề Ninh nói:
- Văn võ cả triều đều nhìn thấy tận mắt. Tư Mã Lam làm thế, trên thực tế cũng bày trước mắt các quan đại thần trong triều một tấm gương. Nếu ai đối địch với Tư Mã gia của lão, đây chính là kết cục của kẻ đó. Quần thần hiểu được hàm ý của lão. Ai có thể không sợ? Ngày sau muốn hạch tội Tư Mã gia trên triều đình, họ sẽ phải xem xét thật kỹ xem bản thân có mấy cái đầu.
Long Thái nói bằng giọng lạnh lùng:
- Đó là điều trẫm lo lắng nhất. Sau hôm nay, trẫm sợ trên triều sẽ không còn ai dám đứng ra hạch tội người của Tư Mã gia nữa.
- Thứ ba, Tư Mã Lam lấy ra chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải ngay trên triều, hơn nữa người làm chứng Phùng Nhược Hải phạm tội lại là tổng quản của Phùng phủ và người đàn bà bên cạnh lão, thủ đoạn như thế mọi người không sợ sao được?
Tề Ninh tiếp tục phân tích:
- Không có ai ngu ngốc cả, mọi người đều có thể nhận ra chứng cứ phạm tội của Phùng Nhược Hải đã được chuẩn bị từ trước. Chính như chúng ta vừa nói, trong tay Tư Mã Lam e rằng còn đang nắm giữ chứng cứ phạm tội của nhiều người khác. Dưới tình hình như thế, những quan viên đang lưỡng lự không biết nên theo phe nào có thể sẽ tìm tới nương nhờ Tư Mã gia. Thậm chí vây cánh của Hoài Nam Vương cũng phải lo lắng, hay không còn muốn đi theo Hoài Nam Vương nữa.
Long Thái nói:
- Ngươi cho rằng các quan viên kia sợ Tư Mã gia có thể bất ngờ đưa tội chứng của mình ra, vì tự bảo vệ mình liền tìm tới nương nhờ Tư Mã gia. Họ tin rằng sau khi trở thành tay sai của Tư Mã gia, Tư Mã gia sẽ không xuống tay với họ?
- Không ai thống kê được trên tay Tư Mã Lam có tội chứng của bao nhiêu người. Sau khi tan triều hôm nay, trong lòng các quan lại quyền quý đều đang lo lắng.
Tề Ninh cười lạnh, nói:
- Phùng Nhược Hải hạ độc hại tộc thúc, chiếm thẩm nương, chuyện bí ẩn đến thế mà vẫn bị moi ra. Ai cũng lo những chuyện bí mật không muốn người khác biết của mình bị Tư Mã Lam nắm trong tay. Bởi không thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm, tìm tới nương nhờ Tư Mã Lam chính là quyết định chính xác nhất.
Ruỳnh!
Nắm đấm của Long Thái nện thật mạnh lên ngự thư trác. Hoàng đế trẻ tuổi gằn giọng gắt lên:
- Tu Mã Lam nắm giữ chứng cứ phạm tội của nhiều người như thế là muốn kết đảng mưu phản sao?
y Thank You to Phương Linh For This Useful
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó nghe thấy có người nói:
-Hoàng thượng, Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm.
Sau đó tiếng thái giám hô truyền cũng vọng tới từ xa xa:
-Thái hậu giá lâm!
Sắc mặt Long Thái càng thêm khó coi, gã cười lạnh nói: -Trẫm biết bà ấy không nhịn nổi nữa rồi mà.
Gã liếc mắt ra hiệu Tề Ninh tránh mặt. Tề Ninh đã quen với việc này, nhanh chóng trốn ra phía sau giá sách. Long Thái trở lại sau bàn, vừa ngồi xuống thì thấy một bóng người từ cửa tiến vào. Gã vội đứng dậy, nói:
-Mẫu hậu!
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi. Bà đi thẳng tới, ngồi xuống, lạnh lùng hỏi: -Hoàng thượng, nghe nói người muốn phái sứ thần đi Đông Tề?
-Nhi thần đang tính sẽ sang thưa chuyện với mẫu hậu!
Long Thái bình tĩnh đáp:
-Viên lão Thượng thư của lễ bộ cũng đã có ý kiến, khuyên trẫm nên sớm đại hôn, nên trẫm mới mang chuyện này ra bàn bạc trên triều.
Thái hậu chưa để gã nói xong đã hỏi:
-Nghe nói Cẩm Y Tề gia khuyên người nên phái sứ giả sang Đông Tề cầu thân?
-Dạ!
Long Thái đáp.
Thái hậu nhìn chằm chằm vào Long Thái hỏi:
-Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người, chuyện phái sứ thần sang Đông Tề cầu thân rốt cuộc là ý của tên họ Tề kia hay là ý của chính Hoàng thượng?
Long Thái nhíu mày, nhưng vẫn rất nhẫn nại hỏi lại:
-Nhi thần không biết mẫu hậu hỏi vậy là có ý gì?
-Hoàng thượng, bổn cung đã nói với người từ trước, hậu cung cũng chính là một bộ phận của quốc gia, không có một hậu cung yên ổn, Hoàng thượng sẽ không thể xử lý tốt quốc sự, muôn dân bá tánh sẽ phải chịu khổ.
Thái hậu nói tiếp:
-Vì để Hoàng thượng có thể xử lý quốc sự thật tốt, bổn cung đã lao tâm khổ tứ chọn ra một Hoàng hậu phù hợp với người, thế nhưng người lại chẳng biết thương cho tấm lòng của bổn cung. Mỗi lần bổn cung đề cập tới chuyện hôn sự với người, người đều ra sức khước từ. Thế nhưng trong buổi triều hôm nay người lại vô cùng dứt khoát, muốn lấy một nữ nhân Đông Tề về làm Hoàng hậu Đại Sở ta. Hoàng thượng, bổn cung muốn hỏi người câu này, người có ý gì?
-Nếu mẫu hậu đã biết chuyện này thì hẳn phải biết nguyên nhân.
Hoàng đế hết sức kiềm chế, nhưng Bụt cũng có lúc phải nổi giận, đương nhiên tiểu Hoàng đế đã có chút bực mình:
-Lấy công chúa Đông Tề là có thể kết minh với Đông Tề, có thể để Đại Sở ta có thời gian nghỉ ngơi giữ sức để chuẩn bị cho cuộc Bắc phạt diệt Hán, đây là kế sách liên quan tới quốc sách, mẫu hẫu hẳn phải rõ hơn nhi thần mới phải.
Thái hậy cười lạnh nói:
-Chuyện liên quan tới quốc sách?
Người mới đăng cơ vài ngày đã muốn Bắc phạt diệt Hán? Người Đông Tề giảo hoạt đa đoan, gió chiều nào theo chiều ấy, người cưới nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu chẳng khác nào dẫn sói vào nhà!
-Bắc phạt diệt Hán, là chí nguyện to lớn đã có từ thời Thái Tổ Hoàng Đế.
Long Thái nói tiếp:
-Thái Tông Hoàng Đế và cả phụ hoàng đều coi đây là quốc sách Đại Sở ta. Tuy rằng nhi thần mới đăng cơ không lâu, nhưng đương nhiên vẫn muốn duy trì và phát huy chí nguyện to lớn của những vị tiền bối. Vì để hoàn thành nghiệp lớn của để quốc, có một số chuyện không nên quá so đo tính toán. Nhi thần không đánh đồng việc cưới công chúa Đông Tề với việc dẫn sói vào nhà, từ xưa tới nay, số lượng hai quốc gia lấy việc đại hôn để kết đồng minh không hề ít, nhưng đều không hề có chuyện làm loạn hậu cung chứ đừng nói tới việc gây hại cho quốc gia.
Rồi gã thản nhiên nói tiếp:
-Mẫu hậu quản lý hậu cung, cho dù công chúa Đông Tề tới Đại Sở ta, có mẫu hậu ở đây, hậu cung sao có thể loạn?
Thái hậu nói:
-Xem ra người đã quyết tâm phải lấy bằng được nữ nhân Đông Tề rồi?
-Không phải nhi thần đã quyết tâm mà là việc này đã được bàn xong trong buổi triều sớm.
Long Thái nói:
-Cũng đã chọn xong sứ thần phái sang Đông Tề, mọi thứ không thể thay đổi nữa rồi.
Sắc mặt Thái hậu cực kỳ khó coi, một lát sau, rốt cuộc cũng nói:
-Hoàng thượng muốn lấy nữ nhân Đông Tề, xem ra bổn cung không thể ngăn cản, nhưng vị trí Hoàng hậu tuyệt đối không thể trao cho người Đông Tề được, lập nàng ta làm phi là được rồi.
-Lập làm phi?
Long Thái cười nói:
-Mẫu hậu, tuy Đông Tề chỉ là tiểu quốc, nhưng lại có vai trò vô cùng quan trọng trong thế cục của thiên hạ. Nếu nói muốn lập Công chúa Đông Tề làm Hoàng phi Đại Sở, mẫu hậu cảm thấy người Đông Tề sẽ đồng ý?
-Nếu không đồng ý thì bỏ mối hôn sự này đi.
Thái hậu nói:
-Đại Sở ta địa linh nhân kiệt, cho dù là mỹ nữ hay tài nữ cũng nhiều không kể xiết, lập một nữ nhân Đông Tề làm Hoàng hậu, chỉ e sẽ bị người đời cười chê.
Long Thái lắc đầu, nghiêm túc nói:
-Mẫu hậu, trẫm là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, rõ ràng đã tuyên chỉ trên triều, há có chuyện thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Nếu thật sự lập công chúa Đông Tề làm phi, chẳng những minh ước giữa hai nước không đạt thành, thậm chí rất có thể sẽ chọc giận người Đông Tề. Tới lúc đóc bọn họ lại chạy tới kết liên minh với người Hán ở phương Bắc, mẫu hậu có lường được hậu quả chăng?
Thái hậu thở dài:
-Hoàng thượng, người cũng biết, tất cả những gì bổn cung làm đều vì muốn tốt cho người.
Rồi bà đứng dậy, đi về phía Long Thái, đứng trước bàn ngự thư, nói:
-Hoàng thượng, chắc hẳn người nhớ rõ lý do mình có thể ngồi lên được ngai vàng này là gì?
-Mẫu hậu không nhắc, trẫm cũng nhớ rõ.
Long Thái thản nhiên:
-Không có Trấn Quốc Công Tư Mã gia, vị trí của trẫm e rằng đã thuộc về người khác.
-Hoàng thượng biết là tốt rồi.
Thái hậu lại nói:
-Hoàng thượng, Trấn Quốc Công chính là trụ cột của triều đình, Trấn Quốc Công cực kỳ trung thành tận tâm với Hoàng thượng.
Chỉ cần có Trấn Quốc Công ở đây thì không có gì phải lo lắng về quốc sự hết. Nếu như lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia chắc chắn sẽ càng cúc cung tận tuỵ, thề chết cũng sẽ tận tâm với triều đình. So với một tiểu quốc cỏn con như Đông Tề, Hoàng thượng càng nên coi trọng Tư Mã gia hơn mới phải.
Rồi bà khẽ thở dài:
-Trong lòng Hoàng thượng cũng biết, có một số người vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Hoàng thượng kế thừa ngai vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay lòng. Nếu không có Trấn Quốc Công...
Hoàng thượng!
Long Thái chưa đợi Thái hậu nói xong đã cười ngắt lời:
-Không có Trấn Quốc Công, trẫm sẽ không ngồi vững nổi trên ngai vàng này, có thể bị người ta chiếm mất vị trí bất cứ lúc nào, Mẫu hậu có ý này ư?
Thái hậu ngẩn ra, lông mày cau lại. Long Thái thản nhiên nói tiếp:
-Mẫu hậu, trẫm đã tứ phong Tư Mã gia lên hàng công tước, cũng được kế tục chức vị Hầu tước.
Hiện giờ Tư Mã gia một Công - một Hầu, nhìn khắp triều đình, chỉ e không có ai vinh quang bằng Tư Mã gia. Ngoài ra, danh sách ban thưởng mà Trấn Quốc Công liệt kê ra, trẫm cũng đã phê chuẩn từng cái một, chẳng hay còn chỗ nào có lỗi với Tư Mã gia?
Rồi gã hơi nghiêng mình về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thái hậu, thấp giọng nói:
-Mẫu hậu, người có biết, trẫm không muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, không phải muốn cãi lại ý chỉ của mẫu hậu, lại càng không phải bất mãn gì với Tư Mã Uyển Quỳnh. Trẫm làm vậy, hoàn toàn là để bảo vệ Tư Mã gia.
-Bảo vệ Tư Mã gia?
Long Thái thở dài:
-Mẫu hậu ở trong thâm cung, chắc hẳn không biết rõ suy nghĩ của những đại thần trong triều kia.
Thật ra lần này tấn phong Trấn Quốc Công, trong lòng không ít người đã bất mãn. Nếu như trẫm còn lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu, Tư Mã gia sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, việc này đối với Tư Mã gia chỉ có hại, không có lợi. Mẫu hậu chắc hẳn còn rõ điều này hơn trẫm.
Thái hậu cười lạnh, nói:
-Ai dám hồ ngôn loạn ngữ, ai dám bất mãn với hôn sự của Hoàng thượng chứ?
-Mẫu hậu muốn cho tất cả mọi người cảm thấy Tư Mã gia trở thành đại quyền thần sao?
Long Thái thản nhiên nói.
Sắc mặt Thái hậu thay đổi, lập tức nói:
-Hoàng thượng, người có ý gì?!
Long Thái nói:
-Không phải trẫm có ý gì, mà là những đại thần trong triều sẽ nghĩ gì. Mẫu hậu, nếu người thật sự muốn để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, trẫm cũng sẽ không ngăn cản. Trẫm có thể lập nàng ấy làm phi, nhưng vị trí Hoàng hậu đã được quyết định trong buổi triều.
Lần này cầu thân với Đông Tề, một khi thành công, vị trí Hoàng hậu Đại Sở chỉ có thể thuộc về công chúa Đông Tề mà thôi.
-Nếu cầu thân thất bại thì sao?
Thái hậu hỏi:
-Nếu vậy Hoàng thượng lại muốn lập ai làm Hoàng hậu đây?
-Hẳn là Mẫu hậu hi vọng lần cầu thân này sẽ thất bại?
Long Thái nhìn thẳng vào đôi mắt Thái hậu, ánh sáng trong mắt loé lên.
Thân mình Thái hậu khẽ run lên, cuối cùng nói:
-Nếu thánh ý Hoàng thượng đã quyết, bổn cung không nhiều lời thêm nữa. Bổn cung thân là Thái hậu Đại Sở, có một số việc bổn cung biết Hoàng thượng không thích nghe, nhưng niệm tình sự sủng ái của tiên đế đối với bổn cung khi xưa nên mới không tỏ ra chán ghét. Những gì nên nói bổn cung đều đã nói cả rồi. Hoàng thượng bằng lòng nghe theo thì nghe, mà không muốn nghe bổn cung cũng chẳng ép buộc người.
Rồi bà thật sự không nhiều lời thêm nữa, quay người rời đi.
Đợi tới khi Thái hậu đi xa, Tề Ninh mới đi ra từ phía sau giá sách, đi qua nói khẽ: -Hoàng thượng, xem ra đã qua cửa ải này rồi.
Long Thái cười lạnh, rồi lập tức thở dài, nói:
-Trước đây bà ấy không như vậy đâu. Sau khi thân mẫu (mẹ ruột) của trẫm qua đời, phụ hoàng lập bà ấy làm Hoàng hậu, giao trẫm cho bà chăm sóc. Thật ra trước kia bà đối xử với trẫm rất tốt, trẫm vẫn còn nhớ, sức khoẻ trẫm không tốt, thường hay bị ốm, mỗi khi trẫm bị ốm, bà ôm trẫm vào lòng, kể chuyện cho trẫm nghe, dỗ dành trẫm ngủ ngoan.
Nói tới đây, trong giọng gã đã đượm vẻ thổn thức.
-Hoàng thượng, có lẽ Thái hậu cũng chỉ hi vọng Tư Mã gia có thể phồn vinh hưng thịnh. Tề Ninh nói:
-Thái hậu không hề nghĩ quá nhiều, không hiểu một khi thế lực của Tư Mã gia quá lớn sẽ trở thành uy hiếp với triều đình.
Long Thái im lặng một lát, cuối cùng nói:
-Tề Ninh, lần này khanh đi Đông Tề, nhất định phải bàn cho bằng được hôn sự. Vừa rồi khanh cũng đã nghe thấy, nếu như hôn sự với Đông Tề không thành, Tư Mã gia nhất định sẽ lặp lại chuyện xưa, tới lúc ấy chỉ e Tư Mã gia sẽ ép trẫm phải lập Tư Mã Uyển Quỳnh làm Hoàng hậu.
-Hoàng thượng, thần không dám chắc chắn mười phần, nhưng thần chắc chắn sẽ dốc hết sức mình.
Tề Ninh nghiêm túc nói.
Long Thái mỉm cười nói:
-Hiện giờ trẫm phải nhờ cả vào ngươi rồi.
Dừng một chút, mới nói tiếp:
-Đúng rồi, nếu ngươi đã tới Đông Tề, có cơ hội hãy qua lại với Lệnh Hồ Húc, trẫm sẽ lệnh cho người chuẩn bị một phần hậu lễ tặng Lệnh Hồ Húc, ngươi có thể tặng riêng cho y.
-Lệnh Hồ Húc?
Long Thái vỗ trán, thấp giọng cười nói:
-Xíu chút nữa là trẫm quên mất, ngươi là Cẩm Y Hầu giả, đương nhiên không biết Lệnh Hồ Húc là ai rồi.
Rồi gã ra hiệu cho Tề Ninh tới gần, thấp giọng nói:
-Tuy nước Đông Tề nhỏ bé ít người nhưng lại có hai nhân tài tuyệt đỉnh, nếu không có hai người này, chỉ e nước Đông Tề đã không còn tồn tại trên đời nữa.
-Hoàng thượng đang nói tới Song Bích Đông Tề?
Trên buổi triều hôm nay, Tề Ninh đã nghe thấy Lô Tiêu nhắc tới chuyện này.
Long Thái gật đầu nói:
-Một tướng một tương (một văn một võ); Song Bích Đông Tề, Lệnh Hồ Húc là quốc tương (Tể tướng) Đông Tề, Thân Đồ La là Đại Đô Đốc của thủy quân Đông Tề. Thuỷ sư Đông Tề có ngày hôm nay, toàn bộ đều thuộc về công lao của Thân Đồ La. Người này uy dũng hơn người, phụ thân y là Thân Đồ Bi năm xưa đã lập nên đội quân thủy sư Đông Tề, có điều lúc đó vẫn chưa có danh tiếng gì.
Nghĩ một lát, gã mới giải thích tiếp:
-Năm đó Bắc Đường gia soán vị tự xưng vương, Thái thú Thanh Châu Tống Dục khởi binh phản lại Bắc Đường, điều động năm vạn đại quân Hán tấn công Thanh Châu; Tống Dục chẳng qua chỉ có hai vạn binh mã, bị quân Hán đánh cho liên tục chiến bại phải rút lui, tổn thất gần hết binh mã.
Vào thời khắc nguy cấp ấy, là thủy sư của Thân Đồ Bi đã ngăn chặn đường thủy, cắt đứt sự tiếp tế từ hậu phương của quân Hán. Quân Hán chẳng còn tâm trạng, quân tâm tan rã, Tống Dục lại thủ Lỗ Vương thành vững như núi. Cuối cùng, quân Hán đành phải rút quân, lại bị Đông Tề theo sau đánh lén, tổn thất thảm trọng.
Cũng chính nhờ trận chiến này mà thủy sư Đông Tề danh chấn thiên hạ. Sau khi Thần Đồ Bi qua đời, con trai trưởng của ông ta là Thần Đồ La kế tục chức vị Đại Đô Đốc thủy quân, so với thời của phụ thân y, thủy sư Đông Tề nay càng mạnh mẽ hơn.
Tề Ninh hỏi:
-Hoàng thượng, đi sứ Đông Tề, tại sao chỉ mang hậu lễ cho Lệnh Hồ Húc? Chẳng lẽ không cần chuẩn bị cho Thân Đồ La ư? Long Thái nói:
- Ngươi biết Lệnh Hồ Húc là ai không?
-Chẳng phải là Quốc Tương Đông Tề sao?
-Không sai.
Long Thái cười nói: -Ngoài điều này ra, y còn là sư đệ của Trác Thanh Dương tiên sinh.
Hai người đã từng cùng tới trường học tập, giao tình khá tốt.
Tề Ninh cực kỳ kinh ngạc khi biết Quốc tương Lệnh Hồ Húc của Đông Tề và Trác Thanh Dương có quan hệ sâu xa.
- Năm đó đương nhiên Lệnh Hồ Húc còn lén phái người đi tìm Trác Thanh Dương, muốn để Trác Thanh Dương đến làm quan tại Đông Tề.
Long Thái nói:
- Chẳng qua Trác tiên sinh cũng không tới đó mà vẫn luôn ở thư viện Quỳnh Lâm. Phụ hoàng cũng từng mời Trác tiên sinh vào triều làm quan nhưng lại bị cảm ơn và uyển chuyển từ chối. Vị lão tiên sinh này không có lòng cầu danh lợi, không thể cống hiến cho quốc gia là một sự tổn thất cho triều đình.
Tề Ninh thầm nghĩ, Trác Thanh Dương kia xuất sắc hơn người, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào thị phi của triều đình, lại hỏi:
- Hoàng thượng, người nói Lệnh Hồ Húc này có đáng để chúng ta mượn sức không?
- Thật ra vào đại lễ lập quốc của Đông Tề lần trước, trẫm đã gặp Lệnh Hồ Húc tại Đông Tề, cũng nói chuyện qua với y.
Long Thái cười nói:
- Trẫm sớm biết Lệnh Hồ Húc này không phải người bình thường, có tài trị quốc, nghĩ nếu Lệnh Hồ Húc này có thể nghe lệnh Đại Sở ta thì chẳng những Đông Tề sẽ tổn thất rường cột, suy yếu rất nhiều mà Đại Sở ta lại như hổ thêm cánh. Chỉ là nói mấy câu xong, trẫm đã biết Lệnh Hồ Húc này khăng khăng một mực với Đông Tề. Cho dù trẫm có nói tới nát miệng lưỡi cũng không có khả năng thuyết phục y, cho nên dứt khoát bỏ qua ý niệm này.
Thân hình gã hơi dựa về phía sau, lại nói tiếp:
- Chẳng qua Lệnh Hồ Húc này cũng rất có thiện cảm với Đại Sở chúng ta, và rất phản cảm với người Hán phía Bắc. Đương nhiên Lệnh Hồ Húc là quốc tương của Đông Tề quốc, sẽ không bị cảm tính chi phối chính lệnh của mình.
Nhưng nếu có thể giao hảo với y sẽ rất có lợi cho Đại Sở chúng ta.
Hơn nữa lần này cầu thân nếu được y trợ giúp thì hẳn là mười phần đã ổn chín rồi.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng yên tâm, tới Đông Tề, nhất định thần sẽ xin gặp vị quốc tương Lệnh Hồ này.
Hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, Thân Đồ La kia có tâm tư gì với Đại Sở chúng ta?
- Trẫm đang định nhắc nhở ngươi, phải cẩn thận với tên Thân Đồ La này.
Long Thái nói:
- Trẫm nghe qua lời đồn, lúc còn trẻ Thân Đồ La này du lịch xung quanh, năm đó hình như còn có qua lại với Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh của Bắc Hán, nghe nói còn nghi là thầy trò. Nếu người này có qua lại với người Bắc Hán thì dù sao cũng phải cẩn thận một chút.
- Trường Lăng Hầu?
Tề Ninh cau mày nói:
- Hoàng thượng, có phải Bắc Đường Khánh là thống soái quân Hán không?
Long Thái nói:
- Năm đó Bắc Đường Khánh là Đại tướng quân quân Hán, thống lĩnh mười mấy vạn tinh binh Bắc Hán, tranh đấu ngang ngửa trên sa trường với phụ thân Tề Cảnh của ngươi. Chẳng qua theo trẫm được biết, từ nhiều năm trước, Bắc Đường Khánh này đã đột nhiên yên lặng biến mất, khó có được tin tức của y. Chúng ta cũng từng phái người đi điều tra nhưng cuối cùng cũng không tìm được tin tức của người này.
- Bắc Đường Khánh biến mất sao?
Tề Ninh ngạc nhiên nói:
- Y là thống soái quân Hán, Bắc Hán Trường Lăng Hầu. Nhân vật như thế sao có thể nói biến mất là biến mất được?
Long Thái cũng nghi hoặc nói:
- Trẫm cũng vẫn tò mò, Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất Bắc Hán, đột nhiên không có tin tức, trong chuyện này tất có cổ quái.
Gã lại cười nhạt một tiếng:
- Con cháu hoàng thất Bắc Hán rất đông, nghe nói vị hoàng đế Bắc Hán kia có tới năm sáu huynh đệ, còn sinh ra một đống hoàng tử, tranh đấu với nhau rất gay gắt.
Bắc Đường Khánh không có tin tức gì, chỉ sợ chưa biết chừng cũng chết trong nội đấu rồi. Chẳng qua người Bắc Hán không dám để lộ tin tức này ra mà thôi.
Tề Ninh thầm nghĩ Bắc Đường Khánh là danh tướng đệ nhất của Bắc Hán, nếu quả thật y chết rồi thì đương nhiên Bắc Hán phải cố hết sức giấu diếm tin người này chết. Chẳng qua thân là danh tướng bậc nhất Bắc Hán, tay cầm binh quyền, chỉ sợ nơi này cũng không có mấy người đưa y vào chỗ chết được. Chuyện của người này nhất định là kinh thiên động địa, Bắc Hán muốn giấu diếm cũng không giấu diếm nổi.
- Không có tin tức của Bắc Đường Khánh, hôm nay đại tướng cầm binh của Bắc Hán là Chung Ly Ngạo. Cuộc chiến Tần Hoài này, quân Hán là do Chung Ly Ngạo điều khiển.
Long Thái như nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Trước kia Trẫm không hiểu rõ người này lắm nhưng có thể giao chiến với Tề Cảnh tại Tần Hoài mấy năm không rơi vào thế hạ phong, xem ra Chung Ly Ngạo này cũng không phải nhân vật tầm thường.
Tề Ninh nói:
- Thần nghe nói có thể chống đỡ với Tề Cảnh tại Bắc Hán chỉ có Trường Lăng Hầu Bắc Đường Khánh, Chung Ly Ngạo này là nhân vật thế nào mà lại cũng cao siêu như vậy?
- Chung Ly Ngạo này rất giỏi cầm binh, xem ra không phải là chuyện giả rồi.
Long Thái nói:
- Chẳng qua tại cuộc chiến Tần Hoài, Tề Cảnh cũng đang bị bệnh, tinh lực không thể so với trước kia được. Nói công bằng thì binh mã người Hán còn mạnh hơn chúng ta một chút. Có thể giữ quân Hán tại phía Bắc Hoài Thủy, việc này rất khó rồi.
Gã xua tay, nói:
- Thôi, không nói chuyện này nữa.
Ngươi tới Đông Tề, cẩn thận chú ý Thân Đồ La là được. Chẳng qua về mặt lễ tiết thì không thể thiếu được.
Tề Ninh cười nói:
- Hoàng thượng không cần lo lắng. Trong lòng thần đều có ý định sẽ làm thế nào rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Long Thái nói:
- Phía bộ Hộ đã chuẩn bị lễ vật cầu thân, chắc cũng phải cần mấy ngày nữa, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau mới có thể xuất phát được. Những ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.
Đột nhiên gã nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi nói Cửu Khê Độc Vương gì đó kia đã tới kinh thành chưa?
Tề Ninh hạ giọng đáp:
- Đang định bẩm báo với Hoàng thượng đây. Hôm nay Thu Thiên Dịch đã tới kinh thành, lúc nào cũng đợi Hoàng thượng triệu kiến.
Hoàng thượng, có muốn truyền lão vào cung không?
- Cũng tốt.
Long Thái gật đầu, lập tức lắc đầu, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Trẫm sẽ gặp lão, chẳng qua không phải ở trong cung.
Y vẫy Tề Ninh tiến tới sát, ghé vào lỗ tai nói vài câu. Tề Ninh cau mày nói:
- Hoàng thượng, chuyện này có được không?
- Không có gì không được cả.
Long Thái nói:
- Trẫm đã nói với ngươi từ trước rồi. Dịch độc tại kinh thành cũng không đơn giản, nếu không phải Hắc liên thánh giáo gây ra thì sau lưng nhất định dấu một âm mưu rất lớn, cần phải biết rõ chân tướng rốt cục thế nào.
Sau đó gã phất tay, nói:
- Ngươi lui xuống trước đi. Sau khi trẫm sắp xếp xong sẽ phái người báo cho ngươi biết.
Tề Ninh chắp tay chuẩn bị lui ra, lùi lại mấy bước, tròng mắt đảo vài cái, đột nhiên ôm bụng kêu ôi chao một tiếng. Long Thái sửng sốt, vội hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Vẻ mặt Tề Ninh đau khổ nói:
- Hoàng thượng, sau khi về kinh thân thể vẫn không thoải mái, lúc lên triều thần đã có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thân thể yếu ớt, cũng không biết có phải đã bị cảm từ Tây Xuyên hay không, bây giờ bắt đầu ốm rồi.
Long Thái thấy vẻ mặt Tề Ninh đau đớn, không giống giả vờ, lập tức nói:
- Người đâu!
Rất nhanh liền thầy Phạm Đức Hải, Phạm công công tiến vào cửa. Long Thái ra lệnh:
- Đi truyền thái y, mau tới xem bệnh cho Cẩm Y hầu, xem rốt cục làm sao rồi.
Tề Ninh vội nói:
- Hoàng thượng, không cần không cần đâu. Thần vẫn có thể chịu được.
- Nói hươu nói vượn.
Long Thái đi tới, thấy sắc mặt Tề Ninh không ổn, cau mày nói:
- Có bệnh thì phải khám, sao mà phải chịu?
Gã phất tay nói:
- Phạm Đức Hải, ngươi đi truyền thái y đi.
Phạm Đức Hải đang định rời đi, Tề Ninh lại nói:
- Hoàng thượng, nếu truyền thái y thì qua lại khó tránh khỏi phiền toái, hơn nữa còn tốn thời gian.
Không bằng để Phạm công công mang thần đi Thái Y Viện, tùy tiện khám một chút là được.
Long Thái nói:
- Như thế cũng tốt. Phạm Đức Hải, ngươi dẫn Cẩm Y hầu đi Thái Y Viện đi.
Phạm Đức Hải vâng một tiếng, dẫn Tề Ninh ra cửa, lại bảo hai tiểu thái giám cùng dìu Tề Ninh xuất cung đi về Thái Y Viện. Thái Y Viện ngay cạnh hoàng cung, cũng là để tiện xem bệnh cho người trong cung. Đi tới Thái Y Viện, nghe nói Đại thái giám tổng quan trong cung là Phạm Đức Hải mang Cẩm Y hầu tới khám bệnh, Viện sứ mang theo vài tên thái y cao tay vội vàng tới đón, mời vào trong một gian phòng sạch sẽ.
Viện sứ Thái Y Viện này cùng họ với Phạm Đức Hải, quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ cũng không tồi. Phạm viện sứ mời Tề Ninh ngồi xuống, lại bảo Tề Ninh vươn cánh tay ra, tự mình bắt mạch. Mấy tên ngự y cung kính đứng một bên. Sau một lát, Viện sứ mới hơi nhíu mày, nói nhỏ:
- Hầu gia, mạch tượng này của ngài quả là hơi rối loạn, chẳng qua…
Phạm Đức Hải đứng một bên vội hỏi:
- Phạm Viện sứ, Hầu gia không sao chứ?
- Phạm công công yên tâm, cũng không có vấn đề gì.
Phạm viện sứ cười nói:
- Có thể là khí huyết không thoải mái thôi, sắc thuốc uống vài ngày là khỏi rồi.
Sau đó gã dặn dò một ngự y bên cạnh:
- Hồ thái y, ngươi đến phòng thuốc lấy chút thuốc bổ khí huyết để Hầu gia mang về.
Còn chưa nói hết, Tề Ninh đã lắc đầu nói:
- Phạm viện sứ, ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cứ ở lại Thái Y Viện đợi thuốc, từ từ rồi hãy về có được không?
Phạm viện sứ vội nói:
- Cũng tốt, cũng tốt. Hồ thái y, ngươi phái người đi sắc thuốc đi.
Hồ thái y kia vâng một tiếng, Tề Ninh lại gọi lại nói:
- Hồ thái y, thuốc này là do ai trông nom?
- Bẩm Hầu gia, là Lang thừa của Điển Dược cục.
Hồ thái y bẩm:
- Dược khố của Thái Y Viện cũng do y quản lý, cách nơi này không xa lắm. Hạ quan đi lấy dược liệu, rất nhanh sẽ sắc xong, Hầu gia chờ một chút.
- Nếu Lang thừa của Điển Dược Cục quản lý thuốc thì ngươi cũng không cần phải phiền toái nữa, để Lang thừa đó mang thuốc tới đây.
Tề Ninh nói:
- Gã quản lý dược liệu, nhất định quen thuộc dược liệu nhất, giao cho gã là ta yên tâm nhất.
Phạm viện sứ cười nói:
- Hầu gia không cần lo lắng. Mỗi một vị dược liệu tại Thái Y Viện đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, hơn có chút tỳ vết là được được vào kho thuốc của Thái Y Viện.
Y lại nói:
- Kêu Lang thừa Tô Thanh Quân mang dược liệu tới đây.
Lúc này Hồ thái y mới đi. Phạm Đức Hải nói:
- Hầu gia, Phạm viện sứ, trước hết ta hồi cung hầu hạ Hoàng thượng đã.
Lão lại dặn dò:
- Phạm viện sứ, mấy ngày nữa Hầu gia sẽ phải xuất sứ, Thái Y Viện các ngươi phải bảo vệ tốt thân thể cho Hầu gia. Nếu thân thể Hầu gia không khỏe, đến ngày không thể rời kinh thì long nhan của Hoàng thượng sẽ giận dữ đấy.
Phạm viện sứ vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
- Phạm công công yên tâm. Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Thái Y Viện sẽ phái người tới Cẩm Y hầu phủ kiểm tra cho Hầu gia.
Lúc này Phạm Đức Hải mới hài lòng dẫn tiểu thái giám rời đi.
Phạm viện sứ biết Tề Ninh cũng không ốm đau gì lắm, ra lệnh cho người dâng trà lên, lại cười nói:
- Sau này nếu Hầu gia có gì sai khiến thì cứ sai người tới Thái Y Viện nói một tiếng, bên này lúc này cũng sẽ phái người tới.
Tề Ninh gật đầu, cười nói:
- Phạm viện sứ, dược liệu của Thái Y Viện các ngươi là từ đâu mà tới? Tự mình phái người đi hái thuốc sao?
Phạm viện sứ cười nói:
- Hầu gia nói đùa rồi. Trong kinh có không hề ít hiệu thuốc. Có thể mở được hiệu thuốc lớn tại kinh thành đều là những hãng thuốc cực có thực lực của Đại Sở ta.
Dược liệu của các nhà thuốc này đều không tồi, Thái Y Viện chỉ cần đưa danh sách, để những hiệu thuốc này mang thuốc tới là được rồi. Chẳng qua mỗi một vị thuốc vào kho đều cần kiểm tra cẩn thận.
Hầu gia biết là dược liệu trong Thái Y Viên đều dùng cho trong cung và vương công quý tốc, không thể qua loa. Hơi có chút xíu tỳ vết là Thái Y Viện cũng không dám cho vào kho.
Tề Ninh nói:
- Vậy thì ai tới kiểm tra dược liệu?
Phạm viện sứ tự kiểm tra sao?
- Mỗi vị trí đều có người thích hợp.
Phạm viện sứ nói:
- Dược liệu đều được thu vào kho thuốc của Điển Dược Cục, hiển nhiên người của Điển Dược Cục phải kiểm tra thuốc. Vừa rồi Hầu gia muốn kêu Lang thừa của Điển Dược Cục mang thuốc tới, Lang Thừa Tô Thanh Quân kia là người có chức trách kiểm tra dược liệu.
Nếu trong kho thuốc có thiếu dược liệu gì, hoặc dược liệu xảy ra vấn đề gì thì đều phải do Lang thừa Tô Thanh Quân kia chịu trách nhiệm.
- Lang thừa Tô Thanh Quân sao?
Tề Ninh cười nói:
- Là do Phạm viện sứ đề bạt à?
Phạm viện sứ nói:
- Vậy cũng không phải. Phụ thân của Lang thừa Tô Thanh Quân từng đảm nhiệm Viện phán tại Thái Y Viện này, sau đó y và huynh trưởng của y cũng vào Thái Y Viện.
Nói tới đây y hơi hạ giọng, cười nói:
- Y thuật của huynh trưởng lão không kém, vượt qua đời trước, cũng đạt tới vị trí Viện Phán rồi.
Chẳng qua ngộ tính của lang thừa Tô Thanh Quân này cũng không lớn lắm, cho nên cuối cùng phải bố trí tại Điển Dược Cục. Cũng đã nhiều năm rồi, làm việc tới ngày hôm nay cũng xem như khôn khéo lưu loát.
- Ồ?
Tề Ninh cười nói:
- Thế thì xem như là con nối nghiệp cha rồi. Không đúng, phải nói là đời sau không bằng đời trước, không bằng được phụ thân và huynh trưởng của y, không vào được cửa lớn của Thái Y Viện.
Phạm viện sứ cảm thấy Tề Ninh nói chuyện cổ quái, lời này cũng không biết phải nói tiếp làm sao, cười khan hai tiếng.
y Thank You to ThanhTùng For This Useful
Tề Ninh không cần chờ quá lâu, thuốc đã được sắc xong. Khi Hồ thái y dẫn Tô lang thừa của cục Điển Dược tới, vừa vào cửa, Tô lang thừa liền cúi đầu, hai tay cầm chén thuốc, cung cung kính kính đi tới, quỳ sụp xuống đất, trình chén thuốc lên.
Một lang thừa nho nhỏ của cục Điển Dược viện Thái Y trước mặt thế tập Hầu chỉ là một em bé đáng thương.
-Ồ, Tô lang thừa, trán ngươi bị gì vậy?
Phạm viện sứ thấy dược cao trên trán Tô lang thừa nên hơi nghi hoặc hỏi.
Tô lang thừa vội nói:
-Hôm qua hạ quan không cẩn thận bị ngã, cho nên bị thương nhẹ.
-Ồ?
Phạm viện sứ nửa tin nửa ngờ, tất nhiên là y không biết tối hôm qua Tô lang thừa bị Tề Ninh đánh đập một trận ở quán rượu. Vết thương trên mặt không nghiêm trọng, thế nhưng thân thể đã bị đánh sưng tím. Có điều, có quần áo che đậy nên không thấy mà thôi. Cục Điển Dược này khác với những chỗ khác, mỗi ngày có rất nhiều được liệu ra ra vào vào, thân là lang thừa của cục Dược Điển, ngày nào y cũng phải tới. Nếu muốn xin nghỉ, cần phải nói trước mấy ngày để an bài trước mọi chuyện mới được. Mặc dù hôm qua bị đánh một trận, tên Tô lang thừa này cũng không dám bỏ lỡ công việc.
Tô lang thừa có ý đồ chấm mút Điền phu nhân. Y tự cho là hiệu thuốc của Điền gia muốn làm ăn với viện Thái Y, hơn nữa đối phương còn là một góa phụ, cho nên gan y lớn lên, muốn mạnh mẽ chiếm đoạt nàng ta ngay trong quán rượu. Vốn tưởng là mọi chuyện sẽ như ý, Điền phu nhân cũng không dám nói ra ngoài, ai ngờ nửa đường lại có một người xuất hiện, xông tới đánh y một trận. Người này tới rồi đi rất vội cho nên Tô lang thừa vẫn còn mơ mơ màng màng, tới giờ vẫn không biết rốt cuộc thì mình bị ai đánh.
Vừa rồi nghe được Cẩm Y Hầu tới viện Thái Y, chỉ đích danh y mang thuốc qua, lòng Tô lang thừa lập tức trầm xuống.
Trong lòng y hiểu rõ một chuyện:
Điền phu nhân có thể cung cấp thuốc cho viện Thái Y là vì có chỗ dựa phía sau là Cẩm Y Hầu. Hôm qua y mới dùng sức mạnh với Điền phu nhân, hôm nay Cẩm Y Hầu đã chạy tới viện Thái Y.
Chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp tới mức cố ý, biết thầm không ổn, thế nhưng y không thể tránh được. Sắc thuốc xong, y chỉ có thể nom nóp lo sợ đưa thuốc tới, thầm quyết định trong lòng, nếu tên Cẩm Y Hầu này thật sự hỏi tội, có đánh chết y cũng không thừa nhận. Điền phu nhân dù sao cũng là phụ nhân, không thể nào chạy tới làm chứng được.
Cho dù Điền phu nhân tới thật, tới lúc đó cắn ngược một câu, nói Điền phu nhân vì làm ăn cố ý khoe khoang lẳng lơ, cố ý câu dẫn mình. Dù sao thì cũng không có chứng từ, Điền phu nhân kia cũng không lấy ra được bằng chứng.
Trên đường tới đây, y đã quyết định sẽ làm vậy.
Tề Ninh không hỏi dù chỉ một câu. Hắn nhận lấy chén thuốc, thổi một cái, một hơi uống sạch, không nói một chữ. Sau đó, hắn đặt chén thuốc xuống, hỏi:
-Đây là thuốc gì? Sao lại đắng thế?
Phạm viện sứ cười nói:
-Hầu gia, thuốc đắng dã tật, thuốc này có thể thông máu thông khí, là thuốc bổ. Không tới một canh giờ nữa, Hầu gia sẽ hoàn toàn bình phục.
Tề Ninh đứng lên nói:
-Vậy thì tốt.
Hắn cười nói:
-Phạm viện sứ, lần này cảm ơn ngươi, ta đi trước.
Phạm viện sứ đứng dậy đưa tiễn, nói:
-Hầu gia đi thong thả, mấy ngày này viện Thái Y sẽ phái người tới.
Sau đó y tiễn Tề Ninh ra viện Thái Y. Tề Ninh cười cười, đi ra ngoài cửa. Vừa mới đi tới cửa lớn, cơ thể hắn chợt lắc lư, sau đó mềm nhũn người ngồi xuống. Biến cố này làm cho sắc mặt mọi người thay đổi. Mặc dù tuổi Phạm viện sứ đã cao, thế nhưng lúc này lại rất linh hoạt, y bước một bước dài xông tới đỡ hắn rồi la lên: -Hầu gia, ngài... !
Tô lang thừa thấy Tề Ninh hỏi cũng không hỏi lập tức rời khỏi liền cảm thấy vui mừng, trong đầu nghĩ thầm: trước đó mình quá lo rồi, xem ra việc hôm nay chỉ trùng hợp thôi. Khi đang cảm thấy nhẹ nhõm, y nghe được âm thanh.
Quay đầu nhìn lại, y thấy Tề Ninh đang nhũn người ngồi dưới đất, mặt trắng bệch, Phạm viện sứ đang nắm tay, bắt mạch cho hắn.
Tô lang thừa cảm thấy chuyện này không ổn, y thấy sắc mặt Phạm viện sứ rất khó coi, Tề Ninh thì ỉu xìu nói:
-Phạm Viện sứ, chuyện... Chuyện gì thế này?
Phạm viện sứ nói:
-Hầu Gia, vừa rồi bắt mạch chỉ thấy mạch đập hỗn loạn, thế nhưng bây giờ… Bây giờ khí huyết của Hầu gia đang rối loạn, trong cơ thể, ồ... Ồ, thật kỳ lạ...!
-Ta cảm thấy rất khó chịu.
Tề Ninh giơ ngón tay chỉ chén thuốc, nói:
-Đây... Đây là thuốc gì?
Hồ thái y và Tô lang thừa hồn bay phách tán. Hai người đồng thời quỳ xuống, Hồ thái y nói: -Hầu gia, toa thuốc...Toa thuốc do hạ quan ra, đó... Đó là là toa thuốc bổ huyết dưỡng khí, không thể nào có vấn đề được.
Y nhìn về phía Tô lang thừa, hỏi: -Tô Lang thừa, ngươi có sắc thuốc theo đơn thuốc của ta không?
Toàn thân Tô lang thừa rung lên.
Y lắp bắp nói:
-Hồ, Hồ thái y, ta . . ta làm đúng theo... Theo toa thuốc của ngài, không có ... không có chút sơ sót nào!
-Ta sắp chết rồi.
Tề Ninh thở hổn hển nói:
-Ta sắp chết rồi, ta bị viện Thái Y của các ngươi hại chết, chỗ các ngươi có nội gian, muốn… Muốn làm hại bổn Hầu!
Lúc này, không những là Hồ thái y và Tô lang thừa, ngay cả Phạm viện sứ và vài ngự y khác cũng hồn bay phách tán.
Cẩm Y Hầu là ai? Đây chính là một trong bốn Hầu tước thế tập đương triều. Cẩm Y Tề Gia chính là thế gia khai quốc của Đại Sở, gia tộc thế này đừng nói là viện Thái Y, cho dù là Hoàng đế cũng phải cho chút mặt mũi.
Tề Ninh là ai? Ai cũng nói vị Cẩm Y tiểu Hầu gia này là đại thần được Hoàng đế coi trọng. Hôm nay, hắn còn được chính Hoàng đế phái đại tổng quản thái giám tự mình dẫn tới.
Đừng nói vị tiểu Hầu gia này nói chết ở viện Thái Y, cho dù chỉ rụng một sợi tóc, đây cũng là tai họa ngập trời với viện Thái Y.
-Hầu gia, Hầu gia!
Phạm viện sứ vội vàng nói:
-Viện Thái Y không có nội gian, cũng… Cũng không có ai dám làm hại Hầu gia, Hầu gia không cần lo, viện Thái Y có rất nhiều cao thủ, hạ quan lập tức gọi người tới chữa trị cho Hầu gia.
Giơ tay lên, y nói:
-Nhanh lên, qua đây đỡ Hầu gia nằm xuống.
Mấy người vội vàng bước tới, Tề Ninh khoát tay nói:
-Không được, không được, ta sắp bị các ngươi hại chết rồi, ta không động đậy được, ai cũng...Cũng đừng nghĩ tới việc động vào ta, đi bẩm báo cho hoàng thượng, để ...
Để hoàng thượng phái người tới!
Hơi thở của hắn rất dồn dập, nhìn cứ như đang thật sự thoi thóp.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng rất sốt ruột, cả đám nhìn về phía Phạm viện sứ.
Phạm viện sứ biết rất rõ nếu phái người vào cung bẩm báo, chuyện này sẽ càng ngày càng lớn. Y cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao một chỉ một chén thuốc bị hạ độc, vị Cẩm Y Hầu gia này lại có bộ dạng thế này. Nhíu mày, y chợt nhìn thấy vẻ gian xảo trong mắt Tề Ninh.
Mặc dù Phạm viện sứ là người đứng đầu viện Thái Y, y thuật rất cao minh, thế nhưng trên hết y vẫn là một quan viên. Ở quan trường nhiều năm, cho nên y cũng có bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện. Trong lòng đã hiểu ra, y giơ tay lên, nói: -Các ngươi đi ra ngoài, lão phu muốn đích thân chữa trị cho Hầu gia.
Đám ngự y chỉ mong cách chỗ này càng xa càng tốt cho nên vội vàng ra ngoài, tên Tô lang thừa kia chính là người đi ra cuối cùng.
Phạm viện sứ nói:
-Tô lang thừa, còn các ngươi nữa, đứng chờ trong viện, không ai được rời khỏi, khi ta gọi thì phải vào ngay.
Mọi người đáp ứng rồi đi ra cửa.
Lúc này, Phạm viện sứ bước tới đóng cửa lại, quay đầu lại, y nói nhỏ:
-Hầu Gia, võ công của ngài thật cao, hạ quan thật khâm phục.
-Võ công?
Tề Ninh ỉu xìu nói: -Phạm viện sứ, bổn Hầu . . Bổn Hầu không hiểu ý ngươi.
-Dáng vẻ huyết khí hỗn loạn của Hầu gia rất hỗn loạn, thế nhưng hơi thở không hề suy yếu, đây không phải là dấu hiệu trúng độc.
Phạm viện sứ nhỏ giọng nói:
-Hầu Gia, viện Thái Y đắc tội ngài chỗ nào, Hầu gia cứ nói ra, hạ quan trước hết thỉnh tội với ngài.
Người đại nhân không chấp tiểu nhân, nếu bọn ta thật có chỗ không chu toàn, xin Hầu gia tha thứ.
Việc khí huyết của Tề Ninh rối loạn chính là do hắn vận công tạo thành. Lúc này, võ công của hắn sớm đã xưa không bằng nay, vận chuyển nội lực rất dễ dàng. Nghe Phạm viện sứ nói vậy, hắn biết lão già này đã phát hiện, thế nhưng hắn vẫn nói với giọng ỉu xìu: -Phạm viện sứ, ta biết ngươi sẽ không hại ta, Hồ thái y cũng không hại ta, thế nhưng. . Thế nhưng ta không đảm bảo được người có bụng dạ khó lường sẽ không làm hại tính mạng của bổn Hầu.
Phạm viện sứ hỏi nhỏ: -Là Tô lang thừa ư?
Chỉ có ba người trong chuyện này, Tề Ninh đã nói rõ là không phải y và Hồ thái y, vậy thì đã rõ, người hắn nhắm tới chính là Tô lang thừa. Phạm viện sứ cảm thấy rất kỳ lạ, y thầm nghĩ: không biết một lang thừa nho nhỏ của cục Điển Dược chọc Cẩm Y Hầu lúc nào?
Tề Ninh không ốm mà rên hai tiếng rồi nói:
-Chén thuốc này do tên họ Tô kia sắc, nhất định là y muốn làm hại ta, ta... Ta muốn bẩm báo hoàng thượng, viện Thái Y này chứa nội gian của Bắc Hán.
Phạm viện sứ nghĩ thầm trong lòng: nếu thật sự báo lên, người xui xẻo đầu tiên chính là bộ xương già này. Tới lúc này y mới hiểu ra tại sao Cẩm Y Hầu này lại muốn tới viện Thái Y sắc thuốc, hơn nữa còn chỉ đích danh để lang thừa của cục Dược Điển sắc thuốc cho hắn.
Giờ mọi chuyện đã công khai, hóa ra vị đại gia này tới là vì Tô lang thừa.
-Hầu Gia, mặc dù Tô Huệ làm việc không cẩn thận, thế nhưng y thật sự không phải là gian tế của Bắc Hán.
Phạm viện sứ nói nhỏ:
-Người này chậm chạp, làm việc không cẩn thận, sắc sai thuốc cho Hầu gia, tội không thể tha. Có điều, Hầu gia không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần bồi bổ một chút là khỏi hẳn.
-Thật sao?
Tề Ninh liếc mắt nhìn y rồi hỏi:
-Không cẩn thận, sai sót? Phạm viện sứ, Tô lang thừa y không cẩn thận, sai sót lại hại... Hại bổn Hầu thiếu chút nữa xong đời, ngươi nói xem y phải chịu tội gì?
Phạm viện sứ vội nói:
-Hầu Gia, ngài xem thế này có được không, tên Tô Huệ này không thể dùng nữa. Hạ quan sẽ ra lệnh, nói Tô Huệ y thuật không tinh, dùng thuốc lơ là, thiếu chút nữa đã xem mạng người như cỏ rác, từ hôm nay cách chức khỏi viện Thái Y, không bao giờ bổ nhiệm nữa. Chỉ cần là người bị viện Thái Y cách chức, các y quán bên ngoài sẽ không dám dùng y.
Ngoài ra, Hầu gia bị tổn thương cơ thể, viện Thái Y sẽ cung cấp hai nhân sâm cực phẩm và hai rương dược liệu quý giá, đưa tới Hầu phủ, ngài thấy vậy được chưa!
Tề Ninh nghĩ thầm: lão viện sứ này vẫn tính là biết làm người.
Hắn thở dài, nói:
-Phạm viện sứ, ngươi phải biết là ta không muốn làm khó ngươi, chỉ là thiếu chút nữa mạng ta đã mất ở chỗ này, ài!
Nếu Phạm viện sứ đã biết Tề Ninh tới vì Tô lang thừa, vậy y biết rõ mình tuyệt đối không thể giữ lại tên Tô lang thừa này.
Theo lý mà nói, với thế lực của Cẩm Y Hầu, chơi chết một lang thừa của cục Điển Dược chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Hôm nay, vị tiểu Hầu gia này lại tự mình tới xử lý, có thể thấy hắn hết sức coi trọng chuyện này. Nếu mình nói giúp Tô Huệ dù chỉ một câu, sợ rằng viện Thái Y sẽ không còn bình an nữa.
Lúc này, chuyện phải làm là dàn xếp ổn thỏa, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đuổi một lang thừa để bảo đảm viện Thái Y bình yên vô sự, vụ mua bán này quá thích hợp rồi. Nghe giọng Tề Ninh đã giãn ra, y vội nói:
-Hầu gia đã chịu khổ, người sai là bọn ta, Hầu gia đại nhân đại lượng, xin hãy khoang dung. Nếu Hầu gia đồng ý, hạ quan lập tức đuổi Tô Huệ khỏi Thái Y viện.
Nếu Hầu gia cảm thấy làm vậy vẫn chưa được, hạ quan có thể cho người đi điều tra sổ sách, nếu tên Tô Huệ này có hành vi kiếm lời trung gian, sẽ lập tức đưa y tới bộ Hình!
Tề Ninh nghĩ thầm: xem ra lão già này biết Tô Huệ có hành vi tham ô. Hắn nói nhỏ:
-Phạm viện sứ, nên xử lý thế nào là chuyện của viện Thái Y các ngươi, ta không tiện nhiều lời. Ta nể mặt ngươi, ngươi nói xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Có điều, tên Tô Huệ này muốn hại ta, ta sợ nếu y còn trong kinh thành sẽ còn tìm cơ hội hại ta, ngươi xem coi, có thể...!
-Hạ quan đã hiểu.
Phạm viện sứ lập tức nói:
-Hạ quan chẳng những sẽ làm cho người này rời khỏi viện Thái Y, hạ quan còn khiến y cút khỏi kinh thành. Từ nay về sau y sẽ không vào được kinh thành dù chỉ nửa bước.
-Việc này... Ài, đây là việc của Phạm viện sứ.
Tề Ninh ngồi thẳng dậy, chỉnh quần áo một chút rồi nói khẽ: -Phạm viện sứ, thật ra thì hôm nay ta tới là vì có chút chuyện riêng muốn tìm ngươi, có điều...Chuyện này không tiện nói.
Phạm viện sứ nói:
-Hầu gia có gì dặn dò cứ nói, chỉ cần hạ quan có thể làm được, hạ quan sẽ không từ chối.
Y thầm nghĩ trong đầu: tiểu thái tuế đang nhắm vào viện Thái Y, dù là điều kiện gì đi nữa cứ đáp ứng trước, phải mau tiễn vị tiểu thái tuế này đi mới là chuyện quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận