Cẩm Y Xuân Thu

Chương 950: Thọc gậy bánh xe

Vừa tới giờ Tỵ, chợt nghe phía cửa chính Quan Triều lâu vang lên tiếng bánh pháo, tiếp đó là tiếng chiêng trống, hết sức rộn rã.
Khi tiếng chiêng trống dừng lại, Miêu hội trưởng mới đứng dậy, chắp tay nhìn quanh một vòng, cười nói:
-      Thưa các đồng liêu dược hành bản địa Đông Hải và các bằng hữu từ nơi xa đến, lão hủ Miêu Tử Dật, hội trưởng Đông Hải dược hành thương hội xin kính chào chư vị!
Mọi người có mặt đều chắp tay đáp lễ Miêu Tử Dật.
Kế tiếp Miêu Tử Dật nói một tràng dài, chủ yếu là tổng kết thành tích đạt được của các dược hành lớn, sau đó nhắc lại các quy củ của Đông Hải dược hành thương hội, rồi lại biểu dương đích danh mấy nhà dược hành. Cuối cùng, lời lẽ trở nên cẩn trọng, ông ta nêu ra mâu thuẫn còn tồn tại của một số dược hành, nhưng không chỉ đích danh.
Đối với bài diễn thuyết dài này của Miêu hội trưởng, Tề Ninh không hứng thú, mà trên thực tế nhiều người có mặt cũng không hứng thú, nhưng đến vấn đề cuối cùng, tinh thần của mọi người đều trở nên tỉnh táo hơn.
Mục đích chủ yếu của dược hành niên hội là muốn giải quyết những tranh chấp xảy ra giữa một số dược hành trong năm.
Người cùng ngành nghề là oan gia (1), khó tránh khỏi có cạnh tranh. Đặc biệt là đối với ngành kinh doanh dược phẩm, càng như nước với lửa, cũng khó tránh khỏi việc sử dụng một số thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng, chẳng hạn cạnh tranh bằng giá cả, thậm chí ngầm tung tin đồn nhảm để hạ thấp danh dự đối thủ. Trong một năm hoạt động, rốt cuộc các thương hộ tích lũy rất nhiều mâu thuẫn, để đảm bảo lợi ích của toàn bộ ngành nghề, dược hành thương hội sẽ tiến hành điều chỉnh ở hội nghị hàng năm.
Bầu không khí niên hội khá vui vẻ, hơn nữa những nhân vật có máu mặt trong ngành đều ở đây, chie việc nêu ra mâu thuẫn, sau đó mọi người điều đình phân giải, đôi bên đều lùi một bước, thường thì sẽ đạt được sự thông cảm lẫn nhau.
Năm nay Lư Tử Hằng của Quy Nguyên đường đích thân tới tham dự, danh tiếng của người này ở dược hành đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, ngay cả lời nói của Miêu Tử Dật, hội trưởng dược hành thương hội cũng không có trọng lượng bằng Lư Tử Hằng.
Quả nhiên, sau đó chủ nhân các dược hành đều nêu ra mâu thuẫn của mình. Ban đầu, đơn giản chỉ là chỉ trích nhau, sau đó lời lẽ càng trở nên gay gắt, như thể sẽ động thủ bất cứ lúc nào. Miêu Tử Dật làm trung gian điều đình, Lư Tử Hằng và Trần Côn cũng thường xuyên nói vào vài câu, cuối cùng mọi người đều trở nên hòa hoãn, xác định được biện pháp giải quyết ngay tại chỗ. Mặc dù một số thương hộ khó tránh khỏi hơi thiệt thòi một chút, nhưng những nhân vật tai to mặt lớn đều ở đây, họ cũng không dám nhiều lời, đành phải chấp nhận.
Mãi cho đến lúc sắp chính Ngọ, mâu thuẫn giữa các nhà mới đại khái giải quyết xong, trên thực tế, tốc độ như vậy là rất nhanh. Tề Ninh thờ ơ ngồi xem, cũng hiểu rõ, nếu như hôm nay Lư Tử Hằng không đến, rất nhiều mâu thuẫn chưa chắc đã được giải quyết một cách nhanh chóng như vậy. Lúc điều đình, có một số người chịu thiệt thòi, nhưng vì có Lư Tử Hằng, không ai dám tỏ ý phản kháng.
Thấy không còn ai đứng lên, Miêu Tử Dật đứng dậy nói:
-      Chư vị, mọi người mở cửa buôn bán, hơn nữa là cùng ngành nghề, khó tránh khỏi có lúc va chạm, lùi một bước trời cao biển rộng, không nên làm tổn thương hòa khí vì một chút lợi nhỏ. Suy cho cùng, hòa thuận phát tài mới là con đường đúng đắn của người làm ăn. Cho đến nay, thương hội của chúng ta cũng đã định ra không ít quy củ, hiếm có thương nhân nào coi quy củ của dược hành thương hội như không có. Nếu về sau, quả thật có ai không để ý tới quy củ, gây hại cho lợi ích của mọi người, lão phu cho rằng, người đó không nên gia nhập thương hội.
Câu nói này của Miêu Tử Dật hơi nghiêm khắc, hôm nay tuy trong lúc giải quyết tranh chấp, các bên đều chỉ trích đối phương dùng thủ đoạn hèn hạ, nhưng dù sao cũng không có ai đưa ra được chứng cứ là đối phương thật sự vi phạm quy củ. Tuy nhiên, trong lòng mọi người đều rõ, sau này khó tránh khỏi sẽ có người đi quá giới hạn, Miêu Tử Dật nói như vậy, cũng là nhắc nhở mọi người.
-      Mọi chuyện xem như đã được giải quyết rồi, ra khỏi cửa này, mọi người đều là bằng hữu.
Miêu Tử Dật lại cười nói:
-      Hôm nay còn phải báo cho mọi người một tin tốt lành.
Nhìn về phía Điền Tuyết Dung, Miêu Tử Dật giơ tay lên, nói:
-      Điền lão bản, xin hãy đứng lên!
Lúc này Điền Tuyết Dung đã sớm bình tĩnh lại, trước bao nhiêu con mắt nhìn chăm chú, nhưng nàng vẫn trấn định như thường, chậm rãi đứng dậy.
Trần Côn và Lư Tử Hằng đều đồng thời chăm chú nhìn Điền Tuyết Dung. Thật ra vừa rồi Tề Ninh cũng đã nhận ra, bất luận là Trần Côn hay Lư Tử Hằng, người nào cũng thường xuyên liếc nhìn Điền Tuyết Dung. Nhưng có thể là do ở giữa niên hội, hai người cũng không dám dán mắt vào người Điền Tuyết Dung, mà còn có phần kìm chế. Cho đến khi Điền Tuyết Dung đứng lên, ánh mắt mọi người đều hướng về phía nàng, hai người kia mới nhìn nàng chằm chằm không chút kiêng dè.
Ánh mắt Trần Côn phần lớn ẩn chứa tức giận, còn ánh mắt Lư Tử Hằng lại chứa đầy dục vọng.
-      Lúc nãy cũng đã giới thiệu với chư vị rồi.
Miêu Tử Dật cười nói:
-      Điền gia dược hành của Điền lão bản là hiệu buôn nổi tiếng ở kinh thành, chắc hẳn chưa vị đang ngồi đây cũng đều biết, hiện nay dược liệu mà thái y viện đang sử dụng, là do Điền gia dược hành cung cấp. Lần này Điền lão bản tới Đông Hải, là muốn đăng ký ở Đông Hải, sau đó làm ăn buôn bán ở Đông Hải.
Nhìn quanh một vòng, Miêu Tử Dật lại nói:
-      Sau đây xin mời Điền lão bản nói với mọi người vài câu, cùng nhau giao lưu.
Điền Tuyết Dung dịu dàng hướng về phía mọi người xung quanh hành lễ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người nàng, đến mức Tề Ninh ngồi cạnh nàng, cũng không ai liếc nhìn.
-      Cảm tạ Đông Hải dược hành thương hội đã cho phép ta tham dự niên hội này. Các thúc bá, huynh đệ, tỷ muội đang ngồi đây, cũng đều là người cùng ngành, lần này ta đánh bạo tới Đông Hải này của quý vị, cũng không phải muốn kinh doanh dược liệu nào khác.
Thân hình mềm mại, đẹp đẽ, giọng nói trong trẻo, hòa nhã, môi mỉm cười, Điền Tuyết Dung nói:
-      Điền gia dược hành chúng ta nhận được một loại thuốc có khả năng điều trị rất hiệu quả đối với bệnh kiết lỵ. Ta biết ở Đông Hải có rất nhiều dân chúng mắc chứng kiết lỵ, bởi vậy cho nên mang loại thuốc đó đến đây, mong rằng về sau có thể chế biến, sản xuất loại thuốc này ở Đông Hải, để giải trừ bệnh tật cho bách tính Đông Hải.
Nói tới đây, Điền Tuyết Dung khom người thật thấp:
-      Ta ở nơi đây xin cảm tạ mọi người, sau này còn xin chư vị chiếu cố nhiều hơn!
Xung quanh hoàn toàn yên lặng. Thấy mọi người không nói lời nào, Miêu Tử Dật cười nói:
-      Chư vị, thuốc trị kiết lỵ của Điền gia dược hành đã trải qua kiểm nghiệm, có hiệu quả rõ rệt. Lão phu có thể bảo đảm, thuốc của Điền lão bản mang đến, là lựa chọn tốt nhất hiện nay để điều trị kiết lỵ. Lần này Điền lão bản mang thuốc đến, là tin mừng cho Đông Hải chúng ta, các vị ngồi đây có ý kiến gì, xin cứ nói thoải mái.
Lại một hồi yên lặng, rốt cuộc có người hỏi:
-      Điền lão bản, nếu loại thuốc đó là thần dược trị được bệnh kiết lỵ, vậy nó có quá đắt tiền không?
-      Thưa, không đắt.
Điền Tuyết Dung thẳng thắn:
-      Trừ đi giá thành, lợi nhuận của chúng ta rất ít, nhưng ngược lại tất cả bách tính mắc bệnh kiết lỵ đều có thể mua được, trị bệnh cứu người là quan trọng nhất.
-      Lợi nhuận rất ít?
Có người cười nói:
-      Điền lão bản, ngươi không quản đường xá xa xôi, từ kinh thành tới Đông Hải, cũng không vì lợi nhuận, chẳng lẽ ngươi muốn đến Đông Hải làm việc thiện? Chúng ta là người quang minh chính đại, không nói chuyện mập mờ, đã là người làm ăn, suy cho cùng, đều là muốn kiếm tiền, ngươi vừa mở miệng đã nói trị bệnh cứu người là quan trọng nhất, nói như vậy nghe êm tai lắm, nhưng có thật như vậy hay không, cũng không ai biết được!
Vẻ mặt nghiêm nghị, Điền Tuyết Dung nói:
-      Ngươi nói không sai, chúng ta là người làm ăn, thế nhưng việc của chúng ta là buôn bán dược liệu, dược liệu là thứ trị bệnh cứu người, nếu ngay cả ý nghĩ đó chúng ta cũng không có, thì cần gì phải làm nghề này? Lợi nhuận là bao nhiêu, ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng ta có thể cam đoan, với giá bán của chúng ta, dân chúng nhất định có thể mua được!
Một thương nhân vóc người mập mạp nói:
-      Điền lão bản, thứ lỗi ta nói thẳng, Điền gia dược hành các ngươi đã làm ăn với thái y viện, thì cần gì phải tới Đông Hải này mò vũng nước đục? Nếu ngươi thật lòng muốn trợ giúp dân chúng Đông Hải giải trừ bệnh tật, ta có một biện pháp tốt, không biết ngươi có sẵn lòng cân nhắc đến hay không?
-      Xin chỉ giáo!
-      Điền gia dược hành các ngươi không cần đăng ký kinh doanh ở Đông Hải.
Thương nhân kia cười nói:
-      Chúng ta trực tiếp tới kinh thành tìm ngươi nhận hàng, ngươi nói thuốc đó giá rẻ, ngươi định bán giá bao nhiêu ở Đông Hải, thì đến lúc đó ngươi trừ phí chuyên chở ra, bán thẳng cho chúng ta là được rồi. Như vậy, ngươi ngồi ở nhà vẫn có thể buôn bán, không cần vất vả. Chúng ta nhập hàng từ chỗ ngươi, sau đó vận chuyển về Đông Hải, bán cho người bệnh là được rồi, làm như vậy, chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên sao?
Người nọ nói xong, nhiều người có mặt đều gật đầu.
Có người hùa theo, nói:
-      Điền lão bản, nếu như thuốc của ngươi đúng như lời Miêu hội trưởng nói, là linh đan diệu dược chữa được bệnh kiết lỵ, Thảo Bản đường chúng ta ta bằng lòng nhập hàng từ chỗ ngươi.
Y vừa nói như vậy, lập tức có năm, sáu người đều đề nghị mua thuốc của Điền gia dược hành.
Những người này đều là người buôn bán, đương nhiên phải lập tức nắm lấy cơ hội, Miêu Tử Dật đã nói thuốc của Điền gia dược hành là loại thuốc tốt nhất điều trị được bệnh kiết lỵ, hơn nữa, Điền Tuyết Dung còn nói giá thuốc rất rẻ, mọi người biết ngay là có thể kiếm lợi, liền chủ động đề nghị nhập thuốc của Điền gia dược hành. Ý định của họ đơn giản là sau khi có thuốc trong tay, sẽ bán giá cao để kiếm một nhiều lợi nhuận, dù sao thì người mắc bệnh kiết lỵ ở Đông Hải thực sự rất nhiều, hoàn toàn không lo thuốc bán ra không ai mua.
Điền Tuyết Dung khẽ mỉm cười, nói:
-      Chư vị, Điền gia dược hành tới Đông Hải mở xưởng sản xuất thuốc, kinh doanh ngay tại chỗ, mục đích của chúng ta là cố gắng tối đa tiết kiệm chi phí. Chỉ cần giá thành thấp, thì giá bán ra cũng rẻ. Ta biết nhiều người trong số chư vị đang ngồi đây cũng không tin Điền gia dược hành đến đây không phải vì mưu lợi, nhưng trên thực tế, Điền gia dược hành thật sự muốn như vậy. Mọi người nhập thuốc từ kinh thành, đường xá xa xôi, phí chuyên chở không thấp. Sau khi vận chuyển tới Đông Hải, chư vị cũng phải vất vả một phen, đương nhiên cũng sẽ không bán thuốc ra với giá vốn, ít nhiều cũng phải cộng thêm một ít lợi nhuận. Bởi vậy, giá thuốc sẽ cao hơn giá gốc khá nhiều, dân chúng cũng phải mua với giá cao. Vì nguyên nhân đó, Điền gia dược hành mới chuẩn bị thiết lập cửa hiệu ở Đông Hải.
Tề Ninh ngồi bên cạnh, nghe được lời nói ung dung, khoáng đạt của Điền phu nhân, lời lẽ có lý có tình, hoàn toàn không giống thái độ yếu đuối như khi ở bên cạnh hắn, bộc lộ rõ ràng sự tháo vát giỏi giang trong kinh doanh, hắn càng nghe càng yêu thích, thầm nghĩ nữ nhân mà lão tử vừa ý, quả nhiên đều không tầm thường.
Mọi người liền châu đầu ghé tai, tiếng bàn tán xôn xao cả hội trường. Miêu Tử Dật ho khan mấy tiếng, rồi cười nói:
-      Lời nói của Điền lão bản quả thật có lý. Điền lão bản tự sản xuất thuốc, bớt đi một chút lợi nhuận, là có thể bán giá phải chăng cho bách tính. Nếu giao quyền kinh doanh cho chúng ta, mọi người đều bận bịu, dù sao cũng là việc làm ăn, khó tránh khỏi muốn kiếm thêm một số lợi nhuận, như vậy giá sẽ bị đẩy lên cao, chi phí dân chúng phải bỏ ra đối với loại thuốc này, khó tránh khỏi tăng cao. Bởi vậy lão phu nghĩ, Điền lão bản tự kinh doanh ở Đông Hải, là biện pháp tốt nhất.
Miêu hội trưởng còn chưa dứt tiếng, bên cạnh đã có người lên tiếng:
-      Miêu hội trưởng, điều này chưa hẳn. Điền gia dược hành thiết lập hiệu thuốc ở Đông Hải, đương nhiên là có lợi, nhưng theo lão phu nhận thấy, thì hại nhiều hơn lợi, tuyệt đối không thể tiến hành.
Vừa nghe giọng nói, Tề Ninh đã biết là ai, liền cười nhạt, người nói không phải là lão sắc quỷ Trần Côn thì còn có thể là ai?
(1)      Oan gia: nghĩa của từ oan gia trong trường hợp này là kẻ thù, cừu địch, khác với nghĩa oan gia là người là mình hờn giận nhưng trong thâm tâm lại rất yêu thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận