Cẩm Y Xuân Thu

Chương 316: Nửa đêm ẩn thân

Cố Thanh Hạm kinh hãi thốt ra lời, Tề Ninh đã xông vào. Cố Thanh Hạm không kịp né tránh, bị Tề Ninh bịt miệng, muốn giãy giụa, liền nghe được tiếng của Tề Ninh, lúc này mới buông lỏng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, trái tim nhanh chóng đập dồn dập. Nàng uốn éo người, Tề Ninh đã buông tay ra.
Trong nội đường cũng không thắp đèn, thế nhưng thị lực của Tề Ninh rất tốt, lúc này trông thấy, trước ngực Cố Thanh Hạm chỉ có một cái yếm màu vàng nhạt, ở rìa nạm tơ vàng, thêu vài bông hoa mẫu đơn, phía dưới là một chiếc quần lót màu trắng, đơn bạc thoải mái, bên ngoài là một chiếc áo mỏng màu lam, hiển nhiên nàng đã chuẩn bị đóng cửa đi ngủ.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, trên người còn tản ra mùi hương thơm mát, mùi thơm trên cơ thể thiếu phụ đan xen với mùi thơm sau khi tắm, khiến cho tâm thần người ta rung động.
Không có áo ngoài che dấu, đôi tuyết phong trong yếm khẽ động, tuyết phong mất đi áo ngoài chống đỡ đầy đặn như núi, chống lên cao cao dưới yếm, kéo nghiêng một mảnh dưới xương quai xanh, trên thân người thiếu phụ đẫy đà treo hai quả cầu bằng ngọc, đầy đặn khó mà đụng vào nhau, nhô ra hai bên, hai viên anh đào ngóc lên trời, không hề rủ xuống, trái lại ưỡn lên ngạo nghễ mê người.
Cố Thanh Hạm vẻ mặt tức giận, mơ hồ trông thấy Tề Ninh đang nhìn mình, đôi má ửng đỏ, đưa tay nắm chặt quần áo, ngăn cản cái yếm bị đội lên, chỉ là vóc dáng lồi lõm của nàng cực kỳ hấp dẫn, cho dù ngăn cản cũng khó ngăn được hình dáng mê người kinh tâm động phách kia, nàng lạnh giọng:
- Còn chưa cút ra ngoài.
Khuya khoắt Tề Ninh chạy tới nơi này, vốn nghĩ lúc tiệc tối có thể Cố Thanh Hạm còn tức giận, cho nên đến đây nói lời xin lỗi, chỉ là trời đưa đất đẩy làm sao lại dùng phương thức như vậy đột nhiên vọt vào trong nhà. Cố Thanh Hạm vốn chỉ cho rằng Tề Ninh có suy nghĩ kỳ quái với mình, nghe được giọng của hắn, suy nghĩ đầu tiên chính là tiểu tử này uống nhiều hai chén, ăn tim hùm gan báo, xông vào trong phòng mình ý đồ làm loạn.
Lúc này Tề Ninh cũng cực kỳ xấu hổ, hắn biết rõ cái nhìn của Cố Thanh Hạm đối với mình, lúc này hắn kêu khổ trong lòng, sớm biết là như vậy, đánh chết cũng sẽ không đến viện này, hắn hơi chật vật nói:
- Tam nương, nương… nương đã hiểu lầm!
- Đừng nói nữa.
Vành mắt Cố Thanh Hạm ửng đỏ:
- Ngươi đi ra ngoài trước, nếu ngươi muốn làm ẩu, ta thực sự gọi người!
Tề Ninh biết mình càng nói nhiều, Cố Thanh Hạm càng tức giận, chỉ có thể sáng sớm ngày mai rồi giải thích. Hắn ra cửa, Cố Thanh Hạm đang muốn đóng cửa lại, liền thấy Tề Ninh bỗng nhiên lui về phòng giống như con thỏ. Cố Thanh Hạm lắp bắp kinh hãi, nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Tam nương, có người đến!
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Đang đi tới phòng này, ta… ta tránh đi một chút!
Khuya khoắt, Cố Thanh Hạm mặc đồ này, nếu bị người khác nhìn thấy Tề Ninh ở trong phòng của Cố Thanh Hạm, coi như không có chuyện gì, cũng nói không rõ được.
Cố Thanh Hạm hơi hoài nghi, vươn đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đi tới bên này.
Nàng nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ nha hoàn đã bị mình sai khiến ra ngoài, không đến sáng ngày mai, sẽ không có người dám tới quấy rầy, khuya khoắt thế này, sao lại còn có người tới. Nàng cẩn thận nhìn coi, bóng người dần tới gần, rốt cuộc nhìn rõ ràng, thất thanh nói:
- Là mẹ ta!
Tề Ninh sửng sốt một chút, sắc mặt đại biến, vội vàng giậm chân.
Cố lão thái này mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng Tề Ninh có thể nhìn ra từ khuôn mặt đây là lão thái thông minh, hắn vạn lần không ngờ được lão thái này lại nửa đêm đi tới viện của Cố Thanh Hạm, quả thực là gừng càng già càng cay. Tề Ninh rõ ràng trong lòng, nếu là người khác, cho dù thực sự thấy cái gì, chưa chắc dám nói điều gì, thế nhưng Cố lão thái là mẫu thân của Cố Thanh Hạm, nếu như bị Cố lão thái trông thấy mình và Cố Thanh Hạm đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng, hậu quả kia thực không thể lường được.
Lúc này Cố Thanh Hạm cũng lo lắng vạn phần, suy nghĩ giống như Tề Ninh, nếu như là hạ nhân trong phủ, một câu của mình, hạ nhân cũng không dám vào cửa, thế nhưng Cố lão thái tới rồi, tuyệt đối không ngăn được. Nàng quay đầu lại, thấy Tề Ninh còn đang tìm chỗ phía sau, nàng dậm chân nói:
- Sao còn chưa nấp vào trong phòng.
Mặc dù Cố Thanh Hạm xuất thân phú quý, nhưng bình thường sinh hoạt rất đơn giản, trong phòng nàng không hề đặt quá nhiều thứ linh tinh, có vẻ rất gọn gàng, trong nội đường này bài trí đơn giản, chỉ cần liếc mắt một vòng, hoàn cảnh trong nội đường cơ bản đều thu trong mắt, căn bản không có chỗ để ẩn nấp.
Trong lúc nóng nảy, Cố Thanh Hạm ra ngoài cửa nhìn qua, phát hiện một nha hoàn đang đỡ Cố lão thái đi tới trước cửa, thấy Cố lão thái đi lại tập tễnh, nàng chỉ có thể tiến đến, giận trách:
- Mẹ, đã quá nửa đêm, sao mẹ vẫn chưa đi nghỉ?
- Sao còn lại ra ngoài làm gì?
Cố lão thái lại không thể tưởng được còn chưa gõ cửa Cố Thanh Hạm đã đi ra, bà cười nói:
- Con chưa ngủ thì tốt, Hạm nhi, mẹ thực sự không ngủ được, cho nên tới xem một chút con đã nằm ngủ hay chưa, có một số việc cần phải nói với con một chút mới được.
- Chuyện gì không thể đợi đến ngày mai.
Cố Thanh Hạm đỡ lấy Cố lão thái, ý bảo nha hoàn lui xuống trước.
Nàng đương nhiên không thể để nha hoàn đi theo vào trong phòng.
Nha hoàn này là Cố lão thái mang theo từ Giang Lăng tới, Tề Ninh trốn trong phòng, Cố lão thái tuổi tác đã cao, có lẽ không phát giác ra, nhưng một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi lanh lợi đi theo vào nhà, ai dám cam đoan tiểu nha hoàn này sẽ không nhìn ra cái gì, càng không dám cam đoan nàng sẽ không nói thứ nàng nhìn thấy cho Cố lão thái. Chờ nha hoàn kia lui ra, Cố Thanh Hạm mới nâng đỡ Cố lão thái đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:
- Nếu mẹ có việc gấp, không chờ được tới ngày mai, sai người tới gọi con một tiếng, con đi qua là được.
- Cũng không bao xa, ta chỉ tới xem một chút.
Cố lão thái cười nói:
- Mau vào phòng, xem con kìa, đừng để lạnh.
Vào trong nhà, Cố Thanh Hạm hơi căng thẳng, nhìn xung quanh. Cố lão thái kia rất thông minh, thấy thần sắc Cố Thanh Hạm khác thường, bà ngạc nhiên nói:
- Hạm nhi, con đang tìm cái gì vậy?
- Hả?
Cố Thanh Hạm không nhìn thấy bóng dáng Tề Ninh, hơi thả lỏng, vội đáp:
- Không có chuyện gì, mẹ, mẹ ngồi đi.
Nàng suy nghĩ chắc chắn Tề Ninh đã trốn vào trong phòng, nàng đỡ Cố lão thái muốn ngồi xuống trong nội đường, Cố lão thái nói:
- Con hồ đồ rồi à? Trời lạnh như thế này, trong nội đường không có lò sưởi, lão thái bà như ta không quan trọng, con ăn mặc như thế này, chẳng phải là lạnh chết?
Cố Thanh Hạm căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cười nói:
- Mẹ, mẹ xem đầu óc của con này, thực sự là hồ đồ rồi, nếu không hay là chúng ta vào trong phòng ngồi?
Cố lão thái hơi hoài nghi, gật đầu một cái. Cố Thanh Hạm lại không vội đỡ Cố lão thái vào trong, nói:
- Mẹ, mẹ chờ một chút, con thu dọn phòng trong, con vào trước thu dọn một chút.
- Ta là mẹ con, loạn một chút thì thế nào?
Cố lão thái nói:
- Hạm nhi, ta thấy tâm thần của con không tập trung, có phải có tâm sự gì hay không?
- Không có.
Cố Thanh Hạm biết mẫu thân mình tương đối khôn khéo, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, cười nói:
- Mẹ đến kinh thành, con vui mừng trong lòng, mẹ, con đỡ mẹ vào.
Nàng đỡ Cố lão thái chậm rãi đi vào trong phòng, bước chân thậm chí còn chậm hơn Cố lão thái.
Dưới vội vàng, nàng cũng không biết Tề Ninh rốt cuộc đã trốn xong chưa, chỉ nghĩ cho Tề Ninh thêm một chút thời gian.
Cố lão thái thấy vậy, càng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng Cố Thanh Hạm có tâm sự gì, vạn lần không ngờ trong phòng Cố Thanh Hạm còn có một người đàn ông.
Vào trong phòng, Cố lão thái nhìn mọi nơi, mới cười nói:
- Con từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nơi này không có một hạt bụi nào.
Đúng rồi, con mặc chút quần áo vào đi, đừng để lạnh lẽo, nhanh tới giường ngồi, mẹ từ từ nói chuyện với con.
- Mẹ, con đi mặc thêm quần áo rồi ngồi nói chuyện với mẹ.
Cố Thanh Hạm mỉm cười nói, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn chung quanh. Phòng này kỳ thực bài trí cũng rất đơn giản, chỗ có thể giấu người cũng không có mấy, đảo qua một chút, nhìn thấy hết thảy trong phòng vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nàng nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ tên tiểu tử khốn kiếp kia rốt cuộc giấu ở đâu, ánh mắt nàng đảo qua giường, nghĩ trong lòng chẳng lẽ Tề Ninh đang trốn dưới giường.
Cố lão thái lắc đầu nói:
- Không cần phiền phức như vậy, con ngồi lên giường, trước kia lúc con chưa lấy chồng, vẫn thích ngồi trên giường nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ đã quên rồi?
Cố Thanh Hạm xinh đẹp cười nói:
- Đương nhiên không quên, trước kia con rất thích ngồi trên giường nghe mẹ nói chuyện xưa.
Cố lão thái vỗ nhẹ bàn tay trắng như ngọc của Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm chuyển ghế tới bên giường, đỡ Cố lão thái ngồi xuống trước, lúc này mới vén màn gấm kia lên, bên kia vẫn che lại. Nàng quần áo đơn bạc, trời đông giá rét, lúc này quả thực hơi lạnh. Nàng cởi giày lên giường, trong lòng thầm cầu nguyện, Tề Ninh nếu quả thực trốn ở dưới giường, lúc này gần trong gang tấc, vạn lần không thể phát ra tiếng động.
Thân hình mềm mại đẫy đà ngồi trên giường, chiếc chăn bằng gấm thơm ngào ngạt trước đó đã được nha hoàn trải rộng ra giường, nhấc chăn lên, đang muốn kéo chăn đắp kín, bỗng trông thấy bên kia chăn hở ra một lỗ, trong lòng lộp bộp thầm kêu không tốt, Cố lão thái đã nói:
- Hàm nhi, đắp kín chăn, đừng để lạnh.
Cố Thanh Hạm không thể làm gì, kéo chăn đắp lên người, suy nghĩ một chút, duỗi một chân dò xét bên kia, lập tức đụng phải một thứ, nóng hầm hập, trong lòng thầm kêu khổ, thế mới biết, tên khốn Tề Ninh kia dĩ nhiên trống trên giường.
Tề Ninh ở trong nội đường không tìm được chỗ núp, mắt thấy Cố lão thái đã vào nhà, chỉ có thể ẩn núp trong phòng, thế nhưng trách thì trách trong phòng Cố Thanh Hạm bày biện quá mức đơn giản, muốn tìm chỗ ẩn núp tốt cũng không dễ dàng, hơn nữa muốn mở cửa sổ trốn ra ngoài từ phía sau cũng không được.
Lần trước Tề Ninh bị độc xà tập kích lúc nửa đêm, liền cân nhắc đến sự an toàn của Cố Thanh Hạm, sai người tạo thêm vài cái chốt cửa sổ trong phòng Cố Thanh Hạm, cho nên muốn mở cửa sổ cũng phải tốn chút thời gian, căn bản không kịp.
Vốn cũng muốn trốn dưới giường, thế nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng của Cố lão thái, Cố lão thái có thể đi vào bất cứ lúc nào, Tề Ninh chỉ có thể nhìn thấy giường thơm rủ màn, cũng không nghĩ nhiều, ngay cả giày cũng không cởi liền chui vào trong chăn, chỉ hi vọng Cố Thanh Hạm nhanh chóng đưa Cố lão thái rời đi, nào nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt, Cố lão thái lại muốn nói chuyện với Cố Thanh Hạm ở đây.
Nghe giọng Cố lão thái ngay ở bên giường, Cố Thanh Hạm cũng tới giường rồi, trong lòng Tề Ninh biết nếu như bị Cố lão thái phát hiện mình trốn trong chăn của Cố Thanh Hạm, chỉ sợ Cố lão thái sẽ ngất tại chỗ. Hắn vô cùng căng thẳng, trốn trong chăn cũng không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đụng tới, cũng không quan tâm, hai tay ôm lấy, đã ôm chặt lấy chân dài rắn chắc của Cố Thanh Hạm.
- Ai!
Cố Thanh Hạm bị ôm, phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, Cố lão thái lập tức hỏi:
- Làm sao vậy?

Cố Thanh Hạm vội vàng che giấu:
- Mẹ, mẹ xem con thực hồ đồ, đã quên mất không rót trà cho mẹ.
Ngoài mặt nàng tươi cười, thần thái khôi phục cực nhanh, cũng không để lộ sơ hở gì.
Cố lão thái nghe vậy, cười nói:
- Mẹ cũng không phải người ngoài, nào cần chú ý nhiều như vậy.
Lúc này Tề Ninh đã biết mình ôm là Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm chỉ mặc một chiếc quần lót đơn bạc, làm băng tơ sa, chẳng khác nào không mặc quần. Tề Ninh cảm thấy da thịt thiếu phụ trơn trượt, co dãn mười phần, hơn nữa mềm mà không béo, cực kỳ rắn chắc, thêm một phân là béo, giảm một phân là gầy.
Chỗ chết người nhất chính là trong chăn vốn thơm ngào ngạt làm say lòng người, Cố Thanh Hạm lên giường, lại duỗi chân ra, Tề Ninh chẳng những tay ôm lấy chân kia, đôi má cũng dán vào, da thịt tản ra mùi thơm từ cơ thể khiến thần hồn người khác đều say sưa, khó mà kiềm chế.
Chỉ là Tề Ninh rất rõ ràng trong lòng, thời điểm này không phải lúc bình thường, hơi không cẩn thận, bị Cố lão thái phát hiện có thể ảnh hưởng đến tính mạng, hắn chỉ có thể ôm lấy chân kia, không dám nhúc nhích.
Mặc dù Cố Thanh Hạm ngoài mặt tươi cười, thế nhưng trong lòng nàng không ngừng kêu khổ.
Nàng nhìn thấy chăn gấm hở ra, vốn muốn đưa chân vào thăm dò một cái có phải Tề Ninh ở trên giường hay không, để chuẩn bị trước, một khi thực sự có người lập tức thu chân lại, ai biết Tề Ninh phản ứng vô cùng nhanh chóng, mặc dù nàng thăm dò có người, thế nhưng còn chưa kịp thu chân đã bị Tề Ninh ôm lấy, hiện giờ muốn thu chân, chỉ lo lắng bị Cố lão thái nhìn ra vấn đề, chỉ có thể mặc cho Tề Ninh ôm lấy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ trong lòng tiểu tử thối này tốt nhất đừng thừa cơ khinh bạc, bằng không chờ Cố lão thái đi rồi, nàng chắc chắn sẽ không khách khí với hắn.
- Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói đi.
Cố Thanh Hạm chỉ trông mong Cố lão thái nói sớm, nhanh chóng trở về, bà ở chỗ này càng lâu, chuyện càng phiền toái.
Cố lão thái khẽ thở dài nói:
- Hạm nhi, mẹ biết rõ lần này đại ca con chuyển nhà tới kinh thành, con không thoải mái trong lòng, thế nhưng khi cha con còn tại thế, anh con đã một lòng muốn tới kinh thành, từ năm trước sau khi cha con qua đời, mẹ cũng không quản được hắn, trước đây không lâu mẹ mới biết được hắn đã lén bố trí nhà ở kinh thành!
- Mẹ, chuyện tới nước này, không vui thì có thể thế nào?
Cố Thanh Hạm thở dài:
- Chỉ là kinh thành nhìn như phồn hoa, nhưng nguy cơ bốn phía, con chỉ lo lắng huynh ấy hành động theo cảm tính, lỡ như gây ra chuyện gì, vậy thì phải làm thế nào cho phải?
- Mẹ vốn cũng lo lắng chuyện này.
Cố lão thái nói:
- Chỉ là về sau nghĩ lại, để cho hắn ở lại Giang Lăng thì thế nào? Còn không phải mỗi ngày dẫn người xông xáo, nói không chừng ngày nào đó sẽ gây ra họa lớn, đến kinh thành rồi, để con ở bên cạnh, ít nhiều hắn cũng không dám làm càn.
Cố Thanh Hạm nói:
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng những chuyện này, con nắm chắc trong lòng.
- Hôm nay hắn nói chuyện luyện binh với tiểu Hầu gia, Hạm nhi, con thấy anh con thế nào?
Cố lão thái nhẹ giọng hỏi:
- Anh con bổn sự khác thì không có, thế nhưng từ nhỏ cũng đã luyện qua võ công, nếu thực sự có thể giúp đỡ tiểu Hầu gia luyện binh, cũng có thể là một đường ra tốt!
- Mẹ, dẫn người cưỡi ngựa bắn cung là có thể luyện binh sao?
Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng:
- Dù sao chuyện này cũng không thuộc quyền quản lý của con, đều là chuyện của Ninh nhi tiểu Hầu gia kia, con chỉ là nữ tắc, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện quân quốc này.
Nàng dừng một chút, mới nói:
- Nếu đại ca có bản lĩnh, tự mình đi tòng quân, nếu như không thể chịu được, trước hết thì làm ăn buôn bán ở kinh thành.
Cố lão thái thở dài, cuối cùng thấp giọng nói:
- Hạm nhi, thật ra tối nay mẹ tới đây, không phải là vì chuyện của anh con, mà là vì chuyện của con.
- Chuyện của con?
Cố Thanh Hạm nói:
- Con thì có chuyện gì?
- Đứa nhỏ này, sao lại không thấy nóng vội.
Cố lão thái vội la lên:
- Chừng hai năm nữa, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng không suy nghĩ về sau sao?
Cố Thanh Hạm nói:
- Mẹ, mẹ nói cái gì đó?
- Ài, con cũng đã độc thân nhiều năm như vậy, tuổi còn trẻ, có phải muốn cô đơn cả đời như vậy hay không?
Cố lão thái khẽ nói:
- Nếu như con có mụn con, tuổi già có chỗ cậy nhờ, ta cũng không nói gì, thế nhưng con không sinh được con, người kia đã mất rồi, đến già, con nên làm gì bây giờ?
Cố Thanh Hạm vội nói:
- Mẹ, đừng nói những chuyện này, con đã có tính toán rồi.
Cố lão thái hừ lạnh một tiếng:
- Nếu con có tính toán, cũng không phải vội vàng. Người đã mất, con treo danh nghĩa Tam phu nhân Tề gia, có thể có lợi ích gì?
Phủ Cẩm Y Hầu này là dinh cơ lớn, hiện giờ Hầu phủ không có người khác có thể quản chuyện, con còn có thể thu xếp một chút, chờ đến lúc tiểu Hầu gia kia cưới vợ, có phu nhân, chuyện trong Hầu phủ này, còn có coi trọng con?
Lúc này Tề Ninh lại cực kỳ khó chịu, mặc dù chỉ ôm một chân của Cố Thanh Hạm, thế nhưng chân nàng mềm mại trắng nõn, mùi thơm nức mũi, mặc dù cố gắng để tâm thần yên tĩnh, nhưng trong đầu không nhịn được xuất hiện hình ảnh Cố Thanh Hạm tắm rửa lúc thoáng nhìn ngoài cửa sổ, thân thể đẫy đà trắng nõn mềm mại của Cố Thanh Hạm như ẩn như hiện, khiến Tề Ninh hồn xiêu phách lạc, lúc này trong mũi ngửi lấy mùi thơm trên cơ thể Cố Thanh Hạm, khiến huyết dịch Tề Ninh cuộn trào.
Tề Ninh không cảm thấy mình là Liễu Hạ Huệ, hơn nữa thực chất hắn vô cùng ưa thích thiếu phụ xinh đẹp như Cố Thanh Hạm, chẳng những thích vóc dáng lồi lõm của Cố Thanh Hạm, còn có khí chất phong tình vạn chủng cùng với tính tình nhẹ nhàng nhưng không mất thành thục kia, đều khiến Tề Ninh ái mộ trong lòng.
Tuổi tâm lý của hắn vốn vượt xa thân thể này, thân thể máu thịt, giờ phút này da thịt cận kề với thiếu phụ xinh đẹp mê người Cố Thanh Hạm này, nếu không có phản ứng, đó mới là gặp quỷ.
Nhưng đầu óc hắn vẫn tương đối minh mẫn, biết rõ dưới tình huống hiện giờ cũng là hành động bất đắc dĩ, chắc chắn trong lòng Cố Thanh Hạm đang tức giận mình, vì áp chế suy nghĩ trong lòng mình, nghĩ đến sắc tức không không tức sắc, thế nhưng càng nghĩ như vậy, thân hình uyển chuyển khiêu gợi của Cố Thanh Hạm vẫn tung bay trong đầu, cực kỳ khó chịu.
Cố Thanh Hạm cảm thấy khí lực trên tay Tề Ninh dường như mạnh hơn, dầu sao nàng cũng là người từng trải, hơn nữa trong lòng biết Tề Ninh có tình cảm với mình, lúc này da thịt cận kề, nếu tiểu tử kia có thể thanh tâm quả dục lòng không tạp niệm, đó mới là gặp quỷ. Nàng chỉ sợ Tề Ninh nhất thời nóng máu, hồ đồ xằng bậy, hậu quả khó mà lường được, ngón chân xinh đẹp bị Tề Ninh ôm lấy nhẹ nhàng ngoéo một cái, nhắc nhở Tề Ninh đừng làm ẩu.
- Làm sao vậy?
Cố lão thái thấy Cố Thanh Hạm không nói lời nào, tưởng rằng Cố Thanh Hạm không còn lời gì để nói, bà nói:
- Có phải không phản đối hay không? Mẹ cũng chỉ có một cô con gái, con không suy nghĩ cho bản thân, mẹ làm sao có thể không quan tâm? Nếu con nghĩ như vậy, cho dù mẹ nhắm mắt lại, cũng không yên lòng.
- Mẹ, mẹ nói nhăng gì đó.
Cố Thanh Hạm sẵng giọng:
- Con ở Hầu phủ rất tốt, mẹ không cần lo lắng.
Cố lão thái hừ lạnh một tiếng:
- Hiện giờ rất tốt, qua hai năm nữa còn có thể tốt được sao? Tiểu Hầu gia kia đã đến tuổi lấy vợ, hai năm nữa chắc chắn có phu nhân mới đi vào cửa, đến lúc đó có thể con phải chịu khổ rồi. Hạm nhi à, hai mẹ con chúng ta nói chuyện, cũng không cần che giấu, con còn trẻ, phòng không một mình, nếu như vậy cả đời, vậy sao được. Đã nhiều năm trước ta đã nói chuyện với cha con về chuyện này, muốn cho con… ài, muốn cho con tái giá, thế nhưng lão ngoan đồng cha con lại không đáp ứng. Hiện giờ cha con mất rồi, chuyện này ta làm chủ rồi, lần này tới đây, ta muốn gặp Thái phu nhân Hầu phủ, nói chuyện này với bà ta, để bà ta thả con rời khỏi Hầu phủ.
Cố Thanh Hạm thất sắc nói:
- Mẹ, mẹ nói gì?
Tề Ninh trong chăn vốn toàn thân lửa nóng, thế nhưng nghe được lời này của Cố lão thái, hắn rùng mình trong lòng, cảm thấy lạnh người.
- Ta nói hai ngày này ta sẽ đi gặp Thái phu nhân, cầu bà ta thả con rời đi.
Cố lão thái nói:
- Con cũng đã phòng không nhiều năm như vậy, coi như là không phụ Tề gia bọn họ rồi. Vừa rồi ta đã nói, nếu con có mụn con, con muốn thủ tiết cho Tề gia, ta cũng không hỏi đến, thế nhưng con và hắn không lưu lại cốt nhục, tiếp tục thủ tiết, thì có lợi ích gì? Mẹ biết nhiều hơn con, những người trẻ tuổi để tang chồng, mười người thì tám người sau này tái giá.
- Không được không được.
Cố Thanh Hạm lập tức nói:
- Mẹ, tuyệt đối không được, mẹ tuyệt đối đừng nói với Thái phu nhân, con ở Hầu phủ rất tốt, cho dù không có con cái, thế nhưng mẹ cũng không cần lo lắng không ai chiếu cố con.
- Tiểu Hầu gia kia sao?
Cố lão thái nói:
- Con cho rằng đứa nhỏ kia thực sự sẽ chiếu cố con? Con là Tam nương của hắn, không phải là mẹ hắn, hắn và con không cùng huyết thống, hiện giờ đối tốt với con, không phải là muốn con quản lý Hầu phủ sao, chờ lúc hắn thành thân, có vợ rồi, con tưởng rằng hắn còn có thể đối xử với con như vậy? Trên bàn cơm cũng không phải con không nghe thấy, nói chuyện bừa bãi. Đúng rồi, Hạm nhi, đều nói tiểu Hầu gia kia là kẻ ngốc, có chuyện này không?
Cố Thanh Hạm nói:
- Đều là người ngoài nói hươu nói vượn, Ninh nhi rất thông minh, nếu không sao triều đình có thể để hắn dẫn binh sao? Trước kia chỉ là hắn không thích nói chuyện mà thôi.
- Con còn bảo vệ cho hắn.
Cố lão thái hừ lạnh nói:
- Con cho rằng ánh mắt của lão thái bà này không dùng được nữa sao. Tiểu Hầu gia kia lúc ăn cơm, nhìn về phía con, ánh mắt không đúng, vừa nhìn là tâm thuật bất chính.
Tề Ninh nghe đến đó, lập tức căm tức trong lòng, thầm nghĩ Cố gia các ngươi chuyển nhà tới, ta thu dọn hậu viện cho các ngươi ở lại, bày tiệc rượu mời khách, lão thái bà này khen ngược, khuya khoắt chạy đến phòng con gái khuyên nàng tái giá, còn ở nơi này nói xấu ta, nói ta tâm thuật bất chính, lẽ nào lại như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vươn tay, tóm lấy chân ngọc thon dài của Cố Thanh Hạm. Chân ngọc của Cố Thanh Hạm nhỏ nhắn xinh xảo, mắt cá chân hết sức nhỏ, mu bàn chân nhô cao, đường cong ưu mỹ, mềm mại không xương, gót ngọc cân xứng.
Chân ngọc trong tay, mềm mại bóng loáng, giống như vuốt ve ngọc khí. Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm run rẩy, cắn môi dưới, trong lòng biết mấy câu của Cố lão thái chọc giận Tề Ninh, trong lòng kêu khổ, nàng giả bộ kéo chăn, một chân khác đưa tới, muốn đạp Tề Ninh, nhắc nhở hắn trung thực, miệng lại nói:
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, Ninh tiểu Hầu gia không như mẹ nói.
Nàng chỉ hi vọng nói như vậy trấn an Tề Ninh.
Chăn khẽ động, Tề Ninh biết rõ Cố Thanh Hạm có động tác, vừa rồi thừa dịp chăn lật qua lật lại, hắn phát sau mà đến trước, một tay vươn ra, kéo cái chân Cố Thanh Hạm duỗi tới, thân thể ép về trước, lồng ngực đã đè lên hai đùi Cố Thanh Hạm, đầu đặt giữa hai chân Cố Thanh Hạm, cằm gần như đặt ở nơi bí ẩn của Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm hồn bay phách lạc, vạn lần không ngờ mình động đậy lần này, tốc độ của Tề Ninh lại nhanh như vậy, nàng kéo chăn lên, che giấu chỗ cổ phấn nộn của mình, lập tức cảm thấy hai tay của Tề Ninh đặt trên eo mình, theo hô hấp của Tề Ninh, từng luồng hơi nóng đang phun qua chỗ quan trọng của nàng.

Cố Thanh Hạm ăn mặc vốn rất mỏng manh, cơ thể nàng mẫn cảm, hiện giờ hơi thở nóng rực của Tề Ninh phả vào nơi đó của nàng, càng khiến nàng khó chịu hơn so với việc dùng tay trêu chọc. Nàng kẹp chặt hai chân, nhưng hiện giờ chẳng thể đẩy Tề Ninh xuống khỏi người mình được.
-Con còn nói đỡ cho y nữa.
Cố lão thái nói:
-Mẹ nói không phải chứ, lúc Tề Cảnh còn tại thế, con cầu xin y được đi theo tòng quân, Tề Cảnh còn chẳng thèm quan tâm.
Rồi bà lập tức nói với vẻ oán hận:
-Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, con vì Tề gia mà bận rộn trước sau, nhưng Tề gia cũng chẳng nhớ điểm tốt của con, chẳng thèm nghĩ cho nửa đời sau của con, trước nay chưa từng nhắc tới chuyện này. Mẹ thấy người của Tề gia đều như nhau cả! Cái tên nhóc tiểu Hầu gia kia cũng chẳng khá hơn là bao.
Tề Ninh nghe Cố lão thái nói mình như vậy, nghiến răng, đầu hơi nhúc nhích, cái cằm ma sát nơi đầy đặn nào đó của Cố Thanh Hạm. Cơ thể mềm mại đẫy đà của Cố Thanh Hạm tựa như bị điện giật, mềm nhũn. Nàng kinh hồn bạt vía, đưa một tay xuống, đặt trước khu tam giác thần bí, nâng cái cằm Tề Ninh lên, nhưng nàng cũng không dám quá mức lộ liễu nên động tác vô cùng nhẹ nhàng, cũng không tiện làm, chỉ có thể nói:
-Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đã trễ thế rồi mà. Mẹ… Mẹ đi nghỉ đi đã.
-Vừa nói vài câu là con đã ậm ừ cho qua rồi.
Cố lão thái nói:
-Không được, ngày mai mẹ sẽ đi tìm Thái phu nhân, sau đó nói rõ ràng chuyện này với bà. Mẹ không thể để con gái của mình vì Tề gia của bọn họ mà ở vậy cả đời được!
Cằm của Tề Ninh bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Cố Thanh Hạm nâng lên. Ngón tay như ngọc, nhỏ nhắn thon dài, lại phảng phất hương thơm, tựa như thấm vào ruột gan. Tề Ninh không nhịn được mà hôn một cái lên bàn tay Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm chẳng thể làm gì, mặt mũi đỏ bừng, đầu óc hỗn loạn, thậm chí chẳng biết nói gì với Cố lão thái.
Cố lão thái sốt ruột thay con gái yêu, nói đến đây là lại nghĩ tới sau khi con gái như hoa như ngọc của mình được gả đến Tề gia, Cố gia chẳng những không vì việc thành hôn này mà cả họ được nhờ, trái lại con gái của mình gả tới nhà người ta chưa được bao lâu thì thành quả phụ. Mấy năm nay chẳng những nàng không người bên gối, mà còn phải mệt sống mệt chết vì Cẩm Y Hầu phủ. Càng nghĩ, trong lòng bà càng khó chịu, càng khó chịu, bà lại càng giận Cẩm Y Hầu phủ. Bà tưởng rằng chỉ đang cùng con gái ruột nói chuyện riêng nên chẳng chút kiêng dè, thấp giọng nói:
-Hàm Nhi, mặc dù mẹ đã già rồi nhưng đầu óc thì chưa hỏng. Hôm nay, lúc trên bàn cơm, mỗi lần cái tên nhóc tiểu Hầu gia kia nhìn con là mẹ lại thấy có chỗ nào đó không đúng…!
Bàn tay nâng cằm Tề Ninh của Cố Thanh Hạm dần dần rủ xuống.
Nàng hữu khí vô lực đáp:
-Có gì không đúng đâu chứ! Mẹ à, mẹ nghi ngờ linh tinh hoài.
-Già rồi nên hay nghi ngờ linh tinh.
Cố lão thái nói:
-Hàm Nhi, con nói xem, không phải tên nhóc tiểu Hầu gia kia có ý gì với con đó chứ?!
Trong lòng Cố Thanh Hạm và Tề Ninh đang trong chăn đều run lên một cái, nghĩ bụng ánh mắt của bà già này đúng là sắc sảo. Mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng, gắt lên:
-Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?! Mẹ già nên hồ đồ rồi sao, chuyện… chuyện này nếu bị người ta nghe thấy thì còn ra làm sao nữa!
-Mẹ chỉ nói với con ở đây thôi mà.
Cố lão thái thở dài:
-Mẹ đã sống hơn nửa đời người rồi. Có chuyện gì mà chưa từng thấy, chưa từng nghe chứ? Mẹ nghe nói những quan lớn trong các phủ đệ quý tộc luôn làm những chuyện rất kì lạ! Con còn chưa tới ba mươi, như hoa như ngọc, tiểu Hầu gia kia thì đã trưởng thành rồi. Hiện giờ hai đứa kề cận sớm chiều, mẹ lo sẽ xảy ra chuyện đó con à.
-Sẽ không đâu ạ… Tiểu Hầu gia làm người chính trực, sẽ không… sẽ không làm bậy!
Cố Thanh Hạm cảm thấy cánh tay Tề Ninh đang ôm lấy vòng eo mình hơi siết lại, sợ Cố lão thái lại chọc giận Tề Ninh thêm gì nữa, nàng bèn vội vàng nói:
-Mẹ đừng nói này nọ sau lưng người ta nữa. Không phải trước kia người đã từng dạy con, bàn thị phi sau lưng người khác, sẽ mang đến tai họa cho mình hay sao.
-Không nói thị phi thì chẳng phải cũng sẽ mang đến tai họa cho con hay sao?
Cố lão thái tức giận nói:
-Con đúng là không biết tốt xấu, đến giờ này rồi còn nói đỡ cho nó!
Người chính trực? Mẹ thấy cái tên tiểu Hầu gia kia rất quỷ quyệt, chẳng giống người chính trực chút nào.
Cố Thanh Hạm gần như muốn khóc thét lên, thầm nghĩ mẹ già ơi người có thể nói ít đi vài câu được không ạ? Người nói nhiều thêm một câu thì rất có thể con gái người sẽ lại xui xẻo thêm một phần đó. Quả nhiên khi Cố lão thái nói vậy, Cố Thanh Hạm cũng đã cảm giác được một bàn tay của Tề Ninh trượt từ eo mình xuống, sờ sờ bờ mông to tròn đầy đặn của mình.
Trong lòng Tề Ninh thật sự có chút tức giận! Cái bà già họ Cố này nhìn có vẻ hiền lành, ai ngờ đến đêm hôm lại tiêm nhiễm những thứ chẳng hay ho gì vào đầu Cố Thanh Hạm thế này!
Chẳng những khuyên Cố Thanh Hạm tái giá, còn không ngừng nói này nói nọ hắn. Bàn tay hắn trượt xuống, vòng eo của Cố Thanh Hạm rất nhỏ, sờ sờ một chút, thân hình như hồ lô của Cố Thanh Hạm liền lộ ra. Bàn tay hắn lại rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn, lần sờ xuống phần hông, đường cong thân thể cũng rộng ra, hai bờ mông phía dưới vô cùng to tròn đầy đặn, có sự chênh lệch rõ ràng với vòng eo thon thả, hơn nữa hai bờ mông mềm mại đàn hồi, chỉ mới sờ sờ bên ngoài mà cảm xúc đã vượt xa sức tưởng tượng!
Giữa bắp đùi Cố Thanh Hạm cực mềm, đầy đặn quyến rũ. Nơi đó không chỉ mềm mại mà còn nhỏ, mềm, chặt, đàn hồi vân vân các loại tính từ đặc biệt, tựa như sợi bông thượng đẳng có tính đàn hồi cao, đưa tay sờ một cái thì không cảm xúc nào diễn tả nổi.
Trong lòng Tề Ninh có chút run rẩy, nhưng tay vẫn tiếp tục thăm dò phía dưới bờ mông Cố Thanh Hạm. Cảm xúc mê người từ hai bờ mông tròn trịa đầy đặn ập tới khiến Tề Ninh có cảm giác mình sắp bay lên trời tới nơi trong nháy mắt.
Bờ mông của Cố Thanh Hạm không rắn chắc to lớn được như Tây Môn Chiến Anh, tuy vậy lại tròn hơn, cảm xúc khi chạm tay cũng thích hơn.
Cố Thanh Hạm cử động cơ thể, muốn trốn thoát, nhưng cơ thể của Tề Ninh ép chặt trên hai chân nàng, căn bản không thể di chuyển vị trí. Trái lại nàng thoáng cử động như vậy lại khiến bờ mông như lắc lắc vài cái trong tay Tề Ninh.
Tề Ninh nhân cơ hội bóp lấy cánh mông tròn đầy như trứng. Nhưng mà hắn chỉ dùng một cánh tay, cho nên đương nhiên không thể giữ chặt được bờ mông đầy đặn của Cố Thanh Hạm.
-Hàm Nhi, con làm sao vậy?
Thấy khuôn mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng, hơi thở dồn dập, thậm chí trên trán cũng rịn ra một chút mồ hôi, Cố lão thái hơi kinh ngạc, muốn tiến lại gần xem sao. Cố Thanh Hạm sao dám để Cố lão thái đến gần, nàng vội kêu lên:
-Mẹ, người đừng qua đây! Cố lão thái nghe thấy giọng nói kích động của nàng thì lập tức nghi ngờ, cau mày hỏi:
-Làm sao thế? Sao giọng nói của con lại kì lạ như vậy?
-Con…
Cố Thanh Hạm bị Tề Ninh bóp bóp bờ mông tròn trịa, thậm chí còn cảm thấy hắn hăng hái vuốt ve vài cái, nàng nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng nàng cũng biết, nếu không phải vì Cố lão thái ở đây nói này nói nọ thì e là Tề Ninh cũng không dám làm như vậy. Hiện giờ thì hay rồi, đến cả mông cũng bị người ta bóp luôn!
Nếu bà già nhà nàng còn nói gì quá khích nữa thì dựa vào lá gan hiện giờ của Tề Ninh, hẳn là sẽ làm mấy chuyện khác người.
Nàng hít sâu một hơi, nói tiếp:
-Con đang luyện công!
-Luyện công?!
Cố lão thái sửng sốt:
-Con luyện công gì vậy?
Gương mặt Cố Thanh Hạm ửng đỏ, vô cùng quyến rũ, nàng bất đắc dĩ nói:
-Con đang luyện… Thục nữ công!
-Thục nữ công?
Cố lão thái ngẩn ra một lát:
-Con cũng chưa luyện võ bao giờ mà! Thục nữ công cái gì chứ?
-Mẹ, người… người không hiểu đâu! Sau khi con gả vào Hầu phủ, người ta đã tìm người dạy cho con đó. Luyện thục nữ công có thể khiến cơ thể khỏe mạnh. Hơn nữa luyện công trước khi ngủ thì giấc ngủ sẽ càng an ổn, ngủ cũng ngon hơn.
Cố Thanh Hạm nói tiếp:
-Mẹ, hay là mẹ trở về nghỉ ngơi đi? Con thật sự buồn ngủ quá rồi.
Sáng sớm mai con sẽ tới chỗ mẹ, ở bên cạnh mẹ, mẹ muốn nói cả ngày thì con sẽ nghe mẹ cả ngày.
Cố lão thái thấy sắc mặt Cố Thanh Hạm quyến rũ, thậm chí trong đôi mắt còn có chút mê ly, cái trán trơn bóng rịn ra chút mồ hôi. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, gương mặt nàng toát ra vẻ quyến rũ động lòng người, đến cả tiếng nói cũng hữu khí vô lực. Bà nhíu mày nói:
-Đây là loại võ công gì vậy chứ?
Trông có vẻ chẳng có chút sức lực nào. Hàm Nhi, về sau con đừng luyện nữa.
-Con… con biết rồi!
Cảm giác một đầu ngón tay của Tề Ninh lướt qua rãnh mông mình, cả người Cố Thanh Hạm mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên mềm mại:
-Mẹ, từ lúc bắt đầu luyện Thục nữ công, phải… Phải hơn nửa canh giờ mới có thể dừng lại, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể.
Mẹ… Mẹ đi nghỉ ngơi trước đi.
Đợi con luyện công xong thì sẽ không sao hết. Về sau… Về sau con không luyện nữa.
-Nói chút chính sự với con là con lại rẽ trái quẹo phải, do dự chần chừ.
Cố lão thái có chút không hài lòng, nói:
-Thôi vậy, con còn chưa lo cho mình thì một bà già sắp đứt hơi như mẹ đây còn quan tâm nhiều thế làm gì chứ.
Nói rồi bà đứng dậy. Cố Thanh Hạm vội nói:
-Mẹ, con đang luyện công nên không tiễn mẹ nữa. Lúc… Lúc mẹ ra khỏi cửa thì giúp con… giúp con đóng cửa lại nhé…!
Cố lão thái lắc đầu, lầm bầm:
-Cái loại võ công vớ vẩn gì vậy không biết…
Mặc dù tuổi tác bà đã cao nhưng thân mình không quá yếu ớt, không có người dìu, bà vẫn có thể đi lại. Bà bước được vài bước, quay đầu nhìn Cố Thanh Hạm mặt mũi đỏ bừng vẫn đang nhìn mình, không khỏi chỉ chỉ Cố Thanh Hạm, tức giận nói:
-Con đó…!
Rồi chầm chầm rời khỏi phòng.
Có lão thái ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó giọng nói của bà lại truyền tới:
-Con luyện xong võ công thì tự cài cửa lại nhé. Đêm hôm mà không cài cửa là không được đâu!
-Con biết rồi mà mẹ…!
Cố Thanh Hạm vội mở miệng đáp lại bà.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng khép cửa cửa ngoài phòng chính. Lát lâu sau, khi không nghe thấy tiếng động gì nữa, Cố Thanh Hạm cũng không dám vội vàng rời khỏi giường. Mãi lâu sau, khi chắc chắn Cố lão thái đã thật sự rời đi, nàng mới thở ra một hơi, cảm thấy cuối cùng cũng nhấc được tảng đá trên ngực xuống, nàng đưa tay lau lau mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Đột nhiên nàng nghĩ tới người trong chăn, giận đến sôi cả máu, đôi mi thanh tú dựng thẳng lên, không nói năng gì, đưa tay xốc chiếc chăn bằng gấm lên. Mở chăn ra, chỉ thấy Tề Ninh tựa như một con cóc lớn, đang bám chặt vào đùi nàng, một cánh tay còn ôm lấy vòng eo nàng, cánh tay còn lại thì đang yên vị dưới bờ mông của nàng! Tên khốn kiếp kia vẫn đang bóp bóp cánh mông đầy đặn, không thèm nhúc nhích.
Cố Thanh Hạm vừa thẹn vừa giận, khoanh hai tay lại trước bộ ngực sữa đầy đặn. Nàng lạnh lùng lườm một cái rồi hạ giọng cười lạnh, nói:
-Cẩm Y Hầu gia, phải chăng đêm nay ngài định ngủ ở đây?
Lúc này Tề Ninh chỉ cảm thấy mình như đang ở trên mây. Cho dù là hương thơm trên cơ thể của thiếu phụ hay là bờ mông mềm mại trong lòng bàn tay đều khiến hắn say mê đến quên lối về. Hắn nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Hạm, không thèm nghĩ ngợi gì mà đáp:
-Ngủ ở đây cũng được, con hơi buồn ngủ rồi.
Sau đó ý thức được tình hình có gì đó sai sai, hắn ngẩng phắt đầu.
Giờ phút này, chăn đã bị xốc lên, cơ thể mềm mại của Cố Thanh Hạm đang tựa ở đầu giường, khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn hắn không chớp mắt. Cặp mắt mê người như làn nước mùa thu kia hiện giờ đượm vẻ lạnh lẽo. Trái tim Tề Ninh “thịch” một cái, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, cất tiếng hỏi:
-Tam nương, lão phu nhân đã đi chưa vậy? Thật là nguy hiểm quá mà, may mà con chạy trốn kịp thời, nhanh chóng nhảy lên giường, nếu không thì đêm nay phiền phức rồi.
Trong lòng Cố Thanh Hạm vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mặt mũi vẫn lạnh tanh, chỉ nhìn Tề Ninh chằm chằm không chớp mắt, cũng không nói năng gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận