Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1459: Quỷ khóc sói gào

Bắc Đường Khánh không cách nào đàn tấu phối hợp Bắc Cung, như vậy tất cả mưu đồ trước đó đã thất bại trong gang tấc.
Tề Ninh nhìn thấy sắc mặt Bắc Đường Khánh trắng bệch, thậm chí thần trí hơi hoảng hốt, trong lòng biết Bắc Đường Khánh đã cố gắng hết khả năng.
Bắc Đường Khánh là người vạch ra tổ chức Phù Bình, mục đích của y chính là muốn làm cho Đại Tông Sư tàn sát lẫn nhau. Muốn đạt được mục đích này, chắc chắn phải khiến Thần thú Huyền Vũ nhô lên mặt biển thậm chí leo lên Huyền Vũ Đảo. Cho nên chỉ cần có thể cố gắng, Bắc Đường Khánh tuyệt đối không bỏ dở nửa chừng.
Dù sao không có cách nào dẫn dắt Thần thú Huyền Vũ xuất hiện, chẳng những Đại Tông Sư phí công nhọc sức chuẩn bị nhiều năm, ngay cả kế hoạch Phù Bình xây dựng mười mấy năm cũng thất bại.
Tề Ninh đảo qua ba vị Đại Tông Sư, nhìn thấy thần sắc Bắc Cung vẫn bình tĩnh, Bắc Đường Huyễn Dạ lại hơi ảm đạm, mà Đảo chủ lại thở dài.
- Đây không phải chỉ là vấn đề tu vi nội công sâu cạn.
Đảo chủ thở dài:
- Nội tâm Bắc Đường thế chất kiên nghị, cũng chèo chống thật lâu, nhưng vẫn thiếu một chút hỏa hầu cuối cùng.
Tề Ninh cũng hiểu được, khúc Địa Tạng có thể dẫn dắt người ta tiến vào ảo giác, muốn chống cự loại ảo giác này, tuy rằng cần nội công thâm hậu, cũng cần ý chí cực kỳ cường đại.
Mình cũng không phải người có ý chí kém cỏi, nhưng vừa rồi vẫn không chịu đựng được. Vong Sát Nhị Nô còn vung tay múa chân trên bờ cát. Bắc Đường Khánh có thể chống đỡ chơi đàn đã cực kỳ cao minh rồi. Chỉ là mọi người hiển nhiên đánh giá thấp sự lợi hại của khúc Địa Tạng.
- Xem ra chúng ta vẫn phải chờ thêm ba mươi năm.
Bắc Đường Huyễn Dạ than nhẹ một tiếng:
- Những năm này chúng ta đều nghĩ tới tìm kiếm ba món đồ, lại coi thường khúc Địa Tạng cũng không phải ai cũng có thể đàn tấu. Thời gian ba mươi năm, không biết có thể tìm được người lựa chọn thích hợp hay không.
Đúng lúc này, lại nghe được tiếng Sát Nô vang lên:
- Trên biển có thuyền!
Giọng của gã vừa cất lên, mọi người lập tức đều đưa mắt nhìn qua. Lúc này sắc trời đã tối, trên mặt biển phía nam lại xuất hiện đèn đuốc, ai cũng biết ngoại trừ tàu thuyền, trên biển không có khả năng có đuốc sáng lên.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ thầm Huyền Vũ Đảo này vốn là chỗ bí ẩn, thế nhưng hai ngày này từng nhóm người lại tới đây.
Lúc trước Thiên Tru Khách đưa Bắc Đường Khánh tới đây, đó là Bắc Đường Huyễn Dạ sớm có sắp xếp, nhưng giờ phút này lại không biết là ai tới nơi này.
Đèn đuốc tới gần, đám người trên đảo cũng không hề di chuyển, chờ con thuyền kia cập bờ, liền nhìn thấy có bóng người thả thang dây ở đầu thuyền, nhanh chóng nhìn thấy một người mang theo đèn lồng đi tới đầu thuyền, thuận theo thang dây đi xuống. Sau lưng người kia, một bóng người đi theo phía sau, cùng nhau xuống thuyền.
Gió đêm phơ phất, sóng biển vỗ bờ cát. Người phía trước mang theo đèn lồng chậm rãi đi tới, là một cô nương mặc trang phục Miêu gia, thân hình xinh đẹp. Người phía sau đội mũ rộng vành, lụa đen buông thõng xuống, khoác áo màu đen, lúc đi lại, vòng eo uyển chuyển, chỉ nhìn tư thế biết rõ là nữ nhân.
Nhìn thấy người xách đèn lồng đi trước dẫn đường, Tề Ninh đã biến sắc. Hắn vừa nhìn liền nhận ra, nữ nhân mặc trang phục Miêu gia này rõ ràng là Bảo Tàng Thiên Nữ Hoa Tưởng Dung trong Địa Tạng Lục Sứ.
Nhìn dáng người và tư thế đi lại của người phía sau, Tề Ninh cực kỳ quen thuộc, trong nháy mắt liền nghĩ tới, đây không phải là Địa Tạng thì ai?
Địa Tạng lại đi tới Huyền Vũ Đảo!
Địa Tạng chậm rãi đi tới, không có người di chuyển chút nào, ánh mắt đều nhìn chằm chằm Địa Tạng. Lúc Địa Tạng đi qua Tề Ninh, Tề Ninh lập tức ngửi được mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng, mùi thơm này càng chứng minh cho suy đoán của Tề Ninh.
Tề Ninh có trí nhớ rất tốt, khứu giác lại cực kỳ linh mẫn.
Lúc trước hắn bị nhốt dưới mặt đất sơn trang Phong Kiếm, ở chung một khoảng thời gian với Địa Tạng hóa thân là phu nhân Túc Ảnh.
Trên người Địa Tạng có hương thơm nữ nhân đặc biệt, Tề Ninh vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi thất bại dưới tay Địa Tạng bên đầm băng Triêu Vụ Lĩnh, Tề Ninh cũng chưa từng gặp lại Địa Tạng. Đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Địa Tạng lại phái đám người sứ giả Diễm Ma giúp đỡ Tiêu Thiệu Tông soán vị. Hắn vẫn muốn biết Địa Tạng rốt cuộc ở nơi nào, thực sự không thể đoán được thời điểm mấu chốt này nàng lại đi tới Huyền Vũ Đảo.
Lúc đi qua bên người Tề Ninh, Địa Tạng liếc qua nhưng không dừng bước.
Bờ môi Tề Ninh khẽ động, cuối cùng không nói lời nào.
Tu vi võ đạo của Địa Tạng có lẽ là cảnh giới Đại Tông Sư, thế nhưng có thể so sánh với ba vị Đại Tông Sư ở đây hay không, bản thân Tề Ninh cũng không thể xác định.
- Có bạn tới từ phương xa, chẳng mừng lắm sao!
Chợt nghe Bạch Vân Đảo chủ cười nói:
- Cuối cùng ngươi vẫn tới rồi.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều run lên. Tề Ninh biết thân phận của Địa Tạng, cảm thấy hãi nhiên, thầm nghĩ hóa ra Địa Tạng tới Huyền Vũ Đảo là do Bạch Vân Đảo chủ sắp xếp. Như vậy Bạch Vân Đảo chủ và Địa Tạng đã sớm quen biết.
Địa Tạng đi về phía trước, nhẹ nhàng thi lễ với Bạch Vân Đảo chủ, cũng không nói gì. Đảo chủ liền nói:
- Đại Vu đại giá quang lâm, trên đường vất vả rồi.
Hai chữ ‘Đại Vu’ vừa ra khỏi miệng, thân thể Tề Ninh chấn động, cảm thấy kinh ngạc.
Bắc Đường Huyễn Dạ đã hỏi:
- Đảo chủ, vị này là?
- Đây là Đại Vu Miêu gia.
Đảo chủ cười nói :
- Đại Vu chính là tông sư âm luật, tạo nghệ cầm kỹ cực sâu, chỉ là không hay xuống núi. Mặc dù ta gửi thiệp, cũng không dám khẳng định Đại Vu chắc chắn đại giá quang lâm.
Tề Ninh tới gần Đảo chủ, hàn quang lóe lên trong mắt.
Đảo chủ hiển nhiên ăn nói lung tung, lừa gạt mọi người, lão chắc chắn không muốn công khai thân phận thực sự của Địa Tạng.
Tề Ninh đương nhiên biết được, Đại Vu Miêu gia ở Nhật Nguyệt Phong, tuyệt đối không có khả năng tới Huyền Vũ Đảo.
Người trước mắt này rõ ràng chính là Địa Tạng. Đảo chủ đổi trắng thay đen, lại nói Địa Tạng thành Đại Vu Miêu gia.
Chỉ là Đại Vu Miêu gia với thế nhân mà nói thì cực kỳ thần bí, trên đời này không có mấy người gặp qua bộ mặt thật của Đại Vu Miêu gia. Đảo chủ chắc chắn xác định hai người Bắc Đường Huyễn Dạ và Bắc Cung không biết hình dáng Đại Vu Miêu gia, cho nên mới dám lừa gạt ở đây.
Sau lưng Tề Ninh mơ hồ lạnh lẽo.
Đảo chủ để Địa Tạng tới Huyền Vũ Đảo vào lúc này, hơn nữa còn giấu diếm thân phận thật sự của Địa Tạng, chắc chắn trong lòng có chuyện. Hắn không biết có nên vạch trần lời nói dối của Đảo chủ hay không, nhưng nghĩ tới hiện giờ cho dù mình vạch trần trước mặt mọi người, nhưng cũng không cách nào chứng minh Địa Tạng không phải Đại Vu Miêu gia, chỉ sợ sẽ dẫn tới phiền toái lớn hơn.
Hắn kiềm chế không phát, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ muốn nhìn một chút trong đầu Đảo chủ rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Bắc Đường Khánh lại chắp tay với Địa Tạng nói:
- Hóa ra là Đại Vu Miêu gia đại giá quang lâm, sớm nghe tới đại danh, hôm nay may mắn được gặp.
Địa Tạng chỉ nhẹ nhàng thi lễ, dường như nàng căn bản không hề lo lắng Tề Ninh sẽ đứng ra vạch mặt, chỉ khẽ nói:
- Khoan thai tới chậm, Đảo chủ chớ trách.
- Không có chậm gì cả, tới vừa đúng lúc.
Đảo chủ lại cười nói:
- Đại Vu, vị này là Kiếm Thần Bắc Cung huynh, cũng là tông sư âm luật. Hôm nay Đại Vu và Kiếm Thần liên thủ diễn tấu, khoáng cổ tuyệt kim.
Lão lại cười nói với Bắc Cung Liên Thành:
- Bắc Cung huynh, tu vi Đại Vu rất sâu, lòng tĩnh như nước, chắc chắn có thể trợ giúp huynh đệ chút sức lực.
Bắc Cung nhìn Địa Tạng, thần sắc bình tĩnh, cũng không nói nhiều, lấy khúc Địa Tạng ra ném cho Địa Tạng. Địa Tạng đưa tay nhận lấy, mở khúc phổ ra. Hoa Tưởng Dung khẽ nâng cánh tay, dùng đèn đuốc chiếu vào khúc phổ.
Bắc Đường Khánh dùng thời gian nửa nén hương liền nhớ kỹ khúc Địa Tạng, điều này đã khiến người ta rất chấn kinh. Thời gian Địa Tạng cần lại ngắn hơn, chẳng qua chỉ một nửa thời gian của Bắc Đường Khánh, liền cuốn quyển trục Địa Tạng lại ném trả cho Bắc Cung. Nhìn thấy đàn Phượng Hoàng, nàng trực tiếp đi qua, khoanh chân ngồi xuống, giống như Bắc Đường Khánh lúc trước, cũng đặt đàn Phượng Hoàng nằm ngang trên đầu gối.
Trong lòng đám người Tề Ninh biết khúc Địa Tạng vô cùng lợi hại, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ sợ sẽ lại bị khúc Địa Tạng dẫn vào ảo cảnh. Hắn lập tức dắt tay Xích Đan Mị, đưa mắt ra hiệu một cái. Xích Đan Mị và Tề Ninh tâm ý tương thông, biết ý của Tề Ninh. Nàng do dự một chút, khẽ gật đầu. Hai người chậm rãi lui lại. Vong Sát Nhị Nô và thuyền phu kia cũng kéo dài khoảng cách, đều tự tìm một nơi cách xa chỗ này, đều sợ hãi lại đi vào ảo cảnh lần nữa.
Tề Ninh và Xích Đan Mị đi một đoạn rất dài, tới một tảng đá, từ trên cao nhìn xuống bên kia. Nội lực của hai người đều không thấp, mặc dù trong bóng tối, bóng người bên kia lại có thể trông thấy mơ hồ.
- Chàng có biết nàng hay không?
Xích Đan Mị bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi chàng nhìn thấy nàng, sắc mặt hơi không đúng.
Tề Ninh thầm nghĩ Xích Đan Mị quả nhiên nhạy bén, hắn do dự một chút, mới nhỏ giọng nói:
- Nàng không phải Đại Vu Miêu gia!
- Không phải Đại Vu Miêu gia?
Xích Đan Mị lấy làm kinh hãi:
- Chàng… chàng từng gặp Đại Vu Miêu gia sao?
Tề Ninh gật đầu:
- Lúc ta ở Miêu Cương, từng leo lên Nhật Nguyệt Phong, nhìn thấy hình dáng Đại Vu Miêu gia, hình dạng hai người cách biệt một trời, ta đương nhiên sẽ không nhìn lầm.
Hắn suy nghĩ lại, đối với mấy vị Đại Tông Sư mà nói, Địa Tạng rốt cuộc có phải Đại Vu Miêu gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là đàn tiêu có thể hợp nhất, dẫn dắt Thần thú Huyền Vũ xuất hiện mới là mục đích cuối cùng.
Xích Đan Mị cau mày nói:
- Nàng không phải Đại Vu Miêu gia, vậy là ai?
Tề Ninh đang suy nghĩ có nên nói cho Xích Đan Mị chân tướng, đúng lúc này tiếng tiêu vang lên, dù đã kéo một khoảng rất xa, nhưng dường như khoảng cách căn bản không hề có bất kỳ tác dụng nào đối với tiếng tiêu, tiếng tiêu bi thương kia vẫn chui vào tai vô cùng rõ ràng, giống như ở bên người.
Tề Ninh biết sự lợi hại của khúc Địa Tạng, không dám thất lễ, ngồi xếp bằng xuống. Xích Đan Mị cũng khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi tiếng tiêu vang lên, tiếng đàn cũng nhanh chóng truyền đến.
So với tiếng đàn quỷ dị âm trầm của Bắc Đường Khánh, tiếng đàn tấu của Địa Tạng càng có vẻ kinh khủng, trong nháy mắt đã khiến người ta rùng mình.
Tề Ninh ổn định tâm thần, nhưng tiếng đàn tiêu hợp tấu lần này rõ ràng còn lợi hại hơn so với Bắc Đường Khánh liên thủ cùng Bắc Cung. Tề Ninh nhanh chóng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương, giống như trần truồng đứng trong mùa đông khắc nghiệt. Trong thoáng chống hắn nhìn thấy chung quanh đều là bóng quỷ vặn vẹo không thành hình. Tiếng đàn tiêu kia lại biến thành tiếng quỷ khóc sói tru, vô cùng thê lương.
Quỷ mị có con vặn vẹo trên mặt đất, có con thì bay trên không như tơ liễu. Tiếng quỷ gào thê lương bên tai, Tề Ninh kinh hãi, phát hiện mình ngâm trong nước. Hắn cúi đầu nhìn xuống, mặt nước xuất hiện vô số mặt quỷ, dữ tợn đáng sợ. Tuy rằng ở sâu trong lòng Tề Ninh hiểu được những thứ này đều chỉ là ảo giác, nhưng hết thảy vẫn chân thực như vậy, toàn thân dường như đã thực sự tiến vào trong Địa ngục Cửu U.

Bạn cần đăng nhập để bình luận