Cẩm Y Xuân Thu

Chương 1472: Vân tay

Tề Ninh đỡ Không Tàng. Không Tàng lại đẩy ra nhẹ nhàng, tiến tới hai bước, chắp tay trước ngực nói:
- Mộ thí chủ, Ách Nô cũng không phải mất đi, chỉ là vãng sinh mà thôi. Dù nhục thân của hắn đã không còn sinh khí, nhưng chúng ta đã tụng kinh siêu độ cho hắn, đương nhiên có thể chuyển thế đầu thai. Sinh thì sao, chết thì sao? Sống sống chết chết, chỉ là một vòng luân hồi mà thôi.
Địa Tạng cười lạnh nói:
- Năm đó ngươi từng cam đoan, chắc chắn lấy được Huyền Vũ Đan giúp ta, làm cho hắn tỉnh lại.
- Là lão tăng nói bừa.
Không Tàng thở dài:
- Phật môn năm giới, giới sát sinh, giới trộm cắp, giới dâm tà, giới vọng ngữ, giới uống rượu. Năm đó lão tăng biết rõ đại nạn của Ách Nô sắp tới, nhưng không có nói thật lòng, mở miệng nói dối, phạm vào tội nặng, chắc chắn không có cách nào vãng sinh, A Di Đà Phật… !
Địa Tạng vỗ nhẹ quan tài đá, ánh mắt nhìn về phía đống đá lớn đè ép Thần thú Huyền Vũ, hỏi:
- Huyền Vũ Đan có thể khiến hắn khởi từ hồi sinh hay không?
Trác Thanh Dương lắc đầu nói:
- Ách Nô đã qua đời nhiều năm trước, hiện giờ còn có thể giữ được nhục thân không hỏng, chỉ là vì chúng ta vẫn luôn sử dụng dược vật kéo dài. Người chết như đèn tắt, nhiều năm trước hắn đã không còn nữa, chớ nói thế gian này căn bản không có khả năng có dược vật khởi tử hồi sinh, cho dù thật sự có, hắn qua đời nhiều năm rồi, sợ rằng cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất. Mộ thí chủ, mấy chục năm trước Ách Nô đã không còn cảm giác, có lẽ bản thân hắn đã sớm muốn vào đạo luân hồi, không muốn tiếp tục chịu đựng tra tấn nữa. Mặc dù ngươi vẫn luôn một lòng tốt bụng, muốn khởi tử hồi sinh, thế nhưng mà… !
Lão còn chưa nói xong, Địa Tạng biến sắc, nâng tay phải lên. Tề Ninh vẫn luôn chú ý động tĩnh của Địa Tạng, thấy bà ta nâng tay phải, trong lòng biết không ổn. Hắn và Trác Thanh Dương gần nhau trong gang tấc, lập tức lách mình bảo vệ trước người Trác Thanh Dương, quả nhiên một cỗ kình khí cường hãn ập vào mặt.
Kình khí kia vô thanh vô tức, nói tới là tới. Nếu không phải Tề Ninh phát giác không ổn, đạo kình khí này sẽ vô thanh vô tức đánh trúng Trác Thanh Dương. Với thực lực của Trác Thanh Dương, căn bản không có cách nào ngăn cản.
Kình khí kia đánh tới, Tề Ninh đã vận chuyển nội lực, hai tay đẩy về phía trước, va chạm cùng cỗ kình khí kia. Mặc dù chặn được kình khí, nhưng thân thể lại chấn động, cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động kịch liệt, sinh ra cảm giác buồn nôn, thiếu chút nữa nôn mửa, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế cảm giác nôn mửa kia xuống.
Địa Tạng lạnh lùng nhìn Tề Ninh một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn chết cùng bọn họ sao?
Giọng của bà ta lạnh nhạt, tràn ngập uy hiếp, nhưng nghe ý tứ của bà ta dường như cũng không muốn giết chết Tề Ninh.
- Mộ tiền bối, có thể nghe ta nói vài câu từ đáy lòng hay không?
Tề Ninh tiến lên một bước, chắp tay nói.
Địa Tạng chăm chú nhìn Tề Ninh, hỏi:
- Cái gì?
- Chuyện xảy ra ở Đại Tuyết Sơn năm đó, quả thực có một số người mắc sai lầm, vả lại ta cực kỳ khâm phục đối với tính tình quên mình vì người của Ách Nô tiền bối.
Tề Ninh nhìn Địa Tạng chậm rãi nói:
- Năm đó hai người các ngươi xuống khỏi Đại Tuyết Sơn, Ách Nô tiền bối bị thương hôn mê, từ đó không hề tỉnh lại, quả thực khiến người ta thổn thức. Thế nhưng Mộ tiền bối hẳn cũng biết được, sống chết có số, giàu có nhờ trời, có một số việc lực người có thể thay đổi, nhưng chuyện sống chết trước giờ không phải sức người có thể xoay chuyển. Ách Nô tiền bối hôn mê mấy chục năm nhưng vẫn còn có một hơi thở, có thể nói là kỳ tích cực lớn. Thế nhưng hắn cuối cùng là thân thể máu thịt, mặc dù vẫn luôn sử dụng dược vật tiếp tục chống đỡ, nhưng ở vào trạng thái hôn mê, thân thể chỉ có thể dần dần suy yếu cho đến khi qua đời, đây không phải là chuyện sức người có thể thay đổi được.
Hắn nhìn Không Tàng đại sư một chút nói:
- Nhưng năm này Không Tàng đại sư lừa ngài, ngài tức giận trong lòng, trong lòng oán hận đại sư. Thế nhưng theo ý của ta, ngài chẳng những không nên có lòng cừu hận đối với đại sư, thậm chí còn phải cảm kích ân huệ của đại sư đối với ngài.
Không Tàng đại sư và Trác Thanh Dương liếc nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc. Địa Tạng mặt mày không chút thay đổi nói:
- Vì sao ta phải cảm kích hắn?
- Mộ tiền bối vẫn luôn mang theo Ách Nô tiền bối tìm thần y diệu dược, cuối cùng lại không thể xoay chuyển. Cuối cùng Hoài Nam Vương đưa Ách Nô tiền bối tới Đại Quang Minh Tự, chỉ vì theo hắn thấy, khắp thiên hạ này nếu còn một tia hi vọng có thể cứu Ách Nô tiền bối trở về, chỉ Đại Quang Minh Tự có thể làm được.
Tề Ninh thở dài:
- Đại Quang Minh Tự là đứng đầu các môn phái lớn trên giang hồ, trong chùa cao thủ nhiều như mây. Ta nói cao thủ cũng không phải là chỉ cao thủ võ đạo, mà là những nhân tài hàng đầu các phương diện y dược Phật học.
Hắn hỏi Không Tàng đại sư:
- Đại sư, ta nói có sai không?
Không Tàng chắp tay trước ngực nói:
- Bỉ tự quả thực có Dược Tề Đường, bên trong quả thực có cao thủ tinh thông dược lý, chưa nói tới thần y, nhưng số người đông đảo, cùng nhau hợp lực, quả thực rất ít tổn thương bệnh tật có thể làm khó bọn họ.
- Đại sư đã hi vọng ngài có thể tham dự kế hoạch Phù Bình, chắc chắn sẽ dốc toàn lực thỏa mãn điều kiện của ngài.
Tề Ninh đưa mắt nhìn lại phía Địa Tạng:
- Ngài chỉ hi vọng Đại Quang Minh Tự có thể cứu Ách Nô tiền bối. Nếu như đại sư có thể làm được, chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó, không có chút lười biếng nào cả.
Không Tàng đại sư đọc một tiếng Phật niệm, nói:
- Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, dù cho Mộ thí chủ không tham dự Phù Bình, lão tăng cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó.
- Ách Nô tiền bối vào chùa không bao lâu thì qua đời, tuyệt đối không phải Đại Quang Minh Tự không tận lực, mà là… Ài, thứ cho ta nói thẳng, mà là đại nạn đã tới, cho dù Đại La Kim Tiên tại thế cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Tề Ninh thở dài:
- Ách Nô tiền bối qua đời, ta có thể hiểu được tâm tình của Mộ tiền bối, nhưng chuyện này quả thực không thể trách tội đại sư và Trác tiên sinh.
Thần sắc Tề Ninh nghiêm túc:
- Trái lại đại sư che giấu chân tướng Ách Nô tiền bối đã mất, ít nhất những năm này trong lòng Mộ tiền bối vẫn luôn có hi vọng, không đến mức nhiều năm trước đã đau lòng khóc rống. Vả lại Mộ tiền bối một lòng muốn rửa sách mối hận Đại Tuyết Sơn năm đó, nếu không có Phù Bình giúp đỡ, Mộ tiền bối tự hỏi có thể đối phó mấy Đại Tông Sư, báo thù cho Ách Nô tiền bối?
Địa Tạng chăm chú nhìn Tề Ninh, cũng không nói gì.
- Cho nên ta mới nói thực sự muốn nói chuyện, Mộ tiền bối lại phải cảm ơn đại sư và Trác tiên sinh.
Tề Ninh nói:
- Họ chẳng những giúp đỡ tiền bối báo thù rửa hận, lại còn khiến đau xót của tiền bối tới muộn vài chục năm.
Sau khi yên lặng một hồi, lại nghe Địa Tạng chợt cười lớn. Tiếng cười của bà ta chẳng những có sự tức giận, phần lớn là đau đớn. Tất cả mọi người biết hiện giờ không ai là đối thủ của Địa Tạng, nghe tiếng bà ta cười chỉ cảm thấy run lên trong lòng. Phụ nhân này ra tay vô thanh vô tức, ai cũng không biết bà ta có đột nhiên ra tay hay không.
- Họ lừa ta nhiều năm, ngươi lại nói ta phải cảm ơn bọn họ?
Địa Tạng cười lạnh nói:
- Nếu như năm đó họ không thể cứu giúp, nói thực với ta, ta đại khái có thể mang theo Ách Nô tìm danh y diệu dược khác, chưa hẳn không có hi vọng.
Tề Ninh cười khổ nói:
- Tiền bối hiểu rõ trong lòng, căn bản không có bất kỳ hi vọng nào. Nếu như thực sự có hi vọng, Ách Nô tiền bối cũng không có khả năng mấy chục năm qua không thể khôi phục? Trước khi Ách Nô tiền bối tiến vào Đại Quang Minh Tự, tiền bối đã đi khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc, đi thăm danh y thuốc tốt, lại có Hoài Nam Vương giúp đỡ, vẫn không thể xoay chuyển. Lúc đưa tới Đại Quang Minh Tự, Ách Nô tiền bối đã không còn nhiều thời gian, dù cho nói thực chân tướng với ngài, mấy chục năm ngài không thể tìm được thần y thuốc hay, chẳng lẽ có thể tìm được trong vòng nửa năm ngắn ngủi?
Địa Tạng hừ lạnh một tiếng. Đúng lúc này, Tề Ninh lại nghe được tiếng Bắc Cung truyền tới sau lưng:
- Chỉ cần nhục thân không tổn hại, chưa hẳn… chưa hẳn không thể khởi tử hồi sinh!
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía lão, liền thấy Bắc Cung giãy dụa ngồi dậy. Vừa rồi ánh mắt mọi người đều tập trung vào Địa Tạng, lại không biết Bắc Cung ngồi dậy khi nào.
Bắc Cung bị Đảo chủ đánh trúng một quyền mạnh mẽ vào trái tim, ai cũng biết uy lực một quyền kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể tưởng tượng. Cho nên mọi người đều biết Bắc Cung bị thương nặng, tính mạng hấp hối, lại không nghĩ tới Bắc Cung vẫn có thể chống đỡ tới hiện giờ. Tề Ninh nghĩ thầm chẳng lẽ tu vi Bắc Cung cao hơn Đảo chủ nhiều, một quyền kia của Đảo chủ cũng không tạo thành tổn thương trí mạng đối với Bắc Cung.
Nhưng mọi người càng kinh ngạc chính là, Bắc Cung nói chỉ cần nhục thân không tổn hại sẽ có thể khởi tử hồi sinh, điều này quả thực không thể tưởng tượng. Nếu như người khác nói ra, đương nhiên không có ai tin tưởng. Nhưng lời này xuất phát từ miệng Bắc Cung, mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Tề Ninh âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ thế gian này thực sự có thuật khởi tử hồi sinh hay sao?
Lúc đầu thần sắc Địa Tạng lạnh lùng, nghe được lời Bắc Cung nói, hai hàng lông mày lướt qua vẻ mừng rỡ, nhìn về phía Bắc Cung hỏi:
- Ngươi nói Ách Nô có thể khởi tử hồi sinh?
Bắc Cung than nhẹ một tiếng, hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Nửa đời này người Địa Tạng quan tâm nhất cũng chỉ có Ách Nô, tâm tư cuối cùng là muốn Ách Nô tỉnh lại. Lúc này nghe Bắc Cung có biện pháp, trong khi tuyệt vọng lại sinh ra chút hi vọng. Bà ta đi tới Bắc Cung, cách vài bước, nhìn Bắc Cung nói:
- Ngươi nói cái gì?
Bắc Cung hơi khó khăn nâng một tay lên, nói:
- Nàng nhìn đường vân trong lòng bàn tay ta.
Tề Ninh thấy Bắc Cung giơ cánh tay lên cũng hơi gắng gượng, hiểu được Bắc Cung giờ phút này đã dầu hết đèn tắt, động tác mà người bình thường có thể làm được, hiện giờ vị Đại Tông Sư này lại cố hết sức.
Mọi người nghe Bắc Cung để Địa Tạng nhìn đường vân trong lòng bàn tay lão, đều hơi kỳ quái, không biết khởi tử hồi sinh có liên quan gì với vân tay của lão.
Địa Tạng cũng hơi nghi hoặc một chút, khởi tử hồi sinh đương nhiên là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng một khối thiên thạch bay tới Đại Tuyết Sơn cũng có thể khiến mấy người tư chất không tính xuất chúng trở thành Đại Tông Sư siêu việt thời gian, như vậy khởi tử hồi sinh đương nhiên cũng không phải là không có khả năng.
Lời này xuất phát từ miệng Bắc Cung, năm đó Địa Tạng một lòng say mê Bắc Cung, dù không thể tiến tới với nhau, nhưng đi theo nhiều năm, ít nhiều hiểu rõ tính tình của Bắc Cung, biết Bắc Cung chưa từng ăn nói lung tung. Lão đã nói có thuật khởi tử hồi sinh, chỉ sợ không giả. Bà ta không khỏi nhích tới gần, cúi đầu nhìn xuống bàn tay Bắc Cung.
- Bí mật khởi tử hồi sinh, ngay trong vân tay.
Bắc Cung khí tức yếu ớt:
- Ách Nô… !
Lời phía sau còn chưa nói xong, toàn thân lão bắn lên như bóng da, tốc độ nhanh chóng nghe rợn cả người. Tất cả mọi người không nghĩ tới Bắc Cung gần đất xa trời lúc này lại còn có động tác như thế, ngay cả Địa Tạng cũng biến sắc mặt.
- Ầm!
Một chưởng của Bắc Cung đánh mạnh vào tim Địa Tạng. Thân thể Địa Tạng loạt soạt lui về phía sau mấy bước. Bắc Cung đánh ra một kích cuối cùng lúc này rơi xuống mặt đất, thân thể hơi động đậy, nhưng căn bản không bò dậy nổi. Lão dùng kình lực còn sót lại của mình đánh ra một chưởng cuối cùng, một chưởng này đánh ra, toàn thân lão hoàn toàn mềm nhũn.
Địa Tạng lùi lại mấy bước, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mặc dù cố gắng áp chế không để mình thổ huyết, nhưng máu tươi vẫn tràn ra từ khóe miệng. Trái tim bà ta như vỡ ra, đau đớn kịch liệt toàn thân. Không ai có thể nghĩ tới Bắc Cung còn có sức mạnh phát ra một kích cuối cùng, càng không ai nghĩ tới, Bắc Cung lại ra tay với Địa Tạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận