Cẩm Y Xuân Thu

Chương 143: Thư viện Quỳnh Lâm


Cố Thanh Hạm thấy Đường Nặc vào phòng liền đứng dậy, lắc mông đi đến bên cạnh lôi kéo cánh tay Đường Nặc, dịu dàng cười nói:
- Ta đã từng nói với cô nương rồi, trong vòng hai ngày này Ninh nhi sẽ trở về, nó vừa về phủ biết cô nương đã đến đây nên đã căn dặn nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho cô nương một bàn tiệc thịnh soạn để tẩy trần cho cô nương đấy!
Dương Ninh thầm nghĩ Cố Thanh Hạm đúng là người khôn khéo. Những lời này nói rất cẩn thận không chê vào đâu được, nhưng nghe qua ý tứ trong lời nói của nàng vẫn là có ý gán ghép uyên ương.
Đường Nặc chỉ mỉm cười mà không nói gì, nàng ta bị Cố Thanh Hạm nắm tay đưa đến bên bàn ăn.
- Ninh nhi, con xem bộ xiêm y Đường cô nương mặc hôm nay thế nào?
Cố Thanh Hạm cười nói:
- Đây là ta tự mình chọn cho Đường cô nương đấy, vô cùng hợp!
- Tam nương chọn đương nhiên là không thể xấu được rồi!
Dương Ninh vô cùng thoải mái, giơ tay lên nói:
- Đường cô nương, mời ngồi!
Đường Nặc cũng không tỏ ra quá khách khí, đang định ngồi xuống thì Cố Thanh Hạm lại kéo nàng ta đến bên cạnh Dương Ninh nói:
- Đường cô nương, hai người trước đây đã quen biết nhau, lâu rồi không gặp nhau, giờ ngồi cạnh nhau sẽ tiện nói chuyện hơn.
Nàng ấn Đường Nặc ngồi xuống vị trí bên cạnh Dương Ninh.
Đường Nặc có cảm giác có cái gì đó không ổn, ngồi xuống bên cạnh Dương Ninh, quan sát Dương Ninh mấy lần rồi nói:
- Ngươi đưa tay ra đi, ta bắt mạch cho ngươi.
Trước đó Dương Ninh cũng đã được Đoạn Thương Hải xác nhận về sức khỏe nhưng y thuật của Đường Nặc cùng Đoạn Thương Hải không thể đánh đồng được, có nàng ta xác nhận đương nhiên là có thể an tâm hơn.
Hắn đưa tay ra, Đường Nặc đặt hai ngón tay lên mạch của Dương Ninh. Cố Thanh Hạm ở một bên dịu dàng nhìn cảnh này, nhưng rất nhanh Đường Nặc lại thu tay lại rồi nói:
- Không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là đan điền bị chân khí quá mạnh đánh vào nên bị tổn thương…!
Nàng ta còn chưa nói hết câu, Cố Thanh Hạm đã lo lắng vội hỏi:
- Đường cô nương, ý cô là thương thế của Ninh nhi còn chưa lành sao?
- Phu nhân không cần lo lắng.
Đường Nặc bình tĩnh tự nhiên đáp lại.
- Chỉ là đan điền bị tổn thương thôi, không phải vấn đề lớn, tôi sẽ phối hợp hai loại thuốc lại, dùng khoảng mười này là có thể khỏi hẳn.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới thở phào nhẹ nhõm, vô ngực nói:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Sau đó nàng lại nói tiếp:
- Nào, mau ăn thôi, đồ ăn đều nguội cả rồi. Ninh nhi, mau mời Đường cô nương dùng bữa đi.
Đường Nặc ngược lại rất tự nhiên hào phóng nói:
- Phu nhân không cần khách khí đâu ạ.
Sau đó lại quay sang nói với Dương Ninh:
- Ta đồng ý với ngươi tới Kinh thành cũng chỉ là xem có giúp ngươi chữa trị vết thương được, nhưng hiện tại xem ra không cần đến ta nữa rồi.
- Đường cô nương, không nên nói vậy.
Dương Ninh lập tức hỏi:
- Cô đã tới Kinh thành rồi, cảm thấy thế nào?
Đường Nặc đáp:
- Người đông, náo nhiệt, nhưng ta thấy không quen.
- Cái này đúng.
Dương Ninh cười nói:
- Cũng bởi vì nhiều người nên người bị bệnh cũng nhiều, những căn bệnh kỳ lạ lại càng không ít. Đường cô nương, có lời này mong cô đừng giận, ở đây có những bệnh có khi cô còn chưa từng nghe đến bao giờ, có lẽ cô còn không chữa được.
Đường Nặc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu đúng là như vậy thì ta đã được như ý rồi.
Dương Ninh cầm đũa lên nói:
- Nào, ăn thôi, vừa ăn vừa nói.
Hắn quay qua nói với Cố Thanh Hạm:
- Tam nương, y thuật của Đường cô nương rất cao, có lẽ người không biết, dùng “bàn tay thần diệu” cũng không đủ để hình dung. Lần này Đường cô nương đến kinh thành, là bởi vì con đã từng hứa với nàng, sẽ giúp nàng mở một y quán ở Kinh thành, trị bệnh cứu người. Đường cô nương, chuyện là như vậy đúng không?
Đường Nặc dứt khoát nói:
- Đúng vậy, ta muốn ở Kinh thành khoảng một năm rưỡi, để xem có thật là gặp được chứng bệnh khó chữa không.
Nàng ta dừng lại sau đó nói tiếp:
- Ta biết muốn mở y quán ở Kinh thành, phải tốn rất nhiều bạc, chỉ có điều trong tay ta không có nhiều ngân lượng, vì vậy hãy cho ta chút thời gian, ta sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho hai người.
Lúc trước Đường Nặc không nói với Cố Thanh Hạm chuyện này, lúc này nghe nàng ta nói vậy nàng có chút kinh ngạc, hỏi:
- Đường cô nương, cô nương…cô nương muốn mở y quán?
Cố Thanh Hạm nhìn nàng. Cô nương này quá lắm cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thật khó mà tin nàng ta lại có ý tưởng như vậy.
Cố Thanh Hạm quản lý việc trong phủ đã nhiều năm, đã vậy Hầu phủ cũng có tiệm thuốc trong Kinh thành, tiệm thuốc mặc dù không chữa bệnh nhưng vẫn mời lang trung đến trông nom.
Nàng biết, hành y chữa bệnh có liên quan đến mạng sống con người, không thể qua loa được. Trong Kinh thành đại phu mở y quán có rất nhiều. Thành Kiến Nghiệp là đô thành của nước Sở, cũng là một trong số rất ít thành lớn trong thiên hạ. Dân chúng có khoảng sáu bảy mươi vạn người. Đường xá trong Kinh thành chằng chịt đan xen, người mở y quán hành nghề chữa bệnh cũng không dưới trăm gian.
Y quán có lớn có nhỏ, nhưng muốn mở một gian y quán, đầu tiên phải có đại phu khiến người khác tin cậy, nếu như là “bàn tay thần diệu”, danh tiếng truyền ra ngoài, người xem bệnh nhiều, đương nhiên phí xem bệnh cũng sẽ cao, tiền vào túi cũng nhiều, không muốn phát tài không được.
Nhưng nếu chỉ là y thuật bình thường, mở y quán ở Kinh thành sẽ rất khó sống.
Cố Thanh Hạm cũng hiều mở y quán là một phương pháp tốt, nhưng mỗi năm số lượng y quán vì không chống đỡ nổi mà phải đóng cửa cũng không phải là ít.
Chớ nói dân chúng bình thường, ngay cả Cố Thanh Hạm cũng tâm niệm đại phu y thuật cao siêu sẽ phải là một người râu tóc bạc phơ, tuổi tác cao, có kinh nghiệm, như vậy mới khiến người ta yên tâm.
Nhưng Đường Nặc còn chưa tới hai mươi tuổi, nhìn bề ngoài cũng chỉ là một cô nương bình thường, nàng ta muốn mở y quán ở Kinh thành, Cố Thanh Hạm sợ có khi không đến mấy ngày phải đóng cửa.
Thế nhưng lời này rất khó nói ra, nàng giữ nguyên nụ cười dịu dàng nói:
- Đường cô nương, thật ra thì mở y quán không khó, chỉ là chuyện mấy trăm lạng bạc cô nương đã nghĩ kỹ chưa, thật sự là muốn mở y quán sao?
- Ta tới Kinh thành là để gặp được nhiều chứng bệnh khó chữa, như vậy mới có thể nâng cao y thuật được.
Đường Nặc thẳng thắn đáp.
- Mở y quán là phương pháp tốt nhất để tiếp xúc với người bệnh.
- Nếu vậy thì cô nương xem thế này có được không.
Cố Thanh Hạm nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng nói:
- Hầu phủ chúng tôi cũng có một hiệu thuốc ở Kinh thành tên Vĩnh An Đường, đã kinh doanh nhiều năm, cũng được coi là cửa hiệu lâu đời, mặc dù không phải là tiệm thuốc tốt nhất Kinh thành nhưng nhiều năm qua cũng có chút danh tiếng, bình thường buôn bán cũng tạm được. Nếu Đường cô nương đồng ý, hay là hãy thử đến tiệm thuốc, tiệm nhà chúng tôi cũng không tính là nhỏ, có một phòng chuyên để xem bệnh cho mọi người, cô nương có thể tới đó xem bệnh, không biết ý cô nương thế nào?
Dương Ninh đâu có ngu, nghe Cố Thanh Hạm nói như vậy hắn liền hiểu trong lòng nàng nghĩ gì, nàng đang lo lắng nếu Đường Nặc mạo muội mở y quán ở Kinh thành, không có người đến xem bệnh có lẽ sẽ bị đả kích rất nặng. Dù sao thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, quản lý y quán, cho dù là có bản lĩnh thật nhưng người bệnh bước vào y quán nhìn thấy đại phu như vậy cho dù xem bệnh miễn phí, người ta chưa chắc đã dám thử.
Đề nghị này của Cố Thanh Hạm là muốn Đường Nặc mượn danh tiếng của Vĩnh An Đường tích góp y danh cho bản thân, biện pháp này vô cùng thận trọng.
Đường Nặc gật đầu đồng ý:
- Chỉ cần được thấy người bệnh, ta ở đâu cũng được. Đa tạ phu nhân đã an bài!
Vĩnh An Đường vốn có đại phu quản lý, hiện giờ cho dù Đường Nặc tới nhưng cũng không thể ngay lập tức đá văng đại phu trước đi để Đường Nặc vào thế chỗ, vì vậy chỉ có thể để Đường Nặc làm người phụ giúp ở Vĩnh An Đường.
Tuy đề nghị của Cố Thanh Hạm thận trọng, muốn Đường Nặc tiến hành từng bước một, vốn Dương Ninh tưởng Đường Nặc sẽ không đồng ý, bởi hắn đã từng chứng kiến y thuật của nàng ta, tài năng như vậy sao có thể chịu uất ức được? Nhưng không ngờ Đường Nặc là sảng khoái đồng ý như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Trước đây mới quen Đường Nặc, nàng chỉ luôn sống ở hoang sơn cùng cốc, quanh năm chẳng thấy được mấy người, vậy mà chỉ một lời nói của hắn lại khiến Đường Nặc thay đổi cách sống, rời núi vào kinh, chuyện này quả thật Dương Ninh cũng vô cùng bất ngờ.
Hôm nay thấy nàng ta đồng ý không hề do dự, trong lòng thầm nghĩ cô nương này đúng là đã si mê y thuật đến cuồng rồi, chỉ vì muốn được tiếp xúc với người bệnh mà chịu làm kẻ dưới. Với y thuật cùng thái độ như vậy Dương Ninh thật không thể tưởng tượng nổi nếu qua mười mấy hai mươi năm nữa, y thuật của cô nương này sẽ khủng bố đến mức nào.
Cố Thanh Hạm thấy Đường Nặc đồng ý thì rất mừng, nói:
- Thôi không nói nữa, đồ ăn cũng đã nguội rồi, để ta sai người đi hâm nóng….!
Thấy nàng định gọi người, Dương Ninh liền nói:
- Không sao, con thấy đồ ăn vẫn còn hơi nóng mà, trong phòng có lò than sưởi, rất ấm áp, đồ ăn cũng đâu có quá nguội, bắt con chờ nữa chắc sẽ chết vì đói mất!
Cố Thanh Hạm trợn mắt lườm Dương Ninh, chỉ là Dương Ninh làm như không thấy, cầm đũa lên cúi đầu ăn như hổ đói.
Ăn chưa được nửa bụng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng của Đoạn Thương Hải:
- Tam phu nhân, Trác tiên sinh đã đến, đang chờ ở đại đường, người xem…!
- Ta lập tức tới đó.
Cố Thanh Hạm đứng dây nói :
- Ninh nhi, con và Đường cô nương cứ dùng bữa trước đi. Trác tiên sinh đã tới, không thể thất lễ, để ta qua đó xem thử.
- Trác tiên sinh?
Dương Ninh ngạc nhiên, hỏi:
- Trác tiên sinh nào?
- Là Trác tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm.
Cố Thanh Hạm đáp.
- Là đến để lấy bạc, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra quá nên quên mất, lần này Trác tiên sinh đích thân đến nhà, xem ra là rất tức giận, phải qua đó xem thử.
Nàng quay sang nói với Đường Nặc:
- Đường cô nương, cứ xem đây như nhà mình, không cần khách khí.
Sau đó nàng quay người bước đi, dáng vẻ mềm mại thướt tha.
Dương Ninh nghĩ nghĩ một chút, nhớ mang máng hình như trước đây Khâu Nghị đã từng đề cập tới vị Trác tiên sinh này, hình như là người của thư viện chờ Hầu phủ mang bạc tới, xem ra là không thấy bạc nên Trác tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm mới đích thân tới. Những chuyện của Hầu phủ trước đây hắn cũng không biết nhiều lắm, cũng không biết Hầu phủ có quan hệ gì với thư viện Quỳnh Lâm.
- Thì ra nhà các người cũng có quan hệ với thư viện Quỳnh Lâm.
Đường Nặc bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Vị Trác tiên sinh đó có phải là Trác Thanh Dương không?
Dương Ninh kinh ngạc, thất thanh hỏi:
- Cô biết thư viện Quỳnh Lâm?
Đường Nặc hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Dương Ninh vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ Đường Nặc mà cũng biết thư viện Quỳnh Lâm, có chút xấu hổ nói:
- Ta không thích đọc sách lắm, mà cũng chưa từng đến thư viện Quỳnh Lâm đó bao giờ.
Đường Nặc trầm ngâm một lát mới nói:
- Ngươi là nam tử đương nhiên sẽ không dễ dàng vào thư viện Quỳnh Lâm.
- Sao lại nói vậy?
Dương Ninh hiếu kỳ hỏi.
Đường Nặc ngạc nhiên nói:
- Như vậy xem ra, ngươi thật sự không biết gì về thư viện Quỳnh Lâm.
Nàng ta hơi cau mày hỏi:
- Thư viện Quỳnh Lâm là thư viện nữ tử đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ ngươi không biết ?
- Học viện nữ tử đệ nhất thiên hạ?
Dương Ninh lần này thật sự kinh ngạc, theo như kiến thức lịch sử của hắn thì cổ nhân quan niệm phụ nữ không tài không đức, chưa bao giờ nghe nói đến thư viện nào được xây dựng dành riêng cho nữ, vậy mà thư viện Quỳnh Lâm này là học viện dành cho nữ, thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận