Cẩm Y Xuân Thu
Chương 1336: Rèm châu
Chử Minh Vệ bước đi đuổi theo cung nhân, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, khom lưng, chỉ nhìn gót chân của cung nhân đi phía trước. Đi một lát, tới bên ngoài một lầu các ấm áp, cung nhân kia dừng bước lại, nói khẽ:
- Chử đại nhân, ngài vào trước đi, Hoàng thượng đang chờ ngài.
- Đa tạ công công!
Chử Minh Vệ chắp tay vái một cái, chỉnh sửa lại bào phục, xong mới bước vào cửa, cũng không ngẩng đầu lên, tiến tới mấy bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính thưa:
- Thần Hình Bộ Thị Lang Chử Minh Vệ, khấu kiến Hoàng thượng!
Trán tiếp xúc mặt đất, đầu không ngẩng lên.
Sau một hồi im lặng, mới nghe được có tiếng nói:
- Chử Thị Lang, ngươi nhớ kỹ, đêm nay Hoàng thượng căn dặn gì, ngài làm theo, phải khiêm tốn, phải biết điều làm việc.
Chử Minh Vệ nghe giọng nói kia hoàn toàn không giống giọng Hoàng thượng, hơi kinh ngạc. Vốn tưởng Hoàng đế triệu kiến một mình mình, không còn ai khác, giờ mới biết ở đây còn có người. Trong lòng có nghi hoặc, y liền ngẩng đầu, mới thấy người nói chuyện với mình là một thái giám trong cung.
Y biết trước kia Hoàng thượng khá coi trọng thái giám Lưu Hữu, nhưng lúc Tư Mã thị bị diệt, Lưu Hữu cũng bị xử lý theo Tư Mã Lam, mà Phạm Đức Hiển Phạm công công luôn ở trong cung mới là người Hoàng đế tin tưởng nhất.
Phạm Đức Hải là Tổng quản đại thái giám trong cung, nhưng ở ngoài thanh danh người này cũng không kém, vốn y cho rằng người đứng trước mặt là Phạm Đức Hải nhưng không ngờ lại thấy được một gương mặt xa lạ, không phải người mình nhận biết, càng không phải Phạm Đức Hải, y cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Thái giám này dáng người không cao, hơi béo, nhưng đôi mắt lại nham hiểm, hung ác vô cùng.
Mặc dù không biết tên họ của thái giám kia, Chử Minh Vệ cũng không dám hỏi. Y liếc mắt thì thấy ngay phía trước là một bức rèm châu, sau bức rèm ánh sáng cũng khá ảm đạm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một người ngồi sau bức rèm, biết đó là vị trí của Hoàng thượng, y vội cúi đầu, nói:
- Thần cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng.
- Long thể Hoàng thượng có hơi khó chịu, để nạp gia thay mặt truyền đạt ý chỉ.
Thái giám cất giọng the thé:
- Chử Thị Lang, nghe nói ngài và Hộ Quốc Công giao tình không cạn, không biết là thật hay giả?
Thái giám đề cập Tề Ninh, Chử Minh Vệ căng thẳng, nhưng vẫn nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, thần làm việc trong Hình Bộ, Hộ Quốc Công là Hình Bộ Thượng Thư, thần ở Hình Bộ hiệp trợ Hộ Quốc công làm việc, lúc giải quyết án Tư Mã Sư mưu phản, thường xuyên tiếp xúc với Hộ Quốc Công, bất quá tiếp xúc với Hộ Quốc Công chỉ bàn việc công, về tư không thể nói là thâm giao bao nhiêu.
- Nói thế, bên ngoài đồn rằng ngài và Hộ Quốc Công quan hệ tốt, lại không phải sự thật?
Chử Minh Vệ nói:
- Hộ Quốc Công là lương đống của Đại Sở ta, thần thực sự không trèo cao nổi!
- Ngài cảm thấy Hộ Quốc Công là lương đống của Đại Sở?
Thái giám hỏi tiếp:
- Nói như ngài, Đại Sở ta không thể tách khỏi Hộ Quốc Công?
Chử Minh Vệ run sợ trong lòng, y làm việc trước nay vô cùng cẩn thận, không lộ chút phong thanh, ở trong quan trường nhiều năm, tính cảnh giác dĩ nhiên vượt xa người thường, đêm nay đột nhiên vào cung, trái tim lại càng treo cao trên cổ họng, mỗi lời nói nghe vào tai y đều cẩn thận suy ngẫm, mơ hồ cảm thấy câu nói này của thái giám có mùi không đúng, lập tức rạp người trên đất, tâu:
- Đại Sở là Đại Sở của Hoàng thượng, Đại Sở mất ai cũng được, ngoại trừ Hoàng thượng. Chỉ cần có Hoàng thượng toạ trấn, Đại Sở ta nhất định quốc thái dân an.
Sau một hồi im ắng, thái giám lại nói:
- Chử Thị Lang, nếu có một ngày trong triều xuất hiện nghịch thần, ngài sẽ làm thế nào?
Chử Minh Vệ không do dự nữa, quả quyết nói:
- Nếu có nghịch thần, tất nhiên tuân chỉ trừ nghịch, muôn chết không từ!
- Tốt!
Thái giám cười the thé, xong chậm rãi nói:
- Thần Hầu Phủ đã điều tra rõ, Tề Ninh sau khi chiếm được Tây Bắc, không ngờ có ý xưng vương ở Tây Bắc, vì thế âm thầm cấu kết với Bắc Hán, ngài là Hình Bộ Thị Lang, có biết đây là tội gì không?
Chử Minh Vệ sắc mặt đột biến, thân thể chấn động, thình lình ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Hộ Quốc Công… muốn tự lập?
Đôi ngươi thái giám như đao, nhìn chằm chằm Chử Minh Vệ, nói:
- Không sai. Sau khi hoàng thượng biết việc này, phái ra Thàn Hầu Phủ và Vũ Lâm Doanh, từ Trì Thống lĩnh tự mình dẫn đội, vốn định đưa Tề Ninh về Kinh thành, tra hỏi kỹ càng, nhưng người này phát rồ, vậy mà giết hại mười mấy Vũ Lâm Vệ, rõ rành rành là ôm lòng phản nghịch.
Chử Minh Vệ co rụt đôi ngươi, cảm thấy hãi nhiên.
- Tội phản quốc, phải xử thế nào?
Chử Minh Vệ nói:
- Mưu nghịch phản quốc, tru di cửu tộc!
- Không hổ là lão thần của Hình Bộ.
Thái giám nói:
- Mưu nghịch phản quốc, tất nhiên là tội không thể tha, chỉ là…
Liếc mắt nhìn bức rèm phía sau, nói:
- Hoàng thượng niệm tình Cẩm Y Hầu gia và Đại tướng quân Tề Cảnh vì Đại Sở ta lập xuống công lao hãn mã, không đành lòng khiến cả thị tộc phải đoạn tuyệt như vậy, nên khai ân không tru di cửu tộc, chỉ cần bắt hết người trong phủ Hộ Quốc Công giam vào ngục là đủ rồi. Chẳng qua trong kinh có rất nhiều người thuộc tộc họ Tề, ngài cảm thấy nên xử lý thế nào cho thoả đáng?
- Hết thảy, thần xin nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng!
Chử Minh Vệ cũng không ngẩng đầu lên.
Lập tức nghe được sau rèm vang lên vài tiếng ho khan, một âm thanh khàn khàn nói:
- Chử… Chử ái khanh, khanh là Hình Bộ… Hình Bộ Thị Lang, đã từng xử lý rất nhiều vụ án, vụ án này… hộc… trẫm… trẫm không muốn nhấc lên quá nhiều sóng gió, tiền tuyến còn đang đánh giặc, nên… nên tốt nhất là im lặng xử lý cho thoả đáng. Khanh có đề nghị gì, cứ việc nói ra, nếu… nếu nói sai, trẫm cũng không trách khanh!
Giọng nói hơi khàn, hữu khí vô lực. Hình như thân thể của tiểu Hoàng đế cực kỳ khó chịu.
Chử Minh Vệ do dự một chốc, rốt cuộc nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, cả Hộ Quốc Công phủ tính sơ cũng có mấy trăm người, một khí phái người giam vào trong ngục, tuyệt không có khả năng không gây ra tiếng động, chuyện ấy chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Kinh thành, vụ việc cũng không cách nào giấu diếm.
Y thoáng dừng, ngẩng đầu chắp tay nói:
- Hai đời Hầu gia của Cẩm Y Tề gia đều từng là thống soái của quân đoàn Tần Hoài, chủ tướng của quân đoàn Tần Hoài hiện nay lại là một tay Tề Đại tướng quân dạy dỗ, mặc dù hiện tại Tề gia không nắm binh quyền của quân đoàn Tần Hoài, nhưng... lực ảnh hưởng của Tề gia lên quân đoàn Tần Hoài không thể nào biến mất trong một thời gian ngắn như vậy.
- Lời này của ngài có ý gì?
Thái giám hỏi.
Chử Minh Vệ nói:
- Thánh thượng, ngoại trừ quân đoàn Tần Hoài, ở ngoại ô Kinh thành còn có Hắc Lân Doanh, mặc dù chỉ vẻn vẹn vài trăm người, nhưng những người này đều vô cùng trung thành với Tề gia, Đoàn Hải đi Tây Bắc, nhưng Triệu Vô Thương vẫn còn ở lại trong Hắc Lân doanh. Triệu Vô Thương là gia thần của Tề gia, một khi bên phía Tề gia xảy ra biến cố, Triệu Vô Thương và mấy trăm quan binh trong Hắc Lân Doanh tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Do dự một lúc y mới nói tiếp:
- Còn có Hổ Thần doanh, thống lĩnh của Hổ Thần doanh Tiết Linh Phong cũng từng chịu ân của Tề gia, đến lúc đó y có thể có ý kiến gì không, thần thật sự không cách nào xác định.
Hoàng đế không nói gì, ngược lại là thái giám cười lạnh, nói:
- Chử Thị Lang, có phải ngài muốn nói, Tề Ninh phản quốc, triều đình còn không thể trị tội hắn, nếu không sẽ gặp nạn binh mã?
Chử Minh Vệ vội rạp người xuống đất, sợ hãi nói:
- Thần không dám! Ý thần là, đây là lúc đặc biệt, một khi tin Tề Ninh phản quốc lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quân tâm ngoài tiền tuyến, hậu quả vô cùng khó lường.
Thái giám hừ lạnh, nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết đạo lý này? Chính vì nguyên nhân này, mới triệu ngài vào cung thương nghị ấy chứ.
- Thánh thượng, sau khi Cẩm Y Tề gia trở thành khai quốc công thần, bộ rễ đã cắm sâu vào quân đội.
Chử Minh Vệ nói:
- Thánh thượng đã sai người tra rõ ràng Tề Ninh phản quốc, việc ấy chắc chắn là thiên chân vạn xác, nhưng mà…
Y do dự một hồi mới nói tiếp:
- Nhưng mà, nếu người thật sự muốn Hình Bộ thẩm tra xử lý án này, thậm chí giam người của Cẩm Y Tề gia vào ngục, thần cho rằng nhất định phải công bố tội danh cho dân chúng đều biết, nếu không... nếu không e là lòng quân sẽ hoang mang.
Thái giám lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, Tề Ninh trong quân đội còn có ảnh hưởng rất lớn?
- Không phải Tề Ninh, mà là Cẩm Y Tề gia.
Mặc dù sau khi tiến cung, Chử Minh Vệ luôn nươm nớp lo sợ, nhưng y cũng hiểu rõ, nếu y không nói rõ ý mình ra, tuỳ tiện trêu chọc vào Tề gia, không khéo chính y sẽ phải thịt nát xương tan. Vì thế, y lấy can đảm nói:
- Là uy vọng mà hai đời Cẩm Y Hầu gia trước giành lấy được.
Thấy thái giám và hoàng thượng đều không nói chuyện, y mới nói tiếp:
- Nếu như công khai tội danh, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, quân lính nơi tiền tuyến sẽ hoang mang, nhưng nếu không thể công bố tội danh, tuỳ tiện xử trí Tề gia, cũng sẽ khiến quân đội bạo động, cho nên…
- Cho nên không thể động vào Cẩm Y Tề gia, phải ý ngài là vậy không?
Thái giám âm dương quái khí nói:
- Chử Thị Lang, xem ra ngài không dám tiếp nhận vụ án này.
- Nếu Thánh thượng đã có ý chỉ, thần dù có thịt nát xương tan, cũng nhất định không cô phụ thánh thượng!
Chử Minh Vệ cảm giác sau lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh:
- Nhưng Thánh thượng vừa hạ chỉ cho thần khiêm tốn làm việc, thần… thần rất tán thành!
Hoàng đế ho khan hai tiếng, mới nói:
- Khanh có cách nào hay không?
Chử Minh Vệ suy nghĩ một lúc, mơi thận trọng nói:
- Theo thần thấy, tạm thời không cần giam hết người của Cẩm Y Tề gia vào ngục, chỉ nên lặng lẽ dẫn những phạm nhân chủ chốt của Tề gia ra khỏi Hộ Quốc Công phủ, sau đó âm thầm giam bọn họ vào ngục, những người còn lại trong phủ thì phái người theo dõi gắt gao, không cho ra vào thoải mái. Đợi đến khi chiến sự ngã ngũ, thậm chí sau khi chiến tranh kết thúc, lại công bố tội danh phản quốc của Tề Ninh ra khắp thiên hạ, đến lúc đó liền có thể quang minh chính đại trừng phạt Cẩm Y Tề gia.
Y ngừng lấy hơi rồi nói tiếp:
- Về phần những người trong tộc họ Tề khác ở Kinh thành, thần có thể phái người đưa ra ám chỉ cho các gia chủ, cảnh báo họ tốt nhất đừng có bất cứ liên hệ gì với Cẩm Y Tề gia nữa, nhanh chóng rời Kinh thành trở về cố hương, nếu họ hiểu ý, cấp tốc rời kinh thì cho qua, còn không đợi đến thời điểm trị tội, cứ luận tội những người này luôn thể.
- Như thế rất tốt.
Sau bức rèm che, hoàng đế nói:
- Khanh… khanh mau chóng thực hiện, không thể để Tề gia liên lạc với người ngoài, còn nữa, Tề Ninh chạy trốn bên ngoài, rất có thể sẽ tìm cách quay lại Kinh thành, khanh phải nghiêm ngặt chú ý động tĩnh của Tề gia, nếu Tề Ninh thật sự có gan về Tề gia, lập tức bắt giữ, nếu hắn phản kháng, cứ giết không cần luận tội!
Chử Minh Vệ phục trên đất, nói:
- Thần tuân chỉ!
- Tề Ninh phản quốc, vị trí Hình Bộ Thượng Thư, khanh liền gánh đi.
Hoàng đế nói:
- Chử… Chử ái khanh, trẫm gửi gắm kỳ vọng vào khanh, khanh chớ có để trẫm thất vọng!
Chử Minh Vệ khẽ giật mình, nhưng lập tức lạy tạ, nói:
- Thần khấu tạ thánh thượng long ân!
Trong một đại trạch cực kỳ yên tĩnh rộng rãi trong Kinh thành, nơi hậu viện hẻo lánh, có một khoảnh đất trồng rau.
Bây giờ đã là tháng năm, thời tiết dần ấm lên, một ông lão tóc bạc phơ cầm một bầu nước, mang một đôi giày vải đã mòn, lão ta đang vui vẻ tưới nước cho cây, đây là thú vui nửa đời của lão, từ lựa chọn kỹ càng những hạt giống đến ngày chăm sóc chúng trở thành cải trắng và củ cải, đều là tự tay lão hoàn thành. Thế nhưng tính tình của lão ta lại rất lạ, mặc dù toàn phủ này đều thuộc về lão, nhưng chỉ duy nhất vườn rau này là nơi bị cấm, nếu không có sự cho phép của lão, ai cũng không được đến gần.
Năm qua năm, từ khi lập nước đến nay, lão ta đã chứng kiến bao nhiêu vị hoàng đế lên ngôi, từ một thư ký nhỏ bé, cuối cùng trở thành Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Sở đế quốc, theo con đường này mà đi, có biết bao nhiêu là gian khổ, nhưng triều đình trên dưới, không ai nghi ngờ rằng lão đã dựa vào thực lực của chính mình để đi đến ngày hôm nay.
Khi đã già, rất nhiều chuyện lão đành lực bất tòng tâm.
Mặc dù đã có danh hiệu Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng những năm gần đây có rất nhiều chuyện lão ta đành sai thủ hạ làm thay.
Tự cổ anh hùng như mỹ nhân, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
Ban đầu lão cũng đã định từ quan, thế nhưng lúc tiên hoàng tại vị, đã trải qua đại chiến Tần Hoài, lão Thượng Thư cũng không tiện quy ẩn ngay lúc chiến sự căng thẳng, vốn chờ sau khi đại chiến kết thúc, cục diện ổn định hơn, sẽ từ giã hoàng đế, không ngờ, tiên hoàng bỗng đột nhiên băng hà, tân quân đăng cơ.
Tiểu hoàng đế mới bắt đầu làm vua, lão Thượng Thư lại càng không tiện rời đi, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Khi tiểu hoàng đế đại hôn cùng Đông Tề công chúa, lão ta lại tự mình lo liệu, làm chu toàn mọi việc, điều này cũng khiến trong lòng lão cảm thấy như được an ủi đôi phần, sau đại hôn, lão Thượng Thư cũng ít quản lý mọi việc hơn, lão đang định chờ thêm một thời gian lại gỡ hết toàn bộ gánh nặng trên thân xuống.
Trải qua ba triều đại, những lão thần cũng không nhiều, về công lẫn tư, lão Thượng Thư đều cảm thấy mình rời đi vào lúc này là thích hợp.
Cho dù bận rộn như thế nào, mỗi ngày lão đều bỏ ra một chút thời gian cho vườn rau của mình, gần đây ít việc, thời gian lão dạo chơi trong vườn càng nhiều thêm, giờ phút này trong ánh hoàng hôn, nhìn cả vườn xanh biếc một màu, tâm tình lão Thượng Thư cũng rất thư sướng. Lão thả bầu nước trong tay vào lại trong thùng, chống hông ngồi xuống một chiếc ghế tre bên cạnh vườn.
Ông lão đưa tay lên trán, nhìn về phía Tây, nơi mặt trời lặn dần, mọi vật nhìn thật an tĩnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lão Thượng Thư thấy phía xa xa, hai thân ảnh xé gió nhanh chóng đi tới, lão ta nhíu mày, khi hai người đó đến gần, trông sắc lão hơi khó coi.
Lão đương nhiên biết, hai người kia là ai, đó rõ ràng không phải ai khác mà chính là con trai và cháu trai của mình, nhưng lão không cho phép ai tự tiện vào đây, dù là người thân cận nhất,
cũng làm cho lão Thượng Thư trong lòng không vui.
Gia tộc họ Viên này mặc dù không thể hô phong hoán vũ ở Kinh thành, nhưng ai cũng không dám xem thường sự tồn tại của gia tộc này, trước kia đã có người từng nói, Viên gia đại diện cho ý chí của sĩ tử khắp thiên hạ, mỗi lời lão Thượng Thư nói ra đều là lời người đọc sách trong thiên hạ muốn nói.
Thanh lưu văn sĩ xưa nay luôn kính sợ đối với Viên gia, nguyên nhân cũng là như vậy mà Viên thị cũng có địa vị không hề tầm thường trong triều đình.
Lão Thượng Thư đang ngồi trong Lễ bộ, con trưởng Viên Mặc Hiền bây giờ cũng là Lễ Bộ Lang Trung, thật ra lúc tiên đế tại vị đã từng chuẩn bị xuống chỉ Viên Mặc Hiền lên Lễ Bộ Thị Lang, nhưng không ngờ lão Thượng Thư lại kiên quyết phản đối, chỉ nói rằng hiền tài trong Lễ Bộ rất đông, Viên Mặc Hiền vẫn còn chưa đủ năng lực để gánh vác chức vụ to lớn ấy, nguyên nhân chính là như vậy, khiến người ta càng tán tụng nhân phẩm của lão hơn.
Trưởng tôn Viên Vinh tuy không có quan chức, nhưng giao hữu lại rất rộng, ở Kinh thành một rừng sĩ tử cũng được cho là một nhân vật có tiếng.
Kỳ thật nếu lấy tài cán của Viên Vinh, lại thêm xuất thân từ Viên gia, nếu muốn làm một nửa chức quan cũng chẳng phải chuyện gì khó, nhưng mà đại công tử Viên gia tính tình lại rất kỳ lạ, không muốn bước lên hoạn lộ, nói đến cũng thật là kỳ lạ, lão Thượng Thư cũng không quan tâm đối với cái này, có đôi khi Viên Mặc Hiền vì thế mà tức giận với Viên Vinh, lão Thượng Thư lại ra mặt hòa giảng, Viên Mặc Hiền trong lòng vẫn kính sợ lão Thượng Thư, Viên Vinh có lão Thượng Thư làm chỗ dựa, Viên Mặc Hiền cũng không dám quản nhiều, chỉ cần Viên Vinh không vượt quá giới hạn, y cũng chiều theo ý con trai.
Nhưng năm trước Viên Vinh bỗng nhiên lại thu liễm, triều đình muốn thiết lập Hải Bạc Ti, Viên Vinh liền tích cực lôi kéo mấy đại thế gia Giang Nam, kiếm năm mươi vạn lượng bạc, mà hoàng thượng rất nhanh lại hạ chỉ, chính thức thiết lập Hải Bạc Ti nha môn, ủy nhiệm Viên Vinh làm Đô Đốc của Hải Bạc Ti, từ chuyện lớn đến nhỏ ở Hải Bạc Ti, đều giao cho Viên Vinh lo liệu.
Trên dưới triều đình đối với ý chỉ này cũng không có dị nghị quá lớn.
Từ khi lập nước cho tới nay, chưa từng nghe qua Hải Bạc Ti, đối với sự việc mói mẻ này, quần thần trong lòng đều nói thầm, không biết có thể chơi thành dạng gì, mà triều đình lại thiết lập nha môn này, cũng không cần móc ra một lượng bạc, tất cả đều là do Viên Vinh tự thân kiếm, ngoài ra danh tiếng Viên gia lại vô cùng tốt, bây giờ đại công tử Viên gia cũng hiệu mệnh vì triều đình, tất nhiên quần thần cũng sẽ không đối xử khó khăn mấy với Viên gia.
Quan trọng hơn là, lúc trước các mối làm ăn với hải ngoại, cơ hồ đều bị các thế gia hải ngoại nắm giữ, mặc dù hằng năm họ có nộp thuế cho Hộ Bộ, nhưng số bạc nộp thuế chỉ chiếm một phần mười, giờ triều đình thiết lập Hải Bạc Ti, triều đình liền trực tiếp khống chế quyền mậu dịch với hải ngoại, hằng năm đều có thể thay triều đình thu vào một bút tiền to, đây đương nhiên là chuyện cầu còn không được.
Cho nên sau khi Hải Bạc Ti được thiết lập, nha môn tương quan cũng cố gắng tích cực phối hợp.
Viên Vinh tự mình đi đến Đông Hải, kiếm người chế tạo thương thuyền, sau đó thành lập trạm trung chuyển mậu dịch, Hải Bạc Ti nói thì dễ, nhưng nếu thật sự muốn làm, thì phải tốn công không ít, mấy đại thương gia và điền gia Giang Nam đều phụ trách làm nguồn cung cấp nhưng chuyện khác, vẫn là muốn Viên Vinh từng bước một dẫn người đi xử lý.
Bởi vì công việc bận rộn, cho nên lão Thượng Thư nửa tháng mười ngày cũng chưa thấy mặt cháu trai một lần, giờ phút này cha con Viên Mặc Hiền lại tới, mặc dù sắc mặt có chút không vui vì họ tới mà chưa được phép, nhưng vì cháu trai đến, cho nên sắc mặt cũng dịu lại một chút.
Viên Mặc Hiền và cháu trai đến đây, lão Thượng Thư nhìn mặt hai người, thì thấy sắc mặt cả hai đều có chút khó coi, lão liền đoán ra có chuyện phiền toái, nhưng vẫn nhàn nhã.
- Phụ thân!
Viên Mặc Hiền chắp tay nói, Viên Vinh ở phía sau cũng hành lễ với lão Thượng Thư, thư hương môn đệ, lấy lễ nghi làm trọng, cho dù không có người ngoài, Viên gia cũng sẽ không mất lễ nghĩa cấp bậc.
Lão Thượng Thư gật đầu nhẹ, nhìn Viên Vinh một chút, rồi mới hỏi:
- Hải Bạc Ti đã xảy ra chuyện gì à?
Viên Vinh bước lên phía trước, nói:
- Gia gia, chẳng những xảy ra chuyện, mà còn là…Chuyện lớn ạ!
- Chuyện lớn?
Lão Thượng Thư đưa tay vuốt râu, nói:
- Lúc Hải Bạc Tti vừa được thiết lập ta đã nói với ngươi, hoặc không làm, còn làm rồi luôn phải gặp rất nhiều rắc rối, lúc ấy phải biết đối mặt với khó khăn, giải quyết từng bước một.
Viên Vinh cười khổ nói:
- Gia gia, nếu nói tất cả là chuyện của Hải Bạc Ti, thật ra cũng không phải, chỉ là một tí chuyện hơi liên luỵ tới Hải Bạc Ti mà thôi.
Sắc mặt của Viên Mặc Hiền rất nghiêm trọng, nói:
- Con cứ kể hết những việc mà con biết, kể cho gia gia nghe đi, không cần phải giấu giếm gì cả.
- Vâng!
Viên Vinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Gia gia, triều đình không phát bạc cho Hai Bạc Ti, cái này chắc người cũng biết.
- Ừm.
Lão Thượng Thư hơi gật đầu:
- Không phải con tự mình kiếm bạc sao? Chắc là do không đủ bạc?
- Không phải vì bạc không đủ ạ.
Viên Vinh xích lại gần lão:
- Kiếm bạc thì chắc là dư xài. Năm ngoái con đã bắt đầu chế tạo thương thuyền, Giang gia trước kia đảm nhiệm hải ngoại mậu dịch, từ xưa đã có đội tàu. Tân Đại Đô Đốc cũng không tồi, những thương thuyền kia lúc đầu đã đưa vào Đông Hải, nhưng Tân Đại đô đốc vẫn giao hai chiếc thuyền cho Hải Bạc Ti, chế tạo thuyền mới cũng là dựa theo kiểu dáng trước đó mà ra. Ngoài ra nhiều việc như đường thuỷ và các thủy thủ đã làm thỏa đáng, lần mậu dịch đầu tiên chuẩn bị tháng tám, tháng chín liền bắt đầu lên đường.
Lão Thượng Thư hỏi:
- Nếu mọi việc đều đã chuẩn bị kỹ càng, vậy thì có vấn đề gì?
- Chính là nhà thuốc của Điền gia.
Viên Vinh thấp giọng:
- Hộ Quốc Công lúc trước đã thông báo, nhà thuốc của Điền gia có phần của Hải Bạc ti, các loại dược liệu từ nhà thuốc Điền gia đi, đều có sự chuẩn bị kỹ càng, trong hai ngày này, nhiều loại vật liệu chắc là phải chuyển đi đến Đông Hải, trước khi đi, con chuẩn bị kiểm tra các tài khoản với nhà thuốc Điền gia, nàng dù sao cũng là người của Hộ Quốc Công, đó là việc quan hệ của Điền gia, con thường tự thân mình làm. . . . !
Dừng lại một chút, giọng gã thấp hơn:
- Nhưng bây giờ con mới biết được, vị chủ nhân của nhà thuốc đó, thật ra đã bị nhốt vào ngục!
- Bị nhốt vào ngục?
Lão Thượng Thư khẽ giật mình:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Con nghe nói là ở Thái y viện xảy ra chuyện.
Viên Vinh nói tiếp:
- Các dược liệu ở Thái y viện đều được cung cấp từ
Nhà thuốc của Điền gia, thế nhưng hai ngày trước, Thái y viện nói nhà thuốc của Điền gia là hàng nhái, lấy giả làm y hệt như thật, chuyện này đã được giao cho Kinh Đô Phủ xử lý, sáng hôm nay đã phái người đem bà chủ nhốt vào nhà ngục rồi.
Lão Thượng Thư vuốt râu, nói:
- Thái y viện là để chữa trị cho người trong hoàng cung, những dược liệu kia là cho các quý nhân sử dụng, nếu nhà thuốc của Điền gia mà làm giả, chẳng phải là muốn tự giết mình sao?
Viên Vinh nói:
- Gia gia, đến những người buôn nhỏ cũng biết Thái y viện toàn là những quý nhân, chẳng lẽ nhà thuốc của Điền gia lại không hiểu biết đến vậy? Các thái y trong thái y viện, dù cho không phải đến mức cao thủ, nhưng hẳn sẽ nhận ra dược liệu có vấn đê nếu làm giả, nhà thuốc Điền gia lấy dược liệu giả mà đưa vào, chẳng phải là tìm chết à? Nếu Điền gia có ngốc, thì cũng sẽ không phạm sai lầm như thế sao?
- Phụ thân, lời này của Vinh nhi nói không phải là không đúng.
Viên Mặc Hiên nói tiếp:
- Vụ án này, rất kỳ lạ.
- Điền Đông gia và biển đỗ ti của chúng ta có lien quan, chuyện như thế, con vốn định về kinh đô hỏi cho rõ.
Viên Vinh nói:
- Nhưng mà hài nhi sợ rằng, việc làm này có thể sẽ bị cuốn vào chuyện của nhà thuốc Điền gia, nhưng nhà thuốc Điền gia và Cẩm Y Tề gia có nguồn gốc rất sâu, cho nên, con nghĩ rằng nói chuyện này trước cho Cẩm Y Tề gia để họ ra mặt sẽ càng tốt hơn.
Viên Mặc Hiền gật đầu nhẹ:
- Về chuyện này thì con không hề ngốc, vì con biết không thể tùy tiện ra mặt.
- Thế nhưng khi con chưa tới Hộ Quốc Công phủ, thì đã bị chặn ở đầu phố.
Nét mặt nghiêm trọng, Viên Vinh nói thấp giọng xuống:
- Hình như đã có người bố trí mai phục ở Hộ Quốc Công phủ, mỗi lối đi đều có những người hiện ra, bọn họ hỏi hài nhi muốn đi nơi nào, khi hài nhi nói chuyện ở Hộ Quốc Công phủ, thì bọn họ liền cho hài nhi rời đi.
Lão Thượng Thư cau mày, mặt hiện ra những nếp nhăn, nói:
- Con nói là…Hộ Quốc công phủ bị người Hình Bộ tiếp cận à?
Viên Mặc Hiền mặt mũi nghiêm túc, khẽ nói:
- Hai ngày này phụ thân nghỉ ngơi trong phủ, có một số việc cũng không dám qua quấy rầy.
Y do dự một chút, mới nói:
- Theo nhi tử được biết, hôm trước Hoàng thượng hạ xuống một đạo ý chỉ, biên nhập Hắc Lân Doanh vào Hắc Đao Doanh, do Cù Ngạn Chi trực tiếp thống lĩnh.
Lão Thượng Thư vốn ngồi dựa vào ghế trúc, nghe được lời này, thân thể trấn động, ngồi bật dậy, mắt lộ vẻ kinh hãi:
- Ngươi nói là Hắc Lân Doanh bị xóa bỏ?
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nghe nói ý chỉ của Hoàng thượng cũng không phải là xóa bỏ Hắc Lân Doanh. Có một nửa binh sĩ Hắc Lân Doanh bị điều đi, hiện giờ trú doanh chẳng qua năm sáu trăm người, vẫn luôn do Triệu Vô Thương thống lĩnh. Thánh chỉ tạm sắp xếp Hắc Lân Doanh và Hắc Đao Doanh, dường như là nói để tướng sĩ hai doanh cùng huấn luyện chung, sau này nếu có tình trạng khẩn cấp, nhân mã hai doanh có thể cùng nhau tác chiến.
- Hắc Lân Doanh sắp xếp vào Hắc Đao Doanh, vậy Triệu Vô Thương cũng tới Hắc Đao Doanh sao?
Viên Mặc Hiền lắc đầu nói:
- Không có. Triệu Vô Thương và năm sáu tên thuộc cấp Hắc Lân Doanh đều bị điều tới thủy sư Đông Hải.
- Thủy sư Đông Hải?
- Sau khi thủy sư Đông Hải thua bởi thủy sư Đông Tề lần trước, thương vong thảm trọng.
Viên Mặc Hiền nói:
- Hoàng thượng điều đám người Triệu Vô Hại tới thủy sư Đông Hải, dường như muốn giúp đỡ Tân Tứ huấn luyện lại thủy quân lần nữa.
Viên Vinh đáp:
- Đám người Triệu Vô Thương xuất thân kỵ binh, chưa từng có kinh nghiệm thủy chiến, điều họ tới thủy sư Đông Hải, có thể giúp đỡ được cái gì?
- Không sai.
Viên Mặc Hiền vuốt cằm nói:
- Triệu Vô Thương và mấy tên thuộc cấp bị điều đi, đều từng là bộ hạ cũ của Tề Cảnh tại Hắc Lân Doanh. Những người bị điều đi này đều xuất thân kỵ binh, hiện giờ bị điều tới thủy sư, quả thực khác thường.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc không nói chuyện. Viên Mặc Hiền nhìn Viên Vinh một chút, mới xích lại gần lão Thượng Thư nói nhỏ bên tai:
- Phụ thân, phủ Hộ Quốc Công bị trông chừng, tiệm dược Điền gia có liên quan tới họ cũng xảy ra chuyện, hiện giờ Hắc Lân Doanh cũng bị biên chế vào Hắc Lân Doanh. Những dấu hiệu này đều không đơn giản, không phải Hoàng thượng muốn… ?
Y ngừng lại một chút, sau đó không nói tiếp.
Thần sắc Viên Vinh cũng ngưng trọng khác thường, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ra tay với Cẩm Y Tề gia? Thế nhưng… vì sao Hoàng thượng muốn làm như vậy? Nghe nói Tề Ninh dẹp xong Tây Bắc, lập được công lớn, phải phong thưởng mới đúng.
Lão trăm mối không có cách giải:
- Cho dù thực sự muốn xuống tay với Tề gia, Điền gia chẳng qua là một giới thương hộ, cần gì phải kiếm cớ hạ ngục nàng?
Lão Thượng Thư trầm mặc nửa ngày, mới hỏi:
- Có phải tiệm dược Điền gia đã bị niêm phong?
- Sáng sớm hôm nay người của Kinh Đô Phủ đã mang bà chủ tiệm dược Điền gia đi.
Viên Vinh nói:
- Tiệm dược đã bị niêm phong, chẳng qua tạm thời còn chưa kê biên tài sản.
- Sắp rồi.
Lão Thượng Thư thở dài:
- Tiệm dược Điền gia là thương hộ, có lẽ trong mắt Hoàng thượng, tiệm dược Điền gia là túi tiền của Tề gia. Hắc Lân Doanh là một cây đao trong tay Tề gia, hiện giờ túi tiền bị tra, đao cũng bị thu hồi rồi… !
Ánh mắt lão thâm thúy:
- Đây là muốn đưa Tề gia vào chỗ chết.
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, vì sao Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia? Đều nói Thánh thượng cực kỳ coi trọng Tề Ninh, vả lại Tề Ninh là cận thần của Hoàng thượng. Mặc dù Tề Ninh nhiều lần lập kỳ công, nhưng với thực lực Tề gia hiện giờ, căn bản không có khả năng uy hiếp được Hoàng thượng. Năm đó Cẩm Y lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, tay nắm mười vạn binh mã, triều đình cũng chưa từng có suy nghĩ diệt trừ Cẩm Y Tề gia. Tại sao hiện giờ trong tay Cẩm Y Tề gia không có binh quyền, Hoàng thượng lại muốn ra tay với Tề gia?
Lão Thượng Thư chỉ hai mắt lim dim, vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Viên Vinh cũng cau mày nói:
- Cho dù Thánh thượng thực sự sinh lòng hiềm khích với Tề gia, cũng không nên ra tay vào thời điểm này. Phía trước chiến hỏa đang rực, nếu như lúc này mâu thuẫn nội bộ, chẳng phải tự hủy giang sơn?
- Nếu quả thực muốn ra tay với Tề gia, có lẽ đây vừa vặn là thời điểm tốt.
Lão Thượng Thư bình tĩnh nói:
- Mặc dù trong tay Tề gia không nắm binh quyền quân đoàn Tần Hoài, nhưng quân đoàn Tần Hoài tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn Tề gia bị tru.
Lão nhìn thoáng qua trời chiều dần xuống núi, chậm rãi nói:
- Nếu như Tề gia thực sự có hành động không phù hợp quy tắc gì, triều đình cũng sẽ bố trí một phen đối với quân đoàn Tần Hoài trước, ít nhất phải thanh tẩy đám bộ hạ cũ của Tề gia là Nhạc Hoàn Sơn khỏi quân đoàn Tàn Hoài, sau đó mới có hành động. Hiện giờ Tề gia cũng không có hành động gì sai lầm, nếu quân đoàn Tần Hoài chưa qua sông Hoài, cho dù Hoàng thượng cũng chưa chắc dám tùy tiện động tới Tề gia.
Trong nháy mắt Viên Mặc Hiền hiểu được ý của lão Thượng Thư:
- Phụ thân, ngài nói là, quân đoài Tần Hoài qua sông, động tới Tề gia vào thời điểm này, quân đoàn Tần Hoài cũng không thể cứu viện?
- Đúng vậy.
Lão Thượng Thư nói:
- Một khi Tề gia rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ liên lạc quân đoàn Tần Hoài. Nhưng hiện giờ quân đoàn Tần Hoài đã không có cách nào hình thành trợ giúp đối với Tề gia. Chờ hết thảy kết thúc rồi, triều đình công bố chứng cứ phạm tội của Tề gia, như vậy Nhạc Hoàn Sơn cũng không dám thực sự ngỗ nghịch với triều đình.
Lão hơi cau mày:
- Chỉ là lúc này tuy rằng Tề gia không có quân đoàn Tần Hoài làm trợ lực, nhưng triều đình ra tay với Tề gia, một khi tin tức truyền ra chắc chắn ảnh hưởng lòng quân, thậm chí tạo thành hậu quả cực kỳ thảm trọng, Hoàng thượng chắc chắn hiểu rõ việc này. Chẳng lẽ vì tru diệt Tề gia, Hoàng thượng muốn đánh cược quốc vận Đại Sở?
- Mặc dù Hoàng thượng còn trẻ tuổi, nhưng lại cực kỳ cơ trí, tuyệt đối không phải ông vua hoa mắt ù tai.
Viên Mặc Hiền nói:
- Từ chuyện hắn tru trừ tộc Tư Mã, có thể nhìn ra được Hoàng thượng mưu lược hơn người.
Y nhỏ giọng nói:
- Còn có người thầm nói, lúc Hoàng thượng lên ngôi, đã nghĩ kỹ càng phương lược diệt trừ Hoài Nam Vương và Tư Mã thị, trước dùng Tư Mã thị diệt trừ Hoài Nam Vương, lại bố trí cạm bẫy tru sát Tư Mã Lam. Nếu như lúc trước Hoàng thượng thực sự bố trí như vậy, tâm trí thực sự không phải người bình thường có thể so sánh. Ngài tỉnh táo hơn người, suy nghĩ chu toàn, đương nhiên sẽ không làm chuyện hồ đồ xuống tay với Tề gia hiện giờ.
Lão Thượng Thư trầm ngâm hồi lâu, thân thể già nua đột nhiên chấn động, đôi mắt hơi co lại, nhìn Viên Mặc Hiền hỏi:
- Mặc Hiền, ngươi có nhớ đã bao lâu rồi Hoàng thượng không vào triều hay không?
Viên Mặc Hiền suy nghĩ một chút, mới nói:
- Trước sau đã hơn hai mươi ngày rồi.
- Hơn hai mươi ngày… !
Khóe mắt lão Thượng Thư hơi nháy:
- Hiện giờ là thời điểm chiến tranh, lão phu nhớ kỹ trước đây Hoàng thượng ba ngày một triều, nhiều nhất không quá năm ngày.
- Phụ thân nói đúng lắm.
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nhi tử cũng nghe nói qua, nghe nói Hoàng thượng vất vả ngày đêm, long thể mệt mỏi, khoảng thời gian này đang tĩnh dưỡng trong cung, mặc dù đãl âu không vào triều, nhưng lại thường xuyên triệu kiến đại thần nghị sự trong cung.
- Hoàng thượng long thể mệt mỏi, có biết có khó chịu gì?
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, đây là chuyện trong cung, nhi tử đương nhiên không nghe ngóng quá nhiều.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc. Ánh sáng còn sót lại của mặt trời chiều chiếu lên khuôn mặt già nua của lão. Qua thật lâu sau, mới nghe lão Thượng Thư phân phó:
- Mặc Hiền, ngươi để người trong phủ thu thập một chút, hai ngày này khởi hành về nhà. Đã nhiều năm rồi chúng ta không trở về bái tổ từ, cũng nên về xem một chút.
Viên Mặc Hiền khẽ giật mình, nhưng nháy mắt liền hiểu được, nhỏ giọng nói:
- Có phải phụ thân cảm thấy trong kinh sắp xảy ra chuyện gì?
- Cho dù không xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải về quê tế tổ từ.
Lão Thượng Thư tuổi dài:
- Lão phu tuổi tác đã cao, mấy trăm dặm đường đất, thực sự không chịu đựng nổi. Chỉ có thể chờ sau khi ta chết, các ngươi lại đưa ta trở về hạ táng. Lần này ngươi và Vinh nhi mang theo gia quyến về trước, sau đó ngươi viết một đạo tấu chương giao cho ta, ta trực tiếp dâng lên là được.
Lão hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Trong hai tháng, nếu như không nhận được thư ta phái người đưa tới, ngươi lại dâng một đạo tấu chương từ quan, không nên trở lại kinh thành.
Viên Mặc Hiền vội la lên :
- Phụ thân, ngài nói một mình ngài lưu lại trong kinh ?
Viên Vinh lập tức nói:
- Phụ thân, ngài mang theo gia quyến trở lại quê, hài nhi lưu lại cùng gia gia.
- Ngươi cũng phải đi!
Lão Thượng Thư trầm giọng nói.
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Gia gia, cho dù ngài nói thế nào, tôn nhi cũng không thể nào rời đi. Hải Bạc Ti vừa mới thiết lập, mới qua nửa năm, tôn nhi và rất nhiều người hao tổn hết tâm lực mới đi tới tình trạng ngày hôm nay. Lại thêm hai ba tháng, đội thuyền đầu tiên sẽ rời cảng buôn bán trên biển. Tuy nói tiệm dược Điền gia xảy ra vấn đề, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như tôn nhi cứ rời đi như vậy, cố gắng trước đó cũng như nước chảy về biển Đông. Đây là trách nhiệm lúc trước Hộ Quốc Công tự tay phó thác tôn nhi, cũng được Hoàng thượng nhắc nhở. Việc này liên quan tới mậu dịch trên biển của Đại Sở ta, lợi quốc lợi dân, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Viên Mặc Hiền nhíu chặt mày nói:
- Nói nửa ngày chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia, tiệm dược Điền gia cũng vì liên lụy tới Tề gia, cho nên mới bị Kinh Đô Phủ tra rõ. Trước đó ngươi có lui lại với Tề Ninh thì thôi, thế nhưng Hải Bạc Ti này là Thượng Thư Tề Ninh khẩn cầu Hoàng thượng thiết lập, ngươi lại nắm vị trí Đô Đốc của Hải Bạc Ti này, cũng do Tề gia tiến cử. Chỉ cần ngồi trên ghế này, ngươi sẽ không thể thoát khỏi liên quan tới Tề gia.
Y đưa tay vỗ nhẹ vai Viên Vinh :
- Ngươi vốn không thích làm quan, sau này phụ thân viết một tấu chương trình lên, chức Đô Đốc Hải Bạc Ti này không làm cũng được!
Viên Vinh lại lắc đầu, kiên định nói:
- Phụ thân, đây không chỉ liên quan tới Hộ Quốc Công, cũng liên quan tới Đại Sở ta. Vì Hải Bạc Ti, rất nhiều người bỏ bạc bỏ lực, hài nhi tuyệt đối không thể vứt bỏ họ, đi thẳng một mạch. Không nói tới Tề gia có tội hay không, cũng không nói Hoàng thượng có thực sự muốn giáng tội Tề gia hay không. Hộ Quốc Công dâng tấu thiết lập Hải Bạc Ti, đây là mưu sự vì nước, không hề có bất kỳ sai lầm nào. Nếu như triều đình liên lụy tội lỗi tới Hải Bạc Ti, đó thực sự là cực kỳ hoang đường.
Gã chắp tay nói với lão Thượng Thư:
- Gia gia, tôn nhi đã tiếp nhận công việc của Hải Bạc Ti, coi như là mất mạng, cũng muốn làm tới cùng. Còn có bị Tề gia liên lụy hay không, tôn nhi cũng không quan tâm, tôn nhi muốn làm việc mà không phải muốn làm quan.
Viên Mặc Hiền sắc mặt khó coi, còn muốn nói tiếp, lão Thượng Thư đã cười nói:
- Mặc Hiền, về quê tế tổ do ngươi mang theo gia quyến trở về. Tâm ý của Vinh nhi đã quyết rồi, hãy để hắn ở lại kinh thành. Viên gia chúng ta chịu ân ba đời, lão phu và Vinh nhi lưu lại tận trung, cũng coi như xứng đáng ân ngộ của Hoàng thượng.
Không chờ Viên Mặc Hiền nhiều lời, lão Thượng Thư chậm rãi đứng dậy, phân phó:
- Sáng sớm ngày mai, lão phu muốn vào cung diện thánh!
- Phụ thân, ngài… ?
Lão Thượng Thư lắc đầu, ngăn Viên Mặc Hiền nói chuyện, lão nói:
- Lão phu phụng dưỡng mấy vị tiên Hoàng, hiện giờ tuổi tác đã cao, muốn từ quan quy ẩn, tấu chương cuối cùng này, hẳn là có thể nhìn thấy Hoàng thượng, tự mình giao tấu chương cho Hoàng thượng.
Viên lão Thượng Thư Lễ Bộ vốn muốn vào cung yết kiến Hoàng đế lúc sáng sớm, nhưng không ngờ vào lúc canh ba, hoàng thành truyền đến tiếng trống.
Người đã có tuổi, dù cho nằm trên giường, cũng khó mà chìm vào giấc ngủ. Tiếng trống dù vang, nhưng lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, quả thực nghe không rõ ràng. Trái lại Viên Mặc Hiền nghe được tiếng trống, vội vàng tới bẩm báo lão Thượng Thư.
Hơn hai mươi ngày không vào triều, đột nhiên vang lên tiếng trống triều, cũng khiến cho lão Thượng thư hơi kinh ngạc.
Lão Thượng Thư đứng dậy thu dọn một phen, lúc này mới đi cùng Viên Mặc Hiền, lên xe ngựa, đi thẳng vào trong triều.
Tới ngoài cửa Hoàng thành, đã có không ít quan viên chờ ngoài cửa. Canh năm, quần thần vào triều, vào Phụng Thiên Điện, văn võ đứng hai bên, chờ Hoàng đế giá lâm.
Thực ra rất nhiều quan viên thấy hơn hai mươi ngày Hoàng đế chưa từng vào triều, trong lòng cũng kỳ quái. Phong thanh long thể Hoàng thượng khó chịu cũng lan truyền chung quanh, hiện giờ bỗng nhiêu triều sớm, rất nhiều quan viên nghĩ thầm có lẽ thân thể Hoàng đế đã khôi phục, đây là chuyện vui lớn.
Chờ không bao lâu, liền nghe thái giám chấp lễ thé giọng kêu lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Quần thần lập tức quỳ xuống cùng nhau, một đám cung nữ thái giám vây quanh tiểu Hoàng đế mặc long bài đi ra từ điện bên.
Có người liếc mắt nhìn trộm, thấy tiểu Hoàng đế đi đường bước chân không ổn, không hề khí vũ hiên ngang giống như lúc trước, nghĩ thầm xem ra thân thể Hoàng thượng còn chưa khôi phục hoàn toàn. Chờ sau khi tiểu Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, quần thần mới cùng kêu to vạn tuế. Tiểu Hoàng đế đưa tay để quần thần đưungs lên. Quần thần đứng dậy, lui ra hai bên. Có người lại nhìn một chút thấy thái giám chấp lễ đứng phía trước không phải Phạm Đức Hải trước đây, mà là một tên thái giám thân thể hơi béo lùn. Thái giám này tướng mạo cực kỳ lạ lẫm, không ít quan viên cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ Phạm Đức Hải hầu hạ Hoàng đế vẫn luôn chú ý cẩn thạn, dường như Hoàng đế vẫn luôn hài lòng đối với Phạm Đức Hải, tại sao hôm nay lại đột nhiên đổi người?
Dải ngọc trước long quan rủ xuống, che kín khuôn mặt trẻ tuổi của tiểu Hoàng đế, chẳng qua trông sắc mặt tiểu Hoàng đế hơi tái nhợt.
Quần thần đều rõ ràng trong lòng, triều hội hôm nay, quan trọng nhất vẫn là chuyện liên quan tới chiến sự tiền tuyến.
Rất nhiều người trong triều đã nhận được tin tức, thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, sông Hoài cũng bị đả thông, lương thảo tồn kho trong thành Hội Trạch cũng đã được vận chuyển qua sông Hoài. Vấn đề nghiêm trọng nhất mà quân đoàn Tần Hoài thậm chí đế quốc Đại Sở phải đối mặt đã được giải quyết hoàn toàn.
Chỉ là thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, phần lớn đại thần trong triều kỳ thực không biết rõ chuyện trong đó.
Tục truyền đại danh tướng Thân Đồ La của thủy sư Đông Tề dường như đã bị bắt, nhưng hiện giờ Thân Đồ La ở nơi nào, vẫn không có mấy người biết.
Chẳng qua thủy sư Đông Tề đã tan tác, thế cục tiền tuyền càng thêm có lợi cho Sở quốc.
Hiện giờ, đế quốc Đại Sở chẳng những chiếm đoạt được Đông Tề, còn chiếm đoạt không ít thành trì đất đai cảnh nội Bắc Hán. Ngoài ra Tây Bắc cũng đã rơi vào tay đế quốc, cục diện như vậy chính là tình trạng Sở quốc ước mơ tha thiết nhiều năm. Dù cho lần bắc phạt này không thể một hành động bắc thượng công chiếm Lạc Dương, nhưng giữ được cục diện hiện giờ, với Sở quốc mà nói cũng đã là chiến thắng lớn.
Sở Hán tranh chấp mấy chục năm, từ đầu đến cuối hai bên đều trong tình trạng giằng co không xong. Tới hiện giờ, cục diện thiên hạ mới bắt đầu có thay đổi thực sự. Tất cả mọi người rõ ràng, chiếm đoạt Đông Tề, chiếm lấy Tây Bắc, Sở quốc đã tạo thành áp chế toàn diện đối với Bắc Hán, công chiếm Lạc Dương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng vẫn luôn kiêm nhiệm chức vụ Binh Bộ Thượng Thư. Sau khi lão Hầu gia qua đời, Binh Bộ Tả Thị Lang Lư Tiêu được thăng chức làm Binh Bộ Thượng Thư. Triều hội hôm nay, vị Binh Bộ Thượng Thư mới nhận chức này là nhân vật quan trọng nhất trong số quần thần.
Thủy sư Đông Tề tan tác khó hiểu, rất nhiều người không rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì, nghĩ tới trên triều hội hôm nay, hẳn là có thể nói rõ ràng chuyện này.
Sau khi yên lặng một hồi, liền thấy thái giám chấp lễ tiến lên hai bước, thé giọng nói:
- Triều hội hôm nay, Thánh thượng có mấy đạo ý chỉ ban xuống.
Gã hắng giọng một cái, một tên thái giám bên cạnh bưng một cái khay gỗ nhích tới gần. Lúc này quần thần mới phát hiện, trên khay gỗ kia, đặt mấy quyển thánh chỉ. Liền thấy thái giám chấp lễ cầm một quyển trong tay, sau khi mở ra mới cao giọng nói:
- Truyền Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương yết kiến!
Quần thần đều giật mình, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Không ít người không tự chủ nhìn về phía cửa.
Thần Hầu Phủ là nha môn lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế, trước giờ không hề qua lại nhiều với các nha môn khác trong triều. Vả lại trên dường Thần Hầu Phủ rất ít kết giao với quan viên trong triều. Tây Môn Vô Ngân chắc chắn khiến quần thần trong triều kính sợ, nhưng trong riêng tư thì Tây Môn Vô Ngân gần như không hề có thâm giao gì với quan viên trong triều.
Vả lại trên dưới Thần Hầu Phủ, có thể tham gia triều hội cũng chỉ Thần Hầu. Không phải những người khác trong Thần Hầu Phủ không có tư cách, chẳng qua Thần Hầu Phủ có công việc giám thị tất cả các môn phái lớn trong giang hồ, cũng không tham dự chính sự, cho nên triều hội không cần những người khác của Thần Hầu Phủ trình diện. Ngoài ra vì cố gắng khiến Thần Hầu Phủ giữ cảm giác thần bí, cho dù Tây Môn Vô Ngân, nếu không phải triều hội cực kỳ quan trọng, Tây Môn Vô Ngân cũng rất ít khi vào triều.
Từ khi lập nước tới nay, Hoàng đế triệu kiến Giáo Úy Thần Hầu Phủ, quả thực là chưa từng có.
Khúc Tiểu Thương đã sớm được thông báo hôm nay sẽ tiếp nhận triệu kiến, đã chờ ngoài điện. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy Khúc Tiểu Thương mặc trang phục màu đen tiến vào Phụng Thiên Điện.
Gã thân hình béo lun, ăn mặc trang phụ hoàn toàn theo kiểu giang hồ, không hề phù hợp với quan bào của quần thần trong triều. Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy Giáo Úy Thần Hầu Phủ hơi béo lùn thậm chí ngoại hình hơi buồn cười này, không ai cảm thấy thú vị.
Khúc Tiểu Thương thần sắc bình tĩnh, đi vào trong điện, quỳ rạp xuống đất:
- Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trước có Thần Hầu Phủ Tây Môn Vô Ngân chào từ giã chức vụ Thần Hầu. Trẫn nghĩ tới Tây Môn ái khánh vất vả không chịu nổi, đặc chuẩn Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu. Từ hôm nay trở đi, do Tây Môn Vô Ngân tiến cử, trẫm ban phong Khúc Tiểu Thương tiếp nhận chức Thần Hầu, khâm thử!
Thái giám chấp lễ cũng không kéo dài, mở thánh chỉ cao giọng tuyên đọc.
Quần thần trên điện nghe được thánh chỉ, không ít người đều sợ hãi.
Mặc dù Thần Hầu Phủ ít có tiếp xúc với quan viên trong triều, nhưng rất nhiều quan viên đều biết, bên dưới Tây Môn Vô Ngân có bảy tên đệ tử nhập môn, danh xưng Bắc Đẩu Thất Tinh. Trong đó danh tiếng của Cự Môn Giáo Úy Hiên Viên Phá được nhiều người trong triều biết nhất. Dù sao trước đây Thần Hầu Phủ thống lĩnh tám bang mười sáu phái tiến đánh Hắc Liên Giáo, là do Hiên Viên Phá thống soái. Lúc này triều đình đều biết, dù cho quan viên không biết Hiên Viên Phá lúc trước, qua trận này đều biết sự tồn tại của vị Cự Môn Giáo Úy này. Trong lòng hầu hết các quan viên biết được sự tồn tại của Hiên Viên phá đều hiểu, Hiên Viên Phá chính là người nối nghiệp tiếp theo của Thần Hầu. Nếu không chuyện lớn tiến đánh Hắc Liên Giáo như thế, Tây Môn Vô Ngân cũng không giao cho Hiên Viên Phá đi làm.
Hiện giờ Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ, lại phong vị Thần Hầu cho Khúc Tiểu Thương, quả thực ngoài dự liệu của mọi người.
Nếu như Khúc Tiểu Thương tiếp nhận vị Thần Hầu, như vậy Hiên Viên Phá sẽ thế nào?
Càng khiến mọi người kinh hãi chính là, Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu, hiện giờ là quá mức đột nhiên. Mặc dù mọi người đều rõ ràng, Tây Môn Vô Ngân ngày càng già, vị trí Thần Hầu này sớm muộn sẽ lui vị nhường chức. Nhưng mấy chục năm nay, mọi người đã quen sự tồn tại cảu Tây Môn Vô Ngân ở Thần Hầu Phủ, ít nhất những năm Tây Môn Vô Ngân tọa trấn Thần Hầu Phủ, các phái lớn trên giang hồ đều cực kỳ an vị, mang tới rất ít phiền phức cho triều đình, thậm chí còn làm việc cho triều đình. Tuy rằng chuyện này phải quy công cho Thái Tông Hoàng đế thiết lập Thần Hầu Phủ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nếu như không có nhân vật Tây Môn Vô Ngân này, Thần Hầu Phủ chẳng qua chỉ là cái thùng rỗng, tuyệt đối không có khả năng chấn nhiếp đám giang hồ lùm cỏ kia.
Tây Môn Vô Ngân công lao cực lớn với đế quốc Đại Sở, không có ai chối bỏ điểm này.
Hiện giờ Tây Môn Vô Ngân đột nhiên từ bỏ chức vụ Thần Hầu, lại khiến quần thần bất ngờ không có chuẩn bị.
Có lẽ một thời đại đã thực sự qua rồi, tiên Hoàng đế băng hà, tân quân đăng cơ, lão Thần Hầu từ chức, người thừa kế gánh trọng trách mới.
Chỉ là không ai lại nghĩ tới là Khúc Tiểu Thương.
Có người không nhịn được sinh ra nghi vấn trong lòng, hôm nay đã ban phong Thần Hầu mới, vì sao hôm nay Tây Môn Vô Ngân không tham gia triều hội?
Tây Môn Vô Ngân thần long thấy đầu không thấy đuôi, lão không có quan hệ có nhân với đại thần trong triều, cho nên người không thể bị coi nhẹ này lại thường khiến người ta nghĩ không ra. Lúc này mọi người bỗng nhiên nghĩ tới, nhân vật khiến các môn phái lớn trong giang hồ nghe đến mà biến sắc, dường như đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện. Thậm chí có người bắt đầu nhớ lại, vị Thần Hầu đại nhân kia xuất hiện lần cuối là khi nào, nhưng lại luôn khó mà nhớ tới.
Khúc Tiểu Thương phủ phục trên điện, cái mông cực lớn cao cao, bộ dạng hơi buồn cười, cao giọng nói:
- Thần khấu tạ thiên ân của Hoàng thượng!
Quần thần nghĩ tới phong phạm đại gia uy chấn võ lâm của Tây Môn Vô Ngân, lại nhìn Khúc Tiểu Thương giống như con cóc nằm rạp dưới đất hiện giờ, họ chỉ cảm thấy khí chất hai người khác biệt trời đất.
- Khúc Thần Hầu, từ nay về sau, Thánh thượng và Tây Môn lão Hầu gia sẽ giao Thần Hầu Phủ cho ngươi.
Thái giám chấp lễ cao giọng nói:
- Chỉ mong ngươi tận trung cương vị, không phụ kỳ vọng của Thánh thượng và lão Thần Hầu!
- Thần đương nhiên tận trung với Thánh thượng, muôn lần chết cũng không chối từ!
Khúc Tiểu Thương khấu đầu vài cái, cũng không nhìn quần thần hai bên, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế trên long tọa, lúc này mới cúi đầu xoay người, chậm rãi lui ra đại điện.
Hết thảy dường như quá mức đơn giản, dường như cũng chỉ cần đơn giản như vậy.
Dù có người cảm thấy trong lòng ban phong Thần Hầu này hơi kỳ quái, nhưng dù sao chuyện liên quan tới Thần Hầu Phủ. Từ khi Thần Hẩu Phủ thiết lập tới nay, trên dưới trong triều quả thực không dám chỉ trỏ đối với chuyện của Thần Hầu Phủ, lúc trước không dám hiện giờ cũng không dám.
Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn xuống quần thần từ trên cao, từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Chờ sau khi Khúc Tiểu Thương lui ra, thái giám chấp lễ lấy đạo thánh chỉ thứ hai, cao giọng nói;
- Truyền triệu Thế tử Hoài Nam Vương!
Nghe nói Khúc Tiểu Thương vào điện yết kiến đã khiến quần thần cảm thấy kinh ngạc, lúc này nghe nói muốn tuyên triệu Thế tử Hoài Nam Vương, ngay cả những đại thần ngày xưa không lộ vui buồn cũng rợn da gà biến sắc, vội vào nhìn ra cửa. Họ nhanh chóng nhìn thấy Thế tử Hoài Nam Vương Tiêu Thiệu Tông dáng người thấp bé mặc áo gấm chậm rãi đi tới từ ngoài đại điện.
Thế tử Hoài Nam Vương nổi tiếng bên ngoài, nhưng rất ít người thấy qua vị Thế tử này.
Nghe nói vị Thế tử này từ nhỏ đã người yếu nhiều bệnh, rất ít rời khỏi Vương phủ. Hai năm gần đây nghe đồn Thế tử bệnh đã nguy kịch, mạng không còn nhiều. Cũng chính vì gã mắc bệnh nan y, cho nên sau khi Hoài Nam Vương mưu phản tự sát, gã cũng không bị Hoàng đế nghiêm trị, chỉ cấm túc trong Vương phủ.
Tiêu Thiệu Tông đi rất chậm, dáng người thấp bé như người lùn. Tướng mạo gã thanh tú, nhưng màu da tái nhợt, trông không có huyết sắc.
Có người cảm thán trong lòng, tuy nói vị Thế tử này xuất thân huyết mạch Hoàng tộc, chính là đích tôn của Thái Tổ Hoàng đế, thế nhưng dường như ông trời không để lọt mắt xanh với gã, chẳng những thuở nhỏ để gã làm bạn với bệnh tật, còn khiến gã có dáng người thấp bé, hoàn toàn không giống Hoài Nam Vương thân hình cao lớn khí chất tướng mạo đường đường.
- Chử đại nhân, ngài vào trước đi, Hoàng thượng đang chờ ngài.
- Đa tạ công công!
Chử Minh Vệ chắp tay vái một cái, chỉnh sửa lại bào phục, xong mới bước vào cửa, cũng không ngẩng đầu lên, tiến tới mấy bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính thưa:
- Thần Hình Bộ Thị Lang Chử Minh Vệ, khấu kiến Hoàng thượng!
Trán tiếp xúc mặt đất, đầu không ngẩng lên.
Sau một hồi im lặng, mới nghe được có tiếng nói:
- Chử Thị Lang, ngươi nhớ kỹ, đêm nay Hoàng thượng căn dặn gì, ngài làm theo, phải khiêm tốn, phải biết điều làm việc.
Chử Minh Vệ nghe giọng nói kia hoàn toàn không giống giọng Hoàng thượng, hơi kinh ngạc. Vốn tưởng Hoàng đế triệu kiến một mình mình, không còn ai khác, giờ mới biết ở đây còn có người. Trong lòng có nghi hoặc, y liền ngẩng đầu, mới thấy người nói chuyện với mình là một thái giám trong cung.
Y biết trước kia Hoàng thượng khá coi trọng thái giám Lưu Hữu, nhưng lúc Tư Mã thị bị diệt, Lưu Hữu cũng bị xử lý theo Tư Mã Lam, mà Phạm Đức Hiển Phạm công công luôn ở trong cung mới là người Hoàng đế tin tưởng nhất.
Phạm Đức Hải là Tổng quản đại thái giám trong cung, nhưng ở ngoài thanh danh người này cũng không kém, vốn y cho rằng người đứng trước mặt là Phạm Đức Hải nhưng không ngờ lại thấy được một gương mặt xa lạ, không phải người mình nhận biết, càng không phải Phạm Đức Hải, y cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Thái giám này dáng người không cao, hơi béo, nhưng đôi mắt lại nham hiểm, hung ác vô cùng.
Mặc dù không biết tên họ của thái giám kia, Chử Minh Vệ cũng không dám hỏi. Y liếc mắt thì thấy ngay phía trước là một bức rèm châu, sau bức rèm ánh sáng cũng khá ảm đạm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một người ngồi sau bức rèm, biết đó là vị trí của Hoàng thượng, y vội cúi đầu, nói:
- Thần cẩn tuân ý chỉ của Hoàng thượng.
- Long thể Hoàng thượng có hơi khó chịu, để nạp gia thay mặt truyền đạt ý chỉ.
Thái giám cất giọng the thé:
- Chử Thị Lang, nghe nói ngài và Hộ Quốc Công giao tình không cạn, không biết là thật hay giả?
Thái giám đề cập Tề Ninh, Chử Minh Vệ căng thẳng, nhưng vẫn nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, thần làm việc trong Hình Bộ, Hộ Quốc Công là Hình Bộ Thượng Thư, thần ở Hình Bộ hiệp trợ Hộ Quốc công làm việc, lúc giải quyết án Tư Mã Sư mưu phản, thường xuyên tiếp xúc với Hộ Quốc Công, bất quá tiếp xúc với Hộ Quốc Công chỉ bàn việc công, về tư không thể nói là thâm giao bao nhiêu.
- Nói thế, bên ngoài đồn rằng ngài và Hộ Quốc Công quan hệ tốt, lại không phải sự thật?
Chử Minh Vệ nói:
- Hộ Quốc Công là lương đống của Đại Sở ta, thần thực sự không trèo cao nổi!
- Ngài cảm thấy Hộ Quốc Công là lương đống của Đại Sở?
Thái giám hỏi tiếp:
- Nói như ngài, Đại Sở ta không thể tách khỏi Hộ Quốc Công?
Chử Minh Vệ run sợ trong lòng, y làm việc trước nay vô cùng cẩn thận, không lộ chút phong thanh, ở trong quan trường nhiều năm, tính cảnh giác dĩ nhiên vượt xa người thường, đêm nay đột nhiên vào cung, trái tim lại càng treo cao trên cổ họng, mỗi lời nói nghe vào tai y đều cẩn thận suy ngẫm, mơ hồ cảm thấy câu nói này của thái giám có mùi không đúng, lập tức rạp người trên đất, tâu:
- Đại Sở là Đại Sở của Hoàng thượng, Đại Sở mất ai cũng được, ngoại trừ Hoàng thượng. Chỉ cần có Hoàng thượng toạ trấn, Đại Sở ta nhất định quốc thái dân an.
Sau một hồi im ắng, thái giám lại nói:
- Chử Thị Lang, nếu có một ngày trong triều xuất hiện nghịch thần, ngài sẽ làm thế nào?
Chử Minh Vệ không do dự nữa, quả quyết nói:
- Nếu có nghịch thần, tất nhiên tuân chỉ trừ nghịch, muôn chết không từ!
- Tốt!
Thái giám cười the thé, xong chậm rãi nói:
- Thần Hầu Phủ đã điều tra rõ, Tề Ninh sau khi chiếm được Tây Bắc, không ngờ có ý xưng vương ở Tây Bắc, vì thế âm thầm cấu kết với Bắc Hán, ngài là Hình Bộ Thị Lang, có biết đây là tội gì không?
Chử Minh Vệ sắc mặt đột biến, thân thể chấn động, thình lình ngẩng đầu, thất thanh nói:
- Hộ Quốc Công… muốn tự lập?
Đôi ngươi thái giám như đao, nhìn chằm chằm Chử Minh Vệ, nói:
- Không sai. Sau khi hoàng thượng biết việc này, phái ra Thàn Hầu Phủ và Vũ Lâm Doanh, từ Trì Thống lĩnh tự mình dẫn đội, vốn định đưa Tề Ninh về Kinh thành, tra hỏi kỹ càng, nhưng người này phát rồ, vậy mà giết hại mười mấy Vũ Lâm Vệ, rõ rành rành là ôm lòng phản nghịch.
Chử Minh Vệ co rụt đôi ngươi, cảm thấy hãi nhiên.
- Tội phản quốc, phải xử thế nào?
Chử Minh Vệ nói:
- Mưu nghịch phản quốc, tru di cửu tộc!
- Không hổ là lão thần của Hình Bộ.
Thái giám nói:
- Mưu nghịch phản quốc, tất nhiên là tội không thể tha, chỉ là…
Liếc mắt nhìn bức rèm phía sau, nói:
- Hoàng thượng niệm tình Cẩm Y Hầu gia và Đại tướng quân Tề Cảnh vì Đại Sở ta lập xuống công lao hãn mã, không đành lòng khiến cả thị tộc phải đoạn tuyệt như vậy, nên khai ân không tru di cửu tộc, chỉ cần bắt hết người trong phủ Hộ Quốc Công giam vào ngục là đủ rồi. Chẳng qua trong kinh có rất nhiều người thuộc tộc họ Tề, ngài cảm thấy nên xử lý thế nào cho thoả đáng?
- Hết thảy, thần xin nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng!
Chử Minh Vệ cũng không ngẩng đầu lên.
Lập tức nghe được sau rèm vang lên vài tiếng ho khan, một âm thanh khàn khàn nói:
- Chử… Chử ái khanh, khanh là Hình Bộ… Hình Bộ Thị Lang, đã từng xử lý rất nhiều vụ án, vụ án này… hộc… trẫm… trẫm không muốn nhấc lên quá nhiều sóng gió, tiền tuyến còn đang đánh giặc, nên… nên tốt nhất là im lặng xử lý cho thoả đáng. Khanh có đề nghị gì, cứ việc nói ra, nếu… nếu nói sai, trẫm cũng không trách khanh!
Giọng nói hơi khàn, hữu khí vô lực. Hình như thân thể của tiểu Hoàng đế cực kỳ khó chịu.
Chử Minh Vệ do dự một chốc, rốt cuộc nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, cả Hộ Quốc Công phủ tính sơ cũng có mấy trăm người, một khí phái người giam vào trong ngục, tuyệt không có khả năng không gây ra tiếng động, chuyện ấy chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Kinh thành, vụ việc cũng không cách nào giấu diếm.
Y thoáng dừng, ngẩng đầu chắp tay nói:
- Hai đời Hầu gia của Cẩm Y Tề gia đều từng là thống soái của quân đoàn Tần Hoài, chủ tướng của quân đoàn Tần Hoài hiện nay lại là một tay Tề Đại tướng quân dạy dỗ, mặc dù hiện tại Tề gia không nắm binh quyền của quân đoàn Tần Hoài, nhưng... lực ảnh hưởng của Tề gia lên quân đoàn Tần Hoài không thể nào biến mất trong một thời gian ngắn như vậy.
- Lời này của ngài có ý gì?
Thái giám hỏi.
Chử Minh Vệ nói:
- Thánh thượng, ngoại trừ quân đoàn Tần Hoài, ở ngoại ô Kinh thành còn có Hắc Lân Doanh, mặc dù chỉ vẻn vẹn vài trăm người, nhưng những người này đều vô cùng trung thành với Tề gia, Đoàn Hải đi Tây Bắc, nhưng Triệu Vô Thương vẫn còn ở lại trong Hắc Lân doanh. Triệu Vô Thương là gia thần của Tề gia, một khi bên phía Tề gia xảy ra biến cố, Triệu Vô Thương và mấy trăm quan binh trong Hắc Lân Doanh tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Do dự một lúc y mới nói tiếp:
- Còn có Hổ Thần doanh, thống lĩnh của Hổ Thần doanh Tiết Linh Phong cũng từng chịu ân của Tề gia, đến lúc đó y có thể có ý kiến gì không, thần thật sự không cách nào xác định.
Hoàng đế không nói gì, ngược lại là thái giám cười lạnh, nói:
- Chử Thị Lang, có phải ngài muốn nói, Tề Ninh phản quốc, triều đình còn không thể trị tội hắn, nếu không sẽ gặp nạn binh mã?
Chử Minh Vệ vội rạp người xuống đất, sợ hãi nói:
- Thần không dám! Ý thần là, đây là lúc đặc biệt, một khi tin Tề Ninh phản quốc lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quân tâm ngoài tiền tuyến, hậu quả vô cùng khó lường.
Thái giám hừ lạnh, nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng không biết đạo lý này? Chính vì nguyên nhân này, mới triệu ngài vào cung thương nghị ấy chứ.
- Thánh thượng, sau khi Cẩm Y Tề gia trở thành khai quốc công thần, bộ rễ đã cắm sâu vào quân đội.
Chử Minh Vệ nói:
- Thánh thượng đã sai người tra rõ ràng Tề Ninh phản quốc, việc ấy chắc chắn là thiên chân vạn xác, nhưng mà…
Y do dự một hồi mới nói tiếp:
- Nhưng mà, nếu người thật sự muốn Hình Bộ thẩm tra xử lý án này, thậm chí giam người của Cẩm Y Tề gia vào ngục, thần cho rằng nhất định phải công bố tội danh cho dân chúng đều biết, nếu không... nếu không e là lòng quân sẽ hoang mang.
Thái giám lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, Tề Ninh trong quân đội còn có ảnh hưởng rất lớn?
- Không phải Tề Ninh, mà là Cẩm Y Tề gia.
Mặc dù sau khi tiến cung, Chử Minh Vệ luôn nươm nớp lo sợ, nhưng y cũng hiểu rõ, nếu y không nói rõ ý mình ra, tuỳ tiện trêu chọc vào Tề gia, không khéo chính y sẽ phải thịt nát xương tan. Vì thế, y lấy can đảm nói:
- Là uy vọng mà hai đời Cẩm Y Hầu gia trước giành lấy được.
Thấy thái giám và hoàng thượng đều không nói chuyện, y mới nói tiếp:
- Nếu như công khai tội danh, tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn, quân lính nơi tiền tuyến sẽ hoang mang, nhưng nếu không thể công bố tội danh, tuỳ tiện xử trí Tề gia, cũng sẽ khiến quân đội bạo động, cho nên…
- Cho nên không thể động vào Cẩm Y Tề gia, phải ý ngài là vậy không?
Thái giám âm dương quái khí nói:
- Chử Thị Lang, xem ra ngài không dám tiếp nhận vụ án này.
- Nếu Thánh thượng đã có ý chỉ, thần dù có thịt nát xương tan, cũng nhất định không cô phụ thánh thượng!
Chử Minh Vệ cảm giác sau lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh:
- Nhưng Thánh thượng vừa hạ chỉ cho thần khiêm tốn làm việc, thần… thần rất tán thành!
Hoàng đế ho khan hai tiếng, mới nói:
- Khanh có cách nào hay không?
Chử Minh Vệ suy nghĩ một lúc, mơi thận trọng nói:
- Theo thần thấy, tạm thời không cần giam hết người của Cẩm Y Tề gia vào ngục, chỉ nên lặng lẽ dẫn những phạm nhân chủ chốt của Tề gia ra khỏi Hộ Quốc Công phủ, sau đó âm thầm giam bọn họ vào ngục, những người còn lại trong phủ thì phái người theo dõi gắt gao, không cho ra vào thoải mái. Đợi đến khi chiến sự ngã ngũ, thậm chí sau khi chiến tranh kết thúc, lại công bố tội danh phản quốc của Tề Ninh ra khắp thiên hạ, đến lúc đó liền có thể quang minh chính đại trừng phạt Cẩm Y Tề gia.
Y ngừng lấy hơi rồi nói tiếp:
- Về phần những người trong tộc họ Tề khác ở Kinh thành, thần có thể phái người đưa ra ám chỉ cho các gia chủ, cảnh báo họ tốt nhất đừng có bất cứ liên hệ gì với Cẩm Y Tề gia nữa, nhanh chóng rời Kinh thành trở về cố hương, nếu họ hiểu ý, cấp tốc rời kinh thì cho qua, còn không đợi đến thời điểm trị tội, cứ luận tội những người này luôn thể.
- Như thế rất tốt.
Sau bức rèm che, hoàng đế nói:
- Khanh… khanh mau chóng thực hiện, không thể để Tề gia liên lạc với người ngoài, còn nữa, Tề Ninh chạy trốn bên ngoài, rất có thể sẽ tìm cách quay lại Kinh thành, khanh phải nghiêm ngặt chú ý động tĩnh của Tề gia, nếu Tề Ninh thật sự có gan về Tề gia, lập tức bắt giữ, nếu hắn phản kháng, cứ giết không cần luận tội!
Chử Minh Vệ phục trên đất, nói:
- Thần tuân chỉ!
- Tề Ninh phản quốc, vị trí Hình Bộ Thượng Thư, khanh liền gánh đi.
Hoàng đế nói:
- Chử… Chử ái khanh, trẫm gửi gắm kỳ vọng vào khanh, khanh chớ có để trẫm thất vọng!
Chử Minh Vệ khẽ giật mình, nhưng lập tức lạy tạ, nói:
- Thần khấu tạ thánh thượng long ân!
Trong một đại trạch cực kỳ yên tĩnh rộng rãi trong Kinh thành, nơi hậu viện hẻo lánh, có một khoảnh đất trồng rau.
Bây giờ đã là tháng năm, thời tiết dần ấm lên, một ông lão tóc bạc phơ cầm một bầu nước, mang một đôi giày vải đã mòn, lão ta đang vui vẻ tưới nước cho cây, đây là thú vui nửa đời của lão, từ lựa chọn kỹ càng những hạt giống đến ngày chăm sóc chúng trở thành cải trắng và củ cải, đều là tự tay lão hoàn thành. Thế nhưng tính tình của lão ta lại rất lạ, mặc dù toàn phủ này đều thuộc về lão, nhưng chỉ duy nhất vườn rau này là nơi bị cấm, nếu không có sự cho phép của lão, ai cũng không được đến gần.
Năm qua năm, từ khi lập nước đến nay, lão ta đã chứng kiến bao nhiêu vị hoàng đế lên ngôi, từ một thư ký nhỏ bé, cuối cùng trở thành Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Sở đế quốc, theo con đường này mà đi, có biết bao nhiêu là gian khổ, nhưng triều đình trên dưới, không ai nghi ngờ rằng lão đã dựa vào thực lực của chính mình để đi đến ngày hôm nay.
Khi đã già, rất nhiều chuyện lão đành lực bất tòng tâm.
Mặc dù đã có danh hiệu Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng những năm gần đây có rất nhiều chuyện lão ta đành sai thủ hạ làm thay.
Tự cổ anh hùng như mỹ nhân, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.
Ban đầu lão cũng đã định từ quan, thế nhưng lúc tiên hoàng tại vị, đã trải qua đại chiến Tần Hoài, lão Thượng Thư cũng không tiện quy ẩn ngay lúc chiến sự căng thẳng, vốn chờ sau khi đại chiến kết thúc, cục diện ổn định hơn, sẽ từ giã hoàng đế, không ngờ, tiên hoàng bỗng đột nhiên băng hà, tân quân đăng cơ.
Tiểu hoàng đế mới bắt đầu làm vua, lão Thượng Thư lại càng không tiện rời đi, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ.
Khi tiểu hoàng đế đại hôn cùng Đông Tề công chúa, lão ta lại tự mình lo liệu, làm chu toàn mọi việc, điều này cũng khiến trong lòng lão cảm thấy như được an ủi đôi phần, sau đại hôn, lão Thượng Thư cũng ít quản lý mọi việc hơn, lão đang định chờ thêm một thời gian lại gỡ hết toàn bộ gánh nặng trên thân xuống.
Trải qua ba triều đại, những lão thần cũng không nhiều, về công lẫn tư, lão Thượng Thư đều cảm thấy mình rời đi vào lúc này là thích hợp.
Cho dù bận rộn như thế nào, mỗi ngày lão đều bỏ ra một chút thời gian cho vườn rau của mình, gần đây ít việc, thời gian lão dạo chơi trong vườn càng nhiều thêm, giờ phút này trong ánh hoàng hôn, nhìn cả vườn xanh biếc một màu, tâm tình lão Thượng Thư cũng rất thư sướng. Lão thả bầu nước trong tay vào lại trong thùng, chống hông ngồi xuống một chiếc ghế tre bên cạnh vườn.
Ông lão đưa tay lên trán, nhìn về phía Tây, nơi mặt trời lặn dần, mọi vật nhìn thật an tĩnh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lão Thượng Thư thấy phía xa xa, hai thân ảnh xé gió nhanh chóng đi tới, lão ta nhíu mày, khi hai người đó đến gần, trông sắc lão hơi khó coi.
Lão đương nhiên biết, hai người kia là ai, đó rõ ràng không phải ai khác mà chính là con trai và cháu trai của mình, nhưng lão không cho phép ai tự tiện vào đây, dù là người thân cận nhất,
cũng làm cho lão Thượng Thư trong lòng không vui.
Gia tộc họ Viên này mặc dù không thể hô phong hoán vũ ở Kinh thành, nhưng ai cũng không dám xem thường sự tồn tại của gia tộc này, trước kia đã có người từng nói, Viên gia đại diện cho ý chí của sĩ tử khắp thiên hạ, mỗi lời lão Thượng Thư nói ra đều là lời người đọc sách trong thiên hạ muốn nói.
Thanh lưu văn sĩ xưa nay luôn kính sợ đối với Viên gia, nguyên nhân cũng là như vậy mà Viên thị cũng có địa vị không hề tầm thường trong triều đình.
Lão Thượng Thư đang ngồi trong Lễ bộ, con trưởng Viên Mặc Hiền bây giờ cũng là Lễ Bộ Lang Trung, thật ra lúc tiên đế tại vị đã từng chuẩn bị xuống chỉ Viên Mặc Hiền lên Lễ Bộ Thị Lang, nhưng không ngờ lão Thượng Thư lại kiên quyết phản đối, chỉ nói rằng hiền tài trong Lễ Bộ rất đông, Viên Mặc Hiền vẫn còn chưa đủ năng lực để gánh vác chức vụ to lớn ấy, nguyên nhân chính là như vậy, khiến người ta càng tán tụng nhân phẩm của lão hơn.
Trưởng tôn Viên Vinh tuy không có quan chức, nhưng giao hữu lại rất rộng, ở Kinh thành một rừng sĩ tử cũng được cho là một nhân vật có tiếng.
Kỳ thật nếu lấy tài cán của Viên Vinh, lại thêm xuất thân từ Viên gia, nếu muốn làm một nửa chức quan cũng chẳng phải chuyện gì khó, nhưng mà đại công tử Viên gia tính tình lại rất kỳ lạ, không muốn bước lên hoạn lộ, nói đến cũng thật là kỳ lạ, lão Thượng Thư cũng không quan tâm đối với cái này, có đôi khi Viên Mặc Hiền vì thế mà tức giận với Viên Vinh, lão Thượng Thư lại ra mặt hòa giảng, Viên Mặc Hiền trong lòng vẫn kính sợ lão Thượng Thư, Viên Vinh có lão Thượng Thư làm chỗ dựa, Viên Mặc Hiền cũng không dám quản nhiều, chỉ cần Viên Vinh không vượt quá giới hạn, y cũng chiều theo ý con trai.
Nhưng năm trước Viên Vinh bỗng nhiên lại thu liễm, triều đình muốn thiết lập Hải Bạc Ti, Viên Vinh liền tích cực lôi kéo mấy đại thế gia Giang Nam, kiếm năm mươi vạn lượng bạc, mà hoàng thượng rất nhanh lại hạ chỉ, chính thức thiết lập Hải Bạc Ti nha môn, ủy nhiệm Viên Vinh làm Đô Đốc của Hải Bạc Ti, từ chuyện lớn đến nhỏ ở Hải Bạc Ti, đều giao cho Viên Vinh lo liệu.
Trên dưới triều đình đối với ý chỉ này cũng không có dị nghị quá lớn.
Từ khi lập nước cho tới nay, chưa từng nghe qua Hải Bạc Ti, đối với sự việc mói mẻ này, quần thần trong lòng đều nói thầm, không biết có thể chơi thành dạng gì, mà triều đình lại thiết lập nha môn này, cũng không cần móc ra một lượng bạc, tất cả đều là do Viên Vinh tự thân kiếm, ngoài ra danh tiếng Viên gia lại vô cùng tốt, bây giờ đại công tử Viên gia cũng hiệu mệnh vì triều đình, tất nhiên quần thần cũng sẽ không đối xử khó khăn mấy với Viên gia.
Quan trọng hơn là, lúc trước các mối làm ăn với hải ngoại, cơ hồ đều bị các thế gia hải ngoại nắm giữ, mặc dù hằng năm họ có nộp thuế cho Hộ Bộ, nhưng số bạc nộp thuế chỉ chiếm một phần mười, giờ triều đình thiết lập Hải Bạc Ti, triều đình liền trực tiếp khống chế quyền mậu dịch với hải ngoại, hằng năm đều có thể thay triều đình thu vào một bút tiền to, đây đương nhiên là chuyện cầu còn không được.
Cho nên sau khi Hải Bạc Ti được thiết lập, nha môn tương quan cũng cố gắng tích cực phối hợp.
Viên Vinh tự mình đi đến Đông Hải, kiếm người chế tạo thương thuyền, sau đó thành lập trạm trung chuyển mậu dịch, Hải Bạc Ti nói thì dễ, nhưng nếu thật sự muốn làm, thì phải tốn công không ít, mấy đại thương gia và điền gia Giang Nam đều phụ trách làm nguồn cung cấp nhưng chuyện khác, vẫn là muốn Viên Vinh từng bước một dẫn người đi xử lý.
Bởi vì công việc bận rộn, cho nên lão Thượng Thư nửa tháng mười ngày cũng chưa thấy mặt cháu trai một lần, giờ phút này cha con Viên Mặc Hiền lại tới, mặc dù sắc mặt có chút không vui vì họ tới mà chưa được phép, nhưng vì cháu trai đến, cho nên sắc mặt cũng dịu lại một chút.
Viên Mặc Hiền và cháu trai đến đây, lão Thượng Thư nhìn mặt hai người, thì thấy sắc mặt cả hai đều có chút khó coi, lão liền đoán ra có chuyện phiền toái, nhưng vẫn nhàn nhã.
- Phụ thân!
Viên Mặc Hiền chắp tay nói, Viên Vinh ở phía sau cũng hành lễ với lão Thượng Thư, thư hương môn đệ, lấy lễ nghi làm trọng, cho dù không có người ngoài, Viên gia cũng sẽ không mất lễ nghĩa cấp bậc.
Lão Thượng Thư gật đầu nhẹ, nhìn Viên Vinh một chút, rồi mới hỏi:
- Hải Bạc Ti đã xảy ra chuyện gì à?
Viên Vinh bước lên phía trước, nói:
- Gia gia, chẳng những xảy ra chuyện, mà còn là…Chuyện lớn ạ!
- Chuyện lớn?
Lão Thượng Thư đưa tay vuốt râu, nói:
- Lúc Hải Bạc Tti vừa được thiết lập ta đã nói với ngươi, hoặc không làm, còn làm rồi luôn phải gặp rất nhiều rắc rối, lúc ấy phải biết đối mặt với khó khăn, giải quyết từng bước một.
Viên Vinh cười khổ nói:
- Gia gia, nếu nói tất cả là chuyện của Hải Bạc Ti, thật ra cũng không phải, chỉ là một tí chuyện hơi liên luỵ tới Hải Bạc Ti mà thôi.
Sắc mặt của Viên Mặc Hiền rất nghiêm trọng, nói:
- Con cứ kể hết những việc mà con biết, kể cho gia gia nghe đi, không cần phải giấu giếm gì cả.
- Vâng!
Viên Vinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Gia gia, triều đình không phát bạc cho Hai Bạc Ti, cái này chắc người cũng biết.
- Ừm.
Lão Thượng Thư hơi gật đầu:
- Không phải con tự mình kiếm bạc sao? Chắc là do không đủ bạc?
- Không phải vì bạc không đủ ạ.
Viên Vinh xích lại gần lão:
- Kiếm bạc thì chắc là dư xài. Năm ngoái con đã bắt đầu chế tạo thương thuyền, Giang gia trước kia đảm nhiệm hải ngoại mậu dịch, từ xưa đã có đội tàu. Tân Đại Đô Đốc cũng không tồi, những thương thuyền kia lúc đầu đã đưa vào Đông Hải, nhưng Tân Đại đô đốc vẫn giao hai chiếc thuyền cho Hải Bạc Ti, chế tạo thuyền mới cũng là dựa theo kiểu dáng trước đó mà ra. Ngoài ra nhiều việc như đường thuỷ và các thủy thủ đã làm thỏa đáng, lần mậu dịch đầu tiên chuẩn bị tháng tám, tháng chín liền bắt đầu lên đường.
Lão Thượng Thư hỏi:
- Nếu mọi việc đều đã chuẩn bị kỹ càng, vậy thì có vấn đề gì?
- Chính là nhà thuốc của Điền gia.
Viên Vinh thấp giọng:
- Hộ Quốc Công lúc trước đã thông báo, nhà thuốc của Điền gia có phần của Hải Bạc ti, các loại dược liệu từ nhà thuốc Điền gia đi, đều có sự chuẩn bị kỹ càng, trong hai ngày này, nhiều loại vật liệu chắc là phải chuyển đi đến Đông Hải, trước khi đi, con chuẩn bị kiểm tra các tài khoản với nhà thuốc Điền gia, nàng dù sao cũng là người của Hộ Quốc Công, đó là việc quan hệ của Điền gia, con thường tự thân mình làm. . . . !
Dừng lại một chút, giọng gã thấp hơn:
- Nhưng bây giờ con mới biết được, vị chủ nhân của nhà thuốc đó, thật ra đã bị nhốt vào ngục!
- Bị nhốt vào ngục?
Lão Thượng Thư khẽ giật mình:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Con nghe nói là ở Thái y viện xảy ra chuyện.
Viên Vinh nói tiếp:
- Các dược liệu ở Thái y viện đều được cung cấp từ
Nhà thuốc của Điền gia, thế nhưng hai ngày trước, Thái y viện nói nhà thuốc của Điền gia là hàng nhái, lấy giả làm y hệt như thật, chuyện này đã được giao cho Kinh Đô Phủ xử lý, sáng hôm nay đã phái người đem bà chủ nhốt vào nhà ngục rồi.
Lão Thượng Thư vuốt râu, nói:
- Thái y viện là để chữa trị cho người trong hoàng cung, những dược liệu kia là cho các quý nhân sử dụng, nếu nhà thuốc của Điền gia mà làm giả, chẳng phải là muốn tự giết mình sao?
Viên Vinh nói:
- Gia gia, đến những người buôn nhỏ cũng biết Thái y viện toàn là những quý nhân, chẳng lẽ nhà thuốc của Điền gia lại không hiểu biết đến vậy? Các thái y trong thái y viện, dù cho không phải đến mức cao thủ, nhưng hẳn sẽ nhận ra dược liệu có vấn đê nếu làm giả, nhà thuốc Điền gia lấy dược liệu giả mà đưa vào, chẳng phải là tìm chết à? Nếu Điền gia có ngốc, thì cũng sẽ không phạm sai lầm như thế sao?
- Phụ thân, lời này của Vinh nhi nói không phải là không đúng.
Viên Mặc Hiên nói tiếp:
- Vụ án này, rất kỳ lạ.
- Điền Đông gia và biển đỗ ti của chúng ta có lien quan, chuyện như thế, con vốn định về kinh đô hỏi cho rõ.
Viên Vinh nói:
- Nhưng mà hài nhi sợ rằng, việc làm này có thể sẽ bị cuốn vào chuyện của nhà thuốc Điền gia, nhưng nhà thuốc Điền gia và Cẩm Y Tề gia có nguồn gốc rất sâu, cho nên, con nghĩ rằng nói chuyện này trước cho Cẩm Y Tề gia để họ ra mặt sẽ càng tốt hơn.
Viên Mặc Hiền gật đầu nhẹ:
- Về chuyện này thì con không hề ngốc, vì con biết không thể tùy tiện ra mặt.
- Thế nhưng khi con chưa tới Hộ Quốc Công phủ, thì đã bị chặn ở đầu phố.
Nét mặt nghiêm trọng, Viên Vinh nói thấp giọng xuống:
- Hình như đã có người bố trí mai phục ở Hộ Quốc Công phủ, mỗi lối đi đều có những người hiện ra, bọn họ hỏi hài nhi muốn đi nơi nào, khi hài nhi nói chuyện ở Hộ Quốc Công phủ, thì bọn họ liền cho hài nhi rời đi.
Lão Thượng Thư cau mày, mặt hiện ra những nếp nhăn, nói:
- Con nói là…Hộ Quốc công phủ bị người Hình Bộ tiếp cận à?
Viên Mặc Hiền mặt mũi nghiêm túc, khẽ nói:
- Hai ngày này phụ thân nghỉ ngơi trong phủ, có một số việc cũng không dám qua quấy rầy.
Y do dự một chút, mới nói:
- Theo nhi tử được biết, hôm trước Hoàng thượng hạ xuống một đạo ý chỉ, biên nhập Hắc Lân Doanh vào Hắc Đao Doanh, do Cù Ngạn Chi trực tiếp thống lĩnh.
Lão Thượng Thư vốn ngồi dựa vào ghế trúc, nghe được lời này, thân thể trấn động, ngồi bật dậy, mắt lộ vẻ kinh hãi:
- Ngươi nói là Hắc Lân Doanh bị xóa bỏ?
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nghe nói ý chỉ của Hoàng thượng cũng không phải là xóa bỏ Hắc Lân Doanh. Có một nửa binh sĩ Hắc Lân Doanh bị điều đi, hiện giờ trú doanh chẳng qua năm sáu trăm người, vẫn luôn do Triệu Vô Thương thống lĩnh. Thánh chỉ tạm sắp xếp Hắc Lân Doanh và Hắc Đao Doanh, dường như là nói để tướng sĩ hai doanh cùng huấn luyện chung, sau này nếu có tình trạng khẩn cấp, nhân mã hai doanh có thể cùng nhau tác chiến.
- Hắc Lân Doanh sắp xếp vào Hắc Đao Doanh, vậy Triệu Vô Thương cũng tới Hắc Đao Doanh sao?
Viên Mặc Hiền lắc đầu nói:
- Không có. Triệu Vô Thương và năm sáu tên thuộc cấp Hắc Lân Doanh đều bị điều tới thủy sư Đông Hải.
- Thủy sư Đông Hải?
- Sau khi thủy sư Đông Hải thua bởi thủy sư Đông Tề lần trước, thương vong thảm trọng.
Viên Mặc Hiền nói:
- Hoàng thượng điều đám người Triệu Vô Hại tới thủy sư Đông Hải, dường như muốn giúp đỡ Tân Tứ huấn luyện lại thủy quân lần nữa.
Viên Vinh đáp:
- Đám người Triệu Vô Thương xuất thân kỵ binh, chưa từng có kinh nghiệm thủy chiến, điều họ tới thủy sư Đông Hải, có thể giúp đỡ được cái gì?
- Không sai.
Viên Mặc Hiền vuốt cằm nói:
- Triệu Vô Thương và mấy tên thuộc cấp bị điều đi, đều từng là bộ hạ cũ của Tề Cảnh tại Hắc Lân Doanh. Những người bị điều đi này đều xuất thân kỵ binh, hiện giờ bị điều tới thủy sư, quả thực khác thường.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc không nói chuyện. Viên Mặc Hiền nhìn Viên Vinh một chút, mới xích lại gần lão Thượng Thư nói nhỏ bên tai:
- Phụ thân, phủ Hộ Quốc Công bị trông chừng, tiệm dược Điền gia có liên quan tới họ cũng xảy ra chuyện, hiện giờ Hắc Lân Doanh cũng bị biên chế vào Hắc Lân Doanh. Những dấu hiệu này đều không đơn giản, không phải Hoàng thượng muốn… ?
Y ngừng lại một chút, sau đó không nói tiếp.
Thần sắc Viên Vinh cũng ngưng trọng khác thường, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ra tay với Cẩm Y Tề gia? Thế nhưng… vì sao Hoàng thượng muốn làm như vậy? Nghe nói Tề Ninh dẹp xong Tây Bắc, lập được công lớn, phải phong thưởng mới đúng.
Lão trăm mối không có cách giải:
- Cho dù thực sự muốn xuống tay với Tề gia, Điền gia chẳng qua là một giới thương hộ, cần gì phải kiếm cớ hạ ngục nàng?
Lão Thượng Thư trầm mặc nửa ngày, mới hỏi:
- Có phải tiệm dược Điền gia đã bị niêm phong?
- Sáng sớm hôm nay người của Kinh Đô Phủ đã mang bà chủ tiệm dược Điền gia đi.
Viên Vinh nói:
- Tiệm dược đã bị niêm phong, chẳng qua tạm thời còn chưa kê biên tài sản.
- Sắp rồi.
Lão Thượng Thư thở dài:
- Tiệm dược Điền gia là thương hộ, có lẽ trong mắt Hoàng thượng, tiệm dược Điền gia là túi tiền của Tề gia. Hắc Lân Doanh là một cây đao trong tay Tề gia, hiện giờ túi tiền bị tra, đao cũng bị thu hồi rồi… !
Ánh mắt lão thâm thúy:
- Đây là muốn đưa Tề gia vào chỗ chết.
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, vì sao Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia? Đều nói Thánh thượng cực kỳ coi trọng Tề Ninh, vả lại Tề Ninh là cận thần của Hoàng thượng. Mặc dù Tề Ninh nhiều lần lập kỳ công, nhưng với thực lực Tề gia hiện giờ, căn bản không có khả năng uy hiếp được Hoàng thượng. Năm đó Cẩm Y lão Hầu gia và Tề Đại tướng quân thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, tay nắm mười vạn binh mã, triều đình cũng chưa từng có suy nghĩ diệt trừ Cẩm Y Tề gia. Tại sao hiện giờ trong tay Cẩm Y Tề gia không có binh quyền, Hoàng thượng lại muốn ra tay với Tề gia?
Lão Thượng Thư chỉ hai mắt lim dim, vẻ mặt nghiêm túc, không nói lời nào.
Viên Vinh cũng cau mày nói:
- Cho dù Thánh thượng thực sự sinh lòng hiềm khích với Tề gia, cũng không nên ra tay vào thời điểm này. Phía trước chiến hỏa đang rực, nếu như lúc này mâu thuẫn nội bộ, chẳng phải tự hủy giang sơn?
- Nếu quả thực muốn ra tay với Tề gia, có lẽ đây vừa vặn là thời điểm tốt.
Lão Thượng Thư bình tĩnh nói:
- Mặc dù trong tay Tề gia không nắm binh quyền quân đoàn Tần Hoài, nhưng quân đoàn Tần Hoài tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn Tề gia bị tru.
Lão nhìn thoáng qua trời chiều dần xuống núi, chậm rãi nói:
- Nếu như Tề gia thực sự có hành động không phù hợp quy tắc gì, triều đình cũng sẽ bố trí một phen đối với quân đoàn Tần Hoài trước, ít nhất phải thanh tẩy đám bộ hạ cũ của Tề gia là Nhạc Hoàn Sơn khỏi quân đoàn Tàn Hoài, sau đó mới có hành động. Hiện giờ Tề gia cũng không có hành động gì sai lầm, nếu quân đoàn Tần Hoài chưa qua sông Hoài, cho dù Hoàng thượng cũng chưa chắc dám tùy tiện động tới Tề gia.
Trong nháy mắt Viên Mặc Hiền hiểu được ý của lão Thượng Thư:
- Phụ thân, ngài nói là, quân đoài Tần Hoài qua sông, động tới Tề gia vào thời điểm này, quân đoàn Tần Hoài cũng không thể cứu viện?
- Đúng vậy.
Lão Thượng Thư nói:
- Một khi Tề gia rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ liên lạc quân đoàn Tần Hoài. Nhưng hiện giờ quân đoàn Tần Hoài đã không có cách nào hình thành trợ giúp đối với Tề gia. Chờ hết thảy kết thúc rồi, triều đình công bố chứng cứ phạm tội của Tề gia, như vậy Nhạc Hoàn Sơn cũng không dám thực sự ngỗ nghịch với triều đình.
Lão hơi cau mày:
- Chỉ là lúc này tuy rằng Tề gia không có quân đoàn Tần Hoài làm trợ lực, nhưng triều đình ra tay với Tề gia, một khi tin tức truyền ra chắc chắn ảnh hưởng lòng quân, thậm chí tạo thành hậu quả cực kỳ thảm trọng, Hoàng thượng chắc chắn hiểu rõ việc này. Chẳng lẽ vì tru diệt Tề gia, Hoàng thượng muốn đánh cược quốc vận Đại Sở?
- Mặc dù Hoàng thượng còn trẻ tuổi, nhưng lại cực kỳ cơ trí, tuyệt đối không phải ông vua hoa mắt ù tai.
Viên Mặc Hiền nói:
- Từ chuyện hắn tru trừ tộc Tư Mã, có thể nhìn ra được Hoàng thượng mưu lược hơn người.
Y nhỏ giọng nói:
- Còn có người thầm nói, lúc Hoàng thượng lên ngôi, đã nghĩ kỹ càng phương lược diệt trừ Hoài Nam Vương và Tư Mã thị, trước dùng Tư Mã thị diệt trừ Hoài Nam Vương, lại bố trí cạm bẫy tru sát Tư Mã Lam. Nếu như lúc trước Hoàng thượng thực sự bố trí như vậy, tâm trí thực sự không phải người bình thường có thể so sánh. Ngài tỉnh táo hơn người, suy nghĩ chu toàn, đương nhiên sẽ không làm chuyện hồ đồ xuống tay với Tề gia hiện giờ.
Lão Thượng Thư trầm ngâm hồi lâu, thân thể già nua đột nhiên chấn động, đôi mắt hơi co lại, nhìn Viên Mặc Hiền hỏi:
- Mặc Hiền, ngươi có nhớ đã bao lâu rồi Hoàng thượng không vào triều hay không?
Viên Mặc Hiền suy nghĩ một chút, mới nói:
- Trước sau đã hơn hai mươi ngày rồi.
- Hơn hai mươi ngày… !
Khóe mắt lão Thượng Thư hơi nháy:
- Hiện giờ là thời điểm chiến tranh, lão phu nhớ kỹ trước đây Hoàng thượng ba ngày một triều, nhiều nhất không quá năm ngày.
- Phụ thân nói đúng lắm.
Viên Mặc Hiền đáp:
- Nhi tử cũng nghe nói qua, nghe nói Hoàng thượng vất vả ngày đêm, long thể mệt mỏi, khoảng thời gian này đang tĩnh dưỡng trong cung, mặc dù đãl âu không vào triều, nhưng lại thường xuyên triệu kiến đại thần nghị sự trong cung.
- Hoàng thượng long thể mệt mỏi, có biết có khó chịu gì?
Viên Mặc Hiền nói:
- Phụ thân, đây là chuyện trong cung, nhi tử đương nhiên không nghe ngóng quá nhiều.
Lão Thượng Thư lại trầm mặc. Ánh sáng còn sót lại của mặt trời chiều chiếu lên khuôn mặt già nua của lão. Qua thật lâu sau, mới nghe lão Thượng Thư phân phó:
- Mặc Hiền, ngươi để người trong phủ thu thập một chút, hai ngày này khởi hành về nhà. Đã nhiều năm rồi chúng ta không trở về bái tổ từ, cũng nên về xem một chút.
Viên Mặc Hiền khẽ giật mình, nhưng nháy mắt liền hiểu được, nhỏ giọng nói:
- Có phải phụ thân cảm thấy trong kinh sắp xảy ra chuyện gì?
- Cho dù không xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải về quê tế tổ từ.
Lão Thượng Thư tuổi dài:
- Lão phu tuổi tác đã cao, mấy trăm dặm đường đất, thực sự không chịu đựng nổi. Chỉ có thể chờ sau khi ta chết, các ngươi lại đưa ta trở về hạ táng. Lần này ngươi và Vinh nhi mang theo gia quyến về trước, sau đó ngươi viết một đạo tấu chương giao cho ta, ta trực tiếp dâng lên là được.
Lão hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Trong hai tháng, nếu như không nhận được thư ta phái người đưa tới, ngươi lại dâng một đạo tấu chương từ quan, không nên trở lại kinh thành.
Viên Mặc Hiền vội la lên :
- Phụ thân, ngài nói một mình ngài lưu lại trong kinh ?
Viên Vinh lập tức nói:
- Phụ thân, ngài mang theo gia quyến trở lại quê, hài nhi lưu lại cùng gia gia.
- Ngươi cũng phải đi!
Lão Thượng Thư trầm giọng nói.
Viên Vinh lắc đầu nói:
- Gia gia, cho dù ngài nói thế nào, tôn nhi cũng không thể nào rời đi. Hải Bạc Ti vừa mới thiết lập, mới qua nửa năm, tôn nhi và rất nhiều người hao tổn hết tâm lực mới đi tới tình trạng ngày hôm nay. Lại thêm hai ba tháng, đội thuyền đầu tiên sẽ rời cảng buôn bán trên biển. Tuy nói tiệm dược Điền gia xảy ra vấn đề, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như tôn nhi cứ rời đi như vậy, cố gắng trước đó cũng như nước chảy về biển Đông. Đây là trách nhiệm lúc trước Hộ Quốc Công tự tay phó thác tôn nhi, cũng được Hoàng thượng nhắc nhở. Việc này liên quan tới mậu dịch trên biển của Đại Sở ta, lợi quốc lợi dân, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.
Viên Mặc Hiền nhíu chặt mày nói:
- Nói nửa ngày chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Hoàng thượng muốn xuống tay với Tề gia, tiệm dược Điền gia cũng vì liên lụy tới Tề gia, cho nên mới bị Kinh Đô Phủ tra rõ. Trước đó ngươi có lui lại với Tề Ninh thì thôi, thế nhưng Hải Bạc Ti này là Thượng Thư Tề Ninh khẩn cầu Hoàng thượng thiết lập, ngươi lại nắm vị trí Đô Đốc của Hải Bạc Ti này, cũng do Tề gia tiến cử. Chỉ cần ngồi trên ghế này, ngươi sẽ không thể thoát khỏi liên quan tới Tề gia.
Y đưa tay vỗ nhẹ vai Viên Vinh :
- Ngươi vốn không thích làm quan, sau này phụ thân viết một tấu chương trình lên, chức Đô Đốc Hải Bạc Ti này không làm cũng được!
Viên Vinh lại lắc đầu, kiên định nói:
- Phụ thân, đây không chỉ liên quan tới Hộ Quốc Công, cũng liên quan tới Đại Sở ta. Vì Hải Bạc Ti, rất nhiều người bỏ bạc bỏ lực, hài nhi tuyệt đối không thể vứt bỏ họ, đi thẳng một mạch. Không nói tới Tề gia có tội hay không, cũng không nói Hoàng thượng có thực sự muốn giáng tội Tề gia hay không. Hộ Quốc Công dâng tấu thiết lập Hải Bạc Ti, đây là mưu sự vì nước, không hề có bất kỳ sai lầm nào. Nếu như triều đình liên lụy tội lỗi tới Hải Bạc Ti, đó thực sự là cực kỳ hoang đường.
Gã chắp tay nói với lão Thượng Thư:
- Gia gia, tôn nhi đã tiếp nhận công việc của Hải Bạc Ti, coi như là mất mạng, cũng muốn làm tới cùng. Còn có bị Tề gia liên lụy hay không, tôn nhi cũng không quan tâm, tôn nhi muốn làm việc mà không phải muốn làm quan.
Viên Mặc Hiền sắc mặt khó coi, còn muốn nói tiếp, lão Thượng Thư đã cười nói:
- Mặc Hiền, về quê tế tổ do ngươi mang theo gia quyến trở về. Tâm ý của Vinh nhi đã quyết rồi, hãy để hắn ở lại kinh thành. Viên gia chúng ta chịu ân ba đời, lão phu và Vinh nhi lưu lại tận trung, cũng coi như xứng đáng ân ngộ của Hoàng thượng.
Không chờ Viên Mặc Hiền nhiều lời, lão Thượng Thư chậm rãi đứng dậy, phân phó:
- Sáng sớm ngày mai, lão phu muốn vào cung diện thánh!
- Phụ thân, ngài… ?
Lão Thượng Thư lắc đầu, ngăn Viên Mặc Hiền nói chuyện, lão nói:
- Lão phu phụng dưỡng mấy vị tiên Hoàng, hiện giờ tuổi tác đã cao, muốn từ quan quy ẩn, tấu chương cuối cùng này, hẳn là có thể nhìn thấy Hoàng thượng, tự mình giao tấu chương cho Hoàng thượng.
Viên lão Thượng Thư Lễ Bộ vốn muốn vào cung yết kiến Hoàng đế lúc sáng sớm, nhưng không ngờ vào lúc canh ba, hoàng thành truyền đến tiếng trống.
Người đã có tuổi, dù cho nằm trên giường, cũng khó mà chìm vào giấc ngủ. Tiếng trống dù vang, nhưng lão Thượng Thư tuổi tác đã cao, quả thực nghe không rõ ràng. Trái lại Viên Mặc Hiền nghe được tiếng trống, vội vàng tới bẩm báo lão Thượng Thư.
Hơn hai mươi ngày không vào triều, đột nhiên vang lên tiếng trống triều, cũng khiến cho lão Thượng thư hơi kinh ngạc.
Lão Thượng Thư đứng dậy thu dọn một phen, lúc này mới đi cùng Viên Mặc Hiền, lên xe ngựa, đi thẳng vào trong triều.
Tới ngoài cửa Hoàng thành, đã có không ít quan viên chờ ngoài cửa. Canh năm, quần thần vào triều, vào Phụng Thiên Điện, văn võ đứng hai bên, chờ Hoàng đế giá lâm.
Thực ra rất nhiều quan viên thấy hơn hai mươi ngày Hoàng đế chưa từng vào triều, trong lòng cũng kỳ quái. Phong thanh long thể Hoàng thượng khó chịu cũng lan truyền chung quanh, hiện giờ bỗng nhiêu triều sớm, rất nhiều quan viên nghĩ thầm có lẽ thân thể Hoàng đế đã khôi phục, đây là chuyện vui lớn.
Chờ không bao lâu, liền nghe thái giám chấp lễ thé giọng kêu lên:
- Hoàng thượng giá lâm!
Quần thần lập tức quỳ xuống cùng nhau, một đám cung nữ thái giám vây quanh tiểu Hoàng đế mặc long bài đi ra từ điện bên.
Có người liếc mắt nhìn trộm, thấy tiểu Hoàng đế đi đường bước chân không ổn, không hề khí vũ hiên ngang giống như lúc trước, nghĩ thầm xem ra thân thể Hoàng thượng còn chưa khôi phục hoàn toàn. Chờ sau khi tiểu Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, quần thần mới cùng kêu to vạn tuế. Tiểu Hoàng đế đưa tay để quần thần đưungs lên. Quần thần đứng dậy, lui ra hai bên. Có người lại nhìn một chút thấy thái giám chấp lễ đứng phía trước không phải Phạm Đức Hải trước đây, mà là một tên thái giám thân thể hơi béo lùn. Thái giám này tướng mạo cực kỳ lạ lẫm, không ít quan viên cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ Phạm Đức Hải hầu hạ Hoàng đế vẫn luôn chú ý cẩn thạn, dường như Hoàng đế vẫn luôn hài lòng đối với Phạm Đức Hải, tại sao hôm nay lại đột nhiên đổi người?
Dải ngọc trước long quan rủ xuống, che kín khuôn mặt trẻ tuổi của tiểu Hoàng đế, chẳng qua trông sắc mặt tiểu Hoàng đế hơi tái nhợt.
Quần thần đều rõ ràng trong lòng, triều hội hôm nay, quan trọng nhất vẫn là chuyện liên quan tới chiến sự tiền tuyến.
Rất nhiều người trong triều đã nhận được tin tức, thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, sông Hoài cũng bị đả thông, lương thảo tồn kho trong thành Hội Trạch cũng đã được vận chuyển qua sông Hoài. Vấn đề nghiêm trọng nhất mà quân đoàn Tần Hoài thậm chí đế quốc Đại Sở phải đối mặt đã được giải quyết hoàn toàn.
Chỉ là thủy sư Đông Tề không chiến mà bại, phần lớn đại thần trong triều kỳ thực không biết rõ chuyện trong đó.
Tục truyền đại danh tướng Thân Đồ La của thủy sư Đông Tề dường như đã bị bắt, nhưng hiện giờ Thân Đồ La ở nơi nào, vẫn không có mấy người biết.
Chẳng qua thủy sư Đông Tề đã tan tác, thế cục tiền tuyền càng thêm có lợi cho Sở quốc.
Hiện giờ, đế quốc Đại Sở chẳng những chiếm đoạt được Đông Tề, còn chiếm đoạt không ít thành trì đất đai cảnh nội Bắc Hán. Ngoài ra Tây Bắc cũng đã rơi vào tay đế quốc, cục diện như vậy chính là tình trạng Sở quốc ước mơ tha thiết nhiều năm. Dù cho lần bắc phạt này không thể một hành động bắc thượng công chiếm Lạc Dương, nhưng giữ được cục diện hiện giờ, với Sở quốc mà nói cũng đã là chiến thắng lớn.
Sở Hán tranh chấp mấy chục năm, từ đầu đến cuối hai bên đều trong tình trạng giằng co không xong. Tới hiện giờ, cục diện thiên hạ mới bắt đầu có thay đổi thực sự. Tất cả mọi người rõ ràng, chiếm đoạt Đông Tề, chiếm lấy Tây Bắc, Sở quốc đã tạo thành áp chế toàn diện đối với Bắc Hán, công chiếm Lạc Dương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng vẫn luôn kiêm nhiệm chức vụ Binh Bộ Thượng Thư. Sau khi lão Hầu gia qua đời, Binh Bộ Tả Thị Lang Lư Tiêu được thăng chức làm Binh Bộ Thượng Thư. Triều hội hôm nay, vị Binh Bộ Thượng Thư mới nhận chức này là nhân vật quan trọng nhất trong số quần thần.
Thủy sư Đông Tề tan tác khó hiểu, rất nhiều người không rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì, nghĩ tới trên triều hội hôm nay, hẳn là có thể nói rõ ràng chuyện này.
Sau khi yên lặng một hồi, liền thấy thái giám chấp lễ tiến lên hai bước, thé giọng nói:
- Triều hội hôm nay, Thánh thượng có mấy đạo ý chỉ ban xuống.
Gã hắng giọng một cái, một tên thái giám bên cạnh bưng một cái khay gỗ nhích tới gần. Lúc này quần thần mới phát hiện, trên khay gỗ kia, đặt mấy quyển thánh chỉ. Liền thấy thái giám chấp lễ cầm một quyển trong tay, sau khi mở ra mới cao giọng nói:
- Truyền Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương yết kiến!
Quần thần đều giật mình, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Không ít người không tự chủ nhìn về phía cửa.
Thần Hầu Phủ là nha môn lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng đế, trước giờ không hề qua lại nhiều với các nha môn khác trong triều. Vả lại trên dường Thần Hầu Phủ rất ít kết giao với quan viên trong triều. Tây Môn Vô Ngân chắc chắn khiến quần thần trong triều kính sợ, nhưng trong riêng tư thì Tây Môn Vô Ngân gần như không hề có thâm giao gì với quan viên trong triều.
Vả lại trên dưới Thần Hầu Phủ, có thể tham gia triều hội cũng chỉ Thần Hầu. Không phải những người khác trong Thần Hầu Phủ không có tư cách, chẳng qua Thần Hầu Phủ có công việc giám thị tất cả các môn phái lớn trong giang hồ, cũng không tham dự chính sự, cho nên triều hội không cần những người khác của Thần Hầu Phủ trình diện. Ngoài ra vì cố gắng khiến Thần Hầu Phủ giữ cảm giác thần bí, cho dù Tây Môn Vô Ngân, nếu không phải triều hội cực kỳ quan trọng, Tây Môn Vô Ngân cũng rất ít khi vào triều.
Từ khi lập nước tới nay, Hoàng đế triệu kiến Giáo Úy Thần Hầu Phủ, quả thực là chưa từng có.
Khúc Tiểu Thương đã sớm được thông báo hôm nay sẽ tiếp nhận triệu kiến, đã chờ ngoài điện. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy Khúc Tiểu Thương mặc trang phục màu đen tiến vào Phụng Thiên Điện.
Gã thân hình béo lun, ăn mặc trang phụ hoàn toàn theo kiểu giang hồ, không hề phù hợp với quan bào của quần thần trong triều. Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy Giáo Úy Thần Hầu Phủ hơi béo lùn thậm chí ngoại hình hơi buồn cười này, không ai cảm thấy thú vị.
Khúc Tiểu Thương thần sắc bình tĩnh, đi vào trong điện, quỳ rạp xuống đất:
- Giáo Úy Thần Hầu Phủ Khúc Tiểu Thương, khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trước có Thần Hầu Phủ Tây Môn Vô Ngân chào từ giã chức vụ Thần Hầu. Trẫn nghĩ tới Tây Môn ái khánh vất vả không chịu nổi, đặc chuẩn Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu. Từ hôm nay trở đi, do Tây Môn Vô Ngân tiến cử, trẫm ban phong Khúc Tiểu Thương tiếp nhận chức Thần Hầu, khâm thử!
Thái giám chấp lễ cũng không kéo dài, mở thánh chỉ cao giọng tuyên đọc.
Quần thần trên điện nghe được thánh chỉ, không ít người đều sợ hãi.
Mặc dù Thần Hầu Phủ ít có tiếp xúc với quan viên trong triều, nhưng rất nhiều quan viên đều biết, bên dưới Tây Môn Vô Ngân có bảy tên đệ tử nhập môn, danh xưng Bắc Đẩu Thất Tinh. Trong đó danh tiếng của Cự Môn Giáo Úy Hiên Viên Phá được nhiều người trong triều biết nhất. Dù sao trước đây Thần Hầu Phủ thống lĩnh tám bang mười sáu phái tiến đánh Hắc Liên Giáo, là do Hiên Viên Phá thống soái. Lúc này triều đình đều biết, dù cho quan viên không biết Hiên Viên Phá lúc trước, qua trận này đều biết sự tồn tại của vị Cự Môn Giáo Úy này. Trong lòng hầu hết các quan viên biết được sự tồn tại của Hiên Viên phá đều hiểu, Hiên Viên Phá chính là người nối nghiệp tiếp theo của Thần Hầu. Nếu không chuyện lớn tiến đánh Hắc Liên Giáo như thế, Tây Môn Vô Ngân cũng không giao cho Hiên Viên Phá đi làm.
Hiện giờ Hoàng đế trực tiếp hạ chỉ, lại phong vị Thần Hầu cho Khúc Tiểu Thương, quả thực ngoài dự liệu của mọi người.
Nếu như Khúc Tiểu Thương tiếp nhận vị Thần Hầu, như vậy Hiên Viên Phá sẽ thế nào?
Càng khiến mọi người kinh hãi chính là, Tây Môn Vô Ngân từ bỏ vị Thần Hầu, hiện giờ là quá mức đột nhiên. Mặc dù mọi người đều rõ ràng, Tây Môn Vô Ngân ngày càng già, vị trí Thần Hầu này sớm muộn sẽ lui vị nhường chức. Nhưng mấy chục năm nay, mọi người đã quen sự tồn tại cảu Tây Môn Vô Ngân ở Thần Hầu Phủ, ít nhất những năm Tây Môn Vô Ngân tọa trấn Thần Hầu Phủ, các phái lớn trên giang hồ đều cực kỳ an vị, mang tới rất ít phiền phức cho triều đình, thậm chí còn làm việc cho triều đình. Tuy rằng chuyện này phải quy công cho Thái Tông Hoàng đế thiết lập Thần Hầu Phủ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nếu như không có nhân vật Tây Môn Vô Ngân này, Thần Hầu Phủ chẳng qua chỉ là cái thùng rỗng, tuyệt đối không có khả năng chấn nhiếp đám giang hồ lùm cỏ kia.
Tây Môn Vô Ngân công lao cực lớn với đế quốc Đại Sở, không có ai chối bỏ điểm này.
Hiện giờ Tây Môn Vô Ngân đột nhiên từ bỏ chức vụ Thần Hầu, lại khiến quần thần bất ngờ không có chuẩn bị.
Có lẽ một thời đại đã thực sự qua rồi, tiên Hoàng đế băng hà, tân quân đăng cơ, lão Thần Hầu từ chức, người thừa kế gánh trọng trách mới.
Chỉ là không ai lại nghĩ tới là Khúc Tiểu Thương.
Có người không nhịn được sinh ra nghi vấn trong lòng, hôm nay đã ban phong Thần Hầu mới, vì sao hôm nay Tây Môn Vô Ngân không tham gia triều hội?
Tây Môn Vô Ngân thần long thấy đầu không thấy đuôi, lão không có quan hệ có nhân với đại thần trong triều, cho nên người không thể bị coi nhẹ này lại thường khiến người ta nghĩ không ra. Lúc này mọi người bỗng nhiên nghĩ tới, nhân vật khiến các môn phái lớn trong giang hồ nghe đến mà biến sắc, dường như đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện. Thậm chí có người bắt đầu nhớ lại, vị Thần Hầu đại nhân kia xuất hiện lần cuối là khi nào, nhưng lại luôn khó mà nhớ tới.
Khúc Tiểu Thương phủ phục trên điện, cái mông cực lớn cao cao, bộ dạng hơi buồn cười, cao giọng nói:
- Thần khấu tạ thiên ân của Hoàng thượng!
Quần thần nghĩ tới phong phạm đại gia uy chấn võ lâm của Tây Môn Vô Ngân, lại nhìn Khúc Tiểu Thương giống như con cóc nằm rạp dưới đất hiện giờ, họ chỉ cảm thấy khí chất hai người khác biệt trời đất.
- Khúc Thần Hầu, từ nay về sau, Thánh thượng và Tây Môn lão Hầu gia sẽ giao Thần Hầu Phủ cho ngươi.
Thái giám chấp lễ cao giọng nói:
- Chỉ mong ngươi tận trung cương vị, không phụ kỳ vọng của Thánh thượng và lão Thần Hầu!
- Thần đương nhiên tận trung với Thánh thượng, muôn lần chết cũng không chối từ!
Khúc Tiểu Thương khấu đầu vài cái, cũng không nhìn quần thần hai bên, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng đế trên long tọa, lúc này mới cúi đầu xoay người, chậm rãi lui ra đại điện.
Hết thảy dường như quá mức đơn giản, dường như cũng chỉ cần đơn giản như vậy.
Dù có người cảm thấy trong lòng ban phong Thần Hầu này hơi kỳ quái, nhưng dù sao chuyện liên quan tới Thần Hầu Phủ. Từ khi Thần Hẩu Phủ thiết lập tới nay, trên dưới trong triều quả thực không dám chỉ trỏ đối với chuyện của Thần Hầu Phủ, lúc trước không dám hiện giờ cũng không dám.
Tiểu Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn xuống quần thần từ trên cao, từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Chờ sau khi Khúc Tiểu Thương lui ra, thái giám chấp lễ lấy đạo thánh chỉ thứ hai, cao giọng nói;
- Truyền triệu Thế tử Hoài Nam Vương!
Nghe nói Khúc Tiểu Thương vào điện yết kiến đã khiến quần thần cảm thấy kinh ngạc, lúc này nghe nói muốn tuyên triệu Thế tử Hoài Nam Vương, ngay cả những đại thần ngày xưa không lộ vui buồn cũng rợn da gà biến sắc, vội vào nhìn ra cửa. Họ nhanh chóng nhìn thấy Thế tử Hoài Nam Vương Tiêu Thiệu Tông dáng người thấp bé mặc áo gấm chậm rãi đi tới từ ngoài đại điện.
Thế tử Hoài Nam Vương nổi tiếng bên ngoài, nhưng rất ít người thấy qua vị Thế tử này.
Nghe nói vị Thế tử này từ nhỏ đã người yếu nhiều bệnh, rất ít rời khỏi Vương phủ. Hai năm gần đây nghe đồn Thế tử bệnh đã nguy kịch, mạng không còn nhiều. Cũng chính vì gã mắc bệnh nan y, cho nên sau khi Hoài Nam Vương mưu phản tự sát, gã cũng không bị Hoàng đế nghiêm trị, chỉ cấm túc trong Vương phủ.
Tiêu Thiệu Tông đi rất chậm, dáng người thấp bé như người lùn. Tướng mạo gã thanh tú, nhưng màu da tái nhợt, trông không có huyết sắc.
Có người cảm thán trong lòng, tuy nói vị Thế tử này xuất thân huyết mạch Hoàng tộc, chính là đích tôn của Thái Tổ Hoàng đế, thế nhưng dường như ông trời không để lọt mắt xanh với gã, chẳng những thuở nhỏ để gã làm bạn với bệnh tật, còn khiến gã có dáng người thấp bé, hoàn toàn không giống Hoài Nam Vương thân hình cao lớn khí chất tướng mạo đường đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận